[Ngữ văn 9] Tập làm văn số 3 lớp 9

C

conan99

Một ngày vừa buồn nhưng cũng vừa vui...

Buồn vì làm bài kiểm tra Hóa hum nay tệ ơi là tệ... chán chết đi được, đầu óc bả đậu quá đi ... Vui vì làm Văn và Lý đều ok... và còn được xem hình của V nữa, chao ôi, đó là niềm vui lớn hơn cả...

Môn Văn, cái môn chủ đạo của tôi... Hôm nay cho đề, một cái đề mà tôi nghĩ rất hấp dẫn, rất hay và tôi hết sức đầu tư cho nó... Chuẩn bị về mặt tư tưởng thôi chứ hok làm ra giấy... bình thường đã vậy...

Khi ngủ trưa dậy, tôi bắt đầu suy nghĩ nhưng nói đúng hơn thì tôi đã nghĩ trước rồi, đề bài là: Hãy kể lại một lần em trót xem nhật kí của bạn... Khá hay chứ nhỉ... tôi nghĩ ngay đến con bạn chết vì tai nạn giao thông 3 năm về trước cùng với những suy nghĩ của nó do tôi nghĩ ra... nhưng sau đó lại là một câu chuyện khác được tôi tưởng tượng, chế tác ra sau 1 tiếng đồng hồ... ngủ...

Nat, một cô học trời mới vô trường, lạnh lùng... rất lạnh lùng (lấy ý tưởng từ Vinh)... tôi rất muốn kết bạn với Nat, vì Nat dễ thương và rất thông minh. Một ngày kia Nat đến làm quen và kết bạn với tôi... Ngày qua ngày, Nat với tôi trở thành đôi bạn thân. Mọi tâm sự của tôi, tôi đều kể Nat nghe, Nat luôn lắng nghe và động viên, khuyên răn, an ủi tôi...Nat quan tâm tôi nhiều thứ nhưng Nat chưa bao giờ kể tôi nghe tâm sự cũng như suy nghĩ của mình...Một ngày kia, Nat phải nhập viện vì tai nạn giao thông. Tôi đến bệnh viện và cùng về nhà với người giúp việc của Nat để lấy một số vật dụng cá nhân cho cố ấy... Và tôi đã đọc nhật ký của Nat...Thật ra, Nat tiếp cận tôi vì năm xưa anh hai Nat vì cứu tôi nên đã chết trong vụ giao thông lần ấy, và Nat muốn quen biết tôi để hại tôi... Lúc đầu là vậy nhưng sau đó thì Nat cảm thấy tôi là người tốt nên ân hận và vứt bỏ cái suy nghĩ ấy đi... Trùi, rùi vô tư diễn biến tâm trạng... đó là nghề của tui... sau đó Nat xuất viện và chúng tôi mãi là bạn của nhau...

Đáng lí ra tôi sẽ cho Nat chết để có điều kiện về nhà Nat, cái đó sẽ hay hơn nhưng tôi hok muốn cả hai anh em đều chết... tôi hok muốn vì Nat, hình tượng tôi xây dựng quá giống... V...

Tôi hok nghĩ có ngày tôi và V lại trở nên thân thiết đến vậy, tôi chỉ quen V qua mạng mà tôi là ng` làm quen trước mới ác ... V sống nội tâm kinh khủng, V rất giàu suy nghĩ nhưng V nói rằng mình hok có bạn...V tâm sự với tôi...Lúc đầu V có xem tôi là ng` để thổ lộ tâm sự đâu...Nhưng sau đó thì có vẻ cở mở hơn... Nhưng...

Tôi sợ mình phải giống Unr, người bạn mà V nhẫn tâm bỏ quên,... Tôi hok muốn làm bạn của V là thế... tôi chỉ muốn dưới góc độ là ng` quen, ừ chỉ là ng` quen... tôi hok muốn bị tổn thương vì tôi thương V lắm...

Ngày hôm nay cũng vậy... cứ cho nó là may mắn... cứ cho là tôi may mắn... tôi hok nghĩ mình sẽ là bạn của
 
P

phuphu123

Tôi đến nhà cậu, trong một buổi chiều thu, khi những chiếc lá mang sắc vàng đang dần dần rơi xuống và che phủ lấy con đường đi. Theo sự hướng dẫn của cậu, tôi đã tìm ra địa điểm mà mình cần đến, nó nằm trên một con phố nhỏ hẹp, vắng vẻ và thật yên tĩnh. Nhà của cậu ta khá to, và nó mang nét cổ kính nào đó mà tôi ko biết dc, xung quanh nhà cậu là những hàng cây kiểng, với đủ loại, dc tạo dáng rất đẹp, tôi chắc là nó phải do một bàn tay tài hoa làm nên.

Tôi bước đến bậc thềm và gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa bằng gỗ, cậu ta bước ra, với một vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, và lịch sự mời tôi bước vào nhà. Tôi lặng lẽ bước vào, và nhận ra căn nhà hoàn toàn không có người thứ ba, nhưng điều đó ko làm tôi bận tâm bằng cách bày trí trong nhà cậu, nó dc bày trí hoàn toàn theo phong cách của quý tộc phương Tây, tôi thầm nghĩ có lẽ cha mẹ cậu ta phải là những người rất tinh tế và lãng mạn.

Vào phòng cậu, tôi lại càng bất ngờ hơn khi căn phòng của cậu hoàn toàn bình thường, không hề có gì khác biệt mấy so với những cậu bạn mà tôi từng biết đến. Và chúng tôi bắt đầu làm bài, với sự hướng dẫn của cậu, tôi nhận ra cậu ta thật sự thông minh, ít ra là hơn tôi rất nhiều trong môn học này. Khi chúng tôi hoàn thành dc khoảng 1/3 bài viết, thì có tiếng chuông điện thoại reo, cậu ta tất tả chạy xuống nhà, và nhanh chóng quay lại. Cậu ta bảo rằng, cậu ta có chuyện gấp cần phải ra ngoài, và nếu muốn, tôi có thể ở lại, khi ra về hãy khóa cửa lại giùm cậu ta, và tôi đã ở lại, một mình trong phòng cậu.
Trong phòng cậu, ko có quá nhiều thứ khiến tôi để tâm đến, chỉ trừ một thứ, đó là một cuốn sổ nhỏ, màu đen, dc xếp cẩn thận ở trên bàn cậu, và tôi đoán nó là một cuốn nhật ký. Tôi tự nhủ là không dc xem, vì điều đó là xâm phạm đến sự riêng tư của cậu ta. Nhưng sự đời mấy ai có thể cưỡng lại trí tò mò của chính bản thân, tôi đã lật ra những trang giấy đầu tiên của cuốn nhật ký, và những gì dc ghi trong đó đã khiến tôi hết sức kinh ngạc về người bạn học lạnh lùng, ít nói và giỏi giang của mình.

Những trang nhật ký đầu tiên cùng với những hàng chữ nhỏ nhắn, ngay hàng hiện lên trước mắt tôi
"Ngày...tháng...năm...

Hôm nay, lần đầu tiên mình viết nhật ký, và cũng có lẽ, cuốn nhật ký này sẽ là người bạn tâm tình với mình trong quãng thời gian dài còn lại, bởi vì người duy nhất quan tâm đến mình đã không còn nữa, đó là mẹ mình, bà đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn giao thông mà bà không phải là người có lỗi.

Mất đi mẹ, mình cảm thấy như mất đi một phần cuộc sống, rồi đây, sẽ còn ai đánh thức mình dậy vào những buổi sớm mai, sẽ còn ai làm những bữa ăn ngon dành riêng cho mình, và còn ai cho mình ôm vào lòng mỗi khi cảm thấy yếu đuối...

Mất đi mẹ, mình như mất tất cả, bởi vì người cha chưa từng một lần bế đứa con, cũng như chưa từng một lần ôm hôn đứa con này, ông ta chỉ biết làm một việc duy nhất, đó là gửi tiền về cho mẹ con mình, và có lẽ đối với ông như thế là đã hoàn thành trách nhiệm một người cha

......"
Đọc đến đây, bất giác đôi hàng mi của tôi lại hơi ươn ướt, có lẽ bởi tôi là một đứa con gái đa cảm nên dễ bị rung động vì những chuyện như thế này, và tôi lại tiếp tục lật sang những trang nhật ký khác, và những dòng chữ tâm sự chân thật của cậu ta ghi sâu vào tâm trí tôi.
"Hôm nay buồn thật, những việc xảy ra trong cuộc sống tại sao lại cứ xảy ra ngoài ý muốn của mình, giờ đây mình chỉ ước ao, có một người có thể ngồi bên cạnh và nghe mình tâm sự, có một bàn tay để mình nắm lấy, cho mình thêm chỗ dựa...

Nhưng có lẽ tất cả sẽ ko bao giờ trở thành hiện thực"
Tôi vẫn tiếp tục, trong sự tò mò và thương hại người bạn của mình
"Thật đáng sợ, mình dần nhận ra mình ko còn là chính mình, ko biết từ bao giờ, mình đã trở nên xa lánh với bạn bè, trở nên là một kẻ ít nói, và vô cảm với mọi thứ xung quanh, nụ cười và nước mắt đã bắt đầu rời xa khỏi gương mặt mình...

Có những lúc, mình chỉ muốn dc khóc thật to nhưng lại không thể, liệu trên đời có gì đau khổ hơn thế không"
Và đến những trang cuối cùng của cuốn nhật ký, tôi như òa khóc, vì đã hiểu nhầm người bạn của mình
"Ngôi trường mới, lớp học mới, bạn bè mới,...tất cả dường như đều muốn trở nên thân thiện với mình, nhưng chẳng hiểu sao mình không thể cười đùa và hòa đồng với tất cả, có lẽ bởi vì từ lâu mình đã quên cười như thế nào rồi.

Đặc biệt là đối với cô bạn cùng bàn, đôi khi, tôi cảm thấy thật không phải khi đã vô hình từ chối mọi cô gắng của cô ta, nhưng chẳng biết làm thế nào nữa đây...."
Những dòng nhật ký này, như những lời tâm tình của một người bạn thân, nó thật tha thiết, chân thành và đầy những suy nghĩ của cậu ta, hình ảnh về cậu ta trong tâm trí tôi dần thay đổi theo từng trang nhật ký. Đọc xong, tôi lặng lẽ khóa cửa lại, và bước về nhà trong một tâm trạng khó tả. Kể từ lúc đó, tôi đã nỗ lực hơn rất nhiều để có thể trở thành người chia sẻ với cậu ta mọi điều, và dường như cậu ta cũng nhận ra điều đó, thế là một tình bạn ra đời, và có thể còn hơn thế nữa. Giờ thì còn ai bảo đọc trộm nhật ký người khác là xấu nào, bất cứ việc gì cũng có hai mặt của nó mà thôi.

bài viết đc, nhưng theo mình bạn cần thêm phần phía sau đó, để tạo nên đối thoại, độc thoại, độc thoại nội tâm cho nhân vật chính ;)
 
P

phuphu123

Mở bài:
Không biết tự bao giờ hình ảnh oai nghiêm, anh hùng của nhười lính cụ hồ đã đi vào trong lòng của em. Đó là hình ảnh mà mỗi khi nghĩ đến trong tim em lại dang trào bao cảm xúc: yêu kính, biết ơn, ngưỡng mộ...Và một lần nữa những cảm xúc ấy lại tràn về khi sáng nay em học baif thơ Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật.Bao ao ước xuất hiện trong đầu em:Ước gì mình được gặp các chú bộ đội một lần? Và thật bất ngờ khi điều ước của em trở thành sự thật.Em đã được gặp chú bộ đội lái xe trong đoàn xe không kính.
Thân bài
-Đoàng! Âm thanh như tiếng nổ lớn làm em giật mình quay lại phia sau.Thật không thể tin nổi trước mắt em là một con đường đất bụi mù, kéo dài thăm thẳm.Hai bên đường cây cối cháy trụi nhưng quanh những gốc cây cháy trụi ấy có những chồi xanh đang nhú.Và đoàng..đoang..liên tục những tiếng nổ lớn khác vang lên.Em đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì ở đằng xẫ, sau lớp khói bụi mà mịt, xuất hiện cái gì đó..Em cũng không nhìn rõ nữa, nhưng em chắc chắn nó đang chạy, vì càng lúc em càng thấy rõ.
-ồ thì ra đó là một đoàn xe, tuyệt quá!Đang không biết xoay sở thế nào thì lại gặp được một đoàn xe.Em vui mừng giơ tay vẫy xe và trong lòng thì thầm mong xe sẽ dừng lại cho em đi nhờ.
Xe dần tiến đến,từ từ, chậm dần và dừng hẳn. Từ trên xe một chú bộ đội bwocs ra.Sở dĩ em nhận ra đó là chú bộ đội bởi lẽ trên người chú là bộ đồ anh lá cây, hơn nữa còn có cái mũ tai bèo trên đầu nữa.Chú tiến lại gần em,thay vì nở một nụ cười thân thiện như em nghĩ thì chú lo lắng chạy lại:
-Sao cháu lại ở đây, bố mẹ cháu đâu rồi?
Em bối rối đáp:
-Dạ cháu..cháu cũng không biết nữa.
Đúng lúc đó một tiếng nổ nữa vang lên,em thấy cả mặt đất như rung chuyển, chú vội ôm em nằm xuống .Sau khi đã yên ắng chú vội đưa em lên xe :
-Thôi cháu mau lên xe, ở đây nguy hiểm lắm.
Em lon ton theo chú .Khi đã yên vị trên xe em mới chú ý đến cái xe.Thật kì lạ, cái xe không có kính chắn phía trước ...(nêu các đặc điểm của xe trong bài thơ)
Em tò mò hỏi chú...mở đầu cho câu chuyện tiếp diễn)
Cùng chú trải qua một cuộc vận chuyển tiếp tế cho miền nam...(theo thứ tự tùng việc xảy ra trong bài thơ)...
Kết bài:
ò..ó o...o
Tiếng gà gáy làm em giật mình tỉnh giấc.Thì ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ,em thầm nghĩ.Em vội bật dậy chuẩn bị đi học mà không quên nở một nụ cười trên môi.Bởi vì em đã đạt được ước mong cua rmình, ước mong được gặp và trò chuyện với người lính lái xe trong đoàn xe không kính anh hùng và cũng rất vui tính nữa

bài này giáo viên khó coi chừng bạn bị quẹt...lạc đề
ng`ta kêu tưởng tượng, k phải mơ nhé ;)
bài bạn nội dung đc, nhưng cần làm rõ hơn nội tâm nhân vật ;)
 
P

pekeobong_97

hay.quá hay
xakatut3 ơi.hay lắm
mình kết bạn nhé!giờ tớ mới biết có nhiều nhân tài như vậy

phuphu123:người ta kêu là tưởng tượng
đó cũng là một cách để dẫn vào đề khá thú vị mà
bạn đã rất sáng tạo
tui ủng hộ bạn
 
Last edited by a moderator:
P

ptcnn97

Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe trong tác phẩm Bài thơ bề tiểu đội x

Hôm nay, nhân dịp kỉ niệm 36 năm ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, em và các bạn trong lớp tổ chức đi thăm viện bảo tang quân đội để cùng ôn lại những trang sử hào hùng của dân tộc. Đến đây em và các bạn đã đc xem những hiện vật và những thước phim tư liệu về thời kì kháng chiến chống Mỹ vô cùng ác liệt của dân tộc ta. Trong ngày hôm đấy cũng có đoàn khách đến thăm viện bảo tàng, đó là các bác cựu chiến binh.
Chúng em trò chuyện rất vui vẻ với các bác và tình cờ biết đc các bác chính là những người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn năm xưa. Các bác trạc ngoài 60, mái đầu bạc trắng, làn da đồi mồi, hơi dám nắng, ánh mắt vẫn nhanh nhẹn. Khi thấy chúng em hứng thú với những kỉ vật ở bảo tàng, có một bác đến gần và nói:
- Các cháu có biết “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của nhà thơ Phạm Tiến Duật không?
Chúng em đồng thanh trả lời:
- Chúng cháu có biết ạ!
Rồi bác giới thiệu bản thân mình:
- Bác tên là Chiến, là đội trưởng của tiểu đội xe!
Em nghĩ thầm:
- Sao hôm nay mình may thế, hôm qua vừa học “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” xong, mà hôm nay mình đã gặp cả tiểu đội xe!
Rồi chúng em đòi bác kể lại câu chuyện, bác vui vẻ kể lại:
- Cuộc kháng chiến của dân tộc ta vô cùng ác liệt, những con đường huyết mạch nối giữa miền Nam và miền Bắc lại là nơi ác liệt nhất. Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm dội xuống những con đường này nhằm cắt đứt sự tiếp viện của miền Bắc cho miền Nam. Bom đạn của giặc Mỹ đã biến cho những chiếc xe của các bác không còn kính nữa. Nhưng không phải vì thế mà các bác lùi bước, các bác vẫn ung dung lái những chiếc xe không kính đó băng băng đi tới trên những chặn đường.
Các cháu cứ tưởng tượng thế này nhé:
- Các cháu đang ngồi trong một chiếc xe, rồi xe cứ chạy với một tốc độ lớn, các cháu sẽ thấy con dường phía trước như chạy thẳng vào tim, rồi thì ôi thôi, nào là đất, là đá, là gió, là bụi, rồi chim chóc bay, có khi còn cảm thấy như cả sao trên trời cứ ùa vào buồng lái, vào cả mặt, cả người.
Bác còn kể với tôi rằng:
- Không có kính cũng thật bất tiện nhưng các bác vẫn lái những chiếc xe đó, bụi ùa vào làm những mái tóc đen trở nên trắng xóa như người già, các bác cũng chưa cần rửa rồi nhìn nhau cất tiếng cười ha ha.
Ôi! tiếng cười của của các bác sao thật nhẹ nhõm làm sao.
- Những chiếc xe không kính lại tiếp tục băng băng trên những tuyến đường ra trận, gặp mưa thì phải ướt áo, mưa cứ tuôn cứ xối nhưng các bác vẫn chưa cần thay áo và cứ cố lái thêm vài trăm cây số nữa, vượt qua những chặng đường ác liệt, đảm bảo an toàn cho những chuyến hang. Các bác nghĩ mưa sẽ ngừng, gió sẽ lùa vào áo sẽ khô mau thôi. Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm nổ sát bên tai phá hủy con đường, cái chết luôn rình rập bên các bác nhưng các bác vẫn lạc quan, yêu đời. Trên những cung đường vận chuyển đó bác luôn được gặp những người bạn, những người đồng đội cùng chung nhiệm vụ với mình. Có những bác còn, có những bác đã hy sinh vì tổ quốc. Trong những giây phút gặp gỡ hiểm hoi đó, cái bắt tay qua những ô cửa kính vỡ đã làm cho tình đồng đội của các bác thắm thiết hơn. Rồi những bữa cơm bên bếp Hoàng Cầm với những cái bát, đôi đũa dùng chung, quây quần bên nhau như một đại gia đình của những người lính lái xe.Rồi những giây phút nghỉ ngơi trên chiếc võng đu đưa, kể cho nhau nghe sự ác liệt của những cung đường đã đi qua và còn có cả sự dũng cảm của các cô gái thanh niên xung phong luôn đảm bảo cho những chuyến xe thông suốt. Bom đạn Mỹ có thể hạ xuống bất cứ lúc nào, cả ngày lẫn đêm.
Bác còn nói cho chúng em biết:
- Những chiếc xe ấy không chỉ mất kính mà còn mất cả đèn, rồi không có mui xe, thùng xe có xước, những thiếu thốn này cũng không ngăn cản được những chiếc xe vẫn chạy băng băng về miền Nam ruột thịt.
Nghe bác kể, chúng em mới hiểu rõ hơn về sự gian khổ ác liệt mà những người lính lái xe phải chịu đựng ngày đêm. Gian khổ ác liệt, bom đạn của kẻ thù cũng đâu có làm các bác nản chí, nản lòng.
Từ bây giờ khi nghĩ đến hình ảnh những chiếc xe băng băng về phía trước, em lại nghĩ đến những người lính lái xe. Họ thật dũng cảm, hiên ngang, đầy lạc quan, có chút ngang tàng nhưng họ sống và chiến đấu vì tổ quốc, vì nhân dân. Những chuyến hàng của họ đã góp phần tạo nên chiến thắng hào hùng của dân tộc ta. Em rất khâm phục những người lính lái xe bởi tình yêu nước, ý chí kiên cường của họ và em hiểu rằng thế hệ chúng em phải luôn ghi nhớ công ơn của họ.
Ông Chiến vừa kể xong câu chuyện của mình thì cũng là lúc lớp em tập hợp đễ chuẩn bị ra về. Chúng em đành phải chia tay với ông nhưng trong lòng ai cũng đều muốn ở lại để nghe thêm những câu chuyện của ông – những câu chuyện về cuộc kháng chiến chống Mỹ ác liệt. Thông qua những câu chuyện ấy chúng em càng hiểu thêm về cuộc kháng chiến chống Mỹ cũng như sự hi sinh của những người chiến sĩ xưa. Sau ngày hôm nay em sẽ phấn đấu học tập hơn nữa để xây dựng đất nước và để xứng đáng với sự hi sinh cao cả của các bác, các anh.
 
M

mituot_mp.pro9x

Tính đến thời điển này là đã 3 mùa hoa phượng nở rồi tàn. Kể từ khi tôi học xong phổ thông và thi tú tài.
Hai từ “tú tài “làm cho chúng ta nghe hay hay, hai từ ấy gợi cho ta nghĩ tới văn phong trong thời kỳ phong kiến...

Đã ba mùa phượng vĩ qua đi và bây giờ tôi đã là sinh viên đại hoc. Hôm nay có việc tôi trở về quê và ghé vào trường thăm lại mái trường mà chúng tôi hay chuyền miệng với nhau là “địa ngục trần gian”. Nhưng nhờ có cái gọi là “địa ngục trần gian” này mà chúng tôi ai cũng thành con người thực sự, nhờ có “địa ngục trần gian” mà chúng tôi mới có nghành nghề, mới hiểu được đạo nghĩa làm người.

Trong cái “địa ngục” này mà chúng tôi có không biết bao nhiêu câu chuyện được chúng tôi thêu dệt lên, có thể nói chặt hết cây cối của rường rậm Amaron để làm giấy cũng không thể viết hết chuyện của thời còn cắp sách tới trường.
Không biết bao nhiêu câu chuyên vui có, buồn có đã được bọn học trò chúng tôi viết lên, Nhưng thường thì câu chuyện buồn nhiều hơn là câu chuyện vui.

Tôi đang suy nghĩ mông lung thì bỗng có tiếng ve kêu ra rả làm phá tan bầu không khí tĩnh mịch của mùa hè và làm cái nóng oi bức của mùa hè dừơng như được dịu bớt.

Tâm trạng đang buồn của tôi cũng bị tan biến theo tiếng ve nhưng không vì vậy mà làm tôi quên câu chuyện của ngày xưa.Hồi còn là cô, cậu học trò, rất ít người coi đó là thiên đường của sự sống. Còn hầu như ai cũng nghĩ mình đang bị đi cải tạo chứ không phải đi học, học thì ít, chơi bời quạy phá thì nhiều, quả là không làm cho mọi người thất vọng với câu nói ví von “nhất quỷ, nhì ma thứ ba là học trò.

Ma quỷ đâu không thấy chỉ thấy nhất học trò thôi, hồi tôi còn đi học được coi là ngoan nhất, chăm chỉ nhất nhì lớp thế mà cũng không thoát khỏi cái vòng lao lý ấy. Tôi cũng không biết mình bị cuốn vào cuộc chơi đó từ khi nào nữa, nhưng kể ra chính như vậy mới có nhiều kỷ niệm.

Câu chuyện kể rằng bắt đầu năm học mới (năm 12) chúng tôi đứa nào cũng nghĩ chúng ta chuẩn bị thành người lớn rồi, đã là người lớn thì có rất nhiều chuyện mà chúng ta phải làm và không còn vô tư như thời áo trắng nữa, thế là cả lớp chúng tôi bắt đầu quậy phá nhiều hơn, thầy cô giáo vô tư nhắc nhở bọn tôi vô tư quậy phá.

Bọn tôi quậy phá làm cho thầy cô ai cũng sợ lớp tôi. Thầy chủ nhiệm bao phen nhức nhói về những trò ma quoái của học trò mình, thầy chủ nhiệm dùng đủ mọi cách nào là dỗ dành có, doạ nạt cũng có thế mà bọn tôi không đứa nào sợ.

Một hôm trong lớp có một bạn nam nghĩ ra cái trò quả là “độc nhất vô nhị”, hôm nay là giờ sinh hoạt lớp chúng tôi mới đóng cửa lại và để chậu nước lên phía trên cánh cửa chỉ đợi khi thầy giáo bước vào là… ôi thôi, nghĩ tới đây là đủ rồi chúng tôi đang đợi kết quả của trò chơi.

Tới giờ của thầy và thầy giáo vào lớp chúng tôi, thầy rất ngạc nhiên, mọi hôm vào giờ này là chúng tôi quậy phá tưng bừng thế mà hôm nay bỗng dưng im lặng không có một tiếng ồn, thầy nghĩ chắc bọn tôi đã bị thầy doạ nạt cho sợ mà biết nghe lời, vừa nghĩ thầy vừa đẩy cửa bước vào thế là…

Chuyện gì tới sẽ tới, thầy chưa hết vui đã chuyển sang bàng hoàng, quần áo của thầy chủ nhiệm ướt như chuột nột. Bọn tôi được một trận cười hả hê, chỉ có thầy là có bộ mặt hình sự. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy tội nghiệp cho thầy.

Nhưng sau trận cười đó mọi người bỗng im lặng và hình như ai cũng hiểu ra vấn đề.Nếu như mọi hôm là thầy chủ nhiệm la mắng, quát nạt vậy mà hôm nay thầy không nói gì cả, thầy để mặc bọn tôi muốn làm gì thì làm, chúng tôi ai cũng nhận ra lỗi của mình và cả lớp chúng tôi cúi mặt xống, thỉnh thoảng tôi lại nhìn về phía thầy, những nét buồn hiện rõ lên khuôn mặt gầy gò của thầy, bỗng dưng tôi thấy giọt nước mắt lăn dài lên gò má nóng bỏng của thầy càng làm tăng lên vẻ ủ dũ, đau khổ của thầy. Bây giờ nhìn thầy thật tội nghiệp, tôi thương thầy hơn bao giờ hết.

Thầy tôi khóc đó ư, những giọt nước mắt mà chúng tôi chưa bao giờ thấy trong xuốt 3 năm học, nhưng hôm nay thầy phải khóc vì giận và vì thương chúng tôi, đã là năm cuối cấp rồi thế mà không đứa nào chịu học.

12 năm ngồi trên ghế nhà trường tồn biết bao nhiêu tiền bạc, công sức của bố mẹ và thầy cô thế mà chúng tôi không thuộc nổi câu tục ngữ.

“ Công cha nghĩa mẹ, chữ thầy.
Nghĩ sao cho bõ những ngày ước ao”.

Kể từ hôm đó chúng tôi ai cũng chịu khó học và mỗi khi vào lớp chúng tôi im lặng hầu như không một tiếng ồn. Từ đó trở đi lớp chúng tôi luôn đứng nhất nhì trường.

Ba năm qua đi nhanh quá nay tôi trở về trường mà trong lòng như lao lao rất khó tả, à tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện này nữa. Sau đợt quậy phá ấy chúng tôi trở lên ngoan ngoãn hơn và chăm chỉ hơn.
Hôm nay cũng ngày sinh hoạt lớp, lớp chúng tôi không còn ồn ào nữa mà đã trở lên ngoan ngoãn và chăm chỉ hơn rồi.

Thầy chủ nhiệm vào lớp phổ biến về vấn đề cắm trại nhân dịp kỷ niệm ngày đoàn viên thanh niên, nhưng buồn nỗi là cắm trại tại trường chứ không được đi xa. Nhưng không sao miễn là có tham gia cắm trại là vui rồi.

Lớp chúng tôi đăng ký tham gia mọi trò chơi. Chúng tôi đang háo hức chờ đợi đến ngày đó, để cho mọi người thấy ngoài tài quậy phá chúng tôi còn nhiều tài khác….
Vậy là ngày mà chúng tôi mong mởi đã tới. Ngày đầu tiên chúng tôi tham gia làm trại, ngày đầu quả thật là nhộn nhịp, vui vẻ và náo nhiệt. Tụi con trại làm tuy không đẹp nhưng rất ý nghĩa,… trại của chúng tôi chỉ được giải khuyến khích thôi. Nhìn vào sân trường bây giờ không ai nghĩ đó là sân trường nữa mà là bãi chiến trường và những


cái trại của chúng tôi như là những nán trại của những người lính dựng tạm để nghỉ qua đêm sau ngày hành quân mệt mỏi.

Chúng tôi không đi đánh trận mà chúng tôi đang đi tranh tài, ngày hôm sau chúng tôi bắt đầu các trò chơi. Bầu trời của tháng ba thì oi bức và nóng nực nhưng thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua làm tan biến đi bầu không khí oi bức. Bắt đầu trò chơi là chúng tôi chơi kéo co, với đội quân vạm vỡ như lớp chúng tôi chắc chắn là thắng áp đảo đội bạn rồi,

Trò chơi thứ hai là trò leo cột mỡ, đội nào lấy được phần thưởng phía trên cây cột là đội đó thắng cuộc, những cây cột được bôi mỡ chơn tuột, muốn lấy được quả phía trên quả là một vấn để khó khăn, đội bạn xung phong trèo trước, vừa trèo lên được một đoạn thì ngã cái oạch là cho bọn tôi cười muốn vỡ bụng luôn. Không đội nào trèo lên được cuối cùng thầy cho đồng đội giúp sức đứa kia trèo lên được một đoạn thì cả bọn tới đẩy chân lên, đứa thì hò reo cổ động rất khí thế.
Thời tiêt tuy oi bức nhưng vì chơi quá vui mà chúng tôi quên hẳn không còn cảm thấy nóng nực, chúng tôi ai cũng mồ hôi nhễ nhại, áo ướt hết nhưng không khi nào thiếu tiếng cừơi…

Cuộc vui nào cũng phải tàn thế là đã hết hai ngày cắm trại, tuy ngắn ngủi nhưng để lại cho chúng tôi nhiều kỷ niệm. Chúng tôi bây giờ không còn thời gian ăn chơi nhảy múa nữa. Chúng tôi phải bước vào cuộc chiến mới, cuộc chiến này ác liệt hơn, cuộc chiến tương lai.

Bây giờ tôi ngồi đây, dưới hàng ghế đá và dưới tán lá mát dượi của cây phượng làm tôi càng xao xuyến kỷ niệm xưa… mái trường xưa như hiện về trong mắt tôi, những kỷ niệm đó như mới xảy ra ngày hôm qua, nụ cười trên môi của tôi bỗng dưng hé mở...bỗng tôi nhìn đắng xa thấy thằng bạn chí cốt của tôi, tôi cất tiếng ngọi nhưng hình như nó không nghe thấy tiếng gọi của tôi, nó đi xa dần và khuất dần trong tiếng huyên láo của sự sống…
 
P

phantom_lady97

Tớ thấy trong 1 blog có bài này, bạn xem sao nha :
BL
Nhân một chuyến đi thăm nghĩa trang liệt sĩ, tôi gặp người sĩ quan đang đứng thắp hương cho người đồng đội đã mất.Tôi và người sĩ quan đó trò chuyện rất vui vẻ và thật tình cờ tôi biết được người sĩ quan này chính là anh lính lái xe trong "Bài Thơ Về Tiểu Ðội Xe Không Kính" của Phạm Tiến Duật năm xưa.


Người sĩ quan kể với tôi rằng cuộc kháng chiến của dân tộc ta vô cùng ác liệt, những con đường huyết mạch nối giữa miền Nam và miền Bắc lại là nơi ác liệt nhất.Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm dội xuống những con đường này nhằm cắt đứt sự tiếp viện của miền Bắc cho miền Nam.Trong những ngày tháng đó anh chính là người lính lái xe làm nhiệm vụ vận chuyển lương thực,vũ khí,đạn dược...trên con đường Trường Sơn này. Bom đạn của giặc Mỹ đã biến cho những chiếc xe của các anh không còn kính nữa.Nghe anh kể, tôi mới hiểu rõ hơn về sự gian khổ ác liệt mà những người lính lái xe phải chịu đựng ngày đêm. Nhưng không phải vì thế mà họ lùi bước,họ vẫn ung dung lái những chiếc xe không kính đó băng băng đi tới trên những chặn đường. Họ nhìn thấy đất, nhìn thấy trời, thấy cả ánh sao đêm, cả nhưng cánh chim sa, họ nhìn thẳng về phía trước, phía ấy là tương lai của đất nước được giải phóng, của nhân dân được hạnh phúc, tự do.

Người sĩ quan còn kể với tôi rằng không có kính cũng thật bất tiện nhưng họ vẫn lái những chiếc xe đó, bụi ùa vào làm những mái tóc đen xanh trở nên trắng xóa như người già, bọn họ cũng chưa cần rửa rồi nhìn nhau cất tiếng cười ha ha. Ôi! tiếng cười của họ sao thật nhẹ nhõm. Gian khổ ác liệt,bom đạn của kẻ thù đâu có làm họ nãn chí,sờn lòng.Những chiếc xe không kính lại tiếp tục băng băng trên những tuyến đường ra trận, gặp mưa thì phải ướt áo thôi. Mưa cứ tuôn cứ xối nhưng họ vẫn chưa cần thay áo và cứ ráng lái thêm vài trăm cây số nữa, vượt qua những chặng đường ác liệt, đảm bảo an toàn cho những chuyến hàng rồi họ nghĩ mưa sẽ ngừng,gió sẽ lùa vào rối áo sẽ khô mau thôi.

Nghe đến đây tôi chợt hỏi:

- Tại sao trên chiếc xe không kính thiếu thốn, vất vả, gian khổ trăm bề, những các anh vẫn lạc quan như thế ?

Anh sĩ quan cười thật tươi và trả lời ngay:

- Em quên đoạn thơ cuối bài thơ rồi sao "

"Không có kính rồi xe không có đèn

Không có mui xe thùng xe có xước

Xe vẫn chạy về miền Nam phía trước.

Chỉ vì trên xe có một trái tim"

Vì miền Nam ruột thịt, vì thống nhất Tổ quốc.

Tôi vội thốt to lên "Chỉ vì trong xe có một trái tim", những trái tim của thế hệ trẻ Việt Nam trong những ngày chống Mỹ.

Khi được học "Bài Thơ Về Tiểu Đội Xe Không Kính" tôi cứ luôn suy nghĩ rằng những khó khăn gian khổ ác liệt đó chỉ có nhân vật trong bài thơ mới vượt qua được nhưng đó là những suy nghĩ sai lầm của tôi bởi được gặp, được trò chuyện với người chiến sĩ lái xe năm xưa, tôi mới hiếu rõ hơn về họ. Họ vẫn vui tươi, tinh nghịch. Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm nổ sát bên tai phá hủy con đường, cái chết luôn rình rập bên họ nhưng họ vẫn là những con người lạc quan,yêu đời.Anh sĩ quan lại kể cho tôi nghe trên những cung đường vận chuyển đó anh luôn được gặp những người bạn,những người đồng đội của anh. Có những người còn, có những người đã hy sinh...Trong những giây phút gặp gỡ hiểm hoi đó,cái bắt tay qua ô cửa kính vỡ đã làm cho tình đồng đội của họ thấm thiết hơn rồi những bữa cơm bên bếp Hoàng Cầm với những cái bát,đôi đũa dùng chung,quây quần bên nhau như một đại gia đình của những người lính lái xe Trường Sơn .Rồi những giây phút nghỉ ngơi trên chiếc võng đu đưa,kể cho nhau nghe sự ác liệt của những cung đường đã đi qua.Sự dũng cảm của các cô gái thanh niên xung phong luôn đảm bảo cho những chuyến xe thông suốt. Đúng là con đường của họ đang đi, nhiệm vụ của họ đang làm vô vùng nguy hiểm. Bom đạn Mỹ hạ xuống bất cứ lúc nào,cả ngày lẫn đêm.Anh sĩ quan còn nói cho tôi biết những chiếc xe ấy không chỉ mất kính mà còn mất cả đèn, rồi không có mui xe, thùng xe rách xước, những thiếu thốn này không ngăn cản được những chiếc xe vẫn chạy băng băng về phía trước,phía trước ấy là miền Nam ruột thịt.Nghĩ đến hình ảnh những chiếc xe băng băng về phía trước tôi lại nghĩ đến những người lính lái xe.

Họ thật dũng cảm,hiên ngang,đầy lạc quan,có chút ngang tàng nhưng họ sống và chiến đấu vì Tổ Quốc,vì nhân dân.Những chuyến hàng của họ đã góp phần tạo nên chiến thắng của dân tộc ta:chiến thắng mùa xuân năm 1975,giải phóng miền Nam ,thống nhất đất nước.


Tôi và anh sĩ quan chia tay nhau sau cuộc gặp gỡ và nói chuyện rất vui. Tôi khâm phục những người lính lái xe bởi tình yêu nước,ý chí kiên cường của họ và tôi hiểu rằng thế hệ chúng tôi luôn phải ghi nhớ công ơn của họ,cần phải phấn đấu học tập, rèn luyện để trở thành công dân gương mẫu,nắm vững khoa học,kĩ thuật để góp phần xây dựng một đất nước ngày càng văn minh,hiện đại.
 
C

conan99

Nếu có ai hỏi: “Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai ?” Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: “Đó là thầy Nha”. Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình.
Mặc dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn học lớp 1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời. Các chữ cái a, ă, â,… chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: “Thật là ngược đời”. Một hôm, khi tới giờ tập viết – tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại. Thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu em:
- Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có s ự tiến bộ vượt bậc đấy.
Rồi thầy quay xuống lớp kêu to:
- Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!
Nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy:
- Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.
Thầy đưa mắt nhìn em, hỏi:
- Thăng em, em có chuyện gì thế?
Nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ. Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu:
- Thưa th…â…ầy, chuyện ngày hôm qua em…
- Chuyện ngày hôm qua nó làm sao?
Em bật khóc:
- Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của … bàn tay trái ạ.
Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:
- Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi.
Em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy.
Bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi mãi theo em đến suốt cuộc đời.
 
M

mrsimple97ht

Re: Tập làm văn số 3 lớp 9

Đây là phần mở bài của đề: kể lại một lần em làm việc có lỗi với bạn.
Trong cuộc đời mỗi con người không ai có thể sống một cuộc sống cô đơn, buồn tẻ.Bởi vậy 2 chữ " tình bạn " xuất hiện. Nó làm cho cuộc sống nhộn nhịp, vui vẻ, sinh động hơn. Nó đến xua tan đi cái tẻ nhạt, cái cô đơn của cuộc sống. Tình bạn là một thứ mà tạo hoá đã tạo ra giúp chp giữa con người với con người trở nên thân thiết, thấu hiểu, chia sẻ với nhau. Đồng thời, 2 chữ " lỗi lầm" cùng xuất hiện. Bởi vì con người không ai hoàn hảo cả, không ai không có những lần mắc lỗi. Và tôi cũng vậy, trong những tình bạn quý giá, đã có lần tôi mắc lỗi với người bạn thân của mình làm suýt nữa mất đi một tình bạn quý giá, tôi sẽ không bao giờ quên được chuyện đó. Chuyện xảy ra thế này :
*** Khi nào rảnh mình sẽ post lên bài văn hay nhất của lớp mình hôm kiểm tra
 
T

thuthaojolly

Mình post đề 2 cho các pạn tham khảo nè :
Kỷ niệm, cũng giống như những phím đàn - khi chạm tay vào, âm thanh sẽ ngân lên, nhưng không phải lúc nào cũng tuyệt vời, mà có cái hay, cái dở, cái muốn nhớ, cái lại thích xóa đi.

* * *
Cô nhỏ nhướn mày lên, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rồi dõi mắt ra ngoài cửa lớp. Nơi dãy hành lang dài đang im ắng, chờ đợi, lắng nghe tiếng giày gõ nhịp để thầm đoán: thầy hay cô ? Giờ Toán của lớp 9P1 hôm nay thay đổi giáo viên. Cô giáo cũ nghỉ hộ sản. Thầy giám thị thông báo sẽ có giáo viên mới đến thay. Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng trong sự sốt ruột của học trò. Phía cuối lớp có ai nghịch ngợm ngân nga: "Mười lăm phút đồng hồ, buồn nhớ Toán thấy mồ, buồn như con cá rô... đang trôi... vào tô..."
- Nghiêm!
Giọng trưởng lớp vang to, khá oai (nhờ to con). Thầy giám thị xuất hiện. Một trăm con mắt học trò đen láy đổ dồn về phía cửa . Thấp thoáng phiá sau thầy là một bóng dáng lạ, chắc "ông" thầy Toán mới ?!!. Ô, nhưng sao mà... giống học trò quá đỗi!!! Thầy giám thị cười khá tươi:
- Xin giới thiệu với các em, đây là thầy T. sẽ phụ trách môn Toán lớp 9 thay cho cô N...
Một tràng pháo tay ngưỡng mộ (?) vang lên như mưa rào tháng sáu . Thầy T mĩm cười gật nhẹ đầu "chào các em thân mến!". Ôi chao, hai má thầy sao mà đỏ như màu xác pháo, cặp kính cận suýt chút nữa rơi khỏi sóng mũi . Chắc vì cảm động trước "thịnh tình" của lũ học trò cỡ... hoa khôi đến hai phần ba lớp, dành cho!
Trước khi trở về văn phòng, thầy Giám thị còn "ân cần dặn dò".
- Các em phải học cho ngoan. Nhớ là không được phá thầy!
Ôi! Lời "đe nẹt" ấy không phải là không có duyên cớ. Bởi vì, con gái 9P1 có truyền thống mấy mùa tuy thông minh, học giỏi, đẹp người, tốt hạnh kiểm nhưng... chuyên nghịch ngợm cũng đứng vào hàng... quái chiêu! Thầy cô thương cũng lắm, mà dở khóc, dở cười cũng nhiều . Không biết trước khi vào lớp, thầy T. đã "nghiên cứu lý lịch" học trò chưa mà... ngó bộ thầy "bình tĩnh rồi ... run" thấy rõ.

Sau màn tự giới thiệu rất "dễ sương" - Sinh viên năm cuối Đại Học Khoa học tự nhiên (bằng cái giọng mà phong thái điệu đà như con gái). Thầy vui vẻ đòi ... kiểm tra bài cũ. Năm mươi cái miệng than trời càng lúc vẫn không làm thay đổi được quyết định "sắt đá" của thầy . Thầy cầm quyển sổ điểm dò tên (sao thầy không chịu nhìn vào sơ đồ lớp nhỉ ?!) rất lâu, hai bàn tay run run (chắc do bị học trò "chiếu tướng" khá kỹ). Khi cây viết đỏ hạ xuống gần giữa sổ, một cái tên được xướng lên:
- Trần Thị L.N.
Cả lớp im phăng phắc theo từng bước đi "dịu dàng" của N., để rồi sau đó hai phút, bổng nổ ra 1 trận cười bom dội - N là một cô gái có dáng dấp "oai phong" của một vận động viên bóng rỗ. Cao 1m65, học trễ hai năm nên rất đáng mặt đàn chị so với cả lớp: Trong khi thầy T. ốm nhom, chiều cao chỉ khoảng 1m60 hay 1m62 gì đó (cộng luôn bề dày đế của đôi giày da mũi nhọn rộng quá khổ chân). Một sự tương phản khá hài hước. Thầy T điếng người, mặt đỏ như người say nắng biển, vội vã hỏi dăm ba câu lấy lệ rồi "mời" N về chổ. Quyển sổ điểm được gấp lại vội vàng và bài học mới bắt đầu cũng rất nhanh chóng...

Cái sự khởi đầu nan ấy rồi cũng qua rồi mọi chuyện cũng biến thành kỷ niệm. Mà kỷ niệm lại bắt đầu từ sự nhiệt tình khá ngây ngô của cả thầy lẫn trò, lúc hai bên biết "hợp đồng tác chiến".

Còn nhớ 1 lần, thầy T có hứa sẽ dựng mô hình cho một bài toán hình học không gian khó nuốt, để học trò dễ hình dung hơn là nhìn vào hình vẽ. Vậy mà, hai lần, ba lượt thầy ... cứ quên. Lúc thì... thầy bận... học (?!), lúc lại bận soạn bài cho môn dạy, lúc làm xong rồi nhưng... để quên ở... Sài Gòn ?!!! Lần cuối cùng, thầy nhớ đem theo, mà xe đò đông quá, thiên hạ chen nhau làm hỏng mất mô hình của thầy ?!! Học trò đâu chịu tin! Học trò đòi thầy dựng mô hình ngay tại lớp. Thầy bối rối "huy động" thước kẻ với số lượng tối đa, "chấm" các em bé bỏng ở hai dãy bàn đầu (trong đó có cô nhỏ dễ thương) lên giúp thầy ... dựng mô hình (?). Trời đất! Năm bảy mái tóc thề, hơn một chục bàn tay nho nhỏ, cộng thêm thầy đứng vây quanh chiếc bàn giáo sư thì... còn ai nhìn thấy được gì! Vậy là... thầy cho học trò xếp hàng một, theo từng dãy bàn có trong lớp, từ từ tiến về phía "mô hình sinh động" tham gia theo kiểu "cưỡi trực thăng... xem hoa". Vậy mà vui ghê gớm, vậy mà rất hoà bình. Cả thầy lẫn trò không ai thấy được nét ngây ngô, khờ khạo trong hành động của mình, mà còn xem như đó là 1 "kỳ tích" của thứ chỉ số IQ thuộc vào loại thông minh ?!!

Rồi cũng có lần, thầy nổi giận hét to như ... "Trương Phi" chỉ vì chút nghịch ngợm đi quá đà của lũ học trò thơ dại . Khiến học trò rơm rớm nước mắt tủi hờn. Còn thầy bất chợt dịu xuống như ... giọt nắng cuối thu để hỏi một câu thật dễ "Ký kết hiệp ước hoà bình":
- Ôi, sao bỗng dưng các em ngoan quá vậy ?


* * *
Vâng, thầy T. là vậy đó - người không biết giận lâu, người rất dễ quên hờn, dễ nhập cuộc với áo trắng ngu ngơ . Thầy như một chiếc lá, tình vờ rơi xuống mặt nước hồ đang dao động của tuổi học trò, góp thêm một con sóng giao thoa nhỏ bé, rồi lại theo gió bay đi ... Thầy dạy chưa hay . Học trò biết vậy, nhưng học trò không chê, mà mặc nhiên chấp nhận như một thứ kỷ niệm, xếp bên cạnh những tầng lớp kỷ niệm phải có trong tuổi ngây thơ . Bởi thầy T. rất hẳn nhiệt tình (dẫu thầy càng nhiệt tình giảng giải, học trò càng... nhiệt tình ngơ ngác!). Bởi đối với thầy T., tất cả những gương mặt trong sáng ngồi bên dãy bàn học bằng gỗ dưới kia, đều được thầy xếp đồng đẳng bằng một cái "mác" học trò đơn giản. Chúng như một quần thể tập hợp từ những cá thể lạ lẫm mà thầy đang có nhu cầu khám phá và ghi nhớ. Nhu cầu hòa nhập để vô tư yêu mến, bỏ qua những cái mà thiên hạ âu yếm gọi là danh vị, tiền tài của mẹ cha chúng bên ngoài xã hội ...
Nếu có ai bảo học trò 9P1 ngày ấy - Hãy chọn ra một nhân vật kỳ lạ nhất trường. Cô nhỏ năm xưa tin cha*'c, cả lớp sẽ đồng lòng bỏ phiếu cho thầy - Thầy T.


* * *
Ai bảo học trò ngày xưa khác với ngày nay ? Đâu có, khá giống nhau đấy chứ (khi nhìn theo một khía cạnh muốn nhìn!). Họ cũng thích cóp nhặt kỷ niệm, hình thành từ những mãnh pha lê rơi rớt (dẫu không tròn trịa) trong suốt khoảng đời còn làm... "Cái thứ ba ... danh tiếng"!
 
T

thuthaojolly

ĐỀ 1: Hãy kể về một lần em trót xem nhật kì của bạn
- Alô! Ly à, quyển Tuổi thơ dữ dội mà tớ mượn cậu, tớ để trên giá sách đấy, giờ tớ đang nghỉ mát ở Nha Trang, hay là cậu cứ đến phòng tớ rồi tìm trên giá sách nhé? - Tiếng Hà từ đầu dây bên kia vọng lại khiến tôi ấp úng:
- Ừ...ừ...thôi cũng được, để tớ đến nhà cậu. Nhưng như thế có...
Hà cười bên đầu dây kia vọng lại:
- Không sao mà, tớ bảo bố mẹ tớ rồi nên đừng ngại
Tôi cúp máy, vội lấy mũ hớt hải đạp xe đến nhà Hà. Quả thật, tôi cũng hơi ngại với Hà, với bố mẹ bạn ấy nhưng hôm nay chị Nguyệt ở thư viện đã gọi điện cho tôi giục trả sách nên không còn cách nào khác, tôi đành đánh liều đến nhà Hà.
Sau khi được mẹ Hà ân cần dắt đến phòng riêng, tôi chạy vội đến bên giá sách. A! cuốn truyện của tôi nằm ngay trên cả một hàng sách tham khảo của Hà, tôi khẽ nhón chân với lấy cuốn truyện thì chợt...cạch.... Một quyển sổ màu hồng được trang trí hoa văn cầu kì cũng rơi theo. Tôi khẽ xuýt xoa: " chà, Hà nó có quyển sổ đẹp thật đấy, nó viết cái gì trong đây ấy nhỉ? ". Vốn là một đứa tò mò, tôi không ngại đặt cuốn truyện của mình sang một bên, lật trang đầu tiên của cuốn sổ hồng. Ồ, đó là một dòng chữ rất to, trang trí khá tỉ mỉ:SỔ NHẬT KÍ. Tim tôi đập liên hồi như nhịp trống khiến tôi phải đưa tay giữ cho nhịp đập trở lại đều đặn. Hà vốn là một con bé "lạnh lùng" và "bí ẩn" nhất lớp, ấy thế mà nó cũng có định nghĩa viết nhật kí, mà cái gọi là "đời sống nội tâm" của Hà lại nằm ngay trong tay tôi chứ...Ôi...Ôi, đây quả là một cơ hội ngàn vàng, nó giống một kho báu sáng lấp lành đang mở ra trước con mắt hiếu kì của tôi. Không chần chừ lâu, tôi mê mải lật từng trang nhật kí. "Ngày...tháng...năm, hôm nay cô giáo gọi mình lên bảng và cho mình điểm 10, mình vui lắm nhưng không cười, ấy thế mà thằng Nam lại trêu mình là "con ma vô hồn". Tức thật". À à, hôm ấy Hà được điểm 10 môn Sử, hội con gái lớp tôi hùa nhau bảo Nam trêu Hà, nó chỉ cười, ấy thế mà cũng tức cơ đấy. Rồi "Ngày...tháng...năm, hôm nay mình bị mấy cậu con trai lớp khác trêu, mình òa vào lớp nhưng không khóc, các bạn nữ cứ nhìn, không biết họ có nói gì về mình không nhỉ...". Thế rồi bao nhiêu ngày, tháng, năm nữa trong quyển nhật kí của Hà, tất cả đều nói đến tâm trạng của cậu với mọi chuyện diễn ra trên lớp. Nhưng có một trang nhật kí đã làm tôi ôm bụng, suýt phá lên cười:" Ngày...tháng...năm..., mình thấy các bạn nam trong lớp ai cũng nghịch, có mỗi bạn Hùng là ngoan. Mình cũng quý Hùng nhưng chẳng ai biết cả". Dù những dòng nhật kí của Hà đã chạm đến đỉnh điểm dây thần kinh cười của tôi, nhưng tôi không thể cười phá lên lúc này, vì tôi đang ngồi trong phòng Hà, trên bàn học của Hà, ở nhà Hà. Nghĩ đến đây, tôi giật mình nhìn lên đồng hồ, chết, đã 4 giờ rồi. Ôi thôi, mình mải đọc trộm nhật kí của Hà mà đã quên mất rằng mình đã đến đây được 10 phút. Tôi cuống quýt cất vội quyển nhật kí lên giá sách, vơ vội lấy cuốn truyện của tôi chạy ào xuống nhà. Mẹ Hà cười:
- Không biết nó cất sách của cháu ở đâu mà kĩ thế, 10 phút mới tìm được.
Tôi ấp úng như một tên trộm bị bại lộ:
- Cháu... tại cháu thấy cuốn truyện Đoremon hay quá nên...nên...
Bác cười:
- Thôi thôi, bác đùa đấy chứ, hay thì cầm về nhà đọc, bac bảo Hà cho
Ôi, hú hồn, cứ tưởng mẹ Hà lật mặt mình rồi chứ, tôi vội đạp xe thật nhanh đến thư viện, trên đường "tua" lại toàn bộ những gì tôi vừa đọc được, xem được, đặc biệt là cái vụ Hà thích Toàn nữa chứ. Tôi thích thú đến nghẹt thở mất. Nghĩ thế nào, tôi lại vòng xe lại, đạp thẳng đến nhà Ngân-con bạn thân chuyên "buôn dưa lê" của tôi, khoe với nó cái nóng 100 độ này. Đến của nhà Ngân, tôi gọi lớn:
- Ngân ơi, Ngân ơi... Ra đây nhanh lên, tôi bảo cái này hay cực
Giá như mẹ Ngân không chạy ra mở cổng và mỉm cười nói rằng Ngân nó về quê từ sáng thì chắc chắn, tôi đã trở thành một kẻ trộm thực sự, một kẻ hớt lẻo xấu xa đi bán đứng bạn bè. Tôi lại vòng xe lại với vẻ mặt ỉu xìu của một người bạn xấu trở lại thư viện.
Tối hôm ấy về đến nhà, tôi không sao ăn nổi một bát cơm khi cứ phấp phỏm nghĩ tới cuốn nhật kí của Hà, con bé này quả là lắm chuyện, trông tấm ngẩm tầm ngầm thế mà đời sống nội tâm cũng phong phú ra phết đấy. Càng nghĩ, tôi lại càng hả hê về "chiến công" của mình.
Kì là thay, đêm hôm ấy tôi mơ thấy mình đi kể chuyện đó với Ngân, với hội con gái trong lớp, với tất cả mọi người và bị Hà giận, bị bạn bè tẩy chay, bị đặt cho một biệt hiệu "phản cảm" là con mách lẻo. Giấc mơ đêm hôm ấy như một tiếng chuông đồng hồ réo lên làm tôi bừng tỉnh giấc mộng đi hớt lẻo với mọi người, giấc mộng làm "kẻ ăn cắp". Và ngay sau khi thức dậy, tôi thấy mình quá ư là xấu xa.
Cả buổi sáng được ngồi thưởng thức bộ phim yêu thích mà đầu óc tôi cứ nghĩ mông lung. Tôi chợt giật mình, chết rồi, hôm qua vội quá mà mình cất quyển nhật kí của Hà ra chỗ nào cũng không biết, chỉ nhớ rằng, mình có cất lên giá sách nhưng giá sách của Hà có đến 4 ngăn, mình để ngăn nào đây nhỉ? Chết rồi, mình đi rồi, lỡ bao giờ Hà nó về, nó thấy quyển nhật kí để chỗ khác, mà có ai vào phòng nó đâu, chỉ có mình, lúc ấy nó sẽ hét lên:"Đích thị là cái Ly rồi". Tôi ôm mặt nhăn nhó như thể đang bị cái tính xấu của mình dằn vặt. Trời ạ, giá như mình có máy thời gian của Đoremon, mình sẽ quay về hôm qua, không đọc nhật kí của Hà nữa, giá như, giá như... Chợt... Reng...Reng...- Tiếng chuông điện thọa vang lên làm quả tim tôi như muốn trực nhảy ra khỏi lồng ngực, tự trấn tĩnh mình, tôi nhấc máy.
- Alô Ly à, cậu lấy truyện chưa?
Ôi, thế là xong mình rồi, đấy là Hà... Mặt tôi tái mét, chân tay run lên bần bật. Hôm qua Hà cũng gọi điện cho mình, cũng bảo về quyển truyện..mình muốn xin lỗi Hà lắm rồi. Mình cứ như một kẻ trộm vậy. Hà nó đã tim tưởng mình, cho mình vào phòng riêng, nó đã không đề phòng và coi mình như một kẻ trộm, thế mà mình lại... trời ơi, giừo đây có nên nói với Hà không, không sớm thì muộn, mình cũng bị lộ bộ mặt gian trá, làm sao đây....Giờ mà có nói chắc nó thù mình cả đời mất.
-Alô có phải Ly không ạ?- Tiếng Hà nhỏ nhẹ vang lên từ đầu dây bên kia làm tôi giật mình
- Hà ơi, tớ.. tớ lấy rồi
- Ừ thế thì tốt rồi. cảm ơn Ly nhé
Trời ơi, Hà nó đang cảm ơn mình ư, nó đang cảm ơn một kẻ đã lén lút đọc trộm nhật kí của nó ư. Mình...mình thấy xấu hổ quá. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để nói với Hà, mà nếu không nói, thật sự trong lòng cứ ngứa ngáy, áy náy và khó chịu như bị một chiếc gai nhọn châm vào. Chẳng hiểu có một tác động vô hình gì mà lúc ấy tôi lại thốt lên lời "tự thú":
- Hà ơi tớ xin lồi.
- Xin lồi? Xin lỗi gì hả Ly?- Hà ngạc nhiên
Tôi liến thoắng như một cỗ máy:
- Hôm qua lúc lấy truyện, tớ đã trót đọc nhật kí của Hà, Hà không giận tớ chứ?
Hà lặng đi một lúc rồi cười ngượng ngạo trong điện thoại:
- Ly này, cậu đọc hết nhật kí của tớ rồi à?
- Ừ. Tớ.. tớ chẳng biết xin lỗi Hà thế nào đây
Hà vẫn giọng nói dịu dàng, đầy tin tưởng với tôi:
- Ly này, Ly đọc nhật kí của tớ cũng có sao đâu, toàn chuyện Ly biết rồi ấy mà
Tôi mếu máo như một con cá sấu:
- Hà ơi tớ đọc cả chuyện Hà quý Toàn nữa...
Nói đến đây, tôi nghẹn ứ cổ, tưởng rằng Hà sẽ giận tôi lắm. Nhưng không:
- Tớ vẫn tin Ly mà, chuyện ấy chỉ một mình Ly biết thôi nhé, tớ tin Ly sẽ giữ bí mật cho tớ... nhé- Hà dịu dàng đáp
Tôi đang tưởng tượng đến khuôn mặt đỏ ửng của Hà ở đầu dây bên kia, lại nhớ đến khuôn mặt lầm lì ít cười trên lớp của cô bạn.
- Hà ơi tớ đã không hiểu Hà, tớ thật sự xin lỗi- Tôi òa khóc
-Thôi thôi, tớ đã nói là " Tha" cho Ly rồi mà, không sao đâu- Hà cười, tiếng cười vang mãi trong tâm trí tôi đến tận bây giờ
Giờ đây, tôi lại tưởng tượng đến một khuôn mặt lạnh lùng đang mỉm cười với tôi, tôi thấy người bạn ấy giống một vị vua anh minh trừng trị một cách khoan hồng độ lượng cho kẻ vừa ăn cắp báu vật của ngài. Tôi thấy thấm thía cái cảm giác được tha lỗi từ một người khác, một người bạn cùng lớp, người đã dạy tôi một bài học quý giá trong suốt năm tháng học trò. Tôi khẽ cảm ơn Hà. Cúp máy xuống mà lời tha thứ nhẹ nhàng của Hà cứ văng vẳng trong trái tim tôi. Và từ đây, lần xem trộm nhật kí này sẽ là một kí niệm đáng nhớ trong cuộc đời học sinh của tôi.
 
T

thuthaojolly

ĐỀ 2: Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe trong tác phẩm BTVTĐXKK của PTD. Viết bài văn kể lại cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó.
Nhân một chuyến đi thăm nghĩa trang liệt sĩ,tôi gặp người sĩ quan đang đứng thắp hương cho người đồng đội đã mất.Tôi và người sĩ quan đó trò chuyện rất vui vẻ và thật tình cờ tôi biết được người sĩ quan này chính là anh lính lái xe trong "Bài Thơ Về Tiểu Ðội Xe Không Kính" của Phạm Tiến Duật năm xưa.

Người sĩ quan kể với tôi rằng cuộc kháng chiến của dân tộc ta vô cùng ác liệt,những con đường huyết mạch nối giữa miền Nam và miền Bắc lại là nơi ác liệt nhất.Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm dội xuống những con đường này nhằm cắt đứt sự tiếp viện của miền Bắc cho miền Nam.Trong những ngày tháng đó anh chính là người lính lái xe làm nhiệm vụ vận chuyển lương thực,vũ khí,đạn dược...trên con đường TS này.Bom đạn của giặc Mỹ đã biến cho những chiếc xe của các anh không còn kính nữa.Nghe anh kể,tôi mới hiểu rõ hơn về sự gian khổ ác liệt mà những người lính lái xe phải chịu đựng ngày đêm.Nhưng không phải vì thế mà họ lùi bước,họ vẫn ung dung lái những chiếc xe không kính đó băng băng đi tới trên những chặn đường.Họ nhìn thấy đất,nhìn thấy trời,thấy cả ánh sao đêm,cả nhưng cánh chim sa,họ nhìn thẳng về phía trước,phía ấy là tương lai của đất nước được giải phóng,của nhân dân được hạnh phúc,tự do.Người sĩ quancòn kể với tôi rằng không có kính cũng thật bất tiện nhưng họ vẫn lái những chiếc xe đó,bụi ùa vào làm những mái tóc đen xanh trở nên trắng xóa như người già,bọn họ cũng chưa cần rửa rồi nhìn nhau cất tiếng cười ha ha.Ôi! tiếng cười của họ sao thật nhẹ nhõm.Gian khổ ác liệt,bom đạn của kẻ thù đâu có làm họ nãn chí,sờn lòng.Những chiếc xe không kính lại tiếp tục băng băng trên những tuyến đường ra trận,gặp mưa thì phải ướt áo thôi.Mưa cứ tuôn cứ xối nhưng họ vẫn chưa cần thay áo và cứ ráng lái thêm vài trăm cây số nữa,vượt qua những chặng đường ác liệt,đảm bảo an toàn cho những chuyến hàng rồi họ nghĩ mưa sẽ ngừng,gió sẽ lùa vào rối áo sẽ khô mau thôi.Khi được học "Bài Thơ Về Tiểu Đội Xe Không Kính" tôi cứ luôn suy nghĩ rằng những khó khăn gian khổ ác liệt đó chỉ có nhân vật trong bài thơ mới vượt qua được nhưng đó là những suy nghĩ sai lầm của tôi bởi được gặp,được trò chuyện với người chiến sĩ lái xe năm xưa,tôi mới hiếu rõ hơn về họ.Họ vẫn vui tươi,tinh nghịch.Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm nổ sát bên tai phá hủy con đường,cái chết luôn rình rập bên họ nhưng họ vẫn là những con người lạc quan,yêu đời.Anh sĩ quan lại kể cho tôi nghe trên những cung đường vận chuyển đó anh luôn được gặp những người bạn,những người đồng đội của anh.Có những người còn,có những người đã hy sinh...Trong những giây phút gặp gỡ hiểm hoi đó,cái vắt tay qua ô cửa kính vỡ đã làm cho tình đồng đội của họ thấm thiết hơn rồi những bữa cơm bên bếp Hoàng Cầm với những cái bát,đôi đũa dùng chung,quây quần bên nhau như một đại gia đình của những người lính lái xe TS.Rồi những giây phút nghỉ ngơi trên chiếc võng đu đưa,kể cho nhau nghe sự ác liệt của những cung đường đã đi qua.Sự dũng cảm của các cô gái thanh niên xung phong luôn đảm bảo cho những chuyến xe thông suốt.Đúng là con đường của họ đang đi,nhiệm vụ của họ đang làm vô vùng nguy hiểm.Bom đạn Mỹ hạ xuống bất cứ lúc nào,cả ngày lẫn đêm.Anh sĩ quan còn nói cho tôi biết những chiếc xe ấy không chỉ mất kính mà còn mất cả đèn,rồi không có mui xe,thùng xe rách xước,những thiếu thốn này không ngăn cản được những chiếc xe vẫn chạy băng băng về phía trước,phía trước ấy là miền Nam ruột thịt.Nghĩ đến hình ảnh những chiếc xe băng băng về phía trước tôi lại nghĩ đến những người lính lái xe.Họ thật dũng cảm,hiên ngang,đầy lạc quan,có chút ngang tàng nhưng họ sống và chiến đấu vì Tổ Quốc,vì nhân dân.Những chuyến hàng của họ đã góp phần tạo nên chiến thắng của dân tộc ta:chiến thắng mùa xuân năm 1975,giải phóng miền Nam,thống nhất đất nước.

Tôi và anh sĩ quan chia tay nhau sau cuộc gặp gỡ và nói chuyện rất vui.Tôi khâm phục những người lính lái xe bởi tình yêu nước,ý chí kiên cường của họ và tôi hiểu rằng thế hệ chúng tôi luôn phải ghi nhớ công ơn của họ,cần phải phấn đấu trở thành công dân gương mẫu,nắm vững khoa học,kĩ thuật để xây dựng một đất nước văn minh,hiện đại
 
T

thuthaojolly

ĐỀ 3: Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy, cô giáo cũ.
Đại d­ương lớn bởi dung nạp trăm sông,con ng­ười lớn bởi rộng lòng bao dung cả những điều lầm lỗi”.Đó là bài học đầu tiên tôi học đ­ược từ cô giáo của mình và cho đến tận bây giờ,những kỉ niệm yêu th­ương về cô giáo đầu tiên vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi!

Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1.Cô giáo của tôi cao,gầy,mái tóc không m­ướt xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc,cô ăn mặc giản dị nh­ưng lịch thiệp.ấn t­ượng nhất ở cô là đôi mắt sáng,nghiêm nghị mà dịu dàng.Cái nhìn vừa yêu th­ương vừa nh­ư dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên…

Hôm ấy là ngày thứ 7.Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ “My pen”lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút.Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng,thầm ao ­ước đ­ược cầm nó trong tay…

Đến giờ ra chơi,tôi một mình coi lớp,không thể c­ưỡng lại ý thích của mình,tôi mở cặp của Mai,ngắm nghía cây bút,đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa.Tôi muốn đ­ược nhìn thấy nó hàng ngày,đ­ược tự mình sở hữu nó,đ­ược thấy nó trong cặp của chính mình…

Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp,Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay!Cả lớp xôn xao,bạn thì lục tung sách vở,bạn lục ngăn bàn,có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không…Đúng lúc đó,cô giáo của chúng tôi vào lớp!Sau khi nghe bạn lớp tr­ưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút:nào là nó màu gì,có chữ gì, có điểm gì đặc biệt,ai cho,để ở đâu,mất vào lúc nào…Cô yên lặng ngồi xuống ghế.Lớp tr­ưởng nhanh nhảu đề nghị:

-Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!

Cô hình nh­ không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:

-Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?

Cả lớp nhìn tôi,vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi,những cái nhìn dò hỏi,nghi ngờ,tôi thấy tay mình run bắn,mặt nóng ran nh­ có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất tr­ờng,chỉ một cái gật đầu của cô lúc này,cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ đ­ược mở tung ra…Bạn bè sẽ thấy hết,sẽ chê c­ười,sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa…Tôi sợ hãi,ân hận,xấu hổ,bẽ bàng…Tôi oà khóc,tôi muốn đ­ược xin lỗi cô và các bạn…Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng,cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp,giờ học lặng lẽ trôi qua...

Sáng thứ hai,sau giờ chào cờ,cô bước vào lớp,gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống.Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:

-Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình,có phải là cây bút của em không?

Mai cầm cây bút,nó sung sướng nhận là của mình,cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận,giờ học trôi qua êm ả,nhẹ nhàng…Ra chơi hôm ấy,các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước.Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu…

Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi,cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều.Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm,cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường,coi rẻ…

Năm tháng qua đi,bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết.Nhưng hôm nay,nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình nh­ là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với ng­ười đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.

Giờ đây tôi đã lớn,đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình,tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về MỘT CON NG­ỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ!
 
T

thuthaojolly

ĐỀ 4: Kể về một cuộc gặp gỡ với các anh bộ đội Nhân ngày thành lập QĐNDVN 22-12. Trong buổi gặp đó, em được thay mặt các bạn phát biểu nhũng suy nghĩ của thế hệ mình và thế hệ cha anh đã chiến đấu, hi sinh để bảo vệ Tổ Quốc
Nhân kỷ niệm ngày thành lập quân đội nhân dân Việt Nam (22-12), trường tôi mời các cựu chiến binh về dự lễ. Tôi được thay mặt các bạn phát biểu những suy nghĩ của thế hệ mình về thế hệ cha anh đã chiếc đấu, hi sinh để bảo vệ Tổ Quốc.

Trước khi bữa lễ bắt đầu, khoảng 7 giờ 30 phút thầy cô cứ chạy tới chạy lui để tập họp và sắp xếp chỗ ngồi cho chúng tôi. Sau khi đã ổn định, có một chiếc xe “Zýp” chạy tới và đậu trước cổng trường tôi. Trên đó có 3 người đàn ông từ từ bước xuống xe, tôi đoán ngay là các chú bộ đội vì tóc ai cũng đã bạc hơn một nữa, ai cũng ăn vận bộ đồ lính, đầu độ nón cối, chân đi dép lốp. Hai bác khoảng năm mươi năm tuổi, một bác người cao lớn, lực lưỡng và giọng nói ôn tồn, trên mặt đầy vết sẹo chắc hẵn bác phải bị giặc hành hạ và tra tấn rất nhiều. Còn bác kia nhỏ con chỉ một chân. Khi di chuyển, bác phài chống nạp mà đi. Nhưng bác còn yêu đời lắm vì tôi thấy bác luôn nở nụ cười từ khi bước xuống xe. Tôi thấy thương các bác quá vì các bác đã cống hiến cho đất nước một phần xác thịt của mình. Tiếp đó là một anh chiến sĩ, bước đi dứt khoác. Hình như anh là người mới, đi để học hỏi thêm. Anh và hai bác vào bước vào chỗ ngồi dưới sự hướng dẫn của thầy giám thị.

Sau lời giới thiệu mở đầu của thầy Hiệu trưởng, bác có thân hình lực lưỡng lên phát biểu ý kiến của mình. Bác kể cho chúng tôi nghe về nhiều chuyện lắm, kể cả chuyện về lịch sử ra đời ngày 22/12. Giờ thì chúng tôi đã biết: Bác Hồ chỉ thị thành lập đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân vào ngày 22/12 /1944. Ngay sau đó đội đánh thắng 2 trận liên tiếp tại Phăy Khắt,Nà Ngần…Đội ngày càng lớn mạnh và được đổi tên thành Quân Đội Nhân Dân Việt Nam.Và từ đó lấy ngày 22/12 làm ngày truyền thống. Bây giờ thì tôi đã hiểu lịch sử ra đời của ngày 22/12,hiểu về truyền thống yêu nước và ý chí chiến đấu bảo vệ đất nước của dân tộc ta. Càng hiểu em càng thấy trân trọng và muốn khắc ghi vào tiềm thức đển nhớ về một thời kì hào hùng với những con người quả cảm của một đất nước bé nhỏ mà kiên cường…Chúng tôi còn được nghe kể nhiều về những chiến công anh dũng, hào hùng của những người lính cụ Hồ, về những tháng năm bôn ba chinh chiến chống kẻ thù xâm lược, những gian khổ hy sinh không thể diễn tả bằng lời. Đến thời bình, bộ đội đâu đã hết nguy nan: Những đêm tuần tra lạnh run người khi truy bắt tội phạm chống lại những lực lượng thù địch phá hoại từ bên ngoài, những lúc giúp dân chống thiên tai,lụt lội...Chúng tôi say mê theo dõi, im lặng, hồi hộp nói không nên lời.

Tôi nhìn lên khuôn mặt đầy vết sẹo nhưng gắn bó tình người ấy, tôi không khỏi bồi hồi và xúc động. Đến phiên tôi lên đọc, những suy nghĩ và cảm súc của tôi dân trào:

- Kính thưa các bác, các chú ,chúng cháu may mắn được sinh ra và lớn lên trong một dân tộc anh hùng. Chúng cháu biết để có được cuộc sống hòa bình hôm nay, dân tộc Việt Nam đã phải đánh đổi rất nhiều, bằng cả nước mắt và máu xương của bao người đã hy sinh cho Tổ quốc. Để thể hiện lòng biết ơn của thế hệ mình đối với cha anh, chúng cháu hứa sẽ cố gắn học tập, rèn luyện bản thân để trở thành những công dân có ích, góp phần nhỏ bé của mình để xây dựng đất nước. Có như vậy mới xứng đáng với truyền thống cao quí cuả dân tộc ta, xứng đáng với sự hy sinh của bao thế hệ ông cha.- Vừa dứt lời tràn vỗ tay lớn vang lên. Anh và hai bác cùng các thầy cô có vẻ hài lòng vói ý kiến của tôi. Tôi ngồi xuống mà thấy tay mình vẫn còn run,trái tim lâng lâng một cảm xúc bay bổng lạ kì .

Bác nói nhỏ bên tai tôi rằng tôi hãy cố gắn làm những gì tôi đã nói và bác mong nó sẽ thành hiện thực. Sau khi giao lưu khoảng hai tiếng đồng hồ, có tiếng chuông thông báo đã hết giờ. Chúng tôi luyến tiếc nhìn anh và các bác bộ đội bước lên xe “ Zýp”, họ vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi với đôi mắt kì vọng. Có thể đôi mắt ấy muốn nói rằng các bác luôn kì vọng vào chúng tôi.

Sau buổi hôm đó, tôi luôn nghĩ đến những gì bác đã đã nói với tôi. Tôi tự hứa với lòng mình rằng: “Mình sẽ cố gắn trở thành một người công dân tốt, luôn biết hi sinh vì đất nước như bác đã từng làm”.
 
M

mrsimple97ht

Re: Bài tập làm văn số 3

Trong nhịp sống xô bồ, náo nhiệt, mọi thứ sẽ theo dòng thời gian lui vào dĩ vãng để lại đằng sau biết bao nỗi niềm nuối tiếc. Ngậm ngùi hai tiếng “Giá như...”, tôi thật sự cảm thấy hối hận khi nghĩ về một lần không học bài cũ khiến cô giáo buồn.
Là một học sinh giỏi văn, là ban cán sự lớp, tôi được cô giáo tin tưởng và quý mến, vậy mà...
Sáng hôm ấy, một buổi sáng trong xanh, mát mẻ. Những giọt nắng tinh nghịch nhảy nhót trên đường qua những kẻ lá xanh thẫm. Những chú chim chuyền cành nhí nhảnh, vô tư. Không khí thiên nhiên đầu thu thật nhẹ nhàng, quyến rũ.
Thế mà tôi thật vội vàng, hối hả bước nhanh đến trường để tranh thủ vài phút đầu buổi ôn lại cả đống bài cũ mà hôm qua mãi chơi, quên không học. Tôi hấp tấp giở từng cuốn vở đọc lướt…đọc lướt…
Trống trường vang lên, những giờ học căng thẳng đã đến. Giờ Sử đầu tiên… Tiết hai, ba trôi qua. May thay, tôi không bị gọi lên bảng.
Nhưng rồi tiết bốn, tiết Ngữ văn....lại đến.
Cô giáo bước vào lớp với màu áo trắng giản dị. Vẫn tươi cười như mọi khi, cô chuẩn bị kiểm tra bài cũ. Vì chỉ đọc qua loa vài phút đầu buổi nên trong đầu tôi chẳng nhớ gì cả. Tặc lưỡi cầu may, hy vọng tiếp tục thoát nạn như những tiết trước, tôi phó mặc cho số phận. Cái cảm giác học môn tôi yêu thích hôm nay dường như đã bỏ tôi đi đến một vùng đất xa xôi nào, thay vào đó là sự hồi hộp, căng thẳng.
Bỗng “Trần Văn Nam lên bảng”- giọng cô giáo cất lên phá vỡ không khí yên lặng của lớp học. Tôi thở phào nhẹ nhỏm thấy mình thật may mắn.
Tôi chưa kịp sung sướng thì cô giáo lại hạ tay bút rà… rà vào sổ điểm rồi kết thúc bằng ba tiếng ngắn gọn:
-Hiền - lên - bảng!. tim tôi đập rộn lên như sắp chui ra khỏi lòng ngực. Thật bất ngờ. Tôi nóng ran cả người, cố ra vẻ tự nhiên, bình thường để che dấu nỗi lo lắng.
Thế rồi tôi nhớ gì thì “diễn” thế. Rời rạc. Lung tung. Bối rối trong những tiếng xì xào của các bạn. Tôi thấy xấu hổ vô cùng.
Giọng cô chùng xuống, buồn buồn bảo tôi về chỗ. Yên vị trên chiếc ghế thân thuộc song trong đầu tôi hỗn độn bao ý nghĩ như trên mặt đất này khi chưa có bà Nữ Oa vậy. Tôi lo sợ, tự trách bản thân.Tiếc nuối, xót xa, và càng hổ thẹn khi cô giáo nhận xét tôi học bài chưa kĩ - một cách nói giảm, nói tránh của cô - khi cô không muốn nói thẳng ra là tôi không học bài. Ánh mắt cô nhìn như xoáy sâu vào tâm hồn tôi.
Cả giờ học, ánh mắt ấy cứ như luôn hướng về phía tôi với một dấu hỏi không giải thích, biện bạch được.... Phải chăng sự lười biếng và chủ quan của tôi đã vô tình chạm vào tình cảm và lòng tin cô dành cho tôi?
Về cuối tiết học, tôi dần dần lấy lại được bình tĩnh chăm chú học bài. Hình như cô biết vậy, cô hỏi và lại gọi tôi trả lời. Tôi chuộc lỗi với tất cả cố gắng của mình. Nét mặt tươi cười của cô khiến tôi nhận ra rằng cô vẫn là người bao dung, vẫn còn niềm tin vào cô học trò bé nhỏ. Cô đã bỏ qua và tha thứ cho tôi rồi...
Chuyện đã qua lâu rồi nhưng lòng tôi vẫn dai dẳng những buồn vui của tiết học ấy. Muốn nói với cô một lời cảm ơn và xin lỗi mà tôi chưa dám.
 
M

mrsimple97ht

Re: Bài tập làm văn số 3

Đề: Hãy kể một lần em trót mắc lỗi với bạn
Ráng chiều đỏ ửng phía chân trời Tây. Vài chú chim thả mình trong không trung, kêu tiếp dài những tiếng thánh thót. Dưới chân đê, từng dòng nước mát vỗ vào bờ như muốn vuốt ve những ngọn cỏ xanh ngắt. Khung cảnh quen thuộc gợi tôi nhớ về những hình ảnh đã trở nên quá đỗi thân thương của một thời tuổi thơ bé…
Ngày ấy, tôi và Minh chơi thân nhau lắm. Chúng tôi quấn quýt nhau cả ngày. Chiếu nào cũng vậy, cứ thổi cơm xong là tôi và Minh chạy ngay ra bờ đê. Chúng tôi hái những cách cúc dại rồi đùa với nhau:”Tao với mày hái lần lượt từng cách hoa xem đứa nào chết trước”.
Những lúc như thế chúng tôi thường tranh giành nhau. Được một lúc, ỷ mạnh, tôi đưa tay đẩy nhẹ nó ra và cười:
- Tao sống lâu hơn mày…
Nó cười nhìn tôi, đôi mắt sáng lên sau làn tóc nâu xoăn xoăn:
- Hì… ! Bà tao vừa xem chỉ tay cho tao. Bà bảo tao sẽ sống rất lâu. Thôi mày yên tâm đi. Tao sẽ lo “hương khói” cho mày khi mày chết!

Ánh chiều trở nên nhạt nhòa. Tôi và nó ra về bỏ lại sau lưng những đóa cúc dại còn nguyên vẹn nằm lăn lóc trên bờ cỏ…
….
Bố đi công tác xa về mua cho tôi một chiếc nơ thật đẹp. Ở những miền quê nghèo như chúng tôi, thật hiếm thấy những chiếc nơ, cái kẹp tóc đủ sắc màu. Bởi thế, tôi nâng niu nó như nâng niu những viên ngọc quý. Và thế là những buổi chiều rong ruổi trên đê thưa dần, thay vào đó là những lần Minh qua chơi nhà tôi. Hai đứa thường đem nơ ra ướm thử khắp mái đầu. Minh ngắm chiếc nơ với vẻ thích thú vô cùng. Nó nhìn tôi, ánh mắt thăm thẳm:
- Mày sướng thật đấy! Mày có cha có mẹ… mẹ tao mất khi tao còn nhỏ lắm…
Hai đứa chúng tôi im lặng ngồi bên nhau.
Rồi mùa xuân lại đến trên quê tôi. Triền đê tươi xanh màu cỏ mới. Sáng sớm, tôi và Minh rủ nhau ra đê chơi. Tôi khư khư trong tay chiếc nơ màu hồng, giọng hoan hỉ:
- Tết này tao sẽ đeo nơ đi chúc Tết ông bà tao ở bên kia sông.
Minh nhìn tôi, ngập ngừng nài nỉ:
- Hay là… mày cho tao mượn… Mày cho tao mượn nhé! Tao rất muốn đeo nơ đi thăm mộ mẹ tao vào ngày đầu năm mới…
Tôi như thấy có cái gì đó chẹn ở cổ. Tôi nghĩ đến những ngày Tết vui vẻ, quây quần bên ông bà. Tôi tưởng tượng ra cảnh ông bà trao cho tôi cái phong bao đỏ tươi, xoa đầu tôi: “Ôi, cháu có chiếc nơ thật là xinh!”. Tôi nghĩ đến những đứa trẻ trong xóm, chúng nhìn tôi với vẻ ganh tị. Tôi thu ngay chiếc nơ vào trong túi, tay ghì chặt vạt áo. Tôi quả quyết:
- Không, mày mượn lấy gì tao đi chơi Tết!
Minh cúi mặt mắt chớp chớp:
- Tao xin mày đấy! Xong rồi tao trả mày ngay.
Tôi chợt thấy hối hận. Tay tôi buông lỏng, chiếc nơ vẫn nằm gọn trong túi. Nhưng, dường như vẫn còn nuối tiếc điều gì, tôi gặng hỏi lại nó, hai bím tóc lắc lư trước gió:
- Sao mày lại đòi đeo nơ khi ra mộ ******?
Vẻ tinh nghịch mọi ngày của Minh biến đâu mất. Nó như trở thành một người khác hẳn, giọng thật buồn:
-Bố bảo tao giống mẹ. Tao rất thích chiếc nơ của mày. Tao nghĩ là mẹ sẽ rất vui khi thấy tao được cài nơ đẹp đón Tết. Dù không còn sống nữa nhưng mẹ vẫn nhìn thấy tao, từ trên trời. Bà bảo tao thế!
Tôi sững người vì chẳng ngờ mẹ lại quan trọng với Minh đến thế. Tôi cho tay vào túi lấy chiếc nơ hồng đưa ra trước mặt Minh. Một cơn gió tạt qua, chiếc nơ đang nằm trong lòng tay tôi vụt bay theo gió. Tôi với theo, nghĩ tới chuyện về nhà sẽ bị mẹ mắng. Minh thì khác, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đẩy Minh đưa tay cố giữ lấy chiếc nơ. Chợt Minh trượt chân…
Lúc ấy, tôi đứng sững người nhìn Minh lăn theo đường dốc xuống dòng nước. Minh hét lên, mất nó nhìn tôi chới với song vẫn thoáng lên ánh vui mừng:
- Tao lấy được chiếc nơ rồi, nhưng nước xiết quá! Tao…
Tôi lặng người, không kịp nghe câu nói cuối cùng của nó. Có lẽ dòng sông đã nuốt mất những lời ấy vào lòng. Nhìn đuôi tóc nâu của Minh chìm dần xuống đáy sông, tôi chợt hoảng hốt kêu cứu. Mọi người chạy ra…
Về nhà, tôi khóc, khóc ầm cả nhà lên. trái tim tôi như bị vỡ nát, chính tôi đã làm cho bản thân tôi đau khổ. " Sao tôi lại thế? Vì sao?", tôi tự chết vấn chính bản thân mình như chất vấn một tù nhân. Đêm đến, tôi lên giường ngủ để quên đi sự việc hôm nay nhưng cứ nhắm mắt lại thì hình ảnh của Minh lại hiện lên. Tôi lại oà khóc!!!!
Năm ấy, Minh ra đi đúng vào mùa xuân, chưa tròn mười tuổi… Khi người ta vớt Minh lên, thoảng trên khuôn mặt tái nhợt là vẻ thanh thản đến kì lạ. Trong tay nó thấp thoáng màu hồng của chiếc nơ…
Chiếc nơ ấy đã theo Minh đến một nơi xa xôi nào đó, mà ở nơi ấy, có lẽ Minh đang ấp ủ những tình cảm thương yêu với người mẹ đã mất ngay khi nó mới lọt lòng… Mỗi lần trở lại với triền đê nơi miền quê cũ, tôi lại thoáng nghe đâu đó, trong tiếng đất hay tiếng của những đóa hoa cúc dại những lời thầm thì:”Thế là tao không thể sống lâu hơn mày rồi. Nhưng mày ơi, dẫu thế nào thì giữa tao và mày luôn tồn tại vĩnh cửa một tình bạn. Phải vậy không hả mày?…”
 
C

cattrang2601

Đề 1: kể về một lần em đã trót xem nhật kí của bạn
Bài làm :
Hai chữ '' tình bạn '' đối với tôi thật nhẹ nhàng, nhưng rất thiêng liêng và cao quý . Nó giúp cho cuộc sống của tôi trở nên nhộn nhịp vui vẻ và sinh động hơn. Nó xua tan đi cái tẻ nhạt, cô đơn của cuộc sống. Nhưng đang tồn tại song song với nó và luôn len lỏi vào cuộc sống của mỗi con người là hai chữ '' lỗi lầm '' . Đúng vậy, tôi đã có lần mắc lỗi, suýt nữa tôi đã đánh mất đi cái tình bạn cao đẹp đó . Tôi đã không bao giờ quên bởi nó đã hằn sâu trong tâm trí tôi. Chuyện là thế này:
Hè năm ngoái tôi sang nhà bác ở để học thêm . Có lẽ do cái miệng luyên thuyên nói không ngừng nghỉ của tôi mà chỉ trong một thời gian ngắn tôi quen được rất nhiều bạn bè. Trong đó có một cô bạn tên là Mai. Là một lớp trưởng, ít nói nghiêm khắc và khá lạnh lùng. Lúc đầu mới sang, tôi cũng rất sợ Mai , có lẽ vì tính nghiêm khắc của nó. Thật lòng là đã có những lúc trong đầu tôi thoáng nghĩ ghét nó.... Nhưng lâu dần thì tôi cũng quen. Khi nói chuyện với Mai tôi thấy nó cũng không quá như tôi nghĩ. Đôi lúc tôi chợt nhìn vào anh mắt đầy bí ẩn của Mai,. tôi cảm nhận được rằng, Mai đang phải chịu đựng một nỗi đau nào đó mà không thể nói ra được.....Tất cả tôi cảm nhận được cũng chỉ có thế thôi.
Một lần tôi và Mai được phân công làm một bài văn cho lớp . Mai hẹn tôi chủ nhật sang nhà Mai cùng làm, tôi đồng ý ngay.
Sáng chủ nhật, khi vừa mở mắt, tôi nhìn lên đồng hồ thì,
- Ôi thôi ! trễ giờ rồi
Tôi cố chạy thật nhanh đến nhà Mai vì biết tính nó luôn nghiêm khắc mà....
- PHÙ !!! cuối cùng cũng đến - tôi thở hồng hộc
Bấm chuông một lúc mới thấy Mai nhẹ nhàng đi ra. Chưa kịp chờ Mai nói,tôi chạy ngay vào nhà, ngồi thở hổn hển .Mai bưng nước đến cho tôi và hỏi
- Sao bà đến sớm thế ?
Tôi ngạc nhiên nhìn lên đồng hồ nhà Mai thì ........
- Á............a
Tôi chợt nhớ ra đồng hồ nhà mình bị hỏng hôm qua...
Tôi cười xòa, Mai cũng cười theo,rồi Mai nói:
- Bà lên phòng tui xem có tài liệu gì thì đọc trước đi, tui đang dở tí việc
- Ừ. - tôi đồng ý rồi chạy lên phòng Mai
Căn phòng quá đẹp, ngăn nắp, nhưng tôi cũng k quá ngạc nhiên bởi tính nó thế cơ mà . Tôi nhẹ nhàng đi quanh phòng Mai, thì thấy một ........
- Một cuốn sổ ư???
Tôi tự hỏi bản thân mình, rồi tôi nhẹ nhàng lấy xuống
Hai chữ '' nhật kí '' đập vào mắt tôi mà tôi sửng sốt
- '' Mai,,, Mai cũng có nhật kí ư??????? " - tôi thoáng nghĩ
Tôi rất tò mò, muốn mở ra xem , dù vẫn biết đó là việc làm sai trái . Nhưng tôi thật sự thấy tò mò quá, ánh mắt của Mai - tôi muốn tìm hiểu.
Đấu tranh tư tưởng với bản thân một lúc, cuối cùng tôi cũng đã mở ra xem

Ngày .... tháng .....năm
Nó đã thật sự thay đổi sao? Nó cũng k biết tại sao nữa . Nó đang dần trở thành một con người khác , lạnh lùng. ít nói . Càng ngày , cuộc sống của nó càng trở nên lặng lẽ.... Trước đây nó đâu có hiểu hai chữ '' nhật kí '' là gì đâu , thế mà giờ đây , nó muốn viết thật nhiều , thật nhiều để bày tỏ cảm xúc mà nó không thể nói với ai....Nó luôn mong, luôn mong có một người thấu hiểu nó , chia sẻ với nó nhưng đâu có ai đâu . Có lẽ đối với mọi người , nó là một kẻ lạnh lùng, nhưng đâu có ai hiểu nó - một tâm hồn mỏng manh dễ vỡ, một trái tim đang cần được chia sẻ, yêu thương....
Ba mẹ nó, ba mẹ nó ư? không bao giờ. Ba mẹ nó suốt ngày chỉ biết đến công việc, về nhà thì cãi vã nhau, nó đâu có hiểu được cái gì gọi là tình thương, nó đâu có hiểu cái gì gọi là hạnh phúc gia đình đâu chứ ....

Đang miên man trong những dòng nhật kí thấm đẫm nước mắt của Mai tôi bỗng giật mình vì tiếng hét:
- Cậu ! Sao cậu dám làm thế ???
Tay tôi run lên rồi bất giác tê dại, cuốn sổ rớt xuống . Cổ họng tôi nghẹn ứ nói không nói được lời nào . Chắc tôi sẽ không bào giờ quên ánh mắt của Mai lúc đó, đôi mắt rưng rưng tức giận pha chút thất vọng , đôi hàng mi dày rung rung khẽ nhắm xuống , từng giọt nước mắt bắt đầu rơi.....
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Mai khóc.... Tôi chạy như bay ra khỏi nhà để trốn tránh đi cái ánh mắt ấy, cái còn người ấy... Tôi rất sợ , rất sợ.....Chạy như bay mà tôi cũng k biết mắt mình nhòe đi lúc nào .
Về đến nhà, tôi k sao ngủ được, tôi cảm thấy rất có lỗi . Những ý nghĩ mung lung cứ phảng phất quanh đầu tôi : '' ước gì lúc đó tôi đừng đọc nó. ước gì lúc đó tôi đừng làm Mai buồn, Mai phải khóc . ước gì ...... ước gì "
Nhưng mọi việc k thể thay đổi nữa rồi, tôi tự nhủ thế rồi tiếng gió miên man cũng dần đưa tôi chìm vào giấc ngủ.
Sáng nay tôi sẽ đến xin lỗi Mai. Tôi đến nhà Mai , Thấy Mai đang đứng trước sân nhà, tôi chạy vào ôm Mai, và chỉ nói được một câu không trọn vẹn
- Tui xin lỗi bà.... - tôi òa khóc
Mai cũng khóc theo. Trong tiếng nấc, tai tôi nghe được giọng của Mai
- Ba mẹ tôi li hôn rồi . Ngày mai tôi sẽ theo mẹ về quê, cách đây rất xa.
Thật sự tôi cảm thấy sốc, sốc quá, tôi k biết nói gì và làm gì, tôi chỉ biết khóc cùng Mai.
- Từ nay, có chuyện gì thì bà cứ nói với tui nhé !!!

Tôi và Mai đã xa nhau như thế đấy, nhưng từ đó, Mai cũng chia sẻ với tôi nhiều hơn , Mai đã không còn lạnh lùng như xưa nữa. Tuy tôi và Mai xa nhau nhưng chúng tôi ngày càng thân thiết hơn.
Đôi lúc tôi chợt nghĩ : '' xem trộm nhật kí cũng chưa chắc đã xấu "
nhưng ý nghĩ đó cũng chóng tan đi bởi những gì tôi có bây giờ là một tình bạn đẹp





 
K

kjmjunmj

trong buổi sinh hoặt tuần vừa qua với sự có mặt của toàn thể học sinh lớp 9/1va2 cô giáo chủ nhiệm.Một số bạn trong lớp cho rằng Nam đã lấy cắp máy tính của mai. trong trường hợp đó ai ai cũng biện minh cho mình nhưng nam thì khác nam cứ ngồi yên với vẻ mặt bình thản.điều đó cũng chính là động lực để cả lớp ùa vào nói nam là một thần ăn cắp.lúc đó cô chủ nhiệm mới hỏi lớp ta có bắt gặp nam lấy máy tính của nam không.cảlop71 ùa vào nói khi tập thể dục chỉ có mình nam trong lớp không phải nam lấy vậy còn ai vào đây.lúc này cô mới quay ra hỏi nam có phải em lấy máy tính của mai không.lúc này nam mới cất tiếng nói lên mình không lấy máy tính của mai còn tin hay không là chuyện của máy bạn nam chỉ nói đến thế thôi khuyến cả lớp bàn tán xôn xao.nhìn nam lúc này với vẻ mặt bình thản nhưng mình biết trong lòng nam cảm thấy bối rối và lo lắng.lúc này mình bậc dậy và kể câu chuyện cho cả lớp nghe .có một cậu học sinh tuy nhà nghèo nhưng đầy lòng tự trọng chân thật và bjk yêu thương người khác.một hôm dường kẹt xe thình lình cậu ấy thấy bà cụ muốn qua dường vì xe quá đông vì thế bà cụ k thể qua dường dc cậu ấy đã chủ động nắm tay bà và dẫn ra bên kia đường.ngoài ra cậu ấy đã giúp một bé gái thất lạt tìm mẹ cô bé cứ kgoc1 và luôn miệng gọi mẹ cậu ấy đã dỗ dành cô bé sau một lúc sau khi đã tìm thấy mẹ và người mẹ định trả ơn nhưng cậu bé đã từ chối.một hôm đi ngang qua dg cậu ấy nhìn thấy người thanh niên làm rớt túi tiền và cậu ấy đã chạy theo và trả túi tiền tận tay cho người thanh niên đó .những tấm gương đó có thể chứng minh ai đó là người tốt k nhưng các bạn có tò mò muốn bjk cậu bé đó là ai k.k ai xa lạ mà chính là nam người bạn mà các cậu đang bàn tán đó.khi nghe xong cô chủ nhiệm và 1 số bạn nói có lý và cho nam k phải là người ăn cắp tuy nhiên trong số đó vẫn có người hoang mang và chưa tin hẵn.buổi sinh hoặt vừa kết thúa thì thần phong bên lớp kế bên cầm trên tay cái máy tính và lời cảm ơn của mình với mai.thì ra là trong lúc ra chơi phong mượn máy tính của mai mà mai mãi mê nói chuyện k để ý .mọi chuyện đã dc sáng tỏa mọi người đến xin lỗi nam nhưng nam k để bụng mà chỉ cười .kể từ đó mọi người chơi thân với nam hơn và nam cũng thế nam cũng bỏ qua những lỗi lầm trước kia và chơi thân hòa thuận với mọi người
 
  • Like
Reactions: WindyTA
Top Bottom