Tài năng HMF [Sáng tác] Truyện dài: Vụ án kỳ lạ (END)

Lê Duy Vũ

Học sinh tiến bộ
Thành viên
19 Tháng ba 2017
447
862
164
19
Thanh Hóa
Thanh Hóa
Chương 27

Hai tiếng đồng hồ trước, trên đường Crossland Cort đã xuất hiện hai vị khách không mời.

- Có gọi được cho họ không? - David vừa xem xét chiếc xe đã cạn sạch xăng bị bỏ lại trên đường vừa hỏi Raymond.

Đứng dựa lưng vào chiếc Porsche, Raymond chú mục vào màn hình điện thoại, tay gõ nhịp lên lớp sơn mới coóng bên ngoài nắp ca-pô ra chiều sốt ruột. Trên đường tới đây, anh đã được nghe David kể lại mọi chuyện. Đến nước này thì anh không tài nào đứng ngoài cuộc được nữa. Anh thử gọi lại cho hai người bạn, nhưng kết quả vẫn vậy:

- Chịu thôi. Chẳng ai nghe máy cả. Còn chỗ anh thì sao, có phát hiện ra gì không?

David trả lời ngập ngừng trong khi dán mắt vào chấm sáng đèn pin đang lần theo những dấu vết trên mặt đất:

- Ở lề đường có dấu chân còn khá mới của bốn người khác nhau, trong số đó có dấu chân của hai người xuất phát từ chỗ chiếc mô tô. Nhưng trên đoạn đường mòn dẫn vào căn nhà lại có thêm rất nhiều dấu chân khá sâu, cả ngược cả xuôi. Tất cả đều hướng về phía căn nhà kia. - Tay David chỉ về phía dinh thự số 34.

Raymond bước tới đứng cạnh anh thanh tra và hướng mắt theo cánh tay đang giơ thẳng của anh ta. Chỉ một cái nhìn thoáng qua là đã đủ để anh nhận ra:

- Căn dinh thự đó … chúng tôi từng vào một lần trước đây rồi thì phải. Anh nghĩ Simmon và Jason bị bọn sát thủ đuổi vào tận đó à?

- Có lẽ vậy. Họ dùng mô tô để chạy thoát khỏi chúng, giữa đường thì hết xăng nên đánh liều tìm chỗ trốn.

Nghe vậy, Raymond không chút chần chừ quay người tiến về phía cánh cổng hoen gỉ phía cuối lối mòn. Nhưng chưa được vài bước, David đã kéo giật anh lại một cách dứt khoát:

- Cậu ở yên đây, không được đi đâu cả!

- Thế anh định bỏ mặc họ trong đó cùng lũ sát nhân à? - Raymond hỏi lại, giọng gay gắt.

- Cậu có thấy cái xe nào ngoài xe của chúng ta không hả? Nhìn mấy dấu chân lún sâu hơn phía kia đi. Họ bị chúng bắt đi rồi. Tôi không biết tại sao chúng lại mất công làm vậy thay vì xử lý tại chỗ, nhưng nhiều khả năng họ vẫn còn sống. - David đáp lại một cách hờ hững. - Cậu có điếu thuốc nào không? Tầm này mà không làm một điếu thì tôi chẳng làm gì được.

Raymond nhìn viên thanh tra như thể nhìn một gã điên:

- Anh nghiêm túc đấy à?

- Chưa bao giờ nghiêm túc hơn. - David đáp.

- Tôi không hút thuốc. Nhưng chắc trong xe vẫn còn vài gói Marlboro. Gu của bố tôi đấy.

- Hãng gì cũng được, chẳng quan trọng. Cho tôi mượn chìa khóa xe.

Do dự một lúc, Raymond bèn thảy chiếc chìa khóa về phía thanh tra David. Dù xung quanh đang tối om, anh thanh tra vẫn bắt được nó một cách dễ dàng trước khi biến mất trong màn đêm. Chỉ còn một mình Raymond đứng nhìn tòa dinh thự bị bao trùm bởi bóng tối, mặc kệ làn gió đêm mang theo mùi cỏ dại thổi qua mặt. Đêm nay trăng sáng tới mức anh nhìn rõ cả mặt đồng hồ dưới phần chóp tòa nhà. Một cơn ớn lạnh chợt chạy dọc theo cột sống khi anh nhìn lên hai cây kim không chút sức sống đứng bất động tại mốc 6 giờ 6 phút. Nhất thời, anh có cảm giác thời gian như dừng lại - một quãng ngừng trước khi tai họa ập đến. Mãi đến lúc nghe thấy tiếng động cơ xe, Raymond mới nhận ra điều bất thường. Anh vội vã lao ra tới đường lớn, song chiếc Porsche đã quay ngoắt 180 độ, đèn pha bật lên sáng rực.

- David, anh định làm cái quỷ gì vậy? - Raymond gào lên.

Qua cửa kính, David đáp:

- Tôi cần mượn con xe của cậu một chút. Cậu nên gọi taxi về đi. Hoặc ở lại chờ đội điều tra đến cũng được.

- Nhưng anh định đi đâu cơ chứ? - Raymond vẫn cố chạy theo.

- Tới chỗ hai anh bạn của cậu. Tôi không thể để cậu bị cuốn vào vụ này thêm nữa.

Ngay sau đó, cửa xe đóng lại. Trước khi Raymond kịp ngăn cản, chiếc xe đã phóng vọt đi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngồi trước màn hình đang chiếu lại những hình ảnh được quay trực tiếp từ bốn chiếc camera được bố trí khắp “phòng giam”, người đàn ông lạ mặt chăm chú quan sát phản ứng của Simmon Hans. Y tự hỏi đằng sau đôi mắt đầy xáo động kia là thứ gì. Sửng sốt? Tuyệt vọng? Hay nghi hoặc? Nhưng y chắc chắn mình đã thấy được những tia sợ hãi. Nỗi sợ trước mối đe dọa. Nỗi sợ trước bí mật kinh hoàng sắp được tiết lộ. Lạ lùng thay, y lại cảm thấy ghen tị với thứ cảm xúc tự nhiên ấy. Nỗi sợ chính là biểu hiện rõ ràng nhất của khao khát sinh tồn. Tiếc rằng phần tình cảm con người trong y chẳng còn đủ để làm y thấy sợ trước bất kỳ thứ gì nữa. Từ rất lâu về trước, y đã buộc phải gạt bỏ những xúc cảm bất lợi để tiếp tục tồn tại. Để rồi đến cuối cùng, y nhận ra mình chỉ còn lại sự tồn tại đơn thuần, hệt như cái vỏ ốc trống rỗng được rót đầy bởi thứ âm thanh của thù hận. Y đã định sẽ mang theo tất cả sự thật xuống mồ. Tuy vậy, sau một hồi đắn đo, y quyết định rằng Simmon Hans xứng đáng được biết sự thật.

Tựa như đang tua lại cuốn băng cũ, y bắt đầu kể lại câu chuyện của đời mình …

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày đó, y vẫn còn là một cậu thiếu niên mang trong mình những ước mơ và hoài bão của tuổi trẻ. Bố mẹ mất sớm, y lớn lên với người anh cùng mẹ khác cha của mình. Để nuôi sống cả hai, người anh trai đã bị cuốn vào giới giang hồ đầy biến động. Từ một gã đánh thuê, vị thế của anh ấy dần trở nên vững chắc đến mức chẳng kẻ nào dám đụng đến. Nhưng cái giá phải trả cũng đắt vô cùng. Một khi đã đặt chân vào thế giới ngầm thì chẳng còn đường mà lui nữa. Biết rõ điều đó, y càng cố gắng gấp bội để không trở thành gánh nặng cho anh. Bằng những nỗ lực không ngừng nghỉ ấy, y đã tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng với tấm bằng loại ưu. Với số tiền tích cóp được, y tự thành lập một công ty nhỏ và bắt đầu hiện thực hóa giấc mơ trở thành một doanh nhân thành đạt.

Và rồi, y nhận ra sự khắc nghiệt của cuộc đời …

Ngay từng thương vụ đầu tiên, y đã dính phải cạm bẫy của Patrick Yates, kẻ lúc ấy mới chỉ là tay lừa đảo dưới trướng một gã trùm sừng sỏ. Dưới lốt giám đốc một tổ chức hỗ trợ vốn cho doanh nghiệp vừa và nhỏ, Patrick mời y đến thảo luận trong một văn phòng sáng sủa và đầy trang nhã. Hắn đề nghị đầu tư vào công ty y một khoản tiền khổng lồ với điều kiện là một số tiền cọc trước. Nếu có số vốn đó, y có thể bắt tay vào thực hiện bất kỳ kế hoạch kinh doanh nào mà không cần phải tìm thêm nguồn đầu tư hay vay vốn lãi suất cao. Trước miếng mồi béo bở của Patrick, y đã đồng ý ngay mà chẳng chút nghi ngờ.

Tuy nhiên, sau nhiều ngày chờ đợi, phần tiền vốn đã hứa vẫn chưa đến được tay y. Như trong một cơn ác mộng, y cố bám víu lấy chút hy vọng cuối cùng và tìm đến tận văn phòng của Patrick. Đúng như y lo sợ, tổ chức mờ ám kia đã không cánh mà bay. Y đã dò hỏi cả phía cho thuê mặt bằng nhưng chỉ nhận lại những cái lắc đầu. Đến cả tờ hối phiếu được ứng trước cũng không tài nào thanh toán nổi. Vậy là trong vòng một tháng sau khi khởi nghiệp, y đã hoàn toàn trắng tay.

Khoảng thời gian sau đó là chương tăm tối nhất trong cuộc đời vốn dĩ đã tối tăm của y. Không còn tiền bạc, không còn ước mơ, cũng không còn niềm tin, y giống như chiếc lá khô bị cuốn theo dòng chảy nghiệt ngã của số phận. Y chẳng biết gì hơn ngoài dằn vặt sai lầm của chính mình và tự trách bản thân đã quá thiếu thận trọng. Đã có lúc y định tự tìm đến cái chết, nhưng bổn phận còn chưa hoàn thành với người anh đã ngăn y lại. Dù chỉ có chung nửa dòng máu, anh em y là những người thân duy nhất của nhau, bị ràng buộc với nhau bởi thứ liên kết còn bền chặt hơn cả tình máu mủ. Ít nhất, y vẫn còn lại một lý do để tiếp tục sống.

Chính vào thời điểm đó, vợ chồng nhà Hans đã tìm tới y.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------​

@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Empe_Tchanz @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
 
Last edited:
  • Like
Reactions: Hy _ Nhiên

Lê Duy Vũ

Học sinh tiến bộ
Thành viên
19 Tháng ba 2017
447
862
164
19
Thanh Hóa
Thanh Hóa
Chương 28

Qua hình ảnh từ camera, y có thể thấy trên khuôn mặt của Simmon Hans chỉ còn lại sự bất ngờ tột độ, sự bất ngờ mà hẳn là ai cũng sẽ trải qua khi ký ức tưởng chừng như kinh khủng nhất của mình hóa ra lại có thể kinh khủng hơn thế nữa. Sau một hồi á khẩu, cậu ta mới thất thần lên tiếng:

- Bố mẹ tôi ư?

- Phải, là bố mẹ cậu. Tôi đoán họ đã chọn cách che giấu bí mật để bảo vệ con trai mình. Hẳn là cậu cũng biết họ đã mắc phải một khoản nợ rất lớn.

Simmon Hans gật đầu xác nhận:

- Mãi sau khi bố mẹ qua đời tôi mới được biết chuyện đó. Bên phía cảnh sát đã kết luận đó là nguyên nhân khiến họ tự tử.

Nguyên nhân tự tử à… Y không kìm được tiếng cười chua chát. Quỷ tha ma bắt gã Patrick. Quỷ tha ma bắt cái uy lực của đồng tiền. Đến cả người chết mà chúng cũng không tha.

- Để tôi nói cho cậu biết, cái kết luận đó đáng giá cả một khoản lớn đấy. - Y hạ giọng và tiếp tục câu chuyện còn dang dở. - Có thể cậu không tin, nhưng Patrick Yates mới là thủ phạm thực sự đã đẩy họ đến chỗ chết.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau lần gặp mặt với vợ chồng nhà Hans, y mới biết họ cũng là nạn nhân của Patrick Yates giống y. Tuy vậy, thay vì chịu thua một cách hèn nhát, họ đã cất công thu thập bằng chứng để đâm đơn kiện hắn ra tòa. “Chúng tôi không giành lại công bằng cho mình. Chúng tôi chỉ muốn giữ lại công bằng cho những người không đáng bị mất đi nó.” - Họ đã nói vậy với y. Để chuẩn bị cho vụ kiện, họ đang cần thêm càng nhiều lời khai từ những người bị hại càng tốt. Như thể chết đuối vớ được cọc, y lập tức đồng ý tham gia cùng họ. Hơn bao giờ hết, y biết mình cần một mục tiêu để hướng đến, để tự làm mình bận bịu, hay đơn thuần là để tiếp tục níu kéo sự sống.

Suốt một tháng trời sau đó, y đã tìm đến hàng chục nạn nhân xấu số, được nghe kể lại những câu chuyện bi thảm không kém gì số phận của y. Để rồi y cảm thấy may mắn thay cho chính mình. Y chỉ mất đi niềm tin và ước mơ, những thứ viển vông nhỏ bé không đáng kể của tuổi trẻ, trong khi có người đã mất cả gia sản, thậm chí là cả cuộc đời vì một phút thiếu tỉnh táo. Với y, vụ kiện đã trở thành một cuộc thánh chiến, một nhiệm vụ mà y quyết tâm sẽ dốc hết sức mình. Y thức trắng nhiều đêm liền để hoàn thành các giấy tờ và thủ tục cần thiết, lòng tin chắc rằng công lý sẽ đứng về phía mình.

Tiếc thay, hiện thực đã dội một gáo nước lạnh lên toàn bộ công sức mà y bỏ ra. Mặc kệ những lập luận và bằng chứng đanh thép của các nạn nhân, đám thẩm phán chẳng thèm để tâm đến nửa lời. Với sự chống lưng của gã trùm xã hội đen nọ, Patrick Yates đã mua chuộc gần hết thành viên của bồi thẩm đoàn và cả các luật sư tham gia vụ kiện. Và một khi đã ăn tiền rồi, công việc của các viên chức đáng kính ấy chỉ là ngồi đó, vận dụng hết những điều luật từng được thảo ra lẫn chưa thảo ra để tiến tới cái kết luận mà Patrick mong muốn.

Đơn kiện từ phía các nạn nhân đã bị bác bỏ hoàn toàn.

Ngày hôm đó, y đã hiểu được cách mà xã hội này vận hành, điều mà chẳng có cuốn sách giáo khoa nào từng nói cho y biết. Công lý, hay chỉ đơn giản là món đồ quyền lực được đem ra đấu giá? Pháp luật, hay chỉ đơn thuần là công cụ để phục vụ cho những kẻ có tiền? Ngay từ đầu, có lẽ thứ mang tên lẽ phải đã chẳng hề tồn tại. Hoặc giả như có đi chăng nữa, hẳn nó cũng bị vặn xoắn như một sợi dây thép để tạo ra cái khung mà trên đó người ta treo lên nào là dối trá, nào là lợi nhuận, nào là những mạng người. Lần thứ hai trong đời, y được nếm trải cảm giác bất lực và mất phương hướng hoàn toàn.

Họa vô đơn chí, y lại hay tin vợ chồng Hans tự tử. Đến cuối cùng, chính nỗi đắng cay mới là kẻ chiến thắng. Cái chết của họ là mồi lửa hoàn hảo cho ngọn lửa rực sáng trong y. Trước khi chết, họ đã gửi cho y bản kế hoạch trả thù không tưởng đã được họ vẽ ra trong trí tưởng tượng. Có Chúa mới biết vì sao hai con người đáng kính ấy có thể nghĩ ra cả một kế hoạch chi tiết đến nhường ấy. Nhưng y không quan tâm. Y biết chính xác mình phải làm gì. Muốn giết thú dữ, chỉ còn cách chơi theo luật rừng. Với một kẻ chẳng còn gì để mất, thù hận chính là thứ vũ khí sắc bén nhất, còn luật rừng lại trở thành thứ luật chơi hoàn hảo nhất.

Y tìm đến người anh của mình, nay đã là thành viên cộm cán của một băng đảng lớn mạnh đang đối địch với băng của Patrick Yates. Chỉ bằng vài cái búng tay, anh trai y đã biến y thành dân anh chị theo đúng nghĩa. Từ chỗ một gã lính mới, y bắt đầu công cuộc xây dựng thanh thế. Sau một thời gian ngắn, cùng với sự giúp đỡ từ người anh, y đã lần lượt leo lên từng nấc thang một, cho đến khi nắm trong tay đủ thế và lực để biến kế hoạch trả thù kia thành sự thực. Y chiêu mộ Elle Kelly - người từng mất đi em trai dưới tay Patrick Yates, buộc William Gray phải hợp tác với mình và thuê hai gã sát thủ khét tiếng để đảm bảo kế hoạch diễn ra trơn tru.

Sau khi các quân cờ đã vào đúng vị trí xuất phát, ván cờ báo thù chính thức được bắt đầu.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ một đài quan sát cách đó không xa, David Stampson bước ra khỏi thang máy, trên người khoác bộ đồ còn nguyên nhãn mác mà anh vừa mua vội bằng thẻ tín dụng của mình. Anh có thể thề là gã thu ngân đã nhìn bộ dạng thảm hại đối lập hoàn toàn với chiếc xe bóng bẩy mà anh đang cầm lái với vẻ nghi ngại hiện rõ trên mặt. Nhưng đó không phải vấn đề đáng bận tâm. David cẩn thận quan sát xung quanh, cố gắng giấu đi thứ mùi cháy sém thoang thoảng quanh người và một bên chân vẫn còn đang đau nhói. Anh thấy rất nhiều người đang xúm quanh những cặp ống nhòm và kính thiên văn được xếp thành hàng, chốc chốc lại quan sát khung cảnh bầu trời đêm dệt đầy những ngôi sao lấp lánh như một đám kim tuyến, hoặc tạo dáng để chụp ảnh kỷ niệm. Rảo bước qua đám người ồn ào đó, anh đi tới gần lớp kính cường lực ngăn cách phòng quan sát nằm ở tầng cao nhất này với không gian bên ngoài, trong lòng vẫn còn chút hoài nghi.

Ngay từ lúc nhờ Raymond đưa mình đến vị trí con mô tô, David đã không ngừng cảnh giác. Anh đặc biệt chú ý đến một chiếc Mercedes 4 chỗ màu đen phóng với tốc độ rất nhanh. Suốt cả quãng đường, chỉ có mình chiếc xe đó là đi về hướng ngược lại. Đến khi thấy vết lốp để lại khi phanh và quay đầu xe ở hiện trường, anh càng thấy nghi ngờ. Bỏ lại Raymond, David quyết định đuổi theo chiếc xe đáng nghi. Mất hơn nửa tiếng lục tung cả một khu phố rộng lớn, cuối cùng anh cũng thấy nó nằm ngay bên cạnh một tòa nhà mới được dựng lên, bên ngoài được lắp đặt rất nhiều camera chống trộm. Không muốn bứt dây động rừng, anh bỏ ý định tiếp cận căn nhà. Thay vào đó, anh đã tới đài quan sát này.

Tiến lại gần một chiếc ống nhòm không ai sử dụng, David cẩn thận nghiêng ống kính chúc xuống phía căn nhà kia rồi tinh chỉnh độ nét và độ phóng đại. Khi bức tường mới quét sơn ở mặt sau đã hiện lên rõ ràng, anh chăm chú nhìn qua những ô cửa thông gió đang để mở. Đến ô thứ ba, anh đã tìm thấy chúng - hai tên có ngoại hình trùng khớp với miêu tả về hai gã sát thủ.

Ra khỏi đài quan sát, David vội chui ngay vào bốt điện thoại gần nhất và gọi cho sở cảnh sát:

- Cử một đội biệt kích tới số 35 Lexington Avenue. Các đối tượng có vũ trang, nhiều khả năng có con tin.

Và làm ơn khẩn trương lên, vì Chúa.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

P/s: Viết vài dòng trước khi thi lấy hên :D

@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Empe_Tchanz @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
 
Last edited:
  • Wow
Reactions: lâm tùng apollo

Lê Duy Vũ

Học sinh tiến bộ
Thành viên
19 Tháng ba 2017
447
862
164
19
Thanh Hóa
Thanh Hóa
Chương 29

Trong căn phòng tối như hũ nút, thứ ánh sáng xanh trắng từ màn hình máy tính hắt lên mặt y cũng ảm đạm như bóng tối hun hút sau lưng y vậy. Y không thích ánh đèn điện. Trong bóng đêm, bản chất bị giấu kín của mọi thứ mới thực sự được phơi bày. Y nghiện cảm giác được vạch trần, được chiêm ngưỡng cái bản chất ấy. Trước màn hình này, y đã nhìn vào tâm can của biết bao kẻ bị mang đến đây để tra hỏi hay để moi thông tin. Nhưng giờ đây, y băn khoăn không rõ cậu nhà báo trẻ kia đang nghĩ gì. Sự sửng sốt trên khuôn mặt rắn rỏi đã biến mất, thay vào đó là một vẻ đăm chiêu như thể chấp nhận sự thật.

“Có lẽ vậy là đủ rồi.” - Y thầm nghĩ. Duyên nợ giữa y với Simmon Hans còn hơn thế nữa. Định mệnh một lần nữa đã để con đường của hai kẻ tưởng như xa lạ giao nhau. Tuy nhiên, vở kịch đã đến lúc phải hạ màn. Y đã chần chừ quá lâu so với dự kiến ban đầu rồi.

Chuông điện thoại reo, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đang ngự trị. Y đành dứt mắt khỏi những hình ảnh quay lại bởi camera để nghe máy. Một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Đội của tôi đã thoát ra khỏi phạm vi thành phố rồi. Ông không cần phải lo cho bọn tôi nữa.

- Các anh cũng nhanh đấy nhỉ? - Y cười nhẹ. Đây quả là một tin không thể tốt hơn.

- Lũ cớm phát hiện ra mánh lừa nho nhỏ của tôi rồi. Tôi mà không cẩn thận đổi phương tiện liên tục thì đã toi hết cả.

- Việc thông tin bị lộ ra ngoài một phần là do tôi. - Y thừa nhận - Dù vậy, tôi cũng mừng là các anh vẫn an toàn.

Người ở đầu dây bên kia không phản ứng gì cả. Hắn chỉ hỏi lại:

- Kiểu quan hệ công sinh chết dẫm này đến đây là chấm dứt rồi phải không?

À, ra là vấn đề đó. Y đáp lễ bằng một câu châm biếm:

- Phải. Tôi mong sau này chúng ta sẽ có dịp hợp tác với nhau một lần nữa.

- Còn tôi thì không muốn được người của ông hộ tống nữa đâu. Ông nên lệnh cho họ xử lý mấy cái máy nghe lén lắp ở nhà tôi đi thì hơn.

Cuộc gọi kết thúc.

Vậy là y đã giải quyết xong một nửa.

Nửa còn lại, chính là Simmon Hans. Y đưa chiếc micro lại sát miệng để chuẩn bị thương lượng. Ngay khi y xong việc, thế tàn cuộc cân não này sẽ kết thúc.

Y không hề để ý rằng, đúng lúc ấy, có bốn chiếc camera ở mặt tiền của khu nhà vừa bị ngắt tín hiệu.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi đã phá hủy tất cả camera chắn trước cửa chính, đội trưởng đội biệt kích gật đầu xác nhận với David. Ngay lập tức, hai đặc công di chuyển về phía trước và lấy đà tông người vào cửa.

Một tiếng ầm ầm vang lên trước khi bản lề bung ra, kéo theo cả cánh cửa nặng nề đập mạnh xuống nền đất. Vữa tường bay tứ tung trong không khí, bị cuốn theo những bóng lưng cao lớn đeo đầy súng ống và trang bị. Cả biệt đội ập vào như một cơn lốc, với những bước chân nhanh nhẹn đầy chuyên nghiệp và gần như không chút tiếng động.

Bên trong chỉ có một gã đàn ông ăn mặc tươm tất ngồi gác. Thấy có biến, hắn vội vã lao đi. Nhưng chưa kịp báo động cho đồng bọn, một viên đạn từ khẩu súng trên tay David đã găm trúng đùi phải hắn. Trước cả lúc cơ thể ngã xuống theo đà chạy, hắn đã bị khống chế tại chỗ. Với một hàng năm người cầm khiên chống đạn đạo đi trước dọn đường, đội biệt kích nhanh chóng lục soát hết phòng khách rộng lớn chỉ trong vòng ba phút đồng hồ.

Chưa kịp tìm thấy bất kì con tin nào, tiếng súng đã vang lên đùng đoàng và một lính biệt động bị trúng đạn. Dù đã có áo chống đạn bảo vệ, người này vẫn không thể giữ được thăng bằng. Đội hình bỗng chốc bị rối loạn. Thừa lúc đó, cơn mưa đạn ập xuống dồn dập, xối xả. Tiếng đầu đạn kim loại va vào mặt khiên kiên cố bằng nhựa tổng hợp vang lên đinh tai nhức óc. Thêm ba đặc công nữa bị hạ gục, nhưng những người lính còn lại đã kịp ổn định và tiếp tục tiến về phía trước, khuôn mặt vẫn tĩnh lặng không chút nao núng. Đứng ngay sau hàng khiên chống đạn đạo, David cùng vài người lính khác liên tục bắn trả về phía bộ bàn ghế bằng gỗ nằm giữa gian phòng cạnh cầu thang. Nấp mình phía sau đó, Gregory không ngừng xả đạn vào đội quân tinh nhuệ đang từ từ tiến đến ngày càng gần. Thế trận lúc này đang dần nghiêng về phía họ. Với vết thương trên bụng, Baldwin đành lùi về yểm trợ phía sau.

- Mẹ kiếp, tao hết đạn rồi. - Greg kêu lên trước khi vứt khẩu Uzi đã trở nên vô dụng sang một bên. - Rút, rút nhanh.

Theo lệnh của đồng bọn, Baldwin ngừng bắn. Tiếng súng nổ và những tia lửa cứ thế đuổi theo chúng. Bằng kinh nghiệm dày dặn từ nhiều cuộc chiến, hai gã sát thủ gập sát người xuống sàn, lợi dụng những góc chết từ các vật cản trong phòng để lê người về phía cầu thang và chạy lên tầng trên. Phía sau chúng, đội biệt kích do David chỉ huy vẫn đeo bám sát nút.

Cuộc rượt đuổi kéo dài hết từ cầu thang đến một đoạn hành lang tầng hai, mang theo những tiếng bước chân dội xuống dồn dập, gấp rút. Đúng khoảnh khắc phần lưng hai gã sát thủ đã vào tầm ngắm, chúng bỗng quẹo gấp và lao vào một căn phòng trước khi loạt đạn kịp tìm đến. David cùng đội biệt kích đuổi theo đến tận nơi thì chợt đứng khựng lại. Trước mắt họ là nhà báo Jason, trong trạng thái hoảng hốt cực độ vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đang bị hai gã sát thủ chĩa súng vào đầu.

- Các vị nên dừng lại ở đây thì hơn. Tôi e rằng chúng tôi không thể đón tiếp các vị tử tế hơn được. - Gregory nói giọng nhẹ nhàng.

Đội biệt kích dàn trận cẩn thận trước khi đưa mắt nhìn David đợi chỉ thị. Không còn cách nào khác, anh đành gật nhẹ đầu rồi đưa lại khẩu súng của mình cho một người lính đứng gần đó. Liền đó, anh len lỏi qua hàng quân, tiến về phía con tin bị bắt giữ. Lợi dụng lúc hai gã sát thủ còn đang chú ý đến mình, anh đưa tay trái ra sau lưng, giả bộ tháo bỏ băng đạn đeo ở thắt lưng nhưng thực chất là dùng tay ra hiệu cho đồng đội. Một dao động nhẹ truyền đến từ anh lính đứng cuối đội hình là đủ để David hiểu mệnh lệnh của anh đã được thực thi. Việc còn lại anh cần làm chỉ là câu giờ đợi thời cơ.

Với hai cánh tay giơ cao không chút vũ trang, David từ từ lách người ra khỏi hàng ngũ lính đặc nhiệm, mắt không ngừng theo dõi động tĩnh. Đến khi bản thân chỉ còn cách cánh cửa dẫn ra ban công, nơi hai gã sát thủ đang đứng mười bước chân, anh đứng lại rồi cất giọng:

- Các anh muốn gì?

Gregory mỉm cười đắc ý:

- Tôi thích cách làm việc của anh đấy. Yêu cầu của chúng tôi đơn giản thôi: chuẩn bị một chuyến bay ra khỏi biên giới. Chừng nào chúng tôi đã thoát, con tin sẽ được trao trả.

- Tuyến đường bay thế nào? - David hỏi.

- Không có điểm đến cố định nào cả. Cứ bảo phi công bay theo hướng Đông là được.

- Simmon Hans đang ở đâu?

- Tên đó đang được giam ở một căn phòng dưới tầng hầm của căn nhà này. Sau khi chúng tôi mang Jason tới sân bay, các anh cứ thoải mái muốn lục soát gì cũng được.

Khoan, khoan đã, sao lại đơn giản vậy được? Câu trả lời vừa rồi hoàn toàn nằm ngoài dự tính của David. Anh bất chợt có dự cảm không lành:

- Vậy còn kẻ chủ mưu thì sao? Kẻ đã thuê các anh đang lẩn trốn ở chỗ quái nào cơ chứ?

- Người đó không có ở đây đâu. - Nụ cười của Gregory đã trở nên điên loạn hơn bao giờ hết. - Và đừng tưởng tôi không biết con chuột nhắt của anh đang định đánh lén từ phía ban công, anh thanh tra tinh quái ạ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
P/s: Kệ bà điểm thi, tôi viết truyện 1688353324542.png

@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Empe_Tchanz @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
 
Last edited:
  • Love
Reactions: Empe_Tchanz

Empe_Tchanz

Học sinh tiến bộ
Thành viên
6 Tháng mười 2017
651
654
156
Thái Bình
Chương 29

Trong căn phòng tối như hũ nút, thứ ánh sáng xanh trắng từ màn hình máy tính hắt lên mặt y cũng ảm đạm như bóng tối hun hút sau lưng y vậy. Y không thích ánh đèn điện. Trong bóng đêm, bản chất bị giấu kín của mọi thứ mới thực sự được phơi bày. Y nghiện cảm giác được vạch trần, được chiêm ngưỡng cái bản chất ấy. Trước màn hình này, y đã nhìn vào tâm can của biết bao kẻ bị mang đến đây để tra hỏi hay để moi thông tin. Nhưng giờ đây, y băn khoăn không rõ cậu nhà báo trẻ kia đang nghĩ gì? Sự sửng sốt trên khuôn mặt rắn rỏi đã biến mất, thay vào đó là một vẻ đăm chiêu như thể chấp nhận sự thật.

“Có lẽ vậy là đủ rồi.” - Y thầm nghĩ. Duyên nợ giữa y với Simmon Hans còn hơn thế nữa. Định mệnh một lần nữa đã để con đường của hai kẻ tưởng như xa lạ giao nhau. Tuy nhiên, vở kịch đã đến lúc phải hạ màn. Y đã chần chừ quá lâu so với dự kiến ban đầu rồi.

Chuông điện thoại reo, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đang ngự trị. Y đành dứt mắt khỏi những hình ảnh quay lại bởi camera để nghe máy. Một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Đội của tôi đã thoát ra khỏi phạm vi thành phố rồi. Ông không cần phải lo cho bọn tôi nữa.

- Các anh cũng nhanh đấy nhỉ? - Y cười nhẹ. Đây quả là một tin không thể tốt hơn.

- Lũ cớm phát hiện ra mánh lừa nho nhỏ của tôi rồi. Tôi mà không cẩn thận đổi phương tiện liên tục thì đã toi hết cả.

- Việc thông tin bị lộ ra ngoài một phần là do tôi. - Y thừa nhận - Dù vậy, tôi cũng mừng là các anh vẫn an toàn.

Người ở đầu dây bên kia không phản ứng gì cả. Hắn chỉ hỏi lại:

- Kiểu quan hệ công sinh chết dẫm này đến đây là chấm dứt rồi phải không?

À, ra là vấn đề đó. Y đáp lễ bằng một câu châm biếm:

- Phải. Tôi mong sau này chúng ta sẽ có dịp hợp tác với nhau một lần nữa.

- Còn tôi thì không muốn được người của ông hộ tống nữa đâu. Ông nên lệnh cho họ xử lý mấy cái máy nghe lén lắp ở nhà tôi đi thì hơn.

Cuộc gọi kết thúc.

Vậy là y đã giải quyết xong một nửa.

Nửa còn lại, chính là Simmon Hans. Y đưa chiếc micro lại sát miệng để chuẩn bị thương lượng. Ngay khi y xong việc, thế tàn cuộc cân não này sẽ kết thúc.

Y không hề để ý rằng, đúng lúc ấy, có bốn chiếc camera ở mặt tiền của khu nhà vừa bị ngắt tín hiệu.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi đã phá hủy tất cả camera chắn trước cửa chính, đội trưởng đội biệt kích gật đầu xác nhận với David. Ngay lập tức, hai đặc công di chuyển về phía trước cửa và lấy đà tông người vào cửa.

Một tiếng ầm ầm vang lên trước khi bản lề bung ra, kéo theo cả cánh cửa nặng nề đập mạnh xuống nền đất. Vữa tường bay tứ tung trong không khí, bị cuốn theo những bóng lưng cao lớn đeo đầy súng ống và trang bị. Cả biệt đội ập vào như một cơn lốc, với những bước chân nhanh nhẹn đầy chuyên nghiệp và gần như không chút tiếng động.

Bên trong chỉ có một gã đàn ông ăn mặc tươm tất ngồi gác. Thấy có biến, hắn vội vã lao đi. Nhưng chưa kịp báo động cho đồng bọn, một viên đạn từ khẩu súng trên tay David đã găm trúng đùi phải hắn. Trước cả lúc cơ thể ngã xuống theo đà chạy, hắn đã bị khống chế tại chỗ. Với một hàng năm người cầm khiên chống đạn đạo đi trước dọn đường, đội biệt kích nhanh chóng lục soát hết phòng khách rộng lớn chỉ trong vòng ba phút đồng hồ.

Chưa kịp tìm thấy bất kì con tin nào, tiếng súng đã vang lên đùng đoàng và một lính biệt động bị trúng đạn. Dù đã có áo chống đạn bảo vệ, người này vẫn không thể giữ được thăng bằng. Đội hình bỗng chốc bị rối loạn. Thừa lúc đó, cơn mưa đạn ập xuống dồn dập, xối xả. Tiếng đầu đạn kim loại va vào mặt khiên kiên cố bằng nhựa tổng hợp vang lên đinh tai nhức óc. Thêm ba đặc công nữa bị hạ gục, nhưng những người lính còn lại đã kịp ổn định và tiếp tục tiến về phía trước, khuôn mặt vẫn tĩnh lặng không chút nao núng. Đứng ngay sau hàng khiên chống đạn đạo, David cùng vài người lính khác liên tục bắn trả về phía bộ bàn ghế bằng gỗ nằm giữa gian phòng cạnh cầu thang. Nấp mình phía sau đó, Gregory và Baldwin cũng không ngừng xả đạn về đội quân tinh nhuệ đang từ từ tiến đến ngày càng gần.

- Mẹ kiếp, tao hết đạn rồi. - Greg kêu lên trước khi vứt khẩu Uzi đã trở nên vô dụng sang một bên. - Rút, rút nhanh.

Theo lệnh của đồng bọn, Baldwin ngừng bắn. Tiếng súng nổ và những tia lửa cứ thế đuổi theo chúng. Bằng kinh nghiệm dày dặn từ nhiều cuộc chiến, hai gã sát thủ gập sát người xuống sàn, lợi dụng những góc chết từ các vật cản trong phòng để lê người về phía cầu thang và chạy lên tầng trên. Phía sau chúng, đội biệt kích do David chỉ huy vẫn đeo bám sát nút.

Cuộc rượt đuổi kéo dài hết từ cầu thang đến một đoạn hành lang tầng hai, mang theo những tiếng bước chân dội xuống dồn dập, gấp rút. Đúng khoảnh khắc phần lưng hai gã sát thủ đã vào tầm ngắm, chúng bỗng quẹo gấp và lao vào một căn phòng trước khi loạt đạn kịp tìm đến. David cùng đội biệt kích đuổi theo đến tận nơi thì chợt đứng khựng lại. Trước mắt họ là nhà báo Jason, trong trạng thái hoảng hốt cực độ vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đang bị hai gã sát thủ chĩa súng vào đầu.

- Các vị nên dừng lại ở đây thì hơn. Tôi e rằng chúng tôi không thể đón tiếp các vị tử tế hơn được. - Gregory nói giọng nhẹ nhàng.

Đội biệt kích dàn trận cẩn thận trước khi đưa mắt nhìn David đợi chỉ thị. Không còn cách nào khác, anh đành gật nhẹ đầu rồi đưa lại khẩu súng của mình cho một người lính đứng gần đó. Liền đó, anh len lỏi qua hàng quân, tiến về phía con tin bị bắt giữ. Lợi dụng lúc hai gã sát thủ còn đang chú ý đến mình, anh đưa tay trái ra sau lưng, giả bộ tháo bỏ băng đạn đeo ở thắt lưng nhưng thực chất là dùng tay ra hiệu cho đồng đội. Một dao động nhẹ truyền đến từ anh lính đứng cuối đội hình là đủ để David hiểu mệnh lệnh của anh đã được thực thi. Việc còn lại anh cần làm chỉ là câu giờ đợi thời cơ.

Với hai cánh tay giơ cao không chút vũ trang, David từ từ lách người ra khỏi hàng ngũ lính đặc nhiệm, mắt không ngừng theo dõi động tĩnh. Đến khi bản thân chỉ còn cách cánh cửa dẫn ra ban công, nơi hai gã sát thủ đang đứng mười bước chân, anh đứng lại rồi cất giọng:

- Các anh muốn gì?

Gregory mỉm cười đắc ý:

- Tôi thích cách làm việc của anh đấy. Yêu cầu của chúng tôi đơn giản thôi: chuẩn bị một chuyến bay ra khỏi biên giới. Chừng nào chúng tôi đã thoát, con tin sẽ được trao trả.

- Tuyến đường bay thế nào? - David hỏi.

- Không có điểm đến cố định nào cả. Cứ bảo phi công bay theo hướng Đông là được.

- Simmon Hans đang ở đâu?

- Tên đó đang được giam ở một căn phòng dưới tầng hầm của căn nhà này. Sau khi chúng tôi mang Jason tới sân bay, các anh cứ thoải mái muốn lục soát gì cũng được.

Khoan, khoan đã, sao lại đơn giản vậy được? Câu trả lời vừa rồi hoàn toàn nằm ngoài dự tính của David. Anh bất chợt có dự cảm không lành:

- Vậy còn kẻ chủ mưu thì sao? Kẻ đã thuê các anh đang lẩn trốn ở chỗ quái nào cơ chứ?

- Người đó không có ở đây đâu. - Nụ cười của Gregory đã trở nên điên loạn hơn bao giờ hết. - Và đừng tưởng tôi không biết con chuột nhắt của anh đang định đánh lén từ phía ban công, anh thanh tra tinh quái ạ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
P/s: Kệ bà điểm thi, tôi viết truyện View attachment 224665

@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Empe_Tchanz @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
Lê Duy Vũlâu rùi mới vào diễn đàn :3 đọc vẫn hay nhe fen
 
  • Like
Reactions: Lê Duy Vũ

Lê Duy Vũ

Học sinh tiến bộ
Thành viên
19 Tháng ba 2017
447
862
164
19
Thanh Hóa
Thanh Hóa
Chương 30 - END

Giao lại con tin cho Baldwin, Gregory dùng chân phải đá tung cánh cửa dẫn ra ban công rồi tự mình bước ra ngoài. Không cần đến một cái liếc mắt, hắn giơ súng lên, chĩa thẳng vào ban công phòng bên cạnh, khiến anh lính đang định lấy đà nhảy sang đứng chết trân tại chỗ. Nhận thấy vẻ lo lắng trên mặt David, hắn reo lên một cách châm chọc:

- Bingo! Các anh cũng to gan đấy. Giờ tôi nên phạt các anh thế nào nhỉ? Hay để tôi đục một lỗ thông gió trên anh bạn này nhé? - Gregory rút từ túi ra một khẩu súng nữa và chĩa thẳng vào Jason. - Nào, cậu nhà báo của chúng ta muốn cái lỗ đó ở đâu đây? Trên tay à? Hay là giữa bụng, giống như gã Alex bạn cậu?

Bị quấn băng dính ngang miệng, Jason chỉ có thể phản ứng lại bằng những âm thanh khục khặc không thành tiếng. Cơn giận dữ bộc phát làm anh quên cả khẩu súng đang dí sát trên đầu. Anh cố sức cựa mình, tìm cách thoát khỏi vòng siết của tên sát thủ to con. Tốn công vô ích. Cánh tay vạm vỡ của Baldwin vẫn ghì lấy anh chắc như đá tảng. Họng súng lục lạnh ngắt càng áp chặt hơn vào thái dương, như thể một con rắn đen ngòm đang phả vào lớp da bên ngoài của con mồi từng hơi thở rợn người của sự chết chóc đang đến gần. Lực bất tòng tâm, anh đành đứng đó, chĩa cái nhìn đằng đằng sát khí vào Gregory.

Thấy tình hình có nguy cơ chuyển biến xấu, David liều mình tiến lên phía trước, hai tay vẫn giơ cao quá đầu:

- Bình tĩnh đã nào. Chỉ là chút hiểu lầm không đáng có thôi mà. Tôi sẽ chuyển tiếp yêu cầu của các anh tới sở ngay.

Baldwin, mặt đầy cảnh giác, cũng từ từ bước giật lùi tới gần Gregory. Đến khi đã tạo được một khoảng cách an toàn với vị thanh tra, hắn gằn giọng cảnh cáo:

- Dừng lại ngay!

David buộc phải làm theo lời hắn. Nhưng đổi lại, anh đã đạt được mục đích. Cả hai tên giết thuê đều đã bị dụ ra ngoài ban công. Thời cơ đã điểm.

Nhân lúc hai gã sát thủ còn đang chú ý đến bước chân của David, anh liền vẫy nhẹ hai cánh tay. Nụ cười đắc ý lập tức vuột khỏi khóe miệng Gregory. Hắn vội quay đầu lại phía sau. Song đã quá muộn. Hai tia sáng lóe lên trong ánh trăng lao xuống như hai tia sét xé toạc đêm đen. Một viên đạn găm trúng ngực phải của Gregory, viên còn lại thì trúng cánh tay đang cầm súng của Baldwin. Cùng lúc đó, David lao lên như con thú dữ. Bằng một động tác dứt khoát, anh nhanh chóng tước hết vũ khí khỏi tay Gregory trước khi khóa chặt cơ thể gã xuống sàn. Sau lưng anh, đội biệt kích cũng khống chế được Baldwin và giải cứu thành công con tin. Một người lính đứng cạnh đó cúi xuống thu hồi ba khẩu súng nằm la liệt trên sàn. Bộ đàm chỉ huy được giao lại cho David. Anh liền báo lại tình hình cho đội bắn tỉa trên tòa nhà đối diện:

- Hai đối tượng đã bị bắt. Các anh xuống khỏi đó được rồi!

Cúi xuống khuôn mặt vẫn còn đọng lại vẻ kinh ngạc của Gregory, anh thì thầm vào tai hắn:

- Bingo!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Trong một giờ đồng hồ tới, tôi sẽ để lại cậu và anh bạn tên Jason ở lại đây. - Giọng nói trầm thấp của y được đưa tới bộ biến âm trước khi truyền tới chỗ Simmon Hans. - Sau khi hai gã sát thủ mà tôi thuê đã tẩu thoát, chính tôi sẽ thông báo địa điểm để cảnh sát tới đưa các cậu ra ngoài. Đến lúc đó, cậu có thể khai ra cuộc trò chuyện vừa rồi giữa tôi và cậu, hoặc giữ kín bí mật. Lựa chọn thế nào là tùy cậu.

Nghe xong, Simmon chỉ lặng thinh, mắt nhìn đăm đăm vào trần nhà trên đầu. Mãi một lúc sau, cậu ta mới lên tiếng:

- Tại sao ông lại tiết lộ cho tôi tất cả chuyện này? Làm vậy thì ông được lợi gì chứ?

- Nhưng tôi cũng chẳng mất gì cả, không phải sao? - Y đáp lại nhẹ nhàng. - Tôi nghĩ cậu có quyền được biết sự thật, chỉ vậy thôi.

Chưa kịp quan sát phản ứng của Simmon, chuông điện thoại y lại reo lên lần nữa. Lần này là cuộc gọi từ số Gregory. Y bắt máy.

- Ông hẳn là kẻ chủ mưu của đống hỗn loạn suốt mấy ngày nay, đúng không? - Giọng nói bên kia không phải của gã giết thuê. Vậy là đủ để y hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Phải, là tôi. Các anh tới nhanh hơn tôi nghĩ đấy. Có vẻ năng lực đám cảnh sát trên đất nước này vẫn còn tốt chán.

- Cảm ơn vì lời khen. - Qua điện thoại thu được từ túi Gregory, David gằn từng chữ một. - Giờ thì nói tôi nghe, ông là tên chết tiệt nào vậy?

- Tôi e rằng các anh phải tự mình tìm ra thôi. Đó là nghề của các anh mà. Nhân tiện, cửa dẫn xuống tầng hầm ở nhà vệ sinh tầng một. Đừng quên anh vẫn còn người phải cứu.

Không đợi hồi đáp, y kết thúc cuộc gọi ngay. Tất cả đường dây liên lạc mà y sử dụng đều được bảo mật kỹ càng và trung chuyển qua nhiều điểm trung gian. Dù vậy, y cũng không dám liều lĩnh mà nghịch với lửa. Quay sang chiếc micro, y để lại những lời cuối cùng:

- Có vẻ tôi phải đi rồi. Tạm biệt cậu, Simmon Hans.

Đến lúc David cùng đội biệt kích tìm ra căn phòng giam giữ con tin, Simmon vẫn ngồi đơ ra trên chiếc ghế gỗ, đầu óc rối bời. Họ cởi trói cho anh và đưa lên xe cảnh sát cùng với Jason. Tại đó, David kể cho Simmon về cuộc tập kích, về hai gã sát thủ đã bị bắt giữ. Nhưng mặc cho viên thanh tra có tra hỏi thế nào, anh vẫn một mực giữ im lặng về câu chuyện của cha mẹ mình.

Đôi khi, có những thứ cần phải chôn vùi mãi mãi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hai tuần sau chuỗi sự kiện dồn dập ấy, vào đêm thứ Bảy, xác của Patrick Yates được phát hiện trên một dòng sông cách thành phố không xa. Mãi đến Chủ nhật, Simmon Hans mới hay tin qua bản tin buổi sáng. Tuy vậy, anh không đến nỗi quá ngạc nhiên trước cái tin động trời ấy. Cái kết đã được định trước. Một nước chiếu hết hoàn hảo để khép lại một ván cờ hoàn hảo. Từ giờ trở đi, không một quân cờ nào phải hy sinh nữa.

Nhờ sự trợ giúp của phía cảnh sát, Simmon đã tìm được một căn hộ trú tạm cho đến lúc anh tìm được chỗ ở mới. Căn hộ này nằm giữa lòng thành phố, ngay cạnh tòa soạn nơi anh làm việc, với đầy đủ đồ dùng sinh hoạt. Đổi lại, anh phải chịu đựng những lời cằn nhằn từ người chủ trọ khó tính cùng sự huyên náo chẳng bao giờ ngơi nghỉ của xe cộ và con người. Cũng vì lẽ đó, anh dần hình thành thói quen chạy bộ khắp công viên trung tâm sau khi ăn sáng xong. Và hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Anh tới công viên từ 6 giờ sáng, khởi động cơ thể rồi chạy một mạch năm vòng quanh khuôn viên rộng lớn.

Đúng lúc Simmon thấm mệt và đang chọn cho mình một chiếc ghế đá để nghỉ chân, anh chợt thấy một gương mặt quen thuộc. Trên thảm cỏ xanh mướt đằng xa, thấp thoáng phía sau những bồn hoa được chăm sóc kỹ lưỡng, là một David Stampson khác hẳn hình ảnh anh thanh tra trước kia. Không còn điếu thuốc lá thường trực trên miệng, không còn mái đầu bù xù và bộ ria lởm chởm. Đứng sát bên cạnh David là người phụ nữ mà Simmon nhận ra ngay là vợ anh ta. Còn trên vai David, con gái của họ đang reo lên thích thú với chiếc chong chóng be bé trên tay. Tất cả làm Simmon liên tưởng đến bức ảnh nhỏ mà anh thanh tra luôn giữ trong ví như một thứ bùa hộ mệnh.

Đó là lần đầu tiên anh thấy David cười, một nụ cười tự nhiên và tràn đầy nỗi niềm vui sướng từ tận đáy lòng.

Trong nụ cười đó, anh đã thấy được tương lai.

Và cả hy vọng nữa…

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

P/s: 30 chương, gần 50.000 từ và một năm trời. Có nhiều lúc mình đã định drop vì bận, vì bí ý tưởng (và vì lười nữa). Nhưng cuối cùng, hành trình dài lê thê này đã đến được điểm kết thúc. Xin chân thành cảm ơn tất cả các độc giả đã ủng hộ và nhận xét tác phẩm này trong suốt quãng thời gian vừa qua. Chúc tất cả các bạn có một kỳ nghỉ hè vui vẻ!

@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Empe_Tchanz @lâm tùng apollo @hoanthanhmuctieu6
 
Last edited:
Top Bottom