Lần đầu tiên...
Năm học vừa rồi, tôi học cùng lớp với Linh. Vì cùng cao như nhau nên hai đứa được cô giáo chủ nhiệm xếp ngồi cạnh nhau. Tính tình cũng như cách sống và các học của chúng tôi rất hợp nhau. Tôi và cô ấy chưa bao giờ gây mất đoàn kết. Nhà Linh nghèo, cha làm công nhân cho nhà máy xi măng, mẹ lại đau ốm liên miên nên cô ấy không có điều kiện học như các bạn cùng trăng lứa khác. Thế nhưng Linh học giỏi, siêng năng và tự giác nhưng lại rất hoà đồng nên ai cũng yêu mên cô ấy. Tôi khâm phục và thầm ao ước mình có thể nổ lực học như cô ấy biết nhường nào.
Rồi một hôm, tôi phát hiện ra số tiền quỹ lớp mà cô giáo chủ nhiệm đã tín nhiệm giao cho tôi không cánh mà bay. Tôi hốt hoảng, run cầm cập. Mặt tôi tái mét, miệng lắp bắp...tôi lục khắp cặp sách mình. Lục lần đầu...lần thứ hai....lần thứ 3.......lục mãi mà vẫn không thấy.Tôi lo lắng và úp mặt xuống bàn bật khóc... . Cả buổi học hôm ấy tôi không sao tập chung vào bài học được. Nhà tôi không phải là nhà giàu nên số tiền đó không phải là ít với tôi. Nhớ lần mưa, mẹ không đi bán bún được phải đổ cả một thau bún lớn vì ế. Lần ấy mẹ tôi buồn lắm vì không biết lấy tiền đâu đi chợ nuôi cả nhà. Tôi lo vì không biết phải nói sao với mẹ. Mẹ mà biết tôi làm mất tiền chắc sẽ trách tôi ghê lắm. Tôi lại lo hơn khi nghĩ đến việc cô giáo sẽ không tín nhiệm và tin tôi nữa. Tôi đã làm mất lòng tin thì làm sao mà lấy lại được? Lại còn lòng tin của lớp nữa. Bạn bè liệu có tin cho tôi không? Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu tôi. Không làm sao gạt bỏ những ý nghĩ ấy đi được, tôi thở dài sườn sượt. Tôi thầm trách ai đó xấu xa đã lấy đi số tiền quỹ lớp. Tôi phải tìm bằng được kẻ đó là ai để lớp không ai còn bị lấy trộm nữa.
Tôi liệt kê trong đầu danh sách các bạn mà theo tôi là " tình nghi". " Cái Hoa biết mình để tiền đâu nhưng nhà nó giàu lắm, nó hay trả tiền mỗi bữa party cho lớp thì sao thèm lấy tiền quỹ được, thằng Huy cũng biết nhưng từ sáng tới giờ nó có bén mảng đến cặp mình đâu. Vậy cũng không phải nó. Vậy cuối cùng chỉ còn...Linh- cô bạn thân nhất của tôi". Có phải Linh không? Có lần Linh đã nhìn thấy tôi bỏ tiền vào ngăn cuối, rồi giờ ra chơi hôm nay Linh không hề bước ra ngoài....Là Linh ư ?? Sao lại là Linh được? Cô ấy sống tốt với mọi người lắm cơ mà. Cô ấy từ xưa đến nay chưa từng để mang tiếng xấu bao giờ mà....Sao lại là cô ấy được? Nhưng không phải Linh thì là ai? Không ai khác được nữa. Nghe nói mẹ Linh dạo này lại phải nằm viện vì căn bệnh sưng khớp lại tái phát. Có lần tôi đã đến nhà Linh. Ngoài chiếc xe đạp mini còn có thể bán ve chai thì nhà cô ấy không còn gì có giá trị nữa. Linh lâu nay tốt thật nhưng cô ấy là một người con hiếu thảo. Khi mẹ cần tiền nằm viện mà gia đình không có khả năng chi trả, khi biết đứa bạn bên cạnh có tiền cất trong ngăn cặp. Liệu Linh có lấy không? Ôi, càng nghĩ tôi càng thấy rõ đúng là Linh làm việc này rồi. Trách nào hôm nay cô ấy hiền hơn mọi hôm. Có lẽ là sự " Có tật giật mình" chăng?
Tôi chỉ dám nghi ngờ Linh. Rồi cả tiết học, tôi ngồi tìm hết tất cả lí do để kết tội Linh. Tôi thấy ghét Linh vô cùng. Không ngờ hình mẫu lâu nay tôi tôn thờ lại sụp đổ nhanh như thế. Tôi bắt đầu thể hiện sự nghi ngờ của mình ra mặt. Tôi không thèm nói chuyện hay chỉ là quay sang nhìn Linh. Tôi ghét Linh ! Linh biết chuyện tôi mất tiền và để ý thái độ của tôi nên có lẽ cô ấy biết tôi đang nghĩ những gì. Tôi ấy im lặng càng làm tôi tức tối " Sao lại có kiểu người gian dối như thế nhỉ? Uổng công mình coi cô ấy là bạn tốt lâu nay".
Cuối giờ học, Linh gặp mặt tôi. Cô ấy muốn nói điều gì đó. Lời thú tội và xin lỗi chăng ? Hay là cái kiểu nhân đạo giả tạo?....
-Kim à, mình mu..ố..n....n...ó..i.....
-Cậu im đi ! Đừng nói gì được không? Tôi muốn về ! - Tôi hét tướng lên.
Bất giác khuôn mặt trái xoan của Linh tê tái , đôi mắt tối sầm...Linh hụt hẫng, nhìn tôi chăm chăm...cô ấy đứng không vững mà phải hụt lùi một bước mới đứng thẳng được...
Tôi bỗng thấy ân hận...Tôi định nói lời xin lỗi nhưng không hiểu sao tôi đã quay lưng và cố bước thật nhanh bỏ Linh ở lại. Tôi có quá đáng không? Tôi tự biện minh cho mình " mình không quá đáng đâu, Linh sai vì lấy tiền của mình mà. Mình sao mà sai được ? Mình không cần ân hận vì Linh mới là người ân hận...." Tôi thanh thản đi phần nào mà bước về nhà. Tôi không nghĩ đến Linh nữa mà nghĩ đến mẹ. Sao mà nói với mẹ bây giờ?...Me la tôi mất...? Tôi cố bước thật chậm và nhẹ nhàng qua cánh cổng tràn đầy dây của cây tóc tiên. Hoa hồng nở rộ, con cún nhảy cẫng ra đón nhưng tôi không thèm cúi xuống vuốt ve nó. Tôi còn tâm trạng, lòng dạ nào nữa. Tôi rón rén bước vào bàn học để cặp, dự định đến bữa ăn cơm sẽ nói nhưng......Cái gì trên bàn tôi thế kia?? Sao lại 1 sấp tiền ?? Ơ, tiền quỹ lớp của tôi ! Chết rồi, tối qua giặt cặp mà tôi quên không để tiền lại vào ngăn cặp. Thế mà tôi cứ đinh ninh rằng đã bỏ vào cặp rồi. Hết lo vì số tiền, việc phải nói sao với mẹ thì hình ảnh Linh hiện lên. Ôi, khuôn mặt ngất ngờ, hụt hẫng, cặp mắt thẫn thờ,....tôi phải làm sao đây? Tôi đã làm tổn thương Linh, đánh mất tình bạn trong sáng, phá vỡ sự tin cậy của hai chúng tôi,...Tôi quá sai rồi. Tôi phải làm gì để sửa sai đây?
Tối, tôi không tài nào chợp mắt được.Tôi trằn trọc, lăn bên này bên kia. Tôi lại bật khóc thêm lần nữa...Tôi ân hận quá!
Sáng ra, tôi khờ khạc người. Miệng đắng ngắt. Tôi không muốn ăn gì hết, không muốn đi học nữa. Vì đơn giản"tôi sợ gặp Linh, sợ nhìn thấy ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, sợ phải đối mặt với tội lỗi mà tôi đã gây ra cho Linh, sợ Linh không tha thứ,...." Nhưng tôi đã quyết định " phải gặp Linh, phải xin lỗi Linh, phải làm lành vết thương mà tôi đã gây ra vào con tim của Linh,..." Tôi phải là tôi, phải đứng lên nhận lỗi, không thể thấp hèn trốn tránh!
Vừa bước chân xuống xe mẹ chở tôi đã gặp Linh...Tôi lo lắng, tim đạp thình thịch, run rẩy bước tới gần. Linh hình như cũng lo. Má cô ấy đỏ bừng...Tôi phá vỡ sự ngột ngạt ấy bằng câu:
- Linh cho Kim xin lỗi nhé,vì hôm qua....
- Kim tìm được rồi à . Vậy thì may quá. Làm Linh lo từ qua tới giờ.
- Linh có giận những lời Kim nói hôm qua không..?
- Hỳ hỳ, mình là bạn tốt.
- Nhưng.....
- Đừng nhắc chuyện buồn nữa, mình vào lớp thôi!
-Uhm...
Ôi, chỉ những câu nói đơn giản đó, cái mỉm cười duyên đó. Sao tôi ấm lại, cảm như sống lại, thấy yêu đời hơn. Tay trong tay cùng với Linh bước vào cổng trường với tâm trạng bồi hồi, xúc động xen lẫn hạnh phúc. Tôi cảm thấy mọi vật xung quay đang vui cùng chúng tôi. Hoa thơm hơn, chim hót hay hơn, thầy cô giảng bài dễ hiểu hơn,.. . Có lẽ vì tôi đã tìm được tình bạn đích thực của mình. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ không phạm sai lầm nữa, phải biết rõ sự việc mới được hành xử vì "một sơ xuất có thể làm vỡ 1 chiếc cốc, một câu nói có thể đánh mất một tình bạn...". Tôi sẽ mãi trân trọng tình bạn đẹp này, vui đắp cho tình bạn ấy mãi xanh tươi.