[Ngữ văn 9] Tập làm văn số 3 lớp 9

K

khoatoan

bài đó mình đc 8 đ lận đề: nhân dịp ... cũ. đọc đề củng hơi khó chứ bộ
 
N

ninhbcqn14

Ai hộ tui làm dàn bài bài viết số 7 Đề thứ 2 với . Đề về bài Làng đó . Cảm ơn trước nah
 
B

bonghongthuytinh199094

giúp tui làm bài viết số 6 với bà con ơi tui ko làm đcj bài nay` khó quá đề nói về ông Hai
 
S

senelupin

Ai hộ tui làm bài viết số 6 với . Đề bài ; truyện ngắn làng của Kim Lân đã gợi cho em những suy nghĩ gì về những biến chuyển mới trong tình cảm của người nông dân việt nam thời kì kháng chiến chống pháp .
Cố giúp tui nha . cần gấp sawps phải nộp rồi .
b-(b-(b-(b-(b-(b-(
 
N

nguyenthanhnam123

làm thía nào để viết văn thật hay ạ!em đã cố gắng rất nhiều nhưng điểm văn chỉ ở mức trung bình
 
T

thanh_tra

các bạn học sớm thật tụi chưa học tới.nhưng mình khuyên các bạn nên viết làm sao cho mình có cảm xúc thật bài viết sẽ có hồn hơn đấy.hi vọng bạn sẽ viết tốt nhé
 
U

utchuot

Viết bài văn sô 3

Đề1: Hãy Kể 1 lần em trót xem nhâtk kí của bạn

Đề2: hãy tưỡng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe trong tác phẩm Bài thơ tiểu đội xe không kínhcủa phạm tiến Duật.Viết bài văn kể lại cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó

Đề3: nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình với thầy, cô giáo cũ.

Đề4: kể về một cuộc gặp gỡ với các anh bộ đội nhân ngày thành lập Quân đội nhân dân việt nam (22-12).Trong buổi gặp đó, em đc thay mặt các bạn phát biểu suy nghĩ của thế hệ mình về thế hệ cha anh đã chiến đấu, hi sinh để bảo vệ tổ quôc.

Giúp mình vơi, mình sẽ hậu tạ bằng cách thank 1 cái :)
 
T

traimangcaugai

Đề 2
Mở bài:
Không biết tự bao giờ hình ảnh oai nghiêm, anh hùng của nhười lính cụ hồ đã đi vào trong lòng của em. Đó là hình ảnh mà mỗi khi nghĩ đến trong tim em lại dang trào bao cảm xúc: yêu kính, biết ơn, ngưỡng mộ...Và một lần nữa những cảm xúc ấy lại tràn về khi sáng nay em học baif thơ Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật.Bao ao ước xuất hiện trong đầu em:Ước gì mình được gặp các chú bộ đội một lần? Và thật bất ngờ khi điều ước của em trở thành sự thật.Em đã được gặp chú bộ đội lái xe trong đoàn xe không kính.
Thân bài
-Đoàng! Âm thanh như tiếng nổ lớn làm em giật mình quay lại phia sau.Thật không thể tin nổi trước mắt em là một con đường đất bụi mù, kéo dài thăm thẳm.Hai bên đường cây cối cháy trụi nhưng quanh những gốc cây cháy trụi ấy có những chồi xanh đang nhú.Và đoàng..đoang..liên tục những tiếng nổ lớn khác vang lên.Em đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì ở đằng xẫ, sau lớp khói bụi mà mịt, xuất hiện cái gì đó..Em cũng không nhìn rõ nữa, nhưng em chắc chắn nó đang chạy, vì càng lúc em càng thấy rõ.
-ồ thì ra đó là một đoàn xe, tuyệt quá!Đang không biết xoay sở thế nào thì lại gặp được một đoàn xe.Em vui mừng giơ tay vẫy xe và trong lòng thì thầm mong xe sẽ dừng lại cho em đi nhờ.
Xe dần tiến đến,từ từ, chậm dần và dừng hẳn. Từ trên xe một chú bộ đội bwocs ra.Sở dĩ em nhận ra đó là chú bộ đội bởi lẽ trên người chú là bộ đồ anh lá cây, hơn nữa còn có cái mũ tai bèo trên đầu nữa.Chú tiến lại gần em,thay vì nở một nụ cười thân thiện như em nghĩ thì chú lo lắng chạy lại:
-Sao cháu lại ở đây, bố mẹ cháu đâu rồi?
Em bối rối đáp:
-Dạ cháu..cháu cũng không biết nữa.
Đúng lúc đó một tiếng nổ nữa vang lên,em thấy cả mặt đất như rung chuyển, chú vội ôm em nằm xuống .Sau khi đã yên ắng chú vội đưa em lên xe :
-Thôi cháu mau lên xe, ở đây nguy hiểm lắm.
Em lon ton theo chú .Khi đã yên vị trên xe em mới chú ý đến cái xe.Thật kì lạ, cái xe không có kính chắn phía trước ...(nêu các đặc điểm của xe trong bài thơ)
Em tò mò hỏi chú...mở đầu cho câu chuyện tiếp diễn)
Cùng chú trải qua một cuộc vận chuyển tiếp tế cho miền nam...(theo thứ tự tùng việc xảy ra trong bài thơ)...
Kết bài:
ò..ó o...o
Tiếng gà gáy làm em giật mình tỉnh giấc.Thì ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ,em thầm nghĩ.Em vội bật dậy chuẩn bị đi học mà không quên nở một nụ cười trên môi.Bởi vì em đã đạt được ước mong cua rmình, ước mong được gặp và trò chuyện với người lính lái xe trong đoàn xe không kính anh hùng và cũng rất vui tính nữa
 
S

siengnangnhe

đề 1
Dàn bài

MB : giới thiệu hoàn cảnh xem trộm nhật ký
- bày tỏ sơ lược tình cảm lúc ấy { ăn năn , hối hận } ..
TB : - kể lại câu chuyện mà e đã xem trộm nhật ký , do hoàn cảnh gì ( đến nhà bạn chơi nên tò mò , do bạn bất cẩn làm rớt ..)
- thái độ của bạn khi thấy e xem trộm nhật ký ( giận dữ , không nói gì , không thèm nhìn mặt ...)
- Những ngày sau đó em cảm thấy như thế nào ( ân hận , day dút không yên )...
- Cuối cùng em quyết định gì ( xin lỗi bạn , không thèm nhìn mặt bạn luôn " đùa thôi ^-^")....
KB : Bây giờ em và bạn đã làm hoà chưa ? và e tự hứa gì với lòng ( ko xem trộm đồ của người khác nữa , là một bài học đắt giá về tình bạn )...
Nhật ký của người bạn đó đang nói về:
- Người Mẹ tận tụy, hy sinh, tảo tần nuôi con ăn học nên người ... đã làm bạn thật xúc cảm vì đã có làn bạn đã làm Mẹ bạn buồn.
- Người Cha anh hùng trong chiến tranh, sống nghiêm túc trong xã hội và là chổ dựa cho người bạn đó khi vấp ngã... và bạn phải liên hệ với mình...
- Người Thầy, cô, tận tục dạy dỗ học sinh với tấm gương tốt ....Còn nhiều nữa nhưng tâm điểm là trong nhật ký đó "không nên" nói về những tình cảm "thấp hèn" hoặc những điều vi phạm thuần phong mỹ tục.

bài hoàn chỉnh
Tôi vẫn còn nhớ, ngày đầu tiên đến trường, tôi đã được người ta dạy rằng “Nhà trường, lớp học là mái nhà thứ hai, và tất cả những thành viên trong một lớp đều là người trong một gia đình”, và câu nói đó đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi, cho đến bây giờ, khi tôi đang học năm cuối cấp 2. Năm học này của tôi, nó có một điều gì đó mới mẻ, khi có một cậu học sinh mới chuyển đến. Cậu ta tạo cho tôi một cảm giác gì đó thật khó hiểu, có lẽ bởi vì trong lớp học, cậu là một người ít nói, gương mặt lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng thoáng pha lẫn một ít buồn bã, cậu ta có rất ít bạn bè, và tôi lại may mắn là một trong số ít đó, khi cậu ta là người ngồi cùng một bàn với tôi. Tôi luôn cố gắng tạo nên một mối quan hệ như những người trong gia đình với cậu ta, nhưng có vẻ mọi cố gắng của tôi đều bị cậu ấy hòa vào những cơn gió và thổi bay về một nơi nào đó. Điều đó khiến tôi cảm thấy chán ngấy cậu ta, và dần dần, những thiện cảm về cậu cũng biến mất trong tôi, mà thay vào đó là những suy nghĩ ko mấy hay ho về cậu.
Và rồi một ngày nọ, người thầy của chúng tôi đã trao cho chúng tôi một nhiệm vụ, đó là làm một bài thuyết trình về môn Hóa, một môn mà tôi ẹ nhất, và cũng là môn mà cậu ta đứng trong hàng top của trường. Tôi đành phải đến nhà cậu ta để cùng làm bài thuyết trình này, và việc này đã vô tình giúp tôi và cậu ta trở thành những người bạn thân thiết, hoặc hơn cả thế.

Tôi đến nhà cậu, trong một buổi chiều thu, khi những chiếc lá mang sắc vàng đang dần dần rơi xuống và che phủ lấy con đường đi. Theo sự hướng dẫn của cậu, tôi đã tìm ra địa điểm mà mình cần đến, nó nằm trên một con phố nhỏ hẹp, vắng vẻ và thật yên tĩnh. Nhà của cậu ta khá to, và nó mang nét cổ kính nào đó mà tôi ko biết dc, xung quanh nhà cậu là những hàng cây kiểng, với đủ loại, dc tạo dáng rất đẹp, tôi chắc là nó phải do một bàn tay tài hoa làm nên.
Tôi bước đến bậc thềm và gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa bằng gỗ, cậu ta bước ra, với một vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, và lịch sự mời tôi bước vào nhà. Tôi lặng lẽ bước vào, và nhận ra căn nhà hoàn toàn không có người thứ ba, nhưng điều đó ko làm tôi bận tâm bằng cách bày trí trong nhà cậu, nó dc bày trí hoàn toàn theo phong cách của quý tộc phương Tây, tôi thầm nghĩ có lẽ cha mẹ cậu ta phải là những người rất tinh tế và lãng mạn.
Vào phòng cậu, tôi lại càng bất ngờ hơn khi căn phòng của cậu hoàn toàn bình thường, không hề có gì khác biệt mấy so với những cậu bạn mà tôi từng biết đến. Và chúng tôi bắt đầu làm bài, với sự hướng dẫn của cậu, tôi nhận ra cậu ta thật sự thông minh, ít ra là hơn tôi rất nhiều trong môn học này. Khi chúng tôi hoàn thành dc khoảng 1/3 bài viết, thì có tiếng chuông điện thoại reo, cậu ta tất tả chạy xuống nhà, và nhanh chóng quay lại. Cậu ta bảo rằng, cậu ta có chuyện gấp cần phải ra ngoài, và nếu muốn, tôi có thể ở lại, khi ra về hãy khóa cửa lại giùm cậu ta, và tôi đã ở lại, một mình trong phòng cậu.

Trong phòng cậu, ko có quá nhiều thứ khiến tôi để tâm đến, chỉ trừ một thứ, đó là một cuốn sổ nhỏ, màu đen, dc xếp cẩn thận ở trên bàn cậu, và tôi đoán nó là một cuốn nhật ký. Tôi tự nhủ là không dc xem, vì điều đó là xâm phạm đến sự riêng tư của cậu ta. Nhưng sự đời mấy ai có thể cưỡng lại trí tò mò của chính bản thân, tôi đã lật ra những trang giấy đầu tiên của cuốn nhật ký, và những gì dc ghi trong đó đã khiến tôi hết sức kinh ngạc về người bạn học lạnh lùng, ít nói và giỏi giang của mình.
Những trang nhật ký đầu tiên cùng với những hàng chữ nhỏ nhắn, ngay hàng hiện lên trước mắt tôi

"Ngày...tháng...năm...
Hôm nay, lần đầu tiên mình viết nhật ký, và cũng có lẽ, cuốn nhật ký này sẽ là người bạn tâm tình với mình trong quãng thời gian dài còn lại, bởi vì người duy nhất quan tâm đến mình đã không còn nữa, đó là mẹ mình, bà đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn giao thông mà bà không phải là người có lỗi.
Mất đi mẹ, mình cảm thấy như mất đi một phần cuộc sống, rồi đây, sẽ còn ai đánh thức mình dậy vào những buổi sớm mai, sẽ còn ai làm những bữa ăn ngon dành riêng cho mình, và còn ai cho mình ôm vào lòng mỗi khi cảm thấy yếu đuối...
Mất đi mẹ, mình như mất tất cả, bởi vì người cha chưa từng một lần bế đứa con, cũng như chưa từng một lần ôm hôn đứa con này, ông ta chỉ biết làm một việc duy nhất, đó là gửi tiền về cho mẹ con mình, và có lẽ đối với ông như thế là đã hoàn thành trách nhiệm một người cha
......"

Đọc đến đây, bất giác đôi hàng mi của tôi lại hơi ươn ướt, có lẽ bởi tôi là một đứa con gái đa cảm nên dễ bị rung động vì những chuyện như thế này, và tôi lại tiếp tục lật sang những trang nhật ký khác, và những dòng chữ tâm sự chân thật của cậu ta ghi sâu vào tâm trí tôi.

"Hôm nay buồn thật, những việc xảy ra trong cuộc sống tại sao lại cứ xảy ra ngoài ý muốn của mình, giờ đây mình chỉ ước ao, có một người có thể ngồi bên cạnh và nghe mình tâm sự, có một bàn tay để mình nắm lấy, cho mình thêm chỗ dựa...
Nhưng có lẽ tất cả sẽ ko bao giờ trở thành hiện thực"

Tôi vẫn tiếp tục, trong sự tò mò và thương hại người bạn của mình

"Thật đáng sợ, mình dần nhận ra mình ko còn là chính mình, ko biết từ bao giờ, mình đã trở nên xa lánh với bạn bè, trở nên là một kẻ ít nói, và vô cảm với mọi thứ xung quanh, nụ cười và nước mắt đã bắt đầu rời xa khỏi gương mặt mình...
Có những lúc, mình chỉ muốn dc khóc thật to nhưng lại không thể, liệu trên đời có gì đau khổ hơn thế không"

Và đến những trang cuối cùng của cuốn nhật ký, tôi như òa khóc, vì đã hiểu nhầm người bạn của mình

"Ngôi trường mới, lớp học mới, bạn bè mới,...tất cả dường như đều muốn trở nên thân thiện với mình, nhưng chẳng hiểu sao mình không thể cười đùa và hòa đồng với tất cả, có lẽ bởi vì từ lâu mình đã quên cười như thế nào rồi.
Đặc biệt là đối với cô bạn cùng bàn, đôi khi, tôi cảm thấy thật không phải khi đã vô hình từ chối mọi cô gắng của cô ta, nhưng chẳng biết làm thế nào nữa đây...."

Những dòng nhật ký này, như những lời tâm tình của một người bạn thân, nó thật tha thiết, chân thành và đầy những suy nghĩ của cậu ta, hình ảnh về cậu ta trong tâm trí tôi dần thay đổi theo từng trang nhật ký. Đọc xong, tôi lặng lẽ khóa cửa lại, và bước về nhà trong một tâm trạng khó tả. Kể từ lúc đó, tôi đã nỗ lực hơn rất nhiều để có thể trở thành người chia sẻ với cậu ta mọi điều, và dường như cậu ta cũng nhận ra điều đó, thế là một tình bạn ra đời, và có thể còn hơn thế nữa. Giờ thì còn ai bảo đọc trộm nhật ký người khác là xấu nào, bất cứ việc gì cũng có hai mặt của nó mà thôi.
thank nha:):D
 
B

binhbung1996

anh chị ơi giúp em viết bài văn thuyết minh với
Đề là: thuyết minh về kính đeo mắt
// bút máy hoặc bút bi
giới thiệu về đôi dép lốp trong cuộc kháng chiến
giới thiệu về chiếc áo dài Việt Nam
mong anh chị và các bạn giúp đỡ vì 18/11 kt viết rồi
Please, help me !!!!!!!!
 
S

siengnangnhe

Dàn bài chi tíêt
A- Mở bài:
- Kim Lân thuộc lớp các nhà văn đã thành danh từ trước Cách mạng Tháng 8 – 1945 với những truyện ngắn nổi tiếng về vẻ đẹp văn hoá xứ Kinh Bắc. Ông gắn bó với thôn quê, từ lâu đã am hiểu người nông dân. Đi kháng chiến, ông tha thiết muốn thể hiện tinh thần kháng chiến của người nông dân
- Truyện ngắn Làng được viết và in năm 1948, trên số đầu tiên của tạp chí Văn nghệ ở chiến khu Việt Bắc. Truyện nhanh chóng được khẳng định vì nó thể hiện thành công một tình cảm lớn lao của dân tộc, tình yêu nước, thông qua một con người cụ thể, người nông dân với bản chất truyền thống cùng những chuyển biến mới trong tình cảm của họ vào thời kì đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp.
B- Thân bài
1. Truyện ngắn Làng biểu hiện một tình cảm cao đẹp của toàn dân tộc, tình cảm quê hương đất nước. Với người nông dân thời đại cách mạng và kháng chiến thì tình yêu làng xóm quê hương đã hoà nhập trong tình yêu nước, tinh thần kháng chiến. Tình cảm đó vừa có tính truyền thống vừa có chuyển biến mới.
2. Thành công của Kim Lân là đã diễn tả tình cảm, tâm lí chung ấy trong sự thể hiện sinh động và độc đáo ở một con người, nhân vật ông Hai. ở ông Hai tình cảm chung đó mang rõ màu sắc riêng, in rõ cá tính chỉ riêng ông mới có.
a. Tình yêu làng, một bản chất có tính truyền thông trong ông Hai.
- Ông hay khoe làng, đó là niềm tự hào sâu sắc về làng quê.
- Cái làng đó với người nồn dân có một ý nghĩa cực kì quan trọng trong đời sống vật chất và tinh thần.
b. Sau cách mạng, đi theo kháng chiến, ông đã có những chuyển biến mới trong tình cảm.
- Được cách mạng giải phóng, ông tự hào về phong trào cách mạng của quê hương, vê việc xây dựng làng kháng chiến của quê ông. Phải xa làng, ông nhớ quá cái khong khí “đào đường, đắp ụ, xẻ hào, khuân đá…”; rồi ông lo “cái chòi gác,… những đường hầm bí mật,…” đã xong chưa?
- Tâm lí ham thích theo dõi tin tức kháng chiến, thích bìh luận, náo nức trước tin thắng lợi ở mọi nơi “Cứ thế, chỗ này giết một tí, chỗ kia giết một tí, cả súng cũng vậy, hôm nay dăm khẩu, ngày mai dăm khẩu, tích tiểu thành đại, làm gì mà thằng Tây không bước sớm”.
c. Tình yêu làng gắn bó sâu sắc với tình yêu nước của ông Hai bộc lộ sâu sắc trong tâm lí ông khi nghe tin làng theo giặc.
- Khi mới nghe tin xấu đó, ông sững sờ, chưa tin. Nhưng khi người ta kể rành rọt, không tin không được, ông xấu hổ lảng ra về. Nghe họ chì chiết ông đau đớn cúi gầm mặt xuống mà đi.
- Về đến nhà, nhìn thấy các con, càng nghĩ càng tủi hổ vì chúng nó “cũng bị người ta rẻ rúng, hắt hủi”. Ông giận những người ở lại làng, nhưng điểm mặt từng người thì lại không tin họ “đổ đốn” ra thế. Nhưng cái tâm lí “không có lửa làm sao có khói”, lại bắt ông phải tin là họ đã phản nước hại dân.
- Ba bốn ngày sau, ông không dám ra ngoài. Cai tin nhục nhã ấy choán hết tâm trí ông thành nỗi ám ảnh khủng khiếp. Ông luôn hoảng hốt giật mình. Khong khí nặng nề bao trùm cả nhà.
- Tình cảm yêu nước và yêu làng còn thể hiện sâu sắc trong cuộc xung đột nội tâm gay gắt: Đã có lúc ông muốn quay về làng vì ở đây tủi hổ quá, vì bị đẩy vào bế tắc khi có tin đồn không đâu chứa chấp người làng chợ Dầu. Nhưng tình yêu nước, lòng trung thành với kháng chiến đã mạnh hơn tình yêu làng nên ông lại dứt khoát: “Làng thì yêu thật nhưng làng theo Tây thì phải thù”. Nói cứng như vậy nhưng thực lòng đau như cắt.
- Tình cảm đối với kháng chiến, đối với cụ Hồ được bộc lộ một cách cảm động nhất khi ông chút nỗi lòng vào lời tâm sự với đứa con út ngây thơ. Thực chất đó là lời thanh minh với cụ Hồ, với anh em đồng chí và tự nhủ mình trong những lúc thử thách căng thẳng này:
+ Đứa con ông bé tí mà cũng biết giơ tay thề: “ủng hộ cụ Hồ Chí Minh muôn năm!” nữa là ông, bố của nó.
+ Ông mong “Anh em đồng chí biết cho bố con ông. Cụ Hồ trên đầu trên cổ xét soi cho bố con ông”.
+ Qua đó, ta thấy rõ:
Tình yêu sâu nặng đối với làng chợ Dầu truyền thống (chứ không phải cái làng đổ đốn theo giặc).
Tấm lòng trung thành tuyệt đối với cách mạng với kháng chiến mà biểu tượng của kháng chiến là cụ Hồ được biẻu lộ rất mộc mạc, chân thành. Tình cảm đó sâu nặng, bền vững và vô cùng thiêng liêng : có bao giờ dám đơn sai. Chết thì chết có bao giờ dám đơn sai.
d. Khi cái tin kia được cải chính, gánh nặng tâm lí tủi nhục được trút bỏ, ông Hai tột cùng vui sướng và càng tự hào về làng chợ Dầu.
- Cái cách ông đi khoe việc Tây đốt sạch nhà của ông là biểu hiện cụ thể ý chí “Thà hi sinh tất cả chứ không chịu mất nước” của người nông dân lao động bình thường.
- Việc ông kể rành rọt về trận chống càn ở làng chợ Dầu thể hiện rõ tinh thần kháng chiến và niềm tự hào về làng kháng chiến của ông.
3. Nhân vạt ông Hai để lại một dấu ấn không phai mờ là nhờ nghệ thuật miêu tả tâm lí tính cách và ngôn ngữ nhân vật của người nông dân dưới ngòi bút của Kim Lân.
- Tác giả đặt nhân vật vào những tình huống thử thách bên trong để nhân vật bộc lộ chiều sâu tâm trạng.
- Miêu tả rất cụ thể, gợi cảm các diễn biến nội tâm qua ý nghĩ, hành vi, ngôn ngữ đối thoại và độc thoại.
Ngôn ngữ của Ông Hai vừa có nét chung của người nông dân lại vừa mang đậm cá tính nhân vật nên rất sinh động.
C- Kết bài:
- Qua nhân vật ông Hai, người đọc thấm thía tình yêu làng, yêu nước rất mộc mạc, chân thành mà vô cùng sâu nặng, cao quý trong những người nông dân lao động bình thường.
- Sự mở rộng và thống nhất tình yêu quê hương trong tình yếu đất nước là nét mới trong nhận thức và tình cảm của quần chúng cách mạng mà văn học thời kháng chiến chống Pháp đã chú trọng làm nổi bật. Truyện ngắn Làng của Kim Lân là một trong những thành công đáng quý.
 
C

cucbong_80

Đề1: hãy tưỡng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe trong tác phẩm Bài thơ tiểu đội xe không kínhcủa phạm tiến Duật.Viết bài văn kể lại cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó

Đề2: nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình với thầy, cô giáo cũ.

Đề3: kể về một cuộc gặp gỡ với các anh bộ đội nhân ngày thành lập Quân đội nhân dân việt nam (22-12).Trong buổi gặp đó, em đc thay mặt các bạn phát biểu suy nghĩ của thế hệ mình về thế hệ cha anh đã chiến đấu, hi sinh để bảo vệ tổ quôc.
lam on gup minh diiiiiiiiiiii
 
M

meocon_nhorung

đầu tiên bạn phải tìm một lý do dẫn bạn tới cuộc gặp gỡ đó...
Chẳng hạn như: bạn đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ vẩn vơ về bài thơ đó, và đột nhiên bạn muốn gặp ngừoi lính ấy, và tưởng tượng ra mình trò truyện...
hoặc là bạn gặp trong giấc mơ

thân bài:
bạn nên tả ngừoi lính ấy trông thế nào, giản dị này, ăn mặc đồ quân đội, có lẽ là hơi đen và bụi bặm tiểu đội xe không kính mà lại, rồi thì thêu dệt nên, bạn cũng phải cho thấy sự nể phục con ngừoi trong thơ
xong hai đoạn rồi nhé

bạn bắt đầu trò truyện với ngừoi lính ấy đang nghỉ giữa đường trong chuyến hành trình về miền Nam, có lẽ là ngồi ở... gốc cây, đừng nói ngồi trong nhà hàng là ổn và bạn giới thiệu bản thân đến từ tương lai, hỏi thăm này nọ (như đang làm nghề nhà báo ý ) Này thì:
-hỏi hoàn cảnh khi kính xe bị vỡ. Biết là bom giật bom rung, nhưng mà chi tiết hơn cơ
-cảm giác của các anh bộ đội như thế nào. Ví dụ như có đêm nhớ nhà này, nhưng vì nghĩ đến đất nước và cũng là công sự nên phải chiến đấu hết sức, cảm thấy con đường chạy thẳng vào tim dẫn về ngôi nhà có ngừoi mẹ thân yêu đang đón mình trong cảnh đất nước thanh bình này...
bạn nên đặt mình vào vị trí họ để viết có cảm xúc hơn
-những khó khăn về mặt vật chất: ướt mưa, bụi bặm, nhưng phải cố đi tới cùng, rồi thì đạn bay vèo vèo thỉnh thoảng gặp những chiếc xe khác cũng cùng hoàn cảnh, tự nhiên họ thấy được an ủi khi gặp ngừoi đồng cảnh ngộ, các đồng chí ... vân vân
- thật may mắn là một chú bộ đội đã rất sáng tạo chế tạo ra bếp Hoàng Cầm này. Vì vậy bộ đội đỡ cực mà địch ko phát hiện ra (vì bếp ko cho khói bay lên trời, còn khói bay đi đâu thì google search nhé )

tớ nói sơ thôi, chủ yếu anh bộ đội kể chuyện, bạn chỉ đóng vai trò ngừoi hỏi thôi, và nhớ nói rằng đất nước giờ đã thanh bình, VN giờ đã gia nhập WTO, tổ chức kinh tế thế giới này, các hoạt động thể thao diễn ra rất nhiều, Sea Games đuợc tổ chức ở VN (năm nào nào ) rồi thì, nhiều hs VN đoạt huy chương quốc tế trong các môn này nọ nọ kia

-Anh bộ đội kể chuyện rằng mình giờ phải tiếp tục chuyến hành trình. Và chính bạn cảm nhận đựoc con đường hướng về giải phóng miền Nam, bạn chúc họ may mắn .. tạm biệt...

Kết:
bạn tỉnh dậy, nghĩ về giấc mơ ý nghĩa của mình và... lại phải cố gắng học tập để xứng đáng này nọ đoạn này thì biết rồi há .
 
F

funny_hdt

ê, có bạn nào luyện nói chưa, giúp mình với:
ĐỀ 1: Tâm trạng của em sao khi để xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn
ĐỀ 2: Kể lại buổi SHL, ở đó em đã phát biểu ý kiến để chứng minh Nam là một người bạn rất tốt
ĐỀ 3: Dựa vào nội dung phần đầu tác phẩm Chuyện ngwoif con gái Nam Xương, hãy đóng vai Trương Sinh để kể lại câu chuyện và bày tỏ niềm ân hận
Mình chỉ cần 1 trong 3 đề trên thôi
Cám ơn các bạn trước nha
 
P

pelehang

Đề1: Hãy Kể 1 lần em trót xem nhâtk kí của bạn

Đề2: hãy tưỡng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe trong tác phẩm Bài thơ tiểu đội xe không kínhcủa phạm tiến Duật.Viết bài văn kể lại cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó

Đề3: nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình với thầy, cô giáo cũ.

Đề4: kể về một cuộc gặp gỡ với các anh bộ đội nhân ngày thành lập Quân đội nhân dân việt nam (22-12).Trong buổi gặp đó, em đc thay mặt các bạn phát biểu suy nghĩ của thế hệ mình về thế hệ cha anh đã chiến đấu, hi sinh để bảo vệ tổ quôc.

Giúp mình vơi, mình sẽ hậu tạ bằng cách thank 1 cái
giúp tui zói
 
P

p3_kju_ju_4h

đề 3 nà:)
mình ko bít là bạn sẽ dùng kể lại cho ai đó nghe hay là làm văn nhưng mình có thể gợi ý cho bạn một số mẩu chuyện và một số ý trong bài làm như sau:
* ý để làm bài:"Nhất tự vi sư, bán tự vi sư", lời xưa vẫn nhắc nhở chúng ta nhớ đến công ơn thầy cô, những chuyến đò thầm lặng ngày ngày đưa các thế hệ học sinh đến những bến bờ tri thức. Mang theo hành trang thầy cô trang bị, những cô cậu học sinh ngày ấy sẽ tạm biệt năm tháng học trò để bước những bước đầu tiên vào đời... Và rồi mỗi năm cứ đến ngày 20/11, họ lại về trường xưa cùng quây quần ôn lại những kỷ niệm cũ, nhắc nhở nhau về mái trường và thầy cô, những người đã dày công vun đắp cho họ trưởng thành. Bằng ngọn lửa nhiệt huyết, thầy cô đã truyền cảm hứng cũng như thắp lên trong bao thế hệ học trò những hoài bão, khát khao vươn lên. Những thành công, hạnh phúc của trò ngày hôm nay cũng trở nên rạng rỡ trong niềm vui và hãnh diện của thầy cô, những người thắp lửa nhiệt huyết!
*còn mẩu chuyện nè:"CHÚT KỶ NIỆM VỀ THẦY
Kỷ niệm, cũng giống như những phím đàn - khi chạm tay vào, âm thanh sẽ ngân lên, nhưng không phải lúc nào cũng tuyệt vời, mà có cái hay, cái dở, cái muốn nhớ, cái lại thích xóa đi.

* * *
Cô nhỏ nhướn mày lên, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rồi dõi mắt ra ngoài cửa lớp. Nơi dãy hành lang dài đang im ắng, chờ đợi, lắng nghe tiếng giày gõ nhịp để thầm đoán: thầy hay cô ? Giờ Toán của lớp 9P1 hôm nay thay đổi giáo viên. Cô giáo cũ nghỉ hộ sản. Thầy giám thị thông báo sẽ có giáo viên mới đến thay. Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng trong sự sốt ruột của học trò. Phía cuối lớp có ai nghịch ngợm ngân nga: "Mười lăm phút đồng hồ, buồn nhớ Toán thấy mồ, buồn như con cá rô... đang trôi... vào tô..."
- Nghiêm!
Giọng trưởng lớp vang to, khá oai (nhờ to con). Thầy giám thị xuất hiện. Một trăm con mắt học trò đen láy đổ dồn về phía cửa . Thấp thoáng phiá sau thầy là một bóng dáng lạ, chắc "ông" thầy Toán mới ?!!. Ô, nhưng sao mà... giống học trò quá đỗi!!! Thầy giám thị cười khá tươi:
- Xin giới thiệu với các em, đây là thầy T. sẽ phụ trách môn Toán lớp 9 thay cho cô N...
Một tràng pháo tay ngưỡng mộ (?) vang lên như mưa rào tháng sáu . Thầy T mĩm cười gật nhẹ đầu "chào các em thân mến!". Ôi chao, hai má thầy sao mà đỏ như màu xác pháo, cặp kính cận suýt chút nữa rơi khỏi sóng mũi . Chắc vì cảm động trước "thịnh tình" của lũ học trò cỡ... hoa khôi đến hai phần ba lớp, dành cho!
Trước khi trở về văn phòng, thầy Giám thị còn "ân cần dặn dò".
- Các em phải học cho ngoan. Nhớ là không được phá thầy!
Ôi! Lời "đe nẹt" ấy không phải là không có duyên cớ. Bởi vì, con gái 9P1 có truyền thống mấy mùa tuy thông minh, học giỏi, đẹp người, tốt hạnh kiểm nhưng... chuyên nghịch ngợm cũng đứng vào hàng... quái chiêu! Thầy cô thương cũng lắm, mà dở khóc, dở cười cũng nhiều . Không biết trước khi vào lớp, thầy T. đã "nghiên cứu lý lịch" học trò chưa mà... ngó bộ thầy "bình tĩnh rồi ... run" thấy rõ.

Sau màn tự giới thiệu rất "dễ sương" - Sinh viên năm cuối Đại Học Khoa học tự nhiên (bằng cái giọng mà phong thái điệu đà như con gái). Thầy vui vẻ đòi ... kiểm tra bài cũ. Năm mươi cái miệng than trời càng lúc vẫn không làm thay đổi được quyết định "sắt đá" của thầy . Thầy cầm quyển sổ điểm dò tên (sao thầy không chịu nhìn vào sơ đồ lớp nhỉ ?!) rất lâu, hai bàn tay run run (chắc do bị học trò "chiếu tướng" khá kỹ). Khi cây viết đỏ hạ xuống gần giữa sổ, một cái tên được xướng lên:
- Trần Thị L.N.
Cả lớp im phăng phắc theo từng bước đi "dịu dàng" của N., để rồi sau đó hai phút, bổng nổ ra 1 trận cười bom dội - N là một cô gái có dáng dấp "oai phong" của một vận động viên bóng rỗ. Cao 1m65, học trễ hai năm nên rất đáng mặt đàn chị so với cả lớp: Trong khi thầy T. ốm nhom, chiều cao chỉ khoảng 1m60 hay 1m62 gì đó (cộng luôn bề dày đế của đôi giày da mũi nhọn rộng quá khổ chân). Một sự tương phản khá hài hước. Thầy T điếng người, mặt đỏ như người say nắng biển, vội vã hỏi dăm ba câu lấy lệ rồi "mời" N về chổ. Quyển sổ điểm được gấp lại vội vàng và bài học mới bắt đầu cũng rất nhanh chóng...

Cái sự khởi đầu nan ấy rồi cũng qua rồi mọi chuyện cũng biến thành kỷ niệm. Mà kỷ niệm lại bắt đầu từ sự nhiệt tình khá ngây ngô của cả thầy lẫn trò, lúc hai bên biết "hợp đồng tác chiến".

Còn nhớ 1 lần, thầy T có hứa sẽ dựng mô hình cho một bài toán hình học không gian khó nuốt, để học trò dễ hình dung hơn là nhìn vào hình vẽ. Vậy mà, hai lần, ba lượt thầy ... cứ quên. Lúc thì... thầy bận... học (?!), lúc lại bận soạn bài cho môn dạy, lúc làm xong rồi nhưng... để quên ở... Sài Gòn ?!!! Lần cuối cùng, thầy nhớ đem theo, mà xe đò đông quá, thiên hạ chen nhau làm hỏng mất mô hình của thầy ?!! Học trò đâu chịu tin! Học trò đòi thầy dựng mô hình ngay tại lớp. Thầy bối rối "huy động" thước kẻ với số lượng tối đa, "chấm" các em bé bỏng ở hai dãy bàn đầu (trong đó có cô nhỏ dễ thương) lên giúp thầy ... dựng mô hình (?). Trời đất! Năm bảy mái tóc thề, hơn một chục bàn tay nho nhỏ, cộng thêm thầy đứng vây quanh chiếc bàn giáo sư thì... còn ai nhìn thấy được gì! Vậy là... thầy cho học t
đề 4 :)
Nhân kỷ niệm ngày thành lập quân đội nhân dân Việt Nam,trường em tổ chức cho học sinh đi thăm một đơn vị bộ đội.Trong buổi gặp gỡ đó em được thay mặt các bạn phát biểu những suy nghĩ tình cảm của mình .
Xe dừng bánh,cả doanh trại bộ đội rộng lớn,sạch sẽ,ngăn nắp hiện ra trước mắt.Hội trường trang hoàng lộng lẫy,các bác các chú quân phục chỉnh tề,gương mặt rạng rỡ,tự hào.Chúng em quây quanh các chiến sỹ áo xanh,mặt các bạn hớn hở, hãnh diện lạ thường!Chúng em hỏi các chú nhiều chuyện lắm,cả về lịch sử ra đời ngày 22/12 nữa.Giờ thì chúng em đã biết:Bác Hồ chỉ thị thành lập đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân vào ngày 22/12 /1944.Ngay sau đó đội đánh thắng 2 trận liên tiếp tại Phăy Khắt,Nà Ngần…Đội ngày càng lớn mạnh và được đổi tên thành QĐND Việt Nam.Và từ đó lấy ngày 22/12 làm ngày truyền thống.Bây giờ thì em đã hiểu lịch sử ra đời của ngày 22/12,hiểu về truyền thống yêu nước và ý chí chiến đấu bảo vệ đất nước của dân tộc ta.Càng hiểu em càng thấy trân trọng và muốn khắc ghi vào tiềm thức đển nhớ về một thời kì hào hùng với những con người quả cảm của một đất nước bé nhỏ mà kiên cường…
Chúng em còn được nghe kể nhiều về những chiến công anh dũng,hào hùng của những người lính cụ Hồ,về những tháng năm bôn ba chinh chiến chống kẻ thù xâm lược,những gian khổ hy sinh không thể diễn tả bằng lời.Đến thời bình,bộ đội đâu đã hết nguy nan:Những đêm tuần tra lạnh run người khi truy bắt tội phạm chống lại những lực lượng thù địch phá hoại từ bên ngoài,những lúc giúp dân chống thiên tai,lụt lội...Nhìn gương mặt rắn rỏi,xạm đen vì nắng gió,nghe những câu chuyện kể và chứng kiến vẻ bình thản của những chiến binh,em thật sự thấy rất cảm động xen lẫn cả niềm tự hào,biết ơn sâu sắc...Trong dòng cảm xúc khó tả,ấy em lại được vinh dự thay mặt các bạn phát biểu những suy nghĩ tình cảm của mình:“Kính thưa các bác ,các chú ,chúng cháu may mắn được sinh ra và lớn lên trong một dân tộc anh hùng.Chúng cháu biết để có được cuộc sống hòa bình hôm nay,dân tộc Việt Nam đã phải đánh đổi rất nhiều,bằng cả nước mắt và máu xương của bao người đã hy sinh cho Tổ quốc.Để thể hiện lòng biết ơn của thế hệ mình đối với cha anh,chúng cháu hứa sẽ nỗ lực học tập,rèn luyện,tu dưỡng để trở thành những công dân có ích,góp phần nhỏ bé của mình xây dựng đất nước.Có như vậy mới xứng đáng với truyền thống cao quí cuả dân tộc,xứng đáng với sự hy sinh của bao thế hệ cha anh.”Em ngồi xuống mà thấy tay mình vẫn còn run,trái tim lâng lâng một cảm xúc bay bổng lạ kì .
Ánh nắng đã nhạt dần,chúng em chia tay với các bác,các chú trong lưu luyến.Buổi gặp gỡ đã khơi dậy những ước mơ trong em,tăng thêm lòng quyết tâm và niềm tin của em vào một tương lai tươi sáng .
♥♥♥♥♥> xông gòy ók:)
 
R

risefromdead1

Đề 2
Mở bài:
Không biết tự bao giờ hình ảnh oai nghiêm, anh hùng của nhười lính cụ hồ đã đi vào trong lòng của em. Đó là hình ảnh mà mỗi khi nghĩ đến trong tim em lại dang trào bao cảm xúc: yêu kính, biết ơn, ngưỡng mộ...Và một lần nữa những cảm xúc ấy lại tràn về khi sáng nay em học baif thơ Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật.Bao ao ước xuất hiện trong đầu em:Ước gì mình được gặp các chú bộ đội một lần? Và thật bất ngờ khi điều ước của em trở thành sự thật.Em đã được gặp chú bộ đội lái xe trong đoàn xe không kính.
Thân bài
-Đoàng! Âm thanh như tiếng nổ lớn làm em giật mình quay lại phia sau.Thật không thể tin nổi trước mắt em là một con đường đất bụi mù, kéo dài thăm thẳm.Hai bên đường cây cối cháy trụi nhưng quanh những gốc cây cháy trụi ấy có những chồi xanh đang nhú.Và đoàng..đoang..liên tục những tiếng nổ lớn khác vang lên.Em đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì ở đằng xẫ, sau lớp khói bụi mà mịt, xuất hiện cái gì đó..Em cũng không nhìn rõ nữa, nhưng em chắc chắn nó đang chạy, vì càng lúc em càng thấy rõ.
-ồ thì ra đó là một đoàn xe, tuyệt quá!Đang không biết xoay sở thế nào thì lại gặp được một đoàn xe.Em vui mừng giơ tay vẫy xe và trong lòng thì thầm mong xe sẽ dừng lại cho em đi nhờ.
Xe dần tiến đến,từ từ, chậm dần và dừng hẳn. Từ trên xe một chú bộ đội bwocs ra.Sở dĩ em nhận ra đó là chú bộ đội bởi lẽ trên người chú là bộ đồ anh lá cây, hơn nữa còn có cái mũ tai bèo trên đầu nữa.Chú tiến lại gần em,thay vì nở một nụ cười thân thiện như em nghĩ thì chú lo lắng chạy lại:
-Sao cháu lại ở đây, bố mẹ cháu đâu rồi?
Em bối rối đáp:
-Dạ cháu..cháu cũng không biết nữa.
Đúng lúc đó một tiếng nổ nữa vang lên,em thấy cả mặt đất như rung chuyển, chú vội ôm em nằm xuống .Sau khi đã yên ắng chú vội đưa em lên xe :
-Thôi cháu mau lên xe, ở đây nguy hiểm lắm.
Em lon ton theo chú .Khi đã yên vị trên xe em mới chú ý đến cái xe.Thật kì lạ, cái xe không có kính chắn phía trước ...(nêu các đặc điểm của xe trong bài thơ)
Em tò mò hỏi chú...mở đầu cho câu chuyện tiếp diễn)
Cùng chú trải qua một cuộc vận chuyển tiếp tế cho miền nam...(theo thứ tự tùng việc xảy ra trong bài thơ)...
Kết bài:
ò..ó o...o
Tiếng gà gáy làm em giật mình tỉnh giấc.Thì ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ,em thầm nghĩ.Em vội bật dậy chuẩn bị đi học mà không quên nở một nụ cười trên môi.Bởi vì em đã đạt được ước mong cua rmình, ước mong được gặp và trò chuyện với người lính lái xe trong đoàn xe không kính anh hùng và cũng rất vui tính nữa
cảm ơn ban nhieu nha.. Bai nay` ban co lay trong van mẫu ko vay?
 
Z

zenko_3l

ui nếu ng` ta ra đề thứ 4 thì sao??? Có ai từng đc giao lưu với các anh bộ đội chưa để đó khó nhất .Nếu ra chắc chết
 
Top Bottom