-Chương 1.3-
Tối đến , An Hạ vừa từ trong phòng tắm đi ra đã nhận được tin nhắn . Thấy là tin nhắn của anh cô háo hức mở ra xem , chỉ là mấy chữ : "Rảnh không?" nhưng cô đã vui sướng sắp khóc . Cô ôm gối , đọc đi đọc lại , lại phát hiện mình đã 'bơ' anh , ngay lập tức liền nhắn lại : "Rảnh , em rất rảnh ! Có chuyện gì vậy ?". Cô lại tiếp tục ôm gối , sau lại cảm thấy buồn bực khi dòng tin nhắn của anh gửi đến : "Tôi muốn nói với cô về chuyện của Yến Nhi , cô bây giờ ra ngoài được không?".
Tuy có chút vui nhưng buồn bực lại nhiều hơn , anh gọi cô ấy là 'Yến Nhi' , gọi cô là 'cô' . Từ 'Yến Nhi' nghe dịu dàng biết bao , bao giờ cô mới được giống như cô ấy ? Được anh gọi một tiếng 'Hạ Hạ' , lòng cô trùng xuống nhưng vì bản tính tò mò nên cô liền bật dậy. Cô đi ra mở tủ quần áo , lấy đại bộ rộng nhất , thoải mái nhất mà mặc vào , tô một ít son , con gái đã không đi thì thôi chứ đi thì nhất định phải đẹp ! Nhất là khi ở trước mặt crush !
Mới 8 giờ tối mà trời đã tối đen , cả nhà đều đã ngủ , cô rón rén đi xuống phòng , nhẹ nhàng mở cửa thì một giọng nói vang lên làm cô giật mình :
"Hạ , tối rồi còn đi đâu thế ?"
"Mẹ này , sợ chết con rồi ! Con đi với Nam , qua thư viện mượn ít sách !"
Cô nói dối trắng trợn , ấy vậy mà mẹ cô cũng tin , cho cô ra ngoài . Cô thở phào , trong lòng cảm thấy áy náy với Nhật Nam tự nhủ ngày mai phải xin lỗi với nó . Vừa ra đường An Hạ đã nhìn thấy anh , anh đang ôm cô ấy . Đùa gì chứ ? Anh gọi cô ra đây chẳng nhẽ để cô coi phim tình cảm miễn phí ? Để cô chết tâm với anh sao ? Từng giọt lê khẽ lăn dài trên khuôn mặt cô , cô cảm thấy mệt mỏi , cơ thể không tự làm chủ , cứ đứng chôn chân xuống đất . Chết tiệt ! Cái đôi chân không nghe lời này , mày còn không đi ? Tôi khẽ chửi thề , nước mắt cứ tuôn ra như mưa .
"Tách !"
Từng hạt mưa to , tròn rơi xuống mặt đất . An Hạ ngước đầu lên nhìn trời , mưa rồi ! Ông trời đang cảm thông cho cô hay sao . Cô khẽ quay đầu lại thấy hắn đang đứng che ô cho cô, có chút giật mình . Hắn khẽ cười , cầm tay cô nói : "Hạ Hạ , về nhà thôi !"
"Ting!" - Chuông báo tin nhắn vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng của An Hạ . Cô lắc đầu , nãy cô bị sao vậy , sao lại nghĩ về hắn chứ ? Mở điện thoại , là tin nhắn của anh , vỏn vẹn mấy chữ nhưng lại đủ để cô tan nát cõi lòng : "Xin lỗi , tôi bận , không đến được !" . Cô lại nhìn về phía đối diện , anh vẫn ôm cô ấy , trời vẫn mưa , trái tim cô đã chết ! An Hạ dầm mưa về nhà , vừa vào phòng đã đóng sầm cửa lại . Có lẽ vị tiếng động to quá , ảnh hưởng đến mẹ cô đang ngồi xem phim trong phòng , cô nghe thấy tiếng rống : "Ơ hay cái con bé kia , cửa mà hỏng là mày đền đấy !".
An Hạ cười lạnh , cô ngồi co ro một góc trong phòng , sụt sịt lại bắt đầu khóc . Có lẽ vì dầm mưa nên sáng sớm , cô bị cảm .
Cô nằm liệt giường , đúng hơn là không muốn rời giường . An Hạ của ngày xưa , An Hạ ngây thơ , hồn nhiên đã không còn nữa , chỉ còn một An Hạ cô đơn , trầm mặc . Cô lấy điện thoại ra , gõ gõ mấy chữ gửi cho anh .
"Làm phiền anh nhiều rồi , em ... mệt rồi , từ giờ không theo đuổi anh nữa , lớp trưởng , chúc hai người hạnh phúc , anh nhớ hạnh phúc thêm cả phần của em nhé !"
An Hạ lại cười , cảm thấy mình giống như đang viết di chúc , cô có lẽ nên đi , đi thật xa khỏi cái thành phố này , đi khỏi nơi có hồi ức đau buồn này chăng ? Cô quay người úp mặt vào gối , không muốn để ai thấy , cô đang khóc !
"Tiểu Hạ , Nhật Nam tới này !" - tôi nghe thấy tiếng mẹ vọng lên , trước khi mất đi ý thức .
______________________________________
Lười quá , càng viết càng cảm thấy mình viết truyện ngày càng nhạt . Thật sự là không có ý tưởng gì trong đầu -)) Vào cho tớ nhận xét nhé !
#Beo
@Kuroko - chan @Hồ Nhi @Lưu Vương Khánh Ly @Jeon Jungkookie
Tối đến , An Hạ vừa từ trong phòng tắm đi ra đã nhận được tin nhắn . Thấy là tin nhắn của anh cô háo hức mở ra xem , chỉ là mấy chữ : "Rảnh không?" nhưng cô đã vui sướng sắp khóc . Cô ôm gối , đọc đi đọc lại , lại phát hiện mình đã 'bơ' anh , ngay lập tức liền nhắn lại : "Rảnh , em rất rảnh ! Có chuyện gì vậy ?". Cô lại tiếp tục ôm gối , sau lại cảm thấy buồn bực khi dòng tin nhắn của anh gửi đến : "Tôi muốn nói với cô về chuyện của Yến Nhi , cô bây giờ ra ngoài được không?".
Tuy có chút vui nhưng buồn bực lại nhiều hơn , anh gọi cô ấy là 'Yến Nhi' , gọi cô là 'cô' . Từ 'Yến Nhi' nghe dịu dàng biết bao , bao giờ cô mới được giống như cô ấy ? Được anh gọi một tiếng 'Hạ Hạ' , lòng cô trùng xuống nhưng vì bản tính tò mò nên cô liền bật dậy. Cô đi ra mở tủ quần áo , lấy đại bộ rộng nhất , thoải mái nhất mà mặc vào , tô một ít son , con gái đã không đi thì thôi chứ đi thì nhất định phải đẹp ! Nhất là khi ở trước mặt crush !
Mới 8 giờ tối mà trời đã tối đen , cả nhà đều đã ngủ , cô rón rén đi xuống phòng , nhẹ nhàng mở cửa thì một giọng nói vang lên làm cô giật mình :
"Hạ , tối rồi còn đi đâu thế ?"
"Mẹ này , sợ chết con rồi ! Con đi với Nam , qua thư viện mượn ít sách !"
Cô nói dối trắng trợn , ấy vậy mà mẹ cô cũng tin , cho cô ra ngoài . Cô thở phào , trong lòng cảm thấy áy náy với Nhật Nam tự nhủ ngày mai phải xin lỗi với nó . Vừa ra đường An Hạ đã nhìn thấy anh , anh đang ôm cô ấy . Đùa gì chứ ? Anh gọi cô ra đây chẳng nhẽ để cô coi phim tình cảm miễn phí ? Để cô chết tâm với anh sao ? Từng giọt lê khẽ lăn dài trên khuôn mặt cô , cô cảm thấy mệt mỏi , cơ thể không tự làm chủ , cứ đứng chôn chân xuống đất . Chết tiệt ! Cái đôi chân không nghe lời này , mày còn không đi ? Tôi khẽ chửi thề , nước mắt cứ tuôn ra như mưa .
"Tách !"
Từng hạt mưa to , tròn rơi xuống mặt đất . An Hạ ngước đầu lên nhìn trời , mưa rồi ! Ông trời đang cảm thông cho cô hay sao . Cô khẽ quay đầu lại thấy hắn đang đứng che ô cho cô, có chút giật mình . Hắn khẽ cười , cầm tay cô nói : "Hạ Hạ , về nhà thôi !"
"Ting!" - Chuông báo tin nhắn vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng của An Hạ . Cô lắc đầu , nãy cô bị sao vậy , sao lại nghĩ về hắn chứ ? Mở điện thoại , là tin nhắn của anh , vỏn vẹn mấy chữ nhưng lại đủ để cô tan nát cõi lòng : "Xin lỗi , tôi bận , không đến được !" . Cô lại nhìn về phía đối diện , anh vẫn ôm cô ấy , trời vẫn mưa , trái tim cô đã chết ! An Hạ dầm mưa về nhà , vừa vào phòng đã đóng sầm cửa lại . Có lẽ vị tiếng động to quá , ảnh hưởng đến mẹ cô đang ngồi xem phim trong phòng , cô nghe thấy tiếng rống : "Ơ hay cái con bé kia , cửa mà hỏng là mày đền đấy !".
An Hạ cười lạnh , cô ngồi co ro một góc trong phòng , sụt sịt lại bắt đầu khóc . Có lẽ vì dầm mưa nên sáng sớm , cô bị cảm .
Cô nằm liệt giường , đúng hơn là không muốn rời giường . An Hạ của ngày xưa , An Hạ ngây thơ , hồn nhiên đã không còn nữa , chỉ còn một An Hạ cô đơn , trầm mặc . Cô lấy điện thoại ra , gõ gõ mấy chữ gửi cho anh .
"Làm phiền anh nhiều rồi , em ... mệt rồi , từ giờ không theo đuổi anh nữa , lớp trưởng , chúc hai người hạnh phúc , anh nhớ hạnh phúc thêm cả phần của em nhé !"
An Hạ lại cười , cảm thấy mình giống như đang viết di chúc , cô có lẽ nên đi , đi thật xa khỏi cái thành phố này , đi khỏi nơi có hồi ức đau buồn này chăng ? Cô quay người úp mặt vào gối , không muốn để ai thấy , cô đang khóc !
"Tiểu Hạ , Nhật Nam tới này !" - tôi nghe thấy tiếng mẹ vọng lên , trước khi mất đi ý thức .
______________________________________
Lười quá , càng viết càng cảm thấy mình viết truyện ngày càng nhạt . Thật sự là không có ý tưởng gì trong đầu -)) Vào cho tớ nhận xét nhé !
#Beo
@Kuroko - chan @Hồ Nhi @Lưu Vương Khánh Ly @Jeon Jungkookie