Tối qua, mình rất muốn viết cho n, dù rồi cũng rơi vào tĩnh lặng, nhưng mình cảm giác đó là chỗ dựa điểm tựa cho mình lúc này, nơi bình yên nhất. Nhưng r, nghĩ cũng thật vô nghĩa, dựa vào 1 ảo ảnh xa xôi, để làm gì kia chứ ? K đc r thì bỏ đi thôi, khó quá. Đau
(
Thôi được r, dù thế này là đi ngược lại điều hiển nhiên ấy, cơ mà mình vốn vô tâm như thế. Ầy, có nên sửa k đây ? Sửa là tốt, cơ mà mình lại sợ thay đổi, chẹp, mâu thuẫn vẫn hoàn mâu thuẫn ==!
Ầy, vật vã 1 ngày trời, 11h hq. Cần ng an ủi, cũng đã đc an ủi, cũng đã xuôi xuôi. Chẹp, xài nick mềnh vẫn hơn, cơ mà ghét nick mình sao đó, xài tạm Md mai n xóa z. Có lẽ, ntn, cũng làm ng khác khó chịu ...
Chẹp, cg khá bt, k động vào đương nhiên bt. Ầy, cơ mà mt cũng có kn, ôi, đập đầu vô tường phát. Mà, sao mình thấy trơ trẽn quá T^T. Cơ mà thôi, cũng k ảnh hưởng nữa r ^^
Mình như con dở ý, chẹp, đậm tính tự kỷ. Thực ra thì vẫn k nỡ buông hẳn, cơ mà giữ chả đc, ôi mà tiếc lắm TT. Chẹp, vì 1 ngày mai tươi sáng, quên đi thôi, khi đó, k đc tự kỷ, k viết nk, k kể lể, k làm chuyện khó hiểu, k gì nữa, k còn gì nữa ...
Thực ra, như này, chẳng khác nào mình chỉ viết cho n, mà cũng chính là như thế. Thôi quyết định như vậy, chủ động 1 lần, r sau đó sẽ đc như ý. Chẹp, cơ mà mình liệu có đang lừa mình dối ng k nhỉ ? Thấy cũng bình bình hơn r, có khác 1 chút, khác 1 chút, y như kiểu chí mạng, chẹp, thật trừu tượng
Hầy, thực ra t viết cho m, cũng chả dám gửi, viết r xóa, à đâu thế phí lắm, gửi tạm đâu đây. T, quên mất định nói gì r ==! Nhưng thực sự, mình muốn gửi lắm. Đâu đâu cũng gợi kỉ niệm, đâu đâu cũng nhói nhói, đau đau. 1 ngày qua r, bình tĩnh hơn r. T nên dành thêm chút thời gian để nhớ, hay dứt khoát buông đây ?
Kết cục, viết lên tương Md, rồi xóa, viết lên tường nhà mình, only me. Thấy thảm quá
Trưa ngày thứ 2 chia tay
Mình đã tự nhủ rất nhiều, k viết ra nữa, ntn cũng chỉ xoáy sâu vào nỗi đau của mình. ngày trước, nhìn trời xanh, mình cảm thấy thật đẹp, bình yên trong lòng. Nhưng h ngước lên nhìn, nước mắt lại chực trào ra. Đau, cảm giác từ sáng tới h. Mình cũng đã ngủ được, ngủ được gần 8 tiếng, 1 giấc ngủ ngon, k mộng mị. ngày trước, mình đã từng mơ về nó, những mong muốn sâu trong lòng, nhưng đó là giấc mơ thôi
Sáng dậy, đầu tiên mình nghĩ kỹ, r mình cũng ổn thôi. Quyết định buông đi, k còn gì nữa cả
Là t đã vô tâm với m, k hiểu m. T muốn níu m lại khi m quay lưng đi về, muốn rút lại những lời nói vô tâm k suy nghĩ đã làm m nghĩ ngợi buồn phiền, muốn quan tâm m hơn, muốn nói ra tình cảm trong lòng t mỗi khi ngập ngừng, muốn trân trọng m hơn thế nữa, t muốn quay lại thay đổi quá khứ. T tiếc nuối như z đấy. Nhưng, t cũng bít, qk lặp lại r cũng sẽ z, bản tính của t là vô tâm, quan tâm ai cũng chỉ là tức thời. Có lẽ, nếu h m quay lại, t sẽ nhất mực chăm chút cho qhe này. Nhưng (thật nhiều nhưng) bát nước đổ đi k lấy lại đc, t cũng k hề muốn níu kéo. Đơn giản chỉ là tiếc thôi. Nó cứ day dứt t như thế
T muốn nhìn thẳng vài qk, nhưng sai lầm t đã gây nên, r t sẽ bình tâm chấp nhận. Ầy, nhưng t là thế, nói được k làm được. Như màn hình mt, t nhìn vào như 1 thói quen, m hiển hiện cũng là 1 thói quen. Hn md đã đổi màn hình nền, t nhìn vào, chết sững. Lại chạy ra lau nc mắt. Chong chóng, món quà đầu và cũng là cuối, n nhìn t chằm chặp
H k khóc hoài nữa, mà đau thì n cứ nhói trong lòng. Thực sự đau lòng. Cg n hiện hữu mà chẳng làm được gì. Thôi thì thế này cũng là 1 bước tiến lớn r. Nghe nhạc tình yêu, nhìn cảnh vặt quanh ngôi nhà, đâu cũng có thể bắt gặp hình ảnh m. Những lần m quay lưng, t hờ hững. Ngôi nhà toàn những kỉ niệm buồn, đau thế k biết. T tự hứa là học bài r. 1 đề tiếng Anh, lại kỉ niệm. Truyện, ipod, những nỗ lực m làm t vui. Ôi, dừng, k chịu nổi nữa. Vẫn còn sớm lắm, cần thêm thời gian
__^^__