Một tâm tư nhớ nhà...
Một tâm tư nhố nhăng nhặng xị...
Một tâm tư nông cạn...
Một tâm tư mệt mỏi...
Một tâm tư chán ngán...
Đó là tâm tư của ngày hôm nay.
Xin lỗi văn, nhưng ta không yêu văn. "Ta thật sáng suốt khi nhận ra rằng ta với văn không thể đi chung một con đường..."
Ừ...nói thế nào nhỉ? Văn dĩ tải đạo, thi dĩ ngôn chí...Ta coi văn là phương tiện chứ không phải mục đích, nên sẽ thật có lỗi nếu ta ngộ nhận rằng ta yêu văn. Xin lỗi, nhé.
Tháng tư,
gió tự tình ca...Em với tay nâng những nụ hoa trà...
Tháng tư, em mơ về
một người tình nhân chưa quen biết. Tháng ba, tháng của em...một tháng không gia đình...
Em mong tháng tư...
Em mơ sông Đà...
Em muốn cười...
Em muốn gia đình... :x
Em muốn điên...
Ích kỷ, em ạ! Selfishness - cái mà một thời đã hàm oan cho chủ nghĩa cá nhân - individualism. Là em đấy. :-*
Giải phóng loài người là giải phóng cá nhân...
Em chỉ thực sự là con người của thời đại này thì em đã giải phóng được chính em ra khỏi cái tôi. Cái tôi của selfishness, và đưa em đến với cái tôi individualism...Em hiểu chứ?
Em đang là ai? Hay là Em đang mơ? Em đang trôi?
Thân em vừa trắng lại vừa tròn
Bảy nổi ba chìm với nước non...
Văn hoá tục, ha ha.
)
)
)