Tài năng HMF |xav| |truyện dài| - Tình bạn khác giới

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Ý mình là không hợp mà bạn
Không hợp? Bạn có thể nói rõ hơn được không? để mình rút kinh nghiệm.
Ví dụ như tả 1 cậu bé đồng quê thì dùng từ húp sẽ hợp lý hơn
Thật sự là mình có đọc 1 cuốn trinh thám và tác giả đã sử dụng từ này để miêu tả hành động của 1 tác giả ở Tokyo, tác giả cũng có sử dụng từ đó.
 
Last edited:

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 6: "HIỆU ỨNG ĐÁM ĐÔNG"

50 yên đặt trên bàn được cố định dưới một cây thước kẻ gỗ. "Cảm ơn."

*

Hôm nay là một buổi sáng đẹp trời. Trời xanh, mây tạnh, có chút nắng ấm và gió nhẹ. Tôi thức dậy thì đã 7 giờ mười lăm, có lẽ Natsuki đi học sớm hơn tôi. Tôi vào phòng tắm và dội một ca nước lạnh vài đầu để tỉnh táo, tắm xong, tôi liền nhanh chân về sinh cá nhân rồi xuống bếp. Cô Eriko đang ở dưới bếp, không thấy bóng dáng mẹ tôi đâu, tôi đoán là bà vẫn còn ngủ ở trong phòng, cả nhóc Maeko cũng vậy. Dù cô Eriko là khách nhưng rất tự nhiên như đây là nhà của mình, ai nhìn vào cũng bị đánh lừa rằng đây là chủ nhà Watanabe.

- Chào buổi sáng, cô Eriko! - Tôi nói kèm theo một nụ cười, cô ấy đứng quay lưng về phía tôi nên chắc sẽ không thấy được nụ cười đó.

- Ồ... Chào buổi sáng, Toshiro! - Cô ấy xoay người về phía tôi, tôi có thể nhìn rõ diện mạo từ đầu đến chân của cố ấy.

Cô Eriko hôm nay diện một chiếc áo sơ mi trắng được thắt nơ tay và một chiếc váy màu hồng dài hơn đầu gối. Cô trang điểm, tôi biết, vì tôi thấy hôm nay môi cô mang một màu đỏ của son dưỡng, bộ mascara của cô cũng được tô điểm bằng màu vàng nhạt. Trông cô như trẻ ra 10 tuổi, rất tao nhã, thanh lịch.

- Cô đang làm gì đấy ạ? - Tôi hỏi, chân tiến bước về phía cô ấy.

- Đang làm bữa sáng, Reiko và con bé Maeko chắc vẫn chưa thức dậy...

Mọi hôm mẹ tôi đều thức dậy rất sớm, sao hôm nay lại ngủ say đến như vậy!

- Natsuki đâu ạ? - Tôi ngồi xuống bàn ăn, rót nước vào cốc và uống.

- Con bé đi học rồi, bữa sáng cô chuẩn bị cũng sắp xong rồi, cháu ăn đi rồi đi học kẻo trễ.

Bữa sáng mà cô Eriko chuẩn bị là hộp cơm cà ri thịt kèm với há cảo, ngửi mùi thôi cũng đã thấy vị ngon sộc lên não rồi. Tôi ăn lấy ăn để, thật sự rất ngon, trước giờ ngoài mẹ tôi ra tôi chưa bao giờ thưởng thức món cơm cà ri được nấu từ người nào cả, cô Eriko tuyệt thật!

*

Tôi bước ra khỏi nhà. Ra gần tới ngã ba kết nối giữa tuyến phố Misaki, Nakajima và Fuji lại với nhau thì nghe thấy tiếng tàu điện khởi hành. Ga Fuji lại tấp nập như mọi hôm, nhờ âm thanh đó mà tôi biết được bây giờ là 7 giờ rưỡi.

- Buổi sáng tốt lành, Toshiro!

Một ai đó vỗ vào vai tôi, tuy không quá mạnh nhưng đủ để làm tôi giật mình. Tôi bỗng chuyển tâm trạng sang trạng thái đề phòng, giơ hai tay lên ngực, nhưng người mà tôi thấy lại khiến tôi phải bỏ tay xuống.

Là Takahashi Yutaka và Yamamoto Takumi.

- Hai cậu... - Tôi ngập ngừng.

- À, bọn tớ sống chung khu phố Nakajima, chúng tớ là bạn thân từ nhỏ mà! - Yutaka nói.

Tôi thấy một nụ cười thoáng qua trên gương mặt nghiêm nghị của Takumi.

- Ồ... Thì ra là vậy. Buổi sáng tốt lành nhé!

- À, chiều qua tớ có thấy Tanaka đi vào con phố trên đường nhà cậu. Cậu có thấy cô ấy không? - Yutaka hỏi.

- Tanaka...? - Tôi hơi ngạc nhiên, cũng không biết cậu Yutaka đang nhắc đến ai.

- Tanaka Natsuki lớp mình ấy!

- À...

Tôi ngập ngừng. Có nên nói ra là bây giờ tôi và Natsuki sống chung một nhà không nhỉ? Nếu nói ra, chắc chắn cậu bạn nghịch ngợm này sẽ bày trò gán ghép đủ thứ, rồi có thể còn tung tin đồn đã qua sự "thêm mắm dặm muối" của cậu ta nữa. Còn nếu nói dối, cậu ta sẽ nghi ngờ rồi sẽ tra hỏi tôi đến cùng, dẫu gì cậu ta cũng thấy Natsuki lại gần nhà tôi rồi.

- Tớ thấy bạn bè trong lớp đều không nói chuyện với cậu ấy cả, tại sao vậy? - Tôi đánh trống lảng sang chủ đề khác, nhưng không vứt bỏ những thông tin về cô nàng Tanaka Natsuki ra chỗ khác.

- Ưm... Tốt nhất cậu không nên tiếp xúc nhiều với bạn ấy làm gì... - Yutaka úp úp mở mở, cậu ấy cố ngoảnh mặt sang chỗ khác.

- Tại sao?

- Lúc trước cậu ấy được nhiều bạn bè yêu mến lắm, vì tài đức vẹn toàn, ngoại hình thì cũng ưa nhìn nữa. Nhưng sau khi lên lớp 8, cậu ấy đã từng giật bạn trai của một chị lớp 9, từng gây gỗ đánh nhau với tụi đàn em lớp dưới, từng đi chơi bar và uống rất nhiều rượu nữa. Mọi người trong lớp bắt đầu xa lánh cậu ấy. - Càng về sau Yutaka càng hạ giọng.

- Nhưng mọi người có trực tiếp chứng kiến những chuyện đó không?

- Tớ không biết. - Cậu ấy lắc đầu ngoầy ngoậy.

- Không biết thì làm sao có thể kết luận người ta là con người như vậy được! - Giọng tôi có hơi cáu.

- Ờ, à, cái đó thì, tớ.... mọi người đều không biết sự tình như thế nào, đều là theo hiệu ứng đám đông... - Cậu ta lại cố ngoảnh mặt đi chỗ khác để tránh ánh mắt khó hiểu và dồn ép của tôi.

- Hiệu ứng đám đông? Vậy có nghĩa là mọi người đều là thêm mắm dặm muối vào câu chuyện ư? Và tất cả người khác đều tin theo?

- Đơn giản thôi, một đồn mười, mười đồn trăm...! - Taukumi mở lời, giọng cậu ta khá là nghiêm túc.

"Họ bảo tôi là giật bạn trai người khác, họ bảo tôi là học sinh hỗn láo thích đánh nhau, họ bảo tôi hay đi chơi bar, họ bảo tôi là là đứa con gái hư hỏng... Tôi không làm. Bọn họ nói bậy!"

*

- Này chào cậu!

Yuichi Sakura. Bảng tên trên ngực trái của người ấy là thứ đầu tiên đập vào mắt tôi. Tôi đang loay hoay chuẩn bị sách vở cho tiết học đầu tiên thì bị cô ấy gọi. Cô ấy đang ngồi đối diện tôi, chiếc ghế của bàn trên bị cô ấy xoay ngược lại phía tôi cho dễ ngồi. Vẻ mặt khả ái ấy là thứ khiến cho tôi ấn tượng nhất, một gương mặt tho ngọn, nhưng hơi thiếu tự nhiên, có vẻ như vừa tráng qua một lớp trang điểm.

- Ờ, xin chào Yuichi! - Tôi nói, người vẫn loay hoay trong hộc bàn.

Có vẻ cô ấy không mấy ngạc nhiên khi tôi biết họ tên của cô.

- Watanabe đang bận à?

- Không đâu, cậu cứ thoải mái.

- Tớ làm quen với cậu được không nhỉ?

- Được.

- Cậu ở khu phố Misaki phải không? Ở đường Yoshida?

- Sao cậu biết?

- Tớ tình cờ thấy thôi. À mà trông cậu khá điển trai đấy!
 
Last edited:
  • Like
Reactions: Only Normal

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 7: Kobayashi Yuichi

*

Natsuki không ở trong lớp, cô ấy ra ngoài rồi. Bây giờ là 7 giờ rưỡi, cô ấy không ở trong lớp cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Có điều là tôi muốn tâm sự vài câu với Natsuki, cô nàng này luôn bí ẩn, cô ấy như một hang động đầy tăm tối và bí ẩn để tôi hoặc người khác có thể khám phá được. Từ lúc tôi Sakura tự tìm đến bắt chuyện với tôi cho đến bây giờ, cô ấy cứ nhìn tôi suốt. Tôi biết là không thể nào tránh được ánh mắt sắc bén quyến rũ đó, nhưng mỗi lần chạm mặt tôi đều cảm thấy rất mất tự nhiên. Còn bạn lớp phó văn thể mỹ - Itou Yuuka, sau khi Sakura rời khỏi bàn tôi, cô ấy cũng lại chào hỏi và làm quen tôi một cách qua loa, nhưng cách nói chuyện của Yuuka có lẽ khiến tôi thoải mái hơn.

Cậu bạn ngồi trên bàn tôi - Kobayashi Yuichi, cậu ấy vào bước bằng đôi chân nặng nề vào lớp và ngồi phịch xuống ghế. Yuichi dáng hình nhỏ nhắn, mảnh khảnh, trên người chẳng có gì thu hút người đối diện. Ban đầu, cậu ấy cũng bị tôi "bỏ ngoài tầm nhìn", nhưng bây giờ thì khác. Cậu ấy vẽ rất đẹp và có hồn, tôi còn biết cậu là một thành viên ưu tú của câu lạc bộ Mỹ thuật. Học lực của cậu ở ngưỡng trung bình, cũng thuộc vào dạng chăm chỉ.

Bây giờ tôi là người bắt chuyện trước tiên.

- Chào buổi sáng Kobayashi!

Nghe tôi mở lời, cậu quay lại đối diện tôi, từ ánh mắt ngạc nhiên dần chuyển sang điềm tĩnh, cuối cùng là một nụ cười nhẹ nhàng.

- Chào cậu Watanabe. Cậu là học sinh mới hôm qua chuyển đến nhỉ?

- Đúng rồi. Chúng ta có thể làm quen được không nhỉ?

- Được chứ!

Yuichi hẳn là một người thích giao tiếp. Cậu ấy kể rất nhiều về ngôi trường mới này cho tôi biết, rồi những bí mật và những truyền thuyết đô thị của trường, đều do cậu ta truyền đạt hết cho tôi. Nào là những truyền thuyết tâm linh tồn tại trong trường bắt buộc học sinh phải chấp hành, như là mỗi khi bước xuống cầu thang sân thượng ở khu O thì phải bước bằng chân trái đầu tiên, hoặc là không được vấp ngã vào hồ sen sau trường nếu không sẽ thi trượt tốt nghiệp,...vân vân và mây mây.

Natsuki?

Cậu ta biết nhiều như vậy, chắc chắn là sẽ biết được sự tình của Natsuki vào năm ngoái ra sao, tôi liều hỏi cậu ấy.

- Thế cậu có biết chuyện mọi người xa lánh bạn Tanaka Natsuki ngồi ở đây vì lý do gì không? - Nói đoạn, tôi chỉ ngón tay trỏ vào chiếc ghế trống bên cạnh tôi.

- À... Chuyện đó thì ai chả biết... - Điệu bộ của Yuichi bây giờ chẳng khác gì Yutaka lúc sáng gặp tôi, cứ ấp a ấp úng như bị ai đó bịt miệng lại vậy.

- Phiền cậu kể cho tớ nghe có được không? Làm ơn! - Tôi lay tay cậu, nài nỉ.

- Tớ không tin Natsuki là người như vậy. Cậu ấy rất thân thiện và ngoan ngoãn, không những thế, cậu ấy còn học rất giỏi và đối xử tốt với bạn bè. Cậu ấy không thể nào làm ra những chuyện bỉ ổi như vậy, có người hãm hại... chắc chắn là có người hãm hại... - Tôi cảm nhận được Yuichi nói trong vô thức, đôi mắt của cậu ta nhìn ra bầu trời đang lất phất mưa dù trời đang nắng, cậu ấy nói nhanh à nhỏ đủ hai người nghe như bị ai đó rượt.

Cáo gả con gái (1) đây, tôi thầm nhủ.

Bầu trời đang nắng nhưng lại có mưa. Mặt trời một nửa bị mây mù che đi mất, một nửa thì đang chiếu trọi bên ngọn núi Fuji đằng đông xa xa kia. Những cơn gió lạnh của tháng 10 đang bước vào mùa đông làm người ta lạnh người, trong một khoảnh khắc, tôi thấy Yuichi khẽ rùng mình, cậu xoa xoa hai bàn tay lại với nhau cho đỡ lạnh.

- Chính cậu cũng không tin Natsuki là một người hư hỏng, hỗn láo? - Tôi không nhìn Yuichi, mắt hướng về phía đằng đông có ngọn núi Fuji cao lớn kia.

- Không tin... - Yuichi lắc đầu ngoầy ngoậy. - Vì không có ai từng chứng kiến Natsuki đã làm những việc đó, tất cả chỉ là a dua theo những tin đồn xấu xa về cô ấy mà thôi.

- Có người hãm hại...?

- Chuyện đó là điều đương nhiên, vì Natsuki không những xinh đẹp, mà còn là một học sinh ưu tú cả hai ban Tự nhiên và Xã hội trong trường, dáng vẻ lại thanh tao giống thiên kim nhà giàu nên số fan hâm mộ của cô trong trường nhiều đến mức bằng một câu lạc bộ cơ...

- Cho nên có người ghen ghét cô ấy? Và đã bày ra những trò bỉ ổi để hãm hại cô? - Tôi hỏi, với một giọng điệu kỳ hoặc.

- Đó chỉ là suy đoán của tớ và một số ít những người trong trường thôi, còn sự thật ra sao thì tớ không rõ.

Ba hồi trống báo hiệu giờ vào lớp, Natsuki vào lớp lúc nào tôi không hay, Yuichi cũng quay lên. Đôi mắt Natsuki óng ánh mơ màng như vừa bị một hạt mưa đáp xuống mắt. Quần áo cô ấy đều ướt hết, nhưng chỉ một chút thôi, không phải tầm tã. Mái tóc hay được thắt hai bên thì giờ đã rũ xuống, bây giờ tôi mới quan sát được kỹ mái tóc của Natsuki, một mái tóc dài và xoăn hơi nâu, những sợi tóc con trước trán phủ xuống hai tai làm chân dung của cô thêm quyến rũ và thanh tao hơn rất là nhiều.

- Cậu có lạnh không? Choàng đỡ áo khoác của tớ này...! - Tôi lấy chiếc áo khoác bông len từ trong hộc bàn ra và đưa cho Natsuki.

Cô ấy đơ người một chút nhìn tôi chằm chằm như đang xét nét một vật thể lạ. Rồi cuối cùng, cô ấy nhận lấy chiếc áo khoác từ tay tôi và trùm lên hai vai, tay còn xuýt xoa vì cái lạnh của gió trời.

- Cảm ơn Toshiro. - Cô ấy quay sang đối diện với ánh mắt của tôi, nhoẻn miệng cười.

(1) Cáo gả con gái (hay còn gọi là Kitsune no yemeiri): theo truyền thuyết của Nhật, về đêm ở các vùng núi sẽ có vô số cáo tụ tập lại giống như 1 nghi lễ rước đèn để làm đám cưới. Tương truyền, khi đó sẽ có mưa bóng mây.
 

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 8: Khu O và thầy Suzuki Akihito

Mưa không những không dứt mà càng lúc càng mạnh. Những đám mây nặng nề kia cứ ùn ùn kéo đến đây và lấp đầy trên đỉnh núi Fuji.

Âm u.

Lớp tôi giờ đã sang tiết tư, là giờ Tiếng Anh, nhưng thầy giáo dạy Tiếng Anh lớp tôi - Suzuki Akihito, hôm nay vì một số việc gia đình nên nghỉ dạy. Chả ai trông coi lớp tôi, chả ai dạy thay cho thầy ấy nên lớp tôi vớ được một tiết nghỉ xả hơi hiếm có. Người thì ngồi trầm tư lẳng lặng đọc bộ truyện mới nhất của Matsumoto Seicho (1), người thì ngồi đung đưa ghi chép gì đấy một cách miệt mài, có nhiều bạn tụm năm tụm bảy lại chơi bài Hanafuda (2),... Nhưng cả lớp đều giải trí một cách yên lặng nên chả có thầy cô nào phản ánh.


Yuichi quay xuống bàn tôi, vẻ mặt cậu ấy mang đầy tính hóng hớt. Tôi đang vẽ một vài họa tiết vào trong nhật ký, bị cậu ấy bắt được.

- Đẹp thật, cậu cũng có khiếu vẽ vời đấy chứ? - Yuichi thốt ra những lời này trước mặt tôi.

- Cảm ơn nhé, nhưng trình độ của tớ vẫn còn thua xa cậu nhiều. - Tôi đáp, đoạn lấy tay gấp cuốn sổ lại cho vào hộc bàn.

Cậu ấy im lặng, như muốn gật đầu bảo tôi nói đúng. Một lúc thì mắt cậu ấy lại hướng về phía bầu trời âm u kia.

- Tớ muốn ra ngoài quá chừng, ở trong lớp chẳng có gì vui... - Tôi trề môi, cười cười. Tôi nhìn sang bên cạnh, Natsuki đầu đang tựa xuống bàn, chợp mắt. Lông mi cô rất dài, lộ ra nét quyến rũ.

- Tớ cũng thế... Hay là, chúng ta đến thư viện đi! - Tôi thấy mắt Yuichi lóe lên.

- Thư viện? Trời mưa như thế này mà đến thư viện sẽ bị thầy cô mắng đấy...!

- Không, ý tớ là thư viện cũ cơ!

- Thư viện cũ? Khu O?

Phải rồi, Yutaka nói khu O trước kia là một thư viện, hiện giờ là một nhà kho cất giữ những cuốn sách cũ và một số vật dụng kỷ niệm của trường. Ở đó cũng không có thầy cô, trốn ra đó khám phá chắc cũng sẽ không bị ai phát hiện.

- Phải, là khu O. - Yuichi nhấn mạnh. - Ở đó có nhiều thứ để chúng ta lục lọi lắm!

- Lục lọi?

- Thì như thế đó, muốn tìm hay xem những cuốn kỷ yếu cũ hoặc những cuốn sách đã dính đầy mạng nhện là điều rất dễ dàng. Giống như trong truyện trinh thám ấy!

- Ồ...! - Tôi khẽ reo lên. Tôi rất thích những kiểu khám phá như thế này, huống chi bây giờ lại là một cơ hội tốt.

- Đi nhé? - Ánh mắt Yuichi đã hiện rõ sự sẵn sàng.

- Ừm! - Tôi gật đầu thật mạnh, Yuichi kéo tay tôi ra khỏi cửa lớp. Cậu ấy nói với Takumi rằng hai chúng tôi đi vệ sinh, Takumi khẽ gật đầu nhưng ánh mắt cậu ấy vẫn còn chút nghi ngờ, luôn dõi theo sau hai chúng tôi.

Từ lớp học của chúng tôi đi đường vòng rẽ sang phải cầu thang chỉ cách vài bước chạy là có thể đến nhà vệ sinh. Từ sau nhà vệ sinh rẽ lối sang trái một chút là đến khu O. Gần như thế nên chúng tôi không phải mang theo dù, chịu ướt hai vai áo một chút cũng chả sao.

Khu O đang ở trước mắt hai chúng tôi. Giao diện không phải đến mức quá cũ, chỉ không hiện đại và khang trang như các dãy học chính thôi. Tôi và Yuichi bước vào. Hôm qua chỉ được Takumi và Yutaka giới thiệu sơ qua bên ngoài, bây giờ mới được vào hẳn bên trong, tôi phải "Ồ!" lên một tiếng.

Tầng trệt khu O rất rộng. Vì kiêm là phòng của câu lạc bộ Mỹ Thuật luôn mà. Bên trái là một cái bảng đen mới, chính giữa phòng chỉ để trọn bàn ghế và vài dụng cụ liên quan đến mỹ thuật được treo trên tường, bên phải phòng là nơi để trưng bày tranh ảnh và những hộc tủ, chắc là nơi cất giữ vài sổ sách quan trọng của câu lạc bộ. Trên tầng hai mới chính là "thư viện cũ" mà Yuichi nhắc đến. Ở đây chứa khoảng tầm bảy tám kệ sách và hàng trăm cuốn sách cũ. Nhưng ở đây không dơ bẩn như lúc nãy Yuichi miêu tả, không có mạng nhện, cũng không có gián, chỉ có vài quyển sách bị dính bụi thôi. Ở đây không chỉ có sách, mà còn có những cuốn kỷ yếu, albumb của học sinh và thầy cô trong trường. Tôi tìm xem từng quyển, tay dừng lại ở cuốn được ghi dòng chữ "9.2 Kokusai Tokyo" bằng bút lông ở đầu bìa. Là lớp 9.2 năm 1994, có nghĩ là 26 năm trước. Tôi lật ra xem, được vài trang thì tôi lại "Ồ!" một tiếng. Mẹ tôi xuất hiện trong bức ảnh số 3, mẹ mặc một chiếc áo học sinh kiểu thủy thủ trông rất xinh đẹp. "Sasaki Reiko" - tên của mẹ tôi được viết bằng một nét chữ nghuệch ngoạc ngay cuối dòng ảnh. A, vậy 26 năm về trước là mẹ 15 tuổi, là năm 1994, mẹ cũng học ở ngôi trường này, mẹ cũng vào lớp 9.2 như tôi bây giờ.

Xem được một lúc thì tôi đặt nó lại chỗ cũ. Tôi tìm đọc những cuốn sách cũ xem nội dung của nó thế nào thì nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ. Mới đầu tôi cứ tưởng là Yuichi, nhưng không phải, người đó chính là một người đàn ông trung niên nhưng khuôn mặt vẫn còn trẻ.

- Thầy Suzuki? Dạ..... dạ... em chào thầy. - Yuichi lộ vẻ bối rối, luống cuống cúi đầu.

Còn tôi đứng như trời trồng, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Yuichi lay tay tôi. "Thầy Suzuki Akihito đấy!" Tôi giật mình, tôi biết được tên thầy giáo tiếng Anh dạy lớp tôi tên là Suzuki Akihito nhờ Yutaka giới thiệu, còn ngoại hình của thầy ấy như thế nào thì tôi không biết rõ nên mới đứng im như thế này.

- Dạ em chào thầy ạ! - Trong câu nói của tôi dứt khoát hơn của Yuichi, nhưng cũng chứa đầy bối rối.

- Chào hai em, đến đây đọc sách à Yuichi, còn em là...? - Thầy Suzuki bảo với một nụ cười hiền hậu.

- Dạ em là học sinh mới của lớp 9.2 thưa thầy. Em là Watanabe Toshiro ạ. - Tôi đã bớt lo lắng hơn nên câu nói cũng khá rành mạch.

- Ồ... chào em. Thảo nào thầy thấy em cứ lạ lạ. Hai em đến đây làm gì? Trong khi trời mưa to thế kia...

- Dạ... - Yuichi lại ấp úng.

- Dạ tụi em đến để tìm vài cuốn kỷ yếu ngày xưa để xem ạ, tại vì ở trong lớp hơi chán cho nên tụi em mới ra đây. - Tôi nói hộ cho Yuichi.

- Ơ... - Yuichi nhìn tôi bằng một ánh mắt khó hiểu.

- À, ha ha. Thầy hiểu mà. - Thầy Suzuki lại cười.

Bây giờ tôi mới nhìn rõ đươc ngoại hình của thầy. Có vẻ thầy đã ngoài ba mươi nhưng khí chất của thầy trông giống như một người thanh niên hai mươi mấy. Mái tóc thầy để mái trước trán, có chỗ bị ướt do dầm mưa. Thầy đeo một cặp kính vuông nhỏ, chắc là không phải kính cận. Thầy diện một chiếc áo sơ mi trắng bình thường và một chiếc quần jeans đen ôm sát chân. Trông thầy vẫn còn trẻ chán! - Tôi nghĩ

- Hôm nay thầy nghỉ dạy ạ? Sao lại xuất hiện ở đây? - Yuichi hỏi, cậu đã định hình lại tinh thần.

- À, thầy giải quyết công việc xong rồi nên quay lại trường ngay, vì tiết tiếng Anh của thầy ở lớp các em cũng gần hết giờ rồi nên thầy cho các em nghỉ luôn. Thầy biết lớp mình học tốt, thỉnh thoảng nghỉ một bữa cũng chả sao.

Nghe thầy nói, tôi biết thầy là một người phóng khoáng và yêu thương học trò. Chắc hẳn ai mới lần đâu tiếp xúc với thầy cũng sẽ có thiện cảm.

- Thôi các em về lớp đi, kẻo trời mưa to hơn đấy. - Thầy ân cần đưa cho tôi và Yuichi một cái dù nhỏ, đủ cho hai người che.

Nãy giờ tôi và Yuichi đã ra khỏi lớp gần 30 phút rồi, nhất định Takumi sẽ nghi ngờ nên cả hai đều chạy bán sống bán chết về lớp.


(1). Matsumoto Seicho: Nhà văn trinh thám Nhật đã đặt nền móng mới cho tiểu thuyết trinh thám tội phạm của Nhật.
(2) Hanafuda: Một loại bài truyền thống của Nhật.


@Snow - chan @phuongphuong3012002@gmail.com
 
Last edited:

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 9: Anh Kiyoko

Kể từ sau lần gặp tình cờ ở "thư viện cũ" ngày hôm đó, tôi đã có thiện cảm với thầy Suzuki, từng ngày đều mong đến tiết của thầy để được nghe thầy giảng bài. Đồng thời, cách gọi tên của tôi với Yuichi cũng đã thay đổi, trực tiếp gọi tên cậu ấy thay vì gọi họ, Kobayashi. Vì, cả hai đã thân nhau, ngoại trừ Natsuki, cậu ấy là người tôi hay tìm đến nói chuyện trong giờ giải lao nhất trong lớp.


Buổi chiều ngày 5 tháng 10 năm 2020, thứ 7. Thời tiết mát mẻ, trong lành, có chút gió nhẹ. Một ngày đẹp, nếu như có ai đó đến rủ tôi đi chơi thì hay biết mấy. Chiều nay không có buổi học thêm nên tôi nghỉ ở nhà, cả Natsuki cũng vậy. Nhưng cô ấy và cô Eriko hiện giờ không ở nhà nên chẳng có ai để tôi rủ đi chơi hoặc nói chuyện phiếm.

King koong.

Chuông cửa nhà tôi reo lên. Chắc là cô Eriko về. Tôi nắm lấy tay vịn cửa là mở ra. Không phải cô Eriko... mà là một người khác.

- Yuichi? - Tôi reo lên, như vừa trúng số.

- Vâng, tớ đây. - Cậu ấy trả lời bằng giọng hơi ngại ngùng, nhưng sau đó thì cười toét cả lên. - Tớ đến đây tìm cậu, thì ra nhà cậu ở khu phố này à?

Tôi không trả lời câu hỏi của cậu ấy mà xét nét (1) Yuichi một hồi. Hôm nay nhìn Yuichi khác hẳn ở trường. Cậu mặc một chiếc áo hoodie vàng rộng hơn so với người và một chiếc quần jeans ngắn ngang đầu gối. Mái tóc bình thường hay chải ngược ra phía sau thì giờ đây đã để vén phè trước trán, Yuichi còn đeo một cặp kính tròn gọng nhỏ, hình như không phải kính cận. Bên phải cậu là một chiếc túi chéo vai màu đỏ xinh xinh. Bao nhiêu đó làm cậu toát lên một vẻ quyến rũ đáng yêu có thể thu hút ánh mắt của người đối diện.

- Ừm, mà sao cậu lại biết nhà tớ ở đây? - Tôi hỏi, người vẫn còn ngơ ra nhìn Yuichi.

- Nhờ vào sổ thông tin học sinh mà tớ biết cậu ở đây, chẳng qua vì tớ đang chán nên sang rủ cậu đi chơi. - Cậu ấy lại nhoẻn miệng cười.

- Được, được chứ! Tớ cũng đang rảnh đây. - Tôi lia lịa gật đầu, chạy một mạch vào phòng thay quần áo.

Tôi mặc một bộ quần áo thun phối hai màu kèm phối dây cùng với một chiếc quần đùi kaki dây xích. Tôi ra cửa, mang đôi Sneakers đen viền đỏ xong, liền chỉnh trang lại quần áo.

- Woa! Cậu có nhiều quần áo đẹp vậy, cách phối đồ cũng hợp mốt. Ngưỡng mộ quá đi mất! - Đoạn, Yuichi nhìn tôi thốt lên.

- Làm gì có!

Tôi nhìn qua cửa hàng đồ chơi của mẹ, mẹ tôi đang trông coi cửa tiệm, nhóc Maeko thì đi học rồi. Tôi bảo Yuichi đợi, sang cửa hàng xin mẹ đi chơi với bạn. Mẹ tôi không do dự gì liền đồng ý, còn bảo: "Đi chơi nhớ về sớm nhé con!"

Mẹ tôi lúc nào chả vậy, phóng khoáng nhưng cũng rất quan tâm cho con trai. Tôi cùng Yuichi bắt đầu đi xa nhà, tấm bảng to "Cửa hàng đồ chơi Toshi-toy" đã dần khuất sau dòng xe cộ tấp nập...

Yuichi rủ tôi đến một quán cà phê mang tên Aoki Kitchen vừa mới mở ở trên đường Yoshida ở khu phố Misaki - khu phố mà tôi đang sinh sống. Quán cà phê này gần ga Fuji và cũng gần ngã ba tiếp giáp giữa ba con phố sầm uất: Misaki, Nakajima và Fuji, nên chắc chắn công việc buôn bán sẽ rất thuận lợi. Tôi và Yuichi vào quán, không gian rất rộng và vừa mắt, trang trí lại rất đẹp và khang trang. Yuichi chọn bàn số 16 ở trên lầu 2, ý cậu ấy là ngồi ở gần cửa sổ tầng 2 sẽ rất thích, vừa thưởng thức đồ ăn đồ uống vừa có thể ngắm sông Arakawa tuyệt đẹp. Tôi đồng ý.

Người phục vụ vừa đến bàn tôi liền cúi đầu, nói.

- Xin chào quý khách! Qúy khách muốn dùng gì ạ? Đây là menu của quán. - Một câu chào quen thuộc hầu như phục vụ của quán nào cũng nói.

Menu bao gồm thức ăn nhanh, đồ uống và thức ăn kiểu một món sang trọng hoặc là đặc sản. Tôi gọi món mì Ý sốt cua trứng muối và một ly Capuchino, Yuichi gọi một đĩa mì Ý bạch tuộc rán và một ly ca cao nóng. Khoảng 10 phút sau, đồ ăn liền được mang lên. Yuichi và tôi lộ rõ vẻ thích thú, thực sự là tôi rất ít khi đi ăn với bạn hay một mình, nên những lúc như này tôi như mở hội.

Người đem thức ăn lên là?

Anh Suzuki Kiyoko!

- Anh Kiyoko? Phải anh đấy không? - Tôi hỏi, cố cúi xuống nhìn gương mặt đang bày đồ ăn ra bàn.

Người ấy quay lại nhìn tôi, đôi mắt bỗng sáng lên.

- Toshiro! Em đấy à? - Người ấy nói.

Tôi rất bất ngờ. Anh Suzuki Kiyoko là hàng xóm thuở nhỏ của tôi ở khu phố cũ, trước kia anh Kiyoko sống có một mình nên hay sang nhà tôi chơi, cả hai anh em xa nhau khi tôi lên lớp 7, anh ấy phải chuyển nhà vì lên Đại học. Không ngờ anh ấy lại chuyển đến đây, đúng là trùng hợp! Anh Kiyoko năm nay đã 19 tuổi, đã lên Đại học. Dáng người anh cao và gầy, mái tóc vén để mái lưa thưa trước trán, đôi mắt to dẹt, cái mũi cao, làn da trắng, tất cả tạo nên một Kiyoko giống y hệt một nhân vật nam soái ca trong các bộ Anime.

Anh Kiyoko kéo ghế ngồi xuống bàn tôi.

- Tại sao anh lại đi làm ở đây? - Tôi hỏi, tay cầm ly Capuchino lên chứ chưa uống.

- À, anh đang học ở Đại học Tokyo, nhưng do điều kiện còn hơi thiếu, vả lại anh cũng muốn làm việc thêm ở một nơi như này nên anh đã xin bố đi làm thêm. - Anh Kiyoko nói.

- À, thì ra là vậy. - Tôi nhấp môi ly Capuchino. - À mà khoan, bố? Bố ai cơ?

- Bố nuôi của anh, bố nhận nuôi anh hai năm trước. Ông ấy tên là Suzuki Akihito, ông ấy rất tốt với anh. Vì thương anh là sinh viên nghèo một mình kiếm sống nên Akihito nhận anh là con nuôi, với lại anh cũng đã từng giúp ông ấy một chuyện, chắc có lẽ ông nhận nuôi anh là để cảm ơn anh.

Tôi kinh ngạc. Nãy giờ Yuichi lặng im nghe cuộc đối thoại giữa tôi với anh Kiyoko đến đây cũng há hốc mồm. Suzuki Akihito? Chẳng phải là thầy giáo dạy tiếng Anh của lớp tôi sao? Tôi hiểu Yuichi bây giờ đang nghĩ gì.

- Anh đã từng giúp ông Suzuki chuyện gì? - Yuichi mở miệng.

- Hai năm trước, anh là hàng xóm của ông ấy. Lần đó, chắc là bị gì đấy nên cánh cửa nhà tắm kim loại của nhà Suzuki bị sét nên không mở ra được, đúng lúc đó, ống nước tắm lại bì rò rỉ và bể làm nước bắn lên tung tóe trong nhà tắm. Suzuki đã uống phải nước chứa chì rò rỉ nên bị ngộ độc, may là có anh đến đập cửa đưa đi bệnh viện kịp thời.

Anh Kiyoko kể đến đây thì tôi đã hiểu. Tôi nhìn Yuichi, khẽ gật đầu, Yuichi cũng nhìn tôi.

- Với lại bà chủ cửa tiệm này cũng phóng khoáng và tốt bụng chứ không phải như mấy bà chủ keo kiệt hay quát mắng nhân viên ở các quán ăn khác, vì thế nên anh yên tâm làm ở đây. - Anh Kiyoko nói tiếp.

- Bà chủ cửa hàng này là ai ạ? - Tôi hỏi.

- Tanaka Eriko.

Một phen nữa tôi và Yuichi ngạc nhiên đến mức suýt nữa làm đổ cả đồ uống lên người. Cả hai chúng tôi đều biết đến cái tên Tanaka Eriko, là mẹ của Natsuki. Cô ấy mở quán cà phê này lúc nào nhỉ? Sao lại không nói cho tôi và mẹ tôi biết? Cô ấy giữ bí mật sao?

Một cô gái cũng mặc một bộ quần áo thun phối hai màu kèm phối dây cùng với một chiếc quần đùi kaki dây xích giống như tôi nhưng khác màu bước ra từ cánh cửa cuối dãy tiệm. Mái tóc cột đuôi ngựa, mang đôi giày sneakers trắng viền xanh dương.

Cô gái có đôi mắt biếc thơ mộng nhưng cũng chứa đầy huyền bí...

(1) Xét nét: nhìn kỹ, quan sát kỹ một ai đó một hồi lâu.

@mangthibanhao@gmail.com @Snow - chan @phuongphuong3012002@gmail.com @Nguyễn Thị Quỳnh Lan
 

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 10: Phòng Natsuki...

Anh Kiyoko bảo khoảng hai ba ngày nữa anh và thầy Suzuki sẽ mua một căn hộ nhỏ đủ hai người sinh sống ở gần nhà tôi, có nghĩ là ở khu phố Misaki, đường Yoshida. Trước kia, anh ấy sống ở Fuji nên việc đi đến trường Đại học Tokyo và nơi làm thêm Aoki Kitchen không tiện, vì thế nên anh mới chuyển đến gần nhà tôi sinh sống, vừa thuận tiện di chuyển, lại hàng ngày có thể qua gặp tôi tâm sự.

- Ôi, Toshiro?

Một giọng phụ nữ phát ra từ cuối dãy hành lang của quán. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi kèm theo chiếc quần bò dài hơn đầu gối, bên ngoài được phủ một chiếc tạp dề. Tôi nhận ra đó là cô Eriko. Có lẽ cô thấy luôn tôi và Yuichi, nhưng chỉ nhắc mỗi mình tên tôi.

- Cháu chào cô. - Tôi nở một nụ cười, nhưng hơi mất tự nhiên.

Yuichi nghe tôi chào cũng chào theo, cậu ấy có vẻ hơi ngại. Cô Eriko kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống cạnh anh Kiyoko, nhưng khi cô ngồi xuống thì anh ấy đã vội đứng dậy, cúi đầu chào bà chủ.

- Không cần đâu Kiyoko, cậu cứ ngồi đi! - Cô Eriko kéo lại chiếc ghế ra, anh Kiyoko nhẹ nhàng ngồi xuống.

- Cô Eriko mở quán ăn này khi nào thế ạ? Sao cô không nói cho mẹ con biết? - Tôi hỏi rất nhanh, nhưng vẫn cố phát âm cho tròn vành rõ chữ.

- À, cô muốn tạo cho mẹ con một sự bất ngờ, vì quán có vài thiết kế chưa được hoàn thành nên cô tạm hoãn thêm mấy ngày nữa. Ai ngờ con lại nhanh chân đến rồi... - Nói đoạn, cô ấy bật cười. - Mà cô dự định sẽ là bà chủ của một quán ăn lâu lắm rồi, trước khi chuyển đến đây, cô đã mua mặt bằng và cho xây theo kế hoạch cho trước. Như thế cô sẽ có công ăn chuyện làm, chứ cứ ăn nhờ ở đậu ở nhà anh Hyuga trong khi đợi căn nhà của cô xây xong mãi ngại lắm.

- Vâng. - Tôi lí nhí, khẽ gật đầu, tôi hiểu tâm trạng của cô ấy lúc này nên đành im lặng.

- A, cháu là...? - Cô Eriko nhìn Yuichi, hỏi.

- Dạ... Cháu là Kobayashi Yuichi ạ. Cháu là bạn của Toshiro. - Yuichi đáp, cậu ưỡn người lên, nhìn thẳng và nói.

Tôi nhìn bộ dạng cậu ngay lúc này mà không khỏi cười thiểu não.

- Ồ, vậy cháu cùng lớp với Natsuki nhà cô nhỉ? Vì Natsuki có ít bạn đến nhà nên cô không nhớ tên, xin lỗi cháu nhé!

"Vì Natsuki có ít bạn đến nhà nên cô không nhớ tên..." Câu nói này của cô Eriko chứng tỏ trong lớp số nhiều học sinh đều xa lánh Natsuki, làm tôi hơi chột dạ. Tôi nhìn Yuichi, cậu ấy cũng nhìn tôi, cả hai gật đầu. Tôi đoán Yuichi cũng đang có cùng suy nghĩ như tôi.

*

20 giờ tối.

Cốc cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa. Tôi thầm dự đoán là cô Eriko về. Tôi và mẹ đang ở dưới bếp nấu cơm tối, còn nhóc Maeko thì đang xem dăm ba cái giải võ thuật nào là Taekwondo, Judo, Karate trên ti vi trong phòng khách. Tôi mà nêu những sở thích của nó cho một người mới quen chắc chắn người ta sẽ nghĩ nó là con trai, vì chuyên môn của nó là võ, võ và chỉ võ. Tôi ngoảnh mặt ra sau lưng, ngước nhìn cái ti vi đang phát những trận đấu võ thuật kia mà cười thiểu não.

Tôi chùi tay trong một miếng khăn giấy đang đặt ở trên mặt bàn và ra mở cửa.

Tôi đã đoán nhầm. Là Natsuki, cô Eriko không có về. Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo thun phối hai màu kèm phối dây cùng với một chiếc quần đùi kaki dây xích và đi một đôi Alexander Sneakers trắng viền xanh. Tóc búi cao đuôi ngựa, môi có dặm thêm chút son bóng, ngang vai còn đeo chiếc túi chéo đen có dây xích mỏng nữa. Trông cô ấy toát lên một vẻ lạnh lùng, đẹp đẽ mà quyến rũ đến mức huyền bí. Tôi nói đúng quá mà, Natsuki là một người có kỹ năng phối đồ cực tốt, có thể đánh lừa được người đối diện.

- Cô Reiko, cháu về rồi ạ. - Natsuki lớn tiếng, chắc là để mẹ tôi nghe thấy. - Tớ về rồi, mẹ tớ ở lại coi cửa tiệm.

Natsuki quay sang vừa nhìn tôi vừa cởi giày, tôi cũng nhìn cô ấy, hai ánh mắt bỗng dưng chạm nhau và khựng lại. Tôi muốn hé lời nói gì đó nhưng lại thôi, đột nhiên tôi lại bối rối, cố tình nhìn đi chỗ khác. Cởi giày xong cô liền chạy lên phòng, chắc là để thay đồ.

Tôi thắt lại chiếc tạp dề đã lỏng và tiếp tục xuống bếp phụ mẹ. Còn chuyện cửa tiệm, chắc là sau khi gặp tôi, cô Eriko đã báo cho mẹ tôi biết rồi ...

*

- Tớ vào được không?

21 giờ rưỡi tối. Tôi bỗng nhiên gõ cửa phòng Natsuki.

- Được, vào đi.

Tôi nghe một giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất vô hồn. Tôi nắm lấy tay nắm cửa, vặn và bước vào.Natsuki đang ngồi ở trên giường với vài quyển vở quyển sách. Tôi tiến lại gần, cô ấy dần hiện lên rõ trong mắt tôi. Natsuki đang mặc một chiếc áo phông tay ngắn màu đen và một chiếc quần jeans ngắn ngang đùi.

- Cậu đang làm gì đấy? - Tôi để hai tay ra sau, hỏi.

- Đang làm thêm bài tập nâng cao tiếng Anh. - Cô ấy trả lời nhưng không nhìn tôi, mắt vẫn còn chằm chằm vào đống vở sách lộn xộn ấy.

Nhắc tới tiếng Anh tôi lại nhớ thầy Suzuki Akihito, phải, ngày mai là có tiết thầy.

Tôi sang đây mục đích là để mượn vở sách tiếng Anh của cô ấy để ghi chép lại. Nhưng lại bị lơ đãng sang một chuyện khác.

- Cho tớ giải cùng với được không? - Tôi hỏi.

- Được.

Tôi ngồi xuống giường, chiếc giường độn bông êm ái mới tinh mà vài ngày trước mẹ tôi đã dọn sạch để cô Eriko và Natsuki ngủ. Tôi lật quyển vở ghi chép bài giảng tiếng Anh của cô ấy, toàn là điểm 9 điểm 10 đỏ chót. Đúng là cựu học sinh môn ngoại ngữ.

Tôi và cô ấy cùng giải bài toán được lúc lâu thì thiêm thiếp đi.......
 

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
THÔNG BÁO
Xin lỗi các bạn nhé. Hôm nay sẽ không ra chap 11 được vì một số lý do trên trường.
Ngày mai mình sẽ viết tiếp.
Cảm ơn các bạn =)
 

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 10: Người quen của mẹ tôi

Sáng nay tôi không phải đi học, vì là Chủ Nhật. Tôi cũng chẳng buồn dậy sớm, bình thường cứ cỡ 7 giờ là tự bật dậy, hôm nay lại đặt báo thức tận 8 giờ, lòng thầm nhủ sẽ ngủ luôn tới trưa.

Nhưng tôi lại phải bật dậy vì những tiếng động khó chịu cứ vang vẳng bên tai. Nhìn lại đồng hồ, mới có 7 giờ 45 sáng. Nhưng âm thanh tôi nghe được là một hỗn tạp, nào là tiếng tàu điện ngậm ở ga Fuji bắt đầu chạy, tiếng cười nói của con người, rồi có tiếng nước chảy ở đâu đó... Tôi dụi mắt ngồi dậy, ngáp hai ba cái rồi vươn vai như thường ngày. Tôi bước xuống giường, đi về phái bàn học và mở cửa sổ. Thời tiết hôm nay thật là mát dịu, trời không có nắng, sáng sớm mà cứ như chập chiều vậy, trời xanh trong veo không có một đám mây lớn nào. Tôi nhìn từ lầu mình thẳng về phía trước, nơi có ngọn núi cao sừng sững Fuji và ga Fuji đang hoạt động tấp nập, khung cảnh này như chào đón một ngày mới tuyệt đẹp vậy, làm cho người ta có cảm giác phấn chấn sau một ngày làm việc hoặc học tập mệt mỏi.

Tôi nhìn xuống con đường giáp với mặt tiền nhà kia. Dòng người cứ vội vã qua lại hối hả như những cơn sóng, dù hôm nay là Chủ Nhật. Tôi nhìn lại tờ lịch để bàn trên bàn học của tôi. Phải rồi, hôm nay là ngày Thể dục thể thao (1), thảo nào lại có nhiều người ra đường như thế. Tôi cảm nhận được ở dưới lầu, chính xác hơn là trước nhà mình có ai đấy.

Như một thói quen, trước khi xuống dưới nhà. Tôi đều vào phòng tắm ở cuối dãy hành lang trên lầu 2 của nhà tôi để vệ sinh qua loa một chút. Tôi đi ngang qua phòng của cô Eriko và Natsuki, căn phòng im lặng, rất im lặng, có vẻ như hai người đều không có ở trong phòng. Còn phòng của Maeko và mẹ tôi thì vang vẳng ra bên ngoài tiếng lục đục, tiếng bước chân, chắc là có một trong hai người ở trong đấy. Tôi nắm lấy tay vịn cửa phòng tắm, đoạn định mở ra, chợt nghe tiếng lào xào ở trong đó. Tôi nhủ chắc là nghe nhầm, nên đẩy cửa vào.

- Oái? Cậu...?

Một ánh mắt tròn long lanh nhìn tôi, như thể đang khó hiểu pha kèm chút bất ngờ. Natsuki đang định cởi áo ra, tôi đoán vậy, vì thấy cúc áo của cô đã mở được 1/3. Chiếc quần ngủ dài qua gót chân thường xuyên được cô kéo lên tận rốn bây giờ đã ở ngang hông, một bên xệ xuống một chút. Tôi giật mình đóng phắt cửa lại, tay hơi run run, mặc dù chưa thấy gì không nên thấy trên người cô ấy cả, nhưng vẫn có cảm giác hơi có lỗi.

- Xin lỗi, tớ quên đóng cửa, để cậu phải giật mình. Chờ chút, tớ xong ngay thôi. Không để cậu phải đợi lâu đâu. - Giọng nói của Natsuki từ trong phòng tắm vọng ra. Hôm nay cô bỗng thân thiện lạ thường, chẳng im như hến như trước nữa.

Chỉ là thắc mắc thôi, mà sao má tôi lại ửng hồng, tôi cảm nhận được như vậy, cố mím chặt môi. Đó là khi hai ánh mắt vô tình chạm lấy nhau...

Natsuki đi ra. Cô đã mặc một bộ đồ khác, một cái áo phông mỏng và chiếc quần jeans mỏng ngắn ngang đùi. Natsuki nở một nụ cười nhưng không thành tiếng, để lộ ra hai chiếc răng thỏ cứ mãi ẩn nấp sau bờ môi lạnh lùng ấy.

- Chào buối sáng, Toshiro-san! - Natsuki nói.

- Chào buổi sáng, Natsuki. - Tôi gượng cười.

Đợi cô ấy rời khỏi hành lang, tôi thở phào bước vào phòng tắm. Hôm nay cô ấy thật lạ, thân thiện hơn trước, lại chủ động mở lời trước. Kỳ lạ... Tôi chải lại mái tóc đang rối bời sau một đêm mệt mỏi, rửa mặt, đánh răng và thay quần áo. Cũng như Natsuki, tôi mặc một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần jeans nam ngắn tới đầu gối.

Tôi xuống lầu. Dừng chân lại ở phòng khách, chẳng có ai, căn phòng trống trơn. Vậy là suy đoán của tôi không sai, Maeko vẫn chưa thức dậy. Tôi bước ra đại sảnh, đôi dép kiểu Nhật truyền thống của mẹ đã không còn trong tủ giày, vậy là mẹ ra ngoài rồi, chắc là đi chợ hay đi mua đồ cho cửa hàng gì đấy. Tôi vịn nắm cửa, đoạn mở cửa, vì âm thanh ồn ào mà tôi nghe được phát ra từ sau cánh cửa này.

Cô Eriko đang đứng quay lưng về phía nhà tôi. Trước mặt cô là hai người đàn ông, một trẻ, một trung niên.

Anh Kiyoko?

Thầy Suzuki?

Sao hai người lại ở đây?

- Bà chủ, từ giờ cháu sẽ sang sống bên cạnh nhà cô. Có gì mong cô giúp đỡ ạ. - Anh Kiyoko nói, đoạn cúi đầu.

- Không có gì đâu mà. - Cô Eriko cười lớn, xua xua tay.

- Ô, Toshiro đấy à? - Anh Kiyoko nhìn tôi.

- Ồ, vâng. Chào buổi sáng anh Kiyoko. - Dù ngạc nhiên, tôi vẫn chào. - Em chào thầy Suzuki ạ.

- Ồ? Em là...? - Thầy Suzuki nhìn tôi bằng một ánh mắt ngạc nhiên. Nói đoạn, thầy nheo mắt nhìn lên trời như thể đang suy nghĩ.

- Em là Watanabe Toshiro ạ. Người mà thầy gặp hôm trước ở thư viện cũ khu O đấy ạ.

- À, tôi nhớ ra rồi. Chào em, trùng hợp thế nhỉ? Nghe Kiyoko nhắc nhiều về em lắm nên tôi cũng muốn được một lần gặp em xem thử như thế nào, ai ngờ lại trùng hợp vậy. - Thầy ấy nở một nụ cười đôn hậu.

(1) Ngày thể dục thể thao diễn ra vào mùng 2 tháng 10 ở Nhật Bản hằng năm.
 

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 11: Họp?

Thì ra hôm nay là ngày hai người dọn đến đây ở, đường Yoshida - khu phố Misaki - sát bên cạnh nhà tôi. Có lẽ thời gian chuyển đến sớm hơn dự định tận một tuần, vì hôm trước tôi nghe anh Kiyoko nói ở quán cà phê là khoảng một hai tuần sau gì đó hai người mới chuyển đến. Cũng khó nào mà tránh khỏi sự ngạc nhiên và bất ngờ đột nhiên lấn chiếm ánh mắt tôi. Ngôi nhà mà thầy Suzuki và anh Kiyoko mua là một căn nhà một tầng, tầng trệt và một lầu. Căn nhà này khoảng một hai tháng trước đã có người rao bán rồi, giá cả phải chăng, không gian thì cũng rất tiện nghi.

Thầy Suzuki hôm nay khác hơn thường ngày. Thầy mặc một chiếc áo phông mùa hè phong phanh mặc dù tháng này đã bước sang màu đông rồi, chiếc quần tây hôm nào đã được thay bằng một chiếc quần jeans dài hơn đầu gối khoảng bốn năm xen-ti-mét. Chiếc kính gọng mỏng màu trắng đã được tháo ra, đôi mắt triều mến của thầy hiện ra trước mặt tôi. Mái tóc thầy để phè ra trước mặt như vừa mới đi tắm xong, trông thầy như một lãng tử trẻ chứ không phải là một người thầy trung niên.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng guốc dép của mẹ đang tới gần. Mẹ về, trên tay còn xách một chiếc giỏ đi chợ toàn rau củ quả và trái cây. Chính tôi cũng cảm nhận được mẹ đang ngạc nhiên vì có nhiều người đang đứng trước con đường nhà mình như thế, vì không lâu sau, dịch vụ dọn nhà cũng đến để chuyển đồ đạc ở nhà cũ vào nhà mới.

- Reiko, phải tỉ tỉ không? - Thầy Suzuki xoay người lại phía mẹ tôi, dù không thấy môi thầy, nhưng tôi cá là do thầy nói.

Mẹ tôi đứng ngơ người ra một lát, rồi mắt mẹ bỗng sáng lên.

- Akihito?

- Vâng, chính là em đây. - Thầy Suzuki bỗng lao vào ôm mẹ. Mẹ đơ người thêm mấy giây nữa rồi mím môi, lấy tay vỗ vỗ lên vai thầy vài cái.

- Tỉ cứ tưởng mãi mãi sẽ không gặp được đệ nữa cơ... - Mẹ tôi có vẻ rất vui, nói đoạn, tay mẹ vỗ vỗ vào má.

Tôi ngẩn người ra nhìn hai người, tôi đoán là anh Kiyoko và cô Eriko cũng vậy. "Tỉ"? "Đệ"? Chả nhẽ hai người có quen biết với nhau từ trước sao? Thầy Suzuki gật đầu một cái rồi kể về chuyến dọn nhà này, kể về anh Kiyoko cho mẹ tôi nghe.

Mẹ tôi nói mẹ và thầy Suzuki hơn kém nhau 3 tuổi. Vào năm cấp 2 và Đại học hai người học chung trường với nhau. Hồi đó, mẹ quen thầy Suzuki qua câu lạc bộ Âm Nhạc, thầy ấy và mẹ đều ở chung nhóm nên hay thường xuyên giúp đỡ nhau. Mẹ còn bảo thầy và mẹ cùng có chung sở thích giống nhau là xem phim cổ trang và hâm mộ các nhóm nhạc nổi tiếng nên đã kết nghĩa thành "tỉ đệ".

Trong khi chờ dịch vụ dọn nhà chuyển đồ tới, mẹ tôi mời thầy Suzuki và anh Kiyoko vào nhà để nghỉ ngơi. Cô Erkio đi thoáng qua tôi, nháy mắt và mỉm cười. Có lẽ cô ấy đang nghĩ hai người này thật là trẻ con, không khỏi cười thiểu não.

Như một thói quen, tôi chạy đi pha trà. Xuống bếp, tôi liền khựng lại. Natsuki đang khoấy trà hồng đào trên bàn ăn, mắt cô nhắm nghiền, hai hành lông mi dài cụp xuống ánh lên một vẻ đẹp khó tả.

- Cậu đang pha trà à? - Tôi hỏi, Natsuki ngước đầu lên, nhìn tôi rồi khẽ cười.

- Có gì không ổn sao?

- Không không, cậu cứ tự nhiên... - Tôi xua xua tay.

Anh Kiyoko đột nhiên bước vào nhà bếp làm tôi giật nảy mình. Anh nhoẻn miệng cười, lấy tay vò vò mái tóc như đang xin lỗi.

King koong! King koong!

Tiếng chuông cửa vang lên. Tôi đặt ấm pha trà xuống và chạy ra ngoài tiền sảnh. Cô Eriko từ trong phòng khách cũng bước ra, như là ra mở cửa.

- Để cháu mở ạ. - Tôi nói đoạn, vội chạy ra mở cửa. Cô ấy nghe vậy nên khẽ cười, xoay người bước chầm chậm vào phòng ngủ của mình. Chắc là để thay quần áo chuẩn bị đi đến quán cà phê.

Tôi mở cửa. Ba con người đang nhìn tôi nở một nụ cười tươi tắn.

Đó là Yuichi, Yutaka và Takumi.

Cả ba người họ đều mặc áo cặp với nhau, chiếc áo phông mùa đông kết hợp với quần lửng màu xanh đen. Cặp mắt kính thường xuyên nằm trên mắt Takumi hôm nay đã biến mất, làm cậu ấy có vẻ thân thiện và dễ gần hơn. Yuichi và Yutaka đều đội một chiếc mũ lưỡi trai màu vàng - gam màu đúng với bản tính nghịch ngợm của hai người họ.

- Chào buổi sáng Toshiro! - Cả ba đồng thanh.

- Ơ...? Cả ba cậu....? - Tôi lắp bắp.

- À, bọn tớ đến đây có hai lí do. Mà ngoài này nói chuyện không tiện, không mời bọn tớ vào nhà được sao? - Yutaka nói, nhoẻn miệng cười.

- Được, được chứ. - Tôi mở toan hết cánh cửa, đoạn đóng lại.

Tại sao họ lại biết nhà của tôi nhỉ? Chắc là có trong sổ thông tin học sinh mà bố tôi đã điền đầy đủ trước khi nhập học. Tôi mời họ lên phòng tôi bằng một sự im lặng vì nhà đang có khách. Natsuki đứng từ dưới lầu nhìn lên, ánh mắt như đang hỏi tôi đang làm gì đó...

*

Tôi bưng nước hoa quả và bánh ngọt lên phòng. Mẹ tôi cũng không để ý lắm vì đang bận tiếp thầy Suzuki, cô Eriko thì đã đến quán cà phê.

- Nhà cậu rộng thật đấy! Ganh tị quá đi. - Yutaka mở miệng uống một hơi hết một nửa ly nước hoa quả.

- Đâu có, chỉ là bình thường thôi. - Tôi mở ti vi với âm lượng nhỏ.

Tôi nhìn Takumi - lớp trưởng lớp tôi, ánh mắt của tôi như hỏi "Các cậu đến đây để làm gì vậy?". Takumi như hiểu được, cậu nuốt nước miếng, uống ngụm nước hoa quả và nói.

- Hôm nay bọn tớ đến đây có hai lý do. Thứ nhất là để học nhóm, thứ hai là để họp. - Mặt cậu ta vô cùng nghiêm nghị chẳng khác gì lúc ở trường.

- Họp? - Tôi tròn mắt, tay nâng cốc nước lên nhưng chưa uống.

- Phải. Vì cậu là học sinh mới nên bọn tớ có vài việc muốn bàn với cậu.

- Ồ.... - Tôi uống một ngụm lớn gần như hết ly nước. - Được, tớ rất sẵn lòng.
 

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 12: Khách đến nhà

- Thứ nhất, ở trường chúng ta tuy nghiêm khắc với những học sinh coi nhẹ nội quy trường học nhưng vẫn có vài thành phần chống đối... - Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy Yutaka nói một câu ra hồn. Sắc mặt của cậu bấy giờ giống như một vị điều tra viên đang chất vấn nghi phạm trong mấy bộ truyện trinh thám của Matsumoto Seicho mà tôi đọc được mấy tuần trước. - Tiêu biểu là học sinh ở lớp 9.7 của trường ta. Gần đây việc chụp lén và quấy rối học sinh nữ ngày một tăng cao.

Tôi thầm nghĩ trong đầu rằng tôi có phải là con gái đâu mà sợ những tên biến thái ấy chứ. Trong đầu tôi chợt xuất hiện tên biến thái hôm trước trốn sau thùng rác trước cổng trường để chụp lén các học sinh nữ, tôi thoáng rung người.

- Tất nhiên Yutaka nói cho cậu chuyện này đều có lý do cả. Nhà trường chúng ta đang truy tìm những tên biến thái thu mua các bức ảnh chụp lén nữ sinh đó. Nhà trường còn truy ra được những tên học sinh có sở thích kỳ hoặc đó hay đi ức hiếp các học sinh khác và rủ rê bọn họ sử dụng các chất kích thích, ngoài ra còn thường xuyên quấy rối các học sinh nữ trên đường đi học về.

Tôi thoáng giật mình, trợn tròn mắt lên. Cố giấu đi nỗi bất ngờ của mình xuống, tay bưng cốc nước lên và uống một hơi bằng hết.

- Nhưng... nhưng mà, nhà trường vẫn không có biện pháp gì để kiểm soát bọn chúng sao? - Tôi nhìn Takumi, cậu ta là người mà tôi thấy khó gần nhất đối với tôi nhưng lại là người hiểu tôi nhất từ đầu đến cuối những lần tôi với cậu ấy nói chuyện với nhau.

- Tất nhiên là có, nhưng bọn họ quá lộng hành, coi trời bằng vung. Hiệu trưởng định sẽ chuyển họ sang trường cấp II Fuchu Shinjuku ở phía Tây Shinjuku (1). - Takumi cũng nhìn tôi, nói xong, cậu nhâm nhi miếng bánh gato nhỏ tôi vừa đem lên.

- Ở trường đó chỉ toàn là thể loại đầu gấu và hư hỏng thôi, quyết định của hiệu trưởng như vậy cũng đúng, huống hồ chi trường cấp II Kokusai Tokyo là một ngôi trường danh giá... - Tôi đang nói nữa chừng tự nhiên im bặt lại.

Cánh cửa phòng tôi mở hé ra dần dần bởi một người nào đó. Người đang đứng ở bên kia cánh cửa là Natsuki, cô nhìn bốn chúng tôi bằng một ánh mắt sắc bén. Takumi, Yutaka và Yuichi đều dồn hết sự chú ý vào Natsuki, tôi chợt thấy sự kinh ngạc thoáng qua trên gương mặt của Yutaka và Yuichi, còn Takumi thì vẫn không có cảm xúc gì, nhìn chằm chằm vào Natsuki rồi cố né ánh mắt của mình với cô ấy sao cho không để chạm nhau...

- Cô Reiko gọi cậu xuống có việc. - Natsuki nhìn tôi. Tuy không hỏi, nhưng nhìn đôi mắt sắc lịm của cô ấy, trực giác của tôi như biết rằng cô ấy đang hỏi: "Bọn họ đến đây làm gì vậy Toshiro?"

- À... Anh Kiyoko và thầy Suzuki về rồi à? - Tôi hỏi.

- Ừ, thầy Suzuki thì về nhà để sắp xếp đồ rồi, còn anh Kiyoko thì hôm nay sẽ ở lại ăn cơm trưa cùng chúng ta. - Ánh mắt Natsuki nhìn tôi đã dịu hơn, dần dần thấy nụ cười duyên dáng hé trên môi cô.

- Được rồi, phiền cậu nói mẹ tớ chờ một chút, tớ xuống ngay đây.

Tôi chưa nói hết câu thì cô ấy đã đóng cửa lại, chắc là đi rồi. Tôi thở dài một cái, thu dọn ly nước và nĩa bỏ vào chiếc mâm nhỏ, đoạn định đem xuống.

- Này! Sao Natsuki lại xuất hiện ở đây? - Yutaka ngăn tôi lại, hỏi.

Tôi ậm ờ mấy lần rồi kể hết mọi chuyện cho cả ba cậu ấy nghe, tất nhiên chỉ là chuyện hai mẹ con Natsuki ở tạm ở đây thôi.

- Vậy còn thầy Suzuki...? - Yuichi hỏi, cầm nĩa vét hết phần bánh cuối cùng trong đĩa.

- Thầy Suzuki...?

- Lúc nãy tớ nghe thấy cậu nhắc đến thầy trong khi nói chuyện với Natsuki ấy.

- À... - Tôi ngồi bệch xuống, kể cho ba bọn họ nghe về chuyện của thầy Suzuki và anh Kiyoko. - Vậy đấy.

Một lần nữa tôi thấy sự ngạc nhiên xuất hiện trên mặt Yuichi và Yutaka. Còn Takumi thì nhắm nghiền mắt, nhẹ nhàng nâng ly nước hoa quả lên uống cho bằng hết.

- À. - Takumi đặt ly nước xuống, mặt trở lại vẻ nghiêm nghị như lúc trước. - Cậu đừng mắc bẫy bọn chúng hoặc tham gia vào hội của bọn chúng nhé. Nếu không thì sẽ tai hại lắm đấy, một khi cậu đã lớ kết thân với bọn chúng rồi thì thoát thân ra không dễ đâu.

- Ừm. Mình nhớ rồi. - Tôi đứng dậy. - Các cậu cứ lấy phòng này để tụi mình học nhóm, có sẵn máy tính và các dụng cụ cần thiết rồi nên cứ tự nhiên nhé! Nếu mà mình mãi không lên lại thì các cậu mở ti vi xem cũng được. Mình đi xuống lầu chút.

- Ừ, bọn mình tự nhiên lắm nên cậu không cần lo, có khi còn phá banh cả phòng cậu ấy chứ! - Yutaka nhoẻn miệng cười lớn thành tiếng. Yuichi và Takumi cũng cười, tôi nhún vai nhìn bọn họ rồi bước ra khỏi phòng.

*

- Dạ mẹ gọi con có chuyện gì vậy ạ? - Tôi xuống phòng khách. Mẹ tôi đang ngồi trên chiếc chiếu tatami (1) mới tinh mà hôm qua mẹ mới mua thu dọn đồ ăn thức uống mà ban nãy tiếp thầy Suzuki.

- À, lát nữa con nấu cơm giúp mẹ nhé. Mẹ phải ra trông coi cửa tiệm, đừng để Kiyoko và Natsuki phải làm gì nhiều, dù sao hai đứa cũng là khách. - Mẹ nói, đầu vẫn chưa ngước lên nhìn tôi, mắt chăm chăm vào cái bàn đang dọn dẹp kia.

- Vâng ạ, trưa nay mẹ không về ạ?

- Ừm... - Mẹ liếc mắt ra ngoài vườn. - Hôm nay là ngày lễ nên chắc có nhiều người ra đường mua sắm lắm, vậy thì chắc là mẹ không về đâu. Con ở nhà ăn cơm đi, đừng đợi mẹ.

- Vâng ạ. Mẹ đi cẩn thận.

Mẹ "Ừm" một cái rồi nở một nụ cười không hé môi. Tôi ra khỏi phòng khách, mẹ lại hì hục lau dọn bàn. Tôi xuống bếp.

Hả?

Anh Kiyoko đang đỡ lưng Natsuki bằng một tay, còn tay kia đang giữ hai chiếc đĩa. Hai người mắt chạm mắt, có vẻ rất tình tứ. Tôi đứng lặng im ngay cửa nhà bếp đó một lúc lâu. Lúc sau giả vờ bụm miệng ho ho vài cái, anh Kiyoko mới đỡ Natsuki đứng lên. Trong mắt anh Kiyoko lộ vẻ bối rối, còn Natsuki lại rất điềm tĩnh, tiếp tục rửa bát.

- Mẹ đi ấy nhé. Cô đi nhé Kiyoko, Natsuki! Ở nhà mấy đứa cứ tự nhiên như nhà mình nhé. - Mẹ tôi lò đầu vào cửa nhà bếp, hai cánh tay đang vội vội vàng vàng xỏ cái áo khoác bằng len mỏng vào đầu, miệng thì đang nhai ngoàm ngoạm miếng sandwich kẹp một nửa.

- Vâng, cô đi. - Kiyoko nói, vài giây sau Natsuki cũng nói như thế.

Tôi nhìn lại đồng hồ, đã 9 giờ sáng. Hãy còn sớm, vẫn chưa tới giờ cơm trưa. Tôi định cùng với đám Yuichi đi chơi đâu đó khoảng 10 giờ rưỡi hẳn về nấu cơm, rồi mười ba người họ ăn cơm chung luôn. Nhưng nhìn anh Kiyoko và Natsuki - dù sao cũng là khách, lại là một nam một nữ ở nhà, cũng không tiện lắm. Vậy thế cho nên cái suy nghĩ ấy bay ra khỏi đầu tôi.

- Toshiro à.

Tôi quay người ra phía sau. Anh Kiyoko đang quay lưng lại phía tôi, nhưng câu lúc nãy chắc chắn phát ra bởi anh ấy.

- Chuyện gì ạ? - Tôi hỏi.

- Hôm nay Aoki Kitchen có ưu đãi giảm tận 49% đấy. Em và ba người bạn cùng lớp lúc nãy đến đó đi, có khi lại được giảm giá đặc biệt.

Aoki Kitchen mà anh ấy nhắc đến là quán cà phê kiêm bán đồ ăn của cô Eriko, anh ấy là bồi bàn kiêm đầu bếp ở đó. Tôi thoáng giật mình, anh Kiyoko đã nói đúng suy nghĩ trong đầu của tôi.

- À dạ.... Nhưng mà anh là.... - Tôi ấp úng, sau khi suy nghĩ một hồi thì đã mở miệng.

- Anh là khách, đúng không? Chủ thì không thể khách ở nhà của chủ mà không có chủ ở nhà được, đúng không? Anh biết là thế. Nhưng em biết đấy, anh không phải loại người tiện tay dắt dê (2) đâu.

- Không, em không có lo về việc đó.... - Bị anh ấy đoán đúng ý một lần nữa, tôi càng lúc càng ấp úng hơn, như thể như có một vật gì chặn ngay cổ họng mình vậy.

- Vậy về việc gì?

- À, không có. Vậy em đi nhé? Nhờ anh coi nhà hộ em, khoảng 10 rưỡi em sẽ về ạ. - Tôi hít một hơi sâu, cố điều hào nhịp thở. Nói ra một cách đứt khoát.

- Ừ, có anh đây thì ai dám vào ăn trộm đồ đạc nhà em chứ. - Anh Kiyoko cười to thành tiếng.

Tôi liếc nhìn Natsuki, cô ấy đang nhìn Kiyoko bằng một ánh mắt sắc bén như nhìn tôi lúc nãy ở trên lầu. Con gái đúng là khó hiểu...!

*

Yutaka từ nãy giờ ở trên phòng tôi chỉ mãi chơi game trên chiếc máy tính, Takumi thì nằm đung đưa chân trên giường đọc sách, còn Yuichi thì đang cặm cụi viết gì đó trên bàn học của tôi.

- Vậy mà bảo học nhóm cơ! - Tôi trề môi.

- Xin lỗi nhé, tại cậu lâu quá... - Yutaka gãi gãi sau gáy, nhìn tôi nhoẻn miệng cười. Tôi không khỏi cười thiểu não trước cái cậu này, đúng là trẻ con.

- Đi chơi không? Hôm nay là quán cà phê Aoki Kitchen giảm giá tới tận 49% lận đó. - Tôi nói.

- Đi, đi chứ. Vậy là tốt quá rồi còn gì, biết đâu chừng bốn chúng ta lại được giảm những 196% thì sao? - Yuichi quay lại phía tôi, sáng mắt lên.

- Vậy thì tớ thay đồ chút nhé.

Nói đoạn, tôi bước vào phòng tắm, thay chiếc áo thun mỏng màu trắng và quần jeans dài qua đầu gối, mặc thêm áo khoác gió nữa là có thể chống lạnh.

Trời hôm nay hơi se lạnh, gió Bắc thổi vào lạnh buốt.

(1) Là một loại chiếu truyền thống Nhật Bản.
(2) Ý nói ăn trộm.
 

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 13: Inoue Daisuke

Buổi sáng thứ ba - một ngày nắng đẹp, bầu trời trong trẻo, sáng sủa. Hôm nay cũng như bao ngày khác, đúng 7 giờ rưỡi là tàu điện ở ga Fuji lại khởi hành một cách ồn ào nhưng mang đầy không khí rộn rã.

Tôi mở cửa sổ, gió Nam thi nhau ùa vào phòng mát rượi. Bây giờ tôi mới để ý, cây hoa hồng đỏ tôi trồng hai tháng trước đã nở hoa tự lúc nào - một cô nàng kiêu sa, lạnh lùng nhưng quý phái như một nữ hoàng.

Một lần nữa tôi đi qua phòng Natsuki, định đưa tay gõ cửa nhưng lại thôi. Cô ấy chắc lại đi học sớm như mọi ngày nữa rồi. Tôi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ xuống tầng trệt. Mẹ và cô Eriko đang làm bữa sáng trong bếp, mùi cà ri thơm lừng, kích thích tận hốc mũi.

- Chào buổi sáng cô Eriko, buổi sáng tốt lành nhé mẹ! - Tôi vừa đi vừa nói, men lại gần phía trước mẹ tôi xem thử khứu giác của tôi là đúng hay sai. Đúng là cà ri trộn cơm thật, món mà mẹ tôi tự tin nấu nhất và tôi nghĩ mẹ cũng là người phụ nữ nấu món này ngon nhất thế giới. - Natsuki đi học rồi ạ?

Tôi quay sang cô Eriko.

- Không, Natsuki mới ngủ dậy thôi. Lúc nãy cô thấy nó vào phòng của Maeko đấy. - Câu trả lời của cô Eriko nằm xa sự dự đoán ban đầu của tôi. Sao hôm nay Natsuki lại không đi học sớm như mọi khi nhỉ? Hai ba ngày nay cô ấy thật sự rất lạ, lúc thì lạnh lùng, lúc thì hân hoan, chả biết đâu mà lần.

King koong...

Tiếng chuông cửa vang lên. Tôi ra mở cửa, tự hỏi là ai lại ghé nhà giờ này.

- Xin chào bạn gì đó ơi... - Hai gương mặt quen thuộc, Yuichi và Yutaka. Hôm nay Takumi không đi chung với hai cậu ấy, chắc là bận việc gì đó nên đi học sớm hơn.

- Qua ăn chực hay gì? - Tôi trề môi, lòng thầm đoán biết được câu trả lời là phải. Hôm qua chúng tôi ở quán cà phê nói chuyện luyên thuyên dài hơn tận 1 tiếng đồng hồ, tình bạn của chúng tôi cũng nhích lên được một chút. Giờ đây tôi chẳng cần phải xưng hô đàng hoàng với hai cậu ấy như bạn mới quen nữa rồi.

- Khách đến nhà mà tiếp như thế à? - Yutaka trợn mắt nhìn tôi, cái trợn mắt ấy chẳng có chút gì là hăm dọa mà mang tính trêu đùa hơn.

- Mời vào!

Hai bọn họ vừa vào nhà vừa hay Natsuki vừa xuống lầu. Natsuki nhìn Yuichi và Yutaka chằm chằm như muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng, cô ấy nở một nụ cười mĩm chi và nói: "Chào buổi sáng!". Bọn họ cũng gật đầu chào lại.

*

"Inoue Daisuke 9.6 - Trường cấp II Kokusai Tokyo"

Dòng chữ ấy xuất hiện trong mắt tôi đầu tiên khi tôi bước vào hành lang của dãy lớp học mình. Một bạn trai gầy gò, hơi cao, quần áo thì xộc xệch, tóc tai cũng không được chải chuốt gọn gàng. Tất cả tạo nên trong mắt tôi một học sinh hư đốn, cá biệt và đầu gấu. Tôi chợt giật mình, cậu ta là tên biến thái ngày hôm kia đã chụp lén các bạn nữ sinh trong trường khi tan học! Thảo nào hôm đó tôi lại thấy huy hiệu của trường cấp II Kokusai Tokyo trên ngực cậu ta, thì ra là học sinh lớp 9.6. Tôi nhớ Yutaka đã từng nói với tôi là hắn thường xuyên chụp lén các bạn nữ ở trường nữ sinh Seika, và lần đó là lần đầu tiên hắn giở trò với học sinh nữ của chính trường mà hắn đang theo học.

Hôm đó, hắn cũng đã bị đánh bầm dập bởi... Natsuki?

Tôi thận trọng bước từng bước cảnh giác vào lớp, Takumi ngày hôm qua đã nói với tôi những tên biến thái như này đều là những tên côn đồ hay ăn hiếp kẻ yếu, dù đã học được vài chiêu võ đơn giản có thể tự vệ của Maeko, nhưng ít nhiều gì tôi cũng phải cảnh giác. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi có cảm giác hắn đang nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi toát mồ hôi lạnh. Nhưng mọi chuyện đều suôn sẻ, tôi vào lớp và ngồi vào vị trí chỗ ngồi của mình. Natsuki đã đi đâu mất rồi, chỉ thấy chiếc cặp nặng nề và chiếc áo len tay dài mùa đông được đặt trên bàn. Chắc là từ đây đến giờ vào lớp tôi sẽ không ra khỏi lớp mất, nếu đi ra ngoài thì không phải giống như các tình tiết trong quyển truyện trinh thám của Matsumoto Seicho đấy chứ? Chẳng hạn như hắn sẽ vỗ lên vai tôi rồi bịt miệng tôi lại, sau đó kéo tôi vào một nơi bí hiểm và uy hiếp tôi đủ điều...

- Cái tên ấy thật ngứa mắt...! - Yuichi quay xuống bàn tôi, nhìn ra khỏi lớp.

- Hả...?

- Thì là cái tên Inoue đó đấy, ai mà chả ghét nó! - Giọng Yuichi bỗng lên cao, nếu lớp học bây giờ im lặng thêm chút nữa thì ai cũng có thể nghe thấy câu nói này rõ ràng rồi.

- Vì sao thế?

- Cái tên ấy nhìn vậy thôi chứ nhát gan lắm, cũng chẳng phải trùm trường gì mà hay đi lôi kéo học sinh trong trường làm mấy chuyện xàm bậy...

- Mấy chuyện xàm bậy?

- Thì như Takumi nói cho cậu biết ngày hôm qua đấy, hắn cũng thuộc cái thể loại ấy.

- Inoue có người sai khiến à?

- Ừ thì có, nhưng tớ chả biết tên ấy là ai nữa...

----------------------------------------------------------------

Xin lỗi mọi người, hôm nay tớ viết hơi ngắn và dở chút TvT Tớ có việcc.
 
Last edited:

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
THÔNG BÁO (pạt 2)

Dạo này ở trường, mình làm rất nhiều bài kiểm tra (tiết, 15', miệng,.....) nên cũng không có thời gian nhiều để on diễn đàn.
Với lại chỉ còn vài tuần nữa là trường mình thi HKII rồi, bài vở cũng dày đặc nên mình cũng không có thời gian để viết truyện (mình là một đứa không có trí tưởng tượng, mỗi lần viết 1 tập là mất tận 2 tiếng chứ chẳng đùa TvT)
Bình thường là 1 ngày mình ra 1 chap, kể từ nay về sau 3 ngày mình ra 1 chap nhé.
Xin lỗi mọi người rất nhiều :<<<​
 

Phạm Tuấn Hưng

Học sinh
Thành viên
27 Tháng chín 2018
20
6
21
16
Hà Nội
Hà huy tập
THÔNG BÁO (pạt 2)

Dạo này ở trường, mình làm rất nhiều bài kiểm tra (tiết, 15', miệng,.....) nên cũng không có thời gian nhiều để on diễn đàn.
Với lại chỉ còn vài tuần nữa là trường mình thi HKII rồi, bài vở cũng dày đặc nên mình cũng không có thời gian để viết truyện (mình là một đứa không có trí tưởng tượng, mỗi lần viết 1 tập là mất tận 2 tiếng chứ chẳng đùa TvT)
Bình thường là 1 ngày mình ra 1 chap, kể từ nay về sau 3 ngày mình ra 1 chap nhé.
Xin lỗi mọi người rất nhiều :<<<​
Truyện hơi dài mình lười đọc quá
 

phuongphuong3012002@gmail.com

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng tám 2015
97
204
76
16
Phú Thọ
THCS Chân Mộng
THÔNG BÁO (pạt 2)

Dạo này ở trường, mình làm rất nhiều bài kiểm tra (tiết, 15', miệng,.....) nên cũng không có thời gian nhiều để on diễn đàn.
Với lại chỉ còn vài tuần nữa là trường mình thi HKII rồi, bài vở cũng dày đặc nên mình cũng không có thời gian để viết truyện (mình là một đứa không có trí tưởng tượng, mỗi lần viết 1 tập là mất tận 2 tiếng chứ chẳng đùa TvT)
Bình thường là 1 ngày mình ra 1 chap, kể từ nay về sau 3 ngày mình ra 1 chap nhé.
Xin lỗi mọi người rất nhiều :<<<​
ukm
mà đây là truyện Natsuki-Amasawa đúng ko
 

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
* Sau một thời gian bỏ bê truyện vì thi cử thì đây là kết quả:
- Quên hết tên nhân vật trong truyện.
- Quên luôn ý tưởng mới vừa nghĩ ra vài tháng trước.
- Tay nghề "ngập lụt"........
so sad...... vì thế nên lần này viết có vẻ không được mạch lạc cho lắm, xin bỏ qua :<

Chap 14: Hắn tìm đến tôi...

Trong suốt hai tiết học đầu, tôi không tài nào tập trung vào bài giảng được. Đầu óc tôi cứ nghĩ về cái tên Inoue đó, một người thật kì hoặc! Khi tôi vô tình chạm trúng ánh mắt của hắn, cái cảm giác u buồn và sâu thẳm lại nổi lên trong tôi…

Như ánh mắt của Natsuki vậy.

*

Hai tiết học dài cuối cùng cũng kết thúc, tôi mong chờ giây phút này lâu lắm rồi, có cố ngồi lắng hai lỗ tai để nghe giáo viên giảng cũng chẳng tập trung nổi. Trống vừa đánh ba hồi, cậu bạn Yuichi ngồi trên tôi liền biến mất khỏi lớp học. Còn Yutaka và Takumi bình thường vẫn đến tìm tôi để tâm sự nhưng hôm nay thì cũng không thấy hai người bọn họ đâu. Tôi quay người sang chỗ Natsuki, cô ấy cũng biến mất.

Cái quái gì vậy chứ !?

Bọn họ không phải hẹn nhau ở căn tin rồi không? Trong lớp hiện giờ ngoại trừ bốn người đó ra thì tôi không quen thân với ai nữa cả. Thôi, đến lúc mình tự đi bắt chuyện rồi. Với hai bông hồng của lớp thì tôi chỉ biết đến ba người. Trừ Natsuki ra, thì còn hai người, lớp phó học tập và lớp phó văn thể mỹ. Với Yuichi Sakura thì có lẽ tôi không bắt chuyện một mình được rồi, ánh mắt cô ấy rất sắc bén, cô ấy mỗi khi nói chuyện với tôi lại rất mất tự nhiên. Chắc tôi phải đến ngỏ lời giết thời gian cùng Itou Yuuka thôi.

Cô ấy đang ngồi chống cằm suy tư về một điều gì đó, trên bàn có một cuốn sách dạy thanh nhạc đang mở được một nửa. Tôi tiến lại gần rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô ấy.

- Cậu là Itou Yuuka phải không? – Tôi hỏi.

Sau câu hỏi của tôi, Itou Yuuka nhìn tôi một lúc rất lâu. Sau đó đáp:

- Phải, xin chào.

Tôi định hỏi cô ấy về kiến thức âm nhạc thì bỗng cổ họng tôi nghẹn lại. Một người đang đứng thập thò ngoài cửa lớp tôi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của người đó nhìn tôi khiến tôi phải hoảng sợ.

Inoue Daisuke…?

- Watanabe! Cậu gặp tôi một chút được không? – Tên ấy nói lớn như cố tình thu hút sự chú ý của mọi người.

- Hả…? Gặp tôi á? – Cổ họng tôi cứ ngòn ngọt, đầu óc thì ong ong như bị ai đó đánh một cú vào đầu.

- Mau lên!

Tôi bước ra khỏi lớp học, tay dúi vào túi quần nhưng vẫn đang nắm một cú đấm để đề phòng.

- Cậu tìm tôi? – Tôi nói.

- Phải. Cậu đến căn tin với tôi một chút được không?

- Căn tin ư?

- Sao não cậu chậm xử lý tình hình thế hả?

Tên ấy kéo tay tôi, lôi tôi đi rất nhanh. Nhìn vào cách hắn lôi tôi đi, tôi có thể biết thân thủ của hắn rất mạnh, bây giờ có vùng vẫy không chịu đi cũng vô ích.

Chúng tôi đến căn tin, hắn chọn một bàn ở cuối cùng căn phòng.

- Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì? Tôi với cậu cũng không quen biết mà. – Tôi nhìn hắn, chợt thấy trong đôi mắt của hắn hiện lên một vẻ u buồn.

- Phải, chúng ta không quen biết… nhưng tôi có một việc muốn nhờ cậu giúp. – Ánh mắt hắn nhìn tôi như thể đang cầu xin một điều gì đó.

Một ánh mắt rất chân thành.

Hắn ngừng một lúc, gọi hai ly hồng đào. Tên ấy uống nước như bị ma rượt, một húp gần hết ly.

- Khoan đã, nhờ là nhờ chuyện gì? Mà cậu là ai? Sao lại… - Tôi cũng đưa tay với lấy ly nước và uống, đợi chờ một câu trả lời thoả đáng.

- Tôi là Inoue Daisuke, lớp 9.6.

Phải rồi, tôi đoán không sai mà. Dù bây giờ hắn đang mặc áo khoác che hết bảng tên, nhưng tôi đã quen mặt hắn từ khi mới vào lớp rồi.

- Vào thẳng vấn đề đi. – Tôi nói như quát vào mặt cậu ta.

Hắn gật gật đầu rồi lấy trong túi áo ra một tờ giấy được xé một cách cẩu thả, đặt lên mặt bàn, ra hiệu bảo tôi xem thử. Tôi cần tờ giấy lên xem , dòng chữ “Vĩnh biệt mùa xuân (1) ! Ngày mai cô sẽ được ngủ yên giấc…” được viết bằng mực đỏ (2) nghuệch ngoạc.

- Vĩnh biệt mùa xuân! Ngày mai cô sẽ được ngủ yên giấc?... Có nghĩa là gì? – Mắt tôi dán chăm chăm vào tờ giấy nên không để ý thái độ của tên Daisuke ấy ra sao.

- Cậu biết Tanaka phải không? – Daisuke nói.

- Tanaka Natsuki?

- Ừ, tên hồi bé của cô ấy là Haru… - Tôi bất giác thấy đôi môi hắn hơi run run.

- Vậy à… vì sao cậu biết?

- Vì tôi là hàng xóm của Natsuki lúc bé mà, nhưng chúng tôi đã không còn gặp nhau nữa khi cả hai lên 8 tuổi, cô ấy phải chuyển nhà. Không ngờ khi lên cấp 2, cô ấy không nhận ra tôi. Tôi cũng không nói tôi là thằng nhóc hàng xóm lúc nhỏ của cô cho Natsuki biết…

- Ồ. – Tôi khẽ gật đầu. – À phải rồi, Haru trong tiếng Hán có nghĩa là mùa xuân!

- Phải.

- Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? – Tôi cau mày lộ vẻ khó chịu.

- Có thể cậu đã biết, ở Hàn Quốc, người ta cấm kị viết tên người bằng mực đỏ. Nếu ai viết tên người bằng mực đỏ, có nghĩa là người ấy sắp chết hoặc đã chết rồi.

- Gì cơ? Ý cậu là… Natsuki…? – Tôi cười ha hả. – Có phải cậu đa nghi quá rồi không?

- Không phải đâu, dạo này tôi thấy có nhiều người theo dõi cô ấy lắm. Lại còn có người gửi tờ giấy này vào cặp cô ấy nữa, tôi thấy tò mò nên lấy ra xem, kết quả là như thế này. Tôi cần cậu bảo vệ cô ấy, được không?

Tôi im lặng một lúc, nhìn kỹ tên Daisuke xem thử hắn có lừa bịp tôi gì không. Nhưng ánh mắt hắn rất chân thành, thôi thì tạm tin hắn vậy.

- Nếu như vậy sao cậu không nhờ người khác? Tôi thân thủ yếu, không biết võ, cũng không thân thiết gì mấy với cô ấy thì bảo vệ kiểu gì?

- Không sao đâu, dù không biết người gửi tờ giấy này là ai nhưng tôi biết mục đích của hắn ta. Cậu chỉ cần hay đi theo Natsuki là được rồi.

Tôi ngẫm nghĩ lại những gì tên Daisuke đó nói. Nếu như người gửi bức thư này biết Haru là biệt danh của Natsuki lúc nhỏ thì chắc chắn người đó rất thân với cô ấy rồi! Là bạn thân của nhau thì làm gì có kiểu gửi thư hăm doạ linh ta linh tinh thế này, chắc chắn đây không phải là trò hăm doạ bình thường rồi.

Trống đánh, tôi lục đục trở về lớp. Tên Inoue đó nói một câu “Xin cậu đấy!” rồi cũng quay phắt người đi luôn. Suy đi ngẫm lại, tôi cũng không biết vì sao cả lớp lại không ai nói chuyện với Natsuki như vậy, phải chăng năm trước có người vì thù oán cá nhân mà cố tình đưa cô ấy vào bẫy? Thật là rối não mà!

Trước mắt tôi bỗng dưng tối sầm lại, mây đen dần dần kéo đến che kín khắp bầu trời. Tôi lấy tay che đầu, nhanh chân chạy về lớp. Trong khi đó, một bóng dáng người nào đó đang thập thò trước căn tin. Một nụ cười lạnh nhạt, cặp kính bị mây mù che tối, trong một phút chốc tôi nhìn thấy mắt tên đó, một ánh mắt đen ngòm, đầy sắc khí, một ánh mắt đại diện cho quỷ dữ…

Tôi nhận ra diện mạo của tên ấy…

Một người quen thuộc…

*

Tan học, trời vẫn chưa tạnh mưa, không những thế, cơn mưa ngày càng to hơn. Tôi không đem theo ô, cứ đứng chờ mãi như vầy cũng không phải là cách.

- Chúng ta về thôi!

Một người từ phía sau lao đến nắm lấy và kéo tay tôi đi.

- Này, này, trời đang mưa rất to đấy! – Tôi khựng lại.

Thì ra là Yutaka. Hai vai của cậu ấy đã ướt sũng, chắc là bị dầm mưa. Mấy ngày nay, tôi không thấy Takumi đi chung với cậu ấy nữa, không biết là có chuyện gì xảy ra với đôi bạn thân “đũa lệch” này không đây.

- Kệ đi, chúng ta cứ đứng ở đây chờ mãi không chừng mưa sẽ to hơn đó. – Yutaka nhìn tôi cười hì hì. – Từ nhỏ đến giờ cậu đã từng tắm mưa chưa?

- Tắm mưa? – Tôi tròn mắt.

- Ờ, hay bây giờ chúng ta cùng tắm mưa được không?

Không phải chứ. Tôi biết Yutaka rất quý tôi nên mới rủ tôi tham gia vào trò chơi tuổi thơ này, nhưng như thế sẽ bị cảm mất, vả lại mùa thi cũng gần đến rồi, nhỡ có bị cảm cũng không hay chút nào.

- Cho tớ gia nhập với!

Yuichi xách một quai cặp đi tới chỗ chúng tôi. Cậu ta hùa theo Yutaka cười ha hả, ý bảo tôi cũng nên tham gia. Tôi đành chấp nhận.

- Không sao đâu, khu phố Misaki cũng không đến nỗi quá xa trường. Với lại về nhà cậu thay đồ, sưởi ấm là sẽ ổn cả thôi. – Yuichi nói xong liền nắm tay tôi lao ra sân trường.

Những giọt mưa nặng trịch thi nhau rơi xuống đầu tôi như đang bị một cái búa đập vào đầu vậy. Tôi có cảm giác như mọi câu chữ trong tiết học lúc nãy bay đi mất, còn lại một cái đầu rỗng toác với những âm thanh ầm ầm thế này.

Thật là khổ quá đi! Tôi không biết mình có phải dạng “công tử bột” hay không, nhưng kiểu này về đến nhà chắc chắn sẽ bị mẹ mắng cho mà xem.



Chúng tôi nắm tay nhau chạy mới cỡ một phần ba chặng đường thì mưa đột ngột tạnh hẳn. Đúng là ông trời có mắt!

- Ể? Không phải chứ, sao hết mưa nhanh vậy? – Yutaka trề môi, lộ vẻ nuối tiếc.

Còn tôi thì mừng thầm trong bụng, sở thích của cậu trai cá biệt này thật kì hoặc!

- Toshiro, tớ vừa phát hiện ra một con đường tắt có thể đến ngã ba (3) nhanh hơn đấy! Đi cùng bọn tớ không?

- Cũng được, coi như mở mang tầm mắt. – Tôi cười thiểu não.

Yuichi dẫn chúng tôi đến một con đường nhỏ cạnh công viên trẻ em HoshiHoshi. Từ ngoài nhìn vào trong, con đường này thực sự rất tối. Trong đó có vài cột đèn đường vàng đã cũ nhưng cũng không thể soi sang được toàn bộ con đường.

- Lạ thật nhỉ! Bình thường con đường này đâu có tối như vậy chứ? – Yuichi đứng im đưa mắt nhìn vào một nơi tối tăm.

- Chắc mấy bóng đèn đường đó đã cũ rồi, hôm nay trời mưa to nên chúng bị chập mạch hết. – Tôi cũng đứng lẳng lặng, nói.

Tôi bất giác nhìn đồng hồ đeo tay, sáu giờ rưỡi. Muộn rồi, hôm nay trời mưa nữa nên trời tối nhanh. Nếu đi đường chính phải đợi tàu điện ở ga Fuji qua nữa sẽ trễ mất, đành phải về nhà bằng con đường này vậy.

- Tớ có đem đèn pin. – Tutaka lấy trong cặp ra một cái đèn pin nhỏ, cậu ấy xung phong đi trước dẫn đường.

Hai tay tôi nắm thành cú đấm để đề phòng, vừa đi vừa liếc nhìn xung quanh. Trong này có ít dân cư sinh sống nên không gian yên tĩnh lạ thường. Đột nhiên tôi nghe thấy một âm thanh tựa như tiếng rên rỉ vang lên khe khẽ từ một nơi nào đó phát ra. Tôi thoáng rùng mình, bất giác đi sát bên hai cậu bạn kia.

“Itou Yuuka – 9.2 Trường cấp II Kokusai Tokyo”

Là… là bảng tên của Itou Yuuka, cô lớp phó văn thể mỹ lớp tôi!! Sao nó lại ở nơi hoang vu vắng vẻ thế này được?

Thấy tôi đứng im nhìn vào một góc trong bóng tôi, Yuichi lay người tôi, hỏi.

- Cậu sao thế Toshiro? Lúc nãy dầm mưa nên đau đầu à?

Tôi không trả lời câu hỏi đó, chầm chậm đưa tay vào chỗ bảng tên rơi.

- Hai cậu nhìn kìa, kia chẳng phải là bảng tên của Itou sao?

(1) Trong tiếng Hán, Haru có nghĩa là mùa xuân.
(2) Theo phong tục ở Hàn Quốc, người ta cấm kị viết tên người bằng mực đỏ, điều đó đại diện cho sự xui xẻo.
(3) Ngã ba ý nói ở đây là ngã ba tiếp giáp ba con phố Misaki, Fuji và Nakajima. Nhà Toshiro thì ở con phố Misaki, còn nhà Yutaka và Yuichi thì ở phố Nakajima.


----------------------------------------------------------------------------------

Tác giả:
:v Trong tập này hình như hơi nhiều đam mỹ :3 Có gì sai sót thì góp ý nhiệt tình nhé :>
@phuongphuong3012002@gmail.com @Phạm Tuấn Hưng @Nguyễn Thị Quỳnh Lan @Trần Hoàng Hạ Đan @0911879126 @huyenhuyen5a12 @Trần Nguyên Lan @Nguyễn Chi Xuyên
 
Last edited by a moderator:

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Cảm ơn các bạn he, lâu lắm rồi mà vẫn còn theo dõi truyện của mình :3

Chap 15: Itou Yuuka gặp nạn

Yutaka nghe tôi nói vậy liền lao tới nơi tay tôi đang hướng về, nhặt cái bảng tên lên. Tấm bảng tên này đã bị rách gần quá nửa, cả hai mặt trước sau dính đầy bụi đất. Nơi nó bị rơi là trước sân một nhà kho cũ.

- Bên trong có… có người!

Yuichi bỗng nhiên hét toáng lên, tay chỉ vào bên trong nhà kho tối tăm trước mắt chúng tôi. Giọng cậu ấy run bần bật như vừa nhìn thấy ma, tôi và Yutaka cũng bị cậu ta doạ cho hoảng hồn.

- Gì hả? Cậu nói bên trong đó có người? – Yutaka hỏi lại cho chắc ăn, trán cậu ấy bắt đầu đổ mồ hôi lạnh

- Rõ ràng tớ nghe thấy tiếng người ở trong đấy… - Yuichi vẫn đứng im, người nấp sau người Yutaka và tôi.

Không chỉ có mình tôi nghe thấy mà chính Yuichi cũng nghe, chắc chắn đây không phải là ảo giác do tôi nghĩ ra.

- Hay là vào đấy xem thử đi. – Tôi lên tiếng.

- Cậu điên à? Nhỡ như trong đó có ma thì sao?

- Trên đời này làm gì có ma chứ!

Tôi với lấy chiếc đèn pin trên tay Yutaka xung phong đi trước. Chúng tôi nép sát vào nhau dần dần đi sâu vào sân nhà kho.

- Nhìn kìa! Có người chết!

Yuichi hét toáng lên lần nữa. Tôi ra hiệu bảo cậu ta im lặng. Quả thật có một người nằm trước nhà kho. Là một cô gái! Điều đáng chú ý là cô ấy mặc đồng phục của trường chúng tôi. Tôi tiến lại gần, lấy đèn pin soi vào gương mặt bẩn thỉu của cô gái này. Là….

Itou Yuuka!

- Người này là Itou! – Tôi quay lại nói với Yutaka và Yuichi.

Trên mặt Yuichi lộ rõ vẻ ngạc nhiên, sau đó là sửng sốt. Còn Yutaka thì cau mày giật lấy chiếc đèn pin từ tay tôi và soi khắp người cô ấy. Chiếc váy mà Itou đang mặc đã bị xé rách gần hết ở dưới chân váy, còn chiếc áo thì bị lột ra và rơi ở bên cạnh Itou.

- Hả…? Con trai chúng ta không nên nhìn Itou với bộ dạng này đâu Tohsiro… - Không quay lại nhìn tôi cũng biết cậu ta đang đỏ mặt.

Tôi không quan tâm những chuyện ấy, dù sao cô ấy cũng đang mặc một chiếc áo lót, việc quan trọng là kiểm tra xem cô ấy có bị gì không. Itou vẫn còn sống, có một chút máu rỉ ra ở thái dương, chắc là bị một vật gì đó đập vào. Trên tay cô ấy vẫn còn đnag nắm chặt một con cá sấu bằng đồ chơi màu xanh lục…

Cá sấu đồ chơi?

- Yutaka, gọi cho xe cứu thương đến đây nhanh đi! – Tôi hớt hải nói.

- Cậu quên rồi à? Đi học thì có được đem theo điện thoại đâu chứ!

- Vậy thì cậu chạy vào nhà ai đó mượn điện thoại mau đi!

Nghe tôi quát, Yutaka “ừ ừ” rồi liền chạy ra khỏi nhà kho. Bóng dáng cậu ta dần dần biến mất khỏi tầm mắt của tôi, khuất sau tấm màn tối tăm ngoài kia. Tôi và Yuichi ở đây không còn biết làm gì nữa, tôi cầm đèn pin soi xung quanh xem thử còn vật gì sót lại nữa không.

- Toshiro, ở đằng kia hình như là một mẩu giấy! – Yuichi chỉ tay về phía đầu Itou.

Tôi nhặt mẩu giấy rách đó lên và mở ra xem.

“Vĩnh biệt ngôi sao âm nhạc! Ngày mai cô sẽ được ngủ yên giấc…”

Gì vậy? Sao lại giống mẩu giấy mà tên Daisuke đã đưa cho tôi thế?

Thấy tôi đứng tá hoả nhìn chằm chằm vào mẩu giấy, Yuichi hỏi.

- Có chuyện gì à?

- À, … không có gì.

- Cho tớ mượn nó xem thử. – Yuichi lấy mẩu giấy từ tay tôi, liếc nhìn một lượt rồi nói. – Ngôi sao âm nhạc chẳng phải ám chỉ Itou Yuuka sao?

Vừa lúc ấy, xe cứu thương cũng vừa đến. Hai nữ y tá mặc lại áo cho Itou rồi dìu cô ấy vào xe. Yutaka cũng chạy về chỗ chúng tôi. Thấy cậu ta ngồi xuống thở hồng hộc, tôi cũng không hỏi gì thêm. Xe cứu thương vừa đi, một chiếc xe cảnh sát liền đến đây.

- Cảnh sát? Yutaka, cậu báo cảnh sát à? – Tôi hỏi.

- Đây chẳng phải là một vụ cưỡng hiếp sao, phải báo cho cảnh sát để bọn họ tìm ra ai là thủ phạm chứ! – Cậu ta vừa nói vừa ngừng để điều hoà nhịp thở. Cõ lẽ ở gần đây không có nhà dân nên cậu ấy phải chạy đi tìm một quãng khá xa.

Hai viên cảnh sát từ trong xe bước ra, một trẻ một trung niên. Người đàn ông trung niên đi trước, người này chắc tầm hơn bốn mươi tuổi. Còn viên cảnh sát trẻ theo sau bên cạnh, tôi đoán chắc là cảnh sát mới vào nghề. Càng tiến lại gần, tôi càng thấy gương mặt của viên cảnh sát đi trước kia quen quen, nhưng vẫn không nhớ ra ông ta là ai.

- Ba chúng cháu là người phát hiện ra cô bé Itou à? – Vị cảnh sát đi trước hỏi chúng tôi.

Cả ba chúng tôi đều không trả lời, chỉ chầm chậm gật đầu.

- Các cháu có thể theo bọn chú về đồn cảnh sát để lấy lời khai được không? – Lần này đến lượt người kia lên tiếng, biểu cảm của chú ta giống như đang dụ trẻ con.

- Dạ được. – Cả ba chúng tôi cùng đáp.

- À bác ơi, bác có thể cho cháu mượn điện thoại một chút được không ạ? Vì hôm nay xảy ra chuyện này nên cháu phải gọi về nhà báo cho gia đình là cháu về muộn. – Tôi nói, tay gãi gãi đầu.

- À được chứ, đây nè cháu. – Vị cảnh sát trung niên lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại rồi đưa cho tôi. Nụ cười của ông ấy vừa tươi vừa có một chút nghiêm nghị của cảnh sát.

Tôi đến một góc bên ngoài rồi gọi về cho mẹ. Mẹ tôi chỉ suy nghĩ một chút rồi ừ ừ, bảo tôi xong việc phải mau về, không được đi la cà.

- À mẹ ơi, Natsuki đã về chưa vậy?

- Về rồi, con bé đang ngồi xem ti vi với Maeko.

- Vâng, con cúp máy đây, con sẽ về sớm.

Tôi tắt điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. Natsuki về rồi, tôi cũng bớt lo lắng là cô ấy gặp bất trắc gì.

Tôi vẫn còn nhớ lời hứa của mình với Daisuke.

--------------------------------------------------

Từ giờ nên thu ngắn mỗi chap lại một chút thôi, viết nhiều quá lười đọc lém :3
@Nguyễn Chi Xuyên @0988496637 @0986498066 @huyenhuyen5a12 @Thu Phương 195 @0911879126
 
Last edited:

Melon637

Học sinh
Thành viên
14 Tháng sáu 2020
63
191
36
TP Hồ Chí Minh
Trường tiểu học Nguyễn Văn Triết
Cảm ơn các bạn he, lâu lắm rồi mà vẫn còn theo dõi truyện của mình :3

Chap 15: Itou Yuuka gặp nạn

Yutaka nghe tôi nói vậy liền lao tới nơi tay tôi đang hướng về, nhặt cái bảng tên lên. Tấm bảng tên này đã bị rách gần quá nửa, cả hai mặt trước sau dính đầy bụi đất. Nơi nó bị rơi là trước sân một nhà kho cũ.

- Bên trong có… có người!

Yuichi bỗng nhiên hét toáng lên, tay chỉ vào bên trong nhà kho tối tăm trước mắt chúng tôi. Giọng cậu ấy run bần bật như vừa nhìn thấy ma, tôi và Yutaka cũng bị cậu ta doạ cho hoảng hồn.

- Gì hả? Cậu nói bên trong đó có người? – Yutaka hỏi lại cho chắc ăn, trán cậu ấy bắt đầu đổ mồ hôi lạnh

- Rõ ràng tớ nghe thấy tiếng người ở trong đấy… - Yuichi vẫn đứng im, người nấp sau người Yutaka và tôi.

Không chỉ có mình tôi nghe thấy mà chính Yuichi cũng nghe, chắc chắn đây không phải là ảo giác do tôi nghĩ ra.

- Hay là vào đấy xem thử đi. – Tôi lên tiếng.

- Cậu điên à? Nhỡ như trong đó có ma thì sao?

- Trên đời này làm gì có ma chứ!

Tôi với lấy chiếc đèn pin trên tay Yutaka xung phong đi trước. Chúng tôi nép sát vào nhau dần dần đi sâu vào sân nhà kho.

- Nhìn kìa! Có người chết!

Yuichi hét toáng lên lần nữa. Tôi ra hiệu bảo cậu ta im lặng. Quả thật có một người nằm trước nhà kho. Là một cô gái! Điều đáng chú ý là cô ấy mặc đồng phục của trường chúng tôi. Tôi tiến lại gần, lấy đèn pin soi vào gương mặt bẩn thỉu của cô gái này. Là….

Itou Yuuka!

- Người này là Itou! – Tôi quay lại nói với Yutaka và Yuichi.

Trên mặt Yuichi lộ rõ vẻ ngạc nhiên, sau đó là sửng sốt. Còn Yutaka thì cau mày giật lấy chiếc đèn pin từ tay tôi và soi khắp người cô ấy. Chiếc váy mà Itou đang mặc đã bị xé rách gần hết ở dưới chân váy, còn chiếc áo thì bị lột ra và rơi ở bên cạnh Itou.

- Hả…? Con trai chúng ta không nên nhìn Itou với bộ dạng này đâu Tohsiro… - Không quay lại nhìn tôi cũng biết cậu ta đang đỏ mặt.

Tôi không quan tâm những chuyện ấy, dù sao cô ấy cũng đang mặc một chiếc áo lót, việc quan trọng là kiểm tra xem cô ấy có bị gì không. Itou vẫn còn sống, có một chút máu rỉ ra ở thái dương, chắc là bị một vật gì đó đập vào. Trên tay cô ấy vẫn còn đnag nắm chặt một con cá sấu bằng đồ chơi màu xanh lục…

Cá sấu đồ chơi?

- Yutaka, gọi cho xe cứu thương đến đây nhanh đi! – Tôi hớt hải nói.

- Cậu quên rồi à? Đi học thì có được đem theo điện thoại đâu chứ!

- Vậy thì cậu chạy vào nhà ai đó mượn điện thoại mau đi!

Nghe tôi quát, Yutaka “ừ ừ” rồi liền chạy ra khỏi nhà kho. Bóng dáng cậu ta dần dần biến mất khỏi tầm mắt của tôi, khuất sau tấm màn tối tăm ngoài kia. Tôi và Yuichi ở đây không còn biết làm gì nữa, tôi cầm đèn pin soi xung quanh xem thử còn vật gì sót lại nữa không.

- Toshiro, ở đằng kia hình như là một mẩu giấy! – Yuichi chỉ tay về phí đầu Itou.

Tôi nhặt mẩu giấy rách đó lên và mở ra xem.

“Vĩnh biệt ngôi sao âm nhạc! Ngày mai cô sẽ được ngủ yên giấc…”

Gì vậy? Sao lại giống mẩu giấy mà tên Daisuke đã đưa cho tôi thế?

Thấy tôi đứng tá hoả nhìn chằm chằm vào mẩu giấy, Yuichi hỏi.

- Có chuyện gì à?

- À, … không có gì.

- Cho tớ mượn nó xem thử. – Yuichi lấy mẩu giấy từ tay tôi, liếc nhìn một lượt rồi nói. – Ngôi sao âm nhạc chẳng phải ám chỉ Itou Yuuka sao?

Vừa lúc ấy, xe cứu thương cũng vừa đến. Hai nữ y tá mặc lại áo cho Itou rồi dìu cô ấy vào xe. Yutaka cũng chạy về chỗ chúng tôi. Thấy cậu ta ngồi xuống thở hồng hộc, tôi cũng không hỏi gì thêm. Xe cứu thương vừa đi, một chiếc xe cảnh sát liền đến đây.

- Cảnh sát? Yutaka, cậu báo cảnh sát à? – Tôi hỏi.

- Đây chẳng phải là một vụ cưỡng hiếp sao, phải báo cho cảnh sát để bọn họ tìm ra ai là thủ phạm chứ! – Cậu ta vừa nói vừa ngừng để điều hoà nhịp thở. Cõ lẽ ở gần đây không có nhà dân nên cậu ấy phải chạy đi tìm một quãng khá xa.

Hai viên cảnh sát từ trong xe bước ra, một trẻ một trung niên. Người đàn ông trung niên đi trước, người này chắc tầm hơn bốn mươi tuổi. Còn viên cảnh sát trẻ theo sau bên cạnh, tôi đoán chắc là cảnh sát mới vào nghề. Càng tiến lại gần, tôi càng thấy gương mặt của viên cảnh sát đi trước kia quen quen, nhưng vẫn không nhớ ra ông ta là ai.

- Ba chúng cháu là người phát hiện ra cô bé Itou à? – Vị cảnh sát đi trước hỏi chúng tôi.

Cả ba chúng tôi đều không trả lời, chỉ chầm chậm gật đầu.

- Các cháu có thể theo bọn chú về đồn cảnh sát để lấy lời khai được không? – Lần này đến lượt người kia lên tiếng, biểu cảm của chú ta giống như đang dụ trẻ con.

- Dạ được. – Cả ba chúng tôi cùng đáp.

- À bác ơi, bác có thể cho cháu mượn điện thoại một chút được không ạ? Vì hôm nay xảy ra chuyện này nên cháu phải gọi về nhà báo cho gia đình là cháu về muộn. – Tôi nói, tay gãi gãi đầu.

- À được chứ, đây nè cháu. – Vị cảnh sát trung niên lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại rồi đưa cho tôi. Nụ cười của ông ấy vừa tươi vừa có một chút nghiêm nghị của cảnh sát.

Tôi đến một góc bên ngoài rồi gọi về cho mẹ. Mẹ tôi chỉ suy nghĩ một chút rồi ừ ừ, bảo tôi xong việc phải mau về, không được đi la cà.

- À mẹ ơi, Natsuki đã về chưa vậy?

- Về rồi, con bé đang ngồi xem ti vi với Maeko.

- Vâng, con cúp máy đây, con sẽ về sớm.

Tôi tắt điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. Natsuki về rồi, tôi cũng bớt lo lắng là cô ấy gặp bất trắc gì.

Tôi vẫn còn nhớ lời hứa của mình với Daisuke.

--------------------------------------------------

Từ giờ nên thu ngắn mỗi chap lại một chút thôi, viết nhiều quá lười đọc lém :3
@Nguyễn Chi Xuyên @0988496637 @0986498066 @huyenhuyen5a12 @Thu Phương 195 @0911879126
Anh hai viết quá xuất sắc
 
Top Bottom