Vinateen story

V

voldy_317

tiếp...

Ba tuần sau đó…..

Việt nhận thấy sự thay đổi rõ ràng ở Linh. Linh nữ tính hơn hẳn, không bốp chát cãi nhau, không giành ăn , không hơi một tí là thở ngắn thở dài nữa. Thay vào đó là những nụ cười, những câu nói êm dịu (!), những chiếc váy mới (!!) và một chút…son (!!!). Không có phép màu nào ở đây hết, công thức khá đơn giản : anh ấy gọi cho tao đấy+ tao vừa được tặng một thanh kẹo dâu này, vừa lúc tan tiết 6 nhé+ mày thấy em gấu này yêu không+tao thích hoa dại ( bằng chứng là một ôm hoa dại mới xuất hiện trong phòng) à thứ 7 tuần sau tao sẽ có cuộc hẹn chính thức đầu tiên, ở chính quán café lần trước đấy. Một cô nàng làm sao không thay đổi được sau khi bị “tấn công” bởi từng ấy thứ chứ. Thấy bạn như thế, Việt chỉ thấy là lạ. Rồi cái sự lạ ấy cũng qua, và giờ thì nó đang ngồi chiến DotA với mấy thằng bạn và ông anh họ ở quán điện tử.

- Dạo này tao thấy mày ít đi với con Linh nhở ? – ông anh hỏi Việt, mắt không rời màn hình.
- À, dạo này nó mới có người iêu, đi mua sắm với mấy con bạn rồi.
- Vậy hả, lạ là sao mày với nó không thành đôi đi cho hòa bình thế giới.
- Thế thì là chiến tranh thế giới thứ 3 thì có. Chỉ bạn thân thôi – Việt trả lời, lạnh băng.
Có một người mới vào bước vào quán, ngồi đối diện với Việt. Nhìn sang, Việt nhận ra đấy là Đức. Ông anh bên cạnh vẫy tay và Đức gật đầu chào lại.

- Anh quen anh này à ?
- Cùng khóa tao đấy, nhưng mới bị đình chỉ. Tao chào xã giao thôi.
- Cái gì ?- Việt hỏi, mắt vẫn dính vào mà hình.
- Trông đẹp mã vậy chứ sở khanh đấy, cua gái hạng 1, không biết bao nhiêu ẻm rơi vào tay nó rồi. Anh mày cũng phải ghen tị với nó.
- Vậy hả ? – Việt hỏi, rồi đột ngột đứng dậy- anh chơi tiếp đê em về có việc cái.
- Ớ, vội thế.- ông anh với mấy thằng bạn nhìn theo Việt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Linh ngắm đi ngắm lại trước gương, có lẽ từ nãy giờ nó đã thay phải đến chục cái váy mà vẫn chưa vừa ý. Rồi còn vòng vèo, giày nữa chứ. Nó gỡ cái chụp tóc xuống, chải nhẹ mái tóc dài hơi loăn xoăn thành lọn. Từ “em” di động đáng yêu của nó, James Blunt vẫn hát , vẫn đàn, hay như mọi ngày. Tô một chút son bóng lên môi, Linh tự nhìn mình trong gương:

- Cũng tạm ổn. James Blunt, chúc em một ngày tốt lành đi.
Nó ngó lên chiếc đồng hồ con mèo ngu trên tường, còn 20 phút nữa đến giờ hẹn mà nó vẫn chưa chọn xong giày và túi. Kệ, con gái mà, đến muộn một tí mới phải chứ. Nghĩ vậy Linh lại ngồi xuống, lẩm nhẩm hát theo tiếng nhạc.

Khác hẳn lần trước, lần này quán café khá là đông đúc, đủ khách khứa từ thanh niên, người đã đi làm đến người nước ngoài. Linh hơi ngại, nó hít một hơi dài rồi bước vào quán. Nó đã thấy Đức ngồi ở bàn phía trong cùng, gần cửa sổ. Linh tươi cười, bước nhanh về phía đó, suýt chút nữa thì vấp vì nó không quen đi giày cao gót thế này. Nó quay lại xin lỗi người vừa va phải, một bạn nữ đáng yêu.

- Ơ, Vân hả ?
- A…cậu trông quen lắm….
- Uh, tớ là Linh, lần trước sang lớp cậu đấy. Đi chơi hả ?
- Tớ nhớ ra rồi, uhm, tớ đi cùng với….
Vân chỉ tay về phía một người đang ngồi, mặt cúi xuống chăm chú nhìn vào quyển menu (!), người mà chỉ nhìn thoáng qua Linh cũng nhận ngay ra là Việt.

- Ối chà…. Ghê à nha….- Linh bất ngờ
- Linh ơi ! – Đức đã nhìn thấy Linh và vẫy tay gọi nhỏ. Định nói tiếp, nhìn thấy Đức gọi, - Linh xin lỗi hai đứa bạn và về bàn mình.
- Ai đấy em ?
- À, bạn em đấy mà, tình cờ gặp thôi- Linh trả lời , vẫn tò mò muốn biết Vân với Việt đang làm gì ở đây.
Đức không hỏi nữa mà hỏi Linh muốn uống gì. Linh bảo tùy, và một lát sau ly cocktail “Falling in love” được mang ra. Trên bàn đã đặt sẵn một bông hồng tự lúc nào.

- Hôm nay hơi đặc biệt, không thể là hoa dại được nhỉ- Đức cười, đẩy ly cocktail về phía trước.
Linh thấy lúng túng. Đây là cuộc hẹn đầu tiên của nó, nên cái gì với nó cũng vô cùng mới lạ. Nó gọi thêm một chiếc bánh ngọt nhỏ và dùng dĩa lăn lăn quả sơri trên chiếc bánh.

- Em lạ thật đấy….
- Dạ ?
- Các cô gái khác mà anh biết luôn sợ béo, thế nên họ chẳng bao giờ dám ăn đồ ngọt.
A… ^^…em thích bánh kem nhất trên đời mà.
Đức không nói nữa, chỉ nhìn vào mắt Linh, và anh lại cười. Linh thấy bồn chồn kinh khủng, mặt nó nóng bừng “ ôi đôi mắt, đừng nhìn mình với đôi mắt như thế, hix lại cười nữa chứ “

- Em xin phép em vào WC một tí- Linh luống cuống đứng bật dậy.
- Ơ…uh…- Đức hơi bất ngờ.
Linh đi thật nhanh về phía WC, qua bàn đầu tiên thấy Việt và Vân đang lúi húi bàn gì đó với nhau cùng với một tờ giấy.Nó lại càng thấy bồn chồn hơn.

Một chút nước mát lạnh bao giờ cũng khiến người ta lấy lại bình tĩnh.

Quái lạ, trước giờ mình có thế bào giờ đâu cơ chứ, mày điên rồi Linh à- Linh ôm lấy 2 bầu má, nhìn mình trong gương, chỉnh lại tóc, rửa tay rồi bước ra.
Hình như quán đang có lộn xộn gì đó. Trước giờ quán này vẫn toàn khách lịch sự, đã bao giờ có gây gổ gì đâu. Và nó tá hỏa hơn nữa khi phát hiện ra bắt nguồn của cái đám lộn xộn ấy là từ….bàn của mình. Đức và Việt, hai người là trung tâm của đám đông, không khí căng thẳng bốc lên ngùn ngụt.

Kì 3: Có phải mình đã tìm thấy
 
V

voldy_317

Lý do để khóc

Lý do để khóc
Kì 3 : Có phải mình đã tìm thấy
Linh kéo cặp đứng dậy, bến bus nó cần xuống đã đến rồi. Nhưng chợt… nó thấy một bên vai mình nặng nặng.. Anh con trai kia đã gục đầu lên vai nó, ngủ ngon lành…
Linh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó rẽ đám đông bước vào. Việt đang nắm tay Đức rất chặt, và Đức thì đang giành tay ra. Linh thấy tất cả như một mớ bòng bong, đang tần ngần thì Vân nói nhỏ : “ Linh à, hình như Việt thấy Đức lấy đồ để ở túi xách của bạn rồi định đi mất nên là…”

- Cô đừng có nói linh tinh- Đức quát lên với Vân, nhìn Đức lúc này thật lạ, không dịu dàng hiền lành mà có vẻ gì rất hung dữ - Linh, anh không hiểu bạn em làm cái quái gì ở đây. Anh đang ngồi thì thằng này đến bảo anh lấy đồ của em.
- Thằng này….. – Linh không tin vào tai mình.
- Anh khuyên em lần sau nên chọn bạn mà chơi, đừng chơi với mấy cái đứa rỗi hơi tâm thần hay đi đổ thừa cho người khác như thế này
- Rỗi hơi tâm thần…..- Linh nhắc lại
- Đúng đấy, em mà kết bạn với cái lũ này nữa thì….
- Thì sao? – Việt im lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng. Lần đầu Linh thấy Việt thật-sự-giận như thế.
- Thì chấm dứt - Đức cười khẩy- mà mày bỏ tay tao ra.
Việt quay sang nhìn Linh. Linh lắp bắp :

- Việt à, bỏ tay anh ấy ra đi…….
Vừa thoát khỏi bàn tay của Việt, Đức phủi ống tay áo rồi giận dữ đi thẳng.

- Anh dừng lại đã – Linh nói , giọng nhỏ và nhẹ khi Đức hằm hằm đi qua nó- trước khi đi anh cũng để lại đồ của tôi đã chứ.
- Hả ? Giờ đến cô cũng đổ thừa cho tôi hả ? Thật không sao chịu nổi với cái lũ này
- Tôi cho anh nói lại lần nữa.
- Tôi không có thời gian lôi thôi với các cô cậu, chip hôi.
- Cái gì ở túi anh kia ?- Linh hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt nâu mà nó đã có lúc bị hớp hồn.
- Cái gì ? cái gì ? Làm gì có cái di động nào?
- Tôi bảo với anh là tôi làm mất di động à ?
- Hả ? Ơ….- mặt Đức tái mét, hắn luống cuống định bỏ chạy thì đã bị Linh kéo ngay lại.
“Bốp” “ Bốp”. Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Đức gục xuống trên sàn. Linh gằn giọng :

- Một, cho việc dám động vào em cell của tôi, hai , cho việc DÁM gọi BẠN TÔI là một lũ tâm thần rỗi hơi.
Việt bước vội ra chỗ quầy bar, nói gì đó với chủ quán, thanh toán rồi kéo Linh :

- Mình xin lỗi Vân nhé, Linh, đi khỏi chỗ này thôi- vừa nói Việt vừa kéo tuột Linh ra khỏi quán café.
Hai đứa đi bộ hổn hển trên con đường vòng quanh hồ quen thuộc. Linh lúc này đã tháo luôn đôi giày cao gót, cầm vắt vẻo trên tay.

- Tao sướng quá mày à - Linh phá vỡ sự im lặng khi hai đứa đã đi được khoảng 10 phút mà chả có ai nói năng gì.
- Sướng ?
- Sướng chứ. Lâu lắm tao mới được giãn xương cốt thế này.
- Ờ, từ hồi ở lớp Karate có ai thắng được mày đâu…
- Có chứ, có mày mà. Hehe, hơn nữa tao biết được rằng tao có được đứa bạn TỐT-VÔ-CÙNG.
- Mày vẫn không sửa được cái tính đấy, dù có cố nữ tính thế nào thì bản chất bà chằn của mày không bao giờ thay đổi.
- UH ..tao là thế mà haha…. Sướng nhất là bỏ được cái đôi giày mắc dịch này ra, đau chân gần chết- Linh nói và cười thật lớn, nhưng Việt thoáng nhận ra có giọt nước trên mắt con bạn thân.
- Mày khóc đấy à?
- Ờ, thì sao, không được phép khóc hả ? buổi hẹn đầu tiên cuối cùng thế này đây…
- Tao xin lỗi..
- Mày có lỗi gì mà xin. Chỉ có tao thôi, mà cũng tại hắn ta giống James Blunt quá thể… - - Chắc tao làm bà cô suốt đời rồi.
- Không đến nỗi…- Việt thủng thẳng
- Thế hả ?
- Bạn tao làm sao làm bà cô cho được, cứ chờ đến hết năm đi. Giờ thì về chứ mày muốn chân đất đi bộ mãi thế này à ?
Linh lắc đầu không hiểu , nhưng nó cũng leo tót lên vị trí quen thuộc trên chiếc xe …. Chạng vạng… trên trời thấp thoáng bóng trăng non….

- À cho tao hỏi nốt, hôm nay mày với Vân làm gì mà hẹn nhau ở đây đấy?
- Họp ban thiết kế CLB, tuần sau CLB tao tổ chúc sinh nhật ở quán này…
Make it all better when I'm feelin' sad…

Tell me that I'm special even when I know I'm not,

Make it feel good when I hurt so bad, Barely gettin' mad…
 
V

voldy_317

tiếp...

3. Có phải mình đã tìm thấy?

Đến lúc này thì Linh không còn nghĩ đến chuyện người yêu người đương nữa. Kỳ thi đang đến gần, đứa nào cũng lo học lo hành đến phờ phạc cả người, thế nên chả có lý do gì mà Việt với Linh lại nằm ngoài cái vòng tròn học-và-thi ấy. Cả tuần tất bật chạy ngược chạy xuôi, deadline cho bài writing, deadline cho project, họp nhóm ôn tập, nói túm lại là một đống deadline đang nhăm nhe chờ đời bọn nó chiến đấu.

“ Cuối cùng cũng đến Chủ Nhật, chỉ còn có một môn nữa là thi xong, nhẹ cả người”- Linh sung sướng nghĩ đến kỳ nghỉ hè đầu tiên của đời sinh viên. Giờ này năm trước bọn nó vẫn còn túi bụi với đủ mọi loại sách vở và lò luyện thi, rồi đề này đề nọ, thi thử thi thật. “Không nghĩ linh tinh nữa’- Linh lắc mạnh đầu, nó lại bước qua vạch vôi sang đường mua kem. Một buổi học tiếng Pháp hoàn hảo luôn được kết thúc bởi kem Tràng Tiền, Linh đã coi điều ấy như là hiển nhiên của cuộc sống. Nó để cho vị lạnh tê của kem lan tỏa khắp đầu lưỡi, chợt nghĩ lại lần trước khi Việt đến “cứu bồ” nó, hai đứa đã thi ăn kem đến mức về nó bị tê răng suốt một buổi…

Xe bus ngày cuối tuần thường vắng, nhưng riêng xe 09 thì lúc nào cũng đông. Linh lên từ bến đầu, nhanh chóng chọn chiếc ghế góc trên cùng, rồi mải mê ngắm phố phường qua ô cửa kính. Mưa lắc rắc, nước mưa lăn dài trên kính. Xe dừng lại ở một bến lạ , một vài người xuống và một người lên. Một anh con trai đồ đạc lỉnh kỉnh, vội vã đi xuống cuối xe để khỏi gây vướng cho mọi người. Đặt ống đựng tranh sang một bên, anh ta ngồi xuống cạnh Linh, vẻ mặt mệt mỏi. Linh khẽ nhìn thấy ngoài ống đựng tranh và ba lô còn có thêm một tập những bản thiết kế nhằng nhịt. Nó chỉ nghiêng đầu rồi lại quay ra nhìn các cửa hàng, ồ, Tracy mới có đợt hàng mới thì phải.

“ Ế, đến bến mình rồi”- mải nhìn lung tung chút nữa là Linh quên béng việc nó phải xuống xe bus. Nó kéo lại cặp đứng dậy thì chợt….nó thấy bên vai mình nặng nặng…. “ hix, sao thế này…”- anh con trai kia đang gục đầu lên vai nó, ngủ ngon lành. Linh luống cuống không biết làm thế nào, mới đặt tay lên định lay anh này dậy thì chiếc xe đã phóng vèo đi. “ Hả, lỡ bến rồi”- Linh không thể tin nổi. Nó chưa bao giờ đi quá bến này, đoạn đường sau đó xe đi nó mù tịt, chỉ biết rằng xe 09 sẽ đi vòng lại và bến cuối sẽ lại là hồ Hoàn Kiếm.” Haizz, đành ngồi đến bến cuối chứ biết làm thế sao, xuống lung tung lại lạc thì đẹp mặt”. Mấy người mới lên xe ngồi trước nó nhìn nó vẻ kì lạ, một con bé mặt bí xị với một anh chàng đang ngủ gục trên vai.

- Bọn trẻ bây giờ…- một bà lão lắc đầu làm cho Linh càng thấy ngại tợn.
Chợt có một chiếc xe máy phóng ngang ngay trước đầu xe bus, xe phanh kittttt lại khiến mọi người xô hết về phía trước, mấy người đang đứng luống cuống chút nữa thì ngã. Bác lái xe ló đầu qua cửa xe mắng hai người đi xe máy. Cú phanh khiến anh con trai ngồi cạnh Linh bừng tỉnh. Anh ta ngó đồng hồ, nhìn ra đường rồi buông một câu gọn lỏn :

- Ủa? Lại lỡ bến rồi….
Linh thật không thể hiểu nổi anh này, nó lẩm bẩm :

- Đúng, anh lỡ rồi đấy, làm cho tôi cũng lỡ luôn đấy, giờ thì mất về nhé.
- Hả ? – anh chàng ngó sang phía Linh khiến nó giật bắn mình. Nó chỉ định than vãn cho mình nó nghe thôi, ai dè…
Anh con trai nhíu mày, nhìn thoáng qua đã hiểu vấn đề.

Tôi xin lỗi, tôi làm cô lỡ bến rồi hả?
-………- Linh im lặng, nó gật đầu một cái.

- Chết thật, tối qua thức khuya làm tôi buồn ngủ quá. Thôi tôi với cô ngồi đến bến cuối rồi đi lại từ đầu vậy – Anh ta nhún vai.

“ Người này kì cục làm sao vậy nhỉ”- Linh thấy phản ứng của anh này thật là…. Nó cũng không biết nói sao nữa.

Cô biết đấy, mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó. Không có gì là trùng hợp cả. Thế nên chắc là có chuyện xảy ra thì cả tôi với cô mới đều lỡ bến như thế này- anh ta nói, tay chỉnh lại dây ba lô và xếp lại tập bản thiết kế.
Sau đó thì cả hai cứ ngồi im như thế, không ai nói thêm một từ nào. “ Cũng may hôm nay là Chủ nhật, chứ ngày thường thì ... Mình là chúa xui xẻo, chuyên gia vướng phải những chuyện không đâu”- Linh nghĩ thầm, ngón tay vẽ những hình chằng chịt vô nghĩa trên ô cửa kính mờ nước mưa.

Chiếc xe đi vòng về bến cuối, và một lúc sau thì bến xe quen thuộc đã thấp thoáng vẫy gọi Linh. Rút kinh nghiệm lần trước, Linh đứng ngay dậy chờ luôn ở cửa xe. Tên con trai kia cũng đeo ba lô và ống tranh bước ra cửa.

Ồ, vậy là cô cũng xuống bến này.
“ Mình luôn bị ám thế này à..” – Linh thở dài. Cửa xe mở, nó và anh con trai bước xuống.

A, chào đôi bạn trẻ, mời hai bạn vào đây !!!!!!!!!!
Một bác mặc vest ở đâu chạy lại kéo tay nó và anh con trai kia vào giữa một đám đông. Chưa kịp định thần Linh đã thấy nó đang đứng trên một sân khấu gì đó của một siêu thị lớn mở ngay cạnh bến xe bus. Tên kia cũng ngạc nhiên không kém gì Linh, cả hai chỉ biết đứng im nhìn mọi người nhốn nháo phía dưới, bên cạnh là khoảng 4,5 đôi trai gái khác.

Bây giờ tôi sẽ đặt các câu hỏi và các bạn trả lời thật nhanh nhé. Đôi nào trả lời nhanh nhất và nhiều câu đúng nhất sẽ được những phần quà hấp dẫn của siêu thị chúng tôi hôm nay!!!!!- người mặc vest hào hứng nói , mọi người vỗ tay hưởng ứng , và mấy đôi kia xem chừng quyết tâm lắm.
Xem ra chúng ta bị cuốn vào chuyện này cũng hay gớm, cô cứ đứng yên nhé để tôi lo- anh con trai nói nhỏ vào tai Linh.
Linh vẫn chưa hiểu mô tê gì thì người đàn ông đã đọc to các câu hỏi và mọi người tranh nhau ấn chuông. Câu hỏi thuộc đủ mọi chủ đề từ cổ chí kim, có nhiều câu đố Linh còn cảm thấy khá ngu ngốc như “ Cái tàu gì biết bay ?”à cái tàu bay (?).

Nào , bây giờ đến câu hỏi cuối cùng và chúng ta còn hai đội đang có số câu trả lời đúng bằng nhau.
Và theo như người mặc vest đó thì một trong hai đội đó là đội của anh con trai và Linh.

Chuẩn bị nhé. Câu hỏi là : Làm sao có thể phát hiện ra một người da đen khi anh ta đứng giữa một ngôi làng màu đen, xung quanh tất cả mọi vậy đều đen sì, không có đèn có lửa và trên trời không có trăng sao ?
Mọi người xì xầm bàn tán, và chưa có ai có được câu trả lời.

Có gì mà lạ chứ. Trời đang ban ngày thì cần gì đèn nến trăng sao để phát hiện ra anh ta- đứng im từ đầu, giờ Linh mới buột mồm nói một câu.
CHÚC MỪNG!!!!!!! VÀ CHÚNG TA ĐÃ CÓ NGƯỜI CHIẾN THẮNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một lúc sau Linh và anh con trai mới thoát ra được khỏi đám đông nhộn nhạo ấy, khi mà người đàn ông mặc vest lại đi tìm các đôi đang đứng quanh đó tham gia vào trò chơi thứ hai.

Cô cũng được đấy nhỉ ! Không ngốc như tôi tưởng.
Mấy cái câu hỏi cũ rích, tôi chơi từ hồi cấp 1 rồi.
Vậy hả ? – anh ta xốc lại chiếc ba lô và đưa cho Linh chiếc máy nghe nhạc, phần thưởng mà hai người mới giành được – của cô đấy.
Sao thế được ? Tôi chỉ trả lời có mỗi một câu thôi mà, anh trả lời hết đấy chứ. Biết là thế, thôi coi như là quà tạ lỗi tôi làm cô lỡ bus nhá, OK ? Mà cô thấy chưa, tôi biết là việc chúng ta lỡ xe bus thể nào cũng có lý do của nó mà. Thôi tôi đi đây, muộn rồi- anh ta nói và dúi vội chiếc máy vào tay Linh, quay đầu bước đi thật nhanh. Thoáng chốc chỉ còn một mình, Linh tần ngần nhìn theo, xung quanh xe cộ ồn ào bóp còi inh ỏi.
Việt chạy vội lên văn phòng CLB. Chiều nay anh trưởng ban thiết kế đã hẹn mà thế nào nó ngủ quên biến đi mất. Leo 5 tầng cầu thang mới tới nơi, Việt ngó vào thì đã thấy anh trưởng ban và Vân đứng ở đó rồi.

Bây giờ thế này nhá, Việt đèo Vân đến chỗ này, tòa nhà X ở phố Y nhá, để lấy bóng bay với băng rôn của nhà tài trợ, sau rồi quay lại đây phun sơn nốt cho cái phông sân khấu. Khẩn trương nhé hai hôm nữa là tổ chức sinh nhật CLB rồi.
Hai đứa năm nhất chỉ biết dạ vâng. Lòng vòng mấy hồi, một tiếng sau bọn nó đã trên đường trở lại văn phòng, Vân ngồi sau mỗi tay một chùm bóng bay lớn, 1 xanh lá cây 1 trắng.

Vân ngồi sau có vướng lắm không ? Để Việt đi chậm chậm thôi nhé.
Ổn mà, chuyện nhỏ. Bóng cũng được bọc túi nilon rồi..
Sao không cho người ta bóng chưa thổi rồi về mình bơm nhỉ, thế này trông mình không khác gì cái rạp xiếc di động hết.
Haha, Vân thì thấy thế này cũng hay đấy chứ. Để coi trên đường có ai không nhìn tụi mình không nhớ.
Về đến nơi, Vân với Việt lôi những hộp sơn phun đã mua từ trước chuẩn bị xịt lên tấm vải trắng rất lớn.

Cẩn thận nhá! Mà đeo cái khẩu trang vào, mùi sơn không tốt đâu- Vân nhắc Việt, lúc này đang đứng cheo leo trên chiếc thang.
OK, cái này mình làm suốt ấy mà- Việt phủi tay.
Vân ngồi dưới tỉ mẩn pha thêm màu bột để tẹo tô lên ngôi nhà bằng xốp phục vụ cho trò “Kiss House”. Việt sơn xong phần nền, chuyển giao cho mấy anh chị lớn làm nốt, nó xắn tay với lấy cái cọ tô ngôi nhà cùng Vân.

Việt, chỗ đấy tô xanh cô ban cơ mà ?
Ờ, ừ nhỉ, để mình chỉnh…
Việt nhíu mày , ấn cọ để lại một đường xanh thẫm trên màu xốp trắng. Vân nhìn Việt, tự nhiên cười.

Sao đấy ?
Mặt Việt dính màu kia kìa- Vân nói rồi lấy tờ giấy ăn trong túi lau nhẹ vết màu lem.
Cảm ơn Vân – Việt lúng túng, rửa cọ chuyển màu khác.
Vân lại cười, nụ cười lạ lùng và bí hiểm :

Việt biết không, nhiều lúc trông Việt dễ thương lắm ấy…..
 
V

voldy_317

Lý do để khóc

Lý do để khóc .
Kì 4 : Hãy nhanh lên
2h chiều. Linh đang ngủ và mơ thấy James Blunt thì chợt có tiếng chuông điện thoại. Chị bí thư Đoàn trường gọi nó, có việc gì đó liên quan đến số sắp tới của nội san trường thì phải. Dù buồn ngủ díp mắt nhưng Linh vẫn phải miễn cưỡng cố lê lết đến trường.

A, Linh đến rồi đấy à, có việc mới cho em hôm nay đây - chị thấy nó, mừng quýnh.
Sao đấy chị ? Vội lắm ạ ?
Uh, chị bận quá quên biến mất cái khâu ảnh cho số tới. Bây giờ giao cho em lo phần này nhé. A, quên mất chưa giới thiệu, đây là Dũng, bạn chị. Chiều nay em sẽ đi săn ảnh với anh ấy- chị bí thư vừa nói vừa chỉ một anh đang đứng ngó gì đó qua cửa sổ.
Em chào anh ạ- Linh chào và tò mò nhìn “đồng nghiệp” tạm thời của nó hôm nay. Và nó giật mình khi ‘đồng nghiệp” ấy quay lại. Anh con trai mà nó gặp ở bến xe bus.
Ơ…. Em này…- Dũng cũng bất ngờ không kém.
Thế là hai người biết nhau trước rồi hả, tốt, hợp tác cho tốt nhé, ảnh số này phụ thuộc vào hai người đấy- chị bí thư cười sung sướng.
Linh rụt rè ngồi đằng sau Dũng. Trước giờ nó chỉ ngồi đằng sau Việt nên coi đó là điều dĩ nhiên, giờ nó thấy lạ lạ, và không được thoải mái lắm.

Đi xe một chút thôi, đến nơi chúng ta sẽ đi bộ- Dũng thủng thẳng.
Phần còn lại của buổi chiều, Linh cầm tờ giấy ghi những chủ đề những bức ảnh, Dũng thỉnh thoảng ngó vào tờ giấy một chút, suy nghĩ, rồi lại đi, chốc chốc lại đưa máy lên, nheo mắt. Nhiều lúc Dũng đi nhanh kinh khủng, Linh chạy theo mà không kịp.

Em mà đi chậm thế là sẽ bỏ lỡ nhiều pose đẹp lắm đấy.
Anh đi nhanh quá cũng sẽ bỏ qua nhiều thứ cho mà xem.
Dũng nhún vai , dừng lại chờ Linh đi đến cạnh.

Em tưởng anh làm gì về bên thiết kế cơ mà..
Ờ, nhưng mà anh cũng thích nhiếp ảnh nữa. Chị Thủy nhờ nên anh giúp thôi.
Em cũng thích nhiếp ảnh lắm ^^ - Linh cười, nụ cười hiếm hoi trong buổi chiều mệt mỏi này.
Đi đến Nhà thờ lớn, Dũng bảo Linh dừng lại, ngồi xuống một quán café nhỏ ven đường trông khá đơn sơ chỉ gồm vài chiếc ghế gỗ.

Anh hay uống ở đây lắm à ?
Sao ? Uh- Dũng trả lời, khẽ đưa máy ảnh lên về phía tượng Đức mẹ Maria.
Linh thấy ở Dũng có một cái gì đó lạ vô cùng, và nó tò mò muốn tìm hiểu. Trong lúc Dũng gọi café, Linh cầm chiếc máy ảnh lên xem những bức ảnh chụp được hôm nay. Những pose hình rất lạ, và Linh phải thừa nhận là chúng đều rất đẹp, mà nếu không nhanh thì không bao giờ có thể “chộp” được.

‘Tách’- khung cảnh Linh ngồi tần ngần nhìn chiếc máy ảnh đã được chụp lại.

Anh hay mang hai máy ảnh trong người thế hả, mà sao anh thích đi chụp lén thế nhở ?
Không mang hai máy ảnh thế nhỡ một máy có vấn đề thì sao? Đây là máy du lịch thôi. Mà chụp lúc người ta không để ý ảnh mới tự nhiên chứ.
…….
À, cái máy nghe nhạc hôm trước dùng có tốt không?
Em đổi lấy tiền mặt rồi.
Hả ?
Uhm. Rồi cho luôn một đứa bé ăn xin em gặp ở công viên hết rồi.
Vậy hả….
Linh lại im lặng. Nó cầm lấy cốc café. Café đen cũng có vị ngon của nó, không kém gì mocha hay cappu mà nó vẫn thường uống. 5h chiều, chuông nhà thờ ngân vang….

Một ngày 3 tiết khác, Việt và Linh vừa tan lớp học. Dạo này hai đứa vẫn ngồi cạnh và vẫn nói những câu bâng quơ, nhưng có một không khí là lạ bao trùm, Việt và Linh đều thấy không được thoải mái như mọi khi. Nhưng hôm nay, ngay khi Việt vừa trèo lên xe định đi thì Linh chạy lại níu tay áo :

Hôm nay mày đi chỗ này với tao một tí.
Đi đâu ?
À, vào hiệu sách ý mà. Tao cần mua mấy quyển sách. Với lại cũng có chút chuyện.
Việt gật đầu. Vừa đến hiệu sách, Linh sà vào góc bán những cuốn dạy nhiếp ảnh căn bản. Việt thấy lạ :

Mày mua mấy quyển đấy làm gì ?
Tao thích thì tao mua. Từ xưa tao đã mê nhiếp ảnh rồi mà.
Ơ hờ, trời sắp sập rồi.
Đừng có nói linh tinh – Linh quay lại, nghiêm mặt khiến Việt lạnh cả người- thật ra cũng có lí do khác, đối tượng số 3 đã xuất hiện.
Việt nhìn Linh dò xét, ánh mắt không khỏi lo lắng.

Oh, mọi chuyện không như lần trước đâu. Tao không phải là con ngốc, mà lần này đối tượng không-giống-James Blunt. Mà tao cũng tìm hiểu qua chị bí thư rồi, an toàn – Linh nháy mắt.
Cái đấy là do mày quyết định , nhưng mày biết 2 đối tượng đầu tiên của mày thế nào rồi đấy…
Oh thôi, đừng nhắc lại hai đứa đấy nữa, không tao lại điên lên đấy.
Không phải chuyện đùa đâu. Hôm trước tao lại gặp Đức ở quán điện tử, hắn thấy tao tự nhiên lại bắt chuyện. Hắn bảo nếu sớm biết mày có võ kiểu đó thì không bao giờ hắn dây vào.
Sao thế ?
Cái thằng số 1 của mày , hắn là bạn của Đức và đã nhờ Đức….
Linh thấy mọi chuyện sao lộn xộn quá thể. Nó đăm chiêu không nói gì.

Thế nên giờ mày phải cẩn thận, đừng để chuyện gì xảy ra nữa nhé.
Uhm….cả chuyện mày với Vân nữa, đừng tưởng tao không biết nhớ. Tiến tới đê, Vân được lắm đấy…
Buổi chiều hai hôm sau, vừa thấy Linh ló mặt vào chị bí thư đã tóm lại :

Linh, lại có việc cho em đây..
Dạ - Linh xịu mặt.
Cô chả thích quá đi chứ lại…này đến chỗ nhóm anh Dũng làm việc lấy ảnh về cho chị nhé. Anh ấy bảo xong rồi đấy. Địa chỉ đây- chị bí thư vừa nói vừa cười, đưa cho Linh một tấm card. Một văn phòng của một nhóm thiết kế.
Văn phòng nhỏ cheo leo trên tầng 4 của một tòa nhà, không hiểu sao khi nhìn thấy nó Linh cứ nghĩ đến cái chuồng chim trên các tháp đồng hồ. Nó vừa mở miệng hỏi đã nhận được một câu trả lời mà nó không hề ngờ đến. Dũng ốm, hiện đang nghỉ ở nhà. Các anh làm ở đó ném cho nó một mẩu giấy có điạ chỉ , không những thế còn nhờ vả đưa hộ tập tài liệu. Linh chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì có một anh trông có vẻ là trưởng nhóm hỏi nó :

Em có phải cái em trong bức ảnh không?
Ảnh nào ạ….
À không. Thôi em đi đi.
Linh cúi chào, lại tiếp tục cuộc hành trình…

“Thật là rắc rối, mình luôn dính vào rắc rối”- Linh vừa đi vừa tự nhủ- “đầu tiên là đến văn phòng, rồi đến nhà, haizzz”. Lẩm bẩm một mình một lúc khi nó dừng lại thì nó đã đang đứng trước một căn nhà lớn với cánh cổng sắt cao và giàn hoa ti gôn hồng li ti. Linh với tay ấn chuông.

Chị hỏi ai ạ ? – Khuôn mặt của một đứa nhỏ ló ra, hỏi.
Uhm , chị tìm anh Dũng lấy ảnh với đưa cho anh ấy tài liệu.
Chị là chị Linh đúng không ?
Ơ đúng rồi…
Con bé mở cửa, vừa kéo Linh vào vừa nói :

Anh ấy vừa uống thuốc đang ngủ rồi. Anh ấy bảo thể nào chị cũng đến, ảnh anh ấy để trên phòng ấy.
Hả ?- “ Hết nhà rồi đến phòng, ôi mẹ ơi”
Linh gật đầu với đứa nhỏ rồi cầm tập giấy lên tầng 2 , vào căn phòng mà cô bé chỉ. Nó bước qua một cây cầu nhỏ bằng đá cẩm thạch bắc ngang qua con suối nhân tạo. Những con cá vàng kì cục bơi thanh thản trong làn nước trong. Căn nhà lớn với kiến trúc và nội thất kì lạ nhưng tông màu trầm lại khiến Linh thấy ấm áp (!). Phòng của Dũng đây rồi, không rộng lắm , thậm chí rất đơn giản so với tổng thể ngôi nhà ,và cũng chả có nhiều đồ đạc: bàn vẽ, máy tính, giá đĩa, giá sách, cửa sổ cao với rèm cửa màu nâu nhạt. Điều Linh thấy thích thú nhất là những bức tranh và ảnh treo rất nhiều trên tường, và mỗi cái thường có một dòng ghi chú nhỏ ở dưới. Linh tỉ mẩn lần theo từng bức tranh lúc là một góc phố, lúc là một bà lão gánh rong, và nó dừng lại. Có một cô gái đang nhìn nó. Cô gái với đôi mắt lạnh và nụ cười bí ẩn quen vô cùng. Cô gái đang ngồi trên một chiếc ghế sắt, bên cạnh là những bụi hồng gai. Bức tranh ấy được treo chính giữa, và Linh nhìn thấy dòng chữ với nét chữ nghiêng nghiêng : “ On a cloudy day”

Linh đặt phong bì đựng tài liệu lên bàn thì thấy có một phong bì khác , bên ngoài ghi : “ Ảnh cho Linh”. Linh cầm lên và mở ra ngó, những bức ảnh mà nó với anh đã chụp chiều hôm đó, đặc biệt, bức ảnh của Linh được gắn một mẩu giấy nhỏ : “ảnh bìa”. Tất cả đã được chuyển màu trắng đen, và lần đầu tiên nó thấy chính mình ‘lạ” như thế. Và Dũng kia rồi ,nằm trên giường ngủ ngon lành như một đứa trẻ. Linh nhớ lại lần Dũng ngủ gục trên vai nó mà tự cười một mình. Nó đặt tay lên trán anh và thấy vẫn nóng hầm hập. Đúng lúc con bé con mang khăn lạnh lên, Linh cầm khăn đặt lên trán Dũng, cố gắng nhẹ nhàng hết mức để anh ta không tỉnh giấc. Bất chợt… Dũng nắm lấy tay Linh. Hơi nóng từ bàn tay nhanh chóng truyền sang cho nó. Linh sửng sốt, tưởng anh ta đã tỉnh.

Này, này, anh bỏ tay em ra – Linh khẽ lay Dũng
Vân à…. – giọng Dũng nhỏ dần trong cơn mê.
Linh hơi bất ngờ. Nó rút tay, và nhìn lại lên tường. Phải rồi, làm sao quên được đôi mắt và nụ cười kia chứ….

…………………………………

Tiệc sinh nhật CLB. Quán café thường ngày giờ đây đông đúc lạ. Cũng như mọi bữa tiệc sinh nhật khác với bóng bay, với ruy băng, với sâm panh và bánh sinh nhật. Việt thấy đa số toàn người lạ, chỉ có Vân là quen. Vân vẫn như mọi khi, bí ẩn và quyến rũ trong chiếc váy tím sẫm. Mọi người say sưa cười nói trong tiếng nhạc ồn ào.

Kéo dài suốt từ buổi chiều, đến 8h tối thì tiệc tan. Việt đang dắt xe thì Vân lại gần nói nhỏ :

Việt à, hôm nay đèo Vân về được không…
Biết không thể từ chối, Việt lặng lẽ gật đầu. Không phải Linh ngồi sau nữa, chỉ có Vân. Vân không hề nói gì, chỉ khẽ khàng dựa vào lưng Việt…
 
V

voldy_317

tiếp...

Vào nhà mình chơi nhé ! – Vân năn nỉ khi Việt dừng xe trước cổng nhà Vân.
Ơ thôi…
Không có thôi gì cả. Ít nhất cũng vào uống cốc nước đã. Chỉ có em gái mình ở nhà thôi, đừng ngại- Vân kéo tay Việt. Việt luống cuống bước theo không kịp trả lời.
Việt ngồi xuống một chiếc ghế sắt thanh mảnh ở ngay hiên nhà, trước mặt nó là một chiếc bàn tròn với một đĩa những bông hoa kì lạ không rõ giống gì. Một cô bé chạy ra bật đèn hiên, đặt trước mặt nó một tách trà sóng sánh :

Trước giờ mới có anh Dũng đến đây – con bé nhìn Việt lạ lẫm.
Thu, không nói linh tinh. Em lên nhà xem Hannah Montana đi !
Thật hả chị, hí hí mọi khi tối chả bao giờ được xem tivi- cô bé con sung sướng chạy tót lên trên lầu. Vân ngoái nhìn theo em, rồi lại nhìn Việt.
Uống trà đi chứ, mình không cho thuốc mê đâu mà sợ.
Hiên nhà ngay giáp vườn, Việt có thể thấy hương hoa hồng gai nhè nhẹ trong không khí. Một không gian thật khác lạ, nó có cảm tưởng mình đang ở một chốn nào đó ở châu Âu chứ không phải ở Hà Nội.

Nhà Vân lạ nhỉ ?
Sao mà lạ, mình thích thế này lắm- Vân thì thầm, và cô nhẹ nhàng đặt lên bàn một bộ bài.
Haha, lại định bói cho mình hả?
Không phải bói tú lơ khơ như mọi lần đâu, đây là bài Tarot đấy. Chính xác hơn nhiều.
Ồ, cái Linh nó mà biết Vân còn bói bài Tarot thì..
Bí mật, đừng nói với ai nhé, không các bạn ấy lại sang tìm mình, mệt lắm. Giờ Việt chọn 10 quân bài đi, rồi đặt vào mấy vị trí này nhé- Vân vừa nói vừa xòe bài thành một dải trước mặt Việt.
Để làm gì thế ? Mình không thích bói bài lắm…
Không sao, cứ chọn đi, mình có việc cần đoán một chút.
Chiều ý Vân, Việt tần ngần chọn 10 quân bài , xếp thành hàng như Vân chỉ. Vân chăm chú lật từng quân. Việt chỉ thấy những hình người, rồi những thanh kiếm, những chiếc cup mà chả hiểu mô tê gì.

Đúng như mình dự đoán- Vân cười thỏa mãn. Vẫn nụ cười huyền bí không ai hiểu nổi ấy.
Đoán gì ?
Thế này thì Vân không thể thích Việt được rồi, chán thật đấy- Vân thu những quân bài lại, nhìn thẳng vào Việt, đôi mắt đen lành lạnh.
Mình không hiểu…..
Haha- Vân phá lên cười- Vân đùa chút thôi. Vân hỏi thật nhé, Việt rất thích Linh phải không ?
Sao Vân lại hỏi thế ?- Việt sững người.
Không trả lời cũng được, Vân biết rồi. Chưa cần đến những quân bài, chỉ cần thấy cách Việt nhắc đến Linh, cách Việt nhất định muốn Vân họp ban thiết kế ở quán café chiều hôm ấy thôi.- Vân nói một lèo.
…..
Mình bảo nhé, nói với Linh đi, nói ngay đi, đừng chần chừ nữa - Vân tự nhiên nghiêm mặt lại, chiếu thẳng ánh mắt lạnh ấy vào Việt.
Ơ….thật ra mình thấy……
Nếu không nhanh lên, thời cơ sẽ qua đấy. Việt nhớ quân bài ở vị trí này lúc nãy không- Vân chỉ vào trung tâm chiếc bàn- nó nói thời điểm hoàn hảo đã đến, và nếu không nhanh, tất cả sẽ vụt qua , không bao giờ níu lại được đâu.
Nhưng ….
Nhanh lên, đừng để mọi chuyện xảy như mình. Chỉ tại mình quá chần chừ mà đã mất tất cả - Vân nói nhanh , cố che giấu cảm xúc của mình- gọi cho Linh đi. Mình nghĩ giờ này cô ấy đang cần cậu đấy, một quân bài đã nói thế. Có lẽ cô ấy đã nhận ra rồi….
Vân tiễn Việt ra đến tận cổng. Trước khi phóng đi, Việt ngoái lại :

Mình nghĩ tất cả chưa kết thúc đâu. Luôn có một cơ hội, nhất là cho Vân.
Vân tần ngần đóng cổng. Một giọt nước mắt lăn trên gò má, và nụ cười lạnh chỉ có một người hiểu…

Kì cuối: 1,2,3,4 - không có gì là quá muộn​
 
M

moxa

Thư ngăn bàn

bon chen tí :)

THƯ NGĂN BÀN
Tiết 5, Thảo chống tay lên trán và… đăm chiêu đọc sách (!) như phần lớn bàn dân thiên hạ trong lớp. Cái ly cà phê “…cao thủ Trung Nguyên” mà nó thửa lúc sáng để chống chọi với cái xe đạp suốt 6 cây số đến trường ko tai nạn giờ đang làm nó tỉnh táo một cách ko cần thiết. Không thể buôn dưa lê với ai, ko thể giải quyết đống thực phẩm tàng trữ ở ngăn bàn, ko thể “Let’s the music heal the… sleep (!)”, tất cả chỉ vì những “lá chắn sống” trước mặt đều đã gục hết.

Thảo nhận ra phải dập tắt tình trạng “nhàn cư vi bất thiện” này bằng cách cho bộ óc ranh mãnh hoạt động. Nó vơ lấy thước kẻ xoẹt một tờ giấy. Hý hoáy viết, miệt mài viết. Để 15 phút sau có thể tự hào đưa tờ giấy cho con bạn bên cạnh, Phương gật gù trước thành quả lao động đáng nể của đứa bạn đang từ từ gục xuống ngủ bù:

“Để mở đầu bức tình thư này, mình sẽ phải kể cái này trước. Cách đây 3 hôm, mình đã… đi bói. Thầy đã phán rằng: “Ba hôm nữa sẽ là ngày tình duyên của con nở rộ! Con sẽ tìm được chàng hoàng tử của đời con”. Mình hỏi: “Dạ, thế con phải làm thế nào để gặp được chàng ạ?”. Thầy rung đùi phán tiếp: “Chàng của con chẳng ở đâu xa mà ở chính… chỗ con ngồi”.

Hm… hm… mình ngồi suy nghĩ một hồi thì quyết định làm theo lời của thầy: tức là viết một lá thư và cho vào ngăn bàn. Lay tất cả những vị nào ở trên trời, mong rằng bạn hãy là một may ô quần đùi, còn nếu “chẳng may” bạn đã lỡ là áo hai dây chính hiệu, thì mong bạn chuyển lá thư này cho gã nào đó… đẹp zai nhất lớp.
Ký tên: Phan Trần Linh Thảo.
Mở ngoặc: bốn chữ này đã được sắp xếp đúng chỗ, cấm thay đổi. Chân thành cảm ơn quí khách đã lắng nghe… Tít… tít…

Và đúng là có lắm bất ngờ không ai lường trước được! Ví dụ như:

“Chào cô em yêu quí hơi điêu một tí!

Không hiểu khi viết bức thư trước cô em đang quá buồn ngủ mà quên mất, cái biển lớp vinh dự được đứng cạnh biển lớp em là số 12, chứ không phải 11 như bọn em, nhóc ạ! Khi em nhắc tớ 2 từ “đi bói”, anh đã hiểu ngay là “Ôi trời! Cái duyên cái số nó quàng lấy nhau”.

Bởi vì một vài lý do ngoại cảnh và nội quan nên anh đã quyết định phải tìm hiểu về loài động vật hoang dã và kì dị mang tên con gái. May thay, vào lúc cấp thiết này thì con trâu, nhầm, con bồ câu bé bỏng của anh xuất hiện. Vậy nếu không quá muộn màng, anh xin được hỏi: Bao giờ thì cưới đây?
Ký tên: Chậu quần áo phải giặt to thế hả em? (!)

Cả hai đứa lăn đùng ra ghế, nhưng trước khi một trong 2 đứa… giãy chết thì đứa còn lại đã bật dậy:

Đã là một đứa con gái A1 thì chỉ được quyền kiêu và vênh, không thể chấp nhận thua cuộc trước bất cứ kẻ nào!

Những cánh thư qua lại khiến các cô nàng A1 rất tò mò về anh chàng ca sáng
(Ảnh minh họa)

Và Phương giữ cái tay còn run cầm cập vì choáng của Thảo để con bạn có thể bình tâm mà soạn 1 cái reply ra hồn:

“Cái máy giúp việc dazinăng của em!

Em đã thật hạnh phục (như vừa uống bò húc được một lúc) khi nhận thư trả lời kiểu Úc của anh. Thực ra thì em cũng đã có người để í í ì ì. Nhưng nếu anh nói rõ tuổi vàng cái nhẫn anh sắp tặng em là 23 hay 24 cara, cũng như tiệc cưới ở Melia sẽ là mấy trăm mâm, tất nhiên đừng quên trả lời em tuần trăng mật của chúng mình ở nước nào, thì em sẽ vui lòng í ị ì i theo anh ngay.
Ký tên: Em phải lau tới 5 tần nhà thật hả anh? (!)

Ặc ặc! Không đến nỗi tồi…

…nhưng là quá tầm thường trước một tờ giấy tuy nham nhở rõ ràng được xé từ vở, nhưng vẫn như toả hào quang nhờ những dóng bút ngọc:

“Chậu nước và giẻ lau yêu dấu!

Anh đã sung sướng đến nỗi thằng bạn anh nhận ra và trầm trồ “Thần kinh dẫm phải đinh!”, khi được toét mắt dịch những dòng Việt Nam pha Ả Rập trộn Thái Lan hoà Trung Quốc của lá thư em gửi. Và nếu không vì lễ cưới tương lai gần của chúng mình thì anh đã kiêu hãnh mà kiện em ra toà vì tội phá huỷ chữ Việt cũng như gián tiếp hỗ trợ cho một tổ chức buôn kính cận và tiếp tay với một bệnh viện chuyên xử lý những ca đau mắt.

Anh đã xem xét qua những điều kiện của em và anh tự thấy mình có thể đáp ứng được những nhu cầu nhỏ như con voi ấy, nhất là với mức lương ổn định 2000đ/ngày (tiền mẹ cho anh ăn xôi mỗi sáng!). Nhẫn của em sẽ được làm bằng 1 loại cỏ tốt và đính dòng chữ 24 cara. Anh có 1 ông anh họ con bà dì của bạn thằng hàng xóm, đang làm quét dọn ở Melia, và anh ấy hứa nếu có bữa tiệc cưới nào khoải vài trăm mâm thì gọi chúng mình tới dự, tuy có thể sẽ phải ăn trong bếp và rửa bát dĩa cho mười mâm.

Còn về tuần trăng mật thì em hoàn toàn có thể lựa chọn một vài nơi để đi: Thái (Nguyên), Lào (Cai) hoặc nếu thích thì hẳn Nhật (Tân), hay Mỹ (Tho) cũng không vấn đề! Em còn gì phải phàn nàn không nhỉ?
Ký tên: Sao bài toán của con khó thế em?!


Mải mãn nguyện khi "nghía" được zai đẹp, các nàng đã không hề biết rằng...
(Ảnh minh họa)

Ngay lập tức Thảo – Phương vừa cố ổn định lại những nơron thần kinh đang chạy nhảy loạn xạ, vừa gầm gừ, bắt tay vào viết tiếp…

"Chào ông bố khó tính của một vài đứa con sẽ gọi em bằng mẹ!

Em thật xúc động với tính hào phóng được thể hiện qua việc mua rơm tết nhẫn cho em, dù biết nó quá phí phạm! Ôi, anh thật xứng đáng là ngươi bạn đời 50 năm vẫn chạy tốt của em. Và nếu anh đồng ý thì em hy vọng sẽ nhận được nhẫn đính hôn vào ngày 32/7 tới để có thể vững tâm chờ tới ngày cưới của chúng mình vào ngày 1/4 năm sau!
Anh thích ăn món nào nhất nhỉ, để em còn biết mà nhờ bố mẹ dạy!”.
Ký tên: Thôi chết, cơm khê!

Cái thư khứ hồi lại làm hai đứa phải tự hỏi câu đã bao lần bật lên trong óc: “Có thật cái gã Toán – Tin ấy chưa từng học qua chuyên Văn không?”:

”Con châu chấu yêu dấu hơi xấu của anh!

Trước hết, anh xin trả lời ngay: anh thích ăn giá vì mẹ anh bảo ăn cho nó có giá! Xin kèm theo luôn là anh ghét ăn lưỡi vì người ta nói ăn gì bổ nấy, mà lưỡi anh đã đủ dài (và đủ dẻo) rồi. Về ngày cưới thì anh không phản đối nhưng ngày đính hôn thì liệu em có thể chuyển sang 23/11 được không? Anh vốn thích ngày thành lập Hội chữ thập đỏ hơn là ngày vô vọng.
Ký tên: Tiền điện thoại tháng này cao khiếp…!!!

Đã 1 tháng kể từ ngày… đi bói. Thảo và Phương quyết định lên ca sáng để ngó qua bản mặt của kẻ “có những áng văn như hàng vạn binh mã” đang đánh chiếm trái tim… cả hai!

12A1 đây rồi. Cả bốn con mắt cùng chăm chú, hai cái mũi cùng nín thở, cùng hai cái tai vểng lên, tất cả hướng về phía bàn Thảo – Phương vẫn ngồi và hai đứa đều tự đưa tay bịt miệng lẫn nhau để khỏi kêu lên trước khuôn mặt quá đỗi đẹp trai. Hai đứa vừa chạy vừa thét lên mãn nguyện, vang vọng cả hành lang đầy giấy gói kẹo và những mẩu thư gấp ba gấp tư…

Hết tiết. Chuông kêu. Thầy xách cặp. Học sinh đuổi nhau loạn xạ. Quỳnh Như vừa đưa tay che miệng ngáp vừa bước vào chỗ, hét ầm lên:

- Ai cho ông ngồi đây, té!!!

“Anh chàng đẹp trai” ngồi dịch sang bên cạnh, càu nhàu:

- Thì tại bà vào muộn còn kêu ai. Xì, đồ khó tính chóng già!

Quỳnh Như lè lưỡi, ngồi phịch vào chỗ, ném cặp sang một bên, thò tay vào ngăn bàn, lục lục, lôi ra cái gì đó, như là một cái… thư… (!!!)
Minh Nhật
 
V

voldy_317

lý do để khóc

Lý do để khóc
Kì cuối - 1,2,3,4... không có gì là quá muộn
Xục chân sâu vào cát, Linh ngó lên trên. Một vài đám mây trôi lững thững trên nền trời tối, đèn đường sáng ánh sáng xanh. Buồn quá.
Linh ngồi tần ngần vô hồn trên chiếc xích cũ ở sân chơi trẻ em. Nó đã đi vô hướng suốt từ chiều đến giờ, và đôi chân đã đưa nó đến đây. Sân chơi trước đây nó và Việt vẫn hay tới, có hố cát, có xích đu và bập bênh. Từ hồi nhỏ nó vẫn thắc mắc tại sao ở đây không có cầu trượt. Xục chân sâu vào cát, Linh ngó lên trên. Một vài đám mây trôi lững thững trên nền trời tối, đèn đường sáng ánh sáng xanh. Buồn quá.

“ I thought love was only true in faiy tales….” – tiếng hát eo éo của Donkey trong Shrek vang lên. Việt gọi cho nó.

Việt à..- Linh hỏi, giọng đều đều.
Uh, tao đây. Mày đang ở đâu đấy ?
Chả ở đâu cả….
Linh tinh. Lại ra cái sân đấy chứ gì. Chờ đó rồi tao đến- Việt nói rồi cúp máy nhanh.
Linh lặng lẽ nhét chiếc di động vào túi, khẽ đẩy chiếc xích đu, và chân lại xục vào cát.

Mày có cần tao đẩy hộ không ?
Không cần ngoái lại Linh cũng nhận ra đấy là giọng của Việt.

Uh, đẩy cho tao đi.
Cót két. Cót két. Chiếc xích đu cũ kêu, tiếng kêu lạc lõng.

Sao mày biết tao ở đây ?
Lúc nào mày nói mày chẳng ở đâu cả thì mày chả ở đây, ai chơi với mày quá 3 tháng đều biết.
Có lẽ chỉ có mình mày– Linh nói, vẫn nhìn lên trời, chân lại phủ bởi cát.- mày biết không, cát rất tốt cho chân, một liệu pháp mát xa đấy, nó giúp loại bỏ các tế bào chết…
Buồn và muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng nói nữa- Việt lúc này đã ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh.
Sao mà mày…
Lần trước khi con Salem của mày chết, tao đã được giảng giải suốt một tiếng về người ngoài hành tinh ở Roswell rồi.
Cho tao mượn cái vai .
Uh
Linh dựa vào vai Việt, khóc như một đứa trẻ. Việt chỉ im lặng, chờ đợi.
Tao thật là thảm hại phải không ?- Linh lau nước mắt và ngồi thẳng lại- khóc xong sướng thật đấy.
Chỉ có mày mới nhận mày thảm hại thôi chứ chẳng ai nói thế cả.
Tao không đủ tốt cho bất kỳ ai. Những người tốt tao muốn ở bên đều bỏ lại tao mà đi hết.
Thật thế không?
Thật. Mày là người đầu tiên đấy.- Linh đột nhiên quay sang, nhìn thẳng vào Việt- Mày là bạn thân nhất của tao suốt từ hồi mẫu giáo cho đến cấp 1, thế mà đùng một cái, mày để tao ở lại một mình ở cái trường cấp 2 đáng ghét đấy.
Tao chỉ chuyển nhà thôi mà…
May cho mày, là cấp 3 mày đã quay lại, không thì không bao giờ tao thèm nhìn mặt mày nữa- Linh nói trong tiếng nấc. Nó lại ngẩng lên nhìn bầu trời. Không trăng, không sao, chỉ có mây trôi. Gió chợt nổi lên và thổi tung tóc nó.
Tao rất vô tâm đúng không ?- Linh hỏi, chân đẩy chiếc xích đu.
Uh, đúng đấy- Việt nói ngay lập tức- quá vô tâm là đằng khắc.
Tao chỉ hỏi thế mà mày nỡ….- Linh cười- uhm, tao có bao giờ lo cho mày như mày lo cho tao đâu. Mày biết không, hôm nay đã có vô số chuyện xảy ra với tao, và giờ thì tao lại ngồi đây và than thở với mày.
Tao tự đến đấy chứ. Thật ra toàn do tao rước họa vào thân thì đúng hơn..
Không, là do mày gánh họa cho tao.- Linh phản bác- mày biết tao nghĩ gì suốt từ chiều đến giờ không ?
Cái này thì tao chịu.
Từ cái lúc đi xem bói về, tao thấy tao như bị hâm đi ý. Có lẽ Vân bói sai thật rồi, tao luôn là ngoại lệ mà…
Đừng nói thế, điều Vân đã khẳng định thì không sai đâu.
Có thể thế. Nhưng mà tao thích cuộc sống trước đó hơn, khi tao không quan tâm đến khi nào tao sẽ tìm được người tao yêu thật sự.
Uhmmmm
Cái cuộc sống mà chỉ có mày thôi ý - Linh nói thật nhanh, và tự nhiên nó nhìn Việt thật lạ, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi - Muộn rồi đấy nhỉ, về đi mày.
Ơ..
Cảm ơn mày nhiều lắm, không biết tao sẽ thành thế nào khi không có mày- Linh đứng dậy và xỏ chân vào giày.
Bước đi cạnh Linh, Việt chỉ im lặng. Rồi nó lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ.

Cho mày đấy, nghe đi và đừng bao giờ khóc vì những lí do như thế nữa.
A, lại đĩa hả ? Mày ghi cho tao bao nhiêu cái rồi ý nhỉ ?
Mày thất tình bao nhiêu lần thì bấy nhiêu cái.
Xí. Thanks ku.
1,2,3,4….- Việt thì thầm
Gì cơ ?
À, không, mày nhớ nghe đi đấy. Có một bài hay lắm, tao để ở cuối ấy. Lần này tao không ghi list đâu cứ thế mà nghe.
Uhm….
1,2,3,4..
Mày cứ lảm nhảm cái gì đấy ?
Rồi mày sẽ biết…- Việt nói gọn lỏn. Đã đến nhà Linh rồi- mày vào nhà đi.
Uh, chào mày nhé. Ngủ ngon.
Give me more lovin' from the very start,

Piece me back together when I fall apart,

Tell things you never even tell your closest friends-

Make it feel good when I hurt so bad, Best that I've had…..




Ngâm mình trong bồn nước nóng, Linh muốn gột đi tất cả những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay “ Haizz, khó khăn lắm mới tìm thấy một người, thế mà…. Nhưng kể ra anh ấy hợp với Vân hơn mình. Lạ là khóc xong mình lại chả thấy buồn nữa”- Linh cười và ngụp xuống làn nước nóng. Tất cả từ từ trôi ra khỏi đầu nó, chuyện ở trung tâm tiếng Pháp, chuyện ở quán café, chuyện chiều nay, chỉ còn lại duy nhất hình ảnh nó với Việt ở chỗ sân chơi.

“ Giống hệt như ngày xưa, khi mà con Salem của mình chết”- Linh mơ màng. Hơi nước nóng bốc lên thật dễ chịu.

Lúc bước vào phòng, Linh ngó thấy cái đĩa Việt tặng để trên bàn, nó cho ngay vào máy tính , nhét headphone vào tai rồi đi kiếm quyển truyện vừa đọc vừa nghe. Đấy là “thú vui tao nhã” giải sầu của nó. “ Thằng này, hiểu mình tệ. Toàn bài hay thế chứ”- Linh thích thú nhâm nhi chiếc bánh ngọt.

………..

Quyển truyện chả mấy chốc thì hết- “mình chọn quyển mỏng quá’ - Linh ngáp dài, cũng vừa lúc nó muốn ngủ. Vẫn đeo headphone, Linh uể oải đứng dậy cất sách. Bất chợt , một giai điệu là lạ vang lên khiến Linh tỉnh hẳn cả ngủ. Gì thế này, không rõ có phải tai nó nghe nhầm không. Nó sững sờ nhìn vào màn hình máy tính. Track 15, bài hát cuối cùng ….

You make it easy, it's easy as 1,2- 1,2,3,4

There's only 1 thing 2 do 3 words 4 you

There's only 1 way 2 say those 3 words and that's what I'll do-(I love you)

I love you……

“ Mình đã hứa với Việt là mình không được khóc, không được khóc cơ mà”- Linh nghẹn ngào , cố kìm nhưng nước mắt cứ tự nhau rơi lã chã. Nó với lấy chiếc điện thoại. Giọng nói quen thuộc lại vang lên..

Việt…
Ơ, lại khóc đấy à ?
Sao mày không nói với tao sớm hơn…
Nói cái gì…
1,2,3,4…. Tao cũng thế….



…………………………………………………………..
 
V

voldy_317

tiếp theo và hết...

Vân mở chiếc túi ra, thở dài, đóng lại, rồi lại tần ngần mở ra. Nó đã gắn bó với Vân lâu quá rồi, liệu có nên không nhỉ...Vân băn khoăn….

Trời đêm rất trong, gió tự nhiên thổi mạnh lạ thường. Vân bồi hồi đứng trước cánh cổng sắt có giàn tigôn, ngại ngần ấn chuông, khẽ khàng đưa cho cô bé giúp việc chiếc hộp nhỏ, rồi vội vàng bước đi. Gió vẫn vi vu trên đường và đuổi theo những bước chân cô gái nhỏ.

Khi Dũng tỉnh dậy thì đã khuya lắm rồi. Liều thuốc cảm có lẽ đã có tác dụng quá mạnh, anh mê mệt suốt từ trưa giờ mới tỉnh. Tập ảnh trên bàn đã không còn nữa, Linh đến lúc nào mà anh cũng không biết. Nhưng có một vật khác đang ở đó, một chiếc hộp nhỏ mà khi mở ra, anh không thể tin vào mắt mình. Ba quân bài nằm gọn gẽ trong miếng dạ đỏ.

…..

Này, đừng có chụp ảnh khi em đang xếp bài, em không thích đâu.
Nhưng trông em lúc ấy rất lạ, mắt em sáng hơn bình thường…. Không chụp anh thấy tiếc quá.
…….
Thì thôi vậy… Em mê mấy quân bài này quá nhỉ...
Quà của bà em từ lúc em còn nhỏ đấy.
Anh chọn bừa nhé, 3 quân này có nghĩa là gì đấy.
Uhm, xem nào….anh chọn mấy quân này cho ai.
Cho em
Quân này, tượng trưng cho quá khứ, 2 thanh kiếm, nghĩa là sự che giấu cảm xúc, trốn tranh và không dám đối diện với sự thật. Quân này, 5 chiếc cup cho hiện tại, biểu tượng của sự trải qua mất mát, muốn quay ngược thời gian hoặc vượt lên phía trước vì tiếc nuối và nhận ra mình đã lựa chọn sai. Còn quân cuối cùng, của tương lai, The Lovers, không cần em nói anh cũng hiểu chứ…..
 
L

luna_lovegood_317

(cùng post truyện cho vui) Kẹo Bông và Bắp Nướng

Kẹo Bông và Bắp Nướng
Kì I: Cuộc thi “Miss and Mr trường”
Kẹo Bông là một cô nàng đầy tài năng nhưng không hề thích các trò thi thố. Bắp Nướng - “thằng bạn thân” của cô nàng lại cực mong có cơ hội “được tỏa sáng”. Vừa may, trường tổ chức cuộc thi “Miss and Mr”

- Không! Không! Không và KHÔNG! Vĩnh viễn không bao giờ xảy ra cái chuyện khôi hài nực cười ấy đâu!- Kẹo Bông đáp như hét vào tai Bắp Nướng. Dường như cái đề nghị mới đây thôi của Bắp Nướng với nó thật quá ... khiếm nhã và khủng khiếp lắm.

***

Căn phòng nhỏ ấm áp được phủ trong giai điệu da diết nhưng mạnh mẽ của bản Rock Ballad “Send me an angel” có phần cũ kĩ. Kẹo Bông đã yên vị trên chiếc giường êm ái của mình, ôm chặt Bé Gấu Yêu trong tay, nó cố gắng tìm lại giấc ngủ quen thuộc. Nhưng dường như nó đang gặp phải một khó khăn lớn... Những lời nói của thằng bạn thân Bắp Nướng ban chiều vẫn đang lởn vởn trong tâm trí nó....

“Hot Teen” của trường - Miss and Mr (M&M) của trường: cuộc thi được thần dân cả “bộ lạc” trông ngóng bao lâu nay vừa được thông báo... tuyển thí sinh. Và Bắp Nướng -một trong số những thần dân “bình thường” của bộ lạc, đang háo hức đang kí tham dự cùng với... Kẹo Bông - con bạn thân nhất mà nó tin tưởng trao cho cái “trọng trách” làm bạn thi của mình. Vậy nhưng, thật đau lòng, Kẹo Bông lại là một thành viên “bất bình thường” nhất trong số thần dân “ít-đến-mức-hiếm-hoi” còn lại của bộ lạc.

Kẹo Bông vốn chẳng thích thú gì mấy trò thi thố trong trường học từ trước đến nay. Với nó - “dân Kĩ năng”, những cuộc thi của Thành Hội và quan trọng nhất-cuộc thi Huấn Luyện Viên Cấp I Thành phố bây giờ là tất cả.

Khi rảnh rỗi, nó dồn hết tâm trí vào ôn luyện Kĩ năng: từ Dấu đi đường, truyền tin, gút dây đến xác định phương hướng hay ngay cả tập tài liệu “Tồn tại giữa thiên nhiên” dày cộp. Thi thoảng, nó đến với Rock để thư giãn. Nhưng ngoài những thứ đó ra, trong từ điển của nó không còn tồn tại bất kì một cuộc thi ngoài chương trình (Sách giáo khoa) nào nữa cả. Chắc chắn là vậy! Vậy mà đùng một phát, tên nó nằm trong danh sách thí sinh tham gia M&M lần này. Tất cả chỉ vì một phút “thiếu suy nghĩ” của Bắp Nướng mà ra.

...Kẹo Bông phân vân lắm! Nếu là bình thường thì Kẹo Bông chỉ cần phẩy tay một phát, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Sự thẳng thắn (đôi khi) đến mức đáng sợ của Kẹo Bông, ai chứ Bắp Nướng thì cứ coi như là thuộc nằm lòng. Tụi nó thân nhau quá mà! Nhưng mà “lợi bất cập hại”, cũng vì cái sự “thân” (quá mức cần thiết) này, nên Kẹo Bông chính là người hiểu hơn ai hết niềm khao khát tham gia M&M của Bắp Nướng.

Dĩ nhiên là Kẹo Bông sẵn sàng ủng hộ bạn mình. Không chỉ một tay mà cả hai tay, hay chân, ngay cả cái đầu Kẹo Bông cũng sẵn mang ra giúp Bắp Nướng, nhưng đến mức mang “hết cả người” ra giúp thế này thì Kẹo Bông ... chưa hề nghĩ tới. Không hiểu vì sao nhưng ác cảm của Kẹo Bông với những cuộc thi thế này sao mà “dạt dào” quá đi! Nếu muốn đoạt giải, tụi nó phải “hóa thân” vào một hình tượng mới hoàn toàn khác: “xì-tin”, “kute”, “đáng yêu” để phù hợp với sở thích của “công chúng”(vì kết quả cuộc thi phụ thuộc vào số phiếu bầu của cả ba khối). Còn nếu không, chỉ đơn giản là thi cho có, thì nó không hề muốn, và nó biết chắc Bắp Nướng cũng vậy.

Khác với Kẹo Bông - đứa tài hoa từ trong trứng tài hoa ra và hững hờ hờ hững vô cùng với danh tiếng, Bắp Nướng lại là đứa khao khát vô cùng được tỏa sáng dù chỉ “một phút huy hoàng rồi vụt tắt”. Nó mong muốn được một lần cái tên của mình vượt ra khỏi được cái ranh giới mong manh của bốn bức tường “đóng mác” 10TN23, được cả “bộ lạc” biết đến với một hình ảnh đẹp đẽ nhất (mà nó có thể).

Nhiều lúc Kẹo Bông thấy hai đứa nó sao giống Hermione Granger và Ron Weasley quá! Hermione thương Ron bao nhiêu, Kẹo Bông cũng thương Bắp Nướng bấy nhiêu! Kẹo Bông muốn giúp Bắp Nướng lắm, muốn lắm, nhưng.... Ôi không!

Nhớ lại ánh mắt da diết cùng giọng nói tha thiết (ghét muốn “giết”) của thằng bạn ban chiều, Kẹo Bông thật chẳng cầm lòng nỗi! “Ôi Bắp Nướng ơi là Bắp Nướng, nếu trên đời này thật sự có “oan gia” thì mày là hạng “oan gia” mà tao “thù” nhất trên đời! Được thôi, làm người của công chúng... này là giày búp bê, áo công chúa, váy tiểu thư, quần legging.... Hy sinh vì mày chuyến này tao mặc đủ...”-Kẹo Bông nhủ thầm trong “đau khổ”, Bé Gấu Yêu bình thường êm là thế sao hôm nay như mọc gai ấy nhỉ!

***

Thật khỏi phải nói Bắp Nướng nó sung sướng đến cỡ nào! Chỉ mới đây thôi nó còn nhăn nhó “tính giết hết học sinh hay sao mà nóng thế này vẫn không bắt máy lạnh cho rồi!” thì bây giờ, trông mặt nó chắc ối người tưởng nó đang an tọa trong căn hộ V.I.P nhất Phú Mỹ Hưng với cái máy lạnh đang chạy hết công suất ấy chứ! Mà tâm trạng Bắp Nướng bây giờ dễ cũng thế thật. Giả ai lắp hộ nó đôi cánh nữa thì ôi thôi, Kẹo Bông có mà lên trời lôi nó về nhé! Bắp Nướng không ngờ chỉ sau một đêm mà Kẹo Bông lại thay đổi suy nghĩ nhanh đến thế. Con bạn “hâm hấp” suốt ngày chỉ biết chúi mũi vào cái còi với cái cờ (thổi Morse và đánh Semafore) của nó hôm nay sao dễ thương đến lạ!
 
L

luna_lovegood_317

tiếp...

***

Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản chỉ là việc đăng kí. Thông báo mới được đăng lên một ngày mà đã có đến 12 cặp đăng kí tham gia, toàn “máu mặt” ở các lớp cả. Và, trớ trêu nhất chính là sự hiện diện của một “đồng hương” không có mấy thiện cảm trong mắt của Kẹo Bông và Bắp Nướng: Sấu Dầm.

Sấu Dầm với Kẹo Bông vốn “chả có gì”, ngoại trừ việc không hiểu sao cô nàng này cứ lôi Kẹo Bông ra làm đối thủ của mình trong hầu hết mọi trường hợp và cố gắng đánh bại Kẹo Bông bằng mọi cách. Dĩ nhiên là mấy trò vặt vãnh đó chả thấm vào đâu so với cá tính và sự mạnh mẽ vốn có của Kẹo Bông, nhưng nó thật sự làm cho Bắp Nướng thấy “gai con mắt”. Nhất là thái độ khinh khỉnh ngạo mạn của Sấu Dầm chiều nay khi đến “chúc may mắn” tụi nó:

- Chào Kẹo Bông, dạo này bạn chịu khó uống thuốc đều đặn rồi à? Trở lại cuộc sống bình thường rồi đó hả!?-Sấu Dầm cùng mấy đứa bạn sặc sỡ hoa lá cành của nó thủng thỉnh bước lại chỗ Kẹo Bông và Bắp Nướng đang ngồi. Bắp Nướng nhướng mày lên sừng sộ trong lúc Kẹo Bông vẫn chúi mũi vào cái catalogue “Fashion 4teen”, chí chóe với thằng bạn về việc mặc váy đầm đẹp hơn hay xài áo thun dài đẹp hơn. Vài đứa trong hội của Sấu Dầm cất tiếng cười nhạo “xấu xí” khủng khiếp.

- Ô hô, không ngờ cũng có ngày Kẹo Bông lập dị của chúng ta chịu bình thường trở lại mà quan tâm đến mấy “trò vớ vẩn” này đấy! Cặp đầu tiên đăng kí, nhanh nhẩu nhỉ!-Cô nàng vẫn không chịu dừng lại- Tớ tưởng mấy trò tầm thường này không đáng để cho bạn Kẹo Bông khác người của chúng ta màng tới chứ!- vừa nói Sấu Dầm vừa đưa tay hất ngang trang ảnh Kẹo Bông đang xem. Thực sự điều này đã làm Bắp Nướng điên tiết lên được. Và để cản Bắp Nướng khỏi hành động nông nỗi (như khi ghi tên 2 đứa vào cuộc thi M&M chẳng hạn), Kẹo Bông gập nhẹ cuốn catalogue đang xem dở, ngước lên nhìn Sấu Dầm bằng nửa con mắt rồi đáp rành mạch từng chữ:

- Vậy ra trước giờ cậu tự nhận mình là kẻ tầm thường khi tham gia mấy trò này hả? Câu nói hay nhất trong ngày đấy Sấu Dầm ạ!-Rõ ràng Kẹo Bông có đủ tố chất của một người nổi tiếng. Bắp Nướng luôn tâm phục khẩu phục Kẹo Bông về cái khoản bình tĩnh cực độ trong mọi tình huống của cô bạn.

Và sự bình tĩnh của Kẹo Bông đã mang lại hiệu quả rõ rệt: Sấu Dầm bắt đầu lộ vẻ “mất kiểm soát”. Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay Sấu Dầm trực tiếp “một chọi một” với Kẹo Bông. Thì từ đầu năm đến nay, Kẹo Bông có bao giờ tham gia mấy cuộc thi của trường để “tranh tài” với Sấu Dầm đâu, và nếu có cái gì để gọi là “hục hặc” thì nó cũng đều do Sấu Dầm tự biên rồi tự diễn nốt, chả bao giờ Sấu Dầm thấy Kẹo Bông lên tiếng. Vậy nên Sấu Dầm nghĩ Kẹo Bông ngoài việc “nổi tiếng” nhờ phong trào ra còn lại chắc chả có gì “ghê gớm” lắm. Ấy vậy mà... 1-0: tỉ số nghiêng hẳn về Kẹo Bông.

Biết mình đuối lý, Sấu Dầm đành rút lui,không quên để lại một câu đầy thách thức:

- Ờ vậy nếu bạn Kẹo Bông đã có hứng thú thì xin mời... Mr của tôi nghe bạn thân cậu ấy làm trong Ban Chấp Hành Đoàn trường bảo họ sẽ tuyển thẳng vài cặp ngon lành... còn loại gà mờ sàng sàng thì đành vậy, 2 bạn cố lên nhá, đợi ở vòng trong !

- Có chuyện đó nữa sao Kẹo Bông? Họ sẽ tuyển thẳng vài cặp thiệt hả??? - Bắp Nướng nhíu mày hỏi Kẹo Bông khi Sấu Dầm đã đi khuất, trông nó có vẻ lo lắng lắm.

- Thế thì sao? Gì mà Bắp Nướng bất ngờ thế !- Kẹo Bông nhướn mày lên nhưng mắt vẫn dán chặt trong mấy cái hình sặc sỡ váy áo - Bộ Bắp Nướng thấy lạ lắm hả?

- Chứ sao nữa! Sao lại có cái chuyện bất công vậy được, Đoàn trường thật là....

-Chuyện vặt! - Kẹo Bông “tiếp lời” như muốn cản Bắp Nướng khỏi thốt lên mấy ý nghĩ chả mấy hay ho - Để đỡ tốn công chấm mấy cặp ăn chắc vòng loại thôi mà. Cái này Kẹo Bông nghe thầy Bí thư Mứt Gừng nói lâu rồi.

Bắp Nướng toan hỏi tiếp thì chuông reo, lại thêm gương mặt chắc ăn như đinh đóng cột của Kẹo Bông, Bắp Nướng cũng an tâm phần nào dù trong lòng vẫn còn ấm ức lắm chuyện có đứa được tuyển thẳng (mà trong số đó cặp của Sấu Dầm rất có khả năng vì Mr của Sấu Dầm là “bạn thân của thành viên BCH Đoàn trường” mà). Nó đâu biết kết quả thì lại khác hoàn toàn.....
 
L

luna_lovegood_317

Kẹo Bông và Bắp Nướng
Kì 2: Sự cố vào phút chót
Chuẩn bị mọi kế hoạch đến gần như hoàn hảo và cực suôn sẻ, nhưng tới phút chót, Kẹo Bông và Bắp Nướng tưởng chừng phải bỏ cuộc…
Không nằm ngoài dự đoán của Kẹo Bông, cặp nó và Bắp Nướng nghiễm nhiên lọt vào vòng trong không tốn chút công sức. Gì chứ tiếng tăm của nó trên Thành Hội, BCH Đoàn trường này ai chả biết. Kẹo Bông không phải kiểu tự cao như Sấu Dầm, nhưng nó lại rất thực tế. Nhìn nhận đúng thực lực của mình, Kẹo Bông biết ắt hẳn kiểu nào đi nữa thì tên nó vẫn lọt qua vòng loại vô tư. Điều này làm Bắp Nướng thích thú lắm. Nó không nghĩ con bạn chí cốt của mình “hào quang” vốn đã rực rỡ trong học hành nay lên Đoàn trường lại càng “sáng chói” hơn như thế.

Ấy vậy mà Bắp Nướng vẫn không mảy may chút “ghen tị” nào với Kẹo Bông, như thể sự tỏa sáng của Kẹo Bông là niềm tự hào lớn nhất của nó vậy! Không biết từ bao giờ, tình bạn đã đưa tụi nó đến gần nhau như thế, yêu thương nhau như cùng một mẹ sinh ra vậy! Bắp Nướng khoái lắm!

Nhưng hả hê nhất vẫn là cảnh Sấu Dầm và Mr của bạn ấy phải kì cạch thi thố như bao cặp khác. Tuy kết quả của cặp Sấu Dầm khá cao nhưng so với việc được “rước” vào vòng trong của Kẹo Bông và Bắp Nướng thì dĩ nhiên vẫn còn cả đoạn đường dài... Tuy vậy, Kẹo Bông vẫn chưa yên lòng lắm. Kẹo Bông chẳng mấy khi tham gia mấy cuộc thi có văn nghệ văn gừng, lại chỉ quen với quần gin áo.... “đầu sọ” phủi ra bụi,.... nay phải “cộng đồng hóa” lại bản thân, “hiện nguyên hình” con gái với váy áo điệu đà.... thiệt khó quá!
***

Trong khoảng thời gian chờ đợi vòng loại diễn ra, Kẹo Bông và Bắp Nướng xem như được được hưởng lợi thế hơn cả tháng trời để dành cho tập luyện phần thi của mình. M&M là một cuộc thi tổng hợp nhiều mặt, từ hình thức tác phong, đến tài năng, thể lực, kiến thức xã hội, cho đến kỹ năng sống và tình hình học tập trên lớp cũng được đưa ra làm thước đo. Mọi thứ với hai đứa hầu hết đều không còn gì trở ngại.
Vấn đề to oành bây giờ là hòn đá văn nghệ đang chình ình trước mắt. Tuy không nói rõ trong thể lệ nhưng với cái mô tả về phần thi “Tài năng”, tụi nó thừa biết hát hò là chuyện được ưu tiên hàng đầu. Gì chứ với ngôi trường mà “mọi thứ có thể không hoàn hảo, nhưng văn nghệ thì không bao giờ đứng thứ nhì” như Phan Châu Trinh, thì cách ăn điểm ngon lành nhất vẫn là 1 tiết mục văn nghệ hoành tráng trong mắt cả Ban Tổ Chức và “Ban giám khảo” học sinh. Mà nói đến hát hò nhảy nhót, chưa gì hai đứa đã thua cơ cặp Sấu Dầm là cái chắc. Gánh nặng không hẳn đã vơi .....

Với hình ảnh “trai anh hùng, gái thuyền quyên” mà hai đứa đã lựa chọn từ đầu (chính xác là Kẹo Bông chiều ý Bắp Nướng), thì phần văn nghệ ắt chỉ xoay quanh những bài hát, điệu múa có ca từ trong sáng, nhẹ nhàng và “lung linh đẹp”. Ban tổ quy định một cặp ít nhất ba bài thi để thể hiện năng khiếu của mình (mục đích là mỗi người một bài và một bài thi chung ấy mà!), thì chắc chắn trong đó có một bài thi thuyết trình của Kẹo Bông. Cái này đơn giản, Kẹo Bông thi hoài nên giờ với nó bài này dễ òm à! Còn lại hai tiết mục, thiệt đau đầu quá! Nếu cứ mải đi theo cái đích “người của công chúng”, thể nào tụi nó cũng “chết ngộp” trong dòng nhạc nhẹ vốn ngoài vùng phủ sóng của Kẹo Bông và cả Bắp Nướng.

Nhưng nếu tụi nó “đắm đuối” theo những kĩ năng mà Kẹo Bông học được ở Câu lạc bộ thanh niên tình nguyện quận thì Bắp Nướng đuối đơ là cái chắc! Nhận, phát Morse nhanh? -Bắp Nướng có mà thổi bay còi! Thi đánh Semafore đều và đẹp?- Không hy vọng đều chứ đừng nói đẹp! Xác định phương hướng?- Không lẽ vào hội trường bảo nhờ la bàn em biết bên trái cánh gà là hướng Tây à?! Còn kiến thức Đoàn-Hội, đó đâu phải là “tài năng”!.... cứ thế cái danh sách “tài năng” của mình được Kẹo Bông kéo dài một cách khổ sở. Không phải Kẹo Bông kém cỏi gì, nhưng quả thật tìm được cái phù hợp với cả hai đứa thiệt là khó!

Nhiều lúc Kẹo Bông thật sự muốn bỏ cuộc... Từ hôm đồng ý với Bắp Nướng đến nay, ngày nào nó cũng dính cứng với mấy vấn đề xung quanh M&M. Tâm trí nó chưa bao giờ thôi cái ý nghĩ làm thế nào để chiến thắng. Nó như lạc vào một mê cung vòng tròn, loanh quang luẩn quẩn với mớ điều kiện của phần thi tài năng. Theo tập thể hay cá nhân? Điệu đàng đáng yêu hay mang quách cây guitar lên tung hoành? Chỉ đơn giản thế thôi, nhưng mà đầu nó thì cứ như muốn vỡ tung.

Giá như được là Harry Potter, Kẹo Bông sẵn sàng dùng đũa phép bắn tia sáng đỏ lên trời để được đưa ra khỏi “mê lộ”. Sẵn sàng! Quăng hết! Bỏ hết! Trở lại là chính mình! Nhưng Kẹo Bông vẫn còn người bạn đồng hành Bắp Nướng. Chỉ nghỉ đến Bắp Nướng thôi là Kẹo Bông lại cố gắng tự thúc mình đứng dậy.

Bắp Nướng đã khao khát được tham gia cuộc thi, mong muốn được khẳng định mình biết bao nhiêu! Bắp Nướng đã hy vọng rất nhiều vào Kẹo Bông. Giây phút Kẹo Bông đồng ý với Bắp Nướng.... gương mặt rạng rỡ đó của Bắp Nướng Kẹo Bông không thể nào quên được. Nếu bây giờ lại chính Kẹo Bông là người dập tắt niềm vui đó của Bắp Nướng, chắc Kẹo Bông không thể nào tha thứ cho mình mất! Yên lặng, hít một hơi dài, hai chữ “Tình bạn” lại chói sáng trong tim Kẹo Bông.... cô bé rắn rỏi đứng lên đi tiếp.

***
 
L

luna_lovegood_317

tiếp...

Sau nhiều ngày liệt kê và lược bỏ những lĩnh vực ít triển vọng, cuối cùng hai đứa cũng tìm thấy được chút ánh sáng le lói nơi cuối đường: Khiêu vũ thanh niên! Đúng! Khiêu vũ thanh niên-dạng “văn nghệ” đòi hỏi ít con người và tạm gọi là mới lạ trong trường hợp này.

Khiêu vũ với Kẹo Bông dĩ nhiên là đơn giản, và với Bắp Nướng, may thay cũng chẳng mấy khó khăn. Bắp Nướng tuy so với “cạ cứng” của mình thì xem ra có phần thua kém, nhưng với thiên hạ thì cũng ối người phải ngưỡng mộ anh chàng. Chỉ sau vài buổi tập luyện, Bắp Nướng đã nhanh chóng nắm bắt được các bước nhảy cơ bản. Niềm hy vọng đâm chồi trong tim hai bạn trẻ. Họ mải miết tập luyện trong niềm vui và sự háo hức. Chachacha rộn ràng hứng khởi, điệu Rumba vừa phải lắng sâu, bước Bebop trẻ trung nhịp nhàng,....

Càng tập cả hai càng hào hứng, hy vọng đã thành cây đang chờ ngày đâm hoa kết trái. Nhìn sự nỗ lực của Bắp Nướng, Kẹo Bông càng thấy thương bạn mình hơn. Cô bé càng cố gắng giúp đỡ Bắp Nướng.hơn nữa. Bắp Nướng cũng thế. Không phụ lòng “cô giáo nhỏ”, Bắp Nướng hăng say tập luyện. Nhiều lúc Bắp Nướng thấy mệt lắm, chỉ muốn dừng lại nghỉ ngơi, nhưng chỉ cần nhìn những giọt mồ hôi lăn dài bên đôi mắt đang cháy lên ngọn lửa nhiệt tình của Kẹo Bông, Bắp Nướng lại tiếp tục xoay theo điệu nhạc.

Cuối cùng Kẹo Bông cũng đã làm được điều mà lắm lúc cô bé đã cho rằng mình không thể thực hiện. Đến lúc này Kẹo Bông mới cảm nhận được rõ sức mạnh của Tình bạn là như thế nào.

Vậy là đã giải quyết được thêm 1 tiết mục nữa. Phần còn lại, Kẹo Bông quyết định cùng Bắp Nướng trổ tài ca hát.

***

Thời gian như chắp thêm cánh, vừa có kết quả vòng loại đó mà ngày thi chung kết cũng đã đến. Cả hai tuy hồi hộp lắm nhưng cũng trông đợi rất nhiều, hy vọng được thể hiện đúng những gì mình đã tập luyện.

Với kỹ năng nhuần nhuyễn của mình, Kẹo Bông dư sức dìu Bắp Nướng qua mấy phần thi kia với kết quả cao ngất ngưởng. Kiến thức xã hội: hai đứa mà kết hợp chả khác gì Song kiếm hợp bích. Kỹ năng băng đèo lội suối, đi rừng, làm việc theo nhóm,... cả ba khối chả ai qua được Kẹo Bông....Xuất hiện từ đầu vòng chung kết với đúng tuýp “nhân vật hình tượng”, cả hai mau chóng lấy được thiện cảm của khán giả.

Song song bên cạnh đó với thành công của cả hai là số phiếu bám sát nút của cặp Sấu Dầm. Mải mê tập tành, cả Kẹo Bông lẫn Bắp Nướng đều “quên lửng” đi sự cạnh tranh chả mấy hay ho của cô bạn đồng hương. Tuy vậy, nhưng vì được đồng hành cùng Kẹo Bông, Bắp Nướng vững tin hơn nhiều.

***

Lòng người ai biết nông sâu....

Chặng cuối của con đường đã xuất hiện. Phần thi Tài năng vô tình cũng là phần thi cuối cùng. Chặng đua đã vào giai đoạn nước rút, thắng bại ăn thua chính là lúc này. Trong khi không khí của cuộc chơi đang nóng lên với những dự đoán của các nhà “bình loạn” với các lá phiếu sau cùng chứa những con chữ thần kì-những con chữ đem đến niềm vui cũng như những giọt nước mắt cho bao người, thì từ thâm tâm của ai đó, đã dấy lên những ý nghĩ không mấy tốt đẹp....

***

-..Mất..mất...rồi...- Tiếng Bắp Nướng thảng thốt, bên cạnh nó, bé Dâu Tây em Kẹo Bông đang khóc nức nở.

- Chi đó Bé Út?!- Kẹo Bông vừa kết thúc phần thi thuyết trình đang vội vã chạy lại chỗ bé Dâu. Con bé ôm cứng cây guitar điện Kẹo Bông trao cho nó khi vừa từ lớp học đàn tới, vừa mếu máo trông đến tội:

- Anh Bắp Nướng ...ức.. ra ngoài kia xem chị Hai...hức.. thi. Út đang cầm bao đồ thì nghe...hức...ức... chị kia gọi... chị ấy nhờ Út gài dùm cái cúc áo.... Út để bao đồ xuống đây.. vậy mà......h..ức.... quay lại thì.....ư...ức...

- Bao đồ mất rồi.- Kẹo Bông tiếp lời hộ con bé, nét mặt nó lộ vẻ lo âu. Nhìn theo tay bé Dâu chỉ, nó nhận ra người nhờ bé Dâu cài dùm nút áo chính là Cam Thảo-chị gái của Sấu Dầm.- Ghê thật, nó tưởng mình không biết chị em nhà nó chắc!-Kẹo Bông lẩm bẩm trong miệng.

- Bây giờ phải làm sao đây?! Tụi mình mới chỉ thi hai tiết mục, còn đĩa nhạc bài song ca thì nằm luôn trong bao đồ rồi! Không có nó làm sao thi bây giờ...- Bắp Nướng lo muốn khóc. Mắt nó cay cay, trong giọng nói khô khan lạc điệu bỗng như nghèn nghẹn những túi nước đang chực trào ra. Bao nhiêu công sức tụi nó bỏ ra, đi đến cuối đường không lẽ lại trở về số 0 sao? Bài khiêu vũ đã rất thành công, chắc chắn thành công. Bài thuyết trình cũng không kém cạnh.

Vậy thì sao lại thua được chứ?!? Bao nhiêu nỗ lực của tụi nó, vượt qua gần hết các đối thủ để đi đến đây. Chỉ còn mỗi Sấu Dầm thôi mà phải thua nó, mà có phải do hai đứa kém cỏi đâu! Và quan trọng nhất, đối với Bắp Nướng lúc này chính là tình bạn lớn lao mà Kẹo Bông dành cho nó. Nó biết Kẹo Bông đã vất vả rất nhiều, và cũng buồn rất nhiều khi phải vào vai “công chúa hoàn hảo” trong mắt mọi người. Hơn bao giờ hết, nó khao khát thành công không phải để mình được tỏa sáng, mà là để tặng cô bạn thân Kẹo Bông của mình.

Nhưng nếu không tìm được cái đĩa, mọi thứ sẽ chấm dứt.... Không thực hiện đủ tối thiểu ba bài thi thì dù Kẹo Bông có thuyết trình giỏi đến đâu, bài khiêu vũ có hấp dẫn đến đâu thì trong mắt khán giả, tụi nó cũng là những kẻ kém cỏi.... Và vinh quang đó, chắc chắn sẽ được trao vào tay Sấu Dầm xấu tính!

Nhìn gương mặt của Bắp Nướng, không cần nghĩ nhiều Kẹo Bông cũng đoán được bạn mình đang nghĩ gì. Nó thấy thương Bắp Nướng vô cùng! Và nó cũng không thể chấp nhận hiện tại tồi tệ đang tiếp diễn. Nhà trường không thuê dàn nhạc, chỉ dùng đĩa Playback.
 
L

luna_lovegood_317

tiếp...

Giờ có đi báo mất đĩa cũng chả được gì, bằng chứng buộc tội Sấu Dầm cũng không có,... Không thể trông chờ vào được. Liều thôi! Nếu mất thì mất tất cả, nhưng nếu được thì có cả hai thứ: Vinh quang cho Bắp Nướng và nụ cười cũng của Bắp Nướng. Kẹo Bông muốn có cả hai. Khoác cây guitar điện lên vai, Kẹo Bông nhìn thẳng vào mắt Bắp Nướng:

- Mày tin tao chứ!

- Dĩ nhiên!-Bắp Nướng cười rạng rỡ xen lẫn vui mừng. Trong mọi tình huống, Kẹo Bông luôn là người mang niềm tin và những tia hy vọng đến cho Bắp Nướng, lần này, chắc chắn cũng thế, Bắp Nướng biết mà.....

- Lên sân khấu, “Rock xuyên màn đêm”! - Kẹo Bông hất đầu.

Bắp Nướng không đáp trả, cùng Kẹo Bông tiến lên sân khấu. Hôm đó, trong tiếng reo hò vang dội của khán giả, cô “gái thuyền quyên” Kẹo Bông đã trở lại là chính mình, tỏa sáng trong niềm đam mê thực sự bên người bạn thân đáng yêu Bắp Nướng.

Cuộc thi đã có chủ: Kẹo Bông và Bắp Nướng, dù họ đã phá đi hình ảnh “lí tưởng” của mình. Có thể vì nó, họ đã suýt thua cuộc. Nhưng cũng có thể nhờ nó mà hc đã tìm lại được chính mình để chinh phục khán giá.

***

Cuối cùng, đôi bạn Kẹo Bông và Bắp Nướng đã thành công. Có thể đó là nhờ tài năng của họ. Nhưng đó cũng có thể nhờ sự hy sinh của mỗi người, cho đi không cần nhận lại. Và có lẽ quan trọng hơn cả, đó chính là bản chất tốt đẹp nhất của tình bạn-Sự tin tưởng đã giúp họ vượt qua thử thách để tìm thấy con người của chính mình. Bạn tin không, con người không thể sống nếu thiếu tình bạn, và tình bạn sẽ không còn là tình bạn nếu trong đó không tồn tại niềm tin.
 
N

nguyenchaucb123

truyện hay

#1

icon12.gif
Đứng dậy, vươn vai và bước tiếp
– “Singapore. 6 tháng” – Hân hí hoáy chép vào sổ tay, theo thói quen ghi nhận các sự kiện có từ hồi cấp II… Cách đó 2 tiếng bay, một thằng con trai chợt giật mình. Nhói lòng đến lạ.

Bông



Bầu trời xanh đến lạ, những đám mây trắng xóa bay thành từng cụm, xa xa. Hân hít tràn căng lồng ngực mùi ngai ngái của cỏ rồi chép miệng thở dài. Bầu trời này không phải của nó, cái mùi này cũng không phải là của nó.

“Singapore. 6 tháng” – Hân hí hoáy chép vào sổ tay, theo thói quen ghi nhận các sự kiện có từ hồi cấp II. Nó nhìn cuốn sổ có hình con mèo màu cam trong tay, rủa thầm cái đứa chẳng biết gì, biết nó ghét mèo mà còn đem cái của nợ này tặng nó. Hừ. Tự nhiên nước mắt ở đâu thi nhau tới, nó khóc không thành tiếng, từng giọt nước mắt nóng hổi, đua nhau lăn dài, nhưng tuyệt nhiên không một tiếng nấc. Nó mạnh mẽ mà, làm sao nó có thể khóc được, không phải nước mắt đâu, chỉ là mắt mỏi quá, nên …

Cách đó 2 tiếng bay, một thằng con trai chợt giật mình. Nhói lòng đến lạ. Chính Minh cũng không hiểu tại sao. Nó thấy lòng mênh mang lắm, như 6 tháng nay, chưa một ngày nó hết day dứt.

=====================

7 tháng trước – NHH “hai xờ cun” – giờ thể dục

- Mày! Tao khát!

- Căn tin gần xịt kìa !

- Nhưng tao thích uống nước mày mua cơ ! Vị nó là lạ - Hân mỉm cười, nheo nheo mắt nhìn thằng bạn thân “hạt dưa cắn đôi”, nửa năn nỉ, nửa nịnh nọt.

- Thôi cái trò đó đi mày, tao không phải là mấy cái “đuôi” kia, vô ích, nhá !!!

- Đi.. đi.. mà.- Hân dài giọng.

- Không. Tao đã bảo không là không! – Minh gắt, định bụng quay ra sân chơi thảy vài trái bóng, các bạn của nó đang đợi.

- Nè nè, chiều nay tao có ca học với bạn Su, tao sẽ … - Hân giở giọng “bề trên”

Nghe tới Su, Minh mềm nhũn, vũ khí tối mật đã xài rồi, làm sao có đường trốn thoát. Mà kể cũng lạ, ngoài Minh ra có ai biết Hân là “cáo đội lốt thỏ” không cơ chứ. Chơi thân với nhau từ hồi lớp 6, bây giờ học 12, 6 năm trời chứ ít ỏi gì. Nó chứng kiến biết bao trò tinh nghịch của cô bạn. bề ngoài ai cũng nghĩ Bảo Hân nhìn hiền thế kia, xinh thế kia, dịu dàng thế kia cơ mà… Chỉ có nó mới biết những giai thoại có thể làm ngất các anh chàng đang xin làm đuôi của Bảo-Hân-xinh đẹp.

Con bạn nó, vào năm lớp 6 đã xung phong làm đội trưởng đội bóng đá của lớp, vì cái lí do “không-bạn-nào-đá-hay-hơn-em” mà đúng thật, năm ấy, lớp nó giành giải nhất với công đầu thuộc về Hân. Lúc Hân đại diện lớp lên nhận giải, Minh ngồi dưới chép miệng “con này chắc không phải con gái”. Hân và Minh, thân nhau cũng bởi vì sự lách chách nghịch ngợm, của những tròkhông phải của con gái. Hân ngồi kế Minh ở cuối lớp, vì 2 đứa có chiều cao vượt trội hơn các bạn khác. Có lần, Minh mang lên lớp chiếc MP3 mới toanh được anh trai đi du học về “nhượng lại”. MP3 lúc ấy là thứ tuyệt vời lắm, trong lớp mấy đứa có được. 2 đứa suốt ngày hý hoáy nghe nhạc, “mày 1 tai, tao 1 tai”. Hôm ấy giờ sinh hoạt chủ nhiệm, đang nghe “Friend Forever” của Spice Girl, Hân cao hứng lẩm nhẩm theo, ai ngờ hơi lớn. Cô chủ nhiệm đi xuống cuối lớp, Minh nhanh tay chỉ giấu đc Mp3 vào cặp, trên tai 2 đứa vẫn là cái tai nghe lơ lửng. Cô giáo nện thước xuống bàn, cầm tai nghe lên hỏi xem 2 đứa làm gì. Minh sợ toát mồ hôi hột, lập bập chẳng nói lên lời, đã nghe con bạn nó đĩnh đạc “em đang làm bác sĩ khám bệnh cho bạn Minh ạ”. Cả lớp lăn bò ra cười, cô giáo cũng phải mỉm cười trước sự láu lỉnh của Hân. Cô tha cho 2 đứa.

Cấp 2 đi qua, 2 đứa theo nhau vào trường chuyên của quận, không rời nhau nửa bước. con nhóc Hân hôm nào cũng phổng phao, xinh đẹp, thành “hot” girl của trường. Học giỏi, dễ thương lại hòa đồng, là mục tiêu săn đuổi của các chàng. Minh không biết bao lần phải ngậm ngùi làm bồ câu cho đám con trai bạn nó, gửi Bảo Hân cái này, cái kia. Nhiều lúc, nó nghĩ chắc kiếp trước nó nợ con nhóc này thiệt, kiếp này è lưng ra trả bù. Chuyện chưa hết, Minh không đâu lại phải lòng Su, cạ cứng của Hân trong lớp. Su là cực đối nghịch với Hân, Su hiền lành, ít nói, ở bên Su người ta có cảm giác rất bình yên. Minh thích Su lâu rồi, nhưng đâu dám nói, cứ phải để Hân làm gián điệp xem Su thích ăn gì, uống gì để còn .. mua cho cả 2.

Cuối năm 12. Lịch thi căng thẳng và dày đặc. Không khí ngột ngạt, gánh nặng cha mẹ đặt lên vai khiến Minh đôi khi trở nên cọc cằn, khó chịu. Những lúc như thế, Hân thẳng tay cốc đầu thằng bạn, mặt vênh lên “Mày muốn gì? Tao chứ có phải cái thùng xả street đâu”. Nếu là người khác, Minh chắc sẽ nổi nóng thực sự. Nhưng Hân khác. Chỉ có con nhóc Hân láu lỉnh kia mới biết Minh không thích học để thi Y dược theo truyền thống gia đình. Minh thích âm nhạc. Đắm mình trong âm nhạc Minh mới được là chính mình. Cũng chỉ có Hân mới là khán giả đầu tiên, cũng là duy nhất nghe Minh đàn và hát bài nhạc Minh viết riêng tặng Su. Minh vẫn chưa dám nói.

Rồi kết quả đại học cũng có. Minh đậu. Su đậu. Hân rớt.

Có kết quả, Hân lặng người. không tin vào mắt mình. Đúng là tên nó. Phan Bảo Hân. Đúng số báo danh của nó - 2303. Tại sao lại rớt? Hân luôn đứng ở tốp đầu trong trường, thầy cô hy vọng Hân không phải là đậu đại học, mà là thủ khoa, á khoa. Hân không thể rớt. không thể. Hân nhắn cho mẹ đúng 1 tin báo “Con rớt” rồi tắt máy.

Minh xem xong kết quả, trong bụng còn đang rủa thầm con bạn láu cá đi xem điểm một mình, chắc giờ này đang sung sướng la hét chỗ nào rồi. Điện thoại reo. Số mẹ Hân. Minh vui mừng báo tin, chỉ nghe giọng mẹ Hân lạc cả đi. “cô chúc mừng con. Con giỏi quá” Minh thấy lạ, hỏi Hân đâu thì nghe tiếng mẹ Hân nức nở khóc “con Hân nó rớt. Nó đi đâu rồi. Cô không tìm được. Cô chết mất Minh ơi” Minh sững sờ. Không thể là Hân. Hân không thể rớt. Không thể. Nó vội bảo mẹ Hân bình tĩnh rồi hứa sẽ tìm Hân về.

Minh gọi cho Hân liên tục, chỉ nhận đc giọng nói vô cảm, đều đều “Thuê bao..”. Nó tức muốn đập nát điện thoại. Những chỗ quen Minh đều đã đi cả, quán café 2 đứa được xem như “người nhà”, chỗ bãi cỏ xanh mát trong khu biệt thự sang trọng mà Hân thích, vì nó muốn sẽ có những căn nhà như thế trong tương lai; nhà Su, nhà đám bạn. tất cả đều không có. Minh hoảng hốt, và lo lắng. không một chỗ nào Hân hay tới mà nó không biết. Nhỏ bạn của nó, như bốc hơi vào không khí vậy.

Vô vọng. 11 giờ đêm rồi. gần 1 ngày trôi qua. Hân đang ở đâu? Minh cứ lang thang, tìm kiếm hết chỗ này tới chỗ khác. Lo lắng và hoang mang.

Điện thoại có tin nhắn. “tao ở tiệm đĩa Rock. Chở tao về với”

Cả khu này, chỉ có một tiệm bán đĩa rock. Minh phóng như bay.

Con bạn nó, ngồi thu gối trước cánh cửa tiệm đã đóng. Minh chống xe, chạy vào. Bao nhiêu trách móc, nó cũng muốn tuôn ra cho hết. Nhưng nhìn đôi mắt to tròn, cái môi cong lên như thách thức, nó im lặng ngồi xuống bên cạnh.

Hân tỉnh táo tới mức khó tin, bình thường như nó đang đi đâu chơi về, gọi Minh tới đón. Mặt nó cũng không có vẻ gì là suy sụp hay mệt mỏi. Nhưng vì là Minh, nên nó hiểu rõ, Hân đang đau đớn tới mức nào. Nó chỉ nhẹ nhàng.

“Lên xe, tao đưa về, tao báo ****** hôm nay để mày ngủ nhà tao với bé Na em tao, chắc mày cũng chưa muốn về”

Hân ngước mắt nhìn Minh, nụ cười ngoác rộng tới mang tai. Nhưng trên má nó, hai hàng nước mắt lăn dài. Nó đã cố mạnh mẽ cả ngày hôm nay, để không gì đánh gục được nó. Nó nghe nhạc rock cả ngày, ông chủ tiệm chép miệng nhìn con nhỏ thử hết cái đĩa này tới đĩa khác. Không ăn uống gì, cứ nhắm mắt, đeo tai nghe. Nó đưa ông chủ 100, bảo không lấy đĩa nào, chỉ muôn nghe thôi. Ông gật đầu rồi trả lại nó, thở dài. Những đứa tìm quên trong âm nhạc thế này chắc phải gặp cú sốc lớn lắm.

Ngồi sau xe Minh, Hân cứ tự nhiên gục đầu vào vai nó, mặc nước mắt chảy. Nhưng nó ko nấc tiếng nào. Nó im lặng và khóc. Minh đưa nó qua hết con đường này tới con đường khác. Đường phố vắng tanh. Bóng 2 đứa hắt trên mặt đường.

Hai tuần sau. Hân báo nó sẽ đi Singapore du học. Con nhỏ ráo hoảnh, như báo nó đi du lịch đâu đó rồi sẽ về ấy. Hỏi tại sao, Hân cười. “Tao làm ba tao mất mặt. Ổng hỏi tính sao. Tao kêu du học. Thế là đi”. Minh không tin vào tai mình. Nhìn nhỏ bạn quay lưng đi, lòng nó nhói lên một cái, giá lúc đó nó biết.. trái tim nó đang mách bảo rằng, nó sắp mất đi điều quí giá trong đời

Sân bay Tân Sơn Nhất. Đông đúc và hối hả. Hân đi, chỉ có bố mẹ, Su, và Minh đi tiễn. Bố Hân lạnh lùng, đẩy hành lí cho con vào check in, đôi mắt khuất sau cặp kính đen, chẳng rõ là vui hay buồn. Mẹ Hân sụt sùi liên tục, ôm chặt lấy con, khóc như muốn ngất đi. Su cũng khóc. Nhìn Hân là biết cái tính nết ngang ngạnh của nó là của ai. Nó cứ đuổi mọi người về, dứt tay mẹ nó ra, cười toe toét. Nụ cười rộng tới mang tai. Nó giục bố đưa mẹ về, nó gắt với mẹ nó “Con đi học chứ có đi vào chỗ chết đâu mà”. Đến lúc chỉ còn 3 đứa. Hân ôm chặt lấy Su, lấy Minh, cầm tay 2 đứa nó, đưa lại với nhau, cười bảo “yên tâm mà đi rồi”

================================================== ===================
Hân bước vào phòng cách li mà không quay đầu nhìn lại. Nó chỉ gắng được tới phút này thôi. Làm điều cuối cùng, cho người nó yêu thương được hạnh phúc. Nó thương Minh từ lâu rồi, nhưng nó biết, chỉ có thể làm bạn thân mới có thể bên cạnh Minh. Bao nhiêu người ngỏ lời, nó đều từ chối, không phải vì tự cao như vẫn thường chọc Minh. Là vì nó có người ở ví trí đặc biệt rồi. Nó chọn con đường làm bạn thân cũng vì lẽ đó. Ôm chặt cuốn sổ nhỏ hình con mèo Minh tặng vào lòng. Nó lặng lẽ khóc. Lần này nó nấc lên từng hồi. Nó ghét mèo. Mèo nhìn yếu đuối, lúc nào cũng phải có người bảo vệ. Nó khác, nó mạnh mẽ, nó sẽ bước đi bằng đôi chân của chính mình.

340MessengerGirlbyAnimeSpice.jpg

 
P

phungphuongmai96

Nếu post rùi thì cho bạn ý rút kinh nghiệm zợ. Coi như lần sau cẩn thận hơn 1 chút. Voldy típ tục post truyện đi nha. Mình đang chờ nè. :D
 
M

moxa

Bản giao hưởng không mùa

1. Lá thư của bố báo tin mẹ đang ốm đến với Việt trong một buổi chiều mưa nhẹ và gió dìu dịu, khi nó mò ra bưu điện lục xem có tiền gửi ở quê lên không. Việt hơi nhăn mặt khi “soi” cái phong bì mỏng lên trời không thấy thêm gì khác, trong khi thư viết chỉ là vài dòng ngắn ngủi báo một điều nó chẳng mong chờ. Nó gấp tư cái phong bì nhét xuống đáy ba lô, leo lên cái xe mượn của Lý “Ti” phóng vù về trường không một lần bóp phanh.

2. Thế rốt cuộc mày có đi không? Lằng nhà lằng nhằng mất thời gian quá! - Cường cáu gắt.
- Tao không biết. Để tao... nghĩ đã - Việt nhấm nhẳng làm thằng bạn nhặng xị lên :
- Nghĩ cái khỉ nhà mày ý. Mày thì có cái cóc khô gì mà suy với chả nghĩ!!! Không đi thì cứ nói là không đi - Minh “Tinh” nói to đến nỗi cô bán hàng ngước mắt lên nhìn cả bọn một cách ngạc nhiên pha lẫn e dè.
Ly “Ti” nguýt Minh một cái rồi quay ra dịu dàng với Việt :
- Thế anh có chuyện gì à?
Việt định nói nhưng ngập ngừng rồi lại thôi. Ngọc “Xù” đang lựa một cái áo hai dây cũng quay ra hất hàm :
- Xời! Có chuyện gì thì xổ béng ra. Mập mà mập mờ ngứa mắt quá!!!
Việt tặc lưỡi, thò tay moi cái thư ném lên :
- Dạ đây! Mấy ông bà liếc qua đi ạ!
“Xù” bắt lấy cái thư, đọc lướt qua, rồi vừa tủm tỉm cười vừa chuyền tay cho mấy đứa còn lại. Cường đọc cuối, nó giơ cái thư lên và nhăn mặt :
- Và thế là mày tính sẽ nghỉ 2 ngày cuối tuần... ở quê với ông bà già vì cái thư này à?
Việt gật đầu rồi lại lắc đầu :
- Tao cũng chưa biết nữa. Thế mới bảo phải nghĩ.
Ly “Ti” mân mê một cái gấu quần để đoán chất vải, giọng nhè nhẹ bâng quơ :
- Nhưng hôm nay đã là thứ sáu rồi, cả bọn định mai sẽ đi Hồ Núi Cốc mà, anh còn nghĩ tới bao giờ nữa?
Việt chưa kịp trả lời thì Minh “Tinh” đã quàng vai nó thân mật :
- Đã hai năm có lẻ mày lên đây học, tao có thấy bà già mày ốm iếc gì đâu. Cụ khoẻ như thể voi Tây Nguyên ý! Chắc là nhớ thằng con giai quí tử quá nên loè mày về chơi thôi.
Tiếng cười vang lên trong shop. Việt đỏ bừng mặt :
- Mày câm đi!!! Những câu như thế mà cũng sủa được.
Mắt Minh “Tinh” long lên, nó vứt bộp cái sơ mi trắng viền đen đang cầm trên tay xuống :
- Mày muốn chơi hả? Tao chiều.
Thấy hai thằng lườm nhau có vẻ sắp to chuyện, Xù cuống cuồng nhảy vào giữa :
- Này, này, dừng ngay! Hai ông nên biết kiềm chế. Có gì vào... nhà vệ sinh nữ mà giải quyết, không đóng phim hành động ở đây nhé!
Việt nhổ một bãi nước bọt, quay ra lựa một áo khác. Cường nhìn Việt chăm chú :
- Chắc cũng không vấn đề gì đâu. Các cụ hay cảm vặt ấy mà. Thỉnh thoảng ho vài cơn là nửa làng được biết.
Minh “Tinh” nhếch mép một cái, tiếp tục đá đểu :
- Tao thì vẫn cho là cụ chán chơi với lợn gà rồi, nên muốn thằng con giai về đấm bóp...
- Ông tắt đài được rồi đấy! Lý “Ti” nheo mắt, rồi nó nhìn sang Việt :
- Em đồng ý với anh Cường, chắc là mẹ anh chỉ hơi mệt thôi, người già thường thế mà! Anh cứ yên tâm mà đi với bọn em.
Việt nhún vai giọng mệt mỏi :
- Anh cũng chẳng biết. Thôi, anh về ký túc xá trước đây. Có gì thì nháy máy.
Nó cầm chìa khoá Spacy của Ly “Ti”, bước ra ngoài trong tiếng huýt sáo trêu chọc của Minh “Tinh”...
3. Nhà Việt chẳng thuộc loại khá giả gì. Gọi là được thì tức là cũng chật vật mới nuôi nổi một thằng con học đại học có ti tỉ nhu cầu như bao người bình thường ở thành phố. Về cơ bản, Việt không hư, không phá phách, không bỏ học, nhưng từ ngày chơi với tụi Xù, Việt mới hiểu nỗi khổ của một thằng con trai thấy mình hoặc thua kém bạn bè hoặc phải dựa vào một đứa con gái khác, như việc nó vẫn phải dùng xe máy của Ly “Ti” chẳng hạn. Cả Cường, Xù, Minh “Tinh” và Ly “Ti’ đều là những đứa Hà Nội giàu có, tiền vừa tiêu vừa ném. Với chúng nó “money is no problem” thì với Việt lại khá khó khăn. Việt yêu cầu bố mẹ gửi tiền lên nhiều hơn, lấy lý do “học phí tang và cần phải mua thêm sách vở”. Hai năm đại học, Việt không về thăm bố mẹ lần nào. Nó tự nghĩ, mình đã sống 20 năm với bố mẹ, bây giờ đi 2, 3 năm làm gì mà phải về. Đôi khi nó cũng nhớ những cánh đồng bát ngát ở quê, ánh mắt dịu hiền bao dung của mẹ hay những cây mít trĩu quả trước sân nhà. Hoặc là một vài lần tắm sông đùa nhau chí choé với lũ bạn, hoặc là những lần bắt đom đóm làm đèn trung thu. Mọi thứ hiện ra khi rõ ràng khi mờ mịt. Nhưng thường được lấp ngay bởi những buổi party, những cuộc chơi thâu đêm, cũng có khi là những bài luận văn khó đến ngắc ngừ, dù là gì, cũng nhanh chóng dập tắt được niềm nhớ và mong mỏi về quê trong Việt. Cũng có lúc ngồi một mình vào những đêm muộn muộn khi thằng bạn Hải Phòng hay Khánh Hoà gì đó ở chung phòng đã ngủ khì, kết thúc tạm cho những cuộc chơi liên miên, Việt cũng thây nhớ mẹ, nhớ lắm lắm. Vì nó nhớ khi còn nhỏ, vào những giờ thế này, khi nó đã leo lên giường đánh được một nửa giấc, chợt tỉnh giấc vì một trận mưa rào hay tiếng dế kêu to, Việt thường vẫn thấy mẹ ngồi bên chiếc đèn dầu vặn nhỏ vì sợ sáng quá nó thức, khi thì tính tiền vải lụa bán trong ngày, lúc thì xem lại sổ sách cây giống đã thu mua... Những việc tuy với đứa trẻ như Việt là khó hiểu, thì nó cũng lờ mờ đoán ra là mẹ đang tìm cách ... kiếm tiền. Nó lại lăn ra... ngủ tiếp. Mẹ nó lăn lộn làm ăn kiếm sống buôn bán như thế nhưng lại rất hiền. Thường che chở cho nó mỗi khi bố đánh đòn vì đi chơi trốn bữa. Việt nhớ! Nhưng nó cũng chỉ nhớ được đến thế thì hoặc thằng bạn cùng phòng mò dậy và càu nhàu vì đèn vẫn sáng, hoặc di động nó rung, hoặc ý nghĩ về bài hàm số đang dở lại lấn chiếm, hoặc những cái tương tự như thế... Lần này thấy bố viết thư báo vậy, Việt hơi băn khoăn, nó cũng muốn về xem mẹ ốm ra sao, nhưng cũng lại không muốn bỏ chuyến đi chơi đã chuẩn bị sắp xếp cả tuần. Việt thầm nghĩ một mình cho đến khi đầu nó đau như búa bổ thì có tiếng gõ cửa.
- Ai đấy?
- Em – giọng Ly “Ti”.
Việt bước chân đất ra mở cửa. Ly “Ti” bước vào, vứt cái xắc xuống ghế, ngồi phịch lên giường, rút một điếu thuốc ra châm lửa hút :
- Mai anh đi đấy chứ?
Việt khép cửa, nó quơ đống quần áo nhàu nát và bừa bộn trên giường ném vào một góc, hỏi bâng quơ một câu để tránh vấn đề :
- Em... đi gì đến đây vậy?
Ly “Ti” hồn nhiên trả lời một câu làm Việt phải giật mình :
- Minh “Tinh” đèo.
Ly nhả khói, đưa tay ra vuốt mái tóc mượt mà :
- Hmm... hm... sao? Anh có đi không vậy?
- Chắc không! Anh nghĩ mình nên về thăm mẹ – Việt buông giọng, nhìn ra cửa sổ đóng kín, chèn bằng một khúc gỗ ẩm ướt.
Ly rùng mình nhìn chồng sách bụi bặm trên tủ và đống xoong nồi lỉnh kỉnh ở cuối phòng, nó lắc lắc tay Việt :
- Này, anh không đi thật à ?
Việt vẫn không quay mặt lại :
- ừ, không đi, đâu thể phân thân được!
Giọng Ly “Ti” nghe nhỏ nhỏ :
- Anh bỏ em cho Minh “Tinh” thật à?
Việt thấy lạnh người vì Ly động đúng vào điều nó đang nghĩ. Trong 5 đứa, Cường và “Xù” là một đôi. Còn cả Việt và Minh “Tinh” đều thích Ly. Từ trước đến nay, Ly “Ti” luôn dành tình cảm cho nó nhiều hơn. Tuy thế, Minh “Tinh” chưa bao giờ bỏ cuộc. Việt biết thằng này luôn rình cơ hội thích hợp cướp trái tim Ly “Ti” đi...
Việt đá một câu để thử lửa :
- Em đi với nó cũng có sao đâu!
Ly “Ti” đứng phắt dậy, nhặt xắc bước thẳng ra cửa. Việt chồm dậy hốt hoảng, nó bước theo rút điếu thuốc trên môi Ly ra :
- Được, anh ... đi.
Ly “Ti” quay lại tát yêu một cái vào mặt Việt :
- Đấy, thế mới là anh chứ! Lúc nãy em nói đùa đấy. “Xù” nó đèo em đến đây.
Việt thấy nhẹ cả người, nó chào, rồi đóng cửa lại. Bước lại gần phía cửa sổ, Việt gỡ tấm gỗ, mở toang cửa ra, một luồng gió mát ùa vào làm nó nhẹ nhõm hơn đôi chút. Nó không về chắc mẹ cũng không giận, mà có giận thì cũng chẳng sao.
4. Năm giờ sáng. Trời vẫn còn tối... Cường và Xù cười đùa rôm rả. Minh “Tinh” như thường lệ solo một mình một xe, vừa đi vừa huýt sáo, thỉnh thoảng liếc sang Spacy Việt đang đèo Ly “Ti”, nó đã quen nên không còn thấy tức nữa, chỉ đôi lúc lại trêu Ly vài câu mặc ánh mắt ít thiện cảm của Việt. Minh “Tinh” cười khẩy :
- Cậu công tử nhà quê có quen đi đường dài không đấy? Hay đảo Ly sang đây đèo hộ cho!
Việt nhếch mép, có ghìm giọng nói cho vừa :
- Quen hay không thì vẫn hơn xa mày!
Minh “Tinh” nheo mắt :
- Tao thách.
Việt cảm thây từng mạch máu mình nóng lên :
- Thích thì chiều !
Minh “Tinh” cười ha hả :
- Được lắm. Cường ơi, bắt hộ tao này! Từ đây ra đường quốc lộ 13 khoảng gần 20 cây. Thằng nào đến trước thì đèo Ly hết phần còn lại. OK?
Việt gật đầu. Nó ép thẳng côn, lên ga bốc xe đi... Minh “Tinh” chậm rãi về số 1 rồi lên số 2, 3, nó chồm xe lên, không chịu kém phân, lướt qua đánh đuôi quệt vào chân Việt một cách khiêu khích. Việt cuống lên, vuốt ga nhích xe lên rồi quẫy một cái vào đầu xe làm con X đỏ của Minh lảo đảo, rồi lại gượng lại ngay, nhanh chóng bám bóng lai theo. Việt thấy rõ bất lợi của mình, nếu trên một đoạn đường thẳng thì Spacy còn cơ, nhưng với một đoạn lên xuống ngoằn nghèo bất thường thế này thì hộp số vòng của X là quá lợi, chưa kể nó còn phải kẹp Ly “Ti”. Hai đứa đi được khoảng 5 phút thì còi cơ động rú ầm lên sau lưng. Minh “Tinh” hét to :
- Cấm được dừng. Mày còn đang đèo Ly đấy.
Việt mím môi. Nó rú ga cố lên được chừng 2 giây, nó đá chân chống xuống hơi nghiêng xe quét bụi mù mịt. Minh ở đàng sau dính trọn đành ép sát xe bám lòng đường và giảm côn. Việt cười đắc thắng, nó tắt đèn đuôi và nháy trái phải liên tục để cắt cơ động. Chợt Ly “Ti” hét to, từ phía trước mờ mịt, bỗng xuất hiện một chiếc xe máy đi ngược chiều. Việt siết mạnh phanh tay, chân mài xuống mặt đường, cố quăng xe sang bên cạnh, mặt nó đập thẳng vào đồng hồ số, Ly chỉ bị va vào lưng Việt rồi ngã nhẹ xuống. Việt thấy máu dồn lên trán, nó gục xuống đường nhả cái xe đang bốc khói ở bánh, Việt nghe tim đập mạnh, mắt nó từ từ mờ đi khi thấy Ly “Ti” leo lên xe Minh “Tinh” phóng thẳng đi. Còi cơ động vẫn rú sát sau lưng Việt, nó lịm đi trước khi không còn hay biết gì, Việt thấy mình như đang ở giữa một lớp học...
***
Cô giáo dịu dàng :
- Hôm nay các em muốn làm gì nào?
Cả lớp đồng thanh :
- Kể chuyện ạ.
Cô giáo gật đầu và cười :
- Được. Vậy thì cô sẽ kể cho các em nghe một câu chuyện. Ngày xưa, có một anh chàng vô cùng yêu vợ, nhưng anh ta không có cách nào để chứng minh. Vợ anh ta liền nói : “Anh hãy về nhà mang quả tim của mẹ anh tới đây, như thế em sẽ tin là anh yêu em”. Chàng trai suy nghĩ : “Mình sống với mẹ trong 20 năm đầu đời. Nhưng có thể sống với vợ gấp ba thời gian ấy...”. Anh ta liền trở về nhà. Vừa nhìn thấy con, mẹ anh ta reo lên :
- Ôi, con về thăm mẹ đấy ư?
Đứa con chẳng nói chẳng rằng móc lấy trái tim mẹ và chạy về nhà vợ. Trên đường do vội quá, anh ta vấp ngã, trái tim mẹ lăn xuống vệ cỏ, anh ta chưa kịp ngồi dậy thì nghe tiếng nói phát ra từ trái tim người mẹ :
- Con à, con có... đau... không... ?
***
5. Việt tỉnh dậy từ từ, cảm thấy hơi ấm từ một bàn tay. Việt nghe một tiếng ho và một giọng nói quen lắm vang lên :
- Bà nghỉ đi chứ. Bà đã trông suốt cả đêm qua rồi, người thì hãy còn ốm...
Bàn tay ấy vẫn đặt trên tay nó, ấm áp một cách lạ thường. Việt nhớ lại một lời nói của người thầy giáo đã từ lâu : “Tình yêu mẹ dành cho con giống như một bản giao hưởng không mùa, nó lặng lẽ âm thầm và ngân mãi mãi, không bao giờ hết, càng lắng nghe càng thấy cảm động thật nhiều”. Việt mở mắt ra. Nó khóc...

Nguyễn Minh Nhật
 
T

thao_my

chà, trong nì toàn viết truyện teen ko hà, đổi ko khí 1 chút nghe mấy bạn, đây là 1 fiction của bà chị tớ, mời mấy bạn đọc thử :D
 
T

thao_my

CHUNG TÌNH
Tình yêu - điều thần kì luôn áp ảnh tâm trí của nhân loại . Nhưng rốt cuộc tình yêu có thể tồn tại đến bao lâu ? Có thể nào đến khi xác thân ta về với cát bụi , thứ gọi là ái tình ấy vẫn cứ tồn tại chứ ?
picture.php


Nàng yêu chàng, yêu chàng đến chết ...
Nhưng...chàng có chấp nhận cùng nàng đi đến cuối con đường đó ko ???


Cast :
Peter Ho........Hà Nhuận Đông(Nhiệm Phong)

picture.php

Nghề nghiệp hiện tại :Bác sĩ khoa tim mạch BV thành phố
Tuổi :28

picture.php

Angel Dong.............Đổng Khiết
Nghề nghiệp hiện tại:ko
Tuổi :18
Thói quen :viết nhật kí


picture.php

Cecilia Han........Hàn Tuyết
Thân thế: con gái viện trưởng
Nghề nghiệp hiện tại :chuyên gia tài chính
Tuổi :25

...........
Đông đặt bút kí vào tờ giấy màu đỏ trang trọng đặt giữa bàn . Thế là xong một cuộc giao dịch , anh thở phào nhẹ nhõm tựa lưng vào chiếc ghế sofa lòng mừng thầm vì đã mua được một căn nhà với giá cực rẻ .
_ Thưa ông - Gã đàn ông ngồi trước mặt Đông - nếu ko giới thiệu là một tay môi giới nhà đất sành sỏi , hẳn là chẳng ai tin . Hắn có dáng người tầm thước nhưng trông ko nhanh nhẹn mà có vẻ gì đó ù lỳ , thụ động hoàn toàn ko giống phong cách của một nhà kinh doanh lão luyện . Khuôn mặt quá to so với chiếc cổ ngắn - thân hình tròn trịa khoả lấp sau bộ đồ vest hoa hoè sặc sỡ trông lại càng tròn trịa hơn . Đôi mắt ti hý chuyên liếc ngang dọc và một đôi môi mỏng - nếu ko nhìn kỹ hẳn nhìu người trong chúng ta sẽ tưởng hắn chẳng có môi , mà chẳng qua đó chỉ là một đường thẳng mỏng manh nằm chắn ngang khuôn mặt trắng nhờ nhợ kì quặc mà thôi
- giấy tờ đã xong , khi nào ông đến nhận nhà ?
_ Sắp thôi - anh trầm ngâm nhấp một ngụm coffee - chắc là trước khi vợ chưa cưới của tôi về , tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ .
_ Vậy thì xin chúc mừng , hy vọng trong tương lai lại được hợp tác với ông đây
_ Cảm ơn , tôi cũng mong thế . Để tôi tiễn ông .
_ Thôi , tôi ko muốn làm phiền .

Tay môi giới khéo léo từ chối yêu cầu của vị khách hàng , hắn mau mắn thu dọn toàn bộ tài liệu vào chiếc cặp da bóng loáng của mình rồi như sợ vị khách ko hài lòng trả lại món hàng vừa trót bán gã vội vàng biến thẳng cùng với một nụ cười khó hiểu đến đáng sợ trên cặp môi mỏng nhờ nhờ .
_ Chúc ông may mắn

Gã nói với lại bằng một tiếng nói - ko một tiếng thì thầm thì đúng hơn , một tiếng thì thầm còn nhẹ hơn cả cơn gió thoảng mà bản thân hắn thừa biết người kia chẳng thể nghe thấy gì . Dù gì thì hắn cũng thấy mừng vì vừa bán xong một căn nhà quá ư là “ tai ám “

Tay môi giới khéo léo từ chối yêu cầu của vị khách hàng , hắn mau mắn thu dọn toàn bộ tài liệu vào chiếc cặp da bóng loáng của mình rồi như sợ vị khách ko hài lòng trả lại món hàng vừa trót bán gã vội vàng biến thẳng cùng với một nụ cười khó hiểu đến đáng sợ trên cặp môi mỏng nhờ nhờ .
_ Chúc ông may mắn

Gã nói với lại bằng một tiếng nói - ko một tiếng thì thầm thì đúng hơn , một tiếng thì thầm còn nhẹ hơn cả cơn gió thoảng mà bản thân hắn thừa biết người kia chẳng thể nghe thấy gì . Dù gì thì hắn cũng thấy mừng vì vừa bán xong một căn nhà quá ư là “ tai ám “

Đông ngả người ra ghế , đôi mắt dim lim - anh đã trực trong bệnh viện hai ngày nay . Thật sự là rất mệt , nhưng cũng rất thoả mãn khi mua được một ngôi nhà ... chà , đã đến lúc phải cưới vợ rồi đây !
Anh và Hàn Tuyết yêu nhau đã 5 năm khi anh trở thành sinh viên năm hai của trường y , nàng là hoa khôi của trường lại là con gái ruột duy nhất của viện trường bệnh viện thành phố .
Ai cũng nói anh ăn may khi vớ được đại mỹ nhân , có gia thế tốt lại thông minh . Biết nói sao nhỉ , có lẽ là anh và Tuyết có duyên bởi vì chính Đông cũng ko hiểu tại làm sao 1 người xuất sắc như cô ta lại chọn anh , người ko có nhà - ko có gia đình thậm chí cũng ko có cả quá khứ . Nghe Hàn Tuyết kể lại ba của cô ấy đã cứu được anh khi đang đi câu cá dọc bờ sông .
Sao cũng được , dù jì thì Hàn giáo sư đã cứu anh . Hàn Tuyết đã yêu một kẻ ko có jì như Đông vậy thì anh đành đem hết trái tim mình đáp lại tình yêu cuồng nhiệt của Tuyết vậy .
Có điều , cô nàng bướng bỉnh hok hề có ý định kết hôn , một đại tiểu thư danh giá như Tuyết từ nhỏ đã được hấp thụ nền giáo dục Tây fương hoàn hảo + thêm bản tính được nuông chiều cho nên dù rất yêu anh nhưng Tuyết vẫn muốn nó dừng lại ở một mối quan hệ gần như là vợ chồng - Nàng hok muốn trở thành vợ - thành mẹ của một ai đó , hok thix sự ràng buộc - Tuyết mạnh mẽ và luôn mong ước được tiến xa hơn nữa trong công việc của mình .
Và anh chấp nhận nó như một lẽ hiển nhiên .......
Suy nghĩ về điều này quả thật là quá mất thời gian rồi , Đông cởi chiếc áo blouse vắt lên thành ghế một cách cẩu thả rồi ngả người chìm vào giấc ngủ ....
“Về với em .... em đã đợi , đợi anh lâu lâu lắm rồi.....sao anh , anh ko tới ! “


...to be continue....
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom