[Ngữ văn 9] Tập làm văn số 3 lớp 9

T

trthtr

help me ngu­ van 9

Giúp mình với mình cần rất gấp, tói ngày mai.
Đề nè:Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về mọt kỉ niệm đáng nhớ giữa mình với thầy cô giáo cũ.
 
B

boykute_dk

Chán nhỉ
Không ai viết cho mình hoàn chỉnh đề àh
Ai viết được cho mình tối nay thì thanks nhìu nha:D
Mai mình kiểm tra ùi
 
S

snowmina

Đề 2:

Nhân một chuyến đi thăm nghĩa trang liệt sĩ,tôi gặp người sĩ quan đang đứng thắp hương cho người đồng đội đã mất.Tôi và người sĩ quan đó trò chuyện rất vui vẻ và thật tình cờ tôi biết được người sĩ quan này chính là anh lính lái xe trong "Bài Thơ Về Tiểu Ðội Xe Không Kính" của Phạm Tiến Duật năm xưa.
Người sĩ quan kể với tôi rằng cuộc kháng chiến của dân tộc ta vô cùng ác liệt,những con đường huyết mạch nối giữa miền Nam và miền Bắc lại là nơi ác liệt nhất.Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm dội xuống những con đường này nhằm cắt đứt sự tiếp viện của miền Bắc cho miền Nam.Trong những ngày tháng đó anh chính là người lính lái xe làm nhiệm vụ vận chuyển lương thực,vũ khí,đạn dược...trên con đường TS này.Bom đạn của giặc Mỹ đã biến cho những chiếc xe của các anh không còn kính nữa.Nghe anh kể,tôi mới hiểu rõ hơn về sự gian khổ ác liệt mà những người lính lái xe phải chịu đựng ngày đêm.Nhưng không phải vì thế mà họ lùi bước,họ vẫn ung dung lái những chiếc xe không kính đó băng băng đi tới trên những chặn đường.Họ nhìn thấy đất,nhìn thấy trời,thấy cả ánh sao đêm,cả nhưng cánh chim sa,họ nhìn thẳng về phía trước,phía ấy là tương lai của đất nước được giải phóng,của nhân dân được hạnh phúc,tự do.Người sĩ quancòn kể với tôi rằng không có kính cũng thật bất tiện nhưng họ vẫn lái những chiếc xe đó,bụi ùa vào làm những mái tóc đen xanh trở nên trắng xóa như người già,bọn họ cũng chưa cần rửa rồi nhìn nhau cất tiếng cười ha ha.Ôi! tiếng cười của họ sao thật nhẹ nhõm.Gian khổ ác liệt,bom đạn của kẻ thù đâu có làm họ nãn chí,sờn lòng.Những chiếc xe không kính lại tiếp tục băng băng trên những tuyến đường ra trận,gặp mưa thì phải ướt áo thôi.Mưa cứ tuôn cứ xối nhưng họ vẫn chưa cần thay áo và cứ ráng lái thêm vài trăm cây số nữa,vượt qua những chặng đường ác liệt,đảm bảo an toàn cho những chuyến hàng rồi họ nghĩ mưa sẽ ngừng,gió sẽ lùa vào rối áo sẽ khô mau thôi.Khi được học "Bài Thơ Về Tiểu Đội Xe Không Kính" tôi cứ luôn suy nghĩ rằng những khó khăn gian khổ ác liệt đó chỉ có nhân vật trong bài thơ mới vượt qua được nhưng đó là những suy nghĩ sai lầm của tôi bởi được gặp,được trò chuyện với người chiến sĩ lái xe năm xưa,tôi mới hiếu rõ hơn về họ.Họ vẫn vui tươi,tinh nghịch.Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm nổ sát bên tai phá hủy con đường,cái chết luôn rình rập bên họ nhưng họ vẫn là những con người lạc quan,yêu đời.Anh sĩ quan lại kể cho tôi nghe trên những cung đường vận chuyển đó anh luôn được gặp những người bạn,những người đồng đội của anh.Có những người còn,có những người đã hy sinh...Trong những giây phút gặp gỡ hiểm hoi đó,cái vắt tay qua ô cửa kính vỡ đã làm cho tình đồng đội của họ thấm thiết hơn rồi những bữa cơm bên bếp Hoàng Cầm với những cái bát,đôi đũa dùng chung,quây quần bên nhau như một đại gia đình của những người lính lái xe TS.Rồi những giây phút nghỉ ngơi trên chiếc võng đu đưa,kể cho nhau nghe sự ác liệt của những cung đường đã đi qua.Sự dũng cảm của các cô gái thanh niên xung phong luôn đảm bảo cho những chuyến xe thông suốt.Đúng là con đường của họ đang đi,nhiệm vụ của họ đang làm vô vùng nguy hiểm.Bom đạn Mỹ hạ xuống bất cứ lúc nào,cả ngày lẫn đêm.Anh sĩ quan còn nói cho tôi biết những chiếc xe ấy không chỉ mất kính mà còn mất cả đèn,rồi không có mui xe,thùng xe rách xước,những thiếu thốn này không ngăn cản được những chiếc xe vẫn chạy băng băng về phía trước,phía trước ấy là miền Nam ruột thịt.Nghĩ đến hình ảnh những chiếc xe băng băng về phía trước tôi lại nghĩ đến những người lính lái xe.Họ thật dũng cảm,hiên ngang,đầy lạc quan,có chút ngang tàng nhưng họ sống và chiến đấu vì Tổ Quốc,vì nhân dân.Những chuyến hàng của họ đã góp phần tạo nên chiến thắng của dân tộc ta:chiến thắng mùa xuân năm 1975,giải phóng miền Nam,thống nhất đất nước.
Tôi và anh sĩ quan chia tay nhau sau cuộc gặp gỡ và nói chuyện rất vui.Tôi khâm phục những người lính lái xe bởi tình yêu nước,ý chí kiên cường của họ và tôi hiểu rằng thế hệ chúng tôi luôn phải ghi nhớ công ơn của họ,cần phải phấn đấu trở thành công dân gương mẫu,nắm vững khoa học,kĩ thuật để xây dựng một đất nước văn minh,hiện đại.

 
V

votainguyen

Đại d¬ương lớn bởi dung nạp trăm sông,con ng¬ười lớn bởi rộng lòng bao dung cả những điều lầm lỗi”.Đó là bài học đầu tiên tôi học đ¬ược từ cô giáo của mình và cho đến tận bây giờ,những kỉ niệm yêu th¬ương về cô giáo đầu tiên vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi!
Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1.Cô giáo của tôi cao,gầy,mái tóc không m¬ướt xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc,cô ăn mặc giản dị nh¬ưng lịch thiệp.ấn t¬ượng nhất ở cô là đôi mắt sáng,nghiêm nghị mà dịu dàng.Cái nhìn vừa yêu th¬ương vừa nh¬ư dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên…
Hôm ấy là ngày thứ 7.Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ “My pen”lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút.Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng,thầm ao ¬ước đ¬ược cầm nó trong tay…
Đến giờ ra chơi,tôi một mình coi lớp,không thể c¬ưỡng lại ý thích của mình,tôi mở cặp của Mai,ngắm nghía cây bút,đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa.Tôi muốn đ¬ược nhìn thấy nó hàng ngày,đ¬ược tự mình sở hữu nó,đ¬ược thấy nó trong cặp của chính mình…
Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp,Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay!Cả lớp xôn xao,bạn thì lục tung sách vở,bạn lục ngăn bàn,có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không…Đúng lúc đó,cô giáo của chúng tôi vào lớp!Sau khi nghe bạn lớp tr¬ưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút:nào là nó màu gì,có chữ gì, có điểm gì đặc biệt,ai cho,để ở đâu,mất vào lúc nào…Cô yên lặng ngồi xuống ghế.Lớp tr¬ưởng nhanh nhảu đề nghị:
-Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!
Cô hình nh¬ không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:
-Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?
Cả lớp nhìn tôi,vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi,những cái nhìn dò hỏi,nghi ngờ,tôi thấy tay mình run bắn,mặt nóng ran nh¬ có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất tr¬ờng,chỉ một cái gật đầu của cô lúc này,cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ đ¬ược mở tung ra…Bạn bè sẽ thấy hết,sẽ chê c¬ười,sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa…Tôi sợ hãi,ân hận,xấu hổ,bẽ bàng…Tôi oà khóc,tôi muốn đ¬ược xin lỗi cô và các bạn…Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng,cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp,giờ học lặng lẽ trôi qua...
Sáng thứ hai,sau giờ chào cờ,cô bước vào lớp,gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống.Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:
-Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình,có phải là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút,nó sung sướng nhận là của mình,cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận,giờ học trôi qua êm ả,nhẹ nhàng…Ra chơi hôm ấy,các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước.Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu…
Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi,cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều.Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm,cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường,coi rẻ…
Năm tháng qua đi,bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết.Nhưng hôm nay,nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình nh¬ là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với ng¬ười đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây tôi đã lớn,đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình,tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về MỘT CON NG¬ỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ!


sr ca nha minh poss nham bai```````
 
H

huonggiang9

hãy giúp tớ vs " Kể lai mot cuoc gap go voi cac anh bo doi nhan Ngay thành lap Quan doi nhan dan Viet Nam (22 - 12).
Trong buoi gap do, em duoc thay mat cac ban phat bieu nhung suy nghi cua the he minh ve the he cha anh da chien dau, hi sinh de bao ve To Quoc.
 
N

nang_ha

zui wa sao lai trùng duoc ta hay ban coppy cua minh sang

hơ, nực cười, bạn cppy từ nơi khác qua đây thì làm gì có quyền nói người khác coppy của bạn? Tại sao bạn coppy nơi khác qua mà không ghi nguồn? Bạn nghỉ đây là sàn phầm của bạn chắc? Mình vừa đọc bài này, không sai một dấu phẩy dấu chấm từ nhiều web lắm cơ.

dàn bài từ sách tham khảo do NXB Giáo Dục xuất bản của tớ này:

MB: Giời thiệu tình huống em có cuốn nhật kí của bạn và đọc nó?
KHái quát những suy nghĩ về sai lầm ấy?
TB: Mối quan hệ của em và chủ nhân cuốn nhật kí?
Tình huống em có nhật kí và đọc nó: cố tình xem hay vô tình nhặt đuọc?
Những bí mật của bạn bị khám phá/.'
>> Thái độ suy nghĩ của bạn đối với em?
Những tình huống xảy ra tiếp theo
_Hoặc hành động sai trái của em bị phát hiện, thái độ của chủ nhật kí avf bạn bè... đối với em?
_ Hoặc em không bị phát hiện nhưng em day dứt, suy nghĩ mãi và có hành động suy nghĩ khác trước
KB: Rút ra bài học và thái độ tôn trọng đối với chuyện riêng tư của bạn bè.

Mình cũng có điều muốn nói các bạn, chúng ta đang giúp nhau học, chúng ta đừng mải Ctrl C + Ctrl V như thế, hãy hạn chế bê nguyên xy kiến thức đã có sẳn trên mạng vào đây, bởi những thứ đó hẳn nhiều bạn đã từng đọc qua, họ đang cần tìm kiến điều gì mới mẻ hơn, chứ không phải những bài văn cứ đc cóp wa cóp lại như thê`.

Thân,
CR!
 
K

kukukuibap

hjc!!! minh cung dang dau dau vs may cai bai nay dey!!!hjc
ai giup minh viet ca bai van di
nhin may cai dan bai minh hoa mat chong mat, ko nghi ra j de viet ca
hjc
cac pan ui!!!!!!!! helf me!!!!!!!!!!!!!!!!!:(:(:(:(:(
 
K

kukukuibap

Đề 2:

Nhân một chuyến đi thăm nghĩa trang liệt sĩ,tôi gặp người sĩ quan đang đứng thắp hương cho người đồng đội đã mất.Tôi và người sĩ quan đó trò chuyện rất vui vẻ và thật tình cờ tôi biết được người sĩ quan này chính là anh lính lái xe trong "Bài Thơ Về Tiểu Ðội Xe Không Kính" của Phạm Tiến Duật năm xưa.
Người sĩ quan kể với tôi rằng cuộc kháng chiến của dân tộc ta vô cùng ác liệt,những con đường huyết mạch nối giữa miền Nam và miền Bắc lại là nơi ác liệt nhất.Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm dội xuống những con đường này nhằm cắt đứt sự tiếp viện của miền Bắc cho miền Nam.Trong những ngày tháng đó anh chính là người lính lái xe làm nhiệm vụ vận chuyển lương thực,vũ khí,đạn dược...trên con đường TS này.Bom đạn của giặc Mỹ đã biến cho những chiếc xe của các anh không còn kính nữa.Nghe anh kể,tôi mới hiểu rõ hơn về sự gian khổ ác liệt mà những người lính lái xe phải chịu đựng ngày đêm.Nhưng không phải vì thế mà họ lùi bước,họ vẫn ung dung lái những chiếc xe không kính đó băng băng đi tới trên những chặn đường.Họ nhìn thấy đất,nhìn thấy trời,thấy cả ánh sao đêm,cả nhưng cánh chim sa,họ nhìn thẳng về phía trước,phía ấy là tương lai của đất nước được giải phóng,của nhân dân được hạnh phúc,tự do.Người sĩ quancòn kể với tôi rằng không có kính cũng thật bất tiện nhưng họ vẫn lái những chiếc xe đó,bụi ùa vào làm những mái tóc đen xanh trở nên trắng xóa như người già,bọn họ cũng chưa cần rửa rồi nhìn nhau cất tiếng cười ha ha.Ôi! tiếng cười của họ sao thật nhẹ nhõm.Gian khổ ác liệt,bom đạn của kẻ thù đâu có làm họ nãn chí,sờn lòng.Những chiếc xe không kính lại tiếp tục băng băng trên những tuyến đường ra trận,gặp mưa thì phải ướt áo thôi.Mưa cứ tuôn cứ xối nhưng họ vẫn chưa cần thay áo và cứ ráng lái thêm vài trăm cây số nữa,vượt qua những chặng đường ác liệt,đảm bảo an toàn cho những chuyến hàng rồi họ nghĩ mưa sẽ ngừng,gió sẽ lùa vào rối áo sẽ khô mau thôi.Khi được học "Bài Thơ Về Tiểu Đội Xe Không Kính" tôi cứ luôn suy nghĩ rằng những khó khăn gian khổ ác liệt đó chỉ có nhân vật trong bài thơ mới vượt qua được nhưng đó là những suy nghĩ sai lầm của tôi bởi được gặp,được trò chuyện với người chiến sĩ lái xe năm xưa,tôi mới hiếu rõ hơn về họ.Họ vẫn vui tươi,tinh nghịch.Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm nổ sát bên tai phá hủy con đường,cái chết luôn rình rập bên họ nhưng họ vẫn là những con người lạc quan,yêu đời.Anh sĩ quan lại kể cho tôi nghe trên những cung đường vận chuyển đó anh luôn được gặp những người bạn,những người đồng đội của anh.Có những người còn,có những người đã hy sinh...Trong những giây phút gặp gỡ hiểm hoi đó,cái vắt tay qua ô cửa kính vỡ đã làm cho tình đồng đội của họ thấm thiết hơn rồi những bữa cơm bên bếp Hoàng Cầm với những cái bát,đôi đũa dùng chung,quây quần bên nhau như một đại gia đình của những người lính lái xe TS.Rồi những giây phút nghỉ ngơi trên chiếc võng đu đưa,kể cho nhau nghe sự ác liệt của những cung đường đã đi qua.Sự dũng cảm của các cô gái thanh niên xung phong luôn đảm bảo cho những chuyến xe thông suốt.Đúng là con đường của họ đang đi,nhiệm vụ của họ đang làm vô vùng nguy hiểm.Bom đạn Mỹ hạ xuống bất cứ lúc nào,cả ngày lẫn đêm.Anh sĩ quan còn nói cho tôi biết những chiếc xe ấy không chỉ mất kính mà còn mất cả đèn,rồi không có mui xe,thùng xe rách xước,những thiếu thốn này không ngăn cản được những chiếc xe vẫn chạy băng băng về phía trước,phía trước ấy là miền Nam ruột thịt.Nghĩ đến hình ảnh những chiếc xe băng băng về phía trước tôi lại nghĩ đến những người lính lái xe.Họ thật dũng cảm,hiên ngang,đầy lạc quan,có chút ngang tàng nhưng họ sống và chiến đấu vì Tổ Quốc,vì nhân dân.Những chuyến hàng của họ đã góp phần tạo nên chiến thắng của dân tộc ta:chiến thắng mùa xuân năm 1975,giải phóng miền Nam,thống nhất đất nước.
Tôi và anh sĩ quan chia tay nhau sau cuộc gặp gỡ và nói chuyện rất vui.Tôi khâm phục những người lính lái xe bởi tình yêu nước,ý chí kiên cường của họ và tôi hiểu rằng thế hệ chúng tôi luôn phải ghi nhớ công ơn của họ,cần phải phấn đấu trở thành công dân gương mẫu,nắm vững khoa học,kĩ thuật để xây dựng một đất nước văn minh,hiện đại.

hjc
pan viet the nay giong phan tich hon de'y
hjnh nhu lac de rui:))=)):))=)):))
 
B

baccm

hãy giúp cho đề2: nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình với thầy, cô giáo cũ.
 
K

kukukuibap

Tôi đến nhà cậu, trong một buổi chiều thu, khi những chiếc lá mang sắc vàng đang dần dần rơi xuống và che phủ lấy con đường đi. Theo sự hướng dẫn của cậu, tôi đã tìm ra địa điểm mà mình cần đến, nó nằm trên một con phố nhỏ hẹp, vắng vẻ và thật yên tĩnh. Nhà của cậu ta khá to, và nó mang nét cổ kính nào đó mà tôi ko biết dc, xung quanh nhà cậu là những hàng cây kiểng, với đủ loại, dc tạo dáng rất đẹp, tôi chắc là nó phải do một bàn tay tài hoa làm nên.

Tôi bước đến bậc thềm và gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa bằng gỗ, cậu ta bước ra, với một vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, và lịch sự mời tôi bước vào nhà. Tôi lặng lẽ bước vào, và nhận ra căn nhà hoàn toàn không có người thứ ba, nhưng điều đó ko làm tôi bận tâm bằng cách bày trí trong nhà cậu, nó dc bày trí hoàn toàn theo phong cách của quý tộc phương Tây, tôi thầm nghĩ có lẽ cha mẹ cậu ta phải là những người rất tinh tế và lãng mạn.

Vào phòng cậu, tôi lại càng bất ngờ hơn khi căn phòng của cậu hoàn toàn bình thường, không hề có gì khác biệt mấy so với những cậu bạn mà tôi từng biết đến. Và chúng tôi bắt đầu làm bài, với sự hướng dẫn của cậu, tôi nhận ra cậu ta thật sự thông minh, ít ra là hơn tôi rất nhiều trong môn học này. Khi chúng tôi hoàn thành dc khoảng 1/3 bài viết, thì có tiếng chuông điện thoại reo, cậu ta tất tả chạy xuống nhà, và nhanh chóng quay lại. Cậu ta bảo rằng, cậu ta có chuyện gấp cần phải ra ngoài, và nếu muốn, tôi có thể ở lại, khi ra về hãy khóa cửa lại giùm cậu ta, và tôi đã ở lại, một mình trong phòng cậu.
Trong phòng cậu, ko có quá nhiều thứ khiến tôi để tâm đến, chỉ trừ một thứ, đó là một cuốn sổ nhỏ, màu đen, dc xếp cẩn thận ở trên bàn cậu, và tôi đoán nó là một cuốn nhật ký. Tôi tự nhủ là không dc xem, vì điều đó là xâm phạm đến sự riêng tư của cậu ta. Nhưng sự đời mấy ai có thể cưỡng lại trí tò mò của chính bản thân, tôi đã lật ra những trang giấy đầu tiên của cuốn nhật ký, và những gì dc ghi trong đó đã khiến tôi hết sức kinh ngạc về người bạn học lạnh lùng, ít nói và giỏi giang của mình.

Những trang nhật ký đầu tiên cùng với những hàng chữ nhỏ nhắn, ngay hàng hiện lên trước mắt tôi
"Ngày...tháng...năm...

Hôm nay, lần đầu tiên mình viết nhật ký, và cũng có lẽ, cuốn nhật ký này sẽ là người bạn tâm tình với mình trong quãng thời gian dài còn lại, bởi vì người duy nhất quan tâm đến mình đã không còn nữa, đó là mẹ mình, bà đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn giao thông mà bà không phải là người có lỗi.

Mất đi mẹ, mình cảm thấy như mất đi một phần cuộc sống, rồi đây, sẽ còn ai đánh thức mình dậy vào những buổi sớm mai, sẽ còn ai làm những bữa ăn ngon dành riêng cho mình, và còn ai cho mình ôm vào lòng mỗi khi cảm thấy yếu đuối...

Mất đi mẹ, mình như mất tất cả, bởi vì người cha chưa từng một lần bế đứa con, cũng như chưa từng một lần ôm hôn đứa con này, ông ta chỉ biết làm một việc duy nhất, đó là gửi tiền về cho mẹ con mình, và có lẽ đối với ông như thế là đã hoàn thành trách nhiệm một người cha

......"
Đọc đến đây, bất giác đôi hàng mi của tôi lại hơi ươn ướt, có lẽ bởi tôi là một đứa con gái đa cảm nên dễ bị rung động vì những chuyện như thế này, và tôi lại tiếp tục lật sang những trang nhật ký khác, và những dòng chữ tâm sự chân thật của cậu ta ghi sâu vào tâm trí tôi.
"Hôm nay buồn thật, những việc xảy ra trong cuộc sống tại sao lại cứ xảy ra ngoài ý muốn của mình, giờ đây mình chỉ ước ao, có một người có thể ngồi bên cạnh và nghe mình tâm sự, có một bàn tay để mình nắm lấy, cho mình thêm chỗ dựa...

Nhưng có lẽ tất cả sẽ ko bao giờ trở thành hiện thực"
Tôi vẫn tiếp tục, trong sự tò mò và thương hại người bạn của mình
"Thật đáng sợ, mình dần nhận ra mình ko còn là chính mình, ko biết từ bao giờ, mình đã trở nên xa lánh với bạn bè, trở nên là một kẻ ít nói, và vô cảm với mọi thứ xung quanh, nụ cười và nước mắt đã bắt đầu rời xa khỏi gương mặt mình...

Có những lúc, mình chỉ muốn dc khóc thật to nhưng lại không thể, liệu trên đời có gì đau khổ hơn thế không"
Và đến những trang cuối cùng của cuốn nhật ký, tôi như òa khóc, vì đã hiểu nhầm người bạn của mình
"Ngôi trường mới, lớp học mới, bạn bè mới,...tất cả dường như đều muốn trở nên thân thiện với mình, nhưng chẳng hiểu sao mình không thể cười đùa và hòa đồng với tất cả, có lẽ bởi vì từ lâu mình đã quên cười như thế nào rồi.

Đặc biệt là đối với cô bạn cùng bàn, đôi khi, tôi cảm thấy thật không phải khi đã vô hình từ chối mọi cô gắng của cô ta, nhưng chẳng biết làm thế nào nữa đây...."
Những dòng nhật ký này, như những lời tâm tình của một người bạn thân, nó thật tha thiết, chân thành và đầy những suy nghĩ của cậu ta, hình ảnh về cậu ta trong tâm trí tôi dần thay đổi theo từng trang nhật ký. Đọc xong, tôi lặng lẽ khóa cửa lại, và bước về nhà trong một tâm trạng khó tả. Kể từ lúc đó, tôi đã nỗ lực hơn rất nhiều để có thể trở thành người chia sẻ với cậu ta mọi điều, và dường như cậu ta cũng nhận ra điều đó, thế là một tình bạn ra đời, và có thể còn hơn thế nữa. Giờ thì còn ai bảo đọc trộm nhật ký người khác là xấu nào, bất cứ việc gì cũng có hai mặt của nó mà thôi.
bai viet hay qua!!! cam dong that!!!:(:)(:)(:)(:)((
 
N

nhithanhlinh

đề 2
mở baj nè:thời gian nhanh thật!
Mơí đó mà đã 9 năm tôi cắp sách đến truờng. Trong 9 năm qua, những kỉ niệm với thầy cô luôn đọng mãi trong tôi dù là chuyện to hay chuyện nhỏ. Và có 1 kỉ niệm tôi không thể nào quên đuợc đó là thầy lâm đã cứu tôi giữa dòng nuớc chảy xiết khi tôi học lớp 7.
Vào một buổi chiều tháng 6, lớp tôi và thầ lâm đuợc nhà truờng phân công trồng cây xung quanh con sông truớc cổng truờng để chống xói mòn đất.....
daj lam co gi cac ban cu lien lac voj minh wa nik:dieukhongthemat_tinhban
 
Last edited by a moderator:
H

hategirl_17

:Dmìh hk pik làm pài văn nỳ seo hít júp mìh yk.
đề là: Hãy kể lại một lần em trót đọc nhật ký của bạn @-):)
thanks mý pạn n`.
 
Last edited by a moderator:
O

o0o_chip_105_o0o

bạn ơi nếu bán lần trót đọc nhật ký của bạn mình và cảm thấy ân hận khi trót đọc nhật ký của bạn í thì sẽ có 3 trường hợp xảy ra

1.người bạn của bạn biết bạn đọc trộm nhật ký của sẽ la ầm lên
2.bạn cảm thấy có lỗi với bạn ấy
3.bạn đọc nhật ký của bạn mình thấy bạn í đang có nhiều tâm sự để trong lòng và khi ấy bạn sẽ là người luôn ở bên cạnh người bạn của mình để chia sẻ những nỗi tâm sự ấy

-->mình cũng không biết nên làm như thế nào khi vào đề văn này :p :p :p
 
B

baby_lovely19962001

co ai chi tui de 4 hem zj?
ke ve mot cuộc gap go cac anh bo doi trong dip thanh lap wquan doi nhan dan VN (22-12) trong buoi gap do em dc thay mat cac ban phat bieu nhung suy nghi ve the he minh voi the he cha anh da chien dau hi sinh de bao ve to quoc
 
B

baby_lovely19962001

chi cho tui de 4 dy nan ni lun ak
:-SSke ve mot cuoc gap go oi cac anh bo daoi nhan dan nhan ngay thanh lap quan doi nhan dan VN. Trong buoi gap do em dc thay mat cac ban phat bieu cam nghi cua the he mih voi the he cha anh da chien dau, hi sinh de bao ve to quoc:Mloa_loa:


------------Chú ý viết bài có dấu-----------
 
Last edited by a moderator:
B

baby_lovely19962001

chỉ cho tui đề 4 đy năn nỉ lun ák
kể về một cuộc gặp gỡ các anh bộ đội nhân ngày thành lập quân đội nhân dân VN.trong buổi gặp đó em được thay mặt các bạn phát biểu cảm nghĩ thế hệ mình về thế hệ cha anh đã chiến đấu hi sinh bảo vệ tổ quốc
 
P

pham_khanh_1995

Em tham khảo dàn bài này nhé:

đầu tiên bạn phải tìm một lý do dẫn bạn tới cuộc gặp gỡ đó...
Chẳng hạn như: bạn đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ vẩn vơ về bài thơ đó, và đột nhiên bạn muốn gặp ngừoi lính ấy, và tưởng tượng ra mình trò truyện...
hoặc là bạn gặp trong giấc mơ

thân bài:
bạn nên tả ngừoi lính ấy trông thế nào, giản dị này, ăn mặc đồ quân đội, có lẽ là hơi đen và bụi bặm tiểu đội xe không kính mà lại, rồi thì thêu dệt nên, bạn cũng phải cho thấy sự nể phục con ngừoi trong thơ
xong hai đoạn rồi nhé

bạn bắt đầu trò truyện với ngừoi lính ấy đang nghỉ giữa đường trong chuyến hành trình về miền Nam, có lẽ là ngồi ở... gốc cây, đừng nói ngồi trong nhà hàng là ổn và bạn giới thiệu bản thân đến từ tương lai, hỏi thăm này nọ (như đang làm nghề nhà báo ý ) Này thì:
-hỏi hoàn cảnh khi kính xe bị vỡ. Biết là bom giật bom rung, nhưng mà chi tiết hơn cơ
-cảm giác của các anh bộ đội như thế nào. Ví dụ như có đêm nhớ nhà này, nhưng vì nghĩ đến đất nước và cũng là công sự nên phải chiến đấu hết sức, cảm thấy con đường chạy thẳng vào tim dẫn về ngôi nhà có ngừoi mẹ thân yêu đang đón mình trong cảnh đất nước thanh bình này...
bạn nên đặt mình vào vị trí họ để viết có cảm xúc hơn
-những khó khăn về mặt vật chất: ướt mưa, bụi bặm, nhưng phải cố đi tới cùng, rồi thì đạn bay vèo vèo thỉnh thoảng gặp những chiếc xe khác cũng cùng hoàn cảnh, tự nhiên họ thấy được an ủi khi gặp ngừoi đồng cảnh ngộ, các đồng chí ... vân vân
- thật may mắn là một chú bộ đội đã rất sáng tạo chế tạo ra bếp Hoàng Cầm này. Vì vậy bộ đội đỡ cực mà địch ko phát hiện ra (vì bếp ko cho khói bay lên trời, còn khói bay đi đâu thì google search nhé )

tớ nói sơ thôi, chủ yếu anh bộ đội kể chuyện, bạn chỉ đóng vai trò ngừoi hỏi thôi, và nhớ nói rằng đất nước giờ đã thanh bình, VN giờ đã gia nhập WTO, tổ chức kinh tế thế giới này, các hoạt động thể thao diễn ra rất nhiều, Sea Games đuợc tổ chức ở VN (năm nào nào ) rồi thì, nhiều hs VN đoạt huy chương quốc tế trong các môn này nọ nọ kia

-Anh bộ đội kể chuyện rằng mình giờ phải tiếp tục chuyến hành trình. Và chính bạn cảm nhận đựoc con đường hướng về giải phóng miền Nam, bạn chúc họ may mắn .. tạm biệt...

Kết:
bạn tỉnh dậy, nghĩ về giấc mơ ý nghĩa của mình và... lại phải cố gắng học tập để xứng đáng này nọ đoạn này thì biết rồi há .

Chúc em làm bài tốt nhé!
 
Top Bottom