Thực sự mình viết xong chap 21 xong lại thấy có chút gì đó luyến tiếc :v Lại một lần nữa nhắc nhở mọi người nhớ đọc hết nheee <3
Chap 22: Ác Quỷ Đội Lốt Người
Tôi đang bước đi trong một vườn hoa rộng mênh mông bát ngát, tưởng chừng như phía cuối chân trời kia còn xa vời lắm. Đôi chân trần của tôi nhẹ nhàng lướt nhẹ trên các bông hoa cẩm tú hầu, hoa bách hợp, hoa cúc... tựa như đang bay. Đi đến một nơi, dòng suối uốn lượn đang chảy róc rách, những hạt cát bé tí màu đỏ tươi như
chu sa (1) ánh lên một màu lấp lánh làm tôi hơi loá mắt. Không khí ở đây thật là dễ chịu làm sao! Bầu trời quang đãng, những gợn mây màu hồng nhạt đang lơ lửng trôi. Tôi hít một hơi dài, đưa hai tay lên ngang vai như muốn hoà mình vào dòng suối mát kia.
Ở đằng xa kia, trước mắt tôi, mờ mờ ảo ảo hình bóng của một người. Người ấy đang quay lưng lại với tôi, chiếc váy ngắn được đan bằng những bông hoa hồng đủ màu sắc thoang thoảng một mùi hương thơm ngát. Mái tóc dài hơn vai đang bồng bềnh trong gió, người ấy chầm chậm quay đầu lại phía tôi.
Tôi cảm nhận được ánh mắt người ấy, một ánh mắt lạ lùng mà lại rất thân quen, một đôi mắt biếc thơ mộng nhưng cũng chứa đầy bí ẩn...
- Thằng nhóc này, mi có mau tỉnh lại hay không thì bảo!
- Khụ khụ...
Tôi định bước lại chỗ của người đó thì cảm giác như chân bị hẫng, rồi rơi vào một nơi tối tăm tựa như hố đen vũ trụ. Mở mắt ra, không khí ở đây không dễ chịu như vừa nãy, toàn mùi thuốc men, mùi khó ngửi của hoá chất. Một lần nữa tôi cảm thấy khó thở. Toàn thân nóng hổi như bị lửa thiêu, tay chân cứng đờ, đôi mắt không còn nhìn rõ nữa.
- Cậu ấy tỉnh rồi này! - Tiếng ai đó reo lên.
Mắt tôi đang dán trên trần nhà, thì ra đây là bệnh viện. Tôi gắng hết sức để ngồi dậy, đầu đau như bị búa đập vào.
- Toshiro-kun tỉnh rồi, tốt quá...
Một cô gái đang đứng gần cửa phòng nói, trên tay cô ấy còn xách một cái túi giấy. Mắt tôi lờ mờ không thấy rõ cô gái đó là ai, cô ấy tiến lại gần giường bệnh, đặt túi giấy xuống rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Là... Yuichi Sakura.
- Cậu... - Giọng tôi khản đặc, nói không thành tiếng. - Sao...?
- Cậu đừng có nói nữa! Đêm qua vì cậu và Yuichi nên khiến cho bọn tớ khổ sở, bây giờ ê ẩm hết cột sống rồi đây này. Bồi thường đi!
Người vừa nói là Yutaka, cậu ấy đang nằm vác chân chữ ngũ trên ghế sofa, đôi mắt thì dán chăm chăm vào màn hình điện thoại. Giọng điệu của cậu ấy như trách móc nhưng trong đó vẫn có chút quan tâm, lo lắng.
- Tớ bị sao vậy? - Tôi xoa xoa vùng thái dương.
- Còn hỏi bị sao nữa à, đêm qua sau khi Yuichi bị đâm thì cậu cũng ngất luôn, đàn ông đàng ang gì mà yếu xìu! - Yutaka bĩu môi.
- Bác sĩ bảo cậu bị sốt hồi qua giờ rồi, vì không được điều trị sớm nên nó "hành" cậu ngất. Sau này xem cậu còn dám không lo cho sức khoẻ cho sức khoẻ của mình nữa không! - Natsuki ngồi bên cửa sổ nói, bên cạnh còn có Itou Yuuka, bọn họ đang mải mê hàn huyên với nhau, hai cô gái tưởng chừng như hai tảng băng lạnh bây giờ lại đang nôn náo. Nhìn thấy Itou, tôi chợt nhớ đến vụ cô ấy bị cưỡng hiếp, có lẽ cô ấy đã quên rồi, đúng là một cô gái lạc quan.
- Vậy à... thảo nào hôm qua tớ lại bị hoa mắt, còn nặng người nữa... Yuichi! Yuichi cậu ấy sao rồi?
- Được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, bác sĩ bảo không có gì nghiêm trọng, bây giờ cậu ấy đang ngủ.
Yuichi không sao. Cánh cửa phòng hồi sức một lần nữa lại được mở ra, bố mẹ tôi đến. Thấy bố, tôi giật mình, chắc chắn sẽ bị bố mắng cho một trận tơi tả!
- Xin lỗi Toshiro-kun, chỉ tại bố mẹ không tốt, con bị bệnh mà bố lại không biết, bố xin lỗi...
Bố rơm rớm nước mắt đến ôm tôi, bây giờ ông giống như một đứa trẻ. Tôi phì cười.
- Không có gì đâu bố, con mới là người phải xin lỗi, con đã nói dối bố mẹ.
Ông nhìn tôi bằng một ánh mắt trìu mến, chắc bố đang tự trách mình vì lâu lắm mới về nhà, nhưng khi về lại không chăm sóc tốt cho con cái.
- Xin chào mọi người, đông vui quá nhỉ!
Giọng nói ấy...
- Ô hô, Takumi-kun đến thăm thằng con nhà chú à, hai đứa chơi nhé, chú ra ngoài đây! - Ba tôi khẽ lau nước mắt rồi xoa đầu tôi, ông bước ra khỏi phòng.
- Takumi...? - Tôi nhìn cậu ta, khuôn mặt nghiêm nghị giờ không còn nữa, trái lại là một nụ cười thân thiện. Cậu ta đến chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ đặt túi giấy giống như của Sakura xuống.
Trên mặt cậu ấy, có một vết bầm! Vết bầm ấy ở đâu ra? Tôi bất giác sờ lên trên má mình, vết thương tối qua đã được băng bó lại.
- Ha ha, trùng hợp chưa! Toshiro và Takumi cùng bị thương trên mặt luôn này. - Yutaka cười đùa bỡn cợt.
Sau lời nói đó của Yutaka, Natsuki lườm Takumi một cái rồi quay sang nhìn tôi, hình như cô ấy vừa phát hiện ra điều gì đó.
- Hôm nay nghe tin cậu và Yuichi gặp chuyện nên tớ tức tốc đến đây ngay, rất may là cậu không sao. - Takumi trưng cái mặt giả dối đó ra nhìn tôi. Tôi tức muốn dựng tóc lên, rõ ràng hắn là tên áo đen hôm qua! Bây giờ còn giả nai nữa à? Nói thì nói vậy nhưng tối qua tôi là người được tiếp xúc với hắn lâu nhất, trực giác tôi nói lên kẻ đó chính là Takumi chứ tôi không có bằng chứng. Nếu như bây giờ nói ra thì cũng chẳng có ai tin. Tôi đành ngậm miệng, gượng gạo gật đầu cảm ơn hắn.
- Thôi, nếu cậu không sao thì tốt rồi. Ở lớp vẫn chưa kết thúc tiết học, mọi người cùng xin nghỉ học để tới đây thăm cậu, nhưng tớ thì không được. Bây giờ tớ phải quay trở lại trường, mau phục hồi nhé. - Takumi thoái thác bỏ về, dường như cậu ta đang cố né tránh tôi. Natsuki nhìn cậu ta như một con người
đặc thù (2), dường như cô ấy đã tỏ tường mọi chuyện. Cô ấy một lần nữa nhìn tôi, ý bảo nên chú ý với loại người hung hiểm này.
- Kìa, tóc cậu rối rồi kìa. Để tớ chải lại cho. - Sakura chỉ tay lên đầu tôi rồi lấy từ trong túi ra một chiếc lược. Cô ấy đích thân chải tóc cho tôi, cái khoảnh khắc này... nó gượng gượng sao ấy. - Đáng yêu quá!!
Yuichi cười khanh khách, còn Natsuki thì trưng cái mặt táo bón ra nhìn Sakura và tôi đang tình tình cảm cảm.
*
Buổi xế chiều. Trời quang mây tạnh, tuy mây đang
vần vũ (3) nhưng trời không có dấu hiệu gì của một cơn mưa.
Tang lễ của Akai Michio và Yamaguchi Yori diễn ra cùng một ngày. Thì ra Akai và Yamaguchi là thanh mai trúc mã thời còn bé, vải lại cả hai gia đình đôi bên đều có hôn ước. Vì thế nên tang lễ của hai người được tổ chức cùng ngày là điều đương nhiên.
Tuy bệnh tình của tôi chưa thuyên giảm nhưng vẫn cố đến tang lễ. Natsuki lúc ở bệnh viện đã khuyên tôi không nên đến đó vì nếu tôi bắt gặp cảnh thê lương của tang lễ sẽ không chịu được mà "lên cơn", nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không chịu được tính ương ngạnh của tôi nên đành để tôi đi theo.
Mọi sự việc mấy hôm nay cứ như một thước phim được tua nhanh làm tôi không sao phản ứng kịp. Đường đến nhà Akai và Yamaguchi ở cuối phó, nằm tít trong con đường nhỏ. Khung cảnh ở đây cũng lạnh lẽo, ảm đạm, cực kỳ thê lương. Từ khi bước đến đây, lòng tôi lại quặn lại, đầu nhói đau, tâm trạng xót thương có hai cô cậu trẻ đang tuổi thanh xuân đẹp nhất, cớ sao lại... Đầu tôi lại
ngây ngấy (4), chắc là do bị cơn sốt hành hạ.
- Cậu chịu nổi không? Hay là chúng tớ đưa cậu về bệnh viện nhé! - Yutaka đang đi sát bên tôi, hỏi.
- Không sao, tớ chịu được. Dẫu gì đây cũng là tang lễ của hai thành viên trong lớp, sao tớ lại vắng mặt được.
Nói thì nói vậy, nhưng tôi biết sức khoẻ của mình có hạn,
thân thủ (5) lại yếu từ nhỏ, không biết có chịu nổi đến khi tang lễ kết thúc hay không...
Thoáng chốc bọn tôi đã đến nhà hai người họ. Hai nhà sát bên nhau, nhưng nhìn tổng thể thì nhà của Akai có vẻ khá giả hơn. Có lẽ bọn tôi đến muộn nên đội kèn trống phụ hoạ cho tang lễ và khách đến viếng đều về cả, chỉ còn lại người nhà của hai người và bạn bè cùng lớp ở đó. Lòng tôi lại xốn xang khi nhìn thấy di ảnh của hai người, bây giờ chỉ chực oà khóc. Bố mẹ của họ đều khóc lóc rất thảm thương, bạn bè cùng lớp mặt người nào người nấy đều tiu nghỉu.
Chỉ có một điều, vắng bóng Takumi...
*
Yutaka và Natsuki đưa tôi trở lại bệnh viện. Thực sự tôi chẳng muốn vào nơi này chút nào, không khí ngột ngạt, lại mang đến nhiều sự chết chóc.
Bố mẹ tôi đều chờ sẵn ở đó, mẹ còn đem bữa tối mẹ và cô Eriko nấu đến. Cô Eriko và thầy Akihito cũng đến, hai người mang cho tôi rất nhiều món bồi bổ. Không thấy anh Kiyoko đâu, muốn cảm ơn anh ấy chuyện tối hôm qua mà lại không được. Hàn huyên được vài câu thì bọn họ đều về cả, chỉ còn cô Eriko nán lại giường tôi ít lâu. Cô ngắm nghía cả người tôi một lúc rồi mỉm cười.
- Xin lỗi Toshiro-kun, cô
hèn mọn (6) quá...
- Việc gì cô phải xin lỗi cháu?
- Cô nghĩ cô nên tiết lộ bí mật về chiếc răng thú này cho cháu biết. - Mắt cô đượm buồn, cô tiến lại gần cửa sổ và mở nó ra. Gió ùa vào tràn ngập cả căn phòng, cô hít một hơi dài, ung dung ngắm dòng xe cộ đang tấp nập qua lại dưới kia.
- Bí mật về chiếc răng thú này ạ? - Tôi ngạc nhiên, từ lâu tôi đã nghi ngờ về nó.
- Phải. - Cô ấy ngừng lại một lúc rồi nói tiếp. - Cháu biết tại sao cô lại tặng nó cho cháu không? Vì cháu là người duy nhất cô từng gặp có duyên với nó.
- Cháu...?
- Có thể cháu sẽ không tin, nhưng trước kia cô từng là một thầy bói. Ngày trước khi cô giải nghệ, cô đang đi du ngoạn cùng Natsuki trên một ngọn núi thì thấy nó. Nhìn diện mạo của nó cô chắc chắn đó là răng của một trong bốn linh thú tồn tại trong thần thoại Trung Quốc. Nghe đồn chiếc răng thú này thoạt đầu sẽ khiến người đeo nó gặp tai hoạ, nhưng nếu vượt qua được tai hoạ đó, nó sẽ bảo vệ người đeo nó tới cùng. Cô đã đeo nó cho Natsuki năm con bé học lớp 8, nhưng không hiểu sao, tai hoạ ập đến với nó liên miên chứ không thấy điều may mắn nào.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy cháu, cô đã nhận ra nó hợp với cháu nên đã đeo nó cho cháu. Tối qua, cô cảm nhận được sự nguy hiểm nên nhờ Kiyoko đi theo bảo vệ cháu. Nếu không, người bị đâm nguy kịch là cháu, chứ không phải Yuichi. - Cô Eriko nói mạch lạc như kịch bản đã được học thuộc trước.
Thật sao? Thì ra lúc tôi đang mê man sắp té xuống hồ sen là do nó gây ra, lúc tôi sắp bị tên áo đen đâm cũng là do nó gây ra. Nhưng tại sao nó lại phát sáng để báo hiệu cho Natsuki biết mà đến cứu tôi? Và tại sao nó lại dẫn dắt anh Kiyoko đến để cứu tôi lúc đang nguy cấp? Nếu nó muốn mang tai hoạ đến cho tôi rồi thì cần gì phải cứu tôi nữa?
Lời của cô Eriko tôi nghe nửa hiểu nửa không, nếu bây giờ có suy nghĩ nữa thì chỉ làm cho cái đầu này nổ tung ra mất!
- Cô thành thật xin lỗi cháu... - Cô Eriko xoay người lại. - Hả? Sao nó lại chuyển sang màu trắng rồi?
Cô ấy tiến tới nắm lấy chiếc răng thú đang nằm yên vị trên cổ tôi. Phải, trước kia nó có màu xám đục, da lại sần sùi, còn bây giờ nó trắng tươi, bề mặt lại nhẵn trơn. Trên đấy còn xuất hiện vài đốm đỏ, có lẽ... nó là máu của tôi.
- Tốt rồi! Mọi chuyện đã êm xuôi! Hay quá! Đúng là nó có duyên với cháu! - Cô Eriko phấn khởi reo hò, chuyện nó đổi màu thì ảnh hưởng đến gì à?
- Tránh ra!!!!!! Tôi phải tính sổ với nó!!!!! Rồi tôi sẽ giết hết các người! AAAAAA!
Chuyện gì vậy?
-----------------------------------------------------------------------------------
(1) sulfur thuỷ ngân kết tinh thành hạt nhỏ như cát, màu đỏ tươi, rất độc, dùng làm chất màu hoặc làm thuốc.
(2) khác biệt, khác với sự vật còn lại.
(3) chỉ mây chuyển động cuồn cuộn báo hiệu cơn mưa.
(4) khó chịu trong người
(5) ý nói tinh thần và sức lực.
(6) nhỏ mọn.
Góc cờ men:
"Tôi cảm nhận được ánh mắt người ấy, một ánh mắt lạ lùng mà lại rất thân quen, một đôi mắt biếc thơ mộng nhưng cũng chứa đầy bí ẩn..." Mọi người còn nhớ toii sử dụng cái câu này bao nhiêu lần rồi không :v thách ai còn nhớ.
@Junery N @Trần Nguyên Lan @Haru Bảo Trâm @Gâu Đần @Thu Phương 195