U
uocmovahoaibao
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
CHAP 1: CHÀNG TRAI BÍ ẨN
Một buổi sáng trong lành, tiếng chim lảnh lót qua từng kẽ lá, từng giọt nắng ấm áp xuyên qua tầng lá bàng dày rơi rớt xuống sân trường. hôm nay là ngày học đầu tiên của năm học mới ở trường THPT Thiên Đăng. Cơn gió mùa thu nhẹ nhàng như đùa giỡn với những nữ sinh, làm bay tà áo dài trắng tinh khôi và mài tóc bồng bềnh của họ khiến cho các chàng trai phải xuyến xao lòng. Những tiếng cười giòn tan vang động cả một góc trời, tiếng cười hòa lẫn vào trong tiếng chim và tiếng gió tạo nên một bản giao hưởng mùa thu du dương, ngọt ngào.
Tùng . . . . . tùng!!!!!
Tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp. sân trường đang ồn ào bỗng im lặng hẳn. không khí im lặng, bây giờ chỉ còn cơn gió đùa giỡn thổi những chiếc lá cây nằm trên sân khẽ bay xào xạt. tiếng chim cũng như ngừng hót, chúng như cũng biết rằng phải giữ im lặng cho những cô cậu học trò học trong lớp.
VỤT!!!!!
Một tà áo dài trắng chạy xẹt ngang qua rất nhanh.
ẦM!!!!
Cô gái đó đâm sầm vào một chàng trai. Khiến cả hai ngã xuống đất.
- cô bé à! Em có sao không! một giọng nam trầm lắng, dịu êm họi thăm cô và đỡ cô dậy, đó là người mà cô đâm trúng.
- Xin . . .xin . . .xin lỗi em không sao! Em xin phép đi trước!
Cô gái đó ngẩng mặt lên nhìn khẽ mỉm cười rồi chạy đi. nhưng lạ một điều khi nhìn thấy mặt của cô gái đó thì anh chàng bỗng nhiên khựng lại, mặt xoe tròn ngạc nhiên, miệng anh ta lẩm bẩm.
- cô . . .cô . . .bé . . .bé . .đó! không thể tin được.
anh ta nhìn theo bóng chiếc áo dài đang chạy vội trên dãy hành lang rồi khẽ cười.
- cuối cùng cũng tìm thấy em rồi!
cô gái vội vã chạy không hề để ý đến sau lưng mình xảy ra chuyện gì. Chiếc áo dài chạy nhanh qua từng dãy lớp và dừng lại ở lớp 10A1.
- thưa . . .thưa . . thầy! xin thầy cho em vào lớp!
Cô gái ấy thở hổn hển, khuôn mặt tái xanh cất giọng nói khe khẽ, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi lo lắng. Cô ta thật ngây thơ, đâu hề biết là mình đang trễ tiết của ai! Thật xui xẻo cho cô ấy người thầy đang dạy trong lớp lại là thầy Quốc dạy hóa học. trong cái ngôi trường này một trong ba người đáng sợ nhất thì thầy Quốc nằm trong top đó. Đang giảng bài say sưa bị cô gái cắt ngang khuôn mặt thầy xám dần lại. đôi lông mày rậm chau lại một cách khó hiểu. ông ấy bước những bước chân nặng trịch di chuyển thân hình to lớn, mập mạp của mình đến gần cô gái.
- xem ra em không biết tôi là ai rồi thì phải! dám đi trễ ngày học đầu tiên, lại còn ngay tiết của tôi! Em tên gì?
- Dạ! . . .dạ thưa thầy! em là nguyễn Khánh An!
- Tôi không thể cho em vào lớp được! Em hãy đứng ngoài mà tự kiểm điểm lại bản thân đi!
Giọng nói của thầy Quốc khàn khàn lạnh lùng đến đáng sợ. đôi mắt của thầy Quốc lúc này tưởng chừng như có thể nhảy đến nuốt sống cô gái nhỏ tên Khánh An đang đứng co ro khép nép ngoài cửa.
Tội nghiệp Khánh An, tay chân run lẩy bẩy, mặt tái xanh cắt không còn chút máu, mắt rưng rưng ngấn nước.
Khánh An khẽ nhếch bước ra khỏi cánh cửa mà nãy giờ cô núp ở sau. Vừa nhìn thấy cô dưới lớp bỗng có tiếng bàn tán.
- trời ơi! Nghe tiếng nói dễ thương tưởng đâu là người đẹp ai ngờ đâu xấu quá!
- Khổ quá! Sao lại cho người xấu như vậy học ở lớp mình chứ! Thiệt là bực mình! Mới đầu năm mà đã thấy đau mắt rồi.
- Con nhỏ này chắc là dòng họ của thị nở nè!
- Con nhỏ này mới từ trong rừng ra chắc! người gì mà thấy ghê!
Những tiếng chê bai tấp đến Khánh An không ngớt. nước mắt nãy giờ vẫn còn đang trong khóe mi bây giờ đã trào ra không ngừng. đúng là Khánh An không đẹp thật. dáng người cao nhưng hơi ốm, nước da ngăm đen, đầu tóc thì rối tung, bù xù che gần hết khuôn mặt. quần áo thì mang một màu trắng đã ngả màu vàng ố. Có lẽ cô là con nhà nghèo vì vất vả nên mới có bề ngoài như vậy.
- thưa thầy! mong thầy rộng lượng có thể tha thứ cho các bạn ấy!
một cô gái xinh đẹp đứng lên phá tan bầu không khí căng thẳng nặng nề. cô gái đó có một làn da trắng hồng giống như là người châu âu, đôi môi hồng, mỏng manh như cánh hoa đào rất dễ thương. Nếu cho cô gái này và Khánh An đứng gần nhau thì chẳng khác gì thiên nga đứng gần vịt vậy. Đôi mắt màu cà phê hiền từ khẽ quay sang nhìn chú vịt xấu xí đang đứng ngoài cửa với ánh nhìn tội nghiệp rồi lại quay sang thầy với ánh nhìn cầu khẩn.
- Mĩ Linh à! Tuy em là lớp trưởng nhưng thầy không thể chấp nhận lời đề nghị của em. Thầy không thể chấp nhận một học sinh mà ngay ngày đầu đã đi học trễ, tác phong luộm thuộm bê bối như vậy. thầy Quốc lên tiếng.
Một buổi sáng trong lành, tiếng chim lảnh lót qua từng kẽ lá, từng giọt nắng ấm áp xuyên qua tầng lá bàng dày rơi rớt xuống sân trường. hôm nay là ngày học đầu tiên của năm học mới ở trường THPT Thiên Đăng. Cơn gió mùa thu nhẹ nhàng như đùa giỡn với những nữ sinh, làm bay tà áo dài trắng tinh khôi và mài tóc bồng bềnh của họ khiến cho các chàng trai phải xuyến xao lòng. Những tiếng cười giòn tan vang động cả một góc trời, tiếng cười hòa lẫn vào trong tiếng chim và tiếng gió tạo nên một bản giao hưởng mùa thu du dương, ngọt ngào.
Tùng . . . . . tùng!!!!!
Tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp. sân trường đang ồn ào bỗng im lặng hẳn. không khí im lặng, bây giờ chỉ còn cơn gió đùa giỡn thổi những chiếc lá cây nằm trên sân khẽ bay xào xạt. tiếng chim cũng như ngừng hót, chúng như cũng biết rằng phải giữ im lặng cho những cô cậu học trò học trong lớp.
VỤT!!!!!
Một tà áo dài trắng chạy xẹt ngang qua rất nhanh.
ẦM!!!!
Cô gái đó đâm sầm vào một chàng trai. Khiến cả hai ngã xuống đất.
- cô bé à! Em có sao không! một giọng nam trầm lắng, dịu êm họi thăm cô và đỡ cô dậy, đó là người mà cô đâm trúng.
- Xin . . .xin . . .xin lỗi em không sao! Em xin phép đi trước!
Cô gái đó ngẩng mặt lên nhìn khẽ mỉm cười rồi chạy đi. nhưng lạ một điều khi nhìn thấy mặt của cô gái đó thì anh chàng bỗng nhiên khựng lại, mặt xoe tròn ngạc nhiên, miệng anh ta lẩm bẩm.
- cô . . .cô . . .bé . . .bé . .đó! không thể tin được.
anh ta nhìn theo bóng chiếc áo dài đang chạy vội trên dãy hành lang rồi khẽ cười.
- cuối cùng cũng tìm thấy em rồi!
cô gái vội vã chạy không hề để ý đến sau lưng mình xảy ra chuyện gì. Chiếc áo dài chạy nhanh qua từng dãy lớp và dừng lại ở lớp 10A1.
- thưa . . .thưa . . thầy! xin thầy cho em vào lớp!
Cô gái ấy thở hổn hển, khuôn mặt tái xanh cất giọng nói khe khẽ, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi lo lắng. Cô ta thật ngây thơ, đâu hề biết là mình đang trễ tiết của ai! Thật xui xẻo cho cô ấy người thầy đang dạy trong lớp lại là thầy Quốc dạy hóa học. trong cái ngôi trường này một trong ba người đáng sợ nhất thì thầy Quốc nằm trong top đó. Đang giảng bài say sưa bị cô gái cắt ngang khuôn mặt thầy xám dần lại. đôi lông mày rậm chau lại một cách khó hiểu. ông ấy bước những bước chân nặng trịch di chuyển thân hình to lớn, mập mạp của mình đến gần cô gái.
- xem ra em không biết tôi là ai rồi thì phải! dám đi trễ ngày học đầu tiên, lại còn ngay tiết của tôi! Em tên gì?
- Dạ! . . .dạ thưa thầy! em là nguyễn Khánh An!
- Tôi không thể cho em vào lớp được! Em hãy đứng ngoài mà tự kiểm điểm lại bản thân đi!
Giọng nói của thầy Quốc khàn khàn lạnh lùng đến đáng sợ. đôi mắt của thầy Quốc lúc này tưởng chừng như có thể nhảy đến nuốt sống cô gái nhỏ tên Khánh An đang đứng co ro khép nép ngoài cửa.
Tội nghiệp Khánh An, tay chân run lẩy bẩy, mặt tái xanh cắt không còn chút máu, mắt rưng rưng ngấn nước.
Khánh An khẽ nhếch bước ra khỏi cánh cửa mà nãy giờ cô núp ở sau. Vừa nhìn thấy cô dưới lớp bỗng có tiếng bàn tán.
- trời ơi! Nghe tiếng nói dễ thương tưởng đâu là người đẹp ai ngờ đâu xấu quá!
- Khổ quá! Sao lại cho người xấu như vậy học ở lớp mình chứ! Thiệt là bực mình! Mới đầu năm mà đã thấy đau mắt rồi.
- Con nhỏ này chắc là dòng họ của thị nở nè!
- Con nhỏ này mới từ trong rừng ra chắc! người gì mà thấy ghê!
Những tiếng chê bai tấp đến Khánh An không ngớt. nước mắt nãy giờ vẫn còn đang trong khóe mi bây giờ đã trào ra không ngừng. đúng là Khánh An không đẹp thật. dáng người cao nhưng hơi ốm, nước da ngăm đen, đầu tóc thì rối tung, bù xù che gần hết khuôn mặt. quần áo thì mang một màu trắng đã ngả màu vàng ố. Có lẽ cô là con nhà nghèo vì vất vả nên mới có bề ngoài như vậy.
- thưa thầy! mong thầy rộng lượng có thể tha thứ cho các bạn ấy!
một cô gái xinh đẹp đứng lên phá tan bầu không khí căng thẳng nặng nề. cô gái đó có một làn da trắng hồng giống như là người châu âu, đôi môi hồng, mỏng manh như cánh hoa đào rất dễ thương. Nếu cho cô gái này và Khánh An đứng gần nhau thì chẳng khác gì thiên nga đứng gần vịt vậy. Đôi mắt màu cà phê hiền từ khẽ quay sang nhìn chú vịt xấu xí đang đứng ngoài cửa với ánh nhìn tội nghiệp rồi lại quay sang thầy với ánh nhìn cầu khẩn.
- Mĩ Linh à! Tuy em là lớp trưởng nhưng thầy không thể chấp nhận lời đề nghị của em. Thầy không thể chấp nhận một học sinh mà ngay ngày đầu đã đi học trễ, tác phong luộm thuộm bê bối như vậy. thầy Quốc lên tiếng.