Nơi Viết Bài Dự Thi Đi Tìm Cây Bút Trẻ Lần Thứ 8

Status
Không mở trả lời sau này.
H

hongnhung.97

sự sống và cái chết........

Cũng đã hơn 8 năm kể từ cái ngày đó………Công nhận là thời gian qua nhanh thật. Nhưng dường như cảm xúc ấy, suy nghĩ ấy, hình ảnh ấy… vẫn còn đây, vẫn chưa hề phai nhạt

……………………

Bà biết hay không? Con luôn nhớ bà! con chỉ ước cho thời gian quay lại, để xoá mờ bớt lỗi lầm mà thôi. Con ích kỉ biết bao, khi chỉ luôn nghĩ cho niềm vui của bản thân, luôn cho mình là cái trung tâm của vũ trụ… thật đáng trách! Và cái giá mà con phải trả là sự mất mát lớn biết chừng nào!

Lúc đó, không biết con có quá nhỏ để cảm thấy con tim đang vỡ vụn thành từng mảnh, thấy cõi lòng tan nát hay chăng? Nhưng khi nhận tin đó con đã khóc, khóc thật nhiều bà ạ! Con cảm thấy trời đất như đang sụp đổ, cảm thấy như đây là ngày tận số của thế gian. Ôi, có thể như thế ư? Bà đã ra đi, ra đi mãi sao?... Sao bà nỡ bỏ con lại kia chứ? Con chưa từng nghĩ sẽ một ngày không có bà, một ngày không được bà ru ngủ, một ngày không nhận được nụ hôn từ bà… Con hận… hận Thượng Đế đã cướp bà đi!...

Nhưng từ cái đêm mà bà xuất hiện trong giấc mơ của con thì mọi thứ đã thay đổi. Giờ đây, bà chính là động lực to lớn để con ngày càng cố gắng. Và một điều quan trọng hơn là lần đầu tiên con đã hiểu

“KHOẢNG CÁCH GIỮA SỰ SỐNG VÀ CÁI CHẾT THẬT MONG MANH”

Chính vì vậy mà con cần phải sống tốt hơn, phải luôn quan tâm đến những người mình yêu thương, để một ngày không phải hối hận…

Và con cũng luôn hy vọng tất cả mọi người hãy sống để mang lại niềm hạnh phúc cho nhau. Đừng để cái tôi, đừng để cái ích kỉ len lỏi vào tình yêu tốt đẹp ấy…

Một điều cuối con muốn nói:

“Bà vẫn luôn sống trong trái tim con”

____________________________________​

tôi hiểu, đây không phải là một bài viết hay. nhưng tôi tin nó là bài viết ý nghĩa. vì tôi đã thực sự viết bằng cả trái tim, viết bằng cả nhiệt huyết, viết bằng cả tấm lòng... điều quan trọng nhất là tôi đã chiến thắng bản thân mình..! và đó mới là điều tôi muốn, tôi hy vọng nhận được...

>>> Một câu chuyện, một sự nhận thức đầy xúc động của một người cháu dành cho bà của mình. Can đảm để nói lên những suy nghĩ của bản thân là em đã thành công rùi đó. Hãy luôn vui và mở rộng tấm lòng của mình em nhé !!!
 
Last edited by a moderator:
T

thjenthantrongdem_bg

Lúc đầu em định sẽ không tham gia cuộc thi này, nhưng nghĩ lại vẫn muốn thử sức mình xem sao

Lần đầu tiên..............

Ai sinh ra trên cõi đời này lại không có lần đầu tiên nhỉ?

lần đầu tiên được khóc khi trào đời, đươc nhìn thấy ánh sáng trên trần gian
lần đầu tiên bi bô tập nói, rùi biết ngồi, biết đi
lần đầu tiên được cắp sách đến trường
lần đầu tiên có những người bạn, có những niềm vui...
Đây quả thật không phải là một chủ đề khó để có thể làm nhưng biết bao nhiêu lần đầu tiên, e thực sự không biết mình sẽ phải viết chủ đề nào. Sau một hồi suy nghĩ lâu la, e quyết định sẽ kể về một lần đầu tiên- em khóc vì cảm thấy mình có lỗi với bố
Từ cái ngày cắp sách vào lớp 1 cho đến bây giờ. dưới ánh mắt của các thầy cô giáo và bạn bè, người thân em là một đứa con gái ngổ ngáo, kiêu ngạo, ngang bướng chỉ biết làm theo những gì mình nghĩ. Mọi người xung quanh em luôn xì xào nói xấu đủ điểu về em, nhưng em chả thèm quan tâm đến những lời nói ấy chỉ cần có gia đình là đủ cho cuộc sống của em rùi. Em tự nghĩ như vậy.
Rùi đến cái năm học lớp 8, khi em cãi lại cô giáo chỉ vì cô giáo muốn đổi chỗ ngồi cho em, tính em rất cố chấp, một khi đã thích ngồi chỗ nào thì sẽ khó có thể đổi được thế nên khi cô giáo quyết định em đã đứng lên cãi lại cô. Kể từ ngày ấy, danh tiếng của em ngày càng được vang xa rộng khắp cả trường. Em không hiểu sao lúc đấy mình thật là "gan" to, ra đến nhà xe mọi người biết em đã làm gì không ạ? Em đã chửi thầm cô giáo để rồi khi một đứa bạn trong lớp nghe thấy và phô với cô. Hum sau đến lớp cô giáo gọi em đến và bảo sẽ gọi điện về cho bố em. Cái ngày ấy là ngày 20-11, cả một ngày em chỉ biết nằm trên giường và khóc rất nhiều. Có lẽ chưa lần nào em khóc nhiều đến như vậy, em tự cảm thấy mình rất có lỗi với bố, em biết bố luôn tự hào vì em, và yêu thương em nhất nhà. Bây giờ khi bố biết chuyện này em làm sao có thể đối mặt được với bố đây. Trong đầu em lúc ấy rối bong, muốn khóc và khóc thật nhiều, những giọt nước mặt cứ thế mà chảy , em không sao mà kiềm chế được. Khi đến lớp thì suốt ngày cô giáo chửi, nghe những lời ấy em rất tức nhưng không thể làm gì được. Bây giờ với em bố là quan trong nhất, em có thể làm tất cả những gì cho bố nên những lúc cô giáo chửi mắng , em chỉ ngồi khóc và không nói gì cho dù vô cùng tức. Có lẽ sẽ chẳng ai hiểu về tâm trạng của em lúc bây giờ. Đó là lần đầu tiên em khóc rất rất nhiều, em khóc ướt hết một bên gối, đôi mắt đỏ au nhưng chẳng ai biết được. Cả sáng chỉ ôm chăn mà không ló mặt ra ngoài. Lúc bố đi gặp cô giáo về, thực sư em không thể tin nổi vào mắt mình được. Bố không hề trách móc, không hề chửi bới em, không hề nói nhiều chỉ khuyên em một vài câu và cười. Em sửng sốt lắm và trong lòng cũng rất muốn cảm ơn bố. Em biết bên ngoài bố luôn tỏ vẻ như vậy nhưng trong lòng bố lại rất buồn, chắc bố thất vọng về em lắm. Một đứa con gái không ra con gái, tính tình như đàn ông lại ngang ngược ngổ ngáo vậy thì có ai ưa? có ai thích? Chắc bố cũng biết em đã khóc rất nhiều và bố luôn nghĩ em sẽ tự giải quyết mọi chuyện êm thỏa vì ngay từ nhỏ em đã được bố rèn cho cách sống và suy nghĩ độc lập. Qua sự việc ấy mà em càng hiểu được những tình cảm mà mọi người xung quanh dành cho em. Chính những lời khuyên dậy và an ủi của thầy hiệu phó- người thầy cưng em nhất mà em đã dám mạnh dạn xin lỗi cô giáo, xin lỗi các bạn trong lớp.
Nghĩ lại những chuyện ấy mà em rất muốn khóc, đấy là lần đầu tiên em làm bố buồn đến vậy, lần đầu tiên em khóc nhiều vì làm bố buồn, lần đầu tiên em hiểu được thầy hiệu phó rất quý em, lần đầu tiên em dám viết lên những gì em nghĩ
Cảm ơn cuộc thi :), cảm ơn những người bạn hocmai. của tui :)

Chắc chắn khi đọc câu chuyện trên mọi người sẽ có phần không thích em nhưng đó là sự thật, câu chuyện trên là cả một bài học đối với em


Hãy sống như những người bình thường, không kiêu ngạo và ngổ ngáo khi mình chưa phải là người giỏi nhất. Hãy yêu thương và trân trọng những người xung quanh mình bạn nhé

-----dù biết văn mình viết không hay nhưng em vẫn muốn viết lên những gì suy nghĩ :)------

>>> Tìm được một cô bé bướng bỉnh, ngang ngạnh nữa rồi. Em nhắc chị nhớ đến tính cách của một người trên diễn đàn. Như em nói vài viết của em không hay, nhưng em biết nói lên suy nghĩ của mình thì em đã thành công rồi. Rất vui là cuộc thi cũng giúp được mọi người nhiều. cảm ơn em!
 
Last edited by a moderator:
A

angel_97

Lần đầu tiên tớ đánh mất một tình bạn…

Còn nhớ cái lúc tớ vẫn là cô bé lớp 2, khi đó mọi thứ đối với tớ dường như đều xa lạ.
Và đúng thế! Một đứa nhóc lớp 2 như vậy chưa định nghĩa được nhiều điều trong cuộc sống này…cho tới lúc cậu đến…

Tớ nhớ rất rõ năm ấy cậu chuyển nhà tới cạnh nhà tớ và chúng mình ở cùng xóm, học cùng trường, cùng lớp rồi dần trở thành đôi bạn thân! Nhớ mỗi tối tớ, cậu , cùng mấy đứa hàng xóm nữa rủ nhau đi bắt Đom Đóm ; Nhớ mỗi chiều tụi mình thả diều trên bờ đê kia…Thật vui biết nhường nào!
Thảo ơi!...Không biết cậu còn nhớ lúc cậu và tớ cùng tập đi xe đạp hay không, nhưng tớ còn nhớ rõ lắm. Tớ nhớ tớ ngã rồi dúi cái xe vào lùm cây nhiều lần, rồi cậu tới dìu tớ đứng dậy. Xe cậu bị thủng xăm, tớ cùng cậu giắt bộ về nhà…Chúng mình cười nói vui vẻ quên đi mệt mỏi..!
Tớ có cái bánh chia đôi cho tớ với cậu, cậu có túi kẹo thì đưa kẹo cho tớ ; Mỗi khi tan trường thì cậu với tớ lại đi bộ về nhà, những lúc trời mưa thì tớ với cậu cùng mang chung một chiếc ô. Từ những khi như thế mà tình bạn của hai đứa mình càng sít chặt hơn bao giờ hết, không bao giờ tách rời được!...Tớ vẫn luôn nghĩ thế…
Rồi một ngày giữa tớ và cậu xảy ra một chút hiểu nhầm, chỉ là nhỏ thôi. Đáng lẽ lần hiểu nhầm ấy tớ không nên để bụng cho tình bạn tớ với cậu lại bình yên như xưa. Nhưng…dưới nhận thức về một vấn đề của một đứa nhóc lớp 2 như tớ thì có hiểu được thế đâu !..
Từ cái lần hiểu nhầm ấy mà… mỗi chiều thấy thiếu bóng cậu với tớ cùng thả diều…thiếu những nụ cười vang lên khe khẽ trong mảnh vườn nhà tớ, chiếc xe đạp của tớ với cậu lại để lặng xó nhà…rồi tớ với cậu không muốn nhìn mặt nhau…
Nhưng tớ có biết đâu , rằng cậu vẫn muốn làm hòa với tớ đến vậy?! Tớ tưởng tình bạn chúng mình đã kết thúc vào lần ấy?! mặc dù thế nhưng trong tớ vẫn giận cậu rất nhiều…Từ đó tớ thường đi chơi một mình mà không có cậu…
Và buổi hoàng hôn hôm ấy, vào cái lúc những con Đom Đóm bắt đầu lập lòe trước ngõ cửa…tớ nhận được tin cậu bị tai nạn, lúc ấy tớ bỗng thấy thật trống vắng và hốt hoảng đến cỡ nào. Tớ chạy thẳng về nhà trong nỗi sợ hãi. Khi những con Đóm vẫn cứ bay …mọi thứ vẫn như cũ…Nhưng tớ đã mất cậu! Tớ đã bật khóc mặc dù tớ vẫn giận cậu.
Khi tớ bước vào sân nhà , tớ chợt thấy túi kẹo cậu để sẵn cho tớ lúc nào không hay . Tớ lại òa khóc to hơn nữa … Tớ nhớ rất rõ khoảnh khắc ấy, Thảo ạ!


Nghĩ đến đây tớ lại cảm thấy đau lắm Thảo ơi…cậu có biết không?! Tớ vẫn luôn tự trách bản thân mình, rằng: mình thật ích kỉ và chưa bao giờ hiểu cậu- người bạn thân nhất của tớ…Nếu như tớ biết tha thứ thì đã không có ngày như vậy! Phải chăng đó là cái giá tớ phải trả? Trong tớ vẫn luôn dằn vặt mãi về một thời thơ ấu, về cả túi kẹo cậu dành cho tớ trước lúc bị chẹt xe…Để từ đó tớ sẽ chẳng bao giờ gặp lại cậu….

Thảo ơi, tha lỗi cho tớ nhé…!




>>> Em xứng đáng nhận được những lời chia sẻ sâu sắc và chân thành với bài viết này, nếu như nó là một entry, hay một bài trong Tâm sự bạn trẻ, nhưng để nhận xét trên danh nghĩa là một bài dự thi thì nó còn chưa thích hợp.. Cảm ơn em. (trích tcx )
 
Last edited by a moderator:
G

goldmoon

Gửi tặng Chezko​



1.
Hold fast to dreams
For when dreams go
Life is a barren field
Frozen with snow

2.

Tôi chép lại cho bạn nhìn 4 câu thơ trên đồng cỏ Langston, để nhắc lại một câu mà Soracrets đã từng nhắc rằng : " Cuộc sống không lúc nào là không đáng sống". Chính trong thời khắc bị ép phải sống một cuộc sống không niềm tin , hoặc là uống bia không phải bằng mạch nha mà là từ thuốc thuốc độc, Soracret đã hi sinh cho tâm niệm của mình.

3.

Mọi người trong chúng ta đều bị ám ảnh bởi một cách nhìn duy lý trí của mình, trên mọi mọi cuộc giao tranh, mọi người ai cũng nghĩ niềm tin của mình là đúng.

Bạn bè bảo ta rằng: "tại sao mày làm cái này ? Tại sao mày từ chối không đi du học, tại sao mày yêu người A...người B...Rồi đời mày sẽ khổ. Chúng ta ở lại, như phần lớn mọi người, làm tròn vai trong vở kịch. Chúng ta chọn cuộc sống yên bình không va chạm, dù nó làm hỏng đời ta.

4.

Mọi cuộc đời đều xuất phát từ hai từ ràng buộc. Tại sao chúng ta phải kiếm tiền. Sao chúng ta phải ăn, phải mặc ? Mọi nhu cầu đong xuất phát từ từ muốn hơn là từ thích. tất cả chúng ta đều bị trói buộc vào ham muốn. Thật lạ lùng khi khao khát vật chất của con người làm đóng băng mọi suy nghĩ.

Nên nhơ rằng: Tư duy của con người là cái quyết định vạn vật. Tư duy, chứ không phải tiền bạc, cơm ngon, áo đẹp. Con người không hơn nhau ở số phận, mà là cách suy nghĩ về nó.

5.

Vốn dĩ cuộc sống không lần đầu và lần cuối. Thế giới là một cõi luân hồi, vạn vật sinh ra, chết đi đều nằm trong một cái là nghiệp chướng. Nhưng một nhà khoa học lại cũng có nỏi mọi vật đều có khởi thuỷ

Vũ trụ bao la thành hình từ điểm nhỏ. Trái đất chúng ta đang sống cũng chỉ là một mảnh tách ra từ Mặt trời.

Cứ lần theo mối đó. Ta đi đâu, về đâu ? Loài người một triệu năm nay vẫn đang đi trên con đường tìm về với bản thể nguyên sơ. Mọi tôn giáo, da vàng, da đen hay da trắng, đều chỉ hướng đến một điều : bản ngã.

6.

Sao lại phải than khóc ?

Nếu bạn muốn có sự an toàn tuyệt đối trong cuộc đời này, bạn đã chọn nhầm hành tinh.
Sự an toàn nằm ở chính bạn chứ không phải nơi nào khác.

Máy bay rơi, bom nổ hay tai nạn ô tô.

Không phải là không tích cực. Đó là thực tế. Trái đất là một nơi nguy hiểm . Nhiều người đã chết nhưng không có nghĩa bạn sống như một con thỏ hèn nhát.

7.

Nếu coi sự thay đổi là nhân tố làm thành xã hội thì thế gian có hai bộ phận người: ngưòi trong xã hội và người đứng bên trên xã hội.

Mọi quan điểm đều cần được khai phá. Tư duy chuyển thành niềm tin và niềm tin lại biến thành hành động.

(Và ta có cái gọi là lần đầu, hay lần đầu tiên.)

>>> Một bài lí luận với nhiều triết lí sâu xa. Cho phép không có nhận xét gì nhiều
 
Last edited by a moderator:
C

congchuateen258

khi đc mời tham gia em đã xhần chừ rát nhìu vì ko bik mình có thi tốt hay ko viết bài đủ hãy ko cuối cùng em quyết định tham gia vì em cho rằng mình là Nhã Đan mak ko có j phải sợ cả . Em có một nỗi lòng trong lớp em có một thằng bạn mak em rất hay cãi nhau với nó , nói chung em với nó gặp nhau là cãi nhau thui. và em có một nhỏ bạn chưoi cũng khá thân , thế nhưng em có cảm giác nhỏ bạn có vẻ thik thằng bạn đó . ví như nó cứ bảo em đừng giỡn với thằng bạn đó nữa , mak dù chính thằng bạn đó cứ chọc em trước . rồi lúc học thêm trên trường, thằng bạn đó sang chỗ em ngồi và ngồi hơi sát em, nhỏ cũng nói là em đừng ngồi sắt thế ngồi xa ra .... và nhìu hơn thế . em nghĩ nếu một ngày nhỏ bạn đó quá quan tâm vào chuyện của em thì tình bạn giữa em và nhỏ sẽ ra sao?
ừ thì là bạn bè có thể nhắc nhở nhau những nhỏ í quá xen vào chuyệnc của em như thế thì em cảm thấy rất khó chịu lắm lúc khiến em khá bực tức em phải làm sao đây? vừa mún giữ tình bạn vùa mún có sự riêng tư của mình , và em đã quyết định vẫn giữ tình bạn, vẫn giữu sự riêng tư của mình , nếu như nhỏ í càng ngày càng quá đáng thì em sẽ lèm sao? tròi ơi
>>> Một câu chuyện nhỏ. Câu chuyện của em chắc cũng nhiều bạn đã gặp phải, và riêng chị cũng đã gặp rồi. Mong rằng lần sau em sẽ có những bài viết hay hơn. Cảm ơn vì đã tham gia !!
 
Last edited by a moderator:
T

thao_won

Nó đứng trên bờ đê lặng ngắm con sông quê hương . Lũ đã qua rồi ,nước đang dần rút xuống.

Dẫu vậy , vẫn gầm gừ như chực dâng lên lần nữa.

Dòng sông hiền hoà ngày nào đâu rồi ?

Dòng sông đã nuôi cả cái vùng quê nghèo này ,dòng sông dịu hiền đã đi vào tâm trí của từng

người ,đã là cái mà người dân nơi đây đi đâu cũng ko thể quên dc.

Quê nó nghèo ,người ta mưu sinh bằng nghề chài lưới ,vất vả vô cùng .Quanh năm suốt

tháng bươu chải trên từng ngọn sóng để kiếm cái mà sinh nhai ,đôi khi phải đánh đổi cả

mạng sống.

Nó may mắn sinh ra trong 1 gia đình mà ít nhất ,nó chẳng phải lam lũ. Nó lớn lên trong sự

đầm ấm ,sung túc . Bởi vậy ,nó có bao giờ biết cực khổ là gì và cũng chẳng hiểu dc nỗi khổ

của bạn bè - những đứa trẻ phải quần quật làm việc sau giờ học.

Cho đến 1 ngày ....

....

- Mi nghe gì chưa ? Vợ chồng nhà đó lật thuyền ,mới cứu dc vợ thôi ,chưa kiếm dc ng` chồng

- Thật ko ? Hay là mi bịa chuyện ? Lũ gần hết rồi mà

- Ko tin sao ?Mà hình như vợ chồng đó là ba mẹ thằng C. Loay hoay trên thuyền sao mà rơi phải vùng nước xoáy

- Ko thể nào !

-...........
Lớp nó xôn xao ,mà chính xác là cả cái làng này xôn xao cả lên vì cái tin đó . Chỉ là lớp nó

ầm ĩ hơn vì cái tai nạn đáng tiếc xảy ra vs 1 thành viên của lớp , thằng C.

Đã mấy hôm nay C. nghỉ học rồi , lớp nó muốn đến thăm ,và nó cũng muốn đi vì C. là 1 thằng bạn mà cả lớp ai cũng yêu quý.

Nó biết thế nào mẹ nó cũng phản đối mà. Bà ko muốn con mình phải chứng kiến cảnh tang

tóc ,cảnh người ta vớt xác người .Bà ko muốn con mình đi đến nơi gần bờ sông - nơi mà đối

vs bà bây giờ là 1 nơi rất nguy hiểm .

Nhưng nó vẫn kiên quyết muốn đi .Nó thương bạn nó ! Và mẹ nó đã phải chiều lòng .Bà lo

lắng nhìn nó đi cùng đám bạn . Nó biết mẹ lo ,mẹ luôn lo đến những trường hợp xấu sẽ

xảy ra vs con mình .Nó ko biết bơi mà .

Là 1 đứa con của vùng quê này nhưng chẳng mấy khi nó đi đến tận bờ đê .Nhà của C. ở ngay đây.

Bàng hoàng biết bao khi trước mặt nó là cái cảnh hoang tàn đổ nát .Nước đã dâng lên ngập hết

nhà cửa .và khi nước rút đi cũng cuốn đi hết những gì mọi người vất vả làm ra dành dụm.

Hơn hết ,lũ đã cướp đi thứ đáng quý nhất - mạng sống con người .

Lu%20lut_2_16_10_2010.jpg


Bạn bè nó đang ôm lấy C. ,đang an ủi ,đang nhìn C. ái ngại

C ,mẹ và bà của C, họ cứ bó gối nhìn xuống dòng nước kia bằng ánh mắt vô hồn. Cứ ngẩn

ngơ chờ đợi .Nếu ai ko biết sẽ tưởng họ là 1 lũ điên .Nhưng nếu biết ,sẽ biết rằng họ đã chạm

tới tận cùng của nỗi đau .Con mất ba ,mẹ mất con ,vợ mất chồng ,còn gì đau hơn thế nữa .

- Có phải xác chú ấy ko mọi người ???

1 tiếng hét lên làm tất cả quay về phía ấy .Xác người đàn ông tội nghiệp đã được dòng nước

lũ trả về vs gia đình . Lần đầu tiên nó tận mắt thấy 1 cái xác người ,sợ hãi và cảm

thương ,nó đứng chết trân nhìn đám đàn ông tìm cách vớt xác lên.

Nó ko dám nhìn nữa khi cái xác được đưa lên .Nó sợ ,bây giờ nó chỉ biết sợ

C ,bà và mẹ bò đến bên cái xác ,họ khóc ,tiếng khóc đã im bặt cả ngày nay vì quá đau lòng

và mệt mỏi .Giờ đây ,khi đã thấy xác người thân yêu ,họ mới gào lên ,mới cất tiếng khóc

đau thương . Những người xung quanh ai cũng xót thương .Đàn bà khóc ,đàn ông lặng nhìn .

Tiếng khóc non nớt của C , tiếng khóc ko ra hơi của người bà già tuổi hoà với tiềng ầm ì của

sóng vỗ ,cứ dội vào tim nó ,nó đau lòng .

Cái giá sao mà quá đắt như vậy ! Mạng sống con người mất đi dễ dàng như thế ư ? Để kiếm

cái ăn mà người ta phải đánh đổi cả mạng sống . Ko tin , ko tin !

Bây giờ nó mới để ý ,những người ở đây ai cũng gầy rộc ,đen như củ ấu ,hốc hác, vêu vao.

Nó ngẩn ngơ ...

Giọt nước mắt khẽ rơi ...



Lần đâu tiên ,nó cảm nhận dc nỗi nhọc nhằn của quê hương ....


>>> Mình thích cách viết của bạn, Ngắt câu giữa chừng, câu không có chủ ngữ, tạo cảm giác chơi vơi, xa xăm, không cần dùng từ ngữ hoa mỹ nhưng để lại nhiều ấn tượng, tạo được dư âm trong lòng người. Và nhất là câu cuối: “Nỗi nhọc nhằn của quê hương”... Lần đầu tiên của bạn thật đáng nhớ... là sự trưởng thành của một con người... (trích cct_b)
 
Last edited by a moderator:
A

acsimet_91

Chị!
Kể từ lúc em ý thức được sự tồn tại của chính mình, có lẽ đây là lần đầu tiên em buồn thực sự... Buồn, chơi vơi và bất lực... Buồn khi sắp phải xa chị mãi mãi... Buồn vì sẽ không bao giờ được gặp và tranh cãi, chành chọe cùng chị nữa...
Bố mẹ em đi làm trên thành phố, chưa có nhà ổn định nên từ nhỏ em đã sống ở quê cùng bà ngoại. Nhà chị ở sát nhà bà. Hai chị em bằng tuổi nhau, lại học chung một lớp. Có lẽ vì thế mà ngày nào em và chị cũng gặp nhau và chiến tranh vì những chuyện trẻ con vớ vẩn. Nhưng từ bây giờ sẽ ko còn nữa... Sẽ ko còn những trận cãi nhau long trời lở đất, sẽ ko còn những lần hai chị em bị bà cầm roi đuổi chạy khắp sân nữa...
Đâu còn những hai chị em cùng xúc lúa ra sân phơi cho bà? Đâu còn những ngày chị bắt em rửa bát, nấu cơm vì "nam nữ bình quyền"? Giờ đây nhìn chị nằm đó, hơi thở yếu dần, em muốn khóc mà khóc ko ra tiếng. Em phải làm gì lúc này? Em đã biết sắp có chuyện ko hay xảy ra mà ko thể ngăn chặn được. Em biết chị sắp dời xa em mà ko sao níu giữ chị lại được Em thật vô dụng, bất lực hoàn toàn!
Chị, chị vẫn thế! Chị và em đều đã 19 rồi, lớn rồi, sao chị vẫn trêu em? Sao chị vẫn cười nhạo khi em khóc? Nụ cười yếu ớt và buồn bã. Nụ cười ẩn chứa bao sự nuối tiếc khi ko có cơ hội góp mình làm đẹp cho cuộc đời.
Em ko nghĩ gì, cũng ko biết phải nghĩ gì vào giờ phút này. Đầu óc em chật ních hình ảnh hai đứa trẻ đang vui đùa, chọc ghẹo nhau, đứa thì chạy, đứa thì vừa khóc vừa cầm roi đuổi theo sau...
Còn nhớ hai chị em mình đều thích ngủ cùng bà vì mùa hè sẽ được bà quạt mát cho ngủ, mùa đông lại được bà ôm, ko sợ rét. Vì vậy mà nhà có hai cái giường nhưng ba bà cháu lúc nào cũng nằm chung một cái. Bà nằm giữa, hai chị em nằm hai bên. Chính chị đã nghĩ ra cái trò "phân chia lãnh thổ" trước. Hai bên thỏa thuận: Ai nằm bên trái mà dám để tay sang phần bên phải bà sẽ bị người còn lại "chặt tay" dưới hình thức bẹo thật đau và ngược lại mà ko được mách bà. Đêm đó, vài lần sơ ý,em bị chị bẹo đến xưng tay mà chưa lần nào bắt được tay chị để sang bên em. Tức lắm nên em đã nghĩ ra cách để bà mắng chị đấy! Em mách bà là chị lườm em. Thực ra chị có lườm em hay ko thì em cũng ko biết. Trời tối thế, mắt em lại ko phải là mắt mèo, làm sao em nhìn thấy chị lườm em được chứ? Trò đó của em ngay lập tức bị bà phát hiện. Bà ko những ko mắng chị, còn mắng em vì nói oan cho chị. Thế là chị lại được một trận cười đến vang nhà, còn em thì tức đến phát khóc lên!
Nhưng đâu phải chỉ một mình em biết nói oan cho chị! Chị cũng thế mà. Hồi học lớp 3, buổi sáng hôm ấy đi học, nhìn thấy em đứng đợi thằng Cường ở cổng nhà nó, chị lại mách mẹ em là em đợi chị ở đó để bắt nạt chị! Hôm ấy em cũng bị ăn đòn oan vì chị đó!
Nhớ lần trước chơi tú lơ khơ cùng bọn trẻ trong làng, ai thua thì phải quệt nhọ nồi lên mặt. Tan cuộc chơi, em về nhà với bộ mặt của cô bé lọ lem, rửa ko sạch vì trong nhọ nồi bọn nó còn trộn thêm cả mỡ nữa. Đang loay hoay ko biết phải làm sao thì em nhìn thếy typ sữa rửa mặt của chị. Lại đúng lúc chị ko có nhà. Em nhào tới, vồ lấy nó, vừa rửa mặt vừa rửa tay. Mất luôn nửa typ.Tối hôm đó, khi phát hiện typ sữa rửa mặt ko còn nguyên vẹn như lần trước chị dùng, chị đã đoán luôn là do em làm. Vậy là mặc dù trời tối nhưng em vẫn phải chạy sang nhà thằng Cường chơi vì bị chị đuổi đánh, đên khuya mới dám lò dò về. Thế mà cũng ko tránh được chị. Sáng hôm sau em vẫn bị chị cho ăn đòn mà!
Năm chị và em cùng thi lên cấp 3, em đẫ quyết định thi vào trường Lương Văn Tụy vì chị đấy! Ai bảo lúc nào chị cũng coi thường em, lúc nào cũng kêu em học kém vì chỉ biết chép bài chị. Thực ra em vốn ko có sự chuẩn bị trước về mặt kiến thức cũng như tinh thần. Tại hôm đấy chị nói nếu em thi được vào trường Lương, chị sẽ làm người hầu cho em một tháng. Vốn là đưa ssống bằng sĩ diện, lại bị chị chọc tức, tối hôm đó em đã gọi điện cho bố, bảo bố mua hồ sơ thi vào trường Lương cho em. Em đặt quyết tâm phải thi vào được trường Lương để chị "trắng mắt " ra, để khẳng định chính mình và...để được làm ông chủ của chị trong một tháng... Nhưng biết ôn cái gì chứ? Thậm chí muốn thi chuyên gì mà em còn chưa xác định được vì em chẳng học giỏi môn gì cả. Bình thường đến bài tập cơ bản trong sách giáo khoa em còn ngại làm, nói gì đến bài nâng cao? Bản chất thông minh thì lại ko có, lấy gì mà đọ với mấy đứa ở thành phố? Nhưng nếu lúc đó mà rút lại lời nói, nộp hồ sơ vào trường huyện thì mất mặt lắm! Thôi thì đằng nào cũng thế. Đến đâu hay đến đấy. Cứ vào đó thi cho "oai". Lại được tiếng là "đã từng thi ở trường chuyên". Trượt thì thôi, cũng ko xấu hổ lắm! Trước sau gì cũng mang tiếng là học kém rồi!
Đến ngày thi, em lững thững bước vào phòng thi mà chẳng có chút hi vọng gì. Lúc ra, bọn nó đứa nào cũng kêu là làm được hết, lại càng làm em nản hơn vì em chỉ làm được một ít. Nửa tháng sau báo kết quả... Thật ko ngờ em lại đỗ. Cả nhà ai cũng ngạc nhiên, nếu ko muốn nói là sốc. Đặc biệt là chị đấy! Chị làm em hơi ngạc nhiên. Em tưởng chị phải tức tối lắm vì thua cuộc nhưng ko phải thế. Chị cười rất tươi. Chị vui mừng thực sư. Nhưng lúc đó em đang vui nên ko để ý chuyện đó. Mọi người thay nhau khen em. Em được dịp lên mặt. Bố mẹ chị cũng bảo chị phải lấy em làm gương mà...
Một tháng đó em sống thật thoải mái và vui vẻ, vừa được bố mẹ cưng chiều, lại vừa có "người hầu". Cũng từ đó em phải lên thành phố sống cùng bố mẹ. CÒn chị học ở trường huyện. Thời gian gặp nhau cũng ít hơn. Nhưng lần nào về quê, thói cũ vẫn ko bỏ được, chị và em vẫn chành chọe... Bà thường nói kiếp trước em với chị là Mặt trăng, Mặt trời nên ko thể cùng xuất hiện được, gặp nhau là long trời lở đất! Còn em vẫn tin kiếp trước chị là cướp, em là cảnh sát nên suốt ngày truy đuổi chị. Kiếp này em phải "trả nợ " cho chị nên suốt ngày bị chị cầm roi "truy đuổi"...
Nhưng từ bây giờ, ai sẽ chành chọe với em? Ai sẽ dạy em "công, dung, ngôn, hạnh" của một đúa con trai? Người ta nói khi một người chết đi, trên trời sẽ xuất hiện thêm một vì sao. Nhưng trên trời nhiều sao như thế, em biết chị là ngôi sao nào? Làm sao em tìm được chị?
Phải chăng khi chết đi rồi sẽ được đầu thai sang kiếp khác? Nếu có kiếp sau, dù là một kiếp hay mười kiếp, em vẫn muốn là em của chị! Em vẫn muốn cùng chị chia bánh sáng, cùng chị đi học... Mãi mãi là như thế! Em mãi là em của chị...
[

Viết cho người chị họ của tôi​

>>> Một bài viết cảm động, chân thành, sâu sắc và gần gũi. Cảm giác mất đi một người thân chị đã trải qua nhiều lần nên phần nào đó chị hiểu được nó đau như thế nào. Bài viết của em tuy không văn hoa nhiều, nhưng lại có cảm giác cả một tuổi thơ hồn nhiên được tái hiện lại trước mắt, khiến người khác cũng bồi hồi, xúc động, trôi theo cảm xúc của em. Cảm ơn em đã chia sẻ nó!
 
Last edited by a moderator:
P

phiphikhanh

Lần đầu tiên , chẳng có ai là chưa có lần đầu tiên cả. Lần đầu tiên...nó như là một cái gì đó thiêng liêng , một kỉ niệm đã qua...Tôi cũng thế , tôi cũng có những lần đầu tiên đầy ắp những cảm xúc vui, buồn, bâng khuâng,...
Trước đây , tôi là một đứa trẻ cô đơn , lạc lõng giữa bạn bè . Tôi có rất ít bạn bè và hầu như không có , với ai tôi cũng chỉ chơi xã giao , không có đến một nguời bạn để chia sẻ những bí mật lòng mình... Bạn nghĩ rằng tôi nói ngoa ? Nhưng đó là một sự thật . Tôi cũng đã từng có một người bạn_ một cô em họ mà tôi đã từng rất mến . Tôi đã tâm sự với cô em rất nhiều , những bí mật mà tôi chưa từng nói với ai. Tin tưởng bao nhiêu lại thất vọng bấy nhiêu...Người đó đã phản bội tôi , biết rằng tôi rất mến mình nhưng em ấy lại kể với cả lớp chuyện riêng tôi...Tôi đã khóc rất nhiều , rất nhiều...tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ tin tưởng ai nữa , không kết bạn với ai nữa cho đến một ngày...Tôi đã tìm được một người bạn luôn biết san sẻ cùng tôi , luôn an ủi tôi lúc tôi buồn, luôn mỉm cười va động viên tôi phấn đấu,...Và lần đầu tiên...tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình bạn...
-------------------------------


>>> Tiếp tục là một bài viết khác, nhưng rất vui lcuooixxs cùng chị cũng thấy được sự cố gắng của em. Cảm ơn em đã tham gia.
 
Last edited by a moderator:
D

diarygalaxy_pisces

Lần Đầu Tiên Con Hiểu

images1549434_best_mum_by_boogs024.jpg




Con và mẹ thường rất hay cãi nhau. Rồi cứ sau mỗi lần cãi vã, con lại kết luận một câu: “Mẹ chẳng hiểu gì con cả”, Và dường như lần nào mẹ cũng đều nhường con. Từ nhỏ, con rất được mẹ thương yêu, nuông chiều, lớn lên, con lại bướng bỉnh, khó bảo. Nhưng có lẽ điều đó chẳng làm suy giảm tình yêu mà mẹ dành cho con ngày nào. Chỉ có điều, con lại chẳng hiểu điều đó, cho đến cuối năm lớp 9, khi con chuẩn bị thi vào cấp III.
Đó là một khoảng thời gian mà đối với con, sẽ không bao giờ có thể quên. “ Cuối cấp, sau đợt thi học sinh giỏi, con cũng như bao đứa bạn khác, lao đầu vào ôn thi. Cứ sáng lên trường ôn Toán, chiều phóng xe ra Thị xã ôn Văn, ngày qua ngày như một guồng quay không ngừng nghỉ. Thấy con học hành vất vả, mẹ cũng rất lo lắng. Hơn ai hết, mẹ hiểu rõ con còn yếu môn Toán. Suốt học kì II, con chỉ mải mê học Anh để thi học sinh giỏi, hầu hết tất cả các môn con đều lơ là. Đến lúc chỉ còn một tháng cuối cùng, con mới bắt đầu ôn Toán và Văn. Mẹ rất hay động viên, nhưng con lại không thể an tâm vì ngôi trường cấp III mà con sắp thi vào không phải là một ngôi trường bình thường. Trường cấp III- Thị xã Quảng Trị là trường có điểm vào cao nhất Tỉnh, với bề dày truyền thống dạy học nổi tiếng lâu năm, nó có thể coi là một ngôi trường ước mơ của bao bậc phụ huynh và học sinh. Con biết mình sẽ phải cạnh tranh với rất nhiều học sinh từ nhiều nơi, và con biết họ đều tài giỏi và quyết tâm vào trường này. Không đơn giản chỉ là đậu vào trường, con biết mình còn phải vào được lớp chọn, lớp A1 của trường. Mẹ là giáo viên, ai cũng nghĩ là con của giáo viên thì phải vào được A1. Và con biết, chính mẹ cũng mong muốn cho con vào lớp đó, bởi lẽ vào lớp đó tỉ lệ đậu Đại học gần như là cả lớp. Con hiểu điều đó và không khỏi lo lắng, băn khoăn. Và con lại càng lo lắng hơn khi tối hôm đó, Thời sự đưa tin phụ huynh chen chúc nhau nộp đơn cho con thi vào trường công. Một vị phụ huynh nói : “ Thi vào cấp III, tôi còn lo hơn cả thi Đại học, vì Đại học, rớt còn có thể thi lại, chứ rớt cấp III thì hết cách”. Câu nói đó, vô tình làm cho con thêm phần lo lắng, con đã chợt nghĩ: “ Cũng phải, cấp III là tiền đề định hướng cho Đại học mà, rớt cấp III coi như tiêu”. Thế là, con học và học , lòng chỉ sợ rớt cấp III rồi lại chẳng vào A1. Ngày đi thi, lòng con rạo rực đến thấp thỏm, chính lúc ấy, bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ xiết chặt lấy tay con. Mẹ mỉm cười và khẽ nói:
- “Cố lên con, đừng sợ. Con nhất định sẽ đậu mà”
Trong phút chốc, con bỗng thấy mình nhỏ bé làm sao trước tình yêu của mẹ. Con nhớ tối hôm trước khi thi, cũng chính đôi bàn tay này đã kéo tấm chăn bông đắp cho con vào lúc khuya khi mà con vẫn đang trằn trọc không ngủ. Hay là bàn tay đã sửa soạn bút thước tươm tất cho con đi thi khi mà con vẫn đang ngon giấc,
Lần đầu tiên, trong chính giây phút ấy, con đã hiểu thế nào là tình yêu mà mẹ dành cho con, thật sâu sắc và ấm áp. Phải chăng, con thật quá ngô nghê nên đến tận bây giờ mới hiểu hay tại con chưa thực sự hiểu mẹ..?

459f.jpg

Và mẹ biết không, con đã mang trong tim tình yêu và niềm tin của mẹ để bước vào phòng thi, và thật bất ngờ khi con lại đạt được kết quả cao như vậy. Tất cả là nhờ mẹ đấy, mẹ ạ !
Bây giờ lần đầu tiên trong cuộc đời con đã hiểu ra rằng:
“Mẹ có thể thay thế bất kì ai nhưng không ai có thể thay thể được mẹ .............

images


Và con muốn nói rằng : CON YÊU MẸ
i-love-mom-cookies.jpg


[MUSIC]http://static.mp3.zing.vn/skins/default/flash/player/mp3Player_skin8.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog/?Zi85MC9mOTBhZDE5NzIyZjA2MzNkOGM0YTAxOWI4MjFhYTJmYi5cUIbaBmUsICDN8TGV0IEl0IEJlfFRoZSBCZWF0WeBGVzfGZhWeBHNlfDA/[/MUSIC]



>>> Một bài chia sẻ đầy ý nghĩa. Áp lực từ thi cử - một vấn đề mà bất cứ một bạn học sinh nào cũng gặp phải. Có lẽ khi đọc bài của em nhiều bạn đồng cảm về điều đó. Trong đó có chị.Cảm ơn về bài viết của em.
 
Last edited by a moderator:
N

nguyenthuhuong0808

Thầy

Thầy đã đến, đã bước vào cuộc đời con và cho con bao điều kì thú…
images

Đó là lần đầu tiên con được tận mắt nhìn thấy biển, lần đầu tiên bước chân trên cát, lần đầu tiên nghịch cát biển. Và đó cũng là khi con quen thầy. Thầy có biết, đó là lần đầu tiên con chơi với một “thằng con trai” hay “thằng đàn ông” gì đó, nói chung là lớn hơn con nhiều tuổi như thế( một giáp lận). Người đó là thầy! Đó cũng là lần đầu tiên con đi chơi đêm cùng một thằng con trai. Lần đầu tiên con đạp xe đạp đôi. Biết bao thứ được gọi là lần đầu tiên khi thầy bước vào cuộc đời con. Có quá nhiều, con ko nhớ hết.

Con là đứa học trò đầu tiên và cũng là đứa học trò duy nhất của thầy. Dù rằng thầy đã từng học 2 năm ĐHSP nhưng lại chẳng hề có lấy một đứa học trò. Cũng hay thầy nhỉ? Đi học ĐHSP mà ko gia sư cho ai? Cũng dễ hiểu thôi, nếu thầy yêu nghề “gõ đầu trẻ” thì sau hai năm đó thầy đã ko bỏ học để thi ĐH Phương Đông, để làm thủ lĩnh của các em ít hơn mình vài tuổi. Thế mà thế nào con lại trở thành một đứa học trò của thầy. Thầy không giống như những người thầy khác của con. Họ dạy còn kiến thức, còn thầy, thầy dạy con cách sống, cách làm người.

Lúc con cô đơn nhất, người bên cạnh sưởi ấm lòng con là thầy. Khi con vô cảm vì đã quá đau, người bên con, lắng nghe con nói cũng là thầy. Tất cả những vui buồn con đều trút hết lên người thầy để rồi sau đó lại nhận được những lời khuyên từ thầy. Đôi khi cũng là những lời trách mắng chất chứa đầy yêu thương. Những khi con buồn, thầy bỏ cả công việc để ngồi đó nhắn tin cho con, làm trò cho con vui, để con quên đi những thứ đã khiến con đau. Đã một thời, thầy sống trong cuộc sống thực của con. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn thôi, khoảng cách địa lý đã ngăn cách con và thầy. Nhưng điều đó không thể ngăn cách tâm hồn hai con người, không thể làm tình yêu, sự kính trọng , tin tưởng mà con dành cho thầy vơi đi. Con biết, con tin và con mong rằng đến một ngày ko xa nữa thầy sẽ là một phần ko thể thiếu trong cuộc sống thực của con. Thầy là động lực để con cố gắng học tốt hơn, cố gắng để thi ra ngoài đó học, cố gắng để thi đỗ ĐHSP.

anh029.jpg


Mà thầy cũng thật là… tự dưng “biệt vô âm tín”. Làm con lo chết đi được. Lo quá nên phải lấy điện thoại của bố gọi cho thầy, hóa ra thầy về quê. Thế mà chẳng báo con tiếng nào. Hjc… Mà thầy về những một tháng lận…. Làm con nhớ gần chết. hjhj may mà bình thường thì vài ngày con mới gặp thầy online để nói chuyện. Nếu mà cứ nói chuyện thường xuyên thì có mà…

Thầy đi một tháng trời, bỏ lại con với những vui buồn lẫn lộn, với biết bao nhiêu cảm xúc. Rồi con lại tự chôn vùi tất cả. Vì ngoài thầy ra con ko có ai để chia sẻ. Bạn thân của con nói rằng nó sợ những bí mật của con. Nó chỉ cần hiểu con người bên ngoài của con là đủ. Và giờ đây, người bạn thân duy nhất của con cũng không còn. Con ko có ai bên cạnh cả. Cô đơn… Vì con nhận ra giữa con và nó còn một khoảng cách quá lớn. Nên con đã quyết định viết thư cho nó nói rằng từ giờ con với nó chỉ là những người bạn cùng lớp, không hơn không kém. Tình cảm luôn phải bắt đầu từ hai phía. Con dành tình cảm cho nó, con cố gắng để hiểu nó nhưng nó lại chẳng muốn hiểu con. Người mở mồm nói đối phương là bạn thân là nó chứ đâu phải con. Thế mà đến lúc con muốn nói chuyện thẳng thắn với nó thì nó lại nói rằng giữa bạn và bạn thân có một khoảng ở giữa, và tình cảm mà nó dành cho con là ở khoảng giữa đó. Con không biết con đúng hay con sai khi viết là thư đó. Con chỉ biết rằng khi gửi nó đi, con cảm thầy lòng mình thanh thản vô cùng, như vừa trút đi một gánh nặng. haizz Mai đi học rồi. Mai gặp nó rồi. Ko biết sẽ thế nào đây……

Và ngày mai thầy ra Hà Nội rồi. Con nhớ thầy lắm thầy biết ko?
Con yêu thầy.

91.gif


images


>>> Bài viết vừa là lời cảm ơn vừa là một bức thư gửi đến người thầy của mình. Nhưng có lẽ vì quá chú tâm vào tình cảm mà nó tạo ra sự gò bó cho bài viết. Cảm ơn vì bài viết của em.
 
Last edited by a moderator:
K

kyoletgo

Thất bại đầu tiên.
Có lẽ cái tiêu đề hơi gượng ép một chút, cho nó đỡ vi phạm thể lệ ;))
Hơi dài, post lên cho mọi người giải trí chút. (có khi post xong bị del cũng nên :))
Nói qua 1 chút, trước khi nhập trường, bọn tôi được tập trung 2 tuần trên khu 125 Vĩnh Yên. Trong 2 tuần phải làm quen với môi trường mới, mọi người làm quen với nhau theo nhiều cách; đơn giản và thoải mái nhất là giao lưu thể thao. Hồi ấy phòng tôi có 8 người đều chơi đá bóng, và chơi khá hay, hình như trong suốt thời gian đó chỉ thua có 1 trận :D. Đoạn này kể về trận đấy ^^!


Sáng hôm ấy, trời không trăng, ko sao, nhưng vẫn sáng như ban ngày.
Lúc này Long, ông bầu kiêm đội trưởng đội phòng 313 vừa cùng đồng đội thảo luận chiến thuật xong, vẫn như mọi khi: “bằng mọi giá phải đè bẹp chúng nó”. Không biết giá là bao nhiêu nhưng mọi người đều hừng hực khí thế. “Trời xấu!”, Long nhìn đất, nó chưa ngu đến độ nhìn thẳng vào mặt trời. Mới 8h sáng và trận đấu chưa bắt đầu nhưng nó đã thấy nóng trong người. Kết quả tung đồng xu khiến đội Long rơi vào thế bất lợi rất lớn, lớn đủ để khiến Long lo lắng: đội bạn là đội cởi trần...



Mỗi phòng có 8 người nhưng thông thường đá chính sẽ có 7 người, 1 người ở ngoài thay ra thay vào cho đỡ mệt. Đội hình phòng 314 cực kì khủng bố, 7 con trâu mộng! Thật chả biết dùng từ gì khác hơn, 7 con trâu mộng và 1 bố của trâu mộng. 8 thằng đều cao trên 1m75, to như lực sĩ, nhìn đã thấy nản. Chỉ nói thế thì đúng là hơi hạ thấp đội bạn vì chúng nó cũng biết chơi bóng, và chơi khá hay, chưa kể gã đội trưởng 8 múi (vãi ) đá trụ, phòng thủ cực tốt và kiến thiết cực hay. Nhưng Long không sợ, “đây không phải là bóng bầu dục các con ạ”. Nhìn chung trong tất cả các đội đã gặp thì đội hình của Long có vẻ đồng đều nhất, đối thủ sở dĩ có được 2 trận hòa phần nhiều nhờ vào thể lực vượt trội, còn thì khả năng phối hợp thua xa. Thái với thể hình cao to, lại từng là tay đập bóng chuyền cự phách cấp xóm nên được giao nhiệm vụ giữ gôn, phản xạ khỏi phải bàn, chỉ là nó chưa bao giờ tóm gọn bóng cả. Hải và Dương thời cấp 3 đều chơi bóng rổ cả nên rất có kinh nghiệm trong việc kèm người; Long cho 2 thằng này làm hậu về với nhiệm vụ: “ko cần biết có cản được bóng ko, nhưng ko cho người chúng nó thoát”. Cảnh, Quân và Minh đều đá bóng từ nhỏ nên khả năng khống chế bóng và chuyền rất khá, thể lực lại tốt, đá ở giữa. Tuyến trên chỉ có mình Long, dù gì thì cũng từng là tiền đạo tuyển trường khi còn học mẫu giáo, ấy là chưa kể từ năm 3 tuổi đã bám càng các anh lớn đi đá bóng khắp nơi. Nhưng chia thì chia thế thôi chứ thật ra đá cái sân bé tí này thì cái việc Long về tận gôn nhà lấy bóng hay cảnh Hải xông xáo trước gôn đối phương là cái chuyện bình thường và xảy ra liên tục.



Trận đấu sẽ kéo dài 80 phút, 10 phút nghỉ giữa giờ; hiệp 1 đội mặc áo ( đội của Long ) phát bóng trước. Trọng tài là 14 cầu thủ trên sân và 2 cầu thủ ngoài biên. 8h 15’, trận đấu bắt đầu.

Quân giao bóng cho Long, hỏi giọng quan tâm:

- Mày có chắc là đá được không thế, tao thấy từ sáng tới giờ mày cứ cười như thằng điên.

Long cười hô hố, trả lời như muốn khẳng định câu nói của thằng bạn:

- Uh, tao đang đang muốn điên đây. ANH EM, THỊT CHÚNG NÓ...

Nói chưa hết câu thì đã để mất bóng (_ _!) Long điên tiết đuổi theo thằng nhãi to mật dám làm mình xấu hổ. Áp sát, đè nó ra biên, kín đáo lên gối vào mông nó và nhẹ nhàng khều bóng, chàng Long nhà ta đã lấy lại được bóng. Long thở phì phò:

- Anh em, cứ bình tĩnh.

Cả bọn trợn mắt há mồm, không phải đang đá bóng thì chắc phải vả vỡ a lô thằng này mất...



Suốt 25 phút đầu, đội Long hoàn toàn ép sân, nắm quyền kiểm soát bóng phải hơn 70%, nhưng cũng không có nghĩa là gây ra nhiều nguy hiểm cho đội bạn. Ngược lại đội bạn mới là người tạo ra những cơ hội ngon ăn hơn với những đường chuyền vượt tuyến của gã đội trưởng 8 múi. Nếu ko phải tiền đạo đội bạn ngu thì chắc giờ phòng 313 đã defeated.

Phút 27, Minh có bóng ở cánh trái, đối diện với Minh là gã hậu vệ to như trái núi; anh làm một loạt động tác giả, đảo trái đảo phải rồi chuyền ngược về phía gôn nhà cho Cảnh. Cảnh đỡ được bóng, lại chuyền lên cho Quân ở cánh phải. Quân rất nhanh xoay người dốc bóng dọc biên, gặp sự truy cản của 2 hậu vệ đội bạn; bằng tốc độ tuyệt vời anh vượt qua 1 đối thủ, nhưng … ko ăn thua, thằng thứ hai suýt nữa cướp được bóng, dí Quân chạy ngược lại với tốc độ có khi còn nhanh hơn cả lúc lên. Quân lại chuyền ngược lại cho Cảnh...

Long cau mày, bọn kia cứ đổ bê tông thế này thì lại ăn mướp, ghi bàn không được mà để chúng nó cắn cho 1 quả thì có gỡ đằng trời. Nản… Trời vẫn nắng to, đội bạn chưa thay người lần nào và vẫn tỏ ra sung sức, còn bên Long thì Đức và Minh đã thay nhau ra vào nhưng Minh vẫn tỏ ra khá nặng nề, co lẽ đêm qua lại ko ngủ nhắn tin với người yêu. Cực chẳng đã, Long ra hiệu cho Hải dâng lên để tăng cường hàng công, lúc này chỉ còn lại Dương ở tuyến dưới chém gió với thủ môn; “50-50 thôi, trận này phải thắng”. Và sự thay đổi chiến thuật đã có tác dụng tức thì. Phút 35, từ một pha đá biên, bóng tới chân của Hải, thằng ku dốc bóng như điên bên cánh trái rồi chuyền ngược về cho Minh. Minh dắt bóng ngang sân và có một pha chọc khe tinh tế qua háng hậu vệ đội bạn, đưa bóng tới chân Long, đối mặt thủ môn. Bao nhiêu uất khí dồn nẽn từ đầu trận được Long bùng phát: chân phải anh vẽ một đường cong hoàn hảo trước khi chạm vào quả bóng, và quả bóng chứa đầy oán khí bay như tên bắn về phía khung thành đội bạn. Với khoảng cách 5m, gần như không kịp phản xạ, hốt hoảng hơn nữa là khi nhìn thấy bộ mặt nghiến răng nghiến lợi của Long, thủ môn đội bạn nhắm tịt mắt lại, và hậu quả tất yếu đã xảy ra: Bóng dội thẳng vào mặt thủ môn đội bạn, bật ngược lại. Hậu vệ đội bạn ngay lập tức phá mạnh bóng lên trên. Thật tình cờ và thật bất ngờ, quả bóng vu vơ bay thẳng về phía gôn của thủ thành Đình Thái đang ngồi chồm hổm cách lưới tới nửa chục mét. Chỉ kịp chửi thề một câu rồi lao như gắn mô tơ vào ***, Thái bay như chim về phía quả bóng đang rót vào góc trên khung thành. Cả sân im lặng trong một tích tắc…

(_ _!) … Đội phòng 314 nhìn nhau, hét ầm ĩ: bất chiến tự nhiên thành! Dù không tự hào lắm nhưng cũng là bàn thắng 8-}. Còn đội Long thì nhìn nhau, dở khóc dở cười, 2 kẻ mặt mũi trông khó coi nhất đương nhiên là Long và Thái. Trong cái rủi cũng có cái may, với bàn thắng vừa rồi đội bạn đã phải trả giá bằng việc thủ môn phải ra sân, điều này cũng mở ra cơ hội mới cho đội phòng 313.

Sang hiệp 2, đội của Long đã có nhiều cơ hội hơn, và nếu như may mắn thì đã có nhiều cơ hội hơn nữa. Tất nhiên cơ hội thì vẫn chỉ là cơ hội, ông trời như muốn trêu ngươi khi bao nhiêu cú sút của Long và Quân đều trúng mặt, bụng, và dưới bụng (chân) thủ môn đội bạn (ak ak)



…Đội bạn lại vừa phá bóng một quả như trời giáng ra biên. Nhìn Thái lon ton đi nhặt bóng, Minh ko khỏi ngán ngẩm:

- bọn này đá ức chế vãi, bên mình mà thắng tao cũng cho chúng nó đi nhặt bóng đến *** ra máu.

Long hít mạnh một hơi, cậu ko muốn nói nhiều, chỉ gầm gừ:

- Cứ đá tiếp đi, tao ko tin là ko ghi nổi bàn nào.

Long cũng biết đây là thời điểm quyết định, một bàn thắng sẽ là liều thuốc kích thích tốt nhất cho đồng đội, khi ấy khả năng lội ngược dòng giành chiến thắng sẽ gần như là 90%. Thế trận đang nghiêng về phe ta, cái ta cần chỉ là may mắn, 1 chút may mắn nữa thôi.

Phút 75, Minh, Quân và Long tổ chức tấn công bên cánh phải
. Bằng kĩ thuật và thể lực máu chó, Long cho 2 cầu thủ đội bạn hít khói; tiếp tục với 2 pha bật tường một chạm, bộ 3 đã đưa được bóng vào khu vực nguy hiểm. Thủ môn đội bạn bắt đầu cà cuống, gào thét ầm ĩ: “Cố lên, nốt đợt này là hết trận rồi!”. Hậu vệ đội bạn cũng biết thế nên bất kể sống chết, đem chút hơi tàn ra tranh bóng quyết liệt. Long cũng ko ngu tới mức mang sức châu chấu ra đấu với cào cào, rất nhanh cậu sục bóng qua đầu hàng hậu vệ cho Minh đang băng xuống. Việt vị rồi …, nhưng chả sao, ko có ai thổi còi cả. Mặt đối mặt, một bên là tiền vệ Đức Minh, thở như lợn rừng và đang chiến đấu bằng ý chí và nghị lực; một bên là thủ môn vô danh, mặc dù vẫn còn khỏe nhưng cũng phải nhờ đến ý chí mới đứng vững đc...

Minh ko sút mà bắt đầu đảo trái, đảo phải. Long và đồng đội ở dưới thì ko ngừng hô hoán:

- Sút, sút đi

- Sút nhanh ****** lên, thằng ngu

- Tao tin mày, nhưng ko ghi được bàn thì tao cắt tiết.



Nói thì lâu nhưng tình huống thì chớp nhoáng: với hai pha động tác giả, Long đã đưa được bóng qua người thủ môn đội bạn vừa điên cuồng lao ra cản phá và đối mặt với gôn trống. Tình huống trở nên đơn giản, Minh dắt bóng thẳng vào gôn đội bạn: 1 – 1. Vẫn chưa dừng ở đó, ku cậu lại dắt ngược bóng lên giữa sân, quát tháo:

- Nhanh nhanh, còn mấy phút nữa cơ mà. Để sau ăn mừng.

Long cười thầm: sướng như điên còn ra vẻ. ko biết còn bao nhiêu sức mà oai thế??? Nhưng Long biết, mình và đồng đội ko muốn trận đấu kết thúc với tỉ số hòa.


Bóng lại được đưa về giữa sân và 2 đội lại trở về vạch xuất phát. Đội bạn có vẻ cũng rất akay nên quyết ăn thua đủ ở pha bóng cuối nên chỉ cắm 1 hậu vệ ở nhà và dồn hết vốn cho đợt tấn công này. Và thế là, loằng ngoằng một hồi, vù một cái, đội bạn ghi bàn =)) (lười viết rồi :p ) Long cười méo xệch, thở dài: “...Cuối cùng thì cái ác cũng chiến thắng.”…

Nếu có bạn nào thắc mắc ý nghĩa của câu truyện thì nó đơn giản là để giải trí thôi :))
Còn nếu nhất quyết phải có thì nó là: "Đời ko đẹp như truyện" ^^!


>>> tôi nghĩ bạn có năng khiếu làm bình luận viên đó. Nhưng dường như nó thiêng về bình luận quá cho nên lại bị lạc mất cái đề đưa ra. Nhưng dù sao cũng cảm ơn bài viết của bạn. tôi thích phần bình luận này.
 
Last edited by a moderator:
G

girltoanpro1995

Tuổi thơ vắng bóng cha...

Nó ngồi im lặng....lâu lâu nấc một tiếng...thời gian cứ chậm chạp trôi qua...mẹ nó không còn đủ sức mà khóc nữa. Chị nó thì nín lặng....giọt nước mắt chỉ khẽ rơi chầm chậm nhưng không dám đọng lại thêm ....có lẽ chị nó sợ ai đó biết chị đang khóc....
Tiếng xe, tiếng còi và tiếng người đã thưa dần....về khuya chỉ còn tiếng chó sủa và đâu đó....tiếng gió gào thét rít qua khe của xe càng cào xé thêm con tim mẹ con nó... . Nó khẽ nép mình vào người mẹ ...lâu lâu ngước lên nhìn thoáng mẹ....mắt mẹ ướt đẫm lệ....kết quả của cơn sốc mất chồng...mặt mẹ xanh xao, gầy gòm chỉ thấy toàn xương.... . Mẹ nó khẽ run lên....rồi lại oà khóc nức nở....dù thương mẹ nhưng chị nó không thể khóc được....chị cố cắn răng thật chặt....lại rung lên từng hồi....
Cách đây mấy tiếng thôi, ba mẹ con nó còn vui vẻ lắm. Nó ngồi coi chương trình góc thiếu nhi như thường lệ, mẹ giảng bài cho chị học. Rồi tiếng điện thoại cất lên...
-Alo, dạ má ạ? Có chuyện gì mà khuya rồi má gọi cho con vậy ạ?
-Con à.... - Tiếng nội nấc lên, không khí ngột ngạt.
-Có chuyện gì vậy má..? Ở nhà có chuyện gì mà má khóc vậy..? - Mẹ nó hỏi dồn dật, giọng đầy lo lắng...!
-M..á....
-Má nói đi má, má như vậy con lo lắm....!
-Thằng Kiệt...chồng con....nó ....đi.....r...ồ.....i.........-Nội nói không thành lời nữa....nội khóc như mưa...
Mẹ nó không thể đứng vững được…bà choáng váng làm rơi chiếc điện thoại xuống đất…điện thoại vỡ ra thành từng mảnh…bà khóc thét lên…
-Anhhh…ơi…..sao anh nỡ lòng bỏ mẹ con em…..? Huhu…anh ơi…anh….
Nó vội chạy đến để kịp cùng chị đỡ mẹ lên giường…mẹ nó lạnh ngắt…đôi môi tái xanh…khuôn mặt tối sầm… . Khi để mẹ bình tĩnh hơn…chị em nó tự động đứng dậy dọn đồ về quê… . Chị em nó cứ lầm lũi, không ai nói với ai câu nào…nó thấy khó thở quá…
***
Vừa bước chấn đến cổng…nó đã hốt hoảng vì nhà ông bà nội nghi ngút khói nhang…
Nó chưa kịp đặt chân qua cửa thì mẹ nó đã chạy ập đến chiến hộp màu đỏ để giữa nhà… . Mọi người xung quay vội chạy lại đỡ mẹ nó…can ngăn…Mẹ nó nghẹn ngào khóc không thành tiếng…chỉ còn nấc từng cơn..người run bần bật….Ai cũng rơm rớm lệ, nó để ý thấy nội nó…mắt đỏ hoe…
Người ta đưa mẹ vào buồng…mẹ nó ngồi thinh…im lặng. Giọt nước mắt đã cạn khô…mẹ ngồi im lặng chỉ nhìn nó…đôi mắt đờ đẫn mệt nhọc…
Nó không biết điều gì đang sảy ra cả…vì …nó chỉ mới là con bé 6 tuổi..chỉ biết đòi ăn và chơi… . Nó thấy ai cũng nhìn nó bằng đôi mắt thương lại…mắt ai cũng rớm đỏ…có đôi người khẽ quay…che những giọt lệ buồn lăn dài trên má….
Nó hỏi nội, nội nghẹn ngào “….cha..co..n…mất….rồi….huhu…”. Nội cũng như mẹ, tất cả mọi người nữa…thật khó hiểu….! Ai cũng chỉ khóc… . Nó cố giải thích câu nói của nội nhưng nó không làm sao hiểu được sao nội lại buồn? “Mất” thì mai tìm lại chứ? Sao mất lại phải khóc…? Mà cha nó đi chơi đâu hay sao mà đến mức “mất”…?
Nó không khóc như mọi người..nó cho là vô nghĩa…! Hôm nay nhà nội có nhiều trái cây lắm…để đầy trên chiếc hộp màu đỏ…không biết cái đó đựng gì mà to vậy nhỉ…? Bịt kín mít mà còn dán giấy trắng xung quanh…?
***
Mẹ nó được thím ba với cô tư dẫn ra…
Mọi người tập chung đông đủ…chiếc hòm được khiêng đi chôn…nó vui lắm….nếu đem cái hòm ấy đi chôn thì về nó sẽ được ăn trái cây kia… . Nó ngoan ngoãn đi theo…khi ra đến cổng…tụi trẻ con trong xóm hay chơi với nó cũng đứng đó..Nó hãnh diện quay lại…bảo với một đứa đứng gần nhất :
-Ở nhà đợi út nha, út đi công chuyện tí rồi mang trái cây về con mấy cưng nghen. Có muốn đi với út thì ráng đợi chớ nội không có cho ai đi thêm đâu. Đông rồi, toàn người lớn không hà.
Nó thấy có người chụp hình vội chạy lại…cười thiệt tươi để sau này về Đắc Nông cho lũ bạn coi. Nhưng nó để ý…ai cũng không quan tâm đến điều đó mà chỉ biết…khóc!
Đến nơi, mẹ nó lao vào chiếc hòm hét lên…”anh ơi….đừng bỏ em mà…anh…huhu…” .Cả đám đông lại nhốn nháo đẩy mẹ nó ra xa…nó bắt đầu lo…! Sao mẹ gọi cái hòm đó là “anh” nhỉ? Hay..hay là cha nó đang ở trong đó…? Không…không..không mà…! Nó không cho ai chôn cha nó đâu… . Nó gọi thất thanh “ cha!” . Mọi người sững lại…bất ngờ…!
Nó chạy đến chiếc hòm…run rẩy …gọi lạc giọng…nội nó đến bên…”út nội ngoan,ra kia cho mấy chú làm nha cưng…về nội thương…”
Nó gồng hết sức mình đẩy nội ra….” Sao ác vậy? Sao chôn cha út..? bảo là cha mất sao bắt cho vào hòm rồi chôn…? Út ghét nói dối lắm..!”
Nội nó bất ngờ vì câu nói đó…nội lắp bắp…” Út hiểu sai rồi…cha…con…chết…r…ồi…huhu…” . Nó bàng hoàng…không tin vào tai mình…..sao cơ…? Cha nó….chết….ư …? Nghĩa là từ nay nó…cha….không bao giờ gặp nhau….? Không…nó không muốn thế….! Nhưng….cha đã nằm đây rồi….nó nhớ có lần cô nó dạy “ khi người ta chết cần để người ta yên nghỉ thanh thản”…nó sẽ để cha nó đi….đi nơi xa xôi nào đó…nơi chỉ có cha nó thôi….cha nó sẽ vui ở nơi ấy…sẽ mãi nhớ đến nó…
Nó nghẹn ngào…đi dật lùi ra xa…khóc nức nở…! Nó chạy lại gần mẹ…thấy thương mẹ nó quá…nó ôm chầm lấy mẹ….cả ba mẹ con ôm nhau khóc….!
***
Nó trở về Đắc Nông…nơi cao nguyên lộng gió…nắng khét mái tóc tơ…thoang thoảng mùi hoa cà phê…tiếng thác nước chảy cả ngày… . Nó để lại quê nó…nơi sông ngòi kênh rạch chằng chịt…người cha yêu dấu của nó…đã nằm lại nơi đó…mãi… .
***
Nó 16 tuổi…hôm nay giỗ cha nó… . Thế là đã 10 năm cha nó mất…tức là 10 năm nó không có cha… . Nó giờ đây đã là 1 thiếu nữ…không còn đi chơi khăm, chơi lò cò với mấy đứa trong xóm như trước nữa. Nó lớn hơn rất nhiều. 10 Năm – Đủ làm lớn con người ta rất nhiều. Bao năm qua…mẹ nó sống ..nhẫn nhục….nuôi chị em nó lớn…dạy chị em nó thành người… . Chị nó đã đi học đại học …xa nhà… . Mẹ nó vẫn tiếp tục giảng dạy bao thế hệ học sinh…xa xăm nơi nào đó….cha nó vẫn nhìn về….phù hộ cho ba mẹ con nó được bình an, mạnh khoẻ…
Nó mất cha từ 6 tuổi…nhưng…nó tự hào vì….nó hơn cả tá đứa có cha có mẹ đàng hoàng nhưng…chơi bời lêu lổng, không chịu học hành…Nó biết nó chưa thực sự học tốt, giúp mẹ nhiều việc nhưng nó sẽ cố gắng hơn…nó sẽ cố để sứng hơn với tình yêu mẹ nó dành cho nó…cả cha nó nữa. Nó phải cố làm sao cho người ta nhìn vào chị em nhà nó mà không thể nói rằng “ CON KHÔNG CÓ CHA” .



>>> Bài viết của một đứa trẻ nhưng khá sâu sắc. Nó dạt dào nhiều cảm xúc. ngoài ra không còn nhận xét gì thêm. cảm ơn em về bài viết này!
 
Last edited by a moderator:
K

khanhbang.x

Hãy tin vào chính mình...
Có những lúc người ta thường nói rằng : "Cuộc đời này chán thật !" Ừ ! Đúng là chán thật. Bởi cuộc sống mà chúng ta đang sống là một quá trình vận động của sự lặp lại - hôm qua - hôm nay và ngày mai... Đó vốn không phải là một sự tuần hoàn của thời gian mà là sự tuần hoàn của lí trí và tâm hồn con người. Vì sao ư ? Câu trả lời nằm trong trái tim bạn...
Hôm qua là quá khứ, hôm qua là thế giới của những sự tồn tại xa vời trong kí ức mỗi con người. Nhưng hôm qua cũng là hôm nay và cũng là ngày mai nếu như bạn biết trân trọng những gì đã qua trong cuộc sống. Một điểm mười nhận được trong lần kiểm tra mà ai cũng cho là khó, một lần chiến thắng trong kì thi mà chính bạn cũng nghĩ là mình sẽ không bao giờ có kết quả như mọi người kì vọng,... và còn rất nhiều điều kì diệu nữa tất cả đều đến với bạn như có bóng dáng của một thiên thần tốt bụng, thân thiện và dễ thương luôn bên cạnh để giúp đỡ mỗi khi bạn gặp khó khăn hay thất bại trên đường đời.
Bạn sẽ không quên được tất cả những hạnh phúc đó ? Cái hạnh phúc mà bạn cứ ngở là xa vời và chính bạn cũng không có quyền được hi vọng dù chỉ là nhỏ nhoi thôi. Cuôc sống rất công bằng nhưng đôi khi cũng không công bằng với những ai biết sống và tin vào những điều tốt đẹp. Nhưng chắc chắn những điều tốt đẹp chỉ đến với những người luôn giữ hai chữ "tốt đẹp" trong trái tim. Bạn có làm được như thế không ? Hay bạn chỉ là một người biết sống chứ không biết ngày mai mình sẽ chết trong niềm hạnh phúc. Chỉ có hạnh phúc mới mang lại cho cuộc sống những ánh nắng ban mai trên cánh đồng mà quanh năm (suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày) chẳng một lần được cảm nhận hơi ấm của ánh nắng. Vâng, sẽ cô đơn và lẻ loi lắm nếu như có một cánh đồng như thế - cánh đồng của sự bi quan và không có ước vọng - nơi mà bóng tôi luôn là kẻ ngự trị ghê gớm ! Hãy sống tốt bạn nhé !


>>> Cuộc đời có lúc màu đen cũng có lúc màu hồng em ak. Có như thế con người mới thật sự cố gắng. Mong rằng em sẽ học được những điều tốt. Cảm ơn vì bài viết của em.
 
Last edited by a moderator:
N

nhoxdihoc_cl

Ai bảo tình yêu không trái ngang?
Không đắng, không cay, không phũ phàng?
Không đau, không đớn, không sầu hận?
Không giận, không hờn, không nát tan?
Lần đầu tiên...

Bạn có tin vào số phận, định mệnh không?
Riêng tôi, tôi tin vào định mệnh, tôi trân trọng nó!!! Còn số phận ư? Tôi căm ghét số phận.....

Thượng Đế sinh ra một người, ban tặng người ấy cho tôi trong một đêm định mệnh nhưng số phận run rủi lại cướp người ấy đi từ tay tôi - vô cùng tàn nhẫn...
Trong cái ngày tôi mất đi người yêu quí nhất,người ấy đã đến bên tôi, nhẹ nhàng như một làn gió, mang đến cho tôi sự ấm áp quen thuộc.
Trước đó, tôi đã tự hứa sẽ khép chặt lòng mình nhưng nụ cười ấm áp , dịu dàng của người ấy lại là chiếc chìa khóa mở cánh của trái tim tôi.
Anh là người đầu tiên mang lại cho tôi cuộc sống mới từ sau ngày hôm đó, là người đầu tiên đến bên sưởi ấm trái tim tôi. Phải chăng anh là một thiên sứ...mang đến cho tôi chút ánh sáng của cuộc đời...Anh cũng là người đã cho tôi biết cảm giác thế nào là thật lòng yêu một người, cho tôi biết cảm giác hạnh phúc, thấy sự nhớ thương,...
........................................................

Tôi đã yêu và đã từng cay đắng,
Nhưng tôi tin hạnh phúc ở trên đời.
Tôi trân trọng cuộc đời, trân trọng lắm!
Có lẽ nào đời chật hẹp với riêng tôi???
Thế nhưng, tai nạn bất ngờ ập đến,cướp đi anh - người con trai tôi vô cùng yêu mến-bằng cả trái tim của mình.Gía như người bị tai nạn hôm đó là tôi, người ngồi trên chiếc xe đó là tôi thì có lẽ giờ anh không thế này...

Ngày tiễn đưa anh, trời mưa nhẹ. Từng hạt mưa rớt xuống mặt đất một cách lạnh lùng vô cảm nhu tiếc thương. Cả ông trời cũng khóc vì thương anh... Tôi thấy mình thật có lỗi...
Những cơn gió nhẹ thổi qua làm lòng tôi se lại, lạnh giá. Người luôn bên tôi, che chở cho tôi giờ đã không còn nữa. Niềm tin và tia hi vọng cuối cùng của tôi cũng dập tắt. Tôi không tin vào mắt mình, không tin vào sự thật.
"Anh chỉ ngủ thôi mà...đúng không!?? Sao mọi người lại nói anh đã chết? Hãy tỉnh dậy và mở mắt ra nhìn em đi anh! Chúng ta còn biết bao nhiêu điều chưa làm cơ mà!Anh đã hứa sẽ ở bên bảo vệ em suốt đời, sao anh bỏ em lại và ra đi như thế? E còn bao nhiêu điều chưa nói được với anh!..."
Bầu trời trong mắt tôi như sụp đổ. Bao trùm quanh tôi là một màn đêm đen kín, và nỗi sợ hãi..."anh bỏ mặc em như thế được sao anh? Sao anh không giữ lời hứa? Hay anh ghét em rồi? Anh sẽ rời xa em mãi mãi vậy sao anh?..."
Phút cuối cùng được ở bên anh, tôi trân trọng lắm!!! Dù đang rất đau, bàn tay lạnh lẽo của anh run rẩy nắm lấy tay tôi-thật chặt! " a yêu em~ nhiều lắm! " . Anh vẫn vậy! Người nói lời yêu thương luôn là anh. Kể cả đến phút giây cuối cùng của cuộc đời,mặc cho cơn đau hành hạ, anh vẫn nói yêu em..."em cũng yêu anh nhiều lắm anh biết không?"
Lời nói cuối cùng của anh đến giờ vẫn hiện lên trong tâm trí tôi vô cùng sống động! Tôi cảm nhận được hơi ấm của anh ở đâu đó quanh đây, thật hạnh phúc!!!
......
Trước mắt tôi là một màn đêm đen kịt, rất đáng sợ! Tôi nhớ anh, nhớ những lần anh đưa tôi đi chơi, nhớ những lời bông đùa chọc cho tôi vui những lúc tôi giận dỗi...Tất cả những kí ức về anh cứ lần lượt ùa về trong tâm trí tôi!!!
Cả trong giấc mơ, hình bóng anh vẫn hiện về, vẫn dịu dàng, anh đến bên tôi nhưng cảm giác sao mà xa xôi quá!!!Có một bức tường vô hình ngăn cản chúng tôi ...
Dù cố gắng đến đâu, tôi vẫn không thể quên anh,không thể thôi nghĩ về anh,và,không thể không yêu anh...

Đã bao lần em cố quên anh,
Nhưng tim em không làm theo ý chí.
Trong tim em hình bóng anh ngự trị,
Không nhạt nhòa theo năm tháng phôi pha...
Bạn bè nói tôi dại dột, ngốc nghếch khi cứ chôn chặt lòng mình trong quá khứ. Nhưng, họ đâu biết được rằng, với tôi, anh quan trọng biết chừng nào!!! Anh - người đã đem lại cho tôi cảm giác thế nào là yêu thương và được yêu thương! Anh đã dạy tôi các cho đi tình cảm, và nhận lại nó...
Nếu trên đời này thật sự có "Time machine", tôi nguyện đánh đổi tất cả,chỉ cần được ở bên anh, được sống trong thế giới có anh...
Nếu như, chỉ cần nhắm mắt lại là được gặp anh, tôi sẽ ngủ cả đời. Tôi sẽ sống trong ngôi nhà do tôi tự vẽ ra- ngôi nhà chỉ có hai chúng tôi...
G.Freud đã nói:"không có khi nào con người phải phòng bị nỗi thống khổ như khi yêu.".
Nhưng tôi , tôi không hối hận vì đã yêu anh. Ngược lại, tôi phải cám ơn vì sự xuất hiện của anh.Nhờ có anh, nhờ có tình yêu của anh mà tôi vơi bớt đau khổ. Anh đã đem lại cho tôi một cuộc sống mới tươi đẹp hơn, ấm áp hơn...
"em sẽ không quên anh đâu! - chắc chắn là thế!!! Dù không được gặp anh nữa, dù mất anh vĩnh viễn nhưng em luôn giữ chạt tình yêu dành cho anh ở trong tim. Em sẽ sống hạnh phúc vì em biết...anh cũng sẽ hạnh phúc nếu em cười...!!!"
--------------------------------------------------

>>> Tình yêu là một đề tài muôn thuể. Có lẽ chỉ những người yêu nhau mới hiểu được hạnh phúc khi yêu nhau và đau khổ khi chia tay. Chị mong rằng em sẽ vượt qua nó. cảm ơn vì bài viết này của em!
 
Last edited by a moderator:
P

puu

cái này viết chỉ là để kỉ niệm hình ảnh con chó yếu quý của gia đình mình >

Con vật đầu tiên_và những vật nuôi trong gia đình
Nó nhìn vào khoảng không ngay trước mắt, mắt nó lờ đi, nó lả.
Nó đã từng là con chó oai phong nhất xóm, dám đối đầu với tất cả con chó đực nào gây gổ với nó. Nó đã từng, đã từng là một “ông vua” trong cái xóm nhỏ. Nó đã từng bôn ba khắp chốn quê, từng khám phá nhiều nơi nó chưa đến.. nó là một chú chó khôn trong gia đình tôi. Nó tên là Micky
Micky không phải là con chó mà khi sinh ra tôi thấy lần đầu tiên. Con chó tôi thấy lần đầu trong gia đình cũng là một chú chó đen, nhưng nó đã bị giết làm thịt.
Tuy vậy, nhưng phải nói Micky là “ông tổ” của đời chó nhà chúng tôi
Bởi vì các con chó khác của gia đình tôi sau đó đều lấy đuôi “y” của con Micky
Lúc nhỏ , Micky luôn leo lên giường chúng tôi và cắn, chúng tôi vừa trêu nó lại vừa phải lấy chăn đắp lại (con này nhỏ mà cắn đau ghê !)
Khi nó lớn lên, nó hùng dũng và oai phong hẳn, bộ lông đen bóng, hàm răng sắc, móng vuốt phát triển, cùng với đôi mắt sáng, nó cũng thu hút bao nhiêu cô nàng xinh đẹp trong xóm. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, nó phải chịu hậu quả từ các mối tình mang lại.
Tất nhiên nó khác người ở chỗ, nó không phải chịu trách nhiệm với những “nàng chó” xinh đẹp kia về cái bụng bầu đang lớn dần lên, mà nó phải chịu trách nhiệm với những con chó đực khác. Vì nó đã cướp mất tình nhân của hầu hết các con chó khác trong xóm.
Từ đó các con chó đực khác trong xóm luôn đến gây chiến với nó. Và Micky dần được huấn luyện từ những lần “chiến đấu đó”.Nó cắn, vồ, rệt đuổi với những con chó khác và luôn dành phần thắng,nó trở thành một con chó vô địch mà không một con nào có thể thắng trận với nó.
Với làng xóm, với bên ngoài thì nó có vẻ hung tợn thế thôi, nhưng nó rất biết cách quan tâm đến “anh em” trong nhà của mình…
Ngày gia đình tôi nhận thêm con John về, Micky có vẻ không ưa lắm. Nó không thèm nhìn John mà chỉ nằm quanh một góc sân. Con chó John cũng hay lắm, nó lon ton chạy đến chỗ Micky và dang cả hai chân hai tay (nói thế thôi chứ nó đâu có tay đâu nhỉ, nó dang bốn chi ra thôi mà :D)nằm gần đó. Tôi nhìn mà bật cười, hình ảnh đó vẫn lưu giữ như in trong tôi . rồi John lớn lên, nó cũng xinh đẹp chẳng khác gì các nàng chó trong xóm, với bộ lông đen, mũm mĩm, nó đã thu hút được mấy chàng trong xóm đến tán tỉnh và mang cái bụng bầu về nhà. Ngày nó đẻ, con Micky cũng tỏ ra quan tâm hơn, nó hay quanh quẩn bên cái tổ của con John và ăn ít đi ( không biết phải nhường phần cho mẹ con John không nữa? ).những chú chó con bắt đầu chào đời, con thì đen nhánh, con thì màu vàng vàng, có con lai lai, trông thật thích. Anh em tôi bắt đầu đặt tên cho những chú chó con nhà mình. Con chui ra trước chúng tôi đặt là Johny ( ghép của con Micky và John, mặc dù con Micky không phải là bố :D); tiếp theo là Dolphy, Jerry, Sacly; …
John và Micky lớn lên dần và già đi, bộ lông của chúng không còn óng mượt như xưa mà bắt đầu rụng và có cả lông trắng. Rồi bố tôi không thích John nữa vì nó đẻ nhiều quá, mà lúc đó lại không có mấy người muốn nuôi chó. Thế là bố tôi quyết bán nó đi.
Lại cái cảnh mất đi một con chó, mà đây là con John cũng khá lâu đời. Những lần trước, anh em tôi toàn trốn đi để không thấy cảnh mấy con chó trong nhà bị bắt, nhưng lần này thì chúng tôi thấy tận mắt. Mẹ tôi cầm tô cơm dụ dỗ nó, nó biết ý không đến mà chạy đi. Con Micky thì sủa rầm nhà, nó không thích mấy cái ông đứng ngoài kia, vì họ sắp bắt John đi.rôi thì con John cũng bị chặn mọi phía, nó hết đường chạy và nằm im cho 2 ông kia bắt, nó lịm đi trong cái chuồng hẹp.
Anh em tôi đã khóc, lần nào cũng thế.
Con Micky giờ chỉ còn một mình
Già đi, nó bớt ngao du thiên hạ mà chăm chỉ tập thể dục, mỗi lần anh em tôi đi bộ ra đồng là nó cũng chạy theo, khi chúng tôi ra trường cấp 1 đánh cầu lông nó cũng chạy theo và phóng qua tường ( vì chúng tôi toàn vào trường bằng cách trèo, nó thầy thế cũng học theo, mặc dù có một lỗ hổng cách đó không xa)
Hè 2010 là hè nóng nhất từ trước tôi thấy, lúc đó lại mất điện liên miên nên rất nóng. Micky đã già, lại lúc trời nóng thế này, nó bỏ ăn.
Ngày 1, ngày 2, ngày 3…
Chúng tôi nghĩ do nóng nên nó chán ăn nên cũng đành mặc vậy, để lúc nào nó thấy đói rồi cho ăn.
Những ngày sau nó vẫn quyết không ăn, tôi cầm tô cơm đến là nó lại chạy như thấy “ma”. Biết là không ép được nên tôi bỏ cuộc
Rồi cả tuần, nó vẫn không động đến một hột cơm, nó nằm im một góc, không tung tăng, không chạy nhảy, không còn dáng vẻ oai hùng như xưa…
Nó bắt đầu kiệt sức, nó hổn hển, nó lả đi…
Những ngày sau đó, sức khỏe nó yếu đi, chúng tôi ép nó ăn cháo. Vì lúc này nó không còn sức để phản kháng nên nó chịu để chúng tôi đổ cháo vào miệng.
Rồi chúng tôi mời bác sỹ thú y đến tiêm, không biết do yếu quá hay sao, mà thuốc vào nó lại thêm cái tê liệt cả hai chân sau.
Lần này thì nó lết, nó gắng lấy hai chân trước của mình để lết cả thân hình đi, nó làm tôi nhớ đến cô bé Saya trong phim “1 lit nước mắt”. Nó muốn đi, nó muốn được đi như lúc xưa, nhưng nó không có sức, nó lết được một đoạn rồi lại nằm thừ ra .(còn tiếp )
 
P

puu

...
lại một buổi trưa mất điện
con Micky lại kêu lại ắng ắng. Tôi quen với tiếng rên của nó rồi nên cũng bịt tai cố ngủ. nhưng lại thấy tội nó, tôi đến chỗ nó nằm và vuốt ve. Miệng nó khô khốc, đất dính đầy, nước mắt và dỉ mắt lem nhem quanh mắt. tôi đã lấy nước cho nó uống. Nó gượng đầu dậy mà cố lấy lưỡi liếm như chưa bao giờ được uống nước. Một liếm, hai liếm, đầu nó ngúc ngoắc, bổ xuống đất, nó lại thừ người ra, bất giác nhin phía trước.
tôi vào trong nhà, một lúc sau, nó lại kêu, tiếng kêu ắng ắng làm tôi thấy não cả lòng, tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi quyết tâm không ra đó nữa. Anh trai tôi cũng thế, cũng ngồi một góc bàn và không ra vuốt nó nữa.
Nó không ngừng kêu, tôi mở nhạc nghe để át tiếng nó. ..
<Một lúc sau, anh tôi gọi tôi: "thảo ơi, Micky chết rôi!"
Micky chết rôi? chết rồi?...
Nó chết không nhắm mắt, phải chăng lúc đó nó kêu là để anh em tôi ra nhìn nó lần cuối. Sao nó như con người vậy? Nó không nhắm mắt vì chưa làm xong một chuyện, vì chưa gặp được anh em tôi. Nó đã kiệt sức nhưng vẫn cố kêu, thế mà chúng tôi đã không ra...
anh tôi vuốt mắt nó và đem đi chôn /
ngày hôm nay không phải là ngày 100 ngày mất của Micky hay là một ngày đặc biệt nào cả. Mà vì tôi thấy nhớ và muốn viết về nó thôi.
Dù gì thì Micky vẫn là con chó đầu tiên gia đình tôi nuôi hơn chục năm và dù sao nó cũng vẫn là ông tổ của các con cháu nó sau đó ....
MICKY!


>>> Giống như bài đầu tiên của em, có lẽ điều mà những bài viết của em gây ấn tượng với chị không phải là nội dung ấn tượng mà nó có gì đó khiến người đọc ấm áp.
 
Last edited by a moderator:
G

gioxanh

Nó – một đứa con gái tỉnh lẻ lên Hà Nội học. Điều đó chẳng có gì đặc biệt.
Nó – không phải sinh viên đại học, mà mới chỉ là một cô nữ sinh cấp ba học xa nhà. Đã có chút gì đó khác biệt so với nhiều người.
Và cái khác biệt nhất, hay nói kì quặc nhất cũng được: Nó – hơn ba tháng đi học xa, chưa bao giờ nó cảm thấy nhớ nhà….

Nó bật cười vì điều đặc biệt ấy. Trước kia nó cũng tưởng rằng khi xa rồi nó sẽ nhớ nhà đến phát khóc. Như khi chị nó đi học đại học vẫn ngày ngày gọi điện về sụt sùi với mẹ ấy. Nhưng mà không. Nó chẳng có lí do nào để nhớ nhà cả. Tuần nào bố mẹ cũng lên thăm, đều đặn và không có ngoại lệ trong suốt ba tháng. Ngày vẫn ăn ba bữa. Đi học đủ hai buổi. Thêm vài ca học tối. Nó tự nghĩ thời gian không cho phép nó nhớ nhà. Nhưng có lẽ, chính bản chất của một đứa con gái mạnh mẽ đã ngăn nó khỏi cái khái niệm xa xôi ấy. Nó không để ý răng, từ ngày đi học, nó chưa hề về nhà…

home-sweet-home-sign.jpg

Hà Nội những ngày cuối thu. Đã mất dần những cơn mưa rào mải miết mùa hạ, cũng không còn cảm giác mát mẻ đầu thu. Trời lạnh hơn, hanh hơn, báo cho nó biết về mùa đông đầu tiên xa nhà. Như bao chiều muộn khác, nó len lách từng chút một trong đám đông giờ tan tầm, khẽ chau mày bởi những tiếng hú còi inh ỏi, và hít thật sâu khi bỏ lại phía sau rừng xe – người – khói ùn ùn như chỉ chực vỡ ra. Ai đó có thể thấy thật mệt mỏi. Còn với nó, cứ như một người con của thành thị, tắc đường thật bình thường. Vài chiếc xe máy chạy qua với tiếng thở dài của người lái. Vài người than thở. Vài kẻ phóng vụt qua nó với những lời lẽ khó nghe. Bất chợt, trong dòng người ấy, nó bắt được một câu nói:
- Hà Nội nhạt quá!
Câu nói vô tình thoảng qua tai và vô tình đọng vào tâm trí nó. Nó thích câu nói đó thì phải. Ừ, Hà Nội nhạt thật. Ngày nào cũng như ngày nào. Nó đi trên con đường đó, tắc đường ở những chỗ đó, và cảnh vật xung quanh cũng chẳng có gì thay đổi. Ngày xưa của nó khác thế này nhiều. Mỗi ngày đường bờ biển lại có điều thay đổi. Hôm nước lên mênh mông nhìn chân trời xa tít thích mắt. Hôm nước xuống trơ những viên sỏi đá lấp lóa. Hôm bờ biển dài tưởng như vô tận. Hôm hàng cây lại gầm gào, uốn rạp mình theo luồng gió. Nó chợt nhớ ra, từ ngày đi học, nó chưa nhìn thấy biển….

bien.jpg

Về đến nhà, nó viết vài dòng vu vơ lên facebook: “Liệu Hà Nội có nhạt?” Có gì đó trong nó nôn nao. Hay là nhớ nhà rồi? Nhưng rồi lí trí của nó lại tự nhủ: Đâu có phải, chỉ là một lời nói đi đường thoáng qua thôi mà! Vậy mà cái lí trí cùng cái nôn nao trong lòng cũng khiến nó ngồi lặng trước màn hình máy tính lâu, rất lâu…Nó chỉ bị kéo ra khi chuông điện thoại reo. Là con bạn thân:
- Mày nghĩ Hà Nội có nhạt không? – bạn nó hỏi
- Tao không biết. câu nói vu vơ tao bắt được. Thấy hay hay thì tao viết thôi
- Mày nếm thử môi mày đi. Có vị gì không?
Yêu cầu đột ngột của con bạn làm nó bất ngờ. Nó nếm thử….
- Không, tao không thấy gì cả
- Đấy, tức là Hà Nội nhạt đấy. Ở nhà, khi nếm môi phải có vị mằn mặn cơ. Vị mặn của muối. Gió biển mang vào đấy… Nhà đấy….

Bạn nó nói nhỏ dần rồi tắt máy. Hà Nội nhạt. Đúng, Hà Nội nhạt vì thiếu gió biển, thiếu đi thứ gọi là đặc trưng của quê hương nó. Nó luôn cảm thấy bố, mẹ đã đủ để là nhà. Nhưng giờ thì nó nhận ra rằng, nhà là cả quê hương, là cả những thứ giản đơn nhất, là vị mặn của gió biển, là bức tranh của bầu trời, mặt nước mênh mông ăn sâu vào tuổi thơ nó. Lí trí của nó luôn nói rằng, chẳng có lí do gì để nhớ, khi mà bố, mẹ, bạn bè luôn ở bên nó. Nó đã lãng quên mất, lí do để nhớ đơn giản chỉ là vì một gợn sóng, một cơn gió quê hương. Nó biết là nó nhớ lắm, nhớ da diết mùi ngai ngái của biển, cảm giác từng cơn gió đùa giỡn với mái tóc, từng đợt sóng đua nhau xô bờ…
Cảm ơn câu nói vu vơ ấy, đã cho nó biết thế nào là nhớ nhà… lần đầu tiên :)
110432.gif


Dành tặng những người con xa quê :)
[MUSIC]http://static.mp3.zing.vn/skins/default/flash/player/mp3Player_skin7.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog/?OC9mNC84ZjQ1NzZmYjk5NGQ0ZTM0YTMwN2U0ODFmZWRlNWI1My5cUIbaBmUsICDN8SG9cUIbaBZXxXZXN0WeBGlmZXx0mUsICnVlfA[/MUSIC]


>>> Nhẹ nhàng như một làn gió, gió biển mặn mòi đầy vị muối ấy...Đừng tỏ ra lạnh lùng như thế...quê hương, dù nghèo khổ, dù không xa hoa tráng lệ, không náo nhiệt tưng bừng, nhưng có những điều mà nơi khác không bao giờ có. Em hãy hỏi một người HN gốc đi. Đối với Liên (Hai đứa trẻ), “N xa xăm, sáng rực và huyên náo.” Một người HN có thể không nếm thấy vị muối trong không gian se lạnh của mùa thu, nhưng họ sẽ thấy mùi hoa sữa vấn vương trong gió, sẽ thấy mùi cốm ấm áp trong kẽ khăn len...Chị không phải người HN, nhưng đọc bài viết của em chị học được nhiều điều. Cảm ơn Gió :) (trích tcx)
 
Last edited by a moderator:
R

roses_123

22/11/2010

Anh à, anh biết em sẽ viết về anh hôm nay không.?
20774765_images1523018_1.jpg


Chủ đề của cuộc thi là “Lần đầu tiên…”

17 tuổi, em đâu có thiếu những điều đầu tiên, em đã gần tới tuổi trưởng thành rồi đấy chứ.Vậy mà vẫn được kêu là nhóc, là bé. Bất công không thế?

Có lạ không khi em viết về anh, Em không rõ nữa.

Có lẽ chẳng bao giờ anh biết được bài viết này nhỉ?,Vì giờ này anh đang ở một nơi,nơi rất xa em,.Lúc này em muốn gặp anh lắm anh biết không? Nhưng lại không thể, k có cách nào hả anh ?

Biết sao được giờ này anh và em rất xa nhau,Anh hứa sẽ sớm về rồi đấy nhé.Em ghét những người thất hứa lắm.Anh sẽ giữ lời hứa phải không :)

Anh nhớ không,ngày hôm đó, ngày đầu tiên em và anh nói chuyện với nhau.Nó là ngày 22/11, ngày dễ nhớ mà không biết anh có nhớ không nữa =.=. Em và anh đã quen nhau đầu tiên qua mạng, ban đầu em còn không biết anh là girl hay boy.Nhớ lúc ấy, em rất khó nói chuyện, không biết xưng hô thế nào.Nhầm thì thật xấu hổ.

Chắc anh k nhớ những câu thật ngốc em hỏi anh
-Bao nhiêu tuổi vậy ạ?( Thực ra lúc ấy em nhìn nick thì đoán anh 92 rồi nhưng vẫn hỏi cho chắc :) )
-90, em?
-Hơn ba tuổi ạ . Anh ở đâu ạ?
-Quảng Nam em ạ? Còn em ?
-Thái Bình ạ, mà Quảng Nam là ở đâu vậy nhỉ ? ( Lúc ấy thật sự em không biết tới Quảng Nam là nơi nào đâu)
-Uhm,Ở gần Đà Nẵng đó em.
-Chắc khoảng khoảng đó thì em biết .Vậy có nhiều hoa quả không ạ?
-Nhiều =.=
-Có nhiều dưa hấu không ạ? (Sao lúc đó em chỉ nghĩ tới ăn )
-Nhiều. :)
-Em thích nơi đó rồi đấy ^.^
-Ủa,vậy anh đang học hay làm gì ạ?
-Anh học năm 2,Bách Khoa Hà Nội em ạ.
-Vậy là xa nhà hem.
-ukm :)
-Sao anh học xa nhà thế?
- Anh theo công việc của ba anh, ở ngoài này cùng ba.
-:).
1269327393_niem-tin.jpg

Hôm đó, em lên cũng muộn, lên nói chuyện với anh một lúc rồi em off trước khoảng gần 12 giờ.
Lúc ấy, em ngủ nhiều lắm:D, chẳng bao giờ thức quá 12 giờ, mà hôm ấy em thức cũng tài thật, Nói chuyện với anh, em thấy thú vị.Lần đầu em biết tới Quảng Nam,có lẽ vì em có đọc sách Địa lý bao giờ đâu.Nhưng hôm đó, quen anh, em lại ngó nhiều tới Quảng Nam, thời sự, đọc tin, chỗ nào có tên Quảng Nam là em lắng nghe. Chắc cái tính tò mò đấy thôi.

Dần,em và anh biết về nhau nhiều hơn. Khi nào em muốn thắc mắc điều gì,những bài tập khó, những bài em kêu ca chẳng hiểu gì cả, anh lại cố gắng giảng cho em hiểu.Có khi anh giảng mà em ngủ quên lúc nào cũng không biết. Vậy mà anh vẫn không giận.
Lại có những lần,em kể chuyện ở lớp, chuyện bạn bè. Rồi những giận hờn với chúng nó. Cả cái lần,em thấy tức với thằng bạn thân .Nó dám vì tình quên bạn , trời mưa tầm tã mà đi mua 2 cái áo mưa, 1 cái cho con nhỏ nó thích.1 cái cho em. Còn nó thì anh hùng đội trời mưa về nhà.Những lần nhí nhố đi mua đồ, những bộ sưu tập mà bạn em có, những con thú nhồi bông to đùng mà em chưa từng nhìn thấy….

Những lúc buồn, thất vọng bản thân,thất vọng cuộc sống, người bên cạnh em luôn là anh,Anh giúp em đứng dậy sau khi ngã,.Những lời động viên, những câu chuyện cười.Nó giúp em có niềm tin vào bản thân,có nhiều tự tin hơn -điều mà em nhiều khi đã đánh rơi,bỏ quên.

Cảm ơn anh đã quan tâm tới em thật nhiều như vậy.

Em kể cho anh bao nhiêu truyện trên trời xuống biển vậy , anh có nhớ không?


Em thấy thích giọng xứ Quảng nữa, giọng dễ thương, nhưng sau này nghe giọng anh, e thấy thật vọng anh ạ. Sao giọng của em lại không được như thế :(.

Suốt ngày anh chỉ kêu mỗi mình em nói giọng anh khó nghe,có ai nói thế đâu.

Em thích nói thế đấy, giọng anh cãi nhau với em, nghe buồn cười lắm.Chất giọng mặn mặn của muối,nhưng sao vẫn ấm áp.Em nhớ có câu thơ”Quảng Nam hay cãi, Quảng Ngãi hay co, Bình Định hay lo, Thừa Thiên ních hết” Hình như nó đúng .Nhớ giọng anh nhiều lắm.
20090824_f37b9bc2391def1157bcUwbbPuBTooBR.jpg

Hè rồi, anh về Thái Bình, anh về chơi ở nhà 1 người bạn.Nghe tin ấy,em hét rú lên,vui quá. Nhận điện đó của anh,em kể cho bố mẹ nghe.
Trước đó, em kể về anh nhiều lắm. Em khen anh hiền, dạy em mọi cái em không hiểu, đôi khi em còn bắt nạt anh nữa.Ban đầu bố mẹ bảo em tập trung mà học hành người không quen biết mà suốt ngày thấy nhắc tới.Nhưng nói chuyện mấy lần với anh, em thấy bố mẹ khác nhiều lắm, thậm chí còn bảo em cố gắng học tập anh.

Hỏi anh bao nhiêu lần nói cái gì mà bố mẹ em quý anh thế thì chỉ bảo “anh hứa sẽ rước em đi cho chống ế”.
Hừm em ế,anh cũng chẳng có bóng ma nào nghía tới.Em dập máy mà thấy ức chế, cái gì mà ế ế chứ.

Kỉ niệm thật đẹp phải không anh,anh chở em đi chơi biển, Biển Thái Bình thôi, em đi với bạn suốt mà đi cùng anh lại thấy nó đẹp biết bao.
bottommhlm.jpg

Nhớ anh làm cho em lâu đài cát, thi với anh mà lâu đài của em chỉ đổ, lâu đài của anh sao đẹp quá :).Anh nói em những lâu đài trên cát, chuyện kể thật dài, những con dã tràng xe cát, những chú ốc nhỏ, những đợt sóng
Anh và em cùng thích biển,màu nước biển xanh mát,nhưng đôi khi em luôn nói với anh nó thật lạnh lẽo, không tâm hồn. Anh nói biển đẹp,biển mênh mông,rộng lớn,.Biển hiền lành nhẹ nhàng nhưng sao cũng có khi cuộn lên giận dữ. Phải chăng biển che dấu điều gì mà em và anh đều không biết ?
11.jpg


Anh mới về Thái Bình mà thạo đường hơn em, chở em tới cả hồ Sen.
-Bác ơi, bác bán cho con đi ạ,con có việc cần gấp lắm,bác giúp con đi bác.
-….Anh nói nhỏ điều gì với bác nông dân mà tôi không nghe được.Gì mà dáng điệu con gái thế không biết,nhỏ nhỏ gì đây.
-Thôi thôi, được rồi,anh xuống hái bao nhiêu thì hái, tôi cũng không bán đâu.
-Bác làm thế sao được ạ, công bác mà.Bác cho con gửi tiền bác.
-Anh này lằng nhằng quá, tôi không bán đâu,anh cần thì anh cứ lấy đi.
-Dạ, con cảm ơn bác nhiều lắm ạ.
Dáng vẻ anh làm em muốn cười quá mà không dám cười.Không biết có việc gì mà cần hoa Sen chứ?
18747_view.jpg

Lúc sau anh lên tới bờ đưa cho tôi một bó sen to,
-Sen đẹp quá anh ạ
-Không phải của em đâu đấy.
-ukm.thì ai bảo của em đâu. :)
Hai anh em cảm ơn bác nông dân đứng tuổi,ra về. Lúc ra về, anh có để ý không, em thấy bác nông dân mỉm cười với mình,ánh mắt bác sao sáng lạ anh ạ,…
Trên đường về anh nói với em ý nghĩa những loài hoa, hoa lan,hoa hồng,hoa cẩm chướng,hoa bồ công anh,hoa anh đào…..,đoạn đường đi về như lướt nhanh qua những cánh đồng đang ngả màu vàng, rực rỡ.
-Em thích hoa gì nhất hả nhóc ?
-Đừng gọi em là nhóc ,em không trả lời đâu!
-Không gọi là nhóc thì gọi là bà trẻ hả bà cô?
-Anh nói thêm câu nữa,em không nói chuyện với anh nữa đấy.Đừng đùa với em. Tôi cù cạnh sườn anh.Cho chừa cái kiểu nói mình con nít.
-Thôi,cho anh xin,em nói đi, em thích hoa gì?
-Hoa hồng trắng, có đơn giản không anh?
-Không,không có loài hoa nào là đơn giản cả em ạ, mỗi loài hoa đều có vẻ đẹp riêng,sức sống riêng. Cũng giống như con người chúng đều có bản năng riêng,và không thể nhầm lẫn chúng với ai em ạ.
23120891910910.jpg


Em thấy thật vui khi nghe câu trả lời của anh, nhiều lần em than thở với anh những khuyết điểm,những yếu điểm mà em đã cố gắng khắc phục -Cái Yến nói hay lắm anh ạ,Em học nó mãi mà không được,….. rồi những khuyết điểm ấy, em luôn muốn xóa đi,nhưng anh cho đó là tính cách, không nên cố thay đổi hoàn toàn theo người khác mà hãy là chính mình,chỉ khi là chính em,em mới làm tốt mọi việc.
-Em luôn tự hào khi có anh bên cạnh,anh ạ.
-Chắc gì anh mãi luôn bên em, em cũng phải học cách tự lập rồi.Có thể mai sau anh không bên em nữa…
-Anh nói gì thế? Anh đi đâu hay sao mà nói thế.Vớ vẩn quá….Tôi gắt lời anh,tôi không muốn anh nói thế.
Về tới nhà,anh đem sen tưới lại nước,hương sen nhẹ nhàng tỏa hương thơm ngát.
Anh đặt ngay ngắn bình hoa được cắm cẩn thận trên bàn thờ tổ tiên, em thấy anh đứng lặng một lúc, em không biết lúc ấy anh nghĩ gì cả.Chỉ thấy anh thật nhẹ nhàng, bình thản.
……..

Anh ở nhà tôi được hai ngày thì phải trở lại thành phố. Lúc tiễn anh đi, sao tôi thấy buồn quá, luyến tiếc, lưu luyến, cảm giác như xa lìa, mất mát,còn gì nữa đó,nhưng tôi không biết diễn tả thế nào. Nhìn anh lên xe, tôi không nói gì,anh cũng lặng im. Tôi thấy luống cuống quá chỉ biết lắp bắp
-“Anh đi bình an”,tới nơi,gọi điện cho em.
-uh,anh nhớ rồi, ở nhà cố gắng học tập,anh vẫn thường xuyên gặp em mà, Đừng buồn nhé mít ướt.
Không biết sao nước mắt tôi cứ tràn ra không có cách nào ngăn nổi,anh luống cuống…
-Anh không đi xa đâu mà lo, lên tới nơi anh sẽ gọi điện về, đừng khóc mà em.
-Em có khóc đâu, anh yên tâm đi,em lớn rồi chứ bộ :)
-uh,Cố lên em nhé ;).Nhớ lời anh dặn.
-Vâng,

Xe anh đi dần,theo ánh chiều vàng,đổ bóng đơn nhỏ xuống nền đường xanh lạnh .Tôi vẫn đứng đó, nhìn theo làn gió nhẹ thoáng bay.

57241254729973.jpg

Chỉ là anh đi xa chút thôi,vẫn như trước,anh vẫn gọi điện về,vẫn gặp anh lúc 10h mỗi ngày,Không sao đâu.Tôi tự an ủi mình mà tiếng nấc sao cứ nghẹn lên.Mẹ đến an ủi tôi, những giọt nước mắt lăn dài,đọng chát đầu lưỡi.

1_resize.jpg


Dần lên 12,tôi ít onl hơn,anh cũng ít gọi điện về hơn,việc học trên lớp,việc học thêm,làm tôi bù đầu, những cuộc nói chuyện với anh cũng ngắt đứt vài lời hỏi thăm qua loa, vài lời nói quen thuộc, tôi và anh dần khác

75191836-217140_1.jpg



 
Last edited by a moderator:
R

roses_123

Một buổi sáng, đi học về, tôi nhận được một đóa hồng trắng và bức phong thư có thoáng mùi thơm ngát quen thuộc hôm nào…
untitled8.bmp

Em yêu quí.
Lâu rồi anh em mình chưa nói chuyện rồi phải không em.Việc học cuối cấp rất áp lực,em hãy phân chia thời gian học cho hiệu quả nhé.
Đừng bỏ bữa sáng,bữa sáng quan trọng lắm. Anh gọi điện về cho cô chú,thấy nói em đi học nhiều, anh không gặp được, khi em nhận được bức thư này,anh đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ em ạ. Ở đó,anh không được liên lạc với ai nữa,anh không thể quan tâm tới em được nữa.Hãy quan tâm tới mình và tự lo cho bản thân em nhé.Anh không bên cạnh em nhưng anh tin em có thể làm được.
3175787216_c1c9a02d28_o.jpg

Em thích hoa hồng trắng phải không cô bé, anh kể về loài hoa này cho em nhé.

12288051262197100.jpg



;Câu chuyện này xảy ra vào thời mà những khu vườn còn ngập tràn cỏ dại, các loài hoa rất hiếm và chưa có hương thơm, còn hoa hồng chỉ có một màu đỏ thắm
.
images1655048-creamy-white-rose-wallpap-592985.jpg


Ở một làng quê nọ, nơi một dòng sông nối liền với biển, có hai đứa trẻ chơi rất thân với nhau, cô bé có mái tóc dài đen mượt, còn tóc cậu bé màu vàng tơ. Buổi sáng tinh mơ, khi mặt trời còn chưa tròn, hai đứa trẻ đã cùng nhau vui đùa trong sóng biển hay mải mê tìm kiếm những viên đá màu xanh. Buổi chiều muộn, lúc mặt trăng đã hiện dần vành vàng nhạt màu, cả hai vẫn còn ở trong rừng hái cho nhau những chùm quả dại ngọt lịm. Tháng ngày như thế trôi qua, nhưng chưa bao giờ cậu bé được nghe giọng nói của cô bé, vì cô bị câm từ thủa nhỏ. Và thay vì kể chuyện cho cô, cậu hát cho cô nghe những bài ca của những người đánh cá khi cả đoàn thuyền kéo về những con cá lớn, những bài ca về câu chuyện dòng sông... Hai đứa trẻ dần lớn lên, và rồi cậu bé đi học việc theo đoàn thuyền đánh cá, còn cô bé ở nhà với bố mẹ làm vườn. Cậu vẫn thường hát cho cô nghe, nhưng những sáng tinh mơ mặt trời hay những chiều tà mặt trăng không còn nữa.
hoa-20hong-20trang-561493.jpg


Ngày cậu bé tròn 15 tuổi, đoàn thuyền đánh cá mở hội mừng cậu gia nhập. Suốt một ngày vui chơi, và buổi tối các cô bé sẽ tặng cậu hoa để rồi sớm hôm sau, cậu sẽ theo đoàn thuyền ra khơi. Chiều hôm ấy, có cô bé láng giềng con một người đánh cá đến hỏi cô phải làm gì. Và cô rủ cô bé ấy đi tìm hoa vì cô biết những khu vườn nhiều hoa đẹp nhất.
1235393809-flower-white-rose-for--492011.jpg


Nhưng vào mùa hè nóng bỏng ấy, ánh nắng chói chang đã làm khô đi nhiều cây cối, suốt buổi chiều bọn trẻ đi rất xa mà chỉ tìm được vài bông hồng nhỏ. Khi mặt trời dần lặn, hai cô bé sợ lạc, và cô bé láng giềng đứng lại trên con đường nhỏ đợi những bác thợ đi qua để hỏi lối về.
34194a65aa7c69fc5-453222.jpg

Còn lại một mình, cô bé tóc đen vui chạy như một cánh chim từ vườn này sang vườn khác, cô rẽ từng khóm lá, từng rặng cây để tìm chọn. Một làn gió dịu dàng, man mát bỗng đưa bước chân cô đến một vườn hoa, nơi một khóm hồng đỏ thắm như đang chờ đợi. Ôm vào ngực những nụ hồng chúm chím, cô lặng mình hôn lên những cánh hoa. Lạ kỳ làm sao, những bông hoa bỗng tỏa hương thơm ngọt ngào, dịu nhẹ. Vui sướng, cô nhắm mắt và thầm nghĩ "cám ơn trời, trời đã ban cho bạn những bông hoa này cho tôi", và nước mắt cô chảy dài trên má, khẽ rơi xuống những cánh hoa. Khi mở mắt, cô ngây người đi trước vẻ đẹp lạ lùng của những bông hoa. Nước mắt cô đã làm phai đi màu đỏ, những cánh hoa bên ngoài đã mang sắc trắng, và bên trong phơn phớt màu hồng.


Những nụ hoa thẹn thùng, trong trắng như e ấp, dịu dàng trên ngực cô, trong vòng tay cô.

Khi cô quay trở lại, cô bé láng giềng đã hỏi được đường về,và cả hai cùng chạy đến nhà cậu bé. Đến gần khu vườn nhà cậu, mái tóc của cô bay theo gió và vướng vào bụi gai,cô càng gỡ càng thêm rối. Đưa cho cô bé láng giềng bó hồng, cô giữ lại cho mình một nụ hoa, nụ hoa bé nhỏ nhất. Đứng sau lùm cây, cô bé như nghe thấy tiếng hát của cậu bé, và bên những cành lá rì rào trong gió, cô tưởng tượng nụ cười thân thương của cậu, nụ cười của mặt trời những sáng tinh mơ và mặt trăng những khi chiều tà.

Nụ hồng của cô bé đã nở ngày hôm sau và bên cô luôn có hương thơm thoang thoảng. Rồi một sớm tinh mơ, khi mặt trời còn chưa tròn, cô bé đem cành hồng ra vườn trồng. Sáng sáng cô tưới chút nước và chăm sóc cho cây hồng bé nhỏ của mình. Mùa hè qua đi, mùa thu rồi hết mùa đông, khi mùa xuân đến, cô bé mừng vui thấy những nụ hồng đầu tiên chúm chím hé nở. Và dù cô bé không còn hôn lên những nụ hoa, dù nước mắt cô không bao giờ còn chảy trên những cánh hoa, thì kỳ diệu thay, những bông hồng mới vẫn mang hương thơm dịu ngọt và màu trắng phớt hồng.

Từ đó loài hoa hồng bạch ra đời.


Em không được khóc như cô bé kia đâu,một cô bé khóc là đủ rồi.Anh không muốn em khóc vì anh,anh sẽ không làm em khóc đâu. Anh sẽ về sớm.Đợi anh nhé cô bé.
Anh!

Dòng mực nhòe đi, tôi không tin vào mắt mình nưã.Anh đã đi xa tôi rồi,Anh không thay đổi,vậy mà tôi đã nghĩ anh không còn như trước.


Lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được tình cảm của tôi dành cho anh.Tưởng tôi có thể chôn chặt được nó.Những giận hờn vô cớ với anh, những lúc tức anh phát khóc, những khi chỉ ngồi nghĩ tới anh, những khi muốn nghe giọng anh mà chẳng bao giờ dám gọi điện tới anh. Một tình cảm không phải như tôi luôn nhắc nhở mình”Anh là anh trai tôi”.

Trước tôi luôn nghi ngờ tình cảm của thế giới ảo này.

Bạn bè tôi bao nhiêu người yêu thương qua mạng,rồi tới một lúc nào đó,tôi nhận lại lời ngậm ngùi từ các bạn của tôi đó là đau xót của sự giả dối. Nó gọi là ảo, phải đó, nhưng sao nó làm con người ta đau đớn, làm cho con người ta phải đau khổ? Bởi vì nó có chứa cảm xúc thật của con người, bởi nó có đôi khi sống thật với mình mà ta lại nghĩ nó chỉ là trò đùa rồi "ảo"
Trước tôi có hỏi một người -Chúng mình có thể gặp nhau ở ngoài đời thật không?
-Nhận được là sự im lặng, lạnh lẽo.
-Tôi hiểu ra rằng,không phải điều gì ảo cũng có thể đưa ra thật.
Nhưng ngược lại, khi 1 người bạn hỏi tôi: -Chúng mình sẽ gặp nhau nhé. Nhất định nơi đó.
-Tôi vui vẻ mà nói với bạn tôi rằng: Bạn yêu, nhất định, T cũng muốn gặp cậu lắm. Chúng mình sẽ cùng thực hiện lời nói hứa đó.;)
Nhớ lại, mà tôi sẽ gặp được nhiều bạn quá.Thùy, Đạt, Đức, Thu, các bạn của tôi............

Thật,ảo giờ đã không quan trọng nữa,Vì có thể có những người bạn của tôi, chưa sẵn sàng cho sự cởi mở, cho một tình bạn ảo thành tình bạn thật.Nhưng chúng tôi vẫn nói chuyện,vẫn tâm sự những nỗi buồn, những niềm tin bé nhỏ.
Cảm xúc đôi khi được che dấu bởi những dòng comment,nhưng........
Rồi giờ này, tôi lại tin vào tình cảm của thế giới ảo, nó là tình cảm xuất phát thật nhất từ trái tim con người.Vì nó gần gũi với bạn,nó sẽ không ảo khi biết chia sẽ,khi sống thật để hoàn thiện .

Giờ tôi có thể tin vào một điều mà trước giờ tôi không cho là tốt đẹp.

Tình cảm của tôi và anh.

Anh ơi,em vẫn thực hiện lời hứa của mình,anh cũng cố gắng thực hiện tốt công việc nhé.

3 từ nó bắt nguồn từ trái tim.
nếu em không ngốc thì đã nói được với anh. Anh có nghe được phải không anh.



[YOUTUBE]yhBvGQmuDbI[/YOUTUBE]

…..
When I meet you I just know that is you
And I can feel something special that’s in you
Looking at you I just fall in love

You’re the one that I want in my life



>> Một lá thư gần giống như một bài nhật kí. Cảm động, sâu lắng, nhẹ nhàng. Đọc bài viết của em chị có cảm nhận rằng tình yêu của em rất đẹp. Cảm ơn em nhiều về bài viết này!
 
Last edited by a moderator:
G

goodfriend138

1017135_3141482.gif

Lần đầu tiên khi phải xa một người..........
images
images

cậu biết không,tớ là người rất thích mưa,rất thích ngắm nhìn những hạt mưa tròn trĩnh rơi xuống mặt đất...
images
.
images
Vậy mà giờ đây,cứ mỗi lần mưa rơi,tớ chỉ biết cúi xuống mà nhớ những kỉ niệm của chúng mình....
images
..
images
.Hồi lớp 5,vào tiết học toán,cả lớp đang chuẩn bị lấy vở ra học thì bất chợt cậu đến.mới nhìn thấy cậu tớ đã có cảm giác gì đó thân thân.và khi cô hỏi chỗ ngồi,cậu được ngồi cùng bàn với tớ.Lúc đầu tớ muốn làm thân với cậu,nhưng vì tính rụt rè,e ngại của tớ nên k giám và hình như cậu cũng thế,suốt nửa học kì một trôi qua,tớ với cậu như hai kẻ xa lạ.NHưng chẳng hiểu sao sang họckì hai,tớ đã mạnh giạn làm bạn với cậu,và hôm đó là một hôm mưa rào.....từ khi tớ với cậu là bạn,tớ nhận thấy cậu không phải là một người rụt rè mà ngược lại,cậu rất năng nổ trong mọi công việc,học,chơi cậu đều đưa ra những trò chơi hay và mới lạ,vì thế mỗi lần chơi xong tớ và mọi người đều rất vui.TỚ học cũng chẳng giỏi giag gì,nhiều lần thấy cô gọi cậu lên trả lời bài rất nhiều,cò tớ giơ tay mỏi cả xương thì cô cũng phớt lờ hoặc gọi bbạn khác.nói thật lúc đó tớ rất ghét cậu:|nhưng từ khi cậu với tớ trở thành bạn thân tớ đã thay đổi hẳn.vẫn còn ganh đua học với cậu nhưng tớ k thấy ghét cậu khi cậu được cô gọi nhiều và ưu tiên nhiuều hơn tớ.TỚ nhớ có lần tớ bị điểm kém,về nhà chẳng ai an ủi llại ocnf bị mắng nữa,lúc đó tớ tủi thân lắm,nhưng khi cậubi ết chuyện,cậu k những k chê trách tớ mà lại an ủi tớ,bảo điểm kém thì sau cố gắng không iệc gì phải khóc cả.bố mẹ mắng là do họ tức thôi,chứ thực chất họ không ghét cậu đâu.Tớ nghe lời cậu và tớ lại cố gắng,và đến cuối học kì một,khi cô giáo công bố điểm,tôi đã vui mừng đến phát khóc khi nghe cô đọc nhưng con mười đỏ chói của tớ.và cậu biết không,người đầu tiên tớ muốn chia sẻ nièm vui này chính là cậu đấy.vì nếu k có cậu chưa chắc tơ đã được như thế này..nhưng khi tớ chia sẻ niềm vui,cậu ucngx chỉ chúc mừng rồi thôi,tớ thấy lạ và để ý,suốt buỏi học hôm đó trông cậu có vẻ buồn buồn.giờ ra về,cậu kéo tay áo tớ lại rồi bảo tó ở lại lớp cậu có chuyện muốn nói.tớ càng ngạc nhiên hơn khi vào lớp cậu đã khóc.....cdậu om tớ và khóc rất lâu.sau đó tớ dỗ cậu và hỏi xem có chuyện gì mà khóc,cậu bảo...tớ không được học với cậu nữa rồi..:(( bố mẹ tớ bảo tớ phải chuyển trường và ngày mai tớ sẽ k nhìn thấy cậu nữa.khi nghe cậu nói xong,tớ đã rất xốc,và không còn gì để nói,tơ chỉ biết ôm cậu mà khóc,khóc tớ với cậu khóc rất lâu...................và cậu biết đấy.hôm đó cũng là một hôm mưa tâm tã....................
152179h4qroi8q2b.gif

cậu là người đã đem lại niềm vui,cho tớ những bài học bổ ích và cũng chính cậu làm cho tớ biết phấn đấu vươn lên trong học tập.bây giờ xa cậu tớ rất nhớ,thỉnh thoảng tớ có gọi điện cho cậu nhưng cậu không nghe máy,chăc cậu mắc học nhỷ.dạo này cậu có khỏe không,sao hai năm trôi qua rồi mà cậu không gọi lại cho tớ,cậu có biét tớ rất nhớ cậu không??đối với tớ cậu vẫn sẽ mãi là ngưòi bạn tốt nhất của tớ.tớ sẽ k bao giờ quên cậu đâu,và dù cậu có quên tớ thì tớ cũng mặc kệ.Bạn iu ạ!

note:em mới học lớp 7,nên viết k hay lắm.mọi ngừoi bỏ qua nha:)

>>> Có lẽ vì học lóp 7 nên em không biết cách tham dự một cuộc thi như thế nào. Đặc biệt là yêu cầu về cách dùng câu, cách viết và chính tả.... nhưng nội dung của bài viết rất ổn đấy nhé!
 
Last edited by a moderator:
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom