Nhật ký Hỗn hợp

C

chaugiang81

Tôi muốn ở một mình. :(
Tôi thất bại rồi sao? :(
Sao chuyện này lại xảy ra với tôi chứ? :( Những người khác chả bao giờ gặp vấn đề như vậy cả?!! :( Tôi chỉ muốn thế giới sụp xuống, tôi mất hết kí ức, rồi bắt đầu đặt lại mọi thứ! :(
Tôi chỉ có 1 cơ hội sống trên đời này thôi sao? Tôi sẽ không còn cơ hội thứ 2 nữa, nên tôi muốn nó tươi sáng chứ không phải đen tối như bây giờ!
Tôi thấy chán đời quá!
Cuộc sống của tôi đang tươi đẹp, cái gì cũng có. Nhưng chỉ vì 1 chuyện, một chuyện mà có lẽ không ai nên biết ngoại trừ tôi, gặm nhấm tôi, một cách từ từ.
Có cách nào không? Tôi đã thử hết rồi!
Càng ngày càng chán! :(
:mad: Tôi chỉ muốn đập tan suy nghĩ của mình.
Tôi bị ám ảnh.
Các bạn tôi có phải lo lắng về vấn đề này như tôi không? Không! Họ hoàn toàn thoải mái tư tưởng và học tập 1 cách chỉn chu.
Tôi đổ lỗi cho số phận. cho cuộc sống.
Ngày hôm nay tôi đã nghĩ những gì?
Tất cả chỉ là ảo giác thôi!
Tôi buồn, muốn khóc :((

giống tâm trạng của mình ghê á, :(( mk cũng muốn xoá hết kí ức để làm lại từ đầu mà không được :((
 
D

duc_2605

[YOUTUBE]EpgO465QLdY[/YOUTUBE]
I'm a silhouette, asking every now and then
Is this over yet? Will I ever smile again?
 
D

duc_2605

Câu chuyện vui
Một nhà khoa học đãng trí, thường quên tắt điện trước khi đi ra khỏi phòng. Thế là ông ta ghi một bảng thật lớn dán trước cửa "NHỚ TẮT ĐIỆN TRƯỚC KHI RA KHỎI PHÒNG". Tuy nhiên, ông ta vẫn quên đọc bảng. Vì vậy, ông ta ghi thêm một bảng thứ hai có ghi như sau : "NHỚ ĐỌC BẢNG BÊN CẠNH TRƯỚC KHI RA KHỎI PHÒNG". Tuy nhiên, nhà khoa học thường quên mang kính, vì vậy ông ta ghi thêm 1 bảng bên cạnh : "NHỚ MANG KÍNH TRƯỚC KHI ĐỌC".
 
D

duc_2605

Tôi chưa thất bại đâu! Chỉ có trường hợp tôi chưa đủ ý chí và tôi đã có đủ ý chí rồi thôi! :)
Yeah!!
 
D

duc_2605

Ngày 31 tháng 10 năm 2015
Nhiệm vụ 5h : Thành công.
__
Hôm nay lớp tôi thực hành công nghệ, khá là bẩn.
Đến tiết sinh hoạt mọi chuyện mới trở nên thú vị. Thầy giáo tôi bắt đầu cho cả lớp tham gia thi đua học tập, mỗi tổ 1 câu văn toán để đố 1 trong 3 tổ kia.
Tổ tôi gắp phải đề tổ 1, N làm tổ trưởng, học khá toán.
Câu toán dễ òm, tôi ngó cái là ra : CM $\dfrac{1}{a} + \dfrac{1}{b} \ge \dfrac{4}{a+b}$ =))
Câu văn là nêu nội dung và ý nghĩa của lời phủ dụ của Quang Trung, H ngồi cạnh tôi ngoáy 1 tí là xong. Tổ tôi được 10 điểm ngon ơ.
Tổ 2 làm đề của tổ tôi. Đề của tổ tôi gồm 2 câu. Câu văn là nêu ý nghĩa hình tượng chiếc bóng trong " người con gái Nam Xương". Câu toán tôi chép trong sách nâng cao ra :
$\dfrac{\sqrt{\sqrt{5}+2} + \sqrt{\sqrt{5}-2}}{\sqrt{\sqrt{5}+1}} - \sqrt{3-2\sqrt{2}}$
Nhưng đã có điều tôi không tính trước...
Câu toán thiếu yêu cầu, thiếu chữ "tính". Tổ tôi chắc chắn mất 5 điểm ra đề.
Câu văn thầy chép thiếu chữ "chuyện" , H ghi là "Chx người con gái Nam Xương". Tổ 2 bắt bẻ là ra đề không được ghi tắt. Tôi đang định phản pháo lại thì thầy uk rồi trừ luôn 2 điểm câu văn. Vậy là hôm nay tổ tôi chỉ ghi được 13 điểm. :mad:
Tổ 1 được 20, tổ 2 bỏ câu văn được 15, tổ 3 được 18 do ra đề cho tổ 1 quá dễ, tổ tôi về bét với 13 điểm.
Tất cả là lỗi của tôi đã không đọc lại đề kĩ lưỡng, thiếu cẩn thận nên cả đội mất điểm. Nhưng chẳng đứa nào trách tôi cả.
Bị thua 7 điểm là rất khó để thắng. Chỉ có 3 lần thi nữa là hết tháng 11 và kết quả sẽ rõ ràng. Đồng nghĩa với việc ít nhất mỗi tuần chúng tôi phải hơn các tổ còn lại 3 điểm.
Thế nên khi nào đến lượt tổ tôi ra đề, tôi sẽ ra đề toán khó nhăn răng =))
 
Last edited by a moderator:
T

thaotran19

uk, thầy cậu làm vậy vui thật. Cô chủ nhiệm lớp tớ dạy Anh nên đc có 1 lần cô cho lớp chơi nhưng chơi bằng tiếng anh ko à!!
 
T

thaotran19

Cô cho 2 đội nói bằng tiếng anh, với cả nghe nữa. 1 người mô tả từ mà cô cho bằng tiếng anh rồi cả đội đoán...... :) Tớ nghĩ mãi mới ra 1 từ, lúc lên mô tả lại càng khó . Nhưng cũng vui mặc dù đội tớ thua ( tại cái tội lau chau thích đoán trước nên toàn sai )
 
D

duc_2605

Cô cho 2 đội nói bằng tiếng anh, với cả nghe nữa. 1 người mô tả từ mà cô cho bằng tiếng anh rồi cả đội đoán...... :) Tớ nghĩ mãi mới ra 1 từ, lúc lên mô tả lại càng khó . Nhưng cũng vui mặc dù đội tớ thua ( tại cái tội lau chau thích đoán trước nên toàn sai )

Lớp tớ có lần cô anh cũng cho làm vậy, tớ hứng nên lên thử luôn! Cái từ fall in love with sb thằng bạn tớ nhắc là "yêu ai đó" =)) Mà tớ cứ nghĩa mãi xem trong tiếng anh có từ nào vần với "yêu ai đó" không? Về chỗ mà hài không chịu đc =))
 
D

duc_2605

Khiếm khuyết hay lợi thế ??
Cuộc sống đưa cho ta những khó khăn hoặc sự dễ dãi. Cái gì cũng là món quà cả, quan trọng là chúng ta mở như thế nào mà thôi. :)
 
D

duc_2605

Ngồi lười viết nhật kí chơi! Vả lại hôm nay là 1ngày khá hay ho, viết lách lại giúp tôi nâng tầm môn văn, nên tội gì không viết.
9h43' ngày 19 tháng 11 năm 2015
Sáng nay tôi dậy từ 4h, cái báo thức chết tiệt mà do tôi bấm nhầm nên đáng lẽ tôi dậy lúc 5h thì nó đổ chuông lúc 4h. Tôi phải cố lết xác dậy vì nếu không dậy thì nghĩa là tôi đã thất hứa với bản thân. mà thực tế là tôi đang đấu tranh tư tưởng, nên ko dậy tức là tôi mất 1 chút niềm tin vào chính mình. Tôi rườm rà thế đó!
Hôm nay lên trường để trình diễn văn nghệ. Tôi phải công nhận rằng tiết mục đầu tiên là tiết mục được người xem chăm chú nhất! Tôi thì cũng trong đội... cầm cờ. Từ bé tới giờ tôi mới được vào đội văn nghệ 1 lần. Hồi bé quá thì ngại, mà lên cấp 2 thì chả ai mướn =)) thành ra cũng khá là đặc biệt, coi như cũng là 1 kỉ niệm để đời trước khi rời cấp II.
Nhưng mà lúc mới đến trường tôi vẫn còn buồn vì chuyện riêng, tôi cứ ngồi lặng 1 mình, nhìn trần nhà, tán cây, các đội văn nghệ, lại buồn, lại điên. haizz... Xong rồi tôi bảo mình phải đứng dậy, không để thua ... được, tôi sinh ra đâu phải để thất bại vì 1 trò đùa vớ vẩn như thế này. Tôi cảm thấy khó khăn trong việc nói chuyện với người khác, đặc biệt là những người tôi không thích nói chuyện.
Tôi tìm ra ngoài, thoát khỏi lớp sóng ầm ầm của nội tâm. Cũng là thằng bạn tôi.
Nói đi nói lại 1 hồi, tôi bảo nó: "Tôi thấy số mình may thì may thật đấy, nhưng đen đủi thì cũng thật đen đủi." Rồi nó bảo tôi cái định luật bánh bơ của ông Murphy, để tôi đọc xem đã.
À, định luật này tôi đọc 1 lần trong truyện rồi!
Lúc đến lớp tôi diễn thì đúng là thảm họa, chạy cờ rồi phất cờ lệch nhịp hết cả, chả hiểu cái mô tê gì sất! Tôi cứ đinh ninh là lớp mình "xong" rồi! Nhưng Yến nó động viên nên tôi cũng cố. Nhưng lúc đi ra thì mặt mày vẫn cứ tối xầm chả biết giấu đi đâu.
Càng về sau tôi càng buồn dữ dỗi hơn, thằng bạn tôi nó an ủi đủ điều. Nó bảo : "Chỉ có 1 điều duy nhất không thể mất là niềm tin vào bản thân."
Vâng! Thế là cái mặt tôi cũng đỡ, tôi cùng bọn nó đi thăm thầy cô giáo cũ bên cấp I.
Lúc về lại đi tới nhà thầy giáo chủ nhiệm. Nhà thầy dài và cao. Chúng tôi đặt quà lên bàn thầy. Còn thầy bóc bánh kẹo mời chúng tôi. Bọn con trai chém gió rung chuyển cả nhà thầy, còn tôi thì vẫn vậy, im lặng và lúc nào cũng 1 mình. Tôi toàn nghĩ ngợi linh tinh chứ chém chiếc gì.
Cái lúc bọn tôi sang nhà cô tiếng anh, mấy thằng con trai sang, tôi đi cùng luôn. Bọn nó mồm cứ ông ổng : "Teacher, teacher, are you here?" Thực ra phải nói là "are you there?"
- teacher!!
- teacher!!
Tôi thấy hình như chúng nó đang làm phiền cô. Nhưng tôi vẫn im lặng, tôi là vậy mà, im lặng, quan sát, suy nghĩ và hỏi.
Cô đang nấu cơm trên tầng3, lúc cô ngoái đầu ra, thằng Hiếu phang câu làm cả lũ cười bò : "Hello beautiful person!"
Đi ra ngoài tôi mới thấy bản thân còn kém. Có thể học hành tôi hơn chúng nó, nhưng độ trưởng thành thì chẳng bằng, và suốt ngày chỉ lo làm vừa lòng người khác. Tôi không bị như vậy, vậy mà chỉ vì không biết tin vào bản thân, giờ thành ra niềm tin tiêu cực ấy càng mãnh liệt, nó như con mọt gặm gỗ. Giết thì giết được đấy, nhưng sẽ để lại những bài học. Thôi cố lên nào!
Nghĩ đến ngày chia tay lớp, tôi hơi xúc động. Có phải vì phải rời xa cái tập thể này và đấu đầu với những khó khăn mới?
Lúc về đã xế xẩm chiều tối, mây dừng lại không trôi nữa, không gian bao trùm bởi 1 niềm hy vọng.
Tôi đã sống lại.
pê-ét: lớp tôi được giải nhất văn nghệ. Đó là 1 kì tích, có lẽ do sự độc đáo ở chỗ lớp tôi có thổi sáo? Hay do hi vọng của lũ con gái lớp tôi? Hay do lớp tôi múa đẹp thật? Tôi cũng phải công nhận là bọn nó múa ảo diệu vô cùng.
Có lẽ vì cả 3 lí do, nhưng tôi chỉ cần biết mai tôi sẽ phải sang xã và lũ 43 đứa lớp tôi sẽ rồng rắn nhau sang theo để hô hào cổ vũ.
Chưa bao giờ tôi yêu lớp tôi như bây giờ.
Và chưa bao giờ tôi "rực rỡ" như hôm nay!
=))
 
Last edited by a moderator:
D

duc_2605

Tôi thích cái không khí buổi sáng, và nhất là tâm trạng tôi vào ban sáng, kí ức tôi nữa, nó rỗng toanh và thế là tôi chả phải lo nghĩ mấy.
Hôm nay cái máy điện thoại tôi hết pin, thành ra mới dậy được nửa tiếng.
Giá mà tôi được đọc cuốn Sức mạnh niềm tin nhỉ?
 
D

duc_2605

Tôi biết rằng niềm tin mạnh mẽ lắm! Nó đã biến đổi tôi rồi mà!
Muốn quay trở lại thì phải thay đổi niềm tin. Đúng vậy!!






Tôi đã thất bại nhiều? Đúng vậy! Nhưng chẳng phải là tôi đã học được nhiều điều rồi đó sao. Khó khăn đã làm tôi hiểu rõ hơn con người của mình, những mặt mạnh và yếu, nhiều lắm!
Những lúc thất bại tôi ước rằng khó khăn ấy chưa từng đến với mình.
Nhưng giờ nghĩ lại thì, biết đâu nó lại là thứ mà cuộc sống dùng để rèn giũa tôi?
Ok! Có lí mà!
Đằng nào thì quá khứ cũng đi mất rồi! Chỉ còn hiện tại để sống thôi!
 
C

chaugiang81

Ngồi lười viết nhật kí chơi! Vả lại hôm nay là 1ngày khá hay ho, viết lách lại giúp tôi nâng tầm môn văn, nên tội gì không viết.
9h43' ngày 19 tháng 11 năm 2015
Sáng nay tôi dậy từ 4h, cái báo thức chết tiệt mà do tôi bấm nhầm nên đáng lẽ tôi dậy lúc 5h thì nó đổ chuông lúc 4h. Tôi phải cố lết xác dậy vì nếu không dậy thì nghĩa là tôi đã thất hứa với bản thân. mà thực tế là tôi đang đấu tranh tư tưởng, nên ko dậy tức là tôi mất 1 chút niềm tin vào chính mình. Tôi rườm rà thế đó!
Hôm nay lên trường để trình diễn văn nghệ. Tôi phải công nhận rằng tiết mục đầu tiên là tiết mục được người xem chăm chú nhất! Tôi thì cũng trong đội... cầm cờ. Từ bé tới giờ tôi mới được vào đội văn nghệ 1 lần. Hồi bé quá thì ngại, mà lên cấp 2 thì chả ai mướn =)) thành ra cũng khá là đặc biệt, coi như cũng là 1 kỉ niệm để đời trước khi rời cấp II.
Nhưng mà lúc mới đến trường tôi vẫn còn buồn vì chuyện riêng, tôi cứ ngồi lặng 1 mình, nhìn trần nhà, tán cây, các đội văn nghệ, lại buồn, lại điên. haizz... Xong rồi tôi bảo mình phải đứng dậy, không để thua ... được, tôi sinh ra đâu phải để thất bại vì 1 trò đùa vớ vẩn như thế này. Tôi cảm thấy khó khăn trong việc nói chuyện với người khác, đặc biệt là những người tôi không thích nói chuyện.
Tôi tìm ra ngoài, thoát khỏi lớp sóng ầm ầm của nội tâm. Cũng là thằng bạn tôi.
Nói đi nói lại 1 hồi, tôi bảo nó: "Tôi thấy số mình may thì may thật đấy, nhưng đen đủi thì cũng thật đen đủi." Rồi nó bảo tôi cái định luật bánh bơ của ông Murphy, để tôi đọc xem đã.
À, định luật này tôi đọc 1 lần trong truyện rồi!
Lúc đến lớp tôi diễn thì đúng là thảm họa, chạy cờ rồi phất cờ lệch nhịp hết cả, chả hiểu cái mô tê gì sất! Tôi cứ đinh ninh là lớp mình "xong" rồi! Nhưng Yến nó động viên nên tôi cũng cố. Nhưng lúc đi ra thì mặt mày vẫn cứ tối xầm chả biết giấu đi đâu.
Càng về sau tôi càng buồn dữ dỗi hơn, thằng bạn tôi nó an ủi đủ điều. Nó bảo : "Chỉ có 1 điều duy nhất không thể mất là niềm tin vào bản thân."
Vâng! Thế là cái mặt tôi cũng đỡ, tôi cùng bọn nó đi thăm thầy cô giáo cũ bên cấp I.
Lúc về lại đi tới nhà thầy giáo chủ nhiệm. Nhà thầy dài và cao. Chúng tôi đặt quà lên bàn thầy. Còn thầy bóc bánh kẹo mời chúng tôi. Bọn con trai chém gió rung chuyển cả nhà thầy, còn tôi thì vẫn vậy, im lặng và lúc nào cũng 1 mình. Tôi toàn nghĩ ngợi linh tinh chứ chém chiếc gì.
Cái lúc bọn tôi sang nhà cô tiếng anh, mấy thằng con trai sang, tôi đi cùng luôn. Bọn nó mồm cứ ông ổng : "Teacher, teacher, are you here?" Thực ra phải nói là "are you there?"
- teacher!!
- teacher!!
Tôi thấy hình như chúng nó đang làm phiền cô. Nhưng tôi vẫn im lặng, tôi là vậy mà, im lặng, quan sát, suy nghĩ và hỏi.
Cô đang nấu cơm trên tầng3, lúc cô ngoái đầu ra, thằng Hiếu phang câu làm cả lũ cười bò : "Hello beautiful person!"
Đi ra ngoài tôi mới thấy bản thân còn kém. Có thể học hành tôi hơn chúng nó, nhưng độ trưởng thành thì chẳng bằng, và suốt ngày chỉ lo làm vừa lòng người khác. Tôi không bị như vậy, vậy mà chỉ vì không biết tin vào bản thân, giờ thành ra niềm tin tiêu cực ấy càng mãnh liệt, nó như con mọt gặm gỗ. Giết thì giết được đấy, nhưng sẽ để lại những bài học. Thôi cố lên nào!
Nghĩ đến ngày chia tay lớp, tôi hơi xúc động. Có phải vì phải rời xa cái tập thể này và đấu đầu với những khó khăn mới?
Lúc về đã xế xẩm chiều tối, mây dừng lại không trôi nữa, không gian bao trùm bởi 1 niềm hy vọng.
Tôi đã sống lại.
pê-ét: lớp tôi được giải nhất văn nghệ. Đó là 1 kì tích, có lẽ do sự độc đáo ở chỗ lớp tôi có thổi sáo? Hay do hi vọng của lũ con gái lớp tôi? Hay do lớp tôi múa đẹp thật? Tôi cũng phải công nhận là bọn nó múa ảo diệu vô cùng.
Có lẽ vì cả 3 lí do, nhưng tôi chỉ cần biết mai tôi sẽ phải sang xã và lũ 43 đứa lớp tôi sẽ rồng rắn nhau sang theo để hô hào cổ vũ.
Chưa bao giờ tôi yêu lớp tôi như bây giờ.
Và chưa bao giờ tôi "rực rỡ" như hôm nay!
=))
Phải công nhận một điều là. Bạn viết văn miêu tả nội tâm hay phết nhỉ :) chắc có lẽ mình nên học hỏi bạn nhiều ha :D văn hay và giàu cảm xúc thật :p . À ! đọc đoán cuối tự nhiên mình ghen tị với bạn sao ấy ? Mình thấy bạn thật hạnh phúc khi học chung với 1 cái lớp vui vẻ hoà đồng như thế. Mình 4 năm cấp 2 chưa bao giờ có được cảm xúc đó. Chỉ toàn là cãi nhau, oán hận, liếc nhìn nhau bằng 1 đôi mắt lạnh lùng đầy "sát khí" :(
 
D

duc_2605

Phải công nhận một điều là. Bạn viết văn miêu tả nội tâm hay phết nhỉ :) chắc có lẽ mình nên học hỏi bạn nhiều ha :D văn hay và giàu cảm xúc thật :p . À ! đọc đoán cuối tự nhiên mình ghen tị với bạn sao ấy ? Mình thấy bạn thật hạnh phúc khi học chung với 1 cái lớp vui vẻ hoà đồng như thế. Mình 4 năm cấp 2 chưa bao giờ có được cảm xúc đó. Chỉ toàn là cãi nhau, oán hận, liếc nhìn nhau bằng 1 đôi mắt lạnh lùng đầy "sát khí" :(

Có đứa bạn của mình nói thế này:
"Chúng mình đã học cùng nhau 4 năm. Có những lúc chia bè chia phái. Nhưng giờ đây chúng ta đã trở nên đoàn kết và yêu thương lẫn nhau."
Có lẽ thời gian đã khiến chúng ta trưởng thành hơn, bạn ạ! :)
Còn văn hay á? =)) Một phần là do mình biết bắt chước cách viết văn của các nhà văn, một phần là do mình sống nội tâm nhiều. Nhưng mà ngôn từ của mình không được trau chuốt lắm! Văn biểu cảm có bài mình được có 6,5 :)) Mình thích nhất là văn nghị luận và tự sự.
 
D

duc_2605

http://quyettammanh.vn/tai-sao-luat-hap-dan-khong-hoat-dong-voi-ban/
Tôi chắc chắn sẽ áp dụng luật hấp dẫn vào cuộc sống của tôi!
Thực sự là tôi cần làm nhiều việc hơn nữa để chiến thắng bản thân của mình!
Ngày mai là thi rồi! Cố lên tôi ơi!
 
Top Bottom