Amaranth's Guestroom (not restroom!)

Status
Không mở trả lời sau này.
A

amaranth

@Giang: tại chẳng có chuyện gì để làm ở đó :D. Mà dạo này làm gì theo dõi anh ghê thế ;))
@Châu: sao mà khiếp? còn kết bài thì dễ nhất là cứ kêu gọi mọi người cùng hành động :D.
Ngày của mẹ thì nói về mẹ yêu con như nào, hoặc con yêu mẹ như nào... Nếu có cứng tay nữa thì viết về hình ảnh người mẹ trong suy nghĩ của con người nói chung... Tại sao khi giật mình lại kêu "má ơi", "trời đất mẹ ơi"... thậm chí chửi cũng chửi "mẹ nó"... cứ nghĩ xem, sẽ có nhiều điều sâu sắc đó.
 
M

mrs.english

Con nít???

Cô em bảo phải viết đó.Đi thi người ta có ra mà nhưng chỉ ở mức độ đơn giản thôi.

Một lần nữa CON NÍT???
 
A

amaranth

Hông, ý anh là viết về đề tài mà anh gợi ý ấy (hình ảnh người mẹ trong suy nghĩ của con người Việt Nam). Theo anh thì đó là hình ảnh cơ bản nhất, sâu sắc nhất mà cũng bản năng nhất. Từ lúc mới tượng hình đã ở trong lòng mẹ, ra đời cũng do mẹ nuôi lớn, tiếng đầu tiên biết nói cũng thường là gọi mẹ (trừ cá biệt một vài trường hợp như Tố Hữu "yêu biết mấy nghe con tập nói, tiếng đầu lòng con gọi Stalin!!!!"), đến khi lớn lên, thậm chí già rồi, thì bất kỳ lúc nào cảm xúc dâng lên đột ngột, vui quá buồn quá sợ quá ngạc nhiên quá tức quá... cũng đều có hình ảnh của mẹ trong suy nghĩ. Thậm chí đến những câu nói đùa như: "đánh nó đi, đừng cho... má nó hay, má nó hay, làm sao... đánh nó đây"; tại sao không phải ba nó, anh nó, chị nó, mà là má nó? Tại sao má nó biết rồi thì không đánh nó được nữa? Bởi vì bảo vệ con cái là một trong những bản năng mạnh nhất của người mẹ. Ai cũng hiểu điều đó và dùng nó trong một câu đùa rất tự nhiên, tự nhiên như thể hình ảnh người mẹ đã thuộc về bản năng của mình vậy...
Đại khái thế, Hiểu chưa :D.
Nếu em thấy đề tài này khó xơi quá thì cứ theo mấy gợi ý cũ, con yêu mẹ ra sao, và/hoặc mẹ yêu con ra sao, và/hoặc con đã làm mẹ buồn như nào, và/hoặc con mơ ước gì về mẹ (ví dụ mơ ước mẹ và ba hòa thuận hơn chẳng hạn...), và/hoặc... thiếu quái gì thứ để mà nghĩ nào, động não tí là ra ngay ấy mà :)
 
M

mrs.english

Càng khó xơi càng hay anh ạ.
Anh có viết "yêu biết mấy nghe con tập nói, tiếng đầu lòng con gọi Stalin" của Tố Hữu,anh viết cho em nguyên bài được không :D
À,em thấy tiếng Việt có 1 "Hệ thống từ để chửi" rất tinh tế và phong phú,tiếng Anh có như vậy không anh? :D
 
A

amaranth

1. Đó là bài Đời Đời Nhớ Ông, bài này hạn chế phổ biến ;))
Tố Hữu said:
ĐỜI ĐỜI NHỚ ÔNG

Bữa trước mẹ cho con xem ảnh
Ông Stalin bên cạnh nhi đồng
Áo Ông trắng giữa mây hồng
Mắt Ông hiền hậu, miệng Ông mỉm cười
Stalin! Stalin!
Yêu biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!
Hôm qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
Làng trên xóm dưới xôn xao
Làm sao, Ông đã... làm sao, mất rồi!
Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi!
Hỡi ơi, Ông mất! đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười
Yêu con yêu nước yêu nòi
Yêu bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu!
Ngày xưa khô héo quạnh hiu
Có người mới có ít nhiều vui tươi
Ngày xưa đói rách tơi bời
Có người mới có được nồi cơm no
Ngày xưa cùm kẹp dày vò
Có người mới có tự do tháng ngày
Ngày mai dân có ruộng cày
Ngày mai độc lập ơn này nhớ ai
Ơn này nhớ để hai vai
Một vai ơn Bác một vai ơn Người
Con còn bé dại con ơi
Mai sau con nhé trọn đời nhớ Ông!
Thương Ông mẹ nguyện trong lòng
Yêu làng, yêu nước, yêu chồng, yêu con
Ông dù đã khuất không còn
Chân Ông còn mãi dấu son trên đường
Trên đường quê sáng tinh sương
Hôm nay nghi ngút khói hương xóm làng
Ngàn tay trắng những băng tang
Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời

2. Có chứ, nhưng anh dốt nên không biết :D.
 
M

mrs.english

Đọc hết bài em vẫn chưa biết Stalin là ai :D .Phải Bác Hồ không anh =)) hay là Lê-nin nhỉ?
Xí,anh mà dốt.Phải nói là...





















































Quá...chứ =))
 
A

amaranth

Stalin là lãnh tụ vô sản Liên Xô (sau Lenin) thời đại chiến thế giới lần 2, ông này nổi tiếng lịch sử vì giết hết những người nào phản đối ổng :D. Mà thôi, nói tới mấy chuyện này lại tranh cãi dài :)) Chấm dứt ở đây đi.
 
K

khoaiknor

dear our Ama! ^^! cho em hỏi về thứ tự của các tính từ trong một câu đi đại ka! (có cách nào để nhớ hem , chỉ mụi lun với ) ^^ thanks !
 
M

mrs.english

Anh Am cho em hỏi cái này ngoài lề tí nhé.Mười mấy ngày nữa em đi thi HSG rồi.Thi Anh thì chắc chắn rồi,còn 1 môn nữa là Văn hoặc Toán.Em bị thi môn Văn(em thích Toán hơn).(Thầy nói em học Văn nhỉnh hơn học Toán T_T)Anh kèm em Văn được không?Kèm cấp tốc ấy hoặc là có kinh nghiệm gì hay đề thi cũng được.Trả lời nhanh anh nhé!
 
A

amaranth

Chỗ này là phòng khách nhà người ta chứ có phải là đường quốc lộ đâu mà có lề :D.
Hmmm, nói về Văn thì anh nghĩ vầy:
Trường hợp em gặp một bài rất quen, nếu không muốn thiệt điểm, trước tiên vẫn phải viết những gì cần viết về tác phẩm (những gì ai cũng được học, ai cũng biết, nhưng ai cũng phải nói cho người ta biết là mình biết). Sau đó mới có thể thêm vào cảm nhận riêng của mình.
Nếu gặp bài lạ thì quá sướng, cứ cảm nhận tuốt hết mà phang.
Bay giờ nói về chuyện cảm nhận, để cảm văn thì phải có tâm hồn, nhưng để giải thích cho người khác cảm được văn, thì mình trước hết phải là một nhà văn. Muốn làm văn có điểm cao phải luôn nghĩ theo hướng đó, phải đặt trường hợp mình là tác giả rồi xét từng phần từng câu, thậm chí có khi là từng chữ, mới thấy hết được cái dụng tâm và dụng ý của tác giả thật sự như thế nào. Khi cảm nhận cũng đừng ngại liên tưởng, cứ liên tưởng càng nhiều càng tốt, rồi chọn những ý nào "đắt" nhất mà viết vào.
Đấy là nói về bình văn, còn nếu gặp đề nghị luận xã hội thì phải lưu ý, nhìn nhận mọi vấn đề đều phải có 2 mặt để so sánh và đối chiếu; muốn phê phán ai trước hết phải đặt mình vào vị trí người đó, ngược lại muốn tán dương cái gì trước tiên phải đặt mình vào vị trí đối lập với cái đó, tránh tình trạng viết cực đoan, chỉ chăm chăm một phía, lời văn sẽ rất trẻ con, rỗng tuếch và nhạt thếch.
Đối với dạng bài biểu cảm thì hên xui, tùy cảm xúc mà phăng, có thể chen vào một tí kêu gọi sống tốt, nhưng càng kín đáo càng hay, đừng bao giờ để một bài biểu cảm mà có câu nào bị cho là "sáo"; văn biểu cảm là phải thành thực. Ngôn ngữ thì càng dễ thương càng tốt, nhất là em con gái nữa, viết sao cho người ta đọc vào tưởng tượng ra người viết rất là đáng yêu, thông minh mà nhỏ nhẹ... Bao nhiêu đó thứ là ăn tiền :D.
Với tự sự thì tránh viết câu quá dài nhá! Anh thấy một số nhà văn "trẻ" bây giờ chuộng loại câu rất nhiều định ngữ, bổ ngữ gắn vào một cụm chủ vị duy nhất; câu lê thê, đọc mỏi mắt, ví dụ như kiểu: Loan lẩn thẩn bên triền đê dài dằng dặc đã bao nhiêu lần đếm gót những cô gái bị người ta phụ bạc nặng nề gieo xuống nền xi-măng xám xịt như màu sắc cuộc sống tàn tro ở cái xứ sở mà 10 đứa con gái thì đã hết 8, 9 ... (còn có thể viết nữa, nhưng anh lười quá không bịa tiếp) Đấy, văn tự sự rất cần phải miêu tả, càng chi tiết càng sinh động, có danh từ thì nên có tính từ, có động từ thì nên có trạng từ, ví dụ "mẹ sắp trái cây ra đĩa" => "mẹ tỉ mỉ sắp từng quả táo tươi ngon, chín mọng ra cái đĩa thủy tinh trong suốt, tủm tỉm cười bảo: cái đĩa này đã sắp trái cây cúng gia tiên ngày bố chúng mày cưới mẹ đấy". Đại khái thế, thi thoảng cũng nên chen vào những hình ảnh so sánh ngộ nghĩnh, ví dụ như "... của hắn to như cái vòi chú voi con", à mà quên, em thi HSG chắc không phải viết mấy văn loại đó, thôi cho ví dụ khác: "mây che nghịt cả trời, gió hớp từng ngụm mưa phun tứ tán, kiểu mưa của núi rừng quả nhiên có khác." Đôi khi những tính từ / trạng từ bình thường vẫn hay đi với danh từ / động từ này nhưng mình lại cho nó đi với danh từ / động từ khác tạo nên sự hấp dẫn rất thú vị, ví dụ như "nắng ong một màu vàng dịu ngọt" (chỉ có mùi ngọt hoặc vị ngọt, màu thì ít khi đi với ngọt, mà nắng ngọt thì càng lạ, nhưng lạ mà vẫn hợp lý), nhưng cũng đừng làm dụng quá có thể hóa thành vô duyên :D.
 
M

mrs.english

Xem anh nói về cái lề kìa.Đây là phòng khách hả anh,thế mà em tưởng là nhà trọ =))
Anh nói gần giống thầy em^^.Hay đó,nói tiếp đi anh :D
 
A

amaranth

__Xin cho về trọ gần nhau
Mai kia dù có ra sao cũng đành__


Đứa nào trả anh xu nào đâu mà bảo là trọ?
Kinh nghiệm về cách làm chỉ có thế thôi, còn lại là tùy mình xử lý đề như thế nào thôi :) Nếu em cần thì đưa thử một vài đề, anh sẽ thử nói những cảm nhận riêng cho em nghe thử.
Chứ anh học hành có ra gì đâu mà giảng lý thuyết được :">
 
M

mrs.english

Có ở đâu mà trả hả anh^^

Em có cái đề này nè!Mới làm nộp thầy hôm qua

Theo em,khi khẳng định rằng:"Nghệ thuật không đứng ngoài trỏ vẽ cho ta đường đi,nghệ thuật vào đốt lửa trong lòng chúng ta,khiến chúng ta tự phải bước lên đường ấy"(Tiếng nói của văn nghệ-SGK Ngữ Văn 9-Tập 2,tr.15),Nguyễn Đình Thi muốn nói về điều gì?
Em hãy viết về một tác phẩm trong chương trình Ngữ Văn THCS đã tác động khiến em "tự phải bước lên" như thế.
 
A

amaranth

Em chọn tác phẩm gì, anh mới nói được chứ?
(Nếu là anh thì anh chọn Con Cò - Chế Lan Viên)

Câu nói của Nguyễn Đình Thi có 2 ý nghĩa, vì ông này là nhà phê bình văn học chứ không phải chỉ là nhà văn bình thường. Ý thứ nhất, nghệ thuật nói chung và văn học nói riêng không thể là những lời kêu gọi suông, nó phải cất lên những tiếng kêu gào của cuộc sống để rung động tâm hồn người đọc, để cho họ tự suy ngẫm và làm theo con tim của mình. Ý thứ hai là đối với bản thân người làm nghệ thuật, nhất là người viết văn; không thể coi nghệ thuật là ánh sáng soi đường (quan điểm nghệ thuật vị nghệ thuật), mà nghệ thuật phải là phương tiện của mình, để nói lên tiếng nói của lòng mình về cuộc sống (nghệ thuật vị nhân sinh).
 
M

mrs.english

Bài Con Cò mà anh nói thì em chưa học.Em đã chọn bài Lặng Lẽ Sa Pa của nhà văn Nguyễn Thành Long
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom