[ Club ] Thế giới ảo tưởng

L

lolem_theki_xxi

Đề nghị mọi người bớt chém đi một chút , tập chung vô chủ đề giùm em đi mấy bác ạ . <nhất là chị tun301 , perong và chị mungaa . >
Lock pic khổ anh bin em lắm đó .
Mọi người thông cảm nha . EM chỉ nhắc nhở , ai không thích cũng đừng giận lolem nhá < nhớ đừng chém nhiều nữa đấy >
P/s : Mọi người post truyện ma thì chèn thêm ảnh cho tăng cảm giác , hi,
lolem toàn nhìn ảnh trước mà đoán nội dung truyện ..........
................
 
Last edited by a moderator:
L

lolem_theki_xxi

Mọi người đã đọc truyện ma b.viện. Ma đi nhờ xe. Ma người nhà chưa thoát...
Hôm nay e sẽ kể cho mọi người nghe những câu truyện lạ hơn.
Ma chơi: Ma chơi là loại ma thường xuyên lảng vảng ở những con đường ít người qua lại. Nhất là ở các đường làng nông thôn VN. Bố e là 1 người kiểu dạng như là hay đọc. Hay tìm hiểu tại cũng khá nhiều tuổi nên bố e biết và ko sợ mấy chuyện này cho lắm. Bố e kể. Đợt bố e đi bộ đội cách đây rất lâu. Cả đội bố e ngày nào cũng phải đi rất sớm. Ngày trước phố xá tiêu điều... heo hút. Đi trên đường cứ thi thoảng lại thấy bóng người. Màn xương dày đặc. Nhưng đặc biệt mỗi khi tiến đến thì lại chả thấy bóng người ấy đâu nữa. Hoặc nghe thấy tiếng bước chân ở ngay đằng sau mình. Nhưng nhìn lại thì chẳng có ai.

Cách đây khoảng 6 tháng. Bố e về quê chơi. Mấy hôm sau ra kể :
" Bác mày đi làm từ sáng sớm. Khổ lắm mày tưởng à. Mà quá giỏi đi làm từ tinh mơ. Lúc ma chơi vẫn còn ở ngoài đường "
E sợ quá mới hỏi :
" ma chơi á bố??? ơ có ma chơi ở qê hả bố "
Bố e vẫn rất bt`.
" có chứ sao ko. Ở quê ma chơi đi lại như người bt`. Nhưng lạ mỗi kái cứ đi tới nơi thì biến mất "
Bác e có lần còn kể
Hôm đi làm ruộng. Có người đi qua mới hỏi truyện Bác mải làm quá cứ tiếp truyện lúc sau ngẩng mặt lên chả thấy ai...

Ma Nhà Nghỉ : Chắc hẳn mọi người ai cũng đã được kể qua về những truyện ma như thế này.
Vào nhà Nghỉ thì thấy trong phòng wc có tiếng nước chảy. Khi ra kiểm tra thì bỗng chả thấy chẩy nữa. Đây là 1 câu truyện khá quen nhưng có thật. Đã rất nhiều người chứng kiến. Mấy ông a thường xuyên gặp. Nhưng kệ. Bởi vào kái tầm phê rồi thì sợ gì nữa.
Nhưng đây là truyện ma mà mấy đứa hùa nhau kể thì có đứa lại nói thế này. Có 2 đứa này rủ nhau vào N2. Thì trong lúc đang abc thằng nọ mới nhìn vào gương. Nó giật mình sợ vì trong gương ko phải ny nó mà là 1 con khác hoàn toàn. Đang cười vs nó toe toét....

Hay câu truyện : Đang abc thì giường đầy máu. 2 đứa sợ xuống gọi thằng chủ N2 thì chả thấy gì nữa. Trong n2 là ko có chủ nhà. Ko có thần giữ của. Đó là nơi dễ dàng để vong có thể ở lại. Tạm bợ. Cho nên nếu các bạn để í. Thì ở N2 hay khách sạn đều rất lạnh lẽo. Mặc dù nó được trang bị rất ấm cúng.




Thôi e đang ở nhà 1 mình... Lúc khác e kể. Kinh vl
`


Bài này em coppy lại của chị xử nữ , đọc thấy hay nên post lên cho mọi người:D:D
 
Last edited by a moderator:
L

lolem_theki_xxi

Mọi người ơi , bắt đầu từ hôm nay em sẽ onl ít hoặc cũng có là không onl nữa .
Lí do :
1 : Vô năm học rồi , mama không cho onl nhiều
2: Anh bin cũng ít lên nữa .
P/s :không có em út lolem nhắc Cả nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nha , ăn uống đầy đủ nữa , à quên , đừng có chem snhieeuf cẩn thận lock pic đấy , nhất là nhoc_nhoc_baby < Bạn spam nhiều nhất trom nhóm đấy > Cả perong9x và tuntun 301 cùng tất cả mọi người nữa .
Huhu , không lên được nhơ' mọi người quá .
Săp' Phải off rồi.
PP cả nhà
 
B

bin_iuem

ừ........
mình hiểu rồi..........hì...................
thông báo
mọi người cũng như mungaa chú ý
ai ko có chữ ký muốn chém mời sang pic khác
pic này chỉ chém gió đối với những người có chữ ký
đề nghị tất cả vui lòng chém đúng quy định
mỗi ngày chém 5 trang thôi
đặc biệt nên nói về các vấn đề bí ẩn
các hồn ma, câu chuyện ma, phim ma xung quanh chúng ta
ngoài ra, các bạn cũng có thể chém gió thêm
cảm ơn tất cả

p/s: các thành viên quản lý như sau:
-volongkhung
-valyn_khanh_hoa
-angel_lonely_97
nhớ nhắc nhở các thành viên

thứ 2: nếu ko đủ page để mọi người chém thì mọi người sang pic con trai vô đối để chém nhá
http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=163689
 
Last edited by a moderator:
V

volongkhung

LINH MIÊU NHẢY QUA XÁC NGƯỜI CHẾT:
Tiếng mèo gào thét giữa đêm khuya mỗi lúc một dồn dập. Cả nhà bà Cả Lâm đều thức giấc. Bà Cả bảo con trai:
-Thằng Nam đâu, mầy ra đuổi mấy con mèo đi cho tao. Chó tháng ba, gà tháng bảy. Chó với mèo một thứ, chắc con mèo cái nhà mình gặp chú đực nào rồi.
118965.jpg

Anh Nam vác gậy lặng lẽ đi ra, tay cầm theo một cái hộp quẹt.
Hướng về phía có tiếng mèo gào, anh đi thật chậm như một tên ăn trộm đi rình nhà. Qua một chòm bưởi, rồi một đám xả, anh đi lần đến bờ ao. Tiếng kêu la của con mèo mỗi lúc một rõ hơn khi anh đến bên một gốc ổi thấp, rườm rà, chỉ cách bờ ao chừng năm bước.
Nhìn vào chỗ có tiếng mèo kêu, anh thấy có sự cử động, nhưng ánh trăng hạ tuần tháng Ba không đủ *** sáng cho anh thấy rõ con vật. Anh cố mở to mắt nhìn thật kỹ, nhưng chỉ thấy có một mình con mèo Mun của nhà anh, không thấy con mèo nào khác.

Bỗng anh nghe có tiếng thở phì phì, rồi con mèo của anh kêu dữ dội hơn. Tò mò, anh bò sát lại gần và anh ngạc nhiên biết bao nhiêu khi thấy con mèo nhà anh đang bị một con rắn to quấn chặt.
Làm sao đây. Anh rút gậy định đập, nhưng đập chết con rắn thì cũng chết con mèo, mà anh thì không muốn giết oan con mèo bắt chuột giỏi nhất nhà anh.
sr=1

Anh chợt nhớ đến chuyện rắn và mèo bắt cặp và đây là lần thứ nhất anh được gặp. Mèo sẽ sinh ra mèo con, nhưng chắc chắn trong đám mèo con này thế nào cũng có một con linh miêu.
Linh miêu chính là con của rắn và mèo.
Ai cũng sợ Linh miêu vì nuôi nó trong nhà sẽ có nhiều hậu họa. Hậu họa thứ nhấ là nó thích chơi vơi rắn, không khéo thì chủ nhà có ngày sẽ bị rắn cắn. Hậu họa thứ hai là khi trong nhà có người chêt thì phải canh chừng xác chêt thật kỹ, nếu để cho linh miêu nhảy qua xác chết thì xác chêt sẽ bật dậy, chạy đụng người nào thì người đo sẽ chết theo.

Anh Nam đánh diêm lên. Ánh lửa lóe lên, *** sáng một vùng. Con rắn rút mạnh thân lại, vươn mình lên, rồi buông lỏng con mèo. Mèo rú lên một tiếng, phóng mình chạy tuốt. Con rắn ngẩng đầu lên thủ thế, sợ bị tấn công, rồi nhanh nhẹn phóng mình về phía gò mả cách nhà chừng trăm bước.
Anh Nam đứng nhìn theo. Con rắn hổ mây to quá khiến anh bủn rủn cả tay chân, không dám đập.

Thế rồi sau đó hơn 3 tháng, con mèo Mun sanh ra một bầy 5 con, con nào cũng đen mun. Chỉ có một con ức và cổ có khoan như khoan rắn hổ mây. Theo lời thuật của anh Nam, bà Cả Lâm nghi con mèo đó là con linh miêu, nên khi bà Cai Tổng Bá hỏi xin là bà tặng cho liền, còn lì xì thêm một con nữa cho có bạn
...

Cả làng đều rộn rịp. Ông Cai Tổng Bá vừa mới mất và định đến 3 giờ khuya đêm đó thì tẩn liệm. Quan khách thăm viếng tấp nập cả ngày vì ông Cai Tổng là người có thân thế lớn. Nhưng đến chiều thì thưa dần, và độ 9 giờ đêm thì vắng hoe.
Bà Cai Tổng đang ngồi nhai trầu bên ván, nước mắt còn ràn rụa. Chỗ bà ngồi cách nơi để xác ông Cai chờ tẩn liệm, chừng mười bước. Phía ngoài, cô gái lớn ông Cai và cậu Út hãy còn thức, đang làm thịt gà để lo lễ thành phục sáng hôm sau.
Bỗng bà Cai thấy một cái bóng thoáng qua. Rồi có tiếng kêu "meo meo". Bà sợ hết hồn vì nhớ đến chuyện Lnh miêu. Nhưng bà định tĩnh, nhìn về chỗ bộ ván đặt xác chồng. Một con mèo đen từ phía bên vách đi ra. Đúng là con mèo mun có khoan cổ mà bà đã xin của bà Cả Lâm.
hinhma1.png

Con mèo kêu lên ba tiếng rồi phóng mình qua xác ông Cai, biến đi mất trong bóng đêm. Bà Cai run lên bây bẩy khi thấy xác chồng ngồi bật dậy, tốc chiếc mền đỏ, và với đầu tóc dái rũ rượi, đứng lên. Xác chết vừa bước xuống đất thì bà Cai kêu lên một tiếng thất thanh rồi ngất xỉu.
Nghe tiếng mẹ kêu, cô con gái lớn và cậu con trai Út vừa định nhảy vào trong thì thấy ông Cai đầu tóc rũ rượi, mặc toàn đồ trắng, chân đi hổng mặt đất, lững thững bước ra. Thằng bé run cầm cập, nép vào mình chị nó. Cô chị lính quýnh chẳng còn biết chạy đâu, và khi thấy ông Cai đi về phía mình, chị chụp lấy chén huyết gà để trên bàn, ném vào. Huyết văng tung tóe và xác ông Cai tự nhiên ngã xuống. Cô gái lôi em phóng ra ngoài, không dám nhìn lại phía sau...

Rồi từ đó chuyện Linh miêu xuất hiện xảy ra như cơm bữa. Tại nhà ông Xã Tuấn, khi bà vợ vừa nằm xuống và ông sư đến lo tụng niệm để chuẩn bị nhập quan, thì "mèo khoang" xuất hiện nhảy qua xác chết bà Xã. Bà ngồi dậy, rượt ông sư chạy bỏ dùi quăng mõ, và mãi đến khi gặp một mương vườn, bà mới nhảy tòm xuống mương và chết thiệt.

Tại nhà ông Hương Tuần Ban, xác chết đứa con trai lớn vừa đặt vô hòm là linh miêu phóng qua. Cậu con từ trong quan tài ngồi dậy, rồi bước ra ngoài, rượt mọi người chạy tán loạn. Mãi khi đụng phải một gốc cây, cậu mới lăn ra, chết luôn.

Cứ thế, cả làng Hậu Đức ai nấy đều hoảng vía. Nghe có người chết thì y như là con mèo thiêng xuất hiện, và Linh miêu xuất hiện khiến cho lắm người phải cười đau khóc hận. Con gái Hương Quản Tân bị xác chết rượt ngã xuống sông chết theo, bà Chánh Bái Dần 80 tuổi bị xác ma đuổi, ngã trợn trắng, rồi chết luôn....

Dân làng cho đi rước pháp sư Long từ núi Cấm đến. Ông thầy pháp biết rõ chuyện linh miêu nên nhứt định đi lùng con mèo mắc dịch. Ông đi Đông thì nó sang Tây, ông qua Nam thì nó chạy Bắc, chưa lần nào thầy với mèo gặp nhaụ

Một bữa thầy Ba Long đi lùng về đêm, tự nhiên bị mèo từ mái nhà đổ xuống, quào thầy rách cả mặt, cắn thầy mấy vết ở cổ, rồi chạy luôn. Thầy tức giận đi lùng dữ hơn thì mèo biến mất, cả tuần không thấy xuất hiện.

Rồi bỗng nhiên có tin đồn: xóm miếu đầu làng có ma xuất hiện. Mấy cô gái làng đi chơi về đêm nghe tiếng mèo kêu thảm thiết, rồi thấy hai ánh mắt chiếu vào mình và có một sức thu hút kỳ lạ . Thế rồi hai ánh mắt cứ đờ ra, cứ lùi dần, lùi dần, mãi cho đến khi biến mất, thì có mấy tên mặt mày hung tợn chụp lấy họ, nhét đất sét đầy cả họng.
Hai cậu trai làng đi chơi khuya về gặp một cô gái đẹp đang nhởn nhơ bên xóm miếu. Trong làng họ chưa thấy cô gái nào đẹp như thế bao giờ. Cô gái nghiêng mình chào hai cậu, rồi như có sức mạnh gì thu hút, dẫn hai cậu đi đến một quán trọ đèn đuốc sáng trưng. Cô gái rót rượu mời hai cậu, lấy bánh cho hai cậu ăn. Hôm sau, người nhà đi tìm, gặp hai cậu nằm chèo queo trong khu mộ hoang bên xóm miễu, cậu nào miệng cũng đầy đất sét, chỉ còn thoi thóp thở.

Dân làng lo sợ và hoang mang lắm, cử người đến núi ông Cẩm để thỉnh thầy Tư Minh, một pháp sư nổi danh mới xuất hiện. Thầy dặn mọi người cứ im lặng, đừng nói gì đến sự có mặt của thầy trong làng. Thế mà chỉ mới hôm sau là thầy bị ném đá vào lưng khi đi tìm tông tích mèo, rồi hôm sau nữa, thầy bị một nhánh cây gẫy, rơi ngay xuống đầu.

Biết là linh miêu muốn đuổi khéo mình nhưng thầy không sợ. Thầy nhứt định tìm cách trừ cho được con ma mèo ác hại này. Thầy tìm hỏi về tung tích của "con mèo có khoang cổ", biết nó sinh ra từ gia đình bà Cả Lâm, rồi được bà Cai Tổng Bá xin về nuôi.
Sau vụ dựng xác ông Cai Tổng dậy thì mèo đi hoang, nghe thấy nhà nào có người chết là vào quấy phá, và khi bị thầy pháp bố ráp mà không trừ nổi, đã hóa thành mèo tinh, có thể biến hóa, sai khiến bọn ma quỉ dễ như chơi. Thầy Tư Minh liền đến nhà bà Cả Lâm, hỏi thăm tin tức về con mèo me. Thầy hỏi nhỏ với bà Cả:
-Phải bắt cho được con mèo mẹ và con rắn cha thì mới diệt được con mèo tinh.

Nhưng từ hôm thầy đến nhà bà Cả, không ai còn thấy bóng dáng con mèo có khoan cổ đâu nữa.

 
V

volongkhung

Thầy Tư Minh liền mời dân làng lại, và theo lời anh Nam, con trai bà Cả, đi ra xóm gò mả để bắt rắn và mèo. Dân làng bao vây gò mả đuổi ráo riết thì thấy con mèo mun xuất hiện. Mấy anh trai làng nhảy ra đập cho con mèo một cái nhào.mèo.
Cái khó là đi tìm con rắn hổ mây. Tuy đã biết chỗ rồi, nhưng thầy Tư Minh cũng phải đi xem từng xó một cho đến khi thấy một hang rắn lớn. Thầy liền lấy trong túi ra một củ ngải, nhai thật nhỏ, nhổ vào tay mình và chà khắp từ hai bàn tay lến đến cánh tay, ai thấy cũng le lưỡi, lắc đầu.
Xong, thấy đến trước cửa hang vỗ nhẹ ba cái, rồi lại vỗ thêm ba cái nữa. Tự nhiên, từ trong hang nghe có tiếng thở phì phò, rồi một con rắn hổ mây to, cổ có khoan, xuất hiện. Thầy Tư Minh đưa tay chụp cổ con rắn bỏ vô bao. Con rắn dài hơn hai thước, thân lớn hơn bắp tay ai nhìn mà không sơ.

Thầy kề tai anh Nam, con bà Cả Lâm, bảo nhỏ:
-Hãy về loan tin là anh đã chết. Mèo tinh sẽ đến.

Chiều hôm đó, tin anh Nam chết được loan tin đi khắp làng. Nơi ván giữa anh Nam nằm xuội lơ như xác chết, thân phủ một chiếc mền nhung xanh chờ tẩm liệm. Thầy Tư Minh giả làm một người trong nhà, mang cung ngồi bên cửa phòng nhìn ra ván giữạ

Chín giờ, mười giờ, rồi đến 2 giờ đêm. Bỗng có tiếng "meo meo" trên trính, bóng mèo phóng xuống bàn cạnh bên ván giữa và sát bên cửa. Thầy Tư Minh lắp tên, bắn ra một phát. Chỉ nghe một tiếng "meo", rồi con mèo tinh nằm dẫy chết cạnh bên anh Nam.

Anh ngồi dậy. Mọi người định bỏ chạy, nhưng chợt nhớ ra là anh chưa chết, nên thôi.

Nhưng chuyện Linh miêu tới đó vẫn chưa dứt. Sáng hôm sau, thầy Tư Minh cho mời mọi người trong nhà đến, và hỏi:
-Xác con mèo tinh đâu ?
Mọi người nhìn nhau, không hiểu thầy Tư hỏi xác con mèo để làm gì. Chị Ba Bành nói:
-Tôi vứt xác nó xuống sông rồi.
Thầy Tư lắc đầu:
-Chết nữa rồi! Loại mèo tinh chỉ hết phá phách khi nào xác nó bị tiêu tan ra tro bụi. Chị vứt xác mèo xuống sông, nó sẽ trôi theo dòng nước, đi phá các dân chúng các làng khác. Làm sao đây?

Ai nấy đều nhìn thầy như cầu cứu. Thầy Tư phủi tay đứng lên. Thầy đi ra phía sau nhà, nhìn xuống dòng sông đang cuộn chảy. Rồi thầy thở dài.

Chiều hôm đó, thầy lặng lẽ đi qua làng bên, tìm một nhà quen để ở ẩn. Thầy dặn không ai được tiết lộ tin tức của thầy. Tối hôm đó có tin một đứa bé bị chết. Rồi xác nó bị một con mèo ma nhảy qua và sống lại, rượt mọi người chạy có cờ. Hôm sau, lại có tin một người đàn bà chết, rồi lại bị ma mèo nhảy qua xác chết của chị, khiến chị ngồi dậy, chạy quanh, rồi đụng vào một gốc dừa, và chết thật. Từ làng kế cận cũng có tin con "mèo có khoang cổ" xuất hiện, có tin thây ma rượt người.

Sáng hôm đó, thầy Tư Minh đi gặp thầy Hương Quản sở tại. Thầy nói:
-Xin thầy Hương Quản hãy cùng tôi tìm cách để diệt con mèo tinh.

Thầy Hương Quản hỏi:
-Diệt bằng cách nào? Tôi có súng hai nòng, nhưng có thấy nó đâu mà bắn.

Thầy Tư lắc đầu, rồi cùng thầy Hương Quản về nhà. Tối hôm đó có tin là có 2 người chém nhau, kẻ đứt cổ, người banh ruột. Thầy Hương Quản ra lịnh cho Hương tuần đi chở hai xác chết về nhà việc, rồi thầy và thầy Tư Minh cùng đi ra đó. Hai xác chết được chở về nhà việc. Thầy Tư Minh nghĩ thầm: "Đêm nay thế nào con mèo tinh cũng đến phá." Và thầy lặng lẽ ghim cung chờ sẵn.
Thầy Hương Quản thì ôm chặt cây súng hai nòng. Tuy nhiên trong bụng thầy vẫn cứ run. Súng là để trừ người sống bị phạm tội sát nhân, chớ làm sao trừ được tinh ma, quỷ quái. Thời gian trôi qua. không thấy gì cả. đã 2 giờ đêm rồi, có ai thấy gì đâu? Thầy Hương Quản ôm súng, gục đầu bên cạnh cửa, ngáy pho pho. Nhưng thầy Tư Minh hãy còn thức. Thầy giương cung chờ sẵn.

Bỗng có tiếng "meo", rồi một con mèo từ trên trính đi ra. Mắt nó sáng ngời, trông rất dễ sơ. Nhưng thầy Tư không sợ, theo dõi con mèo ngay lúc đó, đúng là con mèo có khoang cổ. Nó từ trính nhà đi xuống, phóng qua cánh cửa chỗ thầy Hương Quản đang ngủ. Thầy Hương Quản giật mình, quơ súng nổ liền 2 phát. Dĩ nhiên là thầy bắn hoảng, nên không trúng con mèo. Nó bị bắn bất ngờ, nên nhảy xuống cái bàn có để cây đèn tọa đăng. Vì quýnh quáng, nên nó làm ngã cây đèn. Lửa bốc cháy.

Thầy Tư Minh nhờ có ánh lửa, nên trông rõ con mèo hơn. Mũi tên của thầy bắn ra, trúng ngay vào nó. Con vật ngã lăn xuống đất, giẫy tê tê.

Nhưng lửa đã bốc mạnh. Thầy Tư Minh và thầy Hương Quản đành phải nhảy ra ngoài, để mặc cho lửa hỏa thiêu hết ngôi nhà việc lớn của dân làng. Gần sáng hôm sau thì lửa mới tắt. Tất cả chỉ là những dúm tro tàn. Hai xác chết, xác con mèo chỉ là tro bụi.
Thầy Tư Minh thở dàI khoan khoái:
-Thế là hết chuyện Linh miêu rồi.

Nhưng thầy Hương Quản thì lắc đầu:
-Thật là khổ cho tôi. Lấy gì làm bằng chứng là nhà việc cháy vì con mèo tinh gây ra

Thầy Tư vỗ vai thầy Hương Quản:
-Thôi, mình ra chợ uống một chầu cà phê cho tỉnh đi, thầy Hương Quản. Lên quan, tôi sẽ là người làm chứng cho thầy.
------------------------------- Hết ------------------------------------------------------------------------------------------
 
V

valyn_khanh_hoa

:-SS

em thấy sợ mà

tối đến: cứ nghĩ đến mấy hình ảnh anh volongkhung post lên mà sợ chết khiếp

hic!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
_______________________________________________
 
V

valyn_khanh_hoa

ukm

đưa địa chỉ vào chữ kí là có thể vào nhóm rồi

______________________________________wellcome
 
B

bin_iuem

mấy ngày nay mọi người hoạt động ít nhỉ
để bin góp sức nào

Thưa các bạn vụ án ma quái: "TÔI BỊ TAI HỌẠ.." coi như đã kết thúc.

Vì anh Minh Nguyễn ra đi qúa đột ngột, chúng tôi đã không làm gì kịp để cứu ảnh. Thành thật chi a buồn (Nếu các bạn có lời an ủi thì xin gởi về cho cô Mỵ Lan)

Nhưng không vì vậy mà chúng tôi nản chí. chúng tôi vẫn tiếp tục điều tra thêm những vụ án khác.


Diều-tra-viên "000000" tui vừa mới điều tra xong một vụ án ma quái nữạ Vụ án này có tên là " BA CHÀNG SINH VIÊN TRONG NGÔI NHÀ MA".

Hiện giờ tôi đang chuẩn bị bản tường trình cho vụ án mới nàỵ Các bạn có yêu cầu một "format" đặc biệt nào cho bản tường trình này thi xin đề nghị Tôi phải trình bày bảng tường trình như thế nàọ Hình ảnh, tang chứng... chúng ta có nên đưa ra cho bạn đọc cùng xem hay là không? v.v

Mong các bạn góp ý

Ghost story 1
Truyện này viết theo lời kể của một vị sỹ quan thuộc sư đoàn 21 BB, Quân Lực VNCH. Sự việc này xảy ra tại xã Phú Hữu, quận Phong Thuận , tỉnh Cần Thơ vào một đêm cuối mùa Thu năm 1974.
Tôi xin ghi chú một vài danh từ được dùng trong bài viết, vì có thể một số bạn không hiểu nghĩa của các từ này.
_ Ông thày: lính và hạ sỹ quan dùng danh từ này để gọi cấp chỉ huy của họ (thường là hàng Sỹ Quan).
_ Ngọn : nơi phát xuất con sông.
_ Vàm: nơi con sông đổ vào con sông khác lớn hơn, hay chổ con sông đổ ra biển.
_ Lều poncho : lều căng bằng áo mưa của lính (gọi theo tiếng Mỹ)
_Ta lọt: người lính được cắt đặt để lo việc cơm nước và chổ ngủ cho cấp chỉ huy của anh ta.
_ Quán cóc: Quán nhỏ bên đường hay cạnh các bờ sông , thường bán cà fê hay đồ nhậu.
_Cát Tê : là một loại bài mà con lớn hơn thì thắng con nhỏ hơn nếu trong cùng một nước bài ( thí dụ con già Bích thì ăn con bồi Bích ).
_ Đi tiền đồn: đi kích ở một vị trí trong vùng địch , thường là do một tiểu đội hay một trung đội đảm trách. Thường được coi là nhiệm vụ nguy hiểm.

Lúc đó tôi là một sỹ quan trẻ, giữ chức vụ đại đội phó cho một đại đội tác chiến của sư đoàn 21 bộ binh! Vào một ngày cuối mùa Thu năm 1974, tiểu đoàn tôi được lệnh tấn công vào một vị trí cố thủ của một tiểu đoàn địch trong "ngọn" Rạch Muỗi ! Sau một ngày ác chiến kịch liệt, chúng tôi vẫn chưa chiếm được mục tiêu! Đơn vị chúng tôi được lệnh rút ra ngoài "vàm" để nghỉ qua đêm, đồng thời tảI thương và đợi nhận thêm tiếp tế để sửa soạn cho cuộc tấn côngmới vào ngày hôm sau.
Trực thăng xuống tải thương nhưng không còn chổ nên xác của một binh sỹ tử trận đành phải bỏ lại để chờ được di chuyển bằng tàu tiếp tế vào ngày mai! Thế là ngoài việc canh gác bên ngoài, chúng tôi phải cắt thêm người trông chừng cái xác chết được đặt trên bộ ván ngựa trong căn nhà lá bỏ hoang gần đó!
Dưới ngọn đèn dầu mù mờ trên chiếc bàn vuông giữa nhà, bốn chúng tôi ngồi đánh bài Cát Tê để giết thì giờ! Tôi ngồi quay lưng lại bộ ván ngựa còn ba người kia ở vị thế có thể nhìn thấy cái tử thi !
Đến quá nửa đêm, người ngồi đối diện tôi bổng đứng dậy nói buồn đi cầu rồi bước ra không thấy trở lại. Chừng mười lăm phút sau, người bên trái tôi cũng đứng lên nói là đi tiểu rồi mất tăm luôn
! Năm phút sau, người bên phải tôi cũng rời bàn nói là ra ngoài hit' thở chút không khí trong mát ngoài trời và cũng chẳng thấy tăm hơi đâu !
Tôi ngồi chờ bọn họ trở lại, nhưng mắt tôi díu lại vì buồn ngủ ! Tôi đứng dậy mở cửa bước ra ngoài, rồi tiện tay kéo đóng cánh cửa lại.
Ngay lúc đó tôi nghe một tiếng "BỊCH" phía trong nhà ! Hơi ngạc nhiên vì tôi là người cuối cùng ra khỏi nhà , nhưng tôi nghĩ có lẽ chiếc ba lô treo trên vách rớt xuống đất nên cứ một mạch đến cái "lều poncho" mà người "tà lọt" đã căng sẵn cho tôi. Quá buồn ngủ tôi làm một giấc tới sáng, tôi chỉ tỉnh dậy khi tiếng ồn ào của các người lính khiêng đồ tiếp tế lên từ tàu.
Tôi đợi khi tất cả đồ tiếp liệu được khuân lên hết rồi mới gọi mấy anh lính theo tôi lên chiếc nhà lá để khiêng cái xác xuống tàu. Tôi đẩy cửa vào nhưng có vật gì cản phía trong ! Một anh lính phụ tôi đẩy mạnh cánh cửa. Tôi nhảy bật ra ngoài vì cái vật cản cái cánh cửa lại chính là cái xác chết mà chúng tôi đã đặt trên bộ ván !! Lấy lại bình tỉnh tôi la lớn:

_ (DM) Thằng nào chơi trò này ! Tao mà biết tao đá cho lọi giò luôn ! (DM) tới người chết mà tụi mày chẳng tha nữa hả !!!

Không một ai lên tiếng! Cuoíi cùng rồi thì cái xác cũng được mang xuống tàu chở về bệnh viện tỉnh Cần Thơ để chờ thân nhân đến lãnh về mai táng !!
Suốt mấy tháng trời tôi vẫn để tâm theo dõi xem tên nào chơi trò nghịch ngợm đó, nhưng không sao tìm ra manh mối ! Cho đến một ngày kia, tình cờ tôi và ba người canh xác bữa đó ngồi nhậu cùng nhau trong một "quán cóc" bên đường. Sau vài xị tôi mới nhắc lại sự việc xảy ra đêm hôm đó. Lúc này người bỏ đi đầu tiên mới rụt rè lên tiếng:
_ Tui nói thiệt với "ông thày" chứ bữa đó tui sợ muốn té *** ra quần luôn vậy đó !!
_ Sao vậy ?! Tôi hỏi với giọng nhạc nhiên!
_ Không biết bữa đó tui có bị hoa mắt hông! Chứ thiệt tình thì tui thấy cái xác chết dơ tay lên để tay xuống mấy lần ở trên bộ ngựa! Tui sợ quá phải nói dóc là đi cầu để trốn ra ngoài! Tui sợ bị cười là nhát nên không dám nói cho ai biết về chuyện này hết !!

Đến đây người bỏ ra thứ nhì đằng hắng rồi lên tiếng:
_ Tui cũng thấy y chang như vậy đó ! Lúc đầu tui nghĩ là do buồn ngủ quá nên mờ mắt. Tui thấy nó dơ tay lên bỏ tay xuống tới mấy lần lận ! Trong bụng tui niệm Phật liên hồi ! Nhưng vẫn còn run , tui phải viện cớ để chuồn ra ngoài rồi không dám trở vô nữa ! Thiệt ra tui đâu có dám ngủ đâu! Chỉ sợ nó bò ra chổ tui thì chắc chết luôn quá !
Lúc này người thứ ba cũng phụ họa:
_ Tui thề với Trời Phật là bữa đó tui cũng thấy rỏ ràng là nó ngồi lên rồi nằm xuống hai lần ! Tui sợ muốn đứng tim luôn! Nhưng mang tiếng là lính mà chạy ra kêu là bị ma nhát thì thiên hạ cười chết! Tui đành lủi lẹ ra ngoài luôn! Sở dĩ tui không nói cho "ông thày" biết là vì tui nghĩ ông có đạo (Thiên Chúa) nên nó không nhát ông. Nó chỉ nhát tụi tui thôi! Lúc đó tui nghĩ là nó chỉ nhát một mình tui thôi, ai dè nó nhát luôn cả hai người này nữa !! Bây giờ nghĩ lại tui vẫn thấy nổi da gà !!
Tởn tới già luôn! Tui không bao giờ dám lãnh cái việc coi xác chết nữa đâu! Lần sau ông có đày tui đi "tiền đồn" một tháng thì cũng đành chịu thôi ! Xin "ông thày" tha cho cái việc đó đi !
Qua lời họ tôi suy ra cái tiếng động mà tôi nghe đêm hôm đó không phải là do cái ba lô rớt xuống mà là do cái xác chết ngã xuống (khi đuổi theo tôi) vì va vào cái cánh cửa do tôi vô tình kéo đóng lại khi bước ra ! Tôi cũng rởn tóc gáy khi nghĩ việc gì đã xảy ra nếu như tôi không đóng cái cửa lại!! Có lẽ cái tử thi đó đã chụp được tôi từ phía sau lưng rồi !! Thật là hú hồn !!!


(Chuyện này của Tam Tang. Tui lấy cho các bạn đọc dỡ buồn. Nếu được xin các bạn phân tích hoặc giải thích hiện tượng này)

Hello,
Phần cuối cùng làm tui hơi rợn tóc gáy một chút. Theo tui nghĩ thì có lẽ mấy người thức đêm canh buồn ngủ bị hoa mắt, hoặc họ ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, họ nghĩ là tử thi cử động cho nên nó... cử động thiệt.

Còn phần tử thi tại sao lại đi theo người cuối cùng thì tui nghĩ chắc lúc đó có con mèo nhảy qua xác chết truyền điện vào xác chết làm xác chết đứng dậỵ Tình cờ lúc đó người cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài, xác chết bị hút theo cử động của người nàỵ Cũng may người này tiện tay kéo cửa lại, không sẽ bị xác chết đi theo cho tới khi nó hết điện trong ngườị

Có người đã bị chết vì người chết đứng dậy đi nàỵ Mèo nhảy qua, người chết bật đứng dậy, người canh xác chết sợ quá bỏ chạỵ Điện trong người sống hút theo người chết làm người chết... rượt theọ Chạy một hồi người sống vấp té, người chết chạy tới vướng vào rồi té đè lên ngườị Người sống kinh khủng quá, đứng tim... thành người chết luôn.

Nhân đọc chuyện ma quái, tui xin góp ý một chuyện... có thiệt qua lời kể lại của người anh:

Bạn của anh tui đi buôn lậu bằng xe lửa từ Sàigòn ra miền Trung, tạm gọi anh T.. Xe lửa ở VN chật chội, rất hầm, cho nên có một số người leo lên mui nằm dài ra ngủ.

Lúc đang ngủ anh T. tự nhiên nghe tiếng gọi í ới "Tới rồi, tới rồi!". Ảnh bật ngồi dậy và va vào vách đá của đường hầm - xe lửa sửa soạn đi vào đường hầm. Bị va vào đầu, anh T. văng té xuống đất ngất xỉụ

Người gác nơi cổng xe lửa đi kiểm tra nghe được tiếng rên rỉ của anh T.. Ông ta tới chỗ anh T. nằm, anh kể lại sự kiện và hỏi xin miếng nước. Người gác đi về nhà lấy nước uống, khi trở lại chỗ anh T. thì anh đã chết rồi!

Người ta báo tin về gia đình. Khi anh của anh T. lên nhận xác để đem chôn, người gác cổng xe lửa kể lại rằng khúc này rất nhiều người bị chết vì... nghe tiếng gọi tới rồi đúng ngay lúc xe lửa bắt đầu đi vào đường hầm.

Các bạn có nghĩ rằng người đã chết rồi muốn đi đầu thai, nên đánh thức người sống đang ngủ dậy để chết thế mạng không? Hm, số anh T. đáng lẽ chưa chết nếu VN kỹ thuật tân tiến chẳng hạn như có điện thoại gọi xe cấp cứu như 911 bên Mỹ vậỵ Nếu vậy thì... chẳng có chuyện kể hôm nay, phải không?

Hết
 
B

bin_iuem

Ma Nữ Đa Tình
Ngồi lặng lẽ trong góc tối tại quán rượu, Túy run run uống thêm một ly rượu lấy lại bình tĩnh. Anh vừa qua một cơn khủng hoảng trầm trọng. Tiếng người cười nói xung quanh không làm bớt nỗi sợ hãi và cảm giác cô đơn đến tột cùng của Túy. Tại sao tình trạng xui xẻo cứ bám theo anh không ngừng? Tiếng điện thoại cầm tay vang lên mơ hồ bên cạnh, Túy hững hờ cầm lên trả lời:

-Tâm hả? Ờ, đừng lo cho anh, anh về liền.

Tiếng người vợ ngọt ngào trong điện thoại dặn dò anh lái xe cẩn thận, Túy cười cay đắng nghĩ thầm:

-Trễ quá rồi, anh đã làm một chuyện chính bản thân anh không thể nào tha thứ cho mình.

Đặt điện thoại xuống, Túy nhớ lại chuyện cũ đã xảy đến với anh nhanh như một cơn lốc xoáy trong mấy tháng qua mà bây giờ anh mong nó chỉ là cơn mộng dữ. Túy ước gì anh có thể xoay ngược lại được thời gian, phải chăng đó là định mệnh? ...

Túy là một người đàn ông phải nói là thành công, anh là một bác sĩ nội khoa tại một bệnh viện công của thành phố Seal Beach, đó cũng là niềm hãnh diện của mẹ Túy. Túy qua Mỹ theo diện tỵ nạn với bà mẹ vì ông bố Túy đã mất trong trại cải tạo, nhà chỉ còn hai mẹ con, Túy là con một. Chịu ảnh hưởng của bố, Túy dáng người cao lớn, đi đứng nói năng điềm đạm, từ tốn. Nói chung, Túy là một người lý tưởng cho các cô, mẫu đàn ông thời đại. Hồi còn ở Việt Nam, Túy cũng đã có một mối tình đáng ghi nhớ. Qua đến Mỹ, phải lo vật lộn với bài vở ngập đầu, chương trình học, Túy không dám nói chuyện tình cảm, yêu đương, tuy không thiếu các bóng hồng để ý tới anh. Nói đúng ra, vì anh thương mẹ, một người đã chịu bao nhiêu là cực khổ. Vừa mới ra trường, khi Túy bắt đầu kiếm ra tiền, mẹ Túy đã kiếm cho anh một người vợ mà theo bà rất là xứng với anh, người đó là Tâm. Tâm vừa đẹp người, lại đẹp nết, chăm sóc mẹ Túy như mẹ ruột và làm cho gia đình nhỏ bé của anh sống động, đầm ấm hơn. Tâm có khuôn mặt trái xoan, nước da trắng mịn, giọng nói dịu dàng, gần nàng Túy có cảm giác thật êm đềm. Nàng như một giòng suối mát, mang lại cho anh sự an ủi khi cần đến. Đầu năm nay, khi Tâm có triệu chứng mang thai thì cả nhà quyết định dọn nhà lớn hơn. Sau cùng họ đã tìm ra căn nhà vừa ý ở Signal Hill. Căn nhà tọa lạc trên đồi cao, phải lái xe đi lên mấy con đường ngoằn ngoèo mới tới. Ở đó có thể nhìn được cả thành phố Long Beach phía dưới, và thích nhất là ban đêm, khi thành phố lên đèn, họ có thể nhìn thấy được những ánh đèn màu lấp lánh chung quanh như những vì sao. Nhà gần thành phố và nhà thương Túy làm việc, nhưng lại có được sự yên tĩnh và riêng tư, không khí trong lành. Dọn nhà, chỉ có mẹ Túy là cằn nhằn, bà cụ nói nhà rộng quá, ở phí đi, tiền nhà trả góp lại cao, rồi cái số nhà... cái số xui xẻo...số 666. Nghe đâu đó là số tượng trưng cho ma quỷ (!) Không biết có thật không, nhưng từ hôm dọn vô nhà mới, bà cụ ít khi đi đâu, bịnh hoạn luôn. Túy là bác sĩ nhưng cũng chịu thua cái bệnh già của mẹ. Tâm thì nghỉ làm, ở nhà lo chăm sóc cho bà cụ với cái bụng đã khá lớn. Trong hạnh phúc êm đềm ấy, Túy không thể nào tưởng tượng được là có ngày hôm nay, và định mệnh đã bắt đầu vào lúc anh không ngờ nhất...

Một buổi tối ở ca trực tại bịnh viện, Túy được cô y tá kêu đến phòng cấp cứu. Một bịnh nhân đã dùng lượng ma túy quá liều với rượu, sau đó bị ngất đi tại một câu lạc bộ gần đó. Đã quá quen với những trường hợp tương tự, Túy thản nhiên bảo y tá lo dụng cụ thử máu, đo mạch và cấp cứu để cứu người. Vừa lướt qua khuôn mặt của người bịnh, Túy sửng sốt giật mình. Cũng may là anh quay mặt đi kịp để dấu vẻ bối rối không cho mấy cô y tá chung quanh trông thấy. Tay anh hơi run và tim anh đập mạnh. Người con gái nằm kia anh vừa nhận ra là Nhàn, người tình cũ. Bao nhiêu năm nay không gặp mặt cô, anh nghĩ là đã quên nhưng tình cảm đó chỉ tạm chôn dấu đi nay lại bừng bừng sống dậy. Nhàn nằm đó, hai hàng mi dài rũ xuống, da tái xanh, mái tóc dài xoã sang bên gối. Điểm nổi bật bao giờ cũng dễ nhận ra trên khuôn mặt đẹp của cô là nốt ruồi duyên trên khóe môi. Hồi đó, Túy hay âu yếm chọc cô đó là nốt ruồi ăn hàng. Không hiểu sao Nhàn có sức quyến rũ kỳ lạ... đối với Túy. Cũng như bây giờ, trong lúc cô đang hôn mê, Túy phải ráng dằn lòng, để không đưa tay ra vuốt tóc cô. Mọi việc cấp cứu tiến hành thuận lợi, Nhàn đã qua thời kỳ nguy hiểm. Xem lại hồ sơ bịnh nhân, Túy thấy ghi tên:

-Nancy N. Nguyen-Williams.

Thì ra cô đã lấy chồng, tự dưng Túy cảm thấy như mình vừa đánh mất một cái gì quý giá, anh buồn rầu dặn cô y tá trực săn sóc Nhàn, khi nào bịnh nhân tỉnh dậy thì báo cho anh ngay.

Túy không ngờ gặp lại Nhàn trong một hoàn cảnh như thế này, không hiểu tại sao anh lại cảm thấy mình có lỗi. Khi xưa, hai người chỉ hẹn hò, chưa hứa hẹn gì với nhau nhưng tình cảm hai người phải nói là gắn bó. Đột nhiên Túy bỏ đi vượt biên không một lời từ giã, rồi anh mất liên lạc với Nhàn. Đời sống của Nhàn chắc không được hạnh phúc, vì nếu không tại sao cô vô nhà thương mà thân nhân lại không có ai thăm hỏi .…đang suy nghĩ lan man thì có điện thoại báo bệnh nhân phòng số 44 đã tỉnh. Túy hồi hộp trở lại phòng 44 . Nhàn nằm đó, đầu gối cao nhìn ra phía cửa, Túy thấy cô vẫn đẹp như ngày nào, đôi mắt sâu thẳm của cô như biết nói, anh dừng chân ở cửa phòng ngần ngại, không biết Nhàn còn nhớ anh không. Nhàn yếu ớt kêu:

-Phải anh Túy đó không? Nhàn nè anh …

Túy lại gần Nhàn, nắm lấy tay cô:

-Em khỏe chưa? Không ngờ mình gặp nhau ở đây.

Nhàn vừa ngượng ngùng vừa mừng và kể cho Túy nghe những chuyện gì xảy ra cho cô hơn mười năm nay. Cô không có thân nhân ở đây. Ba má cô vẫn còn ở VN, hai đứa em hiện đang ở bên Đức. Cô lấy chồng cách đây hai năm, chồng cô là một thương gia người Mỹ. Cuộc hôn nhân không kéo dài lâu, chồng cô đã bị tử nạn trên máy bay vào hai tháng trước. Vì cô đơn cô đâm ra rượu chè tìm quên, ai ngờ đó cũng là nguyên nhân làm cho cô bị xảy thai, mất chồng rồi mất cả con. Nghẹn ngào kể xong, cô gượng cười:

-Gặp lại anh em mừng lắm, anh thì sao? Anh đã lập gia đình chưa?

Không hiểu sao, Túy nhìn cặp mắt long lanh của Nhàn, nhìn khuôn mặt đã bắt đầu hồng hào hơn một chút, Túy tự dưng không muốn thấy cô buồn, Túy nói dối:

-Chưa, anh vẫn ở với mẹ anh.

-Có phải hông? Em hỏng tin…

Nói vậy nhưng ánh mắt Nhàn ngập đầy niềm vui, cô mừng quá, lắc lắc cánh tay Túy và bắt đầu huyên thuyên kể tiếp những chuyện đã qua, hai người tâm sự cho đến sáng.

Sau đó là những buổi gặp mặt thơ mộng, và cũng kể từ đó Túy bắt đầu nói dối nhà nghề hơn, anh nói dối cùng một lúc với cả hai người đàn bà. Thật ra Túy không phải là một con người bay bướm, nhưng anh vốn mềm yếu trong chuyện tình cảm, không dứt khoát. Túy biết là mình sẽ không giấu được lâu, anh hy vọng khi nào Nhàn vui vẻ, yêu đời hơn, anh sẽ tìm cách nói cho nàng hiểu là anh đã có vợ. Hồi xưa, mẹ anh cũng đã khuyên anh:

-Con bé Nhàn nó đẹp quá, ai lấy nó rồi cũng khổ, không phải mẹ không thương nó, nhưng mẹ thấy hình như nó có tướng sát phu (!) .

Cũng đã có lần Túy từng so sánh, nếu nói vợ anh, Tâm, là một giòng suối mát êm đềm, thì Nhàn trái hẳn lại, cô là một hỏa diệm sơn không biết bốc cháy bất cứ lúc nào. Nhàn là một người đàn bà nhiệt tình, và đó cũng là điều làm cho Túy say mê. Túy sắm thêm một cái điện thoại cầm tay, viện cớ để cho nhà thương có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào. Túy cho Nhàn số điện thoại ở nhà thương, nhưng ngày nào anh cũng phone cho cô và đến thăm cô mỗi tối. Từ nhà Nhàn đến nhà Túy cũng không xa lắm, khoảng nửa tiếng đồng hồ lái xe. Nhàn có căn nhà riêng ở gần ven biển thành phố Huntington Beach, nhờ vào số tiền bảo hiểm nhân thọ do ông chồng chết đi để lại Nhàn không phải lo lắng nhiều về sinh kế. Tối hôm đó, như mọi lần, Túy đến thăm Nhàn, bên ngoài trời mưa lớn, nước mưa che hết cả mặt kính xe. Túy nghĩ thầm, tối nay anh sẽ về nhà sớm với vợ, anh đã hứa với Tâm. Tâm dạo này yếu lắm, có thể nàng sẽ sanh non.

Buổi ăn tối lãng mạn đã được Nhàn chuẩn bị cả buổi chiều, cô cố gắng tập nấu những món mà Túy ưa thích. Dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt Nhàn càng tăng thêm vẻ mờ ảo. Đang ăn thì điện thoại cầm tay của Túy reo lên phá đám, nghĩ là nhà thương gọi, Nhàn gắt:

-Kệ nó anh, ăn xong đi đã.

Túy với tay vô trong áo vét treo ở thành ghế, lôi điện thoại ra miễn cưỡng nói:
-Để xem có chuyện gì, anh không sao, em ăn đi …Hello, hả, vậy à? Anh về liền, chờ anh …

Nhìn mặt Túy biến sắc, Nhàn đoán là có chuyện quan trọng, cô hỏi:

-Bộ nhà thương gọi hả anh?

Túy cầm lấy ly rượu uống vội, xô ghế đứng lên, anh xoay người vướng phải chân bàn khiến người nghiêng qua một bên, trái với thái độ từ tốn hằng ngày, anh luống cuống:

-Anh…anh phải đi ngay, lát nữa anh phone cho em .

Nói xong, không đợi Nhàn trả lời, Túy bước nhanh vô phòng tắm rửa mặt. Nhàn nhìn cái điện thoại Túy để trên bàn, trí tò mò nổi lên, cô thắc mắc, không biết ai mà quan trọng vậy. Cô ngần ngừ vài giây, cầm điện thoại lên bấm số kêu ngược lại. Đầu giây bên kia, một giọng nói ngọt ngào của một người đàn bà trả lời:

-Hello ?

Nhàn cắn mạnh môi, cô hỏi vội:

-Dạ, có phải nhà anh Túy đó không ạ?

-Phải, tôi là vợ anh ấy, cô kiếm anh Túy có chuyện gì cần không?

-Dạ không, xin lỗi bà, để khi khác tôi sẽ gọi lại sau.

Khi Túy ở trong phòng tắm bước ra lấy áo vét để mặc lên người thì đã thấy Nhàn nước mắt lưng tròng ngồi chết lặng ở bàn ăn. Túy liền hỏi:

-Sao vậy em? Giận anh à, tối nay không ăn thì mai anh ráng ăn cho hết …

Nhàn nhìn Túy, cô nói nhỏ:

-Tại sao anh có vợ rồi mà dấu em?

Túy ngập ngừng im lặng hồi lâu, quay lưng đi lẩn tránh ánh mắt soi mói của Nhàn, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa to:

-Anh xin lỗi em, vì anh thương em quá nên không muốn em buồn. Nếu em đã biết thì anh cũng đỡ khó xử.

Nhàn ngắt lời Túy và nói lớn hơn:

-Anh biết là em không thể xa anh được, anh nói đi, anh ở với em hay về với vợ anh ?

-Anh …anh ... dĩ nhiên là anh chọn em, nhưng hôm nay vợ anh sắp sanh, để anh về rồi anh sẽ nói chuyện với em sau …

Nhàn bật khóc lớn, cô nói nếu anh về thì sẽ không bao giờ trở lại với cô nữa. Túy không biết nói sao, trong lòng anh nóng như lửa đốt. Túy để mặc Nhàn vật vã, anh đi ra xe như chạy trốn.


 
B

bin_iuem

ma nữ đa tình(tt)

Lái xe ra khỏi nhà Nhàn, lòng Túy vẫn thấp thỏm không yên, linh tính cho anh biết sẽ có chuyện không hay xảy ra. Trời mưa như trút từng cơn nước đập vào kính xe, cây gạt nước quay qua, quay lại vẫn không gạt rõ tầm nhìn cho người lái. Ra đến xa lộ 405, xe bị kẹt xếp từng hàng dài thăm thẳm không biết tới bao giờ mới thông. Sau hơn một tiếng đồng hồ nhích từng chút một, chắc không thể về nhà được, Túy sốt ruột cầm điện thoại lên gọi về nhà, anh dặn Tâm:

-Em nhớ soạn sẵn một ít quần áo, anh về là đi ngay. Anh đang bị kẹt xe, nếu anh không về kịp, em kêu bạn anh, bác sĩ Đăng tới chở em lại nhà thương Memorial, anh sẽ lại đó sau nhé.

Ngồi trong xe, chân nhấp chân ga, Túy lại nhớ đến Nhàn, không biết giờ này cô ngủ chưa? Nhìn đồng hồ, thấy kim chỉ đã mười hai giờ đêm, Túy lại cảm thấy ruột mình thắt lại vô cớ, chắc hồi tối ăn vội nên bụng đói. Túy ráng lách xe ra lane phải để tìm lối ra, kiểu kẹt xe này thì phải kiếm đường trong đi cho mau. Vừa nhìn chừng xe bên cạnh, Túy gọi điện thoại cho Nhàn, điện thoại reng một hồi lâu, không thấy Nhàn bốc lên, có thể cô đã ngủ rồi.

Ra khỏi freeway, Túy thở phào, nhấn chân ga. Trong làn mưa dầy đặc, hình như có một bóng trắng lao vụt ra ngay đầu xe anh, đường trơn, xe đang lao với tốc độ nhanh, Túy hốt hoảng thắng xe nhưng không kịp. Chiếc xe quay chao đi xém tông vô bờ lề bên kia đường. Túy vội vã đậu xe vô lề, tắt máy xe, nhìn ra ngoài. Đường chung quanh không một bóng xe, khúc rẽ này vắng vẻ, nhìn xuống đường, Túy giật thót mình khi thấy một xác người trắng toát nằm đó không xa. Túy lấy hết can đảm, mở cửa xe, mặc cho trời dang mưa, chạy ra nhìn cho kỹ. Đưa tay vuốt nước mưa trên mặt, anh vừa đi lại gần cái xác vừa hy vọng người đó còn sống. Đó là một cô gái, mái tóc dài che phủ hết mặt cô, cô mặc áo ngủ mỏng manh màu trắng, chân không mang giầy. Túy vén mái tóc cô gái, anh tính đưa tay ra rờ mũi xem chừng. Một hình ảnh khủng khiếp đập vào mắt anh, người con gái đó không ai xa lạ, chính là ...Nhàn! Trong kinh nghiệm bác sĩ của Túy, đây có lẽ là một cái xác ghê rợn nhất mà anh từng gặp, mắt Nhàn trợn trừng, đôi măt đẹp sâu thẳm từng nhìn Túy âu yếm tình tứ, nay không còn sức sống, trắng dã, máu từ trong miệng Nhàn ứa ra nhỏ xuống chiếc áo trắng sũng nước mưa, đôi môi đỏ mọng xinh tươi của cô nay đã trở thành màu tím thẫm, mặt cô trắng như tờ giấy. Hiển nhiên cô đã chết, và người lái xe đụng cô là Túy. Nghĩ tới đây, Túy buông vội cái xác xuống, chạy mau lại chiếc xe Volvo của mình, anh phải chạy cho xa, càng nhanh càng tốt.

Một tay Túy run rẩy vặn chìa khóa nổ máy xe, tay kia xập cửa lại. Túy chạy xe trên đường vắng, chạy không định hướng, đầu óc còn lởn vởn hình ảnh ghê rợn của Nhàn. Túy lẩm bẩm:

-Anh đã giết em ...anh không muốn như vậy đâu ...Tha lỗi cho anh nghe Nhàn.

Không hiểu vì thấm nước mưa hay sao, tự nhiên Túy thấy lạnh buốt, trong xe như có một luồng gió lạnh ở đâu thổi tới. Túy giật thót người, anh ráng gồng hết bao nhiêu bắp thịt ở cổ lên để từ từ quay sang bên cạnh. Trên chiếc ghế đối diện ...Nhàn ngồi lù lù ở đó, nhe hàm răng đỏ ối những máu ra cười với anh! Cũng nụ cười ấy, hàm răng ấy, lúc trước dễ thương và mời gọi bao nhiêu thì bây giờ mang lại cho Túy một niềm ghê sợ, anh kinh hãi á khẩu, không nói được lời nào. Nhàn âu yếm đưa tay ra sờ mặt Túy, cử chỉ cô thường làm với anh, tay cô lạnh như đá. Túy ngồi như bị đóng đinh, anh tưởng chừng mình đang ở một thế giới nào khác, trong thế giới đó không có sự sống. Chiếc xe lao vun vút không người điều khiển, đâm xiên xiên vô trườn dốc trên con đường Cherry, trước khi bắt vô con đường ngoằn ngoèo lên dốc cao. Xe Túy đụng vô một thân cây ở trong khu rừng thưa, đầu anh đập mạnh vô tay lái, anh đã bất tỉnh liền ngay sau đó ...


Tỉnh dậy, Túy ôm đầu ngơ ngác nhìn chung quanh, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Túy nói thầm:

-Mong là mình chỉ nằm mơ thôi, tất cả chỉ là ác mộng ...Nhàn chưa chết ...

Nhìn vô đồng hồ tay, thấy đã gần ba giờ sáng, Túy giật mình, nhìn ra ngoài xe, mưa đã tạnh, bóng đêm im lặng trong khu rừng vắng. Túy hơi nhăn mặt khi thấy đầu và tay nhói đau. Túy thử nổ máy xe, may quá, chiếc Volvo cứng cáp lúc này là một vị cứu tinh cho anh, máy vẫn nổ đều, anh thử de xe lại để lấy trớn, chiếc xe hơi bị khựng lại như bị chắn bởi vật gì, chắc la` một cành cây to, mặc kệ, Túy phải đi khỏi chỗ này, anh rú ga cho xe chồm lên ra sau. Hình như có một tiếng vọng xa xôi, tiếng thét thê thảm đâu đó, Túy giật mình, nhìn lên kính chiếu hậu, một con quạ đen vụt đập cánh bay lên tàng cây mờ mờ. Nhìn sang ghế xe bên cạnh, Túy thấy trống trơn, bỗng tay anh lại run lên, trên nệm ghế da, một vũng nước mưa còn đọng ở đó. Cả đêm thần kinh căng thẳng, Túy thật là mệt mỏi, anh lái xe chầm chậm lên con dốc. Anh lục túi tìm điện thoại để kêu về nhà. Chuông reo một hồi lâu thì có tiếng mẹ anh:

-À lố, Túy đó hả con? Trời ơi, cả đêm con làm mẹ sốt ruột, con Tâm đã vô nhà thương rồi sanh rồi. Con đi đâu vậy?

Túy nói nhanh cho qua:

-Con bị đụng xe nhưng không sao, bây giờ con về liền.

-Sao thế con? Mẹ lo quá có ngủ được đâu, mưa gió thế này, thôi, con về rồi chở mẹ đi ra nhà thương luôn, hèn chi mẹ cứ nóng ruột mãi, ở nhà một mình chắc mẹ phát điên.


Túy cũng mong là bây giờ có mẹ ở bên cạnh, anh cảm thấy cô đơn và sợ hãi. Khi Túy tới nhà thương, Tâm đã được chuyển qua phòng dưỡng bịnh, nàng có vẻ mệt mỏi. Em bé sanh non hơn một tháng, đó là một bé gái. Bác sĩ Đăng, bạn của Túy, bắt tay chúc mừng anh đã được làm cha. Bác sĩ Đăng vui vẻ:

-Bà nhà sanh hơi khó vì thiếu tháng, nhờ có tôi chích thuốc giảm đau nên chỉ đau bụng có hơn ba tiếng đồng hồ, nhưng baby sẽ phải nằm trong lồng kiếng một thời gian. Thôi, ông mau vô thăm dzợ con đi, bả đang giận ông đó!

Tâm hờn mát nhìn chồng:

-Mẹ nói cho em nghe rồi, anh mất hồn mất vía rồi sao, đụng xe không kêu cho em khỏi mong?

Túy cười gượng:

-Đâu có gì, em có đau nhiều không?

-Nếu có anh ở bên cạnh thì em sẽ đỡ đau nhiều hơn, anh đã bế con chưa, con mình giống ai vậy anh?

Đứng bên ngoài, Túy nhìn vô lồng kiếng, gương mặt em bé đỏ chót, môi như bôi son, mày đậm, mi dài. Túy mỉm cười với con, bỗng anh trố mắt nhìn trừng trừng, trên cái miệng nhỏ nhắn đang há ra, một chấm nốt ruồi đen ở môi trên thật đậm!!!

Bà mẹ Túy đứng sau lưng anh, khen con bé dễ thương, giống bố. Bà cụ hớn hở:

-Túy này, mẹ đã bàn với vợ con rồi, nếu là con gái, mình đặt tên nó là Nancy, con nghĩ sao?


---

Sau này, Túy mới biết thì ra Nhàn đã tự tử chết ngay sau khi anh rời khỏi nhà cô đêm hôm đó. Cô dùng dao lam cắt đứt mạch máu ở cổ tay, chết với tư thế nằm trên giường, trên người mặc bộ đồ ngủ màu trắng. Bóng trắng mà Túy đụng phải ở khúc quanh chỉ là hồn ma của cô . Tuy không phải giết Nhàn, nhưng Túy vẫn luôn nghĩ là anh đã gián tiếp gây nên. Anh đã cứu Nhàn sống lại và cũng đẩy cô vào một cuộc tình không lối thoát . Có một điều mà cả vợ lẫn mẹ Túy đều không biết, thật ra em bé Nancy không giống anh, nó giống Nhàn! Anh sợ phải đối diện với con, đêm đêm thường ra quán rượu uống giải sầu.






------HÊT----------
 
C

cinderella...sister


hinhma1.png




Chà chà..........

Ông volongkhung ( võ long khùng ) nhà ta trông cũng "đập zai" phết..........

=))

ơ mà ông này ị gay hay sao á??

má hồng hồng đỏ đỏ...............

nản.


:|
 
Top Bottom