Đính ước quỷ quái

U

uocmovahoaibao

_ Thế là tôi thắng rồi- tuấn cười thích thú
_ Thì sao- linh cáu
_Cô phải làm theo điều tôi yêu cầu chứ sao hohohohoho-Tuấn
_ Còn lâu ấy , sao tôi phải như thế- Linh vênh mặt nhìn TUẤN
_Cô nói lời không giữ lấy lời hả-Tuán
_ Nói gì chứ- Linh làm vẻ mặt ngây thơ như vô tội không biết gì cả
_Ai thắng được sai người thua làm bất cứ điều gì-Tuấn
_ Không- Linh ngang ngạnh
_Đannnnnnnnnnnnnnnnnnnnn-Tuấn hét
_ Cái gì- Đan
_ Cô sử chị cô đi-Tuấn
_ Chị làm thế là không tốt, nói lời phải giữ lời chứ- Đan
_ Rồi rồi, chị biết rồi - lin cau có nhưng vẫn phải chấp nhận thương đau là nó đã thua
_Cậu muốn gì???Linh nói bằng giọng khó chịu
_Từ từ chưa nghĩ ra, đi vào nhà đã rồi tôi nghĩ ra thì sẽ nói cô biết-tuấn
_ Nói rồi Tuấn đẩn chiếc cổng của biệt thự ra, tiếng cót két nghe đến rợn người của chiếc cổng gỗ đã lâu không được mở ra
Khung cảnh bên trong thật đẹp . Nó có cái tên " biệt thự cầu vồng" quả không sai/ Yoàn biệt thự này 7 tầng. Đúng với thứ tự của 7 sắc cầu vồng.
Trên bờ tường có 1 cầu vồng bằng xi- măng, cũng được sơn bằng bẩy sắc nối liền với nhau cao hơn cả tầng 7.Ngoài sân chỉ trông 1 loại hoa duy nhất , đó là hoa hồng trắng, Có 1 chiếc đu trông rất là mắt. Nó được làm từ dây cói, được đan rất chắc chắn và mắc vào 2 cành cây to.Nhìn toàn cảnh căn biệt thự này ai cũng phải tấm tắc khen ngợi.
_ Oa đẹp quá - Đan tròn xoe mắt
_ Dĩ nhiên tụi này mất nhiều thời gian dể hoàn thành nó đó-Phong
_ Đi mau vào trong coi có anh Kiệt ở đây không- Tuấn
Chiếc cửa mở ra nhẹ nhàng. Khác với bên ngoài với nhiều màu sắc sạc sỡ, bên trong chỉ duy nhất 1 màu sơn vàng nhạt, chiếc đèn treo tường bật lên. Không gian lúc này thật ấm cúng và dễ chịu. Mọi thứ được bày biện theo phong cách rất riêng.
_ Anh Kiệt , anh có đó ko??Tuấn
Không gian vẫn im lặng, không có ai cả.
_ Mọi người đứng đây tui chạy lên trên tần kiếm xem sao- Tuấn
_ Cậu leo lên tầng 7 á-Linh
_ Không tui điên đầu , tui đi cầu thang máy- Tuấn
_ Uhm thế đi đi tụi này đợi dưới này-Linh
_ Để em đi cùng anh-Phong
_ Thôi khỏi cần , em ở đây trông myá mụ này đi, không mấy mụ ấy mà chạy đâu linh tinh thì chết-Tuấn
_ Vầng vậy cũng được- Phong
Tuấn đi xuống cuối căn phòng và vào thang máy đi lên tầng trên.
30 phút sau
Tuấn đi xuống mặt ủ rũ
_ Sao rồi có thấy không??Đan
_ Không- Tuấn
_Haizzzzz anh ấy đi đâu không biết- Phong thở dài
_ Vậy bây giờ làm sao??Linh
_ Hôm nay ở đây đi mai thì lại đi về chứ bít làm sao-Tuấn
_ Uhm vậy 3 cô theo tụi , tui chỉ phòng cho- phong
_ Okie - Đan
Nói rồi 5 đứa nó đi lên tần 2
Phòng đàu tiên của Bảo Nhi, thứ 2 của Linh Nhi và cuối cùng của cô- Tuấn quay ra nói với Đan
_ Uhm vậy tụi tui đi tắm, mấy người làm gì thì làm đi-Linh
_ Uhm- Tuấn
Chị cả sao từ nãy tới giờ chị không nói gì vây??Đan quay qua Bảo Nhi
_ Chị không sao, 2 đứa tắm đi rôi xuống nhà ăn cái gì đó cho đõ đói- Bảo Nhi
_ Vâng ạ-2 đứa nó đồng thanh
 
U

uocmovahoaibao

_ Bánh mì này, sữa này mấy cậu ăn đi- Đan đưa cho Tuấn và Phong
_Uhm cảm ơn- tuấn
_ Hix giờ phải kiếm ông kia ở đâu đây- Linh
_ Không biết tôi vẫn đang nhờ người kiêm, không biết có kết quả gì không nữa-Tuấn
_ Cậu đi đâu vậy- Linh Nhi
_ Về phòng- Phong
_ Tôi cũng lên phòng đây, MẤY CÔ ĂN SONG RỒI Lên sau nhá- Tuán nói rồi đứng dậy
__ Mấy tên này đáng ghét thật=Đan
_ Ăn song là chui vào phòng lun, nhà cũng vậy mà ở đây cũng vậy- Linh
_ Ăn song lên phòng luôn chứ???Đan
_ Uhm dười này cũng chả có gì làm-Linh
_ Em ăn song rồi nè- ĐAN
_ chỊ cũng ăn song rồi, cái bánh bé xíu vài ngoạm là hết LINH
_Lên phong thôi chị cả- Đan
_ Chị còn khoa cửa , 2 em lên trước đi- BẢO nhi
_ Hay để bọn em ra khóa cùng chị - Đan
_ Thôi không cần 2 em lên trước đi xíu chị lên sau- Bảo Nhi
_ Được không vậy??Ngoài kia tối rồi đó chị- Linh
_ Haizz được mà , chị biết võ chứ bộ đâu có chân yếu tay mềm- Bảo Nhi cưới nhìn nhỏ em
_ Vậy tụi emm lên trước nhá- Linh
_ Uhm - Bảo nhi

Nói rồi đAN VỚI Linh Nhi đứng dậy đi về phòng, Không gian lúc này thật tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy những bản giao hưởng có 1 không 2 của lũ côn trùng .
Bảo Nhi đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Nó không hiểu sao nó lại có cảm giác htụ hẫng quá, không thấy Kiệt ở đây nó có cảm giấc nhớ nhung và lo lắng cho hắn,.Chính nó cũng chẳn hiểu vì sao mình lại như thế nó. Chẳng hiểu từ khi nào nó lại như vậy.Nó cũng tự trách bản thân vì chị em nó mà Kiệt mới bị bác Trung đuổi khỏi nhà, giơ fkhông biết Kiệt đang ở đâu nữa.Nó thấy lạnh dần và đinh quay lại . Nhưng bỗng dưng nó nghe thấy 1 tiếng động gì đó như tiếng bước chân. Mất 1 phút để nó định vị tiếng động phát ra ở hướng nào. Nó bước chầm chậm và nó thấy tinêgs động to dần như đang có ai chạy rất nha. Tiếng độngk bông nhỏ dần và nó không nghe thấy nữa.Một tiếng kêu của ai đó, hình như người đó bị đánh tiếng động ngay sau lưng mình. Một lão tầm 30 tuổi đang nằm đưới đất , lão ây đang ôm bung với vẻ mặt nhăn nhó bên cạnh lão là 1 con dao. hình như lão định đâm nó. Nhưng may sao đã có người giúp nó. Nhìn kĩ nó giật mình..............
 
U

uocmovahoaibao

Ki...ê...t- giọng Bảo Nhi hơi run run
_ Có phải cậu không???Bảo Nhi sợ mình hoa mắt
Người đó vẫn im lặng không nói gì hết , rồi câu buộc tên kia vào gốc cây gần đo .
Bảo Nhi nhìn cậu mà lòng thấy nhoi nhói.
_ Sao lại tới đây?? Kiệt hỏi bằng giọng lạnh lùng
_ Bọn tui tới tìm cậu, sao câu không liên lạc cho bọn tui hả???Biết tụi này lo cho câu lắm không??Bảo Nhi nói với giọng trách móc
_ Tui đâu phải đứa trẻ lên 3 mà bày đặt lo với lắng- Kiệt vân giọng lạnh lùng
_ Câu quá đang nó vừa thui nhá, tụi này lo cho câu vậy mà câu lại nói kiểu đó hả??Bảo Nhi bắt đầu bực mình
_ Tính tui từ trước tới nay vẫn thế - Kiệt
_ Vậy thì mặc xác cậu , uổng công lo lăng kết quả nhận được lại như thế này đây- Bảo Nhi nói với giọng tức giận rồi bỏ đi
Còn Kiệt nhìn theo bóng của nó , ánh mắt buồn man mác. Hắn như vậy cũng có lí do của mình. Nhưng hắn không thích người khác phải lo lắng cho hắn. Hắn cảm thấy lo lắng cho nó nhưng hắn không biết làm gì cả l l lần đầu hắn thấy bối rối như vậy.
Suy nghĩ 1 hồi , hắn lấy điện thoại ra và gọi cho Tuấn. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tuấn lấy điện thoại trên bàn không tin vào mắt mình đó là số của Kiệt,. Hắn vội vàng bắt máy
_ Alô- GT
_Tuấn à-Kiệt
_ Vâng ạ-Tuấn
_ Đên ven rừng phía tây ngay nha- Kiệt
_ Để làm gì ạ??Tuấn
_ Cứ đến rồi biết
_ nhưng.......-Tuấn chưa kịp nói thì Kiệt đã cúp máy
Hắn vội chay qua phòng của Phong .
_ Phong anh Kiệt gọi điện thoại bảo đến ven rừng phía tây làm gi ấy – tuấn
_ Vậy đi thôi- phong lấy cái áo khoác mỏng khoác lên rồi đi ra khỏi phòng
_ Có gọi mấy con nhỏ kia không?? Tuấn
_ Thôi em với anh đi là được rồi- Phong
_ uhm cũng được ạ- Phong
2 tên đó nói rồi chạy ra thang máy đi xuống tầng 1. Nhanh chóng tụi nó đã tới bìa rừng phía Tây . Nhìn quanh không thấy gì hết, đi thêm và bước thì 2 tên đó phát hiện 1 người đàn ông đang bi buộc vào cây.Chưa rõ việc gì xảy ra thì chuông báo tin nhắn của Tuấn vang lên. Tuấn vội vàng rút điện thoại ra thì nhận được 1 tin nhắn, đó là tin nhắn của Kiệt. Đọc song hắn hiểu ra vấn để và quay sang người đàn ông đang bị trói chặt vào gốc cây. Bằng 1 ánh mắt sác lạnh , 1 giọng nói cũng chẳng kém phần hắn nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia và hỏi.
 
U

uocmovahoaibao

_ Ông tới đây có mục đích gì???Tuấn
Người đan ông im lặng không nói gì hết , người ông ta cảm thấy ớn lạnh
_ Tôi hỏi ông tới có mục đích gì- Tuấn bắt đầu tức giận
_ Tôi.....tôi- người đàn ông bắt đầu có cảm giác sợ
_ Ai đã sai ông theo dõi chũng tôi- Tuấn vẫn cái giọng có thể giết người ấy
_ Không...không ai cả- người đàn ông run run
_Tôi cho ông nói lại 1 lần nữa –Tuấn
_ Thật ....thật mà- Người đàn ông
_ Ông tin không??Tôi sẽ giết ông đó- Tuấn
_ Tôi nói ....tôi nói các cậu tha cho tôi-
_ Được nếu ông nói ra thì tôi sẽ tha cho ông- Tuấn
_ Có 1 người đàn ông to lớn tới nhờ tôi theo dõi các cậu, ông ta nói chỉ cẩn bám theo xem các cậu làm gì thôi, không phai làm gì hết- người đàn ông nói giọng rất thật thà
_ Có thật không- Tuấn
_ Thật tôi xin thề , tôi không nói sai nửa lời tất cả chỉ có vậy thôi
_ Nếu tôi mà biết ông giám lừa tôi, kể cả ông ở đâu thì tôi cũng sẽ tìm được ông và kết liễu cái mạng của ông- Tuấn nói rồi cởi chói cho người đàn ông đó
_ Biến ngay- Tuấn
Người đàn ông đó hoang sợ đứng dậy chạy 1 mạch không giám ngoảnh lại đằng sau.
_ Mọi chuyện có vẻ rắc rối thật- Phong cau mày
_ uhm lại là ông ta-Tuấn
_ Em không hiểu sao ông ta lại tìm cách *** hai 3 anh e mình vậy ??Phong
_ Hừm chắc là lí do muôn thủa đó- Tuấn
_ À nói mới nhớ, anh Kiệt đâu rồi- Phong
_ Anh cũng không biết để anh gọi điện thử- Tuấn
Tuấn nói rồi rút điện thoại ra gọi cho Kiệt nhưng hắn không nhấc may .
_ Anh ý không nghe máy- Tuấn
_ Vậy giờ làm sao-Phong
_ Không biết nữa- Tuấn
_ Mình quay về đã, có gì sáng mai giải quyết tiếp giờ tối thui vậy cũng chả bít phải làm gì-Phong
_ Okie- Tuấn. Nói rồi 2 tên đó quay về biệt thừ và về phòng ngủ.
Ánh sáng len loi qua từng kẽ la, những giọt sương vẫn còn đọng lại trên những lá non xanh mơn mởn, khúc nhạc của những chú chim lại 1 lần nữa vang lên.
_ Sang rồi sao- Linh Nhi bị ánh nắng chiếu vào mắt khiến nó thức giấc
Nó đứng dậy chui vào nhà tắm đánh răng, rửa mặt, chỉnh sửa đầu tóc gọc gàng và thay bộ đồ ngủ ra.
 
U

uocmovahoaibao

Cốc côc cốc
_ Đan dậy đi em muộn rồi- Linh
_ Vâng em mở cửa liền đây chị đợi em tí em đang thay đô- Đan
_ uhm để chị qua gọi chị cả- Linh

Cốc cốc cốc
_ Chị ơi dậy xuống ăn sáng đi chị-Linh
_ Chị cả dậy .....dậy- Linh hét to
_ Chị cả, chị cả, chị cả –Linh gọi liên tục mà không thấy gì
Đan cũng vừa thay đồ song nghe thấy tiếng LINH nó liền chạy ra hỏi
_ Chị có chuyện gì thế?? Đan
_ CHị gọi mãi mà chị cả không trả lời- Linh
_ Để em gọi điện thoại cho chị ấy- Đan nói rồi rút điên thoại ra
Tút tút tút
_ Không bắt máy- Đan
_ Làm sao giờ- Linh
_ Mình xuống tìm 2 tên kia thế nào chẳng có chìa khoá khác- Đan
_ Uhm chỉ còn cách ấy thôi- Linh . Nói rồi 2 chị em nó đi xuống
Tuấn và Phong đã dậy từ sớm( nói đúng hơn là không ngủ)
 
U

uocmovahoaibao

_ Tuấn , Phong- Đan Nhi gọi to
Tuấn và Phong giật mình quay lại nhìn Đan với ánh mắt khó hiểu
_ Sao mà vừa sáng ra cô đã hét ầm ĩ thế- Phong
_ Chị Bảo Nhi không có trong phòng- Đan giọng run run
_ Hả????Tuấn và Phong đồng thanh
_ Hả cái gì- Linh
_ Chỉ cả không có trong phòng – Đan nhắc lại 1 cách rõng rạc
_ Hôm qua 3 cô không lên phòng cùng nhau à- Tuấn
_ Không chị cả bảo chị ấy còn ở lại đóng cửa- Linh Nhi
_ Sao 2 cô không đi cùng cô ấy- Phong
_ Tụi tui bảo đi cùng nhưng chị ấy bảo không cần chứ bộ- Đan
_ Không cần là không đi à- Phong
_ Ai biết được chứ- Đan
_ Thôi xin can 2 người đừng cãi nhau nữa , mọi việc đã thế này mấy 2 người còn muốn làm rối tung lên à- Linh cáu
_ Đúng đó , thôi chia nhau ra tìm đi- Tuấn
_ Uhm cũng được- Linh
_ Phong đi với Đan , anh đi với Linh – Tuấn
_ Vì sao em phải đi với con nhỏ đó, em sẽ đi cùng anh-Phong Vừa dứt lời ăn ngay 2 cái cốc của Tuấn và Linh ( ung đầu thằng bé rồi)
_ Ui za sao lại đánh em – Phong cau có
_ Não em bằng xi- măng à, 2 nhỏ đó bít đuờng đâu mà đi cùng nhau – Tuấn
_ Hừ thế thì nói 1 câu làm gì mà đánh em- Phong
_ Đanh để khai hoang cái đầu xi- măng của cậu- Đan nói đểu
_ Cô mún chết hả tui đá chết cô giờ- Phong trợn mắt nhìn Đan
_Không đùa nữa, đi tim đi- Linh nói rồi đi ra ngoài , theo sau là 3 người kia
_ Tụi này đi hướng này , 2 nguời đi hướng kia- Linh
_ Okie- Đan , Phong đồng thanh

.Vậy là 2 nhóm chia nhau ra tìm mỗi người 1 ngả, khu rừng này để kiếm 1 nguời không quá khó nhưng cũng chẳng dễ chút nào.
Lại nói về Bảo Nhi. Tối qua nó tức giận không biết mình phải làm gì cả nó cứ đi đi và đi. Khi đã lấy lại tinh thần thì nó phát hiện mình đã lạc trong khu rừng này. Tiếng những con côn trùng kêu khi nãy nghe sao thật vui tai, nhưng giờ nó có cảm giác ớn lạnh. Nó là 1 đứa mạnh mẽ, trong óc nó không có khái niệm sợ ma vì nó biết rằng cái đó không có thật. Nhưng mà trong hoàn cảnh này không sợ cũng không được. Nó cứ đi và đi , trời tối nó không thẻ xác định phương hứơng đựưc, Đã vậy đây lại là lần đầu tiên nó tới đây nữa.Buổi tối nhiệt độ hạ thấp , người nó bắt đầu run run.
_ Không biết ở đây có thú rừng không nữa- Bảo Nhi tự nói với mình
_ Không có gì hết , mình không phải sợ chẳng có chuyện gì đâu- Nó tự trấn an mình.
Thình lình xuất hiện trứơc mặt nó là 1 con lợn rừng. Mặt nó tái mét lại . Chân nó run run, nó muốn chạy mà không sao nhấc đựơc chân lên. Con lợn rừng đã nhìn thấy nó và đang chạy hết tốc đo về phía nó. Đột nhiên 1 cái bóng thình lình xuất hiện. Nhanh như cắt cả cái đuốc đã bay vào người còn lợn. Khiến nó kêu ré lên 1 tiếng. Dừơng như còn lợn rừng vẫn không chịu buông tha, nó vẫn cứ lao tới nhưng nó đã chuyển hứơng lao về phía cái bóng khi nãy . Nhanh như chớp cái bóng ấy đã cầm cái cành cây đập thẳng vào đầu con lợn khiến no choáng và đâm vào gốc cây gần đó. 3S sau nó bât dậy chạy đi.
 
U

uocmovahoaibao

Bảo Nhi vẫn đứng đó, người nó vẫn còn run , mặt nó tái mét lại nhìn nó lúc này chẳng khác nào 1 con thỏ yếu ớt.
_ Nè
_ Này
_ Cô kia
Nó vẫn im lặng không nói gì
_ Nói gì đi- Ngườ đó nói lớn
Dường như tiếng hét đã đưa nó về với thực tai. Nó lấy lại tinh thần nhìn về phía người đó. Nó giật mình, không tin vào mắt mình người cứu nó lại chính là Kiệt
_ Sao...sao cậu lại ở đâu- Bảo Nhi
_ Sao đầu cô ý, biết buổi tối trong rừng nguy hiểm thế nào khôn hả- Kiệt
_ Tại tôi bị lạc- Giọng nó vẫn còn hơi run
_ Hừm đi thôi đứng đây tí lại gặp con nữa thì tui ko cứu đựơc cô đâu- Kiệt quay lưng đi. Nó vẫn đứng đó nhìn Kiệt với ánh mắt bất lực
_ Nè sao không đi-Kiệt
_ Chân tui , tê quá tôi không đi được- Bảo Nhi nhắn nhó
_ Trời ạ, kiếp trứơc tôi mắc nợ cô hay sao ấy, sao tôi khổ thế này-Kiêt than thở
_ Hừ cậu thích đi trước đi , mặc kệ tui- BẢO Nhi
_ Thật không??Kiệt
_ Thật- Bảo Nhi nói bằng giọng dứt khoát
_ Vậy tôi đi nhá- Kiệt
_ Đi đi- Bảo Nhi
_Uhm vậy tôi đi- Kiệt nói rồi quay lưng bứơc đi.
Bảo Nhi nhìn theo hắn với anh mặt vừa tức giận vừa khó chịu và sen chút sợ hãi. Nó cũng muốn mở miệng kêu hắn lắm. nhưng nó là 1 con nhỏ lầm lầm lì lì và cũng ngang ngạnh chả kém ai và lòng tự trọng của nó cao hơn núi.Nó cứ nhìn bóng hắn khuất dần , ánh mắt đầy bất lực.Khi bóng hắn đã khuất nó ngồi gục xuống, nó không khóc nhưng thực sự nó rất sợ.


Sao con nhỏ đó ngang thế nhỉ, sao nó không gọi mình quay lại nhỉ???Chẳng nhẽ nó không sợ??Không đâu mình đã quen với nơi này mà còn cảm thấy sởn da gà nữa là nó và lại mình là con trai còn nó thì thân gái yếu ớt , sao có thể ở 1 mình trong rừng khi trời tối như vậy. Nhưng chả nhẽ mình lại phải quay lại chỗ nó, nhưng mà như vậy thì mất mặt quá. nhưng mà nếu không quay lại nhỡ nó lại gặp nguy hiểm thì sao??Như vậy thì mình có lỗi lắm. Nhưng nếu quay lại nó sẽ cười vào mặt mình mất . Nhưng .....................
Hàng loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu Kiệt , hắn đang băn khoăn không biết đi tiếp hay quay lại nữa, giờ đầu hắn rồi như tơ vò vậy.


Nó vẫn ôm mặt ngồi một chỗ, chân nó vẫn còn tê , nó không thể nhấc chân bứơc đi được. Gìơ trong đầu nó chỉ mong .....mong.....Kiệt quay lại, Không hiểu sao lúc này nó lại chỉ nghĩ tới hắn. Chắc tại bây giờ chỉ có Kiệt biết no đang ở đây nên nó nghĩ tới hắn thôi ., nhưng tại sao khi thấy Kiệt cứu nó và suýt bị con lợn rừng đó húc thì tim nó như muốn vỡ ra, xíu chút nữa là nó đã khóc. Tại sao lại như vậy chứ???Nó ghét hăn lắm mà. Chắc tại vì cứu mình nếu hắn bị làm sao thì nó sẽ cắn rứt suốt đời nên nó như vậy thôi. Nó tự chấn tính mình như vậy. Đang suy nghĩ miên man thì......
_ Này cô định ngồi đây tới sáng à- Giọng nói của 1 nguời rất quen
Ngước mặt lên nhìn thì đập vào mắt no là cái tên mà vừa nãy trong đầu nó luôn nghĩ tới, chính là Kiệt.
 
U

uocmovahoaibao

_ Nè làm gì mà không nói nên lời thế , sợ quá không nói đựơc gì à- Kiệt
_ Sợ cái đầu cậu ý- Bảo Nhi
_ Hừm cái đầu cố ý- Kiệt
_ Đầu cậu- Bảo Nhi
_ Đầu cô- Kiệt
Thế là 2 đứa cứ đứng cãi nhau đầu cô , đầu câu mất 5 phút rồi cuối cùng nguời chịu thua là Kiệt
_Thôi thôi stop, tôi thua cô lên đi- Kiệt nói rồi ngồi xuống quay lưng về phía nó
_ Làm gì thế??Bảo Nhi
_ Lên tôi cõng chứ sao- Kiệt
_ Cái gì- Bảo Nhi
_ Cái đầu cô- Kiệt
_ Mún cãi nhau nữa hả???Bảo Nhi
_ Thôi em xin , mời chị lên giùm em mệt chị quá rồi đấy- Kiệt
_ Cậu cõng tôi thật à- Bảo Nhi
_ Lằng nhằng quá , lên mau đi- Kiệt
Vậy là nó ngoan ngoãn lên lưng Kiệt , để hắn cõng nó.
ĐI trên đường 2 người lại trở lại bản chất của mình, lạnh lung và ít nói. Gìơ không gian thật yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng xột xoạt của những bước chân và tiếng côn trùng kêu thôi.
Không hiểu sao 2 đứa nó lại thấy không gian bỗng dưng sao ngột ngạt thế không biết. Tụi nó muốn phá vỡ cái không gian này và rồi.........
_ Cô/câu-2 đứa
_ Uả?Đông thanh tập 2
_ Sao cô/ cậu bắt trước tôi- đồng thanh tập 3
Rồi 2 đứa lại thở dài, cũng cùng nhau nốt. Thế là 2 đứa tụi nó lại cười khúc khích
_ Cô định nói gì??Kiệt vừa cười vừa nói
_ Câu định nói gì??Bảo Nhi
_ Tôi hỏi cô trước-Kiệt
_ Tôi hỏi cậu sau – Bảo Nhi
_ Thế thì cô trả lời trước đi- Kiệt
_ Không tôi là con gái cậu phải nhường tui chứ- Bảo Nhi
_ Haizzz pó tay cái vớ vẩn thế này cũng phải cãi nhau- Kiệt
_ Vậy thì cậu nói trứơ đi- Bảo Nhi
_ Nói thì nói- Kiệt
_ Uhm nói đi- Bảo Nhi
_ Sao lại tới đây??Kiệt
_ Haiz vì tụi này tìm mãi không thấy bóng cậu đâu, đột nhiên Tuấn nhớ ra còn nơi này chưa tìm nên tụi này quyết định tới đây tìm, nhưng tới nơi thì không thấy cậu đâu, tụi này định mai sẽ về -bẢO nHI
_ Vậy sao tối vậy cô còn ra ngoài- Kiệt
_ Tui định di dạo 1 chút đang định quay về thì nghe thấy tiếng bước chân, tôi mới tò mò và đi theo thì đột nhiên không nghe thấy nữa, còn đoạn sau cậu biết rồi đó- Bảo Nhi
_ Hừm cũng may cho cố là có tôi ở đây- bảo nhi
_ Uả sao cậu lại có mặt ở đó thế?? Bảo Nhi
_ Tui theo dõi người đàn ông đó- Kiệt
 
U

uocmovahoaibao

_ Là sao???Bảo Nhi
_ Chuyện là thế này .......................................................................................-Kiệt kể 1 chàn lan đại hải
_ Thì ra là vậy- Bảo Nhi gật gù
_ Còn cô định nói gì thì nói đí- Kiệt
_ À tôi định bảo là sao cậu lại quay lại, câu chẳng phải đã đi rồi sao??Bảo Nhi
_ Tại lương tâm cắn rứt thui- Kiệt
_ Cậu mà cũng có lương tâm à – Bảo Nhi nói với giọng bất ngờ
_ Cô nghĩ tui là cầm thú chắc- Kiệt nói với giọng tức giận
_ Hì không phải nhưng cũng gần thế- Bảo Nhi
_ Cô có tin tui thả cô ở đây không??Kiệt doạ
_ Thui thui tui xin lỗi mà- Bảo Nhi
Thế là 2 đứa nó cười nói vui vẻ. 1 lúc sau thì nó thấy mệt và ngủ thiếp đi lúc nào không biết
_ Nè- Kiệt
_ Sao cô giám tựa vào vai tui- Kiệt
Hắn vẫn tháy nó im lặng, quay lại nhìn thì nó đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Lúc này hắn mới nhìn kĩ nó, thật sự nhìn nó rất xinh như 1 cô tiên nữ giáng trần vậy. Hắn nhìn nó cười hiền rôi quay lại, rảo bứơc đi tiếp.
Không gian lúc này thật ấm áp , không còn cảm thậy không khí lạnh của sương ở rừng về đêm nữa. Có ai nhìn thấy điều gì xắp xảy ra với Kiệt và Bảo Nhi không, chắc ai cũng có thể đoán đựơc tương lai 2 đứa tụi nó.
 
U

uocmovahoaibao

Quay lại với thực tại
Tuấn và Linh đang tìm Bảo Nhi đột nhiên chuông điện thoại vang lên .
Alô-Tuấn
Đang ở đâu thế??Kiệt
Tụi em đang kiếm Bảo Nhi – Tuấn
Khỏi kiếm quay về đi cô ây đang ở biệt thự rồi- Kiệt
Sao lại thế??Tuấn
Về rùi sẽ biết , anh cúp máy đây- Kiệt nói rồi cúp máy

_ Có chuyện gì thế??? Linh
_ Cô gọi cho nhỏ kia về biệt thự đi , bà chằn kia đang ở biệt thự cùng anh Kiệt- Tuấn
_ Sao lại thế?? Linh nói với vẻ mặt khó hiểu
_ Tui cũng chịu , hỏi thì anh ý bảo tí về là biết- Tuấn
_ Uhm vậy đợi xí tôi gọi cho Đan-Linh nói rồi rút điện thoại ra gọi cho Đan
Alo!!!
Em và Phong quay lại biệt thự đi nha- LINH
uẢ SAO Lại vây??Không đi kiếm chị cả nữa ạ??Đan
Chị ấy đang ở biệt thự với kiệt- Linh
Cái gì????Đan há hốc mồm
Cái đầu em , về đi mau lên chị cúp máy đây- Nói rồi Linh cúp máy

_ Chuyện gì vậy???Phong
_ Về biệt thự- Đan
_ Sao lại thế??Phong
_ Ai mà biết chị Linh bảo về thì về- Đan
_ uhm- Phong

..........................................................................................
10 phút sau , 4 đứa nó đã có mặt tại biệt thự.
Bước vào phòng khách , tụi nó thấy Bảo Nhi và Kiệt đang ngồi trên ghế sofa , đứa nào đứa nấy mắt tròn mắt dẹt , không biết có chuyện gì xảy ra. Trên đầu đứa nào đứa nấy đều là những dấu hỏi to đùng.
_ Mấy đứa có cần phải tỏ cái thái độ đó không?? Kiệt
_ Chuyện là sao , kể mau cho tụi em biết đi- Phong có vẻ rất tò mò
_Ờ ngồi xuống đây-Kiệt
4 đứa ngồi xuống ghế mà mắt đứa nào cũng không rời khỏi Kiệt.
_ CHuyện là thế này : !$Ư@$^$^%*^&*&(&^$@!#!~@!3........................( các bác cũng biết rùi mà )
_ Thì ra là vậy- Tuấn
_ Chị cả sao chị quá đáng thế- Đan
_ Uả ??? Sao lại bảo chị quá đáng- Bảo Nhi
_ CHị có biết bọn em lo thế nào không hả- Đan bắt đầu nước mắt lưng tròng
_ Thui mà chị xin lỗi , dù sao mọi chuyện cũng đã qua rùi mà . Chị hứa sẽ không có lần thứ 2 đâu- Bảo Nhi
_ Em ghét chị lắm- Đan ôm trầm lấy Bảo Nhi khóc huhu. Nhìn cảnh tượng ấy mọi người đều mỉm cười,
_ Thui moà chị thương không khóc nữa, lớn ùi mà khóc nhè xấu lắm thế này thì làm sao mà cưới Phong được- Bảo Nhi nói mà không nghĩ ngợi gì hết
 
U

uocmovahoaibao

Ngay lập tức không khí trở nên yên tĩnh như chưa bao giờ được yên tĩnh. Ai nấy nhìn nhau với anh mắt khó hiểu và chả biết lí do vì sao mà mặt cả 6 đứa đều đỏ ửng như trái cà chua.

_ Hà hà thui chúng ta ăn cái gì rồi chuẩn bị về đi- Phong cố tìm cách phá vỡ không khí ngột ngạt này
_ Uhm ăn bánh ùi chuẩn bị về đi, mai là ngày bắt đầu đi học đó- Đan
_ uHM Đúng rồi nhắc mới nhớ xíu quên mất mai là phải đi học – Linh

Thế là cả 6 đứa đi vô phòng ăn ngồi gậm bánh mì và uống sữa . 3 nhỏ đó nói chuyện với nhau, 3 tên này nói chuyện với nhau............


Xe dừng trước cổng biệt thự.
_ Anh tí anh vào nói chuyện với ba chứ??? Phong
_ Uhm anh biết phải làm gì- Kiệt
_ Thế thì em yên tâm rồi, anh đừng có nổi nóng đó- Phong
_ Uhm đã bảo biết rồi , em nhỏ đầu hơn anh mà sao lắm lời thế- KIệt
_ Anh....thật là- Phong pó tay với Kiệt luôn , hắn mở cửa xe đi xuống trước. mấy người kia theo sau.

Hàng người giúp việc đã đứng sẵn trước cửa vào .
Chào mừng cô câu đã về ạ . Hang người giúp việc đồng thanh và cúi đầu. Bác Hoà đi về phía tụi nó.
_ Xin chào cô câu ạ- Bác Hoà
_ Bác khách sao quá – Bảo Nhi
_ Đó là phận sự của tôi mà, mời cô câu lên phòng nghỉ ngơi rồi 1 lúc nữa ông chủ về tôi sẽ lên gọi cô , cậu xuống dùng bữa tối- Bác Hoà giọng nhẹ nhàng
_ Vâng ạ!6 đứa đồng thanh rồi bước lên phòng.

Tụi nó ai về phòng nấy.
Bảo Nhi tắm song rồi trèo lên giường định ngủ 1 chút mà không sao ngủ nổi. Vậy là nó lại bật máy online.Nik chat nó vừa ol thì ngay sau đó
Buzz
Buzz
Lâu rùi không gặp- Tâm hồn lạnh lẽo
Uhm-Nó
Dao này sao ùi , khoẻ không ??Tâm hồn lạnh lẽo
Vẫn vậy , còn mi- Nó
Vẫn nhăn răng, chưa chết được-Tâm hồn lạnh lẽo
MÀ nè- Nó
Hả??Tâm hồn lạnh lẽo
Lân trước mi bảo có lí do nên thích nói chuyện với ta , lí do là gì nói đi- Nó
Sao nhớ dai như đỉa thế??
Kệ tui , nói đi mau- Nó
Không biết nữa , nói chung thấy ấn tượng với cái nik chat và cách nói chuyện
Thế thui à?? Nó
Cho sdt đi
Làm gì???Nó
Gặp nhau
Không- Nó
Tại sao , sợ tui ăn thịt à
Không, chỉ là không thích đơn giản chỉ có vậy-Nó
Vậy nếu 3 tháng nữa còn liên lạc thì gặp nhau nhá-
Okie- Nó
Thui ngủ đây lúc khác nói chuyện
UHM
bIBO
BIBO
tÂM Hồn lạnh lẽo is office
Nó cũng tắt máy luồn. Nằm trên giường nó trầm ngâm suy nghĩ.
Cậu ta là ai nhỉ??Sao cậu ta lại có nik chat của mình??? Sao lại muốn gặp mình ?? Sao cậu ta không hỏi mình ở đâu mà đã mún gặp mình rồi?? Sao lại thế nhỉ??Cậu ta thật là .........................haiz thôi không nghĩ nữa , mệt quá ngủ 1 giấc đã.

...................................................................................
 
U

uocmovahoaibao

cỐC cốc cốc
_ Ai đấy- Tuấn
_ Dza là tôi- Bác Hoà
_ Đợi cháu 1 ti- Tuấn noi rồi đứng dậy đi ra mở cửa phòng
_ Có chuyện gì vậy bác- Tuấn
_ Dza tới giờ dùng cơm , mời cậu xuống ạ- Bác Hoà
_ Vâng , bác xuông trước đi ạ để cháu gọi nốt mấy người kia- Tuân
_ Vâng , vậy tôi xuống trước – Bác Hoà nói rồi quay xuồng nhà

Tuấn đi từng phòng 1 gọi 1 cách rõng rạc nói đúng hơn là ra oai , nhất là khi tới phòng của Linh Nhi.
_ Heo dậy mau , dậy mau – Tuấn nói to
_ Cái gì thế con khỉ chít tiệt kia giám phá giấc ngủ của ta hả- Linh từ trong phòng hét lớn
_ Dậy ...dậy dậy mau con heo kia- Tuấn vẫn nói to
Linh Nhi tức điên người , chạy ra mở cửa phòng tính đập cho hắn 1 trân thì chẳng thấy hắn đâu cả. Nó ngó ngang ngó dọc mà cũng chả thấy ai cả
_ Uả mình bị ảo giác hay sao ấy , rõ ràng hắn vừa đứng ngoài cửa phòng mình mà- Linh Nhi ngơ ngác
Hừm mặc kệ , chả biết ảo giác hay không thay quần áo rồi xuống ăn cơm đã đói chết đi được- Nó thầm nghĩ

Thật ra lúc nãy sau khi trêu nó song, Tuấn đã nhanh chân chạy vào phòng của Gia Phong nên nó mới không thấy Tuấn. nhìn qua khe cửa thấy bộ mặt ngơ ngơ ngác ngác của nó , hắn vui thầm.

_ Anh cười cái gì thế?? Phong sau khi thay đồ đi từ nhà tắm ra thấy Tuấn ngồi cười một mình , giống như ẩm ương mấy dây thần kinh cảm xúc vậy
_ à KHông có gì đâu , đi xuống ăn cơm - Tuấn vội bước ra ngoài để không phải bị Phong tra hỏi .

Phòng ăn lúc này , 5 đứa nó đã ổn định chỗ ngồi. Còn thiếu 2 người đó là Bác Trung và Kiệt.
_ Uả Bác Trung và tên kia đâu rùi nhỉ??? Đan Nhi tò mò
_ Chắc là trong phòng làm việc của ba- Phong đáp
_ Uả vào đó làm gi?? Đan
_ Nói chuyện chứ làm gì, lắm chuyện quá quan tâm ít thôi- Phong
_ KỆ tui mắc mớ gì tới ông- Đan
_ Hừm kệ xác cô- Phong nói rồi quay mặt đi.
Đan tức mún chít mà không biết làm gì, đành phụng phịu quay qua chỗ Linh Nhi và Bảo Nhi.
_ Em ngồi trật tự đi Đan – Bảo Nhi
_ Vâng em biết rồi- Đan
Vậy là phòng ăn yên ắng đến lạ thường, mọi người đều đang có cùng 1 suy nghĩ ............. Kiệt và bác Trung đang làm gì trong đó ??Liệu bác Trung có tha lỗi cho Kiệt không................................................
 
U

uocmovahoaibao

10 phút sau , sự có mặt của bác Trung và Kiệt đã phá vỡ không gian yên ắng đó.
_ Chúng cháu chào bác- 3 đứa nó đồng thanh khi thấy ông Trung đi tới
_ UHm , các cháu đỡ mệt chưa?? Bác Trung
_ dZA thưa bác chũng cháu khoẻ re ạ- Đan trả lời nhí nhảnh
_ Uhm thế thì tốt, thôi ăn cơm đi không lại đói – Bác Trung cười hiền
Mời ba/ bác ăn cơm – Cả lũ đồng thanh
_ Uh các con ăn đi- Bác Trung
Kiệt không nói gì hết , hắn vẫn im lặng , khuôn mặt lai trở về dáng vẻ ban đầu. Lạnh như băng vậy.
Kết thúc bữa ăn bác Trung có điện thoại phải đi gấp , vậy là phòng ăn bây giờ chỉ còn 6 đứa nó.
_ Có chuyện gì không anh?? Tuấn
_ Không có chuyện gì đâu em yên tâm – Kiệt
_ Thật không anh?? Phong
_ Uhm thật , thôi anh có việc bận phải ra ngoài chút- Kiệt nói rồi đứng dậy
_ Anh đi đâu???Em đi với- Tuấn
_ Thôi khỏi, anh không bỏ đi đâu em yên tâm – Kiệt nói rồi đi ra ngoài

_ Liệu có chyện gì với câu ta không?? Linh Nhi
_ Không sao đâu – Tuấn
_ MÀ nè tên khỉ dầu cún kia- Linh
_ Cô nói ai đầu cùn , nói ai là khỉ- Tuấn
_ Nói cậu chứ ai , ai cho phép cậu giám đứng trước cửa phòng tui la lối om sòm, còn giám kêu tui là heo nữa- Linh
_ Tôi nói khi nào- Tuấn
_ Con chối- Linh nói rồi sắn ông tay áo , thấy vậy Tuấn biết nó sẽ làm gì vậy là 3 chân 4 cẳng chạy phắt lên phòng , nó vừa đuổi vừa hét : Khỉ đầu cún đứng lại cho ta.......................................
Mọi người nhìn tụi nó mà bật cười.
Đang đuổi nhau bỗng tiếng chuống điện thoại của Tuấn vang lên.
Alo
Alo Tuấn à Nhã Linh đây
Có chuyện j ?? Tuấn
Minh đang đứng trước cổng nhà cậu , câu ra gặp mình chút được không
Có chuyên gì không??
Không, nhưng mình muốn gặp cậu
Tui không muốn ra gặp cậu
Vậy mình vào nhà nhé
.Tuấn chợt nhớ ra là chuyện 3 đứa nhỏ kia ở nhà mình không ai biết
Thôi đứng đó , tui sẽ ra
Uhm mình biết rồi
_ Có chuyện gì thế/? Linh
_ Không có gì- Tuấn nói rồi đi ra ngoài
_ Nè đi đâu vậy??Linh
_ Có việc , hỏi ít thôi- Tuấn
 
U

uocmovahoaibao

Tuấn nói rồi đi ra ngoài , Linh dõi theo bóng hắn mà thấy trạnh lòng.

_ Có việc gì vậy nói lun đi- Tuấn
_ Sao cậu nghỉ học lâu vậy- Nhã Linh
_ Không thích thì ko đi- Tuấn trả lời mà mắt hắn rõi theo 1 nơi nào đó thật xa xăm, ánh mắt thoáng buồn.
_ Bao giờ cậu đi học- Nhã Linh
_ Mai- Tuấn
_ Cậu vẫn giận mình à- Nhã Linh
Tuấn im lặng vài giây.
_ Song chưa- Tuấn
_ Song là sao?? nhã Linh tỏ vẻ khó hiểu
_ Tui vào nhà đây- Tuấn bước đi , không thèm nhìn nó 1 lần
_ Cậu đừng đi- Nhã linh .
Nó chạy từ sau lưng ồm trầm lấy lưng của Tuấn. Nước mắt thì rơi lã chã.
Tuấn lặng người, hắn nhớ lại hơn 2 năm trước.
_ Cậu nhất định phải đi sao??Tuấn
_ uHM mình xin lỗi- Nhã Linh
_ Đừng đi- Tuấn
_ Xin lỗi cậu, mình nhất định phải đi- Nhã Linh
_ Cậu bỏ mặc mình à?Tuấn
_ Mình ,....mình , thôi muộn rồi mình phải về nghỉ đây mai mình bay sơm , cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhá- Nhã Linh bước đi
_ Cậu ở lại với mình đi- Tuấn ôm lấ bờ vai bé nhỏ của Nhã Linh , tay hắn run run. Hình như có cái gì long lanh trên mắt hắn

_ Tuấn sao cậu không nói gì- Nhã Linh. Tiếng của nó đã cắt ngang đoạn hồi ức ngắn của Tuấn.
_ Cô đi về đi- Tuấn nói rồi gỡ tay Nhã Linh ra , đi thẳng vào nhà . Mặc kệ cho Nhã Linh ôm mặt khóc rưng rức.
Trong phòng Tuấn
Đau , đau quá . Sao khó chịu vậy , nghẹt thở quá tại sao lại thế chứ. Tại sao cô ấy lại quay lại , đánh thức kí ức đáng nguyền rủa đó. Tại sao ngày xưa lại ra đi, tại sao lại bỏ mặc mình chứ . Tai sao ?? Tai sao lại làm mình đau như thế. Tại sao mình lại yêu cô ấy như vậy. Muốn quên hết đi. Nhưng sao đầu óc lại cứ nghĩ tới, giờ mình muốn nói chuyện vớ con nhỏ đó ..............................................

Một ngày mới đã bắt đầu.

_ Cháu chào bác ạ- 3 nhỏ đó đồng thanh
_ Ngủ như heo- Phong
_Cậu kêu ai heo- Đan
_ Ai người ấy tự biết- Phong
_Cậu...........- Đan chưa nói hết câu
_ Đan ngồi xuống ăn đi còn đi học – Bảo NHI
_ Vâng ạ - Đan Nhi chợt nhân ra mọi ánh mắt đang dồn về phía nó, làm nó ngượng chín cả mặt .
Bác Hòa nhìn nó cười hiền.
_ Bác ơi bao giờ bác gái lại về ạ- Linh Nhi
_ Bác không biết vì bên Mĩ nhiều việc quá, lúc nào thu xệp thì bà ấy sẽ về thôi- Bác Trung
_ Lần trước tụi cháu không tiễn bác ây đi được , thất sự là ........- Bảo Nhi chưa nói hết câu
_ Không sao đâu mà, dù sao các cháu cũng sắp thành người trong nhà mà – BÁC Trung nhìn tụi nó âu yếm
Lại 1 lần nữa không khí trở lên yên lăng dến rợn người.Không ai bảo ai cứ cắm cúi mà ăn. Bác Trung nhìn vậy chỉ biết lắc đầu.
 
U

uocmovahoaibao

Bữa ăn kết thúc sau khi tụi nó chào hỏi bác Trung và cin phep đi học 6 đứa lại đi ra ngoài. Hôm nay tụi nó đi ô tô nhưng không cùng xe của mấy tên kia, tụi no đã gọi điện xin phép papa cho dùng tiền trong thẻ để mua 1 chiếc xe cho riêng mình.
Xe lăn bánh đến gần công trường, Đam đông nữ xinh hình như còn đông hơn lần trước rất nhiều, đã đứng trước cồng trường đợi 3 tên kia. Không biết tụi đó lấy thông tin ở đâu?? Mà biết hôm nay mấy teenn kia đi học.
Bước xuống xe , nhìn đám con gái bâu lại mấy tên kia mà tụi nó lắc đầu ngao ngán. Đang định đi vào trường thì..........
_ Kìa mấy cô ấy đến rồi kìa-1 giọng con trai
_ Đâu , đâu?? giọng tên khác
1 đám đông nam sinh chạy về phía tay tên con trai kia chỉ. Tụi nó linh cảm có điều gì đó nguy hiểm xắp xảy ra. Thế là chẳng ai bảo ai, cả 3 đưa co giò lên chạy 1 mạch .
Tụi nó chạy vào lớp vừa may tiếng trống báo hết tiết vang lên thế là đám đông nam sinh kia đành phải giải tán.
Nhưng chũng nó cũng chẳng cảm thấy dễ chịu gì, vì bao nhiêu ánh mắt như dao , như kéo đang chĩa về phía tụi nó như buốn giết chết tụi nó ngay lúc đó vậy
_ Hì chào các ban- Đan nhi nhăn nhó
_ nGỨA mắt- 1 giọng chanh chua nào đó
_ Cô nói ai ngứa mắt- Linh Nhi lên tiếng
_ Ai người ấy tự biết- tiêng nhỏ khác
_ Cô...-Đan
_ Thôi về chỗ- Bảo Nhi lạnh lùng nói với tụi nó, mà ánh mắt như băng nhìn về phía 2 nhỏ kia, hiến tụi nó dợn hết da gà.
Đan Nhi và Linh Nhi hiểu rằng lúc này nên nghe lời chị nó. Vậy là tụi nó đi về phòng
 
U

uocmovahoaibao

Mấy đứa con gái nhìn tụi nó, nguýt dài 1 cái rồi quay lên.
Tiếng trống cũng vang lên ngay sau đó, 1 lúc sau 3 tên kia mới thoát được đám đông nữ sinh để vào lớp.Bước về chỗ nhìn mặt Đan và Linh hầm hầm hử hừ 3 tên đó biết đã có chuyên không hay.

_ Nè sao vây??Phong hỏi Đan
_ Không sao hết – Đan
_ Thật không??Phong
_ Hỏi ít thôi học đi- Đan nói rồi úp mặt xuống bàn. Phong nhìn nó một hồi rồi cũng úp mặt xuống bàn ngủ.
giờ ra chơi, 3 đứa nó đi xuống cantin . Vừa thấy bóng tụi nó đi khuất đám con gái đã xúm lại bàn mưu tính kế chuyện gì đó.( mọi chuyện bắt đã bắt đầu )

Quay lại cantin
_ Nhìn mấy con nhỏ trong lớp bực mình thật- Đan Nhi
_ Hừm mún đập chít tụi nó quá- Linh Nhi
_ Kệ đi , nên nhớ mình là ai- Bảo Nhi
_ Vầng em biết – Linh Nhi
_À đúng rồi không thấy Nam và Thiên đi học chị nhỉ- Đan Nhi
_ Uhm – Linh Nhi
_ Sao mấy tên đó nghỉ học nhỉ- Đan
_ Chúa biết- Linh Nhi
_ Để em thử nhắn tin coi- Đan nói rồi rút đt ra
_ Sao rồi-?? Linh Nhi
_ Không trả lời- Đan
_ Uhm thôi kệ đi chắc có việc bận- Linh Nhi
_ Hai đứa ăn đi rồi lên lớp- Bảo Nhi
_ Vâng ạ- 2 đứa đồng thanh
Tiết cô giáo chủ nhiệm, cả lớp im phăng phắc ngồi ngay ngăn nhìn chăm chú lên bảng, cô giáo nhìn 1 lượt rồi đừng đậy nói.
_ Trước khi bắt đầu tiết học cô có vài điều muốn nói: Thứ nhất là trào mừng 6 em học sinh giỏi của lớp tiếp tục đi học sau hơn 1 tháng nghỉ học.- Cô giáo nói cười hiền
_ Thứ 2 : cô xin thông báo về chuyến du lịch nước ngoài của 10 bạn có thành tích cao nhất lớp.
Vừa nói tới đây cả lớp ồ lên. Và bắt đầu bàn tán xôn xao
_ Nào lớp trật tự - Tiếng lớp trưởng đầy uy quyền
Vậy là không gian yên ắng lại lan tỏa khắp lớp học. 6 đứa nó cũng ngồi im , mắt hướng về phía cô giáo.
_ Chuyến du lịch sẽ tổ chức vào ngày 16 ( giờ là ngày mùng 2 , tức là còn 2 tuần nữa) vậy nên các em cứ chuẩn bị trước nhé- Cô giáo hướng mắt về phía tụi nó.
_ Và còn 1 chuyện nữa- Cô giáo nói với vẻ mặt nghiêm khắc, khiến cả lớp nín thở
_ Đó là..........- Cô giáo ngập ngừng , khiến tim đứa nào cũng như ngừng đập
_ Chuyến du lịch Nha Trang dành cho những bạn còn lại , cũng sẽ tổ chức vào ngày 16- Cô giáo cười tươi. Ngay sau đó là tiếng hò reo của đám phía dưới , những tổ chim lợn chim cu chim gách bắt đầu hoạt động , khiến cái lớp giờ chẳng khác gì cái chợ.
_ Trật tự- Tiếng lớp trưởng 1 lần nữa lại vang lên,
_Thôi nào, có việc gì giờ ra chơi bàn tiếp , các em giở sách ra học nào- Cô giáo

Vậy là tiết học lại lặng lẽ trôi qua.....................................
 
U

uocmovahoaibao


Tan học , 3 chị em nó bước vội lên xe tránh xự bám đuổi của các chàng.
Trên xe lúc này
_Lại chuẩn bị đi du lịch – Linh Nhi
_ Xì em không thích đâu- Đan
_ CHị có nghe nhầm không ???Bảo Nhi
_ Nhầm gì ạ-??Đan
_ Em mà không thích đi chơi á- Bảo Nhi
_ kHÔNG phải em không thích đi , mà em không thích người đi cùng mình ấy- Đan Nhi
_ À thì ra là thế, ngốc kệ đi- Bảo Nhi gõ nhẹ vào đầu Đan
_ Hix lại đánh em xí xí- Đan nhăn mặt
_ Nhăn ít thôi không lại thành bà già Đan giờ- Bảo Nhi
_ Chị này.........Đan nhăn nhó
_ Chị làm sao?Bảo Nhi cười
_ Không thèm nói chuyện với chị nưa- Đan nói rồi quay mặt ra cửa kính ngắm đường.

........................................
Quay lại lúc bọn nó tới cantin ở lớp đã có chuyện gì xảy ra.
_ Nhìn tụi nhỏ kia ngứa mắt quá- 1 nhỏ
_ Đúng vậy , cậy xinh xinh 1 tí vênh vên váo váo- nhỏ khác
_ Tớ muốn cho mấy nhỏ đó 1 bài hoc quá- nhỏ kế bên
_ Uhm hay là- 1 nhỏ mưu mô sảo quyệt lên tiếng
_ Là gì?? Cả lũ con gái đồng thanh ánh mắt tò mò hướng về phía nhỏ kia như hối thúc nó mau mau trả lời
_ Từ lúc tới trường đến giờ , mình chưa hề biết gia cảnh của nhà tụi nhỏ đó. Nhất định là có vấn đề- nhỏ mưu mô
_ Mình hiểu ý cậu rồi- nhỏ kia nói
_ Cậu thông minh lắm- Nhỏ kia cười nham hiểm
_ Ý cậu ấy là theo dõi mấy nhỏ đó?? Nhỏ kia
_ Ý hay đó- cả lũ tán thành
_ Vậy ai sẽ nhận nhiệm vụ đó??Nhỏ ranh ma
_ Để mình- Lúc này Nhã Linh mới lên tiếng
_ Cậu á- cả lũ mắt tròn mắt dẹp
_ Uhm cứ quyết định vậy nhé- Nhã Linh cười hiền rồi quay về chỗ
Cả lũ nhìn theo nó với anh mắt kho hiểu cộng với một số suy nghi gì đó
 
U

uocmovahoaibao

Khi 3 nhỏ đó đang vui vẻ nói chuyện với nhau trên xe mà không biết rằng ở đằng sau có người đang theo dõi mình.
Trên xe Nhã Linh
Tại sao tụi nó giấu hết về thân phận của mình nhỉ?Không ai biết 3 con nhỏ đó là ai....nhưng sao mình thấy quen quen.....sao khó hiểu thế khống biết.
Những suy nghĩ mông lung cứ bủa vây lấy no cho tới khi chiếc xe dừng lại.Nhìn qua cửa kính nó giật mình khi thấy chiec xe trở 3 con nhỏ đó đang lăn bánh vào trong biệt thự nhà họ Vũ.
_Tại sao lại vậy?Rốt cuộc họ có quan hệ gì với nhau ? giờ mình nên làm gì đây?????
..____________________
Thời gian hơn hay tuần thấm thoát trôi đi cuối cùng chuyến du lịch của tụi nó cũng tới.
7h a.m
Tất cả đã có mặt tại sân bay. Nhìn đứa nào cũng háo hức cho chuyên du lịch này. Đất nước hoa anh đào xinh đẹp đang đón đợi chúng nó . Mọi mói tình cũng bắt đầu chớm nở......như hoa anh đào vậy................
 
U

uocmovahoaibao

Đan Nhi cứ nhìn ra cửa ra vào có ve hơi lo lắng bồn trồn gì đó
_ Em sao vậy??Linh Nhi
_ Em đang đợi kaka , kaka nghỉ học lâu quá hix -Đan Nhi
_Sao em không gọi hay tới nhà hắn - Linh Nhi
_ Em gọi mà ảnh tắt máy , tới nhà thì khóa cửa chẳng có ai hết.....cứ như anh ấy đã bốc hơi không 1 dấu vết vây- Đan Nhi nhăn nhó
_ Tên Nam đâu hắn cũng hay đi cùng Thiện mà thử liên lạc chưa??Bảo Nhi chen ngang
_ Em gọi cũng tắt máy , tới nhà cũng ko thấy ai hết- Đan Nhi
_ 2 tên này kì là zậy- Linh Nhi
_ Các bạn đang nói chuyện gì vậy cho mình tham gia với- Nhã Linh ở đâu chui ra
_ Không có gì hết - Linh Nhi
_ Sao lại không rõ ràng đang nói về Thiện va Nam mà- Nhã Linh
_ Uhm thi sao??? Linh Nhi
_ Mình biết 2 bạn ấy đang ở đâu đấy- Nhã Linh nhin tụi nó cười tươi
_ Ở đâu , ở đâu- Đan Nhi lay lay cánh tay Nhã Linh như thúc giục nhỏ nói cho nó biết.
_ Đằng sau 3 người- Nhã Linh cười tười chỉ ra đằng sau 3 nhỏ
3 đứa nó theo phản xạ quay ngoắt ra đằng sau và đúng như lời Nhã Linh nói Nam va Thiên đang đi tới với nụ cười tươi trên môi.
_ Kaka- Đan Nhi chay ra ôm chầm lấy Thiện mà không để ý rằng cũng có 3 người nữa đi đằng sau. Đó chính là Kiệt , Tuấn và Phong.
Hành động kì lạ của nó khiên tất cả như đóng băng , Thiện cười tươi ôm chặt nó trong lòng.
Từ đằng sau Phong nhìn thấy cảnh ấy không hiểu sao có cái gì hình như vừa đâm vào tim hắn, hắn chỉ muốn lao vào tách nó và Thiện ra.
_ 2 người làm trò gì giữa trốn đông người thế- Phong hét giong tức giận
Theo phản xạ 2 người buông tay ra. Mặt Đan lúc này đỏ như trái cà chua vì nó đã phát hiện mình vừa có hành động rất kì quặc.
_ Tôi...tôi....tôi- Con bé không biết nói gì tay gãi gãi đầu không giám nhìn thẳng vào Phong.
_Chỉ là lâu không gặp nên ôm nhau 1 cái thôi, ở Mĩ tôi vẫn thường làm vậy có gì lạ đâu-Thiên nhìn thẳng vào Phong ánh mắt mang đầy sự thách thức
_ Cậu ....cậu nói cái gì có biết là.........- Phong chưa kịp nói hết câu thì bị Kiệt cản lại
_ Thôi đi tới giờ máy bay cất cánh rồi đi thôi- Tuấn hiểu ý Kiệt liền keo xềnh xệch đứa em bồng bột xuýt chút nữa là làm hỏng chuyện của mình đi.
Mấy đứa nó nhìn theo với ánh mắt khó hiểu............

Trên máy bay sau khi ổn định hết chỗ ngồi .
Bảo Nhi , Linh Nhi , Đan Nhi ngồi cùng dãy với Nam và Thiện
GK GT GP ngồi cùng với lớp trưởng và Nhã Linh.
 
U

uocmovahoaibao

_ Tuấn lúc nào tới nơi cậu dẫn tớ đi chơi nhá , nghe nói cậu từng qua đây ở 1 năm ma- Nhã Linh nhõng nhẽo
_ Không rảnh-Tuấn
_ Sao lại không , lần này cũng là đi chơi mà - Nhã Linh phụng phịu
_Cô lắm chuyện quá rồi đấy làm ơn tránh xa tôi ra- Tuấn noi rồi đứng dậy đi lên dãy ghế của 3 nhỏ kia bỏ mặc Nhã Linh mắt rưng rưng như xắp khóc.
_ Linh đừng vậy nữa- Phong nhìn Linh
_ Linh làm gì chứ , Linh chỉ muốn được Tuấn quan tâm như xưa thôi mà , ngày xưa Tuấn rất iêu Linh mà - Nhã Linh giọng run run
_ Tất cả cũng chỉ tại cô thôi, vì cô nên Tuấn đã từng là 1 cái xác chết và giờ cô còn quay lại tính làm khổ nó hả?? Tốt nhât cô nên từ bỏ nó đi- Kiệt nói rồi cũng đứng dậy đi lên dãy ghế trên của mấy nhỏ kia
Phong nhin vậy chỉ biết lắc đầu vỗ nhẹ lên vai Nhã Linh như an ủi nó rồi cũng đứng dậy đi lên ( kéo quân lên đia bàn trên hết )
Nhã Linh mắt rưng rức như xắp khóc nghĩ về những câu nói như gáo nước lạnh tạt vào mặt nó.

Ở chỗ tụi nó lúc này.
_ Này này mấy cậu lên đây làm gì đó- Đan
_ Thích thì lên ý kiến à- Phong
_ Thì chẳng ý kiến- Đan
_ Cô muốn gì , vụ vừa này chưa song đâu- Phong lườm Đan
Nghe hắn nói zị con bé ngượng chín mặt im thin thít không biết nói gì luôn .
_ Thôi mí người về chỗ ngồi đi nhức đầu quá đấy- Linh nói rồi lấy cái áo trùm kín đầu ngủ
Tụi nó biết ý ai về chô nấy ngồi không nói gì hết.
Bảo Nhi lấy lap ra lướt web và vào đọc mail.
Trái tim vô cảm it is online
Vừa thấy nik chat tên đó ol thì
Buzz!!!!!
Buzz!!!!
Lâu rồi không gặp- Trái tim vô cảm
UH 1 thang hay sao ý- Trái tim lạnh giá
Khỏe không- Trái tim vô cảm
Khỏe - Trái tim lạnH giá
Nhớ lời giao hẹn đó- Trái tim băng giá
Giao hẹn gì ?? Trái tim lạnh giá
Quen 3 tháng thì gặp - Trái tim băng giá
À ừ nhớ rồi cứ thế đi - TTLG
Thôi ngủ đây pai- TTBG
Uh gặp ác mộng nhá-TTLG
UH cảm ơn- TTBG
TTBG it is offline
_Anh vừa chat với ai thế , còn hẹn gặp nữa- Phong nhìn Kiệt chat nãy giờ và thấy rất tò mò
_ Việc của em hả ngủ đi - Kiệt nói rôi gập lap lại lấy chăn chùm kín đầu ngủ luôn
Trên chỗ Bảo Nhi nó vẫn đang tò mò xem người đó là ai ?? Còn hẹn gặp nó nữa . Mặc dù 2 người mỗi lần nói chuyện thì chưa đầy 5phut . Thật là khó hiểu>"<
Chuyến bay tới Nhật se hạ cánh trong vòng 15phut nữa ,
_Oa thề là cuối cùng cũng tới nới Đan Nhi vươn vai cười tươi có vẻ rất chi là thích thú.
 
Top Bottom