D
donquanhao_ub
- Chương Mười Sáu -
Mắt tên Dương Bối Huân sáng rực như đèn pha…
- Tiểu Linh Linh đáng yêu!!!!!- Cậu ta bỗng dưng nhào tới, ôm chầm lấy cô gái xinh xắn kia.- Cuối cùng em cũng về rồi, ahahaha!!
Nhưng cũng như lúc cậu ta đột ngột nhào tới, thì cậu ta cũng đột ngột bị đá tung xuống sàn nhà.
- Em làm gì vậy Tiểu Linh?- Dương Bối Huân mắt rưng rưng nước như gần sắp khóc, tay bảo vệ bó hoa hồng như bảo vệ cả tính mạng của mình đến nỗi… mấy bông hoa gần xẹp lép hết như con tép…- Không phải em trở về để gặp anh sao?
- Hơ hơ… anh đang bị ảo tưởng à?- Cô gái mặc áo đỏ tên Hàn Linh Linh lườm lườm cậu ta.- Tôi đâu có rảnh mà bỏ dở việc học giữa chừng để quay về gặp anh đâu! Tôi quay về là để gặp…
Rồi cô bạn đó hướng tầm nhìn về phía tôi, cười tươi như hoa nở. Bàn tay ấy chỉ thẳng vào tôi:
- Là chị gái này!!
Hở? Sao lại là tôi???
- Chào chị dâu!- Cô bạn kéo vali ào ào chạy tới.- Em tên là Hàn Linh Linh, nhỏ hơn chị một tuổi! Nghe đồn chị là vợ chưa cưới của…
Hàn Linh Linh mắt liếc liên hồi, sau đó cười xoà:
- Anh Bảo Bảo hả??
Tôi trợn mắt nhìn cô bé đó, còn Hàn Khương Bảo té ầm xuống đất… nằm sải lai y hệt như tên Dương Bối Huân kia…
- Nghĩ gì thế hả con bé này??!- Khương Bảo tức giận đứng phắt dậy.- Hôn thê của anh mà xấu xí như vậy á??
- Ê, xin lỗi nhá! Nếu tôi xấu xí thì anh cũng không vừa đâu!- Tôi hất hàm, le lưỡi.
- Vậy à?- Hắn ta nhếch mép.- Thế mà ai cũng bảo tôi đẹp trai đấy!
- Hơ hơ… tự tin quá nhỉ?- Tôi nhướn mày, khoanh tay lại.- Dù sao thì nếu tôi giả trai có khi còn đẹp hơn cái đồ Tóc Vàng như anh đấy!!
Hàn Linh Linh đột nhiên phá ra cười nắc nẻ:
- Thấy chưa..haha… em đoán đâu có sai đúng chứ…? Hai người… hai người rõ ràng là yêu nhau thắm thiết… mới cắn nhau đau như vậy mà….!!!
- Không phải.
Hàn Trân Kỳ nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, đứng đằng sau tôi. Khoé môi cong lên một nụ cười. Rồi cậu ta đột ngột kéo tôi vào lòng. Mùi bạc hà thơm mát toả ra từ người cậu ta, dịu nhẹ đến nỗi tôi chẳng thể nào đẩy cậu ta ra được nữa…
- Tiểu Nghi là vợ yêu của anh. Em đừng hiểu lầm.
- Ủa, haha! Ra là vậy sao? Em xin lỗi nhé chị dâu! Em không…
Câu nói của Hàn Linh Linh bỗng dưng bị cắt ngang.
- Tránh ra! Mấy người tránh hết ra!!- Tiếng một người phụ nữ hét lên đau khổ.- Tại sao không ai chịu chấp nhận tôi?!! Tôi muốn chết!! Mau bỏ tôi ra!! Bỏ tôi ra!!
Dương Bối Huân ngồi nhổm dậy, nhìn Hàn Khương Bảo được đúng nửa giây thì Khương Bảo đột ngột phóng như bay lên cầu thang. Hàn Trân Kỳ và Hàn Linh Linh vội vã chạy theo sau. Dương Bối Huân thở dài lắc đầu, sau đó cũng bước vội lên cầu thang.
Chuyện gì đang diễn ra vậy??
Tôi tò mò, chạy theo tên Bối Huân lên lầu.
Tiếng la thét của người phụ nữ đó càng gần hơn.
Cửa phòng bị mở tung ra. Khung cảnh trong đó thật hỗn loạn. Hai chị giúp việc cố gắng ghì chặt tay một người phụ nữ mặc áo đen ở giữa. Trên tay phải của người đó là một con dao nhỏ nhưng nhọn hoắt. Lưỡi dao sáng loé lên đáng sợ. Bên cổ tay trái, từng giọt máu đỏ ứa ra. Cho dù vết cắt không sâu, nhưng máu vẫn cứ tuôn ra càng ngày càng nhiều, đến nỗi cả ngón tay của người phụ nữ kia cũng dính máu.
Đó không phải là người phụ nữ… tôi đã gặp từ mấy hôm trước sao…?
Mái tóc nâu màu hạt dẻ rối bù xù lên. Khuôn mặt trắng bệch ướt đẫm nước mắt. Làn môi tím tái. Cả thân người bà ta run liên hồi, gần như đã muốn ngã gục xuống đất.
- Mẹ...
Khương Bảo tiến tới gần, nhẹ nhàng lên tếng.
Tôi kinh ngạc. Người phụ nữ đang định tự tử kia… là mẹ của Hàn Khương Bảo sao?
- Mẹ à… xin mẹ hãy bình tĩnh… nhìn con đi…- Giọng Khương Bảo nghèn nghẹn như sắp khóc.- Mẹ làm ơn… con xin mẹ… mẹ hãy bỏ con dao đó xuống được không?
Cậu tiến tới gần người phụ nữ kia.
- Không!- Người phụ nữ đó lùi về sau một bước, mất tự chủ vung con dao lên…
Quệt trúng mặt Hàn Khương Bảo. Máu tươi lại rỉ ra…
Cậu ta không để tâm tới vết thương, đứng yên ở chỗ đó. Tấm lưng thon dài run lên…
Cô độc.
Tôi đột nhiên muốn tiến tới gần Khương Bảo hơn. Muốn an ủi cậu ấy. Muốn ôm chặt cậu ấy vào lòng để cậu ấy không còn cô đơn nữa…
Bởi vì tôi biết… tôi hiểu rất rõ tâm trạng cậu ấy đang như thế nào…
Chân tôi vô thức bước lên một bước thì Hàn Trân Kỳ vội lấy tay chặn tôi lại, khẽ lắc đầu. Sau đó cậu ta bước lên phía trước Hàn Khương Bảo, dùng bàn tay trắng trẻo thon dài ấy lấy con dao khỏi tay người phụ nữ kia.
- Thôi đủ rồi.- Giọng nói của ông vang lên, lạnh lùng.
Tôi rùng mình quay đầu ra sau.
Gương mặt ông cũng như lời nói vừa phát ra, lạnh băng không chút biểu cảm. Môi ông mím chặt, nhìn người phụ nữ đang thất thần kia.
- Cô muốn chết lắm à? Hễ không có chuyện gì vừa ý là cô lại muốn đi tự tử sao? Vậy còn con trai cô thì như thế nào? Cả con trai của tôi nữa! Cô có quan tâm tới chúng nó không??
Ông giận dữ, cả khuôn mặt đỏ bừng.
- Bố…- Người phụ nữ bật khóc.- Con xin lỗi…
- Ta đã bảo cô không được gọi ta là bố rồi mà! Ta chưa bao giờ coi cô là con dâu của ta, cũng chưa từng muốn chấp nhận một đứa con như cô. Cô đừng nghĩ khi chết cô chết rồi thì ta sẽ bỏ qua tất cả cho cô, chấp nhận cô là con ta. Cho dù cô có xuống địa ngục đi chăng nữa thì ta cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ coi cô là con, không bao giờ!
Giọng nói ông tràn đầy vẻ căm phẫn và thù hận, rồi ông quay bước bỏ đi.
Tôi sững sờ nhìn theo bóng ông bước đi.
Tất cả những câu ông vừa nói… đều rất giống…
Không…
Tôi bịt chặt hai tai lại. Nước mắt trào ra.
Không phải…
- KHÔNG!- Tôi hét lên.
Sau đó mọi thứ trở nên tối mịch đi.
===============
“ Mày với con nhỏ này muốn chết thì mặc kệ tụi bây. Cho dù mày và nó có xuống tới 18 tầng địa ngục đi chăng nữa thì tao cũng sẽ không bao giờ coi đồ phụ nữ dối trá như mày và con quỷ này là vợ và con tao!” Ông ta cười lạnh lùng nhìn người phụ nữ trắng bệch, gầy trơ xương kia. Sau đó lấy chân đạp vào đầu đứa trẻ 5 tuổi đang khóc thét lên.
“Cả hai người *********… nên chết đi là vừa!”
Mắt tên Dương Bối Huân sáng rực như đèn pha…
- Tiểu Linh Linh đáng yêu!!!!!- Cậu ta bỗng dưng nhào tới, ôm chầm lấy cô gái xinh xắn kia.- Cuối cùng em cũng về rồi, ahahaha!!
Nhưng cũng như lúc cậu ta đột ngột nhào tới, thì cậu ta cũng đột ngột bị đá tung xuống sàn nhà.
- Em làm gì vậy Tiểu Linh?- Dương Bối Huân mắt rưng rưng nước như gần sắp khóc, tay bảo vệ bó hoa hồng như bảo vệ cả tính mạng của mình đến nỗi… mấy bông hoa gần xẹp lép hết như con tép…- Không phải em trở về để gặp anh sao?
- Hơ hơ… anh đang bị ảo tưởng à?- Cô gái mặc áo đỏ tên Hàn Linh Linh lườm lườm cậu ta.- Tôi đâu có rảnh mà bỏ dở việc học giữa chừng để quay về gặp anh đâu! Tôi quay về là để gặp…
Rồi cô bạn đó hướng tầm nhìn về phía tôi, cười tươi như hoa nở. Bàn tay ấy chỉ thẳng vào tôi:
- Là chị gái này!!
Hở? Sao lại là tôi???
- Chào chị dâu!- Cô bạn kéo vali ào ào chạy tới.- Em tên là Hàn Linh Linh, nhỏ hơn chị một tuổi! Nghe đồn chị là vợ chưa cưới của…
Hàn Linh Linh mắt liếc liên hồi, sau đó cười xoà:
- Anh Bảo Bảo hả??
Tôi trợn mắt nhìn cô bé đó, còn Hàn Khương Bảo té ầm xuống đất… nằm sải lai y hệt như tên Dương Bối Huân kia…
- Nghĩ gì thế hả con bé này??!- Khương Bảo tức giận đứng phắt dậy.- Hôn thê của anh mà xấu xí như vậy á??
- Ê, xin lỗi nhá! Nếu tôi xấu xí thì anh cũng không vừa đâu!- Tôi hất hàm, le lưỡi.
- Vậy à?- Hắn ta nhếch mép.- Thế mà ai cũng bảo tôi đẹp trai đấy!
- Hơ hơ… tự tin quá nhỉ?- Tôi nhướn mày, khoanh tay lại.- Dù sao thì nếu tôi giả trai có khi còn đẹp hơn cái đồ Tóc Vàng như anh đấy!!
Hàn Linh Linh đột nhiên phá ra cười nắc nẻ:
- Thấy chưa..haha… em đoán đâu có sai đúng chứ…? Hai người… hai người rõ ràng là yêu nhau thắm thiết… mới cắn nhau đau như vậy mà….!!!
- Không phải.
Hàn Trân Kỳ nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, đứng đằng sau tôi. Khoé môi cong lên một nụ cười. Rồi cậu ta đột ngột kéo tôi vào lòng. Mùi bạc hà thơm mát toả ra từ người cậu ta, dịu nhẹ đến nỗi tôi chẳng thể nào đẩy cậu ta ra được nữa…
- Tiểu Nghi là vợ yêu của anh. Em đừng hiểu lầm.
- Ủa, haha! Ra là vậy sao? Em xin lỗi nhé chị dâu! Em không…
Câu nói của Hàn Linh Linh bỗng dưng bị cắt ngang.
- Tránh ra! Mấy người tránh hết ra!!- Tiếng một người phụ nữ hét lên đau khổ.- Tại sao không ai chịu chấp nhận tôi?!! Tôi muốn chết!! Mau bỏ tôi ra!! Bỏ tôi ra!!
Dương Bối Huân ngồi nhổm dậy, nhìn Hàn Khương Bảo được đúng nửa giây thì Khương Bảo đột ngột phóng như bay lên cầu thang. Hàn Trân Kỳ và Hàn Linh Linh vội vã chạy theo sau. Dương Bối Huân thở dài lắc đầu, sau đó cũng bước vội lên cầu thang.
Chuyện gì đang diễn ra vậy??
Tôi tò mò, chạy theo tên Bối Huân lên lầu.
Tiếng la thét của người phụ nữ đó càng gần hơn.
Cửa phòng bị mở tung ra. Khung cảnh trong đó thật hỗn loạn. Hai chị giúp việc cố gắng ghì chặt tay một người phụ nữ mặc áo đen ở giữa. Trên tay phải của người đó là một con dao nhỏ nhưng nhọn hoắt. Lưỡi dao sáng loé lên đáng sợ. Bên cổ tay trái, từng giọt máu đỏ ứa ra. Cho dù vết cắt không sâu, nhưng máu vẫn cứ tuôn ra càng ngày càng nhiều, đến nỗi cả ngón tay của người phụ nữ kia cũng dính máu.
Đó không phải là người phụ nữ… tôi đã gặp từ mấy hôm trước sao…?
Mái tóc nâu màu hạt dẻ rối bù xù lên. Khuôn mặt trắng bệch ướt đẫm nước mắt. Làn môi tím tái. Cả thân người bà ta run liên hồi, gần như đã muốn ngã gục xuống đất.
- Mẹ...
Khương Bảo tiến tới gần, nhẹ nhàng lên tếng.
Tôi kinh ngạc. Người phụ nữ đang định tự tử kia… là mẹ của Hàn Khương Bảo sao?
- Mẹ à… xin mẹ hãy bình tĩnh… nhìn con đi…- Giọng Khương Bảo nghèn nghẹn như sắp khóc.- Mẹ làm ơn… con xin mẹ… mẹ hãy bỏ con dao đó xuống được không?
Cậu tiến tới gần người phụ nữ kia.
- Không!- Người phụ nữ đó lùi về sau một bước, mất tự chủ vung con dao lên…
Quệt trúng mặt Hàn Khương Bảo. Máu tươi lại rỉ ra…
Cậu ta không để tâm tới vết thương, đứng yên ở chỗ đó. Tấm lưng thon dài run lên…
Cô độc.
Tôi đột nhiên muốn tiến tới gần Khương Bảo hơn. Muốn an ủi cậu ấy. Muốn ôm chặt cậu ấy vào lòng để cậu ấy không còn cô đơn nữa…
Bởi vì tôi biết… tôi hiểu rất rõ tâm trạng cậu ấy đang như thế nào…
Chân tôi vô thức bước lên một bước thì Hàn Trân Kỳ vội lấy tay chặn tôi lại, khẽ lắc đầu. Sau đó cậu ta bước lên phía trước Hàn Khương Bảo, dùng bàn tay trắng trẻo thon dài ấy lấy con dao khỏi tay người phụ nữ kia.
- Thôi đủ rồi.- Giọng nói của ông vang lên, lạnh lùng.
Tôi rùng mình quay đầu ra sau.
Gương mặt ông cũng như lời nói vừa phát ra, lạnh băng không chút biểu cảm. Môi ông mím chặt, nhìn người phụ nữ đang thất thần kia.
- Cô muốn chết lắm à? Hễ không có chuyện gì vừa ý là cô lại muốn đi tự tử sao? Vậy còn con trai cô thì như thế nào? Cả con trai của tôi nữa! Cô có quan tâm tới chúng nó không??
Ông giận dữ, cả khuôn mặt đỏ bừng.
- Bố…- Người phụ nữ bật khóc.- Con xin lỗi…
- Ta đã bảo cô không được gọi ta là bố rồi mà! Ta chưa bao giờ coi cô là con dâu của ta, cũng chưa từng muốn chấp nhận một đứa con như cô. Cô đừng nghĩ khi chết cô chết rồi thì ta sẽ bỏ qua tất cả cho cô, chấp nhận cô là con ta. Cho dù cô có xuống địa ngục đi chăng nữa thì ta cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ coi cô là con, không bao giờ!
Giọng nói ông tràn đầy vẻ căm phẫn và thù hận, rồi ông quay bước bỏ đi.
Tôi sững sờ nhìn theo bóng ông bước đi.
Tất cả những câu ông vừa nói… đều rất giống…
Không…
Tôi bịt chặt hai tai lại. Nước mắt trào ra.
Không phải…
- KHÔNG!- Tôi hét lên.
Sau đó mọi thứ trở nên tối mịch đi.
===============
“ Mày với con nhỏ này muốn chết thì mặc kệ tụi bây. Cho dù mày và nó có xuống tới 18 tầng địa ngục đi chăng nữa thì tao cũng sẽ không bao giờ coi đồ phụ nữ dối trá như mày và con quỷ này là vợ và con tao!” Ông ta cười lạnh lùng nhìn người phụ nữ trắng bệch, gầy trơ xương kia. Sau đó lấy chân đạp vào đầu đứa trẻ 5 tuổi đang khóc thét lên.
“Cả hai người *********… nên chết đi là vừa!”