Viết nhật ký đúng nghĩa nào ^^! Mấy hôm r chả sờ mó, mà thế cũng tốt, học cho khỏe, gõ hơi bất tiện, tại ngón tay đau. Nghĩ mà nản, thường mình chơi chả sao, hq nhấc 1 phát, kịch, máu chảy đường dài xót xa vô tận, dù chả đau ==~.Làm mình h động đến tủ đá là ơn ớn, mà khi nào vẫn nghịch, cái trò này khá hay ^^. Kiểu như dọn dẹp, mình quả là cong ng sạch sẽ !
Hê hê, tâm trạng vốn dĩ đang xấu như con châu chấu, tính lên đây xả xì trét, mà tự tâng bốc mình cái, phởn luôn
). Thôi thì cứ xả ra cho phải đạo, không thì 1 kế hoạch nhỏ nhoi cũng tan theo gió (ầy dà, kế hoạch thất bại triền miên đã làm cho tâm hôn nhỏ bé của em mỏi mệt. A men !)
Sau những ngày trốn chui trốn nhủi, hn em đã vinh quang bước ra ngoài ánh sáng ! Bằng chứng là mới sáng sớm đã nghe giọng nói "oanh vàng" của thèng ku 098. Nhắc mới nhớ, quen biết cũng tạm coi là đã lâu, ngoài cái ảnh tự sướng bình hoa, cũng chả bít gì. Hn nghe giọng, như con gái ^^~ Hì hì, viết xong cái này em sẽ chơi ngàoi ánh sáng rực rỡ ấy, đi pm vk iu :">. Hầy, mà nhớ lại hq mềnh ngủ sớm, hôm kìa ngủ cực sớm, cũng chẳng tiện khoe, toàn nói về những hôm kiểu hom kia và kịa, nghĩ mà ảo não à TT
Hq chợt nghĩ zu zơ, cái tính mình, rất ghét bị ép, sai (đùa chứ, đúng kiểu mình ghét, tự nhận xét về bản thân ==~, thay đổi r chăng TT). Mà vấn đề chính k nằm ở đó, mà là mình phải bị ép, phải bị ép cho bỏ chơi. ép cho bực mình giận dỗi, mới có hiệu quả ~~. Nói đơn giản hơn ấy hả ? Bố nhìn thấy mình thức khuya ? Ép đi ngủ ! Mình ê a 1 hồi, bố k nói chi nữa, mà 1 lúc sau vẫn thấy mình chơi, nhìn mình kéo ghế lên giường bố mới chịu thôi (ầy dà, chuyện về bố đúng chất XH phong kiến, hn nghe mẹ kể cảm xúc cực khó tả luôn !). Hoặc là mẹ thì đơn giản hơn, nhìn thấy thức khuya chơi ấy hở ? Hoặc là chơi mẹ gọi chục câu k xuống ăn cơm ấy hở ? Mẹ sẽ thân chính lên nhà, rút phịch ổ cắm, để đứa con gái với 1 bụng tức nổ đom đóm mắt luôn. Chậc, dù làm vậy rất hại máy, nhưng hiệu quả cũng khá. 2 đứa mình lười mở lại máy mờ
Hầy, có con em gái thằng em trai. Em gái thì nhiều cái, ức chế nhiều. Mà nghĩ lại thì ức chế ấy thật trẻ con. Nhưng trừ mấy trường hợp mình đang dọn nhà mà cứ xxyyzztt, cái này bị mình mắng cũng chả oan ức gì. Tuy nhiên, lại có 1 số TH như mình chơi mt, Md kêu ra, dây dưa k dứt, nếu đang cao trào chém gió, em thôi thì lên giường cầm đt tự kỷ, nếu ảm đảm, chị buông máy em xài, k có chuyện gì ~ TH Md chơi ấy hở ? Kêu nó k ra ấy hở ? Hq này, mình điên tiết lên giương nằm ngủ, mặc nó kêu "Ra mà chơi kìa, rất ghét cái kiểu ..." Chậc, thôi 2 đứa xấp xỉ tuổi nhau, chả nói nữa. Bé Bủm thì lúc điên điên giở trò bệnh bệnh, hồi bé òn cho nó mặc áo mình thành váy, có lần dị hơn, bảo em nó ra ngõ cởi quần 10s ==~ (a men, nó bé bé á, mà bé thì k ảnh hưởng lắm ^^!), lại có lần huấn luyện cho nó ai hỏi tên thì bảo " Ng Thị Bình Dương". A men, nó là con trai ! Cuối cùng hôm vào lớp 1, em bé trả lời cô thế thật ==~. H ngẫm lại thấy mình toàn dạy hư thằng bé. Tội lỗi quá ! Từ h xin cạch, quan tâm thằng bé hpn nữa
Tý nữa nhớ down tài liệu mới đc, băn khoăn k bít nên xin mẹ mua máy in không nữa. Nghèo quá xá là nghèo TT. Mình chẳng muốn cứ xin xiền mẹ mãi. Bh mới kiếm ra xiền đc đâyyyyyyyyyyyyyy
Hn mình thấy khó chịu từ sáng, chả hỉu tại sao, muốn tìm ai trút giận, mà k giận gì nên cũng chả bít trút thế nào. Thế là cứ bừng bực. Lại còn bị học ngắt quãng, đc 1 lúc lại phải đứng dậy, hiệu quả sụt giảm đến đau lòng. Mỏi tay quá, viết chả hay gì cả. Mình cảm thấy thế. Cứ kiểu chợt nghĩ. Thôi luyện văn từ từ. bài nk sau viết hay hơn ^^ (như tập làm văn ý nhở)
__^^__