Le papillon
[YOUTUBE]qcvglLAm_gM[/YOUTUBE]
Pourquoi les poules pondent des oeufs?
Pour que les oeufs fassent des poules.
Pourquoi les amoureux s’embrassent?
C’est pour que les pigeons roucoulent.
Pourquoi les jolies fleurs se fanent?
Parce que ça fait partie du charme.
Pourquoi le diable et le bon Dieu?
C’est pour faire parler les curieux.
Pourquoi le feu brûle le bois?
C’est pour bien réchauffer nos coeurs.
Pourquoi la mer se retire?
C’est pour qu’on lui dise Encore.
Pourquoi le soleil disparaît?
Pour l’autre partie du décor.
Pourquoi le diable et le bon Dieu?
C’est pour faire parler les curieux.
Pourquoi le loup mange l’agneau?
Parce qu’il faut bien se nourrir.
Pourquoi le lièvre et la tortue?
Parce que rien ne sert de courir.
Pourquoi les anges ont-ils des ailes?
Pour nous faire croire au Père Noël.
Pourquoi le diable et le bon Dieu?
C’est pour faire parler les curieux.
Ca t’a plu, le petit voyage?
Ah oui beaucoup!
Vous avez vu des belles choses?
J’aurais bien voulu voir des sauterelles
Des sauterelles ? Pourquoi des sauterelles ?
Et des libellules aussi,
A la prochaine fois, d’accord.
D’accord.
Je peux te demander quelque chose?
Quoi encore?
On continue mais cette fois-ci c’est toi qui chantes.
Pas question.
S’il te plait.
Non, mais non.
Allez, c’est le dernier couplet.
Tu ne crois pas que tu pousses un peu le bouchon?
Hi hi.
Pourquoi notre coeur fait tic-tac?
Parce que la pluie fait flic flac.
Pourquoi le temps passe si vite?
Parce que le vent lui rend visite.
Pourquoi tu me prends par la main?
Parce qu’avec toi je suis bien.
Pourquoi le diable et le bon Dieu?
C’est pour faire parler les curieux.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Câu chuyện kể về một nhà sưu tập những cánh bướm và một cô bé đi tìm một cánh bướm lạ trên vùng núi Vercors của Pháp để thực hiện lời hứa với người con trai xấu số của ông. Nhà sưu tập là một ông già cô độc sống trong một căn hộ nhỏ ở một khu chung cư. Trong căn hộ của ông, ông sưu tầm đủ các loại bướm, những cánh bướm chấp chới đủ màu sắc nhưng bên trong tâm hồn ông chỉ là một màu đen u tối.
Một ngày kia, một cô bé xuất hiện trước của nhà ông, cô bé bị mẹ bỏ rơi, lạc lõng như một cánh bướm. Cô gái bé nhỏ với đôi mắt mở to và hai bím tóc nâu. Cuộc sống của ông dường như bị đảo lộn từ khi có sự xuất hiện của cô bé. Cô bé làm khuấy động cuộc sống vốn dĩ trầm lặng của ông bằng những câu hỏi tò mò về thế giới xung quanh mình. Đối với ông, cô bé như một sự khó chịu. Trái tim chai sạn vì khổ đau đã làm cho ông không nhận ra đôi mắt ngân ngấn nước, những giây phút hờn dỗi của trẻ con . Tất cả chỉ như một sự khó chịu.
“Ông ơi! Sự khác nhau giữa một giấc mơ và một cơn ác mộng là gì ạ?
- Ác mộng là khi giấc mơ trở nên tội tệ.
Tại sao người ta gọi giấc mơ xấu là ác mộng?
- Ông không biết. Trẻ con cũng giấc như một giấc mơ. Đến khi chúng lớn lên, chúng trở thành ác mộng…”
Ngày qua ngày, cô bé như dòng suối trong mát, thấm dần lên mảnh đất khô cằn, đem lại cho ông lão niềm vui và hi vọng. Và ông, ông cũng mang trong mình một hi vọng. Hi vọng một ngày nào đó ông sẽ tìm thấy cánh bướm Isabella để thực hiện lời hứa với người con trai xấu số của mình. Anh cũng từng giống như ông, đi khắp nơi trên thế giới để tìm kiếm những cánh bướm. Nhưng rồi một căn bệnh đã cướp anh khỏi cuộc sống. Trong suốt những năm chịu đựng khổ sở, anh chỉ mong một lần nhìn thấy một cánh bướm - cánh bướm Isabella. Ông đã tìm kiếm suốt 3 mùa xuân để rồi ngay cả khi anh ra đi, ông vẫn tiếp tục tìm kiếm. 28 năm so với vòng đời chỉ có 2 ngày của 1 con bướm thật dài nhưng so với thời gian vĩnh hằng cũng chỉ như một cái chớp mắt.
“Ông ơi! Tại sao con người lại phải chết!
- Cô bé muốn biết tuốt à, cái chết cũng như một phần của cuộc sống.
Đến năm 2025, con người sẽ sống đến 150 tuổi ông ạ.
- 150 tuổi cũng chỉ là một giây lát, giống như một cánh bướm thấp thoáng bay qua mà thôi”
Thế rồi một ngày, ông lão quyết định lên vùng núi Vertos để tìm kiếm cánh bướm Isabella, nhưng không thể để cô bé ở nhà được, thế là cô bé trở thành người bạn đồng hành bất đắc dĩ với ông lão. Cả thế giới như mở ra trước mắt với cô bé, cô bé thích thú và tò mò với tất cả các thứ cô nhìn thấy trên đường.
“Ông ơi, hoa có biết yêu như con người không?
- Hoa cũng có hoa đực, hoa cái nhưng chúng không thể di chuyển như con người được. Nên những con bướm đã làm điều đó giúp chúng.
Những cánh bướm là người đưa những bức thư tình cho hoa đực và hoa cái à ông?
- Đúng rồi, cánh bướm là người đưa những bức thư tình, là người vận chuyển tình yêu”
Mỗi câu chuyện là một bài học. Có những câu chuyện làm cô bé vui, nhưng cũng có những câu chuyện khiến cô bé buồn.
“Ông ơi, những đứa trẻ sớm bị từ bỏ thì chúng sẽ đi đâu?
- Ông không biết. Có lẽ là không nơi nào cả.
Thật tội cho chúng”
Nhưng dường như, chính từ những câu chuyện đó, chính từ những sự thơ ngây, trong sáng của cô bé lại làm cho ông lão dịu đi phần nào. Vào cái ngày ông tìm thấy cánh bướm Isabella cũng là ngày cô bé tìm được hạnh phúc của mình.
“Cháu là một người mẹ tồi. Cháu phải làm thế nào với con bé đây ông?- Cháu hãy nói với con bé là cháu yêu nó.
Con bé biết điều đó mà.- Nếu nó biết, nó đã không làm những việc như vừa rồi. Chỉ 3 từ đơn giản đó thôi. Cháu hãy tới ôm và nói với nó...”
Rồi cũng đến ngày cánh bướm Isabella ra đời! Từ kén bướm xanh ngắt, một cánh bướm trắng chấp chới bay lên, như một vì sao trong bầu trời đêm.
“Nó sẽ bay đến đâu hả ông?
Ông cũng không biết nữa! Có lẽ đến nơi mà có 1 người vẫn luôn chờ đợi nó”
Phải! Cánh bướm bay đến một nơi mà người con trai đã chờ đợi nó gần 20 năm. Cánh bướm đem đến cho anh hy vọng và đem theo cả tình yêu của một người cha vẫn luôn thương nhớ về đứa con của mình.
Bạn hỡi! Nếu muốn gửi tình cảm của bạn tới người mình yêu, hãy nhờ một cánh bướm. Bởi những cánh bướm là người đưa những bức thư tình, là người vận chuyển tình yêu, mang tình yêu của bạn đến cho người ấy và cũng mang tình yêu của người ấy đến cho bạn.
Một ca khúc thật sự dễ thương trong phim
Chân lý là hạnh phúc luôn bắt đầu từ những điều giản dị tới không ngờ
Con người đôi khi quá rắc rối. Tự mình tạo ra những rắc rối từ ngay trong suy nghĩ. Có một câu hỏi mà nhiều người thường hỏi nhau và cũng thường tự hỏi mình. Ấy là "ý nghĩa của cuộc sống là gì?".
Một lúc nào đó người ta sẽ trở nên quá mỏi mệt với những định nghĩa, với quá nhiều điều cần xắp xếp hoặc gọi tên. Và có một nỗi hoài nghi, lẫn lộn giữa những định nghĩa mà mỗi người đặt ra hoặc tình cờ học được.
Đôi khi nên đơn giản hơn phải không? Ấy là chúng ta đang có cuộc sống và chúng ta sống, sống một cách trọn vẹn trong nó. Điều đó mang lại nhiều ý nghĩa. Cuộc sống vốn đa dạng, và biến đổi luôn luôn. Tự nó lựa chọn những định nghĩa cho riêng nó. Chúng ta sẽ đi qua từng khoảnh khắc trong đó, tuân theo những định nghĩa vô hình đó. Mỗi người có một cách trải nghiệm riêng cho bản thân. Cũng như cách mỗi người nhâm nhi hương vị cuộc sống - không ai giống ai và chỉ có những cảm giác, từng người tự hiểu cho riêng bản thân mình.
Có một cô gái vô cùng dễ thương đã nói về ý nghĩa cuộc sống như thế này: cô ấy không biết ý nghĩa của cuộc sống là gì vì ít khi cô ấy suy nghĩ về điều đó. Cô ấy cứ sống, cứ yêu thương và điều đó khiến cô ấy thấy hạnh phúc. Có lẽ như thế là chưa đủ nhưng cô ấy thấy hạnh phúc.
Còn có một người khác nữa nói về ý nghĩa cuộc sống rằng nó nằm ở mục đích sống.
Thật ra có điều gì khác nhau giữa những câu trả lời ấy đâu. Chỉ là mỗi người tự lựa chọn cho mình một cách sống, một ý nghĩa riêng, một sắc thái riêng...
Và cuối cùng, có một câu nói rất hay: "Nhìn bề ngoài thì cuộc sống có vẻ vô nghĩa, nhưng chúng ta không thể không có nó".
St. Internet