[Tuyển tập] Truyện Ma

S

scientists

Những Ngôi Nhà Có Ma

Hai vợ chồng Albert và Ivy Cardwelll muốn dọn đến ở tại một chung cư mà họ thích tại Rotherham ở miền Nam Yorkshier (Anh Quốc). Hôm đó nhằm tháng 7 năm 1986, hai người đã cảm thấy có sự dị thường nơi dãy phòng họ Ở. Ban đêm, họ nghe tiếng kọt kẹt có vẻ dè dặt rồi như có tiếng chân đi và tiếng gõ cửa ở phòng ngoài, ngay nơi phòng ngủ chính. Tiếng động ấy làm nhiều người nghe rõ nhưng bà Cardwell lại là người độc nhất thấy rõ một hình ảnh lạ lùng ghê sợ. Bà thấy một "con ma" xuất hiện trước mặt, đó là người đàn bà và bà ta biến mất ngay khi bà Cardwell có ý định chỉ cho chồng thấy cảnh tượng lạ lùng này.
Không phải hình ảnh ma luôn luôn hiện ra mờ ảo mà trái lại đôi lúc giống như một người sống. Tại Dunstable, ở Bedfordshire (Anh) có một ngôi nhà cổ mà dân quanh vùng


không dám lại gần vì nhiều người đã thấy ở đó, hàng đêm xuất hiện một con ma đã già, mặc bộ đồ đen bạc màu thời đại Nữ Hoàng Victoria có nút đính khuy vàng nổi trên cổ áo. Đây không phải là một bóng ma mờ ảo mà trái lại hiển hiện như người thật. Năm 1966, vào mùa hè, con ma xưa cổ này lại xuất hiện một lần nữa ngay ở khung cửa lớn của ngôi nhà nhìn xuống đồi.
Một nhóm nghiên cứu về các hiện tượng ma quái đã đột nhập ngôi nhà cổ để quan sát và đã khẳng định rằng: hằng đêm khoảng 7 giờ đến 8 giờ tối, con ma già xuất hiện thường nhất là ở ngay phòng ngủ. Gương mặt mờ xám nhưng không có vẻ gì dễ sợ tuy nhiên những người có mặt cảm thấy rợn tóc gáy. Luôn luôn "con ma" đứng ngay giữa phòng, tóc màu xám tro rũ xuống trước trán. Vừa lúc đó, con chó Lassie chạy ngang, lúc bước qua trước mặt "con ma già" nó rên rỉ một tràng dài não ruột như bị một luồng điện chạy qua cơ thể nó.
Qua nhiều cuộc điều tra tỉ mỉ, người ta biết được ngôi nhà này ngày xưa chủ nhân sống cô độc và sau này phát điên rồi chết, người chết ấy chính là con ma thường đêm xuất hiện ngay nơi phòng ngủ của ngôi nhà cũ hoang vắng này...
Tại một vùng hoang vắng ở California (Hoa Kỳ) có một nhà gạch, ngôi nhà này được hai vợ chồng Frandes Little mua lại vào năm 1968. Chỉ sau vài tuần dọn đến ở, người chồng bỗng thấy một người đàn bà lầm lũi đi quanh nhà như muốn tìm kiếm một cái gì, khi nhìn kỹ gương mặt, người chồng bỗng kinh ngạc vì đó là người vợ trước của mình.
Sau đó, bà Little (người vợ sau) một hôm đang ở nhà một mình bỗng đêm ấy thấy có một người đàn bà cao mảnh khảnh tự nhiên không biết từ đâu lững thững đi ra từ sau căn phòng một cách yên lặng và tiến vào phòng ngủ. Tại đây, người đàn bà này có vẻ tần ngần do dự trong bước chân đi nhưng không quay mặt về phía bà Littlẹ Rồi bất thần, người đàn bà ấy đi xăm xăm về phía phòng khách, ở vị trí này, bà Little có thể quan sát rõ ràng toàn thể người đàn bà lạ này. Nhanh trí, bà Little vội lấy cái máy ảnh nơi tủ gần chỗ bà đứng và bấm ngay một bức ảnh. Khi đèn lóa lên thì người đàn bà quay lại và sau đó biến mất. Bức ảnh được rửa ra và ông bà Little nhận ra đó là Alice Margaret Kolitisch, người đàn bà đã cùng ông Little xây dựng ngôi nhà nơi hoang vắng này vì lúc đó họ muốn sống một cuộc sống ẩn dật hạnh phúc lứa đôi với nhau. Năm đó là năm 1920.
Một trường hợp khác đặc biệt xảy ra tại một ngôi nhà ở Stockton, nơi vùng ngoại ô của New Castle, New South Wales (Úc Đại Lợi), ngôi nhà vừa được hai người trẻ tuổi và một người cháu gái thuê ở. Chỉ mới hai tuần lễ mà họ đã trải qua nhiều thử thách bởi một năng lực siêu nhiên huyền bí phát sinh quanh nhà và ngay cả trong nhà (từ đầu năm 1970 khi họ dọn đến ở). Trước tiên họ thấy tấm drap trải giường nhàu nát một cách lạ lùng sau mỗi lần họ căng trải cẩn thận, đồ chơi của đứa cháu gái thì di chuyển một cách tự nhiên mặc dù không có ai đụng tay vào, còn cửa lớn thì có tiếng gõ vang dậy một cách dữ dội, khẩn cấp. Điều kỳ lạ là đứa cháu gái nhỏ thường bị một bàn tay vô hình của ai đó nhấc bỗng lên khỏi chỗ nằm hay chỗ ngồi. Những người bạn của hai người trẻ tuổi này thường năng lui tới ngôi nhà này cũng đã chứng kiến nhiện tượng lạ lùng, có người đang ngồi bỗng nhiên có ai lắc đôi vai thật mạnh, có người cảm thấy như có đôi mắt nào đó đang chăm chú nhìn mình một cách quái đản. Micheal và Dianne Cooke, hai người trẻ tuổi thuê nhà đã nói như sau:
- Thường đêm chúng tôi thấy và nghe nhiều điều kỳ dị, ghê rợn nhất là gương mặt trắng bệch hiện ra nơi cửa sổ với đôi mắt trắng dã và con ngươi màu xám tro, chúng tôi phải tính chuyện dọn đi khỏi ngôi nhà quái gỡ kinh khiếp này càng sớm càng tốt...


ST
 
S

scientists


Hai mẹ con bị ma ám


Hai mẹ con bị ma ám là câu chuyện ma hoàn toàn có thật mà nhựng người trong xóm tôi ai ai cũng biết, mời các bạn vào xem câu chuyện ma hoàn toàn có thật này
Bà Thuỷ phải lấy hơi mấy lượt mới kể hết câu chuyện được:
- Lần cuối cùng là sáng sớm hôm nay, khi tôi cố gắng mở mắt ra thì nhìn thấy được anh ta nằm đó, không cử động nhưng mắt thì cứ nhìn tôi đăm đăm như muốn nói gì đó mà nói không được.
Tôi sợ quá định kêu lên, nhưng cũng không tài nào kêu dược!
Ông pháp sư Hoàng Vệ lắng nghe rất kỹ, rồi nhẹ nhàng nói:
- Bà là người thứ hai kể câu chuyện này. Rõ ràng đó là một hồn ma, nhưng nó không giống như các hồn ma mà mọi người từng gặp. Nó không hại người, cũng không hung dữ hay ma mãnh. Đặc biệt hơn, nó là một người nam.
Bà Bích Thuỷ hỏi lại:
- Đã là ma thì nam hay nữ cũng như nhau, sao gọi là đặc biệt?
Nhắm mắt một lúc, rồi đột nhiên vị pháp sư nói:
- Nhưng ở đây chì khác! Nó không phải là một oan hồn bình thường như tôi tưởng. Bà xem đây…
Ông đưa cổ tay mình ra, bà Thuỷ nhìn thấy năm dấu đỏ rướm máu quanh cổ tay, bà kinh ngạc:
- Ông bị sao vậy và bị bao lâu rồi sao không bôi thuốc?
Ông pháp sư nghiêm giọng:
- Mới vừa bị tức thời! Hồn ma này đã cao tay ấn hơn tôi tưởng, nên suýt đã mất mạng với nó!
Ông lại đưa cổ tay bên kia, có hai dấu răng ngập sâu vào trong, hai dòng máu rịn chảy ra khiến bà Thuỷ sợ hãi:
- Chẳng lẽ thầy cũng mới vừa bị? Mà sao tôi không thấy ai ở đây cả?
Ông thầy hơi mất bình tĩnh:
- Nguy hiểm là ở chỗ này. Chính cái vẻ lừ đừ, chậm chạp và gần như bất động của nó đã làm hại tôi. Với những vết thương này một người bình thường coi như mất mạng, cũng may là tôi còn có thứ hộ thân.
Ông lấy trong túi áo ra một gói vải đỏ, bỏ nhanh vào miệng một vật gì được bọc trong đó. Rồi ông thu dọn đồ đạc và nói nhanh:
- Xin kiếu bà.
Bà Bích Thuỷ hốt hoảng:
- Kìa, thầy chưa làm giúp tôi chuyện đã nhờ thầy!
Lão pháp sư nhẹ lắc đầu:
- Tôi không thể giúp được gì nữa!
Ông ta đi ra cửa và phóng lên xe vù nhanh. Nhưng xe vừa ra tới cổng thì đâm sầm vào một xe khác và ngã lăn ra. Mọi việc diễn ra bên ngoài, nên trong nhà bà Bích Thuỷ không hề hay biết…
Nửa giờ sau…
Bà Bích Thuỷ sau một đêm mệt lả đã thiếp đi ngay khi lão pháp sư vừa đi ra. Nhưng chỉ một lát sau, bà đã nghe có người lay nhẹ mình cùng giọng nói bên tai:
- Dậy đi bà Thuỷ. Đi theo tôi…
Bà Thuỷ mở mắt ra tuy có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy ông pháp sư, nhưng vẫn không do dự khi ngồi bật dậy và bước ngay xuống giường. Bà chỉ hỏi khi bước ra tới cửa phòng:
- Mình đi đâu đây?
Ông pháp sư mặt lạnh như tiền:
- Đi rồi khắc biết!
Bước ra khỏi cửa một chút thì bà Thuỷ hầu như không còn định hướng được là mình đi đâu, bà hầu như phải vịn vào cánh tay của lão pháp sư mới đi được.
° ° °
Khi người ta phát hiện ra bà Bích Thuỷ nằm ngất đi trong một ngôi nhà bỏ hoang ở phía sau nghĩa địa thì người tím tái, lạnh ngắt.
Cũng may là được cứu chữa kịp thời, nên sau đó bà thoát nạn. Nhưng khi người nhà hỏi chuyện thì bà Thuỷ nhất định không nói và lại tỏ ra sợ hãi một khi bị hạch hỏi.
Nhơn, cậu con trai cả của bà rất thương mẹ, nên ngăn không cho ai hỏi gì thêm, đích thân anh dìu mẹ về phòng riêng ngơi nghỉ. Sau đó, chính anh một mình trở lại ngôi nhà hoang đó để tìm hiểu thêm.
Và thật bất ngờ, lúc Nhơn bước vào ngôi nhà không còn cửa, anh đã gặp một anh chàng tuổi cỡ bằng anh, đang nằm im dưới đất.
Rõ ràng, lúc người phát hiện ra mẹ anh ở đây, người ta quả quyết là nhà không có ai khác, như vậy anh chàng này…
Nhơn đứng lặng một lúc lâu rồi mới đánh bạo bước tới xem tình trạng của người nằm đó và giật mình khi nhận ra anh ta còn thở! Thoạt tiên Nhơn định đi báo cho những nhà gần đó nhưng lại ngại lôi thôi, nên sau một phút lưỡng lự, anh bước ra ngoài đường lớn gọi một chiếc xe xích lô, anh bảo:
- Tôi có người thân bị bệnh bất ngờ, nhờ anh chở đi bệnh viện giùm.
Anh đưa tờ giấy bạc trị giá gấp ba lần cuốc xe, anh chàng đạp xích lô vui vẻ nhận lời liền:
- Thầy có cần đi theo không?
Nhơn đáp:
- Không cần, anh cứ đưa người nhà tôi tới bệnh viện đó, tôi sẽ đón.
Tuy nhiên khi Nhơn trở vào thì phải ngơ ngác khi không còn nhìn thấy anh chàng kia đâu.
- Ủa, sao kỳ vậy?
Anh chàng đạp xích lô bàn:
- Hay là người nhà của thầy đã tỉnh lại rồi và đi ra lúc thầy đi kêu xe?
Nhơn thở phào nhẹ nhõm, bởi thật sự lúc nãy anh vì lòng trắc ẩn nên phải tính chuyện cứu người gặp nạn, giống như người ta đã cứu mẹ mình. Còn bây giờ coi như không còn phiền toái nữa. Nhơn tìm cách nói khéo:
- Anh chờ ở đây, để tôi đi quanh tìm thử xem…
Anh nhìn thấy một lối ra khác, ngược lại với lối đã vào lúc nãy, nên đi nhanh ra hướng đó. Mục đích của Nhơn là để tránh phải giải thích lôi thôi với anh chàng đạp xe kia.
Chờ một lát sau không thấy Nhơn quay lại, anh chàng đạp xe ngơ ngác gọi:
- Thầy gì ơi, tôi trả lại tiền rồi còn đi kiếm ăn nữa chứ!
Anh ta gọi đến cả chục lần mà vẫn chẳng nghe trả lời. Túng thế, anh ta mới quay ra xe đậu cách đó vài chục thước. Và…
- Ủa?
Anh ta nhìn lên xe của mình và thấy một anh chàng đang nằm như chết trên đó!
- Kìa, anh…
Sờ thấy anh ta bất động, anh chàng hốt hoảng:
- Là người nhà của thầy kia đây mà, sao thầy ấy đi đâu vậy cà!
Anh ta định đứng đợi, nhưng nhớ lại lời dặn của Nhơn lúc nãy, anh ta lên xe đạp thẳng tới bệnh viện cấp cứu. Tới nơi, anh ta nhìn trước sau chẳng thấy Nhơn đâu thì hơi lo, nên sau cùng phải để khách trên xe, anh ta chạy thẳng vào trong để tìm.
Tìm hoài chẳng thấy Nhơn đâu, anh ta đành phải quay ra, tính sẽ dìu đại bệnh nhân vào và gửi ở chỗ cấp cứu. Tuy nhiên, khi trở ra anh ta ngơ ngác, bởi trên xe không hề có bệnh nhân! Mà thay vào đó là một con mèo mun nằm yên như chết trên nệm xe.
- Sao… sao thế này?



ST
 
S

scientists

Phá án bùa ngải


Gia đình ông Tâm có duy nhất một cậu con trai tên Thắng, cả gia đình đều hết mực cưng chiều cậu. Thắng từ nhỏ đã được “ăn sung mặt sướng nên” ỷ lại vào gia đình đâm ra hư hỏng, chơi bời đàn đúm với những đám bạn xấu. Thấy con trai mình ham chơi như vậy ông bà Tâm ban đầu có lo lắng nhưng về sau chỉ nghĩ là tuổi trẻ ham chơi nên quá đà một tí cũng không phải là chuyện lớn. Ngày qua ngày, Thắng xài tiền ngày càng nhiều nhưng đổi lại ít tụ tập với với đám bạn lúc trước nữa. Lúc này ông bà Tâm thấy làm lạ vì không hiểu được con trai mình tiêu tiền vào việc gì mà tuần nào cũng xin tiền và lên đến hàng chục triệu. Đặt biệt hơn, bây giờ lúc nào Thắng cũng cãi lời ông bà và có tính ngang tàn.
Thương con trai, ông Tâm mặt dù vẫn cho tiền nhưng trong ông không khỏi tránh được sự nghi ngờ. Ông không thể để sự việc càng ngày càng trầm trọng hơn. Sau cùng ông Tâm tìm đến Trung tâm Thám tử tư Sài Gòn (T&T) để nhờ điều tra.
Việc điều tra được các Thám tử tiến hành khá chu đáo. Lúc nào Thám tử cũng theo sát Thắng. Mặc dù vậy, những gì các thám tử quan sát được là Thắng chỉ thường xuyên đi cùng một cô gái mới quen gần đây và hai người có vẻ thân mật. Cùng với các nghiệp vụ chuyên môn, các thám tử biết được người con gái hay đi cùng thắng tên Nga.
Trong một lần chúng tôi bám theo cô gái này khi cô ta về quê thăm gia đình đã phát hiện một sự thật ghê gớm hơn đằng sau
Trong một lần chúng tôi bám theo cô gái này khi cô ta về quê thăm gia đình đã phát hiện một sự thật ghê gớm hơn đằng sau
Nga là cô gái Miền Tây, gia đình nghèo lên đây kiếm sống và gặp được Thắng thông qua những người bạn chơi chung. Lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối và thùy mị, khiến Thắng hết lòng tin tưởng. Nga hay diện cớ còn mẹ già ốm đau và các em nhỏ ở quê phải lo để moi tiền Thắng. Người yêu gặp khó khắn, Thắng đưa tiền cho Nga mà chẳng may may suy nghĩ vì sao người yêu cần nhiều tiền như thế.
Tuy nhiên, sự việc không dừng lại ở đây. Trong một lần chúng tôi bám theo cô gái này khi cô ta về quê thăm gia đình đã phát hiện một sự thật ghê gớm hơn đằng sau. Ở quê, Nga hay lui tới nhà một Thầy pháp tên Lang. Chính thầy pháp này đã giúp Nga làm “ Bùa” sai khiến Thắng nghe theo những gì mà Nga yêu cầu. Đúng thật là khó tin!!.
Làm nghề thám tử đã hơn 10 năm nay, trải qua nhiều phi vụ khác nhau nhưng các Thám tử chúng tôi lại thấy lần điều tra này quả thật huyền bí. Trước giờ chúng ta vẫn nghe tới bùa, ngải nhưng chẳng ai thấy.
Thám tử báo cáo ngay cho gia đình ông Tâm biết hết tất cả, lúc đầu gia đình ông không ai tin và cho đó là chuyện nhảm nhí, nhưng nhìn kỹ quan sát Thắng qua cử chỉ, hành động thay đổi 360 độ. Lúc nào gặp mặt bố mẹ cũng đòi tiền để đưa cho Nga. Không đưa thì tức giận, chửi mắng, Thắng đã trở thành một con người hoàn toàn khác trước.
Gia đình ông Tâm đành nhờ đến pháp sư chạy chữa bùa mê và cách ly không cho anh gặp người con gái đó nữa.
Sau hơn nửa năm mất liên lạc, một ngày tháng 8 chúng tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số máy lạ. Thì ra là ông Tâm, ông báo gia đình ông đã chuyển sang Úc định cư và Thắng đã trở lại cuộc sống bình thương. Ông nói “những gì các anh đã giúp gia đình chúng tôi sẽ nhớ mãi…



ST
 
0

0872

Lượn qua fb thấy có truyện này hay post cho mn xem ;))

[The Smilling Cat]​

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó . Lúc đó, tôi vẫn đi bộ vào ban đêm như một thói quen . Tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi để đi ra ngoài vào ban đêm, khu phố của tôi không bao giờ có bất kỳ tội phạm ăn cắp hay bọn trộm gì cả
Tôi đã đi bộ qua một công viên địa phương , và tôi vừa ngồi xuống một chiếc ghế dài , bên dưới một ngọn đèn chả sáng là mấy . Con mèo có một bộ lông đen đến lạ thường này đi ra trước mặt tôi .

Nó nằm trên người tôi, nó không có vẻ gì là sợ sệt, vì vậy tôi đưa tay ra và bắt đầu vuốt ve nó như thú cưng của mình . Nó khẽ kêu meo meo với giọng điệu rất đáng yêu.

Tôi nghĩ nó nên bắt đầu được yêu thương hơn ít ra là một chút , tôi vút ve lên bộ lông của nó. Có một điều lạ tôi thoáng nhìn thấy, con mèo mở miệng, không để kêu meo meo mà là để nhe răng như nó đang mỉm cười trong giây lát, “ Nụ Cười” đó cũng khiến tôi rợn tóc gáy . Trong bụi cây phía trước một cái gì đó phát ra tiếng sột soạt , lúc nó mỉm cười .Chợt tôi nhận ra đã khá muộn , vì vậy tôi bắt đầu đi bộ về nhà và bỏ nó lại trong công viên. Tôi về nhà trong sự mệt mỏi, ngay khi chuẩn bị bước vào nhà, có một tiếng Meoooo từ phía sau tôi. Tôi quay lại và thật bất ngờ, nó là con mèo lúc nãy đang đứng phía sau tôi với đôi mắt màu xanh như thể đôi mắt của quỷ dữ mà tôi thường thấy trong sách. Tôi có cảm giác là không nên đưa nó vào nhà nhưng tôi không thể nào không giúp nó , trông nó có vẻ đói. Tôi vào bếp lấy một chiếc đĩa nhỏ đựng một ít cá lúc nãy tôi ăn còn thừa rồi đem ra sân cho nó . Lúc này, nó biến mất sau một lúc tìm xung quanh , thậm chí còn giả kêu meo meo,nhưng vẫn không có kết quả tôi quyết định đặt dĩa cá nhỏ ở phía trước sân và mong nó sẽ quay lại.Khi tôi trở về giường cũng là lúc 11:30, quá mệt mỏi nên tôi cũng chẳng để ý tới con mèo đen kia cho lắm suy cho cùng, nó đối với tôi cũng chỉ một con mèo mun bình thường với ánh mặt trông hơi.........KÌ LẠ......một chút. Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi những tiếng va đập vào cửa sổ, “Quái lạ” tôi lẩm bẩm sau khi kiểm tra cửa sổ và quay lại giường. Ngay sau đó tôi không khỏi ngạc nhiên khi con mèo đang nằm chiễm chệ ngay trên giường của tôi........nhìn tôi bằng cặp mắt xanh của quỷ. Ngay sau đó nó bắt đầu nở một nụ cười – tôi chắc chắn như thế- những chiếc răng gần miệng dần hiện lên khiến cho tôi phải toát mồ hôi.Đuôi của nó khẽ đung đưa như mừng rỡ trong sự sợ sệt của tôi và con mèo nhảy ra khỏi cánh cửa. Tôi kéo rèm cửa đóng cửa sổ lại không còn bận tâm về con mèo đen hay nụ cười của nó nữa, tất cả những gì tôi nghĩ bây giờ là ngủ.......
Sáng hôm sau, có một vài thứ có vẻ như bị "Thay đổi" cánh cửa và chiếc rèm bị mở mặc dù tôi nhớ như in là đã đóng cửa rồi.Nhưng rồi tôi cũng chả bận tâm là mấy, vừa lẩm bẩm " Chắc là quên đóng thôi" vừa chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày như bao ngày khác của tôi.Sau vài giờ ngập chìm trong giấy tờ, tôi lái xe dến công viên hôm nọ, nơi tôi bắt gặp con mèo đen với đôi mắt kì lạ.Ngay khi tôi đỗ xe xong và định bước ra khỏi xe thì ngay bên phải tôi là một con mèo đen đang đứng với cặp mắt xanh nhìn chằm chằm vào tôi. Trong thoáng chốc, tôi có linh cảm chẳng lành và quyết định gọi cho Kiểm Soát Động Vật. Hai phút ngồi trong xe nhìn con mèo và hi vọng đội Kiểm Soát tới nhanh nhất là hai phút lâu nhất cuộc đời tôi. Lúc con mèo đen bị nhốt và dẫn đi , nó quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt như thể nó muốn giết tôi vì đã gọi đội Kiểm Soát. Tôi đã cảm thấy khá hơn nhiều khi không phải lo về con mèo đen kia nữa cho đến tối.Đêm đó, tôi không đi dạo công viên như mọi khi, nói rõ hơn là tôi không hề bước ra khỏi nhà dù chỉ một bước chân. Ngay trước khi ngủ, tôi nghe một vài tiếng bước chân và một vài tiếng kêu thoáng qua, tôi tự an ủi bản thân:" Lạy chúa đó chỉ là một con chuột, một con chuột thôi..." Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và không khỏi bất ngờ khi trên đầu giường tôi là con mèo bị bắt hôm qua vẫn với đôi mắt xanh và nụ cười mà nói đúng hơn là nụ cười của.............quỷ hiện rõ trên khuôn mặt của nó. Thế là quá đủ cho một buổi sáng, tôi không những không gọi đội Kiểm Soát mà tóm cổ và đá con mèo đen ra khỏi nhà mình. Nhưng điều kì lạ là con mèo không hề có vẻ sợ hãi hay đau đớn.Tôi ném mạnh nó xuống đất, cầm lấy cây xẻng làm vườn và đánh nó điên cuồng trong 10 phút, trong cả quá trình đấy con mèo không bỏ chạy, thậm chí nó không hề kêu một tiếng. Khi tôi lấy lại bình tĩnh thì xác con mèo đã nát . Hai chân trước của nó gần như đã bị dập, lòi cả xương, khuôn mặt con mèo bị lún sâu vào bên phải, máu cứ tuôn trào ra và lông của nó đầy máu, tôi không thể tin là tôi đã làm điều đó. Sáng hôm đó, tôi nghỉ làm ở văn phòng lái xe ra khỏi thành phố và chôn nó ở bìa rừng. Bạn biết vì sao không, vì tôi là một thằng ngốc, giết một con vật VÔ TỘI........Tôi thoáng thắc mắc: " Thế quái nào mà con mèo lại vào được phòng của tôi trong khi chả có ai ở nhà và tất cả cửa đã được đóng kín". Nhìn vào đồng hồ đã bước vào buổi trưa, tôi quyết định ghé vào nhà hàng, ăn bữa trưa và ngủ một giấc. Khi tôi tỉnh dậy, thì đã 12:30 Pm tôi đoán mình đã ngủ lâu hơn dự kiến nhưng dù sao vẫn muốn ngủ lâu hơn một tí nữa. Thức dậy trong mệt mỏi, tôi lại gần bên cửa sổ và nhìn thấy thứ chắc chắn sẽ ám ảnh mãi mãi trong phần đời còn lại của tôi. NÓ, con mèo đen đó, mỉm cười lớn hơn bao giờ hết, nụ cười của nó kéo đến tận mang tai làm cho máu trào ra và nhìn thằng vào tôi, đôi mắt của nó không còn màu xanh nữa mà thay vào đó là đôi mắt màu đen , máu cứ không ngừng chảy ra.......như con mèo đã mất đi đôi mắt..............
Dưới ánh trăng, con mèo như đang khiêu vũ cùng nụ cười của quỷ, chân của nó nát bét, tiếng kêu của xương vang lên khiến cho tôi không khỏi kinh tởm và sợ hãi khi nghe thấy. Tôi hét hêt là cố gắng chạy nhanh hết sức có thể đến chỗ chiếc ô tô và lái khỏi thành phố càng xa càng tốt...........
-3 Tháng sau-
Tôi bắt đầu quên về con mèo, tự an ủi bản thân ngủ nhiều nên bị ám ảnh và gặp ảo giác. Sau giờ làm việc, tôi trở về nhà trong sự mệt mỏi và leo lên tầng, nơi phòng ngủ của tôi và chiếc giường êm ấm. Trong phòng, trên đầu giường của tôi là một con mèo đen, trông rất giống con mèo tôi gặp ở công viên, những gì tôi nghĩ là quẳng nó ra khỏi nhà cho đến khi...............NÓ bắt đầu mỉm cười nụ cười ghê sợ đến rợn người, mắt nó bắt đầu chuyển sang màu đỏ, có vài giọt máu rơi ra từ đôi mắt. Tôi bắt đầu điên cuồng ném mọi thứ vào người nó, nhưng nó với cái chân bị gãy cùng những tiếng kêu của các khúc xương nát bét dễ dàng xé nát những thứ tôi ném vào người nó như dao cắt bơ vậy. Sau đó, đôi mắt của nó chuyển sang màu đỏ thẫm, máu chảy ra nhiều hơn nhưng nụ cười đến tận tai thì vẫn không có gì thay đổi, tôi im lặng miệng không nói lên một lời vì run sợ. Nó nhảy lên người tôi, khiến tôi ngã xuống, nó bắt đầu cào và nở một nụ cười như những người bị tâm thần. Tôi nghĩ mình sẽ phải chết thôi, chết dưới tay một con quỷ đội lốt mèo. Nhưng may thay, Chúa đã đứng về phía tôi, cảnh sát bên kia đường đã nghe tiếng đồ vật vỡ và xông vào nhà, họ chứng kiến toàn bộ và bắn chết con mèo.....tôi được đưa đi cấp cứu và không bị họ hỏi gì thêm
Nhưng điều gì đảm bảo nó sẽ không trở lại lần nữa và tâm trí tôi..........nó sẽ không bao giờ quên được..........nụ cười của con mèo đen đó.
 
0

0872

Khát nước quá đi...

Tôi và con bạn thân đã làm việc quần quật từ sáng đến h. Nào là cho bọn trẻ uống sữa, trông lớp, dạy chúng nó đọc thơ, cho chúng ăn và dọn dẹp khi chúng ngủ trưa. Dù khát nhưng chúng tôi chưa thể đi uống nước nếu chưa xong việc.
Cũng phải nói qua, tôi và Ngưu là hai giáo sinh mầm non đi thực tập. Chúng tôi xin vào ngôi trường này và được phân công dạy lớp 4 tuổi, dưới sự quản lý của mụ T. Chúng tôi phải làm khá nhiều việc, cố gắng hoàn thành chúng thật tốt, nhưng có vẻ mụ T k bằng lòng lắm. Mụ thường phàn nàn trong mỗi kết quả công việc chúng tôi làm trước mặt bọn trẻ và k dưới một lần trong ngày sai vặt những việc cá nhân cho mụ. Còn lũ trẻ thì quấy phá, mất trật tự. Chúng k hề nghe lời chúng tôi. Có cảm giác khi bước vào ngôi trường này, cả thế giới đều chống lại chúng tôi vậy.
-Hai cô đã lau hành lang lớp mình chưa vậy??? -Tôi giật bắn mình khi nghe thấy tiếng nói chảnh chọe từ phía sau. Kim Ngưu lí nhí đáp:
-Dạ... chưa... chưa ạ...
-Hai cô làm ăn kiểu gì thế??? Tôi đã dặn đi dặn lại sau bữa trưa phải lau hành lang nữa mà. -Mụ T mắng xa xả. Ngưu nhéo nhẹ tôi ra hiệu đi làm cùng nó và bỏ cốc nước lọc xuống. Còn mụ T quay lưng đi vào kho nghỉ trưa và dặn với ra
-Xong việc vào trông tụi nó ngủ, 2h chiều thì đi lấy bánh.
Nhỏ Ngưu thở dài. Bỗng thập thò ở ngoài cửa phòng vệ sinh là bóng con bé Song Ngư, nó đã nghe thấy tiếng mụ T mắng chúng tôi và đang lêu lêu trêu chọc. Thật là đáng ghét mà.
-Tao khát nước quá Yết à... -Ngưu nói với tôi, nó còn tệ hơn tôi vì vừa lấy được cốc nước, chưa kịp cho vào miệng là đã bị mụ T nhìn thấy.
-Tao cũng khát... tao thèm Sting đỏ quá đi mày ơi... -Tôi thở dài.
-Nhưng lấy đâu ra mà uống bây giờ??? -Ngưu cũng tỏ vẻ ngao ngán, tôi hiểu nó đang muốn gì, có lẽ nó khát khô cả cổ rồi.
-Tao có mang theo lọ đường đó. -Tôi đáp.
-Tao cũng mang theo con dao đây, có lẽ chúng ta nên uống nước đã, sau đó lau nhà một thể cho tiện. -Nhỏ Ngưu luôn là đứa hiểu tôi nhất, nó mỉm cười ghê rợn nhìn con bé Ngư vẫn đang lêu lêu ngoài cửa và đưa tay chỉ vào nhà kho mụ T đang nằm nghỉ

nguồn: »v» Tín Đồ Creepypasta »v» @facebook
 
S

scientists

BATH GAME
(Chơi dại không chịu trách nhiệm à !)

BATH GAME (hay còn gọi là Daruma-san) là 1 trò chơi tâm linhbắt nguồn từ Nhật Bản. Trong trò chơi này bạn sẽ thực hiện nghi lễ để triệu tập 1 hồn ma dị dạng và hồn ma này sẽ theo bạn cả ngày.Nhiệm vụ của bạn là không để nó bắt được bạn.

***Cảnh báo***
Chúng tôi khuyên bạn không nên chơi trò chơi này. Nhiều người nói rằng chơi Daruma-san sẽ khiến những chuyện khủng khiếpxảy ra với bạn.
Cách chơi:
1.Trước khi lên giường đi ngủ, hãy cởi hết quần áo ra và bước vào buồng tắm.
2.Xả cho bồn tắm đầy nước và tắt đèn đi
3. Ngôi ở giữa bồn, mặt đối diện cái vòi nước.
4. Nhắm mắt, lấy nước gội đầu và mồm lặp đi lặp lại câu: “Daruma-san fell down, Daruma-san fell down, Daruma-san fell down” (Daruma-san trượt chân ngã)
5. Trong lúc gội đầu, tâm trí bạn sẽ hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ Nhật Bản đang đứng ở trong bồn tắm. Cô ta trượt chân và ngã, va đầu vào cái vòi nước. Cái vòi đi xuyên qua mắt của cô mà cô tử vong ngay lập tức.
6.Tiếp tục nói: “Daruma-san fell down” cho đến khi bạn gội đầu xong. Mắt bạn phải nhắm nghiền. Bạn có thể nghe hoặc cảm thấy sựchuyển động của mặt nước phía sau lưng bạn. Cứ nhắm mắt, không được liếc nhìn. Bạn đã triệu hồi hồn ma của Daruma-san.Daruma sẽ ngoi lên khỏi mặt nước. Bạn sẽ cảm thấy sự hiện diện của cô ta trong lúc cô ta nhìnbạn, đầu của Daruma ngay ở bên vai phải của bạn. Tóc của cô màu đen và bù xù, quần áo của cô ráchrưới. Cô ta chỉ có mắt trái và con mắt đó mở to và đỏ au. Bên mắt phải của cô chỉ là 1 cái lỗ trống rỗng và đẫm máu.
7.Khi bạn cảm thấy sự hiện diện của Daruma, nói to: “Why did you fall in the bath?” (Tại sao bà trượt chân ngã trong buồng tắm?)
8. Mắt vẫn nhắm chặt, đứng dậy và đi ra khỏi bồn tắm. Hãy cẩn thận đừng có trượt chân ngã. Ngay lập tức rời khỏi buồng tắm và đóng cửa lại. Giờ thì bạn có thểmở mắt được rồi. Đừng xả nước, để chỗ nước đó qua đêm. Đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, khi bạn tỉnh dậy, trò chơi sẽ bắt đầu. Hồn ma sẽ đi theo bạn từng bước một, nhưng khi bạn quay đầu lại nhìn, hồn ma sẽ biến mất. Suốt cả ngày hôm đó, khi bạn liếc qua vai phải, bạn sẽ nhìn thấy thoáng qua hìnhcủa hồn ma đó. Cô ta sẽ tiến lại gần mỗi giờ mỗi phút trôi qua. Đừng để Daruma-san tóm được bạn. Nếu mà cô ta tiến đến quá gần, hãy nói to: “Tomare!” (Dừng lại) và chạy thật nhanh để tạo khoảng cách với Daruma. Để kết thúc trò chơi, bạn hãy liếc nhìn qua vai phải ( bắt buộc phải nhìn thấy bóng dáng của hồn ma) và hét lên “Kitta!” (Ta giải thoát linh hồn ngươi!), rồi đưa tay lên cao và chém xuống( như đòn chặt của Karate vậy)

Bạn nên kết thúc trò chơi trước nửa đêm, nếu không hồn ma vẫn sẽ theo sau bạn trong giấc mơ. Nếu bạn không thành công trong việc kết thúc trò chơi này, hồn ma sẽ theo bạn cả đời.
ST
 
S

scientists

Kuchisake Onna (The Slit-Mouth Woman/ Bà kẹ/ Khẩu Liệt Nữ/ Bà ngoác mồm)

482629_453262741408763_1893777225_n.jpg

1 trong những Urban Legend nổi tiếng nhất của Nhật Bản, Kuchisake Onna là 1 bóng ma lang thang trên những đường phố củaNhật Bản vào buổi tối, săn lùng trẻ con với chiếc kéo khổng lồ củaả. Ả có 1 cái miệng rộng ngoác, bị rạch từ tai bên này sang tai bên kia, khiến khuôn mặt của ả có 1 nụ cười kì dị và đáng sợ (cứ tưởng tượng miệng của Joker trong Batman vậy).
Nếu bạn không may mắn gặp Kuchisake Onna, ả sẽ chặn đường bạn và hỏi bạn 1 câu hỏi .Nếu bạn trả lời sai, sẽ có hậu quả khôn lường. Hay thử tưởng tượng nhé: Bạn đang trên đường đi học về và con đường về của bạn dẫn bạn qua 1 tuyến phố vắng người qua lại. Bỗng bạn nghe thấy 1 tiếng động kì lạ ở phía sau lưng bạn. Bạn quay lại và trước mắt bạn là 1người phụ nữ với 1 mái tóc dài đen mượt và khoác 1 chiếc áo khoác khổng lồ che kín thân thể. Cô ta còn đeo 1 cái khẩu trang che kín nửa dưới khuôn mặt của cô ta (Ở Nhật Bản thì cái này không có gì là lạ vì có nhiều người đeo khẩu trang để không lây nhiễm cúm của mình cho người khác). Cô ta bước tới và chặn đường bạn, Cô ta hỏi: Tôi có xinh không?” (“Am I beautiful?”/” 私はきれいですか?”) . Trước khi bạn kịp trả lời, cô ta tháo cái khẩu trang ra, để lộ một cái miệng bị biến dạng 1 cách đáng sợ: Cái miệng rộng ngoác bị rạch tới tận mang tai, hàm răng nhọn hoắt vợicái lưỡi dài bên trong. Cô ta thét lên :” Giờ thì ta đã đủ xinh đẹp chưa?” (Am I beautiful NOW?”)
Hoảng sợ, bạn không biết phải trả lời ả như thế nào. Nếu bạn trả lời “Không”, ả sẽ rút cái cặp kéo khổng lồ của ả và cắt phăng đầu của bạn. Nếu bạn trả lời “Có”, ả sẽ dùng chính đôi kéo ấy để rạch miệng bạn, khiến bạn có khuôn mặt giống ả.Nếu bạn bỏ chạy, ả sẽ đuổi theo bạn (và chắc chắn sẽ bắt kịp bạn) và cắt người bạn ra làm đôi.
Tin đồn về Kuchisake Onna rộ lên thì tin đồn về cách thoát khỏi ả cũng được lan truyền. Có người nói rằng nếu bạn trả lời một cách chung chung kiểu như: “Trông cô cũng được”, câu trả lời sẽ khiến ả bối rối không biết nên làm thế nào, cho bạn đủ thời gian để bỏ chạy. Cũng có người nói rằng nếu bạn trả lời rằng bạn đã có đính ước từ trước, ả ta sẽ xin lỗi vì đã thất lễ và tự động bỏ đi.Về việc tại sao Kuchisake Onna lại có cái miệng như vậy ,thì có người kể rằng đó là do phẫu thuật thẩm mĩ hỏng, có người bảo đó là vết thương do bị xe đâm. Cũng có người tin rằng ả là 1 kẻ trốn trại và chính ả tự rạch lấy mồm mình. Tuy nhiên, dị bản được nhiều người chấp nhận nhất là ả ta bị chính tay chồng hoạn thư của mình rạch miệng. Mấy chục năm trước, Kuchisake Onna là một phụ nữ xinh đẹp, được nhiều người đàn ông đem long yêu mến. Tên chồng, vì ghen tuông mù quáng, đã nhẫn tâm lấy kiếm rạch miệng vợ, hét lên: “Giờ thì ai sẽ nghĩ màyxinh đẹp nữa đây?”
Khi tin đồn về Kuchisake Onna được lan tỏa và khiến cho người dân hoang mang, chính quyền ở Nhật Bản bắt đầu thắt chặt an ninh. Có tin đồn rằng nhiều trường chỉ cho học sinh của mìnhđi về theo nhóm và có giáo viên đicùng để đảm bảo an toàn. Vào năm 2004, tin đồn về 1 người đànbà đeo mặt nạ đỏ đuổi bắt trẻ conlan rộng khắp Hàn Quốc.Vào năm 2007, có người tìm thấy tư liệu về 1 người phụ nữ chết trong 1 vụ tai nạn ô tô vào những năm 70, tài liệu ghi rằng miệng của cô bị rách đến tận mang tai…
ST
 
S

scientists

602878_455810721153965_548068417_n.jpg



CỔ DÀI

Người phụ nữ cổ dài, hay “Rokurokubi”, là một truyền thuyết của Nhât Bản về một sinh vật giống cái có hình hài và hoạt động như con người. Nhưng đến đêm, cổ của nó sẽ mọc dài, dài ra, cái đầu sẽ di chuyển láo liên khắp nơi và gần như độc lập với thân người. Hầu hết Rokukokubi là những người phụ nữ còn trẻ và hấp dẫn, và chúng rất thích thú với việc đi dọa người.
Một vài Rokukokubi lại thích sống một cuộc sống của một con người. Mặc dù chúng cố gắng xử sự giống hệt bình thường, thì đếnđêm, cái cổ của chúng vẫn cứ dài ra, kéo qua cửa sổ và đi tìm những nạn nhân người của chúng.
Đôi khi, người phụ nữ cổ dài cảm thấy mệt mỏi vì đi tìm con mồi cả đêm, nên quên mất việc thu ngắn cổ lại vào ban ngày. Sáng ra, những Rokukokubi có một dấu hiệu – có một vết kéo dãn mờ ở cổ.
Có một bản thể khác, tàn ác hơn của Rokukokubi. Bản thể này được gọi là Nukekubi – Người đàn bà cụt đầu. Cô ta có cái đầu tách hẳn khỏi cổ. Cái đầu lượn vòng vòng suốt đêm và ăn thịt người.
Những Nukekubi này thường giấucơ thể của chúng vào ban đêm, đềphòng người ta tiêu diệt chúng bằng cách phá nát cơ thể khi đầu đang ở một nơi khác. Thực tế là nếu bạn tìm thấy một cơ thể của Nukekubi đang không có đầu, hãygiấu cái xác đi để nó không tìm thấy.
ST

 
S

scientists

NGÔI NHÀ KINH DỊ

Căn nhà nằm ở khu nghèo nàn nhất dù tôi được cho biết đó từng là một trong những căn nhà đẹp nhất trong tỉnh ở thập niên 30.
Bây giờ, những khung cửa sổ đẹp đẽ đã bung ra, cái cổng lớn đã nghiêng ngả, sơn tróc từng mảng màu xám trong ánh sáng nhạt mờ mà tôi nghĩ rằng trước đây phải là màu trắng.
Căn nhà ba từng bề thế với những bao lơn rộng rãi. Bây giờ không mấy ai có khả năng xây những căn nhà lớn như vậy nữa. Bởi thế không có gì đáng ngạc nhiên nếu căn nhà này do một người giàu có xây nên. Tôi nghĩ tới niềm hãnh diện của vị chủ nhân đầu tiên và sự buồn phiền nếu họ nhìn lại căn nhà của họ bây giờ. Nhưng có lẽ họ đã chết cả rồi, không có gì phải thắc mắc nữa. Nếu có cái gì khiến chúng tôi phải thắc mắc bây giờ thì đó chính là một mùi hôi khó tả. Khi tôi dùng chữ "chúng tôi", có nghĩa còn những người khác nữa ngoài tôi ra. Tôi là tân cảnh sát trưởng thành phố, Hoài, người phụ tá của tôi, và Tân, vị bác sĩ cảnh sát.
Chúng tôi đứng bên cạnh chiếc xe cảnh sát với ánh đèn chớp chớp, nhìn trừng trừng vào bóng tối và căn nhà lặng ngắt.
Những người hàng xóm kéo nhau ra đứng trước cửa theo dõi chúng tôi. Chúng tôi nhìn nhau trước khi quyết định tiến vào. Và tôi nín thở.
Bước lên thềm nhà, tôi nhìn qua khung kiếng bụi bặm của khung cửa trước. Bên trong hoàn toàn tối tăm. Tôi vặn chuông, loại chuông kiểu cổ. Tiếng chuông khô khan như vọng lại từ cõi xa xăm.
Chờ một lát không thấy ánh đèn, không nghe tiếng chân, tôi vặn thêm lần nữa và tiếp tục chờ. Vẫn hoàn toàn yên lặng. Hoài hỏi:
- Mình phải làm gì bây giờ?
Tôi đáp:
- Chờ thêm chút nữa. Họ già rồi, và cũng có thể họ không có nhà.
Bác sĩ Tân lên tiếng:
- Chỉ có một người thôi. Bà ta tên là Nga và chắc cũng đã trên dưới tám chục rồi.
Hoài nói:
- Hay bà ta ngủ?
Tân nhún vai:
- Tôi không nghĩ như vậy.
Tôi vặn chuông lần nữa. Là tân cảnh sát trưởng thành phố và mới ở đây không lâu, tôi không muốn làm phiền một bà lão. Tôi đưa gia đình tới đây với hi vọng tìm được một nơi cư ngụ tốt đẹp hơn.
Mùi hôi gần như không chịu nổi nữa khiến tôi quyết định:
- Thôi, mình vào xem sao.
Tôi vặn nắm cửa, cửa khoá. Tôi kê vai đẩy nhẹ. Cánh cửa bung ra dễ dàng làm như cái khoá cửa bằng giấy. Một mùi hôi nồng nặc ùa ra khiến tôi lợm giọng.
Tôi gọi lớn:
- Có ai trong nhà không?
Im lặng.
Chúng tôi bước vào và tôi cảm thấy sàn gỗ như bị mục dưới chân. Tôi bật đèn, đèn không cháy. Hoài lẩm bẩm:
- Chắc họ không trả tiền điện nên điện bị cúp rồi.
Chúng tôi bật đèn pin lên. Phòng khách nằm phía bên phải chất đầy nhữngchồng giấy cao hơn đầu người. Có một khoảng cách nhỏ sát tường mà chúng tôi có thể bước lọt. Không cần thiết.
Chúng tôi tiếp tục bước vào trong và tôi lại gọi lớn: "Có ai ở nhà không.
Vẫn hoàn toàn im lặng.
Tôi nhìn thấy một cái dương cầm lớn kiểu cổ, xung quanh là những núi giấy tờ. Chúng tôi bước lên lầu. Phòng nào cũng chất đầy giấy tờ cao gần tới trần nhà.
Một cái giường ngủ kiểu cổ ở lầu nhì nhưng không có dấu vết nào cho thấy có người xử dụng.
Không tìm thấy một người nào và cũng không thấy gì khác lạ, chúng tôi trở xuống nhà dưới. Căn hầm luôn luôn là nơi đáng nghi ngờ nhất nhưng lại luôn luôn được kiểm soát sau cùng.
Chúng tôi mở cửa hầm. Một mùi hôi nồng nặc xông ra khiến chúng tôi không ai bảo ai, cùng bịt mũi một lượt.
Tôi đã được huấn luyện về kỹ thuật nén cảm xúc, hoàn toàn vô tư trước những gì nhìn thấy. Nhưng khi ánh đèn pin của chúng tôi rọi vào một cái xác không đầu nằm trên mặt đất, da thịt rữa nát thấm ra ngoài quần áo, tôi chịu không nổi.
Hoài mửa thốc mửa tháo. Rồi vì những lý do tự nhiên, ánh đèn pin tự động rọi lên cao, và chúng tôi nhìn thấy đầu người chết dính trong sợi giây thòng lọng, mái tóc bạc buông xoã, da thịt trên mặt đã chảy ra trong khi đôi mắt rữa nát như nhìn chúng tôi trừng trừng.
Tuy nhiên đó chưa phải hình ảnh cuối cùng mà chúng tôi chờ đợi. Khi ánh đèn pin rọi vào một góc phòng, thêm một tử thi nữa, bé nhỏ và cô đơn, một bé gái! Chúng tôi biết đó là một bé gái, không phải chỉ vì cô bé là mục tiêu của một cuộc tìm kiếm rộng rãi trong tỉnh mà là nhờ mái tóc dài và bộ quần áo với cái nơ thắt ở cổ. Nhìn mặt không thể biết vì mặt cô bé đã bị chuột bọ làm biến dạng. Cái nơ thắt chặt quá khiến cái lưỡi đen ngòm của cô bé lè ra. Chi tiết khiến chúng tôi đặc biệt lưu ý là áo quần của cô bé là loại áo quần cổ điển của hơn nửa thế kyœ về trước. Có lẽ cô bị bắt buộc mặc bộ áo quần này để đóng một vai trò mà cô không thích...
... Bây giờ chúng tôi đang ngồi trong văn phòng của tôi ở giữa thành phố, đèn bật sáng trưng. Dù bên ngoài trời lạnh với những ngọn gió thu, tôi mở tất cả cửa sổ và cho quạt chạy tối đa cho hết mùi xú uế bám trên da thịt và quần áo chúng tôi.
Rồi tôi lên tiếng:
- Các ông làm ơn cho tôi biết. Theo tôi, rõ rệt là bà ta đã giết đứa bé trước khi tự tử. Nhưng tại sao? Tôi mới tới đây nên không biết gì về bà ta hết. Tại sao bà ta lại làm như vậy?
Bác sĩ Tân hắng giọng:
- Bà Nga ở đó từ khi căn nhà mới xây. Chính vợ chồng bà đã xây căn nhà đó. Chồng bà là một ngân hàng gia giầu có tên là Ân. Khi đó thế giới nằm trong tay họ cho tới khi đứa con gái duy nhất lên ba của họ chết vào một mùa thu. Tôi biết việc này do ba tôi kể lại. Ba tôi cũng là bác sĩ nhưng đã không cứu được cô gái bị chứng bạch hầu, và chính ba tôi đã chứng kiến cảnh cơ nghiệp cha mẹ cô sụp đổ vì cái chết của cô.
Rồi một hôm ông chồng bỏ đi đâu không ai biết. Bà vợ ở lại một mình sống đời ẩn dật.
Tại thành phố này, thỉnh thoảng lại có những bé gái mất tích và thường vào
mùa thu, như cô bé mà mình vừa thấy chẳng hạn.
Bây giờ nghĩ lại, tôi cho có lẽ bà Nga về già lên cơn điên, tìm kiếm những bé gái thế vào chỗ con bà. Bà bắt cóc chúng nhưng không để chúng sống sót. Bà giết chúng nhưng tin rằng chúng vẫn sống, và là con bà.
Có điều không biết bà ta giấu những xác chết đó ở đâu! Chắc chắn khi những xác chết rữa nát, bà ta phải tìm cách chôn giấu. Tôi nghĩ rằng lần cuối cùng có lẽ bà chợt tỉnh, hiểu rõ những việc làm của bà nên đã treo cổ tự tử.
Tôi ngồi yên suy nghĩ. Có nhiều việc phải làm bây giờ. Tôi chưa cho gọi xe hồng thập tự vì còn muốn nghiên cứu kỹ lưỡng trước khi phạm trường bị khuấy động và có thể những chứng cớ quan trọng bị tiêu huỷ. Nhưng tôi biết tôi không thể ngồi yên được lâu hơn. Ít nhất tôi cũng phải thông báo cho cha mẹ bé gái bất hạnh.
Tôi vừa toan đưa tay thì điện thoại reo vang. Tôi giở điện thoại lên nghe và nhận thấy ngay là chúng tôi đã hoàn toàn lầm lẫn. Tôi biết việc gì đã xẩy ra. Đặt vội điện thoại xuống, tôi đứng bật dậy nhìn bác sĩ Tân:
- Không phải bà Nga làm công việc bắt cóc mà chính là ông chồng.
Tân giật mình:
- Ông nói sao?
Hoài há hốc miệng nhìn tôi. Tôi vừa đi như chạy ra cửa vừa nói:
- Chính là ông chồng.
Tân chạy theo:
- Nhưng ông ta đã bỏ đi từ mấy chục năm nay rồi.
- Ông ta không đi đâu hết. Ông ta vẫn ở trong nhà.
Cả hai chạy theo tôi ra xe. Hoài nói:
- Nhưng mình đã lục soát mà đâu có thấy ông ta.
- Ông ta ở trong nhà. Mình ngu quá nên không thấy đó thôi.
Tôi phóng xe ra khỏi ty. Bác sĩ Tân vẫn thắc mắc:
- Tôi không hiểu.
Tôi không muốn nói gì nữa mà chỉ hụ còi phóng như bay. Tới nơi, tôi thắng lại thật gấp, nhảy vội xuống, lao vào nhà, la lớn:
- Ông Ân, tôi biết ông đang ở trong này. Bước ra, bước ra, đừng để tôi phải mất thì giờ.
Căn nhà vẫn lặng lẽ trong khi tôi rọi đèn và phóng mình vào phòng khách, miệng la lớn:
- Ông Ân, nếu ông đụng chạm đến đứa nhỏ, tôi sẽ thẳng tay trừng trị ông.
Tôi vừa la vừa vội vã xô đổ những chồng giấy và quay lại thúc hối Tân và Hoài:
- Phụ tôi một tay. Lẹ đi, lẹ đi.
Cuối cùng chúng tôi tìm thấy ông ta trong phòng nhạc, hay nói đúng hơn, một căn phòng trong một căn phòng với những bức tường giấy. Ông ta ở trong đó, và tuy đã trên tám mươi, trông ông vẫn có vẻ khỏe mạnh khác thường.
Ông trừng mắt nhìn tôi. Tôi chụp áo ông ta và hất ông sang một bên. Và tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ trong y phục của thập niên 30, bị trói và bị bịt miệng, đôi mắt đầy vẻ hãi hùng.
Các bạn thấy không, chính ông Ân là kẻ chuyên bắt cóc trẻ con từ mấy chục năm qua. Ông ta không hề bỏ đi đâu hết. Ông ta chỉ bị mất trí. Bà Nga phải giấu ông và giấu cả những vụ bắt cóc để bảo vệ ông. Tuy nhiên mỗi lần ông hạ sát một đứa bé, sự trung thành của bà dành cho ông lại suy giảm. Tới một lúc không còn chịu đựng được nữa, cách giải quyết duy nhất của bà là tự huỷ.
Tôi đoán rằng ông Ân ở đó vì cú điện thoại mà tôi nhận được báo cho tôi biết lại thêm một bé gái mất tích.
Tôi nghĩ ngay rằng nếu bà Nga không làm việc đó thì còn ai khác hơn nếu không phải chồng bà?
Câu chuyện tôi kể lại cho quí vị nghe xẩy ra cũng đã lâu rồi, lâu lắm rồi, và bé gái đó bây giờ đã trưởng thành và tóc đã bạc.
Tôi biết chắc điều đó vì đứa bé đó chính là con gái tôi, và thỉnh thoảng con tôi hình như cũng nhận ra tôi mỗi khi tôi tới thăm nó vào dịp cuối tuần.
ST​
 
S

scientists

Khúc nhạc Pokemon

Game Pokemon thì ai cũng nghe qua rồi nhỉ ( bên gamevn có cả hội ). Pokemon tròn tròn xinh xinh ai chả thích. Nhưng bên cạnh đó còn có một câu chuyện truyền tai nhau của những tay hardcore về bản ost ám ảnh của Lavender town. OST này thuộc về map Lavender town, một map nhỏ trong game Pokemon năm 1996. Thoạt đầu thì giai điệu nhạc không có gì lạ, những âm thanh lập lại quãng 2 phút phình thường ( hồi bé cũng ôm máy GBA chơi, nhưng ko bật tiếng ). Tuy nhiên sau 3 tháng đầu phát hành, giới truyền thông ghi nhận những ca tự sát của những đứa bé từng chơi qua game này. thế là giới chính phủ JP cũng như cộng đồng mạng tham gia tìm hiểu.....

Phương thức tìm hiểu là dùng soft phân tích âm thanh của bản nhạc nền. chắc thím biết là âm thanh sẽ tạo ra những đoạn nhấp nhô chứ gì (mình không rành nên không biết gọi thế nào ). nhưng soft này khác ở chỗ là nó sẽ chuyển âm thành những điểm ảnh. Và khi chạy được 2 phút của bản nhạc nền, các điểm ảnh tự dưng tạo ra hình của những con pokemon Unown

Unown còn gọi là stick pokemon, chúng có thể ghép với nhau để tạo ra chữ cái hoăc câu. Họ cho chạy hết đoạn nhạc, thì các hình của con Unown tạo ra dòng chữ LEAVE NOW!. Điểm đáng nói là vào lúc đó thì Unown chưa xuất hiện, mà đến các phiên bản pokemon sau thì nhà phát hành mới đưa vào con này. Vậy tại sao chúng lại xuất hiện ? Và họ tạo ra bản nhạc làm clg ?

Nguồn: Voz
 
S

scientists

Câu chuyện thứ 4: smile. jpg

Bức hình Smile. jpg thì mình không post hình vào trong topic này, mọi người thông cảm. Không phải là do mình không muốn, nhưng cái này một Rule (dân dã VN mình là luật ngầm vậy ) trên các diễn đàn Reddit, /x/ của 4chan, Creepy pasta.....các nơi mà tấm ảnh đã đi qua nói chung từ năm 2007 tới nay - thời điểm mà tấm ảnh bắt đầu lan truyền rộng rãi trên Internet. Rule rất đơn giản: Đừng lưu trữ nó dưới mọi hình thức

Bức hình này Google phát một là ra thôi, có thể có nhiều bản khác nhau nhưng gốc của nó là hình chụp con chó Husky....có nụ cười giống người và hàm răng vấy máu. Thông thường thì sẽ có hình con chó thôi, nhưng gốc của nó còn có 2 dấu vân tay dính máu ở phần dưới của tấm hình - dấu vân tay của bà chủ con chó...và dòng chữ Smile ! God loves you Hãy cười lên ! Chúa yêu thương chúng ta . Ảnh hưởng của nó thì .... mình so sánh với bức hình Cô gái giết người: ragemega: ( bức hình huyền thoại có cô gái tóc dài màu nâu nhạt ), nhìn lâu gây cảm giác khó chịu và làm mất sự tập trung, nhận thức bên ngoài.
Gõ vào google chữ Smile.jpg nếu bạn quan tâm đến bức ảnh, nhưng xem lướt qua thôi rồi đóng lại, đi làm gì đó cho nó quên đi, đừng để hình ảnh con chó đó lưu lại trong đầu.

ST
 
S

scientists

Đôi mắt

Trên youtube khoảng tháng 4 năm 2008 có clip mang tên Mereana Mordegard Glesgorv, dài 28s rất kỳ lạ. Có thể bạn sẽ không tìm thấy nó ngay lần search đầu tiên, nếu tìm ra thì chỉ là một clip ngắn có hình một người đàn ông đứng trước phông nền đỏ, nhìn chằm chằm rồi mờ dần ,trên môi nở một nụ cười mỉm...
Tuy nhiên nó chỉ là một phần của một đoạn clip dc up lên sau đó gần 1 tháng
Đoạn clip được cho là phim gốc đó dài 2 phút , và đã bị xóa ngày sau có báo cáo 153 người sau khi xem đoạn clip trên tự móc 1 mắt chính mình và gửi bưu điện đến văn phòng Youtube tại San Bruno , California. Một số khác thì tự sát theo nhiều cách khác nhau. Cơ quan điều tra không hiểu làm thế nào một người có thể gửi bưu điện con mắt của chính mình sau khi tự tay móc nó ra., và những dòng ký tự họ tự rạch trên trán mình thì đến nay cũng chưa giải mã được.
Để dập tắt sự nghi ngờ, Youtube đã upload 20 giây đầu của đoạn clip, như cảnh báo mọi người không nên đi tìm bản gốc cũng như upload lại nó. Đoạn clip full cũng chỉ được xem qua bởi một nhân viên của Youtube, và nhân viên bắt đầu la hét cuồng loạn chỉ sau gần một phút xem. Người này ngay lập tức được tiêm thuốc an thần và không thể nhớ gì về nội dung đoạn clip sau khi tỉnh dậy. Tuy nhiên, theo lời những người đã xông vào phòng để giúp nhân viên trên, thì họ nói là nghe thấy âm thanh rít cao như tiếng máy khoan . Không ai trong số đó dám nhìn vào màn hình lúc ấy
Người upload đoạn clip không bao giờ được tìm thấy, địa chỉ IP cũng không tồn tại. Nhưng xác định được danh tính người đàn ông trong clip. Ông ta tên Byron Cortez, sống tại U.S Virgin Island
Một số nguồn nghi ngờ rằng clip đó chỉ là trò dàn dựng ( Internet hoax ), nhưng một số cho rằng nó có thật, và Youtube đã cố tình chỉnh sửa nửa sau của clip ( 1.02 - hết ) để che đậy nội dung thật. Ai đúng ai sai thì hiện nay vẫn chưa giải đáp được, nhưng sự thật là cái clip ấy vẫn đang trôi nổi ngoài kia, trên mạng Internet.

Nguồn: Voz
 
S

scientists

Tom & Jerry lost ep: Tom's Basement (tầng hầm của Tom)

Câu chuyện bắt đầu với tình tiết quen thuộc có Tom, Jerry và người chủ nhà của Tom (nhân vật bí ẩn nhất lịch sử). Câu chuyện bắt đầu với sự tức giận của người chủ khi thấy Tom ngủ trước cửa tầng hầm, ông ta giẫm mạnh vào đuôi của Tom khiến Tom có vẻ rất đau.
Ông cấm Tom bước chân vào tầng hầm, hay thậm chí là bén mảng trước cửa hầm. Tom sợ hãi và chạy vào phòng khác, trong khi Jerry đứng đó và chứng kiến tất cả mọi chuyện. Jerry cười man rợ (trông rất khác với jerry thường ngày) mặt nó cũng rất đáng sợ. Sau đó nó đi theo Tom vào phòng khác.
Sau đó thì jerry liên tục lừa Tom vào căn hầm. Ông chủ tức giận và đánh Tom bầm dập, sau vài lần bị đập thì Tom trông tàn tạ và thê thảm.
Tom cầu xin Jerray đừng làm phiền nó nữa, Tom không nói mà chỉ khóc và kêu rên. Jerry cười và tiếp tục đẩy Tom vào cửa tầng hầm
Người chủ tóm được Tom và ném nó đi, trông ông ta có vẻ rất tức giận. Cuối cùng thì Jerry quyết định giúp đỡ Tom, nó tóm lấy con dao và đâm người chủ.
Tom mở cửa tầng hầm và cả 2 ném xác người chủ xuống. Phía dưới chất đống xác chết.
Tom và Jerry chạm tay nhau như thể chúng đã hợp tác giết người thành công. Nhưng mặt Jerry bỗng trở nên hung ác, và Tom nói với giọng nói ghê rợn
Don't You Believe It?
Jerry đâm Tom, giết Tom và ném xác nó xuống dưới. Cảnh cuối cùng là Jerry đặt biển for sale trước cửa căn nhà, cười lạnh.
Nguồn: Voz
 
S

scientists

Cánh cổng linh hồn

Vào năm 1983, một nhóm các nhà khoa học danh giá cùng nhau thực hiện một thí nghiệm về thần kinh con người. Họ đặt ra giải thuyết rằng : nếu cơ thể con người không còn cách nào tiếp xúc hay cảm nhận được kích thích từ môi trường bên ngoài, thì họ sẽ dần tiếp nhận được sự hiện hữu của Đấng tối cao . 5 giác quan của chúng ta làm lu mờ cảm nhận về sự vĩnh hằng, và một khi không còn chúng nữa, chúng ta sẽ có thể liên lạc với Chúa bằng ý nghĩ. Một ngày nọ, một người đàn ông cao tuổi , nhận mình không còn lý do gì để sống đã đến với thí nghiệm, trở thành cá thể duy nhất tham gia....

Để loại bỏ hoàn toàn các giác quan của người đàn ông, một cuộc phẫu thuật não và thần kinh công phu được tiến hành, cắt đứt khả năng tiếp nhận thông tin từ 5 giác quan với não. Ông vẫn có thể ăn uống, cử động tay chân, nhưng lưỡi sẽ không còn vị giác, mắt không còn thấy được, tai không thể nghe, mũi không thể ngưởi, thần kinh xúc giác không còn hoạt động. Giờ đây, người đàn ông sẽ sống đơn độc trong bóng tối của linh hồn mình, với những suy nghĩ cô đơn. Ông tự do một mình trong căn phòng kín .Tuy nhiên, ông vẫn có thể nói, và qua đó các nhà khoa học có thể biết ông đang cảm nhận gì....

Sau 4 ngày thí nghiệm thí nghiệm, ông ta bắt đầu nói rằng nghe thấy những giọng nói , lời thì thầm vang vọng từ đâu đó. Cho rằng đó là dấu hiệu hoang tưởng, các nhà khoa học chẳng quan tâm gì đến lời người đàn ông nói...

2 ngày nữa trôi qua, ông ta nức nở, nói rằng ông nghe được giọng nói của người vợ đã chết từ lâu, và quan trọng hơn, ông ta có thể giao tiếp với bà. Các tay nghiên cứu bắt đầu cảm thấy có hứng thú, nhưng vẫn không tin vào câu chuyện này....mãi đến khi ông bắt đầu kể tên người thân đã chết của từng tay nghiên cứu một. Ông ta lặp lại từng câu chuyện gia đình thầm kín, những bí mật mà ngoài bản thân các người ấy, không ai biết.....Điều này là một số đáng kể nhà khoa học rút lui khỏi thí nghiệm.

Sau một tuần giao tiếp với các giọng nói từ người đã chết, người đàn ông đã tỏ rõ dấu hiệu suy sụp. Mỗi khi ông tỉnh táo, thì tâm trí ông như bị dội bom bởi hàng trăm giọng thì thầm , thứ không bao giờ cho ông được yên. Tuyệt vọng, người đàn ông ném mình vào tường , mong muốn cảm nhận được một chút gì đó của thế giới bên ngoài. Ông van xin được tiêm thuốc an thần, cách duy nhất mà ông có thể trốn tránh được các giọng nói là được ngủ....Cách này chỉ hiệu quả được 3 ngày, cho đến khi những cơn ác mộng tìm đến..

Một ngày sau đó, người đàn ôn bắt đầu dùng tay cào móc cặp mắt của mình như muốn móc nó ra ( vẫn còn đấy nhưng vô dụng ). Ông nói rằng các giọng nói giờ đang trở nên hung hãn, luôn luôn đe dọa về địa ngục và sự chết của toàn thể loài người, kêu gào và chạy khắp phòng la hét man dại:

KHÔNG CÓ THIÊN ĐÀNG, KHÔNG CÒN SỰ CỨU RỖI !

Thân thể giờ đã tàn tạ, ông ta mong muốn được chết đi .....Nhưng những tay nghiên cứu còn trụ lại từ chối, vì họ tin rằng : ông sắp đến gần ngưỡng của Chúa

Đến một ngày kia, như đã đến giới hạn, ông không còn khả năng nói lên một câu nào trọn vẹn nữa. Nếu không ai giúp tôi chết , tôi sẽ tự làm. . Ông ta bắt đầu cắn rứt thịt chính mình, bất cứ đau mà miệng có thể với tới. Không chút do dự hay nao núng, bởi vì ông có thể cảm giác sự đau đớn nữa.....Các nhà nghiên cứu phải can thiệp, trói chặt ông ta lại rồi lôi ra khỏi căn phòng, ngăn không cho ông ấy chết.

Sau một vài tiếng, ông ta không còn chống cự nữa. Ông nằm ngửa, hướng đôi mắt mù lòa vẻ như nhìn đăm đăm lên trần của căn phòng, nhìn một cách vô thần trong khi nước mắt từ từ chảy dàn dụa trên khuôn mặt. Hai ngày liên tục, mọi người phải truyền nước cho ông vì ông không ngừng khóc......

Và đến một ngày , ông chậm rãi quay đầu mình về một phía của chiếc giường, thì thầm những lời yếu ớt :

Tôi đã nói chuyện với Chúa , và Ngài đã bỏ rơi chúng ta rồi

Sau đó ông lão trút hơi thở cuối cùng. Nguyên nhân chết không cụ thể.

Nguồn: Voza​
 
S

scientists

Liếm bàn tay

Một cô gái trẻ đẹp một ngày nọ phải ở nhà một mình cùng với con chó nhà thân cận. Lúc này trời đã tối, và trên bản tin thời sự nhà chức trách đang ra thông báo về một tên sát nhân đang lẩn khuất trong khu vực dân cư mà cô đang sống. Tối hôm đó, cô gái cẩn thận khóa chặt mọi cửa nẻo, từ cửa chính đến cửa sổ, duy chỉ có ô cửa nhỏ dưới tầng hầm là chưa đóng. Thôi chắc không sao đâu, cửa đó nhỏ quá mà, cô bèn để nó như vậy, chỉ khóa cánh cửa dẫn xuống tầng hầm và đi thẳng lên phòng ngủ.....Như mọi hôm, con chó trung thành lại rúc vào dưới giường , bảo vệ cô qua đêm.....

Trong đêm đen tĩnh mịch, cô chợt tỉnh giấc bởi tiếng nước nhỏ giọt vọng lại từ phía nhà tắm. Nửa mê nửa tỉnh, cũng chả muốn phải xuống giường để khóa vòi nước mà mất đi giấc ngủ ngon, như thói quen, cô bất giác đưa tay xuống rờ vào đầu con chó cưng, cảm nhận cái liếm ấm áp thường lệ của nó rồi an tâm ngủ tiếp..... Nhưng lại một lần nữa cô tỉnh giấc vì tiếng nước rỉ rả khó chịu đó, và lại đưa tay xuống giường, con chó vẫn ở đấy, liếm bàn tay cô chủ . Cô cảm thấy và tiếp tục yên giấc......

Trằn trọc, khó ngủ vì tiếng nước rỉ rả phiền toái lúc giữa đêm ngon giấc, cô mệt mỏi bước xuống giường, uể oải và thầm bực tức lê bước về phía nhà tắm. Càng tới gần nhà tắm, tiếng nước nhỏ giọt càng trở nên rõ ràng. Cô chậm chạp đẩy cửa nhà tắm, lúc này tối như mực, cô bèn bật đèn lên.....

Chào đón cô gái là một cảnh tượng man rợ, xác con chó cưng bị treo lủng lẳng trên cái vòi nước, máu rỉ ra từ vết cắt trên cổ chú chó nhỏ từng giọt, từng giọt xuống bồn tắm đỏ thẫm

Hoảng loạn, nhưng cô chợt nhận ra trong gương có gì đó rất lạ. Cô gái liền quay ra đằng sau, và nhận ra một dòng chữ viết bằng máu ở trên bức tường phòng tắm :

Con người cũng biết liếm tay đấy......

Nguồn: Voz​
 
S

scientists

Rotten Girl, Grotesque Romance


Ai quan tâm xin gõ vào google "Rotten Girl, Grotesque Romance" để xem hình ảnh và nghe bài hát !

Rotten Girl, Grotesque Romance (Stalker) (ロッテンガールグロテスクロマンス【ストーカー】)là một bài hát được hát bởi Vocaloid 01 Hatsune Miku. Người ta xếp nó vào loại Vocaloid horror bởi bản chất kinh dị của câu chuyện đằng sau nó.

Ở một khoảng thời gian, có một vụ giết người bí ẩn đã xảy ra ở Tokyo, Nhật Bản. Vụ án chưa bao giờ được truyền hình công khai, e sợ rằng nó sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới công chúng; tuy nhiên, có một bản báo cáo được đưa tới một thành viên giới truyền thông bằng cách đút lót một cảnh sát có mặt trong vụ án.

Một vụ giết người đang diễn ra ở <Địa điểm đã được thay đổi> mà trong đó thi thể của những nạn nhân đã hoàn toàn mất tích. Có khá nhiều đầu mối chỉ rõ rằng một vài hành tung bí ẩn có liên quan. Ví dụ như vụ của nạn nhân <Tên đã được thay đổi>, một thanh niên 20 tuổi yêu mèo. Trong nhà anh ta là ba bưu phẩm chứa những con mèo đã bị cắt ra thành nhiều phần. Thứ này cho biết rằng hung thủ có quen biết với nạn nhân. Anh ta cũng có hứa hôn với <Tên đã được thay đổi>, người đã bị sát hại ba ngày trước. Phần trên của cơ thể và cái đầu cũng đã được tìm thấy trong nhà anh ta, và họ không nghi ngờ rằng hôn phu của cô là thủ phạm. Dấu máu của cô dẫn tới một hộp quà đã được gửi cho nạn nhân. Tuy nhiên, lần này, địa chỉ của của người gửi, cứ như để cho cảnh sát biết rằng đã có một kẻ bám đuôi theo dõi anh ta. Chúng tôi bất ngờ đột kích căn nhà ở địa chỉ đó. Một căn nhà đầy những vật dụng ngỡ tưởng chỉ có trong ác mộng. Không khí u tối, buồn thảm với những tấm thảm dính máu và những bước tường tróc sơn, nhưng đó không phải tất cả. Có máu khô ở mọi nơi, trần nhà, sàn nhà, những bức tường, đồ nội thất. Cứ như là ai đó đang điều hành một lò mổ trong chính căn nhà của họ. Có vô số vật dụng sắc nhọn treo trên tường như đồ của bác sĩ phẫu thuật, có cả dao mổ, máy khoan cưa xương và những đồ vật khác. Đặc biệt nhất là, có một bức tường, treo đầy những ảnh của nạn nhân đang làm việc thường ngày mà không biết đang có người theo dõi mình. Giữa bức tường là một tấm màn cửa màu đỏ. Khi kéo ra, thấy vô số những cái hộp chứa chân tay bị cắt rời và cả xác người; trong đó có cả của nạn nhân. Tên sát nhân vẫn đang chạy trốn.

Thành viên của giới truyền thông đó nghĩ rằng để truyền bá tin này thì nên làm một bài hát Vocaloid horror từ góc nhìn của hung thủ là thích hợp nhất

Bài hát
Rotten Girl, Grosteque Romance có một ảnh hưởng kì lạ đối với người xem nó. Dựa trên những phiên bản của video và những tấm ảnh kẻm theo. Trong một phiên bản cụ thể, nó hiện một hình ảnh của Miku và bức tường đầy những tấm ảnh, mặc một bộ váy đỏ khá đơn giản, một cái lưỡi xâu khuyên thè ra và làn da nhợt nhạt. Thứ đáng chú ý nhất của cô lại là đôi mắt, một đôi mắt như của một người chết, đờ đẫn và vô cảm, đồng thời cũng rất to (Hình ảnh phản chiếu của yandere, một thuật ngữ anime chỉ một người yêu đến điên cuồng).

Bài hát bao gồm rất nhiều âm thanh đa dạng mang sắc thái ghê rợn và dồn dập. Lời bài hát được viết dưới góc nhìn của sát thủ, mô tả rất kĩ những lần bám đuôi và sự ngưỡng mộ của cô ta với đối tượng. Phần đáng sợ nhất là trước đoạn điệp khúc, âm thanh của nhạc khí bỗng biến mất và những lời tiếp theo được hát cứ như là qua một cái radio.

Ở cuối đoạn, có tiếng gót giầy vang lên, cùng với tiếng kim loại đổ vỡ. Âm thanh đó ngày một to hơn, nhanh hơn, cứ như là hung thủ đang đi rất dồn dập, cho tới khi khúc nhạc trở lại cho đoạn điệp khúc.

Ai nghe lần đầu thì cẩn thận nhé !

ST
 
S

scientists

Thí nghiệm 15 ngày không ngủ của người Nga

Cuối những năm 1940, các nghiên cứu gia người Nga thực hiện một thí nghiệm : giữ 5 người không ngủ liên tục trong vòng 15 ngày sử dụng hỗn hợp khí gas không mùi. Các cá nhân này được giữ trong một môi trường khép kín, khí oxi vẫn được bơm vào liên tục, nhưng bên cạnh đó hỗn hợp khí gas trên vẫn duy trì ở tỷ lệ thích hợp, nhằm giữ họ sống và trên hết là : không ngủ được. Trong căn phòng rộng rãi đó, họ có tất cả những gì họ cần: sách vở, ghế để ngồi nghỉ ( nhưng không thể dùng để nằm ), hệ thống nước sinh hoạt và vệ sinh, và lượng lương khô cần thiết để duy trì sự sống.
Và họ là những tù nhân chính trị, bị bắt trong chiến tranh Thế giới lần 2

5 ngày đầu tiên của thí nghiệm, các tù nhân không ngừng kêu ca, hỏi về việc liệu họ sẽ được trở về nhà nếu tuân thủ theo người Nga hoàn thành thí nghiệm này ? trong khi đó, những cuộc hội thoại giữa 5 người họ liên tục được ghi lại, và hành vi của họ luôn được quan sát bởi hệ thống camera ngầm.....Câu chuyện tán gẫn của 5 người thường là những gì họ trải qua trong quá khứ, gia đình, vợ con, chiến tranh.....và khi chạm mốc ngày thứ tư, câu chuyện dần mang hướng u ám, sầu thảm

Ngày thứ 5. Các cá nhân tham gia có xu hướng kể lại những gì đã làm, và những sự kiện đã đem họ tới đây. Một số đã có dấu hiệu của bệnh hoang tưởng. Họ ngừng tán chuyện cùng nhau, mà không ngừng thì thầm vào những chiếc Microphone - thứ họ dùn khi yêu cầu cần thiết. Những lời thì thầm khó nghe, trầm trầm. Hoặc họ cứ nhìn chăm chăm vào tấm kính một chiều - nơi mà có những nhà khoa học ngày đêm dõi theo họ. Phải chăng họ nghĩ họ sẽ vượt qua 15 ngày không ngủ ?? Và các nhà khoa học nghĩ rằng đó là do ảnh hưởng của khí gas

Ngày thứ 9.....một người trong số họ bắt đầu gào thét man dại. Ông ta chạy khắp phòng, gào bằng tất cả sức lực của mình trong 3 tiếng liền, mãi cho đến khi những gì ông có thể phát ra đươc chỉ còn là những tiếng ú ớ vô nghĩa ..... có lẽ dây thanh quản đã bị đứt ?? các nhà quan sát nghĩ..... Nhưng ngạc nhiên nhất là phản ứng của các cá nhân còn lại - những đồng đội của người đàn ông kia. Họ vẫn tiếp tục thì thầm với chiếc Mic, mãi đến khi cá thể thứ 2 bắt đầu gào thét....

Bỗng nhiên, tiếng gào thét chấm dứt...cũng như tiếng rì rầm trong Microphone cũng im bặt..

3 ngày nữa đã trôi qua, các nhà khoa học lo phát sốt, kiểm tra hàng giờ những cái Microphone xem liệu chúng có phải bị hư không...Vì không thể nào 5 con người trong cùng một căn phòng khép kín lại không làm phát sinh bất cứ tiếng động nào. Họ không chết . Chỉ số hấp thụ o6xy cho thấy 5 cá nhân vẫn sống khỏe mạnh.....

Ngày thứ 7, hệ thống camera đột nhiên mất tín hiệu. Nhưng thí nghiệm vẫn được tiếp tục , chỉ còn trông cậy qua hệ thống Microphone và ô kính một
chiều nhỏ bé và ánh sáng leo lét trong căn phòng chứa 5 người họ.....

Mãi đến ngày thứ 14, các nhà khoa học và quân đội ( giờ đã có mặt ), thực hiện giải pháp cuối cùng: thiết lập hệ thống giao tiếp vào căn phòng, đưa ra một số đề nghị với mong muốn nhận lại những tín hiệu sống, dù là yếu ớt từ 5 cá nhân mà họ nghĩ đã chết, hay đã chuyển sang sống thực vật. Một người nói :

Chúng tôi sẽ vào để kiểm tra micrphone, tránh xa khỏi cửa và nằm úp xuống sàn nhà. Nếu hợp tác, bạn sẽ được tự do ngay lập tức

Tuy nhiên đáp lại gợi ý cho sự tự do trên, là một câu trả lời ngắn gọn nói với một giọng điệu bình thản :

Chúng tôi không muốn được tự do nữa....

Tranh cãi nổ ra giữa những nhà khoa học và các tay tướng lĩnh đã đầu tư cho thí nghiệm này. Không thể đưa ra môt ý kiến nào để giải thích, họ đã quyết định mở cửa căn phòng vào ngày thứ 15 lúc nửa đêm.
Khí ôxi được bơm đầy vào căn phòng, khí gas thì rút dần ra ngoài. Ngay lập tức, 3 giọng nói khẩn khoản xin họ hãy bơm lại khí gas đó vào phòng, tha thiết như thể cả mạnh sống họ đang phụ thuộc như vậy. Dù gì đi nữa, binh lính bắt đầu tiến vào căn phòng, họ bắt đầu gào thét man dại hơn lúc trước. Và những gì các binh sĩ nhìn thấy dường như vượt quá sức tưởng tượng của họ

4 cá nhân vẫn còn sống, nhưng không ai dám nói rằng, có phải thật sự là họ còn sống ?

Lương khô vẫn còn nguyên, cho thấy là từ ngày thứ 5 trở đi, họ không ăn chút nào cả. Trong góc căn phòng , một đống thịt và nội tạng của một người đó đã bịt kín nút thoát nước của phòng. Có vẻ như người này đã tự cào cấu ngực, bụng mình liên tục đến chết. Căn phòng giờ đây ngập trong nước quá cả bàn chân. 4 cá nhân còn sống cũng có dấu hiệu của việc tự hành hạ mình, họ bị tróc da phần ngực và bụng , da và máu vẫn còn vương trên đầu ngón tay gầy guộc...

Làm sao chúng ta có thể gọi họ là những con người các binh sĩ nói với nhau.
Những cơ thể ốm yếu, máu me loang thấm những chiếc áo. Gần như da ngực đã bị tróc hết, lộ ra những mảng xương sườn, những mảng da bị cào tróc lộ cả những gân máu đỏ.......Nhưng xem ra cơ quan tiêu hóa vẫn còn hoạt động, có khả năng tiêu hóa được thức ăn, cũng như hệ hô hấp...

Họ thảo luận xem liệu có nên đưa những con người này ra khỏi căn phòng , chấm dứ cuộc thí nghiệm hay không....Nhưng binh lính liền từ chối quay lại căn phòng đó, sau gì họ đã chứng kiến. Trong căn phòng thí nghiệm, 4 giọng nói thay phiên nhau cầu xin được tiếp tục sống trong căn phòng, trog thứ khí gas đó....Vũ lực được áp dụng....4 cá nhân đó phản ứng một cách điên cuồng, như thể dùng hết mọi tan lực chống lực sự cưỡng chế. Họ dùng răng cắn và cổ, dùng tay cào khắp mặt , một người lính thì bị giựt đứt tinh hoàn và gần như đứt một chân vì sự hung bạo này.... Trong lúc đó, một cá thể thí nghiệm đã bị thương, chảy máu liên tục. Viên y tá liền thực hiện cầm máu và tiêm thuốc an thần cho các cá thể còn lại, nhưng dường như vô vọng...Dù đã bị tiêm một lượng an thần gấp 10 lần ngưỡng người thường có thể chịu được, như họ vẫn kháng cự như những con thú bị dồn đến đường cùng, chống cự điên loạn các bác sĩ và người lính.....Họ không ngừng gào thét:

NỮA ĐI ! CHO TÔI NỮA ĐI.....

Cuối cùng thì chỉ còn 3 người sống sót sau lần cưỡng chế, họ ngay lập tức bị trói chặt và chuyển đến phòng nghiên cứu.....trong khi vẫn không ngừng van xin được hít thở thứ khí gas đó...

Cá nhân đầu tiên được đưa lên bàn mổ, ông ta không còn dây thanh quản nữa bởi vì nó đã bị đứt do kêu thét quá lâu. Ông ta chỉ còn có thể gật, và lắc đầu của mình, khi một bác sĩ gợi ý cho ông ta hít lại thứ khí gas kia, ông ta liền gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý, thậm chí cả lời yêu cầu phẫu thuật mà không cần thuốc gây mê. Quá trình phẫu thuật diễn ra 6 giờ, quá ngưỡng chịu đựng mà một con người có thể trải qua... Một y tá, viết lại trải nghiệm kinh hoàng của mình: ông ta luôn cười với tôi, mỗi khi tôi liếc nhìn bắt gặp ánh mắt của ông ta, rất nhiều lần......
Khi cuộc phẫu thuật kết thúc, thay vì tiếp tục nằm im như ông ta đã làm trong suốt 6 tiếng qua, thì lại tiếp tục chống cự. Mãi khi một người đưa cây bút và mẩu giấy, thì điều ông ta muốn mới được làm rõ:

MỔ XẺ TÔI NỮA ĐI

Cá thể thứ 2 thứ, với tình trạng tương tự, cũng trải qua cuộc phẫu thuật. Nhưng ông ta không chống cự, mà chỉ cười ngặt nghẽo liên tục, một giọng cười của một kẻ mất trí hoàn toàn. Những giây phút mà đươc xem như tỉnh táo của người này là khi ông ta được hít thở thứ khí gas khí nghiệm..... Khi các nhà nghiên cứu hỏi: họ cần thứ khí này làm gì ? Chỉ có một câu trả lời duy nhất :

Tôi phải luôn giữ mình tỉnh giấc....

Không khí hoảng loạn lan ra khắp trạm, không ai biết việc gì đang xảy ra. Và đúng lúc này, viên chỉ huy ra đội, ra lệnh nhốt tất cả 3 cá thể thí nghiệm và các nhà nghiên cứu chuẩn bị cho một cuộc phi tang .....

Nhưng ngay trước khi ông ta kịp ra lệnh, một y sĩ đã kịp tước khẩu súng ngắn, và bắn vào đầu ông ta ngay trước khi viên tướng này kịp bước ra khỏi căn phòng. Và với sự sợ hãi , ông chĩa khẩu súng vào cá thể duy nhất còn lại, cất tiếng hỏi:

MÀY LÀ THỨ GÌ ? Tao phải biết... !!!

Cá thể thứ 3 cười mỉm và trả lời:

Các người quên bọn ta dễ dàng thế ư ?? Bọn ta cũng chính là các người, là sự điên cuồng luôn lẩn khuất, cầu xin sự giải thoát từng giây từ tận cùng tâm trí thú vật của các người ....

Bọn ta là thứ mà các ngươi luôn tìm cách trốn tránh trong mỗi giấc ngủ, là thứ mà các người làm cố dịu êm mỗi khi muốn tìm về sự bình yên của màn êm, thứ mà không bao giờ có

Viên y sĩ sững người, và một lúc sau nổ súng giết chết cá thể nghiên cứu.....với một phát vào giữa ngực

Những lời cuối cùng trước khi cá thể trút hơi thở cuối cùng :

Gần....tự do....rồi

Nguồn: Voz​
 
S

scientists

Slender Man​
(Hình ảnh trong bài không có tính chất kinh dị)
Series có thật về Slender Man các bạn có thể xem tạiĐÂY
Việt Nam mình có ông Kẹ, ông Ba Bị thì bên trời tây cũng có một quái nhân giống như thế, tên là Slender Man là một sinh vật hoặc là với các đặc điểm và khả năng kì dị. Slender Man lần đầu tiên được đề cập trong diễn đàn Something Awful Forum's Create Paranormal Images. Slender Man thường xuất hiện như là một người cao lớn trong bộ đồ vest màu đen hoặc màu xám, cà vạt màu đỏ hoặc đen và mặc áo sơ mi trắng, không có mắt, miệng, hoặc xác định rõ ràng trên khuôn mặt.

Nó không có tóc, và thường có tay không bình thường. Slenderman thường được mô tả trong hình ảnh và văn học là từ 1m8 đến gần 3m tùy thuộc vào tình hình, trong một số đoạn phim quay lại thì dường như nó cao khoảng 1m8 đến 2m. Do tính chất không chính xác của nó, và sự khác biệt giữa những chứng cứ đã được ghi lại, vẫn chưa có ai đủ khả năng chứng minh sự tồn tại của nó.

Khả năng của Slender Man



Slender man được tả rằng có khả năng căn bản bao gồm tàng hình để chọn đối tượng, thường là người trưởng thành, chúng có khả năng thay đổi chiều cao và hình dạng cơ thể, khả năng để biến cánh tay thành xúc tu, và khả năng để mọc lên những xúc tu phụ để sử dụng như vũ khí bổ sung hoặc chân (hoặc chỉ đơn giản là để truyền nỗi sợ hãi thành con mồi của nó). Nhiều nhân chứng nói rằng nó có thể kiểm soát tâm trí của con người. Slender Man cũng có kết nối với trẻ em, với nhiều những câu chuyện ban đầu xoay quanh về việc những đứa trẻ bị biến mất hoặc rõ ràng hơn là Slender Man được nhìn thấy trong các bức ảnh với trẻ em.

631px-Slenderman.png

Slender man cao hơn một cánh cửa 2m

Slender man trong thần thoại và văn hóa



Slender man không có lịch sử chính xác được xác định, tuy nhiên một số người cho rằng đã thấy Slenderman được gọi là Der Ritter và Der Grossman trong những quyển sách từ thế kỉ 15 ở Đức và trước đây, nơi mà nó đã ăn mặc của một con số hiệp sĩ hoàng gia. Những câu chuyện cổ tích và thần thoại Đức cũng sử dụng của các sinh vật như những câu chuyện cảnh báo cho trẻ em.

490px-Slender_man.jpg

Slender man đã xuất hiện từ rất lâu

Nhiều hình ảnh từ đầu những năm 1900 đã được báo cáo về Slender man, báo cáo từ thời gian này xuất hiện nhiều ở Mỹ, Anh, và Nga, và những vụ mất tích trẻ em cũng tăng lên đột biến.

Ta có thể thấy Slender man có những đặc tính như sau:

  • Slenderman sẽ tìm tới những nạn nhân mà không có lí do.
  • Sau đó nó sẽ liên lạc với nạn nhân, nếu nạn nhân là một đứa trẻ, nó sẽ tỏ ra thân thiện
  • Những nạn nhân là người lớn đều có một đặc điểm chung: họ đã trải qua một thảm kịch khủng khiếp trong cuộc sống của họ, thậm chí thảm kịch được thực hiện bởi Slenderman.
  • Nếu nạn nhân là một người lớn, nó sẽ lén lút đi theo nạn nhân trong thời gian dài và gây ra bệnh Slender, triệu chứng là hoang tưởng, chảy máu mũi, ác mộng, ảo giác xuất hiện và nhiều triệu chứng khác nguy hiểm.Cuối cùng, nó sẽ bắt cóc nạn nhân vào rừng gần đó, nơi họ sẽ bị giết.

Slenderman.png

Có vẻ như Slender man khá yêu trẻ con

608px-VIncents_sixth_slender_sighting.png

Một Slender man rình rập nạn nhân của mình

300px-SlendyEverymanHYBRID.png

Slender Man xuất hiện ngay ngưỡng cửa một nạn nhân

Vào cuối những năm 1990, công nghệ sáng tỏ hơn về các sinh vật thông qua việc sử dụng của máy ảnh và máy quay phổ biến. Slenderman được ghi lại và chụp ảnh rình rập nạn nhân tiềm năng nhiều lần.

Trong cuối những năm 2000 đến đầu những năm 2010, một vài cá nhân ghi lại những vụ rình rập lúc nó diễn ra và các vụ tấn công của chính mình mình và bạn bè của họ. Những tài khoản này video có tên mã là Marble Hornet, EverymanHYBRID., DarkHarvest00, MLAndersen0, và TribeTwelve.

ST
 
Last edited by a moderator:
S

scientists

Những Mẩu Giấy

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi tìm thấy mẩu giấy đó .Tôi tìm thấy nó ở dưới đáy 1 trong những cái hộp chuyển nhà của tôi , nó có dòng chữ : XIN CHÀO , LÀM ƠN TRẢ LỜI!

Tôi không biết mảnh giấy này đã nằm ở đây được bao lâu nữa vì tôi đã để quên cái hộp dưới tầng hầm kể từ khi tôi mới chuyển đến . Tôi bỏ qua nó , coi như không có chuyện gì xảy ra cho đến buổi sáng hôm sau , khi tôi mở cái máy làm cafe của mình thì ở bên trong có 1 tờ giấy ướt có dòng chữ : LÀM ƠN TRẢ LỜI , CỨU TÔI VỚI! Lúc đó , tôi vẫn nghĩ đó chỉ là 1 trò đùa của 1 trong đám bạn của tôi bởi vì ms chỉ lúc trước khi pha cafe tôi không thấy gì trong đó cả .

Nhưng sau đó tôi bắt đầu tìm thấy nhiều mẩu giấy , dưới miếng di chuột , dưới bàn máy tính ,ở trong cuộn giấy vệ sinh , dưới cái đầu DVD .... ở những chỗ mà sẽ không ai nghĩ đến , ở những chỗ mà sẽ không ai tìm kiếm cả và sẽ rất ngu ngốc khi để lại 1 thông điệp ở những chỗ đó . Nhưng chúng vẫn liên tục xuất hiện , chỉ vs 1 nội dung lặp đi lặp lại : Cầu xin tôi cứu giúp .

Cho đến 1 ngày , tôi ngán ngẩm vs trò đùa này và quyết định viết lại vào phía sau 1 mẩu giấy được đặt trong máy giặt của tôi : Xin chào , tôi đang trả lời bạn đây , xin hãy giải thích tình huống của bạn ? Tôi đặt mẩu giấy vào máy giặt và đi vào phòng vệ sinh . Ngay khi bước ra tôi lập tức nhận thấy tôi đã có thư trả lời ở trên bàn phòng khách . Nó viết : CẢM ƠN , TÔI ĐANG BỊ GIAM GIỮ! . Tôi tiếp tục ghi vào đằng sau tờ giấy :Anh bị giam giữ ở đâu ? Làm sao anh có thể liên tục gửi giấy cho tôi ? Chần chừ 1 lúc tôi quyết định đặt nó đằng sau di-văng và núp ở sau cánh cửa chờ xem ai sẽ xuất hiện . Tôi ngồi chờ như 1 thằng ngốc trong 3 tiếng đồng hồ nhưng không có ai xuất hiện và trong suốt ngày hôm đó tôi không nhận được mẩu giấy nào khác nữa .

Ngày hôm sau , khi tôi kiểm tra hòm thư , tờ giấy lại xuất hiện :TÔI BỊ KẸT Ở CHIỀU KHÔNG GIAN 2D Ở DƯỚI ANH . Tôi bực mình ghi viết vào tờ giấy : Cho dù là ai đi nữa thì trò đùa này éo hay chút nào cả , để tao yên

Ngày hôm sau , tôi nghiên cứu về the second Dimension(chiều không gian 2D) mà tớ giấy nhắc đến . Tôi đọc được những dòng sau : Chiều không gian thứ nhất là 1 điểm được xác định trong vũ trụ . Chiều không gian thứ 2 ( dòng này được gạch chân ) là những thứ có chiều cao và rộng trong khi không gian thứ 3 có thêm chiều dài .Chiều không gian thứ 4 có thêm thời gian và thứ 5 là quá khứ : là những thời điểm đã từng xảy ra trôi nổi trong dòng thời gian . Tôi ngẫm nghĩ và ghi vào mẩu giấy : Sao anh có thể đọc được mảnh giấy này nếu anh ở chiều không gian thứ 2 ? thậm chí anh còn không tồn tại rồi để nó vào trong ngắn kéo .

Câu trả lời của tôi đến vào sáng hôm sau , khi tôi đang chuẩn bị tắm : CHỮ VIẾT LÀ 2D .KHẲ NĂNG NHÌN LÀ 2D . 2 THỨ THUỘC VỀ 2D CÓ THỂ SỬ DỤNG ĐƯỢC

Nhưng chừng đó thông tin là chưa đủ để tôi có thể giúp được anh ta - cho dù đó có là ai hay cái gì đi chăng nữa . Tôi viết tiếp : Làm thế nào để tôi giúp được anh vào mẩu giấy vào xả nó xuống toilet .

LÀM CHO TÔI THÀNH 3D thông điệp tiếp theo được tôi đón nhận ở trong 1 thanh sô cô la chưa bóc ra . Làm thế quái nào tớ giấy lại ở trong 1 thanh sô cô la chưa bóc ra được ? Nhưng tôi tự nhủ chắc có lẽ chỉ là 1 chương trình TV thực tế , đến phút cuối sẽ xuất hiện camera và bọn họ sẽ cười vào mặt mình . Tôi chỉ ghi lại BẰNG CÁCH NÀO??? . Tôi vẫn nhớ chỗ tôi để mảnh giấy bởi vì sau đó 1 thời gian dài tôi không nhận được thứ gì khác nữa . Tôi để nó bên trong vết rạn của cái tủ gương = gỗ của tôi và sau đó nửa năm , tôi không còn nhận được thông điệp nào nữa .

1 buổi sáng nọ , chuẩn bị đi làm , tôi vào phòng và chỉn chu quần áo trong gương , vẫn chính cái gương đó mặc dù bây h tôi đã chuyển nó sang hướng đối diện . Bỗng tôi để ý thấy 1 vật gì vuông vuông ở trên tường khi nhìn vào gương , quay lưng lại nhìn bức tường tôi rất kinh ngạc khi không thấy gì , quay vào gương thì vẫn thấy . Tôi kéo từ từ cái tủ gương lại gần , cho đến khi tôi có thể nhìn vào gương và đọc đước mẩu giấy qua vai tôi : LÀM CHO MÀY THÀNH 2D

Tôi kinh hoàng biến ngay khỏi ngôi nhà . Sau 1 tuần ở nhờ nhà bạn gái tôi vứt bỏ tấm gương , cái máy làm cafe , cái tủ , tất cả mọi thứ . Tôi vẫn thường hoảng sợ khi thấy bất kì mẩu giấy nào đó trên sàn nhà hoặc trong quần áo . Tôi vẫn sợ hãi là 1 ngày nào đó tôi mở 1 quyển sách ra và lại thấy những thông điệp khủng khiếp đang ám ảnh tôi .

Nguồn: Voz​
 
S

scientists

Khách ở trọ nhà chúng tôi

Tôi yêu cái cách mà ông nội thường giữ tôi bên cạnh. Vào ngày mà mẹ không có ở bên, ông thường ở cùng để an ủi tôi. Tôi ngồi vào lòng ông, kể câu chuyện về những ngày của tôi, và tôi cảm giác như mình chẳng bao giờ cô đơn. Mặc dù trong nhà chúng tôi gần như trống trải khi mẹ đi làm, và tôi cứ nói chuyện và ngồi với ông trong khi ông đắm mình trên chiếc ghế đá, chúng tôi thường có những vị khách ở mỗi phòng trong căn nhà.

Có Edna và Elma (cặp sinh đôi) mà ông tôi thường bầu bạn, họ thường ngồi ở trong bếp với ấm trà chính giữa bàn. Có cả Joseph người đốn gỗ thường đi học với bố. thường ngồi với bố mỗi khi mà bố học bài ở bàn làm việc, với 1 nụ cười trên mặt, lúc nào cũng nhìn vào cuốn kỉ yếu trung học khi mà Joseph thường đi học với bố như một người bạn. Trừ khi lúc mà mẹ cần sử dụng một chiếc ghế thì Joseph sẽ đứng kế bên bố để nhìn vào cuốn kỉ yếu.

Sau đó chúng tôi có vị khách trẻ nhất như Beth và Tomas, những người trạc tuổi tôi. Thường ở trên lầu khi mà họ không chơi với tôi. Tuy nhiên tôi không quan tâm nếu Tomas đang ở trên đó với bố mẹ cậu ấy, cậu ấy không bao giờ nói chuyện với tôi, chỉ làm khuôn mặt ngốc nghếch khi tôi cố rủ cậu ấy chơi cùng. Nhưng Beth thì rất là tốt, cô ấy có mái tóc vàng và những lọn tóc xoăn, sức nước hoa và trang điểm, và đôi khi mẹ mua cho cô ấy những chiếc đầm mới để mặc. tôi chắc chắn rằng cô ấy rất thích chúng, vì cô ấy luôn giữ khuôn mặt cười, ngay khi tôi hỏi mẹ tại sao cô ấy có vết sẹo xấu xí trên lưng. Tôi cảm buồn khi mà mẹ nói rằng cô ấy có nó khi mà cô ấy đến đây và chia tay với bố mẹ, những người mà mẹ nói là rất xấu. Nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ xem cô ấy như một cô em gái mà tôi chưa từng có, nhưng tôi chỉ chơi những trò chơi với cô ấy khi tôi buồn. Nhưng mẹ thì thường la mắng tôi khi mà tôi làm chiếc đầm của Beth bị bẩn hay vô tình làm ngã cô ấy.

Tối nay mẹ nói chúng tôi sẽ có thêm 1 vị khách nữa, và một người bạn để tôi chơi cùng! Mong sao gia đình cậu ấy có thể đến cùng! Nhưng mẹ nói rằng rất khó để đưa cả gia đình của cậu ấy đến ở như gia đình của Tomas. Sau đó mẹ ra ngoài đi làm, mẹ nói rằng mẹ sẽ về khi trời tối khuya. Mẹ hôn vào má tôi, đem đồ nghề, và nói rằng tôi phải dọn 1 chỗ trống trong phòng Beth cho cậu bé ở. Đó là lần cuối tôi nói chuyện với mẹ khi mẹ đi làm, và tôi lên lầu để dọn phòng ngủ. mất một lúc và sau khi tôi xong thì tôi không muốn chơi cùng Beth như tôi thường làm. Nên tôi lấy một quyển sách ở kệ của Beth rồi chạy xuống dưới phòng khách. Như thường lệ ông vẫn ở đó, ngồi ngay băng ghế đá, đợi tôi ngồi vào lòng và kể ngày mới của tôi.

Nên tôi trèo lên người ông, và rúc vào lòng ông và kể ông nghe về cậu bé mới đến. Nhưng tôi nhận ra có gì đó không ổn. Đầu ông ấy nghiêng hết qua một bên, và mắt thì nhắm nghiền. Nên tôi nhảy ra và chạy ngay vào phòng nhanh nhất có thể. Chạy qua cả Edna và Elma rồi ngay lập tức lấy chiếc hộp bạc nơi mà chúng tôi để những đồ thiết yếu cho ông. Tôi chạy xuống phòng khách, dừng lại ở lối ra và nhớ ra rằng tôi phải “chào buổi tối” với Edna và Elma trước khi tôi chạy lại chỗ ông. Cầm trên tay những phụ kiện, tôi bỏ ra phía sau ghế của ông và nhìn vào cổ ông. “ Ông à vết khâu ông lại tuột chỉ rồi kìa! Biết bao nhiêu thời gian của cháu để sửa lại vết khâu đó lần trước đấy!... hmph… nếu mà mẹ khâu chặt ông vào cái máy mà ông thường dựa vào giống như bà đã làm với Beth, thay vì với mớ vải bồng bông này. Thì ông sẽ không có ngã hoài như vậy! “

Nhưng tôi không có hề giận ông, đâu phải lỗi của ông. Mẹ mới học khâu khi mà bà đem ông về đây như một vị khách mới. Chúng tôi chỉ mới chuyển đến khu này và mẹ chỉ muốn đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không còn cô đơn nữa. Nhưng mà không phải lo, những vị khách của chúng ta đã ngồi ngay ngắn và thẳng thóm vì chẳng bao giờ ngã nữa, và mẹ có nói một ngày nào đó mẹ sẽ ngồi kế bên ông khi mà tôi ra ngoài đem những người khách mới về.

ST
 
Top Bottom