Những câu chuyện không bao giờ là cũ

S

scientists

2 tâm hồn khốn khổ

Chiếc xe tải mất lái đâm vào một người mù đang được con chó dẫn đường. Người mù chết ngay. Con chó xông vào cứu chủ nên cũng bị chẹt chết. Linh hồn hai kẻ bị nạn bay lên trời, tới lối vào cổng thiên đường.

Thiên thần gác cổng chặn lại: “Xin lỗi, bây giờ danh sách lên thiên đường chỉ còn lại một suất. Một trong hai ngươi phải xuống địa ngục.”

doggieheaven767087.jpg

Người chủ chó hỏi: “Con chó của tôi chưa hề biết thiên đường là gì, địa ngục là gì. Có thể để cho tôi quyết định ai được lên thiên đường hay không ạ ?”

Thiên thần nhìn người mù với ánh mắt khinh bỉ, chau mày nói: “Rất tiếc ! Đã là linh hồn thì đều bình đẳng với nhau. Các ngươi phải qua một cuộc thi để chọn ra kẻ được lên thiên đường.”

Người mù thất vọng hỏi: “Thi thế nào ạ ?”

“Rất đơn giản, thi chạy. Từ đây chạy tới cổng thiên đường, ai tới trước thì được lên thiên đường. Nhưng ngươi cũng đừng lo, vì ngươi đã chết rồi nên không còn là kẻ mù nữa, và tốc độ chạy của linh hồn thì không liên quan gì tới thể xác; linh hồn nào càng trong sạch lương thiện thì chạy càng nhanh.” Người mù nghĩ ngợi giây lát rồi đồng ý.

Khi tuyên bố cuộc chạy đua bắt đầu, thiên thần cứ tưởng người mù sẽ khôn ngoan ráng sức chạy thật nhanh, ai ngờ người đó vẫn đi thong thả chậm rãi. Kỳ lạ hơn là con chó dẫn đường kia cũng không chạy mà chỉ đi cùng với chủ của nó, không hề rời một bước. Bấy giờ thiên thần mới hiểu ra: bao năm nay con chó ấy đã tập được thói quen mãi mãi làm theo chủ nó, luôn luôn đi đằng trước để dẫn đường cho chủ, người chủ bảo gì thì nó nghe theo ngay. Rõ ràng, nếu là kẻ có tâm địa độc ác thì khi tới cổng thiên đường người chủ sẽ bảo con chó đứng lại để người đó dễ dàng thắng cuộc thi chạy này.

Thiên thần thương hại nhìn con chó và lớn tiếng bảo nó: “Mày đã vì cứu chủ mà hiến dâng tính mạng của mình, bây giờ chủ mày đã hết mù rồi, mày chẳng cần dẫn đường cho ông ta nữa, mày chạy nhanh lên nào !” Thế nhưng người chủ cũng như con chó, cả hai dường như chẳng nghe thấy thiên thần nói gì cả, vẫn cứ thong thả như đi dạo.

Khi tới cách cổng thiên đường vài bước chân, người chủ ra lệnh cho con chó dừng lại. Nó bèn ngoan ngoãn ngồi xuống. Thiên thần nhìn người chủ với ánh mắt khinh bỉ.

Người chủ nhoẻn miệng cười quay lại bảo thiên thần: “Tôi sắp sửa tiễn con chó của mình lên thiên đường. Bây giờ điều tôi lo nhất là nó thật sự không muốn lên đấy mà chỉ thích ở bên tôi ……Chính vì thế mà tôi muốn quyết định thay cho nó.”

Thiên thần ngạc nhiên đứng sững lại.

Người chủ nhìn con chó với ánh mắt lưu luyến, lại nói: “Thật tốt là ta có thể dùng cách chạy thi để quyết định thắng thua. Ít nhất tôi cũng có thể bảo con chó kia bước thêm vài bước nữa, như vậy nó có thể lên thiên đường được rồi. Có điều con chó này đi cùng tôi đã bao năm nay mà bây giờ lần đầu tiên tôi mới hết mù và được nhìn thấy nó bằng chính mắt của mình. Bởi vậy tôi muốn đi thong thả một chút để được nhìn nó lâu hơn. Nếu được phép thì có lẽ tôi thật sự muốn mãi mãi được nhìn thấy nó. Nhưng bây giờ đã tới cổng thiên đường rồi. Đây mới là nơi nó cần được đến. Xin thiên thần làm ơn chăm nom nó giúp tôi !”
Nói dứt lời, người chủ ra lệnh cho con chó tiến lên phía trước. Khi con chó tới cổng thiên đường thì người chủ rơi xuống địa ngục như một chiếc lá rụng. Con chó quay đầu nhìn thấy chủ nó rơi xuống bèn chạy thục mạng đuổi theo chủ.

Lúc bấy giờ, vị thiên thần lòng đầy hối hận vội giương cánh bay theo định túm lấy con chó dẫn đường. Nhưng vì con chó ấy vốn có linh hồn trong sạch nhất, lương thiện nhất, cho nên nó chạy nhanh hơn bất cứ thiên thần nào. Và thế là rốt cuộc con chó dẫn đường ấy lại trở về bên người chủ của nó. Dù là ở dưới địa ngục, nó cũng sẽ mãi mãi bảo vệ chủ của mình.

Thiên thần đứng rất lâu nhìn theo hai linh hồn đáng thương kia và lẩm bẩm: “Ngay từ đầu ta đã phạm sai lầm. Hai linh hồn ấy là một thể thống nhất không thể tách rời nhau. Được cùng ở bên nhau thì dù là thiên đường hay địa ngục chúng cũng bằng lòng".
ST​
 
S

scientists

Cân bằng trong cuộc sống

Một trong những nguyên tắc để thành công là phải biết cách cân bằng trong cuộc sống.

602868_189397141204244_1345862015_n.jpg

Có một đoạn tôi sưu tầm được và rất thích, xin phép được chia sẻ cùng các bạn:
Tôi hỏi Đức Phật: “Điều gì làm Ngài ngạc nhiên nhất về nhân loại?” Phật nghĩ một chút rồi trả lời: “Đó là họ chán phải là trẻ con, vội vã trưởng thành và rồi lại khát khao trở thành con trẻ. Đó là họ đánh đổi sức khỏe để lấy tiền bạc và sau đó lại hao tiền tốn của để lấy lại sức khỏe. Đó là vì lo lắng suy nghĩ đến tương lai, họ quên đi hiện tại, cứ như thế họ sống không vì hiện tại cũng chẳng phải cho tương lai. Đó là họ sống như thể họ sẽ không bao giờ chết, và họ chết như thể họ chưa bao giờ sống”.
Các bạn đã biết cách cân bằng trong cuộc sống chưa?

ST​
 
S

scientists

Chiếc sọt tre

Ngày xửa ngày xưa ở một làng kia có một gia đình nghèo khó. Nhà có bốn người: hai vợ chồng, đứa con trai nhỏ tuổi và ông bố chồng đã già. Năm tháng ròng rã, ông bố phải làm lụng vất vả, giờ đây đã quá già yếu không còn cất nhắc được việc gì. Vì vậy ông phải hoàn toàn sống dựa vào con trai và nàng dâu. Họ coi ông là một gánh nặng.

Ngày tháng trôi qua, ông già càng ngày càng trở thành mối lo ngại cho họ. Ông cụ cần được chăm sóc nhiều. Nhưng cả nàng dâu lẫn con trai đều không đỡ đần ông gì cả. Ông phải ăn những thức ăn thừa và mặt bất cứ thứ quần áo cũ nào. Ông luôn luôn bị đói và rét. Lắm khi đứa cháu trai quá xót xa ông nội, đã sẻ phần thức ăn riêng của nó cho ông. Nhưng mỗi khi trông thấy thế bố mẹ nó lại rầy la và cấm nó không được phung phí thức ăn ngon.

Ông già rất đau khổ về cách cư xử của hai vợ chồng đứa con, ông thường than phiền oán thán. Nhưng đáng lẽ phải tìm cách an ủi ông, hai vợ chồng nhà ấy vẫn thường lập lại cho nhau nghe câu phương ngôn cổ "Bò già sa vó, ông bọ sẩy mồm".

Sự việc này ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Ông già càng làm om sòm bao nhiêu thì nàng dâu với con trai ông càng khó chịu bấy nhiêu. Cuối cùng, họ không thể chịu đựng nổi ông già nữa. Chúng bí mật bàn mưu tính kế tống khứ ông già đi. Chúng định mang ông đến một nơi thật xa, và bỏ ông ở đó. Người chồng cho biết hắn sẽ ra chợ mua một cái sọt bằng tre cứng cáp đơn sơ để bỏ ông vào đó mang đi.

- Ta sẽ mang ông lão đến một nơi thật xa, khiến ông lão không còn lần ra đường về. Ta sẽ bỏ ông lão dưới gốc cây sát lề đường đi. Thế rồi có thể có người cảm thấy xót thương mà đưa ông lão về nuôi. - Người chồng bàn tính.

- Nhưng còn đối với bà con hàng xóm thì sao? - Người vợ nói.

- Chẳng bao lâu họ sẽ biết ông cụ không còn ở đây nữa. Chúng ta phải ăn nói với họ như thế nào khi họ hỏi?

- Thì cứ nói rằng ông cụ đòi đến vùng đất thánh, ở đấy ông cụ có thể sống yên ổn cho đến lúc chết. - Người chồng trả lời.

Thế là họ sắp định âm mưu. Nhưng họ không biết rằng đứa con nghe lỏm được câu chuyện họ bàn tính với nhau. Nhưng khi cha nó vừa đi chợ mua sọt nó hỏi mẹ:

- Mẹ ơi! Tại sao bố lại vứt bỏ ông đi?

- Không! không!

- Mẹ nó vội vàng trả lời.

- Chúng ta không định vứt bỏ ông đâu! Dĩ nhiên là chúng ta không làm thế. Con xem, ở đây chẳng có ai chăm sóc ông được chu đáo, bởi vì cả cha con và mẹ đều tất bật làm lụng suốt ngày. Do đó cha con định đưa ông nội đến một nơi ông được chăm nom tử tế hơn thôi.

- Chỗ ấy là ở đâu vậy mẹ? Đứa con hỏi.

- Ồ, xa lắm, xa lắm. Đó là một nơi con chẳng thể nào biết được.

- Thế ai sẽ đến chăm sóc ông?

- Con không phải lo. Có rất nhiều người hảo tâm sẽ chăm sóc ông. Người mẹ nói để đứa con yên tâm.

Chiều tà, người chồng về mang theo một chiếc sọt lớn. Không muốn cho hàng xóm biết chuyện mình làm, anh ta đợi đến tận đêm, khi trời tối mịt mới đặt ông bố vào cái sọt.

- Con định làm gì thế này? Ông già hoảng hốt hỏi con. Con đặt ta vào trong cái sọt này mang đi đâu?

- Thưa bố, bố biết đấy, hai vợ chồng nhà con chẳng thể chăm nom bố được nữa. Vì vậy con định đưa bố lên miền đất thánh, ở đấy bố sẽ được mọi người đối xử tốt hơn. Người con đáp.

Nhưng ông già không bị mắc lừa. Ông hiểu vợ chồng nhà ấy định làm gì ông.

- Đồ bất hiếu! - Ông quát: Thử nhẩm xem, bao nhiêu năm qua tao nuôi mà cho đến ngày khôn lớn. Và bây giờ thì mày trả nghĩa cho bố mày như thế đấy!

Ông bắt đầu hét to, chửi mắng con trai và nàng dâu.

Con trai nổi giận. Anh ta giật một cái, nâng phốc cái sọt lên lưng, xăm xăm đi ra khỏi nhà.

Đứa cháu nhỏ im lặng theo dõi tất cả mọi việc xảy ra. Vừa hay khi cha nó sắp khuất dạng trong đêm tối, nó gọi to bảo cha nó:

- Bố ơi! Bố ơi! Khi nào bố đem vứt ông xong, bố nhớ giữ cái sọt cẩn thận và mang nó về cẩn thận nhé!

Bối rối trước câu nói của con, anh ta dừng bước, ngoảnh lại hỏi:

- Để làm gì hả con?

Đứa bé ngây thơ trả lời:

- Nhà ta còn cần đến cái sọt to ấy để khi nào bố già con mang vứt bố đi!

Nghe đứa bé nói, chân anh ta đâm loạng choạng. Không biết làm sao, anh ta chẳng thể bước thêm một bước nào nữa. Thế là anh ta quay lại và đưa người bố già trở về nhà.

(Sưu tầm)​
 
S

scientists

Những con dốc cuộc đời

Khi bạn đạp xe lên một con dốc con, mồ hôi chảy ướt áo và bàn chân tưởng như mỏi nhừ thì bạn sẽ được tận hưởng sự tuyệt vời khi chiếc xe lăn nhanh xuống con dốc phía trước, những giọt mồ hôi bốc hơi, để lại cảm giác mát lạnh khiến bạn quên nhanh tất cả mệt mỏi...

Mua.jpg

Cuộc sống cũng giống như một con đường rất dài. Dù có đang chạy trên những đoạn bằng phẳng, người ta vẫn không bao giờ quên sẽ có lúc phải đối diện với việc lên dốc và cả xuống dốc. Một người bạn đã nói với tôi điều giản dị ấy khi cùng một lúc, cô bạn phải đối diện thất bại, cả trong tình yêu lẫn trong công việc ở công ty. Điều làm tôi nể phục cô bạn ấy là sự can đảm. Cô ấy không khóc, không oán trách, cũng không lặng lẽ suy sụp. Bởi lẽ bạn tôi biết tự thu xếp, đặt những nỗi buồn sang một bên, dành sức lực để tiếp tục "vượt dốc".

Rất nhiều khi trong nhịp sống gấp gáp này, nỗi mệt mỏi, sự chán chường, cảm giác thất vọng đã vắt kiệt sức lực; lấy đi niềm lạc quan. Bạn muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nếu bạn dừng lại và quay nhìn trở về điểm xuất phát, bạn sẽ biết cái cảm giác tuyệt vời khi nhìn những gì ta đã vượt qua. Có thời điểm bạn nhận ra mình đang đứng trên đỉnh dốc. Hít thật sâu và nhìn kỹ về phía trước, bạn không cần phải hét lên sung sướng. Và khi ấy, điều bạn tự nhắc mình sẽ là tìm thêm những đỉnh cao mới, không cho phép mình thả dốc quá nhanh.

Cuộc sống của chúng ta giống như những chuyến đi bởi lẽ, ta luôn có nhiều những lựa chọn nhưng không nên mất quá nhiều thời gian để tìm được kết quả mình muốn. Khi thật sự rã rời thân thể, bạn hãy dừng lại ven đường nghỉ ngơi đôi chút. Dừng lại và bước đi đúng là cách phục hồi năng lực nhanh chóng nhất.

Lên dốc tuy chậm chạp, mệt mỏi thật nhưng phải thừa nhận mức độ an toàn cao hơn khi bạn thả dốc. Cảm giác của việc lao nhanh và phía trước tuyệt vời thật, nhưng biết đâu vực thẳm đâu đó mà bạn không kịp nhìn thấy, và biết đâu chiếc xe đã bị đứt thắng phanh. Có hàng trăm trở ngại, và bạn không bao giờ được tự mãn...

Cuộc sống cũng giống một con đường, khi bạn đang bước trên những khổ đau thì đó là lúc bạn buộc phải "lên dốc" trong hành trình của đời mình. Dĩ nhiên, lúc tận hưởng cảm giác hạnh phúc thì không phải bất hạnh sẽ chẳng bao giờ xuất hiện. Cuộc đời vốn là một chuyến đi, cái bạn cần là "để dành" sức lực và cảm hứng cho những chặng đường kế tiếp.
ST​
 
S

scientists

Chiếc xe đạp của mẹ

Khi tôi còn nhỏ, tuy ba mẹ không bao giờ để chị em tôi phải thiếu cái ăn nhưng nhà chẳng có gì đáng giá. Hai chiếc xe đạp cũ kỹ đã tróc gần hết sơn là tài sản có giá trị nhất của gia đình.

Một chiếc để ba làm phương tiện đến cơ quan, chiếc còn lại dành cho mẹ. Mỗi sáng, mẹ chở chị em tôi đến trường rồi tất tả đạp xe hơn chục cây số để đến cơ quan. Khi cơ quan giải thể, mẹ tôi mất việc, mẹ lại cùng chiếc xe đạp bươn chải hơn hai chục cây số để đến các chợ quê mua hàng về bán kiếm lời.
xe.jpg
Tôi đậu vào lớp 10. Cách ngày khai giảng mấy ngày, mẹ dắt về một chiếc xe đạp mới, tôi mừng đến phát khóc. Sau này tôi mới biết mẹ đã phải bán đi chiếc nhẫn - vật kỷ niệm của bà ngoại cho khi mẹ đi lấy chồng - để mua xe cho tôi.

Tôi học xong đại học và đã có việc làm ổn định. Gia đình tôi bây giờ tuy không giàu nhưng cũng đủ ăn. Hai chiếc xe đạp cũ đối với tôi trở thành vật thừa. Tôi gọi bà đồng nát bán được 100.000 đồng. Mẹ đi chợ, khi nghe tôi hí hửng khoe đã bán được hai chiếc xe, vừa có tiền lại đỡ chật nhà, mẹ buông chiếc giỏ đang cầm trên tay xuống đất, không nói lời nào, ngồi phịch xuống ghế. Tôi phát hoảng khi thấy mẹ ngân ngấn nước mắt. Mẹ nghẹn ngào: "Sao con bán mà không hỏi mẹ? Chiếc xe là vật kỷ niệm của gia đình mình".

Tôi hối hận vô cùng bởi lâu nay với tôi, chiếc xe đạp chẳng có giá trị gì. Tôi đã quên mất những ngày thơ ấu, mẹ đã cùng nó đưa tôi đến trường, xe đã khuya sớm cùng mẹ đi khắp nơi để kiếm tiền nuôi chị em tôi ăn học...
ST​
 
S

scientists

Bài học về sự tự giác và trách nhiệm

Xưa thật là xưa, có một ông Vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.

Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà Vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường.

Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: “Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây”. Xong đâu đấy, người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món quà của Đức Vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.
Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.
sưu tầm​
 
S

scientists

Bài học về lòng biết ơn

Vào cái thời khi mà món kem trái cây còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này.

Ngày nọ, Jim - tên của cậu bé - sau một hồi đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có món kem trái cây mà cậu rất thích; mạnh dạn tiến lại gần cửa ra vào, đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến.

Chỉ vài phút sau, một người nữ tiếp viên tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: “Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một đĩa kem trái cây ạ?”. “50 xu“, cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp: “Thế bao nhiêu tiền một đĩa kem bình thường ạ?”. “35 xu”, người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng, người hầu bàn cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu, và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về.

Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng xu (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng 1 xu được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh 35 xu trả cho đĩa kem mà Jim đã gọi - Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho người phục vụ, như là một món quà biết ơn cho những người đã giúp cậu.

sưu tầm​
 
S

scientists

Lâu đài cát

Nắng nóng. Không khí mặn chát. Những con sóng đều đều. Một thằng bé trên bờ biển quỳ gối xúc cát bằng xẻng và nén cát vào cái xô đỏ. Sau đó nó úp xô xuống. Nhấc ra, chỉnh sửa khối cát để cho ra đời tòa lâu đài. Nó chơi vậy suốt buổi trưa. Xây thêm hào, đắp thêm tường thành, những ngọn tháp là trạm bảo vệ. Que kem làm cầu. Một khu lâu đài bằng cát được xây xong.

Thành phố lớn. Những con đường đông đúc. Giao thông sôi sục. Một người đàn ông ngồi trong văn phòng, sắp giấy tờ thành từng đống và bàn giao những công việc đã xong. Ông kê điện thoại vào giữa vai và cổ, tay vẫn gõ bàn phím vi tính liên tục. Những con số múa may, nhiều hợp đồng kí kết, niềm vui của người đàn ông và lợi nhuận sinh ra. Cả cuộc đời ông dành cho công việc. Những kế hoạch nối tiếp nhau. Tương lai nằm trong dự đoán. Tích luỹ hàng năm là những sự bảo đảm. Vốn vươn dài ra bắc cầu khắp nơi. Một đế chế được dựng nên.

Hai người xây lâu đài có nhiều điểm giống nhau. Cả hai đều tích tiểu thành đại. Cả hai đều làm nên chuyện từ khi chưa thấy nó. Cả hai đều cần cù và quyết tâm. Và cả hai đều biềt rằng khi thủy triều lên cũng như khi xu thế thay đổi thì mọi việc sẽ kết thúc. Và đây chính là điểm khác biệt giữa hai người. Trong khi người đàn ông làm ngơ kết quả thì đứa bé biết chấp nhận.

Hãy xem đứa bé làm gì khi mọi thứ sắp tan thành cát bụi. Khi sóng kéo đến, cậu bé thông minh nhảy lên và vỗ tay. Không buồn phiền, không sợ hãi, không tiếc nuối. Vì nó biết chuyện này sẽ xảy ra, nên nó không ngạc nhiên. Và khi cả tòa lâu đài ầm ầm sụp đổ, bị hút về biển cả, đứa bé mỉm cười. Nó cười, nhặt lấy dụng cụ và nắm tay cha về nhà. Mà sao người lớn không được ngoan như vậy. Khi con sóng thời gian tràn tới, phá sập toà lâu đài của mình, người đàn ông kinh hoàng. Ông ta lượn lờ quanh cái phế tích của mình để bảo vệ. Ông ta xây thêm tường để chặn con sóng, rồi khi nước biển thấm vào và phá vỡ nó, ông rối trí trước cơn thuỷ triều. Ông nói một cách bất chấp: "Đây là tòa lâu đài của tôi mà!".

Nhưng đại dương không trả lời, ai cũng biết cát thuộc về nơi nào.

Tôi cũng không biết gì nhiều hơn về những toà lâu đài cát. Nhưng trẻ con lại biết rõ lắm. Hãy quan sát chúng để học hỏi. Tiếp tục xây lên nhưng bằng một trái tim trẻ thơ. Lúc chiều tà bóng xế, khi con nước lên, hãy hoan nghênh nó. Sau khi chào đón tiến trình của cuộc sống, nắm lấy tay cha, rồi... về nhà.
ST​
 
S

scientists

Chuyện con chim ưng

1325010145_1.jpg
Một người lên đỉnh núi bắt được một chú chim ưng con vừa mới nở. Mang về nhà, chú chim ưng được nuôi chung với những con chim khác trong một chiếc lồng. Khi chú lớn lên, chú không hề biết mình là loài chim ưng. Trong khi đó, người chủ lại muốn huấn luyện chú trở thành một con chim ưng dũng mãnh biết đi săn mồi. Dùng hết mọi cách vẫn không được, chú vẫn không thể bay. Cuối cùng người chủ bèn mang chú trở lại đỉnh núi ngày xưa, ném chú xuống. Mấy lần đầu, chú rơi xuống như một hòn đá. Sau vài lần như thế, chú tìm cách tự cứu lấy mình và rồi chim ưng bất ngờ tung cánh. Chú đã biết bay. Sự luyện tập là sức mạnh đưa chúng ta đến thành công.
ST​
 
S

scientists

5 đồng xu

1325010198_2.jpg
Một cậu bé tên Aba sống trên thảo nguyên. Lần kia, cậu theo cha đi săn rồi lạc mất phương hướng. Hai cha con vất vả tìm đường trở về nhưng không được. Sau nhiều ngày, chân Aba mỏi nhừ, nhấc không nổi bước nên bật khóc. Cha Aba lấy 5 đồng xu, ném một đồng xuống đất, bảo: "Con người có 5 đồng xu, đó là thơ ấu, thiếu niên, thanh niên, trung niên và về già. Bây giờ con mới dùng hết một đồng xu đầu tiên của mình, không lẽ con cũng muốn dùng cả bốn đồng còn lại trên thảo nguyên này sao? Con phải dũng cảm lên để ra khỏi đây, vì con còn bốn đồng xu cho cuộc đời của mình".

Được sự động viên của cha, Aba đứng lên đi tiếp, chẳng bao lâu sau tìm được lối về nhà. Sau này trưởng thành, cậu bé đã sử dụng đúng bốn đồng xu còn lại của mình, trở thành một thuyền trưởng giỏi.
Biết quý trọng cuộc sống thì mới vượt qua khó khăn.
ST​
 
S

scientists

Quét ánh sáng vào nhà

1325010227_3.jpg

Có hai anh em chừng bốn, năm. Do cửa sổ đóng kín nên sống trong căn nhà âm u. Nhìn thấy bên ngoài ánh sáng chan hòa, chúng thích lắm, bèn bảo nhau: "Anh em mình đi lấy ánh sáng ngoài đấy vào nhà đi!". Thế là chúng thay nhau dùng chổi quét ánh sáng vào nhà. Quét hoài, quét hoài mà ánh sáng vẫn không chịu vào. Người mẹ đang nấu ăn dưới bếp ngạc nhiên hỏi. Hai anh em thật thà trả lời. Người mẹ cười: "Nếu muốn có ánh sáng thì các con phải mở hết các cửa sổ ra".

Hãy mở hết những cánh cửa của trái tim thì ánh sáng thành công sẽ tràn vào.
ST​
 
S

scientists

Con nhện sau cơn mưa

1325010250_4.jpg
Sau cơn mưa, bờ tường ẩm ướt. Con nhện không cách nào bò lên phía trên mạng nhện của nó. Cứ bò lên được một đoạn lại bị rớt xuống. Có ba người trông thấy.

Người thứ nhất bèn thở dài: "Ôi, con nhện này giống y như đời tôi, không cách nào leo lên được!", rồi buồn rầu thương cho phận mình. Người thứ hai trông thấy liền cười: "Tại con nhện ngu ngốc thôi, không biết tìm chỗ khô ráo mà bò lên!", sau đó anh ta trở nên thông minh. Người thứ ba sau khi chứng kiến những thất bại của chú nhện đã ngộ ra nhiều điều, anh ta trở nên mạnh mẽ.

Phải có khát vọng thành công thì mới có sức mạnh để đạt được thành công.
ST​
 
S

scientists

Quan Âm quỳ lạy Quan Âm


Một người đàn ông đang trú mưa dưới mái hiên, trông thấy Phật bà Quan Âm cầm dù đi ngang qua, bèn nói: "Quan Âm bồ tát, xin hãy phổ độ chúng sanh, giúp con đi một đoạn đường được không?". Quan Âm trả lời: "Người đang dưới mái hiên, ta đang đứng dưới mưa, người cũng cần ta độ sao?". Người đó liền chạy ra ngoài: "Bây giờ con đã đứng dưới mưa, xin Quan Âm phổ độ cho!". Quan Âm nói: "Chúng ta cùng đứng dưới mưa nhưng ta không bị ướt vì có chiếc dù. Còn người bị ướt vì không có chiếc dù, bởi vậy không phải ta độ cho mình mà là chiếc dù độ cho ta. Nếu người muốn không bị ướt thì không cần ta độ, hãy tự đi tìm một chiếc dù". Dứt lời, Quan Âm bước đi.

Hôm khác, người đàn ông trú mưa hôm nọ gặp nhiều chuyện phiền bực, khó khăn nên vào miếu Quan Âm cầu nguyện. Anh ta thấy một người phụ nữ đang quỳ trước tượng Quan Âm, có hình dáng rất giống Quan Âm, tiến lại gần hỏi: "Xin hỏi có phải Quan Âm không?". Người phụ nữ trả lời: "Đúng, ta là Quan Âm". Người đàn ông kinh ngạc: "Ô, tại sao Quan Âm lại bái lạy Quan Âm?". Quan Âm cười đáp: "Ta cũng gặp những chuyện khó khăn nhưng ta hiểu, đi cầu sự giúp đỡ của người ta chi bằng tự mình giúp đỡ mình".

Phải biết tự mình cứu lấy mình.
ST​
 
S

scientists

Hai chiếc giày

Một ông cụ ngồi xe lửa, không may làm rơi mất một chiếc giày mới mua qua cửa sổ. Xe lửa đang chạy, không ai dừng lại để ông nhặt nó nên ông ném luôn chiếc giày còn lại. Nhiều người ngạc nhiên hỏi tại sao, ông cụ từ tốn trả lời: "Cho dù đôi giày có mắc đến đâu thì nếu chỉ còn một chiếc cũng không thể dùng. Thôi thì ta ném luôn chiếc thứ hai, để ai đó nhặt được chiếc kia còn cón thể tìm thấy chiếc này".

Người thành công phải biết hy sinh thì mới tìm thấy giá trị của sự thành công.
ST​
 
S

scientists

Chuyện cô bé và hai cửa sổ

1325010312_7.jpg

Ngôi nhà có hai cửa sổ, mở ra hai hướng khác nhau. Cô bé trèo lên cửa sổ thứ nhất nhìn ra ngoài, thấy người ta đang chôn chú chó cưng của mình. Cô bé thương lắm, khóc lớn. Ông nội thấy vậy liền dụ bé đến cửa sổ thứ hai. Mở ra, trước mặt cô bé là một vườn hoa tràn ngập ánh nắng. Cô bé rạng rỡ hẳn, nụ cười nở lại trên môi.

Khi bạn mở cửa sổ bên cạnh cửa sổ thất bại, có thể bạn sẽ tìm thấy niềm hy vọng.
ST​
 
S

scientists

Chuyện sư tử và linh dương dạy con chạy

1325010335_8.jpg
Mỗi ngày, khi mặt trời lên, trên thảo nguyên Phi châu rộng lớn, mọi con thú bắt đầu một ngày của mình. Sư tử mẹ dạy các con: "Các con yêu của mẹ! Các con phải tập chạy thật nhanh, thật nhanh. Nếu các con chạy chậm hơn lũ linh dương chậm chạp thì các con sẽ đói đấy, hiểu chưa?".

Ở một nơi khác, linh dương mẹ dạy các con: "Các con yêu của mẹ! Các con phải tập chạy thật nhanh, thật nhanh. Nếu các con chạy chậm hơn lũ sư tử thì các con sẽ bị chúng ăn thịt đấy, hiểu chưa!?.

Bạn chạy nhanh, sẽ có người khác chạy nhanh hơn bạn.
 
S

scientists

Dan Clark

Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đo,ù có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi.
Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50."
Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?"
Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?"
Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó."
Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn."
Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền."
Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."
Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"
ST​
 
Top Bottom