Thầy Quỳnh.
Ôi..thầy ơi em ghét học môn hoá của thầy lắm đi thôi,thầy mới đến dạy lớp em được vài tháng,những ngày đầu tiên , đang còn quen học với thầy Sơn..Quen cẩu thả..( ý em là thầy Sơn dễ tính quá nên đâm ra em chẳng thiết học hành gì cả)có mấy tiết học hoá mà em không ngó lơ ra ngoài sân trường,nhìn ngắm đủ thứ,thả hồn bay theo những chiếc lá,để mắt tới những chú chim ,những bông hoa sữa bay lơ lửng bên ngoài ô cửa sổ..Từ khi thầy đến,với em là cả một thảm hoạ.Em hoàn toàn không có chút tư duy nào về hoá hết,em có học bài bao giờ đâu(mang tiếng học sinh khối A),thầy cho điểm các bạn cực thấp,mấy bạn học đội tuyển mà điểm cứ toàn 5 với 6 thôi à,em rất ghét thầy.. hình ảnh thầy trong cuốn nhật kí của em là hình ảnh thần chết bước ra từ phim kinh dị,trước khi đi ngủ em còn ước là mình sẽ mơ thấy giấc mơ trong đó thầy bị em đập cho tới tấp nữa kia..em xin lỗi..thực sự xin lỗi thầy......Kể từ cái ngày em bị điểm thấp và em thú nhận với thầy tất cả...rằng em học khối D,thầy đã không nói gì thêm nữa,Hôm sau,thầy lẳng lặng đến lớp cho em tổng kết điểm luôn(số điểm mà có lẽ em sẽ không bao giờ đạt được bằng năng lực thưc vốn có) và không bắt em phải làm nhiều bài tập như các bạn khác......em sung sướng vô cùng...lúc đó suýt nữa thì em lao vào người thầy hôn cho thầy mấy cái và buột miệng nói câu "em yêu thầy " mất...dạ.....bây giờ thì thầy là No1....em yêu thầy vô cùng....
: Cô Oanh.
Thưa cô,không biết có phải tại em có "tiền án tiền sự" ghét môn lý từ hồi cấp 2 hay không mà lên cấp 3 em ghét nó đến thế..Đi học thêm lí,với em chẳng khác nào một cực hình.......đi học lý==đi tu,ngồi học lý==ngồi tù,nghe giảng bài lí==buồn ngủ.Em chẳng thể nào tập trung được....Kiến thức như một mớ bòng bong, môn của cô chủ nhiệm mà em học chẳng ra gì,thật đáng xấu hổ...dường như cô biết được sự khổ sở và sự ức chế của em khi phải học môn của cô mà cô đã cho em nghỉ học ( co lẽ nào cô đọc được suy nghĩ của em vì được nghỉ học lí thì còn gì vui bằng, mừng tưng bừng ấy chứ).Em luôn cảm thấy sự gần gũi và quan tâm của cô dành cho em (hay bất kì học sinh B1 nào), cô lo cho chúng em từng li từng tí ....Ấy vậy mà hôm nay chúng em đã làm cô khóc,lần đầu tiên em nhìn thấy khuôn mặt cô biến dạng như thế-có thể là do xúc động quá chăng...cô cố nén những cảm xúc của mình,cô chạy thật nhanh ra ngoài hành lang để tránh những cái nhìn của chúng em,cô đã chịu đựng tất cả những điều đó...vì chúng em...tuần nào lớp cũng bị phê bình,tuần nào cô cũng phải đối mặt với những than phiền của các thầy cô bộ môn khác,lời trách móc của thầy hiệu trưởng ,tuần này lớp bị lọai yếu,thật quá sức chịu đựng của cô,chúng em thấy mình thật vô trách nhiệm,thật có lỗi với cô,giá chúng em có thể làm được gì để cho cô khỏi phiền lòng...cô ơi...chúng em xin lỗi cô...chúng em luôn yêu cô...cô hãy đừng phiền lòng nữa nhé...chung em sẽ không như thế nữa đâu...