U
uocmovahoaibao
Một thân hình cao lớn trước khi ngã xuống lại khẽ đưa cánh tay mình ra ôm lấy một thân hình nhỏ bé khác.
Sở Sở hoảng hốt, máu chảy ra từ đầu của Phương Thiếu Vũ rất nhiều. Nhất Lôi nhíu mày lấy chân đá vào hai khuỷu chân của Thần Mã Lục. Chiếc gậy sắt trên tay hắn rơi xuống khẽ kêu lên vì chiếc chân đau.
Một lúc sau thì xe cảnh sát và xe cứu thương đã đến nhà kho nơi Thần Mã Lục bắt cóc Sở Sở, Thần Mã Lục đương nhiên là vào chiếc xe cảnh sát.
Sở Sở bỗng thấy lo lắng, nhảy luôn lên xe cứu thương với Phương Thiếu Vũ. Riêng ông bác sĩ thì mấy cô y tá có vẻ không thích Sở Sở ở trên xe. Cô bực mình khi thấy cái thái độ đó.
Vừa đến bệnh viện, cô gọi điện ngay cho Phương Ngọc:
-Phương… Phương Thiếu Vũ hiện đang ở bệnh viện, mau đến ngay nhé.
…
..
.
Phương Ngọc ở đâu dây bên kia hoảng hốt, đi ra ngoài gọi taxi nhưng lại không thấy.Cô ngay lập tức gọi cho Trần Hạo Thiên
“Số máy tạm thời không liên lạc được”
-Chết tiệt. - Lần đầu tiên Phương Ngọc **** thề, cô thật sự đang lo lắng quá mà quên mất rằng hiện giờ Trần Hạo Thiên đang trên máy bay.
Hắn ta bị gia đình ép đi du học.
Quá lo lắng mà Phương Ngọc chặn ngay đầu xe của một chiếc Audi R8 màu trắng bạc. Cô quyết phải đến bệnh viện ngay.
Tiêu Phàm đang chuẩn bị về nhà lại bị một cô gái ăn mặc sang trọng, vẻ mặt hoảng hốt đứng chắn ngang xe.
Anh bỗng cảm thấy cô gái này quen quen, phải mất một lúc anh mới nhớ đó là con gái của tập đoàn GD. Lần trước đi đến quán bánh tiêu, cô gái này cũng đi cùng với Tiểu Thanh mà anh cảm thấy rất giống người anh yêu.
Phương Ngọc nhìn chiếc xe trước mắt rồi tự nhiên như xe của mình.Cô lên xe ngồi rồi nói:
-Xin lỗi nhưng anh có thể đến bệnh viện C được không?
Tiêu Phàm bất ngờ trước hành động của Phương Ngọc liền khẽ mỉm cười nói:
-Hình như cô hơi tự tiện nhỉ?
Phương Ngọc thật sự giờ mới nhận ra hành động có phần hơi bị thái quá của mình, quay ra nhìn Tiêu Phàm.Chợt nhớ ra anh, cô cúi mặt xuống lí nhí nói:
-À, tôi thật lòng xin lỗi nhưng, hiện giờ anh có thể đưa tôi đến bệnh viện C được không? Tôi đang rất gấp.
Tiêu Phàm thấy vẻ mặt lo lắng của Phương Ngọc, liền sang số rồi chạy đến bệnh viện C. Chiếc xe lao vút trên đường, Tiêu Phàm khẽ nhếch mép khi nghe thấy chiếc miệng nhỏ nhắn của Phương Ngọc luôn mở miệng nói “Xin lỗi” không ngừng.
Hình bóng của một cô gái dần hiện lên trong tâm trí anh.
Phương Ngọc vừa đến bệnh viện đã phóng như bay vào. Lập tức nhìn thấy Nhất Lôi từ trong đi ra.
Cô nghĩ chắc hắn biết điều gì liền hỏi:
-Anh, anh trai tôi ở đâu?
Nhất Lôi khẽ liếc mắt, là em gái của Phương Thiếu Vũ. Hắn nhàn nhạt trả lời:
-Phương Thiếu Vũ không sao cả, chỉ là mất máu hơi nhiều nên cần được nghỉ ngơi.
Phương Ngọc lại hỏi:
-Sao anh tôi lại vào bệnh viện chứ?
Hắn khẽ nhíu mày, sao lúc nào cũng gặp những kẻ nhiều chuyện vậy nhỉ?
-Anh hùng cứu mĩ nhân thôi. Phòng 405, tốt nhất cô đừng nên vào.Anh trai cô sẽ giết cô nếu phá hỏng khung cảnh lãng mạn đấy.
Hắn nói rồi sải từng bước chân dài đi ra khỏi cổng bệnh viện. Bắt gặp Tiêu Phàm đằng sau Phương Ngọc, hắn không nói lời nào, chỉ nhếch mép cười.
Tiêu Phàm cũng lạnh lùng nhìn Nhất Lôi, căn bản anh không thích hắn- kẻ phản đối kịch liệt việc của anh và người anh yêu.
Phương Ngọc thấy vậy tuy không hiểu nhưng cũng chẳng quan tâm. Cô nhận ra câu nói của Nhất Lôi ý nói chắc Phương Thiếu Vũ và Sở Sở đang ở bên cạnh nhau.
Quay sang Tiêu Phàm, cô khẽ nói:
-Cảm ơn Tiêu tiên sinh.
Tiêu Phàm không nói gì quay đầu bỏ đi. Anh không hiểu sao lại chẳng muốn đi vào thăm Phương Thiếu Vũ.
Sở Sở hoảng hốt, máu chảy ra từ đầu của Phương Thiếu Vũ rất nhiều. Nhất Lôi nhíu mày lấy chân đá vào hai khuỷu chân của Thần Mã Lục. Chiếc gậy sắt trên tay hắn rơi xuống khẽ kêu lên vì chiếc chân đau.
Một lúc sau thì xe cảnh sát và xe cứu thương đã đến nhà kho nơi Thần Mã Lục bắt cóc Sở Sở, Thần Mã Lục đương nhiên là vào chiếc xe cảnh sát.
Sở Sở bỗng thấy lo lắng, nhảy luôn lên xe cứu thương với Phương Thiếu Vũ. Riêng ông bác sĩ thì mấy cô y tá có vẻ không thích Sở Sở ở trên xe. Cô bực mình khi thấy cái thái độ đó.
Vừa đến bệnh viện, cô gọi điện ngay cho Phương Ngọc:
-Phương… Phương Thiếu Vũ hiện đang ở bệnh viện, mau đến ngay nhé.
…
..
.
Phương Ngọc ở đâu dây bên kia hoảng hốt, đi ra ngoài gọi taxi nhưng lại không thấy.Cô ngay lập tức gọi cho Trần Hạo Thiên
“Số máy tạm thời không liên lạc được”
-Chết tiệt. - Lần đầu tiên Phương Ngọc **** thề, cô thật sự đang lo lắng quá mà quên mất rằng hiện giờ Trần Hạo Thiên đang trên máy bay.
Hắn ta bị gia đình ép đi du học.
Quá lo lắng mà Phương Ngọc chặn ngay đầu xe của một chiếc Audi R8 màu trắng bạc. Cô quyết phải đến bệnh viện ngay.
Tiêu Phàm đang chuẩn bị về nhà lại bị một cô gái ăn mặc sang trọng, vẻ mặt hoảng hốt đứng chắn ngang xe.
Anh bỗng cảm thấy cô gái này quen quen, phải mất một lúc anh mới nhớ đó là con gái của tập đoàn GD. Lần trước đi đến quán bánh tiêu, cô gái này cũng đi cùng với Tiểu Thanh mà anh cảm thấy rất giống người anh yêu.
Phương Ngọc nhìn chiếc xe trước mắt rồi tự nhiên như xe của mình.Cô lên xe ngồi rồi nói:
-Xin lỗi nhưng anh có thể đến bệnh viện C được không?
Tiêu Phàm bất ngờ trước hành động của Phương Ngọc liền khẽ mỉm cười nói:
-Hình như cô hơi tự tiện nhỉ?
Phương Ngọc thật sự giờ mới nhận ra hành động có phần hơi bị thái quá của mình, quay ra nhìn Tiêu Phàm.Chợt nhớ ra anh, cô cúi mặt xuống lí nhí nói:
-À, tôi thật lòng xin lỗi nhưng, hiện giờ anh có thể đưa tôi đến bệnh viện C được không? Tôi đang rất gấp.
Tiêu Phàm thấy vẻ mặt lo lắng của Phương Ngọc, liền sang số rồi chạy đến bệnh viện C. Chiếc xe lao vút trên đường, Tiêu Phàm khẽ nhếch mép khi nghe thấy chiếc miệng nhỏ nhắn của Phương Ngọc luôn mở miệng nói “Xin lỗi” không ngừng.
Hình bóng của một cô gái dần hiện lên trong tâm trí anh.
Phương Ngọc vừa đến bệnh viện đã phóng như bay vào. Lập tức nhìn thấy Nhất Lôi từ trong đi ra.
Cô nghĩ chắc hắn biết điều gì liền hỏi:
-Anh, anh trai tôi ở đâu?
Nhất Lôi khẽ liếc mắt, là em gái của Phương Thiếu Vũ. Hắn nhàn nhạt trả lời:
-Phương Thiếu Vũ không sao cả, chỉ là mất máu hơi nhiều nên cần được nghỉ ngơi.
Phương Ngọc lại hỏi:
-Sao anh tôi lại vào bệnh viện chứ?
Hắn khẽ nhíu mày, sao lúc nào cũng gặp những kẻ nhiều chuyện vậy nhỉ?
-Anh hùng cứu mĩ nhân thôi. Phòng 405, tốt nhất cô đừng nên vào.Anh trai cô sẽ giết cô nếu phá hỏng khung cảnh lãng mạn đấy.
Hắn nói rồi sải từng bước chân dài đi ra khỏi cổng bệnh viện. Bắt gặp Tiêu Phàm đằng sau Phương Ngọc, hắn không nói lời nào, chỉ nhếch mép cười.
Tiêu Phàm cũng lạnh lùng nhìn Nhất Lôi, căn bản anh không thích hắn- kẻ phản đối kịch liệt việc của anh và người anh yêu.
Phương Ngọc thấy vậy tuy không hiểu nhưng cũng chẳng quan tâm. Cô nhận ra câu nói của Nhất Lôi ý nói chắc Phương Thiếu Vũ và Sở Sở đang ở bên cạnh nhau.
Quay sang Tiêu Phàm, cô khẽ nói:
-Cảm ơn Tiêu tiên sinh.
Tiêu Phàm không nói gì quay đầu bỏ đi. Anh không hiểu sao lại chẳng muốn đi vào thăm Phương Thiếu Vũ.