V
voldy_317
Rainbow
Kì cuối: Du học Việt Nam
“Ê, chiều nay 2h cậu đến cái quán trà ở cuối đường trường cấp 2 nhé. Tớ tổ chức Sinh nhật” – Green nói với Orange...
· Con về Việt Nam cũng 4 năm rồi, sắp tới con vào Đại học, bố mẹ muốn con về Mỹ học, bố đã làm thủ tục sẵn sàng rồi, chắc con phải gap year để có thời gian mà thi SAT với các loại. Nếu không có gì thay đổi thì mẹ muốn sau khi con thi tốt nghiệp thì về luôn… và những lời cuối ù đi trong tai Blue…
· Sao vội thế ạ? Mà sao tự dưng bố mẹ muốn con về?
· Bố mẹ không yên tâm để con học ở Việt Nam. Con còn phải tiếp quản sự nghiệp của bố. Về Mỹ sẽ tốt cho con hơn.
· Nhưng sao bất ngờ thế?
· Thực ra bố mẹ cũng tính chuyện này lâu rồi, có điều bây giờ mới nói với con…
Đặt điện thoại xuống, Blue còn lại một mình với muôn vàn suy nghĩ rối rắm.
_____________________________________
· Anh đi đâu về đấy? – Thư hỏi đầy vẻ nghi ngờ.
· Anh đi gặp bạn gái cũ – Hùng trả lời bình tĩnh.
· Sao lại thế? Anh gặp ai? Tại sao anh lại phải đi gặp bạn gái cũ? Mà làm sao anh có bạn gái ở Việt Nam được? Anh sang Mỹ từ năm lớp 5 cơ mà? Anh nói đi chứ!
· Em nói ít thôi. Cái chị chiều nay em gặp là bạn gái cũ của anh đấy. Mà bây giờ cũng không còn là cũ nữa.
· Ý anh là sao? – Thư hỏi, cô bé không tin nổi vào tai mình, bạn gái cũ của Hùng là một chị trông bình thường như thế sao??
· Chả sao cả. Anh muốn gặp lại, thế thôi.
· Anh… - Thư bắt đầu khóc.
· Em đừng khóc nữa, anh không chịu nổi em nữa rồi.
· Nếu thế này thì chia tay luôn đi, sao anh không nói từ đầu là anh còn lưu luyến tình cũ?
· Ừ chia tay luôn đi. Đó là điều anh cũng muốn nói đấy.
· Anh…. Giọt ngắn giọt dài lăn trên khuôn mặt xinh xắn tội nghiệp của Thư, nhưng Hùng vẫn kiên quyết.
· Lẽ ra anh sẽ không lưu luyến nếu như em không hơi một tí là ghen, quản anh như là quản ngục quản tù nhân vậy
· Ra là anh thấy mất tự do. Sao anh không nói sớm? – Thư bỗng đanh nét mặt lại.
· Anh vẫn nói với em, một cách gián tiếp hoặc từ từ nói với em. Nhưng cứ đụng đến vấn đề này là em bắt đầu khóc, em bắt đầu nói vì em yêu anh quá. Anh thực sự rất mệt mỏi vì em, anh cũng chẳng còn hơi sức để dỗ em nữa. Mình chia tay thôi em ạ.
· Anh… Anh không thể như thế được - Những gì mà Hùng vừa nói với Thư thật quá phũ phàng đối với tâm hồn mong manh dễ vỡ của cô bé.
· Anh là người như thế đấy.
· Vậy là lúc nãy anh đi nối lại tình cũ.
· Có thể hiểu là như thế
· Anh là đồ tồi.
· Đúng. Anh chẳng thể phản đối.
· Chị ta cũng thế, cướp người yêu của người khác. Đúng thật là đồ tồi.
· Em không có quyền xúc phạm bạn ấy. Vả lại chuyện của chúng ta không liên quan đến bạn ấy. Sớm muộn gì cũng phải thế này. Khi em cứ khăng khăng đòi theo anh về Việt Nam anh đã muốn chia tay rồi.
· Anh nói dối.
· Không. Em không hiểu. Em không tin anh, lúc nào em cũng nghi ngờ. Anh mệt mỏi.
Trong tình cảm mà không có sự tin tưởng thì ắt sẽ dẫn đến đổ vỡ. Ai đó nói ghen là xúc tác của tình yêu, mà chất xúc tác thì chỉ cần một ít thôi, một lượng vừa đủ thôi, nếu quá nhiều, quá hơn cả chất tham gia phản ứng lẫn sản phẩm của phản ứng thì phản ứng còn có ý nghĩa gì nữa đâu???
· Đừng mà anh – Thư bắt đầu khóc lóc, bắt đầu níu kéo.
Còn Hùng thì đóng cửa lại. Nó ngồi trong phòng khách sạn một mình. Nó, thực sự là một thằng tồi. Câu chuyện với Blue lúc tối vẫn ám ảnh nó:
· Cậu sống sao rồi? – Hùng hỏi đầy vẻ quan tâm dịu dàng…
· Tớ sống khoẻ mạnh và vui vẻ - Blue mỉm cười bình tĩnh.
· Tớ và em Thư quen nhau sau khi chúng ta chia tay…
· Cậu không cần giải thích với tớ đâu. Tớ hiểu mà.
· Cậu hiểu?
· Tớ biết cậu không tồi đến nỗi bắt cá hai tay – Blue nói đầy bao dung.
· Cảm ơn …
· Không có gì…
· Tớ hỏi cậu một câu nhé?
· Ừ - Blue bình thản.
· Tại sao khi chia tay cậu không hề khóc cũng không níu kéo?
· Thế tại sao khi chia tay cậu nói ra đơn giản và dễ dàng thế? Tại sao tớ phải khóc lóc và níu kéo một người nói chia tay với tớ một cách dửng dưng như thế hả Hùng?
· Tớ…
· Tóm lại là hôm nay cậu muốn nói gì với tớ? Blue đi thẳng vào vấn đề
· Tớ muốn chúng ta là bạn.
· Tớ luôn muốn chúng ta là bạn. Nhưng cậu không bao giờ trả lời tin nhắn chúc mừng Sinh nhật của tớ.
· Tớ bận… Và tớ cũng…
· Để tớ nói nốt nhé, cậu cũng thấy khó xử, và cậu lại càng sợ em Thư biết chứ gì? Cậu luôn là như thế, luôn có lí do cho sai lầm của mình.
· Tớ xin lỗi.
· Tớ sẽ nói thẳng, khi cậu nói chia tay, tớ vẫn còn rất nhiều tình cảm với cậu. Và thậm chí trong suốt những tháng ngày vừa rồi, tớ cũng chưa bao giờ quên cậu. Nhưng điều đó không làm thay đổi sự thật là chuyện của chúng ta đã kết thúc. Bởi vì…
· Hùng im lặng lắng nghe
· Vì cậu rất ích kỉ, Hùng ạ. - Rồi Blue đứng dậy, trả tiền cốc trà của nó, và đi về….
_____________________________________
Sáng hôm sau, Blue đến lớp trong tâm trạng không tốt lắm. Cả đêm qua nó ngủ không ngon. Đến trưa, khi Blue đi ăn cùng Orange, thằng bé mới hỏi con bé:
· Cậu ngốc lắm.
· Sao cậu lại nói thế?
· Sao cậu không khóc từ sớm mà cứ giữ mãi trong lòng thế?
· Tớ không khóc được – Blue trả lời thành thật, nếu hôm qua không phải gặp Orange thì nó có lẽ cũng chẳng khóc được.
· Thế cậu không nổ tung ra sao?
· Gì cơ?
· Tớ biết hết rồi. Minh Anh nói cho tớ. Tớ đến nhà cậu từ lúc 8 rưỡi cơ, nhưng tớ gặp cậu và bạn Hùng…
· Tớ sắp về Mỹ…
· Vậy là cậu và bạn ấy…
· Không. Bố mẹ tớ muốn tớ về Mỹ học.
· Cậu có muốn về không?
· Tớ cũng không biết nữa. Tớ cũng muốn về vì lâu rồi không ở với bố mẹ. Nhưng tớ cũng muốn ở lại nữa…
· Tớ ủng hộ cô giáo hết mình. Về Mỹ học chắc chắn là tốt hơn rồi. Từ trước đến nay vẫn là cậu đi du học Việt Nam mà…
· Cậu nghĩ thế thật à?
· Ừ, tớ luôn muốn điều tốt nhất cho cô giáo – Orange nói thế, nhưng tự dưng thằng bé cũng cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
· Còn chuyện cậu với bố mẹ cậu đến đâu rồi? Blue chuyển đề tài.
· Vẫn thế thôi. Nhưng tớ sẽ không bỏ cuộc đâu. Tớ thích kinh doanh hơn là làm bác sĩ, và thích làm thầy thể dục nữa.
· Cậu mà làm thầy thể dục thì học sinh khổ phải biết.
· Này thế là ý gì hả?
· Thầy thể dục như cậu thì học sinh phải đạt nhiều tiêu chuẩn các loại, xong rồi khéo còn có cả tiêu chuẩn học giỏi Hoá nữa…
· Ừ thế chắc chắn tớ sẽ cho cậu điểm thể dục thật thấp…
· Ừ học sinh của cậu chắc còn phải giỏi môn Hoang tưởng học nữa…
· Ê!!!!
Tiếng cười của chúng nó tan vào nắng của một ngày chớm hè rực rỡ đến bình yên.
_________________________________
1 tuần sau, Orange đến lớp với một đống sách vở nặng è cả vai. Nào toán, nào lý, nào hoá, nào văn, nào sinh, nào địa…
· Ê ********* biết gì chưa, bạn Blue nghỉ học rồi..
· Thế là sao?
· Eo, hoá ra nhà bạn ấy ở Mỹ cực giàu nhé, bạn ấy bay về Mỹ hôm qua rồi.
· Sao mày biết?
· Lúc nãy tao nghe thấy cô chủ nhiệm nói với cô Tiếng Anh thế. Giấu giỏi nhỉ?
· Ừ trông thế mà nhà giàu vậy. Mà thảo nào nó giỏi tiếng Anh thế…
Về Mỹ rồi sao? Không một lời tạm biệt. Orange ngỡ ngàng. Sao bạn ấy vội vàng thế? Và sao không nói để nó đi tiễn…
Đúng lúc ấy, Green xuất hiện trước mặt nó và nói:
· Chúng mình nói chuyện nhé.
….
· Vậy là cậu biết tất cả rồi à? - Orange ngạc nhiên
· Ừ tớ biết rồi. Tớ muốn nói là tớ cảm ơn cậu. Và… Green nhìn Orange lấy hết dũng khí kể cho thằng bé nghe câu chuyện hồi lớp 9.
….
· Tớ xin lỗi – Orange nói - Lẽ ra tớ không nên để mặc cậu thế, hồi ấy tớ trẻ con quá.
· Tớ không nói ra để nghe cậu xin lỗi. Green mỉm cười. Tớ nói ra để cậu không cảm thấy có lỗi.
· Lẽ ra cậu nên nói ra sớm hơn.
· Gần đây tớ mới nghĩ là nên nói ra. Mà thôi, chuyển chủ đề nhé, cậu sẽ thi Đại học trường nào? Thi Y như bố mẹ cậu không?
· Tớ không thích Y.
· Thế thì đừng thi.
· Thế còn cậu?
· Tớ… làm sao đỗ Đại học được. Có học gì đâu mà đỗ được.
· Cậu vẽ rất đẹp, ăn mặc thì sành điệu – Orange mỉm cười nói - thi vào khoa thiết kế thời trang đi…
· Ừ nhỉ, cậu thông minh đấy.
· Tất nhiên, tớ tự biết tớ thế nào mà.
· Lại hoang tưởng rồi – Green càu nhàu, cái từ hoang tưởng thốt ra làm Orange nhói lòng.
· Thôi vào lớp đi, trống rồi.
· Ừ - Green mỉm cười.
_____________________________________
Kì cuối: Du học Việt Nam
“Ê, chiều nay 2h cậu đến cái quán trà ở cuối đường trường cấp 2 nhé. Tớ tổ chức Sinh nhật” – Green nói với Orange...
· Con về Việt Nam cũng 4 năm rồi, sắp tới con vào Đại học, bố mẹ muốn con về Mỹ học, bố đã làm thủ tục sẵn sàng rồi, chắc con phải gap year để có thời gian mà thi SAT với các loại. Nếu không có gì thay đổi thì mẹ muốn sau khi con thi tốt nghiệp thì về luôn… và những lời cuối ù đi trong tai Blue…
· Sao vội thế ạ? Mà sao tự dưng bố mẹ muốn con về?
· Bố mẹ không yên tâm để con học ở Việt Nam. Con còn phải tiếp quản sự nghiệp của bố. Về Mỹ sẽ tốt cho con hơn.
· Nhưng sao bất ngờ thế?
· Thực ra bố mẹ cũng tính chuyện này lâu rồi, có điều bây giờ mới nói với con…
Đặt điện thoại xuống, Blue còn lại một mình với muôn vàn suy nghĩ rối rắm.
_____________________________________
· Anh đi đâu về đấy? – Thư hỏi đầy vẻ nghi ngờ.
· Anh đi gặp bạn gái cũ – Hùng trả lời bình tĩnh.
· Sao lại thế? Anh gặp ai? Tại sao anh lại phải đi gặp bạn gái cũ? Mà làm sao anh có bạn gái ở Việt Nam được? Anh sang Mỹ từ năm lớp 5 cơ mà? Anh nói đi chứ!
· Em nói ít thôi. Cái chị chiều nay em gặp là bạn gái cũ của anh đấy. Mà bây giờ cũng không còn là cũ nữa.
· Ý anh là sao? – Thư hỏi, cô bé không tin nổi vào tai mình, bạn gái cũ của Hùng là một chị trông bình thường như thế sao??
· Chả sao cả. Anh muốn gặp lại, thế thôi.
· Anh… - Thư bắt đầu khóc.
· Em đừng khóc nữa, anh không chịu nổi em nữa rồi.
· Nếu thế này thì chia tay luôn đi, sao anh không nói từ đầu là anh còn lưu luyến tình cũ?
· Ừ chia tay luôn đi. Đó là điều anh cũng muốn nói đấy.
· Anh…. Giọt ngắn giọt dài lăn trên khuôn mặt xinh xắn tội nghiệp của Thư, nhưng Hùng vẫn kiên quyết.
· Lẽ ra anh sẽ không lưu luyến nếu như em không hơi một tí là ghen, quản anh như là quản ngục quản tù nhân vậy
· Ra là anh thấy mất tự do. Sao anh không nói sớm? – Thư bỗng đanh nét mặt lại.
· Anh vẫn nói với em, một cách gián tiếp hoặc từ từ nói với em. Nhưng cứ đụng đến vấn đề này là em bắt đầu khóc, em bắt đầu nói vì em yêu anh quá. Anh thực sự rất mệt mỏi vì em, anh cũng chẳng còn hơi sức để dỗ em nữa. Mình chia tay thôi em ạ.
· Anh… Anh không thể như thế được - Những gì mà Hùng vừa nói với Thư thật quá phũ phàng đối với tâm hồn mong manh dễ vỡ của cô bé.
· Anh là người như thế đấy.
· Vậy là lúc nãy anh đi nối lại tình cũ.
· Có thể hiểu là như thế
· Anh là đồ tồi.
· Đúng. Anh chẳng thể phản đối.
· Chị ta cũng thế, cướp người yêu của người khác. Đúng thật là đồ tồi.
· Em không có quyền xúc phạm bạn ấy. Vả lại chuyện của chúng ta không liên quan đến bạn ấy. Sớm muộn gì cũng phải thế này. Khi em cứ khăng khăng đòi theo anh về Việt Nam anh đã muốn chia tay rồi.
· Anh nói dối.
· Không. Em không hiểu. Em không tin anh, lúc nào em cũng nghi ngờ. Anh mệt mỏi.
Trong tình cảm mà không có sự tin tưởng thì ắt sẽ dẫn đến đổ vỡ. Ai đó nói ghen là xúc tác của tình yêu, mà chất xúc tác thì chỉ cần một ít thôi, một lượng vừa đủ thôi, nếu quá nhiều, quá hơn cả chất tham gia phản ứng lẫn sản phẩm của phản ứng thì phản ứng còn có ý nghĩa gì nữa đâu???
· Đừng mà anh – Thư bắt đầu khóc lóc, bắt đầu níu kéo.
Còn Hùng thì đóng cửa lại. Nó ngồi trong phòng khách sạn một mình. Nó, thực sự là một thằng tồi. Câu chuyện với Blue lúc tối vẫn ám ảnh nó:
· Cậu sống sao rồi? – Hùng hỏi đầy vẻ quan tâm dịu dàng…
· Tớ sống khoẻ mạnh và vui vẻ - Blue mỉm cười bình tĩnh.
· Tớ và em Thư quen nhau sau khi chúng ta chia tay…
· Cậu không cần giải thích với tớ đâu. Tớ hiểu mà.
· Cậu hiểu?
· Tớ biết cậu không tồi đến nỗi bắt cá hai tay – Blue nói đầy bao dung.
· Cảm ơn …
· Không có gì…
· Tớ hỏi cậu một câu nhé?
· Ừ - Blue bình thản.
· Tại sao khi chia tay cậu không hề khóc cũng không níu kéo?
· Thế tại sao khi chia tay cậu nói ra đơn giản và dễ dàng thế? Tại sao tớ phải khóc lóc và níu kéo một người nói chia tay với tớ một cách dửng dưng như thế hả Hùng?
· Tớ…
· Tóm lại là hôm nay cậu muốn nói gì với tớ? Blue đi thẳng vào vấn đề
· Tớ muốn chúng ta là bạn.
· Tớ luôn muốn chúng ta là bạn. Nhưng cậu không bao giờ trả lời tin nhắn chúc mừng Sinh nhật của tớ.
· Tớ bận… Và tớ cũng…
· Để tớ nói nốt nhé, cậu cũng thấy khó xử, và cậu lại càng sợ em Thư biết chứ gì? Cậu luôn là như thế, luôn có lí do cho sai lầm của mình.
· Tớ xin lỗi.
· Tớ sẽ nói thẳng, khi cậu nói chia tay, tớ vẫn còn rất nhiều tình cảm với cậu. Và thậm chí trong suốt những tháng ngày vừa rồi, tớ cũng chưa bao giờ quên cậu. Nhưng điều đó không làm thay đổi sự thật là chuyện của chúng ta đã kết thúc. Bởi vì…
· Hùng im lặng lắng nghe
· Vì cậu rất ích kỉ, Hùng ạ. - Rồi Blue đứng dậy, trả tiền cốc trà của nó, và đi về….
_____________________________________
Sáng hôm sau, Blue đến lớp trong tâm trạng không tốt lắm. Cả đêm qua nó ngủ không ngon. Đến trưa, khi Blue đi ăn cùng Orange, thằng bé mới hỏi con bé:
· Cậu ngốc lắm.
· Sao cậu lại nói thế?
· Sao cậu không khóc từ sớm mà cứ giữ mãi trong lòng thế?
· Tớ không khóc được – Blue trả lời thành thật, nếu hôm qua không phải gặp Orange thì nó có lẽ cũng chẳng khóc được.
· Thế cậu không nổ tung ra sao?
· Gì cơ?
· Tớ biết hết rồi. Minh Anh nói cho tớ. Tớ đến nhà cậu từ lúc 8 rưỡi cơ, nhưng tớ gặp cậu và bạn Hùng…
· Tớ sắp về Mỹ…
· Vậy là cậu và bạn ấy…
· Không. Bố mẹ tớ muốn tớ về Mỹ học.
· Cậu có muốn về không?
· Tớ cũng không biết nữa. Tớ cũng muốn về vì lâu rồi không ở với bố mẹ. Nhưng tớ cũng muốn ở lại nữa…
· Tớ ủng hộ cô giáo hết mình. Về Mỹ học chắc chắn là tốt hơn rồi. Từ trước đến nay vẫn là cậu đi du học Việt Nam mà…
· Cậu nghĩ thế thật à?
· Ừ, tớ luôn muốn điều tốt nhất cho cô giáo – Orange nói thế, nhưng tự dưng thằng bé cũng cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
· Còn chuyện cậu với bố mẹ cậu đến đâu rồi? Blue chuyển đề tài.
· Vẫn thế thôi. Nhưng tớ sẽ không bỏ cuộc đâu. Tớ thích kinh doanh hơn là làm bác sĩ, và thích làm thầy thể dục nữa.
· Cậu mà làm thầy thể dục thì học sinh khổ phải biết.
· Này thế là ý gì hả?
· Thầy thể dục như cậu thì học sinh phải đạt nhiều tiêu chuẩn các loại, xong rồi khéo còn có cả tiêu chuẩn học giỏi Hoá nữa…
· Ừ thế chắc chắn tớ sẽ cho cậu điểm thể dục thật thấp…
· Ừ học sinh của cậu chắc còn phải giỏi môn Hoang tưởng học nữa…
· Ê!!!!
Tiếng cười của chúng nó tan vào nắng của một ngày chớm hè rực rỡ đến bình yên.
_________________________________
1 tuần sau, Orange đến lớp với một đống sách vở nặng è cả vai. Nào toán, nào lý, nào hoá, nào văn, nào sinh, nào địa…
· Ê ********* biết gì chưa, bạn Blue nghỉ học rồi..
· Thế là sao?
· Eo, hoá ra nhà bạn ấy ở Mỹ cực giàu nhé, bạn ấy bay về Mỹ hôm qua rồi.
· Sao mày biết?
· Lúc nãy tao nghe thấy cô chủ nhiệm nói với cô Tiếng Anh thế. Giấu giỏi nhỉ?
· Ừ trông thế mà nhà giàu vậy. Mà thảo nào nó giỏi tiếng Anh thế…
Về Mỹ rồi sao? Không một lời tạm biệt. Orange ngỡ ngàng. Sao bạn ấy vội vàng thế? Và sao không nói để nó đi tiễn…
Đúng lúc ấy, Green xuất hiện trước mặt nó và nói:
· Chúng mình nói chuyện nhé.
….
· Vậy là cậu biết tất cả rồi à? - Orange ngạc nhiên
· Ừ tớ biết rồi. Tớ muốn nói là tớ cảm ơn cậu. Và… Green nhìn Orange lấy hết dũng khí kể cho thằng bé nghe câu chuyện hồi lớp 9.
….
· Tớ xin lỗi – Orange nói - Lẽ ra tớ không nên để mặc cậu thế, hồi ấy tớ trẻ con quá.
· Tớ không nói ra để nghe cậu xin lỗi. Green mỉm cười. Tớ nói ra để cậu không cảm thấy có lỗi.
· Lẽ ra cậu nên nói ra sớm hơn.
· Gần đây tớ mới nghĩ là nên nói ra. Mà thôi, chuyển chủ đề nhé, cậu sẽ thi Đại học trường nào? Thi Y như bố mẹ cậu không?
· Tớ không thích Y.
· Thế thì đừng thi.
· Thế còn cậu?
· Tớ… làm sao đỗ Đại học được. Có học gì đâu mà đỗ được.
· Cậu vẽ rất đẹp, ăn mặc thì sành điệu – Orange mỉm cười nói - thi vào khoa thiết kế thời trang đi…
· Ừ nhỉ, cậu thông minh đấy.
· Tất nhiên, tớ tự biết tớ thế nào mà.
· Lại hoang tưởng rồi – Green càu nhàu, cái từ hoang tưởng thốt ra làm Orange nhói lòng.
· Thôi vào lớp đi, trống rồi.
· Ừ - Green mỉm cười.
_____________________________________