U
uocmovahoaibao
Ngồi trong phòng họp mà Tiểu Thanh lại cảm thấy như đang ngồi trong một quán café nhàn nhã uống nước. Thật ra tối hôm qua, sau khi kí kết hợp đồng, Diệp Phong đã nhờ cô đến tập đoàn GD để đàm phán về dự án bộ phim “Chiếc lá mùa đông”. Lúc đầu nghĩ về việc gặp lại Phương Thiếu Vũ, 100% cô không muốn nhưng nghĩ lại cô là người phụ trách dự án mà lại không đi thì hơi bất lịch sự.Đành phải đi.
Tâm trạng cô nhàn nhã là vì muốn xem thái độ của Phương Thiếu Vũ thôi. Tối hôm qua, chính anh bảo cô là gái rẻ tiền.Ừ thì gái rẻ tiền đã trở thành phó tổng giám đốc Diệp thị.Cũng bất ngờ lắm chứ.
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên.
Tiểu Thanh tự nhiên ngẩng cao đầu, khóe môi khẽ cong lên. Nhẹ nhàng bỏ cốc cà phê xuống, mái tóc dài để xõa khẽ bay bay. Giai nhân diễm lệ.
-Xin chào, lần đầu à không cũng là lần thứ hai rồi chúng ta gặp nhau nhỉ, Phương tổng? – Tiểu Thanh vừa cười vừa nói, giọng dịu dàng nhưng cũng có chút lạnh lùng.
Phương Thiếu Vũ tuy ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng thay đổi khuôn mặt, cũng nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế, giọng nói cũng có phần thích thú:
-Đúng, đây là lần thứ hai à không, nhiều rồi nhưng tôi không nhớ thôi.
Sau câu nói này, cả phòng họp bỗng không còn một tiếng động. Phương Thiếu Vũ thì vừa nhìn Tiểu Thanh vừa cười còn cô thì trừng mắt nhìn anh.Thư kí Phàm Nhất Anh thì lặng lẽ quan sát, không dám nói gì. Những nhân viên phòng biên tập của Diệp thị cũng không dám nói gì.
Sợ tiến độ chậm, Phàm Nhất Anh can đảm mở miệng:
-Thưa tổng giám đốc chúng ta đã…
Chưa kịp nói hết Phương Thiếu Vũ đã chen vào:
-Diệp thị liệu sẽ mang điều mới mẻ gì đây?
Tiểu Thanh tức giận.Nói vậy chẳng phải là mỉa mai Diệp thị không biết sáng tạo, không biết làm điều gì mới sao?
-Chẳng phải tập đoàn GD rất có hứng thú với ngành giải trí hay sao? Đến đây tất nhiên là để hợp tác về bộ phim này rồi.
Cô vừa cười vừa nói che đậy đi sự tức giận, thuận tay lấy từ trưởng phòng biên tập Nhất Chí Vĩ kịch bản bộ phim.
Phương Thiếu Vũ nhận kịch bản, còn chẳng thèm đọc lướt qua đã phán một câu:
-Rất tiếc nhưng chúng tôi không thể.
Ở đâu đó nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt, Tiểu Thanh tính nóng rất dễ nổi giận. Đây chẳng phải lấy chuyện riêng bù vào việc công đấy chứ?Nhịn đi cơn giận, Tiểu Thanh lại cười nói:
-Chẳng phải Phương tổng còn chưa đọc qua sao?
Phương Thiếu Vũ lười biếng lướt qua kịch bản, để nó xuống bàn rồi lại vừa cưới vừa đáp lại Tiểu Thanh:
-Rồi, tôi đã đọc qua. Nhưng câu trả lời vẫn là không.
Tất cả nhân viên phòng biên tập của Diệp thị đều biết sếp của họ đang nổi giận, tuy ngoài mặt là vui vẻ cười cợt nhưng trong lòng đang có một ngọn lửa cháy phừng phừng.Tiểu Thanh nắm tay thành quyền đứng bật dậy định phản kháng thì Phương Thiếu Vũ lại đứng lên phất tay:
-Rất xin lỗi nhưng tôi còn có cuộc họp với đối tác khác.
Chẳng quan tâm đến vẻ mặt của Tiểu Thanh, Phương Thiếu Vũ đi thẳng ra khỏi cửa.Phàm Nhất Anh nhanh chóng đi theo, mặt đầy vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm nói:
-Hôm nay ngoài việc đàm phán với Diệp thị thì làm gì có cuộc họp nào?
Tiểu Thanh nhân lúc đi theo mà nghe được câu nói của Phàm Nhất Anh, nộ khí phừng phừng. Hét to:
-Phương Thiếu Vũ, đứng lại cho tôi.
Anh quay người lại, khẽ nhíu mày:
-Sao?Phó tổng Lý, cô không thấy nơi đây rất nhiều người sao? Hơn nữa cũng không phải Diệp thị, một cô gái như cô nên để ý hình tượng đi.
Tiểu Thanh không quan tâm, đi thẳng về phía Phương Thiếu Vũ.Nhưng bất chợt phát hiện, dù có đi giày cao gót cô cũng chỉ cao đến cằm của anh.
-Anh,
-Tôi sao?
Tiểu Thanh vì tức giận, chỉ muốn đánh người.Đang định giơ tay lên thì lại bị tay của Phương Thiếu Vũ đỡ lấy.
Xoay người bước đi, anh để cô ở đằng sau. Mọi người xung quanh bàn tán, cô không thèm để ý. Phàm Nhất Anh vừa lúc đi ra thang máy trước, Tiểu Thanh không ngần ngại tháo đôi guốc 5 phân của mình ra mà ném về phía trước.
…………………………….. =__________=………………………………………
Tâm trạng cô nhàn nhã là vì muốn xem thái độ của Phương Thiếu Vũ thôi. Tối hôm qua, chính anh bảo cô là gái rẻ tiền.Ừ thì gái rẻ tiền đã trở thành phó tổng giám đốc Diệp thị.Cũng bất ngờ lắm chứ.
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên.
Tiểu Thanh tự nhiên ngẩng cao đầu, khóe môi khẽ cong lên. Nhẹ nhàng bỏ cốc cà phê xuống, mái tóc dài để xõa khẽ bay bay. Giai nhân diễm lệ.
-Xin chào, lần đầu à không cũng là lần thứ hai rồi chúng ta gặp nhau nhỉ, Phương tổng? – Tiểu Thanh vừa cười vừa nói, giọng dịu dàng nhưng cũng có chút lạnh lùng.
Phương Thiếu Vũ tuy ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng thay đổi khuôn mặt, cũng nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế, giọng nói cũng có phần thích thú:
-Đúng, đây là lần thứ hai à không, nhiều rồi nhưng tôi không nhớ thôi.
Sau câu nói này, cả phòng họp bỗng không còn một tiếng động. Phương Thiếu Vũ thì vừa nhìn Tiểu Thanh vừa cười còn cô thì trừng mắt nhìn anh.Thư kí Phàm Nhất Anh thì lặng lẽ quan sát, không dám nói gì. Những nhân viên phòng biên tập của Diệp thị cũng không dám nói gì.
Sợ tiến độ chậm, Phàm Nhất Anh can đảm mở miệng:
-Thưa tổng giám đốc chúng ta đã…
Chưa kịp nói hết Phương Thiếu Vũ đã chen vào:
-Diệp thị liệu sẽ mang điều mới mẻ gì đây?
Tiểu Thanh tức giận.Nói vậy chẳng phải là mỉa mai Diệp thị không biết sáng tạo, không biết làm điều gì mới sao?
-Chẳng phải tập đoàn GD rất có hứng thú với ngành giải trí hay sao? Đến đây tất nhiên là để hợp tác về bộ phim này rồi.
Cô vừa cười vừa nói che đậy đi sự tức giận, thuận tay lấy từ trưởng phòng biên tập Nhất Chí Vĩ kịch bản bộ phim.
Phương Thiếu Vũ nhận kịch bản, còn chẳng thèm đọc lướt qua đã phán một câu:
-Rất tiếc nhưng chúng tôi không thể.
Ở đâu đó nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt, Tiểu Thanh tính nóng rất dễ nổi giận. Đây chẳng phải lấy chuyện riêng bù vào việc công đấy chứ?Nhịn đi cơn giận, Tiểu Thanh lại cười nói:
-Chẳng phải Phương tổng còn chưa đọc qua sao?
Phương Thiếu Vũ lười biếng lướt qua kịch bản, để nó xuống bàn rồi lại vừa cưới vừa đáp lại Tiểu Thanh:
-Rồi, tôi đã đọc qua. Nhưng câu trả lời vẫn là không.
Tất cả nhân viên phòng biên tập của Diệp thị đều biết sếp của họ đang nổi giận, tuy ngoài mặt là vui vẻ cười cợt nhưng trong lòng đang có một ngọn lửa cháy phừng phừng.Tiểu Thanh nắm tay thành quyền đứng bật dậy định phản kháng thì Phương Thiếu Vũ lại đứng lên phất tay:
-Rất xin lỗi nhưng tôi còn có cuộc họp với đối tác khác.
Chẳng quan tâm đến vẻ mặt của Tiểu Thanh, Phương Thiếu Vũ đi thẳng ra khỏi cửa.Phàm Nhất Anh nhanh chóng đi theo, mặt đầy vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm nói:
-Hôm nay ngoài việc đàm phán với Diệp thị thì làm gì có cuộc họp nào?
Tiểu Thanh nhân lúc đi theo mà nghe được câu nói của Phàm Nhất Anh, nộ khí phừng phừng. Hét to:
-Phương Thiếu Vũ, đứng lại cho tôi.
Anh quay người lại, khẽ nhíu mày:
-Sao?Phó tổng Lý, cô không thấy nơi đây rất nhiều người sao? Hơn nữa cũng không phải Diệp thị, một cô gái như cô nên để ý hình tượng đi.
Tiểu Thanh không quan tâm, đi thẳng về phía Phương Thiếu Vũ.Nhưng bất chợt phát hiện, dù có đi giày cao gót cô cũng chỉ cao đến cằm của anh.
-Anh,
-Tôi sao?
Tiểu Thanh vì tức giận, chỉ muốn đánh người.Đang định giơ tay lên thì lại bị tay của Phương Thiếu Vũ đỡ lấy.
Xoay người bước đi, anh để cô ở đằng sau. Mọi người xung quanh bàn tán, cô không thèm để ý. Phàm Nhất Anh vừa lúc đi ra thang máy trước, Tiểu Thanh không ngần ngại tháo đôi guốc 5 phân của mình ra mà ném về phía trước.
…………………………….. =__________=………………………………………