có ý kiến cho rằng nhà văn Nguyễn Minh Châu đã phát hiện "một vẻ đẹp ở đáy sâu tâm hồn của người đàn bà vất vả là một viên ngọc quý".
Anh chị hiểu câu nói đó như nào và bằng hiểu biết của mình hãy phân tích nhân vật người đàn bà trong tác phẩm "chiếc thuyền ngoài xa"
Lập dàn ý:
*Hình tượng người đàn bà được phát hiện qua cuộc sống của người nghệ sĩ vì thế cuộc đời và số phận của người phụ nữ ấy được hiện lên cùng với nhận thức về cuộc sống của người nghệ sĩ"
1.Ngoại hình:
-cao lớn, thô kệch.
-mặt dỗ, tái mét vì mệt mỏi.
-dáng đi chậm chạp như bà già.
-tấm lưng áo bạc phếch, rách rưởi
>>Hiện lên là một người vất vả nghèo khổ.
2.Hành động và thái độ:
a.Khi bị chồng đánh đập tàn nhẫn vẫn cam chịu nhẫn nhục, không kêu, không chống trả, không chạy trốn.
b.Khi đứa con trai xuất hiện:
-Chị cảm thấy xấu hổ nhục nhã, đau đớn vì con mình chứng kiến cảnh ấy.
-ôm chầm lấy con>chị thương con vì bị bố đánh.
-Chắp tay vái lấy vái để nó>tức là xin nó đừng làm gì đó trái với đạo lí
>Người đàn bà ấy là người bất hạnh nhưng vị tha giàu đức hi sinh đáng thương và đáng được trân trọng.
c.Khi gặp Chánh Án Đâủ:
Thái độ:
+Lúc đầu khi đến sợ sệt run rẩy tìm một góc để ngồi, Đó là cái run rẩy thường dân cả đời mới tiếp xúc với quan toà, công đường.
+Xưng hô quý toà-con tự nhận mình là thân phận thấp hèn.
+Khi Đẩu khuyên chịClick the image to open in full size.cả nước này không có người đàn ông nào vũ phu như hắn, chị không sống được với lão ta đâu).
>>Người đàn bà phản ứng: con lạy quý toà...nhưng xin đừng bắt con bỏ nó.
>>>Thái độ của người đàn bà trái với lẽ thường điều mà Đẩu khuyên người đàn bà rất hợp lí và có lẽ ai cũng nghĩ rằng đó là giải pháp tốt nhất giải thoát cho người đàn bà trong hoàn cảnh ấy, giải thoát khỏi người chồng vũ phu. Vì thế sau câu nói của người đàn bà Phụng cảm thấy căn phòng ***g lộng gió biển bỗng nhiên bị hút hết không khí ngột ngạt quá chừng.
*Sau đó thay đổi cách xưng hô: chị và các chú , thái độ không còn run rẩy nữa mà tự tin hơn khi đứng trước cuộc đời, đối diện với cuộc đời người phụ nữ ấy cảm thấy tự tin hơn.
Cảm ơn Phùng, Đẩu>>là người phụ nữ hiểu lẽ đời. Chị kể về cuộc đời mình: là cuộc đời bất hạnh, là một người đàn bà xấu(căn bệnh đậu mùa đã để lại những di chứng ko bao giờ xoá được trên khuôn mặt của người đàn bà ấy.
-lấy chồng người hàng chài, sinh nhiều con, nghèo lại càng nghèo hơn.
-Bị chồng đánh đâpj suốt ngày.
>>>>1 hạt ngọc nơi đáy sâu tâm hồn người đàn bà vất vả.
Chị hiểu và cảm thông cho hành động vũ phu ấy của chồng tẩt cả chỉ vì đói nghèo mà ra.
Là một người phụ nữ hết mực yêu thương, vì chồng con(xin chồng đưa mình lên bờ để đánh tránh làm tổn thương các con).
Chị đưa thằng Phác lên bờ vìkhông muốn nó chứng kiến cảnh bạo lực và hơn hết chị không muốn nó vì thương mình trở thành đứa con bất hiếu với cha,trái với luân thường đạo lí.
Chị quan niệm người đàn bà sống trên thuyền là sống vì con chứ không vì mình và điều hạnh phúc nhất của chị là khi nhìn thấy đàn con ăn lo.
>>Là một người thấu hiểu lẽ đời, chị cần chồng vì các con chị cần có bố để nuôi và dạy con vì chỉ cần có chỗ dựa trong cuộc sống mưu sinh vất vả nuôi con , chị hiểu nỗi khốn khổ bế tắc của chồng vì vậy chị luôn nhẫn nhục cam chịu sẵn sàng hi sinh bản thân mình vì chồng con.
Câu chuyện của người đàn bà khiến cho Phùng và Đẩu ngạc nhiên sững sờ ko hiểu tại sao người phụ nữ ấy lại có sức cam chịu đến như thế. Và rồi khi đã hiểu ra họ cảm phục và trân trọng tấm lòng vị tha đức hi sinh cao cả của người phụ nữ hàng chài.
Tóm lại: Qua câu chuyện của người phụ nữ hàng chài nhà văn thể hiện cái nhìn nhân hậu của mình. Ông phát hiện ra rằng đằng sau câu chuyện buồn của gia đình người lao động vùng biển là vẻ đẹp của tình mẫu tử, lòng bao dung và đức hi sinh của người phụ nữ. Đó là hạt ngọc ẩn dấu trong những cái lấm ắp đời thường mà ông nâng niu trân trọng.
Và qua đó ta hiểu được hơn giá trị tốt đẹp của người phụ nữ vùng biển nói riêng và người phụ nữ Việt Nam nói chung.