L
lonely_pneuma
Sau tình yêu của riêng em thì đó vẫn là tình bạn, chúng em đã quyết định với nhau như thế, anh cũng là người đề nghị điều đó. Anh là người unfr và sau đó add fr, hỏi em "chúng ta là bạn mà phải không"...
Tối đó em vô tình gặp anh, k dám nhìn thẳng, sợ bạn bè anh trêu. Em nc với bạn anh một lúc rồi quay trở vào trường cũ.
Đêm đó, anh bảo anh xl vì nhìn thấy em mà đã k dám mở miệng chào một câu để.... Em cũng nghĩ đó là chuyện bình thường sau những gì đã qua...
2 tuần sau, em lại có dịp gặp anh nữa, nhưng nó kéo dài từ sáng đến quá trưa. Đi dự tiệc cưới của bạn anh, và cũng là người em chơi cùng. Đứng đợi ngoài cổng, lấp ló trong gương cái khuôn mặt đó. Em không dám ngoảnh lại.
Em với bạn, 2 đứa đứng một góc, anh đi cùng cả lớp, cách đó chỉ chừng 2m, em k dám qua, và anh cũng sẽ chẳng qua. Chị qua rủ bọn em nhập hội, thoáng nhìn, "Ngại Đ à?..". Anh chắc k biết em chạnh lòng đến bao nhiêu. Nhìn thấy anh ở đó nhưng k dám đến gần.
Mọi người nhờ chụp ảnh lớp, cầm điện thoại mà cũng lơ là, k biết ai với ai, chỉ thấy đủ đội hình là bấm.
Bọn em lên sau, bàn ăn cũng sắp khách đầy đủ, loay hoay k biết sẽ làm gì. Em lại thấy anh ngồi đó. Mn kéo vào nhập hội, đang yên vị thì bị kéo qua bàn khác với lí do con trai các anh giành bàn này để uống. Em qua bàn sau, ngồi cách anh chỉ 2 người, thỉnh thoảng quay qua, thấy khuôn mặt đó, mà buồn k biết làm sao. EM VẪN ĐỢI ANH CHÀO, 1 tiếng, xua đi những gì k tốt anh đã gây ra, để có thể lại nói chuyện...
Trưa về nhà cô dâu, đi đường gặp mấy anh chị lớp đó, nhập hội vì k biết đường. Được một quãng, em thấy khuôn mặt anh, thấy anh đang cười, với gọi bạn đợi. Anh vẫn bất cần như thế, vẫn k mũ, vẫn phóng nhanh, vẫn nụ cười xua tan mệt mỏi mà lại ngang ngạnh đó...
Bạn anh say, k biết bao người hỏi em "Không chụp ảnh với Đ à..?". Có anh ngăn ngay anh đang nói lại. Mấy người họ cũng để ý em k vui, để ý em đang cố tránh. Bình thường họ vẫn hay trêu đùa và em cũng hùa theo nhưng hôm nay lạ quá...
Em lại đứng gần anh lúc đó, lại chỉ cách anh 1, 2 người.. Có khi đưa mắt qua, bắt gặp ánh mắt anh, lại quay đi, vội vàng bắt chuyện với bạn... EM VẪN ĐANG CHỜ ANH MỞ LỜI...
Tiếng nói ấy lại vọng lên, bạn anh nc với em vừa dứt lời thì nghe tiếng anh vang lên bắt chuyện bạn, mà sao em lại buồn nhỉ?.. MỘT LỜI CHÀO KHÓ NÓI ĐẾN THẾ SAO?
.. Em quay trở ra xe, về nhà trong nuối tiếc, buồn k dám nói, khóc k thể khóc.. cho đến khi lên tàu rời xa thành phố lên thủ đô, không hiểu sao nước mắt cứ thế chảy. Em lại khóc như đứa trẻ con, thấy mình đau đớn, thấy mình đã sai khi nghĩ rằng em chỉ là do trải qua mất mát, được anh chia sẻ nên thích anh chứ kf là thích trong tình yêu.. Em nhận ra mình vẫn còn dành nhiều tc cho anh lắm, hơn hết thảy..
Đêm đó em khóc, thức và khóc..
Ngày hôm sau cũng vậy...
..
Tự hỏi nếu hôm đó em đủ dũng cảm, em đủ tự tin đứng trước mặt anh thì mọi chuyện có tốt lên trong mối quan hệ này k...?
À, có một niềm an ủi cho em ngày hôm đó. Anh đã thực sự muốn thay đổi bản thân mình theo những gì em từng nói. Cuộc sống Công an sẽ dạy anh nhiều thứ nhưng mong những gì em nói với anh, anh sẽ giữ...
Tối đó em vô tình gặp anh, k dám nhìn thẳng, sợ bạn bè anh trêu. Em nc với bạn anh một lúc rồi quay trở vào trường cũ.
Đêm đó, anh bảo anh xl vì nhìn thấy em mà đã k dám mở miệng chào một câu để.... Em cũng nghĩ đó là chuyện bình thường sau những gì đã qua...
2 tuần sau, em lại có dịp gặp anh nữa, nhưng nó kéo dài từ sáng đến quá trưa. Đi dự tiệc cưới của bạn anh, và cũng là người em chơi cùng. Đứng đợi ngoài cổng, lấp ló trong gương cái khuôn mặt đó. Em không dám ngoảnh lại.
Em với bạn, 2 đứa đứng một góc, anh đi cùng cả lớp, cách đó chỉ chừng 2m, em k dám qua, và anh cũng sẽ chẳng qua. Chị qua rủ bọn em nhập hội, thoáng nhìn, "Ngại Đ à?..". Anh chắc k biết em chạnh lòng đến bao nhiêu. Nhìn thấy anh ở đó nhưng k dám đến gần.
Mọi người nhờ chụp ảnh lớp, cầm điện thoại mà cũng lơ là, k biết ai với ai, chỉ thấy đủ đội hình là bấm.
Bọn em lên sau, bàn ăn cũng sắp khách đầy đủ, loay hoay k biết sẽ làm gì. Em lại thấy anh ngồi đó. Mn kéo vào nhập hội, đang yên vị thì bị kéo qua bàn khác với lí do con trai các anh giành bàn này để uống. Em qua bàn sau, ngồi cách anh chỉ 2 người, thỉnh thoảng quay qua, thấy khuôn mặt đó, mà buồn k biết làm sao. EM VẪN ĐỢI ANH CHÀO, 1 tiếng, xua đi những gì k tốt anh đã gây ra, để có thể lại nói chuyện...
Trưa về nhà cô dâu, đi đường gặp mấy anh chị lớp đó, nhập hội vì k biết đường. Được một quãng, em thấy khuôn mặt anh, thấy anh đang cười, với gọi bạn đợi. Anh vẫn bất cần như thế, vẫn k mũ, vẫn phóng nhanh, vẫn nụ cười xua tan mệt mỏi mà lại ngang ngạnh đó...
Bạn anh say, k biết bao người hỏi em "Không chụp ảnh với Đ à..?". Có anh ngăn ngay anh đang nói lại. Mấy người họ cũng để ý em k vui, để ý em đang cố tránh. Bình thường họ vẫn hay trêu đùa và em cũng hùa theo nhưng hôm nay lạ quá...
Em lại đứng gần anh lúc đó, lại chỉ cách anh 1, 2 người.. Có khi đưa mắt qua, bắt gặp ánh mắt anh, lại quay đi, vội vàng bắt chuyện với bạn... EM VẪN ĐANG CHỜ ANH MỞ LỜI...
Tiếng nói ấy lại vọng lên, bạn anh nc với em vừa dứt lời thì nghe tiếng anh vang lên bắt chuyện bạn, mà sao em lại buồn nhỉ?.. MỘT LỜI CHÀO KHÓ NÓI ĐẾN THẾ SAO?
.. Em quay trở ra xe, về nhà trong nuối tiếc, buồn k dám nói, khóc k thể khóc.. cho đến khi lên tàu rời xa thành phố lên thủ đô, không hiểu sao nước mắt cứ thế chảy. Em lại khóc như đứa trẻ con, thấy mình đau đớn, thấy mình đã sai khi nghĩ rằng em chỉ là do trải qua mất mát, được anh chia sẻ nên thích anh chứ kf là thích trong tình yêu.. Em nhận ra mình vẫn còn dành nhiều tc cho anh lắm, hơn hết thảy..
Đêm đó em khóc, thức và khóc..
Ngày hôm sau cũng vậy...
..
Tự hỏi nếu hôm đó em đủ dũng cảm, em đủ tự tin đứng trước mặt anh thì mọi chuyện có tốt lên trong mối quan hệ này k...?
À, có một niềm an ủi cho em ngày hôm đó. Anh đã thực sự muốn thay đổi bản thân mình theo những gì em từng nói. Cuộc sống Công an sẽ dạy anh nhiều thứ nhưng mong những gì em nói với anh, anh sẽ giữ...