Chap 17:
Ngân h mới lộ bộ mặt thật ra:
- Ỳ jà hú!!! Cuối cùng cậu cũng đồng ý, hừa hừa hừa :M059:
Trân nhăn mặt:
- Đồ Ngân đáng ghét ( ---> Suy nghĩ của nó: Thực ra mình đang cố tạo cơ hội cho họ mà sao thế này T.T)
-----
- Ơ! Huy phải ko! Đợi một chút!!!
Huy ngoảnh lại. Khánh chạy tới, thở hồng hộc:
- Có chuyện gì àk?
Cậu cười:
- À, tối nay tớ có hẹn Ngân đi xem phim nhưng tự nhiên có việc bận... tiếc quá cậu đi dùm tớ đc ko? Nếu ko sợ Ngân sẽ giận tớ luôn ák T^T
Huy có vẻ ko thích lắm:
- Ko đc đâu, cậu nhờ ng khác đi!
Khánh lắc đầu:
- Chỉ có cậu mới hợp lí thôi! - Rồi rút từ túi ra cái vé xem phim để thẳng vào tay Huy - Thôi nhờ cậu nhé! PP!
Nói rồi Cậu chuồn thẳng, Huy chẳng kịp níu lại.
"Phim ma àk? Hai ng đó xem phim này làm gì vậy nhỉ?"
-----
Huy đi qua đi lại ở phòng khách. Bây h đã làm 6:30, đến h hẹn rồi.
"Ko đc! Nếu mình đi có thể bánh bao sẽ làm tùm lum tà la lên cho xem."
- ukm. Nhưng bây giờ ở nhà thì chán quá... A... hay mình đến...
Cậu khoác áo bước ra ngoài, đi dạo xung quanh những nơi mà mình đã từng chơi hồi còn nhỏ. kí ức chợt hiện về... 10 năm trc'...
- Này! Thằng ko mẹ kia! Mày đi chết đi!
Đám bạn trai cùng lớp xúm lại cười Huy. Cậu tức tối:
- Tụi mài thì biết gì chứ? Mẹ tao đang ở thiên đàng. Bố nói đó là nơi đẹp nhất thế gian!
Bọn bạn cười:
- Mài có biết thiên đàng đó là cái gì ko? Cái hòm đấy! Hahaha )
Cậu đánh vào mặt tên đầu sỏ:
- Im miệng lại >"<
Tên đó tưc tối:
- Đẩy nó xuống hồ kia!
Cậu bé bị bọn bạn đẩy xuống hồ. Cậu ko biết bơi, chỉ biết ngoi lên ngụm xuống... Một tên lo lắng:
- Ê này hình như nó ko biết bơi!
- Kệ nó!
Cậu chới với:
- Cứu... cứu......
Đúng lúc đó thì một cô bé trạc tuổi Huy nhảy xuống hồ. Cô bé bơi rất nhanh đến ngay bên cạnh cậu và đưa cậu vào bờ...
- Ko sao chứ?
Thật thần kì là cô bé ấy biết cả hô hấp nhân tạo cho Huy. Cậu sặc nước rồi dần dần mở mắt...
- này, sao mày biết cứu nó sống vậy? - tên đầu sọ lo lắng
- Thật ko may cho tụi bay là đã gặp 1 bác sĩ trong tương lai rồi! Có biết bắt nạt bạn là xấu lắm ko! Từ nay nếu dám làm thế nữa ta sẽ mách với bảo mẫu! Nghe chưa!
Trc' sự "uy nghi" của cô bé ) bọn bắt nạt Huy sợ quá phải chạy. Cô bé đó đỡ cậu dậy:
- Để tớ van bảo mẫu nhé!
Huy chỉ lờ mờ nhìn thấy người đó. Một cô bé đẹp như thiên thần vậy...
- Con đó sao? Huy?
Cậu ngoảnh lại.
Là... bảo mẫu!
- Dạ... bảo mẫu... con chỉ đi dạo xung quanh bờ hồ thôi ạk.!
Bảo mẫu cười mỉm:
- À, nơi này là nơi con gặp ân nhân của mình chứ gì... Ta vẫn nhớ ngày đó.. 1 cô bé dễ thương!
Cậu mỉm cười. Bảo mẫu chợt nhớ ra:
- À, con đã tìm đc cô bé đó chưa?
Gật đầu. Đó chính là Ngọc Trân. Một cô nàng rất giỏi. Và rất giống cô bé ngày xưa nữa...
Bảo mẫu cười:
- À... vậy là tốt rồi... oh... ta có ảnh cô bé đó đây, ta cất rất kĩ! - Rồi Bảo mẫu lấy từ trong túi bên đeo xiên hông của mình - Bảo Trân đó! Chắc lớn lên nó cũng xinh lắm nhỉ!
Huy bất ngờ: "Cái gì? Bảo Trân?"
Bảo mẫu xuýt xoa:
- Ta tin sau này nó sẽ trở thành 1 bác sĩ giỏi. Mặc dù nó nghịch lắm và thích đánh nhau nữa ^^
Cậu càng bất ngờ trước điều đó: "Cô bé đó... cô bé biết hô hấp nhân tạo mặc dù rất nhỏ là Bảo Trân sao? Ko thể tin đc! Mình đã nhầm! Nhầm 1 cách tai hại!"
Tách... tách...
- Ồ mưa rồi! Con cầm tạm chiếc ô của ta mà về nhé!
- Dạ... cảm ơn bảo mẫu...
-----
Trước trung tâm, Trân đang chờ:
"Sao mãi huynh ấy ko đến nhỉ? Hay là có chuyện gì bận?"
Nó mở máy gọi cho Ngân:
- Alo? Dông xê cố?
Nó nhăn mặt:
- Đừng dùng tiếng Nhật nữa! Lạy bà! Sao đại ca mãi ko đến?
Cô ngạc nhiên:
- Ko thể thế đc rõ ràng Khánh đã đưa cho Huy........................ ( vội che miệng).
- Huy?
Ngân phân bua:
- Trân à............ chuyện này..... để tớ giải thích...
Tít... tít... tít...
Nó đã cúp máy. Cô bạn lúng túng:
- làm sao bây h... hic...hic... ak đúng rồi... gọi cho huy...
Cô vội đưa máy ra...
Trong lúc đó, nó đứng như tượng trc' trung tâm.
"ukm... Vậy là Huy sao... mình biết ngay mà... cậu ấy sẽ ko đến... làm sao cậu ấy thik đi xem phim vs mình khi mà cậu ấy thik chị mình chứ..."
Nó bước về nhà, mưa vẫn rơi hòa vào nước mắt của nó...
"Tim mình... như bị ai đâm vậy..."
-----
Huy vội chạy đi, ko quên mang theo cái ô, những lời lúc nãy của Ngân đã làm cậu rất lo lắng...
- Cậu ko đến sao? Ngốc quá! Người ở đó là Trân chứ ko phải t đâu! Làm sao đây... Có thể cô ấy đã đi đâu rồi, trời vừa tối lại mưa to... lỡ xảy ra chuyện gì...
Cậu cố chạy nhanh thêm nữa
"Bánh bao à! Đợi tớ nhé!"
- Này! Cô em! Sao lại đi giữa trời mưa vậy?
Nó đưa đôi mắt mệt mỏi của mình nhìn lên. Một toán con trai đang cầm những chiếc ô đứng trc' mặt nó. Bây h nó đang chán ghét tất cả mọi thứ:
- Biến... đi!
Nó nói. Bọn con trai cười khà khà:
- Cô em trông thế mà láo nhỉ! Đc! Vậy anh đây sẽ dạy cô em một bài học!
Tức quá, nó giơ một quả đấm ngay giữa mặt tên vừa nói. Nhưng ko hiểu sao bây h nó ko có sức nữa, chỉ đấm một cú nhẹ. Tên đó tức điên lên:
- Đánh nó cho tao!
Thùy núp sau bờ tường cạnh đó...
"Bọn này... làm ăn cũng đc đấy! Đúng là ko phí tiền của mình"
Bị mấy tên con trai xúm vào đánh, Nó đau lắm. Đau muốn chết đi đc.
- Nứơc... ở đâu ra nhiều thế này...
Nó bị đẩy xuống hồ... hic... "mình biết bơi mà... cố lên nào Trân!"
Nó cố gắng ngoi lên nhưng ko đc... Tay nó h thả lỏng ko thể bơi lên đc nữa...
"Huy ơi..."
- Bọn mày làm gì thế hả?
Huy đứng ngay sau bọn chúng.
- Hic! Sao tự nhiên Huy lại xuất hiện? - Thùy lo lắng.
Nó ko biết chuyện gì nữa. Nó đang chìm dần...
- Tụi tao làm gì thì liên quan gì đến mày - Thằng đầu sỏ hất cằm
- Đồ chó! Bọn mày làm gì Trân rồi!
Cậu đấm vào mặt bọn chúng. Chúng ko thể đánh lại đc bèn tính kế chuồn:
- Bạn... gái mày... đang ở dưới hồ kìa... lo cứu nó đi... nhanh lên!
Cậu hết hồn. Bọn còn lại chạy tán loạn.
Thùy tức giận:
- Hừ! Toàn 1 lũ ăn hại! - Nhưng cười hiểm - Nhưng ko sao! Huy, cậu sợ nước lắm mà... Cậu ko nhảy xuống đấu! Đúng ko?
Nhưng ko như cô ta dự đoán, Huy vội nhảy xuống cứu Trân. Thùy ngạc nhiên "Ko thể nào"
"Bảo Trân... Tớ muốn mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ ân nhân của mình... nên tớ đã tập võ, tớ đã tập bơi, tớ cũng muốn làm bác sĩ nữa... Để có thể bảo vệ cậu... đừng làm tớ sợ..."
Huy cố nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Bảo Trân. Phải đưa cô ấy lên bờ ngay...