Vinateen story

T

thao_my

...tt...

Đông đang đứng ở đâu vậy ? Rõ ràng là vừa rồi anh đang nằm trên chiếc ghế sofa của bệnh viện nghiền ngẫm về mớ bệnh án tồn đọng cơ mà , nhưng... nhưng mà chỗ này thì ko phải là bệnh viện rùi ....
Trong ánh chiều tà , bên một bến sông xa lạ . À ko , trông nó quen quen làm sao á ! 1 đôi tình nhân đang mải mê tâm tình trông họ có vẻ vui lắm vì cô gái cứ cười suốt khi người yêu fa trò cô ta có vẻ là đại tiểu thư giàu có , vì quần áo của cô rất sang trọng mặc dù hok hợp thời cho lắm
Còn chàng trai ngồi cạnh cô ta , sao mà ... sao mà quen thuộc thế ......
Hai người cứ mải trò chuyện , dường như chẳng hề nhận thấy sự có mặt của một kẻ lạ .
Đầu anh nhức như búa bổ , chuyện jì đang xảy ra ???
Mặt trời lặn dần xuống đường chân trời xa tít tắp , chỉ còn lại một sợi chỉ mỏng manh điệu đà soi bóng xuống dòng sông - sáng rực rỡ & đẹp đến lạ lùng , cảnh vật này dường như đã ở đâu trong trí nhớ mà anh vô tình đánh mất chăng .
Chàng trai đỡ người yêu đứng dậy bằng 1 cử chỉ hết sức âu yếm , sao mà sao mà nó giống hệt cái lúc anh đỡ Hàn Tuyết - vợ chưa cưới yêu dấu của Đông ... Cô gái khẽ cười , lúc này cô ấy từ từ quay lại chỗ anh đang đứng từ nãy tới giờ
Bỗng......
Sự vật thay đổi , bờ sôg biến mất - cặp tình nhân biến mất , ánh hoàng hôn tựa sợi chỉ vàng lóng lánh cũng mất tăm thay vào đó là một khung hình khác , 1 hình ảnh Đông chưa từng gặp bao jờ .
Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại đến đáng sợ , fía xa lôi thần lạnh lùng giăng những nhát búa rạch ngang bầu trời kèm theo những tiếng ầm ầm kinh khủng và đáng sợ . Gió , những cơn gió hok biết từ đâu cứ thốc đến lạnh toát cả người mang theo một mùi ... là mùi gì nhỉ , Đông nhăn mặt đặt tay lên mũi - mùi này ko hôi nhưng thật là khó chịu .
Ánh trăng , mặt trăng dần dần lộ diện sau màn mây đen vần vũ , trăng to tròn nhưng lạnh lùng treo tít tận trên cao . Nó đỏng đảnh toả ra một thứ ánh sáng mờ ảo đáng sợ như đồng loã cùng màn sương đang fủ dài dưới chân anh .
Ánh trăng soi đến đâu , cảnh vật hiện ra ngay tới đó ... mờ mờ , vẩn đục dưới bóng trăng bây giờ thì Đông hok còn fải thắc mắc anh đang ở đâu nữa rồi ánh trăng tàn kia đã cho anh biết điều đó .

_Anh Đông , anh tỉnh lại đi ...
_Hả ???
Anh giật mình tỉnh giấc , quả là một cơn ác mộng tồi tệ . Mồ hôi lạnh túa ra ướt cả chiếc áo sơmi trắng , Đông vuốt vội mồ hôi đọng trên trán cảm giác ghê rợn dường như vẫn còn đây .
_Em, em đến hồi nào vậy ?
Hàn Tuyết nhìn vẻ ngơ ngẩn của người yêu , nàng bật cười một cách thú vị . Rút vội tờ khăn giấy trong cái túi xách nhét vào tay chàng .
_Anh đó , làm biếng thật ngủ gục hà em mà ko tới chắc là anh còn lo ngủ khì chứ jì . Sao ko lo trực ban cho tử tế đi anh yêu .
Nàng nhõng nhẽo ngồi lên lòng Đông - ko sao - việc này rất thú vị , Tuyết là một con mèo nhỏ hư hỏng nhưng đáng yêu . Mà cũng may là nàng tới nếu để thêm chút nữa thì chính anh cũng ko muốn biết chuyện jì sẽ xảy ra tiếp theo .
_Em đi công tác London về có mua quà jì cho anh ko vậy ? Đừng có nói là ko à nha .
Hàn Tuyết kéo lại cổ áo của người yêu , thì thâm thật khẽ vào tai anh .
_Em chẳng fải là món quà quý giá nhất của anh sao ? Đáng lẽ em fải hỏi anh ở nhà có quà jì đặc biệt dành cho em ko mới đúng đó bao em ăn nha trưởng khoa .
_Có , nhưng từ từ đi ... Còn ăn hả ? bây giờ thì anh chỉ muốn ăn em thôi .
Tuyết đẩy anh ra , đứng lên khoác lên mình chiếc áo dài nhún vai bước ra khỏi fòng . Nàng lúc nào cũng thế , đầy bí ẩn nhưng đôi lúc cũng lì lợm và khó bảo cực kì . Đông sắp vội mớ bệnh án lên giá , hết giờ trực rồi sẽ nhanh có người tới giao ban thôi vậy là trong tối nay sau khi ăn tối với cô người yêu bé nhỏ anh có thể tranh thủ ghé thăm ngôi biệt thự vừa mới mua xong .
Nhưng
Anh vẫn cảm thấy giấc mơ vừa rồi thật đáng sợ , nó mờ mờ ảo ảo nhưng sao cũng rất thật như thể anh đã từng trải qua điều đó , đã từng ngồi nơi bến sông ấy trong ánh chiều tà bên cạnh người con gái bé nhỏ mặc bộ quần áo bằng lụa trắng kia .
_Này ông rùa của em - Hàn Tuyết gõ gõ vào cánh cửa fòng Đông - Em đói lắm rồi đó ...
_Ok , để anh lấy cái áo vest đã .
Đông vắt chiếc áo blouse trắng lên giá , với tay lấy cái áo vest đen nằm bên cạnh . Và lúc đó , vô tình từ trên áo anh rơi xuống một cành cỏ dại .
Anh sợ hãi ngồi fịch xuống ghế và thật sự ko tin vào mắt mình , điều đó ko fải là sự thật đấy chứ .
Đó là loại cỏ mọc hoang trong giấc mơ của anh , ở cái nghĩa địa chết tiệt kia khi màn đêm buông xuống ...Ko lẽ , cảm giác lạnh gáy đó là thật và cô gái có đôi mắt buồn rười rượi từ trong bóng trăng tàn kia cũng là thật hay sao ?
Làm sao giải thix được điều vô lí này đây ?

_Anh làm sao vậy , cả buổi ngồi ăn với em mà hồn anh cứ để đâu đâu ý lại còn đánh đổ cả sâmpanh lên người em nữa . Hay là anh đang tơ tưởng tới cô y tá nào ở bệnh viện của ba em hở ?
_Hả...cái jì.
Đông ngơ ngẩn như vừa từ trên trời rơi xuống , hoàn toàn ko hề để ý tới vẻ mặt hậm hực của Tuyết . Phải nói một điều rằng , Tuyết là người rất hay ghen dù là 1 cô gái vô tình chào hỏi với Đông ở hành lang bệnh viên thôi cũng đủ làm cho nàng đứng ngồi ko yên rồi huống chi là cái kiểu ngơ ngơ ngẩn ngẩn của anh bây giờ .
_Cho em xuống xe .
_Em nói cái j ?
_Em nói là cho em xuống , em ko thể chịu nổi người yêu em mải tở tưởng đến cô gái khác . Anh ko cho em xuống , em nhảy xuống à .
Anh vội vàng tấp xe vào lề , Tuyết dám nói là dám làm nàng nói nhảy là sẽ nhảy . Hàn Tuyết vốn là đại tiểu thư có thói thường hơi nắng mưa , lại được giáo sư Hàn nuông chiều quen thói nên rất hay ghen vu vơ - giận hờn vô cớ , điều đó thì trong mấy năm quen nhau Đông hoàn toàn lãnh đủ .
Nàng cộc cằn đẩy cửa xe bước ra ngoài , vùng vằng đi bộ dọc theo con fố . Hy vọng để cho những cơn gió mùa thu làm hạ hoả cơn giận của bản thân mình , Đông chạy theo nắm lấy tay nàng kéo lại fía mình nhẹ nhàng mở lời .
_Em sao vậy , có j thì nói với anh tự nhiên giận hờn vô cớ vậy .
_Ai nói em giận hờn vô cớ - Tuyết giật tay anh ra -Anh rõ ràng là có người khác , cứ mãi tơ tưởng đến người ta hẹn với em mà hồn cứ để đâu đâu .
_Em này , anh chỉ là ... chỉ là đang nghĩ về công việc ở bệnh viện thôi ,em ngoan nào anh chở em về ba em sẽ lo đấy .
_Em ko tin anh đâu . - nàng vẫn bướng bỉnh

_Thế thì mặc kệ em , anh ko thể chịu nổi thói xấu đó của em nữa rồi . Em tự mà về đi , chào em .
Anh tức giận bỏ mặc Tuyết đứng đó một mình , bất chấp sự giận dữ của nàng . Đông ko thể để cho sự lộng hành quá đáng của nàng lên đến đỉnh điểm được , anh cũng là người - một con người có tự trọng và biết tức giận sức chịu đựng cũng chỉ có giới hạn & khi Tuyết đã đi đến cùng sự giới hạn đó thì hiển nhiên anh sẽ fải cho nàng một bài học .
Mặc dù vậy , anh vẫn mong nàng gọi mình trở lại nhưng dường như bản tính đại tiểu thư ko cho fép Tuyết đi xa đến vậy . Nàng giận dỗi đi thẳng ko hề quay đầu nhìn lại dù chỉ lấy một lần .
Thôi thì đành gọi một chiếc taxi cho nàng vậy , ko thể để một đại tiểu thư như Tuyết cuốc bộ con đường hơn 20 cây số về nhà được .

Vẫn còn khá là sớm sủa , cũng may là ko fải đưa Tuyết về nếu ko Đông lại sẽ fải tốn bộn thời gian để chơi cờ và nói chuyện với giáo sư Hàn lúc đó thì chắc là đến tận nửa đêm mất . Anh nhìn đồng hồ vừa đúng 8h còn dư thời gian để đi xem căn biệt thự mới vừa mua . Thật ra , nó nằm ko xa khu trung tâm thành fố lắm địa thế thuận lợi - gần bệnh viện Đông đang làm , lại gần trường học , siêu thị và một loạt khu mua sắm thế mà ko hiểu tại sao người chủ lại có thể nhượng lại nó với một cái giá hết sức rẻ mạt đến như thế , hẳn là nội thất của nó đã rất cũ kĩ .
Đến tận bây j , khi đang đứng trước ngôi nhà mới mua của mình . Đông vẫn ko thể hiểu tại sao mình lại mua nó . Anh chứ từng nhìn thấy nó trước đó , dù chỉ là trên giấy thôi nhưng khi nghe về nó thì anh hiểu mình nhất định fải mua cho bằng được dĩ nhiên ko fải vì cái giá rẻ mạt đến đáng ngạc nhiên của căn biệt thự có địa thế quá tuyệt vời này .
Căn nhà nằm trên con đường khá lớn , nhưng lại ko mấy sáng sủa - nhất là trong một đêm ít ánh sáng như đêm nay , đường đèn ko bật chỉ có thứ ánh sáng nhờ nhờ từ mấy căn nhà bên cạnh trên nền trời cao , ko một vì tinh tú nào hiện diện ngoài ánh trăng lạnh ngắt nửa mờ nửa ảo , cô đơn và đáng sợ biết chừng nào . Nó rất đẹp , hoàn toàn khác xa trong suy nghĩ của Đông - nói làm sao nhỉ , căn biệt thự chẳng khác nào một bông hoa sen trắng rực rỡ giữa màn đêm mịt mù chói sáng như fép nhiệm màu .
Biệt thự ko lớn lắm , nhưng trông rất thanh tao cho thấy người chủ trước đây của nó quả là có mắt nhìn . Những vách tường ốp đá cẩm thạch trắng sáng bóng , chỉ riêng cánh cổng bằng sắt uốn thôi thì cũng đúng là tác fẩm nghệ thuật tuyệt tác , Đông cho tay vào túi quần lục tìm chiếc chìa khoá bé nhỏ - xinh xắn tra vào ổ khoá hoen rỉ , cũ kĩ . Anh xoay xoay nó , thật may là vẫn còn mở được bàn tay anh khẽ chạm vào chiếc cột đá nhỏ , những hàng lồng đèn trang trí bé xíu treo dọc con đường vào nhà bàn chân dẫm lên thảm cỏ lâu ngày ko ai chăm sóc đã mọc lút tới đầu gối nhưng mới nhìn thôi cũng biết trước đây hẳn là nơi này rất mĩ lệ , khu vườn tràn ngập trong ánh sáng chói chang của mặt trời và huyền bí đêm đêm của mặt trăng . Hơi thở như đã ngửi được cả hương thơm của những chậu hoa hồng bạch đã từng nở rộ nơi góc vườn , dàn dây leo từng rủ bóng xuống bộ bàn ghế bằng gỗ đơn giản màu trắng nơi mà chủ nhân của chúng - cô gái với bộ quần áo bằng lụa cũng màu trắng đơn giản luôn ngồi trong bóng râm vừa đọc sách vừa lẩm nhẩm giai điệu quen thuộc của một bài hát thôn quê
Anh bỗng giật mình vì suy nghĩ vừa rồi của mình , sao Đông lại có thể tưởng tượng ra cô ta . Tại sao ko fải là Hàn Tuyết mà lại là cô ấy , cô gái có đôi mắt thật buồn và nụ cười rực rỡ như hoa fù dung buổi sớm . Ngôi nhà này và cả cô gái ấy , bờ sông ấy dường như đã chiếm một fần nào đó trong cái kí ức mờ mịt , cũ kĩ và đầy bụi fủ của anh .
Hệ thống điện , lò sưởi & nội thất vẫn còn rất tốt , hầu như ko fải sửa chữa j thêm chỉ cần tốn một ngày lau dọn là được . Ko hiểu tại sao , khi nhìn thấy nó làm anh như có cảm giác rằng chủ nhân của căn nhà dường như đã chạy trốn nó một cách vội vã vì một lí do ngoài ý muốn nhưng tình yêu của họ đối với căn nhà này vẫn còn fẩng fất đâu đây . Căn nhà tuyệt vời như thế này mà lại được bán với giá như cho thế thì quả thật là điều kì lạ , bậc cầu thang dẫn lên fòng này dường như vẫn còn hơi ấm người , bọc trong lớp bụi fủ đâu đây hình như còn có cả dấu chân nhỏ bé của một ai đó được thời gian in dấu ghi lại mãi mãi . Căn fòng trên tầng hai bị khoá , Đông xem lại chùm chìa khoá đang cầm trong tay tra thử tất cả chúng vào cái ổ hoen rỉ .Cánh cửa bằng gỗ , im ỉm cô độc bé nhỏ trên cánh cửa có dán một lá bùa màu vàng bé xíu fía gần tay nắm bằng đồng đã đổi màu với thời gian , lá bùa này thật là ko hợp với ngôi nhà thiết kế theo fong cách tây fương này chút nào . Tại sao người ta lại đặt nó ở đây , fải chăng là để vỗ yên linh hồn bé nhỏ cô đơn và lạc lõng ko tìm thấy đường về . Trong đêm tối mông lung , tĩnh lặng gió từng cơn lùa vào căn nhà len lỏi vào các ngõ ngách lâu ngày ko ai dọn dẹp rít lên từng cơn như nỉ non , như nức nở , trên cái ban công nhỏ tầng ba Đông nhìn xuống con đường đang nằm yên giấc trong bóng tối chỉ còn quầng sáng từ chiếc đèn fa chói sáng từ con Mec đen đang nằm ngẩn ngơ dưới kia . Gió còn thổi tung âm thanh réo rắt từ chiếc phong linh ko biết là từ đâu có lẽ là tầng hai gieo vần vào ko trung ... nhẹ nhàng , thạt nhẹ nhàng ...
Bỗng..........

 
M

moxa

dù thế nào cuộc sống vẫn tiếp tục

bon chen tí xíu :d
dù thế nào cuộc sống vẫn tiếp tục​
Cách đây vài năm, vô tình tôi đọc được một câu chuyện khá ấn tượng có tựa “Cây, Lá và Gió” của một tác giả Singapore. Theo thời gian, công việc, học tập, lý tưởng, hoài bão, yêu thương… - mọi thứ khi là trách nhiệm khi là nghĩa vụ, mà có lúc lại là quyền lợi, khiến câu chuyện đó nhanh chóng mờ đi trong ký ức tôi. Nhưng không hiểu sao gần đây, tôi lại hay nghĩ về nó. Ngẫm lại, nếu quy chiếu những gì tôi vừa mới trải qua vào câu chuyện ấy, hẳn có những điểm tương đồng không ít…

1. Cây

Tôi gọi mình là Cây vì tự thấy ngoài bản thân ra, không ai có thể phù hợp với vị trí ấy bằng mình trong tam giác kỳ lạ “Cây – Lá – Gió”.

Tôi quen cô ấy từ khi chúng tôi còn là những đứa trẻ. Đi qua năm tháng thơ ấu, rồi tuổi dậy thì, tình cảm với cô ấy trong tôi cứ lớn dần lên, một cách tự nhiên, từ lúc nào không hay.

Nhưng…Tôi đã không đủ dũng cảm để thổ lộ bí mật to lớn ấy suốt 5 năm dài. Vì tôi biết dù cô ấy có phản ứng thế nào thì mọi việc sẽ không bao giờ có thể như trước được nữa. Ván bài đỏ đen ấy, tôi không dám chơi. Cứ thế, sự lo sợ, tự ti ngày một thống trị bản thân, giày vò chính tình yêu trong tôi, khiến tôi chỉ có thể cam tâm làm một người bạn sát cạnh, lặng lẽ yêu thương, lặng lẽ chăm lo cho cô ấy.

Và tôi cũng chỉ có thể tiếp tục lặng câm nhìn cô ấy yêu một người khác. Anh ta là đội trưởng tuyển bóng rổ trường cấp III của tôi, một gã trai ưa nhìn, thông minh, nổi tiếng là galant. Nên ngay từ lần đầu tiên gặp, cô ấy lập tức dính sét ái tình cũng là điều có thể hiểu được.

Nhìn cô gái mình thầm yêu thích một người khác, tôi đã rất đau lòng...

Họ yêu nhau được 4 tháng. Phải, chính xác là bốn tháng, không sai. Bởi đi bên cuộc tình của họ, vẫn luôn có tôi, kẻ cần mẫn dõi theo, đếm ngày, đếm tháng. Suốt khoảng thời gian đó, thú thực đã không dưới một lần tôi rủa thầm cho anh chàng kia vô phúc gặp phải một vận hạn nào đó, ví như họ chia tay… Về bản chất, tôi không phải là một kẻ quá hẹp hòi đến vậy, nên chỉ có thể tự biện mình sự ích kỷ đó sinh ra chính từ tình yêu đơn phương với cô ấy…

Người ta yêu nhau đơn giản có thể chỉ từ một lý do, mà nhiều khi chẳng có một lý do nào hết, nhưng khi chia tay thì có thể viện ra cả tỷ nguyên cớ - những điều chẳng bao giờ là cản trở khi mà người ta còn yêu đương say đắm. Tôi không thực sự rõ nguyên nhân họ chia tay, nhưng biết chắc đấy chưa bao giờ là điều cô ý mong muốn.

Khoảng thời gian sau đó mới thật khó khăn. Dù chẳng mấy khi than thở nhưng tôi biết cô ấy đã khóc rất nhiều, nếu không nói là khóc cạn nước mắt. Hơn lúc nào hết, tôi biết mình phải luôn ở cạnh bên, vực cô ấy dậy sau cú ngã đầu đời. Hai cái vai dựa vào nhau bao giờ chẳng tốt hơn một, cuối cùng thì thời điểm nhạy cảm ấy cũng qua đi, nhưng tôi biết cô ấy vẫn còn chênh vênh lắm. Giống như khi người ta xâu kim qua một tấm vải vậy, dù kim có nhỏ đến mấy thì cũng không thể coi chẳng có lỗ hổng nào trên tấm vải được hết. Tình cảm con người cũng thế…


Mùa đông năm ấy, vào một ngày Hà Nội lạnh tê người, bỗng nhiên cô ấy gọi cho tôi và bảo “Này, bọn mình yêu nhau đi!”. Đấy quả thực là một lời đề nghị ngọt ngào đầy ấm áp. Tôi nhận lời, chẳng mấy do dự, dù sao thì điều kiện yêu nhau bí mật – không để người khác biết của cô ấy cũng chẳng phải trở ngại to tát gì, mà cũng có thể hiểu được. Tan vỡ một tình yêu đình đám trước đó đã khiến cô ấy như một con ốc, cố thu mình lại.


Và như thế chúng tôi yêu nhau. Đôi khi tôi tự hỏi cô ấy thực sự yêu tôi? Đó không phải là câu hỏi những người yêu nhau vẫn luôn đặt ra cho đối phương để khẳng định hạnh phúc mình đang có mà thực sự đó là một sự nghi ngờ.

Mà thôi, dù có thế nào, thì có một điều tôi dám đoan chắc: Chỉ cần ở bên cạnh nhau, tôi nhất định sẽ làm cô ấy hạnh phúc.

2. Lá

Lần tôi gặp bạn trai mình gần đây nhất, khi đưa tôi về, anh ấy bỗng tự nhiên hỏi bâng quơ: “Em có thấy anh giống một cái cây không?”
Tôi sững người. Anh ấy cười xoà, bảo không có gì, vẫy chào, chờ tôi vào trong nhà, rồi mới phóng xe đi.

Chỉ là một câu bâng quơ ấy mà suốt đêm đó tôi đã không ngủ nổi. Những suy nghĩ cứ miên man chập chờn.

Nếu anh ấy là Cây thì hẳn tôi là Lá.
***

Lần đầu tiên gặp cậu ấy, tôi đã bị choáng ngợp đến sững sờ. Dù có nằm mơ tôi cũng không nghĩ lại có người giống Ex đầu tiên của mình đến vậy, đặc biệt là nụ cười.

Tôi biết biểu cảm đó không qua nổi mắt bạn trai mình. Nhưng anh ấy lại tỏ ra không biết gì. Kể ra, anh ý cũng là một chàng trai kỳ lạ. Lớn lên cùng tôi từ nhỏ, luôn cạnh bên mỗi khi tôi cần. Chẳng khó khăn, tôi nhận ra tình cảm đó không đơn thuần là từ một người bạn. Nhưng…Ở bên Cây, những cảm xúc mãnh liệt khi yêu Ex chưa bao giờ xuất hiện, tôi chỉ cảm thấy mình được an toàn, không hơn. Dù sao cũng phải nói rằng Cây có một sự chịu đựng dẻo dai đến bền bỉ. Có lẽ chính điều đó đã khiến tôi yêu anh ấy.

Đó là một sáng mùa đông lạnh lẽo, khi thức dậy, tôi chợt thấy mình là một kẻ cô đơn yếu ớt giữa một Hà Nội đang run rẩy vì giá rét. Lập tức, tôi cầm điện thoại lên, gọi cho Cây, ở một nơi ấm áp cách tôi hơn 1700km, nói hộ điều anh luôn nghĩ nhưng chưa bao giờ mở lời.

Và như thế chúng tôi yêu nhau. Một tình yêu bình lặng. Ít nhất là cho đến khi cậu ấy xuất hiện. Gọi cậu ấy là Gió nhé.

Sự xuất hiện của Gió làm tình yêu bình lặng của chúng tôi nổi sóng...

Người ta bảo một tình yêu đứt gánh giữa đường đột ngột thường khiến người ta day dứt. Có lẽ đúng thật. Dẫu những tình cảm với người cũ cũng đã phai nhạt, nhưng sự xuất hiện của Gió thực sự đã khuấy động một vùng ký ức đã ngủ yên. Những cảm xúc choáng ngợp xưa cũ lại như sóng xô về.

Không hiểu sao từ Gió luôn toả ra một lực hút ma mị khiến tôi không thể ngừng tìm kiếm cậu ấy trong đám đông, chẳng thể rời mắt trong lớp học. Tôi nửa muốn đến gần Gió, mong mỏi chạm được vào cậu ấy để thoả mãn những yêu thương đang ngày lớn dần trong mình, nhưng lại vừa muốn trốn chạy khỏi cậu ấy. Tôi biết, cứ như thế này là không hay, trước sau gì tôi sẽ làm tổn thương Cây và chính bản thân mình nữa.

Giữa hai dòng yêu thương, tôi tự làm đau mình từ lúc nào không hay…

3. Gió

Tôi vẫn luôn gọi người yêu mình là Aisha, cô ấy thích được gọi như vậy. Chúng tôi yêu nhau được hơn một năm thì Aisha sang Mỹ du học. Dẫu xa đến nửa vòng trái đất thì tôi vẫn luôn tin tình yêu của mình đủ lớn để vượt qua những khoảng cách không gian và thời gian.

Nhưng… hiện thực thường khác xa với những gì người ta hy vọng. Không có cô ấy, cuộc sống của tôi bỗng trở thành một bức tranh thiếu sinh khí với những màu sắc nhạt nhoà. Sự chênh lệch về múi giờ, những đêm thâu online chat đến gần sáng, yêu thương gói gọn trong vài ba dòng email, dăm ba phút điện thoại, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Cứ vậy, mọi thứ cứ dần không còn hào hứng như phút ban đầu nữa…Và tôi chợt nhận ra, khoảng cách trong tình yêu quả thật đáng sợ. Hay đúng hơn, nó chỉ là mắt muỗi khi người ta ngập tràn yêu thương, chứ khi mệt mỏi thì…

Tôi chuyển sang trường mới trong một nỗ lực cứu thoát bản thân khỏi những stress chán chường.

Ngay từ lần đầu tiên vào lớp, tôi đã bị cái nhìn của một cô gái làm cho nhột nhạt. Nhìn chằm chằm, không rời, cứ như tôi là một sinh vật lạ vậy. Cô ấy có cái tên rất hay, nhưng sau này có bảo tôi, muốn được gọi là Lá.

Lá không chủ động tiếp xúc, nhưng tôi biết cô ấy luôn dõi theo tôi, không rời. Điều ấy khiến tôi tò mò. Chẳng khó lắm để nghe được những câu chuyện về Lá, về sự đổ vỡ của một mối tình từng đình đám nhất trường đã khiến cô ấy co cụm bản thân. Và trên hết, ai cũng bảo tôi giống anh chàng đã bỏ rơi Lá một cách kỳ lạ. Phải chăng vì thế cô ấy chú ý đến tôi?

Trong số bạn mới, có một người tôi rất quý. Cậu ấy tính tình thoải mái, hào sảng, hay cười và rất tâm lý. Những ngày đầu, cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều. Ở cậu ấy chỉ có một điều lạ là mỗi khi tôi nhắc đến Lá, cậu ấy lại tần ngần. Nghe nói họ là bạn thân với nhau từ nhiều năm.


Hai tuần từ khi tôi chuyển đến, một lần, sau trận đấu bóng rổ tay đôi, bỗng nhiên cậu ấy nằm vật ra nền sân bóng, nhìn vào một điểm xa xăm nào đó trên bầu trời, hít một hơi dài rồi thở hắt ra: “Lá hiện giờ là bạn gái tớ”.

“Vậy à.” – Tôi cười vang, ném quả bóng màu cam về phía cậu ấy. Cậu ấy đã nói cho tôi bí mật lớn nhất của mình thì tôi cũng làm ngược lại, kể với cậu ấy về Aisha, về tình yêu xa cách nửa vòng trái đất.

Sau này nghĩ lại cũng hiểu thêm ra đôi phần, ví như không phải vì bọn tôi đã quá thân thiết nên cậu ấy mới nói ra điều mà hai người bọn họ giấu kín mọi người bấy lâu, mà do cậu ấy không tự tin vào bản thân. Hẳn là cậu ấy đã nhận ra sự quan tâm đặc biệt hai chiều giữa tôi và Lá.

Tôi tự hỏi mình liệu rằng tình yêu chớp nhoáng có thể sánh bằng mối tình 5 năm???

Mối quan hệ giữa tôi và Aisha ngày một xấu đi. Cuối cùng cô ấy nói lời chia tay như một sự giải thoát. Mặc dù vẫn còn yêu Aisha, nhưng tôi thực sự cảm thấy mình không còn đủ sức để duy trì mối quan hệ mong manh xa cách ấy nên cũng đành buông tay. Mặt khác, tôi cũng không thể phủ nhận được sự len lỏi của Lá trong tâm trí mình.

Những ngày sau đó, Lá thường ở bên cạnh tôi. Cô ấy bảo những người từng cùng cảnh ngộ dễ thông cảm với nhau hơn. Tôi tiếp nhận cô ấy như một lẽ tự nhiên. Tuy vậy giữa chúng tôi vẫn luôn tồn tại một ranh giới vô hình mà không ai tự ý vượt qua.

Cứ như vậy, sự trăn trở đeo đuổi tôi hàng đêm, xoáy quanh câu hỏi: liệu tình yêu chớp nhoáng của mình có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy hơn một mối tình âm thầm nhiều hy sinh suốt 5 năm qua?

4. Ngày nối ngày vụt trôi…

Cuối cùng thì visa đi Mỹ của tôi cũng hoàn tất. Phải đến hai tháng rồi tôi không liên lạc với Lá, cắt đứt hoàn toàn, lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời cô ấy. Nhưng tôi biết cô ấy vẫn sống tốt, vẫn có người ngày ngày cùng cô ấy đến lớp, mang áo mưa tới mỗi khi trời Hà Nội đột ngột đỏng đảnh, gọi cô ấy dậy hàng sáng và nhắn tin chúc ngủ ngon mỗi đêm. Những chuyện đó tôi biết là cậu ấy làm thay tôi rất tốt, thậm chí còn hơn.

Đúng là tôi rất yêu cô ấy, cũng như Aisha yêu Gió vậy. Nhưng tình yêu của chúng tôi chỉ có thể giữ họ cạnh bên chứ không thể ngăn sự hoà hợp của hai tâm hồn mà ngay buổi ban đầu đã tự nhận ra người kia là định mệnh với mình.

Chat với tôi, có lần Aisha từng bảo: “Không đủ tự tin yêu thương thì buông tay đi". Tôi đã nghĩ rất lâu, rồi quyết định làm như lời cô ấy nói. Nhưng không vì thế mà tôi từ bỏ hy vọng. Tôi để Lá lại với những lựa chọn của mình. Lá rời Cây hay Gió sẽ cuốn Lá đi?
Thực sự tôi không biết.


Nhưng dù thế nào cuộc sống vẫn tiếp tục…
Như trời tối…rồi trời lại sáng…
Hà Nội, một đêm mưa

Rei Hayami
 
V

voldy_317

hi, trở lại->new story:Câu đố của trái tim

Câu đố của trái tim
Câu đố của trái tim mà nó cứ loay hoay tìm lời giải đáp...


"Có thể cho em khoảng thời gian của một bài hát được không? Để nghe câu chuyện đến đoạn cuối rồi mới nói lời tạm biệt. Những giọt nước mắt em tặng anh, hãy cứ để lại trong những màn mưa..."


1. La place


Nắng phả lên những con phố cổ một thứ màu vàng kì lạ, như mạ lại những kỉ niệm xưa của nó và anh. Nó đang bước dọc những con phố nối dài tưởng chừng như vô tận. Chỉ là bước thôi. Không cần biết sẽ đi về đâu, phó mặc suy nghĩ cho đôi chân. Vào một chiều nắng như thế này, anh cũng đi theo nó. Cũng chỉ là bước thôi. Nó chả biết là mình đang đi đâu cả. Và anh cũng biết như vậy, nhưng anh vẫn đi theo nó. Cái cảm giác như thể dù nó có đi đâu, làm gì thì anh cũng vẫn ở bên và ủng hộ nó vậy. Cái cảm giác cho nó sự bình yên kể cả khi nó biết mình đang rơi xuống một cái vực rất sâu, nhưng sẽ ổn thôi vì anh sẽ ở đó và đỡ nó. Nó vẫn đang bước, bất chợt nó quay đầu lại. Không, chỉ có mình nó bước thôi, giờ chỉ có mình nó mà thôi. Và chưa bao giờ nhiều như lúc này, nó ước trời mưa thật to, để che những giọt nước đang trực trào khỏi mí mắt.

Ngồi ngả đầu ra cái ghế bành to tướng màu tím của So hot, nó bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ như kiểu nếu như người ta kê đống bàn ghế này lộn xộn một chút thì sao nhỉ? Chắc sẽ tốn diện tích hơn nhưng sẽ hay ho hơn đôi chút, và rằng liệu chúng có cần phải to đùng đến thế không? Chúng làm nó cảm thấy mình bé nhỏ lại và lọt thỏm. Có nên treo thêm những cái đèn lồng vào không? Như thế chắc sẽ làm mất cái tổng thể phong cách, vì căn phòng này thuộc trường phái Tây Âu. Thế còn nến thì sao? Nó thích những gì phát sáng và lấp lấnh. Ngoài ban công, nhà thờ vươn lên cao vút, chọc vào bầu trời hè xanh thẳm cao vời vợi. Đối diện là la place, một nhà hàng được xây theo kiến trúc pháp với những khẩu hiệu-rất-lạ-để-treo-trong-một-nhà-hàng. Anh rất thích ngồi đây, có lẽ anh thích sự thoải mái ở đây chăng, khi những chiếc ghế to đùng và cứng nhắc ở So hot được thay bằng cỡ trung bình, mềm mại và có màu sắc trung tính? Hay là ở đây còn có thể vẽ lung tung lên giấy trắng khổ lớn? Nó mở chiếc laptop của mình ra và check mail. Một tin nhắn lạ kì và ngắn ngủi: "29h chiều tại la place nhớ. Bàn số 5, nơi có số 4 và chứ H to đùng! Nếu cô có đủ can đảm!" Đồ điên! Nó nghĩ!

11h15': tin nhắn của anh: "Em à, anh với em cần nói chuyện, làm ơn hãy trả lời tin nhắn và nhận điện thoại của anh được không?"

Nó đang đi dọc những con phố. Nhưng hôm nay không chỉ là bước nữa, là bước và nghĩ. Đầu nó đang luẩn quẩn với la place, 29, 4H... "Hay thật! Và giờ đầu óc tôi kẹt với cái tin nhắn vớ vẩn của một tên rỗi việc nào đó!" Nó lầm bầm. Nó có một điểm yếu, nó tò mò kinh khủng, nó thích đi tìm câu trả lời, của bất kì câu đố nào. Và khi chưa tìm được câu trả lời, nó chưa thể thôi suy nghĩ. Làm gì có 29h chiều và la place làm sao có bàn số 5 khi ở đó không đánh số bàn! Còn 4H là cái gì! Nó ngồi trong So hot và vẩn vơ cả chiều. Nó nghĩ đến những múi giờ trên thế giới, những khu nhà tập thể... Đều không có nghĩa lí gì! Nếu như những thứ còn lại không liên quan đến những con số thì sao? Nếu như bỏ qua giờ hay la place hay số bàn. Chỉ có những con số thôi! Chỉ có 29, 5, và 4! Những con số này có ý nghĩa gì vậy???

Mày đang làm gì thế?

Viết bản kiểm điểm, đi học muộn.

Hôm nay ngày bao nhiêu nhờ?

27 tháng 5. Khoan đã! Ngày 27 tháng 5! Nó hét toáng lên.

Thì sao? Cái con điên này! Mày làm sao thế?

Ờ không có gì.

Ngày và tháng! Ngày 29 và tháng 5! Thế còn 4H là gì? Là giờ sao? là 4h nếu chứ H không viết hoa. Tức là tin nhắn sẽ trở thành: "Ngày 29 tháng 5. 4h chiều tại la place." Thế còn vì sao chữ H lại viết hoa chứ?! Còn 2 ngày nữa, liệu mình có nên đến không? Có thể đây chỉ là trò đùa của lũ bạn. Nó lan man trong những suy nghĩ. Trời âm u. Gió thổi mạnh. Bão mùa hè. Về thôi! Nó phóng xe ra khỏi những con phố cổ, từng giọt mưa cứ nặng hạt dần thi nhau rơi xuống. Nó không mặc áo mưa, cứ thế phóng, nó muốn những giọt mưa mát lạnh xua đi cái nóng hè oi ả.

Hôm nay thằng Hưng nó hỏi mày đấy.

Sao?

Nó hỏi mày có ốm không? Sao không trả lời tin nhắn của nó? Lại có chuyện gì à?

Không. chả sao cả.

Chiều mai đi shopping cùng tao không?

Chiều 29, nó lẩm bẩm.

Ừ.

Không, chiều hôm đấy tao bận rồi.

Nó đang ngồi ở So hot, và nhìn chằm chằm sang la place. 4h15 rồi nhưng chả có ai đứng trước của nhà hàng đến 15 giây, và cũng chả có ai có dấu hiệu là đang đợi chờ. Hay là tên rỗi việc kia đã ngồi trong nhà hàng rồi nhỉ? Không thể, tất cả những người bước vào đấy đều là những người mình không quen mà!

"5h rồi. Về thôi! Thế là quá đủ cho trò thám tử này rồi!" nó tự nhủ. Nhưng rồi nó vẫn cố lượn qua la place một chút và đắn đo đến vài phút trước khi bước vào trong và hỏi một cô bồi bàn về cái bàn số 5. "Có một anh chàng đã để lại lời nhắn cho người hỏi về cái bàn số 5. Chắc là cô rồi. Chờ tôi một chút." Nói rồi chị ta lấy một mẩu giấy nhắn ra và đưa cho tôi."
 
V

voldy_317

tiếp...

2. Je t'aime

Nó đã rất vui, phải thú nhận là như vậy. Vui đến phát điên lên được. Nó cũng không biết vì sao nữa. Vì nó đã giải được một câu đố chăng? Niềm vui của nó kéo dài được mấy giây ngay sau khi nó mở bức thư ra và nhận được một tin nhắn nữa, với nội dung đọc xong chả hiểu cái mô tê gì! Lại một câu đó nữa!

"Cuối con phố bằng lăng tím là lời nhắn gửi yêu thương.

Những lời yêu thương đầu tiên anh dạy em nói."

Một tuần nữa nó sẽ bay sang Pháp đấy! Con bạn chạy đến giọng tâm sự

Mày định thế nào đây?

Thế nào là thế nào?

Thế không định chào tạm biệt hay nhắn gửi gì à? Cứ thế là để người ta đi thôi à?

Ừ.

Tao chả hiểu nổi mày nữa.

Giờ tao với nó chả còn gì cả. Nó bỏ tao đi thì tao để nó đi chứ sao!

Sao mày lại có cái suy nghĩ vớ vẩn ấy nhờ? Nó đi du học, đi 1 năm rồi lại về với mày chứ có sao đâu...

Mày tưởng cách nhau mấy nghìn km, chênh lệch mấy múi giờ, và trong cái 1 năm ấy chỉ chờ đợi trên màn hình vi tính hay điện thoại là dễ dàng lắm sao! Mày tưởng tao chịu nổi cái cảnh yêu nhau như thế sao! Đằng nào cũng không thể như vậy thì chia tay luôn đi, đường ai nấy đi! Tao mệt mỏi, lắm rồi, tao không thể chờ đợi nó kiểu như thế được...

Nó nằm bẹp trên giường. Một sáng chủ nhật âm u. Nó đã không ngủ cả đêm hôm qua, chỉ vì những cơn ác mộng cứ bám riết lấy nó. Nó đã tưởng tượng ra cái cảnh anh đi và mãi mãi sẽ không bao giờ trở về, cái cảnh nó lạc lõng giữa con phố đông đúc và cảm thấy hụt hẫng lạ thường. Không! Nó sẽ không để như vậy. Chính vì thế mà mấy ngày này con phố cổ đã trở nên thân thuộc với cảnh một mình của nó. Nên như vậy, vì có lẽ thời gian tới, cũng chỉ có mình nó bước dọc qua đây thôi. Nó chuyển đầu óc mình sang những thứ khác, nó không muốn nghĩ tới việc đó nữa. Và câu đố hôm trước là sự lựa chọn hoàn hảo. "Cuối con phố bằng lăng tím" ư? Thực sự thì con phố nào chả có cây bằng lăng, biết tìm ở đâu đây! "Lời nhắn gửi yêu thương'' là 3 từ kì diệu đấy sao? Chắc vậy rồi. Vậy thì tức là cuối một con phố nào đó sẽ có một cửa hàng nào đó có biển hiệu đề những lời lẽ yêu thương ngọt ngào. Và đó phải là những từ "anh dạy em". Khoan đã! Mình quen người này! Người này đã dạy mình nói "lời lẽ yêu thương'' sao? Là ai vậy nhỉ? Nó lên mạng search về những quán cafe, nhà hàng có tên "anh yêu em hay i love you" gì đó. Nhưng bất lực, không thấy quán nào như thế cả. Không chịu từ bỏ, nó dắt xe đi tìm "con phố bằng lăng tím". Hà Nội đầu hè, nắng vàng rực rỡ, chốc chốc lại có cơn gió nhẹ thoảng qua, và dọc những con phố ấy, có một con bé lao đi rất nhanh, đi tìm những cây bằng lăng tím, một lời giải, một tình yêu mà nó đang để mất.

Hồ Gươm lung linh ánh đèn, con phố Phan Đình Phùng ngát mùi hoa sữa, Lý Nam Đế với vòm cây xanh mát rượi... ở đâu, ở đâu chứ! Không thể ở phố cổ được, không thể ở trung tâm thành phố! Nơi có bằng lăng thì không có quán xá với những lời lẽ yêu thương! Nó lủi thủi đi về, nó mệt lắm rồi. Nó phóng xe dọc con phố Kim Mã, mắt hướng về công viên Thủ Lệ.

Mày có biết "những con phố bằng lăng tím" ở đâu không? nó bất chợt hỏi con bạn

Hỏi gì lạ thế? Đang làm thơ đấy à?

Thôi bỏ đi!

Bằng lăng ư? Chỗ gần nhà mày có một hàng bằng lăng tím dài mà, đẹp lắm. Hôm trước vừa đi cùng con chị qua đấy. Hè rồi bằng lăng nở tím ngắt dọc phố luôn, nhìn mà phê...

Cái gì? Ở đâu cơ?

Thì đâu đâu gần nhà mày, phố Kim Mã hay sao ý.

Hả?

Mà mày cần bằng lăng làm gì hả?

Ờ không có gì.

Nó đang chạy dọc con phố Kim Mã, và đúng thật đây là con phố của những cây bằng lăng tím. Sao nó không bao giờ để ý nhỉ, cứ đi tìm ở xa xôi, hoá ra lại ngay gần nhà. "Những lời yêu thương anh dạy em nói" ở đâu chứ! Dọc đây chẳng có nhiều quán cafe hay nhà hàng nào, nhưng có một cửa hiệu làm nó chú ý, một cửa hiệu quần áo. Cửa hiệu giản dị, với bậc thềm khá cao. Bên trong có những bộ đồ bằng lụa rất sang trọng, những chiếc túi sợi, túi cói trông mộc mạc. Nó không vào trong, chỉ đứng ngoài nhìn, và cũng chỉ cần có thế, nó đã tìm được câu trả lời cho câu đố hóc búa. Lời giải nằm ở tên cửa hiệu: "je t'aime". Nó sững sờ. Là anh. Là Hưng. Je t'aime có nghĩa là anh yêu em bằng tiếng pháp. Anh chính là người đã dạy nó từ đó...

Nó đang phóng xe rất vội. Nó đang đứng trước cửa nhà anh. Nó định nói gì, nó không biết nữa. Nó định giải thích về những việc làm của nó trong quá khứ như thế nào, nó cũng không biết nữa. Nó không biết. giờ nó không lo nghĩ nhiều về tương lai nữa, nó không quan tâm sau khi anh đi du học rồi sẽ ra sao nữa. Điều quan trọng là anh đang ở đây, ngay trước mặt nó. Anh đang mỉm cười và nó cũng đang mỉm cười...


Cô gái nhỏ bước dọc con phố bàng bạc nắng hè cùng chàng trai. Chỉ là bước thôi, bước theo anh. Cái cảm giác như thể dù anh có đi đến những chân trời xa xôi thì cô sẽ vẫn ở bên anh và ủng hộ anh. Cái cảm giác như thể cô đang sống hết mình cho từng giây phút của hiện tại, bỏ quên quá khứ và chờ đợi những thử thách của tương lai.

Cho những con người đi thật xa... để trở về nhà...

Cin
 
V

voldy_317

Đuổi quanh phím đàn

Đuổi quanh phím đàn
Kì 1: Ed, Huy và Nguyên

Ed là một chàng trai người Mỹ. Huy là dân Hà Thành chính gốc. Học cùng lớp trong khoa Piano Học viện Âm nhạc. Và cùng thích Nguyên...

Cậu đi Mỹ với tôi nhé? – Ed ngừng tay trên một phím đàn, quay sang hỏi Huy, cặp lông mày màu nâu hạt dẻ trùng với màu tóc nhíu lại. Cậu thường làm thế khi muốn người đối thoại với mình biết rằng cậu đang nghiêm túc.

Cậu ở lại Việt Nam nhé? – Huy cúi xuống, tiếp tục bản nhạc đang ghi dở và trả lại Ed một câu hỏi.

Tại sao cậu không muốn sang Mỹ? – Ed lắc đầu thất vọng, lắc lắc cổ tay và chơi tiếp bản nhạc - Ở Mỹ tốt lắm. Cậu có thể ở nhà của tôi. Ở Mỹ có nhiều điều kiện để cậu học tiếp. Cậu rất giỏi. Tại sao cậu không muốn đến Mỹ…
….

Hay là, - Ed lại ngừng đàn và quay sang Huy - cậu ghét nước Mỹ ngày xưa sang đánh các cậu?

Đừng trẻ con thế! – Huy bật cười.

Dù sao thì, - Lại quay lại với những nốt nhạc, Ed lầm bầm – đó cũng là chuyện ngày xưa thôi. Khi ấy cậu còn chưa sinh ra. Tại sao lại thù dài thế chứ…

“Thù dai”! – Huy nói, mắt không rời bản nhạc. – Cậu vớ vẩn quá. Tôi đã nói tôi không đi đâu hết.

Cậu tính đợi Nguyên mãi sao? Rồi cô ấy có quay về không? – Ed cúi mắt, giọng trùng hẳn xuống – Có thể cô ấy đã yêu thích nơi đó.

Cậu im đi! – Huy đứng phắt dậy, sẵng giọng. Máu trong người cậu phút chốc sôi hết lên, mặt nóng bừng còn ánh mắt thì hoàn toàn tương phản với màu nâu trầm lặng và bình thản thường ngày. Trong một khắc, dường như cậu chỉ muốn vồ lấy Ed và đấm cho cậu ta một trận đến gãy tay. Huy căm ghét khi người khác nói với cậu Nguyên sẽ không quay về. Càng kinh khủng hơn nếu người đó là Ed. Bởi vì, một trong những lý do cơ bản khiến Nguyên quyết định ra đi chính là vì Ed, còn cậu ta thì chẳng biết đến điều đó.
Khoát một động tác thừa thãi, Huy túm lấy cái balô, khoác lên vai và bỏ ra khỏi phòng piano. Từ tấm gương lớn treo trên bức trường cạnh cửa ra vào, cậu nhìn thấy cô bạn người Hàn Quốc quay sang Ed và hỏi cậu ta: “What’s wrong?”. Ed nhún vai, chúi mớ tóc màu hạt dẻ đậm rối bù về phía trước, giọng buồn bực và vờ vịt: “Dunno!”

Ed

Cao 1m 86, tóc màu nâu hạt dẻ đậm, có sở thích đặc biệt với món ăn Nhật và say mê phở cuốn của người Việt, thích nhất tháng Ba vì Hà Nội có hoa Sưa trắng nở rất đẹp, ghét nhất tháng Ba vì mưa nhiều, nhỏ vàxấu (bẩn), đến Việt Nam năm mười tám tuổi cùng với gia đình, hiện đang theo học Piano năm cuối tại Nhạc viện Hà Nội.

Năm đầu tiên sống tại Việt Nam, Ed không có nhiều bạn, hay đúng ra, cậu không có lấy một người bạn đúng nghĩa. Mọi thứ xung quanh quá xa lạ. Những con người thấp hơn cậu rất nhiều, nói tiếng Anh không được tốt và những món ăn chế biến đều mặn. Ngay đến cả cô bạn người Hàn Quốc cũng không hay nói chuyện bằng tiếng Anh. Cô ấy sống ở Việt Nam từ lúc mới 12 tuổi và nói tiếng Việt rất tốt…

Một buổi chiều cuối tháng Mười, Ed khoác balô và chuẩn bị rời khỏi lớp học. Cậu vừa đến gần cửa thì bất ngờ, cánh cửa gỗ mở ào ra, đập thẳng vào mặt cậu với một sức mạnh khó tả. Nguyên ào vào lớp, miệng láu táu kèm theo nụ cười ngoại cỡ, tay cầm một chồng giấy tờ loằng ngoằng những nốt nhạc rối loạn. Cô chỉ để ý đến Ed khi thấy mọi người trong lớp cười ồ lên và nhìn vào cậu ta đang ngồi ôm mặt trên sàn nhà gỗ. Cuống lên, Nguyên để rơi tập giấy và chạy đến chỗ Ed với những tiếng thét nhỏ rất buồn cười:


Ối mẹ ơi! Are you ok? Trời đất, ấu quá! I... I’m sorry. – Cô kéo bàn tay Ed đang đỡ chỗ đau trên trán ra, mặt bỗng nhiên tái mét, miệng méo xệch - Chết rồi!
Ed quay sang bên cạnh, Huy vừa đi đến gần. Cậu ta cúi xuống chặt những tờ giấy rơi tứa tung trên sàn nhà rồi nhìn về phía Ed, bỗng nhiên mặt tối sầm lại. Cậu vội chạy đến, gạt tay Nguyên ra, kéo đầu Ed về phía mình và la toáng lên:

Em làm gì người ta thế hả Nguyên?

Em… em… - Cô vừa lắp bắp vừa nhìn chằm chằm vào trán Ed, đoạn lại nhìn Huy, ánh mắt như cầu cứu.

Ngạc nhiên trước thái độ của họ, Ed sờ lên chỗ đau rồi đưa tay xuống ngang mắt. Sau một giây, cậu cười hơi ngố và quay sang hai người bạn:

Oh! T… ti… tiết!

Cho đến giờ, mỗi khi nhớ lại buổi chiều hôm đó, Ed vẫn hay bật cười. Bằng một lý do nào đó, cậu đã học được từ “tiết” trước từ “máu” và điệu cười đó đã làm cho Nguyên và Huy kéo bằng được cậu lên phòng y tế dù cậu đã khẳng định đi khẳng định lại nhiều lần: “I’m fine! I’m tốt!” với miếng urgo in hình những con ếch xanh của Nguyên dán trên trán. Đó là khởi đầu cho tình bạn của họ.


Huy
Sinh viên năm cuối khoa Piano học viện Âm nhạc, tóc màu đen truyền thống, anti đồ ăn Ý, yêu thích các món chế biến từ mướp đắng và sườn, thích tháng Mười một, không ưa tháng Sáu, chẳng vì lý do gì; ở Hà Nội từ khi lọt lòng, là dân Hà thành chính gốc và nói tiếng Việt cực tốt.

Huy chơi thân với Nguyên từ khi hai đứa mới chỉ tập đi. Nguyên sinh vào tháng Mười, sau Huy tám tháng nhưng lại biết nói trước cậu cũng tương đương từng ấy thời gian. Nhà Nguyên ngay sát cạnh nhà Huy và cha mẹ hai đứa cũng là bạn thân từ hồi xa lắc. Năm Nguyên mười bảy tuổi, cha mẹ cô qua đời. Cô chuyển sang sống cùng với bà ngoại ở cách đó năm dãy nhà. Nhưng Huy và Nguyên chưa bao giờ rời xa nhau. Khi Nguyên khóc, luôn là khóc khi ở cạnh Huy, khi Nguyên ốm, cậu là người đầu tiên đến thăm; khi có người trêu chọc Nguyên, luôn là cậu đến nắm tay cô và kéo đi, vứt lại đằng sau một ánh mắt lạnh lùng. Luôn là Huy, ngồi cùng một phòng học với Nguyên từ ngày mẫu giáo cho đến khi vào Đại học, luôn là Huy, đến đón Nguyên đi học, đưa cô về hay thỉnh thoảng cùng cô tạt vào một tiệm trà sữa bên đường; luôn là Huy, bị Nguyên đưa ra làm vật thí nghiệm khi cô thử nấu những món ăn mới; luôn là Huy, rời chân đưa Nguyên đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác trên đường Hoàng Hoa Thám, chỉ để chọn một viên đá vừa đủ cho con rùa của cô phơi tấm thân lười biếng và vài ba con cá màu mè đủ to để không “vừa miệng” con quái vật đó; luôn là Huy, ngồi cùng Nguyên trên một băng ghế, cùng chơi những bản nhạc, trên cùng một cây dương cầm…

Để rồi, Huy đã tập cho mình thói quen với một cuộc sống lấy Nguyên làm trung tâm. Và bảo vệ cô đã trở thành nhiệm vụ đương nhiên của cậu. Huy biết cậu yêu Nguyên. Cậu yêu cô ấy như yêu chính đôi tay mình, mười ngón tay quen thuộc trên những phím đàn chỉ có đen và trắng. Và Nguyên là âm nhạc của cậu.

Năm thứ hai Đại học, Huy và Nguyên quen Ed, một sinh viên người Mỹ theo gia đình đến sống ở Việt Nam, trong một tình huống rất buồn cười. Cha mẹ cậu ta làm ở đại sứ quán và Ed thực sự là một người thú vị. Một người thú vị và đã đem lại quá nhiều thay đổi…
 
V

voldy_317

Đuổi quanh những phím đàn

Năm học thứ ba. Buổi dạ tiệc đêm cuối năm. Lần đầu tiên Nguyên ngồi trên băng ghế và chơi đàn với một người khác Huy. Người ấy là Ed. Chỉ là một cuộc thách đố nho nhỏ: đuổi quanh những phím đàn. Với một bản nhạc đơn giản và quen thuộc, Nguyên xuất phát trước. Hai mươi giây sau, Ed bắt đầu vào cuộc, đuổi theo những nốt nhạc của Nguyên. Tiếng hò reo của đám đông vây quanh càng khiến những ngón tay vùng chạy trên các phím đàn nức nở, vội vàng và vội vàng hơn. Huy đứng im, dịu dàng ngắm Nguyên từ xa. Nhìn nghiêng, Nguyên thật xinh đẹp trong bộ váy màu be nhạt với một cái nơ lớn đính trên vai, mái tóc vén lên cao đơn giản, ánh mắt sáng lên, nồng nhiệt và vui vẻ. Huy thích nhìn Nguyên cười…

Đám đông vẫn không ngừng vỗ tay, những nốt nhạc mỗi lúc một nhanh hơn, đến cuống cuồng. Cuối cùng, Nguyên hụt hơi và dừng lại. Những ngón tay của Ed bất chợt tìm đến trên bàn tay cô lúc ấy còn buông rơi trên những phím đàn. Cậu ta kéo tay cô, giơ lên cao, vẽ ra trên khuôn mặt một nụ cười rạng rỡ, hét to : “Tớ thắng rồi!” rồi đứng dậy cúi chào đám đông đang vỗ tay hưởng ứng với một điệu bộ rất hề. Nguyên cúi mắt xuống. Trong một khoảnh khắc, khi những ngón tay chạm vào nhau, khi mắt cô nhìn sâu trong mắt Ed, …

Huy đứng lặng một vài giây rồi bỏ ra ngoài khuôn viên, một cảm giác thật khó chịu đột ngột tràn vào. Cậu ngồi xuống bậc đá cạnh hồ nước, lắc đầu và xua đi hình ảnh Nguyên khi cô chìm vào trong một luồng cảm xúc quá riêng tư và xa lạ. Huy nắm chặt tay và thở một hơi thật dài. Mong đó chỉ là ảo giác…

Phía bên kia cánh cửa, trong tiếng cười, tiếng nhạc và những lời chúc tụng, Nguyên bắt đầu uống khá nhiều. Những gì cô vừa tìm thấy, nó giống như là đã tồn tại từ lâu lắm, và trong một khoảnh khắc vụt sáng rồi đốt cháy tư tưởng của cô. Nguyên yêu Ed, yêu cậu ta mất rồi! Mắt Nguyên mờ đi. Cô không còn cảm nhận được đôi chân của mình. Ed vừa đi đến trước mặt cô, mắt mở to hết mức có thể, nhìn Nguyên theo cái kiểu cậu ta dùng để biểu lộ sự ngạc nhiên. Cô chỉ muốn vùng chạy nhưng không được. Nguyên đưa tay lên, thứ chất lỏng cay ngọt chảy vào miệng cô ấm áp. Nguyên thấy mình bình tĩnh hơn, nhưng cũng mơ hồ hơn... Càng lúc càng chẳng hiểu chuyện gì…

“Cậu say rồi. Cậu say rồi!” – Ed lầm bầm trong miệng và đỡ Nguyên đi về phía cánh cửa nối ra hồ nước. Cậu đặt cô ngồi xuống một cái ghế đá: “Ngồi chờ nhé, tôi đi lấy nước cho cậu!”. Ed vừa vùng bước đi thì Nguyên đưa tay, kéo vạt áo cậu lại. “Đi đâu!?” – Cô gằn giọng, ngước lên và ném cho Ed một cái nhìn rất… lơ mơ. “Ngồi xuống đi, tôi đi lấy nước..”. Nhưng dường như chẳng thèm để ý đến những gì Ed nói, Nguyên đứng dậy, hơi lảo đảo và dựa vào người cậu. Cô nhìn vào mắt Ed, vẫn bằng ánh mắt mơ mỏi của người say rồi bất ngờ níu Ed xuống và đặt lên môi mình lên môi cậu. Sau những giây phút rất dài, không biết dài bao lâu, Nguyên ngừng lại và thả đầu mình trên vai Ed, nhắm nghiền mắt, nấc nhẹ và lẩm bẩm: “Ed. Làm sao bây giờ? Tôi yêu cậu. Yêu mất rồi!”… Ed đứng lặng im. Nguyên đã ngủ thiếp đi trên vai cậu.

“Có chuyện gì thế?”. Ed ngước nhìn về phía trước. Huy vừa đi đến, ánh mắt biểu lộ những cảm xúc rất khó phân biệt, ngạc nhiên, giận dữ, hoài nghi… “Yah, Huy à. Nguyên say rồi. Cô ấy uống nhiều lắm đấy!” – Ed nói, đỡ Nguyên vào cánh tay Huy. “Thế sao? Vậy để tôi đưa cô ấy về. Cũng muộn rồi! Xin lỗi cậu nhé!” – Huy bình thản quay đi. “Tại sao cậu lại xin lỗi?” – Ed hỏi giật Huy. Sau một giây im lặng, Huy quay lại, nhìn vào mắt Ed: “Tôi đã nói với cậu là tôi yêu cô ấy chưa nhỉ?”. “Chưa!” – Ed mỉm cười lạnh lẽo – “Vậy đưa Nguyên về đi!”…


Kì 2: "Tôi ở lại đây, chờ Nguyên"
 
V

voldy_317

Đuổi quanh phím đàn

Đuổi quanh phím đàn​
Kì 2: "Tôi ở lại đây, chờ Nguyên"

“Halo Huy! Tối nay đi uống nhé?” – Ed giơ tay lên, ánh mắt vui vẻ hướng về phía Huy và Nguyên lúc ấy vừa bước vào lớp – “Cả Nguyên nữa, cô bạn!”

Đám mây bay đi
“Halo Huy! Tối nay đi uống nhé?” – Ed giơ tay lên, ánh mắt vui vẻ hướng về phía Huy và Nguyên lúc ấy vừa bước vào lớp – “Cả Nguyên nữa, cô bạn!”

Huy đi lại gần phía cậu bạn, đấm nhẹ tay mình vào những ngón tay đang mở rộng của cậu ta, mỉm cười: “Có vụ gì mới hả?”. “À, cũng chẳng có gì… Hôm nay tôi khao tháng lương đầu tiên mà. Lương nhạc công, đủ uống!” – Ed quay lại với cây đàn, mở đại một trang và bàn tay bắt đầu chậm rãi đàn những nốt đầu tiên. Huy quay sang Nguyên - vừa ngồi xuống cạnh cậu: “Okie chứ em?”. Cô nhìn Ed trong một thoáng rồi cúi xuống với bản nhạc đang ghi dở của mình, nhún vai: “Cũng được!”.

Cho đến bây giờ, những gì Nguyên còn nhớ về bữa tiệc đón năm mới kéo dài của lớp, là lúc bàn tay Ed chạm vào tay cô, một cái nhìn dài, trái tim nhói lên, và cô đã uống khá nhiều. Cô đã biết rằng mình yêu Ed, ừ, cậu ta thật đặc biệt. Rất giỏi, rất thú vị, khá ưa nhìn, rất gần gũi và luôn thật thu hút. Và nếu cô nói với Ed rằng cô yêu cậu ấy, có thể lắm chứ, cậu ấy sẽ ở bên cô mãi mãi. Có thể cô sẽ gọi Ed ra gốc cây hoàng yến và nói với cậu ta ngay bây giờ, có thể đợi thêm một thời gian nữa, hay là tối nay nhỉ? À, cô sẽ hỏi Huy, Huy sẽ giúp cô. Được chứ?...



Tám giờ tối. Quán thứ sáu khá đông người. Nguyên và Huy chọn một bàn ở góc và ngồi xuống. Ed vẫn chưa đến. Nguyên cựa quậy một cách nôn nao trên chiếc ghế nệm màu vàng nhạt, những ngón tay đan vào nhau bồn chồn và thỉnh thoảng lại len lén quay sang nhìn Huy. Huy bật cười: “Sao, em muốn nói cái gì à?”. Giật mình, Nguyên quay sang: “Em…”. “Cứ nói đi. Em làm sao thế?”. Im lặng một hồi rất dài, Huy ghé mắt nhìn Nguyên, chờ đợi. “Em…” – Cô cúi mắt xuống, tay mân mê ly nước lọc trước mặt – “Em nghĩ là em đã yêu Ed… Em nghĩ là em sẽ nói với cậu ấy. Nhưng cũng chẳng biết nữa… Em định hỏi anh. Anh thấy…”. Nguyên quay sang Huy, hoảng hốt trước vẻ mặt của cậu. Cô lay nhẹ cánh tay cậu – “Em biết, việc này bất ngờ quá… Nhưng anh sẽ giúp em chứ? Em thực sự không biết làm gì đâu!”… Huy cầm ly nước trước mặt, đưa lên môi. Ly nước rung lên trong bàn tay cậu. Nguyên yêu Ed. Cô ấy yêu Ed. Yêu cậu ta. Huy đã cố tìm mọi bằng có để phủ nhận điều đó trong suốt thời gian qua. Cậu đã cố tưởng tượng rằng mọi thứ chỉ là tưởng tượng. “Anh.. Anh vào trong một chút. Anh thấy hơi khó thở. Chờ anh!” – Huy nói, giọng khàn đục rồi đứng dậy và lảo đảo bước về cánh cửa bên cạnh quầy bar…

Mười phút sau, Huy bước ra, những ngón tay bầm tím, khuôn mặt lấm tấm nước và những sợi tóc rủ trên trán cậu cũng bết lại vì ướt. Cậu chậm rãi bước về phía Nguyên. Cô đang nhìn ra con đường lấp loáng đèn xe phía bên ngoài cửa kính. Nhìn nghiêng, Nguyên luôn thật xinh đẹp. Mái tóc hơi mỏng vén cao một cách đơn giản và trẻ trung, đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh vui vẻ. Huy yêu nụ cười của cô… Và phải làm thế nào để giữ nụ cười của cô ấy luôn hạnh phúc…

Khi Huy ngồi xuống thì Ed vừa tới. Huy nhìn lướt về phía Nguyên, cô ngồi thẳng dậy và vừa đưa tay sửa lại một lọn tóc rơi xuống vai. Nhưng Ed không đến một mình. Cậu ta đang nắm tay một cô gái có mái tóc màu hạt dẻ tự nhiên thả những lọn uốn xoăn mềm dại xuống ngang lưng, bước nhanh tới với một nụ cười hơi căng thẳng. “Đợi tôi lâu rồi chứ?” – Ed kéo ghế cho cô gái ấy, ngắn gọn – “Đây là Kate. Bọn tôi quen nhau ở party của đại sứ quán.” Huy không nhìn về phía Nguyên, tự thừa nhận đôi mắt mở to mờ đi vì choáng váng và hoài nghi, làn da vừa tái đi trong ánh đèn điện màu cam sẫm. Buổi tối trôi qua dài dằng dặc, Nguyên không nói gì ngoài những tiếng ậm ừ không rõ tán thành hay phản đối, bàn tay giữ chặt ly nước lọc như cầm một mớ kim cương. Ed và Kate trò chuyện khá sôi nổi bằng thứ tiếng Việt pha lẫn Anh ngữ lộn xộn và hào hứng. Một lát sau, Kate đứng dậy, đi về phía cây dương cầm nằm giữa những chậu hoa cao nhưng mảnh khảnh. Cô ngồi xuống và chơi bản “Promise me” của Beverly Craven một cách vụng về nhưng rất hồn nhiên và tự tin. Khi Kate quay lại, Ed kéo cô cúi xuống, thì thầm điều gì đó vào tai cô. Kate mỉm cười và đặt lên môi cậu ta một nụ hôn rất sâu. Huy cầm lấy ly nước trên tay Nguyên, cậu biết chỉ một chút là nó sẽ rơi. Nguyên nhắm mắt lại, môi cắn chặt tưởng chừng bật máu. Lúc Kate rời Ed ra, Huy cầm ly cocktail trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch rồi giơ tay ra, xem đồng hồ và ngước lên nhìn Ed: “Muộn rồi. Tôi phải đưa Nguyên về. Hai người ở lại rồi về sau nhé!” “ Mới 9 giờ 30” – Ed kêu lên. “Đến giờ đưa cô này (chỉ vào Nguyên) về rồi. Tạm biệt nhé!” – Huy mỉm cười chào Kate rồi quay lại nhìn Ed, ánh mắt rất xa – “Cảm ơn vì đã mời chúng tôi. Mai gặp lại!”. Không đợi đáp lại, Huy kéo Nguyên đứng dậy và bước ra khỏi quán. Trên đường về, Huy không còn cảm thấy điều gì ngoài khuôn mặt Nguyên đang giấu lên lưng cậu, ướt đẫm…

Mùa Hè năm ấy, Nguyên thi và lấy được học bổng của một học việc âm nhạc ở Ý. Huy biết Nguyên đã dành mọi thời gian và quyết tâm của mình cho cuộc thi ấy. Xa Hà Nội, xa giảng đường, lớp học, có thể cô sẽ hạnh phúc hơn, sẽ quên đi mọi ký ức đau buồn trong tuổi thơ, và cả Ed.... Khi ra đi, Nguyên nói: “Ở nơi này chẳng còn gì níu kéo em…”. Còn Huy, cậu chưa bao giờ hỏi: “Thế còn anh?”. Chưa bao giờ cả…
 
V

voldy_317

tiếp...

Điểm cuối của trò chơi cút bắt

Hôm qua… - Ed ngập ngừng nói khi Huy ngồi xuống cạnh cậu.

Đừng nhắc hôm qua nữa – Huy ngắt lời Ed, tay lùa vào đám tóc rối bù và làm cho nó rối thêm – Tôi xin lỗi. Tôi điên quá!

Không! – Ed tiếp tục chơi bản nhạc của mình, không nhìn vào Huy - Chỉ là đã rất lâu rồi, và tôi thấy cậu vẫn như thế…

Mới chỉ hơn ba năm thôi! – Huy mỉm cười.

Như thế với tôi là lâu lắm rồi đấy! – Ed thở dài. – Tôi chỉ muốn cậu đi Mỹ với tôi.

Vậy tại sao cậu không ở lại Việt Nam?

Tôi đã hứa với Kate là tôi sẽ về Mỹ sớm nhất có thể.

Vậy thì cậu nên về với cô gái của đời cậu!

Nhưng ở Mỹ rất tốt. Ở Mỹ…

Có nhiều điều kiện để tôi học tiếp. – Huy ngắt lời Ed – Tôi biết. Nhưng tôi sẽ ở lại đây.
Để đợi Nguyên.. – Ed buồn rầu.

Ừ, để đợi Nguyên – Huy nói nhỏ, nghe trái tim mình se lại.

Cậu biết không? – Ed quay sang nhìn Huy, cặp lông mày nâu hạt dẻ níu lại - Nếu cậu không nói với Nguyên, cô ấy làm sao biết được?



… Tháng Tám về với những ngày mưa hối hả. Hà Nội chìm trong mưa, những con đường chìm trong mưa, và những con người cũng chìm trong mưa. Huy bước ra từ hiệu sách, trên tay cầm những cuốn sách dày viết về Hà Nội. Đó là món quà cho Ed. Chiều nay cậu ta về Mỹ. Về Mỹ với tình yêu của đời mình. Khi bước dọc con phố đến chỗ gửi xe, Huy nhìn thấy người ta bán những bông cúc Hoạ My màu trắng mà Nguyên yêu thích. Nguyên thường đeo một vẻ mặt rầu rầu khi nói về những bông hoa cúc này: “Tại sao nhìn nó đơn giản thế mà lại đặt cho nó cái tên cầu kỳ quá vậy?”. Thế nên, cả hai đã thoả thuận sẽ gọi loài hoa này bằng cái tên cúc Nguyên – hay Nguyên đã ép Huy gọi như thế. Cậu nói với cô ấy, cái tên đó nghe như một cú đấm vào thiên nhiên vậy… Huy mua một ít những bông hoa mỏng manh và ướt nhèm. Về đến nhà, cậu cắm bó hoa trong một cái lọ cao và đơn giản trên bàn giấy, đặt những cuốn sách ở bên cạnh, lấy ra một tờ giấy và ngồi xuống, cầm bút, viết, chỉ đơn giản là viết. Một bức thư gửi cho Nguyên, nói rằng cậu yêu cô, cần có cô và mong cô trở về. Sau dấu chấm cuối cùng, cậu vội vàng gấp bức thư, để vào phong bì, dán lại và cho vào túi áo rồi xuống nhà, dắt xe ra, đi thẳng đến nhà Ed.



Sân bay mùa mưa, trầm lặng trong một ngày mưa trầm lặng. Ed kéo chiếc vali và những quyển sách về phía mình rồi quay lại nhìn Huy. Huy bật cười:

Tôi biết, nhưng tôi ở lại đây thôi. Chờ Nguyên.

Thôi được! – Ed thở dài – Tôi thua cậu rồi! Tôi hứa sẽ quay lại Việt Nam thăm cậu, mà hi vọng là “các cậu”. Đừng chịu thua khi còn chưa chiến đấu nhé!
Huy mỉm cười, đấm nhẹ vào những ngón tay dài đang mở rộng của Ed. Cậu đứng hồi lâu cho đến khi cái lưng của bạn mình khuất hẳn và cũng quay lưng bước đi. Huy ra khỏi cánh cửa. Hà Nội đang mưa nhẹ. Cậu bước về phía bãi để xe, lấy xe và phóng thẳng đến bưu điện thành phố, một quãng đường thật dài. Cậu ghi tên và địa chỉ của Nguyên lên phong bì rồi gửi đi. Bức thư gửi trong một chiều Hà Nội mưa, làn mưa nhẹ nhưng thật miên man, nhẹ nhưng dài như ngày tháng… Bức thư từ một người không chịu thua khi còn chưa chiến đấu…

Cũng ngày hôm đó, ở rất xa Hà Nội, rất xa Việt Nam, trong căn gác nhỏ trên tầng Mười lăm của một toà nhà đơn giản, có một cô gái ngồi trầm tư rất lâu bên cửa. Phía bên ngoài, gió thật nhẹ và những ánh điện lấp lánh chảy dài. Cô đang viết một bức thư gửi về Hà Nội. Những dòng chữ ngắn ngủi nhưng, cũng thật miên man, thật nhẹ, và xa như ngày tháng…

“Ba năm sống xa Hà Nội là ba năm em đã nhận ra rất nhiều điều. Khi em đi trên những con đường câm lặng và xa lạ, khi em ngồi ở một băng ghế trong vườn hoa và nhìn người ta qua lại, khi tuyết rơi trắng xoá, khi em thấy bàn tay mình trống rỗng giống như mọi điều thân thuộc đã rời bỏ em…, đó là cảm giác tìm thấy những điều rất quan trọng mà trước đó, vì đã quá quen thuộc nên không thể nhìn ra. Và khi đi xa rồi, em mới học được cách nhìn mọi thứ bằng trái tim mình. Em đã biết nơi em thuộc về. Mong rằng, khi em trở về, mùa Thu Hà Nội vẫn còn chỗ cho em… Huy nhé!”
 
T

thao_my

]hic, ui truyện nhìu thế này, đọc sao mà hết :(
************************************************************************************************....................

 
T

thao_my

]hic, ui truyện nhìu thế này, đọc sao mà hết :(
************************************************************************************************....................

 
V

voldy_317

Cho dù chẳng bao giờ chạm tới ước mơ...

Cho dù chẳng bao giờ chạm tới ước mơ...

Ngay cả khi biết rằng chẳng bao giờ chạm được vào ước mơ, mà vẫn nuôi dưỡng ước mơ, thì đó chính là một điều kỳ diệu...



Đứng bên ban công ngóng sang nhà Giang bên kia đường là sở thích bí mật của tôi, từ hồi nhỏ xíu. Dễ hiểu thôi, nhà nhỏ bạn học cùng lớp là một tiệm bánh ngọt nổi tiếng. Các tủ kiếng choán kín vách tường trước cửa luôn đầy ắp đủ loại bánh thơm phức mà bất kỳ thằng oắt nào đi ngang cũng chảy nước miếng. Tuy nhiên, đặc biệt nhất trong tủ phải kể đến ổ bánh năm tầng, được trang trí tinh xảo, xếp trên cái giá hình bậc thang, chỉ dành cho đám cưới.

Cứ vài tuần, những người thợ trong nhà Giang lại thay thế một mẫu bánh cưới mới, với các hoạ tiết trang trí bằng kem bơ tinh xảo hơn, cầu kỳ hơn. Chỉ có điều, hai nhân vật chính trên nóc ổ bánh - cô dâu mặc váy xoè trắng và chú rể đóng bộ lễ phục choàng
tay cạnh bên - thì lúc nào cũng vậy mà thôi.

Cặp đôi chán phèo này chẳng làm tôi ưa thích chút nào. Cô dâu bánh kem giống hệt nhỏ Giang rụt rè khép nép, đi học mà cũng diện váy tay phồng viền gấu đăng-ten. Gã chú rể thì bộ mặt vênh váo khiếp. Có lúc, tôi nghĩ giá như thó được cái gã ăn mặc đen kịt kia, lủm luôn vào miệng thì tốt. Sau này, theo lời Giang kể yếu xìu, tôi được biết gã chú rể được đổ khuôn từ bột chocolate nguyên chất đấy nhé.


Thỉnh thoảng sáng chủ nhật, tôi cũng có chút tiền để chạy sang đường, đàng hoàng đứng trước tủ kiếng và chọn một chiếc bánh ưng ý. Ba của Giang, ông chủ tiệm bánh, thường gắp thêm cho tôi một cái bánh vòng rắc đường, mỉm cười bằng đôi mắt buồn buồn: "Ăn nhiều cho mau lớn, chú nhóc!".

Tôi hơi cau mày. Bánh vòng rắc đường thì thích đấy, nhưng tôi chẳng thích bị coi là tên nhóc thộn. Một hôm, ông chủ tiệm không gắp bánh vào túi giấy mà lại mời tôi vào hẳn phòng khách sang trọng.

Kể hết công việc quan trọng cần nhờ tôi, ông nói khẽ: "Chỉ có con làm được thôi, Hiếu à. Gia đình bác chẳng biết cách nào nữa!". Tôi ngồi im, chưa hết bàng hoàng. Làm sao mà tin được nhỏ Giang bên ngoài xinh xắn vậy mà lại bị bệnh về xương. Đã vậy, giờ đây lên lớp sáu, nó còn không chịu để người nhà đưa rước, khăng khăng đòi tự đi học một mình.

Tôi gãi tai, nhăn nhó: "Nếu con đi chung với con gái, mấy thằng bạn trong lớp ngó thấy sẽ cười con, nghỉ chơi ra luôn". Ông chủ tiệm bánh buồn thiu: "Chỉ cần con để mắt canh chừng Giang chút xíu thôi mà. Nó dễ bị té lắm. Lỡ mà như vậy, chữa trị càng thêm khó khăn!".

Tôi còn đang phân vân, ông chủ tiệm nói thêm: "Con qua nhà bác chơi thường xuyên đi, cho Giang nó quen. Con thích ăn thứ bánh nào, cứ chọn thoải mái, đừng có ngại gì hết, nghe!". Tôi liếc mắt ra tủ bánh, "dạ" khẽ. Ba Giang đặt tay lên vai tôi: "Con hứa nhé?". "Dạ, con hứa!" - Tôi nói còn nhỏ hơn.


Đúng như tôi đoán trước
, đến trường chung với nhỏ Giang quả là tai họa. Ngay lập tức, trên cửa sổ có hình vẽ nguệch ngoạc tôi và nhỏ bạn nắm tay nhau, dắt theo một bầy con lít nhít. Đứng xếp hàng dưới sân, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể giật bắn, vì đứa nào đó hét toáng "Hiếu yêu Giang" thật lớn vào tai. Đám bạn thân tẩy chay tôi dữ dội. Hết đá banh và chơi đánh nhau. Hết trao đổi truyện tranh. Hết luôn cả vụ chung tiền đi chơi games điện tử…


Vấn đề là tôi đã hứa với ba Giang. Tôi phải thực hiện lời hứa. Không còn lựa chọn nào khác. Tuy nhiên, người làm tôi ngán nhất lại chính là nhỏ Giang. Nó là một đống rắc rối chưa bao giờ làm tôi hết sửng sốt. Mặc dù tay chân lẻo khoẻo, leo cầu thang một chút đã phải dựa lưng vào tường thở hổn hển, nhưng nó bướng bỉnh, nhất định không chịu để tôi xách cặp giùm.

Đến ngày lớp lao động ở vườn trường, Giang được miễn. Vậy mà nó vẫn khăng khăng đòi tới, hăm hở bới đất trồng cây cả buổi chiều như mọi người, dẫu rằng sau đó trời nóng bức làm nó chóng mặt, ngã lăn ra. Hôm đó, tôi phải cõng nó về tới cửa tiệm bánh, cũng mệt xỉu luôn.

Lên lớp tám, tôi được sắm xe đạp để đến trường. Bao nhiêu mẫu xe thể thao, xe leo núi nhìn thích mê, cuối cùng tôi đành chọn kiểu xe bình thường nhất. Chỉ với chiếc xe như thế, cái yên phía sau mới đủ rộng, đủ êm và đủ an toàn để tôi chở nhỏ Giang. Dù muốn hay không, thì tôi và nó vẫn thân nhau, hiểu nhau nhất. Buổi chiều, tôi ôm tập vở chạy qua nhà nó, cùng học bài, làm bài tập. Ba của Giang đặt trên bàn học một đĩa bánh trái cây, đủ loại. Nhỏ bạn đẩy qua tôi:

- Của Hiếu hết đó!

- Sao Giang không ăn? Ngon mà!

- Các nghệ sĩ múa không được ăn bánh ngọt đâu!

- Nghệ sĩ múa? - Tôi trợn mắt - Ai vậy?

- Giang… - Mặt nhỏ bạn đỏ ửng - nếu như được đi học múa!

- Ngớ ngẩn! - Tôi cười toáng lên.

Vừa làm toán, tôi vừa đánh chén lần lượt từng chiếc bánh, thật ngon lành. Nói chung là nhỏ Giang ngốc hết biết. Xương cốt nó mỏng mảnh yếu ớt, một tháng hai lần, ba của Giang phải đưa nó vào bệnh viện làm trị liệu. Mới đây, nó phải nghỉ học hai tuần vì các cơn đau buốt liên tiếp phát ra từ trong xương. Ai cũng mong nó mạnh khoẻ bằng nửa người khác thôi là tốt rồi. Thế mà nó còn mơ mộng hão huyền làm nghệ sĩ múa kia đấy.


Buổi tối, tôi đứng trên ban-công hóng gió trước khi đi ngủ. Tiệm bánh đã đóng cửa nhưng các ngọn đèn vẫn bật sáng. Những bộ bàn ghế nhỏ đã dẹp gọn. Qua cửa sổ kính, bỗng hiện ra một bóng người mặc váy xoè trắng bắt đầu lướt trên sàn gạch. Tất cả con người của Giang toát ra điều gì đó vô cùng say mê, từ cái cổ còm nhom, đôi chân gầy trơ đầu gối, cho đến đôi vai hơi co rút. Hai tay vươn cao, nó cứ xoay tròn mãi. Chỉ đến khi mệt lử, nó mới loạng choạng đến gần chiếc ghế, ngồi im, gục đầu nhìn xuống sàn.
 
Last edited by a moderator:
V

voldy_317

tiếp...


Lên lớp mười, chúng tôi vẫn học chung. Sau mùa hè, tôi bỗng cao vọt lên. Giang chỉ đứng chớm đến vai tôi mà thôi. Không còn say mê món bánh ngọt nữa, nhưng tôi vẫn thích sang nhà Giang, học bài, rủ rỉ trò chuyện. Tôi siêng đọc báo, lướt web, để ý các chương trình biểu diễn của các nghệ sĩ múa nổi tiếng, rồi mua vé đưa Giang đến xem.

Tôi phát hiện một tiệm băng đĩa có bán đĩa ghi hình các vở ballet cổ điển lẫn hiện đại. Cầm mấy chiếc đĩa tôi mua cho, Giang thích điên. Nó cười to, đến mức tôi không thể tin rằng một cô gái gầy nhom ốm yếu lại có thể cười to đến thế.

Năm ấy, ở thành phố có liên hoan phim châu Âu. Tôi gửi thư đến Hội đồng Anh, đăng ký xin hai chiếc vé xem bộ phim Billy Eliot của đạo diễn Stephen Daldry.

Trong rạp, Giang say mê theo dõi hành trình trở thành diễn viên múa của chú bé Billy 11 tuổi. Mặc dù chỉ thích thú đôi chút với chi tiết cậu bé con trai người thợ mỏ đổi chiếc găng tay đấm bốc lấy đôi giày diễn viên ballet, nhưng tôi vẫn xin ông soát vé, để cùng Giang ở lại trong rạp xem bộ phim thêm một lần nữa.

Lúc hai đứa ra khỏi rạp phim, mặt Giang tái xanh, vì xúc động và cả vì cơn đau thình ***h ập đến. Ngồi sau xe đạp, cái đầu hốc hác của nó gục vào lưng tôi. Mai này lớn lên, dù có ra sao đi nữa, thì tôi cũng lấy nó làm vợ. Nó sẽ là cô dâu của tôi. Đừng hòng có gã vênh váo áo đen nào xen vào. Chỉ có như thế, thì tôi mới che chắn, chăm sóc cho nó suốt đời được. Trên quãng đường về nhà, tôi chỉ nghĩ về duy nhất điều ấy mà thôi.


Trong câu chuyện quan trọng mà ông chủ tiệm bánh nói với tôi ngày tôi còn bé xíu, có một chi tiết mà tôi rất sợ: Bác sĩ chẩn đoán căn bệnh tuỷ sống của Giang sẽ biến thành ung thư xương. Và điều đó đã xảy ra. Các khối u xuất hiện, làm nó không thể nào đi lại được nữa.

Cho đến ngày cuối cùng, nằm im co rút trong giường, thì nó vẫn nói với tôi về các bước nhảy trong không trung, làm sao thực hiện các cú xoay vòng liên tiếp mà không bị chóng mặt. Nó cố gắng cười to. Nhưng tôi thì chóng mặt khủng khiếp. Nhiều người quanh tôi thường băn khoăn tự hỏi, với năm tháng, họ đang trưởng thành hơn hay chỉ già đi?


Những khi ấy, tôi lại nhớ Giang tha thiết. Nhớ đến gương mặt nhìn nghiêng gầy nhom của nó sáng lờ mờ trong rạp phim. Nhớ đến đôi tay mảnh khảnh vươn cao của nó khi xoay tròn trên sàn gạch tiệm bánh ngọt. Tôi chợt hiểu, ngay cả khi biết rằng chẳng bao giờ chạm được vào ước mơ, mà vẫn nuôi dưỡng ước mơ, thì đó chính là một điều kỳ diệu.

Và vì thế, tôi vẫn có Giang ở bên cạnh, lớn lên cùng nhau.


Minh Minh
 
V

voldy_317

hot story: Bệnh viện, hoa hồng và hòn đá

Bệnh viện, hoa hồng và hòn đá

Kì nghỉ hè kì quái, trong một bệnh viện xa lạ...


Nhập viện

Chuyện là như thế này :

Ngày nảy ngày nay, Rose sau vụ “chìm tình” với chàng “Zack lãng tử” A6, nàng đi “giải sầu” bằng chiếc xe mini thì … “a lê hấp”, nàng bay vèo vô bệnh viện chỉ vì cái ổ gà đáng ghét. “Đúng là xui xẻo!”. Thế là phải “pipi” một tháng hè trong cái bệnh viện lạ .”Chán!”. Ấy là chưa kể mấy đứa bạn đến thăm theo kiểu: “Ráng nghỉ ngơi đi, chắc mày cũng được tháo băng nhanh thôi!” hay “Để tao chép bài hộ cho”… còn ánh mắt thì cứ dán chặt vào gã bạn cùng phòng, nằm đối diện giường của nó. “Thật là t******t mà! Đúng là lũ mê dzai!”.


Gã bạn kì lạ


Sau đây là lý lịch của gã kia:

_ Họ và tên: Không biết.

_ Tuổi: Chắc trạc tuổi nó.

_ Chiều cao: Cao hơn nó 1 cái đầu rưỡi.

_ Cân nặng: Không biết .

_ Tính tình: Không biết (nhưng chắc là một gã lạnh lùng vì từ lúc nó vào viện chả thấy chào hỏi một câu).

_ Nguyên nhân nhập viện : Không biết… chỉ biết tay phải và đầu của gã bị băng bột.

Không gian trong phòng bệnh cũng không ngột ngạt lắm với chỉ ba cái giường. Nó, gã và một cậu nhóc. Mọi thứ im lặng đến sợ. Papa và mama của nó thì luôn bận rộn, lâu lâu mới đến thăm được. Chính vì thế mà nó chỉ có thể trò chuyện với Nam (tên cậu nhóc) mà thôi. Còn gã kia ư?…Chẳng khác gì một hòn đá, suốt ngày chỉ đọc báo và nghe nhạc từ cái Ipod, không nói, thậm chí chả ngẩn đầu lên nhìn nó, dù gì thì cũng là bạn cùng phòng và nó cũng đã nhập viện một ngày rồi còn gì. Thôi kệ!. “Chắc hắn bị câm ý mà”, nó nghĩ. Chiếc xe lăn làm nó thích thú hơn cả. Nhưng khổ nổi nó không làm sao thích ứng với món đồ vật mới này.

Mọi thứ có lẽ đã khác nếu nó không cảm thấy đau bụng, cần “giải quyết” gấp sau khi “chén” hết mấy món khoái khẩu mà tụi bạn mang đến. Khổ nổi là nhà vệ sinh ở bên ngoài, cuối dãy lầu và nó thì không thể sử dụng cái xe lăn mới chết chứ. Nó chỉ còn cách cầu cứu gã con trai duy nhất ở phòng, nếu hắn không giúp thì chắc nó chết mất. Và thế là có lẽ lần đầu tiên trong cái bệnh viện này mọi người được chứng kiến cảnh một thanh niên gãy tay cõng một cô bé gãy chân vào nhà vệ sinh nữ. Nó ngượng chết, nhưng trong lúc cấp bách thì chỉ còn cách này. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, nó trở về giường đánh một giấc và tất nhiên không quên dành một lời cảm ơn cho gã bạn tốt bụng.

Sáng sớm, không khí trong bệnh viện trở nên trong lành hơn hẳn. Nó nhắm mắt, tận hưởng cảm giác yên lành. Một ngày mới đến trong tiếng nhạc vi vu vang lên từ cái máy Ipod, bản “Better together” của Jack Jonhson. Nó kết bài này nhất. Giai điệu du dương và ngọt ngào đến lạ. Sau vụ việc hồi tối, nó quyết định “tu hành”, không ăn uống gì cả, nhưng cái bụng thì lại sôi ùn ục.

Từ bên giường đối diện, một chiếc máy bay giấy được thả sang và hạ cánh êm ái vào lòng nó. Nó mở chiếc máy bay ra:” Này, ăn chung hông?”, một dòng chữ viết ngắn gọn, đều nét.

Nó nhìn qua phía bên kia, thấy gã bạn đang giơ giơ hai ổ bánh mì, mỉm cười.

Oh, My god! Hắn cười, lần đầu tiên nó biết hòn đá cũng cười. Một nụ cười rạng rỡ như nắng ban mai.

_ Ừ. Cảm ơn nhé.

Nó thấy hắn lại cuối cuối xuống, viết viết cái gì đó, rồi lại thắt máy bay phóng qua. Nó mở ra xem : “ Không có chi”.

“Chẳng lẽ hắn ta này căm thiệt?”, nó nghĩ.

_ Này…

_ Anh ấy không nói được. Thằng nhóc cạnh giường nói, gương mặt thoáng chút u buồn.

Nó im lặng, ăn nốt ổ bánh mì. ”Vậy là mình trách lầm hắn rồi! Lạy Chúa tha tội cho con. Amen”, nó cầu nguyện.

_ Tôi tên Hồng, nhưng tui thích người khác gọi mình là Rose . Còn ấy?


Gã con trai lại viết gì đó vào tờ giấy rồi nháy mắt tinh nghịch:“ Tui tên Thạch, nhưng tui thích được gọi là Hòn Đá hơn.”

Nó mở mắt chữ o, mồm chữ ô. Chắc gã đùa mình. Nhưng cái tên cũng giống người ấy chứ! Nó cười, thấy lòng vui lạ.

Ở trong phòng bệnh hoài cũng chán, nó muốn ra ngoài hóng gió. Thế là cả ba cùng nhau xuống khuôn viên bệnh viện chơi. Nó thích nhất trò đẩy xe lăn. Hòn Đá bị nó “hành hạ” đủ điều. Kể ra gã này cũng tốt đấy chứ, chắc từ sau cái vụ “cấp bách” lần trước mà cả hai đứa mới chơi chung vui đến thế, cả nhóc Nam nữa. Bệnh viện cũng không đáng sợ như nó nghĩ. Nó thích ngồi trong khuôn viên, nghe bài Better Together, ngắm bình minh lên hay cùng Hòn Đá học kí hiệu bằng tay dành cho những người khuyết tật (gã này thuận cả hai tay luôn nhé). Thật thú vị khi biết thêm một ngôn ngữ khác. Nó thích gọi đó là ngôn ngữ của trái tim. Nó thấy mình như sống ở một thế giới khác, thế giới của ngôn ngữ không lời, không biên giới. Một tháng hè coi như cũng không trôi qua vô ích.


Bí mật được bật mí

Một ngày mới lại đến, vẫn cái giai điệu du dương của bài Better Together ngân vang. Nó mở mắt, hít một hơi thật sâu vào lòng ngực, tận hưởng sự sống đang dâng trào trong mình, mỉm cười, nhìn chiếc giường đối diện. Trống trải. Nó giật cả người.

_ Anh ấy xuất viện hồi sớm rồi. Nam nói khẽ.

_Sao thế? Nó ngạc nhiên hỏi.

_Em cũng không biết nữa.

Thẫn thờ. Nó thấy có cái gì đó như muốn trào ra. Nước mắt chăng? Cái Ipod đen nằm im, vẫn vang lên giai điệu quen thuộc nhưng không còn ngọt ngào nữa. Không một lời từ biệt, không một địa chỉ, không một lời nói…chỉ có nụ cười, gương mặt, và cái tên , vỏn vẹn bấy nhiêu về gã con trai mà nó định một ngày sẽ nói “I love U” bằng chính đôi tay của mình. Nó nhận ra đã quá muộn. Nó buồn kinh khủng. Căn phòng trống trải hẳn, chỉ còn hai chị em. Mọi thứ cứ như một giấc mơ, ra đi, không báo trước. Nó giận lắm, nhưng vẫn giữ cái ipod. Chợt! Nó thấy một đoạn ghi âm với cái tên :”Bệnh viện, hoa hồng và hòn đá” trong máy ipod. Tò mò, nó mở ra nghe :

“ Chào, Hoa Hồng. Mình là Hòn Đá đây. Có lẽ bạn ngạc nhiên tại sao mình lại nói được. Mình không bị câm đâu. Xin lỗi vì đã nói dối bạn, tất cả chỉ là một trò đùa của mình và Nam, em ruột mình. Có lẽ bạn sẽ rất giận nhưng mình thật sự rất vui vì đã trải qua một tháng hè vui vẻ với bạn. Mình có chuyện gấp nên phải ra viện sớm. Nhưng mình chắc chắn sẽ gặp lại bạn vào một ngày không xa để nói lời xin lỗi. Mình hứa đấy. Tạm biệt.”

Nó không thể tin vào tai mình. Một giọng nói thật trầm ấm. Hòn Đá biết nói. Nó nhìn qua bên Nam. Thằng nhóc nở nụ cười tinh ranh. Nó tra hỏi. Nhóc cười khì và kể hết đầu đuôi sự tình. Chuyện là hai anh em nó đi làm công tác tình nguyện giúp đỡ các em nhỏ khuyết tật, khi về bị tai nạn nên phải nhập viện. Nhập viện được một ngày thì biết tin có một bạn nữ sẽ vào cùng phòng. Anh em nó mừng quá, bày trò phá phách. Ai ngờ được một đứa khôn lanh như nó lại tin. Hai anh em Nam diễn xuất thật tài tình, xứng đáng nhận giải Oscar cho diễn viên nghiệp dư. Nó vừa vui, vừa buồn cười, vừa tức giận nhưng trên cả nó muốn gặp gã, muốn được nghe một câu xin lỗi.
 
V

voldy_317

tiếp...

Kết

Hai tháng sau.


Mùa hè trôi qua, nhanh chóng và nhiều kỉ niệm. Nó lại đi học, được gặp bạn bè, thầy cô. Nhưng nó vẫn nhớ đến một người. Nó quyết tâm tập trung vào việc học để quên cái tên đáng ghét không giữ lời hứa. Đang mơ màng vì những chuyện không đâu thì thầy giáo bước vào:

_ Xin giới thiệu với các em, bạn mới vừa chuyển trường vào lớp chúng ta.

Một gã con trai cao ráo, với nụ cười tuyệt đẹp như nắng ban mai.

_ Rất vui được gặp các bạn. Mình tên Thạch, Trần Vũ Phương Thạch, hy vọng các bạn sẽ giúp đỡ mình.

Nó thấy ánh mắt gã nhìn mình, như đang mỉm cười, như đang xin lỗi.
 
T

tibi_kute

chuyện đuổi wanh phím đàn hay, mấy truyện còn lại tạm ổn, trong pic này chỉ thík mỗi truyện rainbow-đỉnh
...nhưng dài wá >"<
 
V

voldy_317

CẦu vồng và mặt trời

Cầu vồng và mặt trời

Nguyên đã từng mạnh mồm tuyên bố với Rất Gần từ khi nhận được những mẩu tin nhắn lạ hoắc từ hắn: “ tớ sẽ tìm cậu bằng được…” vậy mà…

Kết thúc một ngày, như bao ngày khác. Không ổn chút nào. Mệt. Tâm trạng không vui. Nguyên nói dối mẹ là đã ăn cơm từ chiều, rồi nó lao vào phòng. Ngủ, không quan tâm rằng mai còn một bài kiểm tra Sử 1 tiết. Tất nhiên, trong đầu một con nhóc chuyên Toán, lúc này làm gì có tí chữ Sử nào. Kệ…….

Đúng là giấc ngủ là liều thuốc hữu hiệu nhất đối với Nguyên, bởi nó đã biến một Nguyên cáu kỉnh của ngày hôm qua thành một…. con nhóc bình thường… có lẽ là bình thường như bao người khác.

Hằng ngày, nó chỉ mong chạy qua được cái cổng trường trước khi trống đánh, để rồi mấy cô cờ đỏ giáo viên cứ đứng nhìn mà chép miệng: “Thể nào cũng có ngày đi học muộn…” Nhưng hôm nay thì khác, Nguyên đến trường sớm hơn mọi ngày, nó không vào luôn mà đứng lại trước cổng trường một lúc thật lâu. Nó sắp phải xa nơi này….

Như một thói quen, cứ đi đến giữa sân trường nó lại ngước lên nhìn…lan can tầng 3 để xem có ai đang…nhìn nó không. Và để sau đó tự cốc đầu mình bởi chẳng có ai ngoài đấy cả, mà nếu có thì cũng không nhìn nó! Cũng chẳng biết từ bao giờ Nguyên có cái thói quen kì cục ấy nữa, có lẽ là từ khi Rất Gần (tên nó đặt cho một người mà nó chẳng biết 1 tí nào về họ cả, à, biết số điện thoại) nói là nhìn thấy nó khi đứng trên lan can tầng 3. Nghĩ đến đây, những mẩu tin nhắn của một người lạ, nhưng rất gần nó lại ùa về. Hơn bao giờ hết, bản tính hiếu thắng của con bé lại trỗi dậy, kèm theo sự xấu hổ cho chính mình. Nguyên đã từng mạnh mồm tuyên bố với Rất Gần: “ tớ sẽ tìm cậu bằng được…” vậy mà…

Nguyên dừng suy nghĩ, nó là một đứa dễ dàng điều chỉnh được cảm xúc của mình. Nó không bước tiếp lên lớp mà chuyển hướng sang phía dãy nhà Hiệu bộ, leo lên tầng 4, chui vào cái hành lang sát phòng thực hành Tin cuối cùng, gần với mái lớp nó. Nơi đây như là bí mật riêng của nó, cứ khi nào buồn, hay chán nản hay đơn giản vì không muốn ai nhìn thấy cái vẻ mặt không tươi tỉnh của nó, Nguyên lại tìm đến đây. Trên này lúc nào cũng có gió, hơn nữa, gió còn rất mạnh, Nguyên thích gió, thích cái cảm giác khi từng ngọn gió mơn man da thịt, khi gió luồn sâu vào từng lọn tóc và nhất là khi gió cuốn bay cái nỗi buồn vu vơ chẳng bao giờ có tên của nó đi. Nhưng hôm nay thì khác, nó còn có 1 bài kiểm tra Sử 1 tiết. Nó không cho phép mình suy nghĩ nhiều nữa, nó lại đâm đầu vào học, mặc dù phải học cái môn mình không thích tí nào, mặc dù phải học vẹt…

Gần sát giờ vào lớp, Nguyên cũng đã nhét được hết đống Sử dài loằng ngoằng vào đầu…Haizz, đứng dậy, vươn vai cái nhỉ??? Thế là nó đứng dậy, hoa chân múa tay, vặn mình,…nói chung là đủ mọi thể loại, đủ mọi động tác, tự nhiên như ở nhà ( cũng đúng thôi, bởi đây là cái thiên đường của riêng nó mà, với lại, làm gì có ai…hâm mà leo lên đây cơ chứ!)

-Mày làm gì ở đây thế?

Nguyên dừng ngay mọi động tác ( tất nhiên), phải mất 3s, cái đầu của nó mới nhận được thông tin là có đứa đang nhìn nó với ánh mắt…khó hiểu . Nhưng rồi thì nó cũng…nặn ra một câu để nói với thằng cùng bàn:

-Ờ thì… trời nóng nên ra đây…hóng mát. Mà mày làm gì ở đây thế?- Giờ thì Nguyên đã đủ tỉnh táo để chất vấn “hàng xóm” như mọi ngày 2 đứa vẫn chạnh chọe.

-Tao đi tìm mày. Thấy mày đến rõ sớm mà mãi chẳng thấy mặt mũi đâu nên tao đi tìm… -Tên “hàng xóm” nói 1 cách thản nhiên như…đúng rồi.

Lại một lần nữa trong…khoảng 5 phút, Tùng làm Nguyên ngạc nhiên…. Có bao giờ nó quan tâm đến mình thế này đâu cơ chứ!

-Tao có phải trẻ con đâu mà mày phải đi tìm. Chẳng nhẽ tao lại có thể…lạc giữa…trường học được à?

-Mày đang có tâm sự gì à? Kể cho “hàng xóm” nghe đi.

-Hôm nay mày ăn nhầm…thuốc súng à? Mới sáng ra đã ăn nói linh tinh. Thôi, tao xuống đây. Sắp đến giờ vào lớp rồi đấy. Mày thích thì cứ ở đấy mà hóng gió…rồi tí nữa thì ở trong sổ đầu bài mà hóng luôn thể.- Nói rồi Nguyên đi thẳng, để mặc thằng “hàng xóm” vẫn đứng tần ngần ở đấy.

Thế đấy, Nguyên luôn thế, luôn tìm cách che đậy tâm trạng của mình, luôn tỏ ra mình luôn mạnh mẽ, luôn thể hiện rằng mình không phải là một con nhóc yếu đuối. Đơn giản khi gặp 1 người yếu đuối, con người thường dễ động lòng trắc ẩn, mà Nguyên thì lại không muốn ai thương hại mình cả

Hai tiết đầu là 2 tiết Toán, tiết 3 kiểm tra Sử nên Tùng không( dám) nói với Nguyên câu nào cả. Đến giờ ra chơi hết tiết 3, Nguyên ra lan can tầng 3 đứng, tất nhiên Tùng cũng ra…trông chừng.

-Sao hôm qua mày hẹn tao online để ném cho tao mấy cái đề Toán mà không thấy mặt mày đâu hả? Bạn với chả bè- Tùng lên tiếng bắt chuyện trước.

-Ờ, hôm qua tao mệt nên đi ngủ sớm. Xin lỗi, để chiều về tao gửi cho.- Nguyên nói mà không nhìn thằng bạn lấy một cái. Nó sợ nhất là bị Tùng thương hại.

-Biết ngay mà, chết vì ngủ. Ngủ cả đêm nên sáng phải đến sớm để học Sử đúng không?

-Mày biết rồi còn giả vờ hỏi. Mà sao mày biết tao ở trên đó?- Cái tính tò mò của Nguyên lại nổi lên.

-Tao biết từ lâu rồi. Chơi với nhau lâu thế mà mày nghĩ qua mặt được tao sao?

Cả hai im lặng. Phải, Nguyên với Tùng chơi với nhau từ hồi lớp 6 cho đến tận bây giờ, cũng quá đủ để hiểu hết về nhau…

-Ê, có thằng nào đang nhìn mày kìa! Tùng đổi chủ đề.

-Thôi, mày đừng trêu tao nữa… Có lẽ tên đó cũng chỉ muốn trêu đùa tao thôi. À không, tao không phải là một con nhóc dễ bị mang ra để trêu đùa. Có lẽ…nó thừa tiền.

Tùng là đứa đuy nhất biết chuyện của Nguyên với một tên lạ mặt nào đó mà Nguyên hay gọi là Rất Gần bởi tên đó hay nói với Nguyên là nó ở rất gần Nguyên…Nguyên hay nói là sẽ bỏ tính tò mò đi, không hiếu thắng nữa, nhưng Tùng biết, trong thâm tâm, Nguyên vẫn rất, rất muốn biết Rất Gần là ai lắm. Tùng còn nhớ Nguyên đã từng tuyên bố là sẽ cười nhiều hơn chỉ bởi vì Rất Gần đã từng nói là thích nụ cười của Nguyên. Tùng nghĩ Nguyên coi Rất Gần như một người đặc biệt lắm bởi tên đó có thể khiến Nguyên thay đổi khá nhiều, Nguyên đã phá lệ, hát cho một mình tên đó nghe, mặc dù chỉ là qua điện thoại thôi nhưng cũng đủ khiến Tùng ghen tị.

-Mày thấy tên đó thế nào? Nếu “cảm” rồi thì tao sẽ giúp. Biết đâu lại có một cái “happy ending” giống tao với em Giang thì sao?

-Không, tao nghĩ tao sẽ không “cảm” một người chỉ vì mỗi…số điện thoại đâu! Mày ơi, mày có biết nhiều lúc tao ghen tị với hạnh phúc của mày nhiều lắm ko? Nhưng giờ thì tao ko ghen tị nữa bởi tao cũng hạnh phúc, hạnh phúc vì có một thằng bạn thân là mày…

Nói rồi, Nguyên quay sang cười với Tùng một cái thật tươi, sao cho có bao nhiêu răng khoe hết ra. Đây là một quy ước của bọn nó từ lâu lắm rồi. Khi một trong hai đứa không muốn tiếp tục đề tài đang nói nữa thì một nụ cười như thế sẽ được hiểu là: “câu chuyện đến đây là hết!”. Có lẽ cũng chính nhờ quy ước này, nhờ sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau của 2 đứa mà bọn nó có thể làm bạn thân lâu đến thế.

Nguyên thấy mình thật ngốc. Ngốc vì cứ mãi ngóng trông tin tức từ một người lạ, có thể nói là đang…trêu đùa mình. Ngốc vì cứ tìm kiếm một người mà không nhận ra sự quan tâm của những người thân ngay bên cạnh mình, không nhận ra họ lo lắng cho mình đến nhường nào…

Rất Gần đã hẹn gặp Nguyên vào một ngày nhiều nắng, khi mà mọi việc đã xong xuôi. Có lẽ, lúc đó, Rất Gần và Nguyên có thể trở thành những người bạn tốt của nhau. Còn bạn thân ư? Nguyên nghĩ là không, bởi nó đã có một thằng bạn thân quá tuyệt vời là Tùng rồi…

Nguyên chợt nhận ra, Tùng và những người thân sống quanh mình như ánh sáng mặt trời. Còn Rất Gần thì chỉ như cầu vồng bảy sắc. Ánh sáng mặt trời không rực rỡ, không khiến con người ta luôn phải ngước nhìn như khi thấy cầu vồng. Nhưng ánh sáng mặt trời luôn luôn bên ta, như những người thân luôn luôn bên Nguyên, luôn sé chia mọi niềm vui, nỗi buồn với nó, còn cầu vồng chỉ như một phần điểm tô thêm sắc màu cho cuộc sống của nó, có cũng được mà không có cũng ...chẳng sao…
 
V

voldy_317

Ánh nắng cóa mún té xju? hay huk?

Ánh nắng có muốn té xỉu hay không

Điều này thì Nam không biết, nhưng chính nó- ánh nắng ấy- lại làm Nam muốn té xỉu, muốn thốt lên: “Ối! Có ai đó... iu tớ! Mọi người ơi!”

Đó là một ngày mùa đông đẹp trời, đến gần trưa, trời nắng to. Nắng chiếu vào lớp, phản chiếu qua bảng, qua sàn đá hoa làm chói mắt. Lớp học phải đóng hết cả các cửa sổ, cửa chính lại. Với những khe tường ở trên trần không có gì để che chắn thì ánh nắng vẫn lọt vào, đậu lại lẻ tẻ trong lớp: Có tia làm tóc thằng Hùng sáng như... bị hói, cái khác làm mặt cái Nhung nửa đen nửa trắng hệt nghệ nhân... tuồng hoá trang bị thiếu phấn… Và một trong những tia nắng đó đã ở lại trên mặt bàn Nam.

Ánh nắng ấy di chuyển, từ giữa vở nó, rồi dừng lại ở khoảng giữa bàn. Lúc đầu Nam không để ý đến như đã từng chẳng bao giờ để ý đến ba cái vụ “lẻ tẻ” như nắng nôi. Nó ngại là đằng khác, như mèo ngại ghẻ. Con trai mà. Nhưng chỉ một lần thôi, một lần tình cờ liếc qua thôi, nó đã phải liếc đi liếc lại hàng chục lần sau đó tới vị trí mà ánh nắng dừng lại. Bởi vì ánh nắng phản chiếu một dòng chữ viết bút chì, không quá nhỏ không quá lớn, nhưng không hiểu vì sao tới bây giờ (nhờ ánh nắng) mà Nam mới phát hiện ra:

“I love you, Nam!”

Đấy, cứ mỗi lần Nam liếc nhìn dòng chữ đó, người nó lại như có một luồng điện chạy qua. Nó muốn té xỉu. Nó muốn thốt lên, thật thế: “Ối! Ai đó iu tớ mà tớ không biết này!”

Nhìn nét chữ đó khó có thể đoán là của con trai hay con gái. Nhưng chắc chắn không phải nét chữ của Nam, nên Nam có thể yên tâm, không phải Nam đã viết dòng đó khi điên điên rồi quên mất.

Mà có chắc dòng đó viết cho Nam không? Lớp của Nam thì chỉ có một Nam. Nhưng những lớp không của Nam thì biết đâu được.

Nếu đúng là viết cho Nam thì có chắc đấy là thật lòng? Hay chỉ là một lời trêu đùa? Hay chỉ là một cơn thất thần của một đứa nào đó trong giây phút khùng khùng hận Nam tột đỉnh, hận đến mức loạn thần kinh mà viết ngược lại điều mình muốn nói?

Nam cứ vui vui âm ỉ trong lòng. Nó sẽ chẳng nói cho ai về dòng chữ đó. Vì nó sợ mọi người sẽ trố mắt ra: “Cái gì? Mày mà cũng được yêu á? Thôi đi, chính mày tự viết ra nó chứ gì? Hoặc bĩu môi: “Rõ khoe! Ai chả biết ông được nhiều người yêu, xìiiiiiiiiiiiiiiii!” Hoặc ngáp dài: “Ờ. Thế à. Thì sao?”

Nam sẽ bị cụt hứng và hơn nữa, câu đó sẽ bị mất đi giá trị. Như thế thì thật nguy hiểm, vì Nam biết, mình còn sử dụng nhiều lần nó (I love you), trong tương lai.

Nhưng ai đã viết dòng chữ đó ra? Ai nhỉ ?

Người mà Nam nghi ngờ đầu tiên, tất nhiên là đứa ngồi cạnh. Là Kiên (một thằng con trai 100%). Khi Nam quay đầu nhìn sang, Kiên bỗng cười toét mắt, trông tình cảm thì tình cảm thật nhưng… ghê ghê. Chả là Kiên vẫn đang sướng vì được điểm 10 Hoá duy nhất trong lớp của cô “Hoá đá”. Nguyên nhân đó đáng ra Nam phải nghĩ tới, nhưng giờ, nó chỉ toàn nghĩ, phải chăng Kiên cười vì có… tình cảm (í ẹ!) với Nam chăng?

Hay là cái Linh, người mà Nam đang để ý. Nam liếc nhìn về phía Linh, Linh đang hồn nhiên ăn bánh mì ngồi với mấy đứa nữa tán chuyện thi Hoa hậu từ hồi tám hoánh nào: “Hoa tặng cho người đẹp xấu quá. Hoa tặng cho các giải thì to như bó củi, còn hoa tặng cho 10 cô lọt vào vòng 2 lại như cái chổi quét sơn...” “Cà- vạt của anh Long Vũ nữa chứ, khiếp, một búi nặng cả cổ...” “ừm, Linh phổi bò như thế thì việc gì phải gửi thông điệp kín nhỉ? Nhưng nhỡ riêng chuyện tình cảm lại khác, là chuyện đặc biệt, nên phải e ấp thì sao???”

Cái Chi “mờ” vừa bước vào lớp. Hay là cái Chi “mờ”, bạn thân của Nam là “thủ phạm”?!! Chi “mờ” biết làm thơ, thế là tính lãng mạn nhé, lại ít nói. Nam thấy ngượng ngượng như thể đích thị là Chi viết. Thế thì ngại quá, bạn thân với nhau mà mãi Nam mới biết được tình cảm của Chi với mình.

Hay là cái Loan, hôm qua nó vừa khen Nam có cái găng tay xinh như... thỏ bông (í ẹ phát nữa).

Thật, chả biết thế nào mà lần.

Kể từ hôm có ánh nắng Nam thấy mình khác. Nó để ý hơn đến mọi chuyện.

Trước nhất là tới cái dòng đó, ngày nào nó cũng phải liếc nhìn cái dòng “I love you, Nam” mà nó đã coi là viết cho chính nó. Nó chỉ sợ dòng đó bị mờ đi, bị xoá mất.

Nam thử lục lọi khắp các mặt bàn, dưới ngăn bàn, trên ghế... xung quanh lớp để tìm xem còn có dòng chữ nào tương tự như thế không. Kết quả nó thu được: 28 câu có chữ Love. Trong đó I love Đan Trường, Mỹ Tâm chiếm quá hai phần ba. Ngoài ra là I love thịt gà, I love Ngân,... Chỉ có duy nhất một I love you Nam. Thêm vào đó nó lại còn tìm thấy thêm một vài bài thơ lục bát hoặc mấy câu kì cục, kiểu như: “Tớ muốn làm quen với bạn nào nhà bán bánh mỳ gần trường, đẹp trai càng tốt”...

Hầu như lần nào ngắm xong hãy nghĩ tới dòng đó, nó cũng hít một hơi dài và mím chặt môi cười, gật gù phấn khích. Kiên thấy thế, ngó sang, trố mắt: “Ông làm sao thế?”. Nam chỉ cười toét miệng bí mật. Kiên cũng cười theo, dù chẳng bao giờ được nói cho biết lí do, nhưng thấy thằng bạn vốn cực ít nói có vẻ vui thì nó cũng vui lây, thế là đủ.

Nó cũng quan tâm tới mọi người hơn, vì mục đích thầm kín là tìm ra thủ phạm. Nó nói chuyện nhiều, chơi nhiều hơn với mọi người, để xem họ có lúc nào chợt lộ ra tung tích không. Nó quan sát mọi người để xem có ai hay ngắm trộm mình.

Nam có lúc đã từng đinh ninh rằng chắc chắn đó là Nhung, rồi lại rờn rợn khi nghĩ đó là Kiên (Càng nói chuyện càng thấy Kiên hay, chơi điện tử cũng giỏi, nhưng mà nói Kiên có tình cảm với Nam thì... !!!). Cũng có lúc, Nam lấp lửng giữa Loan và Trang vì hai bạn ấy cùng khen Nam nói chuyện kì kì trong cùng một ngày. Ồ, Nam mà nói chuyện kì kì ư? Chẳng qua là nó muốn gợi chuyện để tìm ra chủ nhân của cái dòng chữ đó thôi. Ví dụ mọi người đang nói về chả băm, thì Nam sẽ lái chuyện:

- Chả băm ở phố X rất ngon. Nhưng mà bưu điện ở đấy làm ăn tắc trách lắm. Thư tình của người ta mà toàn để dính mắm tôm thôi.

Cái chính là Nam muốn ám chỉ đến “thư’, đến thông điệp, đến “tình yêu” để xem có ai chột dạ không.. Híc, mà chẳng có ai hiểu cho.

Nhưng càng ngày, Nam càng thấy có vẻ tất cả mọi người đều có thể là “thủ phạm”, ai cũng có vẻ có tình cảm với nó, ít ra là quí nó hơn hồi trước.

Và Nam tự hỏi: Nếu mình cùng viết lên trên bàn câu I love you như thế thì mọi người sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Có muốn té xỉu không? Có cảm thấy mình khác đi chút nào như Nam không?

Cứ thử xem!

Rồi một sáng, nó đến lớp thật sớm, viết lên bàn của Loan, của Nhung, của Kiên của Linh... những dòng I love you Loan, I love you Nhung....

Rồi Nam chờ đợi, chờ đợi phản ứng của mọi người.

...

Chuyện đó đã qua lâu, Nam cũng không nhớ rõ phản ứng của mọi người sau đó như thế nào. Hình như sau đó, Kiên thỉnh thoảng lại trố mắt nhìn Nam chăm chú hơn, Linh quay đầu nhìn quanh quất nhiều hơn, Nhung làm nhiều bài thơ với những câu hỏi “Vì sao? Ai đấy?” hơn...

Những điều đó có thể do Nam quá để ý, cũng có thể do hiệu ứng dòng chữ “I love...” đó thật. Cũng có thể không.

Bởi đâu phải ai cũng có thể phát hiện ra được dòng chữ đó. Ngay cả Nam, nếu không có ánh nắng chiếu tới thì cũng đâu thể biết được dòng chữ đấy. Rồi bởi đâu phải ai cũng phản ứng ngay, cũng phản ứng lộ ra ngoài. Mà lộ ra ngoài, lại còn theo nhiều kiểu, đâu cứ phải là những kiểu mà Nam chờ đợi.

ừm...

Nhưng dù gì, chỉ cần nhớ rằng mình được một- ai- đó- đang dành cho một- tình- cảm- đặc- biệt. Thế cũng là đủ dịu ngọt lắm và đáng té xỉu lắm rồi. Nhỉ?!!
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom