P
poro_poro
- Chương Hai Mươi Tám -
Woa, đây chẳng phải là thành phố Phi Vũ – thành phố quà tặng hay sao?? Ước mơ của tôi, haha, cuối cùng cũng thành hiện thực rồi!!! Cuối cùng tôi cũng tới được đây rồi!!!
- Thành công rồi! Thành công rồi!- Tôi thích thú xoay một vòng.- Nơi này đẹp quá đi thôi!!!
- Nè, Hàn Khương Bảo, tụi mình qua bên đó coi chút đi.- Tôi nắm tay áo cậu ta kéo đi.
- Hả?
- Mà thôi, ở chỗ này có nhiều món dễ thương hơn nè!!
- Ơ…
- Bên kia! Qua bên kia đi!
- Nè…
- Ha, thấy rồi! Chúng ta…
Tôi háo hức vừa định chạy đi thì cậu ta bỗng dưng cốc đầu tôi một cái ‘cốp đau thật đau!!
- Cậu làm cái quái gì vậy…?- Tôi mếu máo, ôm chặt lấy đầu.
Nhưng chưa kịp nói hết thì…
Hàn Khương Bảo tóc vàng đột nhiên nắm lấy tay tôi, kéo đi một mạch. Rồi cậu ta cười cười nói cái gì đó…
Nhưng tôi không thể nghe được…..
Tay… tay tôi…
Đang nắm…
Không… không thể nào… cảm giác hồi hộp này là sao chứ??
- Nè ngốc, cô và tôi vào cửa hàng này nhé!- Hàn Khương Bảo nhăn răng cười, lôi xềnh xệch tôi vào trong .
- Hở… ê nè!!! Khoan đã!!!- Tôi la oai oái, cố ngước nhìn lên bảng tên cửa hiệu.
Lucky Wind Bell….
Ơ… Lucky Wind Bell… sao mà nghe quen quen…
May mắn sao… Wind Bell… chuông gió… A, Chuông Gió May Mắn!!!
Đúng là trong cửa hàng này, ở đâu cũng treo chuông gió hết á!!
- Chào cậu chủ ạ!!- Một cô nhân viên tóc ngắn e thẹn bước đến, cuối đầu chào hai chúng tôi.
À không, chỉ mình Hàn Khương Bảo thôi…
- Cậu chủ đến đây có việc gì không ạ?
Cậu… chủ…
Cậu chủ sao?
Hàn Khương Bảo là cậu chủ của tiệm Lucky Wind Bell???
- A, không có gì.- Cậu ta nói, sau đó quay sang nhìn tôi, khoé môi khẽ cong lên.
Gì chứ… sao lại cười??
Cô nhân viên kia đột nhiên đưa mắt về phía tôi, sau đó khuôn mặt sáng bừng lên như đã phát hiện được chuyện gì đó:
- Cậu chủ vào đây để mua quà tặng cho bạn gái phải không ạ?
Cái gì??? Ý cô nhân viên ấy là…
Hàn Khương Bảo bỗng nhiên, choàng lấy vai tôi, kéo sát vào lòng.
Cậu ta… cậu ta đang làm cái gì thế…
Tôi đỏ mặt, cố gắng vùng khỏi người cậu ta. Nhưng tôi càng vùng vẩy thì cậu ta càng siết chặt tôi hơn…
- Phải.- Khương Bảo mỉm cười.- Hôm nay là sinh nhật của cô ấy.
Sinh nhật tôi…?
Tôi sững sờ ngước lên.
Làm sao… cậu ta biết được sinh nhật tôi??
- Gia Nghi, em thích món gì thì cứ chọn đi nhé.- Hàn Khương Bảo không quan tâm đến ánh mắt tôi, tiếp tục mỉm cười.- Nếu chọn xong rồi thì nói anh biết.
Tim tôi đập binh binh trong lòng ngực chỉ chực chờ như muốn nổ tung ra…
Tôi… bị làm sao thế này?
Wa, tại sao lại đỏ mặt với cậu ta chứ?? Trần Gia Nghi, mày đúng là khùng mà!! Tỉnh lại đi, cậu ta có gì hay để cho mày đỏ mặt thẹn thùng như thế chứ?? Chẳng qua tên đó… chẳng qua tên đó chỉ là…
“Chuông gió ngôi sao – có thể hoàn thành ước nguyện của bạn.”
Dòng chữ ấy đập vào mắt tôi, ngay lập tức cắt hết mọi suy nghĩ.
Một ngôi sao to màu vàng sáng chói, trên đầu là sợi ruy băng màu xanh dương, khẽ đung đưa. Phía dưới là những chiếc chuông lắc hình ngôi sao nhỏ. Mỗi ngôi sao mang một màu sắc khác nhau, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Tôi nhíu mày, khẽ đụng vào ngôi sao nhỏ màu xanh lục.
Chuông gió này… sao giống như…
Chuông gió của Tiểu Yêu Tinh!!
- Này…- Khương Bảo từ đằng sau lưng vươn tay, kéo tôi vào lòng. - Em thích chuông gió này à?-
Giọng nói cậu ấy nhẹ rất nhẹ.
… Và cũng rất ấm áp…
- Hải Anh, cô lấy cho tôi cái này nhé.
Cũng như lúc ôm tôi, cậu ấy khẽ buông tôi ra, rất nhanh.
Một thứ cảm giác hụt hẫng thoáng lướt qua.
- Ơ dạ…- Cô nhân viên tóc ngắn tên Hải Anh ngạc nhiên.- Không phải cậu chủ đã nói là…
- Cứ lấy cho tôi chiếc chuông gió này.- Hàn Khương Bảo nhẹ nhàng nói, sau đó quay đầu đi.
***
Tôi cầm gói quà màu đỏ trên tay mà mặt đỏ bừng bừng. Chiếc chuông gió ngôi sao nằm bên trong bị tôi lắc qua lắc lại, âm thanh leng keng phát ra nghe rất vui tai.
- Nè, nếu chúng ta tặng cái này cho mẹ của Tiểu Kỳ…
- Ngốc, quà sinh nhật của bác tôi tặng trước rồi.
- H-hả???- Tôi ngỡ ngàng, mém tí nữa là đánh rớt luôn cả hộp quà.- Tặng quà trước??? Thế… thế còn cái này??
- Tôi tặng cô.
- Hở…- Tôi tròn mắt quay sang.- Tặng tôi… cái… cái này… ??? Làm gì cơ??
‘CỐP!’
Oa oa, cái đầu của tôi… tại sao mấy bữa nay cứ bị hành hạ vậy nè??
- Ngốc nghếch!!- Cậu ta nổi sung.- Chẳng phải hôm nay là sinh nhật của cô sao hả????
- Nhưng… sao cậu biết…?
Ngoài gia đình tôi ra… chỉ có thêm một người là biết được ngày SINH NHẬT thật sự của tôi thôi mà!!
***
Một chàng trai mặt áo đen gắn gượng đứng dậy, thở hổn hển. Chàng trai quệt đi khoé môi đầy máu, nhoẻn miệng cười. Rồi chàng trai bước đi, không quan tâm tới những thi thể đầy máu me với những hơi thở yếu ớt đang nằm kia.
Chàng trai ấy vẫn đi, từng bước từng bước trên con phố đông người, không thèm quan tâm tới những ánh mắt kì lạ của mọi người xung quanh phố Phi Vũ, chẳng thấy được mấy cô gái mắt đang chuyển thành hình trái tim chớp chớp mắt làm dáng kia. Chàng trai cũng không để ý tới cô gái mặc váy hồng, tóc đen, cầm trên tay hộp y tế đang nhíu mày nhìn cậu.
- Đi theo tôi!!- Cô gái tóc đen ấy bỗng dưng nắm chặt tay cậu, kéo đi.
Cậu không vùng vẫy.
Cũng không chống đối.
Bởi vì cậu đã quá mệt rồi.
Cô gái kia đẩy cậu ngồi xuống một băng ghế, mở hộp y tế ra, băng bó lại những vết thương trên mặt cậu. Đúng lúc đó, cậu ngước lên nhìn cô gái, ánh mắt tối sầm lại.
-Đi theo tôi sao?
- Ừ.
- Bị khùng hay sao mà giúp tôi?- Cậu nhếch môi.
- Ừ.- Cô gái kia hững hờ nói, tiếp tục băng bó vết thương cho cậu.
- Ha, vậy là tôi đã đoán đúng.- Cậu mỉm cười, dựa hẳn người vào ghế, để mặc cho cô gái kia muốn làm gì thì làm.
Cô gái khẽ nhíu mày, tiếp tục băng bó vết thương cho cậu, sau đó lại đánh thật mạnh lên vai cậu.
- Ouch, cô làm cái quái gì thế??- Cậu giật bắn, trừng mắt với cô gái kia.
Cô gái với đôi mắt đen như màn đêm tối, nhưng sâu thẳm trong đó lại là muôn vàn vì sao lấp lánh, cô gái bỏ hợp y tế xuống, nhìn chằm chằm vào cậu:
- Làm bạn trai của tôi!
- Cái gì???
- Lục Khải Minh!- Trà My hét lên thật to, đưa tay chỉ thẳng vào khuôn mặt đang ngơ ngác kia.- Hãy làm bạn trai của tôi!!!