- 23 Tháng bảy 2017
- 232
- 60
- 61
- 21
- Đắk Lắk
- THPT Quang Trung
Chap này khá hay đấy có vài câu rất ý nghĩa...r108Cảm ơn tất cả các bạn đã mong chờ chapter mới ra lò. Để đáp lại tình cảm yêu quý cũng như sự ủng hộ của các bạn, mình đã cố gắng sắp xếp thời gian để nhanh ra chapter thứ 3. Mong rằng chapter thứ 3 này sẽ không phụ lại sự yêu quý của các bạn. Cũng như các chapter trước, mình mong chapter này sẽ nhận được thật nhiều phản hồ, nhận xét để mình cải tiến cho những chapter sau đó. Cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ hết mình nhé!!!
@Tony Time @Shenn @nguyentrongtam7379@gmail.com @Ng.Klinh @Lens Hàn @Victoriquedeblois @Phương Vy @Tuấn Anh Phan Nguyễn @thanhbinh221 @Tú Linh @Nấm Luz :3
CHAPTER 3
Một hôm tôi biết được tin người cậu của mình sẽ về nhà. Đó là cậu Minh - người cậu mà tôi đã không gặp từ rất lâu rồi.
Cậu Minh là người em trai sau mẹ tôi. Cậu chuyển vào Miền Nam sống và học tập khi tôi còn đang học cấp một. Cậu giỏi lắm, vào miền Nam học hành giỏi giang, năm nào cũng được nhận học bổng của trường và khi ra trường thi được rất nhiều công ty săn đón, trả lương rất hậu hĩnh. Giờ cuộc sống của cậu đã ổn định hơn, chẳng còn phải vất vả như những năm đầu nữa mà ngược lại, giờ cậu đã mua được một chung cư riêng ngay tại trung tâm của Sài Gòn.
Lần này cậu về thăm quê cũ, mục đích chẳng có gì đặc biệt, chủ yếu là vì cậu nhớ quê và đã lâu quá rồi chưa thắp cho ông bà ngoại một nén hương vì cậu là cháu đích tôn trong nhà. Dù lâu mới về nhưng cậu chỉ ở tầm khoảng một tuần thì lại đi.
Khi gặp cậu ở nhà, tôi mừng lắm, chạy ngay lại ôm cổ cậu vì ngày xưa khi còn ở nhà, cậu rất quý và chiều chuộng tôi. Cậu giờ đã già hơn trông thấy, nhìn qua chẳng ai nghĩ cậu là một chàng trai 28 tuổi. Khuôn mặt chữ điền của cậu dù vẫn vậy nhưng có chút gì đó phong trần, từng trải. Đôi mắt đã xuất hiện một vài nét chân chim hiện rõ. Trên đầu cậu đã nhen nhóm xuất hiện một vài cọng tóc bạc. Tất cả gộp lại làm cho cậu thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Vì không có phòng riêng nên hai cậu cháu chúng tôi phải ngủ chung một phòng. Thực ra phòng tôi cũng chẳng hẹp lắm nên hai người ngủ cũng vẫn thoải mái. Tôi dẫn cậu vào phòng và giúp cậu chuyển đồ đạc.
Cậu hỏi tôi:
- Thế học hành sao rồi, ổn cả chứ hả?
- Vâng, kì thi vừa rồi cháu đỗ chuyên cậu ạ, chuyên Tin. Dù cũng chẳng được chuyên Toán như cháu mơ nhưng cháu vẫn thấy vui và tự hào lắm…
Sau đó cậu nhìn quanh phòng của tôi rồi cậu lắc đầu có vẻ không hài lòng gì đó. Thế nên tôi hỏi cậu:
- Có chuyện gì với phòng của cháu không vừa ý cậu ạ?
- À cũng chẳng có gì – cậu nhỉnh lại cặp mắt kính và quay lại chỗ tôi- Thế cháu chưa có máy tính à?
- Dạ chưa, tại cũng chưa có tiền để mua ạ. Với cả cháu chưa thấy cần lắm.
- Học tin học mà không có máy tính sao được, để lúc nào cậu về cậu gửi cho cái máy tính nhé, giờ máy tính cũng rẻ, chẳng đáng là bao. Không phải ngại, cháu cứ coi như là quà mà cậu thưởng vì đỗ vào chuyên là được rồi…
Nghe cậu nói vậy tôi cũng thấy mừng lắm vì từ nhỏ đến giờ tôi chưa hề nhìn thấy cái máy tính bao giờ. Trong tâm tưởng của tôi thì cái máy tính sẽ là thứ gì đó thật hiện đại và thông minh. Cái thứ ánh sáng nó phát ra, dù chỉ là ánh sáng nhân tạo nhưng nó có thể sáng hơn bất kì loại đèn nào mà tôi nhìn thấy trước đây.
Tôi đột nhiên quay sang hỏi cậu một cách ngượng ngùng:
- Cậu đã từng có cảm tình với ai chưa ạ mà sao cháu chưa thấy cậu lấy vợ?
Cậu mở tròn to đôi mắt nhìn vào tôi. Cậu sờ cằm đáp:
- Thực ra chẳng phải dễ mà lấy được đâu con. Chúng ta cần phải có một sự ràng buộc với nhau mới có thể lấy nhau được. Đó chính là duyên số con ạ.
- Duyên số ạ? Con cứ nghĩ là cứ có cảm tình là sẽ lấy nhau chứ ạ?
Cậu cười khi nghe thấy ý nghĩ trẻ con của tôi. Cậu xoa đầu tôi, đáp:
- Có duyên thì dù trốn tránh cũng chẳng được nhưng khi đã vô duyên thì càng gần thì càng xa con ạ.
Trong lúc tôi vẫn đang chưa hiểu là cậu đang nói gì thì cậu nhìn thẳng vào mắt tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc:
- Có phải con đang thích ai à?
Tôi vẫn bị cậu hỏi bất ngờ nên cứ đơ ra, mặt nóng ran, chẳng biết nên đáp lại cậu thế nào. Ngón chân tôi cứ ngọ nguạy và tim tôi cứ đập thình thịch như vừa bị ai đó nắm phải điểm yếu gì đó. Thấy tôi không đáp lại, cậu bèn bảo tôi:
- Thực ra thì con giờ mới lớn, có thể chưa hiểu hết được tình yêu là gì. Thế nhưng đôi lúc con cứ thử tự hỏi lòng mình xem liệu có thực sự mình thích họ hay không, hay nó chỉ là một sự biến tướng của một tình cảm khác làm ta mù quáng tưởng rằng chúng ta đang yêu họ. Chỉ có thế thì con tim ta mới giúp ta hành động thật chính xác con à. Nhưng khi con đã thích một ai đó thì đừng ngần ngại bày tỏ tình cảm với người đó. Bởi cơ hội chẳng bao giờ đến với ta lần thứ hai nên đừng làm mất nó nhé.
Lòng tôi lúc đó lâng lâng, tôi nuốt từng lời của cậu. Tôi bắt đầu tự dò xét lòng của mình. Tôi đang muốn khám phá xem rằng tôi có gì nhiều hơn trong mối quan hệ này: Tình yêu hay một thứ tình cảm nào khác. Thế nhưng càng nghĩ tôi càng cảm thấy bế tắc, tôi dường như chẳng đủ khả năng để phân biệt được ngay điều đó. Giữa lúc tôi vẫn đang quẩn quanh với suy nghĩ của mình, hai bác của tôi đã gọi hai cậu cháu xuống nhà để dùng bữa. Lúc đó tôi mới cho đầu óc của tôi nghỉ ngơi.
Chiều hôm đó tôi rảnh, cậu rủ tôi đi ra công viên đi dạo cho khuây khỏa. Tôi và cậu ra đến công viên, vừa đi vừa nói chuyện rất rôm rả. Bỗng nhiên cậu đứng lại, mắt nhìn xa xăm một nơi nào đó. Tôi hướng mắt nhìn theo thì mới nhận ra cậu đang nhìn một cái ghê dài bên dưới một gốc cây cọ. Nhìn một hồi, cậu rảo bước đến chỗ đó. Tôi cũng đi theo cậu. Đến nơi, tôi hỏi cậu:
- Cậu ơi, sao cậu lại đi ra chỗ này ạ? Cậu bị mỏi chân hay sao?
Cậu không đáp tôi, cứ nhìn chằm chằm vào cái ghế và nhìn xung quanh không gian nơi ấy. Tôi thoáng để ý thấy mắt cậu bắt đầu ướt ướt. Cậu đang suy nghĩ chuyện gì vậy? Cậu đang khóc đó sao? Cậu quay sang nhìn tôi và bảo tôi:
- Chắc là con chưa hiểu tại sao cậu lại đi ra đứng ở đây phải không? Thực ra đây là nơi mà cậu và người ấy đã bắt đầu nhưng cũng là nơi mà cuộc tình ấy kết thúc. Ngồi xuống đây, cậu sẽ kể cho con nghe câu chuyện ấy…
***
Cậu ngày ấy là một chàng trai cũng chỉ biết học như con, chẳng biết yêu là gì như con vậy. Thế nhưng rồi một ngày, cái gì đến thì vẫn phải đến.
Ngày hôm đó, cậu đang lang thang trong chính công viên này để tìm một cái gì đó thú vị. Thực ra thì vì trời mùa hè oi bức nên cậu chỉ muốn ra công viên để hóng gió chút cho khuây khỏa thôi. Đột nhiên, cậu đã va phải một cậu học sinh, cậu ta chỉ chạc tuổi cậu. Vì cậu ta vừa đi vừa đọc sách nên đã không để ý.
Cậu đứng dậy dìu cậu ta lên ghế ngồi, lúc này mới để ý khuôn mặt của cậu ấy. Trông cậu ta khá ưa nhìn, khuôn mặt cậu ta khá đầy đặn và nổi bật nhất là cặp kính dày cộm. Dù vậy nhưng cậu thấy đôi mắt cậu ấy thật sâu và đen láy.
Dù cậu ấy bảo không sao nhưng cậu bảo là sẽ đưa cậu ấy về tận nhà. Hóa ra nhà cậu ta gần nhà của cậu, đi tầm khoảng một trăm mét là về tới nhà của cậu rồi. Và cũng thật trùng hợp rằng cậu ấy cũng học cùng trường với cậu.
Về tới nhà, cậu cảm thấy mình có cảm xúc gì đó rất lạ, gần như cậu chưa từng trải qua cảm xúc ấy trước đó. Cậu thường xuyên nghĩ về cậu ta và cậu cũng bắt đầu yêu cậu ta từ lúc đó mà chẳng biết nguyên do là từ đâu. Ban đầu cậu đã tự phủ nhận điều đó nhưng dường như tất cả chỉ là những lời biện hộ chẳng có chứng cứ, tất cả như đang trói buộc cậu vào cái suy nghĩ mà trước đây cậu chẳng bao giờ nghĩ tới.
Từ ngày đó trở đi, cậu thường chờ cậu ấy đi học cùng, về cũng chờ ở cổng để cùng về. Nếu thấy nghỉ học thì tự nhiên lòng mình cũng lo lắng. Cậu và người đó cứ chơi thân thiết với nhau như thế nhưng có lẽ chỉ có mình cậu là người nhận ra cái thứ tình cảm nào đó đang lớn dần lên giữa hai người. Thế nhưng cậu chẳng dám nói ra. Một phần cũng vì sợ rằng cậu ấy sẽ không chấp nhận, một phần cũng vì sức ép của dư luận, cậu sợ rằng khi tất cả mọi người biết điều này sẽ thực sự trở nên tồi tệ. Búa dìu dư luận giống như một cái kim, và lời đàm tiếu chính là đầu nhọn của cái kim đó, nó có thể xuyên thủng và làm tan nát bất kìm trái tim hay tâm hồn nào.
Thời gian cứ trôi như thế, tình cảm cũng ngày một lớn dần lên cho đến khi cậu phải vào nam để sinh sống và học tập. Dù biết là điều này sẽ tốt cho công việc học tập của mình nhưng cậu đã buồn rất nhiều. Đã có nhiều lần cậu khóc ướt cả gối. Đơn giản vì cậu nhớ nơi đây, nơi đã chứa chan bao kỉ niệm tuổi thơ, và đặc biệt hơn nơi đã cho cậu nhận được cái tình cảm thực sự ẩn giấu trong tim của mình.
Cậu đã hẹn cậu ấy ra chỗ công viên vào một buổi chiều trước cái ngày mà cậu chuẩn bị bay vào miền Nam. Thấy cậu có vẻ buồn cậu ta hỏi:
- Có chuyện gì buồn thế hả mày?
- Tao sắp đi vào Nam mày ạ
- Thế à? Thế thì phải vui chứ, vào đó học tập, cơ sở vật chất nghe đâu cao cấp hơn ở Việt Trì này nhiều. Nếu được đi như mày, tao cũng thích lắm.
- Nhưng tao chẳng muốn đi tí nào mày ạ - Cậu nói với giọng buồn buồn.
- Sao thế? Tao nghĩ mày phải vui ý.
Cậu ngừng một lát, rồi đáp lại với giọng buồn buồn:
- Tại tao nhớ nơi này và tao nhớ mày nữa.
- Ừ, tao cũng nhớ mày mà, đừng có buồn nhé. Học xong quay về gặp tao…
- Tao đi lâu lắm, khéo định cư ở đó luôn, không về nữa.
Đến đây dường như cảm xúc của cậu không kìm nén được nữa. Từng lời nói của cậu cứ mắc lại trong vòm họng, phát ra trong tiếng nấc nghẹn ngào cùng với hai hàng nước mắt cứ tuôn ra chẳng ngớt. Cậu và người ấy cứ ngồi như vậy mà chẳng ai nhúc nhích, Khung cảnh tĩnh lặng quá đến nỗi có thể nghe được tiếng những lá cây xà cừ đang rơi nhè nhẹ trong từ đợt gió chiều.
Khi mặt trời khuất sau lưng núi, cậu và người ấy mới bắt đầu về nhà. Về đến chỗ ngã rẽ, hai người dường như chẳng nỡ xa nhau, cứ nắm tay thật chặt như thế, dường như chẳng có gì tách dời được hai đứa:
- Thôi về đến nơi rồi, cậu về nhà đi, mai còn bay nữa.
Cậu đứng lặng im chẳng đáp lại một lời nào. Thấy cậu không nhúc nhích, cậu ta cố gắng kéo tay cậu ra. Bất giác, cậu chộp tay cậu ta lại, kéo và ôm trọn cậu ấy vào lòng. Nước mắt lại rơi, đến nỗi ướt cả phần vai áo của cậu ấy. Cậu ấy đẩy nhẹ người cậu ra, lau nước mắt:
- Thôi đừng buồn, nghe lời tao về nhà đi
Dù chẳng muốn nhưng cậu đã phải chia tay cậu ấy chính tại cái ngã đó. Cảm xúc của cậu lúc ấy quả thực rất buồn, mỗi bước chân đi nặng trĩu như bị vật gì đó đè lên. Về đến phòng của mình, dù vẫn không gian ấy nhưng sao thật khác, giờ mình chẳng còn ở đây nữa rồi. Cảm xúc, kí ức dường như cứ ùa về trong tâm trí và dường như nước mắt cùng theo dòng cảm xúc ấy mà trào ra. Mắt cậu lúc đó dường như chỉ nhìn ra ngoài phía cửa ngoài ban công, nơi mà có lẽ cậu ấy cũng đang nhìn ngắm cậu từ đằng xa…
Và vào sáng hôm đó, cậu đã lên máy bay đi vào Nam và chẳng còn gặp lại người ấy một lần nào nữa….
***
Cậu vừa kể chuyện cho tôi cậu vừa rơm rớm nước mắt. Nhưng dù vậy cậu vẫn tỏ ra mạnh mẽ để kể cho tôi hết một câu chuyện, một câu chuyện mà cậu đã giữ kín bao lâu nay, giờ mới được giải tỏa. Câu chuyện ấy thực sự chẳng làm tôi thấy ghê tởm cậu chú nào mà ngược lại tôi cảm thấy thương cậu nhiều hơn. Câu chuyện ấy thực sự đã giúp tôi hiểu rất nhiều thứ sâu xa trong tình yêu mà nếu không trải qua thì khó có thể nhận thấy được. Cậu bảo tôi là đừng kể chuyện này với ai và đây là bí mật giữa hai cậu cháu tôi.
Và giờ đây tôi có thể hiểu rằng tại sao cậu không hề có ý định muốn lập gia đình dù đã khá nhiều tuổi. Có lẽ rằng cái bóng của quá khứ phũ phàng ấy vẫn chưa hề buông tha cho cậu. Tôi lại nhớ như in những gì cậu đã nói với tôi hôm trước: “Có duyên thì dù trốn tránh cũng chẳng được nhưng khi đã vô duyên thì càng gần thì càng xa con ạ.” Câu nói ấy dường như đã thấm vào tâm trí tôi một triết lí, một điều gì đó thật sâu xa.
Bạn hãy đọc lại giúp mình phần mở đầu (Post đầu tiên) của truyện nhé. Bạn sẽ hiểu khái quát nội dung câu truyệntruyện nói về cái j vậy hiện đại à
Câu chuyện này sẽ phát triển từ đây nhé các bạn heheChap này khá hay đấy có vài câu rất ý nghĩa...r108
và có mùi hủ quanh đây =)))
Em xin lỗi anh vì bây giờ mới đọc được chapter 3Cảm ơn tất cả các bạn đã mong chờ chapter mới ra lò. Để đáp lại tình cảm yêu quý cũng như sự ủng hộ của các bạn, mình đã cố gắng sắp xếp thời gian để nhanh ra chapter thứ 3. Mong rằng chapter thứ 3 này sẽ không phụ lại sự yêu quý của các bạn. Cũng như các chapter trước, mình mong chapter này sẽ nhận được thật nhiều phản hồ, nhận xét để mình cải tiến cho những chapter sau đó. Cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ hết mình nhé!!!
@Tony Time @Shenn @nguyentrongtam7379@gmail.com @Ng.Klinh @Lens Hàn @Victoriquedeblois @Phương Vy @Tuấn Anh Phan Nguyễn @thanhbinh221 @Tú Linh @Nấm Luz :3
CHAPTER 3
Một hôm tôi biết được tin người cậu của mình sẽ về nhà. Đó là cậu Minh - người cậu mà tôi đã không gặp từ rất lâu rồi.
Cậu Minh là người em trai sau mẹ tôi. Cậu chuyển vào Miền Nam sống và học tập khi tôi còn đang học cấp một. Cậu giỏi lắm, vào miền Nam học hành giỏi giang, năm nào cũng được nhận học bổng của trường và khi ra trường thi được rất nhiều công ty săn đón, trả lương rất hậu hĩnh. Giờ cuộc sống của cậu đã ổn định hơn, chẳng còn phải vất vả như những năm đầu nữa mà ngược lại, giờ cậu đã mua được một chung cư riêng ngay tại trung tâm của Sài Gòn.
Lần này cậu về thăm quê cũ, mục đích chẳng có gì đặc biệt, chủ yếu là vì cậu nhớ quê và đã lâu quá rồi chưa thắp cho ông bà ngoại một nén hương vì cậu là cháu đích tôn trong nhà. Dù lâu mới về nhưng cậu chỉ ở tầm khoảng một tuần thì lại đi.
Khi gặp cậu ở nhà, tôi mừng lắm, chạy ngay lại ôm cổ cậu vì ngày xưa khi còn ở nhà, cậu rất quý và chiều chuộng tôi. Cậu giờ đã già hơn trông thấy, nhìn qua chẳng ai nghĩ cậu là một chàng trai 28 tuổi. Khuôn mặt chữ điền của cậu dù vẫn vậy nhưng có chút gì đó phong trần, từng trải. Đôi mắt đã xuất hiện một vài nét chân chim hiện rõ. Trên đầu cậu đã nhen nhóm xuất hiện một vài cọng tóc bạc. Tất cả gộp lại làm cho cậu thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Vì không có phòng riêng nên hai cậu cháu chúng tôi phải ngủ chung một phòng. Thực ra phòng tôi cũng chẳng hẹp lắm nên hai người ngủ cũng vẫn thoải mái. Tôi dẫn cậu vào phòng và giúp cậu chuyển đồ đạc.
Cậu hỏi tôi:
- Thế học hành sao rồi, ổn cả chứ hả?
- Vâng, kì thi vừa rồi cháu đỗ chuyên cậu ạ, chuyên Tin. Dù cũng chẳng được chuyên Toán như cháu mơ nhưng cháu vẫn thấy vui và tự hào lắm…
Sau đó cậu nhìn quanh phòng của tôi rồi cậu lắc đầu có vẻ không hài lòng gì đó. Thế nên tôi hỏi cậu:
- Có chuyện gì với phòng của cháu không vừa ý cậu ạ?
- À cũng chẳng có gì – cậu nhỉnh lại cặp mắt kính và quay lại chỗ tôi- Thế cháu chưa có máy tính à?
- Dạ chưa, tại cũng chưa có tiền để mua ạ. Với cả cháu chưa thấy cần lắm.
- Học tin học mà không có máy tính sao được, để lúc nào cậu về cậu gửi cho cái máy tính nhé, giờ máy tính cũng rẻ, chẳng đáng là bao. Không phải ngại, cháu cứ coi như là quà mà cậu thưởng vì đỗ vào chuyên là được rồi…
Nghe cậu nói vậy tôi cũng thấy mừng lắm vì từ nhỏ đến giờ tôi chưa hề nhìn thấy cái máy tính bao giờ. Trong tâm tưởng của tôi thì cái máy tính sẽ là thứ gì đó thật hiện đại và thông minh. Cái thứ ánh sáng nó phát ra, dù chỉ là ánh sáng nhân tạo nhưng nó có thể sáng hơn bất kì loại đèn nào mà tôi nhìn thấy trước đây.
Tôi đột nhiên quay sang hỏi cậu một cách ngượng ngùng:
- Cậu đã từng có cảm tình với ai chưa ạ mà sao cháu chưa thấy cậu lấy vợ?
Cậu mở tròn to đôi mắt nhìn vào tôi. Cậu sờ cằm đáp:
- Thực ra chẳng phải dễ mà lấy được đâu con. Chúng ta cần phải có một sự ràng buộc với nhau mới có thể lấy nhau được. Đó chính là duyên số con ạ.
- Duyên số ạ? Con cứ nghĩ là cứ có cảm tình là sẽ lấy nhau chứ ạ?
Cậu cười khi nghe thấy ý nghĩ trẻ con của tôi. Cậu xoa đầu tôi, đáp:
- Có duyên thì dù trốn tránh cũng chẳng được nhưng khi đã vô duyên thì càng gần thì càng xa con ạ.
Trong lúc tôi vẫn đang chưa hiểu là cậu đang nói gì thì cậu nhìn thẳng vào mắt tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc:
- Có phải con đang thích ai à?
Tôi vẫn bị cậu hỏi bất ngờ nên cứ đơ ra, mặt nóng ran, chẳng biết nên đáp lại cậu thế nào. Ngón chân tôi cứ ngọ nguạy và tim tôi cứ đập thình thịch như vừa bị ai đó nắm phải điểm yếu gì đó. Thấy tôi không đáp lại, cậu bèn bảo tôi:
- Thực ra thì con giờ mới lớn, có thể chưa hiểu hết được tình yêu là gì. Thế nhưng đôi lúc con cứ thử tự hỏi lòng mình xem liệu có thực sự mình thích họ hay không, hay nó chỉ là một sự biến tướng của một tình cảm khác làm ta mù quáng tưởng rằng chúng ta đang yêu họ. Chỉ có thế thì con tim ta mới giúp ta hành động thật chính xác con à. Nhưng khi con đã thích một ai đó thì đừng ngần ngại bày tỏ tình cảm với người đó. Bởi cơ hội chẳng bao giờ đến với ta lần thứ hai nên đừng làm mất nó nhé.
Lòng tôi lúc đó lâng lâng, tôi nuốt từng lời của cậu. Tôi bắt đầu tự dò xét lòng của mình. Tôi đang muốn khám phá xem rằng tôi có gì nhiều hơn trong mối quan hệ này: Tình yêu hay một thứ tình cảm nào khác. Thế nhưng càng nghĩ tôi càng cảm thấy bế tắc, tôi dường như chẳng đủ khả năng để phân biệt được ngay điều đó. Giữa lúc tôi vẫn đang quẩn quanh với suy nghĩ của mình, hai bác của tôi đã gọi hai cậu cháu xuống nhà để dùng bữa. Lúc đó tôi mới cho đầu óc của tôi nghỉ ngơi.
Chiều hôm đó tôi rảnh, cậu rủ tôi đi ra công viên đi dạo cho khuây khỏa. Tôi và cậu ra đến công viên, vừa đi vừa nói chuyện rất rôm rả. Bỗng nhiên cậu đứng lại, mắt nhìn xa xăm một nơi nào đó. Tôi hướng mắt nhìn theo thì mới nhận ra cậu đang nhìn một cái ghê dài bên dưới một gốc cây cọ. Nhìn một hồi, cậu rảo bước đến chỗ đó. Tôi cũng đi theo cậu. Đến nơi, tôi hỏi cậu:
- Cậu ơi, sao cậu lại đi ra chỗ này ạ? Cậu bị mỏi chân hay sao?
Cậu không đáp tôi, cứ nhìn chằm chằm vào cái ghế và nhìn xung quanh không gian nơi ấy. Tôi thoáng để ý thấy mắt cậu bắt đầu ướt ướt. Cậu đang suy nghĩ chuyện gì vậy? Cậu đang khóc đó sao? Cậu quay sang nhìn tôi và bảo tôi:
- Chắc là con chưa hiểu tại sao cậu lại đi ra đứng ở đây phải không? Thực ra đây là nơi mà cậu và người ấy đã bắt đầu nhưng cũng là nơi mà cuộc tình ấy kết thúc. Ngồi xuống đây, cậu sẽ kể cho con nghe câu chuyện ấy…
***
Cậu ngày ấy là một chàng trai cũng chỉ biết học như con, chẳng biết yêu là gì như con vậy. Thế nhưng rồi một ngày, cái gì đến thì vẫn phải đến.
Ngày hôm đó, cậu đang lang thang trong chính công viên này để tìm một cái gì đó thú vị. Thực ra thì vì trời mùa hè oi bức nên cậu chỉ muốn ra công viên để hóng gió chút cho khuây khỏa thôi. Đột nhiên, cậu đã va phải một cậu học sinh, cậu ta chỉ chạc tuổi cậu. Vì cậu ta vừa đi vừa đọc sách nên đã không để ý.
Cậu đứng dậy dìu cậu ta lên ghế ngồi, lúc này mới để ý khuôn mặt của cậu ấy. Trông cậu ta khá ưa nhìn, khuôn mặt cậu ta khá đầy đặn và nổi bật nhất là cặp kính dày cộm. Dù vậy nhưng cậu thấy đôi mắt cậu ấy thật sâu và đen láy.
Dù cậu ấy bảo không sao nhưng cậu bảo là sẽ đưa cậu ấy về tận nhà. Hóa ra nhà cậu ta gần nhà của cậu, đi tầm khoảng một trăm mét là về tới nhà của cậu rồi. Và cũng thật trùng hợp rằng cậu ấy cũng học cùng trường với cậu.
Về tới nhà, cậu cảm thấy mình có cảm xúc gì đó rất lạ, gần như cậu chưa từng trải qua cảm xúc ấy trước đó. Cậu thường xuyên nghĩ về cậu ta và cậu cũng bắt đầu yêu cậu ta từ lúc đó mà chẳng biết nguyên do là từ đâu. Ban đầu cậu đã tự phủ nhận điều đó nhưng dường như tất cả chỉ là những lời biện hộ chẳng có chứng cứ, tất cả như đang trói buộc cậu vào cái suy nghĩ mà trước đây cậu chẳng bao giờ nghĩ tới.
Từ ngày đó trở đi, cậu thường chờ cậu ấy đi học cùng, về cũng chờ ở cổng để cùng về. Nếu thấy nghỉ học thì tự nhiên lòng mình cũng lo lắng. Cậu và người đó cứ chơi thân thiết với nhau như thế nhưng có lẽ chỉ có mình cậu là người nhận ra cái thứ tình cảm nào đó đang lớn dần lên giữa hai người. Thế nhưng cậu chẳng dám nói ra. Một phần cũng vì sợ rằng cậu ấy sẽ không chấp nhận, một phần cũng vì sức ép của dư luận, cậu sợ rằng khi tất cả mọi người biết điều này sẽ thực sự trở nên tồi tệ. Búa dìu dư luận giống như một cái kim, và lời đàm tiếu chính là đầu nhọn của cái kim đó, nó có thể xuyên thủng và làm tan nát bất kìm trái tim hay tâm hồn nào.
Thời gian cứ trôi như thế, tình cảm cũng ngày một lớn dần lên cho đến khi cậu phải vào nam để sinh sống và học tập. Dù biết là điều này sẽ tốt cho công việc học tập của mình nhưng cậu đã buồn rất nhiều. Đã có nhiều lần cậu khóc ướt cả gối. Đơn giản vì cậu nhớ nơi đây, nơi đã chứa chan bao kỉ niệm tuổi thơ, và đặc biệt hơn nơi đã cho cậu nhận được cái tình cảm thực sự ẩn giấu trong tim của mình.
Cậu đã hẹn cậu ấy ra chỗ công viên vào một buổi chiều trước cái ngày mà cậu chuẩn bị bay vào miền Nam. Thấy cậu có vẻ buồn cậu ta hỏi:
- Có chuyện gì buồn thế hả mày?
- Tao sắp đi vào Nam mày ạ
- Thế à? Thế thì phải vui chứ, vào đó học tập, cơ sở vật chất nghe đâu cao cấp hơn ở Việt Trì này nhiều. Nếu được đi như mày, tao cũng thích lắm.
- Nhưng tao chẳng muốn đi tí nào mày ạ - Cậu nói với giọng buồn buồn.
- Sao thế? Tao nghĩ mày phải vui ý.
Cậu ngừng một lát, rồi đáp lại với giọng buồn buồn:
- Tại tao nhớ nơi này và tao nhớ mày nữa.
- Ừ, tao cũng nhớ mày mà, đừng có buồn nhé. Học xong quay về gặp tao…
- Tao đi lâu lắm, khéo định cư ở đó luôn, không về nữa.
Đến đây dường như cảm xúc của cậu không kìm nén được nữa. Từng lời nói của cậu cứ mắc lại trong vòm họng, phát ra trong tiếng nấc nghẹn ngào cùng với hai hàng nước mắt cứ tuôn ra chẳng ngớt. Cậu và người ấy cứ ngồi như vậy mà chẳng ai nhúc nhích, Khung cảnh tĩnh lặng quá đến nỗi có thể nghe được tiếng những lá cây xà cừ đang rơi nhè nhẹ trong từ đợt gió chiều.
Khi mặt trời khuất sau lưng núi, cậu và người ấy mới bắt đầu về nhà. Về đến chỗ ngã rẽ, hai người dường như chẳng nỡ xa nhau, cứ nắm tay thật chặt như thế, dường như chẳng có gì tách dời được hai đứa:
- Thôi về đến nơi rồi, cậu về nhà đi, mai còn bay nữa.
Cậu đứng lặng im chẳng đáp lại một lời nào. Thấy cậu không nhúc nhích, cậu ta cố gắng kéo tay cậu ra. Bất giác, cậu chộp tay cậu ta lại, kéo và ôm trọn cậu ấy vào lòng. Nước mắt lại rơi, đến nỗi ướt cả phần vai áo của cậu ấy. Cậu ấy đẩy nhẹ người cậu ra, lau nước mắt:
- Thôi đừng buồn, nghe lời tao về nhà đi
Dù chẳng muốn nhưng cậu đã phải chia tay cậu ấy chính tại cái ngã đó. Cảm xúc của cậu lúc ấy quả thực rất buồn, mỗi bước chân đi nặng trĩu như bị vật gì đó đè lên. Về đến phòng của mình, dù vẫn không gian ấy nhưng sao thật khác, giờ mình chẳng còn ở đây nữa rồi. Cảm xúc, kí ức dường như cứ ùa về trong tâm trí và dường như nước mắt cùng theo dòng cảm xúc ấy mà trào ra. Mắt cậu lúc đó dường như chỉ nhìn ra ngoài phía cửa ngoài ban công, nơi mà có lẽ cậu ấy cũng đang nhìn ngắm cậu từ đằng xa…
Và vào sáng hôm đó, cậu đã lên máy bay đi vào Nam và chẳng còn gặp lại người ấy một lần nào nữa….
***
Cậu vừa kể chuyện cho tôi cậu vừa rơm rớm nước mắt. Nhưng dù vậy cậu vẫn tỏ ra mạnh mẽ để kể cho tôi hết một câu chuyện, một câu chuyện mà cậu đã giữ kín bao lâu nay, giờ mới được giải tỏa. Câu chuyện ấy thực sự chẳng làm tôi thấy ghê tởm cậu chú nào mà ngược lại tôi cảm thấy thương cậu nhiều hơn. Câu chuyện ấy thực sự đã giúp tôi hiểu rất nhiều thứ sâu xa trong tình yêu mà nếu không trải qua thì khó có thể nhận thấy được. Cậu bảo tôi là đừng kể chuyện này với ai và đây là bí mật giữa hai cậu cháu tôi.
Và giờ đây tôi có thể hiểu rằng tại sao cậu không hề có ý định muốn lập gia đình dù đã khá nhiều tuổi. Có lẽ rằng cái bóng của quá khứ phũ phàng ấy vẫn chưa hề buông tha cho cậu. Tôi lại nhớ như in những gì cậu đã nói với tôi hôm trước: “Có duyên thì dù trốn tránh cũng chẳng được nhưng khi đã vô duyên thì càng gần thì càng xa con ạ.” Câu nói ấy dường như đã thấm vào tâm trí tôi một triết lí, một điều gì đó thật sâu xa.
Đúng là không để anh phải thất vọng khi chờ đơn lời nhận xét của em: Rất chi tiết và đầy đủ. Chắc là em đã đọc rất nhiều ha? Nhưng mà anh muốn nói thế này:Em xin lỗi anh vì bây giờ mới đọc được chapter 3
Lời khen cho anh là câu từ ổn, đa dạng. Trình bày tốt, bố cục hợp lí. Nội dung rõ ràng, dễ hiểu
Còn về góp ý thì có ba điều em cần nói với anh. Đây là những điều cần được thực hiện xuyên suốt và vô cùng đáng lưu ý.
- Thứ nhất, hãy tạo ra không khí đúng của truyện. Anh có biết chi tiết câu chuyện của ông chú khiến người đọc ít nhiều suy nghĩ, tuy nhiên anh đã sai lầm trầm trọng khi đặt lời kể chính là của ông chú đó. Em không nghĩ một câu chuyện thanh xuân vườn trường lại đi đến một góc nhìn thế này: ''Búa dìu dư luận giống như một cái kim, và lời đàm tiếu chính là đầu nhọn của cái kim đó, nó có thể xuyên thủng và làm tan nát bất kìm trái tim hay tâm hồn nào.''.Anh dùng câu từ phong phú, đáng để học hỏi nhưng lại phản cảm vì lạm dụng. Anh có thể thay bằng sự tường thuật lại của nhân vật ''tôi'' để cho thấy cái nhìn của nhân vật, cái nhìn của người mới biết rung động, cái nhìn không bị tác động tiêu cực bởi quá trình trải nghiệm đầy tiếc nuối (của ông chú). Đây là không khí, cảm xúc mà anh cần xây dựng. Hãy tận dụng lợi ích của ngôi kể.
- Thứ hai, anh kể chuyện một lèo như vậy không tránh khỏi một sai sót. Đó là quá chú tâm vào hai nhân vật chính. Anh đã quên tạo dựng tình tiết khiến cho bối cảnh được rõ hơn, cậu chuyện sinh động hơn. Nhiều nhân vật tác động đến ''tôi'' sẽ khiến câu chuyện khá hơn nhiều là chỉ tập trung vào sự biến chuyển tâm lí của một người.
- Thứ ba, độc giả của anh đang mong chờ nhiều hơn. Như em nói ở trên, anh cần phát triển câu chuyện. Em chờ đợi nhiều hơn những gì mình đã thấy. Em mong muốn đọc một câu chuyện có chiều sâu, nhiều cung bậc cảm xúc.
Tất nhiên, người mới viết như anh sẽ không tiêu hóa hết mớ lí thuyết đó/ Anh nên đọc và cảm nhận nhiều hơn. Bản thân em cũng rất khó khăn khi làm cho câu chuyện đáp ứng những tiêu chí nhất định
Bây giờ em đang có dự định viết truyện dài, xây dựng một nữ chính với căn bệnh ung thư gì gì đấy :v Mà mấy bữa nay em đau đầu vì nhìn mấy thông tin y học đó rồi @@ Đã ngu Sinh thì chớ @@
Chia sẻ đôi điều vậy thôi.
Chúc anh may mắn.
Ồ, em khá thích câu khẳng định của anh đấy :> Chắc em và độc giả sẽ không thất vọng :>Đúng là không để anh phải thất vọng khi chờ đơn lời nhận xét của em: Rất chi tiết và đầy đủ. Chắc là em đã đọc rất nhiều ha? Nhưng mà anh muốn nói thế này:
Việc anh để cho nhân vật người cậu Minh kể lại câu chuyện của mình để có thể có một cách nghĩ của người trong cuộc, cái cảm xúc nó cũng sẽ chân thực và sâu sắc hơn so với việc để một người cháu thuật lại bởi có thể sẽ không được chi tiết và hơn nữa, với một người chưa hề có những cảm xúc chân thành của người đang yêu như người cháu thì sẽ mất đi nhiều cảm xúc.
Đúng là anh hơi chú tâm vào những nhân vật chính, cái này đúng là sai sót và anh vẫn chưa khắc phục được. Nhưng có lẽ anh muốn tránh dài dòng, đồng thời với một con người sống khá nội tâm thì anh nghĩ việc này cũng khá hợp lí
Câu chuyện càng sau này anh sẽ cố gắng cho nó nhiều điểm mới, và chắc chắn sẽ không làm cho độc giả phải thất vọng.
p/s: Nếu như ngu Sinh thì hãy tìm kiếm Linh "xinh" @Ng.Klinh Best Sinh CHV nhé, mong là sẽ giúp ích được cho em hehe
AAAAAAAAAA ta hóng dài cả cổ ra r mà đã thấy đâu@@Hóng chapter mới quá mà chưa thấy xuất bản
AAAAAAAAAA ta hóng dài cả cổ ra r mà đã thấy đâu@@
@vuhoangnam2001 ông nhanh ra chap mới giùm tôi cái mỗi lần nhìn thấy chữ kí của ông là lại muốn đập cái mt
Tất cả mọi người ơi, đã lâu quá rồi phải không nhỉ, Topic này mình để nhiều bụi quá rồi Mình đợt này có khá nhiều việc: việc gia đình, việc học ôn, làm bên box Anh nữa nên lu bu hết cả, chưa có thời gian để làm chapter tiếp theo. Mình biết là có rất nhiều bạn đang mong mỏi chapter mới ra thật nhanh. Thế nên cứ rảnh là mình lại sắp xếp, bỏ một chút thời gian lướt Facebook của mình để viết tiếp câu chuyện. Mình đã có chapter mới rồi đây. Chiều nay mình sẽ xuất bản chapter tiếp theo, mong mọi người cùng đón đọc nhésao chưa ra chap mới vậy ạ
Tiếc là em ko face anh ơi, huhuhTất cả mọi người ơi, đã lâu quá rồi phải không nhỉ, Topic này mình để nhiều bụi quá rồi Mình đợt này có khá nhiều việc: việc gia đình, việc học ôn, làm bên box Anh nữa nên lu bu hết cả, chưa có thời gian để làm chapter tiếp theo. Mình biết là có rất nhiều bạn đang mong mỏi chapter mới ra thật nhanh. Thế nên cứ rảnh là mình lại sắp xếp, bỏ một chút thời gian lướt Facebook của mình để viết tiếp câu chuyện. Mình đã có chapter mới rồi đây. Chiều nay mình sẽ xuất bản chapter tiếp theo, mong mọi người cùng đón đọc nhé
@Shenn @Ng.Klinh @Phương Vy @SUNSHINE 1106 @nguyentrongtam7379@gmail.com @Tony Time ,.......
"Không face" là sao vậy em Anh chưa hiểu lắm hì hìTiếc là em ko face anh ơi, huhuh
là ko có facebook anh ơi"Không face" là sao vậy em Anh chưa hiểu lắm hì hì
Ôi cứ lập Facebook đi. Nhưng mà chú ý là mất thời gian lắm ý hehelà ko có facebook anh ơi
chị em ko cho anh ạ, em mà lén lập lỡ bị phát hiện là đi đời...Ôi cứ lập Facebook đi. Nhưng mà chú ý là mất thời gian lắm ý hehe
Ai da :v Bảo cho Facebook mà lạnh lùng từ bữa giờ luônTất cả mọi người ơi, đã lâu quá rồi phải không nhỉ, Topic này mình để nhiều bụi quá rồi Mình đợt này có khá nhiều việc: việc gia đình, việc học ôn, làm bên box Anh nữa nên lu bu hết cả, chưa có thời gian để làm chapter tiếp theo. Mình biết là có rất nhiều bạn đang mong mỏi chapter mới ra thật nhanh. Thế nên cứ rảnh là mình lại sắp xếp, bỏ một chút thời gian lướt Facebook của mình để viết tiếp câu chuyện. Mình đã có chapter mới rồi đây. Chiều nay mình sẽ xuất bản chapter tiếp theo, mong mọi người cùng đón đọc nhé
@Shenn @Ng.Klinh @Phương Vy @SUNSHINE 1106 @nguyentrongtam7379@gmail.com @Tony Time ,.......
Đúng như đã hẹn, chiều nay mình xuất bản chapter thứ 4 nhé. Mong sẽ không phụ lòng mong đợi của tất cả các độc giả.Mong rằng chapter thứ 4 này sẽ không phụ lại sự yêu quý của các bạn. Cũng như các chapter trước, mình mong chapter này sẽ nhận được thật nhiều phản hồ, nhận xét để mình cải tiến cho những chapter sau đó. Cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ hết mình nhé!!!
@Tony Time @Shenn @nguyentrongtam7379@gmail.com @Ng.Klinh @Lens Hàn @Victoriquedeblois @Phương Vy @Tuấn Anh Phan Nguyễn @thanhbinh221 @Tú Linh @Nấm Luz :3 @www.ngocanh@gmail.com
CHAPTER 4
Vậy là đã qua một tuần. Cậu Minh giờ phải quay về miền Nam để tiếp tục sự nghiệp còn dang dở của mình ở đó.
Ngày cậu đi là một ngày mưa. Cơn mưa không phải quá lớn và cũng không liên tục. Những giọt mưa liên tiếp rơi xuống những tầng lá nhãn gần cửa sổ phòng tôi. Tôi giúp cậu sắp xếp đồ đạc để cậu lên đường cho kịp giờ. Sau khi dọn xong đồ cho cậu, tôi cũng quay sang để dọn lại bàn học và chuẩn bị sách vở để đến trường.
Khi tôi bưng bữa sáng lên phòng cho cậu thì thấy cậu đang loay hoay một cái gì đó. Tôi lại gần thì mới phát hiện ra đó là một chiếc cốc. Chiếc cốc đó được sơn một màu đỏ tươi trông rất đẹp. Bên cạnh cái quai cầm được khắc rất tỉ mì là hình của hai con gấu rất đẹp, chúng nắm tay và tựa vào vai nhau. Tuy nhiên, điều đặc biệt đó là… chiếc cốc ấy bị sứt, một miếng sứt khá lớn trên miệng cốc. Thấy vậy tôi hỏi cậu:
- Cậu ơi, cậu cầm chiếc cốc sứt đó làm gì vậy ạ?
- À không có gì đâu con- cậu vừa nói vừa lau những giọt nước mắt đang trực chờ lăn trên hai gò má- chỉ là một kỉ vật duy nhất còn sót lại về ngày ấy mà thôi.
Cậu đặt chiếc cốc xuống chỗ bàn học của mình và lại đỡ cho tôi. Trong lúc chờ cậu dùng xong bữa sáng, tôi đi lại bàn học của mình và kiểm tra lại sách vở. Sau khi cậu dùng xong bữa sáng, cậu cầm va li và tạm biệt tôi để ra xe taxi đang chờ ở ngoài cổng. Nhưng chưa bước ra cửa phòng, tôi đã vội vàng gọi cậu lại:
- Cậu ơi, cậu còn để quên cái cốc này…
- Con cho cậu để lại chiếc cốc ở đó nhé, cậu nhờ con giữ gìn nó cẩn thận giùm cậu. Mà còn nữa, chuyện cậu kể với con, con đừng kể với ai nhé, coi đây là bí mật của hai chúng ta. Con hứa với cậu chứ?
- Vâng con hứa ạ.
Cậu gật đầu, mỉm cười và bước hẳn ra khỏi căn phòng của tôi. Tôi nhìn lại chiếc cốc, chiếc cốc đã sứt ấy. Chiếc cốc thật giản dị và cũng chứa đầy bao tình cảm, bao kí ức về một chuyện tình, một chuyện tình mà chưa được xã hội này chấp nhận ấy. Và quả thực, khi tôi nhìn vào chiếc cốc ấy, trong tôi tự dưng cũng có một khoảng trống, một khoảng lặng nào đó mà tôi chưa biết nó thể hiện điều gì.
Tôi lại bắt đầu đến trường như bao ngày khác, vẫn không gian ấy, vẫn con đường ấy, vẫn chiếc xe đạp cũ của mình. Thế nhưng, giờ đây trên đường tôi không còn chỉ nghĩ về Dương nữa, tôi bắt đầu suy nghĩ về tình cảm của mình. “Đôi lúc con cứ thử tự hỏi lòng mình xem liệu có thực sự mình thích họ hay không, hay nó chỉ là một sự biến tướng của một tình cảm khác làm ta mù quáng tưởng rằng chúng ta đang yêu họ.” câu nói ấy của cậu làm tôi luôn suy nghĩ. Là tình yêu thực sự hay là tình cảm khác đã làm tôi mù quáng, tôi thực sự chưa thể tìm ra câu trả lời.
Tôi cứ miên man suy nghĩ đến nỗi tôi đến trường từ lúc nào mà không hay biết. Tôi bước vào lớp và ngồi ngay xuống ghế mà chưa bỏ cặp xuống. Tôi chống cằm lên tay và suy nghĩ một hồi rất lâu. Tôi bắt đầu nhớ về ngày xưa, khi tôi còn học cấp hai. Tôi chợt nghĩ đến rằng hồi đó tôi chưa hề thích hay để ý đến bất kì một cô gái nào. Suốt ngày tôi chỉ chơi cùng với lũ con trai vì tôi cảm thấy gần gũi và thu hút hơn. Thực sự khi nghĩ lại, cái cảm xúc khi tôi gần Dương và khi tôi đi chơi cùng lũ con trai trước kia thực sự khác hẳn. Tôi lúc này bắt đầu lo lắng liệu có lẽ nào tôi cũng giống cậu Minh hay không? Chẳng lẽ cái cảm xúc khi tôi gần Dương chỉ là cảm xúc khi đã quá lâu rồi mới hiểu thể nào là sự quan tâm?
***
Chiều đó, tôi hẹn với Dương cùng nhau đi Thư viện đến mượn sách. Chúng tôi đã hẹn từ nhau từ lâu mà cả hai chưa có dịp nào để đi cả. Chúng tôi đợi nhau ở công viên Văn Lang và cùng nhau đi bộ vì từ chỗ đó đến thư viện cũng gần. Buổi chiều những ngày tháng hai thật mát mẻ. Không khí bắt đầu ấm áp hơn. Những con gió xuân bắt đầu len lỏi đến từng chiếc lá non. Những tiếng chim bắt đầu cất tiếng hót đầu tiên sau một mùa đông giá lạnh tránh rét. Sự sống dường như lại bắt đầu đâm chồi, mơn mởn sau những tháng ngày kìm kẹp trong chiếc lồng của sự lạnh giá.
Hai chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện về những cuốn sách có trong thư viện. Đó là thư viện của tỉnh. Nó chẳng hề quá lớn nhưng nó là một kho tàng sách quý giá. Trong đó có những loại sách mà tôi chưa hề nhìn thấy bao giờ. Ngay khi chúng tôi bước chân vào cửa thư viện, chúng tôi đã sà ngay vào hàng sách “Tiểu Thuyết và Văn Học” được đặt ngay ngắn ngay tại lối ra của Phòng Sách. Nào là truyện của Nam Cao, thơ Xuân Quỳnh, thơ Xuân Diệu,… tất cả thật hấp dẫn. Tôi và Dương đắn đo chọn lấy một cuốn vào vào Phòng đọc để thưởng thức.
Chúng tôi ngồi đọc đến bốn giờ chiều. Cả hai chúng tôi đều mượn sách mang về. Cả hai chúng tôi đều vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Hai chúng tôi kể cho nhau nghe những chi tiết hay trong sách một cách thích thú. Về đến gần nhà mình, hai chúng tôi vẫy tay tạm biệt nhau. Đột nhiên, trong đầu tôi lại lóe lên một suy nghĩ. Tôi cố chạy theo Dương và gọi cậu ấy lại. Thấy tôi gọi, cậu ấy ngoái lại:
- Ơ có chuyện gì vậy?
- Tối nay cậu có rảnh không?
- Ừ, tối nay tớ rảnh này, bài tập về nhà tớ tranh thủ làm xong hết cả rồi.
- Vậy tối nay tớ hẹn cậu ra chỗ hồ gần công viên nhé, tớ có chuyện cần nói.
- Cũng được thôi, tám giờ nhé, đừng muộn đấy
Cậu kẽ vuốt nhẹ mái tóc của mình, mỉm cười và bước đi. Trong lòng tôi lúc đó cứ nôn nao, chẳng hiểu lí do tại sao.