[Ngữ văn 9] Tập làm văn số 3 lớp 9

T

trangbimbim

tôi có bài tập làm văn số 3 được 7 điểm nè. nếu bạn co nhu cầu tham khảo thì pm nik kunlove_heocon của mình nhá
 
K

khatu_280294

đề "kể về 1 lỗi lầm làm em nhớ mãi " vừa có ý nghĩa lại cũng dễ dàng vì học sinh chúng ta ai mà chẳng mắc mắc phải những lỗi lầm đáng tiếc, quan trọng là bản thân mình phải biết khắc phục thôi, hi vọng bạn sẽ thành công.......:khi (79):
 
K

khatu_280294

mình nghĩ đề :" nhân ngày 20/11..." ko khó lắm đâu. Bạn cứ lấy 1 câu chuyện đại loại như là: khi vào lớp 1 bạn viết bài bằng tay trái -> nhờ có cô kiên trì giúp bạn viết bài bằng tay phải-> bạn vô cùng biết ơn cô...( nhớ kể kĩ giai đoạn rèn luyện của bạn, và cảm xúc khi đó ..vì nó chính là yếu tố miêu tả nội tâm đấy......Hoặc là 1 câu chuyện như khi bạn trên đường đi học về, mém tí là bị xe quẹt phải, may nhờ có cô chạy ra giúp -> cô bị thương........-> bạn vô cùng cảm kích
Chúc bạn thành công !!!
còn đề :"kể về 1 lỗi lầm..." thì lại càng dễ vì đã là học sinh thì thường có những suy nghĩ bồng bột, nông nổi...đẻ lại hậu quả khiến bản thân phải ân hận mãi. Hi vọng bạn sẽ làm tốt bài này !!!
 
M

mr.k19944

bài này dễ ợt bạn thử kể về lỗi ăn cắp tiền đi hay cực!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
Last edited by a moderator:
M

mr.k19944

mấy bác thi học kì I chưa hình như toàn là đề tự sự thì phải, kiểu như thuật lại truyện bằng lời kể của nhân vật ý!!!
 
S

seagirl_41119

Mỗi trường một đề,đâu thể nói trước đc là đề kiểu j chứ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
H

hoabattu1072000

các bạn ơi giúp mình với nhé.
cô giáo cho mình đề văn thế này: viết đoạn văn từ 10-12 câu để tạo thành đoạn văn nghị luận có câu chủ đề được đặt ở đầu hoặc cuối đoạn. Câu chủ đề: "Nhân vật bé Thu trong truyện ngắn chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng không những là đứa bé ngang ngạnh, cứng cỏi mà còn là một cô bé có một tình cảm nồng nàn mãnh liệt đối với người cha của mình." Không biết mình làm thế này đã được chưa, các bn góp ý cho mình với nhé.
Bài làm của mình nà:
Khi đọc tác phẩm "Chiếc lược ngà" của nhà văn Nguyễn Quang Sáng, chắc hẳn ai cũng nhận định rằng Thu là một đứa trẻ bướng bỉnh và ngang ngạnh nhưng lại có một tình cảm thật sâu nặng đối với ngưòi cha của mình.
Thu quả là thật bướng khi nhất quyết không chịu nhận ông Sáu là cha cho dù ông đã dành trọn hết tình cảm cho Thu sau 8 năm ròng xa cách. Cũng phải thôi vì từ khi sinh ra đã bao giờ em được biết đến cha, đã bao giờ em được cha chở che, âu yếm. Có lẽ vì khoảng cách giữa tình cha con trong những tháng ngày bom đạn quá xa vờ nên Thu tỏ ra thật thờ ơ và lạnh nhạt trước mọi tình cảm mà ông Sáu dành cho mình. Thu nào có hay biết những tháng ngày nơi chiến khu cha em đã nhớ về em và mong đứa con thơ cất lên gọi mình một tiếng ba, Thu nào có hay biết tâm trạng cha đau khổ bao nhiêu khi người con yêu thương, bé bỏng của mình lại thốt lên gọi mình bằng hai tiếng"người ta", ôi sao nghe xa lạ quá. Không những thế Thu còn đành lòng hất đổ cái trứng cá to vàng mà cha gắp cho mình. Bị cha đánh nhưng Thu không hề khóc mà lẳng lặng gắp trứng cá bỏ vào chén rồi chạy sang nhà ngoại. Hôm sau biết tin ông Sáu trở về đơn vị, Thu đã khóc, em khóc nhiều lắm. Em khóc vì em đã biết ông Sáu là cha, em đã biết em đã bỏ qua tình cảm thiêng liêng giữa em và cha mà suốt 8 năm nay em hằng mong ước. Em hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn cả vết thẹo dài trên má của ba, dang hai chân câu chặt lấy ba sao cảm động và thiêng liêng quá.
Các bạn thấy đấy nhân vật bé Thu trong truyện ngắn"Chiếc lược ngà" của nhà văn Nguyễn Quang Sáng không những là một đứa bé cứng cỏi, ngang ngạnh mà còn là một cô bé có một tình cảm nồng nàn mãnh liệt đối với người cha của mình.

:khi (174): Có bao giờ bạn tự hỏi mình đã làm gì hôm qua
Và đã bao giờ bạn dự đón về những việc ngày mai :khi (14):
Đã bao giờ những điều bạn đoán sẽ trở thành hiện thực :khi (45):
 
Last edited by a moderator:
H

hoabattu1072000

các bạn ơi giúp mình với nhé.
cô giáo cho mình đề văn thế này: viết đoạn văn từ 10-12 câu để tạo thành đoạn văn nghị luận có câu chủ đề được đặt ở đầu hoặc cuối đoạn. Câu chủ đề: "Nhân vật bé Thu trong truyện ngắn chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng không những là đứa bé ngang ngạnh, cứng cỏi mà còn là một cô bé có một tình cảm nồng nàn aõnh liệt đối với người cha của mình." Không biết mình làm thế này đã được chưa, các bn góp ý cho mình với nhé.
Bài làm của mình nà:
Khi đọc tác phẩm "Chiếc lược ngà" của nhà văn Nguyễn Quang Sáng, chắc hẳn ai cũng nhận định rằng Thu là một đứa trẻ bướng bỉnh và ngang ngạnh nhưng lại có một tình cảm thật sâu nặng đối với ngưòi cha của mình.
Thu quả là thật bướng khi nhất quyết không chịu nhận ông Sáu là cha cho dù ông đã dành trọn hết tình cảm cho Thu sau 8 năm ròng xa cách. Cũng phải thôi vì từ khi sinh ra đã bao giờ em được biết đến cha, đã bao giờ em được cha chở che, âu yếm. Có lẽ vì khoảng cách giữa tình cha con trong những tháng ngày bom đạn quá xa vờ nên Thu tỏ ra thật thờ ơ và lạnh nhạt trước mọi tình cảm mà ông Sáu dành cho mình. Thu nào có hay biết những tháng ngày nơi chiến khu cha em đã nhớ về em và mong đứa con thơ cất lên gọi mình một tiếng ba, Thu nào có hay biết tâm trạng cha đau khổ bao nhiêu khi người con yêu thương, bé bỏng của mình lại thốt lên gọi mình bằng hai tiếng"người ta", ôi sao nghe xa lạ quá. Không những thế Thu còn đành lòng hất đổ cái trứng cá to vàng mà cha gắp cho mình. Bị cha đánh nhưng Thu không hề khóc mà lẳng lặng gắp trứng cá bỏ vào chén rồi chạy sang nhà ngoại. Hôm sau biết tin ông Sáu trở về đơn vị, Thu đã khóc, em khóc nhiều lắm. Em khóc vì em đã biết ông Sáu là cha, em đã biết em đã bỏ qua tình cảm thiêng liêng giữa em và cha mà suốt 8 năm nay em hằng mong ước. Em hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn cả vết thẹo dài trên má của ba, dang hai chân câu chặt lấy ba sao cảm động và thiêng liêng quá.
Các bạn thấy đấy nhân vật bé Thu trong truyện ngắn"Chiếc lược ngà" của nhà văn Nguyễn Quang Sáng không những là một đứa bé cứng cỏi, ngang ngạnh mà còn là một cô bé có một tình cảm nồng nàn mãnh liệt đối với người cha của mình.

giúp mình nhanh nhanh nhé, mình sắp nộp bài rồi. thanks các bạn nhìu:khi (195):

:khi (24): Có bao giờ bạn tự hỏi mình đã làm gì hôm qua:khi (67):
Và có bao giờ bạn dự đoán mình sẽ làm gì vào ngày mai :khi (45):
Những điều bạn dự đoán có bao giờ xảy ra :khi (86):
 
H

hoabattu1072000

bài thế là dc rùi ăn 7,5 là chắc:D;););););););););););)
bạn maituanlinh5409 ơi
mình sợ mình làm lạc đề rồi, mà bạn nói mình đc 7.5 điểm ư mình khong tin đâu nhưng dù sao cũng cảm ơn bạn đã góp ý.
:)>-


Có bao giờ bạn tự hỏi mình đã làm gì hôm qua:khi (195):
Và đã bao giờ bạn dự đoán mình sẽ làm gì vào ngày mai :khi (24):
:khi (45): Những gì bạn dự đoán có chính xác hay không :khi (151):
 
N

ngutoan

tớ viết rồi mà trình độ của các cậu viết baqi2 này của tớ nhười ta ko tin đâu làm bình thường thôy tốt nhất đừng nên copy tớ nhá tự làm ih
 
T

tonghia

Cái bài viết này đã xong rùi mờ mý bác :D... hãy qua thảo luận Bài viết số 5 - Nghị luận xã hội ý...
 
H

hoabattu1072000

sao bn viết bài sớm thế!
mình thì còn mấy tiết nữa mới học.
Nhưng bạn định bàn luận về đề nào vậy?
 
S

sirapollo

Đề 1 nhỏ em tớ vừa nhờ tớ làm giùm này, xem xem có dc không.
Tôi vẫn còn nhớ, ngày đầu tiên đến trường, tôi đã được người ta dạy rằng “Nhà trường, lớp học là mái nhà thứ hai, và tất cả những thành viên trong một lớp đều là người trong một gia đình”, và câu nói đó đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi, cho đến bây giờ, khi tôi đang học năm cuối cấp 2. Năm học này của tôi, nó có một điều gì đó mới mẻ, khi có một cậu học sinh mới chuyển đến. Cậu ta tạo cho tôi một cảm giác gì đó thật khó hiểu, có lẽ bởi vì trong lớp học, cậu là một người ít nói, gương mặt lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng thoáng pha lẫn một ít buồn bã, cậu ta có rất ít bạn bè, và tôi lại may mắn là một trong số ít đó, khi cậu ta là người ngồi cùng một bàn với tôi. Tôi luôn cố gắng tạo nên một mối quan hệ như những người trong gia đình với cậu ta, nhưng có vẻ mọi cố gắng của tôi đều bị cậu ấy hòa vào những cơn gió và thổi bay về một nơi nào đó. Điều đó khiến tôi cảm thấy chán ngấy cậu ta, và dần dần, những thiện cảm về cậu cũng biến mất trong tôi, mà thay vào đó là những suy nghĩ ko mấy hay ho về cậu.
Và rồi một ngày nọ, người thầy của chúng tôi đã trao cho chúng tôi một nhiệm vụ, đó là làm một bài thuyết trình về môn Hóa, một môn mà tôi ẹ nhất, và cũng là môn mà cậu ta đứng trong hàng top của trường. Tôi đành phải đến nhà cậu ta để cùng làm bài thuyết trình này, và việc này đã vô tình giúp tôi và cậu ta trở thành những người bạn thân thiết, hoặc hơn cả thế.

Tôi đến nhà cậu, trong một buổi chiều thu, khi những chiếc lá mang sắc vàng đang dần dần rơi xuống và che phủ lấy con đường đi. Theo sự hướng dẫn của cậu, tôi đã tìm ra địa điểm mà mình cần đến, nó nằm trên một con phố nhỏ hẹp, vắng vẻ và thật yên tĩnh. Nhà của cậu ta khá to, và nó mang nét cổ kính nào đó mà tôi ko biết dc, xung quanh nhà cậu là những hàng cây kiểng, với đủ loại, dc tạo dáng rất đẹp, tôi chắc là nó phải do một bàn tay tài hoa làm nên.
Tôi bước đến bậc thềm và gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa bằng gỗ, cậu ta bước ra, với một vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, và lịch sự mời tôi bước vào nhà. Tôi lặng lẽ bước vào, và nhận ra căn nhà hoàn toàn không có người thứ ba, nhưng điều đó ko làm tôi bận tâm bằng cách bày trí trong nhà cậu, nó dc bày trí hoàn toàn theo phong cách của quý tộc phương Tây, tôi thầm nghĩ có lẽ cha mẹ cậu ta phải là những người rất tinh tế và lãng mạn.
Vào phòng cậu, tôi lại càng bất ngờ hơn khi căn phòng của cậu hoàn toàn bình thường, không hề có gì khác biệt mấy so với những cậu bạn mà tôi từng biết đến. Và chúng tôi bắt đầu làm bài, với sự hướng dẫn của cậu, tôi nhận ra cậu ta thật sự thông minh, ít ra là hơn tôi rất nhiều trong môn học này. Khi chúng tôi hoàn thành dc khoảng 1/3 bài viết, thì có tiếng chuông điện thoại reo, cậu ta tất tả chạy xuống nhà, và nhanh chóng quay lại. Cậu ta bảo rằng, cậu ta có chuyện gấp cần phải ra ngoài, và nếu muốn, tôi có thể ở lại, khi ra về hãy khóa cửa lại giùm cậu ta, và tôi đã ở lại, một mình trong phòng cậu.

Trong phòng cậu, ko có quá nhiều thứ khiến tôi để tâm đến, chỉ trừ một thứ, đó là một cuốn sổ nhỏ, màu đen, dc xếp cẩn thận ở trên bàn cậu, và tôi đoán nó là một cuốn nhật ký. Tôi tự nhủ là không dc xem, vì điều đó là xâm phạm đến sự riêng tư của cậu ta. Nhưng sự đời mấy ai có thể cưỡng lại trí tò mò của chính bản thân, tôi đã lật ra những trang giấy đầu tiên của cuốn nhật ký, và những gì dc ghi trong đó đã khiến tôi hết sức kinh ngạc về người bạn học lạnh lùng, ít nói và giỏi giang của mình.
Những trang nhật ký đầu tiên cùng với những hàng chữ nhỏ nhắn, ngay hàng hiện lên trước mắt tôi

"Ngày...tháng...năm...
Hôm nay, lần đầu tiên mình viết nhật ký, và cũng có lẽ, cuốn nhật ký này sẽ là người bạn tâm tình với mình trong quãng thời gian dài còn lại, bởi vì người duy nhất quan tâm đến mình đã không còn nữa, đó là mẹ mình, bà đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn giao thông mà bà không phải là người có lỗi.
Mất đi mẹ, mình cảm thấy như mất đi một phần cuộc sống, rồi đây, sẽ còn ai đánh thức mình dậy vào những buổi sớm mai, sẽ còn ai làm những bữa ăn ngon dành riêng cho mình, và còn ai cho mình ôm vào lòng mỗi khi cảm thấy yếu đuối...
Mất đi mẹ, mình như mất tất cả, bởi vì người cha chưa từng một lần bế đứa con, cũng như chưa từng một lần ôm hôn đứa con này, ông ta chỉ biết làm một việc duy nhất, đó là gửi tiền về cho mẹ con mình, và có lẽ đối với ông như thế là đã hoàn thành trách nhiệm một người cha
......"

Đọc đến đây, bất giác đôi hàng mi của tôi lại hơi ươn ướt, có lẽ bởi tôi là một đứa con gái đa cảm nên dễ bị rung động vì những chuyện như thế này, và tôi lại tiếp tục lật sang những trang nhật ký khác, và những dòng chữ tâm sự chân thật của cậu ta ghi sâu vào tâm trí tôi.

"Hôm nay buồn thật, những việc xảy ra trong cuộc sống tại sao lại cứ xảy ra ngoài ý muốn của mình, giờ đây mình chỉ ước ao, có một người có thể ngồi bên cạnh và nghe mình tâm sự, có một bàn tay để mình nắm lấy, cho mình thêm chỗ dựa...
Nhưng có lẽ tất cả sẽ ko bao giờ trở thành hiện thực"

Tôi vẫn tiếp tục, trong sự tò mò và thương hại người bạn của mình

"Thật đáng sợ, mình dần nhận ra mình ko còn là chính mình, ko biết từ bao giờ, mình đã trở nên xa lánh với bạn bè, trở nên là một kẻ ít nói, và vô cảm với mọi thứ xung quanh, nụ cười và nước mắt đã bắt đầu rời xa khỏi gương mặt mình...
Có những lúc, mình chỉ muốn dc khóc thật to nhưng lại không thể, liệu trên đời có gì đau khổ hơn thế không"

Và đến những trang cuối cùng của cuốn nhật ký, tôi như òa khóc, vì đã hiểu nhầm người bạn của mình

"Ngôi trường mới, lớp học mới, bạn bè mới,...tất cả dường như đều muốn trở nên thân thiện với mình, nhưng chẳng hiểu sao mình không thể cười đùa và hòa đồng với tất cả, có lẽ bởi vì từ lâu mình đã quên cười như thế nào rồi.
Đặc biệt là đối với cô bạn cùng bàn, đôi khi, tôi cảm thấy thật không phải khi đã vô hình từ chối mọi cô gắng của cô ta, nhưng chẳng biết làm thế nào nữa đây...."

Những dòng nhật ký này, như những lời tâm tình của một người bạn thân, nó thật tha thiết, chân thành và đầy những suy nghĩ của cậu ta, hình ảnh về cậu ta trong tâm trí tôi dần thay đổi theo từng trang nhật ký. Đọc xong, tôi lặng lẽ khóa cửa lại, và bước về nhà trong một tâm trạng khó tả. Kể từ lúc đó, tôi đã nỗ lực hơn rất nhiều để có thể trở thành người chia sẻ với cậu ta mọi điều, và dường như cậu ta cũng nhận ra điều đó, thế là một tình bạn ra đời, và có thể còn hơn thế nữa. Giờ thì còn ai bảo đọc trộm nhật ký người khác là xấu nào, bất cứ việc gì cũng có hai mặt của nó mà thôi.

Bài này tớ làm cho nhỏ em, mà bị nó chê lạc đề, nên post qua 2T chơi thui, ai dè mấy cậu đem ra làm văn mẫu, có lạc đề ráng chịu T_T.

P/S: Bồ ơi, để lun hàng chữ cuối cùng SirApollo giùm hen >"<.
http://truongton.net/forum/showthread.php?p=7887574#post7887574
 
Last edited by a moderator:
N

nguoichuayeu1007

tap lam van so 5

minh cân một bài van mẩu của de 4 tập làm van so 5 ai giup minh voi cam on nhieu nhieu
 
T

tramy102

oh dear!Các anh chị có cái đề dễ thế! giúp em với đề em khó quá!ĐÂY NÈ
Các bạn hãy thuyết minh về ý nghĩa viẹc làm tặng mẹ món quà trong ngày Mother Day.giúp nhé các anh chị than yêu.
 
Top Bottom