T
takeya_kun


Đã từng post ở manhua.vn
______________________________________________________
"Sắp tới giờ rồi" - cậu nghĩ, liếc qua cái đồng hồ nạm bạc của mình, mỉm cười
*Cạch*
Mở nhẹ cửa, cậu bước nhanh tới căn phòng nhỏ ở cuối hành lang. Gõ cửa:
-Ngọc! Con xong chưa? Ba vào nhé?
-Dạ, con xong rồi, ba vào đi! - một tiếng nói vọng lại, khá dễ thương
-Vậy ba vào đây - cậu nói, mở cửa rồi nhẹ nhà bước vào; mắt nhìn chăm chú vào một cô bé có mái tóc vàng mướt, thắt gọn hai bên. Đôi bàn tay trắng nõn đưa nhẹ lước, chải tóc. Đôi mắt xanh dương liếc nhẹ qua bên phải, hơi nghiêng nghiêng đầu về bên phải làm vai phải trùng xuống theo. Phong cười, đôi mắt đen nâu trở nên trìu mến một cách lạ thường. Bước tới bên cô bé, cậu nâng mái tóc vá mướt đó lên, chải
-Con mà thả tóc ra ba nghĩ sẽ đẹp hơn - cậu nói, nhìn con gái cưng của mình trong gương, cười khẩy
-Nhưng để bậy nóng lắm. Con buộc thế này thôi - Ngọc nói, phụng phịu, nhưng rồi cũng mỉm cười. Rời bàn trang điểm, cô bé kiểm tra lại đồ đạc của mình và ba rồi cùng ba ra bến xe Tam Bạc để tới sân bay Nột Bài ở Hà Nội
Giờ nghĩ lại, cậu cũng không bao giờ nghĩ rằng mmột thằng con trai 18 tuổi như mình ljai được chọn sang Anh để học thử cả, Bình thường người được chọn ít nhất cũng phải hơn 20 tuổi
"Hà, mong rằng mọi chuyện không quá tệ" - Phong nghĩ, thở dài rồi nhìn ra ngoài qua của kính xe buýt: mặt trời vừa mới nho qua khỏi những dãy nhà cao tần, trải một màu mật ong xuống mặt đường; hôn nhẹ lên từng tán lá, làm chúng chợt tỉnh giấc, vươn mình, đầy sức sống.
"Ước gì cứ như thế mãi thì tuyệt thật" - Cậu nghĩ. Lại thở dài
Bất chợt:
-Ba! Nhanh lên, chúng ta tới nơi rồi - Ngọc nói làm Phong giật mình; vội vã lấy đồ và vào sân bay
________________________________________________
Từ lúc bé tới giờ, đây là lần đầu cậu tới đây: Sân bay Quốc tế Nội Bài.
"Ở đây....Nó cho mình cái cảm giác thật lạ" - Cậu nghĩ, vừa làm thủ tục vừa tranh thủ ngắm thật kĩ nơi này: Cả gian phòng lớn vô kì kể, có lẽ to tới gập 3, à không phải là gấp 9, 10 lần nhà cậu ấy chứ; và cấu trúc cũng khá ưa nhìn: Sàn nhà đen bóng; những cái cột vững trãi; đằng xa là vài quầy hàng đồ ăn nhẹ hay quầy bán đồ lưu niệm, song không gian vẫn khá rộng, đủ để hơn vài trăm người nữa vào.
-Của anh đây
-Cảm ơn - cậu nói, mỉm cười; ngưng con mắt lại chỗ quầy thủ tục. Gửi đồ và làm mọi thủ tục xong xuôi, cậu cùng cục cưng của mình vào phòng chờ.
"Còn 10 phút nữa" - ngồi yên vị ở một chỗ trong phòng chờ, cậu lại liếc nhìn cái đồng hồ nạm bạc của mình, nghĩ
-Ba uống nước không? - Ngọc hỏi, đôi mắt màu xanh dương mở to, đôi ban tay nhỏ nhắn của cô bé hươ hươ trước mặt làm cậu rời mắt khỏi mặt đồng hồ. Dúng lúc ấy, tiếng báo máy bay chuẩn bị cất cánh chợt vang lên
-Tới giờ rồi. Ngọc, đi thôi - Phong nói nhanh rồi kéo Ngọc lên máy bay
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
"Đây rồi!" - sau khi bước lên cái thang dài ngoằng để vào trong khoang dưới máy bay, cậu liền tìm ghế ngồi của mình:
*Phịch*
Ngọc ngồi phịch xuống, ngay chỗ ghế gần cửa sổ một cách tự nhiên, tay kéo cậu ngồi ngay bên cạnh,
-Ba ngồi đi - Rồi ngó ra cửa sổ máy bay - Ba! Hay chưa này, con có thể nhìn rõ một bên cánh máy bay này. Nó lớn quá!
-À... ờ - ngó đầu qua, cậu vờ thốt lên hùa theo Ngọc dù cậu chẳng thấy có gì hay cả (cái đó dù sao cậu cũng thấy nhiều trong thư viện riêng của mình) Nói rồi, cậu lại ngồi về vị trí của mình; lôi trong balo ra một cuốn album bé bằng cuốn sổ tay, được bọc một tấm da bên ngoài một cách cẩn thận. Phong, Cậu mở cuốn Album một cách chậm rãi cứ như thể một con rùa đang đi, Trang ảnh ngỏ đầu tiên mở ra với hai bức ảnh bé con con: một bức chụp cả hai khi sinh nhật Ngọc. Lúc đó, Ngọc để thả tóc và cậu thì luôn đep một cái kính đen 0 độ (cho nó oách ấy mà) "hì" - cậu cười khẽ, đưa mắt nhìn sang bức thứ hai: đám trẻ ở trại trẻ mồ côi
"-Em gọi anh là ba nhé?
-??
-Ba
-Hả? À... ừm. Vậy anh sẽ là ba, còn em là con gái anh nhé. Từ nay chúng ta sẽ là một gia đình nha, Ngọc!"
Trại trẻ mồ côi. Đó là nơi đầu tiên Ngọc gọi cậu là ba và...cũng là nơi cuối cùng cậu thấy nụ cười của mẹ. Sống mũi cay cay, mắt cậu chợt dịu lại, đôi bàn tay thô ráp, chai sạn hiếm thấy ở chàng trai 18 tuổi lân la trên bức ảnh
"-Ba, nếu con ngoan sẽ được ra khỏi đây phải không ạ?
-À... ừ
-Vậy sao? Tuyệt quá! Nhưng... sao ba lại khóc?
-Ơ... à, đâu có, ba chỉ buồn ngủ thôi, nhìn này, ba cười này! Ha ha ha...!"
Khôi hài, lúc đó, Phong đã nghĩ vậy với "nụ cười giàn giụa nước mắt" Một cậu nhóc 10 tuổi lớn lên trong trại trẻ mồ côi và đã từng tin tưởng ba mẹ nó hơn bất cứ thứ gì, thử hỏi liệu nó sẽ ra sao?
"Lúc đó thật..." - cậu nghĩ, nhắm mắt lại, Chợt:
*Rầm!!!*
'KHẨN CẤP! KHẨN CẤP!! MẤY BAY BỊ MẤT KIỂM SOÁT. ĐỂ ĐẢM BẢO TOÀN TÍNH MẠNG, YÊU CẦU MỌI NGƯỜI LÀM THEO HƯỚC DẪN CỦA TIẾP VIÊN ĐỂ THOÁT KHỎI MÁY BAY!! KHẨN CẤP! KHẨN CẤP!'
______________________________________________________
_Chương 1a_
Tai nạn máy bay
Tai nạn máy bay
Thành phố Hải Phòng, năm 20xx...
-Bộ này có vể ổn - Phong nói, mỉm cười, nhìn lại mình trong gương. Qủa thật, cậu rất bảnh trong bộ đồng phục mới: nó giống một bộ vest đên, có viền trắng ở cổ áo và cổ tay, Ngực trái đính huy hiệu trường và 2 túi nhỏ ở hai bên mép áo. Quần đen trùng qua gót giày bât trắng; chiếc cà vạt đen được thắt lại gọn gàng"Sắp tới giờ rồi" - cậu nghĩ, liếc qua cái đồng hồ nạm bạc của mình, mỉm cười
*Cạch*
Mở nhẹ cửa, cậu bước nhanh tới căn phòng nhỏ ở cuối hành lang. Gõ cửa:
-Ngọc! Con xong chưa? Ba vào nhé?
-Dạ, con xong rồi, ba vào đi! - một tiếng nói vọng lại, khá dễ thương
-Vậy ba vào đây - cậu nói, mở cửa rồi nhẹ nhà bước vào; mắt nhìn chăm chú vào một cô bé có mái tóc vàng mướt, thắt gọn hai bên. Đôi bàn tay trắng nõn đưa nhẹ lước, chải tóc. Đôi mắt xanh dương liếc nhẹ qua bên phải, hơi nghiêng nghiêng đầu về bên phải làm vai phải trùng xuống theo. Phong cười, đôi mắt đen nâu trở nên trìu mến một cách lạ thường. Bước tới bên cô bé, cậu nâng mái tóc vá mướt đó lên, chải
-Con mà thả tóc ra ba nghĩ sẽ đẹp hơn - cậu nói, nhìn con gái cưng của mình trong gương, cười khẩy
-Nhưng để bậy nóng lắm. Con buộc thế này thôi - Ngọc nói, phụng phịu, nhưng rồi cũng mỉm cười. Rời bàn trang điểm, cô bé kiểm tra lại đồ đạc của mình và ba rồi cùng ba ra bến xe Tam Bạc để tới sân bay Nột Bài ở Hà Nội
Giờ nghĩ lại, cậu cũng không bao giờ nghĩ rằng mmột thằng con trai 18 tuổi như mình ljai được chọn sang Anh để học thử cả, Bình thường người được chọn ít nhất cũng phải hơn 20 tuổi
"Hà, mong rằng mọi chuyện không quá tệ" - Phong nghĩ, thở dài rồi nhìn ra ngoài qua của kính xe buýt: mặt trời vừa mới nho qua khỏi những dãy nhà cao tần, trải một màu mật ong xuống mặt đường; hôn nhẹ lên từng tán lá, làm chúng chợt tỉnh giấc, vươn mình, đầy sức sống.
"Ước gì cứ như thế mãi thì tuyệt thật" - Cậu nghĩ. Lại thở dài
Bất chợt:
-Ba! Nhanh lên, chúng ta tới nơi rồi - Ngọc nói làm Phong giật mình; vội vã lấy đồ và vào sân bay
________________________________________________
Sân bay Nội Bài, Hà Nội năm 20xx...
Trời đã quá trưa.Từ lúc bé tới giờ, đây là lần đầu cậu tới đây: Sân bay Quốc tế Nội Bài.
"Ở đây....Nó cho mình cái cảm giác thật lạ" - Cậu nghĩ, vừa làm thủ tục vừa tranh thủ ngắm thật kĩ nơi này: Cả gian phòng lớn vô kì kể, có lẽ to tới gập 3, à không phải là gấp 9, 10 lần nhà cậu ấy chứ; và cấu trúc cũng khá ưa nhìn: Sàn nhà đen bóng; những cái cột vững trãi; đằng xa là vài quầy hàng đồ ăn nhẹ hay quầy bán đồ lưu niệm, song không gian vẫn khá rộng, đủ để hơn vài trăm người nữa vào.
-Của anh đây
-Cảm ơn - cậu nói, mỉm cười; ngưng con mắt lại chỗ quầy thủ tục. Gửi đồ và làm mọi thủ tục xong xuôi, cậu cùng cục cưng của mình vào phòng chờ.
"Còn 10 phút nữa" - ngồi yên vị ở một chỗ trong phòng chờ, cậu lại liếc nhìn cái đồng hồ nạm bạc của mình, nghĩ
-Ba uống nước không? - Ngọc hỏi, đôi mắt màu xanh dương mở to, đôi ban tay nhỏ nhắn của cô bé hươ hươ trước mặt làm cậu rời mắt khỏi mặt đồng hồ. Dúng lúc ấy, tiếng báo máy bay chuẩn bị cất cánh chợt vang lên
-Tới giờ rồi. Ngọc, đi thôi - Phong nói nhanh rồi kéo Ngọc lên máy bay
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
"Đây rồi!" - sau khi bước lên cái thang dài ngoằng để vào trong khoang dưới máy bay, cậu liền tìm ghế ngồi của mình:
*Phịch*
Ngọc ngồi phịch xuống, ngay chỗ ghế gần cửa sổ một cách tự nhiên, tay kéo cậu ngồi ngay bên cạnh,
-Ba ngồi đi - Rồi ngó ra cửa sổ máy bay - Ba! Hay chưa này, con có thể nhìn rõ một bên cánh máy bay này. Nó lớn quá!
-À... ờ - ngó đầu qua, cậu vờ thốt lên hùa theo Ngọc dù cậu chẳng thấy có gì hay cả (cái đó dù sao cậu cũng thấy nhiều trong thư viện riêng của mình) Nói rồi, cậu lại ngồi về vị trí của mình; lôi trong balo ra một cuốn album bé bằng cuốn sổ tay, được bọc một tấm da bên ngoài một cách cẩn thận. Phong, Cậu mở cuốn Album một cách chậm rãi cứ như thể một con rùa đang đi, Trang ảnh ngỏ đầu tiên mở ra với hai bức ảnh bé con con: một bức chụp cả hai khi sinh nhật Ngọc. Lúc đó, Ngọc để thả tóc và cậu thì luôn đep một cái kính đen 0 độ (cho nó oách ấy mà) "hì" - cậu cười khẽ, đưa mắt nhìn sang bức thứ hai: đám trẻ ở trại trẻ mồ côi
"-Em gọi anh là ba nhé?
-??
-Ba
-Hả? À... ừm. Vậy anh sẽ là ba, còn em là con gái anh nhé. Từ nay chúng ta sẽ là một gia đình nha, Ngọc!"
Trại trẻ mồ côi. Đó là nơi đầu tiên Ngọc gọi cậu là ba và...cũng là nơi cuối cùng cậu thấy nụ cười của mẹ. Sống mũi cay cay, mắt cậu chợt dịu lại, đôi bàn tay thô ráp, chai sạn hiếm thấy ở chàng trai 18 tuổi lân la trên bức ảnh
"-Ba, nếu con ngoan sẽ được ra khỏi đây phải không ạ?
-À... ừ
-Vậy sao? Tuyệt quá! Nhưng... sao ba lại khóc?
-Ơ... à, đâu có, ba chỉ buồn ngủ thôi, nhìn này, ba cười này! Ha ha ha...!"
Khôi hài, lúc đó, Phong đã nghĩ vậy với "nụ cười giàn giụa nước mắt" Một cậu nhóc 10 tuổi lớn lên trong trại trẻ mồ côi và đã từng tin tưởng ba mẹ nó hơn bất cứ thứ gì, thử hỏi liệu nó sẽ ra sao?
"Lúc đó thật..." - cậu nghĩ, nhắm mắt lại, Chợt:
*Rầm!!!*
'KHẨN CẤP! KHẨN CẤP!! MẤY BAY BỊ MẤT KIỂM SOÁT. ĐỂ ĐẢM BẢO TOÀN TÍNH MẠNG, YÊU CẦU MỌI NGƯỜI LÀM THEO HƯỚC DẪN CỦA TIẾP VIÊN ĐỂ THOÁT KHỎI MÁY BAY!! KHẨN CẤP! KHẨN CẤP!'