- 27 Tháng hai 2017
- 2,140
- 4,212
- 644
- 19
- Cần Thơ
- THPT Chuyên Lý Tự Trọng
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Hôm nay mình sẽ cho mọi người đọc một truyện ngắn do tự mình sáng tác, đọc cũng nghe hơi buồn buồn tí nhé, mình sáng tác cái này khoản 1 tháng lận cũng là tập truyện ngắn đầu tay luôn nên mọi người đọc và like ủng hộ để mình có động lực sáng tác thêm nữa nhé. Mình nói thất thì cốt truyện lấy bối cảnh ở nước Mỹ nhưng mình lại sống ở Việt Nam cũng hơi kì kì, mình không có chép trên mạng đâu nhé tự trong đầu lóe lên là mình viết luôn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^.
Tôi...là ai?
Tôi là một người vô gia cư sống ở giữa lòng thành phố nước Mỹ. Một cuộc sống quá tồi tệ, bữa đói bữa no, chẳng hề mảy may quan tâm hay lo lắng cái gì cả, mỗi ngày tôi đều tự hỏi mình:"Tôi là ai?" Một câu hỏi quá ngu ngốc, nhưng nói thật thì những ký úc của tôi đều mất hết, tên tuổi, cha mẹ,...những cái đó đối với tôi là quá mơ hồ vì tôi chẳng nhớ được gì cả. Bỗng nhiên một ngày, vài người đến nói với tôi:
_Chúng tôi sẽ đưa anh và những người vô gia cư khác đến gặp người mà các anh cần gặp
Tôi trả lời:
_Người mà chúng tôi cần gặp? Các anh đang nói cái gì vậy? Chúng tôi đã còn người thân đâu?
Bọn họ nói:
_Anh cứ theo chúng tôi đi rồi sẽ biết...
_Hừ, các anh bắt tôi và những người khác đi rồi tra tấn để chúng tôi phải khai ra cái gì mà các anh cần phải không? Nói thật đó, tôi và những người vô gia cư chẳng có cái gì để khai hết đấy!
_Tại sao anh lại cố chấp như vậy? Chúng tôi đến để giúp các anh mà
Tôi trả lời họ bằng một giọng bực tức:
_Tôi tạm tin các anh đây!
Thế là họ chở chúng tôi đi. Họ chở đến một ngôi làng nhỏ và có hai bà cụ chống gậy đang đúng chờ, hai người nhảy ra khỏi xe và ôm chầm vào 2 bà cụ, nói:
_Mẹ, con không ngờ được gặp di và mẹ hôm nay
À..., tôi chợt hiểu ra, họ muốn đưa tất cả những người vô gia cư đến gặp người thân. Vậy người thân của tôi là ai?
Và tôi là người cuối cùng, họ đưa tôi đến một căn nhà cũ kĩ ở trong rừng, một người bước ra, tôi tự hỏi:"Ai vậy?"
Người đó trả lời:
_Cháu không nhớ ta à? Ta là người đi chơi với cháu khi cháu bị thương do đụng xe.
Lúc đó ký ức của tôi ùa về. Cha mẹ tôi là con nghiện ma túy, lúc mới sinh tôi ra, thì họ chẳng hề để ý đến tôi, không làm một cái gì cho tôi, cả đến việc đặt tên họ cũng chẳng làm , để tôi ngồi ở một góc, suốt ngày chỉ lo cờ bạc, tượu chè, mà túy rốt cuộc đâm ra nợ nần chồng chất rồi sinh bệnh mà chết, từ đó tôi lang thang không một nơi nương tựa. Vào một ngày, tôi đi qua một con đường lớn và bị một chiếc xe tải đâm trúng, bị thương nặng và mất trí nhớ hoàn toàn, người đã chăm sóc và chơi vơi tôi khi trong thời gian điều trị vết thương là người đang đứng trước mặt tôi. Tôi bắt đầu hỏi:
_Tại sao dì lại không để con sống cùng dì, mà lại để con sống vất vưởng ngoài đường
Dì trả lời bằng một giọng buồn rầu:
_Bởi vì dì quá nghèo không thể đủ điều kiện để nuôi con được. Hằng ngày, dì phải lên rừng kiếm củi để bán lấy tiền sống qua ngày thôi, nên...
_Dì cứ để con sống cùng đi, con sẽ coi dì như mẹ của con và sẽ kiếm được việc làm để kiềm tiền
Và từ đó tôi sống cùng với người thân duy nhất của tôi. Sau đó tôi cũng kiếm được một việc làm ổn định. Cuộc sống tuy nghèo nhưng cũng đỡ hơn trước đó, thì ra đây là cuộc sống mà tôi từng mơ ước, một cược sống đầm ấm bên người thân và tôi đã biết được: Tôi là ai?
Tôi...là ai?
Tôi là một người vô gia cư sống ở giữa lòng thành phố nước Mỹ. Một cuộc sống quá tồi tệ, bữa đói bữa no, chẳng hề mảy may quan tâm hay lo lắng cái gì cả, mỗi ngày tôi đều tự hỏi mình:"Tôi là ai?" Một câu hỏi quá ngu ngốc, nhưng nói thật thì những ký úc của tôi đều mất hết, tên tuổi, cha mẹ,...những cái đó đối với tôi là quá mơ hồ vì tôi chẳng nhớ được gì cả. Bỗng nhiên một ngày, vài người đến nói với tôi:
_Chúng tôi sẽ đưa anh và những người vô gia cư khác đến gặp người mà các anh cần gặp
Tôi trả lời:
_Người mà chúng tôi cần gặp? Các anh đang nói cái gì vậy? Chúng tôi đã còn người thân đâu?
Bọn họ nói:
_Anh cứ theo chúng tôi đi rồi sẽ biết...
_Hừ, các anh bắt tôi và những người khác đi rồi tra tấn để chúng tôi phải khai ra cái gì mà các anh cần phải không? Nói thật đó, tôi và những người vô gia cư chẳng có cái gì để khai hết đấy!
_Tại sao anh lại cố chấp như vậy? Chúng tôi đến để giúp các anh mà
Tôi trả lời họ bằng một giọng bực tức:
_Tôi tạm tin các anh đây!
Thế là họ chở chúng tôi đi. Họ chở đến một ngôi làng nhỏ và có hai bà cụ chống gậy đang đúng chờ, hai người nhảy ra khỏi xe và ôm chầm vào 2 bà cụ, nói:
_Mẹ, con không ngờ được gặp di và mẹ hôm nay
À..., tôi chợt hiểu ra, họ muốn đưa tất cả những người vô gia cư đến gặp người thân. Vậy người thân của tôi là ai?
Và tôi là người cuối cùng, họ đưa tôi đến một căn nhà cũ kĩ ở trong rừng, một người bước ra, tôi tự hỏi:"Ai vậy?"
Người đó trả lời:
_Cháu không nhớ ta à? Ta là người đi chơi với cháu khi cháu bị thương do đụng xe.
Lúc đó ký ức của tôi ùa về. Cha mẹ tôi là con nghiện ma túy, lúc mới sinh tôi ra, thì họ chẳng hề để ý đến tôi, không làm một cái gì cho tôi, cả đến việc đặt tên họ cũng chẳng làm , để tôi ngồi ở một góc, suốt ngày chỉ lo cờ bạc, tượu chè, mà túy rốt cuộc đâm ra nợ nần chồng chất rồi sinh bệnh mà chết, từ đó tôi lang thang không một nơi nương tựa. Vào một ngày, tôi đi qua một con đường lớn và bị một chiếc xe tải đâm trúng, bị thương nặng và mất trí nhớ hoàn toàn, người đã chăm sóc và chơi vơi tôi khi trong thời gian điều trị vết thương là người đang đứng trước mặt tôi. Tôi bắt đầu hỏi:
_Tại sao dì lại không để con sống cùng dì, mà lại để con sống vất vưởng ngoài đường
Dì trả lời bằng một giọng buồn rầu:
_Bởi vì dì quá nghèo không thể đủ điều kiện để nuôi con được. Hằng ngày, dì phải lên rừng kiếm củi để bán lấy tiền sống qua ngày thôi, nên...
_Dì cứ để con sống cùng đi, con sẽ coi dì như mẹ của con và sẽ kiếm được việc làm để kiềm tiền
Và từ đó tôi sống cùng với người thân duy nhất của tôi. Sau đó tôi cũng kiếm được một việc làm ổn định. Cuộc sống tuy nghèo nhưng cũng đỡ hơn trước đó, thì ra đây là cuộc sống mà tôi từng mơ ước, một cược sống đầm ấm bên người thân và tôi đã biết được: Tôi là ai?