Tôi thích cậu rồi đấy...

U

uocmovahoaibao

-Bố sẽ tổ chức đám tang cho Zin, con đừng buồn nữa _ bố nó vỗ vai nó an ủi
-Vâng, tuỳ bố
Tuấn đang vật lộn với cái tinh mình vừa nge
-Con không đi!
-Không được, con phải đi, mai sau chỉ có con là người kế nghiệp bố, tất nhiên là phải đi rồi _bố Tuấn nâng cốc cà fe lên, uống mà không chú ý đến tâm trạng hay biểu hiện của cậu. Ông rất ít chú ý tới gia đình và vậy đã gây ra cái chết đau thương cho mẹ cậu.
-Không đi!
-Không đi thì ta sẽ dỡ bỏ bức ảnh đó đi, đằng nào cũng không muốn nhìn thấy người đàn bà đó nữa.
-Ông!... _Tuấn cố kìm nén cơn giận, ông thường lấy mấy chuyện này ra mà đe doạ.
Bố Vũ cũng đang nói chuyện với Vũ
-Ngày mai đi đến đám tang của nhà họ Trịnh cùng bố
-Xì, sao con phải đi chứ, mệt cả người _Vũ tru mỏ lên
-Đấy là đối tác làm ăn, cũng như người có máu mặt trên thương trường, phải đi chứ
-Thế thì bố đi mà đi, con không rảnh
-Ta muốn giới thiệu con với mọi người
-Lần trước còn chưa đủ sao?
-bây giờ ta sẽ dẫn con đi còn nhiều nữa. Đừng có cằn nhằn
Vũ bực tức đi lên phòng. Cậu không hận cha như Tuấn, nhưng cậu lại sợ ông từ bé, nên luôn nhất mực làm theo.
“mẹ lão già ********, đi thì đi mình đi, lại còn kéo cả mình đi, bực mình”
Lôi điện thoại ra gọi cho Thành
-Bực mình, mai không đi được đâu
-Tao cũng thế, cũng phải đi đến cái đám tang nào đấy, bực thế chứ lị
-KHốn thật, không biết đứa nào chết mà rầm rộ lên như thế
-ha ha, hay là mày cũng thử chết đi, chắc còn tạo xì căng đan hơn đấy ha ha
-Chết cái ****** nhà mầy í, tao mà chết, thể nào cũng lôi theo mày xuống đấy cho vui, hiểu không?
Sáng ngày hôm sau, tại đám tang của Zin, mọi người, đến rất đông.
Nó Key, Rây và Ki mặc đồ đen, đứng cạnh chỗ quan tài. Khuôn mặt cả 4 người đều không có chút biểu cảm, nhìn đăm đăm vào cái quan tài kia.
Khách đến càng ngày càng đông, mỗi người đều nhỏ 1 vài giọt nước mắt bên cái ảnh của cậu bé, dễ thương làm sao. Nhưng nó biết, nhưng giọt nước mắt ấy là giả dối, có người khóc vì nịnh nọt, có người khóc nhưng trong lòng đang thầm reo lên mừng rỡ…nó biết, vì vậy nó càng thương Zin hơn.
-Đông thế này, thôi đứng ngoài cho nó lành _vũ kéo Thành lại khi cậu đang định đi vào trong
-mày đui hả? Đến mà không vào thì ở nhà mẹ nó đi
-Biết rồi, thằng ất! _cậu đi vào không quên liếc cái nhìn về phía ngoài, chiếc xe limo, đáng yêu, quyến rũ đang vẫy gọi.
Key thấy nó có vẻ mệt mỏi, thương lắm, nhẹ nhàng khuyên nó
-Vào nhà nghỉ đi, tẹo nữa lại ra, cậu không còn sức đâu
-Phải đó Vy vào nghỉ đi, cứ để việc ở đây cho bọn này lo, đừng cố quá _Rây cũng xen vào
-Không sao, vào đấy thì còn nhớ Zin nhiều hơn .
Cả bọn thấy vậy cũng không nói gì nữa, đành phải kệ nó, cho nó tự vượt qua. Những lúc như thế này chả có ai tiếp sức mạnh cho mình cả, phải tự mà vươn lên thôi.
Tuấn cả Trường cũng đến, 2 người đi vào trong đại sảnh.Mọi người đứng kín hết cả chỗ. Tuấn cả Vũ nhìn thấy nhau,cả 2 cùng không nói gì, quay đi. Vũ thì không muốn đi đâu chỉ loanh quanh chỗ mình đứng cho có mặt rồi chuồn sớm.
Còn Tuấn, sau khi nhìn 1 vòng quanh đám tang, cậu giật mình, cứ nhìn chằm chằm vào cái ảnh được buộc vải màu đen, đặt trên quan tài….cảm xúc hỗn độn…
Sau 1 lúc lâu nhìn vào bức ảnh đó cậu mới chú ý sang người đang đứng bên cạnh…
Đau…đau lòng. Tự dưng lại cảm thấy đau ghê gớm. Cậu thử dụi mắt nhìn lại 1 lần nữa, nhưng vẫn là cái hiện thực đấy. Cậu nhớ lại lời Trường nói “ cô ta sống ở khu biệt thự cao cấp”…là nhân vật nổi tiếng…con gái chủ tịch Trịnh…Trịnh Tuyết Vy…
Cái buổi tối hôm đó
-mày mau đến đây đi, có kẻ dám đánh đàn em của chúng ta _Trường gọi khi nỗi đau của Tuấn ùa về. thế là ngay lập tức cậu có mặt ở đó…cảnh chết choc…máu…
Đánh nhau…hỗn độn…
Tuấn bị ai đó chém 1 nhát vào sau lưng…tên này cũng khá, đánh được cậu, còn làm cậu bị thương…quả không tầm thường. Nhưng vì lúc đó đang đau, nên Tuấn chẳng còn nghĩ ngợi đó là ai hay là cái gì, mà chỉ biết đánh…
Sáng hôm sau
-Hôm qua người đánh cậu bị thương chính là tên Zin của Thiên thần đấy _Trường nói
-Sao? (khá bất ngờ ) sao lại gây chuyện với chúng ta?
-Ờ thì…là vì (Trường có vẻ ấp úng) à, đánh bọn đàn em của chúng ta í mà, haha
Hôm đó cậu cũng không hỏi gì thêm.
Ngày kế tiếp
-Tên ZIn đã chết rồi,
-hả? _tuấn giật mình
-bọn nó đang đồn ầm lên là do bang ác quỷ làm đây
Tuấn chống cằm suy nghĩ. Cậu chỉ biết nó là người đứng đầu bang thiên thần chứ không hề biết về các mối quan hệ cũng như cách hành động của nó trong thế giới đêm này. Vì vậy khi nghe tin Zin chết cậu cũng không quan tâm cho lắm, cậu nghĩ nó cũng giống mình, chỉ quan tâm kết quả không quan tâm diễn biến. Chỉ quan tâm thành công chứ không nghĩ đến tính mạng.
Mà cậu cũng chưa thể nhận ra ở cái thế giới đêm này, nó như thế nào. Cậu không biết mặt mũi nó như thế nào ngoài hình dáng mà nó cải trang ở trường. Cậu chưa chính thức gặp 1 Tuyết Vy, ngổ ngáo, ngầu và mạnh mẽ (chỉ thấy đúng 1 lần là khi nhìn nhau trong Davil, nhưng toàn vì không chú ý, nên không thể nhận ra)
Nhưng…nhưng giờ nhìn nó như thế này…cậu…đau
Đau vì hiểu sai về nó, đau vì mình là người tạo ra nỗi đau cho nó, và đau vì nỗi đau của nó truyền sang.
Dù biết mình không phải là hung thủ chính nhung Tuấn vẫn cảm thấy có lỗi vô cùng. Cậu định đi giảy quyết lũ kia nhưng thôi, nghĩ để nó tự giải quyết là tốt nhất.
Cậu đứng đấy nhìn nó lâu, rất lâu, đến khi mọi người về gần hết rồi, cậu mới ra về. GIỜ thì đã hiểu tại sao nó lạnh nhạt với mình, nhưng cậu không muốn giải thích.
“kẻ đưa tay ra thì tớ rụt lại
Người tớ níu lại thì ngoảnh mặt quay đi”
1 tuần sau, nó gần như đã trở lại như bình thường, đến nhà Vũ.
Sáng gọi cậu dậy như bình thường.
-Dậy đi, đầu gà _nó khuề vào người Vũ
-Đi đi, đừng có lằng nhằng _Vũ vẫn nhắm mắt
-Tôi không dạy dỗ có hơn tuần mà đã ra như thế này hả? Dậy!
-Không
-Dậy mau! _nó vẫn đứng hét nhưng cậu vẫn không dậy, thấy vậy nó ngồi xuống, nói nhỏ vào tai cậu
-Tôi sẽ nói với tất cả mọi người rằng hot boy của họ có thói quen nude khi ngủ!
-Hả? (Vũ ngay lập tức bật dậy) cậu nói cái gì hả? Tôi hả? (chỉ vào mình, như chuyện không thể chấp nhận) Dám dám….cậu ..cậu…dám (đang nghĩ linh tinh)
-Gà thì có gì mà nhìn, không phải khoe, cho không thèm. Dậy rồi thì mau xuống nhà đi. Tôi mà muộn vì cậu thì…(quay lại, ánh mắt hình viên đạn, 2 ngón tay dơ ra…)
-Biết rồi, đồ con gái
-Ờ, con gái đấy, còn hơn cậu muốn làm cũng không được ,
-Hừ, được _Vũ đi vào phòng vệ sinh, khi đi ra thì vẫn thấy nó đang gập chăn
-Có cái chăn mà gập nãy giờ không xong, con gái thế đấy, hậu đà hậu đậu _cậu tiến lại phía nó
-Cậu có làm được không mà ra oai _nó liếc nhìn Vũ rồi quay qua, tiếp tục gập.
Vũ thì cứ tiến sát nó…chỉ là cái ý định lấy cái điện thoại trên giường (2 ông bà này có thói quen giống nhau, giống tg, thích ôm dt ngủ, vì trước khi ngủ cần nt)
Nhưng đúng lúc đứng ngay sau lưng nó. Nó lại quay ra. 4 mắt nhìn nhau
-A…_ vì bất ngờ, nó lùi về phía sau, nên bị đập chân vào thành giường, ngã xuống. NHưng chưa kịp ngã thì Vũ đã lôi lại. Tay cậu đang ôm eo nó 4 mắt lại nhìn nhau. Mặt cả 2 đỏ lên, nó quay đi, tránh ánh mắt nhìn của cậu
‘ai dà, vòng 2 cũng chuẩn thế chứ lị, mọi khi không để ý được’ Vũ nghĩ thầm => con trai, suy nghĩ đúng chất
‘đúng chất trong truyện…nhưng…..mỏi quá’ _nó nghĩ
-Thế cậu không định bỏ tay ra à? _nó quay qua, nhìn thẳng vào mặt cậu. không them quan tâm sự e thẹn, ngại ngùng của con gái.
-Ư! _Vũ thả nó đánh bộp cái xuống , giờ là lượt cậu quay đi
-á, cậu dám coi tôi là đồ vật hả, tên đầu gà đáng ghét kia _nó hét khi cậu đang bỏ ra ngoài
Khi ra đến cửa, mặt cậu vẫn đỏ, tim vẫn đập mạnh. Trời không nóng nhưng sao trong người lại đổ mồ hôi.
-Hù, suýt mất mạng. Cứ thế này chắc mình tổn thọ mất, hù hù _lấy tay vuốt ngực rồi đi xuống nhà.. Trời không nóng nhưng sao trong người lại đổ mồ hôi.
-Hù, suýt mất mạng. Cứ thế này chắc mình tổn thọ mất, hù hù _lấy tay vuốt ngực rồi đi xuống nhà.
Còn nó trong phòng, chẳng nói năng gì. Cảm giác lạ. Nhưng kệ, đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi học.
Sau 1 tuần suy nghĩ, điều tra, cuối cùng nó cũng biết được thông tin, Tuấn, người dẫn đầu Ác quỷ. Coi người như cỏ rác. Được gọi là đứng đầu về mức độ nguy hiểm.
Và không cần nói, chắc chắn nó có kế hoạch trả thù
-làm sao để người động vào ta vẫn yên được, hừ, người sẽ biết thế nào là đau thôi, khốn _nó cười, nụ cười nham hiểm nhất.
Trả thù? Giết? không , đó là việc quá dễ dàng với cậu. chết là hết. không ổn
Làm gì để cậu còn đau khổ hơn chết?
Nó suy nghĩ và cuối cùng đưa ra kết luận
Hôm sau, tới trường
 
U

uocmovahoaibao

Tại 1 quán bar, cũng khá nổi trong Hà Thành. Có một bọn đang ngồi uống thì có người chạy vào, hối hả, gấp gáp.
-Có chuyện…có chuyện này…_tên đó vừ thở hổn hển vừa nói
-Chuyện gì? _mấy tên ở đó hỏi
-Chuyện…chuyện là… _vuốt ngực, vẻ gấp lắm
-Cái xxxx nhà mày, nói nhanh lên _bọn kia cáu vì thái độ úp mở của tên đó
-Đại chiến….đại chiến thế giới lại nổ ra…
-Hả? _lần này cả bọn quay ra, vẻ ngạc nhiên
-Hôm nay, phát hiện ra 5 người của Ác Quỷ chết trong địa bàn của Thiên Thần
-Vậy sao?
-Ồ!
-So hot!
-được
Cả bọn tỏ vẻ ngạc nhiên và thích thú. Nhìn mặt thằng nào cũng ngu ngu như vừa trốn trại. Một lúc sau mới có thằng nói
-Ha ha, tưởng thế nào, cũng trả thù thôi. Thằng đàn em thân cận chết mà haha
-Không biết tụi nó chơi kiểu gì nhỉ, ha ha
-Chắc cũng lớn đấy. Toàn hàng khủng, ha ha
-Không khéo quả này lại được gặp cả 2 người đứng đầu nhỉ, ha ha
Thằng nào cũng cười, cũng góp vui vài câu, không khí rôm rả
-Nhưng thế này thì chúng ta cũng bị ảnh hưởng chứ?
-Ừ, hình như là thế, quả này, không có đất mà chôn rồi
-TAO bắt đầu lo rồi đấy. Mà có liên quan gì đến mình đâu
-Không liên quan cũng bị lôi vào cho xem. Mày không nhớ chuyện 2 năm trước hả?
-Có, ai mà quên chứ, nổi quá còn gì nữa
Nãy giờ , bọn chũng cứ nói với nhau mà không để ý có 1 khuôn mặt đang cười. Nụ cười đáng ghê tởm. KHuôn mặt dài, mắt 1 mí, sự nham hiểm hiện trên mặt hắn.
Đến khi hắn lên tiếng thì cả bọn im lặng
-Ha ha, không phải lo. Chuyện này vui lắm đấy. Bọn chúng đánh nhau, ta ngồi xem. Thích thì ném thêm ít dầu vào ha ha…
Hôm sau.
Tự dưng nó dở chứng dậy sớm, rồi lôi cả Vũ dậy theo
-Cái quái gì đấy, đi gì mà sớm thế.
-Đi sớm cho nó thoải mái, mau lên, rùa quá đi thôi.
-Cái gì, dám bảo tôi rùa hả? Con nhỏ chết toi kia
-Thôi, nói ít thôi, đi.
2 người đứng ở ngoài cổng
-Mẹ kiếp. Sao giờ mà chú Tam(người hay lái xe chở cậu đi học) còn chưa đến? _Vũ bức xúc vì phải đứng đợi
-Không đến đâu! _nó ung dung trả lời
-hả? _Vũ
-Thì tôi bảo không phải đến.
Vũ quay qua nhìn nó, nheo mắt
-Ấm đầu hả? Hay sáng nay ăn nhiều quá!
-Ăn cái đầu cậu ý. Hôm nay tôi muốn đi xe bus.
-Ồ! _cậu mở to mắt, nhìn nó như người sao hoả vừa mới bị ném xuống trái đất mà vẫn mặc nguyên quần áo sao hoả
-Cần vào viện sớm! _nhìn xong cậu phán cho nó 1 câu
Nó thì ức chế, nhìn cậu, không chớp mắt
Vũ cũng nhìn lại
-Cậu đi thì cứ đi, sao phải lôi tôi đi hả?
-Tôi…phải đi xe bus trog khi cậu ngồi sung sướng trong oto hả? Cứ nghĩ đến chuyện đấy là không chấp nhận được , thôi đành lôi cậu đi cùng.
Vũ trố mắt ra rồi bật cười, nham hiểm
-hay…hay muốn đi cùng tôi quá hả?
-Xì, nghĩ thế nào thì nghĩ, mau lên
-Không thích _cậu dừng lại, dựa lưng vào tường, khoanh tay. Dáng vẻ ung dung tự tại, chả coi trọng cái gì. RỒi lôi cái điện thoại trong túi ra, nhấn nút gọi.
Nó thấy vậy, biết ngay là cậu định gọi cho bác Tam, thế là nó dựt cái điện thoại trên tay cậu, rồi nói vào trog điện thoại
-Bác cứ nghỉ ngơi đi nha!
-Cậu làm cái quái …
Chưa kịp để Vũ nói hết, nó đã lôi cậu đi
-Đến chưa! Thân tôi đúng là thân con rệp mà! _Vũ cằn nhằn
-1 đoạn nữa là ra đến đường rồi

-Đến chưa…
….
-Đến chưa?
….
-Đến chưa?

Nó cáu vì VŨ hỏi nhiều quá
-Cậu có thôi đi không? Cứ 15 giây là cậu lại dừng lại và hỏi 1 lần. Không biết chán hả?
-Đến chưa?
-Rồi. Đồ con heo.
-Cái gì? Cậu dám…
Lại chưa nói hết cậu đã bị nó lôi lên xe. Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về cậu và ồ lên.
Đồng phục trường nổi tiếng. Khuôn mặt đẹp dễ sợ, chiếc khuyên tai kim cương sáng, mái tóc màu hung đỏ. Đúng chất quý tộc. Vậy mà đi xe bus sao? Mọi người thắc mắc.
Vũ thì cảm thấy vô cùng ngột ngạt và khó chịu. Cậu nhìn xung quanh, ai cung nhìn cậu bằng ánh mắt như mắt ốc nhồi. Bức xúc quá, kéo nó xuống hàng ghế cuối cùng để ngồi.
Ngồi xuống, nó chẹp chẹp miệng
-Hazxx, đúng là sinh vật ngoài hành tinh, mọi người đều phải nhìn
- ha ha, đây được gọi là sức hấp dẫn của ta đó, nghe chưa, cậu cực kì vinh dự khi được ngồi cùng hot boy đấy
-Ù, biết rồi. Thiên nga xổng chuồng
-Cậu… _chỉ vào nó, đầu tiên là dơ ngón tay ra, rồi cong dần, cong dần vì không nói gì được nó. Tức giận quay sang cái bọn đang nhìn
-********! Muốn chết hả? Nhìn cái gì mà nhìn!
Mọi người ngay lập tức quay hết lên, không ai dám í ới. Câu nói của cậu dường như luôn chứa sức mạnh, khiến người khác phải nể sợ và kính phục, nhưng nó là trường hợp đặc biệt. Quen với cái tính khí đó của cậu rồi. Giờ cứ cho tiền nó cũng chả sợ.
-Đi thế này thì mất bao lâu
- 1h
- HẢ? cậu bị điên hả?
Ngồi yên được 1 lúc thì
-Á…KHỉ thật, cái ông kia,chạy xe kiểu gì vậy hả? Muốn chết hả?
“hớ, tên Vũ này muốn làm loạn hả?” nó giật mình
-Sao cậu dám nói như thế với tôi hả?_bác tài xế giận , quát lại
-Này. Nếu ông ko phải lái xe bus thì…..Ưm, ưm _đang nói thì Vũ bị nó bịp miệng lại
-Không phải đâu chú ơi, tên này vốn không bình thường cho lắm! _nó nói với lái xe
Vũ cáu rồi, hất tay nó ra
-Gì chứ! Sao cậu phải xin lỗi _cậu to tiếng, bực mình
-Im lặng coi. Đây là xe bus không phải xe riêng nhà cậu đâu
-Khỉ thật, đang nắm giữ mạng sống của nhiều người thì phải lái xe cẩn thận hơn chứ! _Vũ liếc nhìn bác tài xế, vẻ khó chịu và không bằng lòng.
-Ông ta, thật là CÓ BIẾT ÔNG TA PHANH GẤP MẤY LẦN RỒI KHÔNG? Đèn đỏ cũng không thèm dừng, tăng tốc vọt qua luôn. Lúc thì lại phanh gấp. Từ lúc tôi lên xe đến giờ, tôi ngã mấy lần rồi đó. BỘ LÁI XE BUS LÀ TRÒ CHƠI HẢ? ….đến tôi khi đua xe còn không thế này…hừ hừ _cậu chỉ thẳng và người lái xe, lên giọng
Mọi người dường như cũng ủng hộ cậu
-Đúng đó, từ lúc lên xe tới giờ, tôi sợ lắm
-Đúng đó…
-Tôi cũng vậy…
-Hồi nãy tôi cứ tưởng xảy ra tai nạn rồi chứ
-Tai nạn đấy…
=> này anh kia chạy xe cho cẩn thận coi,tôi không muốn chết đâu, không thì cho tôi xuống đi
Nó nhìn Vũ, cảm thấy hơi hơi có lỗi
-Xin lỗi….tôi cũng k ngờ _nó ra vẻ ăn năn, liếc nhìn cậu
-Khỉ thật! Sao lại đi cái thứ này cơ chứ! _Vũ nghiến răng,cậu đang rất bức xúc
“chậc, mình muốn thử thôi mà” nó nghĩ thầm, nhìn cậu
Cả 2 không nói gì, ngồi im, lẳng lặng với xe chuyển bánh. Lắm lúc nó liếc sang cậu, nhưng cậu không để ý, bận nhìn vào cái khoảng nào đó.
Xôn xao…liếc nhìn…xồn xào… mọi người ai cũng quay lại nhìn 2 người tụi nó. Vũ cáu lắm rồi, khuôn mặt tối om, hiện lên sự bực tức
-Thế này là thế nào_nói với nó
-Xin lỗi, độ nổi tiếng của cậu tăng lên thì phải!
-Phù…(Vũ thở dài), ĐÁNG GHÉT! NGẬM MIỆNG LẠI.NHẮM MẮT HẾT ĐI!
Soạt….mọi người lại đồng loạt quay lên
-còn như thế này lần nữ thì cậu chết với tôi đấy_quay sang nó,dở chứng đe doạ
-haizz,chỉ muốn thử thôi mà. Tôi muốn ngồi xe bus cùng bạn trai, dù là 1 lần thôi cũng được _khuôn mặt ánh lên sự tội nghiệp
-Chậc, trẻ con quá,có bạn trai rồi mà chưa thử lần nào sao?
-Chưa! (nó nói, Vũ giật mình). Uy Vũ là người bạn trai đầu tiên của tôi đấy!
- hả? (cốp…cậu đánh vào đầu nó) Chỉ là giả vờ thôi đó nha.
-Thì sao hả? Dù là giả hay thật thì cũng là lần đầu của tôi. Cậu có cần nói rõ vậy không hả? _nó hét vào mặt Vũ, cậu chỉ biết ngồi im mà hứng chịu
Xôn xao, xôn sao…
Người 1: gì đấy gây lộn sao?
Người 1: ơ, sao lại gây lộn chứ?
Người 3: cô ta là ai mà dám lớn tiếng với cậu ta thế?
-ĐIẾC TAI QUÁ! _Vũ hét lên
Vì ở nơi công cộng nên phải hét rất nhiều, khổ thân.
Nó bỗng đứng dậy, cúi mặt xuống đất
-THôi được rồi, lần sau tôi sẽ không như thế nữa!
-này (tóm tay nó lại) cậu định khóc hả?
-điên hả? KHóc đâu mà khóc, cậu thấy tôi khóc hả/?
-Đúng là cậu muốn khóc, chuẩn bị khóc rồi kìa
-Cậu…_tức
Vũ kéo nó xuống ghế ngồi
-Cậu đừng giận, Đây cũng là lần đầu (thật lòng) của tôi
Nó nhìn cậu như sinh vật bị tuyệt chủng, nhìn bên trái, nhìn bên phải, nhìn thẳng mặt…rồi cười như con hâm
-Ha ha ha ha ha ha ha ha……….tôi chắc phải đoạt giải Oscar cho diễn suất mất ha ha. Cậu nghĩ chúng ta là gì mà giả vờ với chả thật, ha ha.Thấy cậu không vui lên đùa tí cho vui í mà ha ha. Đồ óc heo
….
-Oẹ…oẹ…oẹ…_Vũ đang nôn thốc nôn tháo
-Có sao không? _nó nhìn lo lắng
-không! (để giữ thể diện con trai)
….
-oẹ…oẹ…
-Có thật là không sao không?
-Không
….
-Oẹ…oẹ…
-Cậu có biết là chúng ta đã đi bao nhiêu chuyến rồi không hả?
Mãi 1 lúc sau, cả 2 mới lết xác đến trường được. Nhưng cổng trường đã đóng.
-Chỉ tại cậu mà chúng ta bị ở ngoài đây này _nó nhìn Vũ, oán trách
-Thì sao? _cậu lại còn ung dung hỏi
-Trèo vào như lần trước vậy!
-Không thích
-Cái gì?
-Đã muộn rồi thì đi chơi luôn.
-Cậu…đồ lười học…
-Hừ, khốn kiếp _Vũ đi trước, nhớ lại chuyện vừa nãy, đang hưng phấn vì những lời của nó thì lại bị đạp cho nhát rơi xuống đất. Ức chế nổ đĩa. RỒi lại những câu nó nói, không phải, giả vờ, thế này kia nữa…
-này tên kia, đi chậm chậm thôi _nó lần đầu tiên trong đời phải lẽo đẽo theo người ta như thế này
-……cậu không nói gì
-này, đừng có cậy chân dài hơn tôi mà cậu đi nhanh như thế nhà…tên gà hôi kia
Suốt quãng đường nó hét, la, đủ kiểu, khản cả giọng, nhưng tên vô nhân tính Vũ không thèm quay lại
 Giận rồi đó
Nó cứ đi theo cậu mà chẳng biết tên này định đi đâu.
-Ê, đi đâu thế hả? Tên kia
 
U

uocmovahoaibao

Chạy theo cậu, giờ chả có việc gì làm ngoài chuyện này cả. Nhưng đang đi thì nó bỗng thấy 1 dáng người rất quen đi qua. Dáng cao, cái người mà nó không thể quên, cho dù có hoá thành tro.Nó đứng lại nhìn người đó, và hắn cũng quay lại nhìn nó.
Khác…khác quá…quá khác…nhưng mà nó vẫn có thể nhận ra.
Là Tưởng, cậu ta đã làm gì từ cái bữa tiệc ở nhà tổng thống? Mất tích? 1 con người như cậu ta mà cũng có lúc biến mất không tung tích sao?
Sau bữa tiệc hôm đó, cậu đã thực sự biến khỏi tầm mắt nó mà không có bất cứ dấu vết nào? Tại sao?
GIỜ cậu ta rất khác. Khuôn mặt không còn như xưa mà dài và góc cạnh hơn nhiều. Đôi mắt không còn 2 mí mà là 1 mí….cậu đã thay đổi.
Nó đang nhìn chằm chằm vào Tưởng, nó thực sự đã quên mất sự tồn tại cũng như vết thương cậu gây cho nó trong suốt thời gian qua. Thật vui vì điều đó. Nhưng giờ nhìn cậu ta tiều tuỵ thế này, bỗng lòng nó lại dao động, dù chỉ 1 chút thôi. Tình cảm trong lòng con người không thể nói từ bỏ là có thể bỏ. Nó là 1 thứ rất mơ hồ, tuy có thể chạm đến nhưng có rất ít người đạt đến đỉnh cao của sự hy sinh. MỐi tình đầu, thường gọi là mối tình khắc cốt ghi tâm. Có thể quên, có thể bỏ thứ tình cảm đó trong 1 góc khuất nào đó nhưng 1 khi đã nhớ lại, 1 khi bỗng tìm thấy nó ở đâu đó thì chắc hẳn ai cũng có thể dao động. Nó bây giờ không còn tim đập thình thịch, tay chân luống cuống khi gặp Tưởng, nhưng hình ảnh cậu vẫn còn 1 chút trong lòng nó.
Nó nhìn Tưởng, cứ tưởng cậu ta cũng nhìn mình nhưng cậu ta không nhìn nó mà nhìn Vũ, nhìn bằng ánh mắt căm thù.
-này, cậu đã rùa rồi còn không mau chạy theo tôi, lạc giờ đấy _Vũ quay xuống, thấy nó cứ dừng lại lên gọi
-Hừ, cái đồ tự sướng, biết rồi.
Vũ dẫn nó đến 1 nơi khá vắng vẻ, hình như là khu rừng nào đó (lắm cây là nó gọi là rừng)
Hiện giờ ở địa bàn của Tuấn
-Này, thư của nhỏ Thiên Thần đấy, cậu đọc đi _Tường để 1 lá thư lên bàn Tuấn. Tấm thiệp rất đặc biệt. Nó màu trắng, không đục như màu của giấy mà nó trong hơn. Ở mặt của tấm thiệp có hiện lên 1 đôi cánh, màu đen, cánh gắn liền với thiệp nhưng khi nhìn lại thấy đôi cánh nằm ngoài. Có 1 chữ : Angel màu đỏ, nằm phía dưới đôi cánh. Đằng sau tấm thiệp có hình đầu lâu cũng màu đen. NHìn bề ngoài, tấm thiệp được làm rất công phu. Tuấn bất giác mỉm cười, chả biết có nọi dung gì nhưng tự dưng cậu lại thấy vui khi nó làm vậy.
Mở tấm thiệp ra, những dòng chữ màu đỏ hiện lên. Không phải chữ viết tay mà là loại chữ viết sẵn, mình chỉ cần bóc lớp băng dính 2 mặt đăng sau nó ra là có thể dùng. Cậu đọc nó
From : Ac Quy
....đại loại là muốn gặp mặt, nói chuyện.....
By : Thien Than
Ha Noi, 21/12/2012,...
-Đi gặp đi, rồi giải quyết luôn 1 thể, tìm công bằng cho anh em đã chết _Trường cứ lải nhải bên tai cậu
Ở rừng, nơi nó và Vũ đang đi
-Sao cao thế này? _nó hỏi khi Vũ đi lên đằng trên núi, cứ leo. Leo mãi
-Cao vì nó không thấp!
-Thế bao giờ mới đến?
-Sắp!
-Cái tên ******** kia! Rốt cuộc là định đi đâu? Hay định mang tôi lên núi, đào 1 cái hố rồi ném xuống đó, hử, hử, hử? _nó túm vào áo Vũ để đi lên
-được thế thì còn gì bằng. Cậu mà chết nơi rừng rú này thì khỏi tiền lương tháng này thôi. Tôi mong còn không được. _Vũ chẳng những đốp lại mà còn không thèm nhìn nó, kệ cho nó bám áo đi lên (khổ, nó bám áo, ngại, không dám quay xuống í mà, kiêu cái nỗi gì)
-Tên vô nhân tính, keo kiệt, ...._nó nói cả tràng, không cần nghỉ lấy không khí


-Thế cậu định thế nào hả? Có đi hay không đây? _Trường giục khi thấy Tuấn không có phản ứng gì

-THế cậu bảo có nên đi hay không? _nhìn Trường, đây là lần đầu cậu phân vân, và phải hỏi đến người khác. Khuôn mặt đăm chiêu, nhưng ánh mắt ánh lên 1 chút niềm vui
-Tất nhiên là có đi rồi. Cậu không thể để cho người khác xem thường bang chúng ta được. Nếu có war thì mọi người luôn ủng hộ
-War? _Tuấn hỏi, cậu dường như giờ mới trở về hiện thực, nãy giờ chỉ nghĩ đến niềm vui, chưa bao giờ cậu bị lú lẫn như thế này.
-Thế không nhớ chuyện 2 năm trước hả? _Trường nhìn Tuấn, cậu ta thấy Tuấn hình như đã thay đổi

“2 năm trước. Lẽ ra có đến 10 bang lớn (trong đó Tưởng cũng có chức cao trong bang)
Cái hôm chia tay tưởng,, nó bị shock nặng, tinh thần không được ổn định. Thế là đi gây chuyện với bang của tưởng (cậu ta không biết nó là người của Thiên thần TT)
Chém…giết…
Nó sẵn sang giải quyết ai cản đường mình
-Có chuyện gì vậy? Sao ở ngoài kia ồn ào thế? _1 tên đại ca hỏi
-Thiên thần bỗng dở chứng đánh vào đây ạ _tên đàn em hốt hoảng
-Cái gì? Láo thật! Gọi tất cả an hem tới giải quyết đi. Lũ…
Tưởng đến khi không khí đang náo loạn, đâu đâu cũng thấy đánh nhau.
-Có chuyện gì vậy? _cậu ta chạy vào
-Đại…đại ca..chết rồi!
-Cái gì?
-Thiên thần bỗng dẫn người tới đánh bất ngờ. Không trụ được, chết rồi
-Thiên thần..********!
Trog 1 đêm, 1 bang lớn bị tiêu diệt
Ngay ngày hôm sau, chưa rõ chuyền gì xảy ra thì 1 vài bang khác đến định chiếm địa bàn.
Nhưng không để chúng có cơ hội, nó cũng đến.
Lại hỗn chiến…
Tưởng thấy vậy thì không có ngu mà xông vào, nên rút sớm.
….chỉ trong vòng 1 ngày 1 đên, 4 bang lớn bị tiêu diệt…mọi quyền lợi đều thuộc vào tay thiên thần.
Thấy vậy Ác Quỷ và JJ cũng không thể đứng yên nhìn nó bành chướng địa bàn. Cũng ra tay, thủ tiêu mấy bang còn lại.
….còn lại 3 bang…lớn nhất…mạnh nhất…
Lúc đấy đã lớn chuyện, cảnh sát nhảy vào điều tra. Dư luận xôn xao. 1 phen hú hồn với mọi người đặc biệt với nhưng người trong thế giới đêm, hội đua xe, những câu lạc bộ, sàn nhảy, quán bar…
Cũng vì lớn chuyện nên nó mới ra nước ngoài.
Tiền…địa vị xã hội…đã bịt miệng mọi người.
Chuyện lắng xuống.”
Tuấn đang suy nghĩ vè cái quá khứ ấy. Liệu, nó có xảy ra 1 lần nữa?

-Đến rồi! _Vũ ngửa cổ lên trời, nhìn trời, thấy vậy, nó cũng làm theo.
-Thật thoải mái!
Những đám mây bồng bềnh trôi trên nền trời xanh.lắm lúc xô vào nhau tạo thành những hình thù rất hay. Nắng chiếu xuống nhưng không thể chạm vào nó bởi ở đâycó quá nhiều cây. Tiếng chim hót, tiếng nước chảy. Không khí trong lành, quả không hổ cả chuyến đi của nó.
-cậu biết sao tôi dẫn cậu đến đây không? _Vũ tỏ vẻ bí hiểm
-Biết bằng niềm tin à?
………..
-Thế nào rồi? Có chuyện gì chưa?
-Hôm nay Thiên Thần gửi thư thách chiến rồi ạ (thiệp gặp mặt chứ không phải thư thách chiến, thằng cu ngu ngốc à)
-Uây, vậy sao? Sắp oánh nhau to rồi. Thế chúng ta có phải làm gì không đại ca? _tên đó quay sang hỏi 1 tên
-ha, ….làm gì sao?... ha ha…không phải làm gì, cứ ngồi xem cái đã. Chắc chắn sẽ có chuyện hay mà.
Tên đó cười. 1 con người nham hiểm, mắt 1 mí, khuôn mặt góc cạnh..còn ai khác ngoài Tưởng.
Thực ra sau bữa tiệc ở phủ tổng thống, cậu ta đã b ị đánh cho không lết nổi thân về nhà. Phải trốn ra nước ngoài, rồi phẫu thuật thẩm mĩ.
Và người làm cho Tưởng ra nông nỗi ấy là Thành. Thành nghe có người làm phiền nó, thế là đi điều tra, biết là Tưởng, nên định cho hắn đi gặp các cụ luôn
-mày có tránh xa Vy ra không? _Thành gằn giọng, ánh mắt đáng sợ nhìn Tưởng
-mày, là cái thá gì? _Tưởng không biết, lên mặt
Thành nhếch môi rồi lườm hắn
-Hôm nay mày chết rồi. KHỎi nói nhiều! _cậu đá cho Tưởng ngã lăn ra rồi đấm vào mặt. Tuy hắn có đánh lại nhưng làm sao có thể làm khó Thành. Dám động vào 1 con thú đáng sợ như cậu thì làm sao có thể yên. Cậu đánh, cậu giẫm đạp làm Tưởng máu me đầy mình.
Cuối cùng game over bằng 1 cú giẫm vào ngực
-Xuống âm phủ mà kiện JJ bọn tao, ha ha
Nhưng ai ngờ, số hắn lớn,chưa chết
Vì vậy là chỉ cần nhăc đến Vũ Thành JJ là hắn giận, căm phẫn
…….
-Gà gì mà cũng có lúc tương tư hả? _nó trề môi chế diễu Vũ
-Đây là (Vũ chỉ vào 1 gò đất nhô lê, có cả hoa bên cạnh) người con gái đầu tiên trong mắt tôi
-hả? _nó hơi bất ngờ. Cái loại người thay người yêu như thay bi tất ấy mà lại nhớ mối tình đầu. CHuyện lạ có thật
-Hồi 5t…_Vũ đang hồi tưởng, kể lại. Nhưng lại bị nó phá vỡ cái không khí trừu tượng, hướng về quá khứ ấy bằng tiến cười hô hố
- Hô hô hô…cậu nói cậu yêu lúc 5 tao hả? cái đò chăng hoa, ha ha ha
-Lần đầu tiên tôi nhìn thấy, tôi ngỡ ngàng. Cô bé ấy quá xinh đẹp. Đặc biệt rất cá tính, tôi thích
(Tuấn : Tôi thích cái vẻ đẹp tự nhiên của cô ấy, thích nụ cười như nắng ban mai của cô ấy, thích cái dáng bé bé, nhỏ nhỏ, xinh xinh của cô ấy, và đặc biệt là cách cô ấy năng niu những con vật né nhỏ =) yêu động vật)
Vũ bỗng lấy trong túi ra 1 tấm hình, 1 đứa bé, thật dễ thương.
-tôi đĩnh sẽ tìm cô ấy,sẽ cưới cô ấy nhưng tôi đã thay đổi rồi. Tôi đã thích…_đang định nói thì nó cướp tấm ảnh trong tay cậu
-Ơ, nhìn quen quen (chính mày đoá)_nó ngắm ngía tấm hình và chắc là mình đã thấy ở đâu.
Thứ nhất :nó không thích chụp ảnh (do sợ ma có trong ảnh)
Thứ 2: hồi nó bị xe đâm, mất trí nhớ, bác sĩ có bảo nếu là quá khú không tốt đẹp thì không nên cho nó thấy bất cứ cái gì làm nó nhớ lại. Và bố mẹ nó đã giấu hết hình của nó hồi đấy.
-Nhìn quen quen nhưng hình như chưa gặp bao giờ ! _nó vuốt cằm rồi phán
-Giả đây! Quen cái gì. Làm sao mà cậu quen được! _Vũ giằng lại rồi nhét vào túi
-Hừ,c hả có gì hot! _nó khoanh tay lại, vẻ bất cần
-Có, sít đấy, hot không?
-Cậu….cậu đi mà hot sít với bạn gái của cậu đi!
-Hô hô, ghen hả? _Vũ tiến sát vào mặt nó, cúi đầu, nhìn lên từng biểu hiện trên khuôn mặt
-này, đui thì có giờ thôi chứ, cứ đui hoài là không ổn đâu! _nó hậm hục rồi quay đi
-Á….nó bị trượt chân
-Cẩn thận (Vũ nắm tay nó, kéo lên)…đi đứng phải cẩn thận chú, cứ khiến người khác phải lo
-Tôi mướn cậu lo hả? không phải tại cậu sao? Tự dưng lại đến cái nơi vượ ho gà gáy này.
-….
-….
=> cãi nhau
Lúc này, ở trường, giờ ra chơi, sân thượng
-Bực mình. Sao hôn nay cả 2 cùng nghỉ là thế nào? _Trang cau có, giậm chân
-Hay bọn họ đi chung? _Phong
-Con nhỏ khốn kiếp! _cô ta gằn lên tức giận, tay đập vào lan can
-CẬu thôi đi! _Phong quát, vì Trang nói nó
-Cái gì?... Cậu dám bênh con nhỏ đó hả? _Trang trợn mắt
-Tôi cũng như cậu thôi, không muốn 2 người họ ở cạnh nhau. Thế định làm gì?
-Hừ, tôi sẽ không để yên đâu!
“cướp đồ của ta mà còn muốn yên thân sao? Hừ, sẽ có ngày ta giết mày”
 
U

uocmovahoaibao

“-Là ngăn này sao? _ 1 con nhỏ chỉ vào ngăn để đồ của khu kí túc học sinh
-Ừ, khoá đây, lấy đi! Mau lên!
-Điên à, cắt đi chứ ai vác được cái này ra ngoài kia
-Thế thì cắt mau đi.! Nhanh lên_ nỏ nhìn xung quanh.
Giờ là giờ nghỉ trưa. Tất cả học sinh trong trường đều có phòng để đồ riêng trong khu kí túc. Dù muốn ở hay không thì cũng được.
Nó không ở, chỉ để quần áo, và giày cho môn thể dục hoặc các giờ sinh hoạt ngoại khoá.”
Cô Dung chủ nhiệm lớp nó đi vào, nói về vấn đề tiền nong
-Nào, các em, nộp tiền cho cô nào! _ngồi xuống ghế, cô dở sổ rag hi
Học sinh lần lượt lên. Đây là tiền phí sinh hoạt tập thể. NHưng chỉ riêng tiền này thôi cũng phải khoảng hơn vài nghìn đô. Học sịn trực tiếp nộp tiền cho thầy, cô giáo chủ nhiệm.
Chính vì khoản tiền lớn mỗi tuần này mà duy chì hoạt động của trường. Nói chung, tiền của trường toàn là tiền do học sinh đóng vào.
ở dưới lớp, có con nhỏ đang tìm gì đó
-Ơ đâu rồi, sao lại không thấy?
-Tìm lại trong cặp xem!
-Không thấy, tìm đi tìm lại rồi. Sao lại mất được.
-hay đánh rơi ở đâu?
-Không vừa nãy còn thấy mà!
1 con nhỏ đang cố tìm bọc tiền bị mất. Cả lớp quay xuống nhìn, xôn xao.
Cô chủ nhiệm ở trên thấy vậy, lên tiếng.
-Có chuyện gì vậy?
-Dạ, có bạn bị mất tiền cô ạ
-Sao lại mất được, tìm lại xem sao. _cô đi xuống và giúp nhỏ tìm. Nhưng tìm đi tìm lại mà không thấy.
-thưa cô, rõ ràng trước giờ thể dục em còn thấy nó trong cặp mà.
-Thế sao lại mất được nhỉ? _cô nhăn trán vẻ suy nghĩ.
Bỗng có 1 học sinh đứng lên, lớn tiếng:
-hay,có người lấy! _giọng nhỏ chanh chua, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía nó. Nhưng nó vẫn gục đầu xuống bàn ngủ nên không biết.
-Lớp mình thì làm gì có người ăn cắp chứ!
-Thì cô cứ kiểm tra đi, biết đâu, có người gian thì sao! _nhỏ lại 1 lần nữa quay xuống nhìn nó, như ám chỉ điều gì đó. Rồi quay sang Trang, gật đầu, mỉm cười.
Trang quay qua, dúi vào cặp nó cái túi gì đó
-Thôi được rồi, cả lớp để cặp ra để cô kiểm tra.
Lớp ồn quá, không ngủ được, nó phải dậy. Vươn vai, đôi mắt trong sáng của nó nhìn ra ngoài.
-Ư……… _nó cựa người rồi quay qua Trang, thấy vậy, trang cũng nhìn nó, mỉm cười. Nụ cười đẹp nhất, tươi nhất.
-Có chuyện gì vậy?
Nó hỏi khi thấy cả lớp đang nhốn nháo hết cả lên. Trang lừ mắt nhìn nó, khi nó đang nhìn ra ngoài cửa
-À, có bạn mất tiền, cô đang giúp bạn ấy tìm lại thôi mà, hì
-thừa hơi! _nói xong nó tiếp tục cúi đầu xuống bàn. Vì toàn làm việc vào đêm nên nó thiếu ngủ trầm trọng. Vừa phải giải quyết việc trong bang, chuyện của Tuấn, việc làm ăn của bố rồi cả việc học hành. Phải chăng quá sức với nó? Tuy mạnh mẽ nhưng, kiên cường, nhưng sức chịu đựng của nó cũng có hạn. Đâu thể là siêu nhân???
Cô kiểm tra từ đầu dãy xuống cuối dãy. Và giờ là đến bàn nó.
Trang mở cặp ra, không có gì…
…chưa có ai có gì…
….1 số nụ cười nham hiểm…
….những ý nghĩ đen tối…
Chuyện gì sẽ xảy ra???
Khỏi nói cũng biết, chắc chắn tiền có trong cặp nó.
-Vy à, em có thể đưa cặp cho cô kiểm tra được không? _cô Dung đứng trước mặt nó nhưng nó vẫn không them ngẩng lên nhìn. Lôi cái cặp trong ngăn bàn ra, vứt đánh bộp cái lên mặt bàn
-Ơ…đây là???
Cầm bọc tiềm trong tay, cô quay nhìn nó.
Chưa kịp nói gì thì con nhỏ bị mất tiền nhảy dựng lên
-Đó là bọc tiền của em!
Cả lớp lại xôn xao, chỉ chỉ, chỏ chỏ về phía nó.
Nó nghe loáng thoáng từ của em của cô cái gì đó nhưng không dậy. Cứ nằm ngất ngưởng ở đấy.
Nhỏ kia thấy vậy, vứt cặp ở bàn, chạy ra chỗ nó
-Đúng! Đây là tiền của em! _nhỏ khẳng định
-Nhưng mà…_cô đang phân vân
-Con nhỏ kia, sao dám lấy tiền của tôi hả? _nhó léo tay nó dậy. Cuối cung nó cũng chịu dậy, dụi mắt nhìn mọi người, không hiểu chuyện gì.
Cô Dung mở lời hỏi nó.
-Sao…sao…tiền lại…ở…_cô nói ấp úng, không muốn đắc tội với nhà nó. Nhưng chưa để cô nói hết câu thì con nhỏ kia đã nhay vào miệng rồi
-Đi lấy trộm tiền của người khác sao? Cậu là loại người gì vậy?
-Ơ, sao có thể như thế chứ…
-nhìn mặt đâu đến nỗi…
-không gian mà quyến rũ được anh Vũ à, hồ li tinh có thừa là khác,…
-ừ phải…
-đúng đó…
Cả lớp nhao nhao lên, mối người 1 câu. Mãi cho đến lúc Trang lên tiến thì mọi người mới im nghe
-Vy à, sao tiền lại ở trong cặp cậu vậy? _giọng nói nhỏ nhẹ , đầy vẻ lo lắng, Trang nhìn nó.
-Còn thế nào nữa, con nhỏ bần tiện này, dám lấy tiền của tôi mà
-Ây, em nói gì vậy chứ _cô Dung ngăn lại khi nhỏ đó cứ xấn tới nó
Trang cũng nhảy vào ngăn, ra vẻ BFF lắm
-Này, sao bạn làm vậy, Vy đâu có ĂN TRỘM đâu?
Sự bào chữa của Trang là thế đấy. Câu nói nghe thì cứ như bênh vực nhưng giọng điệu lại như muốn dìm chết người khác. “ ăn cắp” sao? Cô ta nhấn mạnh từ đó.
Con nhỏ kia dường như vẫn chưa có ý buông tha cho nó. Giọng vẫn the thé, chỉ tay vào mặt nó, điều mà nó ghét nhất.
-Sao lớp mình lại có thành phần như thế cơ chứ? ĐỒ ăn trộm, Trang à, cậu nên tránh xa nhỏ ra.
Nó nghe từ nãy đến giờ, cũng đủ để hiểu hết chuyện. Để điện thoại trong túi, tay đặt lên bàn, mắt nhìn thẳng vào con nhỏ kia, hơi nghiêng đầu.
-Ngậm sủa! _lời nói bình thường của nó làm mọi người giật mình
-Mày…dám nói tao thế hả? Đã….đã ăn trộm rồi còn dám lớn tiếng như thế hả?
-Ngu học! _lại 1 câu ngắn, nó khiến cả lớp sững sờ
-Mày…nhỏ kia tức hộc máu
Thấy cãi nhau to, cô Dung phải lên tiếng
-Thôi nào các em! Nhưng Vy à, sao…sao tiền lại ở trong cặp em thế?
Cô nhìn nó nhưng nó không trả lời
“nó đâu có lí do để lấy đâu, nhà nó giàu lắm mà. Hay…có lẽ…có lẽ…nó bị mắc bệnh dối loạn tâm lí…hazzx khổ thân quá…” cô Dung lắc đầu nghĩ
-Đây (Cầm bọc tiền lên) có phải do em lấy không vậy? _giọng nhỏ nhẹ
-Không! _nó trả lời dứt khoát và rành mạch
-Thế sao lại ở trong cặp em?
-Chúa!
-hả?
Con nhỏ kia lại nhảy vào họng cô
-Chính nó lấy chứ còn ai vào đây nữa. GIỜ thể dục nó ngồi mình trong lớp, không phải nó thì là ai chứ? _nhỏ bô lô bô la
-ủa, sao giờ thể dục em ngồi trong lớp làm chi? _nhìn mặt cô lúc này ngu ngu là
-HỎng giày.
-Đừng có lí do lí trấu nhá. Chính cậu là người ăn cắp, chứng cứ rành rành ra đấy còn chối hả?
-Cô đưa nó lên phòng giám thị giải quyết đi. Lớp sao có thể có thành viên thế này được
-Chuyện này…nhưng mà… _cô lung túng
…ồn ào…lộn xộn…1 giờ học bị cắt ngang.
Đang lúc cả lớp đang xôn xao thì nó đứng dậy, xách cặp bỏ đi
-Ây, đợi cô với, Vy à…
Nó lên ngồi phòng hiệu trưởng uống trà
Ngồi đây mà nó cứ nghĩ đi đâu, tay thì cầm chiếc điện thoại, bấm loạn xạ.
-Đây không phải do em lấy đứng không? _thầy hiểu trưởng đặt cốc trà trước mặt nó.
-Không!
-Thế em có biết ai lấy không?
-Không!
-Tất nhiên là em không lấy rồi, sao em có thể lấy được cơ chứ, nhỉ. Nhà em gia giáo như thế mà ha ha
-Thế cơ ạ!
Nó vẫn cầm chiếc điện thoại, ông hiểu trưởng thì cứ hỏi, nó lờ đi
-Em học có tốt không?
-Không!
-hay thầy chuyển lớp cho em nhá
-Không => trả lời cho có chứ chẳng hiểu ổng hỏi cái gì
-Em học ở đây là niềm vinh dự của trường ha ha
-không!
-hả? à, em có thể nói với ba mình rằng trường này giảng dạy tốt,có thể..có thể
-Thế cơ ạ! _mắt vẫn dính chặt vào điện thoại
-Hả? _thầy cô há hốc mồm trước thái độ của nó
Đang yên, bỗng nó đập bàn, đứng dậy
-Suýt quên _nói xong nó chạy ra ngoài, đến Davil
“danh sách sổ nợ” , nó cầm lên, lướt qua
-Còn tên XX vẫn chưa trả! _Key
-Vậy sao? -Dạ
Nó cười, gấp sổ vào rồi đến nhà ông ta.
Nhà nó ngoài buôn bán vũ khí còn cho vay nặng lãi.
Đến thì là 1 đám tang, mấy đứa con đang ngồi ôm mặt khóc
-Chết tiệt! Chết rồi hả? _ nó vuốt tóc nhìn bọn người đang ngồi ở đằng kia
Mọi người quay qua nhìn, sợ sệt. Nó thì miệng nhai kẹo cao su, tay cầm gậy, đập đập vào cái quan tài. Nhìn ngầu và xã hội đen.
-Mượn tiền người khác rồi định chết để quỵt nợ hả? Lão già khốn kiếp này! _nó đi quanh cái quan tài, đặt chân lên quan tài rồi cầm tấm ảnh của ông ta lên
-nhìn vẻ mặt hung giữ thật ha ha
-Các người là ai, định làm gì hả?
-Làm gì? Hà, …các người có biết tiền này ta dùng nhằm mục đích gì không hả? _nó liếc mắt nhìn ra phía ngoài cửa
-Đập hết nơi này đi!
Câu nói của nó vừa dứt, tiếng đập phá, khóc thét vang lên, ảnh, quan tài cũng không được yên, mọi thứ rồi hết cả lên.
-Ông có ra đây không hả? _nó quát lên, người đàn ông từ trong buồng trong từ tù đi ra
-Ha, dám lừa dối ta à. Khốn kiếp…_nó cười lạnh lùng, túm cổ áo hắn…
….
-Alo. _nó nghe điện thoại
-CHị à, bang Ac Quy đến rồi, chị mau về đi _giọng Key
-Biết rồi…
 
U

uocmovahoaibao

Trong phòng thí ngiệm, đồ dùng ,loại thuốc để ngổn ngang khắp phòng. Những lọ thuỷ tinh, vật dụng các, những ống, các loại thuốc, có cả lọc độc của 1 số loài.
Chất dẫn điện, những máy móc hiện đại…
…1 phòng thí nghiệm hiện đại…
Nhiệt độ từ 5 đến 10 độ
Anh Bảo mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng, có đội 1 cái mũ to đùng trên đầu, mọi khi nó vẫn trêu là anh đội cái nồi cơm điện. Trong phòng chỉ có 1 mìh anh.
Tay đổ những lọ hoá chất lại với nhau. Mắt nhìn đăm đăm vào những lọ thuỷ tinh.Anh cau mày, tạo những nếp nhăn trên trán. Khuôn mặt căng thẳng.
Phải, anh đang chế tạo 1 thứ rất nguy hiểm, là bom.
Bố nó đã tận dụng hết khả năng của các con. Với bộ óc thông minh, nhạy bén, anh cần làm ra những sản phầm như vậy.
Vỏ quả bom đã làm xong, nay anh đang nghiên cứu phần bên trong, phần quan trọng nhất.
Đã mấy tuần, thậm chí anh có hôm còn không ăn uống gì để tập trung nghiên cứu. Vì vậy, mọi chuyện trong nhà đều đến tay nó, đòi nợ cũng phải làm.
Đổ 1 lượng vừa đủ (rất ít) nitroglycerin vào lọ. ANh cẩn thận lắc nó. Chờ đợi khoảng 15s rồi mang ngay vào phòng bên trong
Nếu kéo dài thời gian ngâm có thể làm axít phân hủy hoặc kích nổ nitrôglyxêrin
Đưa hỗn hợp vào phòng cách âm, an toàn cho ngôi nhà
Đáy buồng nitrat hóa có một cửa an toàn, ống nối đi qua một bể lớn chưa nước rất lạnh, hỗn hợp phản ứng (còn gọi là liều nạp như thuốc nổ cho vào súng), đi qua đây ngăn ngừa nổ, giảm tốc độ phản ứng. Khi nhiệt độ khoảng 10°C (thay đổi theo từng nước) hoặc có khói nâu ở trên lỗ thông, cửa tự mở xuống ngay lập tức. Bởi vì rất nguy hiểm, nên các lò phản ứng thường được điều khiển tự động bên ngoài.
Việc tăng áp suất xung quanh khối thuốc đang cháy có thể tạo ra các ứng lực, sóng chấn động nhanh hơn tốc độ âm thanh, các sóng này có thể sắp xếp dẫn đến một điểm nào đó đủ áp suất làm chất nổ phân hủy, phát nổ.
Một lượng lớn nitroglycerin đã được sản xuất trong cả hai lần đại chiến thế giới cho và được sử dụng làm chất nổ đẩy đạn.
Bùm………………..
1 tiếng nổ lớn vang lên
-Oh yeah ! _anh Bảo nhảy lên, vui mừng.
Cuối cùng thành quả lao động bao nhiêu ngày của anh cũng thành công.
Nhanh chóng giải quyết đống hỗn độn, anh chạy ra ngoài, nhưng thật bực mình khi phải qua rất nhiều cửa, mỗi cửa đều có mật mã riêng.
Có 1 số người đã chết trong phòng này, đơn giản vì bị làm vật thí nghiệm.
-Bố! Thành công rôi _anh Bảo chạy vào phòng đọc sách.
Hiện giờ nó vẫn đang ở đám tang của tên vay nặng lãi.
Gậy đập đập vào vai, nó đang ngồi ung dung trên ghế, miệng vẫn nhai kẹo.
Đầu tóc dối, quần áo bụi, dính máu. Nó như ác quỷ hiện hình.
Còn lão vay tiền thì đang quỳ gối dưới chân nó, cầu xin, như con chó.
-tôi, tôi xin lỗi….lần sau tôi không dám đâu ạ! _giập đầu xuống đất, tên đó nức nở
-Ta..không có thói quen cho ai bao giờ. Làm thế nào bây giờ, hà…hà
-Tôi không dám nữa đâu ạ…xin tha cho tôi lần này được không ạ? _tên đó cứ giập đầu lên xuống liên tục, trán đã đỏ ửng lên.
-Biết vậy sao còn làm?
Nó nói lớn, cúi xuống cầm tóc hắn kéo ra đằng sau.
-Tôi…tôi…hức…
-Có biết tiền đó ta làm gì không mà dám quỵt? _cầm con dao trên tay, nó đứng lên, đi ra chỗ hắn, ngồi xuống. Kè dao vào cổ.
-tôi, tôi không biết, tôi sẽ trả đủ? _tên này sợ mất mật, mặt tái đi vì lo lắng, cứ giập đầu không dám ngẩng lên
-Muộn rồi!
Nó nói rồi lấy con dao cứa vào cổ tên đó
-Á…._hắn rên lên vì đau,định chạy nhưng bị bọn đàn em của nó túm lại.
Máu từ từ túa ra, hắn đau đớn.
Nó đã cắt cổ hắn, vết thương khá sâu, máu ra nhiều. Nhưng nó biết điểm dừng để tên đó không chết.
Đứng lên, nó nhìn con dao dính máu, cười khan. Rồi liếc mắt nhìn tên vừa rồi, đang quằn quại.
-lần sau có dám không? _nó hỏi
-Dạ…không ạ!
-Nói miệng thôi sao? (nhếch mép nhưng không cười, nó đạp tên kia xuống khi hắn vừa cố gắng đứng lên.), THỂ HIỆN BẰNG HÀNH ĐỘNG ĐI! _nó quát lên rồi ném con dao xuống, mũi dao nhọn cắm đúng vào đúng khoảng giữa ngón tay chỏ và ngón giữa. Tay hắn xước, 1 chút máu chảy ra. Tên đó ngớ ra không hiểu.
-Dạ?
………
-Alo
-Chị à, bọn họ đến rồi, chị mau về đi
-Ừ. Có những ai đến.
-Gồm 15 tên
-Biết rồi!
Nói điện thoại xong nó trở vào.
Lững thững, lững thững, nó nhìn hắn rồi di di chân vào bàn tay đang chảy máu.
-Nhớ chưa?
-Dạ…dạ nhớ rồi ạ…_ tên này sợ đến không dám thở mạnh, mặt ướt, áo ướt do thấm đầy mồ hôi
-Thế chuyện đó…_nó nói lấp lửng
-Dạ..dạ tối sẽ đi điều tra và báo cáo ạ…
-Hừ, thôi được rồi
Nó bước ra khỏi đám tang, mọi người trong đó thở phào nhẹ nhõm.
Đi về nhà, thay đồ rồi đến luôn Davil
-Chị, bọn họ đợi được 10’ rồi đấy ạ! _Key chạy ra, vẻ lo lắng
-Ừ! _nó gật đầu rồi vẫn thong thả đi vào.
-Đang ở phòng Vip ạ!
Nó đi lên tầng 2, nhìn thấy cái cửa đầu tiên chính là phòng Vip, phòng chỉ dành cho nó nghỉ ngơi hoặc tiếp khách quan trọng. Phòng này chỉ có những người thân cận của nó được vào hoặc những người khách được dẫn vào.
Đạp cửa ra, nó đi vào ung dung.
Tuấn đang ngồi yên ở đấy, quay đầu ra nhìn nó.
Không nhìn vào mắt cậu, nó ngồi xuống ghế, đối diện cậu.
Nhìn nó, nhìn nó, Tuấn cứ nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngồi trc mặt mình.
Đẹp! cả 2 cái người trong phòng này đều rất đẹp.
1 cô gái buông tóc, mắt màu khói, làn da trắng hồng, diện 1 bộ đồ ren màu đen, kết hợp với quần bò mài màu xanh, trông cô thật nổi bật.
Còn cậu, người con trai có đôi mắt nâu, buồn. Dù không chau chuốt nhưng cậu luôn nổi bật. MÁi tóc dài chấm gáy, sống mũi cao. Dáng ngồi vô cùng nam tính.
Cậu cứ nhìn nó, nhìn như chưa bao giờ được nhìn. Cậu muốn nhìn người con gái làm mình điên đảo.
-Cậu chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp hả?
Đặt cốc cafe thật mạnh xuống bàn,chỗ nó ngồi, nó nhìn cậu.(cậu không có cafe, đơn giản nó không muốn mời)
-Đây là phong cách tiếp khách của nơi này sao?
Nắm 2 tay lai với nhau, đặt lên bàn, nhìn nó.
-Đây là loại café latter, biết cậu không thích nên tôi không pha, ha…_nó cười nhếch mép,đá cậu
-Nghe vẻ cậu biết nhiều về tôi nhỉ?
-Biết thì sao? Nhưng tôi điều tra cậu 1 cách quang minh chính đại, chứ không như ai đó…hừ ừ
-Ý cậu bảo tôi…
Tuấn nhìn nó, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nhìn nó bằng đôi mắt nâu buồn.
-THÔI! Vào vấn đề chính đi ! _nó ngắt lời cậu, tay đập lên bàn, tỏ thái độ
-Cậu gọi tôi đến đây làm gì? _Tuấn hỏi
-Cậu biết tôi gọi đến làm gì rồi sao còn đến? _nó hỏi lại
-phù
Tuấn thở dài, quay đầu qua bên trái, nơi cửa ra vào.
Nó cũng đã thay đổi trạng thái, đang đùa cợt, nó bỗng nghiêm túc. Khuôn mặt ánh lên sự oán hận
-Cậu…đã giết Zin!
1 khẳng định hung hồn, nó nói mà ko chớp mắt. Giọng điệu căm phẫn. Mắt bắt đầu đỏ lên vì tức giận
-Không! _Tuấn trả lời cho câu hỏi của nó, mặt cậu không có chút biểu cảm nào. Cái mặt nạ ấy bao giờ mới được tháo ra?
Nó hừ mạnh, mắt nhìn chăm chăm vào cậu.
-Không phải là cậu thì là ai?
Nó hét lên, sự tức giận, sự đau khổ của nó như được dịp bùng phát. Cái chết của ZIn, sự đau khổ của nó trong thời gian qua. Những ý định trả thù, những kế hoạch, những lời tự nói với bản thân, giờ đây, nó đều quên hết. Nó chỉ biết người đang ngồi trước mặt mình chính là hung thủ.
Làm sao? Nó phải làm sao cho tốt đây??
Nó dùng ánh mắt sắc lạnh để cảnh cáo cũng như đe doạ cậu. Nhưng Tuấn vẫn bình thản, như chẳng có gì là quan trọng với cậu.
-NÓi đi! Rốt cuộc tại sao cậu lại làm vậy hả? hà, vì cái địa vị trong cái thế giới này sao? ĐỒ NHAM HIỂM!
-Thôi đi! _Tuấn gằn lên, cậu không muốn nhìn thấy người con gái mình yêu đau khổ như thế. Cậu lạnh lùng, cậu ko giải thích, đơn giản cậu không muốn khơi gợi nỗi đau trong lòng nó thêm nữa. Cậu không muốn thấy nó khóc, thấy nó đau khổ. Bởi thấy nó đau, cậu càng đau hơn.
-hà, chính cậu đã giết ZIn của tôi! Cậu…nghĩ mình sẽ được yên sao?
-TÔi không giết, tôi chỉ…
-THÔI Đi! Cậu đừng có nguỵ biện nữa! Tôi không tin! Tôi không tin! Tôi không bao giờ tin đâu!
Nối đa trong lòng đã dâng đến đỉnh điểm, nó không thể kiểm soát chính bản thân mình. Bao kế hoạc vạch sẵn đều quên hết. Trong đầu nó hiện giờ chỉ có 1 ý nghĩ: TRẢ THÙ!, nó bắt buộc phải trả thù.
Bộp…..nó đập mạnh bàn rồi đứng dậy.
Chĩa lòng súng vào người Tuấn, nhìn cậu bằng cái nhìn căm phẫn. Nó nói
-CHúng ta…_nhưng đang nói thì nó lại bị cậu ngắt lời
-…quen nhau đi! _Tuấn nhìn nó, vẻ khẩn thiết
Nó định nói “chúng ta không thể đội trời chung” và cho 1 phát đạn vào cậu. Nhưng lại thật sự shock trước câu nói của Tuấn.
…..
-Con đã thành công rồi, ha ha
-Tốt lắm. Con của ta toàn những người tài giỏi mà, ha ha
Bố nó và anh Bảo đang nói chuyện. Cuối cùng việc chế tạo cũng thành công.
-GIỜ sẽ là thử nghiệm rồi vận chuyển, con hãy cẩn trọng
-Dạ!
……
-Sao? Sao có thể có chuyện đấy hả?
Vũ nghe tin nó lấy cắp thì không thể tin được, chạy đến phòng hiệu trưởng lập tức, nhưng nó đã đi được 1 lúc rồi.
-Mày bình tính đi nào. Chuyện gì cũng phải từ từ giải quyết. Xồn xồn lên, đâu có làm cho nó hết chuyện _Thành lôi Vũ vào lớp học.
Buổi học hôm đó, cậu không thể tập chung
-Cậu ta có đi tự tử không nhỉ? _Vũ cứ lôi tay áo Thành xuống hỏi này nọ
-Mày bị điên à?
-hay là nghĩ không thông nên bỏ học
-Mày đang nói cái quái gì thế? _Thành toát mồ hôi vì suy nghĩ của Vũ
-Phải mau đưa cậu ta vào lồng không thì chết mất!
-Có mày phải vào trại ý, cái thằng ấm đầu này….Em thưa thầy, thằng này cứ cản trở việc học của em này! _Thành bống đứng dậy, nói to, cái kiểu “tao méch thầy đấy!”
 
U

uocmovahoaibao

-Thế nào rồi?
-Vẫn ngồi trong đó! Nghe cẳng thẳng lắm
Mộ bọn đầu xanh, đỏ đang ngồi nói chuyện, ở quán đối diện với Davil. NGhe vẻ sốt ruột.
-Ha ha, có đánh nhau không nhỉ? Đây là địa bàn của Thiên Thần thì biết rõ kết quả rồi còn gì, Ác Quỷ quả này lo quá.
-Ừ, tao thấy sao mà ngu thế, sao lại dẫn xác tới đây cơ chứ, thua chắc rồi mà.
-********* ngu thì có. Chẳng lẽ 1 bang lớn như thế lại dẫn xác vào hang cọp. Cũng có chuẩn bị rồi đấy. _tên này hất mặt, vẻ ta đây biết nhiều lắm.
Tụi kia chột dạ, nhìn hắn, mắt đứa nào cũng sáng lên.
-Ờ ha, thế làm thế nào mà mày biết?
-Suỵt! (tên đó để 1 ngón tay lên miệng, tỏ bí mật), cái này là do tao quen 1 người có tiếng trong đấy lên mới biết đấy.
-THế nào? Nói nhanh lên! _bọn kia sốt ruột
-Thế mày thấy người của bang JJ cả Ác Quỷ,có ai đụng tới địa bàn này chưa, trừ 2 tên Je và Jô? Dù kia là quán bar nổi tiếng nhất cái nước này. Biết tại sao không?
-SAO sao, hả, nói mau lên…
-Là thế này, đây là nơi……Áaaaaaaaaaaa
Đang có hứng kể bí mật thì tên đó bỗng kêu rống lên như lợn bị cắt tiết.
-********* nói cái gì hả? _giọng đầy sát khí
Key bỗng xuất hiện từ đằng sau lưng tên đó. Tức giận, khuôn mặt đỏ lên. Cậu túm áo tên kia nhấc lên rồi ném ra chỗ chân bọn đàn em.
-Hả? Tên khốn nào thế?_tên kia bị ngã, dường như trấn động não, dám lớn tiếng.
Crắc…crắc, Key xoay cổ tay, đông thời nghiêng nghiêng cổ.
-Sao?!! _cái dáng điệu như muốn giết người đến nơi
-Dám cản trở việc làm ăn của ta à, muốn chết phải không? _tên đơ đó hình như hơi say, đứng lên, đi loạng choạng.
-CHết rồi, nhìn kìa, tao ngửi thấy mùi của sự chết chóc
-Hix, tao cũng thế, chết rồi
-Thằng không có não, nó không biết thân phận hả? Dám nói như thế…
-tao sợ!!!!!!!
Cả bọn vừa nãy còn hứng khởi hỏi này nọ thì giờ chỉ dám ngồi 1 góc như mấy con chó, rên rỉ với nhau.
-Mày vừa nói gì? _mang sắc thái của nam cực, Key, liếc mắt nhìn hắn. Cái lạnh trên người cậu lan toả ra khắp không gian. Ai ai cũng im lặng.
-không biết à? Ha ha, mày nghĩ bang Ác Quỷ đến tay không như thế sao?
Vì say nên hắn không biết đâu là thực hư nữa, cứ nói ra tất cả. NGƯỜI ta nói khi say là lúc con người thành thật nhất, quả không sai.
-Câu trước cơ!!! Mày nói Thiên THần làm sao?
Key, đạp hắn ngã xuống đất, lần đau thứ 2.
-Hừ, không kể nữa, dám đá ta hả?
-Vào đây!
Key đứng ra đằng sau hắn, nắm tóc, kéo lết trên nền nhà.
-Aaaaaaaaa…..
Tên đó kêu lên, vừa bị túm tóc, vừa bị kéo lê trên nền bê tong. Xước ra, chảy máu…
Key lôi hắn vào trong quán, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
-********* ở đây!
Nghe lời cậu, không đứa nào dám ho he cũng như hỏi gì. Chỉ răm rắp nghe theo
-Dạ!
Sau khi lôi hắn vào trong quán, đuổi hết mọi người ra ngoài. Key ném hắn ra, rồi phủi phủi tay.
-Nói đi!...(đợi 1 lúc mà tên đó không mở mồm)…NÓI (Key đạp vào ngực hắn, khiến hắn ôm ngực đau đớn.)
-Là, thì, Ác Quỷ không những đến đây để gặp mặt mà còn…..
Đoàng……..
Tiếng sung vang lên, bọn ở ngoài vẫn giật mình, dù biết kết quả sẽ như thế.
Key đi từ trong quán ra, tay còn cầm khẩu súng vừa tiễn tên kia xuống suối vàng. Mặt hơi tái.
-Sít! (nói vậy vì nếu viết **** thế này sẽ bị xoá)
Key **** thề, rồi nhanh chóng trở lại bar.
Lúc này, không khí trong phòng Vip vẫn căng như dây đàn. Chuẩn bị đứt, chỉ cần nó bóp cò là tất cả chấm hết.
Nhưng nhìn Tuấn lúc này vẫn bình thản như không có chuyện gì.
-Làm bạn gái tôi nhớ!
-hà, cậu….nghĩ nói vậy sẽ không sao ư? _nó lắc đầu, nhìn khẩu súng thay vì nhìn cậu. Mối thù, mối thù của nó chẳng lẽ vì câu nói này mà bỏ. Không thể nào????
-Nếu sợ chết, hôm nay tôi đã không đến đây rồi.
-Cậu!!!......
Không nói gì được nữa, mặt đằng đằng sát khí, nó không khỏi phân vân.
-CHỊ LINDA!
Cánh cửa phòng bật mở, Key chạy vào, vẻ hốt hoảng. nó nhìn ra, vẻ cầu cứu Key.
-Có chuyện gì vậy?
Key hỏi trong lo lắng. Nhưng nhìn tình hình trước mắt thì chắc là không có chuyện gì. CẬu mới yên tâm, nói nhỏ lại
-Không sao chứ?
-không sao! Đến đúng lúc lắm. Ta không muốn nhìn thấy tên này nữa, ném hắn ra ngoài đi
Nó đi ra, suy nghĩ về những câu nói của Tuấn.
Chợt, đến đúng cửa thì nó ngoái đầu lại.
-Thôi được rồi! Tuỳ cậu!
Nói xong nó đi luôn, Tuấn cười, dù biết nó chẳng thật lòng gì, dù biết nó có thể ra đi bất cứ lúc nào nhưng vẫn thấy vui
-THÔI CHẾT!
Key bỗng vội vã chạy ra ngoài, vẻ mặt lo lắng y như vừa nãy.
Để lại mình Tuấn trong phòng.
 
U

uocmovahoaibao

-Dừng lại!

Key chạy tới, hốt hoảng. Trường thì tỏ vẻ vô can.

-Có chuyện gì vậy anh bạn ha ha…
-THế này là thế nào? _Chỉ tay vào đống hỗn độn ở trước mặt, Key nhăn mày.

Trường cười, nhún vai
-Thế nào là thế nào? Rượu ở quán này tệ quá à!
Lấy tay hất cốc rượu trên tay xuống, Trường có vẻ khinh khỉnh.

-Muốn gì?
Ánh mắt key chằm chằm vào Trường và đống hỗn độn của cậu ta vừa gây ra.

Trường cứ nghĩ là đến đây hôm nay chắc chắn sẽ có đánh nhau lên cứ đi gây chuyện. Mà nghe nói ở Devil này có bí mật gì đó, nếu không kiểm tra thì không còn là Trường nữa rồi.

-Mày làm cái quái gì thế hả? _Trường gầm nên như 1 con thú, đơn giản chỉ vì có người bê khay đồ uống đi qua, Trường ngáng chân cho người đó ngã, rượu bắn 1 ít lên người cậu ta.

-Tôi…Tôi.._tên kia sợ

-Muốn chết hả?

Trường túm cổ tên vừa làm bẩn áo mình, đấm vào mặt tên đó. Nhưng nắm đấm chưa đến mặt thì Key ra tay ngăn lại

-Mày không biết đây là đâu hả, thằng khốn này!

Cũng không thương tiếc, Key làm cho tên đứng cạnh Trường ngã lăn lóc, cú ngã rất đẹp.

-Mày…! Chính mày đã mời bọn tao đến đây! _Trường chỉ vào mặt Key.

-TAO mời chủ chứ đâu có mời ****** như bọn mày đến!

-Mày…

Trường tức không nói lên lời, giơ năm đấm trước mặt Key.

Lúc này ở hành lang khu A

-Mẹ kiếp, có cái gì không biết, tìm nãy giờ _ 1 tên bực xúc, đạp vào cửa

-Có cần tao tìm giúp không?
1 giọng nói vang lên sau tên đó

-Ừ, mau tìm đê

-Thế tìm được những đâu rồi?

-Mới hết khu A, chỗ này rộng thật, tao suýt lạc mấy lần, phù, như mê cung ấy

-Hì, thế có cần tao đưa ra không?

-Ừ

Quay ra…toát mồ hôi hột…lấy tay láu trán…mắt thì mở to như áo ộp…miệng lắp bắp…người thì run run

Tên đó không ai đẩy mà cũng ngã.

-Đã nhát rồi lại còn thích đụng vào tổ kiến lửa, thằng ngu!

Ki nói, khi có báo động hành lang A có kẻ đột nhập, cậu đã tìm tới. Dù hệ thống an ninh đã bị phá nhưng cậu vẫn dễ dàng tìm ra tên này, vì quá quen thuộc với nơi đây, chỉ cần có mùi gì khác lạ là cậu biết ngay. Ki – cánh tay đắc lực cho nó trong việc quản lí, giữ an ninh cho khu này.

Bộp..bộp..hự ..hự…

Lên gối, củ chỏ….tên kia bị đá vang ra cửa bar

Ở khu vực kinh doanh của bar, Key vẫn đang nói chuyện “từ tốn” với trường

-Biến khỏi đây mau!

-Mày nghĩ bọn tao là những thằng ngu hả mà mày bảo đến tì đến, đi thì đi

-Mày không ngu, mày chỉ thiếu I ốt thôi

-********* này…..

Giơ khẩu súng lên.
Trường chĩa mũi súng vào đầu Key

Còn nó, từ lúc ra khỏi bar, đầu óc cứ nghĩ linh tinh.

Phóng con BMW đi chơi khắp khu này.

Sau khi chán thì về nhà thay đồ rồi đến trường, hết việc làm, chán quá nên thế.

Vì nó giải quyết mọi chuyện rất nhanh nên khi đến trường giờ là đang tiết 5.

Bước vào lớp ung dung. Như những nhà hiền triết, thích làm gì thì làm. Nó ngòi vào chỗ, trước cái nhìn tò mò lẫn khinh khỉnh của cả lớp.

Cô giáo thì vì giảng quá nhiệt tình và hăng say trên bảng, nên không để ý lúc nó bước vào.

-Đồ ăn trộm, vẫn còn có thể vác mặt về đâ hả?

Con nhỏ bị mất tiền lúc trước nhìn thấy nó như nhìn thấy cái gai trong mắt, đứng lên, to tiếng

-Em nào dám ngắt bài giảng của tôi thế hả?

Cô dạy văn lên tiếng, nhỏ đó mới chịu ngồi xuống, cắn môi bực tức.

Lớp Vũ

Quay qua trái, quay qua phải, nói chuyện cho có việc, kẻo ai lại bảo vô công dồi nghề. Vũ ngồi trong lớp mà tâm trí bay đến tận hawail.

Đến khi không chịu được, rất lo lắng cho nó. Đứng bật dậy, đi ra ngoài.

Bọn trong lớp nhìn Vũ, nhìn rồi nhún vai quay vào luôn, với ý “chuyện quá bình thường, cậu ta không như vậy mới là bất thường”

-Bực quá đi thôi!

Đến phòng hiệu trưởng, Vũ lôi ông ta đến lớp nó làm rõ chuyện
Đạp cửa đi vào

-Lại ai làm hỏng tiết của tôi đấy hả??? có muốn tôi cho các em hết điểm B không hả????

Cô bực mình, hét lên, liếc ánh mắt sát thủ ra ngoài cửa… Và giật mình, suýt té

-Thầy…thầy…

Hiệu trưởng không còn tâm trí nào mà để ý đến cô nữa. Tâm trạng đang hết sức tồi tệ. Quả này không làm tốt thì chỉ còn việc là về nhà mà nhổ cỏ vườn thôi. Thật ra là vữa này, khi Vũ hung hổ đi vào phòng thì thấy thầy đang nói chuyện thân mật với cô y tá của trường. Chướng mắt, Vũ nói 1 tràng rồi lôi luôn đến đây

-Thầy hiêụ trưởng đến tận đây là có chuyện gì vậy ạ!

nói nhỏ nhẹ nhất có thể, dùng ánh mắt trìu mến cô nhìn ra ngoài, nhưng thực chất thì đang nghĩ “clgt????” =) chất

thầy cô trong trường đều tỏ ra teen hết sức có thể, dù đã quá teen rất lâu. Mốt thời trang thời thượng, toàn dùng hàng hiệu. một năm không chỉ có lượng học sinh đăng kí vào đông mà lượng giáo viên đăng kí cũng không kém, bởi cứ mỗi năm là xét thành tích dạy rồi, 1 tống cổ ra khỏi trường, 2 là được ở lại dạy tiếp.
 
U

uocmovahoaibao

-Khốn, đứa nào bị mất tiền hả?
vũ đạp chân vào tường, quát lên

Cả lớp im lặng, không khí bao trùm mùi thuốc súng.

Nhìn 1 lượt quanh lớp, Vũ dừng lại chỗ bàn nó, ánh mắt như bắt được kim cương.

-Ơ, cậu cũng ở đây hả? Tôi tưởng đi tự tử rồi lên đòi lại công bằng cho cậu!

Nó không nói gì, chẳng muốn biết hay nói gì nữa. Hôm nay đã định đòi lại công bằng cho Zin rồi mà, sao chuyện lại thành ra thế này. Chán, buồn bực.

-Rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Cô dạy văn hỏi, nhưng chẳng ai thèm trả lời.

-Ha ha, cậu ra đây, nói xem, cậu có phải là người ăn trộm không?

Vũ kéo tay nó đứng lên, đưa ra phía lão hiệu trưởng đang đứng.

Còn nó, khó chịu, liếc nhìn cậu. Nó rất muốn cầm một viên gạch đập vào đầu cậu xem bên trong nó chứa cái gì. Nghiến chặt 2 hàm răng lại nhưng không thể nổi cáu với cậu.

-Chính nó là người ăn trộm mà, Vũ à, cậu bị nó lừa đấy!

Con nhỏ hét lên, không đả kích, châm chọc nó chắc nhỏ này buồn mà chết mất.

Cả lớp ồn ào hẳn lên, ai cũng nhìn nó bằng ánh mắt khinh thường, chỉ này chỉ nọ.

Nhưng nó không thèm để ý. Nạp chúng vào bộ óc, chỉ thêm rắc rối thôi, nó lắc đầu.
-Câm hết mồm lại!

Vũ không thể chịu được khi bọn kia nói nó như vậy.

Đúng, tuy tiếp xúc với nó chưa được quá lâu nhưng cậu cũng hiểu được, nó, không bao giờ làm những việc này. Nhìn về phía nó bằng ánh mắt cún con, cậu như muốn nói “ nói đi, nói đi mà, nói cậu không lấy đi!!!”

-KHông lấy!

Trang nhìn 2 bọn nó, bỗng 2 hàng mi cong cụp xuống. Cô ta, nhìn xuống dưới chân mình, 2 bàn tay đan vào nhau. Hình như đang bối rối!?
Vũ lại thay đổi sao?

Ở bar Devil.

Khẩu súng vẫn được Trường cần chắc trên tay. Và hướng đến Key.

-mày nghĩ đây là địa bàn của mày nên thích làm gì thì làm hả?

Trường cứ khua khua tay trên đầy Key, ánh mắt tức giận, xen lẫn thách thức.
Xoạch….xoạch…Trường lên đạn

Còn Key, cậu cứ bận nhìn Trường nãy giờ, nhìn sau vào đôi mắt kia, đôi mắt đầy sự tức giận.

Bỗng có 1 cảm giác rất kì lạ, 1 cảm giác mà cậu chưa bao giờ có, kể cả với Ki và Rây, những người anh em cùng lớn lên.

Nghiêng đầu để nhìn rõ hơn khuôn mặt ấy, tự dưng lại thấy lòng đau đau.
Sao cậu lại có cái cảm giác chết tiệt này???

Lại còn đối với kẻ thù, đối với 1 người như Trường???

1 MốI QUAN Hệ SặC MÙI MÁU, TÔI SốNG THÌ CậU CHếT.


Trong lúc cậu không phòng bị Trường đã nên đạn rồi ghé sát vào tai cậu, nói nhỏ nhẹ, rất dễ nghe

-chết đi!

Ánh mắt sắc lạnh, Trường dí mũi sung sát vào đầy Key.


Đàn em hai bên không ai nói câu nào. Tân trạng lo lắng, hồi hộp
-DỪNG LẠI!

1 tiếng nói vang lên, tiếng nói quen thuộc. Nó đã phá tan sợ căng thẳng, rợn ngợp ở nơi đây.

Tuấn bước vào.

-*********…đang làm gì vậy?

Giọng nói trầm nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng bầu không khí lại càng im ắng hơn.

Đến cả tiếng ruồi muỗi nói chuyện với nhau cũng có thể nghe rõ.

Không gian của sự chết choc bao trùm.

Nhìn quanh, Tuấn thấy 1 đống hỗn độn, cả người cả vật nằm lăn lộn

-Cậu đã giải quyết xong mọi chuyện rồi sao? Ha ha

Trường cười lớn, vẻ khoái chí lắm
-Bỏ súng xuống!

Nhìn khẩu súng trên tay Trường, Tuấn ra lệnh.

-Cậu bị làm sao thế? Giết hắn là 1 điều tốt cho chúng ta mà.

-Bỏ xuống!

Tuấn gầm lên, trông vô cùng đáng sợ
Nhưng Trường vẫn ngang, chưa có ý định tha cho Key, nhìn mặt cậu ta không thoả mãn chút nào.

Tay vẫn chĩa khẩu sung vào đầu Key.

-Mày…nghĩ là giết được tao!?

Từ nãy đên giờ Key mới lên tiếng, vì vừa chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn.
Chẳng lẽ cánh tay đắc lực của nó lại là người vô dụng thế, có thể bị người ta uy hiếp dễ dàng?

Trong lúc này, khẩu sung trong tay Trường thì chĩa vào đầu Key.

Nhưng nào ngờ, con dao trong tay Key cũng đang ở dưới bụng cậu ta.

Cảnh này là tôi tám nạng, ông nửa cân. Chả ai chịu nhường ai
-Mày…

Biết được ý của Key, Trường tức giận vô cùng.

Khuôn mặt đỏ lên vì giận, gân xanh cũng hiện rõ.

Cậu đã quá khinh thường người khác rồi. (=,=)
&…&

ở lớp vẫn chưa kết thúc cái vụ tiền nong, nó mệt mỏi

-Vũ à, đừng tin lời nó nói, nó đã lấy của tớ mà

-Nói ít thôi! Tôi đã bảo là không phải cậu ta lấy rồi mà

-Thế cậu có chứng cứ gì hay không?

Bọn kia vẫn gân cổ lên, cố cãi cho bằng được , VŨ bí quá, chẳng còn lời nào để nói, phang bừa:

-Lúc đó cậu ta đi với tôi!

-Há….

Cả lớp trợn mắt (nhìn nó), căm ghét.
Vũ kéo nó đi ra khỏi lớp

-Nè, ông bựa thật. Dám nói điêu!

Nó kéo tay áo Vũ, lải nhải

-Thế cậu muốn bị oan hả?

-Nhưng cần gì nói như vậy?

-Miễn là không lấy, lí do nào mà chẳng được. Thế không được giải oan, cậu định thế nào hả… hả?

-Nếu không được thì tôi sẽ lấy ngay 1 miếng đậu phụ, đập đầu chết luôn
.
Nó bỡn cợt, nhưng mắt Vũ lại đột nhiên sáng lên, như đèn pha ô tô 5 tấn

-IM! Cấm cậu không được nói như thế! Tính mạng của cậu là của tôi. Cậu mà chết thì tôi không để yên đâu!

………….

Hôm sau

-Tin “ hot” đây, hot cực luôn……hot hot hot hot……

Cả thế giới đêm ồn ào

-Ác Quỷ và Thiên Thần….THÀNH 1 ĐÔI…..
 
U

uocmovahoaibao

Đi học về nó ngủ một mạch cho đến sáng hôm sau.
Chưa bao giờ nó ngủ dạy muốn như thế. Không ăn uống. không làm bài tập cũng chẳng giải quyết chuyện trong bang. Bỏ qua tất cả, nó ngủ, ngủ say.

Do ngủ không yên giấc, lúc sáng nay dậy răng lợi sưng và đau buốt, mắt thâm quầng. Nó thực sự không còn chút sức lực nào nữa.

Bước ra khỏi phòng và nó giật mình khi thấy Vũ đang bưng bát cháo gà về phía phòng mình, cháo thơm nức.

Vũ cũng không khỏi giật mình khi thấy bộ dạng này của nó.

-Tối qua cậu đi chộm gà phải không?

Vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nó ngáp dài, dù có ngủ liền 3, 4 đêm cũng không đủ để đánh tan bao mệt mỏi, đau đớn, tồn tại trong nó bao ngày qua.

Chỉ có điều bây giờ những kí ức chằng chịt trong đầu khiến nó cảm thấy không thấy thoải mái khi đứng trước người khác.

Tất nhiên, Vũ không thể biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì.

-Mắt thì sưng húp lên thế kia. Nếu cậu nói tối qua không làm điều gì mờ ám thì chắc chẳng ai tin.

Nó tru môi, cãi lại

-Ừ, trộm gà nhà cậu đấy ha

-Hừ…

-Hừ..

Mỗi người hừ 1 tiếng rồi quay đi

Lúc nào cũng hằm hè, cũng cãi nhau. Nhưng không biết từ khi nào nó đã trở thành thói quen. Nhìn thấy nó là cậu muốn gay gổ. Cứ như thế, cuộc sống của Vũ không thể thiếu tiếng cãi nhau với nó.

Nó vươn vai rồi tập mấy động tác thể dục đơn giản.

Dơ chân lên, đá..

Đúng lúc Vũ quay đầu lại

Cậu tròn mắt nhìn nó, à quên nhìn chằm chằm cái dép đang ở trước mặt mình.

Tư thế của nó giống kiểu Lý Tiểu Long tập võ vậy

-há…nó hốt hoảng thu chân xuống

-Thì ra cậu cũng biết cả môn võ thằn lằn vẫy cánh hả?

Nó không thèm trả lời, quay lại, đạp cửa phòng vệ sinh đánh rầm cái.
(ở cạnh ông này lâu nên nhiễm)

Buổi hẹn hò đầu tiên.

Tuấn đang vôc ùng hồi hộp. Cậu đã chờ cái ngày được nắm tay nó biết bao lâu.

Thử hết cái này đến cái khác, rồi sang đến tóc, đến giày.

Còn nó chẳng mấy quan tâm tới việc này. Ai chả biết nó đẹp rồi. không cần chuẩn bị.

Hôm qua Tuấn đã nhắn tin bảo nó đi chơi.

Nó đã đồng ý.

Kế hoạch thay đổi.

Yêu rồi đá.

Tình cảm sâu nằng rồi chia tay không thương tiếc.

Nghĩ 1 đêm rồi cuối cùng nó cũng có cái kết luận này.

Làm tổn thương người thân của nó sao? Hà, 1 việc làm sẽ phải trả giá đắt.

Cười, khẽ nhếch môi

2 người hẹn nhau ở quảng trường.
***
Mặt trời mùa hè như muốn thiêu đốt cháy da người .

Bên hồ nước chỉ có 1 người đang ngồi đợi, trong tay là 1 lon coca.

Cậu đã đợi lâu lắm rồ.

Ánh mặt trời nóng chiếu vào da thịt, chiếc áo của cậu đã đẫm mồ hôi. Đôi mắt màu nâu khói dần dần ảm đạm.

-Này

Tiếng gọi từ phía xa, cuối cùng nó cũng đến.

Đôi mắt cậu bỗng sáng rực

-Xin lỗi đến muộn. (cố ý đấy, sao?)

-Không sao, tôi cũng vừa mới đến.

ừ không sao, chỉ đợi có khoảng 2 tiếng thôi mà, ít. Nhưng đúng vào khoảnh khắc nhìn thấy nó, mọi mệt mỏi, khó khăn đều tan biến.

-Ôi trời, cậu không biết tìm nơi nào nó mát mát hơn hả? Đồ ngốc.

Nó nhìn Tuấn như hòn than vừa ra lò, ca than.

Tuấn sờ chán mình, cười, nghĩ nó lo lắng.

-Vẫn ổn mà, tôi không thấy gì cả

Chỉ vì cậu hẹn gặp nó bên hồn]ơcs, sợ nó không tìm thấy cậu thôi.

Nhà Vũ
-Khốn kiếp! ********! Ức chế!...

Vũ đang chơi phi tiêu, và mặt nó chính là tiêu điểm.

Chủ nhật mà bị nó cho leo cây ở nhà 1 mình, chán không có việc gì làm, cậu phải gọi THành đến.

Thành đến, đứng ngoài nãy giờ. Nhìn Vũ với vẻ rất- là- mất –hứng.

Đạp cửa đi vào rồi ném gối vào đầu Vũ, Thành nói:

-Thằng bệnh!

-Mày muốn chết à?

-Mày bị tự kỉ hả? Chủ nhật đẹp trời như thế này không cho tao đi chơi với bạn gái mà bắt đến đây…2 thằng con trai…làm cái khỉ gì hả????

Thành heys vào mặt Vũ, cậu ngay lập tức bịt tai lại. Tiếng hét của Thành y kiểu bom nguyên tử nổ.

-Tao tưởng mày chung tình, ai dè…

- ha ha, tất nhiên là tao trung tình rồi. Yêu nhiều đứa là tôn trọng người mình yêu. Vì sao ư? Đơn giản, khi yêu nhiều sẽ có nhiều kinh nghiệm, rồi khi tao gặp nàng thì chỉ việc thể hiện ha ha

Thành cười lớn, dạo này rất hay thấy nó trên Tv

-mà sao mày thành ông già leo, leo cái gì nhỉ? *gãi đầu*, à leo đơn thế ha ha
-Tao thề sẽ nhét mày vào bồn cầu nếu nói thêm câu nào nữa đấy.

-Thế con nhỏ nhà mày đâu? Sao không rủ nó đi chơi? Hay..rủ rồi mà bị từ chối ha ha
Thành nháy mắt, đập đạp vào vai Vũ, ý chọc tức.

-Thì tao cũng định rủ đi nhưng…
-Giải thích là nguỵ biện!
 
U

uocmovahoaibao

Vũ đang ú ớ thì Thành phang ngay cho câu, cụt hứng, không buồn nói nữa

-Im lặng là thừa nhận! ha ha ha

Thành cười lăn trên giường, trọc tiết à quên tức Vũ là trò khoái khẩu nhất trên đời của Thành.

Vũ bức xúc, ném cho Thành cái nhìn đầy “ thiện cảm”

-Thôi thôi, ông hâm mộ tôi thì chỉ cần hâm mộ trong lòng thôi, không cần thể hiện ra bên ngoài như thế đâu ha ha

Thành xua tay, Vũ đứng dậy

=> 1 kết cục chết choc

Ở quảng trường
-Đi đâu bây giờ?

Nó lên tiếng, phá võ không khí ngượng ngùng giữa 2 người.

-Nơi nào cậu muốn!

-ừ, tôi muốn lên sao hoả

-Ok, mai tôi chuẩn bị _giọng nửa đùa nửa thật

-Nhưng tôi muốn đi bằng chổi bay!

Tuấn nhìn sang nó, vẻ kì quặc. Rồi ánh mắt chợt loé lên, cậu túm tay nó, kéo dậy.

-Tôi sẽ chỉ cho cậu cảm giác được bay!

Lôi nó đến chỗ cái xe phân khối lớn. Tuấn rồ ga, phóng đi

Mọi người đều phải ngước lại nhìn, 1 đôi thật đẹp.

Đi với Tuấn, nó không cần cải trang. Nét đẹp tự nhiên của nó khiến mọi người phải trầm trồ

10’ sau, cả 2 có mặt tại công viên Dream High

Tuấn cứ kéo tay nó đi hết chỗ này đến chỗ khác

-Này, bỏ ra coi, người ta lại tưởng rằng tôi là trẻ lạc mà cậu phải dắt về đấy.
-hả? Tuấn quay lại

Giọng nói ấm áp, khuôn mặt đẹp đến từng mi li mét. Nục ười toả nắng.

Tuấn nhìn nó, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt ấy, làm cậu càng thêm lộng lẫy.

Nó bỗng choáng trong 1 s, dù chỉ là 1s ngắn ngủi nhưng cũng để lại trong lòng chút xao xuyến, khó tả.

Nó lập tức quay mặt đi.

-Đến rồi!

Tuấn thở phào. Ánh mắt nhìn xa xăm. Tâm hồn như được bay lên chín tầng mây.
Cười, cậu cười rất đẹp.

-Cười ít thôi, người ta lại tưởng cậu bị hâm bây giờ.

Thấy Tuấn hả hê, tự dưng nó thấy bực, tự dưng nó lại nghĩ đến cái chết đau lòng của Zin.

Tự dưng thấy cậu đáng ghét.

Tuấn đưa nó đến công viên Dream High này vì ở đây có trò nhảy tự do.

Kiểu buộc day vào chân nhảy hoặc là nhảy từ trên xuống, có dù.

Lúc này, tại 1 quán bar ở Hà Nội

1 đám người ngồi trên ghế, tranh luận.

Tên cầm đầu cầm xì gà hút, khuôn mặt lầm lì dễ sợ.

Trong ánh đèn mập mờ của quán, khuôn mặt ấy hiện ra. Là Tưởng.

Lẩm bẩm, nhấp ngụm rượu, hắn như đang suy tính cái gì đấy.

Hắn đã học được cách không thể hiện cảm xúc ra ngoài. Dù tức giận, dù căm hận đến đâu cũng vẫn bình thản.

Bình thản đến mức đáng sợ

-A, tôi xin lỗi…ơ anh đẹp trai sao lại buồn thế này. Hay chúng ta đi chơi đi.
Đang ngồi bỗng có 1 con nhỏ ngã vào lòng Tưởng. Cậu nhìn xuống, thấy đẹp trai, con nhỏ này dở chứng ve vãn.

Nhưng thật không đúng thời điểm tẹo nào.

Ánh mắt túc giận nhìn nhỏ, Tưởng túm tóc giựt ra đằng sau rồi đổ luôn cốc rượu trên tay vào mũi nhỏ.

Nhỏ ú ớ, không nói được câu nào, sợ.

-Rạch mặt nó ra. Đã xấu rồi còn ra vẻ.

Tưởng ra lệnh, 1 thằng đàn em lôi nhỏ đi.

-Cậu trở lên ác từ khi nào vậy?

1 giọng nói đầy ẩn ý, 1 cô gái rất xinh đẹp. Dáng người cao, body chuẩn, 1 chiếc váy đen bó sát, 1 chiếc áo 2 dây được khoác ngoài là chiếc áo da. Trông vô cùng phong cách. Vòng tay, vòng cổ đủ loại.

Cô đứng trước mặt Tưởng.

Cậu nhìn lên, khá bất ngờ, người con gái này sao lại ở đây.

-Cậu…!

Không ai mời cũng chẳng dọn đường, cô gái đó tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện với Tưởng.

-Cậu mà cũng có hứng đến những nơi như thế này sao?

Tưởng nhếch môi, cười khinh bỉ

-Sao? Cậu đến mà không cho tôi đến à?

Cô gái đó cũng ngang ngạnh trả lời lại

-hà, tính cách vẫn như xưa, xem ra, cậu không hề thay đổi?

-Vậy…cậu có thay đổi không?

Cô gái đó nhìn lên, ánh mắt thách thức, đầy kiêu hãnh.

Mãi 1 lúc sau, Tưởng mới lên tiếng, giọng bé hơn, nhưng đủ nghe

-Vẫn như xưa!

….
-Tôi có việc muốn nhờ cậu

Cô gái lên tiếng
….

Đó là Trang…
****
Nó và Tuấn đang khá hớn hở để chuẩn bị cho màn bay này.

-************……

1 cảm giác thật tuyệt, bay bay bay, nó đang bay…

Mát…thoải mái…bỗng dưng bao phiền muội lai bay đi theo gió.

Nó không để ý gì xung quanh mà chỉ theo sự cảm nhận của riêng mình.

Vì vậy cũng chẳng để ý mấy khi có 1 bàn tay đang nắm lấy bàn tay nó rất chặt…chặt đến mức cậu không bao giờ muốn buông ra….muốn cứ mãi thế này thôi

Từ sau hôm đó, nó nghiền luôn món bay này và rất hay đến chơi

Khi đã “bay” thành công vài lần, nó đi vào nghỉ.

Còn Tuấn, cậu vẫn chưa hết hứng, nhưng vì nó cũng thôi, đi theo sau.

Nó đi vệ sinh
...
-Á các người ….

Tuấn đợi mãi mà không thấy ra, đi tìm, nhưng không thấy…

Cậu thất vọng…

Nó có thể ở đâu?????
 
U

uocmovahoaibao

Sau khi chơi khá thoải mái, nó vào phòng vệ sinh của khu vui chơi đó.

Đang rửa tay tao thì cánh cửa bỗng đóng rầm lại.

Trong phòng chỉ có mình nó. Ngoảnh ngay ra khi cánh cửa vừa khép vào. Nó biết chắc chắn có chuyện.

Chạy về phía cửa, cánh cửa duy nhất để vào hoặc ra.

-Ai ở ngoài, mau mở cửa ra!

……
…..
Im lặng, không có tiếng trả lời nào, tiếng vui chơi của trẻ con cũng không còn.

Nó hơi hoảng chút.

Vừa bình tâm xem xét cánh cửa, định cho nó 1 quyền thì bỗng nhiên có 1 thứ gì đó được vứt từ cửa sổ vào.

Cánh cửa sổ cũng ngay lập tức đóng.

Dường như có ai cố ý trêu nó.

Lúc trước trong bar.
Trang nhìn Tưởng, ánh mắt trong sáng nhất.

-Sao cậu lại về đây? _tưởng hỏi

-Ha, thích thì về thôi.

-Cậu vẫn như xưa…không hề thay đổi.

-vậy sao? Tôi cứ nghĩ là tôi đã thay đổi đấy.

- Tôi…vẫn chưa….thay đổi!

Tưởng khẳng định, nhìn đôi mắt trong của cậu bây giờ thì làm sao có thể nghĩ cậu là con người hiểm ác đến vậy.

-Tôi muốn nhờ cậu giúp 1 việc!

Trang vào luôn vẫn đề chính, cô ta không muốn vòng vo, mà cũng chẳng muốn nói chuyện với người như Tưởng.

-Ha, hoá ra…cậu gặp tôi…là có mục đích hả? _Tưởng cười chua chát.

- Cậu nhất định phải làm cho tôi việc này.

-Nhưng tôi sẽ được gì?

Tưởng mả cả, cuộc sống cho không thật là khó. Cái gì cũng phải có cái giá của nó, đặc biệt đối với cậu.

-Cậu muốn gì?

Trang nghi ngờ nhìn cậu, tuy khó chịu nhưng nhỏ cũng không thể hiện ra bên ngoài.

-Muốn……cậu!

“ha, thật nực cười, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Đừng có nắm mơ giữa ban ngày nữa đi…” Trang thầm nghĩ, nhưng rồi lại nói với cái giọng nhỏ nhẹ và dễ hiểu lầm nhất

-Cậu muốn bất cứ cái gì cũng được, nhưng hãy là xong việc này đi đã!

Lôi tấm hình trong túi xách ra, vứt xuống bàn, cô ta liếc nhìn tưởng.

-Bắt con nhỏ đi cùng cậu ta đến chỗ tôi!

***
Lúc này, khi nhìn thấy cái vật gì đó được vứt vào qua cửa sổ, nó ngay lập tức bịt mũi lại.

Chắc chắn là thuốc mê, nó chạy ra phía trước, đạp vào cánh cửa.

Nhưng cửa ở đây khá là kiên cố, không phải cái loại cửa gỗ hay sắt bình thường.

……
Khí đã sộc đến mũi. Nó hốt hoảng.

Chạy đi kiếm chỗ thoái khí cho căn phòng, nhưng tiếc rằng, không có.

2 cánh cửa đã bị bọn chúng đóng hết ở bên ngoài.

-Mở ra! Các người có mở ra không?

Nó đập cửa, kêu thét.

Nhưng dường như chẳng ai nghe thấy tiếng của nó.

Cố đạp vào cửa ra, nhưng cửa nặng quá.

Sức của nó ngày càng yếu đi, cánh cửa càng thêm nặng.

-Khốn kiếp! Mau mở cửa ra! Ta sẽ giết hết các người đấy!

Cứ lấy tay đập đập vào cửa, nó gào thật to.

Im lặng…

Bên ngoài vẫn cứ im lặng như lúc đầu nó mới bước vào.

Khói thuốc ngấm dần vào người nó.

Cả người dường như mất sức rất nhiều, đến cả việc đập cửa, gào lên, nó cũng không muốn nữa.

Nó ngã xuống trền nền đất lạnh.

Bên ngoài lúc này, 1 bọn đang hút thuốc

-Cần gì phải làm thế này hả mày? Cứ đập cho nó 1 đập rồi vác về
-Thằng ngu (đập vào đầu tên đó), công viên đông như này, mày muốn ngồi bóc lịch hả?
-À…, thôi cũng 10’ rồi, nó ngẻo từ nãy rồi còn gì. Chúng ta đưa nó về thôi.
-Ừ.
2 thằng con trai cẩn thận, rút chùm chìa khoá trong túi ra.

Mở cửa, khói trong căn phòng bay ra.

2 thằng từ từ bước vào.

1 con nhỏ đang nằm dưới đất.

Ánh sáng ngoài trời chiếu rọi vào, khuôn mặt 1 thiên thần và 2 con quỷ.

-Hà hà, nó ngất rồi, dẫn nó đi thôi
 
U

uocmovahoaibao

Đi đến gần nó, 1 tên nhìn nó không chớp mặt.

-Đẹp…đẹp…quá…

Hắn ngây ngất trước nó.

Mắt cứ dán vào nó, như chưa được nhìn thấy người đẹp bao giờ .

-Nhanh lên!

Tên còn lại huých tay hắn, thúc giục.

Nhưng khi vừa nhìn thấy nó cũng khựng lại, trố mắt lên.

Một lúc sau mới thốt lên lời

-Thôi, đi mau đi, người ta vào lại phiền.

2 người đỡ nó lên, định cõng nó nhưng

-Khốn kiếp!

1 giọng nói trong trẻo cất lên, đôi mắt nó từ từ mở.

Ya…nó hất tay về phía sau.

Dùng lực cố đập đầu 2 tên này với nhau.
-Chết đi!

-Á…..

Cả 2 cùng hét lên, cú va đập thật mạnh.

Nó đã cố dùng sức làm việc này.

Choáng, 2 người cố lay đầu.

Nhưng nó không để yên. Túm lấy đám tóc còn sót lại của 1 tên (cả 2 tên tóc rất ngắn, y kiểu 3 chỏm), đập mạnh vào tường.

Máu chảy ra, tên đó choáng toàn tập. Mắt lờ mờ, không còn nhìn rõ vật.

Tên còn lại cũng không được tha, bị nó đạp cho 1 nhát đập lưng vào tường.

Sương sống va chạm mạnh vào lớp bê tông, kêu khục 1 cái. Tên đó rên lên đau đớn.

Vì nó vừa trúng thuốc, sức khoẻ đã yếu đi rất nhiều, nếu không 2 tên này chết lâu rồi.

-mày…

1 tên máu chảy đầy trên đầu mà vẫn cố vồ lấy nó như mèo vồ chuột.

Không đủ thời gian, nó đạp tên đó ngã xuống rồi tiến lại gần.

Dí sát người hắn vào tường.

1 tay dùng nốt sức nực còn dư bóp cổ hắn.

Thật mạnh.

Tay còn lại chống vào tường, lấy hết sức mạnh trong cơ thể.

Cái tay hiện đang ở trên cổ tên kia đã nổi gân xanh. Nó cố bóp thật mạnh, hết sức.

-A…

Tên đó khó thở, há hốc mồm, như để đớp nốt không khí.

Nhưng nhìn bộ dạng của hắn hiện giờ, ác tính của nó lại dâng lên.

Muốn nhìn thấy máu, nó bóp mạnh nữa…tay đang chống ở tường cũng dời ra, đấm mạnh vào bụng hắn.

Tên đó, mặt tím, không còn hít được không khí, ko thở được.

Lại bị đánh mạnh vào dạ dày. Máu từ trên miệng úa ra….ngày một nhiều….bám hết lên cả tay nó.

Khi nhìn thấy máu rồi, nó càng bực hơn.

Khục…tiếng sương cổ tên kia gãy.

Để kết thúc nhanh, nó vặn cổ hắn.

1 con người chết, cái chết trong sự đau đớn.

Sau khi giải quyết xong tên này, nó liếc ánh mắt sang bên kia, cái tên đang nằm giãy giụa với nỗi đau tận trong sương.

Nhưng…..

….làm sao tha được….

….ai bảo đắc tội với nó…

Đứng trước mặt tên đó. Khẩu súng B100 chĩa ra, họng súng nằm ngay trên đầu.

Mắt không chút biểu cảm, nó nhìn xuống

-Tha….xin tha…cho tôi….

Tên đó cầu xin, vẻ đau đớn vô cùng

-Muộn rồi!

Nói xong nó lên đạn và …

Đoàng…….

Tiếng súng không quá to nhưng lũ chim trên mấy cái cây gần đấy cũng đủ giật mình, bay luôn lên ko trung.

Trong lúc nó đang giải quyết thì ko hề biết có 1 người đang đứng phía ngoài nhìn vào.
Cậu ta bịt miệng, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

1 cảnh chết choc đẫm máu.

Sau khi giảy quyết 2 người, nó ngã gục xuống, đôi mắt trong veo đã hơi đục, màu của máu, của căm phẫn.

Khẩu súng trên tay nó cũng rơi xuống.

Nằm khoảng 10s nằm trên nền đất lạnh nó mới gượng dậy được.

Và việc làm gấp bây giờ là phải đi ra ngoài, trước khi có kẻ đến.

Đút vội khẩu súng vào túi, nó cố chạy ra.

Nhưng vừa đi đến cửa thì ngã xuống.

Lần này thì không thể gượng dậy nữa rồi.

1 tên đằng sau cánh cửa đã dùng gậy đập vào gáy nó.

Chẳng là, đáng lẽ có 3 tên được cử đi tóm nó, nhưng trong khi 2 tên ở lại thì 1 tên chạy đi vệ sinh và chơi vài trò.

Khi quay lại thì giật mình, thấy 2 người chết trong kia.

Đành phải dùng chiêu cắn chộm này.

-Mày…!

Trước khi ngất đi, nó không quên để lại cho tên kia cái nhìn đáng sợ nhất. Ánh mắt rực lửa. Đỏ lên, căm phẫn.

Tên đó giật mình, lùi lại phía sau.

Tự cảm nhận được, người con gái này thật nguy hiểm. Riêng ánh mắt đã nói lên được cái vẻ đó, huống chi là lúc mạnh, nó có thể giết tất cả mọi người mất.

Biết được sự nghiêm trọng của sự việc, ngay lập tức tên đó đưa nó đến nơi cần đến.

*
Tuấn vẫn đang kiên trì đợi nó. Đợi hơn 2 giờ đồng hồ cậu còn đợi được huống chi là lúc này.

Nhưng càng đợi, cậu càng lo.

Lòng bỗng nóng như lửa đốt.

Tim đập nhanh, mạnh, cậu biết có chuyện xảy ra nên nhanh chóng chạy đi tìm nó.
Đến khu vệ sinh nữ, không biết làm gì nữa, cậu đành đứng ngoài.

2 tay đan vào nhau, khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng.

Cậu tự an ủi mình rằng nó sẽ không sao, nhưng….nhưng, sao cậu lại bức bách, lại khó chịu như thế này…

Cậu biết mà…nó bị tổn thương thì cậu còn đau hơn.

Cứ lởn vởn mãi bên ngoài này, Tuấn cũng ngại không biết dấu mặt đi đâu khi thấy mấy đứa con gái đi qua.

Họ nhìn Tuấn như sinh vật lạ.

Vốn cậu đã là sinh vật gần tuyệt chủng rồi, nay còn đứng nơi nhạy cảm thế này. Người đi qua không khỏi lời qua tiếng lại.

Đợi mọi người đi hết, 1 lúc sau, không thể chịu được nữa. Che che mắt Tuấn bước vào WC nữ.

-Vy, có trong này không?

Đi vào, cậu gõ từng cửa, xem qua từng ngõ ngách.

Nhưng không thấy nó.

Đang định đi ra thì cậu giật mình vì mấy vết máu trên tường.


Chạm vào, vẫn còn chưa khô.

Chúng tỏ ở đây mới có đụng độ.

Ngay lập tức cậu phóng ra ngoài.
 
U

uocmovahoaibao

Nó tỉnh.

Từ từ mở mắt, nó quay đầu thì thấy cổ đau quá.

Căn phòng tối tăm như không có sự sống
.
Nó nhìn quanh nhưng chẳng thấy được cái gì cả.

“Ư”, khẽ kêu lên 1 tiếng, cổ vẫn còn đau vì cú đánh ban chiều.

Căn phòng này không có chút ánh sáng cũng như chút âm thanh nào.

Đến tiếng côn trùng hay những âm thanh của cuộc sống cũng không có

Nó chỉ nghe thấy tiếng thở của chính mình.

“A”

Nó bỗng nói lên, tiếng của nó đập vào 4 bức tường, dội lại.

Đây là nó muốn thử xem ở đây nó như thế nào mới lên tiếng.

4 bức tường, 4 bức bê tông dày. Mình nói, mình nghe, nó thẩy nản.

Nó định đưa tay lên để xoa cái cổ đang đau của mình nhưng, chợt khựng vì nó được buộc rất chặt đằng sau lưng.

Không chỉ buộc mà còn dùng cả còng, khoá tay nó lại.

Ánh mắt nó từ từ chuyển sang giận dữ, đồng tử dãn ra.

Giậm chân xuống đất thật mạnh thể hiện sự không bằng lòng.

Khẽ “ hừ” 1 tiếng rồi nhếch môi cười. Nó ngồi yên lại.

Theo quan sát và kinh nghiệm của nó, dù ở trong bóng tối nhưng nó cũng biết hiện tại mình bị trói vào 1 cái ghế, đặt ở giữa 1 căn phòng khá rộng.

Bỗng nó nghe thấy tiếng bức chân, không phải 1 người mà là cả 1 đoàn người.

Gần, ngày càng gần nó.

Lần này thì nó cười lên tiếng, ngồi thẳng lưng trên ghế, nhìn ra.

Cánh cửa bật mở.

Đúng là có tầm chục người đi vào, không ai nói câu nào, mặt đằng đằng sát khí.

Cửa mở, không khí trong phòng bớt ngột ngạt đi rất nhiều.

Ánh sáng từ ngoài rọi vào, nó nheo mắt.

Đang quen trong tối, luồng ánh sáng chói này như đập vào mắt nó, vào nơi tối tăm nhất.
Khoảng 10s thích ứng với môi trường mới này. Nó khẽ cau mày, nhăn mặt và mở mắt ra,
Bọn người kia đi vào, nó không thèm ngẩng lên, huống chi là nói.

Tiếng nói ồm ồm của 1 tên vang lên.

-Đại ca, nhỏ đây!

Tên đó chỉ vào nó nói rồi chạy qua chỗ hắn thì thầm điều gì đó.

Hắn – Tưởng, nhìn về phía nó, không có chút biểu hiện gì.


Tiến lại gần.
Vì nó buông tóc lại còn không thèm ngẩng lên, bọn chúng không thể nhìn rõ khuôn mặt thiên thần của nó.

-Mày…


Tưởng khoanh tay trước ngực, nhìn nó, nhớ lại câu nói của thằng đàn em.
“ nhỏ đã giết 2 người của chúng ta”

-….đã giết người….của tao …

Giọng trầm, mang đầy gánh nặng và sự áp đặt.

“không tầm thường sao? Ha, ta xem cô có thể không tầm thường đến mức nào” tưởng nghĩ thầm.

Bước thêm vài bước nữa đến chỗ nó rồi bỗng hét lên

-NÓI!

Tiếng nói vang lên, âm thanh đập vào tường, mạnh, và dội lại vào tai nó.

Bộ óc thông mịnh nhận được tín hiệu thông tin, nhưng nó không muốn đáp lại.

Im lặng…

Im lặng….

Không ai nói….

15s trôi qua, nó vẫn không có phản ứng gì, Tưởng mất kiên nhẫn.

-Mày…

Đang định tiến đến thì nó bỗng ngẩng mặt lên.

Mái tóc được rẽ sang hai bên, khuôn mặt hơi nhợt nhưng đã tràn đầy sức sống.

Nụ cười rạng rỡ hiện lên mặt, nó nhìn Tưởng.

-Sao?

Cả lũ đàn em đứng đó cũng trầm trồ kinh ngạc trước vẻ đẹp tự nhiên ấy.

Tưởng giật mình, lùi về phía sau, nhìn nó như động vật.

Còn nó…

Tuấn chạy khắp khu công viên tìm nó, nhưng như mò kim đáy bể, chẳng thấy chút tung tích nào.

Mệt, cậu đứng ở cửa ngoài công viên, đạp mạnh vào cổng, khuôn mặt tối dần.

-Mẹ kiếp!

Lời nói khá to cộng với hiện trạng phá hoại của công, ông bảo vệ nhìn thấy thì như có cái gai trong mắt.

-Ê, cậu thanh niên kia, làm gì vậy hả?

Ông nói rồi bước từ trong phòng bảo vệ ra.

Tuấn nhìn thấy, cũng chẳng có ý kiến gì.

Biết sai nhưng là lúc đang bực thì có cho tiền cũng không bao giờ xin lỗi.

-Thái độ gì vậy cậu kia!

Ông bảo vệ quát, cái thái độ khinh người của cậu khiến người khác rất khó chịu.

Tuấn nghiến răng ken két, không muốn gây gổ với ông già này chút nào.

Nếu hiện giờ đứng trước mặt cậu là tên thanh niên nào thì chắc phải đi thẩm mĩ lại mật.

-Này, cậu thanh niên này, không muốn bị tôi bắt vào đây thì ra ngoài mau!

Ông kia ra vẻ uy quyền, đuổi Tuấn ra.

Hai tay đẩy sau lưng cậu nhưng không hề dịch chuyển được con người sắt thép này.

Cáu quá, ông ta dùng cái gậy định doạ đuổi cậu.

-Cậu có đi không? Nếu không đi thì đừng có trách!

Huơ huơ cái gậy trước mặt Tuấn. Nhưng dường như cậu đang mãi suy nghĩ cái gì đó nên không để ý.

Bực quá, ông mới định dùng gập đập vào người cậu, nhưng…

Tuấn nhanh chóng đỡ lấy, gậy hiện giờ nắm 1 nửa trên tay cậu và 1 nửa còn lại là trong tay bác bảo vệ.

Ông ta tròn mắt nhìn, cậu thanh niên tuấn tú này.

Nhìn thì như là thiên thần, như là người mang nắng xuân ấm áp tới.

Nhưng giờ đây lại là 1 luồng khí lạnh, lạnh đến thấu sương đang bao phủ.

Ông nhìn cậu mà không chớp mắt, tim bất giác đập mạnh, tay hơi run.

Tuy là người từng trải đã hơn 40 nưm nhưng ông thấy người này thật đán để gặp.
Khuc….

Tiếng gậy trên tay 2 người gãy, Tuấn dùng 1 lực mạnh để làm gãy nó, ông bảo vệ 1 phen nữa giật mình.

-Cậu…

Run run không nói lên lời, chỉ biết nhìn cậu.

-Ông….có biết…tôi là ai không?

Giọng nói mang hơi lạnh và đầy sức nặng, TUấn dùng đôi mắt của mình nhìn thấu tâm gan của đôi phương.

1 cơn gió thoáng qua, ông ta run lên từng đợt.

30s sau, 1 chiếc xe Ferrari 458 Spider đen phóng tới với vận tốc chóng mặt, cả 2 người đều nhìn ra.

-Cậu chủ!

1 người cao to, bước từ chiếc xe limo phía sau ra, cung kính với TUấn.

Cậu không nói gì, khẽ liếc nhìn chiếc xe.

Ngay lập tức, 1 người đàn ông trung niên cũng bước xuống xe.

-Xin mời!

Người đó cũng vô cùng chừng mực với Tuấn.

Ông bảo vệ ngỡ ngàng trươc thái độ đó, chàng trai này là ai mà khiến cả người quản lí khu vui chơi bậc nhất này phải kính nể.

Ông tò mò. Nhưng chả ai có thời gian mà giải đáp cho ông cả.

-Nới này có lắp hệ thống camera đúng không?

-Có, nó được bố trí hầu hết mọi nơi.

-Vậy…(cậu thoáng chút bối rối, khuôn mặt hơi đỏ lên => dễ thương quá)..ở phòng WC có…

Cả 3 người suýt ngất trước câu hỏi của cậu chủ mình.

-Ý…ý..ý tôi là…có nhìn thấy 1 cô gái xinh đẹp qua đây không?

-Cậu chủ ài, đây là công viên lớn, đến thì toàn là khách VIP, vì vậy…có rất nhiều tutu thư xinh đẹp…

Người đàn ông giải thích, miệng thì vẫn bụm cười. Vẻ mặt của ông ta như sắp không chịu nổi, đỏ lên, trông rõ là ngộ.

-Các người!

Tuấn chỉ vào bọn họ, bất lực. Định nhảy lên ô tô.

Bỗng ông bảo vệ vừa này gọi lại.

-Vừa nãy tôi có thấy 1 người con gái rất xinh, mặc váy trắng….không biết có phải….

Tuấn chợt sáng mắt lên, đôi lông mày đang cau lại bỗng thoáng biến mất, miệng cười.

-Đúng vậy!

Trả lời chắc nịch, mắt nhìn vào ông bảo vệ.

-Tôi có thấy mấy người đưa cô ấy ra ngoài, bảo là bị ngất do đi tàu lượn, nên tôi cũng không mấy quan tâm….nhưng nhìn người cô bé ấy có cả vệt máu….

-ĐI hướng nào!

-Tôi có nhớ biển số xe….

Ngay lập tức Tuấn điều tra các trạm giao thông, nút giao thông trọng điểm có thể đi qua.

Dùng định vị, cậu đã xác định được nơi nó đang ở.

Ngay lập tức phóng xe đến đó.

Trong lòng hồi hộp, lo lắng.

Nếu nó bị thương thì…không thể tha thứ…..
**********
 
U

uocmovahoaibao

Trong căn phòng đang nhốt nó.

Ánh sáng vàng chiếu vào, không khí ngột ngạt, oi bức.

Không phải là cái oi bức nóng nực của ,ùa hè mà là sự căng thẳng của mọi người.

Mồ hôi bắt đầu ứa ra.

Nó ngồi thẳng, ánh mắt không ngừng chiếu tướng Tưởng.

-Sao…sao…?

Tưởng lắp bắp, thật sự là quá bất ngờ, người này lại là nó, là
TRỊNH TUYẾT VY.

-Sao lại bắt tôi!?

-Sao cậu lại ở đây?

2 câu hỏi cùng lúc vang lên.

Mỗi người 1 thái độ, Tưởng thì bất ngờ, nó thì làm mặt lạnh.

Tưởng quay sang bọn đàn em khiến bọn chúng sợ sệt, ấp úng

-Ơ, đây…đây đúng là người đã đi cùng cậu ta mà.

Nhìn nó ngờ vực, hồi lâu Tưởng mới lên tiếng

-Cậu…đã đi cùng gã này hả?

Vứt tấm ảnh cho nó xem.

***
Ở bar Davil

-Sao toàn không liên lạc được như thế này?

Key ném chiếc điện thoại xuống sofa, bực dọc.

-Có chuyện gì vậy ạ?

1 tên đàn em mạnh bạo hỏi

-Chuyện khiến ********* nhúng mũi vào hả?

Key gầm lên, rồi đứng dậy, đạp cho tên kia ngã vào bàn.

Xương sống bị va đập mạnh, tên đó quỳ gối, đau đớn.

-Xin…xin lỗi anh…

Mồ hôi túa ra, tên đó loạng choạng đứng dậy.

-NHặt lên!

Key ra lệnh, 1 tên khác chạy ra chỗ chiếc điện thoại nhặt lên rồi nhanh chóng đưa cho cậu.

Key tiếp tục gọi cho nó, nhưng

“thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được , vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp”

Giọng nói vang lên, cái giọng nói muôn thủa, 1 giọng nói mà chả ai biết là ai.

Riêng Key thì ghét cay ghét đắng cái giọng này.

-KHốn kiếp!

Lần này ném mạnh chiếc điện thoại xuống nền nhà (may mà không phải hàng nhái hoặc make in china.).

Cần chai rượu lên, nốc lấy nốc để.

-Anh…chúng ta còn phải…

-Câm hết mồm lại!

Câu nói kết thúc, tất cả mọi người đều im lặng.

Nhìn chằm chằm vào cái cảnh tượng hiếm thấy này.

Key, người luôn suy nghĩ thấu đáo, là người được mọi người tôn trọng cũng có lúc cuồng vậy sao.

Vì vậy, mọi thứ đều có thể, ta có thể kiểm soát nó hay không thôi.

Key và nó sống với nhau từ bé, cậu là người luôn bên nó, luôn chăm sóc nó chu đáo nhất, bên cạnh nó mỗi khi nó cần.

Cậu muốn chính mình đem lại hạnh phúc cho nó.

Nhưng giờ đây, sao cái điều ước đó lại quá đỗi xa xôi, nó sẽ không bao giờ được thực hiện chăng???

Ngồi uống rượu, cậu thấy đau đớn vô cùng.

Mọi khi ghét rượu bao nhiêu thì hôm nay nó trở thành người bạn thân của nó bấy nhiều

Đau…đau lắm…

Lần trước….đã tổn thương rồi….

Giờ nó ở đâu?....làm gì….với ai??....

Cậu không muốn nghĩ nữa….

-THÔI ĐI!

1 lúc lâu sau, tiếng nói của Rây mới làm cậu tỉnh.

-BỎ ra!

Giằng chai rượu trong tay bạn, Key không muốn trở về thực tại.

-Mày có tỉnh lại đi không cái thằng hâm này! Biết đâu có chuyện gì thì sao?

-Chuyện gì!?

Mặt Key đần ra, không ngờ tới chuyện này.

-Linda không bao giờ tắt máy, mày không nhớ hay là không muốn nhớ hả?

Đạp mạnh vào cái bàn nơi Key đang ngồi, Rây như muốn thức tỉnh cậu vậy.

Và…Rây đã thành công, bất cứ chuyện gì liên quan đến nó thì cậu luôn nhảy vào vô điều kiện.

Khuôn mặt đau khổ dần thay thế bằng sự lo lắng.

Lúc lâu sau mới lên tiếng

-Đúng vậy!

-Hay là….Ác quỷ dở trò! _Rây ngờ vực

-Hừ, tao phải đi đến giết hết bọn nó!

Key tức giận đùng đùng đòi đến Ác QUỷ tìm chị hai.
 
U

uocmovahoaibao

-Mày bình tĩnh lại nào, hôm nay ăn nhầm cái khỉ gì mà ngu thế?

Rây kéo Key lại, trách móc

-Gọi thử cho cậu ta đi! (cậu ta= Tuấn)

2 người nhìn nhau 15’ rồi mới cần điện thoại lên gọi

Nhạc chờ…nhạc chờ….vẫn là nhạc chờ….

Đợi mãi đến giây thứ 40 mới có người nge máy.

-Alo!

Giọng nói gấp gáp

-Cậu!....Linda có ở đó không?

-Không (im lặng 1 lúc rồi mới nói)

-Cái gì? Muốn chết hả?

-Xin lỗi!

Key ngỡ ngàng trước từ xin lỗi đó, nó được nói ra từ miệng của Tuấn sao??? Của người không bao giờ chịu khuất phục sao??

-Cô ấy rốt cuộc đang ở đâu?

Nghe từ đó,cậu càng lo hơn, Vy, Vy của cậu sao rồi???

Hi, 2 thằng con trai nói chuyện với nhau chả có gì ngoài vẫn đề con gái cả và nó là nhân vật chính trong cuộc trò truyện này.

Nghe xong, Key lập tức phóng xe phân khối lớn đến chỗ nó.

***

-RỐt cuộc..tại sao tôi lại ở đây?

Nó nhìn Tưởng, ánh mắt hi vọng.

Còn Tưởng, không hiểu sao,c ậu ta lại khá bối rối.

1 thời gian khá dài bên nhau, nói quên cũng không dễ.

-Cậu….xinh lên rất nhiều!

Hết câu để nói,ông này moi ngoại hình của người tar a bình phẩn.

-Cảm ơn! Còn cậu….càng ngày càng xấu! Cần tôi giới thiệu cho trung tâm thẩm mĩ có uy tín không?
Giọng ngang ngược, Tưởng cũng bất ngờ.

Đây là cô bé dễ thương, của ngày xưa sao???

Rất nhiều câu hỏi liên tiếp được đặt ra. Rất nhiều người muốn có câu trả lời.

Ngày đó, nó chỉ dễ thương trước mặt cậu thôi, nó chỉ nghe lời mình cậu thôi, nó chỉ tâm sự với cậu thôi.

Nhưng bây giờ sao? Không ,sẽ không bao giờ có chuyện đó.

Vì…Tưởng chính là người thay đổi, chính là người làm cho nó đau khổ, chính là người tạo ra nó của ngày hôm nay.

-Thả tôi ra!

Vẫn cái giọng nói hách dịch ban nãy, nó nhìn lên.

Thường thì nễu đã bị bắt, lại còn dám cao giọng thì chỉ có chết, nhưng nó thì khác.

Lời nói của nó lại khiến cho mọi người muốn thực hiện theo.

Dù biết là không thể!

(được gọi là sức mạnh của cái đẹp)

-Tôi…!

Tưởng đang định nói cái gì đó thì điện thoại chợt reo

-BẮt được chưa? Cậu không làm tôi thật vọng chứ?

-Ừ.

-Ha ha, tôi biết cậu sẽ làm tốt mà. Cảm ơn nhá!


Lời cảm ơn được nói ngọt sớt, khiến tim Tưởng như ngừng đập.

Phải, Tưởng thích Trang, thích lắm.

Cậu thích từ nhỏ rồi, nhưng không được đáp trả, vì vậy tìm mọi cách lấy lòng Trang.

Thậm chí, việc cậu cố tình tiếp xúc nó cũng do Trang đòi hỏi.

Dù biết mình bị lợi dụng, biết Trang không tốt đẹp gì, nhưng….nhưng cậu vẫn thích.
Như con thiêu thân vậy.

Tình yêu là sự mù quáng, dù biết sẽ đau nhưng vẫn yêu.

Tình yêu là sự cho đi, biết là không nhận lại nhưng vẫn cho.

Tình yêu là thứ tình cảm nói bỏ rất dễ, nhưng khi thực hiện mới biết sự khó khăn của nó đến mức nào.

Và có rất nhiều người đã vướng vào nó.

-Tôi sẽ được gì!

Sau 1 hồi im lặng tận hưởng sự ngọt ngào, Tưởng tỉnh và đòi hỏi

-Bất cứ thứ gì!

Câu nói của Trang như 1 liều thuốc.

Nó khiến cho trí óc cảu Tưởng loạn lên. Vừa nãy còn tỉnh táo bảo không nên đụng đến nó, nên thả nó ra, nhưng giờ đây, dù có cho tiền cậu cũng không thả.

***

Trong hội đua xe.

Những chiếc xe pro đang phóng vù vù trên đường đua.

Ganh nhau từng chút một.

Đoạn đường khá dốc, khá nhiều ngõ ngoằn nhưng hội đua vẫn có thể vượt qua dễ dàng trong tình trạng xe đang chạy hết tốc độ.

Mát…cái cảm giác gió đập vào mặt rồi bị mất dần….những chiếc xe khác thì bị bỏ lại đằng sau…1 cảm giác thật tuyệt….

Cho con người cảm giác nâng nâng như đang bay, cảm giác của của sự chiến thắng.

1 chiếc xe màu đỏ đang dẫn đầu, theo sát là chiếc màu cam và trắng.

Người ngồi trên chiếc màu đỏ, không ai khác, chính là Vũ.

Cậu như đang cưỡi gió vậy.

Người bám sát là Thành…

1 lúc sau khi kết thúc đoạn đua, Thành và Vũ ngồi trên xe, để chân lên đầu xe, vẻ thư thái.

-Nge nói dạo này bọn chuột đấy đang hoành hành!

Thành mở lời

-Ừ chắc thế! _Vũ

-Vậy chúng ta….?

-Tất nhiêu rồi, ha ha….LET’S GO!


Đập tay vào nhau thể hiện sự đoàn kết, mười mấy chiếc xe phân khối lớn lại phóng như điên trên đường.
Bọn chuột ở đây chính là người của Tưởng.
Bọn Vũ đang đi lùng sục “chuột” khắp nơi…
Và 1 điều chắc chắn là sẽ tìm ra.
Tuấn…Vũ…Key….Thành….Tưởng….Trang….
Sẽ gặp nhau??.......
Sẽ như thế nào?
 
Top Bottom