...tt...
Đông đang đứng ở đâu vậy ? Rõ ràng là vừa rồi anh đang nằm trên chiếc ghế sofa của bệnh viện nghiền ngẫm về mớ bệnh án tồn đọng cơ mà , nhưng... nhưng mà chỗ này thì ko phải là bệnh viện rùi ....
Trong ánh chiều tà , bên một bến sông xa lạ . À ko , trông nó quen quen làm sao á ! 1 đôi tình nhân đang mải mê tâm tình trông họ có vẻ vui lắm vì cô gái cứ cười suốt khi người yêu fa trò cô ta có vẻ là đại tiểu thư giàu có , vì quần áo của cô rất sang trọng mặc dù hok hợp thời cho lắm
Còn chàng trai ngồi cạnh cô ta , sao mà ... sao mà quen thuộc thế ......
Hai người cứ mải trò chuyện , dường như chẳng hề nhận thấy sự có mặt của một kẻ lạ .
Đầu anh nhức như búa bổ , chuyện jì đang xảy ra ???
Mặt trời lặn dần xuống đường chân trời xa tít tắp , chỉ còn lại một sợi chỉ mỏng manh điệu đà soi bóng xuống dòng sông - sáng rực rỡ & đẹp đến lạ lùng , cảnh vật này dường như đã ở đâu trong trí nhớ mà anh vô tình đánh mất chăng .
Chàng trai đỡ người yêu đứng dậy bằng 1 cử chỉ hết sức âu yếm , sao mà sao mà nó giống hệt cái lúc anh đỡ Hàn Tuyết - vợ chưa cưới yêu dấu của Đông ... Cô gái khẽ cười , lúc này cô ấy từ từ quay lại chỗ anh đang đứng từ nãy tới giờ
Bỗng......
Sự vật thay đổi , bờ sôg biến mất - cặp tình nhân biến mất , ánh hoàng hôn tựa sợi chỉ vàng lóng lánh cũng mất tăm thay vào đó là một khung hình khác , 1 hình ảnh Đông chưa từng gặp bao jờ .
Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại đến đáng sợ , fía xa lôi thần lạnh lùng giăng những nhát búa rạch ngang bầu trời kèm theo những tiếng ầm ầm kinh khủng và đáng sợ . Gió , những cơn gió hok biết từ đâu cứ thốc đến lạnh toát cả người mang theo một mùi ... là mùi gì nhỉ , Đông nhăn mặt đặt tay lên mũi - mùi này ko hôi nhưng thật là khó chịu .
Ánh trăng , mặt trăng dần dần lộ diện sau màn mây đen vần vũ , trăng to tròn nhưng lạnh lùng treo tít tận trên cao . Nó đỏng đảnh toả ra một thứ ánh sáng mờ ảo đáng sợ như đồng loã cùng màn sương đang fủ dài dưới chân anh .
Ánh trăng soi đến đâu , cảnh vật hiện ra ngay tới đó ... mờ mờ , vẩn đục dưới bóng trăng bây giờ thì Đông hok còn fải thắc mắc anh đang ở đâu nữa rồi ánh trăng tàn kia đã cho anh biết điều đó .
_Anh Đông , anh tỉnh lại đi ...
_Hả ???
Anh giật mình tỉnh giấc , quả là một cơn ác mộng tồi tệ . Mồ hôi lạnh túa ra ướt cả chiếc áo sơmi trắng , Đông vuốt vội mồ hôi đọng trên trán cảm giác ghê rợn dường như vẫn còn đây .
_Em, em đến hồi nào vậy ?
Hàn Tuyết nhìn vẻ ngơ ngẩn của người yêu , nàng bật cười một cách thú vị . Rút vội tờ khăn giấy trong cái túi xách nhét vào tay chàng .
_Anh đó , làm biếng thật ngủ gục hà em mà ko tới chắc là anh còn lo ngủ khì chứ jì . Sao ko lo trực ban cho tử tế đi anh yêu .
Nàng nhõng nhẽo ngồi lên lòng Đông - ko sao - việc này rất thú vị , Tuyết là một con mèo nhỏ hư hỏng nhưng đáng yêu . Mà cũng may là nàng tới nếu để thêm chút nữa thì chính anh cũng ko muốn biết chuyện jì sẽ xảy ra tiếp theo .
_Em đi công tác London về có mua quà jì cho anh ko vậy ? Đừng có nói là ko à nha .
Hàn Tuyết kéo lại cổ áo của người yêu , thì thâm thật khẽ vào tai anh .
_Em chẳng fải là món quà quý giá nhất của anh sao ? Đáng lẽ em fải hỏi anh ở nhà có quà jì đặc biệt dành cho em ko mới đúng đó bao em ăn nha trưởng khoa .
_Có , nhưng từ từ đi ... Còn ăn hả ? bây giờ thì anh chỉ muốn ăn em thôi .
Tuyết đẩy anh ra , đứng lên khoác lên mình chiếc áo dài nhún vai bước ra khỏi fòng . Nàng lúc nào cũng thế , đầy bí ẩn nhưng đôi lúc cũng lì lợm và khó bảo cực kì . Đông sắp vội mớ bệnh án lên giá , hết giờ trực rồi sẽ nhanh có người tới giao ban thôi vậy là trong tối nay sau khi ăn tối với cô người yêu bé nhỏ anh có thể tranh thủ ghé thăm ngôi biệt thự vừa mới mua xong .
Nhưng
Anh vẫn cảm thấy giấc mơ vừa rồi thật đáng sợ , nó mờ mờ ảo ảo nhưng sao cũng rất thật như thể anh đã từng trải qua điều đó , đã từng ngồi nơi bến sông ấy trong ánh chiều tà bên cạnh người con gái bé nhỏ mặc bộ quần áo bằng lụa trắng kia .
_Này ông rùa của em - Hàn Tuyết gõ gõ vào cánh cửa fòng Đông - Em đói lắm rồi đó ...
_Ok , để anh lấy cái áo vest đã .
Đông vắt chiếc áo blouse trắng lên giá , với tay lấy cái áo vest đen nằm bên cạnh . Và lúc đó , vô tình từ trên áo anh rơi xuống một cành cỏ dại .
Anh sợ hãi ngồi fịch xuống ghế và thật sự ko tin vào mắt mình , điều đó ko fải là sự thật đấy chứ .
Đó là loại cỏ mọc hoang trong giấc mơ của anh , ở cái nghĩa địa chết tiệt kia khi màn đêm buông xuống ...Ko lẽ , cảm giác lạnh gáy đó là thật và cô gái có đôi mắt buồn rười rượi từ trong bóng trăng tàn kia cũng là thật hay sao ?
Làm sao giải thix được điều vô lí này đây ?
_Anh làm sao vậy , cả buổi ngồi ăn với em mà hồn anh cứ để đâu đâu ý lại còn đánh đổ cả sâmpanh lên người em nữa . Hay là anh đang tơ tưởng tới cô y tá nào ở bệnh viện của ba em hở ?
_Hả...cái jì.
Đông ngơ ngẩn như vừa từ trên trời rơi xuống , hoàn toàn ko hề để ý tới vẻ mặt hậm hực của Tuyết . Phải nói một điều rằng , Tuyết là người rất hay ghen dù là 1 cô gái vô tình chào hỏi với Đông ở hành lang bệnh viên thôi cũng đủ làm cho nàng đứng ngồi ko yên rồi huống chi là cái kiểu ngơ ngơ ngẩn ngẩn của anh bây giờ .
_Cho em xuống xe .
_Em nói cái j ?
_Em nói là cho em xuống , em ko thể chịu nổi người yêu em mải tở tưởng đến cô gái khác . Anh ko cho em xuống , em nhảy xuống à .
Anh vội vàng tấp xe vào lề , Tuyết dám nói là dám làm nàng nói nhảy là sẽ nhảy . Hàn Tuyết vốn là đại tiểu thư có thói thường hơi nắng mưa , lại được giáo sư Hàn nuông chiều quen thói nên rất hay ghen vu vơ - giận hờn vô cớ , điều đó thì trong mấy năm quen nhau Đông hoàn toàn lãnh đủ .
Nàng cộc cằn đẩy cửa xe bước ra ngoài , vùng vằng đi bộ dọc theo con fố . Hy vọng để cho những cơn gió mùa thu làm hạ hoả cơn giận của bản thân mình , Đông chạy theo nắm lấy tay nàng kéo lại fía mình nhẹ nhàng mở lời .
_Em sao vậy , có j thì nói với anh tự nhiên giận hờn vô cớ vậy .
_Ai nói em giận hờn vô cớ - Tuyết giật tay anh ra -Anh rõ ràng là có người khác , cứ mãi tơ tưởng đến người ta hẹn với em mà hồn cứ để đâu đâu .
_Em này , anh chỉ là ... chỉ là đang nghĩ về công việc ở bệnh viện thôi ,em ngoan nào anh chở em về ba em sẽ lo đấy .
_Em ko tin anh đâu . - nàng vẫn bướng bỉnh
_Thế thì mặc kệ em , anh ko thể chịu nổi thói xấu đó của em nữa rồi . Em tự mà về đi , chào em .
Anh tức giận bỏ mặc Tuyết đứng đó một mình , bất chấp sự giận dữ của nàng . Đông ko thể để cho sự lộng hành quá đáng của nàng lên đến đỉnh điểm được , anh cũng là người - một con người có tự trọng và biết tức giận sức chịu đựng cũng chỉ có giới hạn & khi Tuyết đã đi đến cùng sự giới hạn đó thì hiển nhiên anh sẽ fải cho nàng một bài học .
Mặc dù vậy , anh vẫn mong nàng gọi mình trở lại nhưng dường như bản tính đại tiểu thư ko cho fép Tuyết đi xa đến vậy . Nàng giận dỗi đi thẳng ko hề quay đầu nhìn lại dù chỉ lấy một lần .
Thôi thì đành gọi một chiếc taxi cho nàng vậy , ko thể để một đại tiểu thư như Tuyết cuốc bộ con đường hơn 20 cây số về nhà được .
Vẫn còn khá là sớm sủa , cũng may là ko fải đưa Tuyết về nếu ko Đông lại sẽ fải tốn bộn thời gian để chơi cờ và nói chuyện với giáo sư Hàn lúc đó thì chắc là đến tận nửa đêm mất . Anh nhìn đồng hồ vừa đúng 8h còn dư thời gian để đi xem căn biệt thự mới vừa mua . Thật ra , nó nằm ko xa khu trung tâm thành fố lắm địa thế thuận lợi - gần bệnh viện Đông đang làm , lại gần trường học , siêu thị và một loạt khu mua sắm thế mà ko hiểu tại sao người chủ lại có thể nhượng lại nó với một cái giá hết sức rẻ mạt đến như thế , hẳn là nội thất của nó đã rất cũ kĩ .
Đến tận bây j , khi đang đứng trước ngôi nhà mới mua của mình . Đông vẫn ko thể hiểu tại sao mình lại mua nó . Anh chứ từng nhìn thấy nó trước đó , dù chỉ là trên giấy thôi nhưng khi nghe về nó thì anh hiểu mình nhất định fải mua cho bằng được dĩ nhiên ko fải vì cái giá rẻ mạt đến đáng ngạc nhiên của căn biệt thự có địa thế quá tuyệt vời này .
Căn nhà nằm trên con đường khá lớn , nhưng lại ko mấy sáng sủa - nhất là trong một đêm ít ánh sáng như đêm nay , đường đèn ko bật chỉ có thứ ánh sáng nhờ nhờ từ mấy căn nhà bên cạnh trên nền trời cao , ko một vì tinh tú nào hiện diện ngoài ánh trăng lạnh ngắt nửa mờ nửa ảo , cô đơn và đáng sợ biết chừng nào . Nó rất đẹp , hoàn toàn khác xa trong suy nghĩ của Đông - nói làm sao nhỉ , căn biệt thự chẳng khác nào một bông hoa sen trắng rực rỡ giữa màn đêm mịt mù chói sáng như fép nhiệm màu .
Biệt thự ko lớn lắm , nhưng trông rất thanh tao cho thấy người chủ trước đây của nó quả là có mắt nhìn . Những vách tường ốp đá cẩm thạch trắng sáng bóng , chỉ riêng cánh cổng bằng sắt uốn thôi thì cũng đúng là tác fẩm nghệ thuật tuyệt tác , Đông cho tay vào túi quần lục tìm chiếc chìa khoá bé nhỏ - xinh xắn tra vào ổ khoá hoen rỉ , cũ kĩ . Anh xoay xoay nó , thật may là vẫn còn mở được bàn tay anh khẽ chạm vào chiếc cột đá nhỏ , những hàng lồng đèn trang trí bé xíu treo dọc con đường vào nhà bàn chân dẫm lên thảm cỏ lâu ngày ko ai chăm sóc đã mọc lút tới đầu gối nhưng mới nhìn thôi cũng biết trước đây hẳn là nơi này rất mĩ lệ , khu vườn tràn ngập trong ánh sáng chói chang của mặt trời và huyền bí đêm đêm của mặt trăng . Hơi thở như đã ngửi được cả hương thơm của những chậu hoa hồng bạch đã từng nở rộ nơi góc vườn , dàn dây leo từng rủ bóng xuống bộ bàn ghế bằng gỗ đơn giản màu trắng nơi mà chủ nhân của chúng - cô gái với bộ quần áo bằng lụa cũng màu trắng đơn giản luôn ngồi trong bóng râm vừa đọc sách vừa lẩm nhẩm giai điệu quen thuộc của một bài hát thôn quê
Anh bỗng giật mình vì suy nghĩ vừa rồi của mình , sao Đông lại có thể tưởng tượng ra cô ta . Tại sao ko fải là Hàn Tuyết mà lại là cô ấy , cô gái có đôi mắt thật buồn và nụ cười rực rỡ như hoa fù dung buổi sớm . Ngôi nhà này và cả cô gái ấy , bờ sông ấy dường như đã chiếm một fần nào đó trong cái kí ức mờ mịt , cũ kĩ và đầy bụi fủ của anh .
Hệ thống điện , lò sưởi & nội thất vẫn còn rất tốt , hầu như ko fải sửa chữa j thêm chỉ cần tốn một ngày lau dọn là được . Ko hiểu tại sao , khi nhìn thấy nó làm anh như có cảm giác rằng chủ nhân của căn nhà dường như đã chạy trốn nó một cách vội vã vì một lí do ngoài ý muốn nhưng tình yêu của họ đối với căn nhà này vẫn còn fẩng fất đâu đây . Căn nhà tuyệt vời như thế này mà lại được bán với giá như cho thế thì quả thật là điều kì lạ , bậc cầu thang dẫn lên fòng này dường như vẫn còn hơi ấm người , bọc trong lớp bụi fủ đâu đây hình như còn có cả dấu chân nhỏ bé của một ai đó được thời gian in dấu ghi lại mãi mãi . Căn fòng trên tầng hai bị khoá , Đông xem lại chùm chìa khoá đang cầm trong tay tra thử tất cả chúng vào cái ổ hoen rỉ .Cánh cửa bằng gỗ , im ỉm cô độc bé nhỏ trên cánh cửa có dán một lá bùa màu vàng bé xíu fía gần tay nắm bằng đồng đã đổi màu với thời gian , lá bùa này thật là ko hợp với ngôi nhà thiết kế theo fong cách tây fương này chút nào . Tại sao người ta lại đặt nó ở đây , fải chăng là để vỗ yên linh hồn bé nhỏ cô đơn và lạc lõng ko tìm thấy đường về . Trong đêm tối mông lung , tĩnh lặng gió từng cơn lùa vào căn nhà len lỏi vào các ngõ ngách lâu ngày ko ai dọn dẹp rít lên từng cơn như nỉ non , như nức nở , trên cái ban công nhỏ tầng ba Đông nhìn xuống con đường đang nằm yên giấc trong bóng tối chỉ còn quầng sáng từ chiếc đèn fa chói sáng từ con Mec đen đang nằm ngẩn ngơ dưới kia . Gió còn thổi tung âm thanh réo rắt từ chiếc phong linh ko biết là từ đâu có lẽ là tầng hai gieo vần vào ko trung ... nhẹ nhàng , thạt nhẹ nhàng ...
Bỗng..........