Tài năng HMF [Sáng tác] Truyện dài: Vụ án kỳ lạ (Up chương 24)

Lê Duy Vũ

Học sinh tiến bộ
Thành viên
19 Tháng ba 2017
424
818
164
17
Thanh Hóa
Thanh Hóa
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Sau một thời gian khá dài lặn khỏi diễn đàn thì mình đã quay lại vì giờ sắp hè rồi, có nhiều thời gian rảnh hơn trước. Hẳn là có rất ít người còn nhớ mình là ai. Nhưng thôi, vào vấn đề chính đã.

Vào khoảng thời gian này năm 2020, mình từng đăng một truyện dài tựa Biệt thự bí ẩn lên diễn đàn:

Sau khi viết xong, mình thấy tác phẩm ấy có phần hơi hụt ở cuối. Cách viết và phát triển nhân vật cũng còn gượng gạo. Mình nghĩ là mình có thể làm tốt hơn, và thế là tác phẩm này ra đời. Lần ngoi lên này của mình cũng chủ yếu là vì thế.

Truyện này về cơ bản là tiếp nối của Biệt thự bí ẩn. Nếu các bạn tò mò về phần đầu, có thể vào bài viết ở link phía trên để đọc. Còn nếu không, cũng chẳng sao cả. Hai phần truyện ngoài việc có chung nhân vật chính và một vài chi tiết khác thì cũng không dính gì nhiều đến nhau. Có lẽ mình cũng phải nói đây mới là lần thứ hai mình viết những thứ kiểu như này, nên phần kinh nghiệm gần như hoàn toàn không có. Mình chỉ viết như một cách để giải trí mà thôi. Vậy nên mình rất mong nhận được những góp ý để hoàn thiện thêm.

À mà truyện có thể bị drop bất kì lúc nào, tuy rằng mình sẽ cố gắng để hoàn thành cho hết.

Giới thiệu xong rồi thì vào luôn thôi nhỉ:



Chương 1

Ngồi trên chiếc Tesla Model 3 của mình, người thanh niên lái xe theo con lộ dẫn từ thành phố ra ngoại ô, tay lái có phần hờ hững giống như tâm trí của chính anh vậy. Bên cạnh vô lăng, điện thoại anh đang hiển thị đường đi tới một công viên tên là Newline Park. Cách đây không lâu, khi anh vừa xong công việc ở tòa soạn, anh nhận được một email từ địa chỉ lạ:

“Tới gặp tôi tại cổng công viên Newline vào 1 giờ sáng, tôi có thông tin dành cho anh.”

Anh không thể hiểu được việc một người muốn gặp anh vào đêm hôm thế này, hơn nữa lại ở một địa điểm kỳ quái – một công viên nào đó mà anh chưa từng nghe qua. Và “thông tin” mà người ấy nói đến là gì? Anh có cảm giác bất an về cuộc gặp này. Linh tính mách bảo anh như vậy, nhưng lý trí lại thúc giục anh tiếp tục đi tới điểm hẹn.

Anh là một nhà báo, một kẻ săn tin không muốn để lỡ mất cơ hội. Trong cái nghề này, bản năng nghi ngờ những thứ đáng ngờ đôi lúc phải bị bỏ lại phía sau. Gã kia, dù là ai đi nữa, đã đánh trúng vào bản năng của anh – thông tin.

Lướt mắt qua màn hình điện thoại, anh cau mày nhìn tấm bản đồ vệ tinh. Bên góc bản đồ ghi dòng chữ nhỏ: Còn cách 5.0 km … 4.8 km … Anh đã ra khỏi phạm vi thành phố. Những bảng đèn neon sặc sỡ bật suốt đêm nhường chỗ cho những cột đèn đường cách đều nhau thành hai dải sáng mất hút vào phía trước con đường nhựa. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, anh còn nhận ra nhiều cây thông đang đứng trước cửa những ngôi nhà thưa thớt bên đường. Mùa Giáng sinh đi qua đã để lại chúng ở đó, không còn những dải kim tuyến trang trí trên cành, đợi chờ để được thu gom.

Theo chỉ dẫn của ứng dụng dẫn đường, anh cho xe rẽ vào một đường nhánh nhỏ hơn bên trái. Không còn đèn đường, ánh đèn xe là nguồn sáng duy nhất để lái. Hai bên đường, anh không nhìn thấy gì ngoài cây và cây, thi thoảng lại lác đác vài căn nhà nhỏ. Nơi này có dáng dấp của một phân cảnh phim kinh dị rẻ tiền, đến mức anh nghĩ mình cũng không đến nỗi ngạc nhiên nếu có một con quỷ nào đó nhảy ra trước mũi xe của anh trong nỗ lực tạo một cú jumpscare. Dòng chữ trên màn hình nhấp nháy khi chiếc xe điện tiến tới êm ru: Còn cách 0,5 km … 0,2 km …

Từ phía xa, anh đã nhìn thấy đích đến. Công viên Newline hiện ra giữa cây cối um tùm, với chiếc cổng sắt gỉ sét và tấm biển tên trầy tróc. Nhìn sơ qua, trong công viên không có gì ngoài một đài phun nước và vài chiếc ghế đá. Chỉ có duy nhất một lớp tường cao vỏn vẹn một mét ngăn cách giữa khuôn viên với khu rừng lá kim bên ngoài. Thậm chí anh còn nhận thấy hai gã vô gia cư quần áo lôi thôi đang nằm dài, say giấc trên hai băng ghế. Hiển nhiên là nơi này đã bị bỏ hoang khá lâu, càng không phải là nơi lý tưởng để gặp mặt.

“Tại sao không phải trong một quán bar cơ chứ.”- Anh nghĩ một cách chán chường.

Dừng xe trước cánh cổng, người thanh niên tắt đèn xe, chờ đợi. Đồng hồ của anh chỉ 12 giờ 47 phút. Có lẽ người đó vẫn chưa tới. Anh với tay kéo cánh cửa xe, lách người ra ngoài. Không khí mát lạnh nhanh chóng ùa vào người anh, luồn qua lớp áo len dày được mặc bên ngoài. Tựa lưng vào hông xe, anh móc tay vào túi quần lấy một điếu thuốc và chiếc bật lửa. Tiếng đánh lửa vang lên trong không gian tĩnh mịch. Khói thuốc bay lên làm tầm nhìn mờ ảo. Anh đứng đó chờ đợi.

Năm phút, rồi mười phút trôi qua…

Đúng 1 giờ, khi anh đã hút tới điếu thuốc thứ hai, xung quanh công viên vẫn vắng lặng như tờ. Không một bóng người hay xe cộ trên đường. Anh bắt đầu cảm thấy nôn nóng. Liệu đây có phải trò đùa của một thằng vô công rồi nghề nào đó không nhỉ? Đúng lúc anh định quay xe về nhà thì một gã vô gia cư bỗng tỉnh dậy, rời khỏi băng ghế và tiến dần đến chỗ anh. Khi khoảng cách đã đủ gần, hắn gọi:

- Anh có phải nhà báo Alex không?

Mất một lúc, anh mới nhận ra gã vô gia cư vừa gọi mình. Anh chậm rãi gật đầu khẳng định, lòng tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra.

Nhanh như chớp, một viên đạn sượt qua bắp chân anh, xé rách không khí và cả lớp vải của chiếc quần jeans. Tiếng súng vang lên lần nữa cùng tiếng kính vỡ. Một giây sau, Alex mới nhận thức được cảm giác rát bỏng ở đùi khi dòng máu ấm nóng chảy ra. Nhưng cơ thể anh đã phản ứng nhanh hơn thế. Cố nén đau để ngước mắt lên, anh nhìn thấy đôi mắt lóe sáng dưới vẻ mặt nhếch nhác của gã - đôi mắt của một kẻ đã quen mùi giết chóc. Ngay trên tay hắn là họng súng lục còn đang bốc khói. Dưới đất, chiếc gương chiếu hậu bên phải của chiếc xe đang nằm đó, vỡ tan từng mảnh.

Mọi đau đớn dường như biến mất khi anh đối mặt với thực tại. Bản năng sinh tồn thúc giục anh chạy trốn. Anh cố hết sức chạy khập khiễng qua phần mặt tiền công viên, chốc chốc lại nép mình sau những đu quay và đài phun nước. Phía sau anh, những viên đạn không ngừng đuổi theo cùng với tiếng nổ chát chúa. Đến trước một nhà vệ sinh, anh chạy ngay vào khu vệ sinh nam, tìm nơi ẩn náu. Không may, kẻ cầm súng đã nhận thấy điều đó và nhanh chóng chạy đến cửa khu vệ sinh. Nhưng khi hắn vào trong, anh đã nhảy qua bức tường ngăn sang khu nữ rồi thoát ra ngoài.

Đó là lúc anh nhận ra gã vô gia cư còn lại đã tỉnh dậy, tay cũng lăm lăm khẩu súng chĩa về phía anh. Không còn cách nào khác, Alex đành nhảy qua hàng rào công viên để qua khu rừng bên cạnh. Đạp chân lên nền đất podzol đầy lá mục, anh chạy khập khiễng theo một con đường mòn với chiếc đèn pin nhỏ mà anh vẫn luôn giắt trong túi quần. Theo sát sau anh là những bước chạy thuần thục và vô cùng nhanh nhẹn của hai kẻ truy đuổi.

Anh cứ chạy như vậy qua từng gốc cây thông lớn cao đến vài chục mét cho đến khi kiệt sức. Chính lúc ấy, anh thấy thấp thoáng phía xa một gian nhà hoang đứng trơ trọi giữa khu rừng. Anh đẩy cánh cửa gỗ, lách người vào trong và vội vã tìm chốt khóa ở bên trong. Nó nằm cao hơn đỉnh đầu anh một chút. Alex cố với tay lên, nhưng không kịp. Một tiếng động lớn vang lên và một trong hai cánh cửa gỗ bị đập tung khỏi bản lề, kéo theo cả anh ngã xuống sàn bê tông lạnh ngắt. Với một nỗ lực phi thường, anh tự bắt mình phải ngồi nhổm dậy, gạt cánh cửa đang đè lên người mình ra. Cả người anh nhức nhối kinh khủng. Nhưng thứ kinh khủng hơn đang ở ngay trước mắt anh: nòng súng lục đen ngòm và ánh nhìn lạnh lùng của kẻ cầm nó hiện lên dưới ánh sáng đèn pin của anh. Theo phản xạ, Alex nhắm đèn vào mắt hắn và quờ quạng điên cuồng để tìm thứ gì đó chống cự. Tiếng súng vang lên và anh cảm thấy một cơn đau dữ dội ở ngay dưới sườn trái. Khẩu súng lại được lên nòng.

Đúng lúc hắn định bóp cò súng thêm lần nữa thì tên còn lại cũng vừa kịp tới nơi. Không mất nhiều thời gian, hắn đã hiểu rõ tình hình. Hắn nói với đồng bọn bằng một giọng mang khẩu âm Tây Ban Nha:

- Đừng bắn vội. Có tốn thêm đạn cũng chẳng để làm gì. Phát súng vừa rồi của mày có lẽ đã găm trúng dạ dày của anh bạn này. Sớm muộn gì hắn cũng chết mà không cần mày ra tay.

Alex nhìn theo cánh tay đang từ từ hạ xuống của gã đồng bọn. Một cách nhanh chóng, chúng lột hết mọi thứ anh mang theo - điện thoại, ví, chìa khóa xe. Anh bị bỏ lại đó, chẳng còn phương tiện gì để tự cứu lấy chính mình. Sau khi ném cho anh một cái nhìn vô cảm cuối cùng, chúng đóng lại cánh cửa và chốt chặt bên ngoài. Anh chỉ nghe được lờ mờ những lời nói cuối cùng của chúng trước khi rời đi:

- Còn hai tên nữa.

Bóng tối bủa vây xung quanh Alex. Anh nghe thấy tiếng chân chúng xa dần, xa dần, nhưng anh đã hết sức. Những vết thương trên người anh bỏng rát như thể có hàng ngàn đốm lửa li ti đang không ngừng thiêu đốt. Mỗi bước những kẻ lạ mặt kia đi xa là thêm một bước thần chết tiến lại gần. Dẫu vậy, anh vẫn chưa chào đón cái kết này. Tâm trí anh còn điều lo nghĩ. Tại sao chúng lại giăng bẫy để giết anh? “Còn hai tên nữa” là nói về ai? Chính trong những giây phút ngắn ngủi còn lại, anh mới hiểu thấu sự thật ghê rợn của đêm nay. Rõ ràng anh vẫn còn một việc phải làm.

Bên ngoài, vầng trăng sáng đột ngột bị một đám mây xám xịt che khuất.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Edit: Suýt quên mất thủ tục quan trọng
@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Jeon Jungkookie @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
Cũng chẳng rõ còn những ai vẫn onl diễn đàn nhưng mong mọi người cho ý kiến ạ :D

Edit 2 (19/10/2022): Truyện đang được điều chỉnh và thêm thắt một vài chi tiết. (lúc trước viết đã beta rồi mà giờ vẫn còn một đống sạn 1666120359578.png)

Edit 3 (30/10/2022): Tạm thời cắt riêng truyện này ra thành một truyện độc lập cho đến khi mình "tân trang" lại "Biệt thự bí ẩn".

Edit 4 (18/11/2022): Truyện đã được đăng trên Enovel(và cũng là lần đầu tiên mình đăng truyện lên một web khác ngoài HMF). Rất mong được mọi người ghé qua ủng hộ.
 
Last edited:

Lê Duy Vũ

Học sinh tiến bộ
Thành viên
19 Tháng ba 2017
424
818
164
17
Thanh Hóa
Thanh Hóa
Chương 2

Ken Mason là một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ. Có một gia đình nhỏ cùng hai đứa con gái, ông hoàn toàn an vị với cuộc sống yên bình của mình. Với chức phận của một nhân viên kiểm lâm, công việc hàng ngày của ông là giám sát sự an toàn của hệ động thực vật phong phú ở rừng thông cạnh công viên Newline. Dù nhìn bên ngoài, khu rừng luôn khoác lên mình một vẻ tĩnh mịch hoàn toàn giống với công viên ngay bên cạnh nó, nơi đây lại là điểm đến ưa thích của bọn lâm tặc và thợ săn chuyên hành sự trong đêm. Số lượng cây gỗ hay động vật không phải là lý do duy nhất mà bọn chúng chọn khu rừng này làm chỗ kiếm chác mà còn vì lực lượng kiểm lâm ở đây có quân số rất hạn chế - chỉ vỏn vẹn hai người trong nom toàn bộ, bao gồm ông và một tay “trợ lý” trẻ tuổi.

Không phải ngẫu nhiên mà công việc này lại được giao cho Ken. Căn nhà mà gia đình ông đang ở vốn là căn nhà nơi ông đã sinh ra. Nó nằm bên con lộ nhỏ nối đường lớn với khu rừng để tiện cho công việc hàng ngày của bố ông - người khi xưa cũng làm nghề kiểm lâm. Những buổi đi tuần tra cùng bố đã dần truyền lại cho ông tình cảm sâu đậm với khu rừng thông rộng lớn này. Ngay từ nhỏ, đây đã là nơi chứng kiến và lưu giữ bao kỉ niệm tuổi thơ của ông. Ông lớn lên cùng rừng cây. Suốt những năm tháng tươi đẹp ấy, khu rừng đã trở nên thân quen với Ken đến nỗi không có một tấc đất nào là thiếu dấu chân ông, không có buổi chiều nào là vắng bóng hình ông. Từng gốc cây, từng ngọn cỏ, từng con thú đối với ông đều là những người bạn tri kỷ - những người bạn mà ông tự thề với bản thân sẽ dốc lòng bảo vệ đến cùng.

Ca trực sáng nay của Ken diễn ra sớm hơn mọi khi tận ba tiếng đồng hồ. Lúc này, bầu trời bên ngoài còn tối đen. Từng cơn gió buốt đã chán chường với việc đùa giỡn những cành cây đã nhanh chóng chuyển sang tìm cách luồn qua lớp áo lông dày ông đang mặc. Lẽ ra ông vẫn còn ngủ, nếu không bị đánh thức bất ngờ bởi tiếng súng vang lên từ phía khu rừng. Có vẻ một gã nào đó đang cố kiếm cho mình một bữa trưa thịnh soạn hoặc một món tiền lớn bằng cách săn trộm trong thời gian đội kiểm lâm đang say giấc. Sau khi thay bộ đồ lao động thường dùng và với lấy khẩu súng trường luôn được treo trên tường phòng ngủ của mình, Ken vội vã chạy quãng đường hơn hai trăm mét hướng đến bìa rừng. Dọc đường, một âm thanh nữa nghe như tiếng phanh xe lại vọng tới. Ông cắm đầu chạy thật nhanh, định bụng sẽ cho gã thợ săn này một bài học.

Thế nhưng lúc đến bìa rừng, ông không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Sau một vòng tuần tra quanh rừng, Ken cũng chẳng bắt gặp một dấu hiệu gì của con người hay một con thú bị thương. “Chắc hẳn hắn đã dọn dẹp sạch sẽ rồi chuồn êm.” - ông bực bội nghĩ thầm. Đúng lúc ấy, ông nhận thấy một điều không hề bình thường: căn nhà gỗ nhỏ ông từng dùng làm chòi gác bị khóa từ bên ngoài bằng một chốt khóa rất mới. Mọi khi, ông vẫn để nó mở toang hoang. Vì tò mò, Ken lại gần gian nhà, mở rộng ô cửa sổ duy nhất với hai cánh cửa gỗ đã bị mục ruỗng. Bản lề cánh cửa kêu cọt kẹt như đang chực bung ra.

“Phải đến cả năm rồi nó chưa được mở ra ấy chứ.” - Ông nghĩ.

Đến khi rọi đèn pin vào trong, đập vào mắt Ken là một cảnh tượng hãi hùng mà ông không hề nghĩ là mình sẽ phải chứng kiến trong đời.

Lạy Chúa! Những ngón tay ông run lẩy bẩy móc vào trong túi quần tìm điện thoại và nhanh chóng bấm số gọi đi.

“Nhấc máy nhanh lên cho tôi nhờ.”

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngậm hờ hững trên môi một điếu xì gà hảo hạng, William Gray đưa mắt nhìn một lượt xuống bức tranh hỗn độn được dệt nên bởi hàng loạt ánh đèn điện và đèn xe nhấp nháy không ngớt bên dưới mình. Ngay cả khi đã quá nửa đêm, thành phố nhộn nhịp này vẫn không hề ngơi nghỉ.

“Và chính ta cũng vậy.” - Hắn nghĩ.

William là một tên cướp có tiếng vào thời điểm mười năm trước. Hắn đã thực hiện tổng cộng 63 vụ trộm cướp lớn nhỏ bằng các mánh khóe thông minh trước khi bị bắt giữ bởi lực lượng cảnh sát và thụ án trong tù. Thời gian ngồi tù đã dạy hắn nhiều điều hơn bất kì vụ cướp nào hắn đã tham gia. Hắn đã hiểu được phần nào luật chơi của xã hội ngầm. Từ khi ra tù đến giờ, hắn không còn đi cướp nhiều như trước nữa. Hắn chỉ tham gia màn diễn ở vị trí sau cánh gà như một vị cố vấn. Danh tiếng và mối quen biết của William giúp hắn thường xuyên được các băng đảng nhờ đến để lên kế hoạch cho các phi vụ lớn. Dù vậy, hắn vẫn tự giới hạn mình không dây dưa hay phụ thuộc vào bất kỳ thế lực nào. William Gray không phải là kẻ muốn mình bị liên lụy quá nhiều. Một bản án là đủ cho hắn xài cả đời rồi.

Cách đây vài tuần, hắn nhận được một lời đề nghị gặp mặt trực tiếp gửi tới từ một tài khoản ẩn danh vào lúc nửa đêm, qua một dịch vụ bảo mật thông tin nghiêm ngặt của giới mafia. Ban đầu, hắn đã nghi ngờ người gửi, vì tài khoản bí mật này của hắn chỉ được biết đến bởi rất ít những kẻ đã từng làm ăn với hắn. Nhưng sau vài phút nói chuyện qua đường dây bảo mật, hắn buộc phải kết luận mình đã đụng phải một thế lực rất mạnh. Qua những manh mối ít ỏi mà ngay cả cảnh sát cũng không hề để ý từ các phi vụ trước đó của William, những kẻ này đã lần ra được kha khá thông tin về hắn, kể cả nơi hiện tại. Ngay khi người ở đầu dây bên kia thông báo điều đó, William vội nhìn ra ngoài cửa sổ khách sạn mà mình đang ở. Một chiếc ô tô đen đang bật đèn pha đứng đợi sẵn bên vệ đường. Chúng không hề nói dối. Rõ ràng hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận lời đề nghị của chúng với yêu cầu được chia phần xứng đáng.

Và giờ, hắn đang ngồi đây, trong một nhà hàng cao cấp giữa lòng thành phố, lên kế hoạch chi tiết cho một trong những vụ làm ăn lớn nhất đời hắn. Chưa bao giờ hắn cảm thấy tràn trề năng lượng như lúc này. Cầm ly whiskey hảo hạng trên tay, hắn nhìn qua bên kia chiếc bàn ăn bày đầy những món ăn sang trọng cùng dao nĩa sáng loáng. Ngồi đối diện hắn, khuôn mặt một người đàn ông hiện ra lờ mờ qua lớp thủy tinh chứa đầy thứ chất lỏng nâu vàng. Dù đã gặp ông ta đến lần thứ tư, William vẫn không khỏi bất ngờ khi nghĩ rằng đây là một trong những kẻ quyền lực nhất trong xã hội ngầm ở vùng này. Trông ông ta chẳng khác gì một doanh nhân chân chính, lịch thiệp với đôi giày bóng loáng, cà vạt đắt tiền và một bộ vest không chê vào đâu được. Hắn hạ giọng hỏi một câu quyết định:

- Thời cơ đã chín muồi rồi, phải không?

- Còn chút chướng ngại nho nhỏ từ lần rò rỉ thông tin, nhưng tôi đã thuê một vài gã chuyên nghiệp dọn dẹp mớ đó rồi. Ta nên chờ tin của họ trước khi hành động.

Hắn biết với nhiều kẻ tai to mặt lớn khác, vấn đề mà ông ta đang đề cập đến không đáng để tâm. Nhưng hắn đã tiếp xúc đủ lâu để hiểu rõ người đang nói chuyện với mình. Thận trọng, cảnh giác và quyết tâm đạt được mục tiêu. Đó là những phẩm chất mà không phải ai cũng hội tụ đủ. Có lẽ vì thế mà ông ta mới có thể ngồi ở vị trí này - ở một nhà hàng sang trọng với bộ quần áo lịch lãm thay vì ở một buồng giam bẩn thỉu với bộ đồng phục nhà tù.

- Vẫn luôn cẩn thận như mọi khi. Tôi mừng là mình không phải kẻ thù của ông đấy.

Người đàn ông gật đầu nhẹ nhàng, đôi môi mỏng nhếch lên một cách nham hiểm. Hai ly rượu cụng nhẹ vào nhau, làm sóng sánh bề mặt chất lỏng. Cả hai người đều tin rằng những tính toán của họ không thể có chút sơ hở nào.

Nhưng đương nhiên chẳng ai có thể biết trước được tương lai.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Edit: Do một chút nhầm lẫn nên thời gian William nhận được tin nhắn đầu tiên sẽ được sửa từ "cách đây vài ngày" thành "cách đây vài tuần". (Cái tội đăng bài k đọc lại :v )

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Jeon Jungkookie @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
 
Last edited:

Lê Duy Vũ

Học sinh tiến bộ
Thành viên
19 Tháng ba 2017
424
818
164
17
Thanh Hóa
Thanh Hóa
Chương 3

Ngồi thơ thẩn trên chiếc sofa giữa gian phòng, Simmon Hans đang tự thưởng cho mình một cốc cà phê nhãn hiệu mà anh ưa thích. Nhìn sơ qua, người ta dễ dàng lầm tưởng anh là một vận động viên chuyên nghiệp với nước da rám nắng, cơ thể rắn chắc, chiều cao lên đến 185 centimét cùng đôi mắt màu hổ phách đầy tinh tường. Trên thực tế, ngoài việc là một nhà báo thích yếu tố mạo hiểm và bí ẩn khiêm tay úp rổ của câu lạc bộ bóng rổ anh tham gia, Simmon tự thấy mình chẳng có gì là đặc biệt. 25 tuổi, độc thân, tuần nào cũng phải chạy deadline sát nút - những “tiêu chuẩn” không thể thiếu của một thanh niên thành thị kiểu điển hình.

Simmon mới chuyển lên thành phố này được chưa đầy một năm. Dù phải ở một mình trông một căn hộ đi thuê, anh tự thấy cuộc sống của mình chẳng có gì đáng phàn nàn. Một mặt, anh vẫn có việc làm đàng hoàng và được tự do theo đuổi đam mê - điều mà không phải ai cũng dễ dàng có được. Mặt khác, anh đã quen với việc sống tự lập từ lâu. Năm Simmon 15 tuổi, anh đã mất đi cả cha lẫn mẹ. Cái chết của họ từng là tâm điểm bàn tán của hàng xóm láng giềng trong suốt một thời gian dài. Công cuộc điều tra của cảnh sát đã kết luận hai người họ tự tử vì nợ nần chồng chất, nhưng chẳng ai biết được khoản nợ ấy từ đâu mà ra. Đến tận bây giờ, từng mảng ký ức tồi tệ về cái ngày định mệnh đó đôi lúc vẫn ám ảnh những giấc mơ của anh hằng đêm.

Simmon vừa soạn xong vài cột báo cho chuyên mục mà nhóm của anh phụ trách cho một tờ báo tầm cỡ. Chút nữa thôi, anh sẽ gửi nó qua email tới vài người bạn trong nhóm để hiệu chỉnh. Cuối cùng, bài báo sẽ được gửi lên tòa soạn để chờ được duyệt.

Đảo tròn hai mắt một cách mệt mỏi, anh nhìn xung quanh căn hộ có phần nhỏ bé nhưng ấm cúng và cũng khá đầy đủ tiện nghi của mình. Chính tay anh đã lựa chọn nó trong vô số những căn hộ cho thuê ở khu đô thị sầm uất này. Trên những bức tường màu vàng kem là một vài kệ sách bằng gỗ chất đầy những cuốn tiểu thuyết kinh dị giả tưởng - một niềm đam mê đã ăn sâu vào máu của anh. Stephen King, H. P. Lovecraft, Bram Stoker, Shirley Jackson, không có cái tên nào là không xuất hiện trong bộ sưu tập đồ sộ đó. Ở một góc phòng đặt chiếc giường đơn phủ ga trắng, trông hơi quá đơn giản so với tổng thể căn phòng. Bên cạnh đó là cái bàn nhỏ đặt bóng đèn ngủ lụp xụp và chiếc đồng hồ điện tử. Đối diện với chúng về phía kia căn phòng là một kệ gỗ lớn bày một chậu cây nhỏ và chiếc tivi thông minh. Còn ở giữa phòng chỗ anh đang ngồi lại được đặt một bộ sofa bọc vải xanh, tạo cảm giác đối lập hoàn toàn với bốn bức tường xung quanh.

Một âm thanh chói tai bỗng vang lên làm Simmon giật nảy mình. Mất một lúc, anh mới nhận ra màn hình tivi vừa chuyển qua một chương trình quảng cáo máy hút bụi. Vừa bấm vội nút chuyển kênh, anh vừa lầm bầm nguyền rủa những màn quảng cáo ngày càng màu mè của các nhãn hàng. Cầm ly cà phê bốc khói nghi ngút trên tay, anh từ từ mở cửa ban công và bước ra ngoài. Mặc cho làn gió đêm vuốt ve khuôn mặt, Simmon ngước mắt lên nhìn. Bầu trời vẫn còn tối, nhưng cũng không có bất kì một ngôi sao nào. Cả mặt trăng cũng không. Lớp mây dày từ tận tối hôm qua vẫn giăng đầy trời, chưa chịu buông tha cho chúng. Anh đứng đấy một mình, đầu óc lâng lâng.

“Chắc mình nên nghỉ một chút, dù sao hôm nay cũng là chủ nhật rồi.” - Anh nghĩ.

Trong phòng, tivi đang phát sóng chương trình điểm tin sớm của nhà đài địa phương. Lời tường thuật của người phát thanh viên vang ra tận chỗ anh đang đứng, vẫn vô cảm và lãnh đạm như mọi khi:

“Vào 3 giờ 30 sáng ngày hôm nay, một người bị thương nặng đã được phát hiện tại rừng thông Newline, trong một nhà kho bỏ hoang ở giữa rừng. Khám nghiệm sơ bộ cho thấy nạn nhân bị bắn hai phát súng, một vào bắp đùi và một vào vùng bụng ở vị trí dạ dày, hiện tại tình trạng nạn nhân đang nguy kịch. Bên ngoài cổng công viên Newline ở ngay sát rừng thông, tổ điều tra phát hiện một chiếc Tesla Model 3 màu đỏ cùng một bên gương bị bắn vỡ do đạn súng lục …”

Nghe đến đây, Simmon lập tức tỉnh cả người. Một chiếc Tesla Model 3 màu đỏ, liệu đây có phải là một sự trùng hợp? Anh rảo bước vào trong phòng, hướng mắt về phía tivi. Ảnh hiện trường và chiếc xe đang được chiếu ngay trên màn hình. Nhìn vào hình chiếc xe, anh nhận ra nó có vẻ quen thuộc vô cùng. Tim anh thắt lại vì hoang mang. Rồi anh chú ý hơn vào bức hình bên cạnh. Dù đã bị làm mờ một phần, anh nghĩ mình khó mà nhầm được người trong bức ảnh đó.

“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này ?” - Simmon lo lắng tự hỏi. Anh biết mình cần phải xác minh cho rõ ràng việc này ngay lập tức.

Có lẽ anh phải làm phiền vài người bạn của mình sớm hơn dự tính rồi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau mười lăm phút ngồi trên chiếc xe mô tô quen thuộc phóng vội vàng qua những cung đường tấp nập của nội thành, Simmon dừng xe trước cổng một ngôi nhà trắng khá bề thế. Hai cánh cổng sắt của ngôi nhà được trang trí tinh xảo nhưng trông vẫn vô cùng chắc chắn và kiên cố. Sau bức tường ốp đá là khoảng sân vườn rồng lớn với những chậu cây được chăm sóc cẩn thận. Màu xanh tươi mát của chúng luôn làm anh thấy dễ chịu lạ lùng. Nhưng riêng hôm nay thì không. Simmon dứt mắt khỏi phần sân vườn để nhìn về phía trước. Tọa lạc giữa khu đất là ngôi nhà ba tầng được xây theo kiểu kiến trúc cổ điển của Pháp với những cột trụ và đường cong tinh tế. Đứng từ phía cổng, anh có thể thấy bãi đỗ xe rộng lớn được xây bên trái ngôi nhà chứa đầy xe. Bên cạnh chiếc Porsche kiểu thể thao mà Simmon biết rõ là của chủ căn nhà này là một chiếc Sedan trắng và một con mô tô cùng nhãn hiệu với chiếc mô tô anh sở hữu. Vậy là nhóm bạn của anh đã có mặt đầy đủ.

Sau khi nhấn chuông cửa và chào hỏi vài lời xã giao với vị quản gia sốt sắng, anh dựng chiếc xe của mình bên cạnh chiếc Sedan và rảo bước về phía những bậc tam cấp bằng đá hoa cương của căn nhà. Một bên cửa vẫn đang mở khi Simmon bước vào trong và tiến thẳng tới phòng khách. Ở đó, anh nhìn thấy ba người bạn của mình đang người đứng, người ngồi xung quanh bộ bàn ghế sang trọng, trông có vẻ khá bồn chồn, nôn nóng. Trên bàn bày vài tách trà còn đang bốc khói nghi ngút mà anh đoán là chỉ vừa mới được pha cách đây vài phút, nhưng có vẻ chả ai thèm đoái hoài đến chúng. Khi nhận thấy sự có mặt của anh, cả bọn cơ hồ đều thở phào nhẹ nhõm. Họ lần lượt gật đầu chào anh. Người đầu tiên chủ động phá vỡ sự yên lặng là anh chàng tóc nâu với nước da ngăm tên là Jason:

- Cuối cùng cậu cũng đến. Cả bọn cứ lo cậu cũng bốc hơi theo Alex rồi đấy. Có biết thêm được tí thông tin gì không?

- Nhắn tin cho các cậu xong tôi chạy xe đến đây luôn mà, vẫn chưa kịp tìm hiểu thêm gì cả. Thế còn mọi người thì sao?

- Từ từ đã nào. Các cậu có chắc đó là Alex không đấy? Tôi không thể nhận ra mặt cậu ấy trong bức ảnh được chụp vội vàng như vậy. - Martha, thành viên nữ duy nhất và cũng là bạn gái của Jason chen vào trong khi dùng tay hất vài lọn tóc xoăn lòa xòa trước trán ra phía sau.

- Tối hôm qua chính tôi là người đã làm việc trên văn phòng tòa soạn cùng cậu ấy cho đến lúc hơn 12 giờ đêm. Lúc đó, Alex đã mặc bộ quần áo y hệt như người trong bức ảnh chụp tại hiện trường. Tôi không nghĩ là mình có thể nhầm lẫn được. - Lần này, người trả lời lại là Raymond, một cậu thanh niên đeo kính, tóc vàng, thân hình có hơi thấp hơn Jason một chút và là con trai tổng giám đốc của tòa soạn nơi anh đang làm việc, cũng chính là chủ nhân của ngôi nhà xa hoa này.

Cậu ta tiếp lời:

- Tôi có thu thập được thêm một vài thông tin khác nữa, nhưng là về thời gian gây án được ước tính và các đặc điểm nhận dạng nạn nhân nhằm xác định danh tính. Những miêu tả ấy đều khá giống với Alex. Đằng nào thì nạn nhân cũng mới chỉ được phát hiện có vài tiếng đồng hồ, làm gì có chuyện cảnh sát công khai hết sạch thông tin. Được cái là họ vẫn cung cấp cho chúng ta số điện thoại để liên lạc với tổ điều tra.

- Các cậu có nghĩ mình nên gọi điện tới cho họ không? - Simmon hỏi. Anh đang muốn xác định thực hư chuyện này càng sớm càng tốt, và anh biết nhóm của anh cũng có chung suy nghĩ đó. Một người bạn của họ có thể đang trong tình trạng nguy kịch. Họ đương nhiên không thể ngồi yên một chỗ được.

Sau khi hướng mắt về phía từng người quanh chiếc bàn để hỏi ý kiến của cả nhóm, Jason nói:

- Đó có lẽ là lựa chọn tốt nhất của chúng ta lúc này rồi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Jeon Jungkookie @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
 
Last edited: