L
lucky_star114
BỒ CÔNG ANH
Trong cuộc đời mỗi con người có những bước ngoặc tuy nhắn ngủi nhưng lại làm con người ta trưởng thành hơn cả một quãng thời gian dài đằng đẳng mà chỉ quẩn quanh trong cái ao đời bằng phẳng của mình. Nhỏ khẽ mỉm cười khi nghĩ về điều ấy.
Ba mẹ nhỏ là nhà báo. Từ ngày vừa sinh ra nhỏ củng đã được định đoạt phải theo cái nghiệp ấy. Thời gian thấm thoát trôi qua nhỏ luôn nghe lời nếu không muốn nói là làm theo tất cả những điều mà ba mẹ sắp xếp. Ngày vào cấp ba ba mẹ bảo nhỏ phải học khối C để thuận tiện cho công việc sau này...và như mọi khi nhỏ đã làm như thế. Ngày cầm tờ giấy nhận lớp nhỏ chạy thật nhanh chiếc xe đạp của mình và lao đi như một kẻ ngốc...ai muốn nghĩ thế nào cũng được nhưng lúc này nhỏ đang cần một nơi để khóc...nhỏ chạy đến ngang qua một khu đất trống cỏ mọc um tùm...nhỏ dừng xe lại ngồi xuống đó...lần này nhỏ không khóc...chiều dần buông trên đôi vai gầy gọt của nhỏ....nắng nhạt dần nhỏ nhìn những con chim non đang được mẹ nó mớm mồi ở trên một cành cây ven đường...nhỏ tự hỏi chúng có thật sự hạnh phúc không...gió chiều nhè nhẹ thoang thoảng hương hoa dại...nhỏ nhớ lại ngày vừa tốt nghiệp cấp hai, cái ngày mà nhỏ cùng nhỏ bạn thân ngồi hoạch định về tương lai của mình. Ấy là buổi học cuối cùng của nhỏ, nhỏ như còn nghe văng vẳng lời của nhỏ bạn thân:
- tớ sẽ trở thành một cô giáo dạy văn!
- Ừ! cậu sẽ làm được! - nhỏ đáp
- còn cậu thì sao? - Lan hỏi
- nhỏ hok do dự mà trả lời ngay: - tớ sẽ trở thành một kế toán xuất sắc!
- Lan nhanh nhẩu - còn ba mẹ cậu thì sao?
nhỏ không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào cứ nhìn mãi vào khoảng không vô tận.
Nhỏ không muốn làm ba mẹ thất vọng. Có lẽ nhỏ phải gửi lại những ước mơ của mình ở phía sau như từ trước tới nay nhỏ vẫn làm! nhỏ cảm thấy mình giống một bản sao hơn là một con người...Và lần này nhỏ lại làm theo ý ba mẹ! Nhỏ không biết mình làm đúng hay sai nhưng lúc này một nỗi buồn mênh mông đang ngập dần tâm hồn nhỏ...Nhỏ nhìn những cánh hoa "bồ công anh" - nhỏ không biết nó là hoa gì nhưng nhìn nó nhỏ liên tưởng đến những cánh hoa bồ công anh - đang bay là là theo gió - nhỏ ước mình có thể làm được như thế - tự do theo đuổi ước mơ của mình.
Năm học đầu tiên rồi cũng đến, nhỏ và Lan học cùng một lớp. Nhỏ đã phải cố gắng rất nhiều để mang về cho ba mẹ tấm giấy khen học sinh giỏi. Ba mẹ đều hài lòng vì nhỏ bạn bè thì ngưỡn mộ - chỉ có Lan biết nhỏ đang nghĩ gì - nó bảo nhỏ " đừng bắt mình phải làm những điều mà mình không thích" - nhỏ biết điều đó nhưng nhỏ không thể làm được - nhìn dòng tấm giấy khen ấy nhỏ đã khóc, nhỏ biết ước mơ của mình đang dần xa dần xa mãi ...nhỏ nói trong ngẹn ngào: - "muộn rồi phải không Lan tớ không thể thực hiện ước mơ của mình nửa phải không...". Lan nói: - không bao giờ là quá muộn cho một sự trở lại. Nhỏ suy nghĩ thật nhiều về mọi thứ và nhỏ đã quyết định thực hiện ước mơ của mình...nhỏ đã quyết định chuyển lớp...chuyển đến ban A - nơi có thể giúp nhỏ thực hiện ước mơ của mình...Lan nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ, nói sẽ: - tớ ủng hộ cậu...nhỏ dùng tay còn lại của mình nắm lấy bàn tay Lan và dũng cảm tiến vào phòng cô hiệu phó...Lần đầu tiên nhỏ dám đưa ra quyết định cho riêng mình...Nhỏ đã được chuyển lớp...nhỏ thấy sung sướng là lạ cái cảm giác được làm chủ cuộc đời mình thật hạnh phúc. Nhưng cái gì cũng phải có cái giá của nó...Hơn ai hết nhỏ biết mình phải cố gắng hơn rất nhiều vì thật ra mà nói văn sử địa và toán lý hóa chẳng có họ hàng gần gì hết...nhưng nhỏ không thèm quan tâm...nhỏ chỉ nghĩ đến nỗi thất vọng của ba mẹ...Họ đã từng đặt rất nhiều hy vọng vào nhỏ...nhỏ trở về nhà đôi chân nặng trĩu, nhỏ không biết mình phải mở lời thế nào nhưng nhỏ đã nói...Ba mẹ không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi, nhỏ chỉ kịp nhận ra nỗi buồn khó tả trên gương mặt những người thân yêu nhất của mình...giá như ba mẹ đánh nhỏ hay mắng nhỏ gì đó nhỏ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn đằng này họ lại làm như thế...họ làm nhỏ thấy nặng nề quá!
Nhỏ đã học lớp mới được một thời gian, khó khăn chồng chắt, có những lúc nhỏ cảm thấy mình bắt lực, có những lúc nhỏ muốn buông xuôi nhưng nhỏ tin vào sự lựa chọn của mình...nhỏ đang từng ngày thực hiện ước mơ của mình...ba mẹ vẫn buồn vì nhỏ...thời gian dần trôi qua nhỏ dần chứng minh cho ba thấy rằng nhỏ đã làm đúng...và gần đây trên bàn học của nhỏ xuất hiện một mẩu giấy nhỏ:
" ba mẹ luôn tin tưởng và ủng hộ con!"
chín chữ ấy đã trở thành niềm động viên rất lớn cho nhỏ. Nhỏ càng thêm vững tin vào cuộc sống vào sự lựa chọn của mình. Nhỏ chạy xuống nhà, ba mẹ nhỏ đã dọn cơm xong, cả nhà cùng ăn cơm vui vẻ....nhỏ thấy cuộc sống thật có ý nghĩa...nhỏ khẽ cưởi nghĩ về những lời nói của Lan
- không bao giờ là quá muộn cho một sự trở lại...
>>> Hoa bồ công anh một loài hoa đẹp, nhưng dễ bay đi. Tuy nhiên vì đặc tựa đề như vậy nên bài viết của em nhạt đi không rõ hoa bồ công anh xuất hiện khi nào! cảm ơn bài viết của em.
Trong cuộc đời mỗi con người có những bước ngoặc tuy nhắn ngủi nhưng lại làm con người ta trưởng thành hơn cả một quãng thời gian dài đằng đẳng mà chỉ quẩn quanh trong cái ao đời bằng phẳng của mình. Nhỏ khẽ mỉm cười khi nghĩ về điều ấy.
Ba mẹ nhỏ là nhà báo. Từ ngày vừa sinh ra nhỏ củng đã được định đoạt phải theo cái nghiệp ấy. Thời gian thấm thoát trôi qua nhỏ luôn nghe lời nếu không muốn nói là làm theo tất cả những điều mà ba mẹ sắp xếp. Ngày vào cấp ba ba mẹ bảo nhỏ phải học khối C để thuận tiện cho công việc sau này...và như mọi khi nhỏ đã làm như thế. Ngày cầm tờ giấy nhận lớp nhỏ chạy thật nhanh chiếc xe đạp của mình và lao đi như một kẻ ngốc...ai muốn nghĩ thế nào cũng được nhưng lúc này nhỏ đang cần một nơi để khóc...nhỏ chạy đến ngang qua một khu đất trống cỏ mọc um tùm...nhỏ dừng xe lại ngồi xuống đó...lần này nhỏ không khóc...chiều dần buông trên đôi vai gầy gọt của nhỏ....nắng nhạt dần nhỏ nhìn những con chim non đang được mẹ nó mớm mồi ở trên một cành cây ven đường...nhỏ tự hỏi chúng có thật sự hạnh phúc không...gió chiều nhè nhẹ thoang thoảng hương hoa dại...nhỏ nhớ lại ngày vừa tốt nghiệp cấp hai, cái ngày mà nhỏ cùng nhỏ bạn thân ngồi hoạch định về tương lai của mình. Ấy là buổi học cuối cùng của nhỏ, nhỏ như còn nghe văng vẳng lời của nhỏ bạn thân:
- tớ sẽ trở thành một cô giáo dạy văn!
- Ừ! cậu sẽ làm được! - nhỏ đáp
- còn cậu thì sao? - Lan hỏi
- nhỏ hok do dự mà trả lời ngay: - tớ sẽ trở thành một kế toán xuất sắc!
- Lan nhanh nhẩu - còn ba mẹ cậu thì sao?
nhỏ không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào cứ nhìn mãi vào khoảng không vô tận.
Nhỏ không muốn làm ba mẹ thất vọng. Có lẽ nhỏ phải gửi lại những ước mơ của mình ở phía sau như từ trước tới nay nhỏ vẫn làm! nhỏ cảm thấy mình giống một bản sao hơn là một con người...Và lần này nhỏ lại làm theo ý ba mẹ! Nhỏ không biết mình làm đúng hay sai nhưng lúc này một nỗi buồn mênh mông đang ngập dần tâm hồn nhỏ...Nhỏ nhìn những cánh hoa "bồ công anh" - nhỏ không biết nó là hoa gì nhưng nhìn nó nhỏ liên tưởng đến những cánh hoa bồ công anh - đang bay là là theo gió - nhỏ ước mình có thể làm được như thế - tự do theo đuổi ước mơ của mình.
Năm học đầu tiên rồi cũng đến, nhỏ và Lan học cùng một lớp. Nhỏ đã phải cố gắng rất nhiều để mang về cho ba mẹ tấm giấy khen học sinh giỏi. Ba mẹ đều hài lòng vì nhỏ bạn bè thì ngưỡn mộ - chỉ có Lan biết nhỏ đang nghĩ gì - nó bảo nhỏ " đừng bắt mình phải làm những điều mà mình không thích" - nhỏ biết điều đó nhưng nhỏ không thể làm được - nhìn dòng tấm giấy khen ấy nhỏ đã khóc, nhỏ biết ước mơ của mình đang dần xa dần xa mãi ...nhỏ nói trong ngẹn ngào: - "muộn rồi phải không Lan tớ không thể thực hiện ước mơ của mình nửa phải không...". Lan nói: - không bao giờ là quá muộn cho một sự trở lại. Nhỏ suy nghĩ thật nhiều về mọi thứ và nhỏ đã quyết định thực hiện ước mơ của mình...nhỏ đã quyết định chuyển lớp...chuyển đến ban A - nơi có thể giúp nhỏ thực hiện ước mơ của mình...Lan nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ, nói sẽ: - tớ ủng hộ cậu...nhỏ dùng tay còn lại của mình nắm lấy bàn tay Lan và dũng cảm tiến vào phòng cô hiệu phó...Lần đầu tiên nhỏ dám đưa ra quyết định cho riêng mình...Nhỏ đã được chuyển lớp...nhỏ thấy sung sướng là lạ cái cảm giác được làm chủ cuộc đời mình thật hạnh phúc. Nhưng cái gì cũng phải có cái giá của nó...Hơn ai hết nhỏ biết mình phải cố gắng hơn rất nhiều vì thật ra mà nói văn sử địa và toán lý hóa chẳng có họ hàng gần gì hết...nhưng nhỏ không thèm quan tâm...nhỏ chỉ nghĩ đến nỗi thất vọng của ba mẹ...Họ đã từng đặt rất nhiều hy vọng vào nhỏ...nhỏ trở về nhà đôi chân nặng trĩu, nhỏ không biết mình phải mở lời thế nào nhưng nhỏ đã nói...Ba mẹ không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi, nhỏ chỉ kịp nhận ra nỗi buồn khó tả trên gương mặt những người thân yêu nhất của mình...giá như ba mẹ đánh nhỏ hay mắng nhỏ gì đó nhỏ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn đằng này họ lại làm như thế...họ làm nhỏ thấy nặng nề quá!
Nhỏ đã học lớp mới được một thời gian, khó khăn chồng chắt, có những lúc nhỏ cảm thấy mình bắt lực, có những lúc nhỏ muốn buông xuôi nhưng nhỏ tin vào sự lựa chọn của mình...nhỏ đang từng ngày thực hiện ước mơ của mình...ba mẹ vẫn buồn vì nhỏ...thời gian dần trôi qua nhỏ dần chứng minh cho ba thấy rằng nhỏ đã làm đúng...và gần đây trên bàn học của nhỏ xuất hiện một mẩu giấy nhỏ:
" ba mẹ luôn tin tưởng và ủng hộ con!"
chín chữ ấy đã trở thành niềm động viên rất lớn cho nhỏ. Nhỏ càng thêm vững tin vào cuộc sống vào sự lựa chọn của mình. Nhỏ chạy xuống nhà, ba mẹ nhỏ đã dọn cơm xong, cả nhà cùng ăn cơm vui vẻ....nhỏ thấy cuộc sống thật có ý nghĩa...nhỏ khẽ cưởi nghĩ về những lời nói của Lan
- không bao giờ là quá muộn cho một sự trở lại...
>>> Hoa bồ công anh một loài hoa đẹp, nhưng dễ bay đi. Tuy nhiên vì đặc tựa đề như vậy nên bài viết của em nhạt đi không rõ hoa bồ công anh xuất hiện khi nào! cảm ơn bài viết của em.
Last edited by a moderator: