Tháng 4 lao xao...
Tháng 4 chợt nhớ...
Tháng 4 mưa dầm...
Tháng 4 ướt cả lòng Em...
Trong những mưa tháng 4 ngọt ngào, Em nhớ mưa tháng 7 da diết Anh à... Tháng 4 mưa ít lắm, chỉ đôi cơn mà trời Sài Gòn lại bức quá, làm Em càng thấy ngộp thở... Lúc ấy, Em cứ mong tháng 7 về thật sớm, cho mưa ào ạt, cho những kỷ niệm tưởng quên lãng được gió thổi về...
Em nhớ những mùa tháng 7. Em gọi tháng 7 là tháng Yêu Thương. Vì tháng 7, trong mưa, trong niềm hân hoan của những giọt tí tách rì rào, Em có những yêu thương mà Anh từng dành ấp ủ.
Tháng 7 đó. Tháng 7 gọi Anh và Em trong những lời tâm sự, gọi những đêm lặng mình dành cho nhau những chia sẻ thật lòng. Em thấy ấm áp lạ kì. Em chẳng hiểu sao Em thấy mình dễ đồng cảm. Em nghe những rộn ràng mưa đưa đến, cho tim Em cứ bồi hồi những thanh âm xôn xang đến nao lòng.
Tháng 7 đó. Tháng 7 gọi Anh và Em trong ánh đèn đường vàng vàng, trong những giọt nhè nhẹ, trong gió bụi Sài Thành. Cho Em vấn vương nụ cười, mái tóc, cho Em nghe như xẹt bên tai những cảm xúc mạnh bất chợt đến không nói thành lời. Em nghe những lời yêu cứ bập bùng bên tai, như ánh lửa cứ nhảy múa trong những niềm rộn rã mà không dám ghép thành từ, cứ sợ sẽ rơi đi, sợ không còn trọn vẹn…
Tháng 7 đó. Tháng 7 gọi Anh và Em cho những yêu thương non nớt vừa chớm nở, ngọt ngào và dịu nhẹ, kỷ niệm êm đềm trôi qua như rót mật vào tai. Em nghe nhiều người vẫn rỉ tai nhau, yêu thương là những vòng tròn chia hướng, hai người đi về hai hướng nhưng vẫn bước đến một điểm kết cùng nhau. Có không Anh mưa tháng 7 dắt mình về những vòng tròn định mệnh ấy. Cho vòng xe lăn đi trong những im lặng nhưng vẫn khiến tim ai bồi hồi?
Tháng 7 đó, tháng 7 sắp gần rồi Anh ạ. Em mong và Em đợi. Như đứa trẻ con chờ được kẹo ngọt. Em trẻ con. Nhưng Em không cần kẹo ngọt. Kẹo ngọt dễ tan, dễ bay và dễ mất vì ai cũng muốn dành. Em cần yêu thương của Anh, đong đầy êm ấm, không dễ có và cũng không dễ dàng mất đi…
Mình biết nhau giữa mùa tháng 7, và tháng 8 đưa 2 bước chân lạc nhịp bước gần nhau hơn. Em không cần nghe vòng tròn định mệnh, cũng không cần những số phận duyên trời. Em cần mình trọn vẹn ở hiện tại với Anh. Trong mắt Em chỉ thấy, tháng 7 lạnh run người trong những mưa ào ạt, tháng 8 ấm dần trong những nắng sắp thu… Và thu đó, mình cạnh nhau. Anh ạ!
Em vẫn nhớ và vẫn yêu cái mơ màng những ngày đầu ấy. Ngắn ngủi nhưng đủ soi ấm lòng Em. Em chẳng ngờ mình dắt nhau đi một đoạn đường dài như thế Anh ạ, chẳng những dài mà còn gập ghềnh nhiều đoạn rẽ… Đôi lúc thấy thật chông chênh nhưng chẳng hiểu vì lẽ gì cứ không chịu bỏ cuộc. Tình yêu này là đâu dễ có, và người ta hiểu nhau cũng đâu dễ dàng gì. Con đường đi nào mà không có gấp khúc, Anh nhỉ? Nhưng mình phải chọn những ngả nào để rẽ mà không chia hai… Cái lòng tin con trẻ của tháng 7 ngọt ngào đã làm Em vững lòng hơn mà bước tiếp.
Chiều tháng 4 này trời râm mát, cũng hiu hiu gió, cũng mịt mùng một góc trời mưa… làm Em xôn xang đến lạ kì Anh à. Kỷ niệm về cứ mơn trớn trên đôi mi, đôi khi chợt muốn khóc. Em thấy khó khăn quá… Thấy thật dễ lung lay… Em sợ những giông bão này sẽ xô ngã mình thôi Anh à…
Đừng Anh nhé. Đừng mong manh thế nhé! Phải vững tin những niềm tin thật lớn. Phải vun đầy những hi vọng thật to… Cho yêu thương không bao giờ phai nhạt. Vì Em sợ khi bước vào con đường không nắm tay nhau nữa, mình lạc nhau mãi thôi Anh ơi… Tình yêu đâu dưng mà có. Niềm tin đâu phải cứ muốn là được cho.