[VĂN HỌC] Thử tài sáng tạo văn học của bạn.

P

phamminhkhoi

Cái kết của Ohenri đã là một cái kết quá hay rồi (cả về mở nút tình tiết lẫn giá trị nhân văn), giờ nếu sửa thì chỉ có thể sửa nó thành....truyện cười thui :x
 
T

thuyhoa17

Cái kết của Ohenri đã là một cái kết quá hay rồi (cả về mở nút tình tiết lẫn giá trị nhân văn), giờ nếu sửa thì chỉ có thể sửa nó thành....truyện cười thui :x

thế còn những câu chuyện khác?
Nếu như bây giờ em đưa vào đây 1 truyện ngắn ,vd như "Những lá thư ko gửi" đi ^^ nó cũng có 1 kết thúc với nút mở và cả giá trị nhân văn về hạnh phúc gia đình và .... (có thể nó ko hay bằng chiếc lá cuối cùng) thì anh vẫn cứ nói lại câu "đó" à ;;)
p/s: bàn lùi hoài :">

Tiếp: Truyện cổ tích Thạch Sanh .

kết truyện: Sau khi được tặng cây đàn thần thì Thạch Sanh từ biệt Thủy cung và trở về. Sau đó thì chàng lại bị hãm hại và bị giam vào tù. Trong tù, chàng lấy đàn ra gảy, công chúa nghe thấy tiếng đàn, bật tiếng nói được. Nhà vua cho mời Thạch Sanh lên, kể rõ đầu đuôi sự việc. Thạch Sanh được gả công chúa cho , còn mẹ con Lý Thông mặc dù được tha nhưng lại gặp quả báo. Các nước chư hầu tức giận vì ko lấy được công chúa, đem quân sang đánh, nhưng đành phải kính phục trước tài trí của Thạch Sanh và rút quân về nước. Thạch Sanh được lên làm vua, 2 người sống hạnh phúc.

@tomcangxanh: đáp ứng nhu cầu nhé, cho chết hết đi ;;)
 
T

tranhoangquan96

Lần nay em làm zui thôi! Không có hậu nữa :)) Một sự kết hợp của các tác phẩm văn học của...mọi thời :D
--------------------
Sau khi được tặng cây đàn Thạch Sanh lên bờ! Trên đường trở về chàng đi qua một khu rừng thấy một bà cụ đang ngồi khóc bên một góc cây chàng bèn tiến đến hỏi han. Thì ra bà lão có một cô con gái nuôi không hiểu sao bất tỉnh nhân sự cả mấy ngày không tỉnh. Chàng bèn theo bà tìm về nhà. Về đến nơi chàng cầm cây đàn gảy một khúc nhạc bỗng nhiên cô gái tỉnh lại bước theo tiếng đàn về phía chàng. Chàng vô cùng sửng sốt trước vẻ đẹp của nàng ngay lập tức phải lòng nàng:D . Người con gái này không ai khác chính là Kiều Nguyệt Nga - do nhớ thương Vân Tiên mà đổ bệnh. Mặc dù trong lòng vẫn còn nặng nghĩa với Lục Vân Tiên nhưng nàng vẫn phải thành thân với Thạch Sanh để trả ơn và vừa lòng mẹ nuôi.
Trong khi đó, công chúa ở cung mặc dù không nói được nhưng vẫn phải chuẩn bị thành thân với Lý Thông. Không thoả lòng tham của Lý Thông, hắn ta còn mò đến lầu xanh và bất chợt thấy ...Thuý Kiều. Người bình thường còn bị Thuý Kiều hớp hồn huống hồ gì Lý Thông , nhìn thấy nàng là hắn không thể nào ra khỏi lầu xanh được. Hắn mang hết tiền thưởng của vua để chuộc Thuý Kiều may mà bà mama này cũng không phải vừa. Biết Lý Thông là kẻ háo sắc bà ta cứ thế mà tăng giá lên ầm ầm. Hắn ta cứ kiếm hết cớ này đến cớ khác để xin tiền vua , vậy là vua sinh nghi cho người theo dõi. Biết được sự tình, vua tức giận cho chém đầu hắn ngay lập tức và đón Thuý Kiều về cung theo ý nguyện của công chúa (không nói được nhưng viết được ^^). Thuý Kiều về cung ở với công chúa ngày ngày đàn hát cho công chúa nghe và thế là công chúa khỏi bệnh. Cùng thời đó có một vị trạng nguyên mới nhậm chức, vua muốn ban thưởng nên quyết định gả Thuý Kiều cho vị Trạng Nguyên đó. Zui thay, trạng nguyên này lại Lục Vân Tiên mới vip. Trai tài gái sắc nên họ cũng hạnh phúc mặc dù ai cũng có người thứ 2 :)). Còn về công chúa khi không còn bạn trò chuyện nàng buồn bã xin cha đi du ngoạn, trên đường đi nàng gặp Kim Trọng và đem lòng yêu chàg. Hai người khá đẹp đôi nên quyết định thành thân rùi mới về trình diện hoàng thượng. :))
Trong một lần hoàng thượng tổ chức cho những người thân của ông đi săn trong rừng vô tình vợ chồng Kim Trọng với công chúa gặp vợ chồng Lục Vân Tiên với Thuý Kiều và cả 2 gia đình lại chạm mắt cả vợ chồng Thạch Sanh với Kiều Nguyệt Nga trong rừng. Thế là...cheng cheng...3 ông chồng chém giết lẫn nhau và cả 3 cùng tử trận. 3 người vợ cảm thấy hổ thẹn với nhau thế là tự vẫn luôn....
Sang thế giới bên kia họ gặp lại nhau ở đó và quyết định trao đổi với nhau cho "huề tiền" thế là 3 gia đình sống hạnh phúc bên nhau dưới...âm phủ :))
 
Last edited by a moderator:
P

phiphikhanh

thế còn những câu chuyện khác?
Nếu như bây giờ em đưa vào đây 1 truyện ngắn ,vd như "Những lá thư ko gửi" đi ^^ nó cũng có 1 kết thúc với nút mở và cả giá trị nhân văn về hạnh phúc gia đình và .... (có thể nó ko hay bằng chiếc lá cuối cùng) thì anh vẫn cứ nói lại câu "đó" à ;;)
p/s: bàn lùi hoài :">

Tiếp: Truyện cổ tích Thạch Sanh .

kết truyện: Sau khi được tặng cây đàn thần thì Thạch Sanh từ biệt Thủy cung và trở về. Sau đó thì chàng lại bị hãm hại và bị giam vào tù. Trong tù, chàng lấy đàn ra gảy, công chúa nghe thấy tiếng đàn, bật tiếng nói được. Nhà vua cho mời Thạch Sanh lên, kể rõ đầu đuôi sự việc. Thạch Sanh được gả công chúa cho , còn mẹ con Lý Thông mặc dù được tha nhưng lại gặp quả báo. Các nước chư hầu tức giận vì ko lấy được công chúa, đem quân sang đánh, nhưng đành phải kính phục trước tài trí của Thạch Sanh và rút quân về nước. Thạch Sanh được lên làm vua, 2 người sống hạnh phúc.

@tomcangxanh: đáp ứng nhu cầu nhé, cho chết hết đi ;;)
Bôi bác văn chương một tí:))=))
----------
Sau khi từ thuỷ cung trở về , Thạch Sanh ôm cây đàn đj nay đây mai đó kím ăn , một hôm do đói quá mà ko có j` ăn , TS đành "mượn" tạm vài củ khoai lang của mụ Tám tiền ( TĐĐV:))=))) Sau khi ghi sổ nợ kí tên đóng dấu , TS lên đường đj cầu may . Sau phải tháng , do mụ Tám Tiền ăn lời cắt cổ quá , TS ko thể trả nổi liền bị mụ đj tố cáo , TS bị giam vào tù . Trong tù , chàng vui quá , vì ko phải sống lang thang như trẻ em cơ nhỡ nữa + lại có cái ăn , chàng vui quá , liền lấy đàn ra gảy . Lúc ấy , công chúa đj ngang qua , nghe thấy tiếng đàn , nàng cũng cười đùa , vui cùng tiếng đàn . Vua cha rất mừng vì công chúa đã trở lại bình thường từ sau khi từ hang ...( con chj đó , chẳng nhớ nữa:))) , liền quyết định gả nàng cho Lí Thông . Các nước láng giềng nghe thấy thế , tức tốc đj qua dự lễ cưới , nhân lúc Lí Thông đang cười tít con mắt vì mừng bỏ độc vào ly rượu . Lập tức LT lăn quay ra chết . Các hoàng tử tranh nhau xin cưới công chúa . Nhưng do ghen tị , mưu đồ hãm hại nhau nên hổng có người nào còn sống sót ...Từ đó hôk có ai dám lấy công chúa vì sợ nàng có mệnh sát chồng . Vua cha rất buồn , nhưng 1 ý nghĩ chợt loé lên . Ngài liền vào ngục tìm người năm xưa đã gảy đàn khiến cho công chúa cười trở lại và gả công chúa cho chàng _ người đó là TS . Do ở trong tù đã lâu nên TS ko bik j` về những chuyện vừa qua ( chỉ 1 - 2 tháng trước) . Và chàng quyết định lấy công chúa . Sau khi công chúa vừa lấy TS , do xúc động quá nên vua cha lăn đùng ra chết . Vì thế , TS lên ngôi trị vì đất nước trong may mắn :))=))
 
T

thuyhoa17

Chú ý: Không làm đoạn kết lố bịch, ko đúng với thuần phong mỹ tục, nói chung là không có ý nhân văn trong đó.
Nếu làm như thế, ko được xem là sáng tạo mà là viết nhảm.:-j



các bạn có đọc câu này trước khi vào đây ko?

Sáng tạo - vẫn giữ được tính nhân văn vốn có trong nó chứ ko phải là thích gì viết nấy. Làm cho nội dung của truyện trở nên nhảm nhí.

Vẫn biết là sáng tạo thỏa thích + ko gò bó thì sẽ bay bổng hơn, nhưng làm ơn đừng "bay" xa quá.

Cám ơn các bạn ! :x
 
T

trifolium

Khà khà, truyện cổ tích, lần này thì hết "H đọc truyện cổ tích nhiều quá rồi đó" nhá :M013:

===========================

Để trả ơn Thạch Sanh đã cứu con trai mình, Long Vương tặng chàng một cây đàn mà quên rằng đó không phải là một cây đàn có thể dùng để gảy ở cõi trần. Đúng là một vị thần đãng trí, có lẽ mấy câu mắng vốn từ thiên đình về vụ Noah vẫn ko làm ổng đổi tính đổi nết...
Trở về mặt đất, TS ngày đêm mong nhớ công chúa, nhưng chàng cũng không quên rằng mình chỉ là thứ dân thấp cổ bé họng làm sao đọ nổi với Lí Thông kia ?. Thế là TS lại trở về gốc đa xưa đốn củi kiếm sống, khi nào buồn thì lại lôi cây đàn ra gảy. Nhưng, như đã nói, đó là một cây đàn không-nên-đem-ra-gảy !!!. Từ khi chàng gảy cây đàn đó mỗi chiều, cây cối rụng lá xơ xác, muông thú chết dần chết mòn. Thật ra không phải là TS gảy đàn dở mà chính do sóng âm và phóng xạ từ nó gây ra. Tuy không ảnh hưởng xấu gì đến con người nhưng nhiêu đó cũng đủ làm hiệu ứng nhà kính ngày càng trầm trọng thêm. Đúng là không có tí tị tì ti gì hay ho khi mà mắc phải những chứng bệnh tai hại, riêng công chúa lại bị nổi mụn toàn thân, mười phần xấu xí =.='.
Trước tình hình đó, WHO đã triệu tập các quốc gia thành viên < trong đó có nước ta > để kí cam kết bảo vệ môi trường lần thứ n. Và thế là hàng loạt các bộ luật mới đc ban hành: cấm phá rừng, cấm xả rác, cấm tè bậy trong bể bơi, cấm thở ra khí CO2 ?!?, vân vân và vân vân. Về phần TS, vì vốn là người thông tin chậm chạp nên chỉ sau mấy ngày bộ luật đó được ban bố, chàng đã bị tống giam vì cái tội lâm tặc lộ liễu và vác búa đuổi đánh người thi hành công vụ.
Trong nhà giam, ngồi không nên TS lại lôi đàn ra gảy. Chàng gảy càng ngày càng hay, tiếng đàn vọng từ buồng giam tối tăm tới cung vua qua những lời to nhỏ của binh lính. Thế là, từ một tội nhân TS đã nhảy cóc sang đoàn Âm nhạc Việt Nam để đi thi quốc tế và trong cuộc đọ tài với Thúy Kiều và Beethoven, chàng đã đã xuất sắc đạt giải ... ba. Lí Thông bik tin đó, sợ TS trả thù nên cùng mẹ trốn về quê nhưng cuối cùng lại chết thảm trong một vụ "Tài xế say rượu tông xe vào nhà dân"...
TS lập công lớn đc nhà vua cho làm phò mã < chứ không thì để mà ế à? >. Công chúa cảm thấy rất khoan khoái khi đc nghe tiếng đàn của TS nên ngày nào cũng đòi chàng gảy cho nghe. Chính vì thế nên hiện tượng nóng lên toàn cầu tăng một cách nhanh chóng và thảm khốc, khí hậu ngày càng biến đổi thất thường. Và có lẽ cái vụ TS phải ra hầu tòa vì tội dám tạt nước sôi vào công chúa khi chơi ném bóng tuyết là báo ứng nhỏ nhất mà chàng gặp phải. Ngọc Hoàng thấy tình hình chẳng có tí khả quan nên quyết định làm một trận đại hồng thủy để reset lại Trái Đất. Và thế là, các nhân vật cuả chúng ta đã kết thúc câu chuyện một cách tuyệt vọng trong biển nước.......


Câu chuyện rất có hậu như đã hứa :)
 
T

thuyhoa17

Mặc dù ko có ý nghĩa nhân văn như đúng bản chất như câu kết chuyện trên.
Nhưng có 1 điều hay là rất ý nghĩa trong việc nói về 1 việc rất đáng báo động hiện nay trên toàn cầu. (ai cũng biết ^^)

Nói tóm gọn trong 1 chữ về bài của cậu là: "thâm" ;))
 
  • Like
Reactions: hongoanhphan75
T

tomcangxanh

các bạn có đọc câu này trước khi vào đây ko?

Sáng tạo - vẫn giữ được tính nhân văn vốn có trong nó chứ ko phải là thích gì viết nấy. Làm cho nội dung của truyện trở nên nhảm nhí.

Vẫn biết là sáng tạo thỏa thích + ko gò bó thì sẽ bay bổng hơn, nhưng làm ơn đừng "bay" xa quá.

Cám ơn các bạn ! :x



thiensubinhminh nói đúng rồi đấy, chúng ta được quyền sáng tạo nhưng ko có quyền làm hỏng giá trị tác phẩm. Lần sau ai còn tiếp tục viết những bài mang nội dung như trên sẽ bị del bài ko báo trước. Tks!
 
G

giotbuonkhongten

Có 2 hướng theo h nghĩ. Một là sáng tác đoạn kết nhưng vẫn mang giá trị nội dung của bài văn. Ví dụ: Chuyện người con gái Nam Xương. Theo nội dung, đây là một kết thúc đáng buồn khi gia đình tan nát. Người ta có thể sáng tác lại đoạn kết rằng nàng xin được về với gia đình và được chấp thuận. Còn đâu là số phận của người phụ nữ xưa. Còn nếu kết bài theo giá trị nội dung, thì có thể nói, thiếu sự sáng tạo.

Vậy kết theo hướng nào đây?

H đang định kết theo hướng thứ 2, nhưng ...
 
T

tomcangxanh

Ta đổi gió phát nhớ ^^ viết lại cái kết cho truyện Chí phèo :">

Kết của Nam Cao: Chí Phèo đem dao đến giết Bá Kiến rồi tự tử. Lí Cường "lớp này ko khỏi cho người ta ăn bùn", Thị Nở "nhớ lại những lúc ăn nằm vs hắn, thị nhìn trộm bà cô rồi nhìn nhanh xuống bụng [...] Đột nhiên thị thấy thoáng hiện ra một cái lò gạch cũ bỏ ko, xa nhà cửa, và vắng nguời lại qua."

 
T

trifolium

Ta đổi gió phát nhớ ^^ viết lại cái kết cho truyện Chí phèo :">

Kết của Nam Cao: Chí Phèo đem dao đến giết Bá Kiến rồi tự tử. Lí Cường "lớp này ko khỏi cho người ta ăn bùn", Thị Nở "nhớ lại những lúc ăn nằm vs hắn, thị nhìn trộm bà cô rồi nhìn nhanh xuống bụng [...] Đột nhiên thị thấy thoáng hiện ra một cái lò gạch cũ bỏ ko, xa nhà cửa, và vắng nguời lại qua."


Gió độc thế kia thì ai đỡ nổi :))
Truyện này ko cho chết hết thì kêu là "mất giá trị", còn nếu ko cho ai sống sót thì hơi dã man. :((.. . Thôi, ta mở lòng từ bi vậy, lần này ko ai chết nhé :))

=================

...bị Thị Nở đá, Chí Phèo tức lắm vì đó là lần đầu tiên hắn bị một con đàn bà bỏ rơi, ngay sau cái lần đầu tiên hắn đc một người phụ nữ chăm sóc. Mà đó đâu phải là hoa khôi gì cho cam, bị một con mụ xấu xí và thua thiệt đủ đường như vậy đá, đối với hắn cũng như bất kì một người đàn ông nào, thật không còn gì tuyệt (vọng) hơn được nữa. Nghĩ buồn, hắn xách chai rượu, vừa đi vừa uống. Hắn đi từ ngõ này sang hẻm khác, đi đến đâu nhà nào cũng đóng cửa cài then đến đấy, nhưng hắn mặc kệ. Đây là lần đầu tiên hắn thất tình nên sẽ chẳng ai làm hắn bận tâm nữa...

Hắn cứ đi như vậy cho đến khi rượu hết. Ngó khắp xung quanh chẳng có quán xá nào, hắn bực bội đạp cửa vào một nhà nọ mà hắn nghĩ có thể sẽ tìm được thêm tí cay cay. Quả không sai, trong đó có 2 người đang ngồi nhậu: một ông già gầy gò móm mém và một bác trông rất có học thức. Cả 3 đều đang trong tình trạng say xỉn ko biết trời đất gì nên đương nhiên hắn được mời vào cùng nhậu. Cả 3 đều kể về nỗi khổ của mình: Ông lão kể về cuộc sống chật vật, con trai thì đi làm đồn điền cao su, nhà chỉ quanh quẩn mình ông với con chó mà vẫn ko đủ ăn; ông kia thì lè nhè than có một người vợ nhỏ nhen, ích kỉ. Còn Chí Phèo, hắn tuôn hết ra những bất hạnh từ lúc mới chào đời cho tới tận bấy giờ, hắn kể một tràng dài vô tận trong ấm ức và rồi ko bik có phải say quá hay sao mà hắn lại lăn ra ngủ ngon lành như một đứa trẻ.

Hai ông kia thấy thương cảm cho một kẻ như hắn nên quyết định cưu mang, giúp Chí làm lại cuộc đời. Thế là từ đó, hắn đc nhận làm con nuôi ông lão nọ và nhận được một số tiền từ ông giáo < ổng tự giới thiệu như vậy > để làm vốn. Hắn quyết định mở một cửa hàng để bán cái món hắn rành nhất: rượu. Lúc đầu, người ta cũng có vẻ sợ một người lạ mặt mũi đầy sẹo từ đâu xuất hiện, nhưng dần dần, hắn lấy được thiện cảm của họ và bắt đầu ăn nên làm ra. Hắn đã có thể trả lại số nợ ông giáo, đỡ đần cha nuôi và có của ăn của để. Thế là hắn đã có một gia đình thật sự, có một cuộc đời mới tốt đẹp. Chí Phèo cũng quên luôn cái làng Vũ Đại ngày xưa, cái cô Thị Nở hồi trước bởi giờ đây, khi mà hắn đang thật sự hạnh phúc, thì mấy thứ lặt vặt đó cứ nên để thời gian xóa đi là tốt nhất.........


 
T

thuyhoa17

Tiếp theo, là truyện "Chuyện người con gái Nam Xương" của Nguyễn Dữ.

Kết: Sau khi trở về, Trương Sinh nghe lời nói ngây thơ của đứa con trai, đã mắng và đuổi vợ mình - Vũ Nương ra khỏi nhà. Đau đớn tột cùng , Vũ Nương đã nhảy xuống sông tự tử, và được Linh Phi cứu. Trương Sinh một thời gian sau thì biết vợ mình bị oan, nhận được kỉ vật của vợ - chiếc hoa tai từ tay của Phan Lang và nhờ lập đàn giải oan, thì chàng đã đến bên bờ sống, lập đàn và gặp Vũ Nương thoắt ẩn thoát hiện lên trên mặt bước rồi biến mất.

Các bạn trổ tài đi ạ :x
 
L

lucky_star114

sau khi bị chồng đuổi khỏi nhà Vũ Nương lầm lũi lê những bước chân nặng nề về phía trước trong sự cô đơn và tuyệt vọng. Cuộc sống dường như đã khép lại trước mắt nàng. Cái hạnh phúc nhỏ nhoi mà nàng gìn giữ giờ chỉ còn là những mảnh pha lê vỡ vụn khứa vào con tim đang rỉ máu của nàng. Nàng đã định tìm đến cái chết nhưng nàng bik rằng chết hok phải là cách để chấm dứt nỗi cay đắng và tủi hờn mà nàng đã và đang phải gánh chịu. Nàng quyết định tiếp tục sống, sống mới là cách để chứng minh cho tấm lòng thanh sạch của mình. Nàng lau khô những giọt nước mắt còn đọng trên đôi gò má sương sương và dũng cảm bán đi tất cả số nữ trang mà nàng đang đeo bên mình để mua lấy một mảnh vườn nhỏ. Từ đấy nàng dồn hết tâm sức vào mảnh vườn ấy...Nàng đã từng trách sự bạc bẽo của Trương Sinh nhiều lắm nhưng cái nghĩa vợ chồng cái tình mẹ con không cho phép nàng làm điều ấy nhưng giờ đây nàng đã tha thứ cho Trương Sinh và nàng thầm hy vọng 1 ngày nào đó Trương Sinh sẽ hiểu ra....
Lại nói về Trương Sinh từ ngày nàng ra đi Trương Sinh trở nên cộc cằn, nóng nảy và tìm đến rượu để giải sầu. Trong một lần uống rượu say Trương Sinh trở về nhà đập tan đồ đạc Đản sợ hãi khóc ầm lên đòi mẹ. Trương Sinh tức giận hắt tung ngọn đèn leo loét đang cháy trên bàn...nó rơi xuống bức màng treo nơi của buồng và nhanh chóng lan nhanh khắp nhà. Dường như sức nóng hừng hực của ngòn lửa đã làm tan hơi men. Trương Sinh sợ hãi ôm Đản chạy ra khỏi nhà. Ngọn lửa dần to lên và tất cả mọi thứ đều trở thành mây khói...Dưới ánh sáng rừng rực của ngọn lửa cái bóng của Trương Sinh đổ dài trên mặt đất. Đúng lúc ấy Đản mới chỉ vào cái bóng và bắt chợt kêu lên:
- Ba kìa! Ba Đảng đến rồi kìa!
Trương Sinh ôm con khóc nức nở. Đến tận giờ phút này chàng mới hiểu được tấm lòng của Vũ Nương nhưng dường như tất cả đã quá muộn màng. Trương Sinh bán luôn mảnh đất chỉ còn lại đóng tro tàn ấy lấy hết kinh phí để đi tìm Vũ Nương. Hai cha con lên đường với số tiền ít ỏi trong tay...vượt qua bao thử thách khó khăn cuối cùng họ cũng tìm ra tin tức của Vũ Nương...
Và cái ngày mà Vũ Nương mong ước đã đến....cả gia đình đoàn tụ từ đấy họ sống hạnh phúc bên nhau!
p/s: nghe cứ sao sao ấy nhỉ mọi người nhận xét cho tớ nha thanks!
 
Last edited by a moderator:
V

vjtran

Thích pic này:x nhưng bấy lâu nay nó mất tăm :(
Thế nên h khởi động lại bằng cái kết của "An Dương Vương, Mị Châu- Trọng Thủy" nhá!
(Chuyển sang văn học dân gian, hình như chưa có ở trước ;)))
Nào! viết lại thôi!:d
 
H

helldemon

Chị vjtran ơi ! Chị viết lại cái kết đc ko ? Em quên mất cái kết như thế nào rồi ! :D
 
Top Bottom