Tài năng HMF |xav| |truyện dài| - Tình bạn khác giới

Tiểu Bạch Lang

Cựu TMod Toán|Duchess of Mathematics
Thành viên
9 Tháng tư 2020
1,049
1,064
181
19
Hải Dương
THPT Chuyên Nguyễn Trãi
Cảm ơn các bạn he, lâu lắm rồi mà vẫn còn theo dõi truyện của mình :3

Chap 15: Itou Yuuka gặp nạn

Yutaka nghe tôi nói vậy liền lao tới nơi tay tôi đang hướng về, nhặt cái bảng tên lên. Tấm bảng tên này đã bị rách gần quá nửa, cả hai mặt trước sau dính đầy bụi đất. Nơi nó bị rơi là trước sân một nhà kho cũ.

- Bên trong có… có người!

Yuichi bỗng nhiên hét toáng lên, tay chỉ vào bên trong nhà kho tối tăm trước mắt chúng tôi. Giọng cậu ấy run bần bật như vừa nhìn thấy ma, tôi và Yutaka cũng bị cậu ta doạ cho hoảng hồn.

- Gì hả? Cậu nói bên trong đó có người? – Yutaka hỏi lại cho chắc ăn, trán cậu ấy bắt đầu đổ mồ hôi lạnh

- Rõ ràng tớ nghe thấy tiếng người ở trong đấy… - Yuichi vẫn đứng im, người nấp sau người Yutaka và tôi.

Không chỉ có mình tôi nghe thấy mà chính Yuichi cũng nghe, chắc chắn đây không phải là ảo giác do tôi nghĩ ra.

- Hay là vào đấy xem thử đi. – Tôi lên tiếng.

- Cậu điên à? Nhỡ như trong đó có ma thì sao?

- Trên đời này làm gì có ma chứ!

Tôi với lấy chiếc đèn pin trên tay Yutaka xung phong đi trước. Chúng tôi nép sát vào nhau dần dần đi sâu vào sân nhà kho.

- Nhìn kìa! Có người chết!

Yuichi hét toáng lên lần nữa. Tôi ra hiệu bảo cậu ta im lặng. Quả thật có một người nằm trước nhà kho. Là một cô gái! Điều đáng chú ý là cô ấy mặc đồng phục của trường chúng tôi. Tôi tiến lại gần, lấy đèn pin soi vào gương mặt bẩn thỉu của cô gái này. Là….

Itou Yuuka!

- Người này là Itou! – Tôi quay lại nói với Yutaka và Yuichi.

Trên mặt Yuichi lộ rõ vẻ ngạc nhiên, sau đó là sửng sốt. Còn Yutaka thì cau mày giật lấy chiếc đèn pin từ tay tôi và soi khắp người cô ấy. Chiếc váy mà Itou đang mặc đã bị xé rách gần hết ở dưới chân váy, còn chiếc áo thì bị lột ra và rơi ở bên cạnh Itou.

- Hả…? Con trai chúng ta không nên nhìn Itou với bộ dạng này đâu Tohsiro… - Không quay lại nhìn tôi cũng biết cậu ta đang đỏ mặt.

Tôi không quan tâm những chuyện ấy, dù sao cô ấy cũng đang mặc một chiếc áo lót, việc quan trọng là kiểm tra xem cô ấy có bị gì không. Itou vẫn còn sống, có một chút máu rỉ ra ở thái dương, chắc là bị một vật gì đó đập vào. Trên tay cô ấy vẫn còn đnag nắm chặt một con cá sấu bằng đồ chơi màu xanh lục…

Cá sấu đồ chơi?

- Yutaka, gọi cho xe cứu thương đến đây nhanh đi! – Tôi hớt hải nói.

- Cậu quên rồi à? Đi học thì có được đem theo điện thoại đâu chứ!

- Vậy thì cậu chạy vào nhà ai đó mượn điện thoại mau đi!

Nghe tôi quát, Yutaka “ừ ừ” rồi liền chạy ra khỏi nhà kho. Bóng dáng cậu ta dần dần biến mất khỏi tầm mắt của tôi, khuất sau tấm màn tối tăm ngoài kia. Tôi và Yuichi ở đây không còn biết làm gì nữa, tôi cầm đèn pin soi xung quanh xem thử còn vật gì sót lại nữa không.

- Toshiro, ở đằng kia hình như là một mẩu giấy! – Yuichi chỉ tay về phí đầu Itou.

Tôi nhặt mẩu giấy rách đó lên và mở ra xem.

“Vĩnh biệt ngôi sao âm nhạc! Ngày mai cô sẽ được ngủ yên giấc…”

Gì vậy? Sao lại giống mẩu giấy mà tên Daisuke đã đưa cho tôi thế?

Thấy tôi đứng tá hoả nhìn chằm chằm vào mẩu giấy, Yuichi hỏi.

- Có chuyện gì à?

- À, … không có gì.

- Cho tớ mượn nó xem thử. – Yuichi lấy mẩu giấy từ tay tôi, liếc nhìn một lượt rồi nói. – Ngôi sao âm nhạc chẳng phải ám chỉ Itou Yuuka sao?

Vừa lúc ấy, xe cứu thương cũng vừa đến. Hai nữ y tá mặc lại áo cho Itou rồi dìu cô ấy vào xe. Yutaka cũng chạy về chỗ chúng tôi. Thấy cậu ta ngồi xuống thở hồng hộc, tôi cũng không hỏi gì thêm. Xe cứu thương vừa đi, một chiếc xe cảnh sát liền đến đây.

- Cảnh sát? Yutaka, cậu báo cảnh sát à? – Tôi hỏi.

- Đây chẳng phải là một vụ cưỡng hiếp sao, phải báo cho cảnh sát để bọn họ tìm ra ai là thủ phạm chứ! – Cậu ta vừa nói vừa ngừng để điều hoà nhịp thở. Cõ lẽ ở gần đây không có nhà dân nên cậu ấy phải chạy đi tìm một quãng khá xa.

Hai viên cảnh sát từ trong xe bước ra, một trẻ một trung niên. Người đàn ông trung niên đi trước, người này chắc tầm hơn bốn mươi tuổi. Còn viên cảnh sát trẻ theo sau bên cạnh, tôi đoán chắc là cảnh sát mới vào nghề. Càng tiến lại gần, tôi càng thấy gương mặt của viên cảnh sát đi trước kia quen quen, nhưng vẫn không nhớ ra ông ta là ai.

- Ba chúng cháu là người phát hiện ra cô bé Itou à? – Vị cảnh sát đi trước hỏi chúng tôi.

Cả ba chúng tôi đều không trả lời, chỉ chầm chậm gật đầu.

- Các cháu có thể theo bọn chú về đồn cảnh sát để lấy lời khai được không? – Lần này đến lượt người kia lên tiếng, biểu cảm của chú ta giống như đang dụ trẻ con.

- Dạ được. – Cả ba chúng tôi cùng đáp.

- À bác ơi, bác có thể cho cháu mượn điện thoại một chút được không ạ? Vì hôm nay xảy ra chuyện này nên cháu phải gọi về nhà báo cho gia đình là cháu về muộn. – Tôi nói, tay gãi gãi đầu.

- À được chứ, đây nè cháu. – Vị cảnh sát trung niên lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại rồi đưa cho tôi. Nụ cười của ông ấy vừa tươi vừa có một chút nghiêm nghị của cảnh sát.

Tôi đến một góc bên ngoài rồi gọi về cho mẹ. Mẹ tôi chỉ suy nghĩ một chút rồi ừ ừ, bảo tôi xong việc phải mau về, không được đi la cà.

- À mẹ ơi, Natsuki đã về chưa vậy?

- Về rồi, con bé đang ngồi xem ti vi với Maeko.

- Vâng, con cúp máy đây, con sẽ về sớm.

Tôi tắt điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. Natsuki về rồi, tôi cũng bớt lo lắng là cô ấy gặp bất trắc gì.

Tôi vẫn còn nhớ lời hứa của mình với Daisuke.

--------------------------------------------------

Từ giờ nên thu ngắn mỗi chap lại một chút thôi, viết nhiều quá lười đọc lém :3
@Nguyễn Chi Xuyên @0988496637 @0986498066 @huyenhuyen5a12 @Thu Phương 195 @0911879126
Càng ngày càng kịch tính! Hayyyyy!
Mong chap sau! :)
(bạn sửa lỗi chính tả nhé :p,
Yuichi chỉ tay về phí đầu Itou.
)
 
  • Like
Reactions: ihattl

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa

Tiểu Bạch Lang

Cựu TMod Toán|Duchess of Mathematics
Thành viên
9 Tháng tư 2020
1,049
1,064
181
19
Hải Dương
THPT Chuyên Nguyễn Trãi
Mà đúng thiệt bạn là thánh soi, lỗi nhỏ như thế mà cũng soi ra được :3
Không phải mình khoe nhưng lúc trước thầy giáo mình hay bắt chữa bài nên mấy cái lỗi nhỏ đến mấy mình cũng soi ra!:p
 
  • Like
Reactions: ihattl

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Lười viết lắm nhưng cũng cố :v

Chap 16: Xác người trong nhà vệ sinh nữ

Tôi cùng họ đến đồn cảnh sát. Không gian ở đây không chật hẹp và tù túng như tôi tưởng, tôi được các chú cảnh sát trẻ đưa vào một căn phòng rộng và rất thoải mái. Trên bàn còn có ca cao nóng và bánh quy, Yutaka và Yuichi vội ăn lấy ăn để.

- Các cháu cứ thoải mái, ăn hết bác sẽ kêu người lấy thêm. – Bác cảnh sát lớn tuổi lúc nãy bước vào, nở một nụ cười điềm đạm nhìn chúng tôi. – Sẵn tiện bác giới thiệu luôn, đây là danh thiếp của bác, các cháu cứ cầm lấy, khi nào phát hiện ra điều gì khả nghi thì báo liền với bác nhé.

“Hayashi Goro , 44 tuổi. Thanh tra tổ 1 cục Cảnh sát Tokyo”.

Hayashi Goro? Cái tên này quen quen…

- A, còn chú là Simizu Hatake. Là cảnh sát kiêm trợ lý của ông Hayashi. – Người cảnh sát trẻ đứng bên cạnh bác Hayashi lên tiếng, chú ta cười hì hì như đang tỏ vẻ thân thiện với bọn con nít chúng tôi.

Bọn họ hỏi chúng tôi không nhiều, bao gồm thời gian phát hiện, lý do vì sao lại phát hiện,… chỉ mất khoảng hai mươi phút. Tôi cùng Yuichi vui vẻ khoác vai đi suốt chặng đường, còn Yutaka thì cứ lầm lũi, nhìn ở đâu không.

- Cậu sao thế? – Tôi hỏi.

Cậu ta dừng lại, nhìn tôi với một ánh mắt lo lắng, một chốc mới nói.

- Dạo gần đây tớ thấy Takumi rất lạ.

Giọng cậu ấy hơi khàn khàn, ngữ điệu như đang cố che giấu một chuyện gì đó.

- Lạ là lạ thế nào cơ? – Yuichi líu lưỡi.

- Dạo gần đây Takumi không hay trò chuyện cùng tớ nữa, cũng không về nhà cùng lúc với tớ… À, chiều hôm nay trước khi Itou xảy ra chuyện ấy, tớ thấy cậu ấy cứ nhìn trộm cô ấy suốt. Chưa kể Takumi… còn leo lên hàng rào để nhìn trộm Itou đang chơi đàn trong phòng học thanh nhạc…

- Gì cơ? Sao lúc nãy cậu không khai với cảnh sát hả? – Tôi lớn tiếng, có vẻ hơi tức giận.

- Tại lúc đó tớ không nghĩ ra… - Mặt mo Yutaka đỏ bừng, có lẽ cậu ấy muốn giải thích thêm gì đó với tôi nhưng lại thôi.

Chúng tôi cứ trong một trạng thái cảm xúc đó mà mỗi người về một hướng.

Về đến nhà, cảm giác ấm áp lại hiện về. Gia đình vẫn là nhất mà! Tôi nôn được ăn món thịt kho tàu và canh chua đậu hũ nóng hổi của mẹ đến nỗi muốn rã rời tay chân.

- Con về rồi đây! – Tôi mở cửa, chợt thấy trong nhà mình hơi là lạ. Nhìn quanh nhưng cũng chẳng có gì khác biệt, là gì nhỉ?

- Vào tắm nước nóng cho ấm người đi con, mùa này mà về nhà không hâm nóng nhanh thì sẽ cảm mất. – Giọng mẹ tươi rói, không biết là do có nhân tố nào tác động.

“Hắt xì!!!”

Rồi, tiêu điều, đúng như lời mẹ nói, quả thật tôi đã bị cảm rồi, chắc nguyên nhân là do trận mưa to lúc nhiều.

- Bố đã dặn con rồi mà, mùa này mà lại đi dầm mưa, muốn bỏ học phải không?

Hửm? Ai nói thế? Tôi quay đầu lại phía sau, một dáng người cao gầy hiện ra trước mắt tôi.



Là bố!

- Bố? Sao bố…? – Tôi lấp bấp, nói được vài chữ thì lại hắt hơi.

- Sao? Không cho bố về nhà à? – Giọng ông như đang chọc tôi.

- Dạ không, nhưng sao bố về mà không báo cho con để con ra sân bay đón… - Mặt mo tôi đỏ bừng, bố đi công tác ở Ấn Độ đã bốn tháng rồi, lần này bố về đột ngột như thế, bảo sao tôi không ngạc nhiên được chứ!

- Ha ha ha, thằng nhóc này hôm nay lại biết nịnh họt bố nữa cơ! – Bố cười rất sảng khoái.

Một nụ cười thật ấm áp, tôi bỗng nhiên cảm thấy được một không khí ấm cúng của gia đình được đoàn tụ. Lâu rồi tôi không thấy bố cười thoải mái như vậy, thấy bố cười tôi cũng vui lây.

- Hắt xì!

Tôi lấy tay lau mũi, người co ro trước máy sưởi. Maeko và Natsuki đứng sau tôi cười khúc khích, cô Eriko mang bánh mật ong nướng ra đặt trên bàn. Mùi bánh nướng thơm ngất, món này là món khoái khẩu của tôi nên mới ngửi mùi thôi đã chảy nước miếng.

Cả nhà tôi quay quần bên nhau vừa xem ti vi vừa ăn bánh nướng. Bố kể cho mẹ và cô Eriko nghe về công việc nghiên cứu bò sát của mình ở Ấn Độ, chưa nghe hết nội dung tôi cũng đoán biết công việc của bố rất thuân lợi. Tôi, Maeko, Natsuki vừa ngồi nghe vừa nhâm nhi bánh nướng, thỉnh thoảng lại cười phá lên vì chương trình trên ti vi.

Gần khuya, bố vào phòng tôi. Hai bố con nói chuyện trên trời dưới đất với nhau, bố lấy trong va li ra rất nhiều bức ảnh chụp về bò sát cho tôi xem, vừa xem tôi vừa reo lên khe khẽ, thực sự rất đẹp. Bố còn kể về bạn bè của bố, trong đó ông bạn Hayashi Goro là thân nhất với bố.

Hayashi Goro?

Chẳng phải là Cựu cảnh sát hồi chiều tôi đã gặp ở Cục Cảnh Sát Tokyo sao? Tôi hỏi bố, thì ra đó là người bạn thân mà bố hay nhắc đến. Tôi đã nghe bố nhắc nhiều về người bạn này nhưng lần này mới thật sự thấy tận mắt.

- Thì ra quan hệ của bố rộng như vậy! – Tôi chẹp miệng.

Bố cốc đầu tôi một cái rồi vênh mặt hãnh diện.

- Tất nhiên rồi, bố làm nghề này thì gặp gỡ được nhiều người lắm, còn phải hỏi!

*

Kinh koong…

- Mấy cháu đến rủ Toshiro-kun đi học à? Hãy còn sớm, các cháu ăn sang cùng gia đình bác nhé. – Bố tôi ra mở cửa, Yuichi và Yutaka lại đến ăn chực, hai cậu ấy nhìn thấy tôi thì nở một nụ cười đắc chí.

Vẫn không thấy Takumi đi cùng với các cậu ấy…

Tôi bắt đầu thấy là lạ. Tuy Takumi rất nghiêm túc, không thích giao tiếp như Yutaka nhưng cũng đâu phải mấy đứa tự kỉ. Sao chỉ sau một ngày lại thay đổi 360 độ như vậy?!

Chúng tôi ăn nhanh rồi tới trường, hôm nay Natsuki chịu đi cùng chúng tôi. Cô ấy còn cởi mở và nói nhiều hơn trước, đột nhiên tôi nhớ đến lời cầu xin của Daisuke…

Mới vào cổng trường tôi đã thấy một bóng người người đứng tựa lưng vào cầu thang gần cửa lớp tôi. Chắc ba bọn họ không thấy người ấy nên vào lớp trước, còn tôi thì đứng ngây người ra. Không thấy mặt tôi cũng đoán biết người đó là Daisuke, chắc hắn đến tìm tôi. Tôi lầm lũi bước lên cầu thang, ghé sát vào tai hắn và thì thầm:

- Xin chào nhé !

Hắn bị tôi doạ ngồi bệch xuống hành lang, cậu ta bảo tôi vào lớp cất cặp sách đi rồi đến căn tin với cậu ta. Lại chuyện gì nữa đây? Tên này lúc trước đã giở trò biến thái chụp lén các học sinh nữ ở trường tôi rồi, như vậy so ra hắn cũng chẳng phải người tốt lành gì. Có khi nào hắn lợi dụng tính nhẹ dạ cả tin của tôi để lừa tôi chuyện gì đó?

Tôi vừa đi vừa nghĩ, bản thân đến căn tin lúc nào không biết. Tôi quay lên nhìn trời, mây mù che phủ trên đỉnh núi Fuji, gió lạnh thổi qua làm những cây thông quanh trường đung đưa như sắp đổ xuống bất cứ lúc nào. Không biết hôm nay có mưa hay là không…

Hôm nay ở đây chả hiểu sao lại đông người đến thế, hầu hết bàn ăn ở căn tin đều có người ngồi. Tôi nhìn thấy Daisuke ngồi ở bàn cuối cùng mà lúc trước tôi và cậu ta đã ngồi. Xem ra tên này không thích nơi náo nhiệt. Tôi định bước vào thì nghe một tiếng hét thất thanh của một cô gái vang lên, Daisuke chạy từ căn tin ra. Tiếng hét đó cũng thu hút sự chú ý của mọi người, lập tức có thế lực nào mách bảo tôi nơi tiếng hét đó bắt nguồn là từ nhà vệ sinh nữ. Tôi hùng hục chạy như điên đến khu vệ sinh, Daisuke và mọi người thấy tôi như thế nên cũng chạy theo. Đến khu vệ sinh, tôi đứng ngây người để điều hoà nhịp thở, chân tôi bắt đầu bước vào nhà vệ sinh nữ.

- Cậu biến thái vừa thôi chứ? Vào đó làm gì? – Daisuke níu tay tôi lại, nhìn tôi với một ánh mắt ngạc nhiên.

- Tôi biến thái chưa bằng cậu đâu, tránh ra đi! – Tôi lớn tiếng, đẩy tay Daisuke ra khỏi người.

Chẳng hiểu sao lúc này tôi lại thô bạo đột xuất, bây giờ mọi chuyện khác không quan trọng, điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra người vừa mới hét lên là ai… đột nhiên lúc nãy tôi có linh cảm chẳng lành…

Tôi đẩy mạnh cửa nhà vệ sinh nữ ra, lúc này bên trong không có nhiều người, chỉ thấy một cô gái đang ngồi bệch xuống đất, hai tay run run như thể không tự chủ được, miệng lấp bấp gì đó. Tôi nhanh chóng nhận ra cô gái đó là Yuichi Sakura, lớp phó học tập lớp tôi. Trước kia, trước mặt tôi và mọi người, Sakura luôn giữ hình tượng như một quý bà, không bao sợ để lộ vẻ sợ sệt hay tức giận ra bên ngoài. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy hoảng sợ đến thế. Thấy chúng tôi, Sakura run run cánh tay, chầm chậm chỉ vào trong toilet đối diện. Lần này, tôi thoáng thấy một vẻ lo lắng hiện lên trên mặt Daisuke, sau đó cậu ta gạt mạnh tay đẩy tôi ra, xém chút nữa tôi đã té vào toilet rồi.

- Này, sao cậu…? – Tôi định chửi cậu ta vài câu, nhưng nghĩ đến lúc nãy tôi cũng từng làm vậy với cậu ấy, đành im bặt.

Tôi nhìn thấy rõ sự tức giận và lo lắng trên mặt Daisuke, cậu ấy bước đến nơi tay Sakura đang hướng về, chầm chậm mở cửa ra. Một dáng người nằm cứng đờ trên sàn nhà với một tư thế quái dị dần dần hiện ra trước mắt tôi, bên dưới… là rất nhiều máu!!!

- Á! Có… có người chết!!! Báo cảnh sát đi!!!

Mọi người bắt đầu xôn xao, có người còn hét toáng lên, mọi người đến nhà vệ sinh càng lúc càng nhiều. Daisuke đứng thất thần, môi co giật, đôi mắt cậu ấy ráo hoảnh nhìn người đang nằm bất động trong nhà vệ sinh. Tôi cũng không khỏi hoảng sợ nhưng đôi chân không kìm chế được cứ tiến về phía trước, tôi lại gần người đó, kiểm tra hơi thở của cô gái ấy.

- Tắt thở rồi… - Tôi nhìn Daisuke, cậu ta khuỵ xuống sàn. Tôi vội vàng đỡ cậu ấy dậy, xoa bót huyệt nhân trung cho cậu ấy. – Cậu quen người đó à?

Daisuke không trả lời ngay, điều hoà nhịp thở một lúc rồi nói.

- Phiền cậu đưa tôi rời khỏi đây…

- Được…

Một lúc sau, cảnh sát đến. Thấy nhiều xe cảnh sát đậu trước trường như vậy, những giáo viên khác cũng lo lắng đi theo họ, bây giờ họ mới biết ở khu vệ sinh có người chết. Cảnh sát chụp ảnh thi thể rồi khoanh vùng không cho người không có phận sự ra vào.

---------------------------------------------------

Dạo này bị nhiễm Conan và truyện trinh thám mới đọc trên mạng nên ... à hí hí :D
@Trần Nguyên Lan @Nguyễn Chi Xuyên @0988496637 @huyenhuyen5a12 @0986498066
 

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Viết chap 16 xong hơi bị thất vọng :'<

Chap 17: Yamaguchi Yori

Tôi đưa Daisuke đến căn tin, chọn bàn gần cửa sổ, tôi dìu cậu ấy ngồi xuống. Từ cửa sổ này nhìn ra có thể thấy khu rừng nhỏ phía sau trường, vì ở đó có nhiều cây xanh nên chỗ ngồi này cũng thoải mái và mát mẻ hơn hẳn. Tôi nhìn Daisuke, mắt cậu ấy rỗng tuếch, khuôn mặt thất thần nhìn vào khoảng không bên ngoài cửa sổ.

Một chàng trai chín chắn, biết quan tâm và giúp đỡ người khác, hơn nữa ngoại hình lại còn ưa nhìn. Tôi không nghĩ Daisuke có thể là một tên hạ lưu biến thái đi chụp lén các học sinh nữ, trừ khi ...

- Cậu uống gì không? - Bỗng nhiên tôi dừng ý nghĩ trong đầu, nghĩ đến chuyện lúc nãy Daisuke một chút nữa là xỉu tại nhà vệ sinh, chắc bây giờ cậu ấy vẫn còn đau đầu nên tôi hỏi.

- Cacao nóng... - Daisuke nói mà không buồn quay lại nhìn tôi.

Tôi mua hai ly cacao nóng, đặt trên bàn. Daisuke dùng một ánh mắt cảm kích nhìn tôi, rồi sau đó cầm ly cacao bằng hai tay đưa lên miệng. Uống được một hơi, cậu ấy chà hai bàn tay vào nhau rồi thở hắt ra vài cái.

- Cậu đi xem tình hình ở nhà vệ sinh đi. - Daisuke nói, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi như đang hi vọng một điều gì đó từ tôi. Ánh mắt này giống như lúc cậu ấy cầu xin tôi bảo vệ Natsuki...

- Nhưng mà, bỏ cậu một mình ở đây...

- Không sao, vì tôi mắc chứng sợ máu nên hơi đau đầu thôi, một lát nữa là hết. Cậu mau đi đi!

Tôi chần chừ một lát rồi đi ra khỏi căn tin. Không phải như vậy! Tôi biết Daisuke đang nói dối tôi, nhưng tôi lại chẳng có lý do gì để phản bác cậu ấy. Cậu ta không đơn thuần là đau đầu do thấy máu người, mà có lẽ là do một nguyên nhân khác. Vấn đề liên quan đến cô gái đã chết trong nhà vệ sinh...

Sau khi đưa tử thi về Sở cảnh sát để khám nghiệm tử thi, số lượng người quanh khu vệ sinh cũng giảm đi. Hôm nay vì chuyện đó nên cả trường đều được nghỉ một tiết học để cảnh sát có thể thẩm vấn. Bọn tôi lục tục trở về lớp, dù đã đi xem xét tình hình ở đấy theo ý của Daisuke, nhưng tôi không vào căn tin để báo cho cậu ấy nữa. Vì tôi biết cậu ấy bảo tôi đi là muốn né tránh tôi, bây giờ có tìm gặp cậu ấy cũng vô ích.

Sakura được hai viên cảnh sát gọi đến phòng họp của giáo viên để thẩm vấn vì cô ấy là người phát hiện ra thi thể đầu tiên, tôi nhận ra hai người ấy là bác thanh tra Hayashi và cảnh sát Simizu hôm trước mà tôi đã gặp.

- Này Sakura-chan!

Một tiếng gọi lớn bỗng nhiên vang lên, Takumi đứng phắt dậy, đến cửa lớp nơi Sakura đang đứng, hai viên cảnh sát cũng dừng lại. Takumi thì thầm với Sakura điều gì đó tôi không rõ, nhưng nghe xong, sắc mặt Sakura đột nhiên tối sầm lại, trong đó có một ít hoảng sợ.

Mây mù giăng lối kín bầu trời, xem ra trời sắp mưa nữa rồi. Hôm nay gặp toàn chuyện gì thế không biết! Nghĩ về chuyện lúc nãy tôi không tự chủ chạy như điên đến nhà vệ sinh như có ma xui quỷ khiến làm tôi không thể không rùng mình. Lần đầu tiên tôi thấy người chết, chắc đêm nay tôi sẽ gặp ác mộng.

Tôi bất giác quay đầu sang nhìn Takumi, tôi vô tình bắt gặp...

Một nụ cười lạnh nhạt, cặp kính bị mây mù che tối, một ánh mắt đen ngòm, đầy sắc khí, một ánh mắt đại diện cho quỷ dữ…

Tôi đã từng nhìn thấy ánh mắt này ở căn tin hai ngày trước !!!

Sau khi Sakura đi, cả lớp bắt đầu bàng tán về vụ án. Nhờ Yuichi, tôi mới biết cô gái ấy là Yamaguchi Yori, là học sinh lớp tôi! Tôi không ngờ người chết lại là một học sinh lớp tôi, vì khi nhập học tôi không có chút ấn tượng gì về cô ấy cả. Yamaguchi là một học sinh trầm tính, theo tôi thấy thì lúc nào cô ấy cũng im lìm, có khi tôi còn không nghĩ cô ấy đang tồn tại! Ngoại hình, học lực của Yamaguchi được coi như bình thường, rất bình thường. Một cô gái đơn thuần như thế thì làm sao có thể gây thù chuốc oán với ai được cơ chứ, trừ phi người giết cô ấy là một kẻ xấu.

Như đoán được ý tôi, Yuichi lên tiếng, vẻ mặt cậu ấy có phần hơi căng thẳng.

- Chắc là cưỡng hiếp…

- Hả? Yamaguchi bị… - Tôi tròn mắt, bộ dạng lúc này của tôi trông rất kì quoặc.

- Tớ đoán vậy thôi. Hung thủ chắc là một tên hạ lưu biến thái, cưỡng hiếp xong rồi thì giết luôn để bịt miệng!

- Gì… gì cơ? Nhưng mà Yamaguchi đâu có gì nổi bật đâu chứ, nếu như giống cậu nói, thì mục tiêu của tên đó đáng lẽ là Sakura.

- Cậu nói đúng… Tớ cũng chỉ suy đoán thôi, giống như tên Inoue Daisuke ấy!

Nghe Yuichi so sánh tên hạ lưu biến thái với Daisuke, tôi bỗng thấy chột dạ. Cậu ấy đâu phải loại người như vậy, chẳng qua là Yuichi chưa từng tiếp xúc với cậu ta thôi!
 
  • Like
Reactions: Gâu Đần

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Thực sự cảm ơn bạn @Gâu Đần rất nhiều :3 Makes me có động lực để viết típ, không thì quẳng bộ truyện luôn ròi...
Chap 18: Cái chết bí ẩn của cô gái tự kỉ

Vì chuyện này mà thầy cô giáo trường tôi đều rất lo lắng và hoảng sợ, cũng không ngoại trừ học sinh. Đơn giản thôi, vì sống trên đời này mười lăm năm trời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy xác chết, không ngất xỉu thì cũng nôn ra!

Cảnh sát thẩm vấn Sakura xong thì đồng loạt về đồn, chỉ có vài người ở lại đây để theo dõi tình hình và tra hỏi thêm. Họ đã đồng ý thụ lý (1) vụ án mạng này rồi, nhưng mặt người nào người nấy đều căng thẳng, chắc là vì hiện trường quá bình thường, hung thủ không để lại một chứng cứ gì.

Ông bác Hayashi đi ngang qua lớp tôi, vẻ mặt của bác ấy không còn phúc hậu như trước mà giờ đây đã nhăn nhó, càng nhìn càng thấy già. Sakura theo bọn họ về lớp, vẻ mặt cô ấy đã đỡ hơn nhiều. Mới bước vào cửa lớp, cô ấy đã bị ánh mắt sắc bén của Takumi chặn lại, Sakura dè chừng cúi gằm mặt xuống, tay nắm thành cú đấm như đang tức giận, lục tục đi về chỗ ngồi.

- Thế nào? Ổn chứ? – Takumi dò quay sang hỏi Sakura với một vẻ lo lắng, nhưng tôi thấy có một điều gì đó giả dối ở đây.

Sakura không nói gì, chỉ lắc đầu, sau đó không để ý đến Takumi đang mong chờ câu trả lời từ mình, cô lấy tập tài liệu ra và đọc. Takumi thấy cô không trả lời thì cũng chẳng có phản ứng gì, cậu bước lên bục giảng, lấy thước gỗ gõ xuống bàn một cái và nói.

- Hôm nay, lớp chúng ta... Dù gì Yamaguchi cũng là một thành viên của lớp chúng ta, đã gắn bó với chúng ta bốn năm cấp hai...

Không gian yên tĩnh của lớp học đột nhiên bị vỡ nát, học sinh bắt đầu xì xầm về cái chết của Yamaguchi, đều không khỏi hoảng sợ. Có người còn ném cho Takumi một ánh mắt hung dữ, đứng phắt dậy.

- Không phải cậu và Yamaguchi hay có hiềm khích với nhau sao? Bây giờ cô ấy chết rồi, đáng lẽ cậu nên vui mừng mới đúng, đừng có đem bộ mặt thương hại đó mà làm bộ với cả lớp!

Người vừa nói là nam sinh đầu bàn, Akai Michio. Nghe nói cậu trai này có cảm tình với Yamaguchi, vì Yamaguchi là một người con gái đơn thuần, chăm chỉ, không giống như những cô gái mà cậu ta từng gặp. Bây giờ Yamaguchi mất rồi, chắc hẳn cậu ấy sẽ đau lòng lắm...

Sau lời chửi mắng thậm tệ đó của Akai, Takumi như bị nghẹn họng, không nói được nên lời. Không phải vì cậu ta thương cảm cho Yamaguchi, mà là do Akai đã đánh trúng tim đen của cậu ta. Cái lớp này thật rắc rối mà! Nếu biết trước sau này sẽ xảy ra chuyện này thì tôi đã yêu cầu bố chuyển lớp rồi, bây giờ có than vãn cũng chẳng được gì.

*

Giờ ra chơi không bình yên, mưa lất phất rơi, tôi ra đằng sau trường để thư giãn, dù sao hôm nay cũng gặp toàn những chuyện rắc rối. Đến hồ sen, hương sen thơm ngát, mát dịu, nếu như nhà trường không cấm đến gần đó thì chắc có lẽ tôi đã bị hương thơm ấy quyến rũ mà nhảy xuống hồ cũng nên. Tôi đi vòng qua hồ sen và đi thẳng vào khu rừng nhỏ, từ đằng xa, tôi nhìn thấy một bóng người đang ngồi nói chuyện một mình ở nhà nghỉ chân.

Natsuki.

- Cậu đang làm gì vậy? – Tôi đến gần cô ấy, hỏi.

Sau lời hỏi của tôi, Natsuki giật mình quay lại nhìn tôi. Sau đó còn quay sang bên cạnh cô ấy một lần nữa, tựa như có một người nữa đứng cạnh cô ấy vậy.

- Tớ đang nói chuyện với Yori. – Natsuki thản nhiên nói.

- Yori? Yori nào cơ? – Tôi líu lưỡi.

- Yori lớp ta ấy, Yamaguchi Yori!

- Hả…?

Tôi khẽ thốt lên. Yamaguchi chết rồi! Vậy thì Natsuki…

- Cậu đùa đúng không? Yori cậu ấy… - Tôi cười cười rồi nói, chắc chắn Natsuki đang đùa tôi mà. Cô nàng này nhìn lạnh lùng thế mà cũng biết đùa!

- Làm gì có chứ, tớ đùa khi nào cơ? Mà cậu bảo Yori bị làm sao?

Toang rồi! Vẻ mặt của Natsuki không giống như đang nói dối chút nào.

- À, ờ… Yori chết rồi! Cậu… cậu không biết sao? – Tôi mong chờ một câu trả lời “Tớ biết mà, chẳng qua tớ đang đùa cậu thôi!” từ Natsuki, nhưng…

- Cái gì? Cậu đừng nói điều không nên đó chứ! – Cô ấy nhìn tôi với một ánh mắt nghi hoặc.

- Cái gì? Tớ nói thật đấy! Chẳng nhẽ cậu không biết chuyện sáng nay? Người đã chết trong nhà vệ sinh là Yori! – Trong vô thức, tôi bỗn dưng lớn tiếng, như đang cố làm Natsuki thức tỉnh.

Natsuki im lặng một lúc lâu. Sau đó lại quay qua bên cạnh cô ấy, vẻ mặt thoáng qua một chút hốt hoảng.

- Tớ… Lúc nãy Yori không phải vừa đứng đây sao? Cậu ấy còn nói chuyện với tớ nữa mà! Cậu không tin tớ sao Toshiro-kun? Tớ nói thật đấy! – Natsuki dồn dập, một phần vì hoảng sợ, một phần vì lo lắng.

- Cậu không lầm chứ?

- Làm sao mà tớ lầm được! Yori đã học chung với tớ 4 năm rồi đấy, chả nhẽ ngoại hình của bạn ấy ra sao tớ còn không biết à?

Thấy vẻ chắc chắn đó của Natsuki, tôi thầm nghĩ chuyện này không bình thường rồi! Có thể chia ra hai trường hợp, một là xảy ra hiện tượng tâm linh gì đó, hai là Natsuki đang tự biên tự diễn với tôi.

Cả hai chúng tôi không nói gì, ngồi dựa vào chiếc ghế đá, nhìn vào một khoảng không xa xăm nơi có những tán cây rậm rạp, nơi linh hồn cô gái tự kỉ Yamaguchi Yori đang ở đó …

*

Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, ngồi dậy nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức trên tủ cạnh giường, đã 12 rưỡi khuya. Đầu tôi bỗng nhiên ong lên như có một ai đập búa vào đầu vậy. Tôi mò mẫm vịn vào đầu giường chầm chậm ngồi dậy, hai tay xoa xoa mi tâm, đầu không ngừng nghĩ về chuyện lúc sáng. Thật là một chuyện kinh hoàng…

Xoa đầu được một chút thì tôi cảm thấy đỡ hơn, không còn nhức đầu nữa. Nhưng, bây giờ, cơn buồn ngủ lại kéo đến…

Cơ thể tôi bỗng nhẹ tênh tựa một chiếc lông vũ. Tôi dần dần mở mắt ra, tôi đang đứng ở khu rừng nhỏ đây mà? Còn cô gái đang ngồi ở nhà nghỉ chân là…

Yamaguchi Yori!

Trong lúc tôi đang hốt hoảng, một bóng người vụt qua tôi và tiến đến gần Yamaguchi, chẳng phải đó là Akai Michio sao?

- Akai! Đừng qua đó!

Tôi cố hét to nhất có thể, nhưng dường như cậu ấy không nghe thấy tôi, càng ngày càng tiến lại gần Yamaguchi. Akai tiến đến ôm lấy Yamaguchi, hai người họ đồng loạt rơi nước mắt. Tôi chạy đến kéo tay Akai ra, nếu Akai đi theo linh hồn của Yamaguchi thì xong! Nhưng tôi chưa kịp đến đã bị một ngọn gió mạnh quật vào cái cột gỗ lớn của nhà nghỉ chân.

- Akai!

- Gặp ác mộng à?

Tôi bừng tỉnh, mắt đảo quanh xem mình đang ở đâu. Mọi thứ đều trở lại như cũ, tôi đang nằm trên giường trong phòng tôi. Natsuki đang ngồi trên giường tôi chơi game, thấy cô ấy tôi liền hiểu ra chuyện lúc nãy chỉ là mơ. Đầu tôi đau như muốn vỡ ra, tôi vịn vào bức tường để ngồi dậy.

- Cậu vào phòng tớ làm gì? – Tôi nói.

- Sao? Không được à? Cậu sợ tớ vào đây làm bậy với cậu hả? – Natsuki mắt dí vào màn hình điện thoại, không buồn nhìn tôi.

- Không… không có… - Mặt mo tôi đỏ bừng, dở chứng nói lắp như máy phát nhạc.

- Ha ha! Nhìn bộ dạng của cậu kìa, buồn cười chết mất!

Natsuki ôm bụng cười. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy cười sảng khoái như vậy, thật là đáng yêu! Phải chăng đây là tính cách thật của cô ấy? Một con người đáng yêu hồn nhiên đội lốt kẻ lạnh lùng, khó gần?

(1) thụ lý: chấp nhận vụ án để xét xử

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

:v Bình luận chút nhé, mọi người sau khi đọc các chap trước của mình đều bắt gặp được câu “một đôi mắt biếc thơ mộng nhưng cũng chứa đầy bí ẩn...” để miêu tả đôi mắt của Natsuki á, mình viết câu đó cũng có mục đích hết đếy. Cho 1 người có đôi mắt khác so với những người lại, dĩ nhiên đôi mắt đó cũng có ít khả năng trời phú rồi :3 Mậu ngừ có biết khả năng chời phú đó là gì hôm??

@Gâu Đần @Haru Bảo Trâm @Nguyễn Chi Xuyên @Trần Nguyên Lan
 
Last edited:

Junery N

Cựu Hỗ trợ viên
HV CLB Địa lí
Thành viên
23 Tháng mười một 2019
4,605
12,668
996
Nam Định
In the sky
Thực sự cảm ơn bạn @Gâu Đần rất nhiều :3 Makes me có động lực để viết típ, không thì quẳng bộ truyện luôn ròi...
Chap 18: Cái chết bí ẩn của cô gái tự kỉ

Vì chuyện này mà thầy cô giáo trường tôi đều rất lo lắng và hoảng sợ, cũng không ngoại trừ học sinh. Đơn giản thôi, vì sống trên đời này mười lăm năm trời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy xác chết, không ngất xỉu thì cũng nôn ra!

Cảnh sát thẩm vấn Sakura xong thì đồng loạt về đồn, chỉ có vài người ở lại đây để theo dõi tình hình và tra hỏi thêm. Họ đã đồng ý thụ lý (1) vụ án mạng này rồi, nhưng mặt người nấy đều căng thẳng, chắc là vì hiện trường quá bình thường, hung thủ không để lại một chứng cứ gì.

Ông bác Hayashi đi ngang qua lớp tôi, vẻ mặt của bác ấy không còn phúc hậu như trước mà giờ đây đã nhăn nhó, càng nhìn càng thấy già. Sakura theo bọn họ về lớp, vẻ mặt cô ấy đã đỡ hơn nhiều. Mới bước vào cửa lớp, cô ấy đã bị ánh mắt sắc bén của Takumi chặn lại, Sakura dè chừng cúi gằm mặt xuống, tay nắm thành cú đấm như đang tức giận, lục tục đi về chỗ ngồi.

- Thế nào? Ổn chứ? – Takumi dò quay sang hỏi Sakura với một vẻ lo lắng, nhưng tôi thấy có một điều gì đó giả dối ở đây.

Sakura không nói gì, chỉ lắc đầu, sau đó không để ý đến Takumi đang mong chờ câu trả lời từ mình, cô lấy tập tài liệu ra và đọc. Takumi thấy cô không trả lời thì cũng chẳng có phản ứng gì, cậu bước lên bục giảng, lấy thước gỗ gõ xuống bàn một cái và nói.

- Hôm nay, lớp chúng ta... Dù gì Yamaguchi cũng là một thành viên của lớp chúng ta, đã gắn bó với chúng ta bốn năm cấp hai...

Không gian yên tĩnh của lớp học đột nhiên bị vỡ nát, học sinh bắt đầu xì xầm về cái chết của Yamaguchi, đều không khỏi hoảng sợ. Có người còn ném cho Takumi một ánh mắt hung dữ, đứng phắt dậy.

- Không phải cậu và Yamaguchi hay có hiềm khích với nhau sao? Bây giờ cô ấy chết rồi, đáng lẽ cậu nên vui mừng mới đúng, đừng có đem bộ mặt thương hại đó mà làm bộ với cả lớp!

Người vừa nói là nam sinh đầu bàn, Akai Michio. Nghe nói cậu trai này có cảm tình với Yamaguchi, vì Yamaguchi là một người con gái đơn thuần, chăm chỉ, không giống như những cô gái mà cậu ta từng gặp. Bây giờ Yamaguchi mất rồi, chắc hẳn cậu ấy sẽ đau lòng lắm...

Sau lời chửi mắng thậm tệ đó của Akai, Takumi như bị nghẹn họng, không nói được nên lời. Không phải vì cậu ta thương cảm cho Yamaguchi, mà là do Akai đã đánh trúng tim đen của cậu ta. Cái lớp này thật rắc rối mà! Nếu biết trước sau này sẽ xảy ra chuyện này thì tôi đã yêu cầu bố chuyển lớp rồi, bây giờ có than vãn cũng chẳng được gì.

*

Giờ ra chơi không bình yên, mưa lất phất rơi, tôi ra đằng sau trường để thư giãn, dù sao hôm nay cũng gặp toàn những chuyện rắc rối. Đến hồ sen, hương sen thơm ngát, mát dịu, nếu như nhà trường không cấm đến gần đó thì chắc có lẽ tôi đã bị hương thơm ấy quyến rũ mà nhảy xuống hồ cũng nên. Tôi đi vòng qua hồ sen và đi thẳng vào khu rừng nhỏ, từ đằng xa, tôi nhìn thấy một bóng người đang ngồi nói chuyện một mình ở nhà nghỉ chân.

Natsuki.

- Cậu đang làm gì vậy? – Tôi đến gần cô ấy, hỏi.

Sau lời hỏi của tôi, Natsuki giật mình quay lại nhìn tôi. Sau đó còn quay sang bên cạnh cô ấy một lần nữa, tựa như có một người nữa đứng cạnh cô ấy vậy.

- Tớ đang nói chuyện với Yori. – Natsuki thản nhiên nói.

- Yori? Yori nào cơ? – Tôi líu lưỡi.

- Yori lớp ta ấy, Yamaguchi Yori!

- Hả…?

Tôi khẽ thốt lên. Yamaguchi chết rồi! Vậy thì Natsuki…

- Cậu đùa đúng không? Yori cậu ấy… - Tôi cười cười rồi nói, chắc chắn Natsuki đang đùa tôi mà. Cô nàng này nhìn lạnh lùng thế mà cũng biết đùa!

- Làm gì có chứ, tớ đùa khi nào cơ? Mà cậu bảo Yori bị làm sao?

Toang rồi! Vẻ mặt của Natsuki không giống như đang nói dối chút nào.

- À, ờ… Yori chết rồi! Cậu… cậu không biết sao? – Tôi mong chờ một câu trả lời “Tớ biết mà, chẳng qua tớ đang đùa cậu thôi!” từ Natsuki, nhưng…

- Cái gì? Cậu đừng nói điều không nên đó chứ! – Cô ấy nhìn tôi với một ánh mắt nghi hoặc.

- Cái gì? Tớ nói thật đấy! Chẳng nhẽ cậu không biết chuyện sáng nay? Người đã chết trong nhà vệ sinh là Yori! – Trong vô thức, tôi bỗn dưng lớn tiếng, như đang cố làm Natsuki thức tỉnh.

Natsuki im lặng một lúc lâu. Sau đó lại quay qua bên cạnh cô ấy, vẻ mặt thoáng qua một chút hốt hoảng.

- Tớ… Lúc nãy Yori không phải vừa đứng đây sao? Cậu ấy còn nói chuyện với tớ nữa mà! Cậu không tin tớ sao Toshiro-kun? Tớ nói thật đấy! – Natsuki dồn dập, một phần vì hoảng sợ, một phần vì lo lắng

- Cậu không lầm chứ?

- Làm sao mà tớ lầm được! Yori đã học chung với tớ 4 năm rồi đấy, chả nhẽ ngoại hình của bạn ấy ra sao tớ còn không biết à?

Thấy vẻ chắc chắn đó của Natsuki, tôi thầm nghĩ chuyện này không bình thường rồi! Có thể chia ra hai trường hợp, một là xảy ra hiện tượng tâm linh gì đó, hai là Natsuki đang tự biên tự diễn với tôi.

Cả hai chúng tôi không nói gì, ngồi dựa vào chiếc ghế đá, nhìn vào một khoảng không xa xăm nơi có những tán cây rậm rạp, nơi linh hồn cô gái tự kỉ Yamaguchi Yori đang ở đó …

*

Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, ngồi dậy nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức trên tủ cạnh giường, đã 12 rưỡi khuya. Đầu tôi bỗng nhiên ong lên như có một ai đập búa vào đầu vậy. Tôi mò mẫm vịn vào đầu giường chầm chậm ngồi dậy, hai tay xoa xoa mi tâm, đầu không ngừng nghĩ về chuyện lúc sáng. Thật là một chuyện kinh hoàng…

Xoa đầu được một chút thì tôi cảm thấy đỡ hơn, không còn nhức đầu nữa. Nhưng, bây giờ, cơn buồn ngủ lại kéo đến…

Cơ thể tôi bỗng nhẹ tênh tựa một chiếc lông vũ. Tôi dần dần mở mắt ra, tôi đang đứng ở khu rừng nhỏ đây mà? Còn cô gái đang ngồi ở nhà nghỉ chân là…

Yamaguchi Yori!

Trong lúc tôi đang hốt hoảng, một bóng người vụt qua tôi và tiến đến gần Yamaguchi, chẳng phải đó là Akai Michio sao?

- Akai! Đừng qua đó!

Tôi cố hét to nhất có thể, nhưng dường như cậu ấy không nghe thấy tôi, càng ngày càng tiến lại gần Yamaguchi. Akai tiến đến ôm lấy Yamaguchi, hai người họ đồng loạt rơi nước mắt. Tôi chạy đến kéo tay Akai ra, nếu Akai đi theo linh hồn của Yamaguchi thì xong! Nhưng tôi chưa kịp đến đã bị một ngọn gió mạnh quật vào cái cột gỗ lớn của nhà nghỉ chân.

- Akai!

- Gặp ác mộng à?

Tôi bừng tỉnh, mắt đảo quanh xem mình đang ở đâu. Mọi thứ đều trở lại như cũ, tôi đang nằm trên giường trong phòng tôi. Natsuki đang ngồi trên giường tôi chơi game, thấy cô ấy tôi liền hiểu ra chuyện lúc nãy chỉ là mơ. Đầu tôi đau như muốn vỡ ra, tôi vịn vào bức tường để ngồi dậy.

- Cậu vào phòng tớ làm gì? – Tôi nói.

- Sao? Không được à? Cậu sợ tớ vào đây làm bậy với cậu hả? – Natsuki mắt dí vào màn hình điện thoại, không buồn nhìn tôi.

- Không… không có… - Mặt mo tôi đỏ bừng, dở chứng nói lắp như máy phát nhạc.

- Ha ha! Nhìn bộ dạng của cậu kìa, buồn cười chết mất!

Natsuki ôm bụng cười. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy cười sảng khoái như vậy, thật là đáng yêu! Phải chăng đây là tính cách thật của cô ấy? Một con người đáng yêu hồn nhiên đội lốt kẻ lạnh lùng, khó gần?

(1) thụ lý: chấp nhận vụ án để xét xử

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

:v Bình luận chút nhé, mọi người sau khi đọc các chap trước của mình đều bắt gặp được câu “một đôi mắt biếc thơ mộng nhưng cũng chứa đầy bí ẩn...” để miêu tả đôi mắt của Natsuki á, mình viết câu đó cũng có mục đích hết đếy. Cho 1 người có đôi mắt khác so với những người lại, dĩ nhiên đôi mắt đó cũng có ít khả năng trời phú rồi :3 Mậu ngừ có biết khả năng chời phú đó là gì hôm??

@Gâu Đần @Haru Bảo Trâm @Nguyễn Chi Xuyên @Trần Nguyên Lan
Dù mới đọc một vài chương truyện của bạn nhưng mình thấy chuyện của bạn thật sự rất hay và lôi cuốn người đọc
Bạn biết cách xây dựng các tình huống trong câu truyện rất hấp dẫn. Bạn cũng biết cách xen lẫn các cảm xúc của nhân vật trong lời nói rất chân thật. Bạn cũng có những tình tiết thật bất ngờ,.......
Nói chung thì mình thích truyện dài này của bạn ^^
 
Last edited:

Tiểu Bạch Lang

Cựu TMod Toán|Duchess of Mathematics
Thành viên
9 Tháng tư 2020
1,049
1,064
181
19
Hải Dương
THPT Chuyên Nguyễn Trãi
Thực sự cảm ơn bạn @Gâu Đần rất nhiều :3 Makes me có động lực để viết típ, không thì quẳng bộ truyện luôn ròi...
Chap 18: Cái chết bí ẩn của cô gái tự kỉ

Vì chuyện này mà thầy cô giáo trường tôi đều rất lo lắng và hoảng sợ, cũng không ngoại trừ học sinh. Đơn giản thôi, vì sống trên đời này mười lăm năm trời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy xác chết, không ngất xỉu thì cũng nôn ra!

Cảnh sát thẩm vấn Sakura xong thì đồng loạt về đồn, chỉ có vài người ở lại đây để theo dõi tình hình và tra hỏi thêm. Họ đã đồng ý thụ lý (1) vụ án mạng này rồi, nhưng mặt người nấy đều căng thẳng, chắc là vì hiện trường quá bình thường, hung thủ không để lại một chứng cứ gì.

Ông bác Hayashi đi ngang qua lớp tôi, vẻ mặt của bác ấy không còn phúc hậu như trước mà giờ đây đã nhăn nhó, càng nhìn càng thấy già. Sakura theo bọn họ về lớp, vẻ mặt cô ấy đã đỡ hơn nhiều. Mới bước vào cửa lớp, cô ấy đã bị ánh mắt sắc bén của Takumi chặn lại, Sakura dè chừng cúi gằm mặt xuống, tay nắm thành cú đấm như đang tức giận, lục tục đi về chỗ ngồi.

- Thế nào? Ổn chứ? – Takumi dò quay sang hỏi Sakura với một vẻ lo lắng, nhưng tôi thấy có một điều gì đó giả dối ở đây.

Sakura không nói gì, chỉ lắc đầu, sau đó không để ý đến Takumi đang mong chờ câu trả lời từ mình, cô lấy tập tài liệu ra và đọc. Takumi thấy cô không trả lời thì cũng chẳng có phản ứng gì, cậu bước lên bục giảng, lấy thước gỗ gõ xuống bàn một cái và nói.

- Hôm nay, lớp chúng ta... Dù gì Yamaguchi cũng là một thành viên của lớp chúng ta, đã gắn bó với chúng ta bốn năm cấp hai...

Không gian yên tĩnh của lớp học đột nhiên bị vỡ nát, học sinh bắt đầu xì xầm về cái chết của Yamaguchi, đều không khỏi hoảng sợ. Có người còn ném cho Takumi một ánh mắt hung dữ, đứng phắt dậy.

- Không phải cậu và Yamaguchi hay có hiềm khích với nhau sao? Bây giờ cô ấy chết rồi, đáng lẽ cậu nên vui mừng mới đúng, đừng có đem bộ mặt thương hại đó mà làm bộ với cả lớp!

Người vừa nói là nam sinh đầu bàn, Akai Michio. Nghe nói cậu trai này có cảm tình với Yamaguchi, vì Yamaguchi là một người con gái đơn thuần, chăm chỉ, không giống như những cô gái mà cậu ta từng gặp. Bây giờ Yamaguchi mất rồi, chắc hẳn cậu ấy sẽ đau lòng lắm...

Sau lời chửi mắng thậm tệ đó của Akai, Takumi như bị nghẹn họng, không nói được nên lời. Không phải vì cậu ta thương cảm cho Yamaguchi, mà là do Akai đã đánh trúng tim đen của cậu ta. Cái lớp này thật rắc rối mà! Nếu biết trước sau này sẽ xảy ra chuyện này thì tôi đã yêu cầu bố chuyển lớp rồi, bây giờ có than vãn cũng chẳng được gì.

*

Giờ ra chơi không bình yên, mưa lất phất rơi, tôi ra đằng sau trường để thư giãn, dù sao hôm nay cũng gặp toàn những chuyện rắc rối. Đến hồ sen, hương sen thơm ngát, mát dịu, nếu như nhà trường không cấm đến gần đó thì chắc có lẽ tôi đã bị hương thơm ấy quyến rũ mà nhảy xuống hồ cũng nên. Tôi đi vòng qua hồ sen và đi thẳng vào khu rừng nhỏ, từ đằng xa, tôi nhìn thấy một bóng người đang ngồi nói chuyện một mình ở nhà nghỉ chân.

Natsuki.

- Cậu đang làm gì vậy? – Tôi đến gần cô ấy, hỏi.

Sau lời hỏi của tôi, Natsuki giật mình quay lại nhìn tôi. Sau đó còn quay sang bên cạnh cô ấy một lần nữa, tựa như có một người nữa đứng cạnh cô ấy vậy.

- Tớ đang nói chuyện với Yori. – Natsuki thản nhiên nói.

- Yori? Yori nào cơ? – Tôi líu lưỡi.

- Yori lớp ta ấy, Yamaguchi Yori!

- Hả…?

Tôi khẽ thốt lên. Yamaguchi chết rồi! Vậy thì Natsuki…

- Cậu đùa đúng không? Yori cậu ấy… - Tôi cười cười rồi nói, chắc chắn Natsuki đang đùa tôi mà. Cô nàng này nhìn lạnh lùng thế mà cũng biết đùa!

- Làm gì có chứ, tớ đùa khi nào cơ? Mà cậu bảo Yori bị làm sao?

Toang rồi! Vẻ mặt của Natsuki không giống như đang nói dối chút nào.

- À, ờ… Yori chết rồi! Cậu… cậu không biết sao? – Tôi mong chờ một câu trả lời “Tớ biết mà, chẳng qua tớ đang đùa cậu thôi!” từ Natsuki, nhưng…

- Cái gì? Cậu đừng nói điều không nên đó chứ! – Cô ấy nhìn tôi với một ánh mắt nghi hoặc.

- Cái gì? Tớ nói thật đấy! Chẳng nhẽ cậu không biết chuyện sáng nay? Người đã chết trong nhà vệ sinh là Yori! – Trong vô thức, tôi bỗn dưng lớn tiếng, như đang cố làm Natsuki thức tỉnh.

Natsuki im lặng một lúc lâu. Sau đó lại quay qua bên cạnh cô ấy, vẻ mặt thoáng qua một chút hốt hoảng.

- Tớ… Lúc nãy Yori không phải vừa đứng đây sao? Cậu ấy còn nói chuyện với tớ nữa mà! Cậu không tin tớ sao Toshiro-kun? Tớ nói thật đấy! – Natsuki dồn dập, một phần vì hoảng sợ, một phần vì lo lắng

- Cậu không lầm chứ?

- Làm sao mà tớ lầm được! Yori đã học chung với tớ 4 năm rồi đấy, chả nhẽ ngoại hình của bạn ấy ra sao tớ còn không biết à?

Thấy vẻ chắc chắn đó của Natsuki, tôi thầm nghĩ chuyện này không bình thường rồi! Có thể chia ra hai trường hợp, một là xảy ra hiện tượng tâm linh gì đó, hai là Natsuki đang tự biên tự diễn với tôi.

Cả hai chúng tôi không nói gì, ngồi dựa vào chiếc ghế đá, nhìn vào một khoảng không xa xăm nơi có những tán cây rậm rạp, nơi linh hồn cô gái tự kỉ Yamaguchi Yori đang ở đó …

*

Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, ngồi dậy nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức trên tủ cạnh giường, đã 12 rưỡi khuya. Đầu tôi bỗng nhiên ong lên như có một ai đập búa vào đầu vậy. Tôi mò mẫm vịn vào đầu giường chầm chậm ngồi dậy, hai tay xoa xoa mi tâm, đầu không ngừng nghĩ về chuyện lúc sáng. Thật là một chuyện kinh hoàng…

Xoa đầu được một chút thì tôi cảm thấy đỡ hơn, không còn nhức đầu nữa. Nhưng, bây giờ, cơn buồn ngủ lại kéo đến…

Cơ thể tôi bỗng nhẹ tênh tựa một chiếc lông vũ. Tôi dần dần mở mắt ra, tôi đang đứng ở khu rừng nhỏ đây mà? Còn cô gái đang ngồi ở nhà nghỉ chân là…

Yamaguchi Yori!

Trong lúc tôi đang hốt hoảng, một bóng người vụt qua tôi và tiến đến gần Yamaguchi, chẳng phải đó là Akai Michio sao?

- Akai! Đừng qua đó!

Tôi cố hét to nhất có thể, nhưng dường như cậu ấy không nghe thấy tôi, càng ngày càng tiến lại gần Yamaguchi. Akai tiến đến ôm lấy Yamaguchi, hai người họ đồng loạt rơi nước mắt. Tôi chạy đến kéo tay Akai ra, nếu Akai đi theo linh hồn của Yamaguchi thì xong! Nhưng tôi chưa kịp đến đã bị một ngọn gió mạnh quật vào cái cột gỗ lớn của nhà nghỉ chân.

- Akai!

- Gặp ác mộng à?

Tôi bừng tỉnh, mắt đảo quanh xem mình đang ở đâu. Mọi thứ đều trở lại như cũ, tôi đang nằm trên giường trong phòng tôi. Natsuki đang ngồi trên giường tôi chơi game, thấy cô ấy tôi liền hiểu ra chuyện lúc nãy chỉ là mơ. Đầu tôi đau như muốn vỡ ra, tôi vịn vào bức tường để ngồi dậy.

- Cậu vào phòng tớ làm gì? – Tôi nói.

- Sao? Không được à? Cậu sợ tớ vào đây làm bậy với cậu hả? – Natsuki mắt dí vào màn hình điện thoại, không buồn nhìn tôi.

- Không… không có… - Mặt mo tôi đỏ bừng, dở chứng nói lắp như máy phát nhạc.

- Ha ha! Nhìn bộ dạng của cậu kìa, buồn cười chết mất!

Natsuki ôm bụng cười. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy cười sảng khoái như vậy, thật là đáng yêu! Phải chăng đây là tính cách thật của cô ấy? Một con người đáng yêu hồn nhiên đội lốt kẻ lạnh lùng, khó gần?

(1) thụ lý: chấp nhận vụ án để xét xử

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

:v Bình luận chút nhé, mọi người sau khi đọc các chap trước của mình đều bắt gặp được câu “một đôi mắt biếc thơ mộng nhưng cũng chứa đầy bí ẩn...” để miêu tả đôi mắt của Natsuki á, mình viết câu đó cũng có mục đích hết đếy. Cho 1 người có đôi mắt khác so với những người lại, dĩ nhiên đôi mắt đó cũng có ít khả năng trời phú rồi :3 Mậu ngừ có biết khả năng chời phú đó là gì hôm??

@Gâu Đần @Haru Bảo Trâm @Nguyễn Chi Xuyên @Trần Nguyên Lan
Bạn viết hay quá,càng đọc càng lôi cuốn,rất hấp dẫn! Tình tiết truyện càng ngày càng kịch tính nhưng rất logic. Chắc hẳn bạn không chỉ học tốt văn mà còn rất ổn mấy môn tự nhiên đúng không nhỉ? Mong chap sau...^^
 
  • Like
Reactions: ihattl

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Bạn viết hay quá,càng đọc càng lôi cuốn,rất hấp dẫn! Tình tiết truyện càng ngày càng kịch tính nhưng rất logic. Chắc hẳn bạn không chỉ học tốt văn mà còn rất ổn mấy môn tự nhiên đúng không nhỉ? Mong chap sau...^^
Cảm ơn bạn hen, tạo động lực để mình viết tiếp. Mấy môn tự nhiên mình chỉ tạm ổn thôi, cũng trung bình tám phẩy chứ không phải quá xuất sắc :'<
 

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 19: Giấc mơ trở thành sự thật

Sau khi chơi game cùng Natsuki được một lát thì tôi cảm thấy thư thái và dễ chịu hơn nhiều, cô ấy chỉ chúc tôi một câu ngắn ngủi: “Ngủ ngon nhé Toshiro-kun!” rồi rời phòng. Mới nằm xuống giường tôi đã ngủ ngay, một giấc ngủ không còn mộng mị…

*

Giờ ra chơi, tôi rủ Yuichi đến khu rừng nhỏ sau trường để ôn bài, dẫu gì cũng sắp thi học kỳ rồi. Yuichi vui vẻ đồng ý, theo tôi đến căn tin mua một bịch snack và hai chai hồng đào rồi đến nhà nghỉ chân ở khu rừng nhỏ. Cậu ấy làm bài tập chưa được lúc lâu thì thiếp đi, chắc đêm qua cũng gặp ác mộng giống như tôi, nhìn đôi mắt Yuichi bây giờ thâm quầng và sưng mọng lên như vừa mới khóc, tôi cuộn lòng thấy tội nghiệp cho cậu ấy. Vì không nỡ đánh thức Yuichi nên tôi lặng lẽ làm nốt bài tập, được một lúc thì tôi rời khỏi nhà nghỉ chân, đi sâu vào khu rừng nhỏ để thư giãn.

Tôi bị vẻ đẹp của nơi đây quyến rũ. Không khí ở đây mát dịu, thoang thoảng một chút hương thơm của cây hoang cỏ dại làm tôi chỉ muốn hít một hơi cho căng tràn lồng ngực. Tôi men theo con đường mòn được trải dài bằng những viên đá đủ hình dạng vào sâu trong rừng. Tuy ở đây có rất nhiều cây cối nhưng không quá um tùm như rừng bỏ hoang, có lẽ nơi này vẫn được con người chăm sóc thường xuyên. Những tán lá dài và to lớn của những cái cây to che hết ánh mắt trời, tuy như thế sẽ rất mát mẻ nhưng nó có một vẻ gì là tối tăm, sâu thẳm và… u uất!

Điều khiến tôi chú ý nhất là hai cái cây cổ thụ quấn vào nhau như cặp vợ chồng đang đứng sừng sững giữa khu rừng. Tôi vươn tay chạm lên thân cây, mắt tôi bỗng nhiên tối sầm, một ánh sáng xẹt ngang qua trí óc tôi nhanh như vận tốc của ánh sáng…

- Toshiro!

Tiếng kêu làm tôi giật mình mở mắt, tay vội rụt lại trở về người. Tôi quay qua quay lại nhưng chả thấy ai, vừa rồi ai đã gọi tôi thế?

- Ai đó? – Tôi cố tình gọi lớn tiếng. Nhưng không có ai trả lời... – Á !!!

Trong tầm mắt tôi bỗng lọt vào một cái chân người đang treo lủng lẳng trên cành cây, ở giữa khe hở của hai cái cây quấn vào nhau! Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, vội chạy ra khỏi khu rừng, đến nhà nghỉ chân để gọi Yuichi dậy.

- Tớ đã ngủ bao lâu rồi thế, sao cậu không gọi tớ dậy… - Yuichi ngáp một hơi dài rồi dụi mắt.

- Đi, tớ phát hiện ra thứ này! – Tôi kéo mạnh tay cậu ấy chạy vào trong rừng.

- Này này!! Đi đâu thế?

Tôi kéo cậu ta đến trước cái cây lúc nãy, Yuichi vẫn còn đang ngái ngủ nên chắc chắn tầm mắt của cậu ấy không tốt, tất nhiên không nhìn thấy thứ mà tôi thấy lúc nãy.

- Cậu kéo tớ đến đây làm gì? Cái cây này … có vấn đề gì à? – Yuichi hỏi.

- Cậu đến phía sau nó xem…

Tôi chưa nói hết câu thì Yuichi đã nhanh nhảu bước tới phía sau cái cây.

- Á!!! Có… có người…. có người chết! – Yuichi ngã oạch xuống nền đất bên cạnh. – Mau, mau gọi cảnh sát!

Vì biết Yuichi yếu bóng vía nên tôi không để cậu ấy ở đây lâu, không thì sẽ bị doạ chết mất. Tôi bảo cậu ấy đi mượn điện thoại ở chốt bảo vệ để báo cảnh sát. Tôi cẩn thận bước đến phía sau cái cây, một người treo cổ… Người đó là…

Akai…

Michio!

Phải, chính xác là Akai! Cậu ấy… Đôi mắt cậu ấy vẫn còn đang mở, hai tay nắm chặt như cố kháng cự, quần áo thì nhàu nát như bị ai đó cấu xé vậy… Lại thêm một chuyện nữa… kinh hoàng!

*

Cảnh sát rất nhanh đã đến hiện trường, cũng như vụ án của Yamaguchi, bọn họ khoanh vùng thi thể rồi tiến hành đưa về đồn. Một cảnh sát đang gọi về cho gia đình nạn nhân, trông sắc mặt của chú ấy rất khó coi. Một nam học sinh có học lực khá, lại là một cậu trai luôn dành được thiện cảm trong mắt mọi người, hôm nay lại chết thảm thế này, chắc gia đình Akai sẽ đau lòng lắm…

Tôi bỗng nhiên nhớ lại đến giấc mơ tối qua, Akai và Yamaguchi đã ôm nhau ngay tại khu rừng này, thật là khiến người ta hoảng sợ! Vì tôi và Yuichi là người phát hiện ra thi thể đầu tiên nên được cảnh sát gọi đến phòng họp của giáo viên thẩm vấn. Đến bây giờ tôi mới hiểu cảm giác của Sakura ngày hôm qua, là người đầu tiên phát hiện ra xác chết và được gọi đến thẩm vấn trong một bầu không khí căng thẳng chẳng khiến người ta dễ chịu chút nào! Thanh tra Hayashi và chú cảnh sát trẻ Simizu cũng ở đó, vẻ mặt của bọn họ bây giờ càng nghiêm trọng hơn hôm qua, tôi nhìn mà bất giác rùng mình.

Yuichi vẫn chưa bớt sợ hãi, cứ ghì chặt lấy tay tôi mãi không buông. Đến phòng họp giáo viên, chỉ có cô hiệu trưởng và hai cảnh sát ở đó, là bác Hayashi và chú Simizu. Cô hiệu trưởng Hara gật đầu bảo tôi và Yuichi ngồi xuống, nỗi lo lắng vẫn còn trên mặt cô. Lần này cảnh sát hỏi rất cặn kẽ, phần lớn là tôi trả lời, còn Yuichi ngồi im như người mất hồn, trả lời câu được câu không.

*

- Cậu có thấy nó giống giống gì nhau không?

Trong lúc tôi và Yuichi đang ăn nhẹ ở căn tin thì cậu ấy đột nhiên hỏi tôi câu này. Mục đích tôi đưa cậu ấy đến đây là để thư giãn và ăn một chút gì đó lót dạ để lấy sức mà ôn bài. Tôi đang ăn ngon lành thì ngạc nhiên, không hiểu cậu ấy đang hỏi về cái gì.

- Hả? Giống? Cái gì giống nhau cơ?

- Thì… mấy chuyện đã xảy ra trong suốt thời gian qua. Itou bị cưỡng hiếp, Yamaguchi thì bị đâm chết, Akai thì treo cổ tự tử… Bọn họ đều là thành viên của lớp ta. – Yuichi ngừng ăn.

- Cậu nói tớ mới nhớ, ý cậu là cùng một người gây ra?

Yuichi không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ lặng lẽ gật đầu.

- Tớ thấy cái chết của Akai không bình thường cho lắm, tớ không nghĩ cậu ấy tự tử… - Tôi nuốt sợi mì dai dai xuống bụng, nói tiếp. – Bộ dạng cậu ấy lúc đó… kì lắm!

- Kì là kì thế nào?

- Ờ thì… hai tay cậu ấy nắm chặt như đang kháng cự ai đó, quần áo thì rất nhàu. Cậu nghĩ xem, nếu cậu ấy muốn tự tử thì quần áo phải phẳng phiu gọn gàng, hai tay buông thõng như đang rất dễ chịu với cái chết phải không? Còn lúc đó thì… à phải, điều đặc biệt hơn là mắt cậu ấy vẫn còn mở! – Không biết có phải vì đọc quá nhiều tiểu thuyết của Matsumoto Seicho hay không mà bây giờ lời lẽ của tôi y hệt một thám tử.

- Chết mà mở mắt á? – Yuichi bị tôi doạ một phen hết hồn.

Tôi gật đầu.

- Tối nay, chúng ta đi điều tra bí mật không? - Yuichi nhìn tôi bằng một ánh mắt rùng rợn.


------------------------------------------------------------------------

Má oiw, trường gì người chết không dzị trời :v Thôi thèn Toshiro nên trục xuất ra khỏi đây thoy ~ Nhớ đón đọc tập 20 nhé ^^ Hứa hẹn tập sau sẽ khá là adventurous đấy :p
@Haru Bảo Trâm @Trần Nguyên Lan @Junery N @Gâu Đần @Thu Phương 195
 

Tiểu Bạch Lang

Cựu TMod Toán|Duchess of Mathematics
Thành viên
9 Tháng tư 2020
1,049
1,064
181
19
Hải Dương
THPT Chuyên Nguyễn Trãi
Tên của truyện là "Tình bạn khác giới" mà nội dung chuyển sang trinh thám rồi, có lạc đề không ta?:D.Bạn là Fan của Conan hay Kid phải không?
Tóm lại thế nào thì truyện cũng rất hay...:rongcon28:rongcon28
 

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Tên của truyện là "Tình bạn khác giới" mà nội dung chuyển sang trinh thám rồi, có lạc đề không ta?:D.Bạn là Fan của Conan hay Kid phải không?
Tóm lại thế nào thì truyện cũng rất hay...:rongcon28:rongcon28
Không lạc đâu nhe :p Mình đã nói cứ chờ chap sau rùi mà, tuy thế thôi chứ cũng có tình bạn ở trỏng mà, yên tâm mà đọc nhé <3
À right, mình là fan 2 thèn nhóc ấy :>
 
  • Like
Reactions: Gâu Đần

Tiểu Bạch Lang

Cựu TMod Toán|Duchess of Mathematics
Thành viên
9 Tháng tư 2020
1,049
1,064
181
19
Hải Dương
THPT Chuyên Nguyễn Trãi
Không lạc đâu nhe :p Mình đã nói cứ chờ chap sau rùi mà, tuy thế thôi chứ cũng có tình bạn ở trỏng mà, yên tâm mà đọc nhé <3
À right, mình là fan 2 thèn nhóc ấy :>
Không sao :). Lạc đề kiểu ấy mình rất thích! Càng lạc càng tốt....
 

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 20: Kỉ vật của cô Eriko

Tôi và Yuichi lục tục trở về lớp. Không khí âm u đã bao trùm khắp trường, từng đợt mây lần lượt kéo về che kín hết bầu trời vốn xanh thẳm, trong thoáng chốc tôi bỗng cảm thấy khó thở.

Lại là một ngày mưa.


Thầy chủ nhiệm lớp tôi - thầy Kikuchi từ phòng họp giáo viên trở về lớp. Tôi thử ước lượng, năm nay chắc thầy đã hơn 50 tuổi, khuôn mặt vốn đã nhiều nếp nhăn của thầy hôm nay lại càng nhiều hơn vì bị nỗi đau buồn xâm chiếm, tôi bỗng thấy con tim mình nhói lại. Thầy nhẹ nhàng bước đến chỗ ngồi của Akai và đặt lên bàn cậu ấy một bó hoa mai vừa chớm nở, trong khoảnh khắc, tôi thấy thầy kín đáo lau nước mắt đi.

- Hai ngày vừa qua… lớp ta liên tiếp chịu đựng hai nỗi mất mát. Mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh, thầy… - Thầy đang nói trong nghẹn ngào thì cổ họng bị nghẹn lại, một lúc sau, thầy khóc.

Nhiều học sinh trong lớp cũng nức nở, làm lòng tôi càng lúc càng quặn lại. Tôi quay sang bên Natsuki, cô ấy không khóc, chỉ ngồi im như một bức tượng lặng lẽ quan sát từng thành viên trong lớp.

- Tớ biết trước chuyện này sẽ xảy ra… - Natsuki trầm ngâm.

- Biết trước? Ý cậu là gì? – Tôi dung một ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

- Vì mẹ tớ trước kia là một thầy bói, hôm kia đang xem ti vi thì mẹ nói sắp tới lớp ta sẽ phải chịu đựng hai sự mất mát. Tớ cứ tưởng mẹ thuận miệng nói đùa thế thôi, ai ngờ nó lại trở thành sự thật…

- Cô Eriko á?

Natsuki gật gật đầu. Tôi không biết chuyện cô Eriko trước kia là thầy bói có phải là sự thật hay không và tôi cũng không tin vào tâm linh, nhưng tôi tin Natsuki không nói dối tôi.

*

Giờ tan học buồn bã. Suốt tiết sinh hoạt lớp tôi không có tâm trạng để nghe thầy nói, lọt vào tai chữ được chữ không. Hôm nay tôi một lần nữa quên mang theo ô dù đây là mùa mưa, miệng lẩm bẩm tự trách bản thân quá hậu đậu. Cơn mưa đầu mùa tháng 11, gió Bắc thổi vào lạnh thấu xương, những giọt mưa nặng trĩu, bầu trời không còn ánh sáng… và ở đâu đó, thoang thoảng mùi… máu tanh…

- Cậu quên mang ô à?

Tôi quay lại phía sau, Natsuki đang cầm một chiếc ô kích cỡ lớn nhoẻn miệng cười.

- Chẳng hiểu sao dạo này tớ hay quên những chuyện nhỏ nhặt thế không biết! – Tôi tặc lưỡi.

- Vậy thì có gì là xấu đâu, quên những chuyện nhỏ nhặt để nhớ những chuyện lớn mà! – Natsuki cười ha hả.

- Đúng thế đúng thế, sắp thi học kì rồi không phải sao? Đến lúc đấy tớ sẽ nhờ cậu giúp đỡ nha Toshiro-kun! – Yuichi xen vào, cậu ấy tiếp sức cho Natsuki thi nhau chọc ghẹo tôi.

- À, cái dù này đủ cho ba người che, cậu cũng không mang theo ô đúng không Yuichi- san? – Natsuki tặc lưỡi nói.

- À, ờm, đúng thế.

Yuichi gãi đầu cười hi hi, làm tôi không khỏi cười thiểu não.

Dọc đường, Yuichi có nói đến chuyện lúc ở căn tin đã hỏi tôi – tìm kiếm manh mối của hai vụ án.

- Hai cậu cũng nghĩ Akai không phải tự sát à? – Natsuki trầm ngâm hỏi.

- Ừm. – Tôi và Yuichi đồng thanh trả lời, không ngờ Natsuki cũng có suy nghĩ giống tôi.

Natsuki bỗng đánh liều một câu “Tối nay đến trường, đươc chứ?” làm tôi và Yuichi không khỏi hoang mang. Không ngờ con gái thời nay lại có lá gan to đến vậy, tôi và Yuichi đành gật đầu. Có Natsuki đi cùng cũng có ích, cô ấy biết võ, có thể sẽ giúp chúng tôi trong lúc nguy cấp. Chợt tôi cảm thấy phía sau cổ mình có một hơi thở nóng hổi toả vào.

- Các ngươi định bỏ mặc ta à ??? – Một giọng nói khe khẽ, rùng rợn phát ra.

Tôi quay phắt lại phía sau, là thằng nhóc con Yutaka! Nghe cậu ta nói tôi mới nhớ ra là chuyến phiêu lưu này làm sao mà thiếu một người nhanh nhẹn như cậu ấy được.

- Làm gì có, bọn tớ có bỏ cậu ở nhà đâu, hi hi … - Yuichi thảo mai nói.

- Vậy thì được, tối nay tám giờ, hẹn nhau ở Aoki Kitchen mở tiệc một chút rồi cùng nhau đến trường! – Natsuki giơ tay ra. Tôi, Yuichi và Yutaka đồng loạt để tay vào rồi
cùng tưng bừng chúc mừng cho kế hoạch nhỏ lần này.

Trời vẫn chưa tạnh mưa, nhưng bầu trời bây giờ đã ít mây đen hơn ban nãy, ánh mắt trời le lói chiếu xuống mặt đất sưởi ấm muôn vật.

*

Tôi và Natsuki về đến nhà, về đến nhà tôi lại thấy ấm áp, không còn chút cảm giác cô đơn, hỗn độn. Bố và Maeko đang ngồi trong phòng khách xem chương trình ti vi, hai bố con cười nói rôm rả. Còn mẹ và cô Eriko đang nấu bữa trưa trong bếp, hai người nối tiếp nhau song ca bài hát Sweet Soul Revue (1) một cách vui vẻ. Tôi còn chưa nói cho bố mẹ biết về chuyện vừa xảy ra hai ngày nay, nếu không chắc chắn hai người họ sẽ rất lo lắng, tôi nghĩ nên giấu chuyện này đi thì hơn.

- Hai đứa về rồi à? Sao hôm nay trông có vẻ ủ rũ thế? – Cô Eriko từ trong bếp đi ra, tháo găng tay bỏ vào máy giặt.

- Vâng, không có gì đâu cô… - Mặt tôi buồn buồn như con gà sắp bị làm thịt, không nhìn tôi cũng biết phản ứng của cô Eriko lúc đó thế nào.

Tôi và Natsuki đi lên cầu thang. Đột nhiên tôi cảm thấy phía sau gáy mình lạnh toát, cứ như là bị một ánh mắt sắc bén và xét nét nhìn mình vậy.

- Natsuki-chan, tối nay con định đi đâu phải không? – Cô Eriko nói làm tôi giật mình, giọng nói của cô không còn vui vẻ như trước nữa.

- Dạ… vâng, tối nay con, Toshiro-kun và các bạn khác sẽ đến Aoki Kitchen để ăn chút gì đó… - Natsuki nói với vẻ bình thản, tôi tròn xoe mắt nhìn cô ấy. – Rồi sau đó sẽ đến nhà Yuichi để học nhóm.

Tôi thở phào, may là Natsuki không nói mọi chuyện cho cô ấy biết. Bây giờ tôi tin điều Natsuki nói với tôi lúc sáng là thật rồi. Chuyện tôi và đám Yuichi tối nay sẽ đến trường để điều tra manh mối chỉ có trời biết, đất biết, chúng tôi biết, nếu không kể thì làm sao cô Eriko biết được?

Chập tối, sáu giờ. Có cả thầy Akihito và anh Kiyoko sang ăn tối, hai người đều mặc áo đôi đơn giản, mới nhìn cứ tưởng là hai anh em. Bố tôi và thầy Akihito cũng rôm rả làm quen với nhau, bố còn hỏi thăm sức khoẻ và tình hình học tập của anh Kiyoko. Cả nhà tôi bây giờ bỗng ấm cúng lạ thường, bỏ mặc những điều kinh hoàng đã xảy ra ngoài kia…

Ăn xong, anh Kiyoko phụ cô Eriko dọn dẹp, còn mẹ, bố và thầy Akihito đang trò chuyện trong phòng khách. Tôi đi tắm, nghĩ đến chuyện chút nữa phải đến trường trong mùa đông như thế này khiến tôi phải mệt mỏi rùng mình. Đang ngâm mình trong bồn nước ấm, thật là thoải mái làm sao! Chợt tôi nghe thấy tiếng cô Eriko và anh Kiyoko đang thì thầm với nhau chuyện gì đấy nhưng lại không nghe rõ.

Trước khi đi, cô Eriko đưa cho tôi một vật hình lưỡi liềm. Cô Eriko nói đó là răng của một trong bốn linh thú của người Trung Quốc, cô ấy lấy sợi dây màu đen luồn nó vào rồi đeo lên cổ cho tôi. Tôi nhận lấy thì hơi hoang mang một tí, tay bất giác sờ sờ chiếc răng thú đang đeo trên cổ. Cảm giác đầu tiên của tôi là nó không nhẵn trơn mà hơi sần sùi.

- Cái này là kỉ vật của cô, kể từ bây giờ nó sẽ thuộc về cháu. Cháu đừng vứt nó đi nhé, cái này có giá trị lắm đấy.

- Vâng ạ, cháu cảm ơn cô. Nhưng sao cô lại đưa cái này cho cháu?

- Tối nay cháu đi học nhóm đúng không?

- Dạ… vâng.

- Không có gì, nó sẽ bảo vệ cháu khi cần thiết.

Cô Eriko có phải đã biết chuyện đó?

*

- Đến muộn thế!

Yutaka đang ngồi vênh váo uống trà sữa, tặc lưỡi nhìn tôi. Tôi và Natsuki đến Aoki Kitchen còn chưa đến bảy rưỡi.

- Muộn cái tên tiểu tử nhà cậu ấy! Vẫn chưa đến bảy rưỡi thì muộn gì hả, còn sớm chán! – Tôi cốc đầu cậu ấy một cái.

- Ăn gì không? – Natsuki hỏi tôi.

- Một ly trà sữa truyền thống ha.

Nói xong, Natsuki vào trong nhà bếp của quán và lấy cho tôi một ly trà sữa ngon lành. Yutaka và Yuichi lấy trong cái ba lô nhỏ ra hai cái đèn pin, bì ni lông, máy ảnh, bốn bịch snack cho tôi xem, ý bảo tôi có đem theo cái gì không. Tôi chỉ đem theo một cái đèn pin có ánh sáng tốt và một con dao thép của bố. Con dao này là bố tặng tôi từ năm tôi bắt đầu lên cấp 2, bố bảo vì tôi không có võ nên nó sẽ giúp tôi tự vệ.

------------------------------------------------------
(1) Một bài hát của 1 nhóm nhạc những năm 90 rất nổi tiếng.
 
Last edited:

Gâu Đần

Học sinh tiến bộ
HV CLB Địa lí
Thành viên
6 Tháng mười một 2018
950
1,585
171
16
Hải Phòng
THCS Đằng Hải ai cùng trường lên tiếng =)
Chap 20: Kỉ vật của cô Eriko

Tôi và Yuichi lục tục trở về lớp. Không khí âm u đã bao trùm khắp trường, từng đợt mây lần lượt kéo về che kín hết bầu trời vốn xanh thẳm, trong thoáng chốc tôi bỗng cảm thấy khó thở.

Lại là một ngày mưa.

... còn nữa
Ớ??: D??. Sao chap này ngắn vậy?
 
Last edited:

Junery N

Cựu Hỗ trợ viên
HV CLB Địa lí
Thành viên
23 Tháng mười một 2019
4,605
12,668
996
Nam Định
In the sky
Chap 20: Kỉ vật của cô Eriko

Tôi và Yuichi lục tục trở về lớp. Không khí âm u đã bao trùm khắp trường, từng đợt mây lần lượt kéo về che kín hết bầu trời vốn xanh thẳm, trong thoáng chốc tôi bỗng cảm thấy khó thở.

Lại là một ngày mưa.


Thầy chủ nhiệm lớp tôi - thầy Kikuchi từ phòng họp giáo viên trở về lớp. Tôi thử ước lượng, năm nay chắc thầy đã hơn 50 tuổi, khuôn mặt vốn đã nhiều nếp nhăn của thầy hôm nay lại càng nhiều hơn vì bị nỗi đau buồn xâm chiếm, tôi bỗng thấy con tim mình nhói lại. Thầy nhẹ nhàng bước đến chỗ ngồi của Akai và đặt lên bàn cậu ấy một bó hoa mai vừa chớm nở, trong khoảnh khắc, tôi thấy thầy kín đáo lau nước mắt đi.

- Hai ngày vừa qua… lớp ta liên tiếp chịu đựng hai nỗi mất mát. Mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh, thầy… - Thầy đang nói trong nghẹn ngào thì cổ họng bị nghẹn lại, một lúc sau, thầy khóc.

Nhiều học sinh trong lớp cũng nức nở, làm lòng tôi càng lúc càng quặn lại. Tôi quay sang bên Natsuki, cô ấy không khóc, chỉ ngồi im như một bức tượng lặng lẽ quan sát từng thành viên trong lớp.

- Tớ biết trước chuyện này sẽ xảy ra… - Natsuki trầm ngâm.

- Biết trước? Ý cậu là gì? – Tôi dung một ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

- Vì mẹ tớ trước kia là một thầy bói, hôm kia đang xem ti vi thì mẹ nói sắp tới lớp ta sẽ phải chịu đựng hai sự mất mát. Tớ cứ tưởng mẹ thuận miệng nói đùa thế thôi, ai ngờ nó lại trở thành sự thật…

- Cô Eriko á?

Natsuki gật gật đầu. Tôi không biết chuyện cô Eriko trước kia là thầy bói có phải là sự thật hay không và tôi cũng không tin vào tâm linh, nhưng tôi tin Natsuki không nói dối tôi.

*

Giờ tan học buồn bã. Suốt tiết sinh hoạt lớp tôi không có tâm trạng để nghe thầy nói, lọt vào tai chữ được chữ không. Hôm nay tôi một lần nữa quên mang theo ô dù đây là mùa mưa, miệng lẩm bẩm tự trách bản thân quá hậu đậu. Cơn mưa đầu mùa tháng 11, gió Bắc thổi vào lạnh thấu xương, những giọt mưa nặng trĩu, bầu trời không còn ánh sáng… và ở đâu đó, thoang thoảng mùi… máu tanh…

- Cậu quên mang ô à?

Tôi quay lại phía sau, Natsuki đang cầm một chiếc ô kích cỡ lớn nhoẻn miệng cười.

- Chẳng hiểu sao dạo này tớ hay quên những chuyện nhỏ nhặt thế không biết! – Tôi tặc lưỡi.

- Vậy thì có gì là xấu đâu, quên những chuyện nhỏ nhặt để nhớ những chuyện lớn mà! – Natsuki cười ha hả.

- Đúng thế đúng thế, sắp thi học kì rồi không phải sao? Đến lúc đấy tớ sẽ nhờ cậu giúp đỡ nha Toshiro-kun! – Yuichi xen vào, cậu ấy tiếp sức cho Natsuki thi nhau chọc ghẹo tôi.

- À, cái dù này đủ cho ba người che, cậu cũng không mang theo ô đúng không Yuichi- san? – Natsuki tặc lưỡi nói.

- À, ờm, đúng thế.

Yuichi gãi đầu cười hi hi, làm tôi không khỏi cười thiểu não.

Dọc đường, Yuichi có nói đến chuyện lúc ở căn tin đã hỏi tôi – tìm kiếm manh mối của hai vụ án.

- Hai cậu cũng nghĩ Akai không phải tự sát à? – Natsuki trầm ngâm hỏi.

- Ừm. – Tôi và Yuichi đồng thanh trả lời, không ngờ Natsuki cũng có suy nghĩ giống tôi.

Natsuki bỗng đánh liều một câu “Tối nay đến trường, đươc chứ?” làm tôi và Yuichi không khỏi hoang mang. Không ngờ con gái thời nay lại có lá gan to đến vậy, tôi và Yuichi đành gật đầu. Có Natsuki đi cùng cũng có ích, cô ấy biết võ, có thể sẽ giúp chúng tôi trong lúc nguy cấp. Chợt tôi cảm thấy phía sau cổ mình có một hơi thở nóng hổi toả vào.

- Các ngươi định bỏ mặc ta à ??? – Một giọng nói khe khẽ, rùng rợn phát ra.

Tôi quay phắt lại phía sau, là thằng nhóc con Yutaka! Nghe cậu ta nói tôi mới nhớ ra là chuyến phiêu lưu này làm sao mà thiếu một người nhanh nhẹn như cậu ấy được.

- Làm gì có, bọn tớ có bỏ cậu ở nhà đâu, hi hi … - Yuichi thảo mai nói.

- Vậy thì được, tối nay tám giờ, hẹn nhau ở Aoki Kitchen mở tiệc một chút rồi cùng nhau đến trường! – Natsuki giơ tay ra. Tôi, Yuichi và Yutaka đồng loạt để tay vào rồi
cùng tưng bừng chúc mừng cho kế hoạch nhỏ lần này.

Trời vẫn chưa tạnh mưa, nhưng bầu trời bây giờ đã ít mây đen hơn ban nãy, ánh mắt trời le lói chiếu xuống mặt đất sưởi ấm muôn vật.

*

Tôi và Natsuki về đến nhà, về đến nhà tôi lại thấy ấm áp, không còn chút cảm giác cô đơn, hỗn độn. Bố và Maeko đang ngồi trong phòng khách xem chương trình ti vi, hai bố con cười nói rôm rả. Còn mẹ và cô Eriko đang nấu bữa trưa trong bếp, hai người nối tiếp nhau song ca bài hát Sweet Soul Revue (1) một cách vui vẻ. Tôi còn chưa nói cho bố mẹ biết về chuyện vừa xảy ra hai ngày nay, nếu không chắc chắn hai người họ sẽ rất lo lắng, tôi nghĩ nên giấu chuyện này đi thì hơn.

- Hai đứa về rồi à? Sao hôm nay trông có vẻ ủ rũ thế? – Cô Eriko từ trong bếp đi ra, tháo găng tay bỏ vào máy giặt.

- Vâng, không có gì đâu cô… - Mặt tôi buồn buồn như con gà sắp bị làm thịt, không nhìn tôi cũng biết phản ứng của cô Eriko lúc đó thế nào.

Tôi và Natsuki đi lên cầu thang. Đột nhiên tôi cảm thấy phía sau gáy mình lạnh toát, cứ như là bị một ánh mắt sắc bén và xét nét nhìn mình vậy.

- Natsuki-chan, tối nay con định đi đâu phải không? – Cô Eriko nói làm tôi giật mình, giọng nói của cô không còn vui vẻ như trước nữa.

- Dạ… vâng, tối nay con, Toshiro-kun và các bạn khác sẽ đến Aoki Kitchen để ăn chút gì đó… - Natsuki nói với vẻ bình thản, tôi tròn xoe mắt nhìn cô ấy. – Rồi sau đó sẽ đến nhà Yuichi để học nhóm.

Tôi thở phào, may là Natsuki không nói mọi chuyện cho cô ấy biết. Bây giờ tôi tin điều Natsuki nói với tôi lúc sáng là thật rồi. Chuyện tôi và đám Yuichi tối nay sẽ đến trường để điều tra manh mối chỉ có trời biết, đất biết, chúng tôi biết, nếu không kể thì làm sao cô Eriko biết được?

Chập tối, sáu giờ. Có cả thầy Akihito và anh Kiyoko sang ăn tối, hai người đều mặc áo đôi đơn giản, mới nhìn cứ tưởng là hai anh em. Bố tôi và thầy Akihito cũng rôm rả làm quen với nhau, bố còn hỏi thăm sức khoẻ và tình hình học tập của anh Kiyoko. Cả nhà tôi bây giờ bỗng ấm cúng lạ thường, bỏ mặc những điều kinh hoàng đã xảy ra ngoài kia…

Ăn xong, anh Kiyoko phụ cô Eriko dọn dẹp, còn mẹ, bố và thầy Akihito đang trò chuyện trong phòng khách. Tôi đi tắm, nghĩ đến chuyện chút nữa phải đến trường trong mùa đông như thế này khiến tôi phải mệt mỏi rùng mình. Đang ngâm mình trong bồn nước ấm, thật là thoải mái làm sao! Chợt tôi nghe thấy tiếng cô Eriko và anh Kiyoko đang thì thầm với nhau chuyện gì đấy nhưng lại không nghe rõ.

Trước khi đi, cô Eriko đưa cho tôi một vật hình lưỡi liềm. Cô Eriko nói đó là răng của một trong bốn linh thú của người Trung Quốc, cô ấy lấy sợi dây màu đen luồn nó vào rồi đeo lên cổ cho tôi. Tôi nhận lấy thì hơi hoang mang một tí, tay bất giác sờ sờ chiếc răng thú đang đeo trên cổ. Cảm giác đầu tiên của tôi là nó không nhẵn trơn mà hơi sần sùi.

- Cái này là kỉ vật của cô, kể từ bây giờ nó sẽ thuộc về cháu. Cháu đừng vứt nó đi nhé, cái này có giá trị lắm đấy.

- Vâng ạ, cháu cảm ơn cô. Nhưng sao cô lại đưa cái này cho cháu?

- Tối nay cháu đi học nhóm đúng không?

- Dạ… vâng.

- Không có gì, nó sẽ bảo vệ cháu khi cần thiết.

Cô Eriko có phải đã biết chuyện đó?

*

- Đến muộn thế!

Yutaka đang ngồi vênh váo uống trà sữa, tặc lưỡi nhìn tôi. Tôi và Natsuki đến Aoki Kitchen còn chưa đến bảy rưỡi.

- Muộn cái tên tiểu tử nhà cậu ấy! Vẫn chưa đến bảy rưỡi thì muộn gì hả, còn sớm chán! – Tôi cốc đầu cậu ấy một cái.

- Ăn gì không? – Natsuki hỏi tôi.

- Một ly trà sữa truyền thống ha.

Nói xong, Natsuki vào trong nhà bếp của quán và lấy cho tôi một ly trà sữa ngon lành. Yutaka và Yuichi lấy trong cái ba lô nhỏ ra hai cái đèn pin, bì ni lông, máy ảnh, bốn bịch snack cho tôi xem, ý bảo tôi có đem theo cái gì không. Tôi chỉ đem theo một cái đèn pin có ánh sáng tốt và một con dao thép của bố. Con dao này là bố tặng tôi từ năm tôi bắt đầu lên cấp 2, bố bảo vì tôi không có võ nên nó sẽ giúp tôi tự vệ.

------------------------------------------------------
(1) Một bài hát của 1 nhóm nhạc những năm 90 rất nổi tiếng.
Chap này mình thấy khá là hay đó, thật sự thì nó rất là lôi cuốn người đọc :p
Mình rất thích cách mà bạn tạo tình các huống trong chap này. Cách bộc lộ tình cảm của nhân vật cũng rất khéo léo.
Bạn sớm chap mới nhé :D
 

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap sau sẽ có 1 nhân vật huyền thoại mà mình rất yêu quý á :3 Các bạn đoán thử là gì nha, ai đoán đúng và nhanh nhất sẽ nhận được một món quà nhỏ nhỏ xinh xinh từ mình nè :3 Nếu không ai đoán đúng hết thì đến chap sau mình sẽ bật mí câu trả lời :D

Chap 21: Khởi đầu cho sự nguy hiểm

- Xuất phát !!!

*

Chúng tôi đang đứng trước ngôi trường của mình - Trường Cấp 2 Kokusai Tokyo.

Tôi bỗng thấy sau lưng mình lạnh toát, vội vàng quay lại, trong đầu thầm nghĩ chắc là tên nhóc Yutaka giở trò hù doạ nữa rồi. Nhưng sau lưng tôi không có ai, rất có thể đó mảy may chỉ là do gió.

- Này! Cậu định đứng đó bao giờ hả? Vào trong này đi!

Tiếng Yuichi vọng ra bên trong trường. Ô hay, nãy giờ bọn họ đã vào trong đó rồi cơ à! Còn tôi thì đang đứng trước cổng trường, chẳng hay gì chuyện vừa xảy ra. Tôi vội vội vàng vàng chạy vào bên trong cùng họ, tay nhét vội con dao thép vào bên trong túi ngang hông. Vừa lúc đó, tầm mắt tôi tia đến phía sau trường...

Trong phút chốc, một bóng đen vụt qua...

Bây giờ chỉ mới 8 giờ mười, là thời gian đỉnh điểm cho xe cộ và nhiều người qua lại. Nhưng bọn tôi đều theo sát nhau và cố gắng để không bị ai phát hiện, chẳng bao lâu, ngôi trường có ba dãy phía trước hình chữ U hiện ngay ra trước mắt. Buổi tối ở đây không có bảo vệ nên tôi không lo bị ai phát hiện, trước cổng trường và bên trong đều có đèn thắp sáng, tuy ánh sáng không mạnh lắm nhưng đủ để người bình thường thấy được mọi thứ. Vì thế nên chúng tôi cất đèn pin vào túi, Yutaka lấy bốn bịch snack ra chia đều cho chúng tôi, tên nhóc này quả là chu đáo!

Chúng tôi vừa ăn snack vừa ngắm nghía lại ngôi trường trong màn đêm. Những đợt gió đầu thu đã hết, hương thơm mát của cây cỏ được dịp lan toả khắp bầu không khí, thực sự hết sức dễ chịu! Yutaka là nhân vật tiên phong chủ chốt, cậu ta vô tư nhảy chân sáo lên cầu thang dãy phòng học của lớp tôi. Những bước nhảy của cậu ấy nhẹ tênh y như lông vũ đang rơi, không phát ra tiếng động gì. Không hiểu sao hôm nay mọi người lại đi nhanh thế! Tôi luôn là người đi sau cùng, từng bước đi của tôi xiêu vẹo dưới ánh trăng tạo nên những hình thù quái lạ, người tôi từ khi bước vào trường cứ nằng nặng như bị một người nào đó giữ chặt...

Tôi một mình một bóng đi lên cầu thang, trong khi bọn họ đã lên đến tầng 2 rồi. Yutaka nhăn nhó nhìn tôi, chắc cậu ta đang trách thầm tôi tại sao lại di chuyển chậm chạp thế. Còn Natsuki thì đứng trên đấy nhìn tôi chằm chằm, không, không hẳn là nhìn tôi, mà nhìn vào bóng của tôi. Cô nàng này thường xuyên có những hành động quái lạ, cái bóng thôi thì có cái gì mà nhìn chứ? Tôi lên đến nơi bọn họ lúc nào không hay.

- Cái dây chuyền cậu... - Natsuki nhìn vào cổ tôi, tay với tới định lấy nó.

- À, cái này là cô Eriko tặng cho tớ. - Tôi nhấc nó lên cho cô ấy xem.

Natsuki ngắm nghía nó một hồi rồi trưng cái mặt khó chịu sang nhìn tôi, cô ấy xét nét tôi như cảnh sát gặp tội phạm, được khoảng 5 giây thì thái độ Natsuki trở lại bình thường. Tôi không hiểu Natsuki đang nghĩ gì, chỉ vì một cái dây chuyền mà khó chịu với tôi sao? Hay là cô ấy đang trách mẹ mình vì không đưa chiếc răng thú này cho cô ấy mà lại đưa cho người dưng? Thật là, con gái đúng là một loài sinh vật khó hiểu!

- Cậu cẩn thận đấy, đừng làm mất cái này. - Cô ấy lấy tay vuốt vuốt chiếc răng thú. - Kể từ bây giờ đến khi chúng ta về đến nhà, cậu cứ nắm chặt chiếc răng thú này nhé.

"Cháu đừng vứt nó đi nhé, cái này có giá trị lắm đấy." - Cô Eriko đã từng nói với tôi như vậy, bây giờ ngay cả Natsuki cũng nói với tôi điều y hệt, chắc chắn chiếc răng thú đang nằm trên cổ tôi đang chứa đựng một điều kỳ quái nào đó...

Tôi gói bịch snack đang ăn dở lại đưa cho Yutaka, chúng tôi đã đi đến trước lớp học - 9.2. Ở dưới sân trường có đèn thắp sáng, sao nơi này lại tối vậy chứ? Yutaka lấy đèn pin từ trong ba lô nhỏ của mình ra, bọn tôi cũng làm theo. Tôi lấy đèn pin ra rồi bật lên, tuy đã sáng được một quãng gần nhưng nếu muốn chiếu vào hành lang dài và rộng như này thì quả thật không thấy gì cả. Ánh sáng của đèn pin như bị bóng tôi nuốt chửng, tôi nhớ ở nhà tôi và Natsuki đã sạc đèn pin sáng nhất có thể rồi mà nhỉ? Bây giờ ngay cả đèn pin cũng trở nên vô dụng, là vì ở đây quá tối? Hay là ánh sáng của đèn pin vì một tác động vô hình nào đó mà trở nên yếu ớt?

Bọn tôi vào được lớp học vì cửa không khoá, không gian ở đây còn âm u, ngột ngạt hơn ở ngoài hành lang, nguyên nhân chắc là do lớp tôi vừa mất đi hai sự mất mát... "Hít hà" Tôi hít một hơi dài, không khí ở đây ngột ngạt quá đi mất, cứ như oxi đã biến đâu mất vậy! Tay tôi trong vô thức bỗng siết chặt chiếc răng thú trên cổ, lòng tôi quặn lại, không gian ở đây quá u buồn. Tôi đang cố nén để bản thân không rơi nước mắt, cũng chính vì thế mà đầu tôi ong lên, đôi chân run rẩy, tôi trụ không nổi nữa. Tay tôi mò mẫm vịn lấy chiếc ghế đầu lớp mà ngồi xuống, tâm trí tôi như quay cuồng trong hai chữ "u buồn"...

Natsuki để ý thấy tôi như vậy thì lại hỏi han, cô ấy xoa xoa mi tâm của tôi một lúc thì tôi cảm thấy đỡ hơn.

"Vụt"

- Ai?

Tôi hét lên. Vừa rồi... có một ai đó vừa lướt qua cửa lớp, âm thanh gió bị lay động còn văng vẳng mãi làm tôi khó chịu.


- Chuyện gì thế?

Có lẽ tôi quá đường đột làm Yutaka và Yuichi hoảng hồn, hai cậu ấy bỏ dỡ việc tìm kiếm mà lại gần tôi.

- Nè, cậu thấy gì à? - Yutaka lay lay vai tôi, còn Yuichi thì đứng khép nép nhìn tôi sợ hãi.

- Lúc nãy hai cậu có thấy gì không? - Tôi gặng hỏi.

- Thấy? Thấy cái gì mới được?

- Lúc nãy... - Tay tôi thả chiếc răng thú đang siết chặt ra và chỉ ra ngoài cửa lớp.

Natsuki đột nhiên biến sắc, cô ấy kéo tay tôi lại một cách thật mạnh lại phía mình. Yuichi và Yutaka thấy hành động đó của Natsuki thì lấy đèn pin soi vào tay tôi, cả hai cậu ấy đều há hốc mồm.

- Tay cậu...

Yuichi lộ rõ vẻ mặt lo lắng. Tôi từ từ nhìn xuống mu bàn tay trái của mình...

Ở trên các ngón tay...

Đã rướm máu!

- Chuyện gì thế này...? - Tôi trưng một cái bản mặt khó hiểu ra xét nét bàn tay mình.

Natsuki lấy chiếc răng thú nằm gọn trong cổ áo của tôi ra, trên đấy đã dính máu của tôi. Chắc là vì lúc nãy, lúc nãy tôi đã siết chặt lấy chiếc răng thú này trong vô thức nên...

May thay là Natsuki có đem bông gòn cườm máu và băng cá nhân, cô ấy băng bó cho tôi đâu vào đấy một cách nhanh gọn. Tôi không hiểu sao lúc nãy trong lớp học tối như thế thì làm sao cô ấy thấy được máu trên tay tôi trong khi Yutaka và Yuichi phải cần có ánh sáng của đèn pin mới thấy được? Và đây là một cuộc tìm kiếm thì đem băng bông y tế làm gì chứ? Xong xuôi, Natsuki nhìn tôi cười.

- Cái này thì không cần lo, trái lại còn báo hiệu cho sự may mắn đấy. Cậu nên biết ơn mẹ tớ đi!

- Gì chứ? Tớ bị thương mà cậu bảo không sao à?

Cô ấy nhíu mày rồi không nói nữa, tay đeo lại ba lô lên đôi vai bé nhỏ của mình. Tôi cũng đứng dậy, nhớ đến lời dặn của Natsuki là phải nắm lấy chiếc răng thú này trong suốt chặng đường. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy nó nhưng không để nó nằm gọn trong lòng bàn tay mình nữa, nếu không nó sẽ làm cho tay tôi thành một vũng máu mất thôi! Chúng tôi ra khỏi lớp học, Yutaka nhẹ nhàng đóng cửa lại. Kể cũng lạ, từ khi ra khỏi lớp, tôi cảm thấy toàn thân mình trở nên nhẹ nhõm, không còn cảm giác nặng nề như bị ai đó bám víu nữa.

"Toshiro, Yutaka, Natsuki-san! Cứu tớ với! Đèn pin mình... sao thế này?"

- Hở? - Tôi giật mình đứng lại, môi khẽ mấp máy phát ra âm thanh khe khẽ.

Natsuki thấy tôi đứng lại bất chợt thì cũng ngừng đi, cô ấy dùng một ánh mắt lo lắng nhìn tôi, cô nàng này luôn là người phát hiện ra biểu hiện khác thường của tôi trước tiên.

- Có chuyện gì à? - Cô ấy hỏi nhỏ.

Tôi không trả lời cô ấy ngay, đầu tôi quay qua quay lại xung quanh. Khoan...

- Yuichi đâu rồi? - Tôi lớn tiếng làm Yutaka đi trước nghe được.

- À, lúc Natsuki băng bó cho cậu thì cậu ấy bảo phải đi vệ sinh một chút. Cậu ấy dặn lát nữa phải chờ cậu ấy ở dưới cây đại thụ dưới tầng 1. - Yutaka lấy chai nước trong ba lô ra, uống một ngụm rồi nói vẻ thản nhiên.

- Gì chứ? Tính cậu ấy nhát gan như thế thì làm sao dám đi vệ sinh một mình được... vả lại ở đây rất tối! - Natsuki biến sắc, đôi lông mày cô ấy nhíu lại, vẻ mặt lộ rõ nét lo lắng.

Yutaka bỗng lạnh sống lưng, mò mẫm đi tới chỗ tôi, đã thế còn nhìn ngó xung quanh. Đây là hành lang tầng 2, muốn lên tầng 3 phải đến phía cuối hành lang nữa, ở đây ngoài bóng tối ra thì chẳng có gì khác.

- Tớ... lúc đó tớ không để ý, vì Toshiro bị thương nên tớ quên canh chừng cậu ấy mất. Cậu ấy chỉ nói đi vệ sinh, lát nữa gặp nhau ở dưới cây đại thụ rồi bỏ đi mất... - Yutaka hối hận.

- Vậy thì không xong rồi...

- Không xong? Cậu đừng có doạ người chứ Toshiro, chẳng nhẽ Yuichi bị ma quỷ ăn thịt à? Cậu ấy 15 tuổi rồi đấy, chứ có phải con nít đâu mà phải lo với chả lắng.

- Không, lúc nãy tớ nghe thấy tiếng Yuichi gọi chúng ta, lẽ nào các cậu không nghe thấy? - Tôi đay nghiến.

- Không, tớ có nghe gì đâu...

Natsuki và Yutaka đều khó hiểu nhìn tôi, tôi thì đổ mồ hôi lạnh. Tay tôi một lần nữa siết chặt lấy chiếc dây chuyền răng thú, rõ ràng lúc nãy là tiếng Yuichi gọi tôi, tôi không nghe lầm, chắc chắn không nghe lầm!

- Á !!!

Một tiếng hét thất thanh vang lên nuốt chửng bầu không khí yên tĩnh vốn có trong đêm.

- Tiếng ấy là... của... - Yutaka chợt nói lắp.

- Của Yuichi!

Tôi phóng như bay đến khu nhà vệ sinh, dù không biết tiếng hét ấy phát ra từ đây, nhưng tôi chắc chắn đó là của Yuichi, và nó phát ra ở nhà vệ sinh! Cảm giác của tôi lúc nãy y hệt lúc tôi phát hiện ra Yamaguchi, phải chăng có một thế lực nào đó mách bảo tôi những việc này?

- Cậu đi đâu thế? - Natsuki đứng trên hành lang tầng 2 hỏi.

Tôi không kịp trả lời, cũng chẳng có sức lực nào nữa để nói. Bọn họ thấy tôi như thế cũng bám sát theo tôi. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nhà vệ sinh, tôi đứng lại, quỳ xuống thở hồng hộc. Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Yutaka tiến về phía trước, mắt tôi bỗng mờ đi, hình như Natsuki đỡ tôi dậy, dìu tôi đến bậc thềm gần đó để lấy lại sức lực.

- Bên này!

Tôi nghe thấy tiếng của Yutaka. Bây giờ tôi đã hồi phục lại sức lực, mắt đã trở lại như cũ. Nghe thấy Yutaka, tôi vội vàng chạy vào trong cùng Natsuki. Trong bóng tối, tôi thấy Yutaka đang khập khễnh bước ra ngoài, bước đi cũng cậu ta xiêu vẹo như tôi lúc nãy. Cậu ta gắng lắm mới ra khỏi được nhà vệ sinh, Yutaka đỡ Yuichi đang bất tỉnh trên vai xuống, lúc nãy cậu ấy cõng Yuichi trên lưng, thảo nào bước đi lại khó khăn đến thế.
Thấy Yuichi bất tỉnh thì cả tôi và Natsuki đều biến sắc, tôi lay lay cậu ấy một hồi nhưng vẫn không tỉnh lại. Natsuki sờ bên dưới cổ của cậu ấy một chút rồi nói.

- Không sao, chỉ ngất vì tuột huyết áp thôi, một lát sẽ tỉnh lại.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

:< tớ viết mệt mỏi lắm á, vả lại dạo này idea cũng cạn (dạo này làm gì cũng chẳng đâu vô đâu :"<) phải dành mấy ngày liền chỉ để viết 1 chương ngắn ngủi. Vì vậy các cậu nhớ ủng hộ tớ nhé, không ủng hộ cứ đọc hết cũng được. Nếu tớ có viết không vừa chỗ nào cứ nhiệt tình ý kiến, tớ sẽ ghi nhận ạ :>
@Gâu Đần @Junery N @Huỳnh Tiến Đại -.- @Thu Phương 195 @Trần Nguyên Lan @Haru Bảo Trâm @phuongphuong3012002@gmail.com
 

phuongphuong3012002@gmail.com

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng tám 2015
97
204
76
16
Phú Thọ
THCS Chân Mộng
Chap sau sẽ có 1 nhân vật huyền thoại mà mình rất yêu quý á :3 Các bạn đoán thử là gì nha, ai đoán đúng và nhanh nhất sẽ nhận được một món quà nhỏ nhỏ xinh xinh từ mình nè :3 Nếu không ai đoán đúng hết thì đến chap sau mình sẽ bật mí câu trả lời :D

Chap 21: Khởi đầu cho sự nguy hiểm

- Xuất phát !!!

*

Chúng tôi đang đứng trước ngôi trường của mình - Trường Cấp 2 Kokusai Tokyo.

Tôi bỗng thấy sau lưng mình lạnh toát, vội vàng quay lại, trong đầu thầm nghĩ chắc là tên nhóc Yutaka giở trò hù doạ nữa rồi. Nhưng sau lưng tôi không có ai, rất có thể đó mảy may chỉ là do gió.

- Này! Cậu định đứng đó bao giờ hả? Vào trong này đi!

Tiếng Yuichi vọng ra bên trong trường. Ô hay, nãy giờ bọn họ đã vào trong đó rồi cơ à! Còn tôi thì đang đứng trước cổng trường, chẳng hay gì chuyện vừa xảy ra. Tôi vội vội vàng vàng chạy vào bên trong cùng họ, tay nhét vội con dao thép vào bên trong túi ngang hông. Vừa lúc đó, tầm mắt tôi tia đến phía sau trường...

Trong phút chốc, một bóng đen vụt qua...

Bây giờ chỉ mới 8 giờ mười, là thời gian đỉnh điểm cho xe cộ và nhiều người qua lại. Nhưng bọn tôi đều theo sát nhau và cố gắng để không bị ai phát hiện, chẳng bao lâu, ngôi trường có ba dãy phía trước hình chữ U hiện ngay ra trước mắt. Buổi tối ở đây không có bảo vệ nên tôi không lo bị ai phát hiện, trước cổng trường và bên trong đều có đèn thắp sáng, tuy ánh sáng không mạnh lắm nhưng đủ để người bình thường thấy được mọi thứ. Vì thế nên chúng tôi cất đèn pin vào túi, Yutaka lấy bốn bịch snack ra chia đều cho chúng tôi, tên nhóc này quả là chu đáo!

Chúng tôi vừa ăn snack vừa ngắm nghía lại ngôi trường trong màn đêm. Những đợt gió đầu thu đã hết, hương thơm mát của cây cỏ được dịp lan toả khắp bầu không khí, thực sự hết sức dễ chịu! Yutaka là nhân vật tiên phong chủ chốt, cậu ta vô tư nhảy chân sáo lên cầu thang dãy phòng học của lớp tôi. Những bước nhảy của cậu ấy nhẹ tênh y như lông vũ đang rơi, không phát ra tiếng động gì. Không hiểu sao hôm nay mọi người lại đi nhanh thế! Tôi luôn là người đi sau cùng, từng bước đi của tôi xiêu vẹo dưới ánh trăng tạo nên những hình thù quái lạ, người tôi từ khi bước vào trường cứ nằng nặng như bị một người nào đó giữ chặt...

Tôi một mình một bóng đi lên cầu thang, trong khi bọn họ đã lên đến tầng 2 rồi. Yutaka nhăn nhó nhìn tôi, chắc cậu ta đang trách thầm tôi tại sao lại di chuyển chậm chạp thế. Còn Natsuki thì đứng trên đấy nhìn tôi chằm chằm, không, không hẳn là nhìn tôi, mà nhìn vào bóng của tôi. Cô nàng này thường xuyên có những hành động quái lạ, cái bóng thôi thì có cái gì mà nhìn chứ? Tôi lên đến nơi bọn họ lúc nào không hay.

- Cái dây chuyền cậu... - Natsuki nhìn vào cổ tôi, tay với tới định lấy nó.

- À, cái này là cô Eriko tặng cho tớ. - Tôi nhấc nó lên cho cô ấy xem.

Natsuki ngắm nghía nó một hồi rồi trưng cái mặt khó chịu sang nhìn tôi, cô ấy xét nét tôi như cảnh sát gặp tội phạm, được khoảng 5 giây thì thái độ Natsuki trở lại bình thường. Tôi không hiểu Natsuki đang nghĩ gì, chỉ vì một cái dây chuyền mà khó chịu với tôi sao? Hay là cô ấy đang trách mẹ mình vì không đưa chiếc răng thú này cho cô ấy mà lại đưa cho người dưng? Thật là, con gái đúng là một loài sinh vật khó hiểu!

- Cậu cẩn thận đấy, đừng làm mất cái này. - Cô ấy lấy tay vuốt vuốt chiếc răng thú. - Kể từ bây giờ đến khi chúng ta về đến nhà, cậu cứ nắm chặt chiếc răng thú này nhé.

"Cháu đừng vứt nó đi nhé, cái này có giá trị lắm đấy." - Cô Eriko đã từng nói với tôi như vậy, bây giờ ngay cả Natsuki cũng nói với tôi điều y hệt, chắc chắn chiếc răng thú đang nằm trên cổ tôi đang chứa đựng một điều kỳ quái nào đó...

Tôi gói bịch snack đang ăn dở lại đưa cho Yutaka, chúng tôi đã đi đến trước lớp học - 9.2. Ở dưới sân trường có đèn thắp sáng, sao nơi này lại tối vậy chứ? Yutaka lấy đèn pin từ trong ba lô nhỏ của mình ra, bọn tôi cũng làm theo. Tôi lấy đèn pin ra rồi bật lên, tuy đã sáng được một quãng gần nhưng nếu muốn chiếu vào hành lang dài và rộng như này thì quả thật không thấy gì cả. Ánh sáng của đèn pin như bị bóng tôi nuốt chửng, tôi nhớ ở nhà tôi và Natsuki đã sạc đèn pin sáng nhất có thể rồi mà nhỉ? Bây giờ ngay cả đèn pin cũng trở nên vô dụng, là vì ở đây quá tối? Hay là ánh sáng của đèn pin vì một tác động vô hình nào đó mà trở nên yếu ớt?

Bọn tôi vào được lớp học vì cửa không khoá, không gian ở đây còn âm u, ngột ngạt hơn ở ngoài hành lang, nguyên nhân chắc là do lớp tôi vừa mất đi hai sự mất mát... "Hít hà" Tôi hít một hơi dài, không khí ở đây ngột ngạt quá đi mất, cứ như oxi đã biến đâu mất vậy! Tay tôi trong vô thức bỗng siết chặt chiếc răng thú trên cổ, lòng tôi quặn lại, không gian ở đây quá u buồn. Tôi đang cố nén để bản thân không rơi nước mắt, cũng chính vì thế mà đầu tôi ong lên, đôi chân run rẩy, tôi trụ không nổi nữa. Tay tôi mò mẫm vịn lấy chiếc ghế đầu lớp mà ngồi xuống, tâm trí tôi như quay cuồng trong hai chữ "u buồn"...

Natsuki để ý thấy tôi như vậy thì lại hỏi han, cô ấy xoa xoa mi tâm của tôi một lúc thì tôi cảm thấy đỡ hơn.

"Vụt"

- Ai?

Tôi hét lên. Vừa rồi... có một ai đó vừa lướt qua cửa lớp, âm thanh gió bị lay động còn văng vẳng mãi làm tôi khó chịu.


- Chuyện gì thế?

Có lẽ tôi quá đường đột làm Yutaka và Yuichi hoảng hồn, hai cậu ấy bỏ dỡ việc tìm kiếm mà lại gần tôi.

- Nè, cậu thấy gì à? - Yutaka lay lay vai tôi, còn Yuichi thì đứng khép nép nhìn tôi sợ hãi.

- Lúc nãy hai cậu có thấy gì không? - Tôi gặng hỏi.

- Thấy? Thấy cái gì mới được?

- Lúc nãy... - Tay tôi thả chiếc răng thú đang siết chặt ra và chỉ ra ngoài cửa lớp.

Natsuki đột nhiên biến sắc, cô ấy kéo tay tôi lại một cách thật mạnh lại phía mình. Yuichi và Yutaka thấy hành động đó của Natsuki thì lấy đèn pin soi vào tay tôi, cả hai cậu ấy đều há hốc mồm.

- Tay cậu...

Yuichi lộ rõ vẻ mặt lo lắng. Tôi từ từ nhìn xuống mu bàn tay trái của mình...

Ở trên các ngón tay...

Đã rướm máu!

- Chuyện gì thế này...? - Tôi trưng một cái bản mặt khó hiểu ra xét nét bàn tay mình.

Natsuki lấy chiếc răng thú nằm gọn trong cổ áo của tôi ra, trên đấy đã dính máu của tôi. Chắc là vì lúc nãy, lúc nãy tôi đã siết chặt lấy chiếc răng thú này trong vô thức nên...

May thay là Natsuki có đem bông gòn cườm máu và băng cá nhân, cô ấy băng bó cho tôi đâu vào đấy một cách nhanh gọn. Tôi không hiểu sao lúc nãy trong lớp học tối như thế thì làm sao cô ấy thấy được máu trên tay tôi trong khi Yutaka và Yuichi phải cần có ánh sáng của đèn pin mới thấy được? Và đây là một cuộc tìm kiếm thì đem băng bông y tế làm gì chứ? Xong xuôi, Natsuki nhìn tôi cười.

- Cái này thì không cần lo, trái lại còn báo hiệu cho sự may mắn đấy. Cậu nên biết ơn mẹ tớ đi!

- Gì chứ? Tớ bị thương mà cậu bảo không sao à?

Cô ấy nhíu mày rồi không nói nữa, tay đeo lại ba lô lên đôi vai bé nhỏ của mình. Tôi cũng đứng dậy, nhớ đến lời dặn của Natsuki là phải nắm lấy chiếc răng thú này trong suốt chặng đường. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy nó nhưng không để nó nằm gọn trong lòng bàn tay mình nữa, nếu không nó sẽ làm cho tay tôi thành một vũng máu mất thôi! Chúng tôi ra khỏi lớp học, Yutaka nhẹ nhàng đóng cửa lại. Kể cũng lạ, từ khi ra khỏi lớp, tôi cảm thấy toàn thân mình trở nên nhẹ nhõm, không còn cảm giác nặng nề như bị ai đó bám víu nữa.

"Toshiro, Yutaka, Natsuki-san! Cứu tớ với! Đèn pin mình... sao thế này?"

- Hở? - Tôi giật mình đứng lại, môi khẽ mấp máy phát ra âm thanh khe khẽ.

Natsuki thấy tôi đứng lại bất chợt thì cũng ngừng đi, cô ấy dùng một ánh mắt lo lắng nhìn tôi, cô nàng này luôn là người phát hiện ra biểu hiện khác thường của tôi trước tiên.

- Có chuyện gì à? - Cô ấy hỏi nhỏ.

Tôi không trả lời cô ấy ngay, đầu tôi quay qua quay lại xung quanh. Khoan...

- Yuichi đâu rồi? - Tôi lớn tiếng làm Yutaka đi trước nghe được.

- À, lúc Natsuki băng bó cho cậu thì cậu ấy bảo phải đi vệ sinh một chút. Cậu ấy dặn lát nữa phải chờ cậu ấy ở dưới cây đại thụ dưới tầng 1. - Yutaka lấy chai nước trong ba lô ra, uống một ngụm rồi nói vẻ thản nhiên.

- Gì chứ? Tính cậu ấy nhát gan như thế thì làm sao dám đi vệ sinh một mình được... vả lại ở đây rất tối! - Natsuki biến sắc, đôi lông mày cô ấy nhíu lại, vẻ mặt lộ rõ nét lo lắng.

Yutaka bỗng lạnh sống lưng, mò mẫm đi tới chỗ tôi, đã thế còn nhìn ngó xung quanh. Đây là hành lang tầng 2, muốn lên tầng 3 phải đến phía cuối hành lang nữa, ở đây ngoài bóng tối ra thì chẳng có gì khác.

- Tớ... lúc đó tớ không để ý, vì Toshiro bị thương nên tớ quên canh chừng cậu ấy mất. Cậu ấy chỉ nói đi vệ sinh, lát nữa gặp nhau ở dưới cây đại thụ rồi bỏ đi mất... - Yutaka hối hận.

- Vậy thì không xong rồi...

- Không xong? Cậu đừng có doạ người chứ Toshiro, chẳng nhẽ Yuichi bị ma quỷ ăn thịt à? Cậu ấy 15 tuổi rồi đấy, chứ có phải con nít đâu mà phải lo với chả lắng.

- Không, lúc nãy tớ nghe thấy tiếng Yuichi gọi chúng ta, lẽ nào các cậu không nghe thấy? - Tôi đay nghiến.

- Không, tớ có nghe gì đâu...

Natsuki và Yutaka đều khó hiểu nhìn tôi, tôi thì đổ mồ hôi lạnh. Tay tôi một lần nữa siết chặt lấy chiếc dây chuyền răng thú, rõ ràng lúc nãy là tiếng Yuichi gọi tôi, tôi không nghe lầm, chắc chắn không nghe lầm!

- Á !!!

Một tiếng hét thất thanh vang lên nuốt chửng bầu không khí yên tĩnh vốn có trong đêm.

- Tiếng ấy là... của... - Yutaka chợt nói lắp.

- Của Yuichi!

Tôi phóng như bay đến khu nhà vệ sinh, dù không biết tiếng hét ấy phát ra từ đây, nhưng tôi chắc chắn đó là của Yuichi, và nó phát ra ở nhà vệ sinh! Cảm giác của tôi lúc nãy y hệt lúc tôi phát hiện ra Yamaguchi, phải chăng có một thế lực nào đó mách bảo tôi những việc này?

- Cậu đi đâu thế? - Natsuki đứng trên hành lang tầng 2 hỏi.

Tôi không kịp trả lời, cũng chẳng có sức lực nào nữa để nói. Bọn họ thấy tôi như thế cũng bám sát theo tôi. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nhà vệ sinh, tôi đứng lại, quỳ xuống thở hồng hộc. Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Yutaka tiến về phía trước, mắt tôi bỗng mờ đi, hình như Natsuki đỡ tôi dậy, dìu tôi đến bậc thềm gần đó để lấy lại sức lực.

- Bên này!

Tôi nghe thấy tiếng của Yutaka. Bây giờ tôi đã hồi phục lại sức lực, mắt đã trở lại như cũ. Nghe thấy Yutaka, tôi vội vàng chạy vào trong cùng Natsuki. Trong bóng tối, tôi thấy Yutaka đang khập khễnh bước ra ngoài, bước đi cũng cậu ta xiêu vẹo như tôi lúc nãy. Cậu ta gắng lắm mới ra khỏi được nhà vệ sinh, Yutaka đỡ Yuichi đang bất tỉnh trên vai xuống, lúc nãy cậu ấy cõng Yuichi trên lưng, thảo nào bước đi lại khó khăn đến thế.
Thấy Yuichi bất tỉnh thì cả tôi và Natsuki đều biến sắc, tôi lay lay cậu ấy một hồi nhưng vẫn không tỉnh lại. Natsuki sờ bên dưới cổ của cậu ấy một chút rồi nói.

- Không sao, chỉ ngất vì tuột huyết áp thôi, một lát sẽ tỉnh lại.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

:< tớ viết mệt mỏi lắm á, vả lại dạo này idea cũng cạn (dạo này làm gì cũng chẳng đâu vô đâu :"<) phải dành mấy ngày liền chỉ để viết 1 chương ngắn ngủi. Vì vậy các cậu nhớ ủng hộ tớ nhé, không ủng hộ cứ đọc hết cũng được. Nếu tớ có viết không vừa chỗ nào cứ nhiệt tình ý kiến, tớ sẽ ghi nhận ạ :>
@Gâu Đần @Junery N @Huỳnh Tiến Đại -.- @Thu Phương 195 @Trần Nguyên Lan @Haru Bảo Trâm @phuongphuong3012002@gmail.com
vẫn rất hay đó
bạn nên viết nhiều hơn
 
  • Like
Reactions: ihattl

Thu Phương 195

Học sinh chăm học
Thành viên
11 Tháng sáu 2020
583
1
1,026
146
Hà Nam
Tư vấn cộng đồng
Natsuki để ý thấy tôi như vậy thì lại hỏi han, cô ấy xoa xoa mi tâm của tôi một lúc thì tôi cảm thấy đỡ hơn.
Cho chị hỏi xíu "mi tâm" trong câu trên có nghĩa là gì vậy? Là từ địa phương hay là gì nhỉ? Chị chỉ thắc mắc xíu chỗ đó thôi @@
Còn câu chuyện vẫn đang rất cuốn nhé. Chờ đón chap tiếp theo của em.^^
 
  • Like
Reactions: ~ Su Nấm ~
Top Bottom