V
voldy_317
tiếp...
Ba tuần sau đó…..
Việt nhận thấy sự thay đổi rõ ràng ở Linh. Linh nữ tính hơn hẳn, không bốp chát cãi nhau, không giành ăn , không hơi một tí là thở ngắn thở dài nữa. Thay vào đó là những nụ cười, những câu nói êm dịu (!), những chiếc váy mới (!!) và một chút…son (!!!). Không có phép màu nào ở đây hết, công thức khá đơn giản : anh ấy gọi cho tao đấy+ tao vừa được tặng một thanh kẹo dâu này, vừa lúc tan tiết 6 nhé+ mày thấy em gấu này yêu không+tao thích hoa dại ( bằng chứng là một ôm hoa dại mới xuất hiện trong phòng) à thứ 7 tuần sau tao sẽ có cuộc hẹn chính thức đầu tiên, ở chính quán café lần trước đấy. Một cô nàng làm sao không thay đổi được sau khi bị “tấn công” bởi từng ấy thứ chứ. Thấy bạn như thế, Việt chỉ thấy là lạ. Rồi cái sự lạ ấy cũng qua, và giờ thì nó đang ngồi chiến DotA với mấy thằng bạn và ông anh họ ở quán điện tử.
- Dạo này tao thấy mày ít đi với con Linh nhở ? – ông anh hỏi Việt, mắt không rời màn hình.
- À, dạo này nó mới có người iêu, đi mua sắm với mấy con bạn rồi.
- Vậy hả, lạ là sao mày với nó không thành đôi đi cho hòa bình thế giới.
- Thế thì là chiến tranh thế giới thứ 3 thì có. Chỉ bạn thân thôi – Việt trả lời, lạnh băng.
Có một người mới vào bước vào quán, ngồi đối diện với Việt. Nhìn sang, Việt nhận ra đấy là Đức. Ông anh bên cạnh vẫy tay và Đức gật đầu chào lại.
- Anh quen anh này à ?
- Cùng khóa tao đấy, nhưng mới bị đình chỉ. Tao chào xã giao thôi.
- Cái gì ?- Việt hỏi, mắt vẫn dính vào mà hình.
- Trông đẹp mã vậy chứ sở khanh đấy, cua gái hạng 1, không biết bao nhiêu ẻm rơi vào tay nó rồi. Anh mày cũng phải ghen tị với nó.
- Vậy hả ? – Việt hỏi, rồi đột ngột đứng dậy- anh chơi tiếp đê em về có việc cái.
- Ớ, vội thế.- ông anh với mấy thằng bạn nhìn theo Việt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Linh ngắm đi ngắm lại trước gương, có lẽ từ nãy giờ nó đã thay phải đến chục cái váy mà vẫn chưa vừa ý. Rồi còn vòng vèo, giày nữa chứ. Nó gỡ cái chụp tóc xuống, chải nhẹ mái tóc dài hơi loăn xoăn thành lọn. Từ “em” di động đáng yêu của nó, James Blunt vẫn hát , vẫn đàn, hay như mọi ngày. Tô một chút son bóng lên môi, Linh tự nhìn mình trong gương:
- Cũng tạm ổn. James Blunt, chúc em một ngày tốt lành đi.
Nó ngó lên chiếc đồng hồ con mèo ngu trên tường, còn 20 phút nữa đến giờ hẹn mà nó vẫn chưa chọn xong giày và túi. Kệ, con gái mà, đến muộn một tí mới phải chứ. Nghĩ vậy Linh lại ngồi xuống, lẩm nhẩm hát theo tiếng nhạc.
Khác hẳn lần trước, lần này quán café khá là đông đúc, đủ khách khứa từ thanh niên, người đã đi làm đến người nước ngoài. Linh hơi ngại, nó hít một hơi dài rồi bước vào quán. Nó đã thấy Đức ngồi ở bàn phía trong cùng, gần cửa sổ. Linh tươi cười, bước nhanh về phía đó, suýt chút nữa thì vấp vì nó không quen đi giày cao gót thế này. Nó quay lại xin lỗi người vừa va phải, một bạn nữ đáng yêu.
- Ơ, Vân hả ?
- A…cậu trông quen lắm….
- Uh, tớ là Linh, lần trước sang lớp cậu đấy. Đi chơi hả ?
- Tớ nhớ ra rồi, uhm, tớ đi cùng với….
Vân chỉ tay về phía một người đang ngồi, mặt cúi xuống chăm chú nhìn vào quyển menu (!), người mà chỉ nhìn thoáng qua Linh cũng nhận ngay ra là Việt.
- Ối chà…. Ghê à nha….- Linh bất ngờ
- Linh ơi ! – Đức đã nhìn thấy Linh và vẫy tay gọi nhỏ. Định nói tiếp, nhìn thấy Đức gọi, - Linh xin lỗi hai đứa bạn và về bàn mình.
- Ai đấy em ?
- À, bạn em đấy mà, tình cờ gặp thôi- Linh trả lời , vẫn tò mò muốn biết Vân với Việt đang làm gì ở đây.
Đức không hỏi nữa mà hỏi Linh muốn uống gì. Linh bảo tùy, và một lát sau ly cocktail “Falling in love” được mang ra. Trên bàn đã đặt sẵn một bông hồng tự lúc nào.
- Hôm nay hơi đặc biệt, không thể là hoa dại được nhỉ- Đức cười, đẩy ly cocktail về phía trước.
Linh thấy lúng túng. Đây là cuộc hẹn đầu tiên của nó, nên cái gì với nó cũng vô cùng mới lạ. Nó gọi thêm một chiếc bánh ngọt nhỏ và dùng dĩa lăn lăn quả sơri trên chiếc bánh.
- Em lạ thật đấy….
- Dạ ?
- Các cô gái khác mà anh biết luôn sợ béo, thế nên họ chẳng bao giờ dám ăn đồ ngọt.
A… ^^…em thích bánh kem nhất trên đời mà.
Đức không nói nữa, chỉ nhìn vào mắt Linh, và anh lại cười. Linh thấy bồn chồn kinh khủng, mặt nó nóng bừng “ ôi đôi mắt, đừng nhìn mình với đôi mắt như thế, hix lại cười nữa chứ “
- Em xin phép em vào WC một tí- Linh luống cuống đứng bật dậy.
- Ơ…uh…- Đức hơi bất ngờ.
Linh đi thật nhanh về phía WC, qua bàn đầu tiên thấy Việt và Vân đang lúi húi bàn gì đó với nhau cùng với một tờ giấy.Nó lại càng thấy bồn chồn hơn.
Một chút nước mát lạnh bao giờ cũng khiến người ta lấy lại bình tĩnh.
Quái lạ, trước giờ mình có thế bào giờ đâu cơ chứ, mày điên rồi Linh à- Linh ôm lấy 2 bầu má, nhìn mình trong gương, chỉnh lại tóc, rửa tay rồi bước ra.
Hình như quán đang có lộn xộn gì đó. Trước giờ quán này vẫn toàn khách lịch sự, đã bao giờ có gây gổ gì đâu. Và nó tá hỏa hơn nữa khi phát hiện ra bắt nguồn của cái đám lộn xộn ấy là từ….bàn của mình. Đức và Việt, hai người là trung tâm của đám đông, không khí căng thẳng bốc lên ngùn ngụt.
Kì 3: Có phải mình đã tìm thấy
Ba tuần sau đó…..
Việt nhận thấy sự thay đổi rõ ràng ở Linh. Linh nữ tính hơn hẳn, không bốp chát cãi nhau, không giành ăn , không hơi một tí là thở ngắn thở dài nữa. Thay vào đó là những nụ cười, những câu nói êm dịu (!), những chiếc váy mới (!!) và một chút…son (!!!). Không có phép màu nào ở đây hết, công thức khá đơn giản : anh ấy gọi cho tao đấy+ tao vừa được tặng một thanh kẹo dâu này, vừa lúc tan tiết 6 nhé+ mày thấy em gấu này yêu không+tao thích hoa dại ( bằng chứng là một ôm hoa dại mới xuất hiện trong phòng) à thứ 7 tuần sau tao sẽ có cuộc hẹn chính thức đầu tiên, ở chính quán café lần trước đấy. Một cô nàng làm sao không thay đổi được sau khi bị “tấn công” bởi từng ấy thứ chứ. Thấy bạn như thế, Việt chỉ thấy là lạ. Rồi cái sự lạ ấy cũng qua, và giờ thì nó đang ngồi chiến DotA với mấy thằng bạn và ông anh họ ở quán điện tử.
- Dạo này tao thấy mày ít đi với con Linh nhở ? – ông anh hỏi Việt, mắt không rời màn hình.
- À, dạo này nó mới có người iêu, đi mua sắm với mấy con bạn rồi.
- Vậy hả, lạ là sao mày với nó không thành đôi đi cho hòa bình thế giới.
- Thế thì là chiến tranh thế giới thứ 3 thì có. Chỉ bạn thân thôi – Việt trả lời, lạnh băng.
Có một người mới vào bước vào quán, ngồi đối diện với Việt. Nhìn sang, Việt nhận ra đấy là Đức. Ông anh bên cạnh vẫy tay và Đức gật đầu chào lại.
- Anh quen anh này à ?
- Cùng khóa tao đấy, nhưng mới bị đình chỉ. Tao chào xã giao thôi.
- Cái gì ?- Việt hỏi, mắt vẫn dính vào mà hình.
- Trông đẹp mã vậy chứ sở khanh đấy, cua gái hạng 1, không biết bao nhiêu ẻm rơi vào tay nó rồi. Anh mày cũng phải ghen tị với nó.
- Vậy hả ? – Việt hỏi, rồi đột ngột đứng dậy- anh chơi tiếp đê em về có việc cái.
- Ớ, vội thế.- ông anh với mấy thằng bạn nhìn theo Việt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Linh ngắm đi ngắm lại trước gương, có lẽ từ nãy giờ nó đã thay phải đến chục cái váy mà vẫn chưa vừa ý. Rồi còn vòng vèo, giày nữa chứ. Nó gỡ cái chụp tóc xuống, chải nhẹ mái tóc dài hơi loăn xoăn thành lọn. Từ “em” di động đáng yêu của nó, James Blunt vẫn hát , vẫn đàn, hay như mọi ngày. Tô một chút son bóng lên môi, Linh tự nhìn mình trong gương:
- Cũng tạm ổn. James Blunt, chúc em một ngày tốt lành đi.
Nó ngó lên chiếc đồng hồ con mèo ngu trên tường, còn 20 phút nữa đến giờ hẹn mà nó vẫn chưa chọn xong giày và túi. Kệ, con gái mà, đến muộn một tí mới phải chứ. Nghĩ vậy Linh lại ngồi xuống, lẩm nhẩm hát theo tiếng nhạc.
Khác hẳn lần trước, lần này quán café khá là đông đúc, đủ khách khứa từ thanh niên, người đã đi làm đến người nước ngoài. Linh hơi ngại, nó hít một hơi dài rồi bước vào quán. Nó đã thấy Đức ngồi ở bàn phía trong cùng, gần cửa sổ. Linh tươi cười, bước nhanh về phía đó, suýt chút nữa thì vấp vì nó không quen đi giày cao gót thế này. Nó quay lại xin lỗi người vừa va phải, một bạn nữ đáng yêu.
- Ơ, Vân hả ?
- A…cậu trông quen lắm….
- Uh, tớ là Linh, lần trước sang lớp cậu đấy. Đi chơi hả ?
- Tớ nhớ ra rồi, uhm, tớ đi cùng với….
Vân chỉ tay về phía một người đang ngồi, mặt cúi xuống chăm chú nhìn vào quyển menu (!), người mà chỉ nhìn thoáng qua Linh cũng nhận ngay ra là Việt.
- Ối chà…. Ghê à nha….- Linh bất ngờ
- Linh ơi ! – Đức đã nhìn thấy Linh và vẫy tay gọi nhỏ. Định nói tiếp, nhìn thấy Đức gọi, - Linh xin lỗi hai đứa bạn và về bàn mình.
- Ai đấy em ?
- À, bạn em đấy mà, tình cờ gặp thôi- Linh trả lời , vẫn tò mò muốn biết Vân với Việt đang làm gì ở đây.
Đức không hỏi nữa mà hỏi Linh muốn uống gì. Linh bảo tùy, và một lát sau ly cocktail “Falling in love” được mang ra. Trên bàn đã đặt sẵn một bông hồng tự lúc nào.
- Hôm nay hơi đặc biệt, không thể là hoa dại được nhỉ- Đức cười, đẩy ly cocktail về phía trước.
Linh thấy lúng túng. Đây là cuộc hẹn đầu tiên của nó, nên cái gì với nó cũng vô cùng mới lạ. Nó gọi thêm một chiếc bánh ngọt nhỏ và dùng dĩa lăn lăn quả sơri trên chiếc bánh.
- Em lạ thật đấy….
- Dạ ?
- Các cô gái khác mà anh biết luôn sợ béo, thế nên họ chẳng bao giờ dám ăn đồ ngọt.
A… ^^…em thích bánh kem nhất trên đời mà.
Đức không nói nữa, chỉ nhìn vào mắt Linh, và anh lại cười. Linh thấy bồn chồn kinh khủng, mặt nó nóng bừng “ ôi đôi mắt, đừng nhìn mình với đôi mắt như thế, hix lại cười nữa chứ “
- Em xin phép em vào WC một tí- Linh luống cuống đứng bật dậy.
- Ơ…uh…- Đức hơi bất ngờ.
Linh đi thật nhanh về phía WC, qua bàn đầu tiên thấy Việt và Vân đang lúi húi bàn gì đó với nhau cùng với một tờ giấy.Nó lại càng thấy bồn chồn hơn.
Một chút nước mát lạnh bao giờ cũng khiến người ta lấy lại bình tĩnh.
Quái lạ, trước giờ mình có thế bào giờ đâu cơ chứ, mày điên rồi Linh à- Linh ôm lấy 2 bầu má, nhìn mình trong gương, chỉnh lại tóc, rửa tay rồi bước ra.
Hình như quán đang có lộn xộn gì đó. Trước giờ quán này vẫn toàn khách lịch sự, đã bao giờ có gây gổ gì đâu. Và nó tá hỏa hơn nữa khi phát hiện ra bắt nguồn của cái đám lộn xộn ấy là từ….bàn của mình. Đức và Việt, hai người là trung tâm của đám đông, không khí căng thẳng bốc lên ngùn ngụt.
Kì 3: Có phải mình đã tìm thấy