Chương 27
@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Empe_Tchanz @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
Hai tiếng đồng hồ trước, trên đường Crossland Cort đã xuất hiện hai vị khách không mời.
- Có gọi được cho họ không? - David vừa xem xét chiếc xe đã cạn sạch xăng bị bỏ lại trên đường vừa hỏi Raymond.
Đứng dựa lưng vào chiếc Porsche, Raymond chú mục vào màn hình điện thoại, tay gõ nhịp lên lớp sơn mới coóng bên ngoài nắp ca-pô ra chiều sốt ruột. Trên đường tới đây, anh đã được nghe David kể lại mọi chuyện. Đến nước này thì anh không tài nào đứng ngoài cuộc được nữa. Anh thử gọi lại cho hai người bạn, nhưng kết quả vẫn vậy:
- Chịu thôi. Chẳng ai nghe máy cả. Còn chỗ anh thì sao, có phát hiện ra gì không?
David trả lời ngập ngừng trong khi dán mắt vào chấm sáng đèn pin đang lần theo những dấu vết trên mặt đất:
- Ở lề đường có dấu chân còn khá mới của bốn người khác nhau, trong số đó có dấu chân của hai người xuất phát từ chỗ chiếc mô tô. Nhưng trên đoạn đường mòn dẫn vào căn nhà lại có thêm rất nhiều dấu chân khá sâu, cả ngược cả xuôi. Tất cả đều hướng về phía căn nhà kia. - Tay David chỉ về phía dinh thự số 34.
Raymond bước tới đứng cạnh anh thanh tra và hướng mắt theo cánh tay đang giơ thẳng của anh ta. Chỉ một cái nhìn thoáng qua là đã đủ để anh nhận ra:
- Căn dinh thự đó … chúng tôi từng vào một lần trước đây rồi thì phải. Anh nghĩ Simmon và Jason bị bọn sát thủ đuổi vào tận đó à?
- Có lẽ vậy. Họ dùng mô tô để chạy thoát khỏi chúng, giữa đường thì hết xăng nên đánh liều tìm chỗ trốn.
Nghe vậy, Raymond không chút chần chừ quay người tiến về phía cánh cổng hoen gỉ phía cuối lối mòn. Nhưng chưa được vài bước, David đã kéo giật anh lại một cách dứt khoát:
- Cậu ở yên đây, không được đi đâu cả!
- Thế anh định bỏ mặc họ trong đó cùng lũ sát nhân à? - Raymond hỏi lại, giọng gay gắt.
- Cậu có thấy cái xe nào ngoài xe của chúng ta không hả? Nhìn mấy dấu chân lún sâu hơn phía kia đi. Họ bị chúng bắt đi rồi. Tôi không biết tại sao chúng lại mất công làm vậy thay vì xử lý tại chỗ, nhưng nhiều khả năng họ vẫn còn sống. - David đáp lại một cách hờ hững. - Cậu có điếu thuốc nào không? Tầm này mà không làm một điếu thì tôi chẳng làm gì được.
Raymond nhìn viên thanh tra như thể nhìn một gã điên:
- Anh nghiêm túc đấy à?
- Chưa bao giờ nghiêm túc hơn. - David đáp.
- Tôi không hút thuốc. Nhưng chắc trong xe vẫn còn vài gói Marlboro. Gu của bố tôi đấy.
- Hãng gì cũng được, chẳng quan trọng. Cho tôi mượn chìa khóa xe.
Do dự một lúc, Raymond bèn thảy chiếc chìa khóa về phía thanh tra David. Dù xung quanh đang tối om, anh thanh tra vẫn bắt được nó một cách dễ dàng trước khi biến mất trong màn đêm. Chỉ còn một mình Raymond đứng nhìn tòa dinh thự bị bao trùm bởi bóng tối, mặc kệ làn gió đêm mang theo mùi cỏ dại thổi qua mặt. Đêm nay trăng sáng tới mức anh nhìn rõ cả mặt đồng hồ dưới phần chóp tòa nhà. Một cơn ớn lạnh chợt chạy dọc theo cột sống khi anh nhìn lên hai cây kim không chút sức sống đứng bất động tại mốc 6 giờ 6 phút. Nhất thời, anh có cảm giác thời gian như dừng lại - một quãng ngừng trước khi tai họa ập đến. Mãi đến lúc nghe thấy tiếng động cơ xe, Raymond mới nhận ra điều bất thường. Anh vội vã lao ra tới đường lớn, song chiếc Porsche đã quay ngoắt 180 độ, đèn pha bật lên sáng rực.
- David, anh định làm cái quỷ gì vậy? - Raymond gào lên.
Qua cửa kính, David đáp:
- Tôi cần mượn con xe của cậu một chút. Cậu nên gọi taxi về đi. Hoặc ở lại chờ đội điều tra đến cũng được.
- Nhưng anh định đi đâu cơ chứ? - Raymond vẫn cố chạy theo.
- Tới chỗ hai anh bạn của cậu. Tôi không thể để cậu bị cuốn vào vụ này thêm nữa.
Ngay sau đó, cửa xe đóng lại. Trước khi Raymond kịp ngăn cản, chiếc xe đã phóng vọt đi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngồi trước màn hình đang chiếu lại những hình ảnh được quay trực tiếp từ bốn chiếc camera được bố trí khắp “phòng giam”, người đàn ông lạ mặt chăm chú quan sát phản ứng của Simmon Hans. Y tự hỏi đằng sau đôi mắt đầy xáo động kia là thứ gì. Sửng sốt? Tuyệt vọng? Hay nghi hoặc? Nhưng y chắc chắn mình đã thấy được những tia sợ hãi. Nỗi sợ trước mối đe dọa. Nỗi sợ trước bí mật kinh hoàng sắp được tiết lộ. Lạ lùng thay, y lại cảm thấy ghen tị với thứ cảm xúc tự nhiên ấy. Nỗi sợ chính là biểu hiện rõ ràng nhất của khao khát sinh tồn. Tiếc rằng phần tình cảm con người trong y chẳng còn đủ để làm y thấy sợ trước bất kỳ thứ gì nữa. Từ rất lâu về trước, y đã buộc phải gạt bỏ những xúc cảm bất lợi để tiếp tục tồn tại. Để rồi đến cuối cùng, y nhận ra mình chỉ còn lại sự tồn tại đơn thuần, hệt như cái vỏ ốc trống rỗng được rót đầy bởi thứ âm thanh của thù hận. Y đã định sẽ mang theo tất cả sự thật xuống mồ. Tuy vậy, sau một hồi đắn đo, y quyết định rằng Simmon Hans xứng đáng được biết sự thật.
Tựa như đang tua lại cuốn băng cũ, y bắt đầu kể lại câu chuyện của đời mình …
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày đó, y vẫn còn là một cậu thiếu niên mang trong mình những ước mơ và hoài bão của tuổi trẻ. Bố mẹ mất sớm, y lớn lên với người anh cùng mẹ khác cha của mình. Để nuôi sống cả hai, người anh trai đã bị cuốn vào giới giang hồ đầy biến động. Từ một gã đánh thuê, vị thế của anh ấy dần trở nên vững chắc đến mức chẳng kẻ nào dám đụng đến. Nhưng cái giá phải trả cũng đắt vô cùng. Một khi đã đặt chân vào thế giới ngầm thì chẳng còn đường mà lui nữa. Biết rõ điều đó, y càng cố gắng gấp bội để không trở thành gánh nặng cho anh. Bằng những nỗ lực không ngừng nghỉ ấy, y đã tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng với tấm bằng loại ưu. Với số tiền tích cóp được, y tự thành lập một công ty nhỏ và bắt đầu hiện thực hóa giấc mơ trở thành một doanh nhân thành đạt.
Và rồi, y nhận ra sự khắc nghiệt của cuộc đời …
Ngay từng thương vụ đầu tiên, y đã dính phải cạm bẫy của Patrick Yates, kẻ lúc ấy mới chỉ là tay lừa đảo dưới trướng một gã trùm sừng sỏ. Dưới lốt giám đốc một tổ chức hỗ trợ vốn cho doanh nghiệp vừa và nhỏ, Patrick mời y đến thảo luận trong một văn phòng sáng sủa và đầy trang nhã. Hắn đề nghị đầu tư vào công ty y một khoản tiền khổng lồ với điều kiện là một số tiền cọc trước. Nếu có số vốn đó, y có thể bắt tay vào thực hiện bất kỳ kế hoạch kinh doanh nào mà không cần phải tìm thêm nguồn đầu tư hay vay vốn lãi suất cao. Trước miếng mồi béo bở của Patrick, y đã đồng ý ngay mà chẳng chút nghi ngờ.
Tuy nhiên, sau nhiều ngày chờ đợi, phần tiền vốn đã hứa vẫn chưa đến được tay y. Như trong một cơn ác mộng, y cố bám víu lấy chút hy vọng cuối cùng và tìm đến tận văn phòng của Patrick. Đúng như y lo sợ, tổ chức mờ ám kia đã không cánh mà bay. Y đã dò hỏi cả phía cho thuê mặt bằng nhưng chỉ nhận lại những cái lắc đầu. Đến cả tờ hối phiếu được ứng trước cũng không tài nào thanh toán nổi. Vậy là trong vòng một tháng sau khi khởi nghiệp, y đã hoàn toàn trắng tay.
Khoảng thời gian sau đó là chương tăm tối nhất trong cuộc đời vốn dĩ đã tối tăm của y. Không còn tiền bạc, không còn ước mơ, cũng không còn niềm tin, y giống như chiếc lá khô bị cuốn theo dòng chảy nghiệt ngã của số phận. Y chẳng biết gì hơn ngoài dằn vặt sai lầm của chính mình và tự trách bản thân đã quá thiếu thận trọng. Đã có lúc y định tự tìm đến cái chết, nhưng bổn phận còn chưa hoàn thành với người anh đã ngăn y lại. Dù chỉ có chung nửa dòng máu, anh em y là những người thân duy nhất của nhau, bị ràng buộc với nhau bởi thứ liên kết còn bền chặt hơn cả tình máu mủ. Ít nhất, y vẫn còn lại một lý do để tiếp tục sống.
Chính vào thời điểm đó, vợ chồng nhà Hans đã tìm tới y.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Có gọi được cho họ không? - David vừa xem xét chiếc xe đã cạn sạch xăng bị bỏ lại trên đường vừa hỏi Raymond.
Đứng dựa lưng vào chiếc Porsche, Raymond chú mục vào màn hình điện thoại, tay gõ nhịp lên lớp sơn mới coóng bên ngoài nắp ca-pô ra chiều sốt ruột. Trên đường tới đây, anh đã được nghe David kể lại mọi chuyện. Đến nước này thì anh không tài nào đứng ngoài cuộc được nữa. Anh thử gọi lại cho hai người bạn, nhưng kết quả vẫn vậy:
- Chịu thôi. Chẳng ai nghe máy cả. Còn chỗ anh thì sao, có phát hiện ra gì không?
David trả lời ngập ngừng trong khi dán mắt vào chấm sáng đèn pin đang lần theo những dấu vết trên mặt đất:
- Ở lề đường có dấu chân còn khá mới của bốn người khác nhau, trong số đó có dấu chân của hai người xuất phát từ chỗ chiếc mô tô. Nhưng trên đoạn đường mòn dẫn vào căn nhà lại có thêm rất nhiều dấu chân khá sâu, cả ngược cả xuôi. Tất cả đều hướng về phía căn nhà kia. - Tay David chỉ về phía dinh thự số 34.
Raymond bước tới đứng cạnh anh thanh tra và hướng mắt theo cánh tay đang giơ thẳng của anh ta. Chỉ một cái nhìn thoáng qua là đã đủ để anh nhận ra:
- Căn dinh thự đó … chúng tôi từng vào một lần trước đây rồi thì phải. Anh nghĩ Simmon và Jason bị bọn sát thủ đuổi vào tận đó à?
- Có lẽ vậy. Họ dùng mô tô để chạy thoát khỏi chúng, giữa đường thì hết xăng nên đánh liều tìm chỗ trốn.
Nghe vậy, Raymond không chút chần chừ quay người tiến về phía cánh cổng hoen gỉ phía cuối lối mòn. Nhưng chưa được vài bước, David đã kéo giật anh lại một cách dứt khoát:
- Cậu ở yên đây, không được đi đâu cả!
- Thế anh định bỏ mặc họ trong đó cùng lũ sát nhân à? - Raymond hỏi lại, giọng gay gắt.
- Cậu có thấy cái xe nào ngoài xe của chúng ta không hả? Nhìn mấy dấu chân lún sâu hơn phía kia đi. Họ bị chúng bắt đi rồi. Tôi không biết tại sao chúng lại mất công làm vậy thay vì xử lý tại chỗ, nhưng nhiều khả năng họ vẫn còn sống. - David đáp lại một cách hờ hững. - Cậu có điếu thuốc nào không? Tầm này mà không làm một điếu thì tôi chẳng làm gì được.
Raymond nhìn viên thanh tra như thể nhìn một gã điên:
- Anh nghiêm túc đấy à?
- Chưa bao giờ nghiêm túc hơn. - David đáp.
- Tôi không hút thuốc. Nhưng chắc trong xe vẫn còn vài gói Marlboro. Gu của bố tôi đấy.
- Hãng gì cũng được, chẳng quan trọng. Cho tôi mượn chìa khóa xe.
Do dự một lúc, Raymond bèn thảy chiếc chìa khóa về phía thanh tra David. Dù xung quanh đang tối om, anh thanh tra vẫn bắt được nó một cách dễ dàng trước khi biến mất trong màn đêm. Chỉ còn một mình Raymond đứng nhìn tòa dinh thự bị bao trùm bởi bóng tối, mặc kệ làn gió đêm mang theo mùi cỏ dại thổi qua mặt. Đêm nay trăng sáng tới mức anh nhìn rõ cả mặt đồng hồ dưới phần chóp tòa nhà. Một cơn ớn lạnh chợt chạy dọc theo cột sống khi anh nhìn lên hai cây kim không chút sức sống đứng bất động tại mốc 6 giờ 6 phút. Nhất thời, anh có cảm giác thời gian như dừng lại - một quãng ngừng trước khi tai họa ập đến. Mãi đến lúc nghe thấy tiếng động cơ xe, Raymond mới nhận ra điều bất thường. Anh vội vã lao ra tới đường lớn, song chiếc Porsche đã quay ngoắt 180 độ, đèn pha bật lên sáng rực.
- David, anh định làm cái quỷ gì vậy? - Raymond gào lên.
Qua cửa kính, David đáp:
- Tôi cần mượn con xe của cậu một chút. Cậu nên gọi taxi về đi. Hoặc ở lại chờ đội điều tra đến cũng được.
- Nhưng anh định đi đâu cơ chứ? - Raymond vẫn cố chạy theo.
- Tới chỗ hai anh bạn của cậu. Tôi không thể để cậu bị cuốn vào vụ này thêm nữa.
Ngay sau đó, cửa xe đóng lại. Trước khi Raymond kịp ngăn cản, chiếc xe đã phóng vọt đi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngồi trước màn hình đang chiếu lại những hình ảnh được quay trực tiếp từ bốn chiếc camera được bố trí khắp “phòng giam”, người đàn ông lạ mặt chăm chú quan sát phản ứng của Simmon Hans. Y tự hỏi đằng sau đôi mắt đầy xáo động kia là thứ gì. Sửng sốt? Tuyệt vọng? Hay nghi hoặc? Nhưng y chắc chắn mình đã thấy được những tia sợ hãi. Nỗi sợ trước mối đe dọa. Nỗi sợ trước bí mật kinh hoàng sắp được tiết lộ. Lạ lùng thay, y lại cảm thấy ghen tị với thứ cảm xúc tự nhiên ấy. Nỗi sợ chính là biểu hiện rõ ràng nhất của khao khát sinh tồn. Tiếc rằng phần tình cảm con người trong y chẳng còn đủ để làm y thấy sợ trước bất kỳ thứ gì nữa. Từ rất lâu về trước, y đã buộc phải gạt bỏ những xúc cảm bất lợi để tiếp tục tồn tại. Để rồi đến cuối cùng, y nhận ra mình chỉ còn lại sự tồn tại đơn thuần, hệt như cái vỏ ốc trống rỗng được rót đầy bởi thứ âm thanh của thù hận. Y đã định sẽ mang theo tất cả sự thật xuống mồ. Tuy vậy, sau một hồi đắn đo, y quyết định rằng Simmon Hans xứng đáng được biết sự thật.
Tựa như đang tua lại cuốn băng cũ, y bắt đầu kể lại câu chuyện của đời mình …
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày đó, y vẫn còn là một cậu thiếu niên mang trong mình những ước mơ và hoài bão của tuổi trẻ. Bố mẹ mất sớm, y lớn lên với người anh cùng mẹ khác cha của mình. Để nuôi sống cả hai, người anh trai đã bị cuốn vào giới giang hồ đầy biến động. Từ một gã đánh thuê, vị thế của anh ấy dần trở nên vững chắc đến mức chẳng kẻ nào dám đụng đến. Nhưng cái giá phải trả cũng đắt vô cùng. Một khi đã đặt chân vào thế giới ngầm thì chẳng còn đường mà lui nữa. Biết rõ điều đó, y càng cố gắng gấp bội để không trở thành gánh nặng cho anh. Bằng những nỗ lực không ngừng nghỉ ấy, y đã tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng với tấm bằng loại ưu. Với số tiền tích cóp được, y tự thành lập một công ty nhỏ và bắt đầu hiện thực hóa giấc mơ trở thành một doanh nhân thành đạt.
Và rồi, y nhận ra sự khắc nghiệt của cuộc đời …
Ngay từng thương vụ đầu tiên, y đã dính phải cạm bẫy của Patrick Yates, kẻ lúc ấy mới chỉ là tay lừa đảo dưới trướng một gã trùm sừng sỏ. Dưới lốt giám đốc một tổ chức hỗ trợ vốn cho doanh nghiệp vừa và nhỏ, Patrick mời y đến thảo luận trong một văn phòng sáng sủa và đầy trang nhã. Hắn đề nghị đầu tư vào công ty y một khoản tiền khổng lồ với điều kiện là một số tiền cọc trước. Nếu có số vốn đó, y có thể bắt tay vào thực hiện bất kỳ kế hoạch kinh doanh nào mà không cần phải tìm thêm nguồn đầu tư hay vay vốn lãi suất cao. Trước miếng mồi béo bở của Patrick, y đã đồng ý ngay mà chẳng chút nghi ngờ.
Tuy nhiên, sau nhiều ngày chờ đợi, phần tiền vốn đã hứa vẫn chưa đến được tay y. Như trong một cơn ác mộng, y cố bám víu lấy chút hy vọng cuối cùng và tìm đến tận văn phòng của Patrick. Đúng như y lo sợ, tổ chức mờ ám kia đã không cánh mà bay. Y đã dò hỏi cả phía cho thuê mặt bằng nhưng chỉ nhận lại những cái lắc đầu. Đến cả tờ hối phiếu được ứng trước cũng không tài nào thanh toán nổi. Vậy là trong vòng một tháng sau khi khởi nghiệp, y đã hoàn toàn trắng tay.
Khoảng thời gian sau đó là chương tăm tối nhất trong cuộc đời vốn dĩ đã tối tăm của y. Không còn tiền bạc, không còn ước mơ, cũng không còn niềm tin, y giống như chiếc lá khô bị cuốn theo dòng chảy nghiệt ngã của số phận. Y chẳng biết gì hơn ngoài dằn vặt sai lầm của chính mình và tự trách bản thân đã quá thiếu thận trọng. Đã có lúc y định tự tìm đến cái chết, nhưng bổn phận còn chưa hoàn thành với người anh đã ngăn y lại. Dù chỉ có chung nửa dòng máu, anh em y là những người thân duy nhất của nhau, bị ràng buộc với nhau bởi thứ liên kết còn bền chặt hơn cả tình máu mủ. Ít nhất, y vẫn còn lại một lý do để tiếp tục sống.
Chính vào thời điểm đó, vợ chồng nhà Hans đã tìm tới y.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Empe_Tchanz @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
Last edited: