C
congchualolem_b
Dành cho c...
Một ngày dài lại trôi qua c ạ. V điên lên đến mụ mị vì đống bài tập và bài học. Buông ra với 1 tiếng thở dài thườn thượt. V lại nhớ C....
2 ngày rồi C nhỉ ^^! 2 ngày C giận V, C đi xa V, đến một nơi mà V cũng chẳng rõ là đấy là đâu V mơ hồ tưởng tượng ở đó có đứa con gái nào làm C bất chợt thấy thích k nữa... nếu có, chắc V trách mình đến chết mất...
V là người có lỗi. V biết V quá đáng khi đẩy C ra xa V. V biết V là 1 đứa k ra gì, k đủ tư cách, k đủ tình yêu, k đủ niềm tin và hi vọng để chờ đợi và đáp lại tình cảm của C. V thật là một đứa tệ hại phải không? Ngày sáng ra lại mở tin nhắn cuối của C mà đọc. Mắt lại rưng rưng... tim lại nhoi nhói V biết dù V có cố gắng đến mức nào đi nữa thì nỗi đau vẫn còn đấy, nỗi nhớ vẫn còn đấy, mỗi ngày một lớn dần thêm và đầy lên thêm lấp đầy tâm trí V, nó khiến V dằn vặt, đau đớn, vật vã... sống mỗi ngày là một cực hình...
V nhớ. V cần. V muốn C về bên V lắm. Nhưng đó chỉ là xa vời... Khi C đã đi... Khi C cũng đã nói không biết đến bao giờ V C mình mới gặp lại nhau... Ừ thì V phải chấp nhận thôi. Ừ thì đó là hình phạt C dành cho V, vì những cố chấp và sai lầm V phạm phải... Hi vọng cứ mong manh dần theo ngày tháng, V cứ chìm dần trong những đau đớn về sai lầm bản thân... Đôi lúc thấy bế tắc, mệt mỏi, muốn buông lơi và... rệu rã...!
V chọn cách sống tưởng tượng. V cứ nuôi ý nghĩ C đang bận đi đâu đó thật xa và một ngày nào đó C lại sẽ về với V... Phải không? Phải vậy không C? V ngây thơ quá hả Một người đã đi rồi thì biết bao giờ mới quay đầu lại... Nhưng thà là như thế, thà cứ ấp ủ như thế có lẽ tốt cho V hơn, V học cách cười mỗi ngày, học cách chăm chỉ siêng năng hơn, học cách tâm sự với người khác nhiều hơn để vơi bớt nỗi lòng...
Đôi lúc V thấy mình ngớ ngẩn, khi cứ treo nick, bấm qua bấm lại, nhìn qua nhìn lại, ngắm đi ngắm lại mỗi cái nick... Nhưng chẳng còn cách nào khác... Như trước đây V đã từng đợi. Dù sao thì đợi là thói quen của V, cứ hãy đợi cho đến khi nào chẳng còn cái gì có thể bám víu vào để tin... mà không chừng đến tận lúc ấy V vẫn cứ cố chấp ấp ủ hi vọng mong manh rồi C sẽ lại về với V....
Mưa về rồi C ^^ Ấm ghê C àh. Khác với mọi lần. V chẳng thấy buồn hay nặng lòng. Nhìn mưa... và V mỉm cười. Nhủ lòng mình đang hạnh phúc, vì câu ai nói "Anh Mãi Yêu Em". Vì biết ở một góc trời nhỏ, trong một góc tim nhỏ, có ai đang nhìn về mình, đợi chờ mỗi ngày mình lớn lên và trưởng thành, mong ngóng một ngày mình thành công và sống tốt... Đúng k anh...? Vậy thì sao phải cứ ủ rủ buồn bã để họ thất vọng ^^ Phải tập cười ngay cả khi đau nhất, cuộc sống không phải lúc nào cũng trải thảm đỏ để biết, đôi lúc phải biết lấy nước mắt để tự dỗ nín lòng mình trong những cơn nghẹn nghèo k thành tiếng.
Bình yên nhé ! Mỉm cười nhé ! Nhớ đến V nhé !
Hát vang rằng em yêu anh ... !
Một ngày dài lại trôi qua c ạ. V điên lên đến mụ mị vì đống bài tập và bài học. Buông ra với 1 tiếng thở dài thườn thượt. V lại nhớ C....
2 ngày rồi C nhỉ ^^! 2 ngày C giận V, C đi xa V, đến một nơi mà V cũng chẳng rõ là đấy là đâu V mơ hồ tưởng tượng ở đó có đứa con gái nào làm C bất chợt thấy thích k nữa... nếu có, chắc V trách mình đến chết mất...
V là người có lỗi. V biết V quá đáng khi đẩy C ra xa V. V biết V là 1 đứa k ra gì, k đủ tư cách, k đủ tình yêu, k đủ niềm tin và hi vọng để chờ đợi và đáp lại tình cảm của C. V thật là một đứa tệ hại phải không? Ngày sáng ra lại mở tin nhắn cuối của C mà đọc. Mắt lại rưng rưng... tim lại nhoi nhói V biết dù V có cố gắng đến mức nào đi nữa thì nỗi đau vẫn còn đấy, nỗi nhớ vẫn còn đấy, mỗi ngày một lớn dần thêm và đầy lên thêm lấp đầy tâm trí V, nó khiến V dằn vặt, đau đớn, vật vã... sống mỗi ngày là một cực hình...
V nhớ. V cần. V muốn C về bên V lắm. Nhưng đó chỉ là xa vời... Khi C đã đi... Khi C cũng đã nói không biết đến bao giờ V C mình mới gặp lại nhau... Ừ thì V phải chấp nhận thôi. Ừ thì đó là hình phạt C dành cho V, vì những cố chấp và sai lầm V phạm phải... Hi vọng cứ mong manh dần theo ngày tháng, V cứ chìm dần trong những đau đớn về sai lầm bản thân... Đôi lúc thấy bế tắc, mệt mỏi, muốn buông lơi và... rệu rã...!
V chọn cách sống tưởng tượng. V cứ nuôi ý nghĩ C đang bận đi đâu đó thật xa và một ngày nào đó C lại sẽ về với V... Phải không? Phải vậy không C? V ngây thơ quá hả Một người đã đi rồi thì biết bao giờ mới quay đầu lại... Nhưng thà là như thế, thà cứ ấp ủ như thế có lẽ tốt cho V hơn, V học cách cười mỗi ngày, học cách chăm chỉ siêng năng hơn, học cách tâm sự với người khác nhiều hơn để vơi bớt nỗi lòng...
Đôi lúc V thấy mình ngớ ngẩn, khi cứ treo nick, bấm qua bấm lại, nhìn qua nhìn lại, ngắm đi ngắm lại mỗi cái nick... Nhưng chẳng còn cách nào khác... Như trước đây V đã từng đợi. Dù sao thì đợi là thói quen của V, cứ hãy đợi cho đến khi nào chẳng còn cái gì có thể bám víu vào để tin... mà không chừng đến tận lúc ấy V vẫn cứ cố chấp ấp ủ hi vọng mong manh rồi C sẽ lại về với V....
Mưa về rồi C ^^ Ấm ghê C àh. Khác với mọi lần. V chẳng thấy buồn hay nặng lòng. Nhìn mưa... và V mỉm cười. Nhủ lòng mình đang hạnh phúc, vì câu ai nói "Anh Mãi Yêu Em". Vì biết ở một góc trời nhỏ, trong một góc tim nhỏ, có ai đang nhìn về mình, đợi chờ mỗi ngày mình lớn lên và trưởng thành, mong ngóng một ngày mình thành công và sống tốt... Đúng k anh...? Vậy thì sao phải cứ ủ rủ buồn bã để họ thất vọng ^^ Phải tập cười ngay cả khi đau nhất, cuộc sống không phải lúc nào cũng trải thảm đỏ để biết, đôi lúc phải biết lấy nước mắt để tự dỗ nín lòng mình trong những cơn nghẹn nghèo k thành tiếng.
Bình yên nhé ! Mỉm cười nhé ! Nhớ đến V nhé !
Hát vang rằng em yêu anh ... !
Last edited by a moderator: