nàng công chúa trong thế giới vampire

N

natsume1998

Chương 87:
Pass 3: Chủ Nhân Tham Chiến​

Rồi nhẹ nhàn bật dậy, đôi ngư hướng về phía kháng đài, hé nỡ một nụ cười ranh ma và tắt đi trong chớp mắt.

Ko ai thắng cũng ko ai thua có nghĩa là trận chiến vô kết, ko thể nói hòa vì người tham chiến vẫn chưa nói gì, chỉ biết là trận chiến giữa giới vampire và NP tộc ko còn diễn ra, tất nhiên điều kiện của hai bên đưa ra hủy bỏ hoàn toàn.

Mọi người bắt đầu di tản dần, từ từ kháng đài càng ít người, hai cái bóng với chiếc áo choàng lớn cũng đứng dậy và rời đi trong lặng lẽ.

Chàng trai bí ẩn sau khi thấy người của NP bỏ đi hết thì quay sang Zua. -Gửi thư đến cung chủ NP bảo rằng sáng mai ta sẻ đến diện kiến. Rồi nhanh chóng quay đi, trên gương mặt còn vương vấn nụ cười ngọt ngào của tình yêu mới chóp nỡ.


...Khu vực NP tộc...

-Tara... sao trước giờ em ko nói cho ta biết về cậu bé đó vậy ?.

Đôi mắt đang nhìn vào làng khói nghi ngút của tách trà nóng, từ từ ngước lên. -Yun à... chẳng phải anh đã từng gặp Bin rồi sao.

-Ta sao?... khi nào vậy ?. Vương đôi mắt tròn xoe ra.

Chậm rãi quay sang, đặt đôi bàn tay nhỏ nhắn lên bờ má của khuôn mặt điển trai đang trưng cặp mắt khờ khạo.

-Thật là... còn nhớ lúc chúng ta đi chơi cùng đám trẻ ở công viên ko... Bin là anh của cô bé mà Yun bế đấy. Lời nói kết hợp cùng cái lực nhẹ ép khuôn mặt của Yun vào làm bờ môi chu lên trông thật ngố.

Suy nghĩ một chút. -À... nhớ rồi... là cậu bé đó... nhưng... Nói đoạn anh đặt đôi tay to lớn lên bàn tay nhỏ nhắn của nó. -... cậu bé đó trước đây và bây giờ quả thật rất khác... có thể đấu ngàn hàng với James quả thật ko tầm thường như những vam cùng cấp khác.

-Quả thật là sức mạnh của Bin ngàn hàng với James nhưng trẻ con vẫn là trẻ con... so về sự toan tính thì có lẽ James cao hơn.

Trận chiến cuối cùng giữa hai bên kết thúc, rạng sáng hôm sau, mọi khách mời tới xem dự lần lượt ra về, để rời khỏi đảo chỉ bằng một cách là đi đường biển, khách mời đến xem ko được đi bằng máy bay hoặc trực thăng vì diện tích của đảo này ko thể cùng một lúc chứa lượng máy bay nhiều đến thế, chỉ ai là học viên của các học viện hoặc người của NP hay các vị tiền bối nồi danh của giới vampire mới được phép đi, nhưng ko vì thế ai cũng đi bằng máy bay, việc đi bằng phương tiện gì chỉ là tùy vào sở thích của mỏi người, chỉ có khách đến xem cuộc đấu là ko được quyền lựa chọn.

Những con tàu lớn nhỏ cập bến ở bờ dần dần di chuyển về nhiều hướng, các tàu hầu hết là dời đi cùng một lúc nên nếu nhìn ở một góc độ từ xa ta có thể thấy đảo như mặt trời mọc giữa nền biển xanh còn các con tàu như những tia nắng đang dần tỏa ra.

Đứng trên một tòa tháp cao nhất của đảo, bọn người tụi nó hớn hở nhìn ngắm khung cảnh đẹp mắt. Nhưng tất nhiên là trừ nó ra, vẫn ung dung điềm đạm ngồi với tách trà nóng cùng Yun, nhưng vẻ mặt của nó hôm nay có chút gì đó khác khác nhưng cư nhiên Yun và mọi người lại ko thể đoán ra.

-Này Bo... hôm nay trời đẹp.... đi biển chơi đi !. Tea Hin nãy ra lý tưởng mới liền quay qua hỏi Bo.

Đôi mắt màu đỏ khẽ nhíu nhẹ.

-Ừ được đó !. Bo trả lời ngay.

Mọi người ai náy đều vui vẽ tán thành nhưng nó vẫn im lặng. Trong ko khí tưng bừng như hội trên tòa tháp thì chỉ với một câu hai chữ làm mọi người ngừng ngay cái hứng vui chơi.

-Ko được.

...

-Đến giờ rồi.

-Vâng !.

...

-Ko được !.

Ai ai cũng quay lại nhìn. -Why ?. Cả đám đồng thanh.

Nhẹ nhàn nó đứng dậy, đi đến cửa kính nhìn xuống mặt biển nơi các con tàu đang dần dần di chuyển ra xa bờ.

Rồi lạnh lùng quay người. -Uyên nhi... tập hợp tất cả mọi người lại.

Mặc dù ko biết chuyện gì nhưng Uyên nhi cũng nhanh nhẹn cúi đầu rồi chạy đi. Bọn người của Yun chỉ biết ngớ người khó hiểu. Bất chợt nó quay sang mọi người. -Các cậu nữa !. Nói rồi quay người bước đi.

Yun nói theo. -Thật ra là chuyện gì vậy ?.

Thân hình nó dần mất hút trong làn hoa bạch hồng. -Vì... trận chiến cuối cùng đã bắt đầu !. Thân hình đã ko còn ở tòa tháp nhưng dư âm của lời nói vẫn còn vang vọng.

-Trận chiến cuối cùng đã bắt đầu ?. Nói đoạn Yun quay sang nhìn mọi người. -Đi thôi các cậu !. Rồi cùng cả đám nhanh chóng rời khỏi tòa tháp đi đến khu vực NP.

...Khu vực NP....

Mọi người hầu hết đã tập trung đầy đủ, bọn người của Yun cũng đã có mặt từ trước, TĐHP cũng đã xuất hiện, tất cả người của NP hầu như đều tập trung đông đủ tại đây, toản là những gương mặt quen thuộc, nổi tiếng gần xa.

Một căng phòng rộng với những chiếc ghế được xếp ngay ngắn chia thành hai bên chính giữa là tấm thảm đỏ, nằm trên là một tấm thảm trắng nhỏ hơn trải dài từ lối vào đến tận bên trong. Căn phòng với nhiều người như thế mà ko có một tiếng xì xầm nào, mọi người đều biết tự giữ trật tự.

Uyên nhi bước vào từ cửa, nhẹ nhàn cúi chào mọi người rồi nói. -Mời tất cả mọi người đi theo tôi. Nói đoạn rồi quay sang bọn người của Yun. -Cả mọi người nữa !. Rồi quay người bước đi.

-Thật ra Tử Y định làm gì vậy ?. Hong lên tiếng.

-Ko biết nữa. Bo đành bó tay với câu hỏi này bởi vì chính anh cũng muốn đặt câu hỏi này với mọi người.

Yun trầm lặng một hồi cũng cùng mọi người rời đi, đi theo cô gái nhỏ vận bộ cánh màu vàng đằng trước. Tuy trong đầu mọi người ai náy cũng mạng theo bên mình một thắc mắc khó giải nhưng họ vẫn ko hề hỏi han gì, chỉ biết im lặng mà nghe theo chỉ thị của người được xem là đấng tối cao.

-Ko biết là xẩy ra chuyện gì nữa... sao mình thấy lo lo. Hong lẩm bẩm trên đường đi theo mọi người.

...

-Cô chủ... ko biết chuyện gì xẩy ra nhưng người của NP đang trên đường đến khu rừng đó. Chàng trai với mái tóc đen dài cột cao kiểu cổ điển sau chuyến do thám động tĩnh của đảo đã trở về với một thông tin kỳ lạ.

-Khu rừng đó ư ?... không lẽ họ định quay về NP !?.

-Tôi ko rõ nhưng cả ngài Yun và những người khác cũng có mặt nữa !.

Quay người lại nhìn anh. -Yun cũng đi theo sao. Nói đoạn cô lại thấy khó chịu, cơn tức trong lòng lại tràn lan, giận run cả người. -Ko lẽ Yun định đi theo cô ta thật hả.

Nhìn những đám khói đang nghi ngút trên đỉnh đầu James. -Ơ... chuyện này. Kaima khó xử chẳng dám lên tiếng.

-Nhưng khoan đã... nếu thật là như ta nghĩ thì bọn Tea Hin đi theo làm gì... hình như là có chuyện gì đó. Lập tức cô mạnh giọng ra lệnh. -Kaima... xem xét tình hình của toàn đảo... ko được bỏ xót một chi tiếc nhỏ nào... và tiếp tục theo giỏi người của NP.

-Vâng!. Cúi đầu chấp hành lệnh rồi vụt đi trong nháy mắt, để lại trong căng phòng rộng lớn một người con gái với tinh thần hỗn độn.

Vài phút sau cô cũng bỏ ra ngoài và đi đến tòa tháp cao nhất nơi Yun và mọi người ở vài tiếng trước.

Nhìn xuống mặt biển, nhìn thật kỹ cách rời đi của các con tàu lớn, rồi xoay người nhìn về phía cánh rừng rậm rạp đằng xa, vùng đất bí mật của NP mà ko ai thấy được mặt dù có đứng ở nơi cao nhất của hòn đảo, cánh rừng cây thân cao đã che đi bên trong, tất cả mọi nơi trên hòn đảo này cô đều biết chỉ khu rừng đó là cô chưa từng vào, nó là nơi NP canh giữ gắt gao, có lẽ trong khu rừng đó chính là lối đi dẫn đến NP tộc, hòn đảo nẳm giữa biển nên chỉ cần đi bằng đường biển vòng một vòng quanh đảo là ta có thể thấy được phía sau cánh rừng ấy nhưng kỳ lạ là khi cô dùng tàu đi ra phía sau cánh rừng đó thì lại ko thấy gì khác, ko thấy một còn tàu nào và nó rất vắng vẻ chỉ có quân của NP canh giữ, NP tộc đến đảo bằng cách nào mà thần ko hay quỷ ko biết, ko thấy tàu thuyền, cũng ko thấy máy bay, vì thế nghi vấng trong lòng mỏi lúc một cao.

...

Uyên nhi dẫn mọi người đi vào khu rừng nơi đươc canh gác rất kỹ càng, một đường mòn dài thẳng kéo dài thật dài chỉ thấy phía cuối con đường nằm giữa rừng là một vùng ánh sáng chói chang. Một toán người nhanh chóng đi vào bên trong và cũng là lúc cắt đi cái đuôi phía sau.

-Đây chính là khu rừng huyền bí của đảo sao ?. Tea Hin ngơ ngác với khung cảnh xung quanh, bên ngoài nhìn vào thì nó chỉ là một khu rừng bình thường có phần rậm rạp hơn mọi khu rừng khác nhưng khi vào bên trong anh lại thấy bất ngờ vì màu trắng tinh khiết của loài bạch hồng có ở khắp nơi, chỉ chừa còn đường mòn ra thì hoa hồng mọc ở mọi nơi, ko chừa ra một miếng đất trống nhỏ nào.

Nhanh chân anh chạy lên trên đi cùng Uyên nhi. -Này Uyên nhi... có chỗ đẹp như thế mà giấu à.

Uyên nhi quay qua. -Vậy chứ ko lẽ nói cho cậu biết ?.

-Tất nhiên rồi... dù gì chúng ta...

-Chúng ta sao hả ?. Giả vờ ko biết, ngóng tai lên chờ câu trả lời. -Đừng có mà nói bạy bạ... tôi ko quen biết gì với cậu đâu.

-Ơ sao lại thế... ko phải chúng ta đã từng hẹn hò sao.

Lập tức hốt hoản bịt miệng của Tea Hin lại, nhòm ngó xum quay sợ ai nghe thấy. -Này... cẩn thận cái miệng dùm đi với lại ai hẹn hò với cậu hả... tôi nhớ chưa từng "gặp mặt" ai mà. Cố tình nhấn mạnh hai từ gặp mặt cho người bên cạnh nghe.

Giờ anh mới nhớ lại là lúc hẹn Uyên nhi anh bị bắt đến buổi tiệc, và cũng là ngày có đại loạn xẩy ra.

-Tại hôm đó bị bắt đi dự tiệc với lại vam e tấn công nên mới ko tới chứ bộ. Giả vờ vô tội, uất ức, nước mắt như muốn trào ra.

-Hừ... ko cần giải thích !.

Đúng lúc con đường mòn gần như đã hết nên Tea Hin mất cơ hội năng nĩ Uyên nhi, trước mặt anh là con tàu mạ vàng lấp lánh, sang trọng và hùng vĩ, nó ko lớn như con tàu Titanic nhưng cũng ko nhỏ như những con tàu của các thương gia. Trước mặt mọi người là hai bật thang cao dẫn lên trên tàu. Chuyện này có vẽ ko quá bất ngờ với người của NP vì họ đến cũng bằng con tàu này, riêng Yun, Tea Hin, Bo và Hong thì hơi khác.

-Ôi... con tàu này đẹp quá !. Hong nới lớn.

 
N

natsume1998

Pass 4:

-Mời mọi người lên tàu... cung chủ đang ở trong đó. Uyên nhi khẽ cuối đầu rồi nói.

Đi lại chỗ những con mắt ngơ ngác. -Lên thôi... cung chủ đang đợi mọi người đấy. Rồi quay đi dẫn đầu đám người của Yun.

-Nhưng thật ra là có chuyện gì vậy ?. Yun hỏi.

Uyên nhĩ khẽ lắc đầu. -Tôi ko biết... suy nghĩ của cung chủ ko ai đoán được... tôi chỉ làm theo chỉ thị của người thôi.

-Vậy còn những người kia... ko có biết chuyện gì đang xẩy ra ko ?. Bo hỏi tiếp.

-Ko... họ cũng như mọi người... ko biết gì cả... chỉ có TĐHP là biết thôi.

-Vậy sao họ tỉnh bơ đi theo vậy ?. Đến lượt Hong.



-Vì họ ko cần phải thắc mặc. Nhìn khuôn mặt tươi tắn của UYên nhì, Hong và mọi người càng thêm sự khói hiểu, chỉ biết một điều, lời nói của nó chính là mệnh lệnh bất khả kháng.

Nói đoạn cô quay đi, bước lên tàu. -Trễ rồi... mời mọi người lên tàu.

...

Đứng trên tòa tháp cao, nhìn ra phía xa thật xa của biển cô lại cảm thấy một điều bất an ngoài đó, nhấn nút đỏ trên tường, tòa tháp bật nắp ra, nền tháp lập tức dân cao lên, cao hơn cả đỉnh tháp, bây giờ cô hoàn toàn có thể thấy những gì diễn ra ngoài đại dương sâu thẳm kia một cách rõ ràng với tầm nhìn xa rơn lúc nãy rất nhiều.

Lá cờ đen hình ngọn lữa phất phơ giữa gió...

-Cái đó là... ?

Chạy nhanh ra khỏi tháp, lớn tiếng kêu. -Kaima !.

Lập tức anh xuất hiện. -Vâng thưa cô chủ.

-Mau ra lệnh tất của mọi tàu quay về đảo... tập hợp các lãnh tộc lại... cả bạch đạo và trung lập... nhanh lên !.

-Có chuyện gì sao?. Nhìn vẻ hốt hoản của James, Kaima quả thật ngạc nhiên, chưa bao giờ cô như thế cả.

-Có phục kích của quân phản loạn !.

Quay đi. -Ko còn nhiều thời gian nữa... đi mau.

-Vâng !.

-Nam Phong Tử Y... thì ra cô đã biết trước rồi...

...

-Chuyện gì vậy...có phục kích của quân phản loạn sao ?.

-Hình như là thế...

-Nếu vậy là nguy rồi...

-Hay chúng ta rời đảo đi.

-Ý hay đó... hiện giờ chúng ta đâu có nhiều binh lực... nên về tộc trước rồi tính sau.

-Phải đó !.

-Uhm... tôi cũng thấy vậy.

Mọi người cư nhiên nêu ra ý kiến, tình hình hiện giờ có lẽ chạy là thượng sách.

-Im lặng đi... bây giờ có muốn chạy thì cũng ko được... quân phản loạn đến từ tứ phía... bây giờ chúng ta ko thể đi đâu được... chúng ta đã bị cô lập hoàn toàn !. James lớn giọng nói.

Mọi người ai náy đều im phăng phắt.

-Vậy thì phải làm sao đây... chúng ta hiện giờ ko đủ binh lực.

-Tôi đã cho người bảo những con tàu rời đảo quay lại rồi... dù gì thì họ cũng ko thể đi tiếp... chuyện cần làm của mọi người là liên lạc với tộc của mình và gọi cứu viện... mong là họ đến kịp.

-Trời ơi... sao lại là lúc này.

Mọi người ai cũng hồi hợp lo lắng chỉ riêng Thái Tư và các trương tộc của bạch đạo như Hwang tộc, Lee tộc, Song tộc là ko có đá động gì tới.

Thấy mọi người hầu như im lặng hoàn toàn James nói tiếp. -Nhưng binh lực chúng ta đang cũng ko bằng với đội quân phe phản loạn.

-Đúng rồi... NP tộc... họ đang ở trên đảo mà... ko lẽ họ ko giúp sao ?.

Câu nói này khiến tinh thần mọi người chấn tĩnh lại, nếu như có quân đội của NP bảo vể thì ko phải lo rồi.

-Đúng là họ đang ở trên đảo nhưng có lẽ hiện giờ có lẽ họ đang rời đảo rồi !.

-Ko thể... cô đã nói là ko thể rời đảo rồi mà.

-Phải đó... nếu vậy thì họ cũng sẻ quay lại thôi.

-Đúng đó !.

-Hừ... mọi người ngây thơ quá đó. Thái Tư đột ngột lên tiếng.

-Ông nói vậy có nghĩa là sao ?. Ánh mắt ai ai cũng đỗ dồn về phía ông.

-James Tudor... chắc hẳng cô biết rõ chuyện này chứ. Nói đoạn ông quay ra nhìn vào mọi người.

-NP tộc đến như thế nào về như thế náy...ko ai biết hành tung của họ.... ko ai biết họ đến bằng cách nào... ra sao.

-Khu rừng phía đông rậm rạp chứa đựng con đường bí mật...

-NP tộc là một tộc như thế nào?... các người nghĩ họ sẻ quay lại... nếu họ muốn đi thì ai ngăn cảng được... kể cả quân phản loạn... NP tộc tồn tại ko chỉ có hư danh... các người đã đánh giá thấp họ rồi đấy. Một loạt ông lạnh giọng tuôn lời.

-Vậy có nghĩa là sao ?.

-Có nghĩa là họ sẻ an toàn rời khỏi đảo vào ko quay lại vì Nam Phong Tử Y đã biết trước có quân phản loạn tấn công nên mới cùng người của tộc mình bỏ đi. James trả lời tiếp cho Thái Tư.

-Ko thể nào... NP luôn giúp chúng ta mà... với lại quân phản loạn lại là kẻ thủ của họ nữa !.

-Hừ... nực cười... đến bây giờ các người còn nghĩ họ sẻ giúp các người trong khi chính các người đã từng đồng ý giao tranh với họ sao... mối quan hệ giữ tộc NP và giới vampire đã nứt nẻ rồi... chính vì thế quân phản loạn mới có dịp tấn công !. Thái Tư thêm một lần nữa tuôn lời trách mắng.

-Vậy phải làm sao đây... làm sao bây giờ ?.

-Im đi... tôi ko tin ko có NP thì chúng ta ko đánh thắng quân phản loạn. James lạnh giọng.

-------------------------------------
 
N

natsume1998

Pass 5:​

Cánh cửa màu vàng lớn dần mở hé lộ toàn cảnh bên trong, nói là một còn tàu nhưng nhìn vào bên trong thì như một ngôi nhà sang trọng, rộng rãi có hai màu chủ đạo là vàng và trắng.

-Woa... lân đầu tiên mình thấy con tàu nào đẹp thế này. Quên bén đi hoàn cảnh hiện tại, thắc mắc trong đầu, một lòng trung thủy với cảm xúc đang dân trào trong lòng, nhưng Hong cũng ko phải là người duy nhất.

-Ừ... đẹp thật... NP quả nhiên có khác !. Tea Hin tiếp lời Hong nói.

Ko chần chừ, Uyên nhi dẫn mọi người đi qua toa khách đến toa bên cạnh.

-Cẩn thận đấy... đi theo mọi người đừng đi riêng nếu ko lạc là ko biết đường kiếm luôn đấy !. Từ trên Uyên nhi đi xuống chỗ Tea Hin và mọi người.

-Lạc gì chứ... chỉ có một hành lang duy nhất, có nhiều đường đâu mà lạc !. Tea Hin nói lại.

Đưa đôi mắt hình viên đạn về chàng trai bên cạnh. -Cậu thì biết gì mà nói hả... nếu ko tin thì cứ thử rồi sẻ biết.

-Thử gì chứ. Ko chịu thua Tea Hin cải lại.

-Thì có ngon đi trước đi... xem coi có đến được phòng hợp hay ko thì biết. Uyên nhi thách thức.

-Đi thì đi... sợ gì chứ. Kèm theo lời nói là hành động của anh, anh nhanh chóng bước lên.

Uyên nhi nói với theo. -Nói cho mà biết... trên tàu này có đến máy chục phòng, các phòng nhìn thế nhưng ko phải thế... ko bao giờ đứng yên một chỗ... biến hóa khôn lường... nếu mà lạc thì chỉ có nước chết... ngoài cung chủ ra ko ai có thể tìm thấy !.

Mặc dù đang đi nhưng tai vẫn hóng tai mà nghe, anh nghe tường tận mọi chi tiết lời nói của Uyên nhi, chân cũng từ đó mà chận dần cho đến khi dừng hẳn. Cùng lúc đó Uyên nhi và mọi người đi đến.

-Sao dừng rồi... ko đi tiếp đi ?. Uyên nhin khoanh tai lên giọng.

Gãi đầu. -Ờ thì... thì dù gì tôi cũng đến đây lần đâu... nên đi chậm để thưởng thức cảnh vật chứ !.

-Hừ... chỉ biết nói suông !.

Hong và Bo chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm.

Mọi người vẫn cư nhiên đi theo sự chỉ dẫn của Uyên nhi theo đường hành lang thẳng tắp ko một cua quẹo, đi ngan qua những cẳn phòng chứa nhiều điều kì bí bên trong sau những cánh cửa trắng trạm vàng lớn. Nhưng có vẻ những điều bí mật ấy đã thu hút chàng trai đi cuối.

Căng phòng với cánh cửa kì lạ mọi thứ trên tàu đều mang hai màu vàng và trắng nhưng ở đây nó lại là màu trắng và đen. Tách mình ra khỏi đoàn người một cách ko ai biết, mở dần cánh cửa ấy ra.

Đập ngay vào mắt anh là tấm hình lớn với kích vở bằng phân nữa bức tường dài, một khung hình rất lớn màu đen. Trong hình là ba đứa trẻ rạng rỡ nụ cười như ánh mặt trời, bên phải là cậu bé nổi bật với bộ đồ màu nâu, mái tóc vàng óng ánh cùng đôi mắt màu xanh, giữa là một cô bé với mái tóc dài như suối màu bạch kim nổi bật hơn là ở đôi mắt màu đỏ quen thuộc, cuối cùng là một gương mặt rất quen thuộc với mình, chính là anh lúc nhỏ, mái tóc màu đen huyền cùng đôi mắt cùng màu.

-Tara... Jus ?. Ngay lập tức anh nhận ra hai đúa trẻ bên cạnh mình, mỏi đứa trẻ đều có một đặt điểm riêng dễ phân biệt, nhất là nó, mái tóc dài màu bạch kim cùng đôi mắt màu đỏ của laọi ngọc xinh đẹp chỉ khác ở chỗ nụ cười rạng ngời ấy anh chưa từng thấy.

Anh có thể nhận ra cậu bé có mái tóc vàng vì Jus hiện giờ và cậu bé này rất giống, huống chi Tara đã từng nói Jus là bạn thân lúc nhỏ của cô.

Bước chân từ từ tiến vào sâu trong phòng, những khung ảnh từ từ hiện ra ngày càng nhiều, nhiều đến nổi ko thể tưởng, toàn là ba khuôn mặt quen thuộc nhưng có một điều cảnh vật trong những bức tranh này toàn là tuyết, một nền tuyết trắng xóa.

Anh như choáng ngợp, ngợp với những nụ cười thiên thần này, với những khung ảnh trắng đen kia. Bước chân như ko tự chủ, bước đến một bức ảnh, cô bé tóc bạch kim ngồi cạnh cậu bé tóc đen, bên cạnh hai người là hai người tuyết xinh xắn, anh nhận ra nó, y chang như người tuyết mà anh và nó cùng làm ở học viện, cứ như anh đang được nhìn thấy tác phẩm của anh và nó lúc đó.

Lăng yên nhìn những hồi ức từ bức tranh đi vào tâm trí để khoảng kí ức mà anh đã mất đi quay về.

-Yun...

Tiếng nói quen thuộc vang lên đằng sau.

Từ từ anh quay người, ở một cánh cửa khác trong phòng, nó, cô gái xinh đẹp mà anh yêu, cũng chính là cô bé xinh xắn với nụ cười hồn nhiên lúc bé.

Trong đầu anh, hàng loạt dòng kí ức trào về, từng chút một cho đến đoạn kí ức cậu bé tóc đen (Yun) đang bị dòng nước cuốn đi, và hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy là hai dòng lên trên bờ má nhỏ của cô bé đứng trên bờ.


-Y Y...


Ko gian như dừng lại, anh đứng lặng yên nhìn nó, hai người ko ai hé lên một tiếng, căng phòng kín im lặng ko một tiếng động.

Trái tim băng giá đóng băng một lần nữa rạng nứt, nhịp đập con tim dần dần mạnh hơn. Tuyến lệ như có một nguồn điện kích thích hoạt động sau giấc ngủ dường như vĩnh hằng.

Lần cuối cùng sau khi anh quên đi kí ức tuổi nhỏ cùng nó cũng là hai hàng lệ, và khi anh tìm lại kí ức cũng là hai hàng lệ ấy một lần nữa xuất hiện trên đôi má của cô bé anh đã yêu cả lúc nhỏ và cả bây giờ.

Lê bước về phía Yun, thật nhanh. -Yong à... .Giữ chặt tấm lưng to lớn như ko thể để nó một lân nữa vụt khỏi tầm tây.

-Cuối cùng anh cũng nhớ... Yong đã quay về rồi !.

-Phải... Yong đã quay về... về bên cạnh Y Y để thực hiện lờ hứa năm ấy... mãi mãi bên cạnh Y Y ko bao giờ xa rời.

...

Tình hình ngày càng căng thẳng thì Kaima chạy vào.

-Cô chu...

Nhìn anh James lạnh giọng. -Sao người lại về đây... ko phải ta bảo người gọi mọi người về sao.

-Tôi đã thông báo cho các tàu quay về bến...

-Nhanh vậy sao ?.

-Nhưng... chỉ những đợt tàu còn gần bờ... còn những tàu đi trước thì...

-Thì sao hả ?.

-Thì... ko về kịp nên đang giao chiến với quân phản loạn !.

Sau lời nói của anh mọi người bắt đầu lo lắng ko nguôi.

-Làm sao bây giờ... có nên tiếp ứng cho họ ko ?.

-Nhưng với binh lực hiện giờ của chúng ta liệu có thể... lỡ ko may bại luôn thì sao.

-Nhưng ko tiếp ứng thì ko lâu sau quân phản loạn cũng tấn công vào.


-Phải đó... chi bằng cùng hợp sức với mọi người tấn công còn hơn.

Đứng lặng yên nhìn mọi người nêu ra ý kiến, có lẽ ngoài cách này ra thì ko còn cách nào hữu dụng hơn trong tình thế bây giờ, đã ngồi vào cái ghế chủ tịch hắc đạo này rồi thì đâu phải chỉ lo cho riêng mình được.

Các con tàu vừa cập bến một lần nữa rời bến tiến thẳng đến trận hỗn chiến phía biển xa.

...

-Y Y à...

Buôn tay khỏi tắm lưng cứng cáp của Yun, nhẹ nhàn ngước lên nhìn. -Sao ?.

-Thật ra em gọi mọi người đến gấp như vậy là vì lý do gì vậy ?. Ko vòng vo anh đi thẳng vào vấn đề đã thắc mắc từ lâu, đôi mắt đen huyền cư nhiên nhìn vào đôi người đối diện ko một đắng đo.

Khuôn mặt vui mừng thấm thoát biến đổi, trầm đi, lạnh dần.

-Ko biết được ko ?.

...

-Cô chủ... thuyền của Against (ý quân phản loạn) ở phía trước cách chúng ta ko xa... những lá cờ màu đen hình ngọn lữa phất phơ giữa trời nhiều đến ko tưởng, xuất hiện khắp phía như một vòng tròn bao lấy vùng biển này.

-Tấn công !. Lớn giọng cô nói.

-Thật ko ngờ là có ngày chúng ta phải đánh nhau với Lords. Ba Yun thở dài.

Thái Tư, ba mẹ Yun, Tea Hin, Bo, Woo đi một chiếc tàu khác, lặng lẽ ko đẩy nhanh tốc độ dường như ko hề muốn đi đến con đường phía trước, Thái Tư với tâm can bất an đang đè nặng, hướng đôi mắt về phía trước, nơi những con tàu đang lần lượt xong thẳng giữa biển cả mênh mong.

-Trận chiến năm xưa nay lại tái diễn... ko biết giới vampire có vượt qua được ko... mong là kì tích sẻ xuất hiện. Thái Tư luôn giữ vẽ trầm tư từ khi rời khỏi đảo. Nổi bất an ngày cang xâm lấn, để diễn ta hết tâm trạng của ông thì chỉ cần hai chữ "hỗn độn"

Bàn tay nhẹ nhàn đặt lên vai, bàn tay cứng cáp thô sơ của giới nam nhi bất ngờ đặt lên bờ vai cô độc của ông.

Bất giác nhờ bàn tay này lại làm ông thoát khỏi tâm tư u sầu quay về với thực tại, khẽ thở nhẹ khi xác minh được chủ nhân của bàn tay đó.

-Là ông đấy à !?

-Ừ... ông ko sao chứ ?... lâu rồi tôi mới thấy tâm trạng này của ông.

-Hà... giờ thì thấy rồi đây... chuyện đến nước này thì tâm trạng tôi bình thản sao nổi.

Rời khỏi thành tàu đi đến gần người đàn ông đó.

-Kang Hi... chúng ta đã ko cùng nhau chiến đâu bao lâu rồi nhỉ ?. Ông mĩm cười, nụ cười của một mãnh sói sắp xong pha, bí ẩn, đầy thách thức.

-Cũng quá lâu rồi... để xem ông còn được như trước ko. Kang Hi - ba Yun cũng đáp trả ông bằng một nụ cười tương tự.

----------------------------------
 
N

natsume1998

Chương 89: Trận Chiến Cuối Cùng.
-Cũng quá lâu rồi... để xem ông còn được như trước ko. Kang Hi - ba Yun cũng đáp trả ông bằng một nụ cười tương tự.

-Còn chúng tôi nữa chứ... hai người định chơi đánh lẽ à ?. Từ sau, một giọng nói khác vang lên, ba thân ảnh cao to chẳng kém, mõi người đều toát lên vẻ tự tin hùng hồn trấn áp trời cao.

Giữa trời xanh, con tàu dập dồ nhô trên biên rộng, gió cuồn cuộn thổi, năm đôi mắt cương nghị cùng chung chí hướng một lần nữa tái hiện, năm chiến binh của bạch đạo nổi danh một thời nay lại tái hợp và cùng nhau chiến đấu để bảo vệ nền hòa bình cho loài vampire, bào vệ sự yên ổn cho nhân loại mặc dù ko biết con đường phía trước sẻ ra sao.

-Được !... chúng ta hay một lần nữa bảo vệ vùng đất này... bảo vệ mọi người... giữ vững sự tôn nghiêm mà bao người phải bỏ mạng để dành lấy... chính nghĩa sẽ mãi mãi trường tồn !. Đã thấy trong mắt ông ko còn là nỗi lo sầu của vài phút trước, giờ ko chỉ ông mà cả năm người: Song Nam, Lee Ron, Hwang Yon, Kang Hi và ông - Thái Tư cùng nhau quyết trận sinh tử với Against.

Trong vụ trụ tồn tại ba giới song song với nhau, mỗi giới đều ảnh hưởng đến sự tồn tại cho nhau, như một vòng tuần hoàn khép kín.

Thiên giới do đội quân thiên thần trấn giữ đứng đầu là Thiên Đế, nỗi bật với 7 sắc màu (màu của cầu vòng). Ma giới do đội quân Ác quỷ nắm giữ đứng đầu là Ma Đế, nổi bật với màu đen huyền bí (màu của bóng đêm). Trong dẫy ngân hà chỉ duy nhất một hành tinh có sự sống, hành tình màu xanh duy nhất có nước và cũng là nơi tụ hội những giống loài bật nhất tam giới trong đó có vampire, loài được xem là đội quân bất tử của Hạ giới.

Vampire là sự kết hợp giữa Thiên thần và Ác quỷ, trong ác có thiện, trong cái thiện có sự dũng mãnh, trong cái dũng mãnh ấy là sự khác máu vốn có.

Nhưng trong vũ trụ này, ko chỉ tồn tại ba giới mà nó còn có một thế giới thứ tư đầy bí ẩn, nơi tập hợp nhiều loài mà ko có con người, nơi các chiến binh thần thoại trú ngự, nơi họ đánh giấc ngủ chờ đợi sự đánh thức của nhân loại, khi thế giới tràn đầy tiếng khóc bi thương, tiếng ai oán thì những đôi mắt nằm sâu trong tim của những chiến binh sẻ hé mở, những chiến binh Nam Phong sẻ cùng "người" dang tay cứu lấy chúng sinh thoát khỏi con tim đen tối của ác ma.

Khi tà ma xâm chiếm tam giới hành tinh tưởng như trong suốt ấy sẻ xuất hiện, đội quân màu trắng sẻ xuất hiện như truyền thuyết...

Khi đời hỗn độn... khi máu phải chảy...
Màu xanh của biển... của trời...của đất,
Của hắn... của địa ngục tâm tối,
Thiên đàng sẻ mở cửa cầu vòng,
Cùng sắc màu của nhân loại,
Lẫn lộn trên từng đợt sóng dữ,
Khi những tiếng than khóc phải bật ra...
Thì gió sẻ đưa tiếng gào thét đến tai người,
Để đôi cánh màu trắng của người sẻ vương cao,
Cầu vòng sẻ hồi sinh... đất trời về nguyên thể,
Máu ko phải đổ... lệ ko phải rơi,
Cửa địa ngục sẻ mở... dìm hắn vào ngọn lữa bất diệt,
Cứu lấy thế gian.

-Mong sao truyền thuyết này là sự thật để giúp thế gian yên bình...

Các còn tàu hướng thẳng đối phương mà tiến, trên mặt biển đã đầy ấp những chiếc tàu treo cờ đen cờ đỏ của hai cánh quân, giới vampire giờ ko còn hắc - bạch mà chỉ còn những chiến binh hùng dũng xong trận và quân Against.

-Tiến lên !... chúng ta ko thể thua bọn Against... nếu chúng là chống phá (Against) thì chúng là sẻ là Attack (công phá)... hãy chứng minh cho chúng thấy chúng ta mới chính là đội quân bất tử thật sự !. James, bỏ đi lòng câm hận về tình cảm riêng tư của mình, bỏ đi những cái ganh tỵ của đời mà dóc tâm vào cuộc chiến sống còn này.

-Coi bộ James đã quyết tâm... chúng ta cũng nên làm gì đó chứ. Tiếng của James vừa dứt thì sau năm người đàn ông dũng mãnh là bốn người phụ nữ có cá tính ko kém gì.

-Bà ?... sao bà... .Kang Hi nhìn vợ mình, người vốn có tính cách khó gần đang vận trên người bộ chiến y của năm xưa cùng vợ của Song Nam (mẹ Bo), vợ của Lee Ron (mẹ Woo, Hoo), vợ của Hwang Yon (mẹ Tea Hin).

-Sao gì mà sao... ko lẽ ông kêu tôi nhìn ông đi đáng nhau à.

-Tôi cứ tưởng... .Kang Hi cười nhẹ, vừa mở miệng nói vài lời thì.

-Ông đừng lo... công ra công... tư ra tư... tình hình này tôi ko rãnh đâu lo máy chuyện tình cảm của Yun... với lại James còn dám xong trận... tôi đây mang danh là trưởng bối mà đứng xem sao được chứ.

...

-Chủ nhân... xem ra bọn Attack đã đồng lồng rồi... trận chiến này sẻ gây cấn lắm đây !. Lão Back cùng Lords chứng kiến sự đoàn kết ngày một chặc của Attack mà ko một lo sợ ắc ông biết dù có thế cũng ko ảnh hưởng gì đến đội quân đang ồ ạt kéo đến của ông.



-Tất nhiên rồi... tuy phục thu là quan trọng nhưng phục thù mà dễ dàng quá thì sẻ nhàm chán... phải mạo hiểm mới có được cảm giác chiến thắng thật sự chứ.

-Chủ nhân người thật sáng suốt.

-Vậy còn Nam Phong tộc... nhỡ giữa chừng bọn chúng tham gia vào cuộc chiến này thì sao ?. Lão Back mạo mụi nói ra suy nghĩ của mình.

-Hừ... ta biết ngươi lo chuyện gì rồi... nhưng ta ko tin với những chuyện đã xẩy ra Nam Phong tộc còn chịu ra tay giúp đỡ những người đã ko xem chủ nhân của mình ra gì... huống hồ Nam Phong Tử Y cũng đâu thích gì giới vampire... ta biết nếu ko vì lời hứa của tổ sư cô ta thì cô ta đã hủy giao ước giữa gia tộc mình với giới vampire từ lâu rồi.

Đứng dậy ông đi ra ngoài boong tàu nhìn sự hùng vĩ hiếm có trước mặt, một cảnh tưởng sẻ đi vào lịch sử và người sẻ chứng kiến lịch sử đó là ông hay là họ.

-Người làm nên lịch sử chắc chắn sẻ là ta !.

...

Những chiếc tàu chiến của Against và Attack tiến lại gần nhau, từng đợt từng đợt người trong tàu bay ra ngoài giao chiến, người thì trên tàu người thì phi thân lên ko, kẻ thì trên mặt biển kẻ thì trên đỉnh tàu, chỉ cần có chỗ đứng là có người giao chiến với nhau, trận chiến chỉ mới bắt đầu mà đã sôi nổi ko kém gì những giây phúc cuối cùng của các cuộc chiến, nhưng mặt biển bây giờ ko quá chật kín, nó sẻ ra sao khi quân tiếp diện của Attack đến, liệu quân Against đã hết chưa hay vẫn còn nữa chỉ là chưa ra mặt.

-Let's Go !... tiến đến đánh tan bọn Against !. Thái Tư hùng hổ ra khẩu lên, 9 người với bốn cặp vợ chồng nổi danh cùng chủ tịch bạch đạo lừng danh giờ lại tham gia vào trận chiến định mệnh này, kết quả sẻ ra sao chỉ trong chờ vào vận may do trời sắp đặt.

...

-Yong à... . Đôi ngư màu đỏ ko ngần ngại hướng ánh nhìn níu kéo về đối phương, một đôi mắt tưởng chừng sẻ ko bao giờ thấy được cảm xúc bên trong.

-Đừng đi... . Nằm chặt lấy bàn tay to lớn, giữ nó như ko muốn nó rời đi, một cung chủ quyền uy nổi tiếng ko có trái tim, lòng tự trọng cao còn hơn trời mà giờ lại dùng đôi môi của mình phản bát tất cả mọi thứ.

Đôi mắt đen huyền đắn đo nhưng lại khiên quyết, nhìn đôi tay nhỏ nhắn tưởng như ko sức lực đang nắm thật chặt tay mình lòng anh ngày càng hỗn độn, tuy ko nỡ nhưng sự tình hiện giờ ko cho phép anh yếu lòng.

-Đi thôi Yun... ko thôi sẻ ko kịp mất. Bo lớn tiếng gọi từ ngoài cửa.

Bàn tay nhỏ nhắn thêm một lần nữa giữ chặt, cài lắc đầu biểu ý lời nói của cô.

-Y Y à... ta ko thể... .Đặt tay mình lên tay nó.

-Yong ?. Nhìn anh rồi nhìn bàn tay to lớn đang dần tách ra khỏi tay mình, dần vụt khỏi mình tới khi những ngón tay cuối cùng cũng lạnh lùng rời nhau.

-Yun... cậu... .Nhìn Yun đang quay người, nhìn cô bạn thân đang đứng lặng yên dỏi theo, nhìn sự việc đang diễn ra, Hong thật sự thấy đau lòng thay cho cô bạn của mình, muốn trách khứ Yun những cô ko có quyền với lại Yun làm thế cũng ko có gì sai, anh chỉ có lỗi với tình yêu của nó thôi.

-Yun... đi thôi !. Lần này là Tea Hin, anh đứng ngay cửa nhìn vào, tuy ko muốn nhưng ko thể, anh phải có lỗi với nó lần này.

...

Chiếc phi tàu nhỏ từ trên cao, trong nền trời xanh đột ngột bay ra thẳng tiến đến nơi đang dần trở nên hỗn độn phía trước. Tea Hin chần chừ quay lại nhìn, cái anh thấy chỉ là một màn nền xanh mây trắng ngoài ra chẳng có gì, còn tàu của NP cũng chẳng thấy đâu.

"-Quả thật là ko thấy tàu của chị Tara đâu... kì diệu thật ! "

Rồi nhìn Yun, anh đang lặng im ngồi cạnh Bo đang lái tàu, nhìn thoáng qua cũng biết vì sao, nhưng anh đang cố che giấu, cậu biết anh chọn quyết định này ko dễ dàng gì.

...

Người đã đi nhưng mắt vẫn hướng của dỏi theo mặt dù là vô vọng, trái tim thêm một lần nữa đau nhói, tâm cang như rĩ máu, mọi vật xung quanh mờ dần, âm thanh xung quanh cũng trở nên khó nghe, tai lùng bùng nhức nhói, đôi ngư chỉ muốn khép lại vì quá nặng.

Cả thân người trãi dài trên nền gạch lạnh tanh, chỉ nghe thoán qua bên tai tiếng hốt hoản của mọi người, tiếng la lớn của cô bạn Hong đang cố lây người mình, khuôn mặt lo lắng của TĐHP và cuối cùng là mọi thứ tối dần rồi chìm hẳn vào màn đêm của ý thức.

Căng phòng chứa nhiều bình hoa bạch hồng, chiến giường băng quen thuộc, cô gái xinh đẹp lạnh lùng năm trên cách đó là những khuôn mặt quen thuộc cùng một ông lão với bộ râu bạc dài.

-Pháp lão... cung chủ sao rồi ?. Uyên nhi lo lắng hiện rõ trên mặt, cố theo từng cử chỉ của ông để hỏi về chuyện vừa xẩy ra, cô ko tin chủ nhân của mình lại dễ dàng ngã quỵ như thế, chắc là phải có chuyện gì mới ở đây.

Ông đi lại ghế cùng TĐHP, Hong và Uyên nhi, nhìn ông trầm tư vậy mọi người càng ko thể ko lo lắng.


-Cung chủ vốn là người miễn nhiễm với bênh tật nhưng qua chuyện lần này chứng tỏ người đang bị di chứng do phong ấn được giải nên tâm tính sẻ ảnh hưởng trực tiếp tới sức mạnh của người... và nhất là sức mạnh mới của đôi cánh thứ ba... chuyện này tôi cũng ko thể biết sâu hơn vì đây là trường hợp đầu tiên tôi thấy... nhưng tôi chắc chắn rằng chuyện này ko hề có lợi mà ngược lại rất có hại cho nguyên thần của cung chủ.

 
N

natsume1998

...

Trong đám đông của hỗn chiến, 9 thân ảnh đang hiên ngan xông tới, ko ai ngăn nổi, sóng biển ko lúc nào yên ổn, khí trời đẫm mùi máu tanh, gió cuồn cuộn thổi, làm cho mùi tanh của máu tươi xong đến mũi kích thích tứ chi của loài vampire, máu càng đổ nhiều người càng hăng sức, điên cuồng tấn công. Từng nhát kiếm nhanh chóng xé toạt đối phương thành nhiều mảnh.

Nhưng sức của một sao địch lại trăm, nhìn đâu đâu cũng là quân Against vì bọn chúng đông hơn Attack, sức lực cũng có giới hạn huống chi họ giờ đầu còn như trước, tuy ko kém nhiều nhưng vẫn ko đủ sức nếu cứ kéo dài tình hình một đánh mười này mãi.

-Hừ... ta ko tin là ko giết hết bọn Against các ngươi !. Lee Ron - ba của anh em Hoo và Woo, tuy sức giảm khá nhiều những miệng vẫn ko ngừng hoạt động nhắm kich thích ý chỉ mọi người xung quanh.

-Tiến đến lấy đầu của tên Lords !. Ông hô to.

James cùng Kaima tham chiến ở gần đó, nghe tiếng hô to của Lee Ron cũng hướng thẳng đến mục tiêu là người đàng ông cao to phía xa trên boong tàu.

9 người dùng tốc độ và sức mạnh của mình đánh gục những kẽ cảng đường và cũng nhờ James và Kaima dọn bớt một phân nên mọi người đến chỗ của ông rất thuận lợi, 9 cặp mắt hằn lên tia giận dữ, lữa ko ngừng bóc cháy trong tâm can giục chân tay hoạt động.

Chưa kịp chạm trán với Lords thì lão Back đã xuất hiện cùng một toán quân xong thẳng bao vây 9 người lại, những tiếng va chạm của các thanh gươm với nhau vang lớn cả một vùng biển trời, những thanh gươm với luồn sức mạnh phừng phực như lữa bóc trên với nhiều màu sắc khác nhau lạnh lùng chém ko một nhân nhượng.

Nhưng sức cô lực cạn, Attack nhanh chóng trở nên yếu thế vì lực lượng ít mà nhân tài chẳng thấy đâu, 9 anh hùng nổi trọi nhất cũng đang vất vả với lão Back và quân của lão, James và Kaima cũng đâu thể làm gì lớn ngoài việc giết được bao nhiêu thì giết chứ với sức vài người như thế mà đội quân của Against lại đến máy chục nghìn trong khi Attack chỉ vỏn vẹn vài nghìn.

Những giọt mồ hôi từ từ tuôn theo thời gian, số lượng quân Attack ngày một ít tuy quân Against cũng giam ko kém gì bên Attack, nếu cứ đà này sau một thời gian quân Attack sẻ chẳng còn bao nhiêu. Nhưng đó chỉ là nếu vì trời luôn ko triệt đường người, sau bao lâu giữ chân bọn Against chờ quân cứu viện cũng thành công, phía đằng xa những con tàu chiến treo các ngọn cờ của các gia tộc đã ló dạng, dẫn đầu chính là chiếc phi tàu nhỏ đang phóng với tốc độ nhanh đến chiến trận.

------------------------------------------------------

Những con mắt mong đợi cuối cùng đã thỏa mãn, vui mừng hân hoan khi cứu viện đến, chỉ biết tung hô hò hé theo cảm hứng mặc cho trận chiến ko lúc nào ngừng.

-"Hừ... cũng nhanh đấy". Hướng ánh nhìn về phía chiếc phi thuyền dẫn đầu, miệng khẽ hé cười, một nụ cười huyền bí ẩn chứa ác tâm dữ dội. -"Vậy thì ta sẻ ko cần tốn thời gian với các ngươi... tự tìm đường đến chỗ chết !".

Quân cứu viện đến, sức Attack ngày càng hăng, 9 chiến binh dũng mạnh một thời tiếp tục xông pha, thẳng tiến tàu của Lords mà đánh.

-Đừng quá vui mừng... các người nghĩ có quân cứu viện thì sẻ thắng sao ?... haha.... . Trong thấy cảnh vui mừng của mọi người, sự hăng sức của quân địch lão Back ko những ko lo âu, sợ hãi mà còn cảm thấy hăng hái, điều này mang đến cho mọi người trong phạm vi gần đó phải mang thêm một nỗi bất an trong lòng.

-Ông ta sợ quá hóa điên hả ?. Mẹ Yun tròn mắt nhìn lão Back đang cười to thể hiện sự oai hùng của mình.

Chém tên Against trước mặt, mẹ Bo đến gần. -Tôi ko chắc... nhưng có lẽ thế !.

-Hai người cũng rãnh thật... còn thời gian mà nói chuyện à. Giờ là mẹ Tea Hin bay đến.

-Mặc kệ hai người họ... cũng tại lão Back tính khí thất thường thôi. Cuối cùng là mẹ Woo và Hoo.

Nhìn bốn người phụ nữ đang đứng tự nhiên nói chuyện mấy người đàn ông bên đây lại chột dạ, mình thì đang mệt mỏi với đám lâu la còn họ thì nói cười vui vẻ, ba Yun nói với. -Này phu nhân... bà muốn nói gì thì cũng phải đợi qua lúc này rồi hãy nói... mau đến phụ tôi một tay này.

Quan cảnh bên dưới thật nhộn nhịp nếu như ko phải là chiến tranh người khác nhìn vào cứ tượng hội chợ ko chừng, tàu chiến rãi rác khắp nơi, thây ma phơi đầy trên biển, máu nhộm đõ cả nền biển trong xanh.

-Quái lạ... sao quân cứu viện đến rồi mà nhìn quanh vẫn thấy quân Against đông kín. James nói thầm.

-Kaima... ngươi có thấy tình hình này hơi bất ổn ko. Cô liền quay sang chàng trai luôn kề sát mình.

Anh ko nói gì, chỉ gật đầu rồi đảo mắt nhìn xung quanh.

-Ko những quân ta tăng mà quân Against cũng ngày một tăng ko kém... nhưng ko biết tại sao.

-Nếu ko biết thì đừng tìm hiểu nữa... lo mà đánh đi anh chàng tóc dài à !. Từ sau tiếng nói nhí nhảnh của Tea Hin vọng tới thật mạnh mẽ, sau là những thân ảnh cao to bay vụt qua Kaima và James đến chỗ 9 người phía trước.

-Tea Hin ?. Nhìn Tea Hin bay ngan qua mình rồi quay sang nhìn Yun đang song song với Tea Hin tiến đến phía trước. -Yun ?... chẳng phải các người đã...

James lấp bấp khi thấy những khuôn mặt tưởng chừng ko thể xuất hiện kia. Đáp trã cô là ánh mắt vô hồn của Yun, ánh mắt làm cô khẽ khiếp sợ.

Nhìn hai bức tượng đứng như trời tròng kia Bo nói. -Cô nghĩ sao khi cha mẹ chúng tôi còn ở đây... tôi ko phải là cô nên ko thể ko quay lại. Rồi bỏ mặt hai người tiến đến với 9 người kia cùng Tea Hin và Yun.

-"Nói vậy có nghĩa là NP Tử Y đã rời khỏi đây... rời khỏi trong hoàn cảnh này mà ko ai biết sao ?... hơ ?... cô thật ra là cái gì hả?".

...

-Cung chủ... người ko sao chứ... người làm em lo quá !. Uyên nhi lo lắng hỏi khi nó vừa hé mắt.

-Phải đó Tử Y... cậu cảm thấy trong người sao rồi ?. Đến lượt Hong.

Nhưng đáp trả lại lời hỏi han của hai người là sự im lặng đến đáng sợ, nó vẫn nằm đó, nắm cứ mở trân trân nhìn lên trần.

-Tử Y à... cậu nói gì đi chứ !.

-Phải đó cung chủ... người đừng im lặng như thế... em sợ quá.

-Ra ngoài !. Chỉ một câu ngắn gọn, thật lạnh lùng và khó đoán.

-Cung chủ ?!.

-Ta ko muốn lập lại lần thứ hai.

Thở dài nhìn cô bạn xin đẹp đang yên phận trên tảng băng lớn luôn có những làn khói lạnh bóc bên rồi quay người cùng Uyên nhi lặng lẽ rời bước.

-Đi thôi Uyên nhi... Tử Y cần sự yên tĩnh... chúng ta ko nên quấy rối.

Căn phòng tĩnh lặng đến lạnh người, cái tĩnh lặng này khiến người ta có cảm giác buồn buồn lại pha thêm một chút cô quạnh xen lân thêm vài vị chua chát của vị tình.

Bàn chân trần nhẹ nhàn lướt trên mặt sàn lạnh tanh, bước đến cánh cửa bảy sắc đang trơ trọi đứng giữa phòng, là một trong những cánh cữa kì dị nhất trong số tất của cánh cửa, màu đen là cửa cấm vì nơi đó lưu trữ nhiều kỹ niệm của kí ức thời tuổi thơ, còn cánh cửa này, nơi ko ai được phép đặt chân tới, vì nó ko hề gắng kết cùng một căng phòng nào và ko bao giờ xuất hiện nếu ko có ý chỉ của chủ nhân, nó chính là cánh cửa tâm linh kết nối với một thế giới mà ko ai được phép đặt chân tới, ko ai biết đến sự tồn tại của thế giới này, thế giới của người đã khuất.

Mở nhẹ cánh cửa, hé lộ vành sáng rồi đi vào trong, để cánh của đóng lại khuất đi thân người nhỏ nhắn của mình.

Cả căn phòng giờ mới thật sự yên tĩnh khi ko một người hiện diện, chỉ lẽ lôi một cánh cửa đủ màu, chiếc giường băng lại ko có chủ, lặng lẽ bóc từng làng khói trắng tràn ra khu vực gần đó, những làn khí trắng lạnh giá và dễ tan.

...

Cánh đồng bồ công anh trãi dài đến tận chân trời, ko thấy đâu là đích, gió nhẹ cứ lặng lẽ thổi, hoa bồ công anh lung linh nương theo gió mà hòa mình vào ko khí, vào nền trời xanh ngắt.
 
N

natsume1998

Lướt mình trên cánh đồng bát ngát màu xanh lá của cây cỏ, màu trắng tinh khiết của loài hoa bồ công anh, tất cả được đệm thêm một màu xanh dương của nền trời. Đôi mắt lạnh lùng cứ thế mà hướng theo những cánh bồ công anh đang bay, chân cứ bước đến, ko biết chừng nào ngừng, đôi chân trần nhỏ bé.

-Bạch nhi... con đến đấy à. Tiếng nói dịu dàng của một người phụ nữ vọng lại phía sau.

Mái tóc màu bạch kim ngắn ôm lấy khuôn mặt, đôi mắt màu đỏ của loại ngọc rubi, nụ cười hiền hòa dịu dàng nỡ trên khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ sau lưng, ko nhìn nhưng nó có thể hình dung bởi vì hình ảnh này ko bao giờ nó quyên, ko bao giờ ko nhớ đến và mãi mãi ko thể biến mất khỏi tâm trí của mình.

-Bồ công anh... loài hoa mẹ thích nhất... con thì thích màu trắng của nó... còn cha thì lại thích nhìn mẹ bên cánh đồng hoa trắng này.

Gió thổi mạnh dần, đẩy loài bồ công anh bay cao hơn. Đưa mái tốc dài uốn lượn bay theo nhịp gió.

-Con lại buồn phiền chuyện gì à... con gái !.

-Mẹ à... tại sao hôm đó hai người lại quyết định như thế... nếu cha cứ mặc cho chuyện đó xẩy ra thì cũng đâu có sao... ko sao hết... nếu thế thì tốt rồi.

Bước đến, ôm lấy đứa con gái xinh đẹp của mình, cảm nhận tấm lưng lạnh lẽo đang ấm lên từng hồi.

-Nếu ko vì con... nếu ko vì sợ ông ta phá hoại "nó" hai người đâu phải dùng cái chết để giữ an toàn cho "nó".

-Vậy con nghĩ mẹ nên bỏ mặc cha con... hay cha con phải đứng nhìn con sẻ phải rời xa chúng ta một ngày ko xa... bật làm cha làm mẹ thì sao có thể làm thế và nhất là với bạch nhi xinh đẹp của mẹ chứ.

-Có thật là người làm cha làm mẹ sẻ sẵn sàng hy sinh tất của vì con mình ko ?.

-Đúng vậy... tất cả... cho dù đổi cả mạng sống của mình... và người làm con cũng có thể bất chấp tất cả để cứu cha mẹ mình thoát khỏi nguy hiểm... đời vốn là thế mà con.

-Bất chấp tất cả để cứu cha mẹ mình thoát khỏi nguy hiểm... kể cả phải làm tồn thương người khác sao ?.

Bà lại mĩm cười, xoay người nó lại, nhìn thật kỉ khuôn mặt mà bao người hằng mơ ước, vuốt nhẹ mái tóc dài luôn phản phất mùi thơm thuần khiết của loài bạch hồng.

-Mẹ thích nhất là mái tóc này của con... nó luôn dài mượt và có hương hoa mà con thích nhất... ko biết đã bao lâu mẹ ko chải tóc cho con rồi nhỉ... con gái của mẹ thật xinh đẹp... trong dòng tộc chúng ta ai cũng mang một vẽ đẹp muôn người đều ao ước nhưng có lẽ con là người đẹp nhất... là người mà ko một ai muốn làm tổn thương... nhưng chuyện đời khó đoán... tình người vẫn còn... đôi khi con người cũng phải biết cách lựa chọn... chọn cái nào là đúng... là hợp lý... con phải biết mở lòng mình... hãy cố chấp nhận sự thật... và biến nó thành hạnh phúc chứ ko phải để nó làm mình tôn thương.

...

-Uyên nhi sao cô lại đứng đây... cung chủ đâu ?. Phong bước đến hỏi, sau anh là ba người còn lại của TĐHP.

Thật nhẹ cô cuối đầu hành lễ. -Cung chủ đang ở bên trong... người ko cho ai vào hết.

-Đã lâu chưa ?. Ko hỏi lý do, ko hề tỏ một bất kì biểu hiện nào, người đứng đầu của TĐHP.

-Ơ cũng được một lúc rồi... Đại pháp sư... có chuyện gì sao ?.

-Ta có chuyện cần gặp cung chủ... mở cửa đi.

-Vâng !.

-Ơ có chuyện gì thế... chẳng phải Tử Y ko cho ai vào trong hay sao. Từ xa Hong đi đến, trên tay còn cầm một mâm đồ ăn nhẹ.

-Nhưng cung chủ đâu có nói là ko cho chúng tôi vào... với lại chúng tôi có chuyện cần nói... cô có quyền gì mà nói. Phong giọng hách dịch nói, ko quá bất ngờ vì anh luôn như thế với người lạ.

Sau lời nói của anh là tiếng "BỐP" vang âm ĩ trên đường hành lang.

-Này Nguyệt... em điên hả !?. Phong quát lớn, cô bé vừa cho anh một đòn ê ẩm.

Kéo tai Phong lại kề sát miệng mình, vì Nguyệt ko đủ chiều cao nên chỉ có thể kéo xuống chứ ko thể chòm lên. -Anh mới điên đấy... chị ấy là bạn thân của cung chủ... anh là gì mà lớn tiếng hả... bạn thân của cung chủ mà ko là gì hả... nhớ đấy... là "bạn thân" đó !. Và hét lớn vào đôi tai đang bị kéo xuống một cách mạnh bạo.

-Aaaaaa !!!!.... em điên hả ?. Xoa xoa vành tau đỏ ửng. -Trời ơi thế là đi toi cái lỗ tai của mình.

Liếc đôi mắt phực lữa qua cô bé đang nỡ nụ cười hiền dịu với Hong. -"Ta sẻ phục thù !"

-Chị đừng để ý đến anh ấy... tâm thần anh ấy hay ko ổn định... phát bệnh lên là thế... thông cảm nha chị Hong.

Hong ngớ người chỉ biết gật gật vài cái, TĐHP ko lạnh lùng như lời đồn mà cô nghe, còn hài hơn của bình thường.

-Này Nguyệt... em nói ai bệnh hả. Phong quát to, quay qua Danh. -Danh... em nói lí lẽ dùm anh cái đi.

Danh nãy giờ im lặng, cậu bước đến cạnh Nguyệt. -Chị Hong đừng nghe lời Nguyệt nói... con bé còn nhỏ ko biết nhiều nên nói thế... .Khẽ mĩm cười.

Phong cười nức nỡ. -Phải đó... chỉ có Danh là ngoan... Nguyệt... em nên học hỏi đi !.

-Hừ... ai còn nhỏ chứ.

Danh tiếp tục cười nhẹ. -Chị Hong... anh Phong là người tốt và ko phải là người hay phát bệnh như Nguyệt nói... bệnh tình của anh ấy chỉ lâu lâu mới bọc phát thôi.

-Cái gì ?... thằng này... nói cái gì hả ?. Phong gậm gừ.

-A ahaha...haha... .Ôm bụng cười nức nỡ như đang thêm dầu vào lữa.

Nói đoạn Danh xoay người tỏ vẻ u buồn. -Thật tình... em cũng khổ tâm với căn bệnh này lắm.

-Trời ơi !... địch đã có đồng minh !. (địch ở đây ý chỉ Nguyệt)

-Ahhahah... mắc cười quá.... haha... hahaaaa....

-Thồi được rồi... đừng đùa nữa... đi thôi !. Từ trong Thiên bước ra, trong khi mọi người đang nói chuyện ở đây anh đã lặng lẽ vào trong một mình.

-Ở sao vậy anh... cung chủ nói gì ?. Nguyệt trở lại vẻ nghiêm túc.

Nhưng Thiên lại ko nói gì bà lạnh lùng lê bước. Nguyệt và Danh tò mò đi theo bỏ lại Phong đang tức đến ko nói nên lời.

Hong nhìn theo dáng của ba người đang đi rồi quay qua nhìn Phong thì lập tức anh nhào đến trước mặt cô. -Ko phải như thế... cô hãy quên những gì hai đứa kia nói... tôi hết sức bình thường... người chàng trai mà bao cô gái mơ ước... tôi ko có bị bệnh. Rồi vụt chạy theo ba người kia.

...

-"Nếu em đã muốn như thế... nếu chuyện này có thể giúp ích được cho em thì anh sẻ làm... nhưng xin em đừng như thế... nụ cười của em anh vẫn còn nhớ... anh mong sẻ có ngày lại được thấy nó... tuy đó ko phải dành cho anh ".

--->
-Thiên... đấy là tiểu cung chủ của chúng ta... sau này con sẻ giúp sức cho người !.

Nhìn bóng dáng của cô bé đang nhảy múa đằng xa, cậu bé với bộ y phục màu xanh chỉ biết thơ thẫn nhìn xem.

-Xin chào... em là Nam Phong Tử Y... anh là Thiên đúng ko... hihi... rất vui được biết anh... sau này anh có thể gọi em là Y Y hay là bạch nhi cũng được !.

Nụ cười xinh như ánh mặt trời, đẹp hơn cả những đóa hoa đang nỡ rộ, nụ cười này là dành cho anh sao ?, nó thật ngây thơ và xinh đẹp.

...

-Thiên à... nhị tiểu thư và đại thiếu gia mới qua đời con hãy đến an ủi tiểu cung chủ đi.

Nghe tin động trời này anh chỉ biết vụt nhanh đến bên em, mong là nụ cười của em sẻ ko bị nó dặp tắt nhưng...

-Bạch nhi ?.

Căn phòng ko một ánh sáng, trong một góc nhỏ là hình ảnh cô bé đang thẫn thờ như người ko hồn.

-Bạch nhi... em ko sao chứ ?. Khụy xuống bên cạnh cô bé ấy, mái tóc bạch kim dài trãi trên nền gạch lạnh tanh, đôi mắt màu đỏ lúc trước lung linh tỏa sáng giờ lại tâm tối vô cùng.

-Tâm tính của tiểu bạch trơ nên như thế vì cái chết của cha mẹ mình... đã hai ngày mà vẫn cứ như thế. Từ một góc nào đó, một cậu bé trạc tuổi bước đến.

-Cậu là ?.

-Tôi là người đã đưa tiểu bạch về đây... là người tìm thấy tiểu bạch khi cô bé chứng kiến cái chết của cha mẹ mình.

-Jus ơi... Yong à... híc híc...

-Bạch nhi à ko sao đâu... ko sao đâu!. Ôm cô bé vào lòng, quả thật, nụ cười ấy đã biến mất thây vào đó là hai dòng lệ nóng hỏi.

-Anh à... họ đi hết rồi... ko còn ai cả... đi hết rồi... em làm sao đây... phải làm sao bây giờ...

<---

...

Máu chảy đầy rẫy nền biển xanh, vùng biển trong xanh mấy chóc đã nhộm một màu đỏ hôi tanh, mùi chết chóc lan ra cả một vùng trời rộng lớn, sinh mạng trong lúc này như ngàn cân treo sợ tóc... mỏng manh và dễ đứt.

-Ây da da... trận chiến thú vị như thế này sao ta lại bỏ qua chứ... dù lỡ mất cơ hội gặp mặt cung chủ tôn kính.

-Zua à... ngươi nghĩ xem chuyến đi này thật thú vị... ở đó làm gì có.

-Vâng... đúng vậy thưa chủ nhân.

-Ấy cha cha... người nhìn kìa... quân Attack lại có thêm đồng minh kía. Chỉ tay lên trời, nơi những đám mây lớn đang đến.

...

-Hừ... đến đúng lúc lắm... chỉ cần chờ thêm một chút nữa là được. Thêm một lần nữa ông ko có một buồn rầu gì khi giới ma ca rồng được thêm một đồng minh mạnh mẽ.

-Nhìn kia... chúng ta có hy vọng rồi !. Thái Tư cười nói.

-Thiên đế cuối cùng cũng ko thể làm ngơ !

-Có đội quân thiên thần giúp sức... chúng ta thắng chắc.

-Đừng vội đắt ý... hãy nhìn xem... chung quanh chúng ta đầy rẫy bọn Against... dù có tiếp diện nhưng chúng vẫn ngày một đông... các người ko thấy lạ sao. James nói với tới trong khi mọi người đang hân hoan vui mừng.

 
N

natsume1998

Đã có lúc ông nghi ngờ nhưng vẫn ko chắc chắn, nghe James nói thế ông đảo mắt quanh một vòng, chỉ thấy toàn là quân Against, cho dù đánh thế nào dường như bọn chúng vẫn ko hề giảm đi số lượng.

-Quả thật rất đáng nghi... nhưng chỉ đứng nhìn thế này cũng ko làm đươc gì. Nói đoạn ông liền bay lên một nơi cao hơn trên một còn tàu gần đó để có thể nhìn rõ tình hình chiến trận.

-Mình à... có chuyện gì sao ?. Mẹ Hoo và Woo hỏi khi thấy biểu hiện của chồng mình khá là lạ.

-Trời ơi... sao lại có chuyện như thế. Quan cảnh trước mặt làm ông ko thể nói nên lời, đây là điềm báo cho sự hủy diệt của nhân loại sao ?.

-Mình à... sao thế.

-Lee Ron... hôm nay ông sao thế. Kang Hi - ba Yun nhìn biểu hiện kì lạ của ông bạn nên gặng hỏi.

-Kang Hi... chúng ta phải làm sao đây... liệu trận chiến này chúng ta có cơ hội thắng ko ?.

-Ông sao thế... chung ta đã có quân tiếp viện và đồng minh là đội quân thiên thần... thua làm sao mà được chứ.

-Nhưng tôi lại ko nghĩ thế... ông nhìn đi... nhìn thật kĩ... xem phe ta ngày càng ít đi mà phe địch lại ngày một nhiều... ko thấy đáng nghi à... chúng ta đã giết bao nhiêu tên mà sao chúng ko giảm mà ngày một tăng.

Xoay người, hướng đôi mắt lên trời, lên nền trời xanh thẵm. -Chúng ta mắc bẫy tên Lords rồi... cho dù giết bao nhiêu tên Against thì cũng vô ích... chẳng ích lợi gì.

-Tôi vẫn chưa hiêu... ông nói rõ hơn đi. Thái Tư xen vào nói.

-Để con nói. James từ xa cùng Kaima đi lại. -Chúng ta hoàn toàn sập bẫy của tên Lords... cho dù có đến hàng vạn quân tiếp viện thì phần thắng vẫn là của ông ta...

-Lý nào lại vậy. Mẹ Yun gằng giọng.

-Bởi vì... đội quân của Lords ko phải đội quân vampire bình thường... chỉ vài phút sau khi chết chúng sẻ hồi sinh và tiếp tục chiến đấu... mạnh hơn lúc trước...

-Sao có thể... con có nhầm lẫn gì ko James. Mẹ Bo ko tin hỏi lại.

-Đúng vậy... nói vậy thì quân của Against sẻ ko giảm nhưng rõ ràng lão Lee nói quân Against ko những ko giảm mà còn tăng... tăng thế nào mà được. Kang Hi chen vào nói tiếp.

Lee Ron quay người. -Vậy để tôi nói cho ông biết... khi quân của ta chết thì cũng sẻ hồi sinh và biến trở thành Against.

-Haha... tinh mắt lắm... quả ko hổ là Lee Ron của bạch đạo. Tiếng lão Back vang lên từ xa.

-Các ngươi có biết ko... khi quân của các người chết thì chúng sẻ sống dậy... và trở thành quân của ta... haha... sao nào... rất vui phải ko...thú vị lắm đúng ko... hahaha..haha.

-Người... .Mẹ Yun tiến thẳng lão Back, ánh mắt lộ lên vẻ phẫn nộ.

-Đừng mẹ... tên đó để cho con !. Bàn tay mạnh mẽ của Yun chắn ngan trước mặt bà.

-Yun ?.

-Phải đó... tên này để tụi con xử lí... nếu đúng như cha nói chúng ta có giết bao nhiêu tên cũng chẳng ăn nhằm gì thì hãy giết những tên cầm đầu... bọn chúng cũng sẻ tự tan rã thôi. Woo xuất hiện, anh chàng tưởng chừng đã bóc hơi khỏi thế gian này.

-Woo... thời gian qua con đi đâu vậy ?. Lee Ron vui mừng, nỗi âu lo phần nào tan biến.

-Nó vẫn ở trên đảo... cùng con !. Thêm một sự xuất hiện đột ngột của Hoo.

-Hoo... con lên đão từ khi nào vậy ?. Lee Ron một lần nữa vui mừng khôn siết, lo âu tan biến hoàn toàn.

-Anh Hoo ?. Yun cũng bất ngờ ko kém.

-Thôi thôi... dừng cuộc hội ngộ này lại đi... lo tên kia trước đi đã. Bo cùng Tea Hin vừa kịp lúc đến nơi.

-Tea Hin... Bo... hai con mất tích ở chốn nào vậy hả. Mẹ Bo và mẹ Tea Hin quát to, đồng thanh toàn tập.

-Chẳng phải chúng con về rồi đấy sao. Hai anh cũng hợp gu trả lời y chang.

Quay sang lão Back. -Này lão Back... hôm nay tôi sẻ cho ông biết thế nào là chết ko toàn thây !. Bo hùng dũng la to.

-Hừ... đến đây... để xem tên nào sẻ gục trước... oắc con !.

-Cái gì... oắc con á... ông già kia !. Bo tức giận đáp trả.

-Ông già ?... người nói ai đấy hả tên oắc con miệng con hôi sữa kia !.

-Ông được lắm... miệng tôi hôi sữa à... đỡ hơn hàm rằng chỉ còn vài cái của ông !.

-Mày nói gì... oắc con... răng tao đầy đủ 32 cái nha mày.

-Thì sao... ông nói ko ai biết có đúng ko... nhỡ ông gắng răng giả sao tôi biết được !.

-Hừ... thế thì để ông đây dậy người biết thế nào là lễ độ... ta là vampire chính tông sao phải sài răng giả !.

-Nhào vô... xem ai sợ ai.

Nhìn môn võ mồm của hai người mọi người chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm.

-Cái tên này... may cho hắn là Hong ko có ở đây. Hoo lắc đầu nói.

-Này Bo... sao xung thế... nói còn nhiều hơn tôi nữa chứ !. Tea Hin cười nức nỡ.

-Được rồi !... tên này giao cho hai người... tôi đi trước !. Yun quay sang phá vỡ bầu ko khí vui nhộn ko nên có hiện giờ của Bo rồi vụt bay đi, thẳng tiến đến chiếc tàu chiến lớn kia.

-Ok... yên tâm... có hai chúng tôi ở đây... yên tâm đi đi. Tea Hin và Bo đồng thành.

-Tên Yun này... có đi thù cũng phãi chờ anh mày chứ !. Hoo nhanh chóng bay theo, kế tiếp là Woo.

-Nhờ hai đứa nha !. Tiếng Hoo vọng lại.

-Ok... anh yên tâm đi... haha... !.

Sau khi thân ảnh của Yun, Woo và Hoo khuất xa thì...

-Aaaaaaa... lão già... ta đến đây !. Xong thẳng đến phía của lão Back, Bo và Tea Hin là hai người có thể nói la xung nhất trong trận chiến nay, đánh nhau mà cứ như đùa.

-Bọn trẻ hơn hẳn chúng ta hồi trẻ nhỉ !. Thái Tư hớn hở nói.

-Đúng thế... con tôi hơn hẳn cha nó lúc trẻ... đánh nhau mà cũng biết đùa là hay lắm đấy. Mẹ Bo nói tiếp. -Ô ô... sắp được gặp con dâu rồi... vui quá !.

...

Chiến tranh bùng nổ, khắp nơi toàn là máu, quân Against ngày càng đông nhưng sĩ khí của Attack thì hơn hẳn vì có những cựu chiến binh dầy dặn và những tân chiến binh dũng mãnh.

Một lúc sau trong chiến trận lại có thể một quân đội màu đen, đội quân của ma giới còn được gọi là ác quỷ cũng tham chiến.

-Haha... hay lắm... cuối cùng quân đội tam giới cũng đã đông đủ... đại nghiệp của ta sắp thánh rồi !.

-Chào ngài... nghe danh ko bằng mắt thấy... tôi có thể cùng ngài thực chiến một trận ko ?.

-Người ắc là Ma đế... ta cứ tưởng ma đế đã già lắm rồi chứ... ai ngờ vẫn còn trẻ thế này.

-Vậy chúng ta cùng thực chiến đi !. Yun, Woo và Hoo đúng lúc cũng đến nơi.

-Ô... đây chính là Hỏa vương sao... ko hổ danh là con cháu dòng tộc lửa.

-Yun... cuối cùng con cũng chọn đối địch với ta sao.

-Vậy ông nghĩ tôi phải làm thế nào... phản bội lại Attack sao.

-----------------------------------

-Vậy ông nghĩ tôi phải làm thế nào... phản bội lại Attack sao.

-Thế là con quyết chọn bọn họ chứ ko chọn dòng tộc mình !?

-Tôi vốn ko có quyền lựa chọn... dù là ai đi nữa thì chuyện này cũng ko thể xẩy ra khi tôi còn trên đời này.

Hai đôi ngư nhìn nhau ko một cái chớp, màu đen huyền cùng màu xám xịt, hai đôi mắt khiên quyết giữ vững quan niệm của mình.

Bầu trời trong xanh, gió biển ngày một mạnh như muốn hất tung những gì hiện diện trên mặt biển.

Những lá cờ nhàn nhạ đùa theo làn gi, những con người mang trong mình một nỗi lo bất định, những chàng trai với khuôn mặt lịch lãm, sắc sảo, lạnh lùng cùng người đàn ông bí hiểm với đôi mắt tà ác.

Cung một thời điểm, nhưng lại ko cùng một bầu trời

Thời gian trôi mãi, ko ngừng

Đồng hồ ko chạy, thời ko như một

Hồi tim đập rồi ngừng

Hoa nở ko tàn

Mãnh lụa trắng nối từ hai thân cây cổ thụ cao to, nhịp nhàn lắc lư theo cùng tà áo. Khuôn mặt xinh đẹp với đôi ngư nhắm tịt, mái tóc bạch kim buôn thả xuống những đóa bồ công anh, cả thân người thả lõng trên chiếc võng bằng bạch lụa, khung cảnh như giới thần tiên tự do hiện diện trong nền trời xanh với hương hoa thơm ngát.

Đôi mắt đen huyền như dậy sóng, bàn tay nắm chặc lấy thanh hỏa kiếm, từng nhát chém là từng hồi cắt đi dòng máu dân tộc. Hoàn toàn đổ nát là những từ diễn tã khung chiến của cuộc hỗn chiến, trên có Yun, Woo, Hoo và ma đế, dưới có 9 thủ lĩnh của các đại gia tộc, cùng Kaima, James, Zua, Bo và Tea Hin, toàn những gương mặt thanh tú diễm lệ nhưng đầy máu và chết chóc bao quanh, thế trận ngày một đi vào hương xấu, ko giết chúng thì chúng giết ta, giết chúng rồi chúng lại sống dậy và mạnh hơn, quân ta tử rồi hồi sinh thành quân địch, thời gian càng lâu quân ta càng thu hẹp.

-Lords đã phát động tấn công có nghĩa là ông ta đã dự tính được đội quân của tam giới sẻ tham chiến... nên quân của tam giới tất nhiên đều chịu ảnh hưởng... thiên thần và ác quỷ cũng ko ngoại lệ. Kang Hi - ba Yun nói, trong hoàn cảnh này ông ko mong chờ có thề sống sót trở về chỉ mong cùng các chiến hữu và con cháu xong pha.

-Tại sao chứ... chúng ta đã làm gì mắc lỗi sao... sao ông trời lại đối xử với chúng ta như thế. Mẹ Yun than thở, nước mắt đã lăng dài trên má.

-Tình hình như thế này chỉ một lúc nữa là tôi ko gượng nổi được nữa. Lee Ron.

-Ko sao... chỉ cần giết được Lords thì chiều hướng sẻ thây đổi. Mẹ Woo, Hoo.

-Được... vậy liều chết với lão Lords này vậy !.

Trên có Yun, Woo, Hoo và ma đế giờ lại có thêm 9 thủ lĩnh của các đại gia tộc, cùng Kaima, James, Zua, Bo và Tea Hin tất cả nhắm vào một mục tiêu, người dàn ông với đôi mắt âm hồn, đôi mắt màu xám xịt.

-Haha... lên đây... tất cả cùng đến đây !... hahaha... haha.

Mặt biển giờ ko còn là màu của nền trời xanh mà chuyển dần sang màu vàng cam của nền trời lúc chiều ta, mặt trời đang dần dần đi chuyển chiếu những tia nắng cuối cùng lên vạng vật.

Bàn tay dần hiện lên luồn khí màu xám đen, luồn khí tượng trưng cho sức mạnh.

Khung cảnh cả chục người đang tiến đến một người in bóng trên nền trời màu vàng cam.

Từng người bị văng ra do lực ép quá mạnh té xuống các chiếc tàu chiến gần đó chỉ còn Woo, Hoo, Ma đế, Yun, Bo và Tea Hin cùng Zua và Kaima.


Hai luồn sức mạnh đối nhau xuất phát từ hai hướng, một là Lords một bên là những người còn lại, màu xám pha chút màu đen ngày càng lớn dần chèn ép những màu khác, sự giằng co giữa hai màu đối nhau ngày càng lớn, ko ai có thể rút ra vì dường như đã bị một sức hút huyền bí nào đó hút vào ko thể rút ra.

-Tôi ko tin la ko thắng được ông. Tea Hin gằng giọng, trán đã đẫm đầy mồ hôi.

-Phải. Tiếp lời Tea Hin, Bo nói.

-Vậy thì các người hãy cũng những người kia mà xem ta mạnh đến đâu.

Nói xong từ tay ông, một luồn sức mạnh màu xám đen tiếp tục được bắn ra đẩy những luồn sức mạnh yếu hơn ra khỏi trận chiến khiến người của Tea Hin, Bo, Kaima, Zua và Woo bị bật ra.

Chỉ còn ông, Hoo, Ma đế và Yun, ba đấu một nhưng phân thắng lại nghiên về thiểu số.

-Xem ra các người cũng trụ được khá lâu đấy... nhưng đã đến lúc kết thúc trân chiến này... xung quanh chỉ còn toàn là quân cả ta... các ngươi thua rồi... tam giới sẻ bị diệt vong.

-Ông đừng hòng đạt được ý tưởng đó. Hoo cố nói trong khi toàn bộ sức lực đã gần như sử dụng hết để chóng lại Lords.

-Đúng vậy... có chúng tôi ở đây... ông thôi mơ nữa đi. Ma Đế nói theo.

-Vậy sao... các người cũng đã gần cạn hết sức lực rồi nhỉ... vậy để ta tiễn các ngườiđoạn cuối cùng vậy.

Nói là làm, ông đánh hai luồn sức mạnh về phía Ma đế và Hoo, nhìn hai tia màu xám đen lớn bay về phía mình, Hoo và ma đế ko biết phải làm sao, ko thể ngăn cung ko thể né, giờ thể lực ko còn cho phép nữa.

Nhưng có một luồn sức mạnh màu đỏ pha một chút đen từ hướng khác bay tới, phá đi hai luồn màu xám đen. Cùng lúc đó trong dây sức mạnh (hai luồn sức mạnh đang đối nhau giữa Lords và Yun, Hoo và ma đế) cùng được tiếp thêm một lượng ko ít đẩy Hoo và ma đế ra khỏi.

-Chỉ còn ông và tôi... tôi có chết cũng ko để ông phá hoại mọi thứ. Đôi mắt lạnh tanh, trong màu đen huyền ngọn lữa như đang phừng cháy.

-Cuối cùng bản chất thật của con cũng bộc lộ... để ta xem sức mạnh của dòng tộc lửa chảy trong người con tới mức nào rồi.


 
N

natsume1998

Chỉ một tay, ông đã có thể ép Yun dùng đến hai tay, tuy Yun mạnh nhưng so với ông lại ko thể bằng, nếu cứ thế một lúc sau anh có thể mất mạng vì tổn thương nguyên khí của mình.

Thời gian vẫn cứ chảy, người người bên dưới tiếp tục tham chiến, chỉ có Yun và ông như dừng lại ở ko gian thời gian này, để sức mạnh trong người mình tuôn rako ngừng.

-Yun sẻ ko chịu nổi mất. Bo nói trong khi anh chẳng thể đứng dậy.

-Nếu cứ kéo dài người tổn thưởng nặng nhất sẻ là cậu ấy. Tea Hin nói tiếp, anh cũng chẳng khác gì Bo.

-Bây giờ con thây đổi quyết định cũng còn kịp đấy... hãy cùng ta thống trị vũ trụ này.

-Ông... đừng mơ...

-Con muốn chết cùng bọn chúng sao.

-Sẻ ko có chuyện đó đâu ông yên tâm. Tiếng nói khá quên thuộc của một cô gái vang lên, vọng đến từ xa.

-Phải đó... ông mơ quá xa rồi đó !. Thêm một tiếng nói quen thuộc của con gái khácvang lên giành lấy mọi sự chú ý.

-Sao cái tiếng này quen quen. Bo cùng Tea Hin đồng thanh.

Cả hai nhìn nhau. -Ko phải chứ... ko thể nào.

-Có thể đấy !. Hai tiếng nói khi nãy tiếp tục vang lên cùng nhau.

Trên chiếc phi tàu ko mui, hai cô gái vân bộ cánh màu hồng và vàng cười tươi xuất hiện, lơ lữ trên ko trung cách mọi người ko xa.

-Này... làm cái gì vậy... ai mượn về đây hả ?. Tea Hin quát, nhìn cô gái vận bộ cánh màu vàng đang hớn hở như đi dạo kia anh muốn nổi hỏa.

-Im đi... bị như thế mà còn nói được nữa hả... anh ko mượn tôi về ko được à. Uyên nhi quát lại.

-Hong... chẳng phải cậu đang ở trên tàu của Tara sao. Bo nói tới.

-Thì giờ tớ ở đây rồi nè. Hong cười nói lại.

-Ở đây nguy hiểm lắm... mau đi đi. Bo nói tiếp.

-Đúng vậy... Uyên nhi... mau đưa Hong đi đi. Tea Hin tiếp lời.

-Biết nguy hiểm thế sao còn về đây. Uyên nhi nói giọng trách móc.

-Nhưng yên tâm... tôi có một món quà tặng mọi người. Uyên nhi nói tiếp.

-Vừa đúng lúc... tới rồi kìa !. Hong quay lại nhìn ở phía đằng xa.

-Sắp chết mà cũng có quà nữa à... vui ghê !. Hoo nói như đùa.

-Hừ... các người đang giỡn với ta đấy à. Lords chen ngan cuộc nói chuyện "vui vẻ" này.

-Yên tâm... tôi cũng có quà cho ông đấy !. Nhìn ông cô nghiêm nghị.

-Phải đó !. Hong đệm thêm lời.

Lời của hai người vừa dứt thì tiếng tù và vang lên, mạnh mẽ khắp vùng trời biển rộng, cùng tiếng trống như đánh động vào nhịp tim mỗi người, như một bản nhạc hùng hồn.

-Là tiếng tù và. Hoo nói trong bở ngỡ.

-Cuộc chiến vui như thế này sao có thể vắng chúng tôi được chứ... chuyển lời của cung chủ... Nam Phong tộc xin tham chiến !. Uyên nhi hô to, như đọc một chiếu chỉ.

Từ xa, đoàn thuyền màu trắng nổi bật giữa sắc cam của bầu trời.

Lá cờ màu trắng phất cao, đôi cánh cường quật vương cao in trên nền cờ trắng phất phơ giữa gió chiều.

-Grr... chẳng phải NP tộc ko tham chiến sao. Ông nói.

Nhìn lá cờ hình đôi cánh, nụ cười khẽ nỡ trên gương mặt lạnh lùng của Yun.

Đội quân trong truyền thuyết đã đến, màu trăng tinh khiết, lạnh lùng và dũng mãnh, bất tử và bất bại đang tiến đến.

Nhưng vì sơ hở nên anh bị ông đánh văng ra xa với lực mạnh. Vì lực quá mạnh nên thân người bị đánh bật ra khá xa, tiếp biển chỉ còn vài mét.

Như một chuyện hoan đường, một mãnh lựa trắng từ đầu xuất hiện ôm trọn lấy thân người Yun đưa anh trở lại lên thuyền cùng mọi người.

Không những mọi người, ngay cả TĐHP cũng phải bất ngờ, người duy nhất trên đời này sử dụng lụa trắng rành mạch như thế đoán chắc chỉ có một.

-Sao lại thế. Nguyệt mơ hồ nhìn Thiên.

-Anh cũng ko rõ... nhưng dù cho là gì đi chăng nữa thì nhiệm vụ của chúng ta thì chúng ta hãy thực hiện... còn chuyện khác đừng quan tâm.


Cười tươi cô gât đầu, mắt nghiêm nghị trở lại nhìn đám quân lính đằng xa hô to: -Tiến lên !.

Đội quân màu trắng hùng hồn tiến đến, thời cuộc bắt đầu có chuyển biến, đến khi mặt trời buôn xuống nhường chỗ cho ánh trăng tròn thì quân Against cũng tan thành tri bụi bởi lưỡi gương thần thánh của những chiến binh màu trắng.

Quay về với bộ dạng thảm bại. -Chủ nhân...quân của ta.

Đôi ngư màu xám cuồn cuộn sự phẫn nộ, ánh mắt chứa chan tia câm hận về đám người trước mặt. -Đội quân của ta... bá nghiệm của ta... chỉ tại các ngươi... chính các người đã phá hủy nó.


-Ế ế... ông ta nổi sung lên rồi kìa. Hong hốt hoản, ko phải giả vờ mà là thật sự hoản sợ.

Một thân ông đứng trên đỉnh cao của chiến hạm, đảo mắt nhìn quanh, nhìn những người đang bị thương ngồi một chỗ, nhìn Yun đứng từ một góc ko quá xa, nhìn Hong và Uyên nhi rồi đảo mắt qua Thiên, Phong, Danh và Nguyệt cuối cùng là đội quân đang bị áp chế của mình bởi một màu trắng tưởng hồ tinh khiết.


Màu trắng, cái màu trắng tinh khiết ấy, làm ông cảm thấy khó chịu, nhìn vào nó như ông đang dần bị nó nuốt chửng. Màu trắng, cái màu trắng ấy ông càng nghĩ đến người con gái khiến ông phải do dự về khả năng của mình, khiến ông luôn phải sử dụng bộ não để chạy đua với bộ não tưởng chừng ko có con số nào để đo lường.

-Chính các ngươi... các người phải trả giá cho việc này.

Nói rồi ông hướng thẳng những người đang mình đầy thương tích dưới tàu, bàn tay năm ngón hằn học những khối khí màu xám.

Tuy nhiệm vụ ko là như thế, kế hoạch ko đề ra nhưng TĐHP vẫn dang tay cứu giúp những nạn nhân chuẩn bị phải lìa đời kia.

Cả bốn bay lại, Thiên dùng sức mạnh của Long với ánh sáng màu xanh nhanh chóng đẩy luồn khí màu xám ra chệch hướng về một phía khác, cứu được mạng sống lên cả chục người.

Thở dài nhẹ nhỏm khi thoát khỏi kíp vong mạng nhưng chưa được lâu thì họ lại phải chứng kiến màng đấu nãy lữa của bốn vị hộ pháp NP tộc.

Bao quanh ông tứ phía, Chu Tước lẵng lặng hiện lên bay quanh người Nguyệt như một lời kêu gọi của chủ nhân, con Chu Tước ẩn hiện trong ánh sáng mở ảo của ánh trăng tròn.Từ người Danh Huyền Vũ xuất hiện, mạnh mẽ thoát ra từ thân người cậu, Bạch Hỗ dũng mảnh lướt gió đến bên Phong, Thanh Long lạnh lùng quấn quanh người chủ.

Tứ linh của Tứ Đại Hộ Pháp cuối cùng cũng xuất hiện trong truyền thuyết của dòng tộc Nam Phong, ánh mắt trầm trồ ko dứt.

Lần đầu tiên mọi người có thể kiến tận mắt hình ảnh tác chiến của Tứ Linh Thần, hộ thần của bốn vị pháp sư (hộ pháp của cung chủ) tác chiến.

-Được lắm... các người muốn chết ta ko cảng.

Ko lâu sau, cả bốn nguời cùng xong lên tiến về phía ông, trận chiến như phá tan bâu trời về đềm, sóng đêm thêm phần mạnh mẽ, cuồn cuộn đánh vào các con tàu hiện diện góp phần cho cuộc chiến đẫm máu này.

Thời gian ngàycàng trôi nhưng thời cuộc chỉ dừng lại ở một kết cuộc, thấn bại chưa phân mà cảnh vật đã hoan tàn đỗ nát.

Tuy nói TĐHP là những chiến binh mạnh mẽ nhất nhưng so với người có tên trong các trận chiến hùng hồn của thế giới như ông thì vẫn ko thể sánh đo.

Trận chiến lên tới cực đỉnh là lúc thấn bại phải phân, sóng chết chỉ một, nhưng có lẽ ông trời vẫn còn muốn xem tiếp ko muốn đừng lại ở đây nên đã dẫn dắt trái tim lạnh băng ấy tìm đến.

Phiến băng mỏng như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào bắng thẳng đến ông tách ông ra khởi Thiên, Phong, Danh và Nguyệt.

------------------------------------------
 
N

natsume1998

The end...
Phiến băng mỏng như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào bắn thẳng đến ông tách ông ra khỏi Thiên, Phong, Danh và Nguyệt.

Bầu trời về đêm lấp lánh vài ánh sao vàng cùng ánh trắng sáng mờ ảo soi rọi xuống nền biển dập dồ sóng, bóng dáng xa xâm dọi về hình ảnh một cô gái
Mái tóc được bới tỉ mỉ và suôn mượt, đôi cánh đen in rõ trên vần trán, ngọc rubi sắc sảo ánh đỏ được hàng mi dài tô điểm, cánh mủi thon gọn cùng đôi môi nhỏ nhắn ửng đỏ, tà áo trắng dài nhẹ nhàn tung bay theo chiều gió, xuất hiện trước mắt mọi người một cách thần bí.

-Tara... .Khẽ gọi tên người con gái ấy thêm một lần mà tưởng chừng sẻ ko bao giờ gặp lại, dường như có thứ gì đó ứa đọng trong anh, cảm giác vui mừng ko nói nên lời.

Chỉ nhìn anh, ko hề đưa ánh nhìn sang một ai khác, đôi mắt đỏ lấp lánh như hai viên ngọc dưới ánh trăng làm anh khó mà kiềm nổi những xúc cảm đang hỗn độn trong lòng.

Chấm dứt cái nhìn như muốn nuốt chửng ko gian ấy, đưa ánh mắt nhìn về một khoản trời xa xâm, vô định

-Hộ pháp nghe lệnh !. Câu nói tưởng như ko đời nào thốt ra từ khóe miệng cô làm tứ đại hộ pháp có chút lưỡng lự khi chấp lệnh.

-Có !. Trên một chiếc tàu chiến khác bốn người đồng loạt khụy gối.

-Đưa tất cả rời khỏi chỗ này... ko được quạy lại !.

Ngay lập tức, một chiếc phi tàu bay đến bật mở cầu than như chờ đợi người lên. Thiên - Phong - Danh - Nguyệt nhanh chóng đưa mọi người rời khỏi nơi này đến khi chỉ còn lại một người duy nhất là ngoan cố ko chịu rời bước.

-Yun à... cậu nên nghe lời đi... cậu đang bị thương đấy. Phong lên tiếng khuyên nhủ nhưng cũng như nước đỗ lá môn, đàn gẫy tai trâu mà thôi.

Yun đưa đôi mắt đen huyền lên nhìn cô gái bạch y, nhìn cô như muốn nghe thêm một lời nào đó từ cô, cái nhìn thấp thoáng sự chờ đợi.

-Tôi sẻ ko đi đâu hết... nếu muốn các người hãy cứ đi.

-Nhiều lời... muốn chạy sao...đừng vọng tưởng... hôm nay ta sẻ giết hết các ngươi... tất cả các người. Lão Lords gằng từng chữ rồi nhào đến chỗ của tứ đại hộ pháp và Yun.

Nhưng ko như ông mong muốn, một phiến băng nhỏ xẹt ngan qua chặn đường tiến của ông làm ông ko thể tiến thêm mà phải dừng là tại một chiếc tàu chiến cách Yun và TĐHP ko xa.

Chiếc phi thuyền rời đi cùng với Tứ Đại Hộ Pháp để lại cảnh vật hoan tàn cùng với hai thân ảnh một trắng một xám và một đen.

-Tại sao anh lại ko đi ?.

-Bời vì em vẫn chưa đi.

-Em đã bảo anh đừng quan tâm kia mà.

-Nhưng anh ko thể ko quan tâm.

-Vì sao... chẳng phải anh đã chọn con đường này sao.

-Đúng vậy... nhưng anh ko thể từ bỏ em.

-Anh đi đi.

-Ko bao giờ !.

-Yun à...

Cắt ngan lời nói. -Đừng nói nữa... dù có thế nào thì anh cũng ko đi. Lời nói khẳng định này khiến cho ánh mắt ấy long lanh như muốn trào lệ như với đôi mắt lạnh băng kia việc này là ko thể, chỉ để cái nhìn thương tâm xoa diệu tâm hồn.

Bỏ ngoài sự có mặt của người thứ ba, cái ôm thấm thiết làm tan chảy trái tim đã tưởng như đống băng mãi mãi.

-Chung ta đi đi... mặc mọi thứ... rời xa chỗ này.

-Anh đành lòng bỏ hết mọi thứ sao ?.

-Tất nhiên rồi... chỉ cần có em bên cạnh.

-Là thật lòng ?

-Là thật lòng !

Siết chặt vòng tay ấy, ko gian, thời gian như ko tồn tại, cái tồn tại bây giờ chỉ có hai trái tim đang nóng chảy nơi đây.

-Nhưng Yun à... em ko thể đi nếu sứ mệnh ấy vẫn còn... em phải hoàn thành nó.

Nói xong ngay lập tứ rời bỏ vòng tay ấy, xoay người bay đi biến mất trong ánh sáng trắng cùng làn hoa bạch hồng nổi bật nơi màn đêm mờ ảo

Cảnh tượng hoan tàn chỉ còn mình anh, tất cả đã biền mất, nó cũng vậy, ông cũng vậy.


-T..A..R..A !!!!

...

Cảnh vật xung quanh ko còn là màn đêm mờ ảo dưới ánh trăng mà thây vào đó là một ko gian 7 màu 7 sắc. Ánh mắt màu xám chứa đầy phẫn nộ cùng đôi mắt ánh đỏ lạnh lùng, một nóng một lạnh, là băng, là hỏa, tương xung tương khắc với nhau.

-Ngươi biết là ko thể giết được ta mà vẫn làm ư !?

-Làm sao ông biết ta ko thể giết ông ?

-Cảm giác !...

Khóe miệng công lên một đường công gian tà, đắt chí. -... và ta chắc chắn người ko thể dùng sức mạnh giết được ta.

-Ngươi chắc chứ ?. Vẫn là đôi mắt băng lạnh ko xúc cảm ấy.

-Nữa phần công lực... chỉ cần người sử dụng đến mức độ đó thì ko chỉ ta mà là cả vụ trụ này... tất cả đều biến mất... chỉ còn mình ngươi... ngươi sẻ làm sao !?. Đắt chí càng tăng lên vạn phần.

Im lặng, ko hề trả lời, ko hề phủ định lời nói đó nhưng cũng ko hề khẳng định nó.

-Sao hả... biết sợ rồi sao... haha..hah... gia tộc của ngươi đời đời kiếp kiếp cũng ko thể thắng được ta... cụ tổ ngươi... bà ngoại ngươi... cha mẹ ngươi và cả ngươi nữa... vĩnh viễn ko thể !. Tiếng cười chiến thắng vang mạnh mẽ trong ko gian đủ sắc như muốn hạ chí người đối diện.

Khóe môi vẫn yên phân ko hề lây động mặc những lời nói ấy nhưng ánh mắt lại ngày càng sắc sảo, lạnh lùng đến đáng sợ.

-Người thật sự nghĩ vậy sao...

Ko gian bỗng nhiên từ ồn ào bởi tiếng cười vang to của ông trở nên lặng im.

-... nhưng ta lại ko nghĩ thế... ko bao giờ !

Vừa dứt lời, những hình màu đủ sắc mờ dần từ từ lộ ra một màu xanh của cỏ và màu xanh của trời. Bầu trời trong xanh, nền cỏ bát ngát vô tận, một ko gian chỉ tồn tại với hai màu sắc của tự nhiên, ko hề hiện diện thêm một nhành cây ngọn cỏ nào khác ngoài hai thân ảnh một trắng một xám ra.

Ko hề để ý đến xung quanh, cảnh vật đã thây đổi lúc nào, trong ông chỉ vang lên những lời nói lạnh lùng của cô gái kia.

-Ý ngươi là vẫn còn một cách khác để tiêu diệt ta mà ko cần sử dụng đến sức mạnh của mình ư... haha...ko thể nào... haha...haha...

-Ko phải là một cách mà là rất nhiều cách... thế giới này... vũ trụ này lắm điều kì bí... ko ai có thể hiểu hết... biết được... người cũng nằm trong số đó.

-Vậy ý ngươi là vẫn còn cách sao... cách nào... hả... cách nào... chết cùng với ta à... người kém thông minh đến thế sao ???.

...

Màu đen cùng với ánh vàng của trăng đã dần mờ đi, ánh sáng ban mai đã hé cửa, vạn vật trên biển cũng dần lộ diện rõ ràng, thân hình chàng trai ngồi đó, đợi một thứ gì tưởng vô vọng, ánh mắt u buồn nhìn về một vùng trời, nơi hình ảnh ấy in sâu trong đôi ngư đen huyền lần sau cùng.

Hình ảnh người con gái với mái tóc dài ẩn hiện trên nền trời xanh pha tím của bình minh.

-Em luôn luôn vậy... nhưng anh vẫn cứ thích đợi em... đúng vậy... mãi mãi đợi em.

...

-Ngươi có nghe về truyền thuyết song kiếm ?... hai thanh kiếm băng và hỏa... chỉ cần có hai thanh kiếm ấy thì có thể.

-Hỏa kiếm?... băng kiếm?. Tâm có chút giao động nhưng là một ít, rất ít vì...

-Nhưng ta sẻ ko dùng nó để giết người... nếu làm vậy Yun sẻ ko vui... ko vui chút nào... giết người...

Đôi ngư màu đỏ lóe sáng, những đôi cánh xinh đẹp bật mở.

Đôi ngư xám xịt khẽ trừng to, ngạc nhiên đến tột độ.

-Cánh đen... ngươi... đôi cánh màu đen... làm sao ngươi...

-Bất ngờ lắm chứ gì... tại sao dòng tộc Nam Phong lại có đôi cánh màu đen thây vì là ba đôi cánh màu trắng như truyền thuyết... sách sử...
 
N

natsume1998

Trái tim đập mạnh, liên hồi như muốn nhảy khỏi lòng ngực.

-... giết người trong thế giới ta tạo ra thì cùng lắm là thế giới này biến mất... tạo lại một cái khác thì vấn đề gì... chẳng ai phải chết... chẳng ai phải biến mất... chỉ có...

Ba đôi cánh vương cao, rộng lớn với lớp long vũ óng ánh màu đen huyền bí cùng màu trắng thuần khiết.

-... ngươi thôi !.

Từ bàn tay nhỏ nhắn, ánh sáng mạnh mẽ màu trắng bắn thẳng đi ko gì cản nổi. Dòng sáng ấy hoàn toàn nằm trọn trong ánh mắt xám kia, nên trời màu xanh cùng thảm cỏ dài vô tận là hình ảnh cuối cùng được thu vào tầm mắt.

...

Một nền biển rộng, một vùng trời xanh, một ánh mắt chờ đợi, mong mỏi về hình ảnh ấy. Vẫn là chàng trai đứng đó ngóng trong về một phía trời đằng xa, sâu thẩm đến mị người.

-Đã mấy ngày trôi qua rồi... Yun cứ như thế... sẻ ko có chuyện gì chứ?. Hong tỏ vể lo lắng hỏi.

-Ko biết nữa... Tara thì biến mất ko thấy tâm hơi... Yun thì lại đứng đó chờ đợi... liệu sẻ có kết quả ?. Bo tiếp lời.

-Hey... hai người này thật là muốn ở bên nhau sao mà khó khăn quá vậy. Tea Hin nói tiếp.

-Tội nghiệp cậu ấy... trời ơi cung chủ của tôi... người mau quay về đi. Uyên nhi chen vào nói cùng.

Trên đỉnh tháp của đảo, nơi cao nhất có thể trong thấy toàn cảnh.

-Em thật sự bỏ cuộc ?. Hoo đặt tai lên vai Woo.

-Giữa hai người đó... em ko có chỗ chen vào... dù sao thì cũng ko được... dứt bỏ càng sớm càng tốt.

Vỗ mạnh lên vai Woo. -Cái thằng... còn anh mày đây... sao ko thấy mày yêu thương gì tao hết vậy.

...

-Về thôi... để cậu ấy một mình đi !. Bo nói.

Chiếc thuyền lặng lẽ ra về chỉ còn lại chiếc thuyền nhỏ cùng chàng trái đứng đó, lập đi lập lại đến bảy ngày liền.

Màn đêm buôn xuống, cảnh vật lại chìm vào bóng tối để ánh trăng sáng trổ tài.

-"Trăng tròn... trăng hôm đó cũng tròn như vậy...Tara... em có thấy ko ?".

Giữa đêm huyền ảo, hoa lại rơi...

-Tara....
--------------hết-----------​

(Theo như mình được biết thì hình như còn phần 2 nữa...nếu có p2 thật thì mình sẽ post tiếp nha)

 
Top Bottom