[ Club ] Thế giới ảo tưởng

V

volongkhung

anh tham gia thì kể 1 truyện ma đi để
tụi e ngủ cho
..........ngon:)):)):)):))
Truyện này anh sưu tầm đc nek:
NGƯỜI CHẾT ĐẺ CON:
Ở Vạn Ninh, tỉnh Quảng Yên, có một người đàn bà có chửa được bảy, tám tháng, mắc bệnh mà chết. Nhà chồng chị ta nghèo quá, vợ chết không có tiền để làm đám tang cho chị, không có tiền mua quan tài chôn cất chị nên chỉ vùi lấp cái xác chị qua loa ở ngoài thành. Vì hổ thẹn nên anh ta không báo tin cho ai biết là chị đã thác.

Trong làng có một bà lão vốn quen biết chị hồi lúc trước, mở một cái quán bán chè nước vặt, cách mả chị ta khoảng một tầm mắt. Mấy ngày sau, bỗng thấy chị ta đem tiền đến mua bánh đường mang đi. Bà lão lấy làm lạ, nhìn dõi theo. Ðến mả, chị ta thoắt biến mất. Cứ như thế mấy ngày liền nên bà lão đã hỏi mua bánh để làm gì? Chị ta đáp:

- Mới đẻ không có sữa, con khóc không chịu được, phải đi mua bánh về mớm cho nó.

Bà vội tìm đến nhà gặp chồng chị và vội kể lại chuyện chị mua bánh về mớm con. Khi nghe xong anh nói:

- Không thể được. Có thể bà đã nhìn lầm người rồi chăng? Bà liền trả lời:

Tuy tôi già hơi lẩm cẩm thiệt nhưng tôi đâu có hoa mắt đến nổi nhìn lầm người với lại tôi đây cũng quen biết với chị... Nếu anh không tin ngày mai đến mà xem.

Ngày hôm sau, anh chồng đến núp ở đằng sau cái quán theo dõi thực hư như thế nàọ

Khoảng trưa, quả nhiên chị ta tới quán. Chồng vội ló ra hỏi, chị ta không đáp, té chạy, loáng mắt đã biến mất. Anh chồng chạy đến tận mả, nghe bên trong văng vẳng có tiếng trẻ khóc. Ðào mả lên thì thấy một đứa bé trai nhỏ, nhau thai vẫn còn lòng thòng, đang nằm sấp trên bụng mẹ, quằn quại khóc. Mồm nó hãy còn dính những vụn bánh. Mọi người đều lo sợ cho nó là từ thay ma đẻ ra, nên mọi người đều tránh không ai dám lại gần. Người cha đem đứa bé về nuôi nấng bằng hồ cháọ

Ðứa bé sau này không khác gì những đứa bé bình thường khác.

Đọc xong đố ai ngũ đc ;))



 
N

nhoc_nhoc_baby

hay lém a ơi có chuyện rợn hơnìhì ko a chuyên này e thấy bình thương mà iifhif:D:D
 
V

valyn_khanh_hoa

trời ơi
thế mà thường à
sao tui ngủ đc đây:-SS
anh Duy độc qúa:(:)((
_____________________________________________
 
V

valyn_khanh_hoa

Truyện này anh sưu tầm đc nek:
NGƯỜI CHẾT ĐẺ CON:
Ở Vạn Ninh, tỉnh Quảng Yên, có một người đàn bà có chửa được bảy, tám tháng, mắc bệnh mà chết. Nhà chồng chị ta nghèo quá, vợ chết không có tiền để làm đám tang cho chị, không có tiền mua quan tài chôn cất chị nên chỉ vùi lấp cái xác chị qua loa ở ngoài thành. Vì hổ thẹn nên anh ta không báo tin cho ai biết là chị đã thác.

Trong làng có một bà lão vốn quen biết chị hồi lúc trước, mở một cái quán bán chè nước vặt, cách mả chị ta khoảng một tầm mắt. Mấy ngày sau, bỗng thấy chị ta đem tiền đến mua bánh đường mang đi. Bà lão lấy làm lạ, nhìn dõi theo. Ðến mả, chị ta thoắt biến mất. Cứ như thế mấy ngày liền nên bà lão đã hỏi mua bánh để làm gì? Chị ta đáp:

- Mới đẻ không có sữa, con khóc không chịu được, phải đi mua bánh về mớm cho nó.

Bà vội tìm đến nhà gặp chồng chị và vội kể lại chuyện chị mua bánh về mớm con. Khi nghe xong anh nói:

- Không thể được. Có thể bà đã nhìn lầm người rồi chăng? Bà liền trả lời:

Tuy tôi già hơi lẩm cẩm thiệt nhưng tôi đâu có hoa mắt đến nổi nhìn lầm người với lại tôi đây cũng quen biết với chị... Nếu anh không tin ngày mai đến mà xem.

Ngày hôm sau, anh chồng đến núp ở đằng sau cái quán theo dõi thực hư như thế nàọ

Khoảng trưa, quả nhiên chị ta tới quán. Chồng vội ló ra hỏi, chị ta không đáp, té chạy, loáng mắt đã biến mất. Anh chồng chạy đến tận mả, nghe bên trong văng vẳng có tiếng trẻ khóc. Ðào mả lên thì thấy một đứa bé trai nhỏ, nhau thai vẫn còn lòng thòng, đang nằm sấp trên bụng mẹ, quằn quại khóc. Mồm nó hãy còn dính những vụn bánh. Mọi người đều lo sợ cho nó là từ thay ma đẻ ra, nên mọi người đều tránh không ai dám lại gần. Người cha đem đứa bé về nuôi nấng bằng hồ cháọ

Ðứa bé sau này không khác gì những đứa bé bình thường khác.

Đọc xong đố ai ngũ đc ;))
hơ hơ

cả nhà ơi

tối qu đọc chuyện xong

11h 30' đi ngủ:

nhắm mắt xong mở mắt

trong đầu không thể bỏ đi cái hình ảnh: một người phụ nữ đi mua bánh,

hành ảnh đứa con khóc............ :(:)((

Tại em có ái bệnh là sự ma - tò mò - hay nghĩ linh tinh:-SS

Lúc tối emn cứ nghĩ là nhữ pà ấy đến......

Rồi bế theo thằng kon trai............

rồi em làm sao:(:)((

tận 3 h sáng mới ngủ được

hu hu hu............................

Ngủ đc xíu thj` nằm mở:-SS

Tối qua em mơ là:

Em đâng đi chơi, tự dưng đi qua kái mộ đó:

xong rồi có 1 bà mẹ hiện lên nhờ em đi mua bánh.

thế là em đi..................

Đi mua về , em còn cho đứ bé ăn bánh nữa chứ:(:)(:)((

Xong kòn đưa đứa bé đó đi chơi:((

sao em lại mơ thế nhỉ:(

sự đến chết kòn mơ kiểu ấy.

Sáng mai dậy nghe mama vs papa biểu là m kong nói mớ nữa kia:((

Trước gjơ` em chưa nói mớ bao gjờ naz:((

sao khổ thế này cơ chứ

Gjờ vẫn đang sợ nà :
 
V

valyn_khanh_hoa

haizzzzzzzzzzzzzzzzzz
tui cũng hôk biết sao nữa
hay là tham gia pic này
bị ma ám
hu hu hu
________________________________________________--
 
V

valyn_khanh_hoa

haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzz
không biết nữa
có thế là nó biết pà hôk sợ ma nên hôk ám

:-SS
 
T

tuntun301

:)...bữa trước tớ sợ lắm .. cơ mà bữa này hết rồi..à mà đỡ hơn thôi =))
tại ko thấy ma lần nào nen ko tin là có ma :))
 
V

valyn_khanh_hoa

;));))
trước đây: tui hem tin nhưng vẫn sợ
giờ tin rồi: vẫn sợ
haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz
Nhưng lại thích nghe chuyện ma lắm:)):))
thành bênh rồi=))
 
M

mr_cross_fire

3.MA TRONG KHÁCH SẠN

Duyên làm việc cho một công ty Thailand ở Saigon. Trong một dịp đi công tác ở Rạch Giá, cô vào đặt phòng nghỉ ở khách sạn Ngọc Hường ngay trên đường vào Thị xã Rạch Giá. Các cô tiếp tân tỏ vẻ ngần ngại một cách kỳ lạ:

- Tụi em chỉ còn một phòng duy nhất là phòng số 301 nhưng... lớn quá lại có tới hai phòng, một mình chị ngủ e trống trải quá!

Vì trời cũng đã tối và cảm thấy phòng lớn hay nhỏ cũng không quan trọng nên cô quyết định lấy phòng số 301. Trong khi làm thủ tục cho mướn phòng các cô tiếp tân nhìn nhau mỉm cười, trong ánh mắt như trao đổi điều gì khó hiểụ

- Tụi em ngủ ở hành lang cùng lầu, gần cầu thang. Nếu có chuyện gì chị cứ kêu tụi em nhe!

Nói xong cô tiếp tân đưa chìa khóa cho Duyên với ánh mắt ái ngạị Sau khi tắm rửa, Duyên lên giường bắt đầu đọc sách để dỗ giấc ngủ vốn khó khăn khi cô phải ngủ phòng lạ mỗi lần đi công tác xạ Vừa đọc được mấy hàng thì bên ngoài trời bổng nổi gió đập ầm ầm vào cánh cửa sổ. Vào mùa này trời đâu có khi nào mưa bao giờ. Duyên mở cửa sổ nhìn ra xem có phải trời sắp mưa thực sự không. Lạ thật, trời trong, trăng sáng soi rõ những ngọn dừa đứng yên bất động. Duyên đóng cửa sổ, lên giường nằm đọc sách tiếp. Lạ thay, nàng lại nghe tiếng gió rít bên ngoài và tiếng cửa sổ như bị gió đập mạnh mặc dù đã đóng kín. Nàng thấy hơi lạ nhưng lại tập trung đọc sách. Nhưng rồi Duyên không tài nào tiếp tục tự che giấu cảm giác rùng rợn khi từng luồng ớn lạnh cứ chạy dài từ gáy dọc theo cột xương sống xuống dưới lưng. Tiếng động kinh dị vẫn gầm rú như gào thét đáng kinh sợ. Duyên bật tung dậy chạy ra khỏi phòng về phía cầu thang. Các cô nhân viên cũng vừa trải chiếu giăng mùng chuẩn bị ngủ. Thấy Duyên, họ không có vẻ gì ngạc nhiên mà còn như biết trước người khách nhỏ nhắn xa lạ này sẽ cần sự giúp đỡ. Duyên nói khẩn khoản:

- Mấy em ơi, phòng 301 chị thấy có cái gì đó không ổn. Có thể em nào vô ngủ chung với chị đêm nay được không? Chị sợ lắm!

Các cô nhìn nhau không nói lời nào, cũng không ai hỏi Duyên chuyện gì xày rạ Cuối cùng một cô tình nguyện vô ngủ với Duyên. Phòng có hai giường. Cô nhân viên tên là Mai vừa giăng mùng lên là trùm mền kín bít nằm im thin thít. Duyên không đọc sách nữạ Cô nằm im lắng nghe xem có tiếng gió đập cửa nữa hay không. Quả nhiên như sự mong đợi, bốn bề đều im lặng. Duyên cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng không còn nghĩ vớ vẩn nữa mà bắt đầu nhớ nhà, nghĩ tới đứa con không biết giờ đã ngủ ngon chưạ Bất thình lình, nàng một bàn tay nào đó nắm lấy hai chân Duyên kéo mạnh một cái về phía cuối giường. Nàng giựt mình, rồi mau chóng trườn trở lại vị trí cũ. Cô còn chưa kịp hoàn hồn, chưa kịp giải thích chuyện gì xảy ra thì lại bị kéo mạnh một cái nữa về cuối giường. Lần này nàng tốc người dậy, phóng qua giường của Mai, chui vô mền trùm kín bít. Duyên vừa nằm yên bên giường Mai thì nghe tiếng ngáy rất to phát ra từ đâu đó. Thoạt đầu, cô nghĩ có lẽ ai đó ngáy từ phòng kế bên. Nhưng sau khi lắng nghe thật kỹ thì rõ ràng tiếng ngáy phát ra từ ngay chính chiếc giường mà cô nằm trước đó chưa đầy một phút. Duyên gọi Mai dậy thì tiếng ngáy dứt ngaỵ Cô vội vàng thay quần áo và thu dọn đồ rời khỏi nơi đó ngay lập tức, khi trời còn chưa sáng.

Chú thích:

Đó là chuyện có thật 100% TBM được nghe chính Duyên, em gái mình, kể lại trong dịp về VN vừa rồị Nếu bạn nào về VN có dịp ngủ lại Rạch Giá hãy nhớ chọn phòng số 301 xem thử có gì xảy ra không nhe!
 
T

tuntun301

không có ảnh ma à .. huhu
định đi kiếm ảnh ma để làm avata .. cơ mà chẳng có cái nào đẹp cả :((
 
M

mungaaa

cho mình hỏi..........
mình không có chữ kí "—¤÷(`[¤*ghost0808*¤]´)÷¤— thế giới ma quái—¤÷—" thì có vào chém được không?????
các bạn xem......mình chẳng có chữ kí nào cả!!!!
tự do mà!!!!!!!
 
M

mr_cross_fire

hjc cái này thì hỏi Bin nha!
Ông ý ra quy định mà còn tui thì chịu @@~~
Còn nếu bạn thích chém thì cứ tự nhiên nhé !:D
 
P

perong9x

kaka
cứ kêu chán hoài
kiếm j` chơi đi cho đỡ chán:))
hôm qua ko nghe truyện ma nên ngủ ko ngon:))
 
C

cinderella...sister

Gúm

Sợ j chứ............

Khi nào tận mắt chứng kiến thì đã run.............

:))

haha

Mà chị là con gái mà...........khỏi tránh khỏi...................:D
 
Top Bottom