Nhật ký Nhìn lại...

T

thaonguyen25

12/12/2014

Qua nửa tháng 12 rồi đấy.Giờ mình sợ thời gian. Sợ nó vì nó trôi quá nhanh,khiến mình chẳng thể nắm lấy. Mình vẫn nhớ năm ngoái,từng ngày trôi đi mới chậm rãi làm sao,mọi thứ vẫn còn dễ dàng thế nào. Nhưng năm nay,mình chẳng còn cảm giác ấy. Cũng chẳng còn nhiệt huyết,đam mê. Tất cả tẻ nhạt đến không ngờ. Vì mình đâu có còn quan tâm.Chỉ muốn một lúc nào đấy,dừng lại,sống thật chậm,cảm nhận thời gian đi qua thật thong thả,nhẹ nhàng. Chỉ vậy thôi. Bạn biết đấy,cái cảm giác mình chưa kịp trải nghiệm thì nó đã trôi qua mất,chưa kịp làm gì thì chuyện đã rồi tựa như lúc bạn dù bàn tay mình múc nước,nước vẫn sẽ cứ chảy dù bạn làm gì đi chăng nữa.Bất lực.Và bạn chẳng thể làm gì để thay đổi điều đó.Thật sự là như vậy.

 
T

thaonguyen25

14/12/2014

Ai ghé qua nhật kí mình nói vài câu đi cho đỡ buồn.Thật đấy.

-----------------------------------------------------

Thôi thì cắm mặt vô Toán,Văn thôi.Nhất là Toán. Cố gắng lên nào.Hôm nay được khai sáng môn Sinh,thích quá. Trước giờ trong môn này đầu óc lúc nào cũng u u mê mê,chả hiểu gì cả. Giờ thì cuối cùng cũng hiểu được một ít,thôi thế cũng là may rồi.

----------------------------------------------------

Chúc may mắn các tình yêu của tôi ! Và chúc may mắn với cả tôi nữa ! Cố lên nào !
 
T

thaonguyen25

17/12/2014

55792230.jpg

Cũng vài ngày rồi không viết Nhật kí vì mình bận thi cừ bù cả đầu. Năm nào cũng vậy,trong thời gian thi học kì,gu thời trang của mình sẽ trở nên thảm hoạ (mặt dù bình thường cũng chả đẹp gì rồi),đầu tóc thì rối tung. Tất cả đều cắm mặt vào học mà.

Mai thi văn rồi. Người ta bảo trước khi thi nếu viết những điều mình suy nghĩ ra thì sẽ thấy thoải mái hơn, thế nên hôm nay dù học rất căng nhưng mình vẫn dành ra 15 phút viết nhật kí cho nó đỡ xì-trét.=))

Xem nào. Hôm nay thi Địa,sai xừ nó 1 câu trắc nghiệm. Thi xong chạy luôn xuống phòng hội đồng học đội tuyển Sử. Thật ra thì tuyển Sử với Sinh như kiểu quẩy nhất ở đấy,khiến cho bọn Văn với Hoá cứ nhìn chằm chằm hoài. Haizz,mai tưởng được nghỉ 3 tiết sau khi thi xong Văn mà không được rồi,vì còn học đội tuyển nữa . Mình lo văn và lo cả Toán nữa nhưng thú thật là lo Toán hơn vì mình yếu phần trình bày,đã thế với đề nào chăng nữa thì mình làm kịch kim (chưa trừ điểm trình bày) chỉ có 8-8.5 điểm thôi. Thề chứ,đã đâm đầu vào Toán từ tuần trước rồi kia,nhưng giờ vẫn thấy lơ tơ mơ lắm. Giời ơi là giời !

Về lớp lại phát điên lên kia vì bài Sinh chấm sai be bét ý. Bực mình lắm. Nhưng thôi,nghĩ lại cũng chẳng nên bực nữa làm gì,thi xong xuôi rồi tính.

Vậy là thứ ba tuần sau mình thi xong. Bình thường thì đã quẩy ngay và luôn nhưng thứ năm đã thi học sinh giỏi . Thật sự là mình nhớ sự kiện kém cực kì . Hi vọng là sắp tới điều đấy sẽ được cải thiện phần nào đó. Ờ thì cứ hi vọng thế cái đã.Cố gắng lên nào ! :)

images
 
T

thaonguyen25

18/12/2014

Vẫn giờ này và vẫn màn nhật kí như hôm qua.Mai thi Toán rồi. Mình thấy môn này nguy hiểm hơn Văn,kiểu nguy hiểm ngấm ngầm trong lúc ôn,nhưng được cái làm bài xong đúng hay sai ra khỏi phòng thi là biết luôn,chứ không giết người từ từ mà êm ái như môn kia.
Hôm nay thi Văn,viết bở cả hơi tai,chưa kịp xem lại hết bài mà cũng chả biết đúng hay sai. Lạy trời cho con đừng sai chính tả. Sợ quá mà ám ảnh quá.

Hôm nay ngồi trong phòng thi,mình ngồi dưới một đứa con gái. Đứa này hình như học A9 thì phải(nhớ láng máng thế)bị cô bắt phao tới hai lần. Văn 9 học thuộc nhiều chứ không kiểu được chém gió như những năm trước,nên phòng bắt phao thường xuyên,một lúc lại có vài đứa bị bắt. Sau một lúc cái đứa này lại quay xuống hỏi,mình ậm ừ cho xong,sau kiểu sau khi bị thu mất phao nó quay xuống với nhìn xung quanh rồi cười bằng một cái giọng thật khó hiểu.Kệ.

Sau khi thi xong đứng buôn dưa lê với bọn bạn được khoảng 5 phút thì chúng nó buộc phải về (vì lớp 8 còn thi 2 tiết sau nữa).Mình thfi ra phòng hội đồng học Sử,ở đấy có mỗi tuyển Sinh,Hoá và Sử nữa là ba. Sau đó bọn con trai lên tầng hai,bỏ mình ngồi một mình tận 2 tiết,và cứ tầm nửa tiếng là lại phải lên chỗ chúng nó xem cô đã lên chưa. Khổ,hôm nay tuyển Sử toàn con trai đi học thế này,có mỗi đứa con gái thì nó nghỉ xừ mất rồi. Thề là thi xong như kiểu bị vắt kiệt sức lực,đói kinh người,nhưng khổ nỗi quên mang tiền mà lại chả quen ai.Ngồi vật vã tầm 2 tiết,làm được gần một bài toán và đọc được 2-3 bài Sử thì bọn lớp 7 bán trú tập trung ở phòng hội đồng ăn. Mình cũng ngại,thế là chuồn lên tầng hai. Ngạc nhiên chưa? Bọn con trai đã hoàn toàn biến mất,bới cả tầng cũng chẳng ra.Đúng lúc này thì lớp 8 thi xong Văn nên tan ra cực kì nhốn nháo.Thôi,thế thì đành đi về vậy.

hang-trieu-nguoi-luoi-bieng_thumb_248x156.png

Mai thi Toán rồi. Hi vọng mình cẩn thận,chắc chắn và làm được hết sức mình.:) Cố gắng lên thôi !

 
T

thaonguyen25

19/12/2014
:(( Thi Toán rất rất rất tệ. Muốn gào lên với cái đề . Giời ơi,giết tôi luôn đi cho rồi .:(( Đã thế lại còn thiếu giờ. Thực sự thì cả quận Ba Đình thi cái đề ấy. Thật khó! Nhưng lỗi là do mình cả. Phải đấy,do mình cả...

Và mình đã cố quên tất cả để cười như một con điên cả buổi chiều! Vùi đầu vào những thứ đâu đâu để quên đi sự thật ! Có hai cách người ta có thể làm với sự thật : Quên nó và đối diện với nó. Mình sẽ làm gì? Sẽ đi về đâu? Một cách nhanh nhưng chả học được gì,một cách đau nhưng sẽ luôn luôn nhớ. Chẳng lẽ thời kì ấy đã kết thúc? Chẳng lẽ cuộc sống là như vậy?Chẳng lẽ thế? Ôi cái cuộc đời này,đôi khi ta phải vấp,phải ngã mới thực sự học vài điều. Cuộc đời là như vậy,cuộc sống là như thế,chẳng bao giờ khác,cũng chẳng bao giờ thay đổi nếu như ta không cố gắng. Chả có cái gì cho không cả,đấy là lẽ dĩ nhiên! Nhưng sao bây giờ mới ngộ ra ? Sao bây giờ mới nhớ ? Vì chưa đau bao giờ nên chả thể là một vết thương khoét sâu,vì chưa ngã nên không biết mình thật nhỏ bé. Cái sự ngộ nhận này,cái cảm giác vinh quang ấy như ăn mòn ngấm ngầm con người ta,từ sâu bên trong,nó khoét rỗng tất cả,tất cả.Khi bạn đã lên đỉnh thì bạn không cần phải cố gắng nữa-đấy,cái suy nghĩ ấy cứ làm mục rỗng chúng ta mỗi ngày,như một con sâu,con mọt ! Cần phải tỉnh lại ngay,tỉnh lại ngay lập tức. Cuộc sống không chờ đợi ai bao giờ và thời gian càng không bao giờ trở lại ! Nghe này,hãy là bạn của những ngày tháng đầu tiên,nhiệt huyết và đầy hứng khởi !Tỉnh lại,tỉnh lại,tỉnh lại nhé ....
 
T

thaonguyen25

20/12/2014

Cảm thấy thật khủng khiếp ! Mất hết niềm tin rồi ! Giờ chỉ biết cầu trời ! Mà trời ơi,có cứu con không ?
 
T

thaonguyen25

23/12/2014

Mình mệt quá. Oải quá. Chả làm cái gì nên hồn. Lúc nào cũng láng máng,nhớ nhớ quên quên. Chỉ mong đến thứ 5 tuần sau,để được nghỉ liền một mạch đến chủ nhật. Haizz,thật ra thời gian ấy chắc lại đâm đầu vào học lại đống hóa hữu cơ mà trong lúc thi học kì mình đã tạm gác lại,rồi ôn Toán,vì Toán mình rõ nát. À mà còn ôn Sử,vì trung tuần tháng 1 thi rồi. Um,thì cũng háo hức được đi thực tế cùng đội tuyển,có lẽ sẽ rất vui đây. Hầy,thôi thì cứ bám vào nó mà sống vậy.=))
Dạo này cứ thấy nhạt nhạt.Chả hiểu sao. Kiểu như mình không còn nhiệt huyết,cũng chả còn sự phấn đấu. Mệt !
 
T

thaonguyen25

30/12/2014

Đấy,đúng một tuần lười không viết nhật kí. Thật ra mình định viết từ nửa tiếng trước,cơ mà nhãng đi mất,cứ băn khoăn tự hỏi mình quên cái gì mà không nói được.Đại loại hôm nay tạm gọi là một ngày khá thành công. Mình đi tham quan cùng tuyển Sử và mấy em lớp dưới đạt giải ''Em yêu lịch sử''. Thú thực cả tuyển học lớp 9,mấy em học lớp 7 .Vậy mà đi cùng mấy em ,chắc người ta nghĩ bọn mình lớp 7,các em lớp 9. Thế quái nào,các em làm các anh chị tự ti vì chiều cao kinh khủng các em có biết không ? :(( Bình thường đứa nào cũng tự tin rằng ''Ta cao thế là ổn rồi'',cho tới hôm nay...=)) Mà có mấy em này đi theo mới thấy phong cách tuyển Sử còn điềm tĩnh chán =)) Chắc do tụi mình già hơn,khà khà =))
Hôm nay lên face ngóng ảnh chụp ,tiện thế ngó fes trường. Thật sự thì,lần nào ngó qua đấy đọc cũng buồn cười. Thật ra thì nội dung cũng không có gì mấy,nhưng không hiểu sao...Nói thế nào nhỉ,cách chúng nó viết,kiểu hài hài,hay hay mà ngồ ngộ. Hôm nay vào fes và đạp vào mặt mình là :''Cho xin fb ace đội tuyển Sử'' Sốc xừ nó luôn. Á đù lên fes cơ đấy. Vẫn biết tuyển mình ngồi học ở phòng hội đồng hơi bị bá đạo,cũng không có được thanh niên nghiêm túc cho lắm. Sau sáng này có vụ ném trêu nhau với trêu một thằng tuyển Hóa(à nhắc mới nhớ hình như đồng chí này cũng lên fes nốt). Đấy là chưa kể vụ gọi 1080,vụ bắn chai và một vài vụ khác =)) Thế là kết luận mình đã bình luận vào đấy là : '':v" À,mà đã thấy dấu răng một bạn cùng tuyển ở đấy.:3

Hầy,hôm nay hơi bị vui . Mà cũng có nhiều niềm vui bất ngờ mà,phải không nhỉ ? Hóng ảnh từ các cô. Mà sao bài đăng trên face lộn xộn thế,chả sắp xếp theo thứ tự thời gian gì cả. Cứ như insta có phải tốt không ?

Định thôi,nhưng mình đành thú nhận điểm thi như khỉ của mình vậy.

Đầu tiên là Toán : 6.5 (''cao'' quá nhỉ :)) )
Lý: 9
Hóa : 9.75
Văn : 9.25 (ăn may thôi)
Sử : 9 (học đội tuyển mà điểm còn thua đứa không học)
Địa : 9.5
Anh: 8.5
GDCD : 10
Công nghệ : 10

Với tình hình môn Toán tiếp diễn thế này thì bố mẹ giết mình mất. Thôi,viết ra điểm thi cực nhọ ở đây là đang đánh cược với chính danh dự của mình,để mà tiếp tục cố gắng. Mình thề là nếu được đem bài thi học kì Toán về nhà thì mình đã dán nó lên tường,đối diện bàn học. Để ngày nào cũng nhìn vào là hét lên với cái con người lười biếng trong mình : ''Mày ngu lắm! Đấy,học hành như thế đấy! Đồ ăn hại.Mày còn kém lắm ! Mày chả là cái quái gì cả ! Thế nên,học đi,đồ lười !Đồ lười....''
 
Last edited by a moderator:
T

thaonguyen25

5/1/2015

Mình chán quá. Mình chán quá. Ôi bao nhiêu chuyện phải suy nghĩ. Haizzz
Mai lớp mình tham gia giải bóng đá trường. Thật ra cũng mong ngày này lâu rồi,suốt 4 năm. :))) nghe cứ như mong Wcup). Thật ra vì trường chỉ tổ chức giải này cho khối 9,mà mình thì chả tin tưởng lớp mình còn có cơ hội đá lần nữa đâu,chắc đá trận này rồi tạch. Cơ mà,thế này thì có nẫu không ?

- Địa điểm ở tận Thanh Xuân,lạ hoắc và xa tít mù khơi (so với trường mình )
- Mình phải đi học tuyển Sử,kể ra nghỉ một bữa cũng không chết,cơ mà sắp thi tới nơi rồi (chính thức là còn 3 ngày nữa)
-Đau lòng hơn,cô CN cho cả lớp nghỉ học thêm hôm đấy để đi cổ vũ (thôi,thế là hết mấy đứa chịu chung số phận )

Thực tế là mình đã định gạt hết để đi luôn cho vui. Cơ mà,...cứ tần ngần. Chán thật,mình chả quyết được chuyện gì cả. Hôm nay định ngồi ở lớp học Toán cuối cùng lại ra học Sử. Nhưng mà thôi,cám cảnh chả làm nên trò trống gì,nên giờ tốt nhất là mình cố gắng học,và cố gắng.. xoã trong các kì nghỉ tiếp theo. À mà thi xong HSG lại thi nghề,thi nghề xong lại ngồi hóng Tết,ra Tết lại ôn thi học kì và ôn thi vào 10. Đấy,nhanh lắm,thời gian có đợi ai bao giờ đâu. Mệt quá,hôm qua tự dưng mất ngủ,1h sáng mà mắt cứ thao láo. Hậu quả của 4 ngày nghỉ liên tiếp,không ngày nào không thức khuya. Đã bảo là quẩy hết mình mà. Thôi,quẩy thì quẩy xong rồi,giờ học thì học hết sức đi...

P/s : Cầu trời cho lớp mai đá tốt,để mình còn xem được trận nữa. Đùa chứ ngày thường mình toàn ra vẻ chả quan tâm gì đến vụ này mà giờ hóng phết. Đấy,lại thấy :(( Mà T. Thảo ơi,xin lỗi mày,lỡ hẹn với mày rồi. Chắc mày là đứa bạn duy nhất có vẻ hợp tao vụ này :(( Đấy,thôi thế là mai mày lại tự kỉ một mình đi xem à? Mấy đứa kia đâu có thích đi như tao với mày đâu,chúng nó thể nào cũng bỏ mày đi xem phim. Quá đau lòng :(

Thôi,chúc mấy anh em 9A5 mai đá tốt nhá. Yên tâm 9A1 lớp chọn nên chúng nó chỉ học là chính thôi,chứ không có được quẩy như lớp mình đâu,he he. Chúc may mắn ! %%-
 
Last edited by a moderator:
T

thaonguyen25

7/1/2015

Hôm qua bất ngờ vì được đi xem bóng đá. Đùa chứ,công sức cả tuyển đấu tranh mãnh liệt đấy. :)) Mình vui lắm,đến hò hét,cổ vũ nhiệt tình,quên đi hết mọi thứ. Một kỉ niệm có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên. Có lẽ,nó đã trở thành một miền kí ức tươi đẹp,mà khi nhớ lại,chỉ muốn mỉm cười...

Mai là ngày mình đi thi học sinh giỏi. Cũng lo lắng nhiều. Hơi hoang mang một chút. Và nhớ. Rồi lại tiếc. Nhanh thật,tất cả như là một giấc mơ.. Sáng mai sẽ là buổi học cuối cùng với đội tuyển Sử trường mình. Bốn tháng qua,năm đứa chúng ta đã như một gia đình,nhỉ ? Lúc nào cũng tràn ngập niềm vui. Mình thích đội tuyển vì ai cũng hài hước,cũng thoải mái. Chả bao giờ căng thẳng có thể chạm đến chúng ta. Vẫn biết nhiều vất vả,gian nan,nhưng chúng ta đều đã vượt qua hết. Và dù nhiều lúc mình chợt thấy phiền phức,nhưng đội tuyển này đã trở thành một phần kí ức rất đẹp,rất tươi sáng trong muôn vàn kỉ niệm tuổi học trò. Các bạn nghĩ thử mà xem,được làm những gì mình muốn,còn gì tuyệt hơn thế ?

Good luck ! :)
 
T

thaonguyen25

15/1/2014

Một buổi chiều tạm gọi là thong thả một tí. Thực sự toàn tán phét,chơi với nghịch vớ va vớ vẩn. Nhưng mà mấy trò đấy,ngày thường có mà mơ. Học đi em ơi. Hì.

Nói chung dạo này khó mà kiếm được ở đám bạn những tiếng nói chung. Hay là mình dạo này khó tính hơn? Hay là bạn mình,và cả mình,đứa nào cũng bảo thủ quá sức? Hay là khi mình nhí nhắng thì chúng nó như một bà già,lúc mình bà già thì chúng nó lại nhí nhắng? Thật đố ai mà biết được,mình thề đấy. Cái cảm giác này nó thật là khó chịu. Bạn biết đấy,khi mà bạn biết rõ ràng có vấn đề nhưng lại chả biết vấn đề ấy ở đâu,thì thật là bực mình. Và thực là mình bực thật. Bực ngấm bực ngầm. Mình thấy mình ngớ ngẩn quá. Và đôi khi lại hâm nữa. Đây là cảnh giờ thể dục sáng nay,cái giờ mà mình nghĩ sẽ chơi cùng bạn bè hay đại loại là những hoạt động gần gần thế : mình vác một cái cặp to oành ra sân,hết ngồi trong căng tin lại ra ngoài ghế đá ngồi cùng mấy đứa bạn. Thề là đứa bạn ngồi kế bên mình,nhưng hai đứa chẳng nói được mấy câu. Cả hai,đứa nào cũng cầm cái điện thoại,mắt chăm chú. Sau đó,mấy đứa chơi ngu bắt đầu vác cái gương ra sân lúc trời nắng. Ánh nắng chiếu vào gương và phản xạ vào chỗ bọn mình ngồi. Thật không may là con bạn ngồi kế đã dính quả đấy. Và mình nghĩ bạn này,do phần nhiều là ức quá,và cũng bị hoa,chói mắt nữa nên đã bật khóc. Và mình đã làm gì ? Câu trả lời là chả làm gì cả. Nhìn-thở dài. Nhìn-thở dài. Đấy,tất cả những gì mình làm đấy. Thực tế là lúc đấy mình đang băn khoăn lý giải câu hỏi như câu mà Bụt đã hỏi Tấm :''Vì sao con khóc?'' Kết luận là mình thấy đấy là một nguyên nhân hết sức vớ vẩn,ít ra là vào thời điểm đó. Nhìn sang lũ bạn còn lại thì thấy chúng nó đang chơi một cách hết sức..hồn nhiên. Việc đấy càng làm mình đẩy lên ý nghĩ :''Ờ,vớ vẩn thật'' Ừm,mà thật ra thì,mình đang nói một cách lảm nhảm thật đấy. Thôi,thì quay về khung cảnh chính.
Mình cầm cái điện thoại và như mọi khi,cười khúc khích,thỉnh thoảng lại kiểu bấn lên hoặc ngạc nhiên quá,hét lên mấy tiếng khe khẽ. Và trong lúc mình đang đọc báo,vô tình giở mục tin tức bóng đá,thì một quả bóng bay đến trúng đầu. Không biết đứa nào đá :(( Mà đứng lên quát tháo thì chỉ tổ mệt thân. Vì như mọi người đều biết đấy,đứa nào nó quan tâm.
Và giờ thể dục đã trôi qua một cách nhạt nhẽo như thế,trong một không khí thôi thì gọi là tương đối êm đềm. Giờ đến giờ đi về.Đi bộ. Thực thì mình chỉ nhăm nhăm xem đi thế này thì có chắn đường người ta không. Vì chúng nó có lẽ là chẳng mảy may để ý,thế nên mình luôn là đứa đi sau cho nó đỡ vướng đường. Thật ra cũng vui. Nhưng nhiều khi hơi chán. Tỉ như chúng nó nói những vấn đề đâu đâu đấy,như những truyện ngôn tình mà chúng nó có thể đọc suốt ngày,suốt tháng được,về những điều có lẽ mình chả bao giờ hiểu,chả bao giờ muốn biết. Nhưng ghét nhất là những mấu chuyện càm ràm về lớp,vốn xuất phát từ những chuyện bức xúc,ức chế. Không hiểu sao khi nghe những chuyện ấy,mình có ý nghĩ là rồi một lúc nào đấy,lỡ mình gây ra chuyện gì gây ức chế cho các bạn mình,thì mình cũng sẽ bị phàn nàn và phản đối một cách kịch liệt như thế hay chăng? Có lẽ điều ấy sẽ không xảy ra,nhưng không tài nào xua ý nghĩ ấy đi được. Khổ thế. Đương nhiên,mình không nói thẳng ra là mình không thích đâu,mình chỉ biết im lặng và nghe thôi. Vì có một lần mình đã thử đảo vấn đề,đại loại là hướng các bạn mình theo một chiều suy nghĩ khác.Thế này nhé,khi chúng bạn mình đang bực mình vì một vài người và hậm hực phàn nàn với bạn bè về điều ấy thì chả phải chúng ta đang tốn thời gian chỉ vì một người mà chúng ta không ưa hay sao?Như vậy là người đó đạt được mục đích rồi còn gì?Thoả mãn quá còn gì. Làm người khác phải bận tâm,phải bực mình,đấy là mục tiêu đấy.Vậy thì tai sao phải tức giận,tại sao phải như thế nhỉ? Cứ vui vẻ đi,gạt chuyện đó ra khỏi đầu và không bận tâm nữa.Đấy mới chính là cách trả đũa đích đáng nhất. Đại loại là mình đã nói như vậy và kết quả là bị xối xả cho máy gáo nước lạnh.Haizz. Có lẽ là mình đã vô tình thêm dầu vào lửa bằng cái sự hấp tấp muôn thủa. Bạn mình trả lời rằng miễn không thể hiện ra trước mặt lũ gây ức chế là được và nếu muốn thì cứ ra mặt lạnh cho xong,cho nó thoải mái. Cơ mà mình nghĩ mặt lạnh còn gây nhiều chuyện ức chế dài dài. Vì người ta bao giờ cũng có khuynh hướng đập tan khuôn mặt lạnh tanh ấy ra như đập một tảng băng,hoặc là dẫm lên ,chà đạp nó như là một cục đá lạnh. Băng rồi cũng sẽ tan,nhưng có những điều mãi mãi không lành...
 
T

thaonguyen25

20/1/2015

Á,hãi quá. 20/1/2015 rồi. Chẳng mấy chốc nữa mà thi nghề. 9 ngày nữa. Hãi kinh lên được.
Rồi còn Đại hội cháu ngoan bác hồ =.= Tại sao trường mình lại đăng cai tổ chức năm nay. Trống đánh,lao gào ầm ĩ suốt ngày,không tài nào mà học đuợc. Đã thế lại chả được yên,lai bị lôi đi tập. Mệt. Đang tự hỏi có đáng hi sinh hai tiết Văn ngày mai để tập cái đấy không. Vớ vẩn thật.
Mình đang vừa viết nhật kí vừa cười. Chả hiểu sao. Cứ vừa viết vừa cười thôi. Và viết nhiều thì đâm nghiện xừ nó rồi.
Nói chung là đang hóng kết quả thi HSG Sử. Chắc chắn trượt. Cơ mà thây kệ. Trượt thì càng tự do. Phiêu du vậy đủ rồi. Học đi...
 
T

thaonguyen25

28/1/2015

Lại thui thủi tự kỉ ở cái xó này vậy. Viết ra cái gì đó cho nó nhẹ cõi lòng =))
Mai thi nghề rồi. Cũng hơi căng thẳng với đấu tranh tư tưởng. Được cái phần thực hành tận chiều thứ 7 mình mới thi nên cũng đỡ được phần nào.

Hôm nay kì lạ lắm. Hồi gần giờ tin,mình để cái đề cương lên bàn,rồi lên bục giảng xem ca thi,quay xuống thì thấy cái đề cương đã biến mất,thay thế vào đấy là một cá đề cương khác,chắc mới photo xong,mới cóng luôn ý. Không biết đứa nào đã lấy đề cương mình,vì thật thế là dại quá. Thứ nhất,cái đề cương đấy như sắp rách đến nơi,tả tơi lắm rồi,chữ mờ tịt hết. Thứ hai,nếu lấy nó làm phao thì càng dại,vì nó được bôi chi chít bút nhớ màu neon cực kì rực rỡ=)) Uổng công mình đánh dấu từ khoá thật.
Cái đề thi tham khảo cũng không thấy đâu,mà mình nhớ mình cho vào cặp rồi. Thế là mình phải đi photo mà photo xong,nhác mới nhớ,về nhà giờ lại thấy nó trong đống sách vở tạp nham.Thật là...
Sáng ra đã bực mình với con em,nó câu giờ quá khủng khiếp,làm mình tí nữa muộn học. Sau đến lớp thật sự là mình chỉ muốn trốn văn nghệ để học Văn,cơ mà trời chả tha cho mình. Đã thế xuống tập con bị mắng. Mai con thi rồi mà các cô vẫn bắt con tập sao ? :(( Rồi mình bắt đầu nhớ tới câu :''Tuyên dương khen thưởng cũng có cái giá của nó '' từ cô chủ nhiệm mình.Thực tế là mình học khá cùi,nhưng mà chả hiểu sao vẫn có trong danh sách khen thưởng,và thế là phải tập,cũng đã 2 tuần rồi,mình không được học một cái tiết Toán,Văn,Anh nào ra hồn. Tất cả phải tập hết,thế này thì đến ngu mất. Đến ôn tin để thi hôm nay cũng không được ở trên lớp nữa :(( Lúc xuống tập tự dưng muốn khóc quá đi mất.bao nhiêu áp lực cứ như đổ hết xuống đầu. Thực là mình mệt mỏi quá,muốn khóc để giải toả,thành ra bắt đầu hơi nghèn nghẹn,rơm rớm nuớc mắt.Kết quả là mình ngồi như một con tự kỉ ở bồn cây và cứ thế mà sụt sịt. Có cảm giác là một em lớp 7 hay 8 gì đấy đang nhìn mình,cũng không rõ nữa. Mình muốn giả vờ là mình vẫn ổn nhưng sao mà khó quá. Mình muốn mình thật mạnh mẽ,mình muốn mình thật lạc quan nhưng nhiều khi chính mình tạo ra khó khăn cho mình và tự mình đánh gục bản thân mình.Thật ngưỡng mộ bạn Hà Anh quá,bạn ấy phải làm bao nhiều việc mà chả bao giờ tỏ vẻ mệt mỏi hay than thân trách phận cả. Đã thế lại còn học giỏi nhiều môn nữa chứ.Thực ra lúc đầu mình không ưa bạn này lắm vì nghĩ bạn ấy hơi lạnh lùng. Cơ mà qua một vài lần tiếp xúc thì có thể khẳng định một cách khác chắc chắn là cách nghĩ đấy sai rồi. Không liên quan nhưng ngày mai mình là đứa cầm biển cho phòng thi,thật là đã nghèo còn gặp cái eo mà... :(
 
Last edited by a moderator:
T

thaonguyen25

3/2/2015

Phù,giờ mới có thể thảnh thơi ngồi viết Nhật kí. Điểm lại những sự kiện từ lần viết Nhật kí trước. Đại loại là mình đã thi nghề xong xuôi,thì Lý thuyết hơi chán nhưng thực hành cũng không đến nỗi tệ. Trong lúc mình đang khá chán học và muốn rã đám (hóng Tết :) )thì kết quả thi học sinh giỏi quận được công bố. Trời ơi,cái kết quả bất ngờ quá! Đội tuyển Sử trường mình có năm người thì ai cũng được giải. Cô Loan có nhắn tin cho mình,chúc mừng mình được giải Nhì,thực mình thấy rất bất ngờ và nghĩ chắc mấy bạn nam giỏi hơn mình (mình biết chắc là giỏi hơn,chắc chắn luôn)được giải Nhất còn Thùy được giải Nhì. Hôm nay đến trường xem kết quả,lạ cái là đồng chí Thành với Long giải Ba,Phong giải KK,còn Thùy,đúng như dự đoán,đạt giải Nhì. Lạ thật! Trong quá trình học đội tuyển,mình luôn thấy mấy bạn nam trong tuyển giỏi hơn,cái đấy nó quá ư là rõ ràng rồi. Cơ mà thôi,không nói đến chuyện ấy nữa,quan trọng là cả đội tuyển ai cũng được giải,và đấy là một phần rất lớn công sức từ cô Loan siêu nhân ,he he =)) Được cái cô chẳng bao giờ tạo áp lực cả,trong khi các tuyển khác đâm đầu vào học rất căng thì tuyển mình luôn luôn thoải mái,nhỉ ? Hơi tưng tửng,hài hài,nghịch nghịch tí,trông thế mà hiệu quả phết.=)) Vẫn nhớ lúc còn hai ngày nữa thi mà trường tổ chức giải bóng đá,thế là cả tuyển,cả con gái lẫn con trai nhảy cồ cồ lên bày mưu tính kế làm sao để đi xem với đi đá =)) Vâng,mưu của các đồng chí nam hơi bị thâm,với đầy máu liều,cuối cùng lại chả dùng... Thề,hôm đấy mình bị máu,lúc xin cô đi như con phấn khích vậy. Cuối cùng là buổi chiều đấy,tuyển sử đứa ở nhà nghỉ,đứa đi đá giải trường,đứa đi theo dự bị,đứa hò hét cổ vũ bóng đá như điên. Về nhà,mệt,chắc lại chả học được chữ Sử nào :3 Cơ mà vui thì vẫn vui lắm,năm cuối rồi....

Hôm nay mình đến lẩn thẩn mất thôi. Đến nhà cô chủ nhiệm học văn,giờ học là 3h30 mà lại đến lúc 2h,đến đúng ca học hóa. Thế là mình đành ngồi đấy,sau cô Hóa rủ mình lên học chung với chúng nó,thế là đành lên. Thật ra cũng ngại bỏ xừ,nhưng mà cô giảng hay thật. Hóa hữu cơ,mình đang mù tịt mà,may quá...
 
T

thaonguyen25

8/2/2015

Nhanh quá,Tết đến nơi rồi. Dạo này trường toàn múa may,mấy tuần rồi mình có học một chữ tiếng Anh nào đâu.
Hôm qua quẩy nhiệt quá,mình quên cả mắc màn,lướt web,nhắn tin,nghe nhạc,...đến lúc buồn ngủ quá thì lăn ra ngủ luôn.Ngày chủ nhật siêu siêu hạnh phúc
À,thấy MC đọc là các bạn trong đội tuyên dương khen thưởng đươc trao vòng nguyệt quế nhé!Ôi,cảm giác kiểu giống đỉnh Olympia =))Dù chưa thấy tận mắt vòng nguyệt quế bao giờ cả,chỉ biết trên TV thôi.
Mai tổng duyệt rồi,thứ 3 là chính thức.Đang băn khoăn tự hỏi mặt mình lúc lên sân khấu nom nó có...đần không =)) Ôi phát bực và cũng chết cười với kịch bản của các cô,kiểu mỗi đứa lên phải vẫy chào khán giả bằng tay phải,mặt phải tươi cười rạng rỡ. Làm mình nghĩ đến mấy cô hoa hậu thân thiện. Tự dưng thấy buồn cười :))
 
T

thaonguyen25

10/2/2015

Nói chung hôm nay cũng hơi bị rực rỡ đấy. Ahihi,thằng Huy nói câu : '' Chúng m à y lên trên đấy nhận thưởng vẫy chào kiểu ảo thế'' À ừ,biết ngay mà. Trường bắt thế chứ đâu phải mình. Cái ảnh duy nhất mình lượm được trước khi các cô lấy mất tiêu cái vòng :

3127349405_851459828_574_574.jpg

Và một vài cái nữa. Được cái dạo này chả học hành gì. Trường bận việc suốt,học sinh chạy như cờ lông bông,thương mấy bạn văn nghệ. Trời lạnh mà phải phong phanh,chắc Tết ốm quá.Ít ra đội tuyên dương khen thưởng bọn mình nhìn như kiểu định đi nghỉ Hawai,cơ mà còn ấm.
3127349850_998325432_574_574.jpg

 
Last edited by a moderator:
T

thaonguyen25

11/2/2015

Hôm nay ngồi đọc lại Nhật kí và ngẫm nghĩ một chút. Cảm thấy thời gian trôi sao mà nhanh quá. Năm ngoái,giờ này mình đang lướt Học Mãi,chỉnh sửa lại bài dự thi của mình và từ từ cảm nhận không khí Tết đến Xuân về.

Giờ đây,tức là một năm sau,vẫn là Tết đấy,nhưng sao thấy trống trải quá. Mình không cảm nhận được một chút gì gọi là Tết là,tuy mọi thứ đều đầy đủ,về việc học hành thì cũng bắt đầu muốn rã đám như mọi năm rồi (tuy năm này mình công nhận là mình bắt đầu muốn bùng cháy và chả thế ngồi yên ngoan ngoãn trong lớp như năm ngoái).

Lần đầu tiên mình thấy sợ thời gian. Cái nỗi sợ này nó bắt đầu đeo bám mình từ năm lớp 9,và thỉnh thoảng lại hiện ra một cách dữ dội,cào xé mình trong đống bài vở. Mình biết là mình kì vọng vào mình nhiều,cũng có những điều mình tưởng mình không làm được nhưng lại làm được và cả ngược lại nữa.Mình tự hào thì có nhưng áp lực và thất vọng cũng nhiều. Đọc lại những trang nhật kí trong những thời điểm căng nhẩt,mình thấy có lúc bản thân mình đã muốn gục ngã,đã tuởng chừng như không thể đứng dậy. Nhưng không,mình đã đứng lên được,mình đã bỏ ngoài tai mọi lời bàn tán để cố gắng hết sức mình.

Năm 2014 thật là một năm bận rộn,việc này mình cũng đã lường trước,nhưng không ngờ nó lại khủng khiếp đến thế. Đây là năm mình chép bài không đầy đủ nhất (hết tập tuyên dương khen thưởng đến ôn đội tuyển),năm mình ngờ u môn Toán nhất và cũng đánh dấu nhiều mốc quan trọng trong đời mình. Mình vẫn nhớ lúc mình đi thi,chả ai ủng hộ cả,câu duy nhất mà bạn bè tặng cho mình là : '' M trượt đi'' Lúc đấy mình cũng hơi buồn,nhưng mình hiểu vì nhiều lý do mà họ nói thế. Thật ra cũng vì lo cho mình cả. Mình cũng mệt mỏi lắm,nhưng cứ nghĩ đến câu :''M trượt đi''của bọn bạn là mình lại cố gắng học,học để chứng minh cho bạn mình thấy mình làm được. Mình đã thi học kì môn tự nhiên dù mất đề cương môn Lý,làm sai 90% đề cương môn Hoá ,không làm nổi đề cương môn Toán và không hiểu một tí gì môn Sinh. Phải,mình đã từng muốn phát khóc truớc những lời từ chối giúp đỡ của đám bạn,đã từng tức giận và không kiểm soát nổi bản thân. Mình đã từng sống một cách mòn mỏi,chán chường,mình đã từng rất sợ chính mình.Mình đã từng vùi đầu vào những thú tiêu khiển dù làm bài chán,vì mình sợ đối mặt với sự thật. Mình sợ chính mình,mình sợ thực tế phũ phàng và sợ những gian lao ở phía trước. Nhưng,mình sẽ không như thế nữa. Năm 2014 là một năm đầy tính bước ngoặt, thay đổi cả tính cách của bản thân. Giờ đây,cũng ngồi viết những dòng này,nhưng Nguyên sẽ không còn là Nguyên của ngày xưa ấy nữa. Dù nhiều gian nan,nhưng năm nay vẫn tặng cho mình nhiều món quà. Mình đã tìm lại bạn thân sau 3 năm xa cách một cách đầy tình cờ và gặp lại nhau cũng bằng một cách đầy tình cờ nốt.Mình đã học được cách sống mạnh mẽ hơn,lạc quan hơn dù bớt kiên nhẫn hơn. Mình đã cởi mở hơn,đã nếm nhiều chông gai hơn,và nhận ra mình thật nhỏ bé,nhận ra mình phải cố gắng thật nhiều hơn.Mình đã biết được cảm giác của sự bế tắc và học cách nhìn nhận lại sự bế tắc đó.

Năm 2014 cho mình nhận ra sức khoẻ là vô cùng quan trọng còn biển học thì thật là vô biên. Nhớ lại năm ngoái,giờ này mình vẫn hồi hộp đợi diễn Táo quân trước trường,nghĩ thật vui. Run thì run,mệt thì mệt nhưng quan trọng là cách sống hồn nhiên,vô lo vô nghĩ hồi đấy. Nhiều khi giờ mình cũng như thế,nhưng lại thấy lạc lõng một cách kì lạ trong bạn bè. Chúng nó trưởng thành rồi,suy nghĩ lớn hơn rồi. Hay là,do mình vẫn còn quá hồn nhiên ? Phải chăng,mình đã quá thật thà,hay quá ngây thơ? Phải chăng,mình quá ích kỉ,quá vô tâm? Phải chăng,tự mình tách mình ra khỏi nhịp chung đó?

Nhớ lại năm ngoái,tham gia diễn đàn với những kỉ niệm thật buồn. Buồn cho một tấm lòng giờ đây nhiều sự thay đổi,buồn cho thời gian cứ mãi mãi trôi trôi. Mình đã từng buồn vì sự đổi thay,vì cái bất ngờ không thể tưởng nổi. Nhưng Nguyên ơi,bản thân m ày cũng thay đổi đấy thôi.Ai chả thế. Chỉ có những đứa nâng niu nhưng điều xưa cũ như một phần của tâm hồn mênh mang,để rồi nhìn nhận cuộc sống như một đám mây cổ tích lúc xám lúc hồng mới thấy hụt hẫng và chênh vênh đến nao lòng khi thấy cuộc sống chả như giấc mơ,mọi người chẳng như ta tưởng tượng. Bạn của mình ạ,mình thất vọng nhiều chứ. Nhưng,bạn mến thương,cuộc đời ta chẳng như một chuyến đi hay sao? Cuộc đời chúng ta,cuộc đời của những con người khác nữa,nó phải tiến lên,phải đi lên như một ngôi sao trên bầu trời vô vàn rộng lớn. Còn nó sẽ vút lên vào thời điểm nào,sẽ ở lại bầu trời bao la bao lâu thì còn là tuỳ bạn,tuỳ mình và tuỳ vào chúng ta và tuỳ vào những nỗ lực,tuỳ vào con đường mà bạn sẽ chọn....
 
T

thaonguyen25

24/2/2015

Ngày đầu tiên trở lại sau kì nghỉ Tết,đương nhiên là rất mệt,rất oải và rất đói. Dù mình đã cố gắng đến sớm,cơ mà có đứa xông đất trước rồi. Tiết đầu là tiết Toán khá thoải mái,cô không kiểm tra bài tập và lúc giao bài tập,thì cô giao vào bài đã làm rồi =))
Giờ Anh,lớp trốn đầu giờ cũng kha khá,sau gọi mãi mới vào đủ. Thề,mệt mỏi chết đi được. Giờ ra chơi,mình cầm cái điện thoại,cắm tai nghe vào,mở nhạc,nhắm mắt và lấy tay ôm mặt. Tận hưởng....:3 Lúc mình đang lim rim sắp ngủ gật,thì cô anh lại gọi mình. Vấn đề ở đây là mình bật nhạc cỡ to nhất có thể,nhắm tịt mắt,thêm nữa mình đang nghe nhạc Latin nên không thể nghe thấy cô gọi gì cả.Sau đó con bạn gọi mới biết.:3 Mở mắt ra thấy cô đang nhìn mình. Ối giời ơi,hoá ra cô bảo mình chép bài đầy đủ đi (lạy giời,con chép xong mới dám chơi mà)Mình con nghe tậm tịp,lơ mơ thế méo nào lại thành ra :''Con xem bài các bạn đã đủ chưa'' Sau chạy phầm phập lên bàn giáo viên :''Ơ,chả thấy gì cả''Lại phải hỏi lại đứa bạn. :3 Hầy hầy,mình đã làm gì sai? =))
Được cái hôm nay được nhận lì xì,vui lắm :)
 
Last edited by a moderator:
T

thaonguyen25

3/2/2015

Hình như dạo này mình lười viết Nhật kí hơn. Ôi,nhiều chuyện ức chế lắm,nhưng mình chẳng muốn nói ra nữa. Mệt mỏi...Bất đồng...Mình nên thay đổi hay đợi ai đó thay đổi?Lại ngứa ngáy chân tay,muốn quậy tung tất cả,đạp đổ một chút cái êm đềm vốn có.Một lần nữa mình lại hồ nghi mình có phải là mình không nữa?Mình có lỗi hay chính mình đang đổ lỗi cho mình?Hay là,mãi mãi cảm thấy mình nhỏ nhoi,trơ trọi trong chính bản thân,tách ra,khác biệt hay cố gắng giống tất cả?Ghét....Càng ghét thì càng nhớ những điều mình đã từng có...Càng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. A,ra là thế đó hả?Thế đó hả?Thật ra mình đã rất cố gắng vui vẻ,đến 80% Nhật kí này là những điều vui vẻ hay chính xác hơn là mắt mình đã xóa hết nỗi buồn đi rồi. Mệt mỏi...Ngày càng mệt mỏi...Sợ thời gian...Sợ ước mơ...Sợ cái tôi của bản thân...Sợ...Sợ lắm...
 
T

thaonguyen25

12/3/2015

Hôm nay đi thi HSG Quận vòng 2. Đề thâm thúy kinh. Mình toàn chém gió. Trượt chắc rồi.Không thể tin là có người viết được 10 mặt giấy. Nhìn mà cứ sốt hết cả ruột. Mình vật vã mãi mới viết được 5 mặt. Ngồi tiếng rưỡi đã thấy oải lắm rồi,mà phải ngồi tận 150 phút lận.Tự dưng nhớ chúng nó. Lúc nào cũng thế. Kì lạ. Kì lạ mà. Nhớ...:khi (105):
Mai phải học hành tử tế lại thôi. Hôm nay lên cân thử thấy mình giảm 2 cân. Mừng ghê. Hiu hiu đúng là ''văn hành sử vật'',mặc dù mình ăn rõ nhiều,thế mà vẫn giảm được.Cố gắng giữ vững cân nặng này.

Hôm nay gặp Minh Ngọc,gặp Phương,Hoa và khá nhiều đứa nữa. Tự dưng gặp nhiều bạn cũ thật. Cũng vui,mặc dù mình thi như khỉ vậy.Xem lại Nhật kí thì lần mình thi vòng 1 là ngày 7/1/2015. Trời ơi,cũng hai tháng rồi. Bài đấy chấm lâu ghê gớm. Nhưng bài lần này thì không vậy đâu,vì 26/3 đã thi Thành phố rồi. Mình cảm thấy chán lắm,nên mình chém tung bung vào bài hết cả. Có sao đâu,mục tiêu của mình là qua điểm liệt mà.Hầy,nhưng có vẻ nhiều bạn có ước mơ lớn hơn,đấy là quyết định đúng đắn đấy. Mình thực nhảm quá.Và lại nói nhiều nữa. Thích than thở lắm nữa.Lười biếng nữa. Mình ghét mình quá.
 
Top Bottom