Mỗi ngày một tâm tư!

C

conu

Cái topic này rêu mốc, mạng nhện bây giờ mới được "khai quật".
Ngày xưa, mình chịu viết lắm, giờ đây hình như đầu óc mình trống rỗng hay do lười mà có tâm tư ko buồn viết.
Mình quen nhìn mọi thứ bằng hình ảnh, bằng trực quan sinh động mất rồi, có lẽ vì thế mà những suy nghĩ muốn diễn đạt ra bằng ngôn từ đều trở nên bất lực. :))
Thi thoảng thấy buồn vu vơ, cô đơn, nhiều khi ngồi định viết ra rồi lại nghĩ lại, lại xoá đi, vì cảm thấy cái ngẫu hứng nó lại "tụt mất".
Đấy, đang định viết ra cái gì rồi tự nhiên ngón tay lại tì lên Backspace. :))
Chỉ thấy, trong lòng có 1 cảm giác khó tả lắm, mọi suy nghĩ, chất chứa cứ kéo đến lẫn lộn, nó bủa vây thì nhiều, tưởng như tài nguyên "tâm tư" để giãi bày phong phú lắm đây, nhưng thực ra chả có cái nào "nên hồn" để viết cho thành bài tử tế, cho đỡ bị gọi là spam, post những thứ vô ích, vớ vẩn. :))
 
V

vuonglinhbee

[ nói nhảm ]

"... Let me sleep in your arms
Let me breathe
This clean bright light surrounding you..."

and what?

"...I can only give my heart now
And I try to give it to you
Let me take you to the clouds above
...'Cuz you're the first and you're the last ..."

Whispering of the wind: "Tớ bảo này, cảm ơn ấy nhiều lắm, và nếu ấy cứ tiếp tục như thế, có lẽ trái tim băng giá của tớ sẽ tan chảy thật đó..."

Tớ cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng:p, "I can feel your soul", tớ thấy phảng phất đâu đây hương thơm của...hạnh phúc, của sự ngọt ngào, ấm áp. Cảm ơn nhé!

"...let me sleep in your arms..."
hình như, chưa bao giờ tớ cảm thấy như vậy! hông phải hình như mà đúng như vậy chứ, đúng rùi, hạnh phúc?;)


nhưng hình như..."hạnh phúc không trọn vẹn"...haizz
 
C

crazyfrog

Mưa thu !

Hà Nội mấy ngày nay trời nổi gió ! Uhm Hà Nội rệu rã sau nhiều năm hay đúng hơn là nhiều thập kỷ cố vùng mình để đứng.
Hà Nội chiều nay lại mưa ! Một cơn mưa kéo dài như nỗi buồn lê thê giống bài Đây mùa thu tới của Xuân Diệu :
"Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng
Đây mùa thu tới mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng

Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh
Những luồng run rẩy rung rinh lá
Đôi nhánh khô gầy sương mỏng manh

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ
Non xa khởi sự nhạt sương mờ
Đã nghe rét mướt luồn trong gió
Đã vắng người sang những chuyến đò

Mây vẩn từng không, chim bay đi
Khí trời u uất hận chia ly
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì."

Buồn và tâm trạng vu vơ. Không hiểu mình đang làm gì cả buổi chiều. Không hiểu. Không thể hiểu nổi khi mỗi lần như vậy mình lại như muốn nằm nghỉ, muốn dừng lại nhưng không thể dừng được. Cuộc sống là vậy, mọi việc vẫn cuốn trôi, vẫn trôi đi trong niềm mong ước của con người.
Hà Nội vẫn buồn, buồn như thiếu nữ tựa cửa chờ người thương ...​
 
C

cuc_xuxi

thế tâm sự cả mất tháng nay của mình có được ko nhỉ ?

sắp đi đại học rồi, mình thật sự run! Run chết mất thôi! Có lẽ là ko tự tin vào khả năng "chinh chiến" của mình nên mấy tháng này tớ thấy mình học hành chẳng ra đâu trong khi sức học của các bạn thì tăng vù vù . Tớ thấy mình cứ xuống như tuột cầu tuột ấy, nhanh chóng và choáng váng!

đại học là gì mà sao khiến cho bao người phải mất ăn mất ngủ? Tớ tự hỏi bao nhiu năm "cày xới", bao nhiu năm "khổ luyện" chỉ để thế này thôi sao? 3 ngày trôi qua thật nhanh chóng. 3 ngày quyết định 12 năm có quá năng nề đối với một người học sinh. Cách đây ko lâu, tớ từng nghĩ ôi sao cái ngày đó ko đến mau mau để mình được khẳng định mình, để được bay và tự do. Nhưng khi nó đến gần hơn, tớ bắt đầu run sợ. Và khi nó đến gần hơn nữa, như lúc này đây, tớ tỉ ra vẫn rất bình tĩnh trước mắt ba mẹ ,vẫn nói "con nhất định sẽ đậu" nhưng thực sự tớ cảm thấy lo lắng vô cùng. Tớ cảm thấy trách nhiệm mà mình đang gánh vác thật kinh khủng. Nó đè năng lên vai tớ, khiến tớ ko còn suy nghĩ được việc gì nữa ngoài việc học và thi. Gần đến rồi, cái ngày tớ từng mong ngóng, sao tớ mong thời gian ngừng trôi, ko phải để chẩun bị kiến thức mà là để tớ bình tâm, suy nghĩ, để tớ lấy lại tự tin và can đảm trước khi nah61c bước ra chiến trường ác liệt!
 
C

congchualolem_b

ui chán thật :( cứ mỗi lần on yh là thấy bực :(( mấy bác đó thấy nhỏ cứ hiếp đáp hoài :(

lịch trình từ sáng đến tối chỉ xoay vần có vài việc. Sáng ra đánh răng rửa mặt cho nó sáng sủa :( xong lại ngồi máy :( xem clip luyện nghe tiếng anh :-s nghe xong lại quay zô room xả hơi :-s xả cho đã lại quay sang học toán :(( toán xong lại cơm nước :-s cơm nước ràu lại quay zô room đi lang thang :( lang thang mỏi cẳng lại quay về học ngữ pháp ~.~ học đã đời lại đi đàn đúm với chồk iu :( đàn đúm được một lát lại đi tắm :-s ăn uống _.__! xong lại quay sang học toán :( toán ràu lại chơi bời :( chơi bời lại đọc báo :-s xong xuôi thì đi ngủ =((

Cả một lịch trình dài dăng dẳng chỉ toàn là onl :-s k đc ra khỏi nhà :-s k đc đi đâu dù chỉ là nửa bước :-s tự nhiên thèm được xem tụi Power luyện nhảy thi BNXT hết biết :(( nhưng chỉ là vô vọng :-s

Dạo này đi lang thang quá trời :( vô tình gặp lại số phận :-< đã bảo bỏ yh mà cứ đeo bám hoài :-< rõ là xạo :-< gặp nhau còn hỏi nick thấy quen quen, k quen làm sao đc :( từng là người làm cho chả bị kí đầu mà =)) ôi giời, một thời đã qua :( bây giờ bắt đầu thấy mình cọp beo hổ báo lên rồi :)) đi đâu cũng k sợ ai :)) có khi nó sợ ngược lại mình :)) rõ buồn cười, mình mới 17.75 tuổi thôi mà =))

Nhưng điều vui nhất là gặp được mèo bự bự :)) cứ ngỡ là anh đại thì hung dữ lắm:)) ai ngờ hiền như đất (nghe đc câu này chắc ổng chửi chết =)) ), có mèo bự bự đi chơi chung cũng yên tâm, k sợ ai làm gì hết:)) th3.past <=== trước cứ tưởng là cọp beo yh cơ đấy =)).

 
Top Bottom