Đây là bài phỏng vấn Đỗ Hoàng Diệu về tập truyện Bóng Đè gây tranh cãi, mời các bạn xem cô nói gì về tập truyện này:
Đỗ Hoàng Diệu nhận mình thuộc loại máu lạnh
Nhà văn Đỗ Hoàng Diệu.
"Một tháng nữa tôi lên xe hoa. Anh ấy bảo tôi muốn làm gì thì làm, viết gì thì viết, miễn là đừng lăng nhăng ngoại tình như nhân vật" - tác giả "Bóng đè" tâm sự.
- Chị nghĩ sao trước nhận xét tập "Bóng đè" của Đỗ Hoàng Diệu viết lúc chị xuất thần?
- “Xuất thần” hay không thì không biết, nhưng viết xong tôi bị ốm, mộng mị linh tinh. Người đọc Bóng đè đầu tiên chính là bố tôi (nhà văn Đỗ Văn Phác), sau đó đến chú Từ Nguyên Tĩnh, chú Văn Đắc trong Hội Văn nghệ. Bố tôi và các chú hình như đều choáng, nhìn tôi như thể... Nhưng bố có khen tôi.
Lúc đầu truyện có tên là Thung lũng 11 ngôi mộ, và rất dài, khoảng 40 trang. Có người chê tên truyện vừa dài vừa gây hiểu lầm là truyện ma và nói tên truyện nào cũng dài như dòng sông. Thế là tôi đổi.
- Những chi tiết nào chị lấy từ chính gia đình mình để đưa vào truyện?
- Một vài chi tiết trong truyện đúng là tôi lấy từ gia đình mình. Chẳng hạn nhà tôi có một bàn thờ rất lớn, dưới có khoảng rộng mà hồi bé lũ trẻ con chúng tôi thường chui vào nằm cho mát.
Nhà tôi mỗi năm cũng có 15-16 đám giỗ. Ông cố tôi làm thày phù thủy, bỏ nhà ra đi, gia đình lấy ngày bỏ đi làm ngày giỗ. Có bà cô chết trẻ như trong truyện...
- "Bóng đè” cùng Đỗ Hoàng Diệu vẫn là đề tài trên một số diễn đàn văn nghệ báo chí. Chị cảm thấy thế nào trước những khen chê có lúc quá lời?
- Những lời khen chỉ là sự khích lệ cho tôi. Còn chê? Tôi thuộc loại máu lạnh… Có người bạn làm đầu nậu ôm cả chồng báo đặt trước mặt, tôi cũng không đọc. Chỉ nghe kể lại là chính, có người còn tập hợp hàng đống ý kiến chửi bới trên mạng, và đi đâu cũng thanh minh “nói với cái Diệu tôi không đánh nó mà đánh...”. Nếu phải bình luận thì đó là một cách chơi không công bằng.
Tôi có duy nhất đọc bài của Nguyễn Thanh Sơn. Sơn gửi cho tôi qua e-mail. Đọc xong tôi hỏi: “Anh chơi với em bao nhiêu năm, anh thấy em không có văn hóa thật à?”. “Anh không bảo em mà là nhân vật của em không có văn hóa”.
- Nếu có so sánh giữa chị và Vệ Tuệ thì vinh dự thuộc về ai?
- Tôi thấy sự so sánh đó nếu có, chỉ là vô thưởng vô phạt. Bản thân tôi cũng chưa nghe ai viết so sánh, chỉ là chuyện bàn trà quán nước. Có lần tôi nghe nhà văn Nguyễn Huy Thiệp phát biểu trong chương trình tiếng Việt của một đài nước ngoài rằng: “Ở trong nước bây giờ người ta gọi Đỗ Hoàng Diệu là Vệ Tuệ của Việt Nam”. Còn ngoài đời có nhiều chị gọi sau lưng tôi: “Con Vệ Tuệ Việt Nam ấy...”.
-"Đỗ Hoàng Diệu viết toàn chuyện ngủ nghê, lại còn bố chồng - con dâu, lại còn ngủ với ma, ngủ với ma lại có mang". Bên cạnh đó, nhiều người cho rằng tác giả chẳng có thông điệp gì ngoài sex, kiểu "ý tưởng gì mà lộ liễu, trắng trợn". Sau này với những truyện có ý đồ thì chị định lộ hơn hay kín hơn?
- Tôi sẽ dung hòa cả hai. Người kêu lộ, người kêu đọc chẳng hiểu gì! Đọc Tình chuột, có người bảo tôi sao không viết những chuyện thanh cao trong sáng, tôi thấy truyện ấy thanh cao trong sáng đấy chứ!
- Chị nghĩ sao trước thông tin "Bóng đè" sở dĩ hoàn chỉnh là vì có một bàn tay biên tập từng chữ?
- Chỉ là cắt ngắn đi mà thôi. Từ 40 trang tôi sửa thành 18, cuối cùng in lên còn khoảng 15, được cắt từng đoạn cho đỡ rề rà chứ không phải từng chữ. Còn Vu quy thì không cắt chữ nào.
- "Phải lăng loàn ra phết mới viết được thế", chị nghĩ sao về ý kiến này?
- Trái lại nhé, nhiều đàn ông nói tôi là người khó tính.
- Một tháng nữa chị sẽ lên xe hoa, anh ấy là người thế nào?
- Anh ấy sống ở Mỹ, người Việt chứ không phải người nước ngoài. Anh muốn chúng tôi sang Mỹ sinh sống nhưng tôi thích ở Việt Nam hơn, Sài Gòn chẳng hạn. Anh ấy cao to, sinh năm 1962, giỏi giang đấy.
- Anh ấy nghĩ gì về văn chương của vợ?
- Thích là khác, thường gửi cho bạn bè đọc. Anh ấy bảo tôi muốn làm gì thì làm, viết gì thì viết, miễn là đừng lăng nhăng ngoại tình như nhân vật.