[Ngữ văn 8] Hỏi xoáy - đáp xoay

M

mia_kul

giáo sư Xoay ơi cho mình hỏi tí nè: Trong văn bản tức nước vỡ bờ thỳ chị dậu có nói với tên cai lệ rằng :"mày đánh chồng bà, bà cho mày xem". Chị dậu muốn cho tên cai lệ xem cái gì thế ạ???:mad:
Xoáy, xoáy gớm 8-}

Hiểu theo cách này nhé. "bà cho mày xem" ở đây là xem tay chị đánh cái lệ thế nào, tương tự như câu "mày biết tay bà" í mà. Mà chị Dậu là người đàn bà "con mọn" và "lực điền" nên sức chị khoẻ hơn "gã nghiện" kia--> tên cai lệ hung hăng đánh ko nổi người đàn bà lực điền.
Vòng vo một hồi muốn chốt lại 1 câu là chị Dậu cho tên cai lệ biết sức chóng trả của chị, biết hậu quả của việc "đánh chồng bà" ;)) Hết.
 
N

nhokloveyou

Vậy cho mình hỏi câu nữa nhé: Con của lão Hạc khi lão hạc chết mà không về thì có bị coi là bất hiếu không?
 
M

mia_kul

Bạn cũng biết cái thời đó mà. Con trai lão đi đồn điền cao su đã nhiều năm rồi ko trở về *chưa biết chừng anh ta bỏ mạng trước lão Hạc rồi cũng nên*. Hoặc giả nếu anh ta còn sống thì cũng sống khổ sống sở, bị bóc lột sức lao động và ko được phép trở về thăm cha già.
Vẫn cứ loằng ngoằng và chốt lại là anh con trai lão Hạc ko hề bất hiếu (trước khi đi anh còn gửi cho lão Hạc mấy đồng bạc cơ mà) mà ko trở về chỉ vì lí do bất khả kháng thôi. ;))
 
K

kuckutkute

Vậy cho mình hỏi câu nữa nhé: Con của lão Hạc khi lão hạc chết mà không về thì có bị coi là bất hiếu không?

Em Mia_kul nhà mình gặp được bạn tri âm rồi ý nhỉ ;;) Trước ta cũng thấy em xoáy lắm ;;)

Trong văn bản tức nước vỡ bờ thỳ chị dậu có nói với tên cai lệ rằng :"mày đánh chồng bà, bà cho mày xem". Chị dậu muốn cho tên cai lệ xem cái gì thế ạ???

À, sao chú em lại hỏi thắc mắc thế ;;) Chả phải ngay sau đấy chị Dậu đã cho bọn nó xem thật rồi hay sao :)) Xuất phát từ nỗi uất ức "chúng bay dám động vào chồng bà" kèm với nỗi lo lắng anh Dậu ốm yếu gần như chết vừa mới "sống dậy", chị Dậu đã lên tiếng thách thức, đe dọa bọn cai lệ. Cái vế sau chữ "xem" đã được rút gọn ;)) Hiểu trắng ra nó là thế này
mày đánh chồng bà, bà cho mày xem " bà xử mày thế nào nhóe :|
Quả là sau này chị có xử bọn nó thật :| Lại còn xử bằng ngón đòn rất ghê của mấy "chị chàng con mọn"

Con của lão Hạc khi lão hạc chết mà không về thì có bị coi là bất hiếu không?

Lật lại vấn đề một tí
Con của lão Hạc đi đâu ? Hắn đến đồn điền cao su với nỗi buồn của kẻ mang mối tình vừa đứt gánh, kèm theo cả cái ước mơ lập nghiệp bao giờ có "bạc trăm" mới về. Song, đặt vào bối cảnh bấy giờ, cái ước mơ của hắn là hoàn toàn hão huyền. Bước đến đồn cao su, là hắn đã bước vào chốn địa ngục không lối thoát, hắn chẳng những không thể trông mong nổi ngày ra chứ nói gì đến cái ước mơ "bạc trăm, bạc triệu" kia:
“ Cao su đi dễ khó về
Khi đi trai tráng khi về bủng beo ”.
“ Bán thân đổi mấy đồng xu
Thịt xương vùi gốc cao su mấy tầng ”.
~> Dẫu cha hắn có chết, chưa chắc hắn đã có thể lần bước mà về thăm cha được ~> Khó có thể nói hắn là kẻ bất hiếu.
Hơn nữa, hắn bước vào nơi ấy là đoạn cắt mọi liên lạc với cha. Như lời lão Hạc nói "ở mãi Nam Kỳ", nghe qua đã thấy xa xôi quá, hắn lại không tiền không bạc, biết đầu mà về. Con đi xa, cha ngóng trông nhưng càng ngóng càng bằn bặt tin tức, suốt thời gian con đi, ta tuyệt nhiên không thấy lần nào lão Hạc ngóng được tin con ~> Lão có chết, cũng chưa chắc gì con trai lão biết được mà về ~> hắn không bất hiếu, hơn nữa, hắn còn đáng thương : người thân duy nhất của hắn ra đi mà hắn không hề đc hay biết.
Lần duy nhất hắn bất hiếu với lão chính là lúc hắn quyết định đi vào chốn khắc nghiệt đó. Hắn ra đi, bỏ lại vỏn vẹn dăm đồng bạc và con chó Vàng cho lão, để lão sống cô đơn, lúc nào cũng khắc khoải niềm thương nỗi nhớ. Quyết định sai lầm trong lúc chìm nơi vực khổ đau đã khiến cả hắn và lão cùng rơi vào bức đường cùng. (Và tất nhiên còn có thêm một số nguyên nhân xã hội nữa, cơ mà xa đề nên chẳng nói ở đây)
Ý kiến cá nhân là thế.
 
M

mia_kul

Em Mia_kul nhà mình gặp được bạn tri âm rồi ý nhỉ ;;) Trước ta cũng thấy em xoáy lắm ;;)
Cảm ơn bác Kute cái nhời khen, bác làm em ngại :">

Cho em xoáy câu (lâu lâu mới được làm Trần Xoáy ;)))

Sau khi lão Hạc chết, ông giáo sẽ "làm gì" với tài sản lão để lại?
 
F

freakie_fuckie

Trong sách có rồi mà em :|
Cái đoạn ông giáo nhủ thầm sẽ trao tận tay anh thanh niên miếng đất ấy rồi bảo này bảo nọ ý :|
Xoáy gì xoáy thế này là ông Nam Cao giận đấy :khi:

Gọi ta là kute ta hơi bị ngại ;;)
 
T

tunkute123

Các bác xoáy đến đâu rồi cho em xoáy với ạ :-"

Mà cái phần Nam Cao với Lão Hạc sao động chạm nhiều vậy?

Cho em xoáy một câu nhé:

Theo các bác thì Nam Cao dựng cái đoạn ông giáo độc thoại nội tâm để làm gì? Có người nói ông giáo chẳng phải người bình thường, vì độc thoại mà... Các bác nghĩ sao ạ?
 
N

nhokloveyou

cho em hỏi 1 câu xoáy nè: Đônkihôtê là một người rất chính nghĩa mà do đọc truyện nhiều quá nên đầu óc mụ mẫm không phân biệt được.vậy tại sao lão ta còn đi chinh phục mấy miền đất gì gì đó mà lão hứa cho ông Xanchô Panxa ? chẳng phải lão rất yêu chính nghĩa sao còn đi chinh phục làm gì để người trên vùng đất ấy ghét???
 
N

nhokloveyou

Trong sách có rồi mà em
Cái đoạn ông giáo nhủ thầm sẽ trao tận tay anh thanh niên miếng đất ấy rồi bảo này bảo nọ ý
Xoáy gì xoáy thế này là ông Nam Cao giận đấy

Gọi ta là kute ta hơi bị ngại

anh ơi lỡ như người con trai của lão hạc không về thì sao ạ. Vậy chẳng phải ông giáo sẽ được hưởng số tiền ấy sao vậy lão sẽ làm gì nhỉ?
 
G

gauconmary_tn

Vậy thì ông giáo sẽ hưởng hết! có thể để lại cho con cháu của ông giáo!
Nếu mà còn đến ngày nay thì nó đã vào quy hoạch của nhà nước hết!:))
Vậy cho em hỏi Tại sao LH lại chọn cách chết = bã chó mà ko dùng cách khác cho khoẻ hơn ạ (VD dùng thuốc ngủ :D)
 
F

freakie_fuckie

Các bác xoáy đến đâu rồi cho em xoáy với ạ :-"

Mà cái phần Nam Cao với Lão Hạc sao động chạm nhiều vậy?

Cho em xoáy một câu nhé:

Theo các bác thì Nam Cao dựng cái đoạn ông giáo độc thoại nội tâm để làm gì? Có người nói ông giáo chẳng phải người bình thường, vì độc thoại mà... Các bác nghĩ sao ạ?

Hơ Độc thoại nội tâm là tự nhủ với lòng chứ đâu nhất thiết là phải lầm bầm ngoài miệng :|
Chả nhẽ em Tun đa cảm vại lại không một lần "độc thoại nội tâm" hay sao ;;)

Chỉ có những người không bao giờ độc thoại nội tâm mới là không bình thường
Em cố phân biệt giữa hai khái niệm "độc thoại" và "độc thoại nội tâm"

anh ơi lỡ như người con trai của lão hạc không về thì sao ạ. Vậy chẳng phải ông giáo sẽ được hưởng số tiền ấy sao vậy lão sẽ làm gì nhỉ?
Ông giáo là người tốt và rất có tự trọng cơ mòa :| Trí thức của thời loạn, luôn lo lắng và yêu thương mọi người Sao các bạn yêu xoáy lại đè nát với cố tình làm biến dạng bản chất tốt đẹp của ông giáo đi vợi ? *bất bình*

cho em hỏi 1 câu xoáy nè: Đônkihôtê là một người rất chính nghĩa mà do đọc truyện nhiều quá nên đầu óc mụ mẫm không phân biệt được.vậy tại sao lão ta còn đi chinh phục mấy miền đất gì gì đó mà lão hứa cho ông Xanchô Panxa ? chẳng phải lão rất yêu chính nghĩa sao còn đi chinh phục làm gì để người trên vùng đất ấy ghét???
Em hỏi rõ hơn một tý, đọc mà ta thấy rối như rau muống luộc cà

Vậy cho em hỏi Tại sao LH lại chọn cách chết = bã chó mà ko dùng cách khác cho khoẻ hơn ạ (VD dùng thuốc ngủ )
Nói rồi. Mấy trang duới ý ;)
 
Last edited by a moderator:
M

mia_kul

Tuần trước học bài Chiếc lá cuối cùng, tự nhiên đặt ra câu hỏi :))
Cho em xoáy ;))

Tại sao Giôn-xi muốn ra đi mà cô ko "đi" luôn đi, mà còn phải chờ chiếc lá cuối cùng lìa cành ạ? Có phải Giôn-xi/ tác giả có dụ ý gì chăng? ;;)
 
N

nhokloveyou

Vậy cho em hỏi Tại sao LH lại chọn cách chết = bã chó mà ko dùng cách khác cho khoẻ hơn ạ (VD dùng thuốc ngủ )
thời đó làm gì có thuốc ngủ bạn ui
 
D

deltafoce11

Tuần trước học bài Chiếc lá cuối cùng, tự nhiên đặt ra câu hỏi :))
Cho em xoáy ;))

Tại sao Giôn-xi muốn ra đi mà cô ko "đi" luôn đi, mà còn phải chờ chiếc lá cuối cùng lìa cành ạ? Có phải Giôn-xi/ tác giả có dụ ý gì chăng? ;;)

Giôn -xi mà ra đi thì hết truyện, tác giả còn gì nữa mà viết
=))=))
 
N

nhokloveyou

Tuần trước học bài Chiếc lá cuối cùng, tự nhiên đặt ra câu hỏi :))
Cho em xoáy ;))

Tại sao Giôn-xi muốn ra đi mà cô ko "đi" luôn đi, mà còn phải chờ chiếc lá cuối cùng lìa cành ạ? Có phải Giôn-xi/ tác giả có dụ ý gì chăng? ;;)
cái đó thì là dụng ý của tác giả chứ mình sao mà bít được
chắc là cô nghĩ số phận của mình cũng như số phận của chiếc lá ấy, đều sắp "đi" cả nên cô ấy coi chiếc lá ấy là chính mình và khi nào chiếc lá ấy rơi thì mình cũng sẽ đi
nhưng ở bài này có 1 cái vô lý nè: bệnh sưng phổi thời ấy rất nan y( như ung thư ta bây giờ) mà có thể vượt qua được(nhiều ngươì giàu mà cũng có chữa đc đâu) vô lý quá
Chỉ thương cho cụ Bơ men thôi
 
N

nhokloveyou

Trích:
cho em hỏi 1 câu xoáy nè: Đônkihôtê là một người rất chính nghĩa mà do đọc truyện nhiều quá nên đầu óc mụ mẫm không phân biệt được.vậy tại sao lão ta còn đi chinh phục mấy miền đất gì gì đó mà lão hứa cho ông Xanchô Panxa ? chẳng phải lão rất yêu chính nghĩa sao còn đi chinh phục làm gì để người trên vùng đất ấy ghét???
Em hỏi rõ hơn một tý, đọc mà ta thấy rối như rau muống luộc cà
sr anh nha câu đó cho em rút lại không hỏi nữa vì cô đã giải thích cho em rùi
 
M

mia_kul

nhókloveyou said:
cái đó thì là dụng ý của tác giả chứ mình sao mà bít được
Đọc kĩ lại cái tiêu đề của topic này bạn nhé :) Hỏi Xoáy Đáp Xoay bạn ạ :|
nhưng ở bài này có 1 cái vô lý nè: bệnh sưng phổi thời ấy rất nan y( như ung thư ta bây giờ) mà có thể vượt qua được(nhiều ngươì giàu mà cũng có chữa đc đâu) vô lý quá
ơ sao bạn biết bệnh sưng phổi là nan y? ;;) mà Giôn-xi khỏi cũng chẳng hề vô lí, bởi cô có động lực để vượt qua mà :|
(tớ có cảm giác bạn đang spam :| ko dùng ngôn ngữ teen ở đây bạn nhá :|)
 
T

thuyhoa17

Tuần trước học bài Chiếc lá cuối cùng, tự nhiên đặt ra câu hỏi :))
Cho em xoáy ;))

Tại sao Giôn-xi muốn ra đi mà cô ko "đi" luôn đi, mà còn phải chờ chiếc lá cuối cùng lìa cành ạ? Có phải Giôn-xi/ tác giả có dụ ý gì chăng? ;;)

- Chiếc lá đó là một ấn tượng mà tác giả O-hen-ri hình thành nên để nhằm tạo lại ấn tượng trong lòng ngừoi đọc.

- Xét về mặt tâm lý của một người: có ai mà muốn mình phải chết đi đâu phải ko em, và đặc biệt là nhưũng ngừoi sắp lìa khỏi cõi đời này, họ luôn muốn có một sự níu giữ gì đó với cuộc đời (em thử nhớ lại chính mình thử nhé, một lần em muốn xem một bộ phim mà em rất thích, nhưng còn nhiều bài tập phải làm, em đặt ra một cái mốc là đợi đến mấy giờ đó phải đi học bài...) . Đó là tâm lý rất hiển nhiên của con người em ạ, đặc biệt là lúc Giôn-xi đang bệnh sắp mất.

Em hiểu ý chị nói chứ? :)

Vậy cho em hỏi Tại sao LH lại chọn cách chết = bã chó mà ko dùng cách khác cho khoẻ hơn ạ (VD dùng thuốc ngủ )
thời đó làm gì có thuốc ngủ bạn ui

Câu này hình như trước có mấy bạn hỏi rồi ^^
Chị nhớ trả lời là vì ông đã bán con chó Vàng - con vật mà ông rất thương, coi như con mình và là ngừoi bầu bạn với ông để vơi nỗi nhớ con; Kão Hạc day dứt vì bán chó nên đã chọn cách chết bằng bã chó.

Thứ 2 là vì đó là thời kì phong kiến, cách chết đó ko có gì đáng ngạc nhiên, cũng giống như thời nay ngừoi ta hay chọn cách chết bằng thuốc ngủ. Có thể gọi là TÙY TỪNG THỜI em ạ ^^

Trích:
cho em hỏi 1 câu xoáy nè: Đônkihôtê là một người rất chính nghĩa mà do đọc truyện nhiều quá nên đầu óc mụ mẫm không phân biệt được.vậy tại sao lão ta còn đi chinh phục mấy miền đất gì gì đó mà lão hứa cho ông Xanchô Panxa ? chẳng phải lão rất yêu chính nghĩa sao còn đi chinh phục làm gì để người trên vùng đất ấy ghét???
Em hỏi rõ hơn một tý, đọc mà ta thấy rối như rau muống luộc cà
sr anh nha câu đó cho em rút lại không hỏi nữa vì cô đã giải thích cho em rùi

Đọc truyện quá nhiều >> đầu óc mụ mẫm , nhiễm tình tiết trong truyện >> làm việc điên rồ là làm một hiệp sĩ, mà hiệp sĩ thì phải có người đi cùng (gọi là cái gì ấy ^^) , và đã gọi người ta đi - ở đây là Xanchô Panxa - thì phải có cái gì cho người ta chứ, mà hiệp sĩ thì thường là chiếm đất của kẻ bại trận.

Nếu Đôn Ki-hô-tê ta ko nhiễm truyện kiếm hiệp mà sống như ngừoi bình thường thì ông ta chẳng đi chiếm đất, chiếm đai của người khác làm gì.
 
F

freakie_fuckie


Đọc kĩ lại cái tiêu đề của topic này bạn nhé :) Hỏi Xoáy Đáp Xoay bạn ạ :|

ơ sao bạn biết bệnh sưng phổi là nan y? ;;) mà Giôn-xi khỏi cũng chẳng hề vô lí, bởi cô có động lực để vượt qua mà :|
(tớ có cảm giác bạn đang spam :| ko dùng ngôn ngữ teen ở đây bạn nhá :|)
Chiếc lá cuối cùng .
nkoklova said:
Giôn -xi mà ra đi thì hết truyện, tác giả còn gì nữa mà viết
Phải, em này nói chí phải :)
Nkoklova said:
Nhưng ở bài này có 1 cái vô lý nè: bệnh sưng phổi thời ấy rất nan y( như ung thư ta bây giờ) mà có thể vượt qua được(nhiều ngươì giàu mà cũng có chữa đc đâu) vô lý quá
Phải phải, lại một câu cực kỳ đúng nữa
Miakul, đặt vào hoàn cảnh của Giôn-xi, căn bệnh sưng phổi quả là một căn bệnh nan y
TLL - O Henry said:
Dạo ấy là vào tháng Năm. Tháng Mười Một, gã khách lạ chưa hề được thấy mặt, lạnh lẽo, mà bác sĩ gọi là gã Viêm Phổi, rình rập đến khu họa sĩ, thỉnh thoảng vươn những ngón tay lạnh buốt của mình chạm vào ai đó. Khắp mạn Ðông, kẻ hủy diệt ấy hùng dũng bước đi, quật ngã hàng chục nạn nhân; nhưng khi qua những "biệt khu" đầy rêu và những con phố hẹp loằng ngoằng, bàn chân gã bước đi dè dặt.
Căn bệnh nàng khó mà cứu sống được, huống hồ nàng còn quá cùng kiệt và nghèo khổ . Nàng nằm trong danh sách của những nghệ sĩ mang cái mộng dị thường nhưng chưa thành danh, mà chưa thành danh thì chắc chắn chẳng có tiền. Không có tiền thì đừng nói ra cái cơ hội được cầm cự sự sống ~> tuyệt vọng đến tột cùng

Tại sao Giôn-xi muốn ra đi mà cô ko "đi" luôn đi, mà còn phải chờ chiếc lá cuối cùng lìa cành ạ? Có phải Giôn-xi/ tác giả có dụ ý gì chăng?

Dụng ý tác giả thì ta chả biết đâu :| Nhưng ta là ta nghĩ thế này
Ta chắc chắn rằng Johnsi, dẫu có đang tuyệt vọng cực kỳ vì bệnh tật, nàng vẫn còn những ham muốn sống. Nàng trẻ trung, tài năng, đang ôm trong mình cái giấc mơ thành danh, đang chập chững bước nhữn bước đầu trên con đường nghệ thuật, nuôi nấng biết bao hoài bão (ví như vẽ vịnh Naplo), nàng nghèo khổ nhưng rất yêu đời - nàng có bạn bè thân thiết, nàng có cái lòng ham sống tha thiết của tuổi trẻ ~ bệnh tật không thể làm tan biến hết cái lòng ham sống ấy. Nàng trông chờ vào chiếc lá bên tường như đánh cược số phận, nàng đã gửi gắm vào chiếc lá ấy khao khát về sự sống và ước mơ về những phép màu. Tóm lại, Johnsi không ra đi luôn vì lòng nàng vẫn âm ỉ một niềm tin vào sự sống , dẫu là nhỏ nhoi, chiếc lá chỉ là một thực thể khác (có hoàn cảnh giống nàng) được nàng chọn làm nơi để gửi những tia hi vọng nhỏ nhoi kia.
 
K

kien200200

hi hi

thưa giáo sư, cháu bình luận về cô Hiền trong tiểu thuyết Ng Hà Nội ntn đc ko ạ?
Sau khi chơi bời xả láng, đến tuổi 30 cô Hiền quyết định đi lấy chồng....


p/s: giáo sư thử bình luận cho cháu với ạ?:D:D:D:D:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:D:D:D:D:D:D:D
 
Top Bottom