Một buổi chiều như bình thường, cảm thấy muốn có chút động lực và Hà Trang đã quyết đinh làm một việc là kể lể về quá khứ và ước mơ tương lai của bản thân!
Bao lâu qua mình vẫn luôn đặt ra cho bản thân một câu hỏi: “Mình học để làm gì?”. Và mình luôn hiểu rằng việc mình học mang đến cho mình một cuộc sống tốt đẹp, một cuộc sống đầy hoài bão và ước mơ. Mình đã mong rất nhiều thứ, ước rất nhiều thứ, hi vọng rất nhiều và rất lớn ... và rồi mình thành công, rất nhiều lần, nhiều khi, mình chẳng mong, nó vẫn đến, nhưng mình lại nếm trải biết bao áp lực, biết bao khó khăn, vất vả và biết bao thất bại! Nói thế thôi, chứ đến bây giờ, mình chỉ có 2 lần thất bại thôi, và là 2 lần trong 1 năm học! Lần đầu là mình không đc đi thi HSG tỉnh, thực ra ban đầu mình chẳng hi vọng gì, nhưng càng dần mình càng thấy nên hi vọng, và mình hiểu là với thực lực của bản thân là không thể chiếm lấy vị trí của các anh chị lớp 9, lại là học sinh trường điểm của huyện. Nhưng cuối cùng không đc đi thi, thậm chí không đc là thành viên dự phòng luôn. Và mình đã rất buồn, rất thất vọng, mình đã khóc, đã cố gắng kìm nén cảm xúc trước mặt người khác nhưng khi một mình, mình lại chẳng thể giữ đc nước mắt thêm một giây một phút nào! Và rồi chẳng có ai động viên mình dù chỉ một câu cả! Mẹ mình lại khiến cho mình càng thêm tổn thương, càng thêm buồn hơn, mẹ chẳng thể hiểu rằng những câu nói ấy của mẹ đủ để mình cảm thấy buồn hơn, mẹ chẳng bao giờ động viên mình dù chỉ một câu! Với mẹ, điều duy nhất mẹ quan tâm là sự thành công, nhưng mình là người, chứ có phải máy đâu mà mẹ nhấn nút “thành công” là mình sẽ thành công! Mẹ chẳng hiểu rằng mình đã rất buồn để mẹ bớt đi một vài câu nói! Mình chẳng còn muốn cuộc sống như thế này! Cuộc sống đầy áp lực và buồn bã! Lần thứ 2 là lúc này! Mình không đc giải Nhất như mình mong đợi! Và rồi cái cảm giác thất vọng về bản thân, thất vọng về những gì mình đã làm, cảm giác khó chịu khi mình có khả năng nhưng vì một chút sơ suất mình đã bỏ lỡ giải Nhất trong tay! Ngay trong cái thời điểm ấy, mình đã rất bình tĩnh, đã cố gắng để vui vẻ với giải Nhì, cố gắng suy nghĩ tích cực hơn. Nhưng mẹ mình, mẹ lại chẳng hiểu đc rằng mình đã rất cố gắng, mình đã rất nỗ lực, mình đã chịu rất nhiều áp lực! Và rồi lại lần 2 mẹ khiến mình cảm thấy bực tức, lần này còn nặng nề hơn lần trước! Tới mức một đứa như mình, chưa từng khóc trước mặt ai lại không thể kìm nén cảm xúc và bật khóc trước mặt em trai mình. Em là người mình không muốn cho thấy cái hình ảnh một người chị thất bại, một người chị chịu hàng tá áp lực chỉ vì 3 chữ “Học sinh giỏi”. Nhưng rồi vì mẹ mình đã thế, mẹ chẳng hiểu đc mình! Mẹ cho rằng việc mình học 3 tháng ở trường Xuân Diệu với lớp 9 thì sẽ hơn những người chưa học, nhưng mẹ đâu biết là kiến thức lớp 8 và lớp 9 nó khác nhau, mẹ cũng đi dạy chẳng lẽ mẹ không hiểu? Và dù có liên quan thì cũng chẳng hề hà gì so với những đứa ở trường Xuân Diệu! Các bạn ấy có một môi trường học tập tốt, ở một nơi có cơ sở vật chất tốt nhất cả huyện và top đầu của tỉnh. Các bạn ấy đc đi học thêm ở các trung tâm Anh ngữ từ khi còn học lớp 2, lớp 3. Các bạn ấy đc học Tiếng anh từ khi rất nhở, chí ít cũng học theo kiểu chuyên Anh từ khi cấp 1. Còn mình? Mình sinh ra ở một vùng nông thôn, chỉ muốn mua một cái bút thôi cũng cần phải đi xe máy từ nhà tầm 2 km, quanh đây chẳng có nổi một nơi vui chơi giải trí, cũng chẳng có một phòng tập thể thao, cũng chẳng có một lớp học thật sự phù hợp với mình. Ngôi trường mình học là một ngôi trường thành lập đc 15 năm, trang thiết bị dạy học không có lấy một bộ cho tử tế, học Hóa, học Lý cần đến thí nghiệm, và cách học qua thí nghiệm hay những tiết thực hành là làm bài tập, hoặc xem clip qua cái màn hình máy tính nhỏ xíu! Mình cũng chẳng đc học trong một môi trường tốt, nói thẳng ra là cái môi trường trong lớp mình chẳng ra một cái gì cả, một lớp chỉ có đc tầm 4 đứa chưa khi nào mở miệng ra là nói bậy, một lớp mà gần như nửa lớp là chỉ lo đến yêu đương, làm đẹp, facebook, game (nói nửa lớp chắc hơi ít), bao năm qua sống trong một môi trường học tập như thế, nhưng mình vẫn tự hào là không bị ảnh hưởng đến tư tưởng của bản thân, mẹ có hiểu điều đó không? Mình đã cố gắng như thế nào có ai hiểu không? Mình đã đi từ một đứa chẳng biết gì, ngây thơ, chính xác là ngây dại, học thì phải nói chẳng ra gì, khi đó, mẹ thất vọng, mình hiểu thế là đúng! Từ khi lên cấp 2, mình đã suy nghĩ khác, mình đã được Minh Phương nói rằng “Em phải cố gắng để được đi thi một môn nào đó, cố gắng được HSG huyện để bố không hối hận khi đưa em lên trường Trà Linh” Câu nói ấy của chị khiến mình nhận ra trước đây bố mình đã rất thất vọng khi 5 năm cấp 1 chẳng có lấy một thành tích nào cho nổi bật như những bạn con thầy con cô khác! Mình đã nhìn thấy cái hình ảnh bố là Trưởng ban khuyến học ở trường, bố phát thưởng cho các thầy cô có con là HSG huyện trở lên, và rồi bố đứng một bên như chỉ là một người phát thưởng, trên tay chẳng có quà như những thầy cô khác! Mình thấy mình cần cố gắng hơn, nỗ lực hơn để bố mẹ có thể vui lòng về mình. Mình lúc đầu có ý định thi Văn, nhưng rồi cơ duyên nào đó đã đưa mình đến với lớp Anh, mình đã cố gắng hết sức để được đi thi Anh. Và mình được đi thi. Thực ra khi ấy mình vẫn còn kém, cô đã gọi điện cho bố, nói rằng mình phải học thế nào để ít nhất cũng phải đc giải Khuyến khích, và mình chẳng còn nhớ mình đã học thế nào rồi mình được HSG, ngoài sức tưởng tượng của mọi nguời. Khi ấy mình chưa biết được giải gì, chỉ biết là mình được HSG thôi, chỉ biết là đội tuyển được 2 giải Nhì, 1 giải Ba và 2 giải Khuyến khích. Khi đang ăn tối, có người gọi đến cho gia đình mình, báo rằng mình được giải Ba, khi ấy thật sung sướng, thật mãn nguyện! Lên lớp 7, mình đã chẳng còn nhớ mình đã học thế nào để mình hơn đc Ngân, rồi hơn được cả Dương nữa. Mình chỉ còn nhớ sự kiện mình được giải Nhất thôi, mình đã học rất nhiều, thi thử rất nhiều, và rồi kết quả ngoài sức tưởng tượng của mình! Giải Nhì năm ngoái cũng như năm nay, buồn và nản! Mình đã được cô lấy đi thi lớp 9, mình đã cố gắng và rồi được giải Nhì! Giải Nhì này thật vui, thật mãn nguyện. Mình lại được vào đội tuyển dự thi tỉnh 2 lần nữa, chỉ đến lần thứ 3 là bị loại, thầy đã nói với mình rằng năm nay mình đã cố gắng rất nhiều, năm sau, thầy mong mình sẽ học tốt hơn nữa để đi thi, để năm sau thầy có một học sinh đi thi đáng tin cậy! Mình đã, đang và sẽ cố gắng! Việc học của mình từ cấp 2 cũng đã có nhiều thay đổi khác, không chỉ có học Anh mà còn Văn, Toán của mình cũng hết sức tiến bộ.
Mình tự hào về những nỗ lực của mình, tự hào khi là học sinh ở một ngôi trường nghèo nhưng vẫn học tốt. Có ai hiểu vì sao mình lại cố gắng nhiều cho đến bây giờ, khi mình đã làm cho bố mẹ tự hào không? Mình đã tự hỏi vì sao mình phải sống ở một vùng nông thôn hẻo lánh, thay vì một thành phố, hay đơn giản là một thị trấn, thị xã. Mình đã nghĩ rằng đó là vì bố mẹ mình! Bố mẹ đã không học giỏi, khi đi học đã không cố gắng để vào được vào học ở trường chuyên hay một ngôi trường Đại học tốt. Mẹ mình, đã không có những quyết định táo bạo hơn, mẹ đã bỏ lỡ nhiều cơ hội mà nếu như mẹ nắm lấy sẽ có cuộc sống tốt hơn! Mẹ đã không quyết định học Đại học tại một ngôi trường tốt trong khi mẹ đỗ vào ngôi trường ấy. Mẹ muốn học ở gần nhà để có thể về nhà thăm gia đình tiện lợi ... Lần 2 là khi mẹ nhận được bằng Thạc sĩ, mẹ đã từ chối làm việc tại Phòng Giáo dục để ở lại trường cấp 3 Can Lộc. Mẹ là một người chẳng hề có cái định nghĩa về sự cầu tiến. Mẹ đã luôn chấp nhận việc dậm chân tại chỗ, 20 năm cũng chỉ là một giáo viên hết sức bình thường tại một ngôi trường chẳng có gì nổi bật! Giá như mẹ năng động hơn, có lẽ bây giờ mẹ ít nhất cũng là giáo viên trường chuyên rồi cũng nên! Về bố, mình biết bố là người hết sức trách nhiệm trong công việc, và mình tự hào về điều đó, điều duy nhất ở bố mình chưa hài lòng là bố đã ngăn mẹ làm việc ở Phòng Giáo dục!
Và mình luôn nỗ lực để khác bố mẹ, mình muốn có một cuộc sống đầy trải nghiệm, được học tập, làm việc trong môi trường tốt nhất, có cơ hội thăm quan mọi nơi trên thế giới, chứ không phải là một cuộc sống đơn sơ tại một ngôi làng, một cuộc sống mà 40 năm qua bố mẹ chưa từng đi đâu ra khỏi VN! Mình cần phải học giỏi để làm được điều đó, mình cần học giỏi hơn nữa, học đến khi nào mình không thể học được nữa mới thôi! Mình chỉ còn 1 năm để cố gắng vào trường THPT chuyên Hà Tĩnh và 4 năm để vào được ngôi trường Đại học như mình mơ ước! 1 năm tới sẽ rất vất vả, mình sẽ phải hoàn thành gần 300 đề từ sách đến đề mình tự kiếm, phải làm được trung bình 8 điểm mỗi đề thi chuyên Anh và đề thi tỉnh, phải được trên 7,5 điểm đề thi Đại học môn Anh, phải làm hết quyển sách B2 Destination, phải học nhiều hơn Idioms, Phrasal verb, phải viết thật nhiều bài luận, làm thật nhiều bài đọc hiểu để cải thiện 2 cái ngu nhất của mình, phải học thêm nhiều từ mới, câu trúc có trong đề thi chuyên. Còn phải học nhiều hơn về dạng toán đồng dạng, Ta- let, Cauchy, hết các dạng toán 8, 9 làm được câu c, hình để lấy được 9 điểm toán, phải làm thật nhiều đề trên mạng, đề trong sách để làm quen với các dạng toán mới, nâng cao cơ hội 9 điểm toán như mong đợi! Mình còn phải học thêm văn, làm thật nhiều đề, học thật nhiều bài văn, cố gắng hết mình để được 8 điểm văn. Có lẽ còn phải học thêm Lý/ Hóa nữa, hai cái môn mà với mình là kẻ thù không đội trời chung, mong là năm sau đừng có thi 2 môn này, không là chết chắc! Một năm, chẳng còn nhiều thời gian, mình sẽ gạt sang một bên mấy môn như Sử, Địa, GDCD, Thể dục, Sinh, Lý, Hóa ... để cố gắng học Toán, Văn, Anh. Nếu như có thi Lý/ Hóa thì mình sẽ học 1 trong 2 môn này lúc gần thi. Mình sẽ nỗ lực hết mình, mình sẽ không ngại khó, ngại khổ để vào được trường chuyên. Vào được trường chuyên rồi, giấc mơ Đại học cũng không đến nỗi là khó! Mình sẽ bất chấp tất cả, mình sẽ bỏ mọi thứ để mình đạt được mục tiêu. Mình tin mình sẽ làm được!
Đã trải qua bao nhiêu sóng gió, chấp nhận biết bao thất bại, nhận biết bao nhiêu nỗi buồn, trải qua biết bao nhiều kí ức buồn vui, mình đã, đang và sẽ vượt qua tất cả để hướng đến 2 mục tiêu cuối cùng và lớn nhất cuộc đời là vào trường chuyên và Đại học!