Thiên sứ mưa (Yêu anh từ một chiều mưa)

U

uocmovahoaibao

Chỉ mỉm cười chua chát:

“Nhưng sự thật không phải vậy, ngoài mặt cậu ta tỏ ra không quan tâm, không để ý nhưng mỗi đêm trong cơn say người cậu ấy nhắc đến lại là em…”

“…”

“Noel, valentine và cả ngày sinh nhật của cậu ấy nữa, chị đều đến nhà nấu cơm cho cậu ấy, đều tặng quà, đều tặng sô-cô-la mong cậu ấy để ý đến mình nhưng hình ảnh chị nhìn thấy là chàng trai tóc đỏ yếu duối dựa lưng vào tường lẩm nhẩm gọi tên em…Chị..em biết chị đã đau khổ thế nào không…”

“Chị đừng nói nữa” Tôi thở dốc, khó khăn lên tiếng

Tôi không muốn nghe…

Không muốn đâu…

“Mỗi năm vào sinh nhật em cậu ấy đều tự mình đi siêu thị, tự mình làm bánh kem, tự mình thắp nến, tự mình thổi nến, rồi cứ ngồi chờ, chờ có ai đó để cùng cắt bánh, cùng hát…Hai năm rồi, mãi mãi chẳng thay đổi…”

“IM ĐI EM BẢO CHỊ ĐỪNG NÓI NỮA” – Tôi tức giận hét to, hai tay gắt gao bịt tai lại.

Tôi không muốn nghe…

Không muốn nhớ nữa…

Không đâu..tôi quên rồi..đừng làm tôi nhớ lại…

Chị không nói nữa, nhìn tôi một hồi rồi đi ra ngoài, trước khi bước qua ngưỡng cửa, chỉ còn nhàn nhạt lên tiếng:

“Cậu ấy chuyển tới trường này…cũng là vì em”

Tiếng đóng cửa khô khốc vang lên.

Tôi khóc òa lên…

Không đâu…

Anh ấy không yêu em nữa..

Không yêu em nữa đâu….

Em không tin đâu…

Từng kí ức mỏng manh được mở ra trong đầu tôi như từng nỗi đau của tôi bị cày xới…

…..
 
U

uocmovahoaibao

Người ta nói tình yêu là trò đùa không công bằng, không biết đúng sai. Nói một cách dễ hiểu hơn không phải gặp trước là sẽ yêu trước, không phải yêu hơn thì sẽ được yêu…


Tôi, chị Ly, Bảo là một trò đùa như vậy…


Chị Ly là con của bác tôi, bác là một con người tài giỏi, lãnh đạm. chị Ly được sinh ra trong một gia đình hoàn hảo, một gia cảnh hoàn hảo, một tình yêu hoàn hảo…Nếu nói điều bất hạnh nhất của chị ấy ….có lẽ là chị ấy không có mẹ…


Mẹ chị ấy…đã chết khi sinh ra chị ấy…


Cũng chính vì điều ấy mà bác luôn lạnh lùng với chị…


Mọi thứ tưởng như hoàn hảo nhưng chỉ cần thiếu đi một mảnh ghép thật quan trọng thì cũng chỉ là hư ảo, như giọt nước rơi ra kẽ tay chẳng trở lại được…


Tôi được bố mẹ gửi học ở nhà bác vào hồi cấp một…


Tôi còn nhớ vẻ mặt vui mừng của bác khi thấy tôi khép nép bên tay mẹ và cả cái véo má cưng chiều khi bác bế tôi…


Lúc đó tôi như một con cún con giương đôi mắt sợ sệt của mình nhìn xung quanh, điều khiến tôi chú ý nhất là một cô bé chừng 7 tuổi với mái tóc màu nâu cà phê đang nhìn tôi mỉm cười..nụ cười đó làm tôi khó hiểu…


Rất lâu..rất lâu sau tôi mới biết nụ cười đó có ý nghĩa gì…


Là nụ cười ghen tị…


Tôi biết được điều ấy khi ngồi cùng chị ấy ở căn nhà nhỏ sau vườn…


“Em biết không? Ban đầu chị rất ghen tị với em, vì em nhận được tất cả tình yêu của ba, mỗi khi đi công tác xa người ông muốn gặp nhất là em, có đồ ăn ngon ông đều giành hết cho em. Lúc đó chị rất ghét em..em không phải là con ông, tại sao ông lại yêu thương em như vậy?”

Lúc đó tôi đã im lặng, không phải không muốn cãi lại mà không có lí do để cãi lại. Tôi chỉ có thể đứng nhìn chị gục mặt khóc, nhìn chị nấc lên từng hồi…

Lúc đó tôi đã tự hứa với mình rằng tôi sẽ bù đắp tất cả lại cho chị, tình yêu của bác tôi không cần, tôi chỉ mong chị được hạnh phúc, chị mắng tôi cũng được, đánh tôi cũng được, chỉ cần chị đừng nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng như vậy…


Tôi không muốn thế…


Nó dấy lên trong tôi một cảm giác mặc cảm kì lạ, dường như mình đang đeo một vật nặng nề, ghỡ mãi cũng chẳng bỏ được…


Vì đó là cảm giác có lỗi


Cảm giác như mình mắc nợ một ai đó…

 
U

uocmovahoaibao

Nhưng hình như tôi cho rằng mình quá thông minh, quá rộng lượng, có thể nhường lại tất cả lại cho chị…

Đến thời điểm đó, cái thời điểm tôi không thể quên đó, tôi đã biết có một thứ tôi không thể nhường cho chị…

Đó là tình yêu của tôi…

Thiên Bảo…


Chị thích Bảo…

Đó là điều tôi nhận ra khi anh giới thiệu tôi là bạn gái của mình với chị Ly và cả hai bọn họ là bạn học cùng lớp…

Lúc đó tôi vô tư coi mình là người hạnh phúc nhất thế giới, vô tư mời chị đi chung trong buổi hẹn hò đầu tien của chúng tôi, trong ngày lễ tình nhân, trong noel và rất..rất nhiều dịp khác nữa…

Tôi là một con người ích kỉ luôn muốn xen giữa nhưng buổi họp trong ban cán sự lớp của hai người, ích kỉ cướp đi những buổi partty giữa hai người và những người bạn trong lớp…


Lúc đó tôi cứ vô tư không hề biết..

Nhưng cuối cùng cũng phải bàng hoàng chấp nhận sự thật…


Đó là vào một chiều hè khá oi bức, ngày hôm ấy chị hẹn anh ra đài phun nước thành phố nói chuyện.

ANh nhận lời…

Nhưng cũng vì tôi..vì tôi mà anh bỏ cuộc hẹn đó, bỏ chị để đi xem phim, chiều lòng một con nhỏ ngốc nghếch như tôi đây.

Chiều hôm đó mưa rất to, chúng tôi ngồi trong rạp chiếu phim nói chuyện vui vẻ, dường như không để ý tới tiếng mưa lộp bộp ngoài kia…


Đến khi tôi nhận được điện thoại của bác thì mới biết chị dầm mưa và phải nằm viện…


Tôi đứng trước chiếc giường trắng tinh dậy mình thuốc sát trùng đờ đẫn nhìn chị…

Tôi hiểu rồi…

Là vì chờ anh mà chị bị ốm, thậm chí còn làm bệnh hen suyễn đã khỏi hẳn đột nhiên tái phát…

Chỉ có mình tôi vô tâm không để ý đến…Lúc đó tôi mới nhận ra, thật ra tình yêu của tôi vô cùng nhỏ bé…

Nó không bằng góc thậm chí một phần tình yêu của chị…

Đột nhiên khi đó tôi có một suy nghĩ:

…Ích kỉ nhiều như vậy rồi…

Vậy thì trả lại thôi…

Giam giữ nó quá lâu rồi…

Vậy thì buông tay thôi…

Ít ra vẫn sẽ có người hạnh phúc…

Ít ra sẽ không hối hận..mãi mãi không hối hận….

….
 
U

uocmovahoaibao

Lúc tôi tỉnh dậy thì đã sáng, tôi lết thân hình đẫm mồ hôi của mình xuống giường, làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo…

Đứng trước gương nhìn cô gái trước mặt bị phản chiếu lại…

Mái tóc dài ngang thắt lưng màu đen thả suông, vài sợi tóc mai chưa cắt lòa xòa xuống trán, đôi mắt hơi to, lông mi dài, gò má gầy gầy…

Xa lạ quá…

Đúng vậy…xa lạ đến não lòng…

Tôi đưa tay chạm vào tấm kính lạnh ngắt, ngón tay chà sát với mặt gương tạo nên vài âm thanh “kít kít” nhẹ nhàng…

Phải chi cứ như 2 năm trước, tóc dài buộc lệch, gương mặt tròn tròn dễ thương và đôi môi màu hồng hay chu ra giận dỗi có lẽ sẽ tốt hơn…

Tôi tự làm mặt xấu với mình, môi hơi chu ra, lông mày nhăn lại…

Đúng rồi, chỉ có cử chỉ này mới khiến mình thấy vui vẻ…

….

Chị Ly đã đi rồi…

Đó là điều tôi biết được trong bữa sáng…

Đối với điều này tôi không quá hứng thú, chỉ thấy mọi việc vẫn diễn ra thật bình thường, đi rồi sẽ lại đến như một vòng tròn luẩn quẩn trong cuộc sống khá nhàm chán của tôi.

Tuy rằng có xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn…

….


“Ai là Trần Hoài Dương” – Một giọng nói vọng vào từ cửa

Tôi quay người lại nhìn người vừa phát ra tiếng nói, là một cô gái rất đẹp, tóc dày màu vàng hất sang một bên, mũi cao da trắng… quan trọng là body rất chuẩn…

Bên cạnh cô ta là một toán con gái đang khép nép nịnh nọt, nhìn thấy tôi, một con bé tóc ngắn ghé vào tai cô ta thì thầm…

“Mày là Tràn Hoài Dương” – Cô gái tóc vàng chỉ tay vào tôi, tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay cô ta…

“Nhìn gì mà nhìn, có phải thấy tay chị Trâm đẹp quá mà ngưỡng mộ không?” – Con bé tóc ngắn chua ngoa lên tiếng, tiếp theo là tràng cười mỉa mai của bọn con gái và cái hất tóc đắc ý của cô ta.

Úi da, thực sự thì tay cô nàng rất đẹp nhưng bây giờ toàn bộ sự chú ý của tôi tập chung vào…..chiếc vòng tay cô ta đang đeo…Trời ơi là mẫu mới nhất của Channel…>O<~~~

Cô nàng tóc vàng thấy tôi như vậy có phần khó chịu, đưa tay hất mái tóc ra sau, tôi nhăn mũi chán nản, hazz cho ngắm mà cũng không được….

“Mày là Trần Hoài Dương Phải không?” – Cô ta lặp lại câu nói vừa nãy…

Xì, tôi bắt đầu trở thành người nổi tiếng từ bao giờ vậy???

“Đúng, là tôi”

Cô nàng nhướm mày, đánh giá tôi từ trên xuống dưới sau đó cười đắc ý:

“Thì ra cũng chỉ là một con vịt bầu muốn biến thành thiên nga”

Bọn con gái lại cười mỉa mai…
 
U

uocmovahoaibao

Vịt bầu…á á á cô ta có quyền gì mà nói tôi như vậy? Bạn có biết điều bất hạnh của một cô gái đẹp là gì không? Đó là bị người kêu là vịt bầu đó!!!

Okey, dù rằng tôi chấp nhận rằng mình không phải mĩ miều gì…

“Này vịt bầu” – Cô ta gọi tôi

Tôi nhìn quanh quất…

“Bạn gọi ai vậy?”

“Ngoài mày ra thì còn ai là vịt bầu nữa chứ” – Cô ta hất mặt

Tôi cười hì hì:

“Không phải còn mấy bạn sao?”

“Mày dám…”

“Chị Trâm” – Đám con gái thấy cô ta sắp phát điên thì vội can ngăn

Cô ta tức đến nỗi ngực phập phồng, một lát sau hình như đã lấy lại được bình tĩnh, vuốt tóc, nhìn tôi bằng ánh mắt viên đạn:

“Tao nói cho mày biết, nếu mày còn quanh quẩn bênh anh Bảo nữa, tao sẽ không cho mày sống yên đâu”

Hóa ra là việc này sao??

“Hừm, con mắt nào của bạn nhìn thấy mình quanh quẩn bên hắn ta chứ, rõ ràng là hắn ta bám theo mình mà…” – Tôi nhìn cô ta khinh khỉnh

“Mày..”

Cô nàng tóc vàng không còn chịu được nữa, mặc cho lời con ngăn của mấy đứa a du, vội vàng xông đến chỗ tôi…

“Ba” một tiếng, tôi chỉ thấy trời đất chao đảo, trước khi ngất đi còn nghe thấy tiếng hét xé vải của con Ngọc ở cửa lớp…
 
U

uocmovahoaibao

Trần nhà trắng, tường trắng, giường trắng…

Dùng ngón chân để đoán cũng biết đây là phòng y tế…

Tôi khẽ quay đầu sang bên phải, thấy anh Tùng đang vắt chân ngồi đọc báo trên chiếc sofa màu…

Thấy anh cử động, tôi vội vàng nhắm mắt lại vờ đang ngủ…

Không gian im lặng…

“Nhóc con, giả vờ vô ích…” – Giọng nói trầm ấm của anh vang lên.

Tôi cố gắng không cười nhưng môi cứ nhếch lên. Cuối cùng không nhìn được mà phải bật dậy, vừa cười vừa nói:

“Đại ca, trực giác ngày càng tinh tường, tiểu muội muội vô cùng ngưỡng mộ”

ANh lườm tôi một cái sắc lẻm:

“Không dám, phải phục tài nói dối của tiểu muội ngày càng tiến bộ. Nói dối mà không đỏ mặt”

“Khen thật chứ bộ” – Tôi lè lưỡi nhìn anh

Anh chậm rãi đi đến bàn để nước, tay lấy một chiếc cốc thủy tinh, pha một chút trà chanh

“A” – Tôi thốt lên – “Bé tóc vàng đó bây giờ sao rồi?”

“Còn sao nữa” – Anh bất lực nói – “Bị đưa lên phòng giáo vụ rồi”

Tôi cười hỉ hả:

“Luật pháp nghiêm minh”

“Nhưng có tội cho cô bé đó một chút” – Anh cầm cốc trà chanh vừa pha được cho tôi, tôi hí hửng nhạn lấy, hớp một ngụm

“Tội tình gì chứ”

“Đó là chưa làm gì cả mà vẫn bị phạt”

Câu nói này của anh làm tôi suýt sặc:

“Khụ Khụ…anh nói gì lạ vậy..không phải cô ta”

“Là chưa đánh mà người bị hại đã giả bộ ngất rồi” – Anh cướp lời tôi

Tôi cười sủng nịnh, uống hết cốc trà sau đó đặt ngay ngắn lên bàn:

“Là kế sách thôi..nhưng em cũng đau thật chứ bộ”

Đúng vậy, dù cô ta chưa tát được tôi nhưng khổ nỗi móng tay cô ả dài quá, chạm vào má tôi làm sước một khoảng.

ANh Tùng bất lực nhìn tôi.

“À, chị Ly về rồi đó”

Tôi thấy người anh hơi run lên

“Nhưng lại đi rồi” – Tôi nhàn nhạt lên tiếng

“Cô ấy không đi tìm Thiên Bảo sao?”

“Ban đầu em cũng tưởng như vậy” – Tôi đan hai tay vào nhau nghịch nghịch – “Nhưng hình như chị ấy đã bỏ cuộc rồi”

“Ừ” – Cuối cùng anh đáp lại một chữ rồi ngồi xuống ghế sofa

“Không phải anh vẫn còn yêu chị ấy sao? Tại sao lại không nói gì vậy”

“Yêu à…” – Giọng anh mang chút chua sót – Nếu đã đi rồi níu kéo cũng vô ích thôi

Tôi không nói gì…

Đúng rồi, đã đi thì níu kéo cũng vô ích…

Nhưng tại sao vẫn có người ngu ngốc níu nó lại vậy?

……..

Biết là đau mà vẫn cứ níu kéo…

Biết là khổ mà mãi chẳng buông tay
 
U

uocmovahoaibao

Tôi ở lì trong phòng y tế đến hết tiết 3 thì bị ông anh đẹp trai đuổi về lớp:

“Anh có lòng thương người không vậy? anh chưa đọc lời thề hippôcrat hả? ai cho anh ngược đãi bệnh nhân như vậy???” Tôi cố gắng níu lấy cửa ra vào, nhăn mặt nhìn người con trai đang cố sức cậy tay mình ra.

“Tiểu muội à, anh đọc rất nhiều, rất nhiều lần rồi. Nếu hippôcrat có sống lại cũng sẽ đuổi em đi thôi” – Anh tặng tôi một nụ cười đắc ý sau đó đóng sầm cửa lại

Xì, tôi không thèm!!!!

Đúng 30’p sau tôi có mặt ở phòng giáo vụ nghe giáo viên kỉ luật thuật lại hình thức giáo dục với cô nàng tóc vàng kia và viết lại bản tường trình.

Khi tôi về lớp thì đã có cả đám xúm xít lại hỏi chuyện. Tôi thầm nghĩ trong lòng, nếu tôi bị đánh thật không biết họ có vào can hay không nữa…

“DƯƠNG..DƯƠNG HUHUHU” Con Ngọc như một quả tên lửa lao đến chỗ tôi, nước mắt tùm lum – “Mày có làm sao không, huhu mày làm tao lo quá”

Con bé này, chỉ bị tát thôi mà, cần gì phải làm quá lên như vậy đâu ( dù tôi chẳng bị làm sao cả hắc hắc). Tôi nhăn mặt:

“Không có sao, mày đừng có khóc lóc như vậy, mọi người nhìn vào tưởng là tao bắt nạt mày…”

“Huhu, Nếu tao không đi xuống căng tin thì mày đã không bị đánh rồi hức hức…” – Nó khóc rống lên.

Vấn đề này tôi có suy nghĩ ít nhiều, biết vậy lúc đó chịu đựng lâu hơn một chút, đợi đến lúc con Ngọc đến nơi, có lẽ tôi đã không bị xước má mà cô nàng tóc vàng đó còn bị đánh cho một trận te tua chưa không chừng…chậc chậc thật là đáng tiếc….

Tiếng trống vang lên làm cắt đứt tiếng khóc của con Ngọc, tôi lấy khăn giấy lau nước mắt cho nó rồi cả hai đứa về chỗ học tiết 5.

“À, mày có biết ai đưa mày vào phòng y tế không?” – Bỗng nhiên nó quay sang tôi, mắt sáng quắc

“Không phải mày sao?”

*Lắc lắc*

“Vậy là anh Tùng rồi” – Hazz, ngoài hai người này thì còn ai nữa chớ

*Lắc lắc*
“A, chẳng nhẽ là bác bảo vệ sao?”

Con Ngọc đầu xịt khói, đốp cho tôi một cái giữa đầu:

“CON NGỐC NÀY LÀ ANH THIÊN BẢO ĐÓ”

“Ngọc, Dương, hai trò đang làm gì vậy?” – Tiếng thầy vật lí ồm ồm vang lên.

“Dạ..không có..”

Tôi và nó lắc lắc đầu, lần này hỏng bét, tôi và con Ngọc vốn là kẻ thù truyền kiếp của thầy Vật Lý. Trong giờ của ổng không nói chuyện thì đánh bài, không xé sách thì ăn quà. Chết mất, ổng chắc chắn ghi nợ trong lòng, lần này tôi và nó không “tan xác” mới lạ

“Ra ngoài lớp đứng cho tôi”

Chúng tôi nhìn nhau, chần chừ không muốn ra..

“Có ra ngoài không” – Vừa nói, thầy vật lý đập bốp cái thước kẻ xuống bàn, trong lúc đó tôi nghe thấy tiếng muỗi vo ve vo ve* ( tiếng muỗi vo ve vo ve: hiểu nôm na là bị choáng)

Hai chúng tôi nhìn cái thước màu vàng trên tay ổng mà nuốt nước bọt, vội vàng chạy ra ngoài..

….
 
U

uocmovahoaibao

“Ôi chết mất”

“Sợ vỡ mật”

Tôi và con Ngọc kêu lên. Đáng sợ quá, đáng sợ quá, không ngờ thầy vật lí đầu hói lại nguy hiểm như vậy, suýt nữa thì dọa tôi hồn vía lên mây rồi.

….

“À này, vừa nãy mầy có nghe thấy tao nói gì không?” – bát thình lình con Ngọc quay sang tôi

“Hết hồn, mày không còn việc gì làm à? Tự nhiên hỏi tao câu như thế”

“Cứ nói đi, mất gì của mày đâu”

“Hừm…sợ vỡ mật hả?” O.O?!

Bốp…

Au ui đau quá!!

“Sao mày tự nhiên đánh tao???” – Híc bảo lực quá thể

“Con ngốc này, mày bị người ta dọa đánh cũng phải thôi” – Nó lừ mắt – vừa nãy tao nói người đưa mày vào phòng y tế là anh Thiên Bảo đó.

Tôi mím môi

Cái đó..từ đầu tôi đã biết…

Lúc cuối cùng tôi thấy anh từ ngoài chạy vào, nhìn tôi với đôi mắt khó hiểu, sau đó nói bằng giọng đáng sợ:

“Là ai làm?”

Cả lớp học im thin thít, không ai dam ho he, còn tôi chỉ biết cứng đờ nhắm mắt lại.

Sau đó tôi chỉ cảm thấy có một bàn tay rất lớn, rất ấm áp bế tôi lên. Tôi dựa vào lồng ngực anh không dám thở mạnh, chỉ sợ nếu anh biết sẽ không ôm tôi như vậy nữa, sẽ bỏ tôi mà đi. Nghĩ lại lúc đó mình thật sự rất..rất ngu ngốc..

“Dương, mày làm sao thế?” – Thấy tôi không nói gì, con Ngọc lo lắng

“Không có gì” – Tôi cười chua sót, cố gắng kìm lại cái thứ dung dịch mặt chát sắp trào ra – “Chỉ là chính mình cũng chẳng biết ai là người níu kéo nữa rồi… ”



 
U

uocmovahoaibao

Người ta nói trải qua một số chuyện thì lá gan con người càng lớn.

Có lẽ tôi là một minh chứng vô cùng rõ ràng…

Ngay chiều hôm đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi gặp anh…

Anh ngồi một mình trong lớp 11/1, mắt nhắm nghiền, tai đeo earphone trắng, hai tay đút túi quần, người dựa nhẹ vào cạnh bàn trông vô cùng bất cần, dường như mọi việc xảy ra cũng không liên can đến anh…

Điều đó khiến tôi có phần sợ sệt…

Tôi nghĩ có lẽ mình đã đứng nhìn anh cả buổi nếu anh không bất chợt lên tiếng:

“Đến đây làm gì?”

Tim tôi hụt một hơi, giọng điệu của anh…như đối với người xa lạ vậy…

“Đâu có gì, chỉ là nghe tiếng của hotboy nên đến đây thôi” – Tôi mỉm cười, rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh.

Trán anh nhăn lại, cuối cùng mở mắt, lạnh lùng nhìn tôi:

“Tôi không có thời gian đùa với cô”

Tôi tỏ ra rất ngạc nhiên:

“Ôi vậy sao? Em tưởng anh ngồi cả một buổi chiều chờ em cơ đấy”

Cuối cùng anh mệt mỏi tháo earphone xuống, đưa mắt đi chỗ khác:

“Có chuyện gì nói đi, tôi biết cô đến đây không chỉ để nói mấy chuyện này”

“Thông minh lắm” – Tôi lên tiếng – “Được vậy không vòng vo nữa, em muốn từ bây giờ hai chúng ta coi nhau như người xa lạ”

Tôi cảm nhận được không khí đang dần đông lại, sống lưng lạnh ngắt nhưng vẫn cố vươn thẳng.

“Cô sợ tôi sẽ nối lại tình xưa sao?” Anh nhếch môi, cười nhàn nhạt, đáy mắt có xuất hiện tia yếu đuối.

Có sợ không? Tôi không biết. Nói sợ có chút sợ hãi nhưng lại có chút gì đó rất lạ…là chờ mong sao?

“Nói đi chứ”

Cuối cùng tôi nở một nụ cười yếu ớt:

“Đúng vậy, có một chút”

“Ồ” – anh ồ lên một tiếng – “Một chút còn lại có lẽ là sợ phiền phức phải không?”

Phiền phức…đúng vậy, là tôi sợ phiền phức. Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng không phải quá nghiêm trọng nhưng nó dấy trong lòng tôi một hồi chuông cảnh báo…


Quan hệ của chúng tôi…


…. Thực sự đã khiến nhiều người nghi ngờ rồi…
 
U

uocmovahoaibao

Muốn quên một người….điều cơ bản nhất là cắt đứt mọi quan hệ với người đó. Ngay cả khi người đó vẫn ở cạnh mình…

“Đúng vậy”

Cơ ngực anh phập phồng liên hồi, hơi thở cũng đứt quãng. Tôi sững người…

Hen suyễn….

Không phải đã khỏi rồi hay sao???

Anh đưa tay lên miệng bật ho sù sụ, loạng choạng đứng dậy đi đến bàn học thì mất đà…

Tôi nhanh như chớp chạy đến đỡ anh, vội vàng nói:

“Thuốc..anh để thuốc ở đâu?”

“Bỏ tôi ra..khụ khụ…” – Anh yếu ớt lên tiếng, tay cố hất tôi ra

“EM ĐANG HỎI ANH ĐÓ..THUỐC Ở ĐÂU???”

Tôi tức giận quát lên, anh nhìn tôi một chút rồi cụp mắt:

“Ngăn bàn thứ 3…. dãy hai”

Tôi chạy đến cái bàn đó, lục tung cái cặp lên, cuối cùng tìm thấy một lọ thuốc mác vàng. Chạy vội lại, đỡ anh dậy:

“Uống thuốc đi…”
Anh nhận lấy mấy viên thuốc con nhộng từ tôi, ngửa cổ nuốt xuống. Vài phút sau, không còn thấy anh ho nữa…

Tôi thở phào ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi nhìn anh:

“Tại sao lại tái phát…”

Anh nhìn tôi một lúc lâu, đáy mắt xuất hiện tia đau khổ, cuối cùng mím môi quay đi. Đến lúc tôi tưởng anh sẽ không nói nữa thì giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên…

“Là chiều mưa hôm đó…”

Người tôi lập tức chấn động…

“Là chiều mưa của hai năm về trước…ngày 15/6….”

……


 
U

uocmovahoaibao

15/6…

Đó là ngày không thể nào quên của tôi…

Là sinh nhật tôi…là ngày chúng tôi gặp nhau…là…ngày chúng tôi chia tay…

Tôi ngồi trong lớp trầm ngâm suy nghĩ, tay cầ bút không tự chủ được viết ra một cái tên…

Thiên Bảo…

Ngoài lớp bỗng vang lên tiếng la hét om sòm. Tức chết mất, chẳng nhẽ không đề biển “chống ồn ào” à…

Bọn con gái từ bên ngoài tràn vào lớp tôi, mặt đứa nào đứa nấy đỏ như cà chua, trái tim bay phấp phới…

Thôi rồi..lại mĩ nam sao????


Bỗng nhiên cả toán con gái dẹp sang hai bên, từ bên ngoài, một chàng trai với lần da rám nắng khỏe khoắn bước vào, đôi mắt biết cười cong cong, nhìn tôi vui vẻ:

“Cậu là…” – Tôi trợn mắt…

Chàng trai đó cười dễ thương, đưa tay lên gãi gãi đầu:

“Dương, gặp lại rồi”

….

Quán coffee “Ciderbella” là một quán coffe nổi tiếng của Sài Gòn, không chỉ bởi nằm ở một vị trí đẹp mà còn bởi vì cách trang trí và cung cách phục vụ của nhân viên.

Tôi đưa mắt nhìn những chiếc nón lá treo trên bàn tiếp tân, bất giác nói:

“Đẹp quá”

“Đúng vậy, mang đậm phong cách Việt Nam” – Justin đưa tay vuốt nhẹ những chiếc chuông gió bên cửa sổ, lơ đang nói…

Cô phục vụ bàn mang đến cho chúng tôi một capuchino và một coffe đen. Tôi nhân lấy cốc capuchino, hớp một ngụm

…Hừm không ngon bằng coffee của anh Tùng…

“À tại sao cậu lại đến học ở đây vậy” – Tôi thắc mắc

Tùng lấy ngón tay gẩy nhẹ mấy cục đá trên mặt cốc, mỉm cười ẩn ý:

“Chị cũng biết mà…”

Hừm…đương nhiên tôi biết…

Justin là em trai của Thiên Bảo. Cậu ấy là một cậu bé dễ thương năng nổ còn Thiên Bảo lại là con người nội tâm lạnh lung. Hai người đi với nhau như một quả bóng và một cục băng, thoạt nhìn chẳng có liên quan gì với nhau nhưng thực chất lại là anh em của nhau. Bằng chứng là khi Thiên Bảo đi đâu Justin sẽ đi theo đấy. Có lần tôi hỏi đùa:

“Này, nhóc cứ bám theo anh nhoc như vậy không thấy ngại sao”

Thằng bé vênh mặt lên:

“Xì, tôi đi theo để xem hai người mờ ám với nhau kiểu gì”

Lúc đó tôi và Bảo chỉ biết nhìn nhau, mặt đỏ lựng như cà chua…

“Chị Dương…” Tiếng nói của Justin kéo tôi trở lại hiện thực

“Hưm?”

“Chị và anh Bảo….” – Nó lúng túng – “Có thể quay lại được không?”

Tôi nhấm một ngụm capuchino nhỏ, thật lạ, ban nãy ngọt lắm cơ mà..vậy mà bây giờ đắng ngắt…

“Không thể đâu..” – Tôi nhàn nhạt trả lời…

Nó trầm ngâm nhìn tôi…

“Chị có việc, lúc khác gặp sau”

Tôi đi vội ra khỏi cửa, bỗng từ đằng sau vọng ra tiếng nói của Justin:

“ANh ấy…vẫn còn yêu chị…”

Tôi dừng lại một chút, ngửa đầu nhìn trần nhà:

“Cảm ơn..” – Rồi mở cửa hòa mình vào dòng ngươi tấp nập bên ngoài…



Người ta nói cúi mặt xuống đất để che nước mắt…

Ngửa mặt lên trời mong nước mắt đừng rơi…
 
U

uocmovahoaibao

Bao nhiêu lần tự nói mình sẽ chẳng khóc nữa…

Vậy mà mỗi đêm lệ vẫn không ngừng rơi…



Tôi trở lại lớp học ồn ào đó, úp mặt xuống bàn mệt mỏi. Mệt đến nỗi tay cũng không muốn cử động nữa.

Miệng lưỡi tôi đắng ngắt, cổ họng khô khan, không kìm được nấc lên. Cảm giác trong lúc đó rất tuyệt, vậy là tôi cứ nấc mãi..nấc mãi..không biết bao lâu thì thấy mình đã nức nở mất rồi…

Tôi cắn môi kìm nó lại nhưng hốc mắt lại tuon trào cái thứ dung dịch mặn chát đó. Tưởng đã hết rồi cơ mà…hóa ra vẫn còn nhiều như vậy

“Dương..mày làm sao thế” – Tiếng con Ngọc ở bên cạnh

Tôi hít một hơi, tay lau hết những thứ ướt nhẹm đó đi, ngẩng mặt lên nhìn nó:

“Có chuyện gì vậy?”

Ôi cố mãi rồi mà giọng vẫn có chút lạc đi…

“Mày không sao đấy chứ? Tại sao lại khóc thế?”

“Tao..” – Cổ họng tôi nghẹn lại – “Tao…không…tao…”

Không ổn rồi, nếu tiếp tục như vậy tôi sẽ khóc mất…

Nhất định không được khóc..nhất định không được

Con Ngọc lo lắng nhìn tôi. Cuối cùng nó không hỏi nữa, tươi cười như hoa:

“Dương, tao cho mày một tin bất ngờ!!! ^o^”

Tôi đưa đôi mắt thắc mắc lên nhìn nó…

Hiểu được ý của tôi, nó vênh mặt, cười đây ẩn ý:

“Cứ đi mới biết”

Rồi kéo tôi đi. Tôi muốn hỏi nó là đi đâu nhưng lại không thể mở miệng. Cuối cùng nó đưa tôi đến trước cánh cửa đã ghie sét ở tầng thượng. Nơi này..không phải không được phép lên hay sao…

“Tự mình tìm hiểu đi” – Nó đẩy tôi lên, sau khi tặng cho tôi một nụ cười bí hiểm thì chạy mất tiêu.

Tôi tò mò đẩy cánh cửa sắt đó ra, tiếng cửa sắt vang lên kẽo kẹt. Ngay sau đó tôi thấy một người con trai, người đó quay lưng lại với tôi, mái tóc vàng kim dưới cái nắng mùa hè càng vàng rực rỡ…

Anh ấy…

Người con trai đó từ từ quay người lại, hai tay dang ra, môi mỏng khẽ mấp máy:

“Nhóc con..anh về rồi…”

….

Anh nói cho em biết, khi nào anh về mới được lên nơi đó

Vì sao chứ???

Vì nơi đó chỉ là của anh thôi , chỉ khi có anh em mới được lên đó…

Ích kỉ…

Phải rồi, anh rất ích kỉ, vì như vậy mới có thể yêu em…


p.s: Đây là chap mình coi là xúc động nhất từ đầu fic cho tới giờ, nên khi đọc các bạn nghe cùng với bài “Gotta go my own way” nhé!!! Đảm bảo sẽ thấy hay hơn rất nhiều đấy

Start:

Vì như vậy mới có thể yêu em…

Yêu em…

Tôi ngây người, đứng chôn chân ở đó…

“Sao vậy? không nhớ anh là ai nữa hả” – Anh chu chu môi nũng nịu, tay vẫn dang ra…

Nước mắt tôi cố kìm lắm lại rơi ra, mím môi, chạy đến ôm anh…

“Vũ…”

Đúng anh ấy rồi, đúng anh ấy rồi. Người con trai tóc vàng với nụ cười đang yêu…

ANh đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của tôi:

“Nhớ anh không..”

Tôi xúc động đến không nói lên lời…bây giờ mọi chuyện hãy cứ như cơn gió bay đi…tôi không quan tâm nữa…Một lần này thôi, cho tôi được nghĩ tới anh…

Hàn Vũ…

“Em nhớ anh…hức hức..nhớ anh…”

Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của anh, một lúc lâu sau anh nhẹ nhàng ghé vài tai tôi thầm thì :

“ANh cũng vậy…rất nhớ em”

Sau đó tôi cảm thấy vòng tay anh siết chặt hơn:

“Nhóc con..anh nhớ em…nhớ rất nhiều…nhiều đến nỗi anh không còn nhận ra mình là ai nữa…nhiều đến nỗi tự bản thân thấy thật đáng sợ…”


“Tình yêu của em là thứ xa vời tôi chẳng thể với đến, chỉ có thể lảng lặng đứng nhìn chờ một ngày em tuột khỏi tầm tay. Sự hồn nhiên vui vẻ của em là nỗi đau vô hình của tôi, nụ cười ngọt ngào của em là thứ rượi vang đã uống rồi sẽ nghiện mà kẻ ngốc như tôi chẳng thể nào cưỡng lại. Tại sao lại là em? Con nhóc ngốc nghếch thích tự do? Vì sao tôi lại yêu em?”
 
U

uocmovahoaibao

Tôi gục đầu vào ngực anh thút thít, nước mắt tuôn ra làm ướt cả một mảng áo trắng. ANh nhăn mặt:

“A…dơ quá, em làm ướt áo anh rồi”

Tôi lườm anh một cái sắc lẻm, đẩy anh ra.

Anh cười thích thú, ôm chặt tôi vào lòng thì thầm:

“Đùa em thôi haha, em vẫn bướng như vậy nhỉ???”

“Sao anh về sớm như vậy?” – Tôi lau nước mắt, mỉm cười nhìn anh

“Để xem nào???” – Anh chu chu môi làm kiểu suy tư – “Sợ vợ yêu nhớ anh đến khóc thôi”

Tôi nhéo anh một cái vào vai, anh kêu ai ái, tôi tiện thế đẩy anh ra

“Anh là vợ yêu của anh chứ???”

Anh cười sủng nịnh:

“Okey, không phải vợ yêu, là pretty honey* ok” ( pretty honey: người yêu xinh đẹp)

Tôi gật đầu hài lòng:

“Thế còn được…”

“Em thật là bạo lực, mới gặp lại đã nhéo anh đau chết rồi” – Anh nói bằng giọng nũng nịu, tay xoa xoa chỗ tôi vừa nhéo… - “Có ngày anh bỏ em cho em khóc chết đi”

“Anh dám..”

Tôi dứ tay định đánh anh, anh cúi đầu:

“ANh không dám…ha ha tha cho anh”

Cánh tôi tay dừng lại giữa đầu anh. Tôi không nói gì, chỉ trầm ngâm đứng ngắm anh

Có vẻ gầy hơn trước rất nhiều…

“Tại sao lại gầy như vậy chứ?” – Tôi nói bằng giọng ủ rũ, tay bất giác đưa lên sờ mặt anh – “Học ở đó áp lực như vậy à?”

Nhất thời anh không quen với hành động của tôi, đơ một lúc. Lát sau đôi môi ranh mãnh đó nhếch lên:
“Em còn nói nữa, khi không đẩy người ta đi du học ở một nơi xa lắc xa lơ, may mà khóa học chỉ kéo dài nửa năm, nếu không anh đã để em làm quóa phụ rồi…”

“Học bổng là tự anh giành được đó, em ước mà còn chẳng được, bây giờ anh ngồi đó mà bắt đền em…”

Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đó, cười dịu dàng:

“Honey, em biết mà..chỉ cần em muốn anh có thể đưa em đi du học bất cứ đâu”

Phải rồi, chỉ cần tôi muốn, không cần học bổng anh cũng có thể đưa tôi đi du học ở bất cứ đâu…


Vì tiền..là thứ anh không hề thiếu…
 
U

uocmovahoaibao

“Em không muốn dựa vào ai..anh biết mà…” – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt mong chờ của anh, phút chốc nó biến thành thất vọng…


“Còn thứ gì khiến em lưu luyến đúng không?”

Giọng anh vang lên đều đều, bất giác tôi thấy giật mình…

Thứ khiến tôi lưu luyến…

Là bạn bè…thầy cô…ba mẹ…

Và cả người đó nữa….

Anh vẫn nhìn tôi, ánh mắt đó như xuyên thẳng vào kí ức của tôi, xuyên thấu trái tim tôi…

Lát sau anh bật cười thật to:

“Mắc cười quá…anh có ăn thịt em đâu, sợ cái gì chứ???”

Con người này..chỉ muốn chọc ghẹo người khác thôi sao??? Tức quá, bị mắc lừa rồi…>.<

“ANh dám trêu em” Tôi đưa tay đập bốp bốp vào lưng anh…

Anh cười đến nỗi mặt đỏ lựng, giơ tay đầu hàng:

“Tiểu nhân không dám, phu nhân tha cho…”

“Hừ, ngươi dám vô lễ với bổn cung, còn không mau nộp quà chuộc lỗi ra đây” – Tôi được thể vênh mặt lên,tay giơ ra.

Anh dở khóc dở cười:

“Đại phu nhân, thì ra người đợi tiểu nhân về là để nhận quà cáp sao?”

“Còn nói nữa, không mau mang quà ra đây” – Tôi chống nạch, chun chun mũi.

Anh cười bất lực, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu trắng..a há há tôi biết ngay mà…

Anh từ từ mở nó , lấy từ bên trong một chiếc lắc tay bạch kim lấp lánh, đan xen là những bông hoa cùng chất được khắc vô cùng tinh xảo, phần trung tâm của chiếc lắc tay là một quả cầu pha lê, bên trong có những hạt thủy tinh nhỏ bằng hạt cát kết lại thành hình một đôi cánh…

“Chân châu sao?” – tôi khinh ngạc nhìn anh

Anh lắc lắc đầu, tay cẩn thận đeo nó cho tôi, cuối cùng nhè nhẹ trả lời:

“Là điêu khắc thủy tinh”

“Điêu khắc thủy tinh?”

Tôi mê mẩn ngắm nó, dưới tác động của ánh mặt trời những bông hoa bạch kim tỏa ra thứ ánh sáng trong trẻo bắt mắt, nổi bật lên sự rực rỡ của đôi cánh thủy tinh bên trong quả cầu pha lê..

Đẹp quá…

“Anh đã mất đúng hai tháng để làm nó đấy”

Tôi kinh ngạc nhìn anh, anh thấy thế thì bật cười, nhéo nhéo nhéo mũi tôi:

“Không cần ngạc nhiên, bạn trai em giỏi lắm đó…”

Tôi nhìn anh không vừa lòng, mím môi:

“Em không nhận được đâu”

Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, đưa nó đặt vào ngực trái của mình:

“Coi như nó là trái tim anh đi…coi như là em đang nắm giữ trái tim anh đi”

Tôi mở to mắt…

“Em…”

“Anh yêu em” – Anh mỉm cười, nắm chắc bàn tay tôi – “Yêu đến nỗi không dứt ra được nữa rồi…”



Trái tim tôi..từ lâu đã không còn thuộc về mình tôi nữa rồi…

 
U

uocmovahoaibao

Tùng..tùng..tùng…

Tiếng trống vào lớp vang lên, tôi bừng tỉnh, vội vàng nói:

“Em phải vào lớp rồi..anh..”

“Ừ” – Anh gật đầu – “Tí nữa anh sẽ lên phòng giáo vụ, bảo thầy làm đơn nhập học..”

“Ừm” – Tôi lung túng…- “Vậy em vào lớp trước đây”

Chạy nhanh thôi, mặt tôi nóng bừng mất rồi…phù phù..

“Dương…”

“Sao..sao cơ?” – Tôi quay người lại

Anh tiến về phía tôi,cúi đầu xuống đặt lên trán tôi một nụ hôn:

“Không có gì…” *Nháy mắt*

Cái con người điên khùng này..hừm hông thèo quan tâm đến anh ta nữa…

….

Chàng trai tóc vàng mỉm cười nhìn theo bóng dáng nhỏ bé cho đến khi nó khuất sau cánh cửa. Một lúc sau, móc từ trong túi một hạt pha lê , bên trong là vô số hạt thủy tinh nhỏ kết thành một đôi cánh…

“Ước gì nó cũng là trái tim của em nhỉ… ” – Mỉm cười, chàng trai cầm chắc lấy nó, ánh mắt đượm buồn…

“Xem đủ chưa?” – Chàng trai tóc vàng ngẩng đầu, cười ranh mãnh…

“…”

“Xem ra cậu chủ tập đoàn IC là người ham ngủ nhỉ, tôi tự hỏi trên tầng thượng này có gì hấp dẫn anh đến đây như vậy?”

“…”

“Dù sao thì xem cũng đã xem rồi, biết thì cũng đã biết rồi. Tôi chỉ muốn nói với anh một câu : níu kéo cũng vô ích thôi…”

“…”

“Vì cô ấy mãi mãi..mãi mãi là bạn gái của tôi”

“Chứ không phải là người yêu cậu sao?” – Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ góc tường khuất, một chàng trai tóc đỏ với đôi mắt nâu đặc biệt, nửa người trên dựa vào tường, cười châm chọc.

Chàng trai tóc vàng hơi lúng túng, bàn tay rắn chắc nắm lại thành một quyền, một lúc sau thì dãn ra:

“Anh hay tôi..dù quá khứ hay hiện tại…cả hai chúng ta đều là người yêu cô ấy…nhưng không phải người cô ấy yêu…”

Chàng trai tóc đỏ mím môi…

“Dù thế nào đi chăng nữa..tôi vẫn là người có quyền yêu cô ấy. còn anh…thì không”

Chàng trai tóc vàng nhếch môi, hai tai đút túi quần, thong dong đi xuống…

Thiên Bảo….

You lost!
 
U

uocmovahoaibao

Tôi và Hàn Vũ quen nhau khi tôi mới vào học trường này…

Ấn tượng ban đầu của tôi về anh ấy là anh chàng hotboy bất cần, chỉ biết tiêu tiền của bố mẹ, trăng hoa và chẳng ra làm sao…

Bên cạnh anh luôn luôn có những cô nàng chân dài eo nhỏ, đã có lần tôi từng nghĩ nếu anh xây một ngôi nhà cho bọn họ, chắc chắn sẽ chia ra làm tứ viện, có hậu cung, đông cung, tây cung, nam cung, bắc cung..nhiều hơn thì Đông Bắc cung, Đông Nam cung, Tây Bắc Cung, Tây Nam cung…hazz nhiều không thể đếm xuể…

“Này, đây là chỗ ngồi của tôi, không phải chỗ để anh tán gái đâu đó…”

“Nhóc con, ai nói đây là chỗ của cô, rõ ràng tôi ngồi đây trước cô ”

Đó là lần chạm mặt đầu tiên của tôi và anh. Nghĩ lại, với ấn tượng ban đầu tồi tệ như vậy tôi cũng không tin mình có thể danh chính ngôn thuận làm bạn gái anh...Làm bạn gái của chàng công tử đào hoa đó…

Anh thường đưa tôi đi chơi bằng chiếc xe đạp màu trắng có rỏ bằng cỏ thơm, anh nói như vậy rất lãng mạn, như thể có thể chở tôi đi tới tận chân trời…

Khi đó tôi thường nhéo mũi anh, nói thật là một người bạn trai mơ mộng…

“Nhóc con, anh muốn chở em tới tận cùng thế giới, để mọi người chiêm ngưỡng tình yêu của chúng ta…~~~ ”

“Sến quá, anh thôi ngay cái kiểu nói chuyện đó đi…”

“Honey…em không thấy tình yêu của anh cao cả sao..á…á thôi thôi anh không nói nữa, đừng nhéo tai anh…”



“Dương, mày cười cái gì đó???”

Tôi nhìn con Ngọc, tay bất chợt sờ lên má:

“Cười cái gì?”

Nó bĩu môi:

“Lại tơ tưởng tới bạn trai rồi chứ gì?”

“Không có…”

“Honey!!! ^0^”
A miệng con này thật thiêng, mới nhắc đến đã xuất hiện rồi…

Bọn con gái lớp tôi gào rú kinh người, hình như mới biết anh trở về…

Anh nở một nụ cười hớp hồn, mấy đứa con gái chạy đến vây lấy anh:

“Có vẻ boyfriend của cậu không quan tâm đến cậu nữa rồi” – Con Ngọc hất mặt về phía đàm đông

Tôi bĩu bĩu môi, cuối cùng nhún vai:

“Có gì đâu”

Rồi đứng dậy định đi xuống căng tin. Ngay lập tức bị một cái đầu vàng vàng chặn lại…

“Honey, đừng giận, anh không có ý…” *Nhe răng cười*

Tôi híp mắt:

“Em có nói gì đâu”

“Vậy sao lại bỏ đi” *Xìu mặt*

“Em đi mua cơm gà..” – Rồi nhìn lại con Ngọc

ANh nhìn theo ánh mắt tôi, con Ngọc thấy thế thì gật gật đầu.

Anh bĩu môi, biểu tình rất đáng yêu sao đó cười tí tởn:

“Tada~~..xem này”
 
U

uocmovahoaibao

Tôi cầm lấy cái bọc trắng trắng anh đưa cho, trong đó có hai hộp cơm gà lá chanh…Woa ngon quá…^0^~~~

Thấy tôi mắt sáng lên, anh phì cười, gõ vào đầu tôi một cái:

“Công nhận đi, anh là một người bạn trai vô cùng tâm lí nhé!!!”

Tôi bị cơm gà mê hoặc, không biết gì nhưng cứ gật gật đầu, chạy xuống bàn thưởng thức

Thơm quá đi…

Con Ngọc bên cạnh thấy thế thì dỏ dãi, cầm lấy hộp cơm còn lại…

“Này..ai cho ăn” – Anh giật lại hộp cơm, nhìn nó cười đắc ý

“Không phải cho tôi thì cho ai???”

“Là của tôi mà”

Nói đoạn anh mở cái hộp ra, mùi cơm gà thơm nức bay ra. Con Ngọc mím môi:

“Muốn gì đây?”

“haha…-“anh ngửa mặt lên cười- “Muốn cái gì cũng phải có giá của nó chớ”

Con Ngọc cắn răng, như hiệu được gì đó, ngẩng lên cười gian xảo:

“Anh rể…” - *Giọng ngọt xớt*

“Có chuyện gì” – *Đắc ý*

Nó thở một hơi, làm bộ đượm buồn:

“Xe em hôm nay non hơi, có lẽ không đưa Dương về được..nhờ anh..híhí”

“Khục khục” - ặc, con bé này nói dối không đỏ mặt, mới sáng nay tôi phải bỏ ra 2.000đ bơm xe cho nó mà bây giờ…

Vũ vuốt vuốt lưng tôi, đưa tôi một chai nước rồi ngẩng lên nói với con Ngọc:

“Ok rất sẵn lòng!!”

“Vậy…hộp cơm này…”

“Cứ tự nhiên”

Thôi rồi, tôi biết mà. Tên này là cái đò gian xảo, dung thủ đoạn lừa tôi vào tròng. Không những thế hợp tác với con BFF phản lại tôi, huhu tại sao mình lại quen một tên bạn trai như thế này chứ…
 
U

uocmovahoaibao

Cảnh tượng vô cùng quen thuộc xuất hiện ở cổng trường…

Hàn Vũ dáng người cao gầy dựa nhẹ vào chiếc xe đạp màu trắng có rỏ bằng cỏ thơm, chốc chốc lại lấy tay gõ gõ vào mặt chiếc đồng hồ ánh bạc trên tay, mặt đăm chiêu…

Cứ như một bức tranh của cổ tích, anh đứng ngược ánh sáng, màu vàng óng ánh của nắng rọi xuống làm nổi bật cái khí chất quý tộc hiếm có, tạo nên một khung cảnh mờ ảo kì lạ…

TRong trí nhớ củ tôi, cũng đã có một chàng trai như vậy, dáng người cô độc hơi dựa vào chiếc xe đạp màu xanh lá cây, ngẩng đầu nhìn tôi dịu dàng…

“Dương…” – Tiếng gọi của Hàn Vũ là cắt dòng suy nghĩ của tôi…

“Tới đây”

Tôi lấy tinh thần, vẫy tay với anh, kéo vội chiếc ba lô đã tụt lại trên vai, chạy đến…

Hàn Vũ chở tôi đi lanh quanh đường phố Sài Gòn, tôi hơi dựa vào người anh, cảm nhận từng tia nắng nhẹ đậu trên vai, tay dang ra đón gió làm cho chiếc lắc tay bạch kim kêu leng keng…

Anh chở tôi đến một con đường phủ bóng cây xanh, dừng lại trước cái hồ xanh ngắt…

“Rất đẹp phải không?” – Vừa nói anh vừa chỉ về phía chân trời…

Tôi nhìn bóng của mặt trời gợi lăn tăn trên mặt nước, nó trong như lòng đỏ trứng gà…

“Ừm…” – Giọng tôi nhè nhẹ…



“Dương, nó đẹp phải không?”

“Đúng vậy nhìn rất ngon!!!!”

“Em đang suy nghĩ linh tinh gì đó???”

“Bảo..em đói!!”

“Này đừng nói với anh là em nghĩ nó thành lòng đỏ trứng đó nhé…”

“A..anh đừng nói nữa, em rỏ nước dãi rồi nè..>0<!!!”

“Tại sao anh lại phải làm bạn trai của một con bé ham ăn như em nhỉ?”

“Cái gì mà phải chứ, rõ ràng là anh muốn mà”
“Cho anh xin, không biết ai mỗi ngày như con đỉa bám theo anh đâu”

“Yahhh, anh mà nói nữa là em…”

“Haha..em làm sao chứ…”

“Em..em…hừ em không thèm nói chuyện với anh nữa”

“Dỗi rồi hả?”

“…”

“Dồi rồi kìa…”

“…”

“Này..này”

“…”

“…”
 
U

uocmovahoaibao

CỐP!

Au ui.!!!

“Em đang nghĩ ngẩn ngơ cái gì đó” – Hàn Vũ nhăn mặt, dứ dứ tay

Ôi trời, đầu tôi thành một cục u rồi

CỐP!

“Au ui, sao em lại cốc đầu anh” – Anh đưa tay lên trán xoa xoa

“Hừm, ai cho anh cốc đầu em” – Tôi vênh mặt

ANh bĩu môi, bộ dạng như đứa trẻ bị giật mất kẹo

Dễ thương~~~ very kute >0<

“Dỗi hả” – Tô lè lưỡi

Anh nhìn tôi đáng thương, sau đó nói bằng giọng giận dỗi:

“Người ta dỗi rồi!”

Ôi trời, còn dung cái giọng đấy với tôi nữa. Tôi nén cười, nói bằng giọng nghiêm túc:

“Ay da, vậy ‘người ta’ muốn cái gì nào?”

Nghe được câu đó của tôi, anh cười hì hì, không biết bằng cách gì chạy như bay đến trước mặt tôi…

“Người ta muốn…”

Anh nở một nụ cười ranh mãnh, đầu cúi xuống…

Sau đó tôi cảm nhận được một đôi môi mềm mại áp xuống trán…

Tôi nhất thời đơ tại chỗ, trơ mắt nhìn anh:

“À người ta còn muốn…”

“Im ngay, tên thối tha này…” – Tôi nổi điên, chạy đến nhéo cho anh một cái…

Hừ, tên này thật là được voi đòi tiên, tiện nghi của bản cô nương bị ngươi chiếm hết rồi~~~

“Huhu..dừng nhéo anh..á…honey cho anh xin…”

“Xin à…em cho anh chết…”

“Anh không dám nữa”

….

Nắng vàng của những ngày đầu hè xuyên qua tán cây xanh ngắt, tinh nghịch dải xuống hai con người đang vui vẻ đùa nghịch…

Một nơi góc khuất, có một chiếc xe Limo màu đen tuyền đậu ở vệ đường, dường như nó đã ở đó rất lâu, rất lâu rồi…

“Thiếu gia” – Người lái xe nói bằng giọng cung kính

Nắng vàng xuyên vào bên trong cửa xe, những tia nắng dần dần nhạt màu nhưng lại làm nổi bật những sợi tóc màu đỏ rực rỡ…

Một bàn tay rắn chắc vươn ra hứng lấy những sợi nắng màu, bàn tay dần dãn lỏng…


Mở ra…nắm lại



Mở ra…nắm lại



Mở ra...nắm lại



Những đó cứ lặp lại hành động mất cách vô thức, dường như muốn bắt lấy những tia nắng vô tư đó trong bàn tay, mà cũng như muốn níu kéo cái gì đó muốn mất đi…

“Thiếu gia, chúng ta về nhà hay đến công ti?”

Giọng nói của người lái xe làm động tác của chàng trai tóc đỏ ngừng lại…

Đôi mắt màu nâu dần khép lại, để đầu hơi dựa vào thành ghế da…

“Về nhà”



Quên nhanh như vậy sao?



Hóa ra vậy, cũng chỉ có tôi là tên ngốc mãi hồi tưởng lại…



Nhưng tại sao vậy? tại sao biết được điều đó rồi…tôi..tôi lại không thể buông tay được?
 
U

uocmovahoaibao

Tôi thật sự rất hối hận…

Hối hận vì quen một tên láu cá như Hàn Vũ…

Hối hận vì phải làm con gái của một bà mẹ x-teen…

Cuối cùng hối hận vì đã để Hàn Vũ đưa về tận nhà…

Để rồi bây giờ trưng mắt ra nghe cuộc đối thoại này đây:

“Con chào mẹ!!!”

“A, con rể Vũ, con về từ lúc nào đó!!!”

“Con mới về hôm nay, a lâu ngày không gặp trông mẹ ngày càng trẻ ra! ^0^”

“Thằng này, chỉ được cái nịnh là giỏi, hahaha”

“A, bố vợ đâu rồi mẹ?”

“Bố con Dương đi công tác chưa về. Ở lại đây ăn cơm chứ? Mẹ vừa nấu xong”

“Mẹ đã mời thì con không khách khí!!!”

“KHÔNG ĐƯỢC!!!!” – Tôi tức giận hét lên, aaaa, hai người này cứ mẹ mẹ con con nghe ngứa tai quá >.<!!!>o<!!!

Hàn Vũ nhìn mẹ tôi bằng con mắt cún con tội nghiệp:

“Mẹ ơi, Dương không cho con ở lại…”

“Kệ nó, mẹ đã mời thì cứ ở lại” – Mẹ tôi thấy thế thì tức giận nói.

“Anh ấy không ở đây được!!!” – Tôi hét lên

“Vì sao?” – Cả hai người đồng thanh.

Tôi vò đầu bứt tai, cần phải có lí do nữa sao…

“Tắm..đúng rồi..bây giờ là buổi tối, mẹ định ccho anh ấy tắm ở đâu???”

“Ở nhà mình!”

“Ahhh, ý con không phải thế, ý con à quần áo đó, anh ấy đâu coa mang quần áo theo”

“Bố mày vẫn còn để mấy bộ ở nhà đó”

“Vậy lúc ăn xong thì sao? Cũng sắp mưa rồi, mẹ định để anh ấy dầm mưa về nhà à?”

“Cái này không quan trọng” – Mẹ vuốt vuốt tóc anh – “Nếu mưa thì ngủ lại một đêm!”

“Vâng” – Hàn Vũ gật gật đầu, cười toe toét.

Tôi bất lực nhìn hai người đó “kẻ tâng người bốc” trong bữa cơm, chỉ còn nước thở dài nằm vật ra ghế sô-fa, nhắm tịt mắt lại…
 
Top Bottom